Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-80
Chương 80: CHUYỆN DANH CHÍNH NGÔN THUẬN NÀY ẤY MÀ[9]
Sắc mặt Ba sứt càng lúc càng khó coi, cúi đầu im lặng. “Ba Sứt.” Sở Lạc Ninh trầm giọng gọi.
“Rõ!” Ba Sứt lớn tiếng đáp lại, hiển nhiên có chút buồn bực.
“Báo cáo!“. “Đã bảo không được vào rồi cơ mà.” Sở Lạc Ninh tưởng người bước vào là An Hinh Duyệt, cho nên anh lên tiếng trách cứ.
“Thằng nhóc hư đốn này, nói ai đấy?” Lữ đoàn trưởng đẩy cửa vào, còn to tiếng hơn cả anh.
Sở Lạc Ninh: “...”
Sở Lạc Ninh liếc qua Lữ đoàn trưởng, trùng hợp nhìn thấy An Hinh Duyệt ở phía sau3đang cười tít cả mắt với mình.
Hay lắm, cô nhóc kia đã học được cách tạo bẫy cho mình rồi đấy, quả nhiên trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy, giỏi lắm, đúng là quá giỏi. “Làm gì vậy, đi từ xa đã nghe thấy tiếng quát tháo của cậu, vết thương khỏi rồi hả?” Lữ đoàn trưởng nheo mắt nhìn Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh khựng lại, hành lễ chào Lữ đoàn trưởng rồi báo cáo, “Không sao ạ.” “Tôi biết cậu đang nói gì, bên nhóm cậu thực sự cần thêm người, tôi cũng đã dặn0dò với cấp dưới rồi, sẽ ưu tiên chọn một dàn chiến sĩ kỹ thuật có kinh nghiệm vững vàng tới đây, đến lúc đó cậu phải tự chọn người rồi.” Lữ đoàn trưởng nói xong vỗ vỗ vai Sở Lạc Ninh, sau đó quay người nhìn An Hinh Duyệt, cuối cùng rời khỏi phòng.
An Hinh Duyệt quay người định đi theo Lữ đoàn trưởng. “Em ở lại đây cho anh.” Sở Lạc Ninh chỉ vào An Hinh Duyệt, lúc này ngón tay anh đang run lên vì tức. An Hinh Duyệt hơi nheo mắt lại, cảm giác anh5chắc chắn có thể nhìn ra chuyện gì đó, cũng biết anh chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng cô đã làm, cô không sợ anh sẽ tức giận. “An Hinh Duyệt, anh nói cho em biết, tiểu đội của anh không cần con gái, em có tham gia thi tuyển cũng sẽ bị anh gạt ra ngoài thôi.” Sở Lạc Ninh chỉ vào An Hinh Duyệt, ngón tay vẫn còn đang run. Mắt To bỗng bật ra một câu, “Không có quy định không tuyển nữ.” Mắt To vừa dứt câu đã bị Sở Lạc Ninh trừng mắt một4cái. Chim Chọi vội lôi Mắt To ra ngoài, “Cậu im lặng chút đi.”
Đợi khi tất cả mọi người ra ngoài cả rồi, Sở Lạc Ninh đã tức đến mức gần như không đứng vững nổi nữa. Anh ngồi phịch xuống ghế, “Giờ biết cách đi đường vòng rồi đấy hả?”
“Anh dạy dỗ cả mà.” An Hinh Duyệt cười tít cả mắt, không hề phủ nhận rằng mình đã đi tìm Lữ đoàn trưởng, báo với Lữ đoàn trưởng về cách này, mà cô cũng đã đăng ký tham gia thi tuyến.
“Biến đi, anh không dạy em chọc tức9anh.” Sở Lạc Ninh tức đến mức suýt nữa quăng luôn cây bút trong tay. Nhưng nghĩ tới việc người trước mặt là vợ mình, anh đành phải nhịn lại. “Anh đang phân biệt đối xử với các nữ binh đấy.” An Hinh Duyệt không phục.
“Yên tâm, anh không phân biệt đối xử với họ, anh chỉ kỳ thị em thôi. Em ngoan ngoãn ở nhà làm đại tiểu thư không được hay sao? Được, cho dù em không làm đại tiểu thư, em cứ yên ổn làm một lính kỹ thuật thôi không được hả?” Sở Lạc Ninh tức đến mức giọng anh cũng run theo, chỉ sợ mình không kiềm chế được bản thân sẽ ra tay bóp chết cô.
“Không được!” An Hinh Duyệt thản nhiên đáp, gắt gỏng với những lời chê bai của anh.
Bàn tay giơ lên vì kích động của Sở Lạc Ninh dừng giữa không trung, bị An Hinh Duyệt gắt lại như thế, anh thu tay về, dừng một lúc mới nói, “Được, được lắm, An Hinh Duyệt, bây giờ em có bản lĩnh rồi, mẹ kiếp, khi xưa anh dại miệng lắm mới để em thi nghiên cứu sinh chuyên ngành tâm lý ở quân doanh.”
“Đó là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời này của anh, thật đấy ạ.”
“Anh tát chết em đấy.”
“Mặt đây nè, tát đi.” Sở Lạc Ninh giơ tay lên, tự tay tát lên mặt mình, “Anh tát chết mình vậy.”
An Hinh Duyệt tặng cho anh một cái trợn mắt, có thách anh cũng chẳng dám tát cô.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sắc mặt Ba sứt càng lúc càng khó coi, cúi đầu im lặng. “Ba Sứt.” Sở Lạc Ninh trầm giọng gọi.
“Rõ!” Ba Sứt lớn tiếng đáp lại, hiển nhiên có chút buồn bực.
“Báo cáo!“. “Đã bảo không được vào rồi cơ mà.” Sở Lạc Ninh tưởng người bước vào là An Hinh Duyệt, cho nên anh lên tiếng trách cứ.
“Thằng nhóc hư đốn này, nói ai đấy?” Lữ đoàn trưởng đẩy cửa vào, còn to tiếng hơn cả anh.
Sở Lạc Ninh: “...”
Sở Lạc Ninh liếc qua Lữ đoàn trưởng, trùng hợp nhìn thấy An Hinh Duyệt ở phía sau3đang cười tít cả mắt với mình.
Hay lắm, cô nhóc kia đã học được cách tạo bẫy cho mình rồi đấy, quả nhiên trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy, giỏi lắm, đúng là quá giỏi. “Làm gì vậy, đi từ xa đã nghe thấy tiếng quát tháo của cậu, vết thương khỏi rồi hả?” Lữ đoàn trưởng nheo mắt nhìn Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh khựng lại, hành lễ chào Lữ đoàn trưởng rồi báo cáo, “Không sao ạ.” “Tôi biết cậu đang nói gì, bên nhóm cậu thực sự cần thêm người, tôi cũng đã dặn0dò với cấp dưới rồi, sẽ ưu tiên chọn một dàn chiến sĩ kỹ thuật có kinh nghiệm vững vàng tới đây, đến lúc đó cậu phải tự chọn người rồi.” Lữ đoàn trưởng nói xong vỗ vỗ vai Sở Lạc Ninh, sau đó quay người nhìn An Hinh Duyệt, cuối cùng rời khỏi phòng.
An Hinh Duyệt quay người định đi theo Lữ đoàn trưởng. “Em ở lại đây cho anh.” Sở Lạc Ninh chỉ vào An Hinh Duyệt, lúc này ngón tay anh đang run lên vì tức. An Hinh Duyệt hơi nheo mắt lại, cảm giác anh5chắc chắn có thể nhìn ra chuyện gì đó, cũng biết anh chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng cô đã làm, cô không sợ anh sẽ tức giận. “An Hinh Duyệt, anh nói cho em biết, tiểu đội của anh không cần con gái, em có tham gia thi tuyển cũng sẽ bị anh gạt ra ngoài thôi.” Sở Lạc Ninh chỉ vào An Hinh Duyệt, ngón tay vẫn còn đang run. Mắt To bỗng bật ra một câu, “Không có quy định không tuyển nữ.” Mắt To vừa dứt câu đã bị Sở Lạc Ninh trừng mắt một4cái. Chim Chọi vội lôi Mắt To ra ngoài, “Cậu im lặng chút đi.”
Đợi khi tất cả mọi người ra ngoài cả rồi, Sở Lạc Ninh đã tức đến mức gần như không đứng vững nổi nữa. Anh ngồi phịch xuống ghế, “Giờ biết cách đi đường vòng rồi đấy hả?”
“Anh dạy dỗ cả mà.” An Hinh Duyệt cười tít cả mắt, không hề phủ nhận rằng mình đã đi tìm Lữ đoàn trưởng, báo với Lữ đoàn trưởng về cách này, mà cô cũng đã đăng ký tham gia thi tuyến.
“Biến đi, anh không dạy em chọc tức9anh.” Sở Lạc Ninh tức đến mức suýt nữa quăng luôn cây bút trong tay. Nhưng nghĩ tới việc người trước mặt là vợ mình, anh đành phải nhịn lại. “Anh đang phân biệt đối xử với các nữ binh đấy.” An Hinh Duyệt không phục.
“Yên tâm, anh không phân biệt đối xử với họ, anh chỉ kỳ thị em thôi. Em ngoan ngoãn ở nhà làm đại tiểu thư không được hay sao? Được, cho dù em không làm đại tiểu thư, em cứ yên ổn làm một lính kỹ thuật thôi không được hả?” Sở Lạc Ninh tức đến mức giọng anh cũng run theo, chỉ sợ mình không kiềm chế được bản thân sẽ ra tay bóp chết cô.
“Không được!” An Hinh Duyệt thản nhiên đáp, gắt gỏng với những lời chê bai của anh.
Bàn tay giơ lên vì kích động của Sở Lạc Ninh dừng giữa không trung, bị An Hinh Duyệt gắt lại như thế, anh thu tay về, dừng một lúc mới nói, “Được, được lắm, An Hinh Duyệt, bây giờ em có bản lĩnh rồi, mẹ kiếp, khi xưa anh dại miệng lắm mới để em thi nghiên cứu sinh chuyên ngành tâm lý ở quân doanh.”
“Đó là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời này của anh, thật đấy ạ.”
“Anh tát chết em đấy.”
“Mặt đây nè, tát đi.” Sở Lạc Ninh giơ tay lên, tự tay tát lên mặt mình, “Anh tát chết mình vậy.”
An Hinh Duyệt tặng cho anh một cái trợn mắt, có thách anh cũng chẳng dám tát cô.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com