Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-425
Chương 425: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LẠI DUYỆT [94]
Hai ngày sau Sở Lạc Ninh dẫn theo An Hinh Duyệt đi khám thai, hiện giờ đứa nhỏ trong bụng nhiều lắm mới được hơn hai tháng nhưng cảm giác sự tồn tại của nhóc con quá mạnh khiến Sở Lạc Ninh mấy lần muốn đánh cho một trận. - “Những nhóc con này ở trong bụng vợ, anh lại không nỡ đánh vợ. Đến bệnh viện, xếp hàng, kiểm tra, Sở Lạc Ninh vẫn luôn theo sát bên người An Hinh Duyệt, mấy lần khiến chính An Hinh Duyệt có chút ngượng3ngùng.
Sở Lạc Ninh dõng dạc nói: “Em là vợ của anh, đây là con của anh, có cái gì mà ngượng ngùng?”
Vì thế khuôn mặt của An Hinh Duyệt lại càng đỏ hơn.
An Hinh Duyệt nằm trên giường chờ bác sĩ làm siêu âm thai nhi, thật ra thì cô cũng có chút hơi hơi kích động. “Đồng chí kia nói không sai, ba mẹ đứa nhỏ cùng đi với nhau có cái gì đâu mà xấu hổ.” Bác sĩ khám thai cười nói.
Hai má của An Hinh Duyệt lại nóng hừng hực.
Thuốc0mỡ cần bôi lúc siêu âm có hơi lạnh, vậy nên An Hinh Duyệt bất giác run nhẹ một cái. Sở Lạc Ninh vội vàng nắm lấy tay cô: “Em đau à?”
“Có hơi lạnh, chịu một tí là được rồi.” Bác sĩ nói, sau đó thấy bộ dạng lo lắng của Sở Lạc Ninh thì không nhịn được cười phá lên, nói: “Có phải sinh con đầu, đau cái gì mà đau?!!!” Hiếm khi Sở Lạc Ninh mới đỏ mặt một lần. Anh cúi đầu nhìn An Hinh Duyệt, cái tay vẫn xoa5xoa tay cô như đang giúp cô sưởi ấm.
Bác sĩ chỉ cho bọn họ phôi thai nằm ở đâu, còn nói đứa bé lớn lên rất khỏe mạnh.
Có lẽ vì là lần đầu tiên nên hai người họ xem cũng chẳng hiểu gì, chỉ có thể cười ngây ngô thôi. Siêu âm, lập hồ sơ, An Hinh Duyệt cầm bức ảnh đầu tiên của đứa con như đang cầm bảo bối.
Sở Lạc Ninh giúp cô chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn rồi mới nói: “Bác sĩ, mấy ngày nữa chúng tôi phải4rời khỏi đây để đi đến rất nhiều chỗ, cô ấy có thể chịu được chứ?”
Bác sĩ đang viết báo cáo khẽ nhíu mày rồi ngẩng đầu: “Không đi không được sao?”
“Vâng, không đi không được. Trước khi Sở Lạc Ninh kịp lên tiếng thì An Hinh Duyệt đã nói trước. Cô chỉ sợ Sở Lạc Ninh sẽ nói mấy câu kiểu như không đi cũng được. “Không phải di chuyển liên tục mỗi ngày, cách ba, bốn ngày mới di chuyển một lần vẫn có thể được.” Bác sĩ nói tiếp: “Thế9nhưng tôi không đề nghị trong thời gian này lại đi máy bay hay ô tô thời gian dài đến bốn hay năm tiếng một ngày.” Sở Lạc Ninh nghiêm túc lắng nghe lời dặn của bác sĩ, đồng thời cũng tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.
“Còn nữa, cân nặng của trung tá hơi thiếu, phải ăn nhiều một chút.” Bác sĩ nói.
Bác sĩ vừa nói xong, An Hinh Duyệt cũng cảm nhận được Sở Lạc Ninh đang hung hăng trợn mắt với mình. Cô chỉ có thể cười xấu hổ mà thôi. Rời khỏi bệnh viện, An Hinh Duyệt vẫn còn nhìn ngắm ảnh chụp trong tay. Sở Lạc Ninh giúp cô thắt dây an toàn rồi nói: “Để xem sau này em còn dám kén ăn hay không?”
“Không kén ăn mà, không kén ăn mà.” Lúc này tâm trạng của An Hinh Duyệt rất tốt, cái gì cũng có thể đồng ý với anh hết. Cô lấy di động ra rồi chụp ảnh gửi cho đám chị em bạn dì.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chậc chậc chậc, bức ảnh đầu tiên của đứa cháu lớn đây mà.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Cái gì? Chẳng nhìn thấy gì cả.] [Triệu mập: Loại người chưa bao giờ làm mẹ đương nhiên không nhìn ra được.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: ...]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nói rất đúng.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Mấy người thì hay rồi, mấy người có thể nhìn ra được chắc.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đương nhiên là có, con trai nhà chị còn có nguyên một tập đây này, từ một tháng tuổi cho đến lúc nó ra đời luôn, nhiều lắm.]
[Cố Tỉ Thành: Vì sao anh chưa thấy bao giờ?]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hai ngày sau Sở Lạc Ninh dẫn theo An Hinh Duyệt đi khám thai, hiện giờ đứa nhỏ trong bụng nhiều lắm mới được hơn hai tháng nhưng cảm giác sự tồn tại của nhóc con quá mạnh khiến Sở Lạc Ninh mấy lần muốn đánh cho một trận. - “Những nhóc con này ở trong bụng vợ, anh lại không nỡ đánh vợ. Đến bệnh viện, xếp hàng, kiểm tra, Sở Lạc Ninh vẫn luôn theo sát bên người An Hinh Duyệt, mấy lần khiến chính An Hinh Duyệt có chút ngượng3ngùng.
Sở Lạc Ninh dõng dạc nói: “Em là vợ của anh, đây là con của anh, có cái gì mà ngượng ngùng?”
Vì thế khuôn mặt của An Hinh Duyệt lại càng đỏ hơn.
An Hinh Duyệt nằm trên giường chờ bác sĩ làm siêu âm thai nhi, thật ra thì cô cũng có chút hơi hơi kích động. “Đồng chí kia nói không sai, ba mẹ đứa nhỏ cùng đi với nhau có cái gì đâu mà xấu hổ.” Bác sĩ khám thai cười nói.
Hai má của An Hinh Duyệt lại nóng hừng hực.
Thuốc0mỡ cần bôi lúc siêu âm có hơi lạnh, vậy nên An Hinh Duyệt bất giác run nhẹ một cái. Sở Lạc Ninh vội vàng nắm lấy tay cô: “Em đau à?”
“Có hơi lạnh, chịu một tí là được rồi.” Bác sĩ nói, sau đó thấy bộ dạng lo lắng của Sở Lạc Ninh thì không nhịn được cười phá lên, nói: “Có phải sinh con đầu, đau cái gì mà đau?!!!” Hiếm khi Sở Lạc Ninh mới đỏ mặt một lần. Anh cúi đầu nhìn An Hinh Duyệt, cái tay vẫn xoa5xoa tay cô như đang giúp cô sưởi ấm.
Bác sĩ chỉ cho bọn họ phôi thai nằm ở đâu, còn nói đứa bé lớn lên rất khỏe mạnh.
Có lẽ vì là lần đầu tiên nên hai người họ xem cũng chẳng hiểu gì, chỉ có thể cười ngây ngô thôi. Siêu âm, lập hồ sơ, An Hinh Duyệt cầm bức ảnh đầu tiên của đứa con như đang cầm bảo bối.
Sở Lạc Ninh giúp cô chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn rồi mới nói: “Bác sĩ, mấy ngày nữa chúng tôi phải4rời khỏi đây để đi đến rất nhiều chỗ, cô ấy có thể chịu được chứ?”
Bác sĩ đang viết báo cáo khẽ nhíu mày rồi ngẩng đầu: “Không đi không được sao?”
“Vâng, không đi không được. Trước khi Sở Lạc Ninh kịp lên tiếng thì An Hinh Duyệt đã nói trước. Cô chỉ sợ Sở Lạc Ninh sẽ nói mấy câu kiểu như không đi cũng được. “Không phải di chuyển liên tục mỗi ngày, cách ba, bốn ngày mới di chuyển một lần vẫn có thể được.” Bác sĩ nói tiếp: “Thế9nhưng tôi không đề nghị trong thời gian này lại đi máy bay hay ô tô thời gian dài đến bốn hay năm tiếng một ngày.” Sở Lạc Ninh nghiêm túc lắng nghe lời dặn của bác sĩ, đồng thời cũng tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.
“Còn nữa, cân nặng của trung tá hơi thiếu, phải ăn nhiều một chút.” Bác sĩ nói.
Bác sĩ vừa nói xong, An Hinh Duyệt cũng cảm nhận được Sở Lạc Ninh đang hung hăng trợn mắt với mình. Cô chỉ có thể cười xấu hổ mà thôi. Rời khỏi bệnh viện, An Hinh Duyệt vẫn còn nhìn ngắm ảnh chụp trong tay. Sở Lạc Ninh giúp cô thắt dây an toàn rồi nói: “Để xem sau này em còn dám kén ăn hay không?”
“Không kén ăn mà, không kén ăn mà.” Lúc này tâm trạng của An Hinh Duyệt rất tốt, cái gì cũng có thể đồng ý với anh hết. Cô lấy di động ra rồi chụp ảnh gửi cho đám chị em bạn dì.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chậc chậc chậc, bức ảnh đầu tiên của đứa cháu lớn đây mà.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Cái gì? Chẳng nhìn thấy gì cả.] [Triệu mập: Loại người chưa bao giờ làm mẹ đương nhiên không nhìn ra được.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: ...]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nói rất đúng.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Mấy người thì hay rồi, mấy người có thể nhìn ra được chắc.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đương nhiên là có, con trai nhà chị còn có nguyên một tập đây này, từ một tháng tuổi cho đến lúc nó ra đời luôn, nhiều lắm.]
[Cố Tỉ Thành: Vì sao anh chưa thấy bao giờ?]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com