Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-763
Chương 30: HÀNH TRÌNH LỘT XÁC CỦA CÔNG CHÚA NHỎ [4]
An Hinh Duyệt ở phòng tắm mắng một tiếng rồi nhanh chóng tắm rửa, không biết người kia lại có chuyện gi.
An Hinh Duyệt tắm rửa xong, phòng làm việc của Sở Lạc Ninh lại ngay ở phía đối diện cho nên cô cũng không chỉnh trang gì mà đi thẳng qua bên đó.
Lúc cô đi vào, Sở Lạc Ninh đang đứng bên cạnh giá sách xem tài liệu. Anh quay đầu lại liền thấy3An Hinh Duyệt với mái tóc ướt sũng, từng giọt nước rơi vào bộ quân phục màu xanh tạo thành những vệt đậm màu. Mà lúc này, An Hinh Duyệt đang dùng một đôi mắt to tròn ướt nhẹp nhìn thẳng vào anh.
Chút tâm tình không được trong sáng lắm của Sở Lạc Ninh lại bùng lên trong đầu. Anh ho nhẹ một tiếng rồi xoay người, ra vẻ tiếp tục xem xét tài liệu:0“Em thử xem cái phần tài liệu anh để trên bàn xem, cái đó Asim cho anh lúc anh còn ở trường học, đó là báo cáo về tố chất tâm lý của tất cả các học viên trong trường.”
“Anh ta đưa cho anh cái này sao?” An Hinh Duyệt tò mò cầm lấy.
“Chỉ một khi hiểu được nhược điểm của người khác mới có thể để bản thân tránh khỏi những nhược điểm này.5Em xem cho kỹ một chút, nó rất có lợi đối với nghiên cứu của em hiện tại.”
An Hinh Duyệt hừ một tiếng rồi cúi đầu xem xét.
“Báo cáo...”
Chim Chọi hô lên rồi chẳng cần đợi Sở Lạc Ninh nói đồng ý cho vào mà đã tự đẩy cửa đi vào rồi.
An Hinh Duyệt quay đầu nhìn lại, thế nhưng Sở Lạc Ninh đã dùng một tốc độ cực nhanh để kéo An Hinh Duyệt4ra phía sau mình.
Đám Chim Chọi vừa bước vào đã ngây người, chẳng lẽ bọn họ vào không đúng lúc à?
An Hinh Duyệt chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Sở Lạc Ninh rồi tự nhìn lại mình, rất bình thường mà nhỉ, ngoại trừ việc tóc cổ vẫn còn đang ướt ra.
Sở Lạc Ninh ho nhẹ một tiếng: “Không đợi cho phép đã đi vào, vội cái gì hả? Kỷ luật của9anh đều bị Mắt To ăn hết rồi đúng không?”
Mắt To: “...”
Cậu vô tội lắm đấy nhé.
“Không phải, lão đại, là hôm nay có mấy lính kỹ thuật trải qua huấn luyện bơi đã chịu không nổi, một vài người đã phát sốt rồi.” Chim Chọi nói ra nguyên nhân mình tới đây.
Sở Lạc Ninh dừng một chút, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Hừ, lính kỹ thuật bị cảm cúm hay sốt gì đó thì đến tìm tổ quân y, tìm tôi thì có tác dụng gì?”
“Không phải, lão đại à, thế kế hoạch bơi ngày mai thì sao?” Đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà bọn họ chạy tới đây, nếu như huấn luyện ngày mai không phải là bơi thì bọn họ sẽ huấn luyện hạng mục khác ngoài kế hoạch.
“Vậy thì chạy việt dã đi!” Sở Lạc Ninh nói rồi phất phất tay của mình lên, sau đó quay đầu nhìn An Hinh Duyệt: “Ngày mai em đi với ai?” Đại đội đặc chủng vẫn tiếp tục huấn luyện bơi.
“Bơi!” An Hinh Duyệt chẳng chút nghỉ ngơi đã lập tức trả lời.
Sở Lạc Ninh hài lòng, bởi vì cô chọn bơi cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ ở chung với anh.
Cho nên, là ai bảo anh không dẫn dắt vợ mình chứ.
Đám Chim Chọi nhìn bộ dáng dương dương tự đắc của lão đại nhà mình thì đột nhiên cảm thấy chị dâu nhà mình thật đáng thương, phải theo một con cáo già mất rồi.
Thế nhưng người chị dâu này cũng chẳng phải là đèn cạn dầu, cho nên mới nói nồi nào úp vung nấy thổi ấy mà, cũng chẳng ai dám nói gì khác nữa cả.
Xét thấy lính của An Hinh Duyệt cũng có người bị sốt cho nên An Hinh Duyệt liền đi thay đồ rồi qua thăm bọn họ xem sao.
Mấy nữ binh ở chung một ký túc xá, đến lúc An Hinh Duyệt cầm thuốc đến nơi thì bọn họ vẫn còn đang cảm thán rằng, trước đây sao lại mù mắt mà đi coi trong tên ác ma Sở Lạc Ninh kia chứ?
Khi An Hinh Duyệt bước vào, mấy nữ binh kia vội vàng bò dậy, nhìn An Hinh Duyệt một cách lúng túng.
An Hinh Duyệt đặt thuốc xuống rồi nhìn bốn nữ binh kia.
“Mới thế này mà đã gục?” An Hinh Duyệt chậc chậc lưỡi, vừa nói vừa nhìn mấy nữ bình dưới quyền mình.
“Bọn tôi là lính kỹ thuật chứ không phải lính ra chiến trường.” Một người trong đó nhỏ giọng phản bác, thanh âm khàn khàn, có thể thấy là bệnh khá nặng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt ở phòng tắm mắng một tiếng rồi nhanh chóng tắm rửa, không biết người kia lại có chuyện gi.
An Hinh Duyệt tắm rửa xong, phòng làm việc của Sở Lạc Ninh lại ngay ở phía đối diện cho nên cô cũng không chỉnh trang gì mà đi thẳng qua bên đó.
Lúc cô đi vào, Sở Lạc Ninh đang đứng bên cạnh giá sách xem tài liệu. Anh quay đầu lại liền thấy3An Hinh Duyệt với mái tóc ướt sũng, từng giọt nước rơi vào bộ quân phục màu xanh tạo thành những vệt đậm màu. Mà lúc này, An Hinh Duyệt đang dùng một đôi mắt to tròn ướt nhẹp nhìn thẳng vào anh.
Chút tâm tình không được trong sáng lắm của Sở Lạc Ninh lại bùng lên trong đầu. Anh ho nhẹ một tiếng rồi xoay người, ra vẻ tiếp tục xem xét tài liệu:0“Em thử xem cái phần tài liệu anh để trên bàn xem, cái đó Asim cho anh lúc anh còn ở trường học, đó là báo cáo về tố chất tâm lý của tất cả các học viên trong trường.”
“Anh ta đưa cho anh cái này sao?” An Hinh Duyệt tò mò cầm lấy.
“Chỉ một khi hiểu được nhược điểm của người khác mới có thể để bản thân tránh khỏi những nhược điểm này.5Em xem cho kỹ một chút, nó rất có lợi đối với nghiên cứu của em hiện tại.”
An Hinh Duyệt hừ một tiếng rồi cúi đầu xem xét.
“Báo cáo...”
Chim Chọi hô lên rồi chẳng cần đợi Sở Lạc Ninh nói đồng ý cho vào mà đã tự đẩy cửa đi vào rồi.
An Hinh Duyệt quay đầu nhìn lại, thế nhưng Sở Lạc Ninh đã dùng một tốc độ cực nhanh để kéo An Hinh Duyệt4ra phía sau mình.
Đám Chim Chọi vừa bước vào đã ngây người, chẳng lẽ bọn họ vào không đúng lúc à?
An Hinh Duyệt chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Sở Lạc Ninh rồi tự nhìn lại mình, rất bình thường mà nhỉ, ngoại trừ việc tóc cổ vẫn còn đang ướt ra.
Sở Lạc Ninh ho nhẹ một tiếng: “Không đợi cho phép đã đi vào, vội cái gì hả? Kỷ luật của9anh đều bị Mắt To ăn hết rồi đúng không?”
Mắt To: “...”
Cậu vô tội lắm đấy nhé.
“Không phải, lão đại, là hôm nay có mấy lính kỹ thuật trải qua huấn luyện bơi đã chịu không nổi, một vài người đã phát sốt rồi.” Chim Chọi nói ra nguyên nhân mình tới đây.
Sở Lạc Ninh dừng một chút, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Hừ, lính kỹ thuật bị cảm cúm hay sốt gì đó thì đến tìm tổ quân y, tìm tôi thì có tác dụng gì?”
“Không phải, lão đại à, thế kế hoạch bơi ngày mai thì sao?” Đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà bọn họ chạy tới đây, nếu như huấn luyện ngày mai không phải là bơi thì bọn họ sẽ huấn luyện hạng mục khác ngoài kế hoạch.
“Vậy thì chạy việt dã đi!” Sở Lạc Ninh nói rồi phất phất tay của mình lên, sau đó quay đầu nhìn An Hinh Duyệt: “Ngày mai em đi với ai?” Đại đội đặc chủng vẫn tiếp tục huấn luyện bơi.
“Bơi!” An Hinh Duyệt chẳng chút nghỉ ngơi đã lập tức trả lời.
Sở Lạc Ninh hài lòng, bởi vì cô chọn bơi cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ ở chung với anh.
Cho nên, là ai bảo anh không dẫn dắt vợ mình chứ.
Đám Chim Chọi nhìn bộ dáng dương dương tự đắc của lão đại nhà mình thì đột nhiên cảm thấy chị dâu nhà mình thật đáng thương, phải theo một con cáo già mất rồi.
Thế nhưng người chị dâu này cũng chẳng phải là đèn cạn dầu, cho nên mới nói nồi nào úp vung nấy thổi ấy mà, cũng chẳng ai dám nói gì khác nữa cả.
Xét thấy lính của An Hinh Duyệt cũng có người bị sốt cho nên An Hinh Duyệt liền đi thay đồ rồi qua thăm bọn họ xem sao.
Mấy nữ binh ở chung một ký túc xá, đến lúc An Hinh Duyệt cầm thuốc đến nơi thì bọn họ vẫn còn đang cảm thán rằng, trước đây sao lại mù mắt mà đi coi trong tên ác ma Sở Lạc Ninh kia chứ?
Khi An Hinh Duyệt bước vào, mấy nữ binh kia vội vàng bò dậy, nhìn An Hinh Duyệt một cách lúng túng.
An Hinh Duyệt đặt thuốc xuống rồi nhìn bốn nữ binh kia.
“Mới thế này mà đã gục?” An Hinh Duyệt chậc chậc lưỡi, vừa nói vừa nhìn mấy nữ bình dưới quyền mình.
“Bọn tôi là lính kỹ thuật chứ không phải lính ra chiến trường.” Một người trong đó nhỏ giọng phản bác, thanh âm khàn khàn, có thể thấy là bệnh khá nặng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com