Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-89
Chương 89: SINH NHẬT [5]
An Hinh Duyệt quay sang nhìn anh, sao có thể không sao được cơ chứ?
Sở Lạc Ninh đưa An Hinh Duyệt đến cửa nhà, anh không đi vào, bởi vì đi vào lúc này sẽ khiến mọi người mất vui, cho nên chờ An Hinh Duyệt vào trong rồi, Sở Lạc Ninh mới về nhà mình.
Lúc Sở Lạc Ninh bước vào nhà, ba anh đang ngồi trên sofa xem tin tức. Sở Lạc Ninh bước tới ghế ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực. Thủy An Lạc như thể biết3con trai mình nhất định sẽ về sớm, cho nên không hề ngạc nhiên khi con trai về vào giờ này.
“Bị gọi về đúng không?” Sở Ninh Dực thờ ơ hỏi.
Sở Lạc Ninh liếc nhìn ba mình, day trán. “Việc này cũng không trách bà An được, cháu gái người ta đúng là vì con mới bước vào con đường này, cho nên ba mẹ cũng chẳng có mặt mũi nào mà đi nói đỡ cho con.” Sở Ninh Dực nói xong liền nhìn về phía con trai mình tiếp0tục: “Việc này con cứ liệu mà giải quyết đi.”
Sở Lạc Ninh ậm ừ một tiếng, đến bây giờ vẫn không có chút manh mối nào, “Chờ con giải quyết xong chuyện của Ăng-Ten đã.” Nói xong, anh đứng dậy đi lên lầu, “Mẹ, con đi ngủ một lát đây, đừng gọi con dậy, con đau đầu lắm.”
“Con ăn cơm chưa mà đã đi ngủ rồi?” Thủy An Lạc vừa làm bánh ga tô vừa mở miệng hỏi. Đáng tiếc Sở Lạc Ninh không hề đáp lại cô mà đã5lên lầu đi ngủ. Thủy An Lạc thở dài, đứa con trai này của cô không bị khúc mắc ở chỗ ba vợ, lại bị bà nội của vợ hạ gục. An Hinh Duyệt về nhà, sắc mặt chẳng tốt đẹp gì. Mân Hinh liếc con gái mình một cái, An Hinh Duyệt mới khẽ gọi: “Bà nội.” “Miên Miên, bà đã nói với con bao nhiêu lần rồi, thằng nhóc họ Sở kia...” “Bà nội, con thích ai lẽ nào không phải là quyền tự do của con hay4sao? Kể cả là hồi xưa cũng thế, cô cũng là tự nguyện làm cảnh sát vì chú Tư mà.” An Hinh Duyệt bất mãn nói, “Tại sao bà lại bài xích Lạc Ninh như thế chứ?”
An Hinh Duyệt nói xong, bà nội An liền giơ tay giữ chặt lấy lồng ngực.
“Mẹ, mẹ...” Mân Hinh vội vàng vươn tay đỡ lấy bà, “Miên Miên, con bớt miệng lại đi!”
An Hinh Duyệt mím chặt môi. Cô cũng lo lắng cho sức khỏe của bà mình, nhưng lúc này cô không cam9lòng chịu thua, cho nên cô chỉ có thể xoay người bỏ lên lầu.
“Ai da, nó muốn mẹ tức chết à.” Bà nội An lớn tiếng kêu lên.
“Mẹ, mẹ bớt giận, Miên Miên còn nhỏ, mẹ đừng chấp nó.” Mân Hinh vội vàng nói, sau đó đi bưng một ly nước tới, “Lát nữa con sẽ đi nói chuyện với Miên Miên. Mẹ cũng đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe đâu ạ.”
An Hinh Duyệt lên lầu, nhảy thẳng từ ban công tầng hai sang phòng Sở Lạc Ninh.
Lúc này Sở Lạc Ninh mới vừa đặt lưng xuống chưa kịp ngủ, đã thấy cô gái của anh khóc lóc chạy vào. Sở Lạc Ninh giật mình ngồi dậy, nhìn cô, “Sao thế, bà đánh em à?” Sở Lạc Ninh nói, còn nhìn An Hinh Duyệt từ trên xuống dưới một lượt, sợ cô bị thương. “Đều tại anh, tại anh hết, đang dừng lại đi làm lính làm gì, giờ thì hay rồi?” An Hinh Duyệt nói xong liền nhấc chân lên đá Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh cũng chẳng tránh chẳng né, anh biết cô vừa phải chịu ấm ức.
Chờ đến khi An Hinh Duyệt trút giận được tương đối, Sở Lạc Ninh mới nhẹ nhàng vỗ lên vai cô mở miệng nói: “Chuyện cỏn con, không sao mà, không sao mà, chờ xử lý xong chuyện của Ăng-Ten, anh sẽ giải quyết chuyện này, yên tâm, anh sẽ giải quyết.”
An Hinh Duyệt gật đầu, ngẩng đầu dùng đôi mắt rưng rưng nhìn anh. Sở Lạc Ninh ôm cô vào lòng dỗ dành, nhất thời cảm thấy đầu mình to gấp đôi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt quay sang nhìn anh, sao có thể không sao được cơ chứ?
Sở Lạc Ninh đưa An Hinh Duyệt đến cửa nhà, anh không đi vào, bởi vì đi vào lúc này sẽ khiến mọi người mất vui, cho nên chờ An Hinh Duyệt vào trong rồi, Sở Lạc Ninh mới về nhà mình.
Lúc Sở Lạc Ninh bước vào nhà, ba anh đang ngồi trên sofa xem tin tức. Sở Lạc Ninh bước tới ghế ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực. Thủy An Lạc như thể biết3con trai mình nhất định sẽ về sớm, cho nên không hề ngạc nhiên khi con trai về vào giờ này.
“Bị gọi về đúng không?” Sở Ninh Dực thờ ơ hỏi.
Sở Lạc Ninh liếc nhìn ba mình, day trán. “Việc này cũng không trách bà An được, cháu gái người ta đúng là vì con mới bước vào con đường này, cho nên ba mẹ cũng chẳng có mặt mũi nào mà đi nói đỡ cho con.” Sở Ninh Dực nói xong liền nhìn về phía con trai mình tiếp0tục: “Việc này con cứ liệu mà giải quyết đi.”
Sở Lạc Ninh ậm ừ một tiếng, đến bây giờ vẫn không có chút manh mối nào, “Chờ con giải quyết xong chuyện của Ăng-Ten đã.” Nói xong, anh đứng dậy đi lên lầu, “Mẹ, con đi ngủ một lát đây, đừng gọi con dậy, con đau đầu lắm.”
“Con ăn cơm chưa mà đã đi ngủ rồi?” Thủy An Lạc vừa làm bánh ga tô vừa mở miệng hỏi. Đáng tiếc Sở Lạc Ninh không hề đáp lại cô mà đã5lên lầu đi ngủ. Thủy An Lạc thở dài, đứa con trai này của cô không bị khúc mắc ở chỗ ba vợ, lại bị bà nội của vợ hạ gục. An Hinh Duyệt về nhà, sắc mặt chẳng tốt đẹp gì. Mân Hinh liếc con gái mình một cái, An Hinh Duyệt mới khẽ gọi: “Bà nội.” “Miên Miên, bà đã nói với con bao nhiêu lần rồi, thằng nhóc họ Sở kia...” “Bà nội, con thích ai lẽ nào không phải là quyền tự do của con hay4sao? Kể cả là hồi xưa cũng thế, cô cũng là tự nguyện làm cảnh sát vì chú Tư mà.” An Hinh Duyệt bất mãn nói, “Tại sao bà lại bài xích Lạc Ninh như thế chứ?”
An Hinh Duyệt nói xong, bà nội An liền giơ tay giữ chặt lấy lồng ngực.
“Mẹ, mẹ...” Mân Hinh vội vàng vươn tay đỡ lấy bà, “Miên Miên, con bớt miệng lại đi!”
An Hinh Duyệt mím chặt môi. Cô cũng lo lắng cho sức khỏe của bà mình, nhưng lúc này cô không cam9lòng chịu thua, cho nên cô chỉ có thể xoay người bỏ lên lầu.
“Ai da, nó muốn mẹ tức chết à.” Bà nội An lớn tiếng kêu lên.
“Mẹ, mẹ bớt giận, Miên Miên còn nhỏ, mẹ đừng chấp nó.” Mân Hinh vội vàng nói, sau đó đi bưng một ly nước tới, “Lát nữa con sẽ đi nói chuyện với Miên Miên. Mẹ cũng đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe đâu ạ.”
An Hinh Duyệt lên lầu, nhảy thẳng từ ban công tầng hai sang phòng Sở Lạc Ninh.
Lúc này Sở Lạc Ninh mới vừa đặt lưng xuống chưa kịp ngủ, đã thấy cô gái của anh khóc lóc chạy vào. Sở Lạc Ninh giật mình ngồi dậy, nhìn cô, “Sao thế, bà đánh em à?” Sở Lạc Ninh nói, còn nhìn An Hinh Duyệt từ trên xuống dưới một lượt, sợ cô bị thương. “Đều tại anh, tại anh hết, đang dừng lại đi làm lính làm gì, giờ thì hay rồi?” An Hinh Duyệt nói xong liền nhấc chân lên đá Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh cũng chẳng tránh chẳng né, anh biết cô vừa phải chịu ấm ức.
Chờ đến khi An Hinh Duyệt trút giận được tương đối, Sở Lạc Ninh mới nhẹ nhàng vỗ lên vai cô mở miệng nói: “Chuyện cỏn con, không sao mà, không sao mà, chờ xử lý xong chuyện của Ăng-Ten, anh sẽ giải quyết chuyện này, yên tâm, anh sẽ giải quyết.”
An Hinh Duyệt gật đầu, ngẩng đầu dùng đôi mắt rưng rưng nhìn anh. Sở Lạc Ninh ôm cô vào lòng dỗ dành, nhất thời cảm thấy đầu mình to gấp đôi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com