Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-86
Chương 86: SINH NHẬT[2]
An Hinh Duyệt: “...”
“Anh thử gắn thật hộ em cái.” An Hinh Duyệt nhỏ giọng trách móc, có điều nhiệt độ của ly trà sữa khiến trái tim của cô ấm áp hơn.
Ba năm ở nước ngoài, không ai quan tâm xem cô lạnh hay nóng, mệt mỏi hay đói bụng. May mà, khi cô trở về, anh vẫn ở đó. Khi bộ phim bắt đầu, cả rạp phim chìm trong bóng tối. An Hinh Duyệt tựa lên vai sở Lạc3Ninh xem phim. Để hai con người bộ đội đặc chủng đi xem một bộ phim về đề tài quân đội, lại còn là hai quân nhân từng học tại trường Thợ Săn ra, bộ phim điện ảnh tiêu chuẩn này lại có chút không đạt tiêu chuẩn rồi.
Cho nên An Hinh Duyệt xem được một lúc đã dựa vào vai Sở Lạc Ninh bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Sở Lạc Ninh quay sang nhìn cô, vươn tay chạm vào cốc0trà sữa trong tay cô, thấy vẫn còn ấm mới yên tâm để cho cô cầm.
“Buồn ngủ rồi à?”
“Chán quá.” An Hinh Duyệt nhỏ giọng oán giận, thực sự không nên đi xem phim, có thời gian không bằng ra ngoài đánh nhau với anh một trận còn hơn. Sở Lạc Ninh khẽ cười, sau đó cầm lấy cốc trà sữa trong tay cô, đặt sang một bên, còn anh thì ôm lấy cô ngồi lên đùi mình.
“Này...” An Hinh Duyệt5khẽ kêu lên một tiếng, theo phản xạ nhìn xung quanh.
Được rồi, xung quanh căn bản không có ai. “Làm gì thế?” An Hinh Duyệt nhíu mày nói, giơ tay đánh lên vai Sở Lạc Ninh. “Không phải em đang chán à? Tìm chút việc cho em làm.” Sở Lạc Ninh cười híp mắt nói, hôn thẳng lên môi cô.
“Sẽ bị người ta nhìn thấy đấy.” An Hinh Duyệt nhìn ra đằng sau, biết ngay anh chọn cái chỗ này chẳng4có ý tốt đẹp gì mà. Sở Lạc Ninh cười xấu xa nhìn xung quanh, ra hiệu cho cô nhìn, xung quanh làm gì có người đâu?
Cho nên là, lần này cô nhóc này chạy không thoát rồi. An Hinh Duyệt mặt đầy vạch đen, chẳng trách anh lại đề nghị đi xem phim, đúng là chồn chúc Tết gà mà, toàn suy nghĩ xấu xa. Thế là sau đó phim chiếu cái gì An Hinh Duyệt không hề hay biết,9lúc đầu là không muốn xem, lúc sau là không xem được, đến khi bộ phim kết thúc, cô vẫn còn đang dựa trong lòng Sở Lạc Ninh âm thầm thề, không bao giờ đi xem phim với anh nữa.
Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, mới chỉ mười một giờ, bên ngoài rạp chiếu phim là khu ăn uống, có cả một cái máy gắp thú, có điều cả hai đều tự giác bỏ qua cái máy gắp thú kia, bắt đầu tìm đồ ăn.
“Em mua cho anh cái bánh gato nhé?” An Hinh Duyệt đề nghị.
“Em thôi đi, mẹ anh cũng làm một cái ở nhà kia kìa. Nếu mẹ mà biết bọn mình đã ăn bánh ở ngoài thì em cứ chờ xem.” Sở Lạc Ninh có thể nghĩ đến cảnh mẹ mình mà khóc lóc thì ba sẽ làm gì anh. An Hinh Duyệt cũng quả quyết bỏ qua suy nghĩ này.
Cô bám trên tay Sở Lạc Ninh như một con gấu koala, hoàn toàn không muốn đi đường. Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn An Hinh Duyệt đang lười nhác tựa vào mình, “Em nói coi em tích cực với ai thế hả.” “Với anh chứ ai.” An Hinh Duyệt thẳng thắn nói, “Đi đâu ăn đi, đói rồi.” “Anh cũng đói.” Sở Lạc Ninh thấp giọng ghé sát bên tại An Hinh Duyệt nói. An Hinh Duyệt: “...”
Đói của chúng ta không phải cùng một nghĩa đúng không, đúng không? Cho nên An Hinh Duyệt bỗng nhiên thả tay Sở Lạc Ninh ra, nhíu mày mở miệng nói, “Anh không đứng đắn được một chút à.” “Đứng đắn với vợ mình? Anh đâu có bị bệnh?” Sở Lạc Ninh cười phì một cái, ôm An Hinh Duyệt tiếp tục đi về phía trước, “Về nhà anh nấu đồ ăn ngon cho, phải khao cô nhóc bị đánh đến phát ngốc này một bữa ngon lành mới được.”
An Hinh Duyệt hài lòng, một lần nữa bám dính lên người anh.
Sở Lạc Ninh có nhà riêng ở thành phố A, có điều rất ít khi về ở. Phần lớn thời gian nghỉ ngơi anh đều quay về Thấm Tâm Viên, cho nên trước khi về nhà anh, bọn họ liền đến siêu thị.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt: “...”
“Anh thử gắn thật hộ em cái.” An Hinh Duyệt nhỏ giọng trách móc, có điều nhiệt độ của ly trà sữa khiến trái tim của cô ấm áp hơn.
Ba năm ở nước ngoài, không ai quan tâm xem cô lạnh hay nóng, mệt mỏi hay đói bụng. May mà, khi cô trở về, anh vẫn ở đó. Khi bộ phim bắt đầu, cả rạp phim chìm trong bóng tối. An Hinh Duyệt tựa lên vai sở Lạc3Ninh xem phim. Để hai con người bộ đội đặc chủng đi xem một bộ phim về đề tài quân đội, lại còn là hai quân nhân từng học tại trường Thợ Săn ra, bộ phim điện ảnh tiêu chuẩn này lại có chút không đạt tiêu chuẩn rồi.
Cho nên An Hinh Duyệt xem được một lúc đã dựa vào vai Sở Lạc Ninh bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Sở Lạc Ninh quay sang nhìn cô, vươn tay chạm vào cốc0trà sữa trong tay cô, thấy vẫn còn ấm mới yên tâm để cho cô cầm.
“Buồn ngủ rồi à?”
“Chán quá.” An Hinh Duyệt nhỏ giọng oán giận, thực sự không nên đi xem phim, có thời gian không bằng ra ngoài đánh nhau với anh một trận còn hơn. Sở Lạc Ninh khẽ cười, sau đó cầm lấy cốc trà sữa trong tay cô, đặt sang một bên, còn anh thì ôm lấy cô ngồi lên đùi mình.
“Này...” An Hinh Duyệt5khẽ kêu lên một tiếng, theo phản xạ nhìn xung quanh.
Được rồi, xung quanh căn bản không có ai. “Làm gì thế?” An Hinh Duyệt nhíu mày nói, giơ tay đánh lên vai Sở Lạc Ninh. “Không phải em đang chán à? Tìm chút việc cho em làm.” Sở Lạc Ninh cười híp mắt nói, hôn thẳng lên môi cô.
“Sẽ bị người ta nhìn thấy đấy.” An Hinh Duyệt nhìn ra đằng sau, biết ngay anh chọn cái chỗ này chẳng4có ý tốt đẹp gì mà. Sở Lạc Ninh cười xấu xa nhìn xung quanh, ra hiệu cho cô nhìn, xung quanh làm gì có người đâu?
Cho nên là, lần này cô nhóc này chạy không thoát rồi. An Hinh Duyệt mặt đầy vạch đen, chẳng trách anh lại đề nghị đi xem phim, đúng là chồn chúc Tết gà mà, toàn suy nghĩ xấu xa. Thế là sau đó phim chiếu cái gì An Hinh Duyệt không hề hay biết,9lúc đầu là không muốn xem, lúc sau là không xem được, đến khi bộ phim kết thúc, cô vẫn còn đang dựa trong lòng Sở Lạc Ninh âm thầm thề, không bao giờ đi xem phim với anh nữa.
Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, mới chỉ mười một giờ, bên ngoài rạp chiếu phim là khu ăn uống, có cả một cái máy gắp thú, có điều cả hai đều tự giác bỏ qua cái máy gắp thú kia, bắt đầu tìm đồ ăn.
“Em mua cho anh cái bánh gato nhé?” An Hinh Duyệt đề nghị.
“Em thôi đi, mẹ anh cũng làm một cái ở nhà kia kìa. Nếu mẹ mà biết bọn mình đã ăn bánh ở ngoài thì em cứ chờ xem.” Sở Lạc Ninh có thể nghĩ đến cảnh mẹ mình mà khóc lóc thì ba sẽ làm gì anh. An Hinh Duyệt cũng quả quyết bỏ qua suy nghĩ này.
Cô bám trên tay Sở Lạc Ninh như một con gấu koala, hoàn toàn không muốn đi đường. Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn An Hinh Duyệt đang lười nhác tựa vào mình, “Em nói coi em tích cực với ai thế hả.” “Với anh chứ ai.” An Hinh Duyệt thẳng thắn nói, “Đi đâu ăn đi, đói rồi.” “Anh cũng đói.” Sở Lạc Ninh thấp giọng ghé sát bên tại An Hinh Duyệt nói. An Hinh Duyệt: “...”
Đói của chúng ta không phải cùng một nghĩa đúng không, đúng không? Cho nên An Hinh Duyệt bỗng nhiên thả tay Sở Lạc Ninh ra, nhíu mày mở miệng nói, “Anh không đứng đắn được một chút à.” “Đứng đắn với vợ mình? Anh đâu có bị bệnh?” Sở Lạc Ninh cười phì một cái, ôm An Hinh Duyệt tiếp tục đi về phía trước, “Về nhà anh nấu đồ ăn ngon cho, phải khao cô nhóc bị đánh đến phát ngốc này một bữa ngon lành mới được.”
An Hinh Duyệt hài lòng, một lần nữa bám dính lên người anh.
Sở Lạc Ninh có nhà riêng ở thành phố A, có điều rất ít khi về ở. Phần lớn thời gian nghỉ ngơi anh đều quay về Thấm Tâm Viên, cho nên trước khi về nhà anh, bọn họ liền đến siêu thị.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com