Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-3
Chương 3: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [3]
Cuộc diễn tập quân sự vẫn đang tiếp tục, Sở Lạc Ninh phụ trách bao vây sân nhà của Cố Tỉ Thành, ngoài ra, còn phải chú ý đến việc truy đuổi và vây bắt của An Hinh Duyệt.
Cho nên trò chơi này, về sau lại sắp biến thành sân chơi của ba người bọn họ.
Ngày thứ bảy họ ở khu vực không người, Sở Lạc Ninh diệt gọn ba phân đội nhỏ của Cố Tỉ Thành, thực lực rất bình thường, chắc3Cố Tỉ Thành chỉ nhả ra để thử thôi.
Ba Sứt đứng trên ngọn cây cầm ống nhòm nhìn ra xa, “Trong khoảng ba trăm mét phía trước có một điểm giám sát, khu vực hai trăm mét có một phân đội nhỏ, có xử không đây?”
“Đợi bọn họ tự tìm đến đây đi.” Sở Lạc Ninh lười biếng dựa người vào gốc cây to, “Chúng ta hợp tác thối, liều mạng thể làm gì?”
“Thế anh còn lên đó có khác gì tát vào0mặt quân Đỏ của người ta đầu, tôi đoán khi quân Đỏ phái người tới chắc cũng tức điên lên rồi.” Mắt To nghĩ tới cầu mà đội trưởng của họ để lại hôm đó, lập tức cảm thấy rõ ràng đội trường đang thách thức người ta.
Sở Lạc Ninh ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng, nghĩ ngợi một hồi rồi mở mắt, nhìn về phía Mắt To, “Cậu không hiểu đầu.”
“Tôi không hiểu thật đó, tôi cảm thấy anh với con5rùa biển bên phía người ta chắc chắn có thâm thù đại hận. Anh cứ như đang muốn tát vào mặt người ta vậy.” Mắt To nói rồi đứng dậy đi kiếm đồ ăn, bánh quy đóng túi hút chân không mà họ mang theo đã hết sạch rồi.
Tát?
Sở Lạc Ninh hơi nhếch môi. Anh chỉ muốn nói cho An Hinh Duyệt biết, trên chiến trường này, sẽ không có ai nhân nhượng với cô. Nếu đã biết quân địch là ai, tại4sao còn khinh địch như thế? Nếu như anh thực sự muốn xâm nhập vào hệ thống của quân Đỏ, đã thất bại ở lần đầu, tại sao lần thứ hai anh không tự làm rồi tiêu hủy chứng cứ đi.
Cô ấy, suy cho cùng cũng chỉ vì quá muốn đánh bại anh mà thôi.
Chim Chọi bước tới ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Ninh, “Cậu quen du học sinh đó thật à, thái độ của cậu sai trái lắm nhé, nổi máu9điên rồi hả?”
Chim Chọi là quân y, là người lớn tuổi nhất trong đội của họ, cũng là người chững chạc nhất.
“Vợ tôi đấy.”
“Cái gì!” Ba Sứt nghe Sở Lạc Ninh nói vậy, lăn thẳng từ trên cây xuống, quên cả cơn đau, lồm cồm bò tới bên cạnh Sở Lạc Ninh, cất tiếng hỏi với vẻ không thể tin nổi, “Lão đại, anh bảo ai cơ? Du... du học sinh của bên kia là vợ anh á?”
Lúc này đến cả Bé Bị Ăng-Ten cũng túm tụm lại.
“Lão đại, anh đừng lừa bọn này, chúng tôi biết chị dâu mà, dịu dàng hiền thục bao nhiêu. Còn người phụ nữ này á, cứ như con hổ cái muốn dồn chúng ta vào chỗ chết vậy.” Họ đã ở bên cạnh Sở Lạc Ninh ít nhất bốn năm rồi, cho nên không còn xa lạ gì với An Hinh Duyệt nữa.
Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn biểu cảm “chúng tôi ít học, anh đừng lừa chúng tôi” trên mặt mỗi người, chỉ có thể chứng minh rằng, sự thay đổi của An Hinh Duyệt quả thực rất lớn.
Chỉ là không biết đây là sự trưởng thành hay là đau thương của anh nữa.
“Lừa các cậu đấy, tin thật cơ à.” Sở Lạc Ninh nói rồi, ném cọng cỏ trong tay đi, vươn người đứng dậy, “Đi thôi, đi bắt cái phân đội ốc sên có hai trăm mét mà bò mãi chưa tới nơi đó thôi.”
“Xí, tôi biết ngay mà.” Ba Sứt nói, đứng dậy đi theo Sở Lạc Ninh rời khỏi chỗ đó.
Chim Chọi nhìn theo bóng lưng bỏ đi của họ, hơi nheo mắt lại.
Lừa họ thôi sao?
Vẻ nghiêm túc của Sở Lạc Ninh ban nãy không phải lừa họ đâu.
Cho nên du học sinh ở bên phía đội đối phương là An Hinh Duyệt thật.
Sở Lạc Ninh dẫn người của mình qua đó, phân đội nhỏ kia có tất cả là sáu người, không biết Sở Lạc Ninh sơ suất hay thế nào mà chỉ bắt được năm người.
“Đội trưởng đội đột kích Báo Tuyết tiếng tăm vang lừng cũng chỉ đến thế mà thôi.” Đội trưởng phân đội nhỏ đã bị bắt làm tù binh châm chích việc anh thả mất một người.
Sở Lạc Ninh ngồi xổm xuống, tỏ vẻ bỡn cợt bất cần đời, “Thiếu niên à, bắt hết rồi thì vở kịch này phải diễn làm sao.” Sở Lạc Ninh nói rồi đứng bật dậy, “Ba Sứt, dẫn đám tù binh này về đi, nhân tiện bảo với bản thông tin, khu rừng này lớn, những thứ phát sáng dễ tìm hơn, đi theo những thứ phát sáng để câu cá lớn.”
“Rõ.” Ba Sứt nhìn đối phương bỗng trở nên kinh hoàng, càng lúc càng thấy vui.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cuộc diễn tập quân sự vẫn đang tiếp tục, Sở Lạc Ninh phụ trách bao vây sân nhà của Cố Tỉ Thành, ngoài ra, còn phải chú ý đến việc truy đuổi và vây bắt của An Hinh Duyệt.
Cho nên trò chơi này, về sau lại sắp biến thành sân chơi của ba người bọn họ.
Ngày thứ bảy họ ở khu vực không người, Sở Lạc Ninh diệt gọn ba phân đội nhỏ của Cố Tỉ Thành, thực lực rất bình thường, chắc3Cố Tỉ Thành chỉ nhả ra để thử thôi.
Ba Sứt đứng trên ngọn cây cầm ống nhòm nhìn ra xa, “Trong khoảng ba trăm mét phía trước có một điểm giám sát, khu vực hai trăm mét có một phân đội nhỏ, có xử không đây?”
“Đợi bọn họ tự tìm đến đây đi.” Sở Lạc Ninh lười biếng dựa người vào gốc cây to, “Chúng ta hợp tác thối, liều mạng thể làm gì?”
“Thế anh còn lên đó có khác gì tát vào0mặt quân Đỏ của người ta đầu, tôi đoán khi quân Đỏ phái người tới chắc cũng tức điên lên rồi.” Mắt To nghĩ tới cầu mà đội trưởng của họ để lại hôm đó, lập tức cảm thấy rõ ràng đội trường đang thách thức người ta.
Sở Lạc Ninh ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng, nghĩ ngợi một hồi rồi mở mắt, nhìn về phía Mắt To, “Cậu không hiểu đầu.”
“Tôi không hiểu thật đó, tôi cảm thấy anh với con5rùa biển bên phía người ta chắc chắn có thâm thù đại hận. Anh cứ như đang muốn tát vào mặt người ta vậy.” Mắt To nói rồi đứng dậy đi kiếm đồ ăn, bánh quy đóng túi hút chân không mà họ mang theo đã hết sạch rồi.
Tát?
Sở Lạc Ninh hơi nhếch môi. Anh chỉ muốn nói cho An Hinh Duyệt biết, trên chiến trường này, sẽ không có ai nhân nhượng với cô. Nếu đã biết quân địch là ai, tại4sao còn khinh địch như thế? Nếu như anh thực sự muốn xâm nhập vào hệ thống của quân Đỏ, đã thất bại ở lần đầu, tại sao lần thứ hai anh không tự làm rồi tiêu hủy chứng cứ đi.
Cô ấy, suy cho cùng cũng chỉ vì quá muốn đánh bại anh mà thôi.
Chim Chọi bước tới ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Ninh, “Cậu quen du học sinh đó thật à, thái độ của cậu sai trái lắm nhé, nổi máu9điên rồi hả?”
Chim Chọi là quân y, là người lớn tuổi nhất trong đội của họ, cũng là người chững chạc nhất.
“Vợ tôi đấy.”
“Cái gì!” Ba Sứt nghe Sở Lạc Ninh nói vậy, lăn thẳng từ trên cây xuống, quên cả cơn đau, lồm cồm bò tới bên cạnh Sở Lạc Ninh, cất tiếng hỏi với vẻ không thể tin nổi, “Lão đại, anh bảo ai cơ? Du... du học sinh của bên kia là vợ anh á?”
Lúc này đến cả Bé Bị Ăng-Ten cũng túm tụm lại.
“Lão đại, anh đừng lừa bọn này, chúng tôi biết chị dâu mà, dịu dàng hiền thục bao nhiêu. Còn người phụ nữ này á, cứ như con hổ cái muốn dồn chúng ta vào chỗ chết vậy.” Họ đã ở bên cạnh Sở Lạc Ninh ít nhất bốn năm rồi, cho nên không còn xa lạ gì với An Hinh Duyệt nữa.
Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn biểu cảm “chúng tôi ít học, anh đừng lừa chúng tôi” trên mặt mỗi người, chỉ có thể chứng minh rằng, sự thay đổi của An Hinh Duyệt quả thực rất lớn.
Chỉ là không biết đây là sự trưởng thành hay là đau thương của anh nữa.
“Lừa các cậu đấy, tin thật cơ à.” Sở Lạc Ninh nói rồi, ném cọng cỏ trong tay đi, vươn người đứng dậy, “Đi thôi, đi bắt cái phân đội ốc sên có hai trăm mét mà bò mãi chưa tới nơi đó thôi.”
“Xí, tôi biết ngay mà.” Ba Sứt nói, đứng dậy đi theo Sở Lạc Ninh rời khỏi chỗ đó.
Chim Chọi nhìn theo bóng lưng bỏ đi của họ, hơi nheo mắt lại.
Lừa họ thôi sao?
Vẻ nghiêm túc của Sở Lạc Ninh ban nãy không phải lừa họ đâu.
Cho nên du học sinh ở bên phía đội đối phương là An Hinh Duyệt thật.
Sở Lạc Ninh dẫn người của mình qua đó, phân đội nhỏ kia có tất cả là sáu người, không biết Sở Lạc Ninh sơ suất hay thế nào mà chỉ bắt được năm người.
“Đội trưởng đội đột kích Báo Tuyết tiếng tăm vang lừng cũng chỉ đến thế mà thôi.” Đội trưởng phân đội nhỏ đã bị bắt làm tù binh châm chích việc anh thả mất một người.
Sở Lạc Ninh ngồi xổm xuống, tỏ vẻ bỡn cợt bất cần đời, “Thiếu niên à, bắt hết rồi thì vở kịch này phải diễn làm sao.” Sở Lạc Ninh nói rồi đứng bật dậy, “Ba Sứt, dẫn đám tù binh này về đi, nhân tiện bảo với bản thông tin, khu rừng này lớn, những thứ phát sáng dễ tìm hơn, đi theo những thứ phát sáng để câu cá lớn.”
“Rõ.” Ba Sứt nhìn đối phương bỗng trở nên kinh hoàng, càng lúc càng thấy vui.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com