Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-2
Chương 2: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [2]
Lai lịch thế nào?
Sở Lạc Ninh khẽ nhếch môi.
“Ăng-Ten, thử xem có vào được hệ thống của quân Đỏ không?” Sở Lạc Ninh ngồi dưới gốc cây to, chỉnh trang lại trang bị của mình.
Bàn tay của Bé Bị Ăng-Ten ấn thoăn thoắt trên máy tính, sau cùng bày tỏ rằng không thể nào chui vào được. Bé Bị Ăng-Ten không tự tin, nhìn thêm lần nữa, kết quả vẫn y như cũ.
Mà ở3bộ chỉ huy của quân Đỏ, An Hinh Duyệt vừa bắt được tín hiệu hai lần cố ý xâm nhập hệ thống của quân Đỏ.
“Đậu mè nó chứ, quấn Đỏ mới được thứ thiên tài gì vậy, trên thế giới này có người biến thái hơn cả anh à?” Bé Bị Ăng-Ten gào ầm lên, phải biết rằng, kỹ thuật hack dữ liệu của cậu ta thuộc hàng có số có má trên thế0giới, hiện tại chỉ thua mỗi Sở Lạc Ninh thôi.
“Cậu thua cô ấy cũng là chuyện thường tình thôi.” Sở Lạc Ninh thản nhiên nói. Mân Hinh là người duy nhất có thể sánh cùng Sở Ninh Dực ở mảng máy vi tính, chẳng có gì phải nghi ngờ khi An Hinh Duyệt cũng được di truyền điều này.
“Không phải chứ, lão đại, anh nói vậy nghĩa là anh thực sự biết du học5sinh của bên đối phương có lại lịch thế nào hả?” Cái tính hóng hớt buôn chuyện của Mắt To hoàn toàn bại lộ qua đôi mắt của cậu ta.
“Muốn biết chứ gì, đợi các cậu thắng rồi tự khắc sẽ biết.” Sở Lạc Ninh lên tiếng, “Tắt hết tất cả các thiết bị điện tử.”
“...”
Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn mấy người kia, “Trên đời này, nơi duy nhất không thể theo dõi4là nơi thông tin liên lạc lạc hậu, vứt hết đi, đi thôi.”
“Đậu, lão đại quá anh minh.”
Trong phòng chỉ huy của quân Đỏ, An Hinh Duyệt đánh dấu điểm bắt được tín hiệu thâm nhập từ thiết bị của họ, báo thẳng cho thủ trưởng.
“Thằng nhóc Sở Lạc Ninh kia lúc nào cũng thích xâm nhập vào hệ thống của chúng ta, nhưng tôi nghĩ lần này chắc nó không nghĩ tới việc9bị cô phát hiện đầu, bây giờ tôi phải người qua đó chặn nó ngay.”
An Hinh Duyệt khẽ gật đầu, “Thủ trưởng, Sở Lạc Ninh hành sự khá xảo quyệt, ngài để Lữ đoàn trưởng Cố qua đó thì hơn.”
“Xem ra tên nhóc này thực sự rất xảo quyệt, đến cả cô cũng biết chuyện này.” Thủ trưởng cười cười đáp lại, sau đó quay người đi sắp xếp.
An Hinh Duyệt khẽ mím môi. Cô đang đợi khoảnh khắc Sở Lạc Ninh bị túm cổ đây.
Khi Cố Tỉ Thành dẫn theo người của mình đến nơi được chỉ điểm chỉ thấy mặt đất tung tóe thiết bị điện tử, ở gốc cây còn dán một mảnh giấy, “Tặng mấy người đó.”
Cố Tỉ Thành đưa tay xé tờ giấy xuống, Tín Hiệu Nhỏ liếc mắt nhìn, “Đậu mè, cố ý chơi đểu chúng ta đó hả?”
“Sở Lạc Ninh biết đối phương là An Hinh Duyệt, còn muốn xâm nhập vào hệ thống của quân Đỏ, vốn dĩ đã là chơi đểu chúng ta rồi.” Cố Tỉ Thành nói, mở máy bộ đàm gắn bến tại, “Không có ai hết, thiết bị điện tử bị vứt lại hết rồi.”
An Hinh Duyệt ngẩng phắt lên, trong đôi mắt to tròn của cô tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
“Hừ, thằng nhóc chết giẫm này.” Thủ trưởng cười cười mắng một tiếng, “Tiểu An à, cổ vẫn không hiểu được con người Sở Lạc Ninh đâu.”
An Hinh Duyệt siết tay đặt trên bàn, nhìn bản đồ trước mặt, khu vực không người vẫn thuộc khu vực công cộng, cho nên họ có thể nhìn thấy hình ảnh ở đó. Nhưng Sở Lạc Ninh dẫn người tránh được tất cả các điểm giám sát, họ căn bản không thể nào nhìn thấy được.
An Hinh Duyệt đập tay lên bàn, người đàn ông đó trước nay chẳng bao giờ hành sự theo cách thường.
“Tiểu An à, không cần tự trách, mới bắt đầu thôi mà. Cô có thể chặn được cậu ta một lần là tốt lắm rồi.” Thủ trưởng vỗ vỗ vai cô, lên tiếng nói.
An Hinh Duyệt gật đầu, nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra, cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết được về con người của Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh mà anh thường biểu hiện ra với cô với Sở Lạc Ninh này là hai người hoàn toàn khác biệt.
Nham hiểm hơn, xảo quyệt hơn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lai lịch thế nào?
Sở Lạc Ninh khẽ nhếch môi.
“Ăng-Ten, thử xem có vào được hệ thống của quân Đỏ không?” Sở Lạc Ninh ngồi dưới gốc cây to, chỉnh trang lại trang bị của mình.
Bàn tay của Bé Bị Ăng-Ten ấn thoăn thoắt trên máy tính, sau cùng bày tỏ rằng không thể nào chui vào được. Bé Bị Ăng-Ten không tự tin, nhìn thêm lần nữa, kết quả vẫn y như cũ.
Mà ở3bộ chỉ huy của quân Đỏ, An Hinh Duyệt vừa bắt được tín hiệu hai lần cố ý xâm nhập hệ thống của quân Đỏ.
“Đậu mè nó chứ, quấn Đỏ mới được thứ thiên tài gì vậy, trên thế giới này có người biến thái hơn cả anh à?” Bé Bị Ăng-Ten gào ầm lên, phải biết rằng, kỹ thuật hack dữ liệu của cậu ta thuộc hàng có số có má trên thế0giới, hiện tại chỉ thua mỗi Sở Lạc Ninh thôi.
“Cậu thua cô ấy cũng là chuyện thường tình thôi.” Sở Lạc Ninh thản nhiên nói. Mân Hinh là người duy nhất có thể sánh cùng Sở Ninh Dực ở mảng máy vi tính, chẳng có gì phải nghi ngờ khi An Hinh Duyệt cũng được di truyền điều này.
“Không phải chứ, lão đại, anh nói vậy nghĩa là anh thực sự biết du học5sinh của bên đối phương có lại lịch thế nào hả?” Cái tính hóng hớt buôn chuyện của Mắt To hoàn toàn bại lộ qua đôi mắt của cậu ta.
“Muốn biết chứ gì, đợi các cậu thắng rồi tự khắc sẽ biết.” Sở Lạc Ninh lên tiếng, “Tắt hết tất cả các thiết bị điện tử.”
“...”
Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn mấy người kia, “Trên đời này, nơi duy nhất không thể theo dõi4là nơi thông tin liên lạc lạc hậu, vứt hết đi, đi thôi.”
“Đậu, lão đại quá anh minh.”
Trong phòng chỉ huy của quân Đỏ, An Hinh Duyệt đánh dấu điểm bắt được tín hiệu thâm nhập từ thiết bị của họ, báo thẳng cho thủ trưởng.
“Thằng nhóc Sở Lạc Ninh kia lúc nào cũng thích xâm nhập vào hệ thống của chúng ta, nhưng tôi nghĩ lần này chắc nó không nghĩ tới việc9bị cô phát hiện đầu, bây giờ tôi phải người qua đó chặn nó ngay.”
An Hinh Duyệt khẽ gật đầu, “Thủ trưởng, Sở Lạc Ninh hành sự khá xảo quyệt, ngài để Lữ đoàn trưởng Cố qua đó thì hơn.”
“Xem ra tên nhóc này thực sự rất xảo quyệt, đến cả cô cũng biết chuyện này.” Thủ trưởng cười cười đáp lại, sau đó quay người đi sắp xếp.
An Hinh Duyệt khẽ mím môi. Cô đang đợi khoảnh khắc Sở Lạc Ninh bị túm cổ đây.
Khi Cố Tỉ Thành dẫn theo người của mình đến nơi được chỉ điểm chỉ thấy mặt đất tung tóe thiết bị điện tử, ở gốc cây còn dán một mảnh giấy, “Tặng mấy người đó.”
Cố Tỉ Thành đưa tay xé tờ giấy xuống, Tín Hiệu Nhỏ liếc mắt nhìn, “Đậu mè, cố ý chơi đểu chúng ta đó hả?”
“Sở Lạc Ninh biết đối phương là An Hinh Duyệt, còn muốn xâm nhập vào hệ thống của quân Đỏ, vốn dĩ đã là chơi đểu chúng ta rồi.” Cố Tỉ Thành nói, mở máy bộ đàm gắn bến tại, “Không có ai hết, thiết bị điện tử bị vứt lại hết rồi.”
An Hinh Duyệt ngẩng phắt lên, trong đôi mắt to tròn của cô tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
“Hừ, thằng nhóc chết giẫm này.” Thủ trưởng cười cười mắng một tiếng, “Tiểu An à, cổ vẫn không hiểu được con người Sở Lạc Ninh đâu.”
An Hinh Duyệt siết tay đặt trên bàn, nhìn bản đồ trước mặt, khu vực không người vẫn thuộc khu vực công cộng, cho nên họ có thể nhìn thấy hình ảnh ở đó. Nhưng Sở Lạc Ninh dẫn người tránh được tất cả các điểm giám sát, họ căn bản không thể nào nhìn thấy được.
An Hinh Duyệt đập tay lên bàn, người đàn ông đó trước nay chẳng bao giờ hành sự theo cách thường.
“Tiểu An à, không cần tự trách, mới bắt đầu thôi mà. Cô có thể chặn được cậu ta một lần là tốt lắm rồi.” Thủ trưởng vỗ vỗ vai cô, lên tiếng nói.
An Hinh Duyệt gật đầu, nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra, cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết được về con người của Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh mà anh thường biểu hiện ra với cô với Sở Lạc Ninh này là hai người hoàn toàn khác biệt.
Nham hiểm hơn, xảo quyệt hơn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com