Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-335
Chương 335: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [4]
“Sở Lạc Nhất ngẩng đầu liếc anh một cái, sau đó ôm lấy cổ anh rồi hôn một nụ hôn hẳn hoi.
Cố Tỉ Thành cười nhẹ, hiếm khi mới có dịp hai đứa bé không ở xung quanh, bọn họ phải thân thiết một chút mới được. Phía ngoài, Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt đang cùng những người dân tộc Tạng khiêu vũ xung quanh đống lửa, hoàn toàn không cảm thấy lạnh chút nào,3hoạt động một hồi thậm chí còn thấy nóng lên. Nhảy múa xong, Sở Lạc Ninh thi đấu vật với những tuyển thủ địa phương, An Hinh Duyệt ở phía sau nhìn anh.
Sở Lạc Ninh chơi rất thoải mái, đối thủ của anh là một cậu nhóc choai choai sáng láng của dân tộc Tạng. Cậu ta rất khỏe nhưng vẫn không thể bằng được Sở Lạc Ninh thoạt nhìn có vẻ thư sinh yếu ớt. Cho0nên chẳng bao lâu, Sở Lạc Ninh chiến thắng. Anh vươn tay, đối thủ của anh bám vào tay anh đứng dậy: “Anh mạnh quá, nhìn rõ ràng yếu đuối thế cơ mà.”
“Ha ha ha, vậy nên cậu liền khinh địch sao?” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa nhìn một người đàn ông cường tráng đang đi tới từ phía sau nhậy nhóc kia. Cậu ta quay đầu thấy người nọ liền nhìn về phía Sở Lạc5Ninh: “Đấy chính là quán quân đấu vật năm ngoái của chúng tôi, anh có muốn thử một chút không?”
Sở Lạc Ninh hơi nhướng mày, nhìn người đang đi tới.
“Có cái gì mà không thể.” Sở Lạc Ninh nói, người kia cũng đã tới gần.
Người này cao ít nhất phải hơn một mét chín, Sở Lạc Ninh chỉ cao một mét tám mươi tư, nặng tầm bảy mươi cân, còn người đàn ông kia cũng phải nặng4đến một trăm năm mươi cân, cho nên sự chênh lệch giữa hai người là rất lớn.
An Hinh Duyệt đứng cách Sở Lạc Ninh không xa, cô không lo lắng chuyện Sở Lạc Ninh sẽ thua bởi vì vào thời khắc này cô đã trông thấy một thứ tưởng chừng như đã biến mất rất lâu trên người anh... ham muốn chiến thắng.
Sở Lạc Ninh không còn linh hồn, anh thật sự còn là anh không? “Cố9lên, cổ lên, Bách Nhị Á cổ lên...!” “Sở ! Sở: Sở cố lên... cố lên...” Trận đấu tiến vào thời kỳ căng thẳng, An Hinh Duyệt bình tĩnh nhìn.
“Chồng của cô lợi hại thật đấy!” Một cô gái dân tộc Tạng đứng bên cạnh cười nói. An Hinh Duyệt khẽ cong môi, đúng vậy, anh vẫn luôn lợi hại như thế đó.
Một lát sau, Sở Lạc Ninh thắng trận đấu vật với khoảng cách chênh lệch bằng một đòn cực kỳ đẹp mắt. An Hinh Duyệt ngắm nhìn Sở Lạc Ninh được mọi người tung lên, nghe tiếng cười của anh vang trong không khí nhưng cô lại không cười nổi nữa.
Đến khi bên kia ăn mừng xong, Sở Lạc Ninh cầm theo khăn chiến thắng hada vừa giành được qua đây rồi quàng nó lên cổ của An Hinh Duyệt: “Dâng cho nữ thần xinh đẹp nhất của anh.”
“Được chưa?” An Hinh Duyệt thu lại suy nghĩ của mình rồi lạnh mắt nhìn Sở Lạc Ninh.
“Ha ha ha, bà xã anh minh.” Sở Lạc Ninh nói rồi cúi đầu hôn lên đôi môi hơi lành lạnh của cô một cái, sau đó anh nắm chặt lấy tay của cô nói: “Lạnh không lạnh thì quay về.” An Hinh Duyệt khẽ lắc đầu: “Qua bên kia một chút đi, em có cảm giác nếu như đến đây vào mùa hè là có thể nhìn thấy được thảo nguyên vạn dặm.“.
Sở Lạc Ninh kéo tay cô nhét vào túi áo của mình rồi cùng cô ngắm nhìn đêm tuyết.
“Không sao cả, chờ đến mùa hè anh lại cùng em tới đây lần nữa.” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa dẫn cô đi về phía thảo nguyên.
“Anh có muốn thay đổi vị trí không?” An Hinh Duyệt được Sở Lạc Ninh bọc một cái khăn quàng cổ thật dày, giọng điệu lúc này của cô có chút buồn buồn.
“Đổi vị trí cái gì? Đám thiết bị gia đình kia đắt lắm đó, vừa mới lấy nhà xong đổi vị trí gì chứ?” Sở Lạc Ninh nói một cách đương nhiên: “Lữ đoàn của chúng ta cũng có binh đoàn bình thường, đợi anh được điều đến bên kia thì em cũng không được nhàn rỗi, anh thì rảnh rồi, có thể chăm sóc cho Tiểu Tiếu Tiếu, em sinh con cho anh rồi không cần lo lắng nhiều đầu, hai đứa bé cứ để anh chăm sóc là được.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Sở Lạc Nhất ngẩng đầu liếc anh một cái, sau đó ôm lấy cổ anh rồi hôn một nụ hôn hẳn hoi.
Cố Tỉ Thành cười nhẹ, hiếm khi mới có dịp hai đứa bé không ở xung quanh, bọn họ phải thân thiết một chút mới được. Phía ngoài, Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt đang cùng những người dân tộc Tạng khiêu vũ xung quanh đống lửa, hoàn toàn không cảm thấy lạnh chút nào,3hoạt động một hồi thậm chí còn thấy nóng lên. Nhảy múa xong, Sở Lạc Ninh thi đấu vật với những tuyển thủ địa phương, An Hinh Duyệt ở phía sau nhìn anh.
Sở Lạc Ninh chơi rất thoải mái, đối thủ của anh là một cậu nhóc choai choai sáng láng của dân tộc Tạng. Cậu ta rất khỏe nhưng vẫn không thể bằng được Sở Lạc Ninh thoạt nhìn có vẻ thư sinh yếu ớt. Cho0nên chẳng bao lâu, Sở Lạc Ninh chiến thắng. Anh vươn tay, đối thủ của anh bám vào tay anh đứng dậy: “Anh mạnh quá, nhìn rõ ràng yếu đuối thế cơ mà.”
“Ha ha ha, vậy nên cậu liền khinh địch sao?” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa nhìn một người đàn ông cường tráng đang đi tới từ phía sau nhậy nhóc kia. Cậu ta quay đầu thấy người nọ liền nhìn về phía Sở Lạc5Ninh: “Đấy chính là quán quân đấu vật năm ngoái của chúng tôi, anh có muốn thử một chút không?”
Sở Lạc Ninh hơi nhướng mày, nhìn người đang đi tới.
“Có cái gì mà không thể.” Sở Lạc Ninh nói, người kia cũng đã tới gần.
Người này cao ít nhất phải hơn một mét chín, Sở Lạc Ninh chỉ cao một mét tám mươi tư, nặng tầm bảy mươi cân, còn người đàn ông kia cũng phải nặng4đến một trăm năm mươi cân, cho nên sự chênh lệch giữa hai người là rất lớn.
An Hinh Duyệt đứng cách Sở Lạc Ninh không xa, cô không lo lắng chuyện Sở Lạc Ninh sẽ thua bởi vì vào thời khắc này cô đã trông thấy một thứ tưởng chừng như đã biến mất rất lâu trên người anh... ham muốn chiến thắng.
Sở Lạc Ninh không còn linh hồn, anh thật sự còn là anh không? “Cố9lên, cổ lên, Bách Nhị Á cổ lên...!” “Sở ! Sở: Sở cố lên... cố lên...” Trận đấu tiến vào thời kỳ căng thẳng, An Hinh Duyệt bình tĩnh nhìn.
“Chồng của cô lợi hại thật đấy!” Một cô gái dân tộc Tạng đứng bên cạnh cười nói. An Hinh Duyệt khẽ cong môi, đúng vậy, anh vẫn luôn lợi hại như thế đó.
Một lát sau, Sở Lạc Ninh thắng trận đấu vật với khoảng cách chênh lệch bằng một đòn cực kỳ đẹp mắt. An Hinh Duyệt ngắm nhìn Sở Lạc Ninh được mọi người tung lên, nghe tiếng cười của anh vang trong không khí nhưng cô lại không cười nổi nữa.
Đến khi bên kia ăn mừng xong, Sở Lạc Ninh cầm theo khăn chiến thắng hada vừa giành được qua đây rồi quàng nó lên cổ của An Hinh Duyệt: “Dâng cho nữ thần xinh đẹp nhất của anh.”
“Được chưa?” An Hinh Duyệt thu lại suy nghĩ của mình rồi lạnh mắt nhìn Sở Lạc Ninh.
“Ha ha ha, bà xã anh minh.” Sở Lạc Ninh nói rồi cúi đầu hôn lên đôi môi hơi lành lạnh của cô một cái, sau đó anh nắm chặt lấy tay của cô nói: “Lạnh không lạnh thì quay về.” An Hinh Duyệt khẽ lắc đầu: “Qua bên kia một chút đi, em có cảm giác nếu như đến đây vào mùa hè là có thể nhìn thấy được thảo nguyên vạn dặm.“.
Sở Lạc Ninh kéo tay cô nhét vào túi áo của mình rồi cùng cô ngắm nhìn đêm tuyết.
“Không sao cả, chờ đến mùa hè anh lại cùng em tới đây lần nữa.” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa dẫn cô đi về phía thảo nguyên.
“Anh có muốn thay đổi vị trí không?” An Hinh Duyệt được Sở Lạc Ninh bọc một cái khăn quàng cổ thật dày, giọng điệu lúc này của cô có chút buồn buồn.
“Đổi vị trí cái gì? Đám thiết bị gia đình kia đắt lắm đó, vừa mới lấy nhà xong đổi vị trí gì chứ?” Sở Lạc Ninh nói một cách đương nhiên: “Lữ đoàn của chúng ta cũng có binh đoàn bình thường, đợi anh được điều đến bên kia thì em cũng không được nhàn rỗi, anh thì rảnh rồi, có thể chăm sóc cho Tiểu Tiếu Tiếu, em sinh con cho anh rồi không cần lo lắng nhiều đầu, hai đứa bé cứ để anh chăm sóc là được.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com