Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-575
Chương 575: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [144]
“Cô hỏi cô ta làm cái gì, loại như cô ta thì nói được với cô cái gì chứ?” Lục Tư Thần nói một cách ghét bỏ, có thể thấy Lục Tư Thần thực sự chán ghét Cảnh Hân từ tận đáy lòng.
Mà cái cảm giác chán ghét này bắt nguồn từ tính cách của Cảnh Hân, cô quá chịu nhẫn nhịn.3Lục Tư Thần vừa nói dứt câu đã bị Sở Lạc Nhất đá chân một cái.
Cảnh Hân ngẩng đầu nhìn hai người họ rồi dường như cô nàng đã hạ quyết tâm gì đó nên nói: “Năm đó không phải là cô ta sao chép tranh của tôi, mà là tôi vẽ.” “Con bà nó, trộm thẳng tay ghế nhỉ.” Lục Tư0Thần lớn tiếng kêu lên, quả thật Cổ Tịch Nguyệt lại khiến Lục Tư Thần mở mang tầm mắt. Mà lúc Sở Lạc Nhất nghe được câu này cũng chẳng cảm thấy có gì quá kỳ lạ. Dù sao kiểu người như Cổ Tịch Nguyệt thì có gì mà cô ta không làm được. “Phong cách vẽ tranh của mỗi người sẽ5không thay đổi, muốn chứng minh đó là tác phẩm của người nào đó rất đơn giản, chỉ cần ngay tại chỗ vẽ lại một bức tranh giống như đúc là có thể giám định được dễ dàng.” Sở Lạc Nhất nói: “Ít nhất trước hết có thể rửa được nỗi oan ức của cô năm đó.”
Cảnh Hán nghe Sở Lạc Nhất4nói vậy chỉ cười cay đắng, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay của mình. Mặc dù hiện tại cô có thể vẽ vời lại một chút nhưng đã không thể về được phong độ đỉnh cao năm xưa, dưới tình huống như vậy, kể cả Cảnh Hân có chấp nhận vẽ cũng không thế về giống được.
Sở Lạc Nhất theo mắt9của Cảnh Hân nhìn xuống mới sực nhớ ra cánh tay của Cảnh Hân đã bị hủy rồi, có lẽ năm đó Cảnh Hân bị thương cả ở cánh tay.
“Để tôi nhờ mẹ tôi tới, mẹ tôi là người rất có tiếng nói! Dù sao năm đó rất nhiều tác phẩm của Cảnh Hân đều được mẹ tôi xem qua.”
Lục Tư Thần nhàn nhạt nói, dường như cô nàng không biết hai người còn lại đang lo lắng cái gì. “Đám các cô đều học nghệ thuật, trong đầu chỉ có tế bào lãng mạn chứ không biết nghĩ cách khác à?” Sở Lạc Nhất: “...”
Cảnh Hân: “...”
Lục Tư Thần vừa ăn bim bim tôm vừa nhìn hai người họ: “Thế nào, tôi nói sai à?”
Sở Lạc Nhất ôm lấy Lục Tư Thần: “Cô nói không sai nhưng mà tôi hỏi cái này, cô cảm thấy vì sao sư phụ lại muốn giao chuyện này cho tôi?” “Do tự bà ấy không làm được thôi.” Lục Tư Thần nói một cách đương nhiên. Sở Lạc Nhất nhún vai: “Vậy cô cảm thấy nếu bây giờ tìm đến mẹ cô thì có tác dụng gì không?”
“Đương nhiên là có.” Lục Tư Thần thả gói bim bim trong tay lên bàn rồi nói: “Vậy tôi hỏi có một chuyện, cô nói mẹ tôi giao chuyện này cho cô là vì bà ấy không đủ khả năng hoặc không có thời gian, như vậy nếu mẹ tôi làm thì mẹ tôi sẽ là người chủ đạo! Thế nhưng nếu cố tìm mẹ tôi để bà ấy đứng ra làm chứng thì bà ấy chỉ là nhân chứng mà thôi, sao có thể vô ích được?”
Sở Lạc Nhất nghe Lục Tư Thần nói vậy liền ui chao một tiếng: “Không ngờ ngoài việc cố gắng khiến người ta chán ghét ra thì cô quan sát mọi việc cũng rõ ràng ghế nhỉ?” “Cô cút đi.” Lục Tư Thần tức giận mắng một tiếng, sau đó cầm gói bim bim tôm trên bàn lên: “Cho nên vấn đề bây giờ chính là người ta có đồng ý giải quyết chuyện này hay không, chứ không thì cô nói cái gì cũng là vô ích.”
Người ta này đương nhiên là ám chỉ Cảnh Hân. Cảnh Hân cũng hiểu rõ ràng.
Vậy nên lúc này cô nàng đã bày tỏ thái độ của mình: “Mọi người bảo tôi làm cái gì cũng được, tôi không thể để người khác vì tôi mà bị tổn thương lần nữa được.” Lần đầu tiên Sở Lạc Nhất cảm thấy hài lòng với câu trả lời của Cảnh Hân.
“Hôm nay cô giúp bạn tôi tìm lại tất cả những tác phẩm Cổ Tịch Nguyệt đã sao chép của cô rồi để tôi gửi lại cho bạn tôi, đến lúc đó lại nhờ sư phụ chứng minh cho cô.” Sở Lạc Nhất nói xong thì đột nhiên nghe thấy Lục Tư Thần đang nhỏ giọng ho khan một tiếng, cô lập tức hiểu ý của cô nàng là gì cho nên liền đổi lời: “Đến lúc đó lại để Lục Tư Thần liên lạc với sự phụ đi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Cô hỏi cô ta làm cái gì, loại như cô ta thì nói được với cô cái gì chứ?” Lục Tư Thần nói một cách ghét bỏ, có thể thấy Lục Tư Thần thực sự chán ghét Cảnh Hân từ tận đáy lòng.
Mà cái cảm giác chán ghét này bắt nguồn từ tính cách của Cảnh Hân, cô quá chịu nhẫn nhịn.3Lục Tư Thần vừa nói dứt câu đã bị Sở Lạc Nhất đá chân một cái.
Cảnh Hân ngẩng đầu nhìn hai người họ rồi dường như cô nàng đã hạ quyết tâm gì đó nên nói: “Năm đó không phải là cô ta sao chép tranh của tôi, mà là tôi vẽ.” “Con bà nó, trộm thẳng tay ghế nhỉ.” Lục Tư0Thần lớn tiếng kêu lên, quả thật Cổ Tịch Nguyệt lại khiến Lục Tư Thần mở mang tầm mắt. Mà lúc Sở Lạc Nhất nghe được câu này cũng chẳng cảm thấy có gì quá kỳ lạ. Dù sao kiểu người như Cổ Tịch Nguyệt thì có gì mà cô ta không làm được. “Phong cách vẽ tranh của mỗi người sẽ5không thay đổi, muốn chứng minh đó là tác phẩm của người nào đó rất đơn giản, chỉ cần ngay tại chỗ vẽ lại một bức tranh giống như đúc là có thể giám định được dễ dàng.” Sở Lạc Nhất nói: “Ít nhất trước hết có thể rửa được nỗi oan ức của cô năm đó.”
Cảnh Hán nghe Sở Lạc Nhất4nói vậy chỉ cười cay đắng, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay của mình. Mặc dù hiện tại cô có thể vẽ vời lại một chút nhưng đã không thể về được phong độ đỉnh cao năm xưa, dưới tình huống như vậy, kể cả Cảnh Hân có chấp nhận vẽ cũng không thế về giống được.
Sở Lạc Nhất theo mắt9của Cảnh Hân nhìn xuống mới sực nhớ ra cánh tay của Cảnh Hân đã bị hủy rồi, có lẽ năm đó Cảnh Hân bị thương cả ở cánh tay.
“Để tôi nhờ mẹ tôi tới, mẹ tôi là người rất có tiếng nói! Dù sao năm đó rất nhiều tác phẩm của Cảnh Hân đều được mẹ tôi xem qua.”
Lục Tư Thần nhàn nhạt nói, dường như cô nàng không biết hai người còn lại đang lo lắng cái gì. “Đám các cô đều học nghệ thuật, trong đầu chỉ có tế bào lãng mạn chứ không biết nghĩ cách khác à?” Sở Lạc Nhất: “...”
Cảnh Hân: “...”
Lục Tư Thần vừa ăn bim bim tôm vừa nhìn hai người họ: “Thế nào, tôi nói sai à?”
Sở Lạc Nhất ôm lấy Lục Tư Thần: “Cô nói không sai nhưng mà tôi hỏi cái này, cô cảm thấy vì sao sư phụ lại muốn giao chuyện này cho tôi?” “Do tự bà ấy không làm được thôi.” Lục Tư Thần nói một cách đương nhiên. Sở Lạc Nhất nhún vai: “Vậy cô cảm thấy nếu bây giờ tìm đến mẹ cô thì có tác dụng gì không?”
“Đương nhiên là có.” Lục Tư Thần thả gói bim bim trong tay lên bàn rồi nói: “Vậy tôi hỏi có một chuyện, cô nói mẹ tôi giao chuyện này cho cô là vì bà ấy không đủ khả năng hoặc không có thời gian, như vậy nếu mẹ tôi làm thì mẹ tôi sẽ là người chủ đạo! Thế nhưng nếu cố tìm mẹ tôi để bà ấy đứng ra làm chứng thì bà ấy chỉ là nhân chứng mà thôi, sao có thể vô ích được?”
Sở Lạc Nhất nghe Lục Tư Thần nói vậy liền ui chao một tiếng: “Không ngờ ngoài việc cố gắng khiến người ta chán ghét ra thì cô quan sát mọi việc cũng rõ ràng ghế nhỉ?” “Cô cút đi.” Lục Tư Thần tức giận mắng một tiếng, sau đó cầm gói bim bim tôm trên bàn lên: “Cho nên vấn đề bây giờ chính là người ta có đồng ý giải quyết chuyện này hay không, chứ không thì cô nói cái gì cũng là vô ích.”
Người ta này đương nhiên là ám chỉ Cảnh Hân. Cảnh Hân cũng hiểu rõ ràng.
Vậy nên lúc này cô nàng đã bày tỏ thái độ của mình: “Mọi người bảo tôi làm cái gì cũng được, tôi không thể để người khác vì tôi mà bị tổn thương lần nữa được.” Lần đầu tiên Sở Lạc Nhất cảm thấy hài lòng với câu trả lời của Cảnh Hân.
“Hôm nay cô giúp bạn tôi tìm lại tất cả những tác phẩm Cổ Tịch Nguyệt đã sao chép của cô rồi để tôi gửi lại cho bạn tôi, đến lúc đó lại nhờ sư phụ chứng minh cho cô.” Sở Lạc Nhất nói xong thì đột nhiên nghe thấy Lục Tư Thần đang nhỏ giọng ho khan một tiếng, cô lập tức hiểu ý của cô nàng là gì cho nên liền đổi lời: “Đến lúc đó lại để Lục Tư Thần liên lạc với sự phụ đi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com