Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-733
Chương 733: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [95]
Kiều Vị Nhã nhìn Sở Lạc Duy, lại quay lại nhìn về phía người nhà. Cô không cần biết bây giờ bên ngoài dư luận đã đảo lộn đến thế nào, không cần biết tiếp theo đây bộ phim này sẽ ra sao, cô đã có được3đáp án mà mình mong muốn, vậy là đủ rồi.
Thủy An Lạc gật đầu với cô, cổ vũ cô giờ có thể nói cho Sở Lạc Duy biết. Lúc này Sở Lạc Duy sẽ dùng phản ứng mà cô mong chờ để đáp trả lại bí mật0của cô. Kiều Vị Nhã nhón chân lên, vẫn ôm lấy cổ anh, khẽ nói vào tai anh, “Sở Lạc Duy, em không sợ anh có bệnh, em có thuốc, hơn nữa thuốc của em đã thêm liều lượng, anh sắp làm ba rồi.” Kiều Vị Nhã5nói rất khẽ, khẽ đến mức người khác gần như không nghe thấy được. Nhưng Sở Lạc Duy lại tức thì ôm chầm lấy cô. Anh ôm cô như đang ôm bảo bối đáng quý nhất cuộc đời. Sở Lạc Duy ôm chặt cô gái trong lòng,4giọt nước mắt mà trước giờ anh vẫn cố kìm nén cuối cùng cũng tuôn rơi. Anh có bệnh, là bệnh tâm thần rất nghiêm trọng. Nhưng cảm tạ ông trời vì đã đem thuốc tốt nhất đến bên anh.
Mấy người hàng trên nhìn hai người ôm9nhau phía dưới rồi nhìn sang người bên cạnh mình nở nụ cười.
Năm tháng yên bình, từng người trong số họ đều được yên vui. Tiểu Quỷ Quỷ chạy về ôm chân mẹ, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy mọi người vui, nhóc cũng vui lây. Triệu Uyển Uyển vốn đang đứng ở nơi gần sát cửa nhất, xem xong cô liền đeo kính lên, khẽ xoay người rời khỏi nơi này. Sư Niệm nhìn theo bóng lưng của Triệu Uyển Uyển. Lúc cô muốn đi ra lại bị Sở Húc Ninh kéo lại, ra hiệu cho cô nhìn, Sư Hạ Dương đã theo ra rồi.
Sư Niệm ngẩng lên nhìn Sở Húc Ninh, Sở Húc Ninh liền kéo cô ngã vào bờ vai anh. “Đời người như một vở kịch, không cần biết đây là vở kịch gì, chỉ cần hai người diễn là đủ rồi. Đối với anh, ngoài em ra thì tất cả những người khác chẳng qua cũng chỉ là người ngoài mà thôi.” Sở Ninh Dực ôm lấy vai Thủ An Lạc, nhìn hai đứa con đang ở hàng ghế thứ ba. Kịch của con trai, họ là cha mẹ không có quyền tham diễn, có một Kiều Vị Nhã diễn là đủ rồi. Kịch của Triệu Uyển Uyển và Sư Hạ Dương cũng vậy, Sư Niệm thân là con gái cũng không có quyền tham diễn, hai người họ diễn là đủ rồi.
Giọng của Sở Ninh Dực không nhỏ, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được. Đời người như một vở kịch, may mà họ không phụ sân khấu này, một nửa bên cạnh họ đều là bạn diễn tuyệt vời nhất.
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực mười ngón tay đan nhau. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao ngất bên cạnh mình.
Thời gian không đối xử tệ bạc với cô, đời này từng sai trái, từng loạn lạc, từng vùng vẫy, nhưng cô vẫn ở bên anh. Tuy hôn nhân có bẫy, nhưng cái bẫy này cô vẫn cam tâm tình nguyện mà nhảy vào. Bộ phim kết thúc, nhưng Thủy An Lạc biết cuộc đời cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ hạ màn.
Những người đứng xung quanh cô đều là bạn tốt của cô, con cái của cô, bên dưới là đứa con trai mà cô lo lắng, thương yêu nhất. Con Cả của cô từng gục ngã, nhưng đã vực dậy được. Con gái của cô từng đau khổ, nhưng từ đầu đến cuối con bé vẫn luôn giữ vững trái tim mình.
Đứa con trai mà cô thương yêu nhất, giờ cũng đã bắt đầu đứng lên được. Đời người có lắm trắc trở gian truân nhưng niềm tin thì không thay đổi, cô tin sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.
Con đường hôn nhân sóng gió, chỉ cần hai người nắm lấy tay nhau, trời sẽ lại trong mây sẽ lại đẹp.
“Anh Sở, nếu như không có Bảo Bối, liệu anh có tìm em về không?” Thủy An Lạc đột nhiên thấp giọng hỏi. Sở Ninh Dực nhíu mày, “Xem có bộ phim thôi mà họ của em chạy vào não em luôn rồi à, lấp đầy cả cái đầu rỗng toác của em rồi?”
Thủy An Lạc: “...” Vậy mới nói, hôn nhân có bẫy, thế nên cẩn thận rồi hẵng nhảy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vị Nhã nhìn Sở Lạc Duy, lại quay lại nhìn về phía người nhà. Cô không cần biết bây giờ bên ngoài dư luận đã đảo lộn đến thế nào, không cần biết tiếp theo đây bộ phim này sẽ ra sao, cô đã có được3đáp án mà mình mong muốn, vậy là đủ rồi.
Thủy An Lạc gật đầu với cô, cổ vũ cô giờ có thể nói cho Sở Lạc Duy biết. Lúc này Sở Lạc Duy sẽ dùng phản ứng mà cô mong chờ để đáp trả lại bí mật0của cô. Kiều Vị Nhã nhón chân lên, vẫn ôm lấy cổ anh, khẽ nói vào tai anh, “Sở Lạc Duy, em không sợ anh có bệnh, em có thuốc, hơn nữa thuốc của em đã thêm liều lượng, anh sắp làm ba rồi.” Kiều Vị Nhã5nói rất khẽ, khẽ đến mức người khác gần như không nghe thấy được. Nhưng Sở Lạc Duy lại tức thì ôm chầm lấy cô. Anh ôm cô như đang ôm bảo bối đáng quý nhất cuộc đời. Sở Lạc Duy ôm chặt cô gái trong lòng,4giọt nước mắt mà trước giờ anh vẫn cố kìm nén cuối cùng cũng tuôn rơi. Anh có bệnh, là bệnh tâm thần rất nghiêm trọng. Nhưng cảm tạ ông trời vì đã đem thuốc tốt nhất đến bên anh.
Mấy người hàng trên nhìn hai người ôm9nhau phía dưới rồi nhìn sang người bên cạnh mình nở nụ cười.
Năm tháng yên bình, từng người trong số họ đều được yên vui. Tiểu Quỷ Quỷ chạy về ôm chân mẹ, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy mọi người vui, nhóc cũng vui lây. Triệu Uyển Uyển vốn đang đứng ở nơi gần sát cửa nhất, xem xong cô liền đeo kính lên, khẽ xoay người rời khỏi nơi này. Sư Niệm nhìn theo bóng lưng của Triệu Uyển Uyển. Lúc cô muốn đi ra lại bị Sở Húc Ninh kéo lại, ra hiệu cho cô nhìn, Sư Hạ Dương đã theo ra rồi.
Sư Niệm ngẩng lên nhìn Sở Húc Ninh, Sở Húc Ninh liền kéo cô ngã vào bờ vai anh. “Đời người như một vở kịch, không cần biết đây là vở kịch gì, chỉ cần hai người diễn là đủ rồi. Đối với anh, ngoài em ra thì tất cả những người khác chẳng qua cũng chỉ là người ngoài mà thôi.” Sở Ninh Dực ôm lấy vai Thủ An Lạc, nhìn hai đứa con đang ở hàng ghế thứ ba. Kịch của con trai, họ là cha mẹ không có quyền tham diễn, có một Kiều Vị Nhã diễn là đủ rồi. Kịch của Triệu Uyển Uyển và Sư Hạ Dương cũng vậy, Sư Niệm thân là con gái cũng không có quyền tham diễn, hai người họ diễn là đủ rồi.
Giọng của Sở Ninh Dực không nhỏ, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được. Đời người như một vở kịch, may mà họ không phụ sân khấu này, một nửa bên cạnh họ đều là bạn diễn tuyệt vời nhất.
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực mười ngón tay đan nhau. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao ngất bên cạnh mình.
Thời gian không đối xử tệ bạc với cô, đời này từng sai trái, từng loạn lạc, từng vùng vẫy, nhưng cô vẫn ở bên anh. Tuy hôn nhân có bẫy, nhưng cái bẫy này cô vẫn cam tâm tình nguyện mà nhảy vào. Bộ phim kết thúc, nhưng Thủy An Lạc biết cuộc đời cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ hạ màn.
Những người đứng xung quanh cô đều là bạn tốt của cô, con cái của cô, bên dưới là đứa con trai mà cô lo lắng, thương yêu nhất. Con Cả của cô từng gục ngã, nhưng đã vực dậy được. Con gái của cô từng đau khổ, nhưng từ đầu đến cuối con bé vẫn luôn giữ vững trái tim mình.
Đứa con trai mà cô thương yêu nhất, giờ cũng đã bắt đầu đứng lên được. Đời người có lắm trắc trở gian truân nhưng niềm tin thì không thay đổi, cô tin sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.
Con đường hôn nhân sóng gió, chỉ cần hai người nắm lấy tay nhau, trời sẽ lại trong mây sẽ lại đẹp.
“Anh Sở, nếu như không có Bảo Bối, liệu anh có tìm em về không?” Thủy An Lạc đột nhiên thấp giọng hỏi. Sở Ninh Dực nhíu mày, “Xem có bộ phim thôi mà họ của em chạy vào não em luôn rồi à, lấp đầy cả cái đầu rỗng toác của em rồi?”
Thủy An Lạc: “...” Vậy mới nói, hôn nhân có bẫy, thế nên cẩn thận rồi hẵng nhảy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com