Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-374
Chương 374: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [43]
“Tiểu Tiểu đâu rồi ạ?” Đến khi vợ của Lữ đoàn trưởng nói xong, An Hinh Duyệt chỉ nói một câu
như vậy. “Đang ở nhà bọn chị, Tiểu Tiểu nhà em nghe lời thật đấy, so với con bé nhà tôi thì ngoan ngoãn hơn biết bao nhiêu! Con3bé biết hai em phải đi làm nhiệm vụ cũng không khóc không quấy gì hết.” Chị dâu nghĩ đến Tiểu Tiếu Tiếu liền ước ao từ tận trong lòng.
An Hinh Duyệt nghĩ đây đều là công của ba chồng nhà mình, là ông dạy tốt. “Em húp canh0cá trước đi đã, bác sĩ nói không sao cả, em cũng có thể xuất viện được rồi.” Chị dâu nói rồi đẩy canh cá về phía An Hinh Duyệt: “Chuyện của Lạc Ninh cũng đừng lo lắng quá, đây không phải là lần đầu tiên cậu ấy làm5nhiệm vụ, mấy chuyện thế này không làm khó được cậu ấy đâu, vài ngày nữa là về thôi.”
An Hinh Duyệt khẽ gật đầu, có lẽ đây chính là tật xấu của cô, vừa không muốn anh rời khỏi đội đặc chiến nhưng lại sợ anh sẽ gặp chuyện4không may. Lựa chọn giữ hay bỏ luôn khó khăn như vậy đấy. Cam lòng hay không đây? Nhưng có thế nào cô vẫn kiên trì bỏ đi bình an, chọn anh quay trở lại. Vẫn không có tin tức gì về Sở Lạc Ninh và Chim Chọi, nhưng9An Hinh Duyệt lại nhận được một cái tin tức kinh khủng, đó là thuốc cô cầm về là thuốc giả.
“Giả?” An Hinh Duyệt nói một cách không thể tin nổi. Bác sĩ kiểm định gật đầu rồi đặt báo cáo lên bàn: “Đúng là cùng một loại thuốc, thế nhưng tính lây lan độc tính của loại thuốc này cực kỳ nhỏ, mọi người có chắc cuộc giao dịch đó là giao dịch thuốc thật không?” An Hinh Duyệt ngẩn ra một hồi, cái này cô cũng không thể xác định được vì trong lúc mang thuốc về họ có chôn nó xuống đất một lần. An Hinh Duyệt nói lời cảm ơn xong liền rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ, sau khi về quân doanh, An Hinh Duyệt đi thẳng vào phòng làm việc của Lữ đoàn trưởng rồi nói chuyện này cho ông biết.
Lữ đoàn trưởng khựng lại một chút rồi ngẩng đầu nhìn An Hinh Duyệt đang toát mồ hôi đầm đìa: “Giả?” An Hinh Duyệt gật đầu: “Hiện tại không biết rốt cuộc có phải thuốc thật hay không, trên đường đi có để nó ra chỗ khác một lúc nhưng nếu như ngay từ đầu thuốc đã là giả thì Sếu Đầu Đỏ chắc chắn sẽ không đuổi theo chúng tôi sát sao như vậy, cho nên có lẽ thuốc trong lọ đã bị người đánh tráo.”
“Chẳng phải người của Chu Bưu đã bị giết hết rồi sao?” Lữ đoàn trưởng trầm giọng hỏi. An Hinh Duyệt hơi híp mắt lại, cô nhanh chóng động não, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Vẫn còn một người, là một đặc công, gã không chết.“.
An Hinh Duyệt nói xong, Lữ đoàn trưởng lập tức cầm điện thoại lên gọi điện, không biết là gọi cho ai.
Nói chuyện với người ở đầu bên kia xong xuôi, Lữ đoàn trưởng ngẩng đầu nhìn về phía An Hinh Duyệt: “Sao cô còn ở đây?” An Hinh Duyệt: “...”
Cô không ở đây thì phải ở đâu?
“Được rồi, việc này cô đừng xen vào nữa, về nhà dưỡng thai cho tốt đi.” Lữ đoàn trưởng nói rồi phất phất tay, bảo An Hinh Duyệt rời đi.
An Hinh Duyệt hơi bĩu môi, cô biết là việc này có nói ra cô cũng không còn làm được gì, thế cho nên cô chỉ có thể đi về nhà.
Trên đường về, An Hinh Duyệt vẫn còn ngẫm nghĩ về vấn đề này, rốt cuộc thuốc mà bọn họ cầm về là cái gì, Chu Bưu đã chết, tên đặc công kia coi như có lấy được thuốc thì cũng có tác dụng gì đâu? An Hinh Duyệt trở về nhà, trước tiên đến nhà chị dâu đón Tiểu Tiếu Tiếu về. Bé con ở trong lòng mẹ cũng nịu một hồi rồi vươn tay ôm lấy cổ của An Hinh Duyệt, cái đầu nhỏ còn nhìn xung quanh như đang muốn nhìn xem ba đâu?
An Hinh Duyệt nói cảm ơn chị dâu rồi mới ôm Tiểu Tiếu Tiếu về nhà: “Vài ngày nữa ba sẽ về, ngày mai mẹ đưa con về nhà có được hay không?”
Tiểu Tiếu Tiếu gật đầu, bé biết ba mẹ phải đi làm cho nên bé phải đi về với ông bà nội rồi.
An Hinh Duyệt hồn Tiểu Tiếu Tiếu một cái rồi đi về nhà, sau đó mở điều hòa lên: “Con chơi trước đi, mẹ đi xem có gì ăn không.” Sở Lạc Ninh không ở nhà, cô chỉ có thể tự mình làm lấy thôi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Tiểu Tiểu đâu rồi ạ?” Đến khi vợ của Lữ đoàn trưởng nói xong, An Hinh Duyệt chỉ nói một câu
như vậy. “Đang ở nhà bọn chị, Tiểu Tiểu nhà em nghe lời thật đấy, so với con bé nhà tôi thì ngoan ngoãn hơn biết bao nhiêu! Con3bé biết hai em phải đi làm nhiệm vụ cũng không khóc không quấy gì hết.” Chị dâu nghĩ đến Tiểu Tiếu Tiếu liền ước ao từ tận trong lòng.
An Hinh Duyệt nghĩ đây đều là công của ba chồng nhà mình, là ông dạy tốt. “Em húp canh0cá trước đi đã, bác sĩ nói không sao cả, em cũng có thể xuất viện được rồi.” Chị dâu nói rồi đẩy canh cá về phía An Hinh Duyệt: “Chuyện của Lạc Ninh cũng đừng lo lắng quá, đây không phải là lần đầu tiên cậu ấy làm5nhiệm vụ, mấy chuyện thế này không làm khó được cậu ấy đâu, vài ngày nữa là về thôi.”
An Hinh Duyệt khẽ gật đầu, có lẽ đây chính là tật xấu của cô, vừa không muốn anh rời khỏi đội đặc chiến nhưng lại sợ anh sẽ gặp chuyện4không may. Lựa chọn giữ hay bỏ luôn khó khăn như vậy đấy. Cam lòng hay không đây? Nhưng có thế nào cô vẫn kiên trì bỏ đi bình an, chọn anh quay trở lại. Vẫn không có tin tức gì về Sở Lạc Ninh và Chim Chọi, nhưng9An Hinh Duyệt lại nhận được một cái tin tức kinh khủng, đó là thuốc cô cầm về là thuốc giả.
“Giả?” An Hinh Duyệt nói một cách không thể tin nổi. Bác sĩ kiểm định gật đầu rồi đặt báo cáo lên bàn: “Đúng là cùng một loại thuốc, thế nhưng tính lây lan độc tính của loại thuốc này cực kỳ nhỏ, mọi người có chắc cuộc giao dịch đó là giao dịch thuốc thật không?” An Hinh Duyệt ngẩn ra một hồi, cái này cô cũng không thể xác định được vì trong lúc mang thuốc về họ có chôn nó xuống đất một lần. An Hinh Duyệt nói lời cảm ơn xong liền rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ, sau khi về quân doanh, An Hinh Duyệt đi thẳng vào phòng làm việc của Lữ đoàn trưởng rồi nói chuyện này cho ông biết.
Lữ đoàn trưởng khựng lại một chút rồi ngẩng đầu nhìn An Hinh Duyệt đang toát mồ hôi đầm đìa: “Giả?” An Hinh Duyệt gật đầu: “Hiện tại không biết rốt cuộc có phải thuốc thật hay không, trên đường đi có để nó ra chỗ khác một lúc nhưng nếu như ngay từ đầu thuốc đã là giả thì Sếu Đầu Đỏ chắc chắn sẽ không đuổi theo chúng tôi sát sao như vậy, cho nên có lẽ thuốc trong lọ đã bị người đánh tráo.”
“Chẳng phải người của Chu Bưu đã bị giết hết rồi sao?” Lữ đoàn trưởng trầm giọng hỏi. An Hinh Duyệt hơi híp mắt lại, cô nhanh chóng động não, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Vẫn còn một người, là một đặc công, gã không chết.“.
An Hinh Duyệt nói xong, Lữ đoàn trưởng lập tức cầm điện thoại lên gọi điện, không biết là gọi cho ai.
Nói chuyện với người ở đầu bên kia xong xuôi, Lữ đoàn trưởng ngẩng đầu nhìn về phía An Hinh Duyệt: “Sao cô còn ở đây?” An Hinh Duyệt: “...”
Cô không ở đây thì phải ở đâu?
“Được rồi, việc này cô đừng xen vào nữa, về nhà dưỡng thai cho tốt đi.” Lữ đoàn trưởng nói rồi phất phất tay, bảo An Hinh Duyệt rời đi.
An Hinh Duyệt hơi bĩu môi, cô biết là việc này có nói ra cô cũng không còn làm được gì, thế cho nên cô chỉ có thể đi về nhà.
Trên đường về, An Hinh Duyệt vẫn còn ngẫm nghĩ về vấn đề này, rốt cuộc thuốc mà bọn họ cầm về là cái gì, Chu Bưu đã chết, tên đặc công kia coi như có lấy được thuốc thì cũng có tác dụng gì đâu? An Hinh Duyệt trở về nhà, trước tiên đến nhà chị dâu đón Tiểu Tiếu Tiếu về. Bé con ở trong lòng mẹ cũng nịu một hồi rồi vươn tay ôm lấy cổ của An Hinh Duyệt, cái đầu nhỏ còn nhìn xung quanh như đang muốn nhìn xem ba đâu?
An Hinh Duyệt nói cảm ơn chị dâu rồi mới ôm Tiểu Tiếu Tiếu về nhà: “Vài ngày nữa ba sẽ về, ngày mai mẹ đưa con về nhà có được hay không?”
Tiểu Tiếu Tiếu gật đầu, bé biết ba mẹ phải đi làm cho nên bé phải đi về với ông bà nội rồi.
An Hinh Duyệt hồn Tiểu Tiếu Tiếu một cái rồi đi về nhà, sau đó mở điều hòa lên: “Con chơi trước đi, mẹ đi xem có gì ăn không.” Sở Lạc Ninh không ở nhà, cô chỉ có thể tự mình làm lấy thôi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com