Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-401
Chương 401: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LẠI DUYỆT [70]
Sở Lạc Ninh mua bánh và quay về đến nơi thì An Hinh Duyệt đã về nhà rồi. Anh đỗ xe cẩn thận, đúng lúc định lên nhà thì thấy Cố Tỉ Thành đi xuống.
Ánh mắt Cố Tỉ Thành rơi xuống bàn tay Sở Lạc Ninh, khẽ nhíu mày, nhìn một cách thâm sâu không biết đang nghĩ gì. Sở Lạc Ninh khựng lại, ánh mắt hướng về3phía anh, sau đó giơ tay ôm vai anh, “Cố Tỉ Thành, tuy rằng cậu làm cha sớm hơn, nhưng tôi nhất thiết phải nói với cậu điều này, cảm giác được làm cha của cậu không sâu sắc bằng tôi đâu.” Cố Tỉ Thành lạnh lẽo liếc Sở Lạc Ninh một cái, không nói năng gì. “Cậu có biết cảm giác đợi một bào thai thành hình0và lớn lên từng ngày không? Chắc chắn cậu không biết, bởi khi cậu nhìn thấy bào thai ấy, nó đã biết gọi ba rồi.” Sở Lạc Ninh tiếp tục nói.
Sở Lạc Ninh buông tay ra, lạnh nhạt nói, “Khi Bánh Bao Đậu nửa đêm mò dậy nôn ói. Để không làm phiền ba mẹ nghỉ ngơi, nó luôn chạy ra ngoài mà nôn, có khó chịu đến5mấy cũng tươi cười với mọi người. Ba tháng đầu khi nó mang thai, tối về nhà tận mắt nhìn thấy nửa đêm nó cẩn thận chạy ra ngoài. Khi ấy đang là tháng một, một mình con bé ngồi xổm ở tít xa xa, chỉ sợ bị người ta phát hiện. Lúc đó tôi đã nghĩ, đợi cậu quay về, tôi nhất định sẽ đập cậu một4trận ra hồn. Những gì cậu thiếu nợ em gái tôi, cả đời này cũng không trả hết được đâu.”
Cố Tỉ Thành không nói gì, chỉ có đôi tay siết chặt lại, gần như găm hẳn vào lòng bàn tay. “Không có ai nhắc đến vấn đề này với cậu, là vì trong lúc Bao Đậu đau khổ vật vã nhất vẫn nói đỡ cho cậu. Con bé9nói cậu bận, nó nói cậu thân bất do kỷ.” Sở Lạc Ninh lạnh lùng nói, sau đó quay người đi thẳng.
Cố Tỉ Thành vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong cơn gió lạnh căm, nghĩ tới cô gái lúc nào cũng ngốc nghếch cười với mình ở nhà.
Nơi trái tim như một lần nữa bị ai đó xé rách, đau đến bỏng rát.
Người nhà họ Sở thực ra đều oán hận anh, nhưng vì Sở Lạc Nhất yêu anh, cho nên tất cả mọi người mới không nói gì.
Bây giờ An Hinh Duyệt mang thai, Sở Lạc Ninh biết được cảm giác lo lắng cho vợ, biết được nỗi khổ của vợ, cho nên không kiềm nén được nữa, để lửa giận lan ra ngoài.
Anh không nóng nảy, không bực tức, chỉ lặng lẽ nhắc nhở anh một sự thật. Nhưng thái độ ấy mới khiến người ta đau khổ nhất.
Sở Lạc Ninh đã làm được rồi.
Sở Lạc Ninh xách bánh ngọt về, An Hinh Duyệt vừa ra khỏi phòng vệ sinh, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, tóc tai cũng rối tung lên, trông rất chật vật.
Sở Lạc Ninh vội vàng đặt bánh trong tay xuống, bước tới đỡ cô ngồi lên sofa, “Sao lại nghiêm trọng thể này?”
An Hinh Duyệt kiệt sức ngả vào lòng anh, vì nôn ói quá dữ dội mà lúc này mắt mũi cô đã đỏ ửng lên.
“Ông xã, anh nói xem liệu em có nôn cả thằng bé ra ngoài không?” An Hinh Duyệt ngẩng đầu, giọng nói ngập tràn tủi thân. “Nói linh tinh gì đấy?” Sở Lạc Ninh nói, vươn tay bưng cốc nước trên bàn, nhấp thử một hớp, sau đó đỡ An Hinh Duyệt ngả người ra ghế. Anh đứng dậy vào bếp rót nước nóng cho cô.
“Anh xin nghỉ cho em, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đã.” Sở Lạc Ninh nói, ngồi xuống đỡ cô dựa vào lòng mình, đút cho cô từng hợp nước.
“Em vẫn chưa viết xong kế hoạch nữa kìa.” An Hinh Duyệt uống một ngụm,ngả vào lòng Sở Lạc Ninh rầu rĩ nói.
Có lẽ vì Sở Lạc Ninh ở đây rồi, cho nên cô mới chủ động phóng đại nỗi niềm tủi hờn của mình lên.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh mua bánh và quay về đến nơi thì An Hinh Duyệt đã về nhà rồi. Anh đỗ xe cẩn thận, đúng lúc định lên nhà thì thấy Cố Tỉ Thành đi xuống.
Ánh mắt Cố Tỉ Thành rơi xuống bàn tay Sở Lạc Ninh, khẽ nhíu mày, nhìn một cách thâm sâu không biết đang nghĩ gì. Sở Lạc Ninh khựng lại, ánh mắt hướng về3phía anh, sau đó giơ tay ôm vai anh, “Cố Tỉ Thành, tuy rằng cậu làm cha sớm hơn, nhưng tôi nhất thiết phải nói với cậu điều này, cảm giác được làm cha của cậu không sâu sắc bằng tôi đâu.” Cố Tỉ Thành lạnh lẽo liếc Sở Lạc Ninh một cái, không nói năng gì. “Cậu có biết cảm giác đợi một bào thai thành hình0và lớn lên từng ngày không? Chắc chắn cậu không biết, bởi khi cậu nhìn thấy bào thai ấy, nó đã biết gọi ba rồi.” Sở Lạc Ninh tiếp tục nói.
Sở Lạc Ninh buông tay ra, lạnh nhạt nói, “Khi Bánh Bao Đậu nửa đêm mò dậy nôn ói. Để không làm phiền ba mẹ nghỉ ngơi, nó luôn chạy ra ngoài mà nôn, có khó chịu đến5mấy cũng tươi cười với mọi người. Ba tháng đầu khi nó mang thai, tối về nhà tận mắt nhìn thấy nửa đêm nó cẩn thận chạy ra ngoài. Khi ấy đang là tháng một, một mình con bé ngồi xổm ở tít xa xa, chỉ sợ bị người ta phát hiện. Lúc đó tôi đã nghĩ, đợi cậu quay về, tôi nhất định sẽ đập cậu một4trận ra hồn. Những gì cậu thiếu nợ em gái tôi, cả đời này cũng không trả hết được đâu.”
Cố Tỉ Thành không nói gì, chỉ có đôi tay siết chặt lại, gần như găm hẳn vào lòng bàn tay. “Không có ai nhắc đến vấn đề này với cậu, là vì trong lúc Bao Đậu đau khổ vật vã nhất vẫn nói đỡ cho cậu. Con bé9nói cậu bận, nó nói cậu thân bất do kỷ.” Sở Lạc Ninh lạnh lùng nói, sau đó quay người đi thẳng.
Cố Tỉ Thành vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong cơn gió lạnh căm, nghĩ tới cô gái lúc nào cũng ngốc nghếch cười với mình ở nhà.
Nơi trái tim như một lần nữa bị ai đó xé rách, đau đến bỏng rát.
Người nhà họ Sở thực ra đều oán hận anh, nhưng vì Sở Lạc Nhất yêu anh, cho nên tất cả mọi người mới không nói gì.
Bây giờ An Hinh Duyệt mang thai, Sở Lạc Ninh biết được cảm giác lo lắng cho vợ, biết được nỗi khổ của vợ, cho nên không kiềm nén được nữa, để lửa giận lan ra ngoài.
Anh không nóng nảy, không bực tức, chỉ lặng lẽ nhắc nhở anh một sự thật. Nhưng thái độ ấy mới khiến người ta đau khổ nhất.
Sở Lạc Ninh đã làm được rồi.
Sở Lạc Ninh xách bánh ngọt về, An Hinh Duyệt vừa ra khỏi phòng vệ sinh, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, tóc tai cũng rối tung lên, trông rất chật vật.
Sở Lạc Ninh vội vàng đặt bánh trong tay xuống, bước tới đỡ cô ngồi lên sofa, “Sao lại nghiêm trọng thể này?”
An Hinh Duyệt kiệt sức ngả vào lòng anh, vì nôn ói quá dữ dội mà lúc này mắt mũi cô đã đỏ ửng lên.
“Ông xã, anh nói xem liệu em có nôn cả thằng bé ra ngoài không?” An Hinh Duyệt ngẩng đầu, giọng nói ngập tràn tủi thân. “Nói linh tinh gì đấy?” Sở Lạc Ninh nói, vươn tay bưng cốc nước trên bàn, nhấp thử một hớp, sau đó đỡ An Hinh Duyệt ngả người ra ghế. Anh đứng dậy vào bếp rót nước nóng cho cô.
“Anh xin nghỉ cho em, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đã.” Sở Lạc Ninh nói, ngồi xuống đỡ cô dựa vào lòng mình, đút cho cô từng hợp nước.
“Em vẫn chưa viết xong kế hoạch nữa kìa.” An Hinh Duyệt uống một ngụm,ngả vào lòng Sở Lạc Ninh rầu rĩ nói.
Có lẽ vì Sở Lạc Ninh ở đây rồi, cho nên cô mới chủ động phóng đại nỗi niềm tủi hờn của mình lên.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com