Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-573
Chương 573: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[142]
Diệp Ngữ Vi: “...”
Diệp Ngữ Vi đột nhiên đứng phắt dậy rồi xoay người đi lên lầu, rốt cuộc là tại sao mình lại phải xuống lầu nói chuyện với cái người này chứ, bị điên rồi! Cổ Tước Tỉ đã quen với việc vợ mình giận dỗi như này đến mức không thể quen hơn được nữa, thế nên thấy Diệp Ngữ Vi bỏ đi cũng chẳng nói gì thêm. Lúc Sở Lạc Nhất tỉnh lại là hơn bảy giờ tối, trời bên ngoài đã không3còn sáng nữa. Tiểu Quỷ Quỷ không ở bên cạnh cô, chắc là ngủ dậy xong tự chơi rồi. Sở Lạc Nhất nằm trên giường lăn hai vòng rồi cầm di động lên xem một lượt, sau đó mới đứng dậy rửa mặt rồi ăn cơm. Tiểu Quỷ Quỷ đang chơi với bà nội ở dưới lầu. Thằng nhóc này ngọt miệng nên được bà nội cực kỳ yêu thích. Lúc Sở Lạc Nhất xuống đến nơi liền thấy bố chồng của mình dùng ánh mắt oai0oán nhìn Tiểu Quỷ Quỷ. Thế nhưng Tiểu Quỷ Quỷ chẳng hề sợ hãi chút nào, vẫn quấn lấy bà nội cùng chơi đùa. Sở Lạc Nhất đi tới cạnh bàn ăn, Diệp Ngữ Vi kêu người bưng cơm nóng lên cho Tiểu Quỷ Quỷ. “Mẹ là con heo lười.” Tiểu Quỷ Quỷ quay đầu nhìn mẹ mình rồi làm mặt heo con. Sở Lạc Nhất cười khẩy: “Lát nữa qua đây uống thuốc.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Quỷ Quỷ lập tức cứng đờ, hoàn5toàn không có chút vui vẻ nào.
Diệp Ngữ Vi bật cười ôm cháu trai đứng dậy: “Uống thuốc mới khỏi bệnh được.” “Không uống đâu.” Tiểu Quỷ Quỷ vừa nói vừa nhăn nhíu lông mày lạ iy như một ông cụ non. Diệp Ngữ Vi nhận thuốc do người giúp việc đưa tới, còn có nước, sau đó ngồi xuống, đặt Tiểu Quỷ Quỷ ngồi lên đùi rồi cho nhóc uống thuốc. “Thuốc đắng dã tật, con chưa nghe câu đó bao giờ sao?” Sở Lạc Nhất4nói khích con trai một câu. Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng đầu nhìn mẹ mình rồi nghiêm túc nói một câu: “Chưa nghe, con vẫn còn nhỏ.” Sở Lạc Nhất: “...”
Cô vừa tiếp tục cúi đầu ăn cơm vừa cười ha hả: “Con nhỏ lắm nhỏ lắm, con nhỏ nhưng lợi hại được chưa?”
Diệp Ngữ Vi lại càng cười vui hơn: “Tiểu Quỷ Quỷ còn đáng yêu hơn cả ba nó hồi nhỏ nữa. Tỉ Thành trưởng thành quá sớm cho nên lúc còn bé cứ như ông9cụ non vậy.”
Tiểu Quỷ Quỷ được khen đáng yêu nên càng cảm thấy sung sướng. Sở Lạc Nhất liếc con trai một lần nữa. Thằng nhóc này đáng yêu chỗ nào chứ, chỉ có nhìn vẻ ngoài đáng yêu thôi nhưng đó là di truyền của cô với anh đẹp trai nhà cô có được không? Tiểu Quỷ Quỷ mặc kệ mẹ mình đang nghĩ cái gì, nhóc uống thuốc xong còn le đầu lưỡi rồi mới trèo xuống khỏi đùi bà nội, sau đó tự chơi một bên. Diệp Ngữ Vi nhìn cháu trai, trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười. “Mẹ đừng chiều nó, chiều quá nó lại chẳng biết mình là ai.” Sở Lạc Nhất thẳng thắn bày tỏ sự ghét bỏ đối với con trai mình. Tiểu Quỷ Quỷ nghe mẹ mình nói vậy liền quay đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn như đang hỏi: Mẹ đang nói gì thế?
“Mẹ, con biết con là ai mà, con là Cố Thần, là bé cưng của mẹ.” Tiểu Quỷ Quỷ nghiêm trang nói. Sở Lạc Nhất: “...” Diệp Ngữ Vi cười ha hả, cháu trai của mình đúng là quá đáng yêu. Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ nói xong lại chạy qua để ông nội đọc sách cho nghe, trong cái nhà này chắc chỉ có cái đứa không sợ trời không sợ đất này mới dám trêu vào ông nội của nhóc. Sở Lạc Nhất ăn cơm tối xong liền hỏi Lục Tư Thần đang ở đâu? “Ở nhà chứ còn ở đâu? Cảnh Hân đang ở nhà tôi, cô muốn qua đây không?” Lục Tư Thần hỏi.
“Cô chờ chút, tôi qua bây giờ đây.” Sở Lạc Nhất nói rồi cúp máy, sau đó ngẩng đầu thấy con trai không định đi theo liền nói: “Ba mẹ, con qua chỗ Lục Tư Thần một lát, sẽ về ngay.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Diệp Ngữ Vi: “...”
Diệp Ngữ Vi đột nhiên đứng phắt dậy rồi xoay người đi lên lầu, rốt cuộc là tại sao mình lại phải xuống lầu nói chuyện với cái người này chứ, bị điên rồi! Cổ Tước Tỉ đã quen với việc vợ mình giận dỗi như này đến mức không thể quen hơn được nữa, thế nên thấy Diệp Ngữ Vi bỏ đi cũng chẳng nói gì thêm. Lúc Sở Lạc Nhất tỉnh lại là hơn bảy giờ tối, trời bên ngoài đã không3còn sáng nữa. Tiểu Quỷ Quỷ không ở bên cạnh cô, chắc là ngủ dậy xong tự chơi rồi. Sở Lạc Nhất nằm trên giường lăn hai vòng rồi cầm di động lên xem một lượt, sau đó mới đứng dậy rửa mặt rồi ăn cơm. Tiểu Quỷ Quỷ đang chơi với bà nội ở dưới lầu. Thằng nhóc này ngọt miệng nên được bà nội cực kỳ yêu thích. Lúc Sở Lạc Nhất xuống đến nơi liền thấy bố chồng của mình dùng ánh mắt oai0oán nhìn Tiểu Quỷ Quỷ. Thế nhưng Tiểu Quỷ Quỷ chẳng hề sợ hãi chút nào, vẫn quấn lấy bà nội cùng chơi đùa. Sở Lạc Nhất đi tới cạnh bàn ăn, Diệp Ngữ Vi kêu người bưng cơm nóng lên cho Tiểu Quỷ Quỷ. “Mẹ là con heo lười.” Tiểu Quỷ Quỷ quay đầu nhìn mẹ mình rồi làm mặt heo con. Sở Lạc Nhất cười khẩy: “Lát nữa qua đây uống thuốc.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Quỷ Quỷ lập tức cứng đờ, hoàn5toàn không có chút vui vẻ nào.
Diệp Ngữ Vi bật cười ôm cháu trai đứng dậy: “Uống thuốc mới khỏi bệnh được.” “Không uống đâu.” Tiểu Quỷ Quỷ vừa nói vừa nhăn nhíu lông mày lạ iy như một ông cụ non. Diệp Ngữ Vi nhận thuốc do người giúp việc đưa tới, còn có nước, sau đó ngồi xuống, đặt Tiểu Quỷ Quỷ ngồi lên đùi rồi cho nhóc uống thuốc. “Thuốc đắng dã tật, con chưa nghe câu đó bao giờ sao?” Sở Lạc Nhất4nói khích con trai một câu. Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng đầu nhìn mẹ mình rồi nghiêm túc nói một câu: “Chưa nghe, con vẫn còn nhỏ.” Sở Lạc Nhất: “...”
Cô vừa tiếp tục cúi đầu ăn cơm vừa cười ha hả: “Con nhỏ lắm nhỏ lắm, con nhỏ nhưng lợi hại được chưa?”
Diệp Ngữ Vi lại càng cười vui hơn: “Tiểu Quỷ Quỷ còn đáng yêu hơn cả ba nó hồi nhỏ nữa. Tỉ Thành trưởng thành quá sớm cho nên lúc còn bé cứ như ông9cụ non vậy.”
Tiểu Quỷ Quỷ được khen đáng yêu nên càng cảm thấy sung sướng. Sở Lạc Nhất liếc con trai một lần nữa. Thằng nhóc này đáng yêu chỗ nào chứ, chỉ có nhìn vẻ ngoài đáng yêu thôi nhưng đó là di truyền của cô với anh đẹp trai nhà cô có được không? Tiểu Quỷ Quỷ mặc kệ mẹ mình đang nghĩ cái gì, nhóc uống thuốc xong còn le đầu lưỡi rồi mới trèo xuống khỏi đùi bà nội, sau đó tự chơi một bên. Diệp Ngữ Vi nhìn cháu trai, trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười. “Mẹ đừng chiều nó, chiều quá nó lại chẳng biết mình là ai.” Sở Lạc Nhất thẳng thắn bày tỏ sự ghét bỏ đối với con trai mình. Tiểu Quỷ Quỷ nghe mẹ mình nói vậy liền quay đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn như đang hỏi: Mẹ đang nói gì thế?
“Mẹ, con biết con là ai mà, con là Cố Thần, là bé cưng của mẹ.” Tiểu Quỷ Quỷ nghiêm trang nói. Sở Lạc Nhất: “...” Diệp Ngữ Vi cười ha hả, cháu trai của mình đúng là quá đáng yêu. Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ nói xong lại chạy qua để ông nội đọc sách cho nghe, trong cái nhà này chắc chỉ có cái đứa không sợ trời không sợ đất này mới dám trêu vào ông nội của nhóc. Sở Lạc Nhất ăn cơm tối xong liền hỏi Lục Tư Thần đang ở đâu? “Ở nhà chứ còn ở đâu? Cảnh Hân đang ở nhà tôi, cô muốn qua đây không?” Lục Tư Thần hỏi.
“Cô chờ chút, tôi qua bây giờ đây.” Sở Lạc Nhất nói rồi cúp máy, sau đó ngẩng đầu thấy con trai không định đi theo liền nói: “Ba mẹ, con qua chỗ Lục Tư Thần một lát, sẽ về ngay.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com