Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-756
Chương 23: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [23]
An Hinh Duyệt cười như không cười nhìn anh, sau đó quẳng ra một chữ: “Cút!!!”
Sở Lạc Ninh cười, không cố ép để có được câu trả lời mà chỉ đi lướt qua cổ rồi phất tay, sau đó trở về căn hộ đối diện nghỉ ngơi.
An Hinh Duyệt đóng sầm cửa lại, vừa hối hận lại vừa cảm thấy ai kia thật kiêu căng.
Sở Lạc Ninh quay về cũng đồng nghĩa với việc ba ngày nghỉ Tết đã kết thúc, cũng đồng nghĩa với việc cuộc huấn luyện cường độ cao của bọn họ chính thức bắt đầu.
Huấn3luyện cường độ cao tức là lần huấn luyện này không chỉ đơn thuần là huấn luyện cho đơn vị đặc chủng, còn có các đơn vị thuộc các mảng kỹ thuật khác cũng phải tham gia huấn luyện.
Đối với chuyện này thì đơn vị được chào đón nhất đương nhiên là tiểu đội quân y cùng với phòng nghiên cứu tâm lý vốn có rất nhiều nữ binh rồi.
Mắt To ôm lấy Chim Chọi chậc lưỡi, nói: “Mỹ nhân họa quốc nha, tôi có thể tưởng tượng được cuộc sống tương lai của các cô ấy đáng thương0đến mức như thế nào rồi.”
“Cẩn thận bị lão đại nghe được thì người khác chính là cậu đó.” Chim Chọi không có ý tốt nhắc nhở.
Quả nhiên, Chim Chọi vừa mới nói dứt câu thì Sở Lạc Ninh đang nói chuyện với Lữ đoàn trưởng đột nhiên quay đầu lại nhìn bọn họ.
Đám người lập tức đứng nghiêm, Sở Lạc Ninh liếc mắt cảnh cáo với bọn họ một cái rồi mới tiếp tục nói chuyện với Lữ đoàn trưởng về chuyện huấn luyện lần này.
Sau khi nói xong, Sở Lạc Ninh quay lại nhìn đám người kia:5“Rảnh rỗi lắm hả?”
“Hoàn toàn không phải!” Chim Chọi cuống quýt nói: “Đây không phải là do cậu tìm đường sống sao?”
“Chúng ta rảnh rỗi chứng tỏ đất nước này quốc thái dân an!” Bé Bị Ăng-Ten cũng cười híp mắt nói.
Bé Bị Ăng-Ten vừa mới nói xong đã bị Sở Lạc Ninh đá cho một cái, sau đó anh nói: “Chuyện huấn luyện lần này cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, thật ra chính là ...”
“Chúng tôi rảnh mà...”
Mọi người đồng thanh nói.
Sở Lạc Ninh mỉm cười một cách tao nhã, tốt lắm, thế này rất tốt.4Mấy đứa này đã hiểu anh đến nỗi khiến anh muốn diệt khẩu luôn rồi.
Việc huấn luyện tiểu đội quân y là do Chim Chọi phụ trách, bởi vì anh khá tin tưởng anh ta về chuyện này.
Còn tổ đội nghiên cứu tâm lý liền giao cho Bé Bị Ăng-Ten.
Lúc Bé Bị Ăng-Ten nhận được cái tin này thì quả thật suýt chút nữa là ôm chân Sở Lạc Ninh khóc ầm lên. Anh à, em sợ nhất chính là con rùa biển kia đó.
Nhưng khi Bé Bị Ăng-Ten nhìn thấy sắc mặt của đội trưởng nhà mình thì9lại cảm thấy rùa biển kia vẫn tốt hơn một chút.
Chín giờ sáng, Sở Lạc Ninh mang theo tất cả mọi người đến nơi tập hợp.
Tất cả các binh lính nữ đều vui vẻ ra mặt, còn binh lính nam thì lại trưng ra cái vẻ đời chẳng còn gì tiếc nuối.
An Hinh Duyệt dẫn người của mình và người của bên kỹ thuật đứng đầu hàng. Vừa qua Tết cho nên thời tiết vẫn còn lành lạnh.
Thật ra An Hinh Duyệt không thích thời tiết như này chút nào.
Sở Lạc Ninh nhìn đội ngũ đang đứng ngay ngắn, ba doanh, chín liên đội, đứng thẳng tắp.
“Đợt tập huấn lần này kéo dài một tháng, mọi người cứ xem nó như diễn tập quân sự là được rồi, không có gì nghiêm trọng cả!” Sở Lạc Ninh cười híp mắt nói khiến các quân nhân nam đều bất giác run rẩy cả người, có mấy quân nhân nữ là không sợ chết mới cảm thấy đội trưởng như vậy thật quá đẹp trai.
An Hinh Duyệt cảm thấy cái nơi mà không có gì nghiêm trọng mới là nơi nghiêm trọng nhất.
Cuộc tập huấn liên quân bắt đầu, mỗi doanh trại được dựng xa nhau, ngoài Chim Chọi dẫn đội quân y cùng với Bé Bị Ăng-Ten dẫn đội nghiên cứu tâm lý thì Ba Sứt, Mắt To cùng Sở Lạc Ninh mỗi người dẫn một đội. Đội mà Sở Lạc Ninh dẫn dắt là đội duy nhất không có đơn vị kỹ thuật tham gia, cho nên các nữ binh khóc muốn mù luôn.
Bé Bị Ăng-Ten chủ yếu là dẫn đội nghiên cứu tâm lý, tổng cộng cũng không quá nổi hai mươi người, nói nhiều không nhiều, ít cũng không ít, nhưng vấn đề lớn nhất chính là cái người đang đứng trước mặt kia.
“Chuyện là rùa biển... không đúng, không đúng!!!” Bé Bị Ăng-Ten dứt khoát tự vả mình một phát. Còn chưa bắt đầu mà cậu ta đã luống cuống rồi.
Lão đại à, anh có chắc là anh không chơi em không đấy?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt cười như không cười nhìn anh, sau đó quẳng ra một chữ: “Cút!!!”
Sở Lạc Ninh cười, không cố ép để có được câu trả lời mà chỉ đi lướt qua cổ rồi phất tay, sau đó trở về căn hộ đối diện nghỉ ngơi.
An Hinh Duyệt đóng sầm cửa lại, vừa hối hận lại vừa cảm thấy ai kia thật kiêu căng.
Sở Lạc Ninh quay về cũng đồng nghĩa với việc ba ngày nghỉ Tết đã kết thúc, cũng đồng nghĩa với việc cuộc huấn luyện cường độ cao của bọn họ chính thức bắt đầu.
Huấn3luyện cường độ cao tức là lần huấn luyện này không chỉ đơn thuần là huấn luyện cho đơn vị đặc chủng, còn có các đơn vị thuộc các mảng kỹ thuật khác cũng phải tham gia huấn luyện.
Đối với chuyện này thì đơn vị được chào đón nhất đương nhiên là tiểu đội quân y cùng với phòng nghiên cứu tâm lý vốn có rất nhiều nữ binh rồi.
Mắt To ôm lấy Chim Chọi chậc lưỡi, nói: “Mỹ nhân họa quốc nha, tôi có thể tưởng tượng được cuộc sống tương lai của các cô ấy đáng thương0đến mức như thế nào rồi.”
“Cẩn thận bị lão đại nghe được thì người khác chính là cậu đó.” Chim Chọi không có ý tốt nhắc nhở.
Quả nhiên, Chim Chọi vừa mới nói dứt câu thì Sở Lạc Ninh đang nói chuyện với Lữ đoàn trưởng đột nhiên quay đầu lại nhìn bọn họ.
Đám người lập tức đứng nghiêm, Sở Lạc Ninh liếc mắt cảnh cáo với bọn họ một cái rồi mới tiếp tục nói chuyện với Lữ đoàn trưởng về chuyện huấn luyện lần này.
Sau khi nói xong, Sở Lạc Ninh quay lại nhìn đám người kia:5“Rảnh rỗi lắm hả?”
“Hoàn toàn không phải!” Chim Chọi cuống quýt nói: “Đây không phải là do cậu tìm đường sống sao?”
“Chúng ta rảnh rỗi chứng tỏ đất nước này quốc thái dân an!” Bé Bị Ăng-Ten cũng cười híp mắt nói.
Bé Bị Ăng-Ten vừa mới nói xong đã bị Sở Lạc Ninh đá cho một cái, sau đó anh nói: “Chuyện huấn luyện lần này cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, thật ra chính là ...”
“Chúng tôi rảnh mà...”
Mọi người đồng thanh nói.
Sở Lạc Ninh mỉm cười một cách tao nhã, tốt lắm, thế này rất tốt.4Mấy đứa này đã hiểu anh đến nỗi khiến anh muốn diệt khẩu luôn rồi.
Việc huấn luyện tiểu đội quân y là do Chim Chọi phụ trách, bởi vì anh khá tin tưởng anh ta về chuyện này.
Còn tổ đội nghiên cứu tâm lý liền giao cho Bé Bị Ăng-Ten.
Lúc Bé Bị Ăng-Ten nhận được cái tin này thì quả thật suýt chút nữa là ôm chân Sở Lạc Ninh khóc ầm lên. Anh à, em sợ nhất chính là con rùa biển kia đó.
Nhưng khi Bé Bị Ăng-Ten nhìn thấy sắc mặt của đội trưởng nhà mình thì9lại cảm thấy rùa biển kia vẫn tốt hơn một chút.
Chín giờ sáng, Sở Lạc Ninh mang theo tất cả mọi người đến nơi tập hợp.
Tất cả các binh lính nữ đều vui vẻ ra mặt, còn binh lính nam thì lại trưng ra cái vẻ đời chẳng còn gì tiếc nuối.
An Hinh Duyệt dẫn người của mình và người của bên kỹ thuật đứng đầu hàng. Vừa qua Tết cho nên thời tiết vẫn còn lành lạnh.
Thật ra An Hinh Duyệt không thích thời tiết như này chút nào.
Sở Lạc Ninh nhìn đội ngũ đang đứng ngay ngắn, ba doanh, chín liên đội, đứng thẳng tắp.
“Đợt tập huấn lần này kéo dài một tháng, mọi người cứ xem nó như diễn tập quân sự là được rồi, không có gì nghiêm trọng cả!” Sở Lạc Ninh cười híp mắt nói khiến các quân nhân nam đều bất giác run rẩy cả người, có mấy quân nhân nữ là không sợ chết mới cảm thấy đội trưởng như vậy thật quá đẹp trai.
An Hinh Duyệt cảm thấy cái nơi mà không có gì nghiêm trọng mới là nơi nghiêm trọng nhất.
Cuộc tập huấn liên quân bắt đầu, mỗi doanh trại được dựng xa nhau, ngoài Chim Chọi dẫn đội quân y cùng với Bé Bị Ăng-Ten dẫn đội nghiên cứu tâm lý thì Ba Sứt, Mắt To cùng Sở Lạc Ninh mỗi người dẫn một đội. Đội mà Sở Lạc Ninh dẫn dắt là đội duy nhất không có đơn vị kỹ thuật tham gia, cho nên các nữ binh khóc muốn mù luôn.
Bé Bị Ăng-Ten chủ yếu là dẫn đội nghiên cứu tâm lý, tổng cộng cũng không quá nổi hai mươi người, nói nhiều không nhiều, ít cũng không ít, nhưng vấn đề lớn nhất chính là cái người đang đứng trước mặt kia.
“Chuyện là rùa biển... không đúng, không đúng!!!” Bé Bị Ăng-Ten dứt khoát tự vả mình một phát. Còn chưa bắt đầu mà cậu ta đã luống cuống rồi.
Lão đại à, anh có chắc là anh không chơi em không đấy?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com