Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-783
Chương 50: CHUYỆN ĐÃ QUA [4]
Thủy An Lạc nghe không rõ giọng của Thủy Mặc Vân nhưng lại nghe rõ ông đang nói cái gì, thế nên lúc này tim cô đau đớn vô cùng.
Thủy Mặc Vân dân tỉnh táo lại, thấy Thủy An Lạc liên từ từ ngồi dậy: “Về rồi đó à.”
Cứ như thể cái người vừa gọi tên một cách vô thức kia3không phải là ống.
Thủy An Lạc hít sâu một hơi, đỡ Thủy Mặc Vân ngồi dậy rồi nói: “Vâng, con lấy đồ đạc của ba về rồi. Vừa nãy Lạc Thần nói chuyện điện thoại với con cũng bảo mấy ngày nữa thằng bé sẽ qua đây thăm ba, vừa hay cũng thiết kế đồ cưới cho mấy đứa kia.”
Thủy Mặc0Vân nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, nói: “Ừ, cũng nên kết hôn rồi, Lạc Thần không còn nhỏ nữa. Lạc Vân vẫn luôn oán hận nói với ba rằng thằng nhóc đó chẳng chịu nghe ai nói, cứ đùng đùng quyết định mà chẳng thèm hỏi ý ai cả.”
“Mọi người không cần lo lắng đầu, thằng bé mới có hai5mươi, cũng đã lớn lắm đầu. Bánh Bao Đậu với Bánh Bao Rau còn lớn hơn đấy, Thằng bé còn là một ông cậu nữa.” Thủy An Lạc vừa nói vừa đỡ Thủy Mặc Vân ngồi dậy: “Thằng nhóc kia kén chọn cỡ nào chứ, nếu không thật lòng để ý nó cũng đâu thể để tâm vào đầu ba”
Sở Ninh4Dực giữ im lặng, anh vẫn luôn nghi ngờ không biết ông em vợ kia của anh có phải có sở thích gì đó không thể nói ra được hay không mà đến tận bây giờ vẫn chưa thấy yêu đương gì cả.
Nhưng anh mà nói câu này ra chắc sẽ khiến ba vợ anh xảy ra chuyện mất, mà vợ9anh kiểu gì cũng liều mạng với anh cho xem.
“Anh đánh cờ với ba một chút, em xuống trước xem bữa trưa làm xong chưa đi?” Sở Ninh Dực nói rồi bảo Thủy An Lạc đi ra ngoài.
Thủy An Lạc gật đầu, có Thủy Mặc Vân ở đây, cô vẫn muốn đích thân để ý đến chuyện ăn uống hơn.
Sở Ninh Dực đỡ Thủy Mặc Vân ngồi xuống cạnh bàn, sau đó bày bàn cờ ra. “Lâu lắm không chơi cờ rồi.” Cánh tay cầm quân cờ của Thủy Mặc Vân hơi run run, đã không còn khí phách mạnh mẽ cứng rắn như năm xưa nữa.
Ánh mắt của Sở Ninh Dực rơi vào bàn tay của ba vợ, trong lòng có chút cay cay.
“Là do con với Lạc Lạc quá bận rộn, đáng nhẽ nên đón ba tới đây từ sớm.” Sở Ninh Dực nói, sau nước cờ của Thủy Mặc Vân thì hạ một nước cờ khác. Cờ vây vẫn luôn là sở thích của Thủy Mặc Vân, cũng là sở thích của Sở Ninh Dực.
Thủy Mặc vẫn cười ha hả: “Không cần đâu, không cần, đời này ba chẳng cần cái gì, chỉ cần con gái ba sống tốt, các cháu của ba thành tài là ba đã không còn gì hối tiếc nữa rồi. Đời này, ngoại trừ mẹ nó ra, ba cũng không còn thấy có lỗi với ai nữa cả”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn Thủy Mặc Vân: “Ba, nếu như không có chuyện năm đó thì ba có chọn con không?”
“Không.” Thủy Mặc Vân nói thẳng: “Nếu như ba chỉ là một người bình thường thì năm đó tuyệt đối sẽ không giao con gái của mình cho con đâu.”
Sở Ninh Dực hạ một nước cờ khác, không hề lên tiếng.
“Nói khó nghe thì là khi đó ba còn chưa biết mình sống chết như thế nào, chỉ thầm nghĩ sắp xếp cho hai mẹ con họ ổn thỏa! Ba biết Lạc Vân sẽ đến nhưng con gái của ba thì phải làm sao đây. Ba nhất định phải giao con bé cho một người mà ba tin tưởng, khi đó chỉ có một mình con!” Thủy Mặc Vân nói rồi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Khi ấy, nếu như chỉ là một doanh nhân bình thường thì nhất định ba sẽ tìm cho con gái mình một người môn đăng hộ đối, có thân phận, bối cảnh không phức tạp để con bé có thể dựa vào cả đời, mà bối cảnh của con thì lại quá hỗn loạn”
Thế nhưng chính cái bối cảnh hỗn loạn đó mới có thể bảo vệ được con gái của ông.
Sở Ninh Dực vẫn không nói gì, chỉ thầm cảm tạ khi đó sống chết của nhạc phụ đại nhân không rõ! Nếu không thì anh đã bỏ lỡ người quan trọng nhất trong cuộc đời mình rồi.
“Thế giờ ba nghĩ sao? Ba có từng hối hận vì quyết định này của mình không?” Sở Ninh Dực lặng lẽ hỏi một câu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thủy An Lạc nghe không rõ giọng của Thủy Mặc Vân nhưng lại nghe rõ ông đang nói cái gì, thế nên lúc này tim cô đau đớn vô cùng.
Thủy Mặc Vân dân tỉnh táo lại, thấy Thủy An Lạc liên từ từ ngồi dậy: “Về rồi đó à.”
Cứ như thể cái người vừa gọi tên một cách vô thức kia3không phải là ống.
Thủy An Lạc hít sâu một hơi, đỡ Thủy Mặc Vân ngồi dậy rồi nói: “Vâng, con lấy đồ đạc của ba về rồi. Vừa nãy Lạc Thần nói chuyện điện thoại với con cũng bảo mấy ngày nữa thằng bé sẽ qua đây thăm ba, vừa hay cũng thiết kế đồ cưới cho mấy đứa kia.”
Thủy Mặc0Vân nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, nói: “Ừ, cũng nên kết hôn rồi, Lạc Thần không còn nhỏ nữa. Lạc Vân vẫn luôn oán hận nói với ba rằng thằng nhóc đó chẳng chịu nghe ai nói, cứ đùng đùng quyết định mà chẳng thèm hỏi ý ai cả.”
“Mọi người không cần lo lắng đầu, thằng bé mới có hai5mươi, cũng đã lớn lắm đầu. Bánh Bao Đậu với Bánh Bao Rau còn lớn hơn đấy, Thằng bé còn là một ông cậu nữa.” Thủy An Lạc vừa nói vừa đỡ Thủy Mặc Vân ngồi dậy: “Thằng nhóc kia kén chọn cỡ nào chứ, nếu không thật lòng để ý nó cũng đâu thể để tâm vào đầu ba”
Sở Ninh4Dực giữ im lặng, anh vẫn luôn nghi ngờ không biết ông em vợ kia của anh có phải có sở thích gì đó không thể nói ra được hay không mà đến tận bây giờ vẫn chưa thấy yêu đương gì cả.
Nhưng anh mà nói câu này ra chắc sẽ khiến ba vợ anh xảy ra chuyện mất, mà vợ9anh kiểu gì cũng liều mạng với anh cho xem.
“Anh đánh cờ với ba một chút, em xuống trước xem bữa trưa làm xong chưa đi?” Sở Ninh Dực nói rồi bảo Thủy An Lạc đi ra ngoài.
Thủy An Lạc gật đầu, có Thủy Mặc Vân ở đây, cô vẫn muốn đích thân để ý đến chuyện ăn uống hơn.
Sở Ninh Dực đỡ Thủy Mặc Vân ngồi xuống cạnh bàn, sau đó bày bàn cờ ra. “Lâu lắm không chơi cờ rồi.” Cánh tay cầm quân cờ của Thủy Mặc Vân hơi run run, đã không còn khí phách mạnh mẽ cứng rắn như năm xưa nữa.
Ánh mắt của Sở Ninh Dực rơi vào bàn tay của ba vợ, trong lòng có chút cay cay.
“Là do con với Lạc Lạc quá bận rộn, đáng nhẽ nên đón ba tới đây từ sớm.” Sở Ninh Dực nói, sau nước cờ của Thủy Mặc Vân thì hạ một nước cờ khác. Cờ vây vẫn luôn là sở thích của Thủy Mặc Vân, cũng là sở thích của Sở Ninh Dực.
Thủy Mặc vẫn cười ha hả: “Không cần đâu, không cần, đời này ba chẳng cần cái gì, chỉ cần con gái ba sống tốt, các cháu của ba thành tài là ba đã không còn gì hối tiếc nữa rồi. Đời này, ngoại trừ mẹ nó ra, ba cũng không còn thấy có lỗi với ai nữa cả”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn Thủy Mặc Vân: “Ba, nếu như không có chuyện năm đó thì ba có chọn con không?”
“Không.” Thủy Mặc Vân nói thẳng: “Nếu như ba chỉ là một người bình thường thì năm đó tuyệt đối sẽ không giao con gái của mình cho con đâu.”
Sở Ninh Dực hạ một nước cờ khác, không hề lên tiếng.
“Nói khó nghe thì là khi đó ba còn chưa biết mình sống chết như thế nào, chỉ thầm nghĩ sắp xếp cho hai mẹ con họ ổn thỏa! Ba biết Lạc Vân sẽ đến nhưng con gái của ba thì phải làm sao đây. Ba nhất định phải giao con bé cho một người mà ba tin tưởng, khi đó chỉ có một mình con!” Thủy Mặc Vân nói rồi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Khi ấy, nếu như chỉ là một doanh nhân bình thường thì nhất định ba sẽ tìm cho con gái mình một người môn đăng hộ đối, có thân phận, bối cảnh không phức tạp để con bé có thể dựa vào cả đời, mà bối cảnh của con thì lại quá hỗn loạn”
Thế nhưng chính cái bối cảnh hỗn loạn đó mới có thể bảo vệ được con gái của ông.
Sở Ninh Dực vẫn không nói gì, chỉ thầm cảm tạ khi đó sống chết của nhạc phụ đại nhân không rõ! Nếu không thì anh đã bỏ lỡ người quan trọng nhất trong cuộc đời mình rồi.
“Thế giờ ba nghĩ sao? Ba có từng hối hận vì quyết định này của mình không?” Sở Ninh Dực lặng lẽ hỏi một câu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com