Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-84
Chương 84: CHUYỆN DANH CHÍNH NGÔN THUẬN NÀY ẤY MÀ[13]
An Hinh Duyệt đẩy tay anh ra, “Thật là hung dữ.”
Chim Chọi đi nhanh, về cũng nhanh. Cậu lính trẻ kia run rẩy đi theo sau.
An Hinh Duyệt lùi lại một bước, đứng trong phạm vi an toàn, nhìn cậu lính trẻ đi theo sau Chim Chọi. Hình như đây chính là cậu lính canh cổng trước thì phải.
An Hinh Duyệt lạnh lùng nhìn3về phía Sở Lạc Ninh, định trả thù riêng đấy à? Sở Lạc Ninh đứng dậy nhìn cậu lính kia, nhìn kiểu gì cũng thấy đã bị dọa đến mức co rúm hết lại cả rồi.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười chín.”
“Sinh viên đi lính?”
“Vâng, đi hai năm sẽ về.”
Sở Lạc Ninh gật đầu, vẫn nhìn cậu ta, vươn tay về phía An Hinh Duyệt: “Đưa0di động cho anh.”
“Làm gì?” An Hinh Duyệt nói vậy nhưng vẫn đưa di động cho anh. Sở Lạc Ninh nhìn màn hình khóa, cảm thấy rất hài lòng, sau đó đưa cho cậu lính kia, “Mở khóa đi.” “Dạ?” Cậu ta chớp mắt.
An Hinh Duyệt và Chim Chọi nhìn nhau, đây là hình phạt gì thế? “Đoàn trưởng Sở, tôi không biết đâu.”5Cậu lính kia run rẩy nói.
Sở Lạc Ninh hơi nhếch môi, xoay chiếc điện thoại trên tay hai vòng, “Được rồi, không còn việc gì của cậu nữa, đi ra ngoài đi.”
Ba người còn lại mặt đờ ra.
Vị đoàn trưởng này chắc là phát điên rồi. Sau khi cậu lính kia run rẩy rời đi, An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh chậm rãi4mở mật mã di động của mình, “Anh làm cái gì đấy?” Sở Lạc Ninh giơ cao chiếc điện thoại lên, không để cho An Hinh Duyệt với được.
Chim Chại nghiêm túc nghĩ, lúc này nếu mình còn ở lại đây, vậy thì đúng là không có mắt nhìn, còn không bằng đi điều tra xem cậu lính kia thế nào.
Sau khi Chim Chọi9đi ra ngoài, Sở Lạc Ninh liền ôm choàng lấy An Hinh Duyệt đang nhảy vào lồng ngực mình, “Có thứ gì không thể cho anh xem hả, trốn cái gì?” “Anh mau trả lại cho em.” An Hinh Duyệt vươn tay với lấy di động, có điều chênh lệch chiều cao quá lớn, cô không thể nào lấy lại được. Sở Lạc Ninh hừ một tiếng, trong lúc tránh thoát cô ngón tay vừa vặn đã chạm phải phím mở tin nhắn. “Đừng xem.” An Hinh Duyệt lớn tiếng kêu.
Đáng tiếc, Sở Lạc Ninh vẫn đọc được. [Miên Miên à, người hôm trước bà nội kể với con, con cân nhắc thế nào rồi?] Một tin nhắn chưa được trả lời cứ thể hiện lên rõ ràng trước mắt Sở Lạc Ninh, không hề báo trước. An Hinh Duyệt vươn tay đoạt lấy di động, sau đó xóa tin nhắn đi, toàn thân có một sự xấu hổ không nói thành lời.
“Bà nội em là vậy đấy, em chưa từng gặp người mà bà nói, thực sự chưa đi.” An Hinh Duyệt nói, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ.
Tuy di động đã bị lấy mất nhưng trong lòng Sở Lạc Ninh lại có một cây gai. Bà nội cô phản đối anh, một là bởi vì sự thay đổi của cô, hai là vì nghề nghiệp của anh. Cho nên chuyện danh chính ngôn thuận này, đường còn dài lắm.
An Hinh Duyệt dè dặt nhìn Sở Lạc Ninh, “Anh giận à? Em thề là em không hề đi gặp người kia, thật đấy...”
An Hinh Duyệt còn chưa nói hết đã bị Sở Lạc Ninh ôm vào lòng.
Anh ôm chặt lấy cô như đang sợ điều gì đó, giống như chỉ cần mình buông tay, cô sẽ biến thành của người khác.
An Hinh Duyệt khựng lại một chút, vết thương trên vai bị sức lực của anh làm cho nhói đau, nhưng cô không hề đẩy anh ra. “Anh biết giờ bà nội em vẫn chưa chấp nhận anh, nhưng anh sẽ cố gắng.” Sở Lạc Ninh thấp giọng nói. An Hinh Duyệt vỗ nhẹ lên vai Sở Lạc Ninh, vẫn không nói gì, bởi vì cô biết, Sở Lạc Ninh có thể làm được, anh nhất định có thể làm được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt đẩy tay anh ra, “Thật là hung dữ.”
Chim Chọi đi nhanh, về cũng nhanh. Cậu lính trẻ kia run rẩy đi theo sau.
An Hinh Duyệt lùi lại một bước, đứng trong phạm vi an toàn, nhìn cậu lính trẻ đi theo sau Chim Chọi. Hình như đây chính là cậu lính canh cổng trước thì phải.
An Hinh Duyệt lạnh lùng nhìn3về phía Sở Lạc Ninh, định trả thù riêng đấy à? Sở Lạc Ninh đứng dậy nhìn cậu lính kia, nhìn kiểu gì cũng thấy đã bị dọa đến mức co rúm hết lại cả rồi.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười chín.”
“Sinh viên đi lính?”
“Vâng, đi hai năm sẽ về.”
Sở Lạc Ninh gật đầu, vẫn nhìn cậu ta, vươn tay về phía An Hinh Duyệt: “Đưa0di động cho anh.”
“Làm gì?” An Hinh Duyệt nói vậy nhưng vẫn đưa di động cho anh. Sở Lạc Ninh nhìn màn hình khóa, cảm thấy rất hài lòng, sau đó đưa cho cậu lính kia, “Mở khóa đi.” “Dạ?” Cậu ta chớp mắt.
An Hinh Duyệt và Chim Chọi nhìn nhau, đây là hình phạt gì thế? “Đoàn trưởng Sở, tôi không biết đâu.”5Cậu lính kia run rẩy nói.
Sở Lạc Ninh hơi nhếch môi, xoay chiếc điện thoại trên tay hai vòng, “Được rồi, không còn việc gì của cậu nữa, đi ra ngoài đi.”
Ba người còn lại mặt đờ ra.
Vị đoàn trưởng này chắc là phát điên rồi. Sau khi cậu lính kia run rẩy rời đi, An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh chậm rãi4mở mật mã di động của mình, “Anh làm cái gì đấy?” Sở Lạc Ninh giơ cao chiếc điện thoại lên, không để cho An Hinh Duyệt với được.
Chim Chại nghiêm túc nghĩ, lúc này nếu mình còn ở lại đây, vậy thì đúng là không có mắt nhìn, còn không bằng đi điều tra xem cậu lính kia thế nào.
Sau khi Chim Chọi9đi ra ngoài, Sở Lạc Ninh liền ôm choàng lấy An Hinh Duyệt đang nhảy vào lồng ngực mình, “Có thứ gì không thể cho anh xem hả, trốn cái gì?” “Anh mau trả lại cho em.” An Hinh Duyệt vươn tay với lấy di động, có điều chênh lệch chiều cao quá lớn, cô không thể nào lấy lại được. Sở Lạc Ninh hừ một tiếng, trong lúc tránh thoát cô ngón tay vừa vặn đã chạm phải phím mở tin nhắn. “Đừng xem.” An Hinh Duyệt lớn tiếng kêu.
Đáng tiếc, Sở Lạc Ninh vẫn đọc được. [Miên Miên à, người hôm trước bà nội kể với con, con cân nhắc thế nào rồi?] Một tin nhắn chưa được trả lời cứ thể hiện lên rõ ràng trước mắt Sở Lạc Ninh, không hề báo trước. An Hinh Duyệt vươn tay đoạt lấy di động, sau đó xóa tin nhắn đi, toàn thân có một sự xấu hổ không nói thành lời.
“Bà nội em là vậy đấy, em chưa từng gặp người mà bà nói, thực sự chưa đi.” An Hinh Duyệt nói, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ.
Tuy di động đã bị lấy mất nhưng trong lòng Sở Lạc Ninh lại có một cây gai. Bà nội cô phản đối anh, một là bởi vì sự thay đổi của cô, hai là vì nghề nghiệp của anh. Cho nên chuyện danh chính ngôn thuận này, đường còn dài lắm.
An Hinh Duyệt dè dặt nhìn Sở Lạc Ninh, “Anh giận à? Em thề là em không hề đi gặp người kia, thật đấy...”
An Hinh Duyệt còn chưa nói hết đã bị Sở Lạc Ninh ôm vào lòng.
Anh ôm chặt lấy cô như đang sợ điều gì đó, giống như chỉ cần mình buông tay, cô sẽ biến thành của người khác.
An Hinh Duyệt khựng lại một chút, vết thương trên vai bị sức lực của anh làm cho nhói đau, nhưng cô không hề đẩy anh ra. “Anh biết giờ bà nội em vẫn chưa chấp nhận anh, nhưng anh sẽ cố gắng.” Sở Lạc Ninh thấp giọng nói. An Hinh Duyệt vỗ nhẹ lên vai Sở Lạc Ninh, vẫn không nói gì, bởi vì cô biết, Sở Lạc Ninh có thể làm được, anh nhất định có thể làm được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com