Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-303
Chương 303: MỘT CÁCH YÊU KHÁC [5]
Triệu Mập chớp chớp mắt bày tỏ mình thật sự đáng thương, cô chỉ nói một câu nói thật thôi mà. Sở Vi xoa xoa đầu vợ nhà mình rồi bế con trai đang gào khóc đi thay3tã.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ý là cậu út vẫn còn cơ hội à?] [Sở Lạc Duy: ...] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị cũng bạo miệng thật đó.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ:0Không phải, chị chỉ nói sự thật thôi mà! Nhà họ Bách làm chuyện thất đức như vậy, chị mà là Hạ Tinh chắc chị phải giết cả nhà họ Bách luôn rồi ấy.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ5vương: Cũng đúng, nhà họ Bách làm như vậy thật quá quắt.]
[Triệu Mập: Chẳng phải Hạ Tinh kia vừa mới dứt khoát bỏ cậu út sao?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương:4..] Lần này Triệu Hân Hân nhìn về phía ông xã nhà mình bằng ánh mắt cực kỳ vô tội, cô chỉ nói một câu thôi mà, làm sao hôm nay cô cứ bị cách ly với thế9giới vậy? Sở Vi nhìn vợ mình một cách đồng tình, năng lực cách ly thế giới này của vợ anh đã không còn ai cứu được nữa rồi.
***
Nhà họ Bách, phòng ngủ lầu một. Ông Bách đã bị bắt, bà Bách vẫn còn đang làm ầm làm lên trong phòng khách. Hạ Tinh ngồi trên giường, một mực cúi đầu. Bách Sinh ngồi trên xe lăn cách đó không xa, mấy lần anh há miệng định nói gì đó nhưng lại không biết mình có thể nói gì được.
Anh thật sự không biết chuyện ba mình đã làm. Thế nhưng không thể viện lý do này mà phủ nhận chuyện là vì anh mà ra, bởi vì anh thích Hạ Tinh cho nên ba của anh mới làm như vậy.
“Tinh Tinh...”
“Đừng nói gì cả!!!” Hạ Tinh đột nhiên lên tiếng, cô bất ngờ đứng phắt dậy rồi nhìn chằm chằm Bách Sinh: “Chuyện này có phải anh cũng biết hay không?”
Bách Sinh lắc đầu, nụ cười có vài phần cay đắng.
“Tôi không bao giờ muốn gặp bất cứ một kẻ nào trong gia đình anh nữa!!” Hạ Tinh nói rồi lướt qua Bách Sinh, sau đó rời khỏi phòng.
Bách Sinh hơi giơ tay lên nhưng từ đầu đến cuối không hề kéo người lại, bên ngoài có tiếng cãi nhau, trước đây chắc chắn Ha Tinh sẽ không xảy ra cãi vã với mẹ của anh, nhưng hiện giờ đâu còn có thể như lúc trước nữa?
Suy cho cùng vẫn là gia đình anh ta có lỗi với nhà họ Hạ, là anh ta có lỗi với Hạ Tinh.
***
Thẩm Tâm Viên.
Lúc Thủy An Lạc trở về, Lạc An Thần đang chơi đùa với Tiểu Tiểu Tiểu. Thủy An Lạc tò mò nhìn ra bên ngoài, xảy ra chuyện lớn như vậy mà thằng nhóc này vẫn có thể ở nhà cho được. Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng hiếu kỳ của vợ mình chỉ bật cười một tiếng, sau đó cất bước đi vào nhà. Tiểu Tiếu Tiểu thấy ông bà nội đã về liền lập tức bỏ qua ông trẻ nhà mình rồi chạy tới, ôm lấy chân của Sở Ninh Dực rồi chớp chớp đôi mắt to tròn của mình.
Thủy An Lạc đặt túi xách trong tay mình xuống rồi hiếu kỳ nói: “Sao em lại ở nhà thế này?”
“Chị, chị đuổi em như thế mà được sao?! Em là em trai ruột của chị đó!!!” Lạc An Thần hừ một tiếng, sau đó bị Thủy An Lạc ném một cái liếc mắt qua: “Bên ngoài đã loạn tung lên rồi, chị không tin em không biết gì cả.”
“Biết chứ, nhà họ Bách phá sản, thủ đoạn của anh rể vẫn luôn luôn ghê gớm như vậy!” Lạc An Thần thản nhiên nói.
“Biết mà còn không chạy đi xem thế nào à?!” Thủy An Lạc nói rồi đẩy người đi ra ngoài: “Chẳng lẽ chia tay thì không thể làm bạn chắc?”
“Không được.” Lạc An Thần xoay người một cái rồi vòng về chỗ cũ: “Em không thể cho cô ấy điều gì, cho nên lúc cô ấy yếu đuối nhất cũng không nên ở bên cạnh cô ấy, người đó phải là Bách Sinh.”
Thủy An Lạc nhìn em trai mình bằng ánh mắt không thể tin nổi, cô nói: “Từ lúc nào mà em hiểu chuyện như thế hả?”
“Hiểu từ lâu rồi nhé?” Lạc An Thần tự hào nói: “Thật ra cô ấy chỉ muốn cảm giác an toàn, cảm giác ấy chỉ có kiểu người như Bách Sinh mới có thể cho cô ấy được, vậy nên thời gian này nên là Bách Sinh ở bên cô ấy mới đúng.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Triệu Mập chớp chớp mắt bày tỏ mình thật sự đáng thương, cô chỉ nói một câu nói thật thôi mà. Sở Vi xoa xoa đầu vợ nhà mình rồi bế con trai đang gào khóc đi thay3tã.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ý là cậu út vẫn còn cơ hội à?] [Sở Lạc Duy: ...] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị cũng bạo miệng thật đó.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ:0Không phải, chị chỉ nói sự thật thôi mà! Nhà họ Bách làm chuyện thất đức như vậy, chị mà là Hạ Tinh chắc chị phải giết cả nhà họ Bách luôn rồi ấy.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ5vương: Cũng đúng, nhà họ Bách làm như vậy thật quá quắt.]
[Triệu Mập: Chẳng phải Hạ Tinh kia vừa mới dứt khoát bỏ cậu út sao?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương:4..] Lần này Triệu Hân Hân nhìn về phía ông xã nhà mình bằng ánh mắt cực kỳ vô tội, cô chỉ nói một câu thôi mà, làm sao hôm nay cô cứ bị cách ly với thế9giới vậy? Sở Vi nhìn vợ mình một cách đồng tình, năng lực cách ly thế giới này của vợ anh đã không còn ai cứu được nữa rồi.
***
Nhà họ Bách, phòng ngủ lầu một. Ông Bách đã bị bắt, bà Bách vẫn còn đang làm ầm làm lên trong phòng khách. Hạ Tinh ngồi trên giường, một mực cúi đầu. Bách Sinh ngồi trên xe lăn cách đó không xa, mấy lần anh há miệng định nói gì đó nhưng lại không biết mình có thể nói gì được.
Anh thật sự không biết chuyện ba mình đã làm. Thế nhưng không thể viện lý do này mà phủ nhận chuyện là vì anh mà ra, bởi vì anh thích Hạ Tinh cho nên ba của anh mới làm như vậy.
“Tinh Tinh...”
“Đừng nói gì cả!!!” Hạ Tinh đột nhiên lên tiếng, cô bất ngờ đứng phắt dậy rồi nhìn chằm chằm Bách Sinh: “Chuyện này có phải anh cũng biết hay không?”
Bách Sinh lắc đầu, nụ cười có vài phần cay đắng.
“Tôi không bao giờ muốn gặp bất cứ một kẻ nào trong gia đình anh nữa!!” Hạ Tinh nói rồi lướt qua Bách Sinh, sau đó rời khỏi phòng.
Bách Sinh hơi giơ tay lên nhưng từ đầu đến cuối không hề kéo người lại, bên ngoài có tiếng cãi nhau, trước đây chắc chắn Ha Tinh sẽ không xảy ra cãi vã với mẹ của anh, nhưng hiện giờ đâu còn có thể như lúc trước nữa?
Suy cho cùng vẫn là gia đình anh ta có lỗi với nhà họ Hạ, là anh ta có lỗi với Hạ Tinh.
***
Thẩm Tâm Viên.
Lúc Thủy An Lạc trở về, Lạc An Thần đang chơi đùa với Tiểu Tiểu Tiểu. Thủy An Lạc tò mò nhìn ra bên ngoài, xảy ra chuyện lớn như vậy mà thằng nhóc này vẫn có thể ở nhà cho được. Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng hiếu kỳ của vợ mình chỉ bật cười một tiếng, sau đó cất bước đi vào nhà. Tiểu Tiếu Tiểu thấy ông bà nội đã về liền lập tức bỏ qua ông trẻ nhà mình rồi chạy tới, ôm lấy chân của Sở Ninh Dực rồi chớp chớp đôi mắt to tròn của mình.
Thủy An Lạc đặt túi xách trong tay mình xuống rồi hiếu kỳ nói: “Sao em lại ở nhà thế này?”
“Chị, chị đuổi em như thế mà được sao?! Em là em trai ruột của chị đó!!!” Lạc An Thần hừ một tiếng, sau đó bị Thủy An Lạc ném một cái liếc mắt qua: “Bên ngoài đã loạn tung lên rồi, chị không tin em không biết gì cả.”
“Biết chứ, nhà họ Bách phá sản, thủ đoạn của anh rể vẫn luôn luôn ghê gớm như vậy!” Lạc An Thần thản nhiên nói.
“Biết mà còn không chạy đi xem thế nào à?!” Thủy An Lạc nói rồi đẩy người đi ra ngoài: “Chẳng lẽ chia tay thì không thể làm bạn chắc?”
“Không được.” Lạc An Thần xoay người một cái rồi vòng về chỗ cũ: “Em không thể cho cô ấy điều gì, cho nên lúc cô ấy yếu đuối nhất cũng không nên ở bên cạnh cô ấy, người đó phải là Bách Sinh.”
Thủy An Lạc nhìn em trai mình bằng ánh mắt không thể tin nổi, cô nói: “Từ lúc nào mà em hiểu chuyện như thế hả?”
“Hiểu từ lâu rồi nhé?” Lạc An Thần tự hào nói: “Thật ra cô ấy chỉ muốn cảm giác an toàn, cảm giác ấy chỉ có kiểu người như Bách Sinh mới có thể cho cô ấy được, vậy nên thời gian này nên là Bách Sinh ở bên cô ấy mới đúng.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com