Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-18
Chương 18: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [18]
Lúc đó, anh cũng bước ra từ quân doanh này.
Sau này, vì chuyện được cử đi học ở Học viện Thợ Săn, cô phấn khích chạy tới đây, nhưng lại bị anh đã kích một hồi. Cô chỉ muốn đi con đường mà anh từng đi, nhưng anh lại không tin cổ.
Cho nên, từ đó về sau, cô đi3rồi, không quay lại nữa.
Ba năm sau, họ gặp lại nhau, nhưng lần này, cô quay về khi đã tốt nghiệp từ Học viện Thợ Săn mà anh từng nói cô không thể làm được.
Anh Thượng tá, có Thiếu tá.
Sở Lạc Ninh đút hai tay trong túi quần, toàn thân toát ra phong thái của một tên lưu manh.
Chính0vì cái phong thái này nên anh từng bị một tân binh nói, tại sao anh có thể không cần đi đều, tại sao anh lại cà lơ phất phơ như một tên lưu manh thế.
Sau này, tân binh đó trở thành thanh bảo kiếm đắc lực trong tay anh, Mắt To.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, không còn5ai dám nói trong quân doanh có một tên lưu manh nữa, bởi vì kỳ huấn luyện của Mắt To phải dùng máu để trải qua.
“Thiếu tá, đến báo danh à?” Sở Lạc Ninh hỏi với vẻ vô lại.
An Hinh Duyệt đứng rất thẳng, nhìn Sở Lạc Ninh đang tới gần, không khỏi nhíu mày.
Sở Lạc Ninh như thế4này thực sự không phải người mà cô quen.
Sở Lạc Ninh như thế này xa lạ quá.
Sở Lạc Ninh cúi người nhấc hành lý của cô lên. An Hinh Duyệt vô thức lùi về sau một bước.
Sở Lạc Ninh hờ một tiếng, “Thiếu tá, làm gì thế? Sợ anh cướp đồ của em hả?”
“Tôi có thể tự làm được.”9An Hinh Duyệt trầm giọng đáp lại, sau đó xách hành lý đi ngang qua người anh.
Sở Lạc Ninh sờ lên đầu mũi mình, đúng là một quả ớt nhỏ cay xé lòng.
Sở Lạc Ninh quay người, theo sau An Hinh Duyệt tiến vào quân doanh.
Mắt To và đám anh em trốn trong góc nhìn hai người họ một trước một sau đi vào, Mắt To thầm thì, “Tôi có dự cảm những ngày tháng sau này hơi khó sống. Chị dâu đi du học về trông có vẻ không chơi được.”
“Thì rõ ràng là không đụng vào được còn gì.” Bé Bị Ăng-Ten nghiến răng kèn kẹt, cậu là người đầu tiên bị tổn thương đây nè.
Chim Chọi ra hiệu cho họ mau chóng rời đi, nếu không lát nữa sẽ bị phát hiện.
“Tôi cảm thấy, lần này thời kỳ mãn kinh của lão đại có khi còn kinh khủng hơn ba năm trước.” Ba Sứt vẫn còn khiếp sợ.
Nhớ đến thời gian khi chị dâu mới đi, họ phải sống cuộc sống không phải con người, không khỏi run rẩy. Cho nên, bất kể thế nào, nhất định phải kéo chị dâu rùa biển về phe họ mới được.
An Hinh Duyệt là lính kỹ thuật, không cùng hệ thống với Sở Lạc Ninh, cho nên không ở cùng một khu vực.
Sở Lạc Ninh tiến An Hinh Duyệt tới ký túc xá, ký túc xá dành riêng cho cán bộ độc thân, một phòng đơn, một phòng tắm riêng biệt, một chiếc bàn, một chiếc giường, một tủ quần áo, thêm một cái ban công nhỏ, cũng coi như không tệ.
Càng không tệ là, phòng của Sở Lạc Ninh ở đối diện phòng cố. Sở Lạc Ninh rất hài lòng với cách bố trí này.
Cho nên, khi An Hinh Duyệt vừa đến đã nhíu mày. Trước kia cô không phải chưa từng tới phòng làm việc của Sở Lạc Ninh, cho nên cô biết rất rõ phòng của anh ở đâu.
“Ấy, đừng nhìn anh, chuyện này không liên quan gì đến anh đâu. Phòng ban khác nhau không thể can dự vào công việc của nhau. Chuyện em đến cũng không ai nói với anh, em tưởng anh là thần tiên chắc.” Sở Lạc Ninh dựa người vào cửa nhìn cô gái quay đầu trừng mắt với mình. Anh tươi cười nói, “Em nói xem có phải họ muốn cho chúng ta một cơ hội để...”
“Cút ra ngoài.” Không đợi Sở Lạc Ninh nói xong, An Hinh Duyệt đã đuổi anh ra.
Sở Lạc Ninh bị sập cửa trước mặt, quả nhiên, anh biết ngay học viện kia không phải nơi tốt đẹp, Tiểu Miên Miên nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng đã không còn nữa rồi.
Ôi...
Con đường theo đuổi vợ yêu còn dài lắm!
Sau khi sập cửa lại, An Hinh Duyệt phải hít thở sâu một hồi mới khiến bản thân kìm nén được ý muốn giết người.
Đợi khi nội tâm đã bình tĩnh hơn rồi, An Hinh Duyệt mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc đó, anh cũng bước ra từ quân doanh này.
Sau này, vì chuyện được cử đi học ở Học viện Thợ Săn, cô phấn khích chạy tới đây, nhưng lại bị anh đã kích một hồi. Cô chỉ muốn đi con đường mà anh từng đi, nhưng anh lại không tin cổ.
Cho nên, từ đó về sau, cô đi3rồi, không quay lại nữa.
Ba năm sau, họ gặp lại nhau, nhưng lần này, cô quay về khi đã tốt nghiệp từ Học viện Thợ Săn mà anh từng nói cô không thể làm được.
Anh Thượng tá, có Thiếu tá.
Sở Lạc Ninh đút hai tay trong túi quần, toàn thân toát ra phong thái của một tên lưu manh.
Chính0vì cái phong thái này nên anh từng bị một tân binh nói, tại sao anh có thể không cần đi đều, tại sao anh lại cà lơ phất phơ như một tên lưu manh thế.
Sau này, tân binh đó trở thành thanh bảo kiếm đắc lực trong tay anh, Mắt To.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, không còn5ai dám nói trong quân doanh có một tên lưu manh nữa, bởi vì kỳ huấn luyện của Mắt To phải dùng máu để trải qua.
“Thiếu tá, đến báo danh à?” Sở Lạc Ninh hỏi với vẻ vô lại.
An Hinh Duyệt đứng rất thẳng, nhìn Sở Lạc Ninh đang tới gần, không khỏi nhíu mày.
Sở Lạc Ninh như thế4này thực sự không phải người mà cô quen.
Sở Lạc Ninh như thế này xa lạ quá.
Sở Lạc Ninh cúi người nhấc hành lý của cô lên. An Hinh Duyệt vô thức lùi về sau một bước.
Sở Lạc Ninh hờ một tiếng, “Thiếu tá, làm gì thế? Sợ anh cướp đồ của em hả?”
“Tôi có thể tự làm được.”9An Hinh Duyệt trầm giọng đáp lại, sau đó xách hành lý đi ngang qua người anh.
Sở Lạc Ninh sờ lên đầu mũi mình, đúng là một quả ớt nhỏ cay xé lòng.
Sở Lạc Ninh quay người, theo sau An Hinh Duyệt tiến vào quân doanh.
Mắt To và đám anh em trốn trong góc nhìn hai người họ một trước một sau đi vào, Mắt To thầm thì, “Tôi có dự cảm những ngày tháng sau này hơi khó sống. Chị dâu đi du học về trông có vẻ không chơi được.”
“Thì rõ ràng là không đụng vào được còn gì.” Bé Bị Ăng-Ten nghiến răng kèn kẹt, cậu là người đầu tiên bị tổn thương đây nè.
Chim Chọi ra hiệu cho họ mau chóng rời đi, nếu không lát nữa sẽ bị phát hiện.
“Tôi cảm thấy, lần này thời kỳ mãn kinh của lão đại có khi còn kinh khủng hơn ba năm trước.” Ba Sứt vẫn còn khiếp sợ.
Nhớ đến thời gian khi chị dâu mới đi, họ phải sống cuộc sống không phải con người, không khỏi run rẩy. Cho nên, bất kể thế nào, nhất định phải kéo chị dâu rùa biển về phe họ mới được.
An Hinh Duyệt là lính kỹ thuật, không cùng hệ thống với Sở Lạc Ninh, cho nên không ở cùng một khu vực.
Sở Lạc Ninh tiến An Hinh Duyệt tới ký túc xá, ký túc xá dành riêng cho cán bộ độc thân, một phòng đơn, một phòng tắm riêng biệt, một chiếc bàn, một chiếc giường, một tủ quần áo, thêm một cái ban công nhỏ, cũng coi như không tệ.
Càng không tệ là, phòng của Sở Lạc Ninh ở đối diện phòng cố. Sở Lạc Ninh rất hài lòng với cách bố trí này.
Cho nên, khi An Hinh Duyệt vừa đến đã nhíu mày. Trước kia cô không phải chưa từng tới phòng làm việc của Sở Lạc Ninh, cho nên cô biết rất rõ phòng của anh ở đâu.
“Ấy, đừng nhìn anh, chuyện này không liên quan gì đến anh đâu. Phòng ban khác nhau không thể can dự vào công việc của nhau. Chuyện em đến cũng không ai nói với anh, em tưởng anh là thần tiên chắc.” Sở Lạc Ninh dựa người vào cửa nhìn cô gái quay đầu trừng mắt với mình. Anh tươi cười nói, “Em nói xem có phải họ muốn cho chúng ta một cơ hội để...”
“Cút ra ngoài.” Không đợi Sở Lạc Ninh nói xong, An Hinh Duyệt đã đuổi anh ra.
Sở Lạc Ninh bị sập cửa trước mặt, quả nhiên, anh biết ngay học viện kia không phải nơi tốt đẹp, Tiểu Miên Miên nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng đã không còn nữa rồi.
Ôi...
Con đường theo đuổi vợ yêu còn dài lắm!
Sau khi sập cửa lại, An Hinh Duyệt phải hít thở sâu một hồi mới khiến bản thân kìm nén được ý muốn giết người.
Đợi khi nội tâm đã bình tĩnh hơn rồi, An Hinh Duyệt mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com