Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-329
Chương 329: HÔN LỄ LONG TRỌNG [25]
Stylist của mỗi người lấy áo khoác của các cô rồi cười híp mắt nhìn bọn cô đi về phía ba mình.
Áo cưới của Sở Lạc Nhất là bộ áo cưới lấp lánh nhất, thiên tàm ti xa hoa lộng lẫy lay động dưới ánh đèn phát ra những tia sáng lấp lánh, lung linh. Điểm nổi bật nhất của Kiều Vị Nhã lại chính là gương mặt của cô, từ sau khi mọi người xem số tập san lần đó, chưa ai được thấy lại khuôn mặt đẹp tuyệt trần3ấy lần nữa. Còn về phần An Hinh Duyệt lại chính là khí chất của chính cô, cái loại khí chất khác biệt với Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất, loại khí chất chỉ có quân nhân mới có.
Ba cô dâu tuy đứng cạnh nhau nhưng không ai bị ai che lấp, từng người đều trở thành điểm nổi bật của cả hội trường, áo cưới đẹp nhất, dung nhan đẹp nhất, khí chất cao quý nhất. Cánh cửa đại sảnh từ từ mở ra, tất cả khách khứa đều0quay đầu nhìn sang.
Cả hội trường yên tĩnh không một tiếng động. Ngay cả ba người vốn phải kích động nhất cũng hoàn toàn quên mất việc mình phải hô hấp khi bọn họ nhìn thấy cô dâu của mình.
Bản nhạc dành riêng cho hôn lễ từ từ vang lên, những người ở phía xa cũng dần dần tiến đến gần bọn họ. Có người nói, trong cuộc đời nhất định phải tổ chức hôn lễ một lần. Bây giờ họ tin điều đó rồi. Nhìn cô gái mình yêu thương5nhất bước từng bước đi về phía mình, nó giống như cả cuộc đời này đang từ từ lắng đọng lại.
Ba người này là ba người đàn ông hô mưa gọi gió ở thành phố A, hiện đang đỡ tay ba viên ngọc quý giá nhất của bọn họ, đi về hướng ba người thanh niên cũng ưu tú không kém, chỉ đơn giản là vì để hoàn thành một trong những nghi thức quan trọng nhất trong cuộc đời họ.
Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cô dâu của4ba người cũng đã bước đến trước mặt.
Người thứ nhất đưa tay ra chính là Phong Phong. “Sở Lạc Duy, ba giao con gái của mình cho con! Từ nay về sau phải yêu thương con bé cho tốt, phải thương con bé thật nhiều, chiều chuộng con bé!” Khó có được dịp Phong Phong có thể ôn tồn nói chuyện với Sở Lạc Duy như vậy.
Sở Lạc Duy nghiêm túc gật đầu: “Ba! Cả đời con sẽ thương cô ấy, yêu cô ấy, chiều chuộng cô ấy!”
Phong Phong gật đầu,9ấy vậy mà viền mắt của anh lại đỏ lên.
An Phong Dương đưa tay con gái cho Sở Lạc Ninh đang mặc cả bộ quân phục, dường như anh có rất nhiều lời muốn nói nhưng đến cuối cùng lại chỉ nói đúng một câu: “Sống thật tốt.”
An Phong Dương vừa dứt lời, khách khứa ở đây có lẽ cảm thấy khó hiểu nhưng lại khiến sau bàn đầu tiên đều trở nên trầm mặc. Sống thật tốt, điều này đối với một người lính đặc chủng mà nói chính là thứ xa xỉ nhất. Sở Lạc Ninh hít sâu một hơi rồi nắm lấy tay của An Hinh Duyệt, sau đó anh nói: “Ba, ba.” Sở Lạc Nhinh nhìn ba vợ của mình rồi lại nhìn ba ruột, anh đỡ lấy người vợ của mình rồi đột nhiên nói như đang hạ quyết tâm: “Con đã xin chuyển đến binh đoàn bộ binh bình thường, hơn nữa đã được phê duyệt!” An Hinh Duyệt nghe thấy Sở Lạc Ninh nói vậy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Sở Ninh Dực cũng nhíu mày. Đám người ngồi ở bàn tiệc thứ tư đều cúi thấp đầu, không ai nói gì, chuyện này họ đều biết cả, lại càng biết vì sao lão đại của bọn họ lại đưa ra quyết định này. “Anh điên rồi à?!!” An Hinh Duyện khó tin mà kêu lên. Bộ đội đặc chủng chẳng phải là mơ ước cả đời của anh hay sao?
Sở Lạc Ninh nhã nhặn cười: “Sự bình an của anh là thứ duy nhất anh có thể tặng cho em.”
Anh không có nhiều tiền như em trai để có thể tặng cho cô cả một khu du lịch, anh cũng không có tâm tư tinh tế như em rể mình để chuẩn bị một bộ áo cưới mất cả năm trời có giá trị đến hàng trăm triệu tệ. Thứ duy nhất mà anh có thể đưa cho An Hinh Duyệt chỉ có thể là sự bình an của chính mình.
Sở Lạc Ninh chậm rãi rút một tờ quân lệnh từ trong túi ra rồi đặt nó vào tay của An Hinh Duyệt, anh nói: “Đây là cam kết của anh đối với em! Cũng là thứ duy nhất mà anh có thể trao cho em!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Stylist của mỗi người lấy áo khoác của các cô rồi cười híp mắt nhìn bọn cô đi về phía ba mình.
Áo cưới của Sở Lạc Nhất là bộ áo cưới lấp lánh nhất, thiên tàm ti xa hoa lộng lẫy lay động dưới ánh đèn phát ra những tia sáng lấp lánh, lung linh. Điểm nổi bật nhất của Kiều Vị Nhã lại chính là gương mặt của cô, từ sau khi mọi người xem số tập san lần đó, chưa ai được thấy lại khuôn mặt đẹp tuyệt trần3ấy lần nữa. Còn về phần An Hinh Duyệt lại chính là khí chất của chính cô, cái loại khí chất khác biệt với Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất, loại khí chất chỉ có quân nhân mới có.
Ba cô dâu tuy đứng cạnh nhau nhưng không ai bị ai che lấp, từng người đều trở thành điểm nổi bật của cả hội trường, áo cưới đẹp nhất, dung nhan đẹp nhất, khí chất cao quý nhất. Cánh cửa đại sảnh từ từ mở ra, tất cả khách khứa đều0quay đầu nhìn sang.
Cả hội trường yên tĩnh không một tiếng động. Ngay cả ba người vốn phải kích động nhất cũng hoàn toàn quên mất việc mình phải hô hấp khi bọn họ nhìn thấy cô dâu của mình.
Bản nhạc dành riêng cho hôn lễ từ từ vang lên, những người ở phía xa cũng dần dần tiến đến gần bọn họ. Có người nói, trong cuộc đời nhất định phải tổ chức hôn lễ một lần. Bây giờ họ tin điều đó rồi. Nhìn cô gái mình yêu thương5nhất bước từng bước đi về phía mình, nó giống như cả cuộc đời này đang từ từ lắng đọng lại.
Ba người này là ba người đàn ông hô mưa gọi gió ở thành phố A, hiện đang đỡ tay ba viên ngọc quý giá nhất của bọn họ, đi về hướng ba người thanh niên cũng ưu tú không kém, chỉ đơn giản là vì để hoàn thành một trong những nghi thức quan trọng nhất trong cuộc đời họ.
Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cô dâu của4ba người cũng đã bước đến trước mặt.
Người thứ nhất đưa tay ra chính là Phong Phong. “Sở Lạc Duy, ba giao con gái của mình cho con! Từ nay về sau phải yêu thương con bé cho tốt, phải thương con bé thật nhiều, chiều chuộng con bé!” Khó có được dịp Phong Phong có thể ôn tồn nói chuyện với Sở Lạc Duy như vậy.
Sở Lạc Duy nghiêm túc gật đầu: “Ba! Cả đời con sẽ thương cô ấy, yêu cô ấy, chiều chuộng cô ấy!”
Phong Phong gật đầu,9ấy vậy mà viền mắt của anh lại đỏ lên.
An Phong Dương đưa tay con gái cho Sở Lạc Ninh đang mặc cả bộ quân phục, dường như anh có rất nhiều lời muốn nói nhưng đến cuối cùng lại chỉ nói đúng một câu: “Sống thật tốt.”
An Phong Dương vừa dứt lời, khách khứa ở đây có lẽ cảm thấy khó hiểu nhưng lại khiến sau bàn đầu tiên đều trở nên trầm mặc. Sống thật tốt, điều này đối với một người lính đặc chủng mà nói chính là thứ xa xỉ nhất. Sở Lạc Ninh hít sâu một hơi rồi nắm lấy tay của An Hinh Duyệt, sau đó anh nói: “Ba, ba.” Sở Lạc Nhinh nhìn ba vợ của mình rồi lại nhìn ba ruột, anh đỡ lấy người vợ của mình rồi đột nhiên nói như đang hạ quyết tâm: “Con đã xin chuyển đến binh đoàn bộ binh bình thường, hơn nữa đã được phê duyệt!” An Hinh Duyệt nghe thấy Sở Lạc Ninh nói vậy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Sở Ninh Dực cũng nhíu mày. Đám người ngồi ở bàn tiệc thứ tư đều cúi thấp đầu, không ai nói gì, chuyện này họ đều biết cả, lại càng biết vì sao lão đại của bọn họ lại đưa ra quyết định này. “Anh điên rồi à?!!” An Hinh Duyện khó tin mà kêu lên. Bộ đội đặc chủng chẳng phải là mơ ước cả đời của anh hay sao?
Sở Lạc Ninh nhã nhặn cười: “Sự bình an của anh là thứ duy nhất anh có thể tặng cho em.”
Anh không có nhiều tiền như em trai để có thể tặng cho cô cả một khu du lịch, anh cũng không có tâm tư tinh tế như em rể mình để chuẩn bị một bộ áo cưới mất cả năm trời có giá trị đến hàng trăm triệu tệ. Thứ duy nhất mà anh có thể đưa cho An Hinh Duyệt chỉ có thể là sự bình an của chính mình.
Sở Lạc Ninh chậm rãi rút một tờ quân lệnh từ trong túi ra rồi đặt nó vào tay của An Hinh Duyệt, anh nói: “Đây là cam kết của anh đối với em! Cũng là thứ duy nhất mà anh có thể trao cho em!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com