Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-85
Chương 85: SINH NHẬT [1]
Ngày sinh nhật Sở Lạc Ninh tiết trời rất đẹp.
An Hinh Duyệt đã rời khỏi quân doanh từ sớm, chỉ có điều cô không dám về nhà, sợ gặp phải bà nội.
Cho nên, lúc Sở Lạc Ninh ra ngoài, An Hinh Duyệt đã chờ ở đó. “Chậc chậc chậc, em thế này là đến nhà cũng không dám về đấy hả?” Sở Lạc Ninh nói, mở cửa bước lên xe. Anh3nhìn An Hinh Duyệt đang ngồi trên ghế lái rồi nghiêng người qua đặt lên môi cô một nụ hôn. An Hinh Duyệt ghét bỏ đẩy anh ra, “Bà nội em mà biết em đi đón sinh nhật với anh, nhỡ đâu bị em làm cho tức chết thì sao?”
Vậy thì tội lỗi quá.
Sở Lạc Ninh thắt chặt dây an toàn, An Hinh Duyệt mới khởi động xe. “Em cho là0làm vậy thì bà nội em không biết à?” Sở Lạc Ninh bật cười thành tiếng, lúc anh đi ra ngoài, ánh mắt bà nội cô nhìn anh đã sai sai rồi. An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh, à một tiếng: “Con người ấy mà, lúc nào cũng ôm tâm lý may mắn một cách khó hiểu, cảm thấy không nhìn thấy tức là còn một chút hy vọng, nhưng5nếu một ngày thấy được, một tia hy vọng đó trong nháy mắt sẽ biến thành sự mất mát còn lớn hơn cả thể tích của quang điện, sự phân định bất bình đẳng cũng vì tư tưởng kỳ quái này của con người mà sinh ra.”
Sở Lạc Ninh: “...”
Vợ anh là nhà văn, anh không chấp nhặt với cô.
“Đi đâu đây?” An Hinh Duyệt nhìn về phía Sở Lạc Ninh.
Sở4Lạc Ninh suy nghĩ một lúc: “Xem phim nhé?” Cảm giác như đã mấy thế kỷ họ chưa nghiêm túc xem phim rồi. An Hinh Duyệt không có ý kiến gì, lái xe đến rạp chiếu phim gần nhất. Hiếm khi cả hai đều không mặc quân phục, cho nên có thể thoải mái tay trong tay trên đường. Hai người chọn một bộ phim có đề tài quân đội, chọn9xong, cả hai lại nhìn nhau.
“Có thôi đi được không?” An Hinh Duyệt nhíu mày. Sở Lạc Ninh cũng nhíu mày: “Vậy em nói coi, xem cái gì?” “Thôi bỏ đi, xem cái này đi.” An Hinh Duyệt thở dài, cả đời này hai người họ chắc cũng chỉ có thể là chiến hữu kề vai sát cánh được mà thôi, thật không thể yêu thương nối.
Cho nên mới nói, một quân nhân chuyên nghiệp ngàn vạn lần đừng nên tìm một quân nhân chuyên nghiệp khác làm đối tượng, nếu không kết quả chính là cả hai đi xem phim, cuối cùng vẫn chọn phim quân đội.
Bởi vì đề tài phim rất nhạt nhẽo cho nên không có nhiều người lắm, trước sau cũng chỉ lẻ tẻ vài người. An Hinh Duyệt nói chọn chỗ ở giữa, xem cho thoải mái, nhưng Sở Lạc Ninh lại cố tình chọn vị trí trong góc, nói là yên tĩnh.
Sau khi hai người đi vào, An Hinh Duyệt liền ngẩn ra, anh zai à anh trêu em đấy hả, chỉ có vài mống người, anh còn muốn yên tĩnh cái quái gì. “Ở giữa không có ai, chúng ta qua đó đi.” An Hinh Duyệt liền mở miệng nói.
Sở Lạc Ninh kéo tay cô đi đến chỗ bọn họ đã chọn, nằm tít trên cùng gần trong góc phòng.
“Phải có tí ý thức ở chỗ công cộng chứ, mua chỗ nào thì ngồi chỗ ấy đi.” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa ấn cô ngồi xuống ghế. Khóe miệng An Hinh Duyệt hơi giật giật, sao nghĩ kiểu gì cũng thấy sai sai. Hai người ngồi xuống chưa được bao lâu, An Hinh Duyệt đòi ăn bỏng. Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn cô, sau đó đứng dậy đi ra ngoài mua. “Mua cả coca nữa nhé, thêm đá.” An Hinh Duyệt cười tít mắt nhắc nhở.
Sở Lạc Ninh đã đi ra ngoài, không buồn để ý đến cô nữa. Vậy là trước khi bộ phim bắt đầu, Sở Lạc Ninh trở lại, cầm theo một bịch bỏng ngô, tay còn lại không phải coca đá mà là trà sữa nóng.
An Hinh Duyệt lật tay anh lên nhìn mấy lần liền, “Em muốn uống coca.” “Cái đó không tốt cho cơ thể, vị em thích nhất đây, nhanh lên, phim sắp chiếu rồi.” Sở Lạc Ninh ngồi xuống bên cạnh An Hinh Duyệt, sau đó đặt cốc trà sữa vào lòng bàn tay cô, “Tay lạnh toát còn đòi uống đá, anh gắn cho em thêm hai cái cánh để em bay lên trời luôn nhé.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Ngày sinh nhật Sở Lạc Ninh tiết trời rất đẹp.
An Hinh Duyệt đã rời khỏi quân doanh từ sớm, chỉ có điều cô không dám về nhà, sợ gặp phải bà nội.
Cho nên, lúc Sở Lạc Ninh ra ngoài, An Hinh Duyệt đã chờ ở đó. “Chậc chậc chậc, em thế này là đến nhà cũng không dám về đấy hả?” Sở Lạc Ninh nói, mở cửa bước lên xe. Anh3nhìn An Hinh Duyệt đang ngồi trên ghế lái rồi nghiêng người qua đặt lên môi cô một nụ hôn. An Hinh Duyệt ghét bỏ đẩy anh ra, “Bà nội em mà biết em đi đón sinh nhật với anh, nhỡ đâu bị em làm cho tức chết thì sao?”
Vậy thì tội lỗi quá.
Sở Lạc Ninh thắt chặt dây an toàn, An Hinh Duyệt mới khởi động xe. “Em cho là0làm vậy thì bà nội em không biết à?” Sở Lạc Ninh bật cười thành tiếng, lúc anh đi ra ngoài, ánh mắt bà nội cô nhìn anh đã sai sai rồi. An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh, à một tiếng: “Con người ấy mà, lúc nào cũng ôm tâm lý may mắn một cách khó hiểu, cảm thấy không nhìn thấy tức là còn một chút hy vọng, nhưng5nếu một ngày thấy được, một tia hy vọng đó trong nháy mắt sẽ biến thành sự mất mát còn lớn hơn cả thể tích của quang điện, sự phân định bất bình đẳng cũng vì tư tưởng kỳ quái này của con người mà sinh ra.”
Sở Lạc Ninh: “...”
Vợ anh là nhà văn, anh không chấp nhặt với cô.
“Đi đâu đây?” An Hinh Duyệt nhìn về phía Sở Lạc Ninh.
Sở4Lạc Ninh suy nghĩ một lúc: “Xem phim nhé?” Cảm giác như đã mấy thế kỷ họ chưa nghiêm túc xem phim rồi. An Hinh Duyệt không có ý kiến gì, lái xe đến rạp chiếu phim gần nhất. Hiếm khi cả hai đều không mặc quân phục, cho nên có thể thoải mái tay trong tay trên đường. Hai người chọn một bộ phim có đề tài quân đội, chọn9xong, cả hai lại nhìn nhau.
“Có thôi đi được không?” An Hinh Duyệt nhíu mày. Sở Lạc Ninh cũng nhíu mày: “Vậy em nói coi, xem cái gì?” “Thôi bỏ đi, xem cái này đi.” An Hinh Duyệt thở dài, cả đời này hai người họ chắc cũng chỉ có thể là chiến hữu kề vai sát cánh được mà thôi, thật không thể yêu thương nối.
Cho nên mới nói, một quân nhân chuyên nghiệp ngàn vạn lần đừng nên tìm một quân nhân chuyên nghiệp khác làm đối tượng, nếu không kết quả chính là cả hai đi xem phim, cuối cùng vẫn chọn phim quân đội.
Bởi vì đề tài phim rất nhạt nhẽo cho nên không có nhiều người lắm, trước sau cũng chỉ lẻ tẻ vài người. An Hinh Duyệt nói chọn chỗ ở giữa, xem cho thoải mái, nhưng Sở Lạc Ninh lại cố tình chọn vị trí trong góc, nói là yên tĩnh.
Sau khi hai người đi vào, An Hinh Duyệt liền ngẩn ra, anh zai à anh trêu em đấy hả, chỉ có vài mống người, anh còn muốn yên tĩnh cái quái gì. “Ở giữa không có ai, chúng ta qua đó đi.” An Hinh Duyệt liền mở miệng nói.
Sở Lạc Ninh kéo tay cô đi đến chỗ bọn họ đã chọn, nằm tít trên cùng gần trong góc phòng.
“Phải có tí ý thức ở chỗ công cộng chứ, mua chỗ nào thì ngồi chỗ ấy đi.” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa ấn cô ngồi xuống ghế. Khóe miệng An Hinh Duyệt hơi giật giật, sao nghĩ kiểu gì cũng thấy sai sai. Hai người ngồi xuống chưa được bao lâu, An Hinh Duyệt đòi ăn bỏng. Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn cô, sau đó đứng dậy đi ra ngoài mua. “Mua cả coca nữa nhé, thêm đá.” An Hinh Duyệt cười tít mắt nhắc nhở.
Sở Lạc Ninh đã đi ra ngoài, không buồn để ý đến cô nữa. Vậy là trước khi bộ phim bắt đầu, Sở Lạc Ninh trở lại, cầm theo một bịch bỏng ngô, tay còn lại không phải coca đá mà là trà sữa nóng.
An Hinh Duyệt lật tay anh lên nhìn mấy lần liền, “Em muốn uống coca.” “Cái đó không tốt cho cơ thể, vị em thích nhất đây, nhanh lên, phim sắp chiếu rồi.” Sở Lạc Ninh ngồi xuống bên cạnh An Hinh Duyệt, sau đó đặt cốc trà sữa vào lòng bàn tay cô, “Tay lạnh toát còn đòi uống đá, anh gắn cho em thêm hai cái cánh để em bay lên trời luôn nhé.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com