Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-286
Chương 286: ANH SỞ RẤT TỨC GIẬN, HẬU QUẢ RẤT NGHIÊM TRỌNG [8]
Hạ Tinh nhớ tới khi mình mới gả cho Bách Sinh, cũng vì chuyện này mà cô từng ra oai phủ đầu anh, thậm chí còn cố tình làm khó anh, nhưng anh chưa từng trách cứ cô, cho dù ba mẹ chồng làm khó, anh cũng là người đầu tiên bảo vệ cô.
Hạ Tinh đưa tay nắm lấy tay Bách Sinh, “Em và Lạc An Thần đã kết thúc rồi, bất kể là kết thúc vì cái gì, kết thúc3chính là kết thúc, đừng nghĩ nhiều nữa, em vẫn còn công việc, không được thì em nuôi anh, hơn nữa khả năng chữa bệnh của anh tốt như thế, sau này cho dù đến nơi khác mở một phòng mạch nhỏ, nhà chúng ta cũng có thể sống được.”
Bách Sinh kéo tay Ha Tinh, đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn, sau đó vươn tay chạm lên gương mặt cô, “Còn đau không?”
Hạ Tinh lắc đầu, “Ngủ đi.”
Bách0Sinh gật đầu, nắm tay cô, nhắm mắt lại. Sau khi anh nhắm mắt lại, gương mặt vốn mang nụ cười của Hạ Tinh biến thành đau khổ. Cô như thế này, từ lâu đã không còn tư cách gì trở về bên Lạc An Thần nữa, bất kể là do chuyện của ba cô hay là chuyện của Bách Sinh, đều không thể nữa. Bên ngoài cửa sổ, trăng sáng vằng vặc, người trong xe và người trên giường đều5có một đêm mất ngủ. Người không ngủ được còn có ông Bách, bởi vì ngày hôm sau ông ta nhận được tin tất cả các bên cung ứng thuốc đã ngừng cung ứng thuốc cho bệnh viện của ông ta.
Lúc này cuối cùng Bách Hợp cũng ý thức được mình đã gây họa lớn đến chừng nào.
“Ba mẹ, con đưa Bách Sinh đến phòng mạch.” Hạ Tinh đẩy Bách Sinh ra ngoài, nói thẳng. “Đi làm, đi làm, còn đi4làm gì nữa? Không biết gia đình chúng ta bây giờ đang trong tình cảnh nào sao? Có phải cái thứ sao chổi như cô vẫn luôn muốn gia đình chúng tôi sụp đổ có đúng không?” Bà Bách lớn tiếng quát lên.
Hạ Tinh khẽ cụp mắt, không phản bác gì.
Bách Sinh nhìn mẹ mình, lạnh lùng lên tiếng, “Không đi làm, đợi phá sản rồi ra đầu đường ăn mày hả? Phạm lỗi rồi còn không biết đường suy xét,9tại sao cứ một mực trách cứ người khác?” Bách Sinh nói rồi vỗ vỗ lên tay Hạ Tinh, bảo Hạ Tinh đẩy mình ra ngoài.
“Nhìn xem, ông nhìn con trai ông xem!” Bà Bách quát cả lên với chồng.
Hai người ra khỏi cửa, đưa mắt nhìn nhau, lẫn trong ánh mắt đều là vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ có điều, khi lái xe chưa kịp đánh xe tới, xe của Lạc An Thần đã đến trước.
Hạ Tinh khựng lại rồi nhìn Lạc An Thần. “Đi đâu, tôi đưa hai người đi.” Lạc An Thần điềm đạm nói.
“Không cần đâu, chúng tôi có...” “Được thôi, vậy thì làm phiền cậu Lạc rồi.” Bách Sinh nói, nắm bàn tay Ha Tinh, “Nếu cậu Lạc đã có ý tốt, chúng ta cũng không thể làm trái, lên xe đi.”
Hạ Tinh nhíu mày nhìn Bách Sinh, thực sự không hiểu Bách Sinh đang có ý gì.
Lạc An Thần nhìn thấy ý từ chối rất rõ ràng từ phía Hạ Tinh, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo vẻ lạnh lùng. Anh xuống xe mở cửa xe rồi đỡ Bách Sinh lên xe, “Anh Bách bị thương à?” “Bệnh bẩm sinh đó mà.” Bách Sinh khẽ cười, không hề có cảm giác tự ti vì cơ thể mình. Lạc An Thần khựng lại, gật đầu một cái rồi ngồi vào ghế lái xe.
Hạ Tinh mím chặt môi, sau cùng vẫn đặt lại xe lăn, lên xe ngồi bên cạnh Bách Sinh, trong xe bật điều hòa nên Hạ Tinh lấy chăn ra đắp lên chân cho anh.
Lạc An Thần nheo mắt nhìn cảnh đó, nhưng không nói gì.
“Chân tôi nhiều bệnh tật lắm, không chịu được lạnh.” Nhưng Bách Sinh lại lên tiếng. Lạc An Thần đưa tay chỉnh điều hòa cho ấm lên, “Anh Bách là bác sĩ, lẽ nào không có biện pháp chữa khỏi cho mình sao?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hạ Tinh nhớ tới khi mình mới gả cho Bách Sinh, cũng vì chuyện này mà cô từng ra oai phủ đầu anh, thậm chí còn cố tình làm khó anh, nhưng anh chưa từng trách cứ cô, cho dù ba mẹ chồng làm khó, anh cũng là người đầu tiên bảo vệ cô.
Hạ Tinh đưa tay nắm lấy tay Bách Sinh, “Em và Lạc An Thần đã kết thúc rồi, bất kể là kết thúc vì cái gì, kết thúc3chính là kết thúc, đừng nghĩ nhiều nữa, em vẫn còn công việc, không được thì em nuôi anh, hơn nữa khả năng chữa bệnh của anh tốt như thế, sau này cho dù đến nơi khác mở một phòng mạch nhỏ, nhà chúng ta cũng có thể sống được.”
Bách Sinh kéo tay Ha Tinh, đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn, sau đó vươn tay chạm lên gương mặt cô, “Còn đau không?”
Hạ Tinh lắc đầu, “Ngủ đi.”
Bách0Sinh gật đầu, nắm tay cô, nhắm mắt lại. Sau khi anh nhắm mắt lại, gương mặt vốn mang nụ cười của Hạ Tinh biến thành đau khổ. Cô như thế này, từ lâu đã không còn tư cách gì trở về bên Lạc An Thần nữa, bất kể là do chuyện của ba cô hay là chuyện của Bách Sinh, đều không thể nữa. Bên ngoài cửa sổ, trăng sáng vằng vặc, người trong xe và người trên giường đều5có một đêm mất ngủ. Người không ngủ được còn có ông Bách, bởi vì ngày hôm sau ông ta nhận được tin tất cả các bên cung ứng thuốc đã ngừng cung ứng thuốc cho bệnh viện của ông ta.
Lúc này cuối cùng Bách Hợp cũng ý thức được mình đã gây họa lớn đến chừng nào.
“Ba mẹ, con đưa Bách Sinh đến phòng mạch.” Hạ Tinh đẩy Bách Sinh ra ngoài, nói thẳng. “Đi làm, đi làm, còn đi4làm gì nữa? Không biết gia đình chúng ta bây giờ đang trong tình cảnh nào sao? Có phải cái thứ sao chổi như cô vẫn luôn muốn gia đình chúng tôi sụp đổ có đúng không?” Bà Bách lớn tiếng quát lên.
Hạ Tinh khẽ cụp mắt, không phản bác gì.
Bách Sinh nhìn mẹ mình, lạnh lùng lên tiếng, “Không đi làm, đợi phá sản rồi ra đầu đường ăn mày hả? Phạm lỗi rồi còn không biết đường suy xét,9tại sao cứ một mực trách cứ người khác?” Bách Sinh nói rồi vỗ vỗ lên tay Hạ Tinh, bảo Hạ Tinh đẩy mình ra ngoài.
“Nhìn xem, ông nhìn con trai ông xem!” Bà Bách quát cả lên với chồng.
Hai người ra khỏi cửa, đưa mắt nhìn nhau, lẫn trong ánh mắt đều là vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ có điều, khi lái xe chưa kịp đánh xe tới, xe của Lạc An Thần đã đến trước.
Hạ Tinh khựng lại rồi nhìn Lạc An Thần. “Đi đâu, tôi đưa hai người đi.” Lạc An Thần điềm đạm nói.
“Không cần đâu, chúng tôi có...” “Được thôi, vậy thì làm phiền cậu Lạc rồi.” Bách Sinh nói, nắm bàn tay Ha Tinh, “Nếu cậu Lạc đã có ý tốt, chúng ta cũng không thể làm trái, lên xe đi.”
Hạ Tinh nhíu mày nhìn Bách Sinh, thực sự không hiểu Bách Sinh đang có ý gì.
Lạc An Thần nhìn thấy ý từ chối rất rõ ràng từ phía Hạ Tinh, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo vẻ lạnh lùng. Anh xuống xe mở cửa xe rồi đỡ Bách Sinh lên xe, “Anh Bách bị thương à?” “Bệnh bẩm sinh đó mà.” Bách Sinh khẽ cười, không hề có cảm giác tự ti vì cơ thể mình. Lạc An Thần khựng lại, gật đầu một cái rồi ngồi vào ghế lái xe.
Hạ Tinh mím chặt môi, sau cùng vẫn đặt lại xe lăn, lên xe ngồi bên cạnh Bách Sinh, trong xe bật điều hòa nên Hạ Tinh lấy chăn ra đắp lên chân cho anh.
Lạc An Thần nheo mắt nhìn cảnh đó, nhưng không nói gì.
“Chân tôi nhiều bệnh tật lắm, không chịu được lạnh.” Nhưng Bách Sinh lại lên tiếng. Lạc An Thần đưa tay chỉnh điều hòa cho ấm lên, “Anh Bách là bác sĩ, lẽ nào không có biện pháp chữa khỏi cho mình sao?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com