Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-196
Chương 196: ỦY VIÊN KỶ LUẬT GIỚI GIẢI TRÍ QUAY TRỞ LẠI RỒI ĐÂY [3]
“Cậu điều tra rõ cái cô ngôi sao kia xem là nghệ sĩ của công ty nào.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.
Sở Vi hơi ngẩn ra, có vẻ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, lúc nghe thấy anh nói vậy có hơi sững sờ lên tiếng: “Ý của cậu là có công ty muốn lợi dụng chuyện này để chèn3ép Sở Thị?”
“Không loại trừ khả năng này, mấy năm nay kẻ thù của Sở Thị trên thương trường cũng không ít, cậu đè bên phía chú Tư xuống, đừng để chú ấy hành động, tôi muốn xem xem là ai nghĩ quẩn như vậy.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, từ giọng nói của anh không thể biết được cảm xúc0của anh lúc này thế nào.
Sở Vi: “...”
Bảo anh đề phía chú Tư lại sao sao, đây có khác nào bảo anh tìm chết? Tính khí của chú Tư có ai mà đè nổi? “Được rồi, để tôi đi nói với chú Tư vậy.” Sở Vi vẫn phải đồng ý chuyện này.
Sau khi dập điện thoại, Sở Lạc Duy đứng ở ngoài5thêm một lát nữa rồi mới quay về. Lúc này Kiều Vị Nhã vẫn chưa ngủ dậy, anh đi tới ngồi xuống giường. Kiều Vị Nhã hơi hé mắt ra rồi lại ngủ
tiếp.
Sở Lạc Duy cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô, không cần biết chuyện này do ai làm, anh sẽ không để cổ phải chịu một chút tổn4thương nào đâu.
Tuyệt đối không! Kiều Vi Nhã ngủ một giấc đến tận bữa trưa, cơm trưa của cô cũng là được Sở Lạc Duy băng vào cho. Kiều Vi Nhã bò ra khỏi giường nhìn người kia đi vào, cong môi cười: “Sao hôm nay lại tốt thế hả?” “Có lúc nào mà anh không tốt đâu?” Sở Lạc Duy nói9rồi đặt khay cơm xuống, “Đi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn cơm.”
Kiều Vị Nhã nheo mắt bò dậy, đi vào nhà tắm, nhưng lúc đánh răng cô vẫn không quên hỏi một câu: “Tin tức ngày hôm qua thế nào rồi.”
“Tốt lắm.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói. “Gạt người, căn bản anh có thèm xem đâu mà.” Kiều Vị Nhã cắn bàn chải đánh răng đi ra, rồi lại với lấy điện thoại của mình.
“Mau đi đánh răng đi, làm gì thì chuyên tâm vào.” Nói xong Sở Lạc Duy đã kịp cầm điện thoại của cô nhét vào túi áo mình.
Câu này nếu là người khác nói có lẽ Kiều Vị Nhã sẽ thấy kỳ lạ, nhưng đây lại là Sở Lạc Duy nói. Anh vốn là một người có nề nếp nhất cho nên Kiều Vị Nhã không thấy lạ chút nào. Cô chỉ dẩu môi lên rồi lại tiếp tục đi đánh răng.
Sở Lạc Duy nhét hết điện thoại của cả hai người vào túi, sau đó bày đồ ăn trưa ra cho cô.
Kiều Vi Nhã ra ngoài xong ăn cơm luôn, lúc ăn lại tìm điện thoại nhưng bị Sở Lạc Duy ngăn lại.
“Không thể ăn cơm đàng hoàng được à, bao tuổi đầu rồi chẳng lẽ ăn cơm mà cũng không biết?” Sở Lạc Duy nói đâu ra đấy.
Kiều Vi Nhã chớp mắt, đang định cãi lại lại nhớ ra tên này vốn là một người tuyệt đối không nghịch điện thoại lúc ăn cơm, ăn cơm với anh đúng là phải chịu tội thế đấy.
Kiều Vị Nhã buồn bực cúi đầu ăn cơm, Sở Lạc Duy chỉ nhìn cô chứ không nói gì.
Nếu là trước đây, có lẽ anh đã trả lại điện thoại cho cô rồi, nhưng lần này thật sự không thể trả được.
“Chiều nay trả phòng, anh đã đặt vé đi Mỹ rồi.” Sở Lạc Duy bỗng nói.
“What?” Kiều Vi Nhã bất ngờ trợn tròn mắt nhìn Sở Lạc Duy, “Đi Mỹ làm gì?”
“Không phải em nói anh không dành thời gian đi chơi với em đấy à?” Sở Lạc Duy nói rồi lại đấy chén trà cho cô.
Lúc này Kiều Vị Nhã cũng không ăn vào nữa, vội đặt đũa xuống lau miệng, “Em không nghe lầm chứ? Người bận rộn như anh mà cũng chịu đi chơi với em ấy hả? Anh bị sốt à?”
Sở Lạc Duy hất tay cô ra, sau đó lại đặt đũa vào tay cô, “Mau ăn cơm đi, lắm lời thể làm gì, hay thôi không đi nữa nhé?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Cậu điều tra rõ cái cô ngôi sao kia xem là nghệ sĩ của công ty nào.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.
Sở Vi hơi ngẩn ra, có vẻ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, lúc nghe thấy anh nói vậy có hơi sững sờ lên tiếng: “Ý của cậu là có công ty muốn lợi dụng chuyện này để chèn3ép Sở Thị?”
“Không loại trừ khả năng này, mấy năm nay kẻ thù của Sở Thị trên thương trường cũng không ít, cậu đè bên phía chú Tư xuống, đừng để chú ấy hành động, tôi muốn xem xem là ai nghĩ quẩn như vậy.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, từ giọng nói của anh không thể biết được cảm xúc0của anh lúc này thế nào.
Sở Vi: “...”
Bảo anh đề phía chú Tư lại sao sao, đây có khác nào bảo anh tìm chết? Tính khí của chú Tư có ai mà đè nổi? “Được rồi, để tôi đi nói với chú Tư vậy.” Sở Vi vẫn phải đồng ý chuyện này.
Sau khi dập điện thoại, Sở Lạc Duy đứng ở ngoài5thêm một lát nữa rồi mới quay về. Lúc này Kiều Vị Nhã vẫn chưa ngủ dậy, anh đi tới ngồi xuống giường. Kiều Vị Nhã hơi hé mắt ra rồi lại ngủ
tiếp.
Sở Lạc Duy cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô, không cần biết chuyện này do ai làm, anh sẽ không để cổ phải chịu một chút tổn4thương nào đâu.
Tuyệt đối không! Kiều Vi Nhã ngủ một giấc đến tận bữa trưa, cơm trưa của cô cũng là được Sở Lạc Duy băng vào cho. Kiều Vi Nhã bò ra khỏi giường nhìn người kia đi vào, cong môi cười: “Sao hôm nay lại tốt thế hả?” “Có lúc nào mà anh không tốt đâu?” Sở Lạc Duy nói9rồi đặt khay cơm xuống, “Đi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn cơm.”
Kiều Vị Nhã nheo mắt bò dậy, đi vào nhà tắm, nhưng lúc đánh răng cô vẫn không quên hỏi một câu: “Tin tức ngày hôm qua thế nào rồi.”
“Tốt lắm.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói. “Gạt người, căn bản anh có thèm xem đâu mà.” Kiều Vị Nhã cắn bàn chải đánh răng đi ra, rồi lại với lấy điện thoại của mình.
“Mau đi đánh răng đi, làm gì thì chuyên tâm vào.” Nói xong Sở Lạc Duy đã kịp cầm điện thoại của cô nhét vào túi áo mình.
Câu này nếu là người khác nói có lẽ Kiều Vị Nhã sẽ thấy kỳ lạ, nhưng đây lại là Sở Lạc Duy nói. Anh vốn là một người có nề nếp nhất cho nên Kiều Vị Nhã không thấy lạ chút nào. Cô chỉ dẩu môi lên rồi lại tiếp tục đi đánh răng.
Sở Lạc Duy nhét hết điện thoại của cả hai người vào túi, sau đó bày đồ ăn trưa ra cho cô.
Kiều Vi Nhã ra ngoài xong ăn cơm luôn, lúc ăn lại tìm điện thoại nhưng bị Sở Lạc Duy ngăn lại.
“Không thể ăn cơm đàng hoàng được à, bao tuổi đầu rồi chẳng lẽ ăn cơm mà cũng không biết?” Sở Lạc Duy nói đâu ra đấy.
Kiều Vi Nhã chớp mắt, đang định cãi lại lại nhớ ra tên này vốn là một người tuyệt đối không nghịch điện thoại lúc ăn cơm, ăn cơm với anh đúng là phải chịu tội thế đấy.
Kiều Vị Nhã buồn bực cúi đầu ăn cơm, Sở Lạc Duy chỉ nhìn cô chứ không nói gì.
Nếu là trước đây, có lẽ anh đã trả lại điện thoại cho cô rồi, nhưng lần này thật sự không thể trả được.
“Chiều nay trả phòng, anh đã đặt vé đi Mỹ rồi.” Sở Lạc Duy bỗng nói.
“What?” Kiều Vi Nhã bất ngờ trợn tròn mắt nhìn Sở Lạc Duy, “Đi Mỹ làm gì?”
“Không phải em nói anh không dành thời gian đi chơi với em đấy à?” Sở Lạc Duy nói rồi lại đấy chén trà cho cô.
Lúc này Kiều Vị Nhã cũng không ăn vào nữa, vội đặt đũa xuống lau miệng, “Em không nghe lầm chứ? Người bận rộn như anh mà cũng chịu đi chơi với em ấy hả? Anh bị sốt à?”
Sở Lạc Duy hất tay cô ra, sau đó lại đặt đũa vào tay cô, “Mau ăn cơm đi, lắm lời thể làm gì, hay thôi không đi nữa nhé?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com