Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-372
Chương 372: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [41]
An Hinh Duyệt oán hận xong, chính bản thân cô cũng cảm thấy chột dạ, bởi vì cô cũng không dám chắc mình nói như vậy có phải hơi quá rồi không. Nhất là với ánh mắt Sở Lạc Ninh đang nhìn cô lại càng khiến cô chột dạ không thôi. “Đang đợi nói khích anh sao?” Sở Lạc Ninh nhàn nhạt nói, hoàn toàn bày tỏ sự khinh thường đối với sự uy hiếp của vợ mình. An Hinh Duyệt bất giác nuốt mấy ngụm nước miếng rồi3mới nhàn nhạt trả lời: “Ai muốn nói khích anh? Em chỉ nói một sự thật thôi, bọn em có chết cả đội cũng là chuyện của bọn em, liên quan gì đến một Đoàn trưởng như anh?”
An Hinh Duyệt căn cứ vào nguyên tắc đã tìm đường chết rồi thì cứ dứt khoát tìm chết đến cùng luôn.
Bầu không khí yên tĩnh càng thêm dọa người, bọn họ chỉ muốn nói chị dâu quả nhiên là chị dâu, phủ một câu thế này thì họ cũng phải phục0rồi. Sở Lạc Ninh như cười như không nhìn vợ mình. An Hinh Duyệt gân cổ nhìn lại anh.
Sở Lạc Ninh dời mắt nhìn về phía đám bạn của anh, mọi người đồng loạt dời mắt ra chỗ khác.
“Nghĩ chết ở đây là hy sinh cho tổ quốc hay sao? Hiện tại, ai cho các người nói về chuyện này hả? Muốn lấy một cái danh hiệu liệt sĩ hay như thế nào đây?” Sở Lạc Ninh lớn tiếng trách mắng.
Mọi người không tự chủ được run cả người5lên. Chim Chọi cuồng cuồng mở miệng nói: “Lão đại, lão đại, cậu đừng kích động, đừng kích động, việc này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn!!!”
An Hinh Duyệt quay đầu đi, không nói gì. Mắt To kéo kéo cánh tay của An Hinh Duyệt rồi nhỏ giọng nói: “Đừng chọc khủng long bạo chúa, nhất là khủng long bạo chúa đang nổi điên!!!”
An Hinh Duyệt bất đắc dĩ nhìn về phía Mắt To. Cô chỉ là không nhịn được thôi mà, cho nên đây cũng là lý4do quan trọng nhất khiến ngay từ đầu cô đã nhấn mạnh chuyện hai vợ chồng không thể ở chung một đội.
Hơn nữa An Hinh Duyệt cũng muốn lợi dụng chuyện này để kéo Sở Lạc Ninh trở về.
Bầu không khí lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh. Chim Chọi thân làm lão đại chỉ có thể chủ động phá vỡ cục diện bế tắc này: “Mắt To, cậu với Ăng-Ten Nhỏ cùng Ba sát theo Rùa Biển Nhỏ đi về phía Nam đi, tôi với Lão đại9sẽ đi qua đầm lầy.”
Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn Chim Chọi. Chim Chọi đặt tay lên bả vai của Sở Lạc Ninh rồi tiếp tục nhìn về phía bọn họ: “Bây giờ là sáu giờ, trước chín giờ sẽ có quân cứu viện tới! Ba Sứt, cậu phụ trách an toàn của bọn họ, mấy người chỉ cần kiên trì ba tiếng nữa là được rồi!”
“Em không đồng ý.” An Hinh Duyệt lớn tiếng nói: “Làm như vậy chưa chắc bọn em đã an toàn hơn nhưng chắc chắn độ nguy hiểm của hai người sẽ tăng lên vài lần! Lợi bất cập hại!” Sở Lạc Ninh quay đầu lại nhìn về phía An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt cũng đang nhìn anh: “Anh hiểu rõ về cách chiến đấu của lính đặc chủng, nhưng so với anh thì em càng hiểu tâm lý chiến đấu của bọn họ hơn!!!”
Chim Chọi cảm thấy cái tình trạng này không dễ hòa giải cho lắm.
Dù sao anh cũng đâu phải dầu ăn mà đòi bôi trơn được.
“Thu lại cái suy nghĩ muốn đi theo anh đi! Chuyện này là tuyệt đối không được! Chim Chọi đi theo tôi, mười phút sau mọi người đi về phía hướng Nam!” Sở Lạc Ninh nói xong thì bản thân đã đi về phía đầm lầy: “Em nghĩ rằng bọn em đi về hướng Nam thì sẽ nhàn nhã lắm sao? Tốt nhất là sống sót toàn bộ mà ra ngoài cho anh, nếu không thì cứ làm liệt sĩ luôn đi! Đừng quay về khiến anh mất mặt!”
An Hinh Duyệt hơi mím môi. Mắt To lén lút lắc đầu với cô, ý bảo cô không nên nói nữa.
“Rùa Biển Nhỏ... quên đi, cô nghĩ gì lão đại đều hiểu rõ hết, cô cũng không phải đối thủ của anh ấy đâu, chúng ta đi thôi!” Ba sứt cũng nói hùa vào.
Sở Lạc Ninh cùng Chim Chọi dẫn toàn bộ nguy hiểm về phía họ chính là vì để những người khác có cơ hội rời đi.
Lão đại đương nhiên không muốn rời xa chị dâu, nhưng vì mạng sống nên bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt oán hận xong, chính bản thân cô cũng cảm thấy chột dạ, bởi vì cô cũng không dám chắc mình nói như vậy có phải hơi quá rồi không. Nhất là với ánh mắt Sở Lạc Ninh đang nhìn cô lại càng khiến cô chột dạ không thôi. “Đang đợi nói khích anh sao?” Sở Lạc Ninh nhàn nhạt nói, hoàn toàn bày tỏ sự khinh thường đối với sự uy hiếp của vợ mình. An Hinh Duyệt bất giác nuốt mấy ngụm nước miếng rồi3mới nhàn nhạt trả lời: “Ai muốn nói khích anh? Em chỉ nói một sự thật thôi, bọn em có chết cả đội cũng là chuyện của bọn em, liên quan gì đến một Đoàn trưởng như anh?”
An Hinh Duyệt căn cứ vào nguyên tắc đã tìm đường chết rồi thì cứ dứt khoát tìm chết đến cùng luôn.
Bầu không khí yên tĩnh càng thêm dọa người, bọn họ chỉ muốn nói chị dâu quả nhiên là chị dâu, phủ một câu thế này thì họ cũng phải phục0rồi. Sở Lạc Ninh như cười như không nhìn vợ mình. An Hinh Duyệt gân cổ nhìn lại anh.
Sở Lạc Ninh dời mắt nhìn về phía đám bạn của anh, mọi người đồng loạt dời mắt ra chỗ khác.
“Nghĩ chết ở đây là hy sinh cho tổ quốc hay sao? Hiện tại, ai cho các người nói về chuyện này hả? Muốn lấy một cái danh hiệu liệt sĩ hay như thế nào đây?” Sở Lạc Ninh lớn tiếng trách mắng.
Mọi người không tự chủ được run cả người5lên. Chim Chọi cuồng cuồng mở miệng nói: “Lão đại, lão đại, cậu đừng kích động, đừng kích động, việc này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn!!!”
An Hinh Duyệt quay đầu đi, không nói gì. Mắt To kéo kéo cánh tay của An Hinh Duyệt rồi nhỏ giọng nói: “Đừng chọc khủng long bạo chúa, nhất là khủng long bạo chúa đang nổi điên!!!”
An Hinh Duyệt bất đắc dĩ nhìn về phía Mắt To. Cô chỉ là không nhịn được thôi mà, cho nên đây cũng là lý4do quan trọng nhất khiến ngay từ đầu cô đã nhấn mạnh chuyện hai vợ chồng không thể ở chung một đội.
Hơn nữa An Hinh Duyệt cũng muốn lợi dụng chuyện này để kéo Sở Lạc Ninh trở về.
Bầu không khí lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh. Chim Chọi thân làm lão đại chỉ có thể chủ động phá vỡ cục diện bế tắc này: “Mắt To, cậu với Ăng-Ten Nhỏ cùng Ba sát theo Rùa Biển Nhỏ đi về phía Nam đi, tôi với Lão đại9sẽ đi qua đầm lầy.”
Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn Chim Chọi. Chim Chọi đặt tay lên bả vai của Sở Lạc Ninh rồi tiếp tục nhìn về phía bọn họ: “Bây giờ là sáu giờ, trước chín giờ sẽ có quân cứu viện tới! Ba Sứt, cậu phụ trách an toàn của bọn họ, mấy người chỉ cần kiên trì ba tiếng nữa là được rồi!”
“Em không đồng ý.” An Hinh Duyệt lớn tiếng nói: “Làm như vậy chưa chắc bọn em đã an toàn hơn nhưng chắc chắn độ nguy hiểm của hai người sẽ tăng lên vài lần! Lợi bất cập hại!” Sở Lạc Ninh quay đầu lại nhìn về phía An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt cũng đang nhìn anh: “Anh hiểu rõ về cách chiến đấu của lính đặc chủng, nhưng so với anh thì em càng hiểu tâm lý chiến đấu của bọn họ hơn!!!”
Chim Chọi cảm thấy cái tình trạng này không dễ hòa giải cho lắm.
Dù sao anh cũng đâu phải dầu ăn mà đòi bôi trơn được.
“Thu lại cái suy nghĩ muốn đi theo anh đi! Chuyện này là tuyệt đối không được! Chim Chọi đi theo tôi, mười phút sau mọi người đi về phía hướng Nam!” Sở Lạc Ninh nói xong thì bản thân đã đi về phía đầm lầy: “Em nghĩ rằng bọn em đi về hướng Nam thì sẽ nhàn nhã lắm sao? Tốt nhất là sống sót toàn bộ mà ra ngoài cho anh, nếu không thì cứ làm liệt sĩ luôn đi! Đừng quay về khiến anh mất mặt!”
An Hinh Duyệt hơi mím môi. Mắt To lén lút lắc đầu với cô, ý bảo cô không nên nói nữa.
“Rùa Biển Nhỏ... quên đi, cô nghĩ gì lão đại đều hiểu rõ hết, cô cũng không phải đối thủ của anh ấy đâu, chúng ta đi thôi!” Ba sứt cũng nói hùa vào.
Sở Lạc Ninh cùng Chim Chọi dẫn toàn bộ nguy hiểm về phía họ chính là vì để những người khác có cơ hội rời đi.
Lão đại đương nhiên không muốn rời xa chị dâu, nhưng vì mạng sống nên bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com