Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-613
Chương 613: Ngày xuân rực rỡ[182]
Sở Lạc Nhất đẩy Cổ Tịch Nguyệt vào nhà, đẩy người ta ngã ra đất, “Cổ Tịch Nguyệt, sao, vẫn còn đợi cắn trả tôi hả?”
Cổ Tịch Nguyệt ngã nhào, rên lên một tiếng, nhíu3mày nhìn Sở Lạc Nhất, “Cô làm cái gì vậy?” “Cô muốn gánh tội thay cho Viên Họa đến thế cơ à?” Sở Lạc Nhất bật cười chế giễu, nhìn sắc mặt Cổ Tịch Nguyệt0lộ ra vẻ chấn động, càng lúc càng chắc chắn những gì mình nói trước đó là chính xác. “Tôi không hiểu cô đang nói gì, cô hại tôi thành thế này còn chưa đủ5sao?” Cổ Tịch Nguyệt lớn tiếng quát lên. “Ông đây hại cô? Cô là ai thể: Đáng để ông đây hại không, ông đây mà muốn hại cô, cô còn ngồi đây được không?” Sở4Lạc Nhất nói rồi ngồi xổm xuống, “Tôi chỉ thấy tò mò, Viễn Họa kia rốt cuộc đã dùng phép thuật gì để đám các cô hết người này đến người khác không tiếc tất9cả mọi thứ vì cô ta.”
“Chuyện này không liên quan gì đến Viên Họa, quan hệ của cô ấy với Tây Tây luôn rất tốt.” Cổ Tịch Nguyệt tức giận lên tiếng, “Hại tôi còn chưa đủ, cô còn muốn hại cả Viễn Họa sao? Sở Lạc Nhất, chúng tôi có thù hằn gì với cô để cô đối xử với chúng tôi như vậy hả?”
“Thù hằn gì à?” Sở Lạc Nhất cười giễu, “Với tư cách là một kẻ trông có vẻ như là người được vạn người mê mẩn, thực ra cô cũng không có bạn bè gì đúng không. Có phải Viên Họa thường xuyên nghe cô than phiền, thường xuyên nói xấu người khác? Có phải Viên Họa cũng nói với cô, thực ra người cô ta thích là anh họ của cô ta, đúng không?”
“Cô... cô đang nói gì vậy?”
“Cổ Tịch Nguyệt, cô thực sự bị người ta lợi dụng đến mức ngu người, cô tưởng rằng Viên Họa chỉ làm “bạn tốt” với một mình cô sao? Cô ta với Cảnh Hân có quan hệ gì, cô có biết không? Chuyện năm đó cô dám nói Cảnh Hân không biết, nhưng tại sao cô ấy không nói, bởi vì cô ấy cũng đang bảo vệ Viễn Họa. Lý do tại sao cô ta bảo vệ Viên Họa giống lý do tại sao cô bảo vệ Viên Họa đấy, sao cô có thể ngu xuẩn đến mức độ này vậy?” Cổ Tịch Nguyệt nhìn Sở Lạc Nhất với vẻ chấn động, “Cô nói gì cơ?” Sở Lạc Nhất từ từ đứng dậy, “Tôi nói cô ngu.” “Bốp bốp bốp..” Sở Lạc Nhất vừa dứt lời, tiếng vỗ tay đã vang lên. Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, nhìn ngay thấy Viên Họa từ trên tầng bước xuống. Cô ta có gương mặt như em bé, theo sau là mấy người mặc đồ đen.
Sở Lạc Nhất khẽ nhướng mày, có hai người đã chặn trước cửa sau lưng cô.
“Từ lâu đã nghe anh TỶ Thành cưới được một cô vợ thông minh, không ngờ nghĩ ra nhanh như thế.” Viên Họa mỉm cười nói, “Sao, tôi ở đây nên cô thấy rất lạ à. Cô cảm thấy tôi vẫn còn xuống tay với thứ ti tiện như Cố Tử Tịch sao? Cho dù thế, cũng không cần đích thân tôi phải động tay.”
Sở Lạc Nhất nhìn Cổ Tích Nguyệt quay đầu lại với vẻ kinh hoàng, hiển nhiên không biết tại sao Viên Họa lại xuất hiện trong nhà cô ta.
“Viên Họa, những lời cô ta nói có phải thật không? Em và con ti tiện Cảnh Hân cũng là bạn tốt?” Cổ Tịch Nguyệt gào ầm lên.
Viên Họa lại không có vẻ ngượng ngùng gì khi bị người ta bóc mẽ, chỉ thản nhiên nói, “Chị Tịch Nguyệt, em đối xử với chị cũng không tệ, chị quên chuyện lúc trước rồi sao, không có ai chơi cùng chị, chỉ có em chơi cùng chị thôi.”
“Viễn Họa, em...”
Viên Họa ngó lơ vẻ tức giận của Cổ Tịch Nguyệt mà nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Quả nhiên chị dâu thông minh thật, nhưng chị dâu cảm thấy bây giờ vẫn cứu được con tiện tì Cố Tử Tịch kia sao?” Nụ cười của Sở Lạc Nhất càng lúc càng tao nhã, “Viên Họa à, có thể cô không biết, lúc Tỉ Thành phố J về, tôi đã báo với La Phong, nếu rảnh thì đến Hải Nam xem thử rồi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất đẩy Cổ Tịch Nguyệt vào nhà, đẩy người ta ngã ra đất, “Cổ Tịch Nguyệt, sao, vẫn còn đợi cắn trả tôi hả?”
Cổ Tịch Nguyệt ngã nhào, rên lên một tiếng, nhíu3mày nhìn Sở Lạc Nhất, “Cô làm cái gì vậy?” “Cô muốn gánh tội thay cho Viên Họa đến thế cơ à?” Sở Lạc Nhất bật cười chế giễu, nhìn sắc mặt Cổ Tịch Nguyệt0lộ ra vẻ chấn động, càng lúc càng chắc chắn những gì mình nói trước đó là chính xác. “Tôi không hiểu cô đang nói gì, cô hại tôi thành thế này còn chưa đủ5sao?” Cổ Tịch Nguyệt lớn tiếng quát lên. “Ông đây hại cô? Cô là ai thể: Đáng để ông đây hại không, ông đây mà muốn hại cô, cô còn ngồi đây được không?” Sở4Lạc Nhất nói rồi ngồi xổm xuống, “Tôi chỉ thấy tò mò, Viễn Họa kia rốt cuộc đã dùng phép thuật gì để đám các cô hết người này đến người khác không tiếc tất9cả mọi thứ vì cô ta.”
“Chuyện này không liên quan gì đến Viên Họa, quan hệ của cô ấy với Tây Tây luôn rất tốt.” Cổ Tịch Nguyệt tức giận lên tiếng, “Hại tôi còn chưa đủ, cô còn muốn hại cả Viễn Họa sao? Sở Lạc Nhất, chúng tôi có thù hằn gì với cô để cô đối xử với chúng tôi như vậy hả?”
“Thù hằn gì à?” Sở Lạc Nhất cười giễu, “Với tư cách là một kẻ trông có vẻ như là người được vạn người mê mẩn, thực ra cô cũng không có bạn bè gì đúng không. Có phải Viên Họa thường xuyên nghe cô than phiền, thường xuyên nói xấu người khác? Có phải Viên Họa cũng nói với cô, thực ra người cô ta thích là anh họ của cô ta, đúng không?”
“Cô... cô đang nói gì vậy?”
“Cổ Tịch Nguyệt, cô thực sự bị người ta lợi dụng đến mức ngu người, cô tưởng rằng Viên Họa chỉ làm “bạn tốt” với một mình cô sao? Cô ta với Cảnh Hân có quan hệ gì, cô có biết không? Chuyện năm đó cô dám nói Cảnh Hân không biết, nhưng tại sao cô ấy không nói, bởi vì cô ấy cũng đang bảo vệ Viễn Họa. Lý do tại sao cô ta bảo vệ Viên Họa giống lý do tại sao cô bảo vệ Viên Họa đấy, sao cô có thể ngu xuẩn đến mức độ này vậy?” Cổ Tịch Nguyệt nhìn Sở Lạc Nhất với vẻ chấn động, “Cô nói gì cơ?” Sở Lạc Nhất từ từ đứng dậy, “Tôi nói cô ngu.” “Bốp bốp bốp..” Sở Lạc Nhất vừa dứt lời, tiếng vỗ tay đã vang lên. Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, nhìn ngay thấy Viên Họa từ trên tầng bước xuống. Cô ta có gương mặt như em bé, theo sau là mấy người mặc đồ đen.
Sở Lạc Nhất khẽ nhướng mày, có hai người đã chặn trước cửa sau lưng cô.
“Từ lâu đã nghe anh TỶ Thành cưới được một cô vợ thông minh, không ngờ nghĩ ra nhanh như thế.” Viên Họa mỉm cười nói, “Sao, tôi ở đây nên cô thấy rất lạ à. Cô cảm thấy tôi vẫn còn xuống tay với thứ ti tiện như Cố Tử Tịch sao? Cho dù thế, cũng không cần đích thân tôi phải động tay.”
Sở Lạc Nhất nhìn Cổ Tích Nguyệt quay đầu lại với vẻ kinh hoàng, hiển nhiên không biết tại sao Viên Họa lại xuất hiện trong nhà cô ta.
“Viên Họa, những lời cô ta nói có phải thật không? Em và con ti tiện Cảnh Hân cũng là bạn tốt?” Cổ Tịch Nguyệt gào ầm lên.
Viên Họa lại không có vẻ ngượng ngùng gì khi bị người ta bóc mẽ, chỉ thản nhiên nói, “Chị Tịch Nguyệt, em đối xử với chị cũng không tệ, chị quên chuyện lúc trước rồi sao, không có ai chơi cùng chị, chỉ có em chơi cùng chị thôi.”
“Viễn Họa, em...”
Viên Họa ngó lơ vẻ tức giận của Cổ Tịch Nguyệt mà nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Quả nhiên chị dâu thông minh thật, nhưng chị dâu cảm thấy bây giờ vẫn cứu được con tiện tì Cố Tử Tịch kia sao?” Nụ cười của Sở Lạc Nhất càng lúc càng tao nhã, “Viên Họa à, có thể cô không biết, lúc Tỉ Thành phố J về, tôi đã báo với La Phong, nếu rảnh thì đến Hải Nam xem thử rồi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com