Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-779
Chương 46: ANH KHÔNG XỨNG [10]
Quả nhiên là sống với ba của anh nhiều năm mẹ cũng học hư theo ba rồi. Người mẹ ngốc nghếch trước kia của anh thật sự không còn tồn tại nữa.
Kỳ nghỉ Tết náo3nhiệt qua đi, Sở Lạc Duy bắt đầu đi làm vào ngày mùng ba. Tập đoàn Sở Thị vẫn có lệ vào đầu năm Tổng giám đốc sẽ phát bao lì xì.
Cho nên hai năm0qua đã đến phiên Sở Lạc Duy phát lì xì rồi.
Xét thấy truyền thống tốt đẹp của ba mình, cho nên lúc trước đều là Kiều Vị Nhã cầm điện thoại của anh gửi tiền5lì xì cho mọi người, thế nhưng năm nay Sở Lạc Duy thật sự không dám.
Cho nên chỉ đành ngậm ngùi tự thân cầm lấy di động của mình mà gửi tiền.
Lúc mọi người thấy4Tổng giám đốc xuất hiện, bỗng cảm thấy một năm tới đây lại sắp xong đời rồi.
Thậm chí Tiểu Mễ còn phải chạy đi hỏi Kiểu Vi Nhã xem rốt cuộc tình hình hiện tại9là sao, vì sao năm nay Tổng giám đốc lại đích thân phát lì xì.
Lúc Kiều Vị Nhã thấy cái tin nhắn này thì vẫn còn đang chơi điện tử, vừa thấy nội dung tin nhắn cổ điển hừ một tiếng, sau đó chạy đi xem tiền lì xì.
Kết quả...
Kiều Vi Nhã nhìn con số 0.1 tệ cô đơn trên màn hình thì suýt nữa quẳng luôn cả cái di động của mình, một hào là cái quái gì thế hả? Trước đây bèo bọt lắm cũng phải hơn một trăm tệ, một hào này là cái quái gì thế hả?
(1 hào bên Trung = 0.1 tệ/ khoảng 350 đồng bên mình)
[Tiểu Mễ: ...]
[Tiểu Mễ: Ha ha ha ha ha ha ha, chị buồn cười đến nỗi suýt thì quẳng luôn điện thoại vào chảo dầu luôn rồi, đúng là cười chết mất.]
[Bánh Bao Đậu là một tiểu tiên nữ: ...]
[Bánh Bao Đậu là một tiểu tiện nữ: Em lại lên cơn à?]
[Bánh Bao Đậu là một tiểu tiên nữ: Ha ha ha, không được, cười chết mất thôi.]
[Kẹo bông gòn: Tiểu Bất Điểm?]
Kiều Vị Nhã nhìn tin nhắn của mấy người bạn tốt gửi tới thì quả thực khóc không ra nước mắt.
Cô với Sở Lạc Duy kia quả nhiên đúng là oan gia mà.
Trước đây đều là dùng di động của cô gửi lì xì, Sở Lạc Duy đi cướp kiểu gì cũng có thể cướp được mấy trăm, thế quái nào đến lượt cô lại chỉ được có mấy hào thế này?
Kiều Vi Nhã còn đang suy nghĩ liền thấy ảnh đại diện của Sở Lạc Duy sáng lên, trong khung trò chuyện không nói gì, chỉ có vài thông báo chuyển khoản, mỗi một cái đều là 1314.
Đó là mức chuyển khoản cao nhất, sau đó cũng yên tĩnh lại.
Kiều Vi Nhã nhìn mấy cái thông báo chuyển khoản, đôi mắt to khẽ xoay xoay, sau đó liền quay sang đăng wechat nhưng lại không thèm trả lời tin nhắn của Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy thấy dòng trạng thái Kiều Vi Nhã cũng coi như không còn lo lắng nữa.
[Bánh Bao Đậu là một tiểu tiên nữ: Con bà nó, con bà nó, anh ấy không thèm cho chị tiền lì xì. Em chờ đó, bây giờ chị sẽ lập tức chạy xuống đòi tiền lì xì. Ông anh trai này chắc chắn là nhặt được mà.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hứ, chị thì biết cái gì, tiền này là cho em đó! Đến cuối cùng vẫn là của bọn em thôi, cho chị thì lại biến thành của nhà họ Cố rồi, đây chính là bản chất của sự khác biệt đó!]
[Bánh Bao Đậu là một tiểu tiên nữ: Không hiểu sao lại cảm thấy mấy câu này rất có lý.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ha ha ha, đương nhiên rồi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiểu tiên nữ: Hóa ra em tính kết hôn với anh trai của chị sao? Chị dâu!]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hừ, chị bẫy em ở chỗ này chứ gì?]
Sở Lạc Nhất vừa gửi tin nhắn với Kiều Vị Nhã vừa nói chuyện với Cố Tỉ Thành đang nằm đọc sách bên cạnh mình: “Anh trai của em gửi tiền lì xì cho Tiểu Bất Điểm, gửi đến giới hạn cao nhất luôn.”
Cố Tỉ Thành để sách xuống rồi liếc nhìn Bánh Bao Đậu, sau đó nói: “Em đây là đang ám chỉ việc anh đưa thẻ ngân hàng cho em là quá thô bạo hả?”
Sở Lạc Nhất để di động xuống rồi ôm lấy cổ của Cố Tỉ Thành hôn một cái, sau đó lại tiếp tục nằm xuống nghịch di động của mình: “Em thích kiểu thô bạo như vậy.”
Cố Tỉ Thành đưa tay xoa đầu bà xã nhà mình, con trai không bám bọn họ nữa thật sự vẫn có chút không quen.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Quả nhiên là sống với ba của anh nhiều năm mẹ cũng học hư theo ba rồi. Người mẹ ngốc nghếch trước kia của anh thật sự không còn tồn tại nữa.
Kỳ nghỉ Tết náo3nhiệt qua đi, Sở Lạc Duy bắt đầu đi làm vào ngày mùng ba. Tập đoàn Sở Thị vẫn có lệ vào đầu năm Tổng giám đốc sẽ phát bao lì xì.
Cho nên hai năm0qua đã đến phiên Sở Lạc Duy phát lì xì rồi.
Xét thấy truyền thống tốt đẹp của ba mình, cho nên lúc trước đều là Kiều Vị Nhã cầm điện thoại của anh gửi tiền5lì xì cho mọi người, thế nhưng năm nay Sở Lạc Duy thật sự không dám.
Cho nên chỉ đành ngậm ngùi tự thân cầm lấy di động của mình mà gửi tiền.
Lúc mọi người thấy4Tổng giám đốc xuất hiện, bỗng cảm thấy một năm tới đây lại sắp xong đời rồi.
Thậm chí Tiểu Mễ còn phải chạy đi hỏi Kiểu Vi Nhã xem rốt cuộc tình hình hiện tại9là sao, vì sao năm nay Tổng giám đốc lại đích thân phát lì xì.
Lúc Kiều Vị Nhã thấy cái tin nhắn này thì vẫn còn đang chơi điện tử, vừa thấy nội dung tin nhắn cổ điển hừ một tiếng, sau đó chạy đi xem tiền lì xì.
Kết quả...
Kiều Vi Nhã nhìn con số 0.1 tệ cô đơn trên màn hình thì suýt nữa quẳng luôn cả cái di động của mình, một hào là cái quái gì thế hả? Trước đây bèo bọt lắm cũng phải hơn một trăm tệ, một hào này là cái quái gì thế hả?
(1 hào bên Trung = 0.1 tệ/ khoảng 350 đồng bên mình)
[Tiểu Mễ: ...]
[Tiểu Mễ: Ha ha ha ha ha ha ha, chị buồn cười đến nỗi suýt thì quẳng luôn điện thoại vào chảo dầu luôn rồi, đúng là cười chết mất.]
[Bánh Bao Đậu là một tiểu tiên nữ: ...]
[Bánh Bao Đậu là một tiểu tiện nữ: Em lại lên cơn à?]
[Bánh Bao Đậu là một tiểu tiên nữ: Ha ha ha, không được, cười chết mất thôi.]
[Kẹo bông gòn: Tiểu Bất Điểm?]
Kiều Vị Nhã nhìn tin nhắn của mấy người bạn tốt gửi tới thì quả thực khóc không ra nước mắt.
Cô với Sở Lạc Duy kia quả nhiên đúng là oan gia mà.
Trước đây đều là dùng di động của cô gửi lì xì, Sở Lạc Duy đi cướp kiểu gì cũng có thể cướp được mấy trăm, thế quái nào đến lượt cô lại chỉ được có mấy hào thế này?
Kiều Vi Nhã còn đang suy nghĩ liền thấy ảnh đại diện của Sở Lạc Duy sáng lên, trong khung trò chuyện không nói gì, chỉ có vài thông báo chuyển khoản, mỗi một cái đều là 1314.
Đó là mức chuyển khoản cao nhất, sau đó cũng yên tĩnh lại.
Kiều Vi Nhã nhìn mấy cái thông báo chuyển khoản, đôi mắt to khẽ xoay xoay, sau đó liền quay sang đăng wechat nhưng lại không thèm trả lời tin nhắn của Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy thấy dòng trạng thái Kiều Vi Nhã cũng coi như không còn lo lắng nữa.
[Bánh Bao Đậu là một tiểu tiên nữ: Con bà nó, con bà nó, anh ấy không thèm cho chị tiền lì xì. Em chờ đó, bây giờ chị sẽ lập tức chạy xuống đòi tiền lì xì. Ông anh trai này chắc chắn là nhặt được mà.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hứ, chị thì biết cái gì, tiền này là cho em đó! Đến cuối cùng vẫn là của bọn em thôi, cho chị thì lại biến thành của nhà họ Cố rồi, đây chính là bản chất của sự khác biệt đó!]
[Bánh Bao Đậu là một tiểu tiên nữ: Không hiểu sao lại cảm thấy mấy câu này rất có lý.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ha ha ha, đương nhiên rồi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiểu tiên nữ: Hóa ra em tính kết hôn với anh trai của chị sao? Chị dâu!]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hừ, chị bẫy em ở chỗ này chứ gì?]
Sở Lạc Nhất vừa gửi tin nhắn với Kiều Vị Nhã vừa nói chuyện với Cố Tỉ Thành đang nằm đọc sách bên cạnh mình: “Anh trai của em gửi tiền lì xì cho Tiểu Bất Điểm, gửi đến giới hạn cao nhất luôn.”
Cố Tỉ Thành để sách xuống rồi liếc nhìn Bánh Bao Đậu, sau đó nói: “Em đây là đang ám chỉ việc anh đưa thẻ ngân hàng cho em là quá thô bạo hả?”
Sở Lạc Nhất để di động xuống rồi ôm lấy cổ của Cố Tỉ Thành hôn một cái, sau đó lại tiếp tục nằm xuống nghịch di động của mình: “Em thích kiểu thô bạo như vậy.”
Cố Tỉ Thành đưa tay xoa đầu bà xã nhà mình, con trai không bám bọn họ nữa thật sự vẫn có chút không quen.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com