Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Thiệu Đông Dương ở trong nhà Đàm Thiên Dương hơn một tuần cũng không chịu trở về hang ổ của mình. Ban ngày, sau khi Thiệu Đông Dương chờ hai vị chủ nhân rời đi. Hắn ở nhà xem TV, giữa trưa đói bụng liền ăn thức ăn mà Đàm Thiên Dương để lại cho hắn. Đến tối, hắn chờ hai người về nhà nấu cơm. Đối với cuộc sống ăn no rồi ngủ này, ngoại trừ việc hắn cảm thấy bất mãn vì mỗi ngày phải ngủ trên chiếc ghế sô-pha nhỏ. Thiệu Đông Dương đối với những chuyện khác đều rất hài lòng.
Bởi vì nguyên nhân trong nhà có người thứ ba. Tịch Chiêu Nhiên hầu như mỗi buổi tối đều kéo Đàm Thiên Dương ra ngoài. Hai người không đến rạp chiếu phim cũng là đi dạo chợ đêm hoặc ăn khuya... Vừa mới bắt đầu, Tịch thiếu gia cảm thấy như vậy cũng tốt lắm. Bởi vì cảm giác hẹn hò này thật lãng mạn ngọt ngào. Nhưng khi y lần thứ N trong tuần cầu hoan với người yêu của mình, lại bị hắn lấy lý do "trong nhà có người, sẽ nghe thấy" để từ chối. Một loại cảm giác ngứa ngáy xôn xao trong lòng khiến cho Tịch thiếu gia bắt đầu cảm thấy cáu gắt. Mỗi lần đều chỉ có thể để cho Đàm Thiên Dương dùng tay giúp y phát tiết dục vọng. Nhưng điều đó lại làm cho y càng ngày càng trở nên khó thoả mãn, thân thể cũng dần cảm thấy hư không.
Cũng ngay tại lúc Tịch thiếu gia bởi vì nguyên nhân đó mà bắt đầu đối với các sự vật cùng sự việc xung quanh cảm thấy bất mãn. Tính tình gần như sắp bùng nổ, thì một vị khách không mời mà tới tìm đến cửa. Kẻ đó không ai khác chính là -- Đổng Kính Hà.
Thời điểm Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy Đổng Kính Hà. Hắn đang ngồi ở phòng nghỉ nhàn nhã uống trà chờ y.
"Tịch thiếu gia, cậu đến rồi." Đổng Kính Hà thấy y đi đến, liền mỉm cười đứng lên gật đầu với y.
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày hỏi :"Tìm tôi có việc gì không?" Cha của Đổng Kính Hà là một nhân vật có uy tín cùng danh vọng ở thành phố A. Chỉ sợ giao tình giữa cha y và ông ta không đơn giản. Nếu hắn muốn đến tập đoàn Thắng Hùng tìm y, thật sự cũng không phải là việc gì khó khăn.
"Ha hả, chúng ta vẫn nên ngồi xuống rồi nói chuyện sau, Tịch thiếu gia." Đổng Kính Hà ý bảo y ngồi xuống trước.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn Đổng Kính Hà. Y theo ý hắn ngồi xuống phía đối diện.
"Là như vậy, hôm đó tôi đi tìm Đông Dương cùng nhau uống chút rượu, ôn lại chuyện xưa. Dù sao tuổi tác chúng tôi khi đó vẫn còn quá nhỏ. Cho nên mới giải quyết mọi chuyện không thoả đáng. Chuyện đó cũng đã là quá khứ, như một dấu chấm hết. Đông Dương cũng đã tha thứ cho tôi. Chúng tôi còn hứa hẹn sẽ liên lạc cùng nhau. Nhưng lâu rồi tôi lại không nhận được tin tức của cậu ấy. Gọi điện thoại cậu ấy cũng không bắt máy. Cho nên tôi có chút lo lắng, muốn hỏi Tịch thiếu gia gần đây có thấy cậu ấy hay không." Bề ngoài của Đổng Kính Hà rất hiền lành, khuôn mặt đoan chính không nóng nảy cũng không chậm chạp, giọng nói trầm ổn. Vẻ ngoài chính trực này thường làm cho người ta dễ dàng tin tưởng hắn.
Tịch Chiêu Nhiên giương mắt nhìn hắn một hồi lâu. Đối phương cũng không thèm để ý, vẫn mỉm cười nhìn y. Vẻ mặt không chút gợn sóng sợ hãi.
"Đổng Kính Hà." Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn, "Cậu có biết không? Cậu là một người làm cho tôi cảm thấy thật chán ghét." Y thản nhiên nói xong lại nghĩ đến lúc trước. Khi Lỗ Dụ Khiên nói hắn rất ghét bộ dạng giả tạo của y. Hiện giờ Tịch Chiêu Nhiên đã có thể hiểu rõ cảm giác của Lỗ Dụ Khiên lúc đó.
Đổng Kính Hà chính là loại người này, hơn nữa còn đạt đến trình độ cao siêu.
Nhìn hắn hiền lành, đối đãi với bất kỳ kẻ nào đều cư xử bình đẳng không phân cao thấp. Hắn thật giống một người hoàn hảo không dính chút tạp chất gì, giống như một vị thần. Nhưng kỳ thật, căn bản không có bất kỳ kẻ nào có khả năng để hắn coi trọng. Bởi vì trong lòng hắn tự nhận mình là thần phật. Người bình thường thì làm sao hắn có thể để trong mắt?
Tịch Chiêu Nhiên nghĩ, có lẽ đại khái Thiệu Đông Dương năm đó bị thu hút bởi thái độ cư xử bình đẳng, không phân cao thấp này của hắn. Thế nhưng cuối cùng, y cũng vì thái độ này mà thua trong tay hắn.
"Ách, Tịch thiếu gia có chuyện gì hiểu lầm tôi sao?" Đổng Kính Hà cười hoà bình. Nhưng trên mặt hắn cũng xuất hiện chút xấu hổ.
"Cậu có phải nghĩ rằng, chỉ cần cậu nói một câu xin lỗi. Thì các cậu có thể trở lại như trước. Đông Dương vẫn sẽ ngoan ngoãn phục tung cậu?" Tịch Chiêu Nhiên hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Thân thể ngã về phía sau dựa vào lưng ghế. Hai chân bắt chéo, tư thế của y vừa tao nhã vừa sang trọng.
"Xem ra Tịch thiếu gia hiểu lầm tôi rất nhiều ah'." Đổng Kính Hà lấy vẻ mặt không có biện pháp nào lắc đầu. Hắn cười giống như một người anh đang cưng chiều em trai mình. "Tôi không có nghĩ tới chuyện làm cho Đông Dương ngoan ngoãn phục tùng mình. Tôi chỉ muốn cậu ấy quay về chính đạo..."
"Được rồi." Tịch Chiêu Nhiên không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của hắn, âm lượng cũng thoáng đề cao.
Đổng Kính hà sửng sốt, hắn nhìn y, thanh âm theo bản năng ngừng lại.
"Cậu có biết Đông Dương đã sống như thế nào sau khi bị cậu gài bẫy, quay lưng bỏ đi hay không?" Tịch Chiêu Nghiên bỏ đùi phải của mình xuống, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay chống trên mặt bàn. Dùng khoảng cách gần nhất nhìn hắn. "Uống rượu, hít ma tuý... chúng tôi lúc đó còn hẹn nhau, nếu thật sự không chịu nổi nữa, liền cùng nhau nhảy lầu tự sát..." Đôi mắt Tịch Chiêu đỏ bừng quan sát hắn. Năm đó bọn họ còn rất nhỏ, ngay cả an ủi nhau cũng không. Cả hai chỉ biết dựa vào ma tuý để giải quyết toàn bộ mọi chuyện.
"Cho dù hiện tại mỗi ngày của cậu ấy trôi qua rất vui vẻ. Giống như chuyện đó chưa từng xảy ra. Nhưng chỉ có tôi, người cùng cậu ấy vượt qua những ngày tháng đó mới biết. Cậu ta cho tới bây giờ vẫn không thể nào vứt bỏ được chuyện đó. Hiện tại vẫn như vậy, qua được ngày nào thì tính ngày đó.. Cho nên..." Tịch Chiêu Nhiên mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn. Con ngươi đen láy giống như không thể nhìn thấy vực sâu. "Đừng đi tìm cậu ấy nữa. Bằng không cho dù cậu ta không xuống tay với cậu, tôi cũng sẽ giết cậu!" Thanh âm của Tịch Chiêu Nhiên lạnh đến mức giống như hàn băng ngàn năm.
Thiệu Đông Dương và Đàm Thiên Dương không giống nhau. Bởi vì y còn có một tia hy vọng là Đàm Thiên Dương. Vì thế y mới không tiếc nuối đánh cuộc. Đem toàn bộ tình cảm và tín nhiệm của mình đánh cuộc cho hắn, đánh đổi cả đời này của y.
Nhưng y và Thiệu Đông Dương ngày trước. Ở mặt tình cảm, cho dù cả hai đều xem đối phương trở thành bản thân của mình. Là người thân duy nhất, nhưng hai người vẫn luôn phòng bị nhau. Cho nên kỳ thật, Thiệu Đông Dương càng đáng thương hơn y. Chí ít y hiện giờ còn có Đàm Thiên Dương. Cho dù y chỉ đang đánh cuộc, nhưng y vẫn có hy vọng thắng. Còn Thiệu Đông Dương, hắn chỉ có hai bàn tay trắng.
Đổng Kính Hà bị ánh mắt tàn nhẫn của y làm cho kinh ngạc. Hắn nhất thời sửng sờ ngồi tại chỗ, quên rằng mình phải phản ứng.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn thẳng hắn một hồi lâu. Sau đó thân thể y lui về phía sau lưng ghế, tao nhã đứng lên.
"Còn có," Tịch Chiêu Nhiên đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống. "Đừng nghĩ muốn lợi dụng Đông Dương để đối phó với đại ca và cha nuôi của cậu ta. Nói thật, tôi cũng không biết bọn họ sẽ làm gì. Nhưng tôi nghĩ, nếu Phó ca biết được những chuyện cậu đã gây ra. Hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu, người đã tổn thương em trai của hắn, còn có ý đồ lợi dụng người của hắn. Cho nên tôi khuyên cậu một câu, một vừa hai phải thôi." Y nói xong trực tiếp xoay người rời khỏi phòng nghỉ, cũng không quay đầu lại.
Để lại Đổng Kính Hà đứng tại chỗ, phát ngốc nhìn về hướng y rời đi một hồi lâu.
※
Bởi vì sự xuất hiện của Đổng Kính Hà, cáu gắt trong lòng Tịch Chiêu Nhiên hoàn toàn bị châm ngòi. Y hiện giờ nhìn đến bất cứ đồ vật gì cũng đều muốn đi đến đá một cước để trút giận. Tịch Chiêu Nhiên làm gì cũng đều không có cách nào tập trung tinh thần. Y cứ như vậy qua hết một buổi chiều. Tịch thiếu gia cảm thấy nếu như buổi tối ngày hôm nay, Đàm Thiên Dương vẫn tiếp tục từ chối y thêm lần nữa. Y nhất định sẽ không để ý đến chuyện hắn đồng ý hay không đồng ý, cường ngạnh đem hắn ấn lên giường làm một hồi!
Thời điểm Đàm Thiên Dương tan tầm, hắn nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên đứng trước mặt mình cười đến giả dối. Đàm Thiên Dương kinh ngạc hỏi, :"Làm sao vậy?" -- Từ khi bọn họ ở cùng nhau, Tịch Chiêu Nhiên đã không còn cười như vậy với hắn.
"Thiên Dương, chúng ta đi mướn phòng đi." Tịch Chiêu Nhiên ôm chặt lấy cánh tay hắn, vô cùng lớn mật nói trắng ra.
Người từ trước tới giờ bị gió cuốn nhưng không thể nào dịch chuyển như Đàm Thiên Dương cũng bị lời nói trắng trợn của y làm cho ngẩn người. Hắn nhìn y một hồi lâu liền hồi thần -- Hiện tại là giờ tan tầm, cơ bản công nhân viên trong công ty đều đã về nhà. Bằng không chuyện bát quái ngày hôm sau ở công ty nhất định sẽ là :"Thái tử gia của tập đoàn Thắng Hùng, ở trước mặt mọi người theo đuổi một vị bảo an. Lớn mật thổ lộ thỉnh cầu đi mướn phòng, là yêu thành si hay là quấy nhiễn tình dục?"
Đàm Thiên Dương sửng sốt một hồi lâu rốt cuộc mới lấy lại chút thần trí. Nhưng hắn không nói gì, vẫn đang suy nghĩ nên nói như thế nào với y. Nhưng Tịch Chiêu Nhiên đã gấp đến độ không còn dằn nổi, trực tiếp kéo tay hắn đi ra ngoài cửa lớn.
"Chờ một chút." Đàm Thiên Dương vội vàng kéo người đang cường ngạnh lôi hắn đi ra ngoài. Đưa y đến một góc cầu thang.
Đàm Thiên Dương nhìn người đứng ở trước mặt mình. Hắn rõ ràng cảm nhận được sự nôn nóng cùng bất an trên người Tịch Chiêu Nhiên. Vì thế liền đưa tay xoa đầu y, quan tâm hỏi. :"Làm sao vậy Nhiên Nhiên, có việc gì thì nói với anh."
Tịch Chiêu Nhiên chỗ nào còn muốn nói chuyện gì. Y chính là cảm thấy trong người mình đang có một ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt. Quấy rối y, làm cho cả người y không cách nào an ổn.
"Em cảm thấy rất bất an." Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt giống như thiêu đốt. "Thiên Dương, anh theo em đi mướn phòng đi." Y cảm thấy nhất định là vì hai người đã rất lâu (thật ra chỉ mới một tuần) rồi không chân chính làm. Y thật sự không thể cảm nhận được sự tồn tại của Đàm Thiên Dương. Cho nên cảm giác không an toàn này liền xông ra từ trong xương xốt cùng thân thể y. Khiến cả người y đều khó chịu bức rứt.
Đem loại chuyện mướn phòng này nói đến trắng trợn, tự nhiên như vậy. Chỉ sợ đời này cũng chỉ có một mình Tịch Chiêu Nhiên. Chí ít Đàm Thiên Dương không nói nên lời.
"Về nhà ăn cơm trước rồi nói sau." Đàm Thiên Dương thấy cơ thể y dường như đang nói -- Em muốn anh, mau đến áp em đi -- Lời như thế khiến cho hắn cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Không hiểu sao hắn lại có cảm giác muốn ôm y, sau đó hôn một hơi.
"Không muốn, đi khách sạn ăn." Tịch Chiêu Nhiên vẫn cố chấp như vậy. Y lôi kéo hắn ra khỏi công ty, lái xe đi đến một khách sạn gần đó.
Hai người ở trong khách sạn mướn phòng. Tịch Chiêu Nhiên vừa vào đến cửa liền ôm lấy Đàm Thiên Dương bắt đầu hôn. Một bên lấy tay xé quần áo của hai người. Nơi này không có người ngoài, Đàm Thiên Dương dĩ nhiên sẽ không từ chối y. Thuận theo mà ôm y về phía giường ngủ -- Trong khoảng thời gian này, người cực kỳ vất vả không ai khác chính là Đàm Thiên Dương. Một bên bị Tịch thiếu gia quấy rối, một bên cứng rắn khắc chế dục vọng áp đảo y. Thật đúng là tra tấn lớn nhất đời này của hắn ah'.
Trong phòng rất nhanh truyền đến tiếng thở gấp của hai người đang quấn lấy nhau. Cho đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ chuyển tối, những ngôi nhà xung quanh đều đã lên đèn. Thanh âm ái muội cùng kịch liệt kia vẫn không ngừng lại. Quần áo cùng giầy dép rải rác khắp sàn nhà. Nhưng không có người nào có khả năng bận tâm đến chúng.
Mãi cho đến nửa đêm mười hai giờ. Đàm Thiên Dương mới ôm sát lấy người kia, bắn toàn bộ vào bên trong y. Tịch Chiêu Nhiên cũng gắt gao dựa lên bờ vai rộng của hắn, rên rĩ một tiếng. Trận hoan ái này kết thúc khiến cho cả hai người cảm thấy vừa nhẹ nhàng vừa sảng khoái.
Đàm Thiên Dương ôm người kia thở hổn hển trong chốc lát. Sau đó hôn lên lỗ tai y, thấp giọng nói. :"Có làm em bị thương không?" Một thời gian dài chỉ có thể đè nén dục vọng áp đảo người yêu của mình, cái gì cũng không thể làm. Cho dù một người luôn biết khắc chế như Đàm Thiên Dương cũng nhịn không được kích động. Thời điểm hai người làm tình, động tác của hắn cũng có chút mãnh liệt.
Tịch Chiêu Nhiên nằm ngửa trên gối. Lồng ngực phập phồng thở dốc, "Không có." Y lắc đầu nâng cằm. Cái cổ thon dài tạo thành một vòng cung duyên dáng. Mồ hôi cũng liền theo vòng cung đó trượt xuống ra giường. Ánh mắt của Đàm Thiên Dương cũng vì hình ảnh đó mà tối lại. Tính khí chôn trong cơ thể Tịch Chiêu Nhiên có chút cứng lên.
"Đi tắm đã." Đàm Thiên Dương cúi xuống hôn lên môi y. Tay chân Tịch Chiêu Nhiên cuốn lấy người hắn không buông, còn khiêu khích cắn hầu lễ của hắn. "Thiên Dương, anh có thể bế em không?" Tịch Chiêu Nhiên một bên để lại dấu cắn trên người hắn. Một bên mơ mơ hồ hồ nói, "Ông xã, mau bế em đi đi."
Đàm Thiên Dương thở hổn hển, đứng thẳng dậy bế y lên đi vào phòng tắm.
Có lẽ bởi vì liên quan đến tư thế của cơ thể. Thời điểm Đàm Thiên Dương bế y đi, hai người càng quấn chặt lấy nhau hơn. Tới phòng tắm cũng luyến tiếc không buông nhau ra. Và dĩ nhiên chuyện tắm rửa cũng là việc thật lâu sau đó...
...
Bởi vì hiện giờ đã khuya, hai người vẫn chưa về nhà. Cho nên khi Đàm Thiên Dương đi lấy thức ăn cho Tịch Chiêu Nhiên, y liền nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho Thiệu Đông Dương. Nhưng khi y gọi cho hắn lại không có ai bắt máy.
Tịch Chiêu Nhiên cầm di động nhíu mày. Y gọi thêm hai lần nữa mới có người nhận. Nhưng bắt máy lại là trợ thủ của Phó ca Hoắc Húc.
"Tịch thiếu gia." Giọng nói của Hoắc Húc vĩnh viễn vẫn là thanh âm giải quyết việc chung. Giống như một người máy lạnh như băng không có tình cảm.
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày hỏi :"Đông Dương đâu?"
Trong điện thoại im lặng một hồi lâu mới truyền đến thanh âm của Hoắc Húc. "Cậu ấy đang ngủ, ngài tìm cậu ấy có chuyện gì sao?"
"Ah!" Tịch Chiêu Nhiên ý vị thâm trường mà kéo dài thanh âm, cố ý hỏi :"A Húc ah', Đông Dương gần đây có phải là đang trốn tránh ai không?"
Đầu dây bên kia lại im lặng trong chốc lát, Hoắc Húc mới hỏi :"Nhị thiếu gia gặp chuyện phiền toái sao?"
"Đúng vậy ah', nghe nói là người bên cạnh của Phó ca, còn rất biết rõ địa chỉ của cậu ấy." Tịch Chiêu Nhiên nói tới đây cố ý ngừng một lúc. Sau đó mới tiếp tục dùng thanh âm kinh ngạc nói :"Lại nói tiếp ah'. A Húc, anh là người rất thân cận bên cạnh Phó ca. Anh có biết người nào chọc đến Đông Dương không?"
"Tôi sẽ đi thăm dò kiểm tra." Hoắc Húc lập tức nói, thanh âm có chút nghiêm túc.
Tịch Chiêu Nhiên lúc này mới nghiêm nghị nói :"Vậy anh phải tốn nhiều tâm tư rồi. Ah' phải, chờ khi nào Đông Dương tỉnh, anh nói giúp tôi một tiếng. Hôm nay cái tên Đổng Kính Hà tới tìm tôi để hỏi thăm cậu ấy. Nói muốn cậu ấy liên lạc với hắn."
Trong điện thoại lại im lặng, Tịch Chiêu Nhiên cầm di động, cố không phát ra tiếng cười. Đàm Thiên Dương dùng khăn lông lớn ở phía sau giúp y lau tóc. Thấy y cười đến vui vẻ, liền dùng môi chạm nhẹ lên lỗ tai y. Tịch Chiêu Nhiên quay đầu hôn hắn một cái, trên mặt ý cười càng sâu.
"Tịch thiếu gia, xin thứ cho tôi nói thẳng," Thanh âm của Hoắc truyền đến. Giọng nói hắn lúc này cực kì nghiêm túc. Thật giống như giáo viên chủ nhiệm đang giáo huấn học sinh trung học. Lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc, không lưu chút mặt mũi nào cho y. "Cha của Đổng Kính Hà là cục trưởng cục cảnh sát. Còn hắn là đội trưởng của tổ chống tội phạm. Cho nên tôi cảm thấy nhị thiếu gia tiếp tục lui tới với hắn sẽ không có lợi ích gì. Tịch thiếu gia, ngài cũng biết rõ chuyện tình của hắn và nhị thiếu gia năm đó. Ngài không những không ngăn cản bọn họ lui tới, mà còn làm cầu nối truyền tin. Đúng là không thể nào nói nổi đi?"
Tịch Chiêu Nhiên nhíu lông mày, trong lòng có chút kinh ngạc. Cái tên tảng đá vuông vức này cũng có lúc tức giận sao? Thật sự không dễ dàng nha! Một người lôi thôi lếch thếch như Thiệu Đông Dương, không nghĩ tới cũng có loại mị lực này. Ngay cả tảng đá cũng bị hắn thiêu đốt.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng Tịch Chiêu Nhiên vẫn tiếp tục nói, :"A Húc, anh có phải hiểu lầm không ah'? Đông Dương lúc trước đã liên lạc với Đổng Kính Hà. Hiện tại Đổng Kính Hà lại mất liên lạc với Đông Dương. Hắn là đang lo lắng cho cậu ấy thôi." Thanh âm của Tịch Chiêu Nhiên dừng một chút, lại tiếp tục nói. "Chuyện của bọn họ năm đó quả thật tôi biết một chút. Đông Dương mấy năm nay sống không có mục đích, đều vì người đàn ông đó. Tôi nghĩ cho bọn họ gặp nhau nói rõ một lần cũng là một chuyện tốt. Như vậy Đông Dương có thể giải thoát. Một lần nữa gặp gỡ người yêu chân chính của cậu ấy.. Ân, tôi cảm thấy cái người tên Tô Vũ ở bên cạnh cậu ta cũng không tệ. Có lẽ bọn họ ở cùng nhau sẽ có kết quả tốt đi. A Húc, anh thấy thế nào?"
Hoắc Húc im lặng một hồi, chỉ nói một câu với y. "Tô Vũ không xứng với cậu ấy."
Tịch Chiêu Nhiên ở bên cạnh cười đến hai mắt đều híp lại. Trêu chọc cái tên mặt than ngốc ngốc này cũng thích thú lắm ah'. Y tiếp tục nói: "Vậy được rồi, chờ chuyện của cậu ấy và Đổng Kính Hà giải quyết xong. Tôi sẽ giới thiệu cho cậu ta một người rất tốt. Cam đoan cùng cậu ấy xứng đôi."
Đầu dây bên kia vẫn không truyền đến thanh âm. Sau một hồi Hoắc Húc mới nói một câu, "Chuyện của Đổng Kính Hà tôi sẽ nói với nhị thiếu gia. Tịch thiếu gia còn có chuyện gì nói với cậu ấy không?"
"A! Tạm thời không có, chừng nào cậu ấy tỉnh, bảo cậy ấy gọi điện thoại cho tôi." Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một hồi, quyết định không tiếp tục trêu chọc hắn thêm. Trước cứ buông tha hắn đi, lần sau sẽ đùa hắn nữa.
"Tôi sẽ chuyển lời cho cậu ấy, tạm biệt Tịch thiếu gia." Thanh âm Hoắc Húc không gợn sóng nói.
"Ừ, tạm biệt." Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm cúp điện thoại.
Đàm Thiên Dương thấy y cúp điện thoại, liền đem người ôm vào trong chăn. Giống như thật lơ đãng hỏi y, :"Điện thoại của ai vậy?"
"Ah! Là trợ thủ của Phó ca, Hoắc Húc." Tịch Chiêu Nhiên trên mặt lộ ra nét cười. Y đột nhiên cảm thấy đem
Thiệu Đông Dương kết đôi với Hoắc Húc. Cái tên mặt ngoài vô cùng tinh anh, nhưng bên trong lại khô khan gần chết này. Nhất định sẽ rất thú vị ah'. Nghĩ đến đây y không nhịn được cười ra tiếng.
"Hắn nói cái gì?" Đàm Thiên Dương nghe xưng hô "Phó ca" này từ miệng y, mày khẽ nhíu lại.
"Không có gì, chỉ nói về chuyện Đông Dương thôi." Tịch Chiêu Nhiên nằm ở trên giường suy nghĩ một hồi lâu. Đột nhiên nghiêng thân thể áp lên người Đàm Thiên Dương. Y nhìn ánh mắt của hắn, tựa tiếu phi tiếu hỏi, :"Thiên Dương, vừa rồi có phải anh đang ghen hay không?" Y vừa rồi tuy nghĩ đến chuyện khác. Nhưng vẫn phát hiện khi y nhắc đến Phó ca, thân thể Đàm Thiên Dương rõ ràng căng thẳng một chút.
Đàm Thiên Dương nhìn ánh mắt của y. Không phủ nhận cũng không thừa nhận. Nhưng ánh mắt của hắn trở nên tối lại, nhìn qua có chút nguy hiểm.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không nói lời nào. Cười cười rồi hôn lên môi hắn một cái hỏi :" Thiên Dương, anh cho em ở trên một lần đi?" Y nhắc lại chuyện cũ. Lấy thân thể của Tịch Chiêu Nhiên, nếu đối phương không phải là Đàm Thiên Dương. Y muốn ở mặt trên thật sự rất dễ dàng. Nhưng nếu đối phương không phải là Đàm Thiên Dương. Y tuyệt đối không muốn cùng người khác thân mật, dán chặt nhau ở một chỗ như vậy. Đàm Thiên Dương bất đồng với những kẻ khác. Y thật sự hận đến độ không thể lấy một sợi dây xích khoá chặt hai người lại thành một thể. Dù ở nơi nào cũng không thể tách rời.
Đàm Thiên Dương híp mắt, nghiêng người trực tiếp áp y dưới thân. Cơ thể cao lớn cường tráng của hắn gắt gao đè chặt y, ngay cả một khoảng trống để xoay người cũng không có.
"Anh không muốn?" Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày.
Đàm Thiên Dương lắc đầu, sau đó nhìn chằm chằm ánh mắt của y, nói từng chữ từng chữ một. :"Không phải không đồng ý. Nhưng anh chỉ muốn áp em.
-- Nhìn thấy em, anh chỉ muốn đem em áp dưới thân, hoàn toàn giữ chặt lấy em."
Đây là lời nói thật lòng của Đàm Thiên Dương. Có lẽ ngay từ đầu hắn đồng ý ở cùng với Tịch Chiêu Nhiên. Chỉ là cảm thấy, nếu nhất định phải tìm một người để sống bên nhau trọn đời. Thì ở cùng với một người như Tịch Chiêu Nhiên, hắn cảm thấy rất tốt. Cho dù suy nghĩ và tính cách của y và hắn khác nhau. Nhưng sau khi hai người chân chính xác nhận quan hệ. Hắn bắt đầu cảm thấy lựa chọn của bản thân mình khi đó là đúng đắn. Ở cùng người kia, hơn nữa còn bị y cường liệt "đòi hỏi". Đàm Thiên Dương thấy rất hạnh phúc. Hắn chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy, cho đến khi tình yêu ngọt ngào cùng bình yên của hai người bổ sung vào cuộc sống của hắn. Dĩ nhiên hắn không hy vọng bị người khác cướp đi hạnh phúc này, ngay cả khao khát nó cũng không được.
Tịch Chiêu Nhiên khi nghe thấy lời nói này của Đàm Thiên Dương. Vẻ mặt y vô cùng kinh ngạc mà nhìn hắn. Nếu đổi thành một người đàn ông khác nói những lời này. Không phải là vô sỉ cũng là hạ lưu. Nhưng nếu đổi thành Đàm Thiên Dương, cảm giác kia liền hoàn toàn bất đồng. Có thể xem như một cách thức biểu đạt.
"Thiên.. Thiên Dương.." Tịch Chiêu Nhiên không xác định nhìn hắn. Trong mắt dè dặt nhưng đầy mong chờ. -- Đúng vậy, cho dù Đàm Thiên Dương lúc trước đồng ý ở cùng với y. Hơn nữa còn nói muốn ở bên nhau cả đời. Thế nhưng tình cảm của Đàm Thiên Dương khi đó vẫn nằm ở thế bị động. Thật giống như ở cùng ai một chỗ đều được. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân khiến y không cách nào yên lòng. Bởi vì nếu y không yêu hắn, Đàm Thiên Dương cũng sẽ không yêu y. Cho nên trước kia y tỏ tình với hắn. Và hắn khi đó cũng cảm thấy y thích hợp, cho nên bọn họ mới ở cùng nhau.
"Ân?" Đàm Thiên Dương hôn lên bờ môi của Tịch Chiêu Nhiên. Sau đó từ cằm y hôn xuống phía dưới.
"Thiên Dương..." Tịch Chiêu Nhiên ngửa đầu, hai mắt mở to nhìn trần nhà. Cảm giác tê dại truyền đến không ngừng gặm nhắm thân thể y.
Đàm Thiên Dương từ lồng ngực trắng mịn của y hôn xuống một đường. Cuối cùng dừng lại ở bụng dưới. Hắn từ trên cao nhìn tính khí đang đứng thẳng của Tịch Chiêu Nhiên.
Tịch Chiêu Nhiên cố gắng ngẩng đầu. Ánh mắt mong chờ nhìn hắn. -- Y cũng không biết mình đang mong chờ điều gì. Thế nhưng cái cảm giác mong chờ này, như thế nào cũng không ngừng được.
Đàm Thiên Dương nhìn một hồi lâu, hắn mới chủ động cúi đầu hôn lên đỉnh tính khí. Đôi môi dày rộng cơ hồ ngậm lấy đầu nấm. Tịch Chiêu Nhiên không thể kiềm nén mà rên rỉ một tiếng thật dài -- Chỉ nhìn hình ảnh như vậy đã khiến cho y thích đến độ muốn bắn ra khoái cảm.
Đàm Thiên Dương hôn một chút, liền dứt khoát mở miệng ngậm lấy. Tịch Chiêu Nhiên lần này trực tiếp kêu ra tiếng. Đàm Thiên Dương sau khi ngậm lấy tính khí của Tịch Chiêu Nhiên, hắn giương mắt nhìn y. Sau đó mô phỏng theo phương thức hoan ái, cao thấp di chuyển.
Rung động của khoái cảm giống như một luồng điện chạy loạn khắp thân thể Tịch Chiêu Nhiên. Xuyên qua đầu ngón tay, y kềm nén không được mà lớn tiếng rên rỉ sảng khoái. Cho đến cuối cùng là khóc nức nở...
...
Ngày hôm sau hai người đều đi làm muộn. Tịch Chiêu Nhiên thì không sao. Y có đến muộn cũng không có ai dám quản. Nhưng bởi vì tối hôm qua, cả hai người đã làm tình vô cùng kịch liệt. Cho nên thời điểm Tịch Chiêu Nhiên đến công ty làm việc, trên gương mặt tuấn mỹ đầy quyến rũ thường ngày của y lại treo thêm một đôi mắt thâm quần. Tình cảnh của Đàm Thiên Dương lại càng phiền phức. Nhưng hôm nay có chuyện gì đó rất kỳ lạ. Vị quản lý nguyên bản luôn thích giáo huấn cùng trừ lương người khác lại không đến tìm hắn gây phiền phức. Ngay cả vẻ mặt của đồng sự làm việc chung -- rõ ràng là luôn len lén nhìn hắn. Nhưng khi tầm mắt của Đàm Thiên Dương nhìn về phía bọn họ. Bọn họ lại giả vờ như không có việc gì mà nhìn sang hướng khác.
Đàm Thiên Dương cũng không để ý, người khác thích nhìn chỗ nào là chuyện của người ta.
Mãi cho đến giữa trưa, hắn mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thời điểm hắn và Tịch Chiêu Nhiên cùng nhau đi vào khách sạn. Toàn bộ biểu hiện cùng cử chỉ thân mật của hai người đều bị người khác chụp lại. Số ảnh đó bị đưa lên trang nhất của hầu hết các tờ báo trong thành phố. Tiêu đề dùng một loại chữ viết lớn màu đen vô cùng bắt mắt "Tin nóng, con trai của quan chức cao cấp cùng người tình đồng tính đến khách sạn. Thế giới này sẽ như thế nào đây? Phụ nữ đều biến mất trong mắt của đàn ông sao?
Bởi vì nguyên nhân trong nhà có người thứ ba. Tịch Chiêu Nhiên hầu như mỗi buổi tối đều kéo Đàm Thiên Dương ra ngoài. Hai người không đến rạp chiếu phim cũng là đi dạo chợ đêm hoặc ăn khuya... Vừa mới bắt đầu, Tịch thiếu gia cảm thấy như vậy cũng tốt lắm. Bởi vì cảm giác hẹn hò này thật lãng mạn ngọt ngào. Nhưng khi y lần thứ N trong tuần cầu hoan với người yêu của mình, lại bị hắn lấy lý do "trong nhà có người, sẽ nghe thấy" để từ chối. Một loại cảm giác ngứa ngáy xôn xao trong lòng khiến cho Tịch thiếu gia bắt đầu cảm thấy cáu gắt. Mỗi lần đều chỉ có thể để cho Đàm Thiên Dương dùng tay giúp y phát tiết dục vọng. Nhưng điều đó lại làm cho y càng ngày càng trở nên khó thoả mãn, thân thể cũng dần cảm thấy hư không.
Cũng ngay tại lúc Tịch thiếu gia bởi vì nguyên nhân đó mà bắt đầu đối với các sự vật cùng sự việc xung quanh cảm thấy bất mãn. Tính tình gần như sắp bùng nổ, thì một vị khách không mời mà tới tìm đến cửa. Kẻ đó không ai khác chính là -- Đổng Kính Hà.
Thời điểm Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy Đổng Kính Hà. Hắn đang ngồi ở phòng nghỉ nhàn nhã uống trà chờ y.
"Tịch thiếu gia, cậu đến rồi." Đổng Kính Hà thấy y đi đến, liền mỉm cười đứng lên gật đầu với y.
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày hỏi :"Tìm tôi có việc gì không?" Cha của Đổng Kính Hà là một nhân vật có uy tín cùng danh vọng ở thành phố A. Chỉ sợ giao tình giữa cha y và ông ta không đơn giản. Nếu hắn muốn đến tập đoàn Thắng Hùng tìm y, thật sự cũng không phải là việc gì khó khăn.
"Ha hả, chúng ta vẫn nên ngồi xuống rồi nói chuyện sau, Tịch thiếu gia." Đổng Kính Hà ý bảo y ngồi xuống trước.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn Đổng Kính Hà. Y theo ý hắn ngồi xuống phía đối diện.
"Là như vậy, hôm đó tôi đi tìm Đông Dương cùng nhau uống chút rượu, ôn lại chuyện xưa. Dù sao tuổi tác chúng tôi khi đó vẫn còn quá nhỏ. Cho nên mới giải quyết mọi chuyện không thoả đáng. Chuyện đó cũng đã là quá khứ, như một dấu chấm hết. Đông Dương cũng đã tha thứ cho tôi. Chúng tôi còn hứa hẹn sẽ liên lạc cùng nhau. Nhưng lâu rồi tôi lại không nhận được tin tức của cậu ấy. Gọi điện thoại cậu ấy cũng không bắt máy. Cho nên tôi có chút lo lắng, muốn hỏi Tịch thiếu gia gần đây có thấy cậu ấy hay không." Bề ngoài của Đổng Kính Hà rất hiền lành, khuôn mặt đoan chính không nóng nảy cũng không chậm chạp, giọng nói trầm ổn. Vẻ ngoài chính trực này thường làm cho người ta dễ dàng tin tưởng hắn.
Tịch Chiêu Nhiên giương mắt nhìn hắn một hồi lâu. Đối phương cũng không thèm để ý, vẫn mỉm cười nhìn y. Vẻ mặt không chút gợn sóng sợ hãi.
"Đổng Kính Hà." Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn, "Cậu có biết không? Cậu là một người làm cho tôi cảm thấy thật chán ghét." Y thản nhiên nói xong lại nghĩ đến lúc trước. Khi Lỗ Dụ Khiên nói hắn rất ghét bộ dạng giả tạo của y. Hiện giờ Tịch Chiêu Nhiên đã có thể hiểu rõ cảm giác của Lỗ Dụ Khiên lúc đó.
Đổng Kính Hà chính là loại người này, hơn nữa còn đạt đến trình độ cao siêu.
Nhìn hắn hiền lành, đối đãi với bất kỳ kẻ nào đều cư xử bình đẳng không phân cao thấp. Hắn thật giống một người hoàn hảo không dính chút tạp chất gì, giống như một vị thần. Nhưng kỳ thật, căn bản không có bất kỳ kẻ nào có khả năng để hắn coi trọng. Bởi vì trong lòng hắn tự nhận mình là thần phật. Người bình thường thì làm sao hắn có thể để trong mắt?
Tịch Chiêu Nhiên nghĩ, có lẽ đại khái Thiệu Đông Dương năm đó bị thu hút bởi thái độ cư xử bình đẳng, không phân cao thấp này của hắn. Thế nhưng cuối cùng, y cũng vì thái độ này mà thua trong tay hắn.
"Ách, Tịch thiếu gia có chuyện gì hiểu lầm tôi sao?" Đổng Kính Hà cười hoà bình. Nhưng trên mặt hắn cũng xuất hiện chút xấu hổ.
"Cậu có phải nghĩ rằng, chỉ cần cậu nói một câu xin lỗi. Thì các cậu có thể trở lại như trước. Đông Dương vẫn sẽ ngoan ngoãn phục tung cậu?" Tịch Chiêu Nhiên hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Thân thể ngã về phía sau dựa vào lưng ghế. Hai chân bắt chéo, tư thế của y vừa tao nhã vừa sang trọng.
"Xem ra Tịch thiếu gia hiểu lầm tôi rất nhiều ah'." Đổng Kính Hà lấy vẻ mặt không có biện pháp nào lắc đầu. Hắn cười giống như một người anh đang cưng chiều em trai mình. "Tôi không có nghĩ tới chuyện làm cho Đông Dương ngoan ngoãn phục tùng mình. Tôi chỉ muốn cậu ấy quay về chính đạo..."
"Được rồi." Tịch Chiêu Nhiên không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của hắn, âm lượng cũng thoáng đề cao.
Đổng Kính hà sửng sốt, hắn nhìn y, thanh âm theo bản năng ngừng lại.
"Cậu có biết Đông Dương đã sống như thế nào sau khi bị cậu gài bẫy, quay lưng bỏ đi hay không?" Tịch Chiêu Nghiên bỏ đùi phải của mình xuống, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay chống trên mặt bàn. Dùng khoảng cách gần nhất nhìn hắn. "Uống rượu, hít ma tuý... chúng tôi lúc đó còn hẹn nhau, nếu thật sự không chịu nổi nữa, liền cùng nhau nhảy lầu tự sát..." Đôi mắt Tịch Chiêu đỏ bừng quan sát hắn. Năm đó bọn họ còn rất nhỏ, ngay cả an ủi nhau cũng không. Cả hai chỉ biết dựa vào ma tuý để giải quyết toàn bộ mọi chuyện.
"Cho dù hiện tại mỗi ngày của cậu ấy trôi qua rất vui vẻ. Giống như chuyện đó chưa từng xảy ra. Nhưng chỉ có tôi, người cùng cậu ấy vượt qua những ngày tháng đó mới biết. Cậu ta cho tới bây giờ vẫn không thể nào vứt bỏ được chuyện đó. Hiện tại vẫn như vậy, qua được ngày nào thì tính ngày đó.. Cho nên..." Tịch Chiêu Nhiên mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn. Con ngươi đen láy giống như không thể nhìn thấy vực sâu. "Đừng đi tìm cậu ấy nữa. Bằng không cho dù cậu ta không xuống tay với cậu, tôi cũng sẽ giết cậu!" Thanh âm của Tịch Chiêu Nhiên lạnh đến mức giống như hàn băng ngàn năm.
Thiệu Đông Dương và Đàm Thiên Dương không giống nhau. Bởi vì y còn có một tia hy vọng là Đàm Thiên Dương. Vì thế y mới không tiếc nuối đánh cuộc. Đem toàn bộ tình cảm và tín nhiệm của mình đánh cuộc cho hắn, đánh đổi cả đời này của y.
Nhưng y và Thiệu Đông Dương ngày trước. Ở mặt tình cảm, cho dù cả hai đều xem đối phương trở thành bản thân của mình. Là người thân duy nhất, nhưng hai người vẫn luôn phòng bị nhau. Cho nên kỳ thật, Thiệu Đông Dương càng đáng thương hơn y. Chí ít y hiện giờ còn có Đàm Thiên Dương. Cho dù y chỉ đang đánh cuộc, nhưng y vẫn có hy vọng thắng. Còn Thiệu Đông Dương, hắn chỉ có hai bàn tay trắng.
Đổng Kính Hà bị ánh mắt tàn nhẫn của y làm cho kinh ngạc. Hắn nhất thời sửng sờ ngồi tại chỗ, quên rằng mình phải phản ứng.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn thẳng hắn một hồi lâu. Sau đó thân thể y lui về phía sau lưng ghế, tao nhã đứng lên.
"Còn có," Tịch Chiêu Nhiên đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống. "Đừng nghĩ muốn lợi dụng Đông Dương để đối phó với đại ca và cha nuôi của cậu ta. Nói thật, tôi cũng không biết bọn họ sẽ làm gì. Nhưng tôi nghĩ, nếu Phó ca biết được những chuyện cậu đã gây ra. Hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu, người đã tổn thương em trai của hắn, còn có ý đồ lợi dụng người của hắn. Cho nên tôi khuyên cậu một câu, một vừa hai phải thôi." Y nói xong trực tiếp xoay người rời khỏi phòng nghỉ, cũng không quay đầu lại.
Để lại Đổng Kính Hà đứng tại chỗ, phát ngốc nhìn về hướng y rời đi một hồi lâu.
※
Bởi vì sự xuất hiện của Đổng Kính Hà, cáu gắt trong lòng Tịch Chiêu Nhiên hoàn toàn bị châm ngòi. Y hiện giờ nhìn đến bất cứ đồ vật gì cũng đều muốn đi đến đá một cước để trút giận. Tịch Chiêu Nhiên làm gì cũng đều không có cách nào tập trung tinh thần. Y cứ như vậy qua hết một buổi chiều. Tịch thiếu gia cảm thấy nếu như buổi tối ngày hôm nay, Đàm Thiên Dương vẫn tiếp tục từ chối y thêm lần nữa. Y nhất định sẽ không để ý đến chuyện hắn đồng ý hay không đồng ý, cường ngạnh đem hắn ấn lên giường làm một hồi!
Thời điểm Đàm Thiên Dương tan tầm, hắn nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên đứng trước mặt mình cười đến giả dối. Đàm Thiên Dương kinh ngạc hỏi, :"Làm sao vậy?" -- Từ khi bọn họ ở cùng nhau, Tịch Chiêu Nhiên đã không còn cười như vậy với hắn.
"Thiên Dương, chúng ta đi mướn phòng đi." Tịch Chiêu Nhiên ôm chặt lấy cánh tay hắn, vô cùng lớn mật nói trắng ra.
Người từ trước tới giờ bị gió cuốn nhưng không thể nào dịch chuyển như Đàm Thiên Dương cũng bị lời nói trắng trợn của y làm cho ngẩn người. Hắn nhìn y một hồi lâu liền hồi thần -- Hiện tại là giờ tan tầm, cơ bản công nhân viên trong công ty đều đã về nhà. Bằng không chuyện bát quái ngày hôm sau ở công ty nhất định sẽ là :"Thái tử gia của tập đoàn Thắng Hùng, ở trước mặt mọi người theo đuổi một vị bảo an. Lớn mật thổ lộ thỉnh cầu đi mướn phòng, là yêu thành si hay là quấy nhiễn tình dục?"
Đàm Thiên Dương sửng sốt một hồi lâu rốt cuộc mới lấy lại chút thần trí. Nhưng hắn không nói gì, vẫn đang suy nghĩ nên nói như thế nào với y. Nhưng Tịch Chiêu Nhiên đã gấp đến độ không còn dằn nổi, trực tiếp kéo tay hắn đi ra ngoài cửa lớn.
"Chờ một chút." Đàm Thiên Dương vội vàng kéo người đang cường ngạnh lôi hắn đi ra ngoài. Đưa y đến một góc cầu thang.
Đàm Thiên Dương nhìn người đứng ở trước mặt mình. Hắn rõ ràng cảm nhận được sự nôn nóng cùng bất an trên người Tịch Chiêu Nhiên. Vì thế liền đưa tay xoa đầu y, quan tâm hỏi. :"Làm sao vậy Nhiên Nhiên, có việc gì thì nói với anh."
Tịch Chiêu Nhiên chỗ nào còn muốn nói chuyện gì. Y chính là cảm thấy trong người mình đang có một ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt. Quấy rối y, làm cho cả người y không cách nào an ổn.
"Em cảm thấy rất bất an." Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt giống như thiêu đốt. "Thiên Dương, anh theo em đi mướn phòng đi." Y cảm thấy nhất định là vì hai người đã rất lâu (thật ra chỉ mới một tuần) rồi không chân chính làm. Y thật sự không thể cảm nhận được sự tồn tại của Đàm Thiên Dương. Cho nên cảm giác không an toàn này liền xông ra từ trong xương xốt cùng thân thể y. Khiến cả người y đều khó chịu bức rứt.
Đem loại chuyện mướn phòng này nói đến trắng trợn, tự nhiên như vậy. Chỉ sợ đời này cũng chỉ có một mình Tịch Chiêu Nhiên. Chí ít Đàm Thiên Dương không nói nên lời.
"Về nhà ăn cơm trước rồi nói sau." Đàm Thiên Dương thấy cơ thể y dường như đang nói -- Em muốn anh, mau đến áp em đi -- Lời như thế khiến cho hắn cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Không hiểu sao hắn lại có cảm giác muốn ôm y, sau đó hôn một hơi.
"Không muốn, đi khách sạn ăn." Tịch Chiêu Nhiên vẫn cố chấp như vậy. Y lôi kéo hắn ra khỏi công ty, lái xe đi đến một khách sạn gần đó.
Hai người ở trong khách sạn mướn phòng. Tịch Chiêu Nhiên vừa vào đến cửa liền ôm lấy Đàm Thiên Dương bắt đầu hôn. Một bên lấy tay xé quần áo của hai người. Nơi này không có người ngoài, Đàm Thiên Dương dĩ nhiên sẽ không từ chối y. Thuận theo mà ôm y về phía giường ngủ -- Trong khoảng thời gian này, người cực kỳ vất vả không ai khác chính là Đàm Thiên Dương. Một bên bị Tịch thiếu gia quấy rối, một bên cứng rắn khắc chế dục vọng áp đảo y. Thật đúng là tra tấn lớn nhất đời này của hắn ah'.
Trong phòng rất nhanh truyền đến tiếng thở gấp của hai người đang quấn lấy nhau. Cho đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ chuyển tối, những ngôi nhà xung quanh đều đã lên đèn. Thanh âm ái muội cùng kịch liệt kia vẫn không ngừng lại. Quần áo cùng giầy dép rải rác khắp sàn nhà. Nhưng không có người nào có khả năng bận tâm đến chúng.
Mãi cho đến nửa đêm mười hai giờ. Đàm Thiên Dương mới ôm sát lấy người kia, bắn toàn bộ vào bên trong y. Tịch Chiêu Nhiên cũng gắt gao dựa lên bờ vai rộng của hắn, rên rĩ một tiếng. Trận hoan ái này kết thúc khiến cho cả hai người cảm thấy vừa nhẹ nhàng vừa sảng khoái.
Đàm Thiên Dương ôm người kia thở hổn hển trong chốc lát. Sau đó hôn lên lỗ tai y, thấp giọng nói. :"Có làm em bị thương không?" Một thời gian dài chỉ có thể đè nén dục vọng áp đảo người yêu của mình, cái gì cũng không thể làm. Cho dù một người luôn biết khắc chế như Đàm Thiên Dương cũng nhịn không được kích động. Thời điểm hai người làm tình, động tác của hắn cũng có chút mãnh liệt.
Tịch Chiêu Nhiên nằm ngửa trên gối. Lồng ngực phập phồng thở dốc, "Không có." Y lắc đầu nâng cằm. Cái cổ thon dài tạo thành một vòng cung duyên dáng. Mồ hôi cũng liền theo vòng cung đó trượt xuống ra giường. Ánh mắt của Đàm Thiên Dương cũng vì hình ảnh đó mà tối lại. Tính khí chôn trong cơ thể Tịch Chiêu Nhiên có chút cứng lên.
"Đi tắm đã." Đàm Thiên Dương cúi xuống hôn lên môi y. Tay chân Tịch Chiêu Nhiên cuốn lấy người hắn không buông, còn khiêu khích cắn hầu lễ của hắn. "Thiên Dương, anh có thể bế em không?" Tịch Chiêu Nhiên một bên để lại dấu cắn trên người hắn. Một bên mơ mơ hồ hồ nói, "Ông xã, mau bế em đi đi."
Đàm Thiên Dương thở hổn hển, đứng thẳng dậy bế y lên đi vào phòng tắm.
Có lẽ bởi vì liên quan đến tư thế của cơ thể. Thời điểm Đàm Thiên Dương bế y đi, hai người càng quấn chặt lấy nhau hơn. Tới phòng tắm cũng luyến tiếc không buông nhau ra. Và dĩ nhiên chuyện tắm rửa cũng là việc thật lâu sau đó...
...
Bởi vì hiện giờ đã khuya, hai người vẫn chưa về nhà. Cho nên khi Đàm Thiên Dương đi lấy thức ăn cho Tịch Chiêu Nhiên, y liền nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho Thiệu Đông Dương. Nhưng khi y gọi cho hắn lại không có ai bắt máy.
Tịch Chiêu Nhiên cầm di động nhíu mày. Y gọi thêm hai lần nữa mới có người nhận. Nhưng bắt máy lại là trợ thủ của Phó ca Hoắc Húc.
"Tịch thiếu gia." Giọng nói của Hoắc Húc vĩnh viễn vẫn là thanh âm giải quyết việc chung. Giống như một người máy lạnh như băng không có tình cảm.
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày hỏi :"Đông Dương đâu?"
Trong điện thoại im lặng một hồi lâu mới truyền đến thanh âm của Hoắc Húc. "Cậu ấy đang ngủ, ngài tìm cậu ấy có chuyện gì sao?"
"Ah!" Tịch Chiêu Nhiên ý vị thâm trường mà kéo dài thanh âm, cố ý hỏi :"A Húc ah', Đông Dương gần đây có phải là đang trốn tránh ai không?"
Đầu dây bên kia lại im lặng trong chốc lát, Hoắc Húc mới hỏi :"Nhị thiếu gia gặp chuyện phiền toái sao?"
"Đúng vậy ah', nghe nói là người bên cạnh của Phó ca, còn rất biết rõ địa chỉ của cậu ấy." Tịch Chiêu Nhiên nói tới đây cố ý ngừng một lúc. Sau đó mới tiếp tục dùng thanh âm kinh ngạc nói :"Lại nói tiếp ah'. A Húc, anh là người rất thân cận bên cạnh Phó ca. Anh có biết người nào chọc đến Đông Dương không?"
"Tôi sẽ đi thăm dò kiểm tra." Hoắc Húc lập tức nói, thanh âm có chút nghiêm túc.
Tịch Chiêu Nhiên lúc này mới nghiêm nghị nói :"Vậy anh phải tốn nhiều tâm tư rồi. Ah' phải, chờ khi nào Đông Dương tỉnh, anh nói giúp tôi một tiếng. Hôm nay cái tên Đổng Kính Hà tới tìm tôi để hỏi thăm cậu ấy. Nói muốn cậu ấy liên lạc với hắn."
Trong điện thoại lại im lặng, Tịch Chiêu Nhiên cầm di động, cố không phát ra tiếng cười. Đàm Thiên Dương dùng khăn lông lớn ở phía sau giúp y lau tóc. Thấy y cười đến vui vẻ, liền dùng môi chạm nhẹ lên lỗ tai y. Tịch Chiêu Nhiên quay đầu hôn hắn một cái, trên mặt ý cười càng sâu.
"Tịch thiếu gia, xin thứ cho tôi nói thẳng," Thanh âm của Hoắc truyền đến. Giọng nói hắn lúc này cực kì nghiêm túc. Thật giống như giáo viên chủ nhiệm đang giáo huấn học sinh trung học. Lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc, không lưu chút mặt mũi nào cho y. "Cha của Đổng Kính Hà là cục trưởng cục cảnh sát. Còn hắn là đội trưởng của tổ chống tội phạm. Cho nên tôi cảm thấy nhị thiếu gia tiếp tục lui tới với hắn sẽ không có lợi ích gì. Tịch thiếu gia, ngài cũng biết rõ chuyện tình của hắn và nhị thiếu gia năm đó. Ngài không những không ngăn cản bọn họ lui tới, mà còn làm cầu nối truyền tin. Đúng là không thể nào nói nổi đi?"
Tịch Chiêu Nhiên nhíu lông mày, trong lòng có chút kinh ngạc. Cái tên tảng đá vuông vức này cũng có lúc tức giận sao? Thật sự không dễ dàng nha! Một người lôi thôi lếch thếch như Thiệu Đông Dương, không nghĩ tới cũng có loại mị lực này. Ngay cả tảng đá cũng bị hắn thiêu đốt.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng Tịch Chiêu Nhiên vẫn tiếp tục nói, :"A Húc, anh có phải hiểu lầm không ah'? Đông Dương lúc trước đã liên lạc với Đổng Kính Hà. Hiện tại Đổng Kính Hà lại mất liên lạc với Đông Dương. Hắn là đang lo lắng cho cậu ấy thôi." Thanh âm của Tịch Chiêu Nhiên dừng một chút, lại tiếp tục nói. "Chuyện của bọn họ năm đó quả thật tôi biết một chút. Đông Dương mấy năm nay sống không có mục đích, đều vì người đàn ông đó. Tôi nghĩ cho bọn họ gặp nhau nói rõ một lần cũng là một chuyện tốt. Như vậy Đông Dương có thể giải thoát. Một lần nữa gặp gỡ người yêu chân chính của cậu ấy.. Ân, tôi cảm thấy cái người tên Tô Vũ ở bên cạnh cậu ta cũng không tệ. Có lẽ bọn họ ở cùng nhau sẽ có kết quả tốt đi. A Húc, anh thấy thế nào?"
Hoắc Húc im lặng một hồi, chỉ nói một câu với y. "Tô Vũ không xứng với cậu ấy."
Tịch Chiêu Nhiên ở bên cạnh cười đến hai mắt đều híp lại. Trêu chọc cái tên mặt than ngốc ngốc này cũng thích thú lắm ah'. Y tiếp tục nói: "Vậy được rồi, chờ chuyện của cậu ấy và Đổng Kính Hà giải quyết xong. Tôi sẽ giới thiệu cho cậu ta một người rất tốt. Cam đoan cùng cậu ấy xứng đôi."
Đầu dây bên kia vẫn không truyền đến thanh âm. Sau một hồi Hoắc Húc mới nói một câu, "Chuyện của Đổng Kính Hà tôi sẽ nói với nhị thiếu gia. Tịch thiếu gia còn có chuyện gì nói với cậu ấy không?"
"A! Tạm thời không có, chừng nào cậu ấy tỉnh, bảo cậy ấy gọi điện thoại cho tôi." Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một hồi, quyết định không tiếp tục trêu chọc hắn thêm. Trước cứ buông tha hắn đi, lần sau sẽ đùa hắn nữa.
"Tôi sẽ chuyển lời cho cậu ấy, tạm biệt Tịch thiếu gia." Thanh âm Hoắc Húc không gợn sóng nói.
"Ừ, tạm biệt." Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm cúp điện thoại.
Đàm Thiên Dương thấy y cúp điện thoại, liền đem người ôm vào trong chăn. Giống như thật lơ đãng hỏi y, :"Điện thoại của ai vậy?"
"Ah! Là trợ thủ của Phó ca, Hoắc Húc." Tịch Chiêu Nhiên trên mặt lộ ra nét cười. Y đột nhiên cảm thấy đem
Thiệu Đông Dương kết đôi với Hoắc Húc. Cái tên mặt ngoài vô cùng tinh anh, nhưng bên trong lại khô khan gần chết này. Nhất định sẽ rất thú vị ah'. Nghĩ đến đây y không nhịn được cười ra tiếng.
"Hắn nói cái gì?" Đàm Thiên Dương nghe xưng hô "Phó ca" này từ miệng y, mày khẽ nhíu lại.
"Không có gì, chỉ nói về chuyện Đông Dương thôi." Tịch Chiêu Nhiên nằm ở trên giường suy nghĩ một hồi lâu. Đột nhiên nghiêng thân thể áp lên người Đàm Thiên Dương. Y nhìn ánh mắt của hắn, tựa tiếu phi tiếu hỏi, :"Thiên Dương, vừa rồi có phải anh đang ghen hay không?" Y vừa rồi tuy nghĩ đến chuyện khác. Nhưng vẫn phát hiện khi y nhắc đến Phó ca, thân thể Đàm Thiên Dương rõ ràng căng thẳng một chút.
Đàm Thiên Dương nhìn ánh mắt của y. Không phủ nhận cũng không thừa nhận. Nhưng ánh mắt của hắn trở nên tối lại, nhìn qua có chút nguy hiểm.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không nói lời nào. Cười cười rồi hôn lên môi hắn một cái hỏi :" Thiên Dương, anh cho em ở trên một lần đi?" Y nhắc lại chuyện cũ. Lấy thân thể của Tịch Chiêu Nhiên, nếu đối phương không phải là Đàm Thiên Dương. Y muốn ở mặt trên thật sự rất dễ dàng. Nhưng nếu đối phương không phải là Đàm Thiên Dương. Y tuyệt đối không muốn cùng người khác thân mật, dán chặt nhau ở một chỗ như vậy. Đàm Thiên Dương bất đồng với những kẻ khác. Y thật sự hận đến độ không thể lấy một sợi dây xích khoá chặt hai người lại thành một thể. Dù ở nơi nào cũng không thể tách rời.
Đàm Thiên Dương híp mắt, nghiêng người trực tiếp áp y dưới thân. Cơ thể cao lớn cường tráng của hắn gắt gao đè chặt y, ngay cả một khoảng trống để xoay người cũng không có.
"Anh không muốn?" Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày.
Đàm Thiên Dương lắc đầu, sau đó nhìn chằm chằm ánh mắt của y, nói từng chữ từng chữ một. :"Không phải không đồng ý. Nhưng anh chỉ muốn áp em.
-- Nhìn thấy em, anh chỉ muốn đem em áp dưới thân, hoàn toàn giữ chặt lấy em."
Đây là lời nói thật lòng của Đàm Thiên Dương. Có lẽ ngay từ đầu hắn đồng ý ở cùng với Tịch Chiêu Nhiên. Chỉ là cảm thấy, nếu nhất định phải tìm một người để sống bên nhau trọn đời. Thì ở cùng với một người như Tịch Chiêu Nhiên, hắn cảm thấy rất tốt. Cho dù suy nghĩ và tính cách của y và hắn khác nhau. Nhưng sau khi hai người chân chính xác nhận quan hệ. Hắn bắt đầu cảm thấy lựa chọn của bản thân mình khi đó là đúng đắn. Ở cùng người kia, hơn nữa còn bị y cường liệt "đòi hỏi". Đàm Thiên Dương thấy rất hạnh phúc. Hắn chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy, cho đến khi tình yêu ngọt ngào cùng bình yên của hai người bổ sung vào cuộc sống của hắn. Dĩ nhiên hắn không hy vọng bị người khác cướp đi hạnh phúc này, ngay cả khao khát nó cũng không được.
Tịch Chiêu Nhiên khi nghe thấy lời nói này của Đàm Thiên Dương. Vẻ mặt y vô cùng kinh ngạc mà nhìn hắn. Nếu đổi thành một người đàn ông khác nói những lời này. Không phải là vô sỉ cũng là hạ lưu. Nhưng nếu đổi thành Đàm Thiên Dương, cảm giác kia liền hoàn toàn bất đồng. Có thể xem như một cách thức biểu đạt.
"Thiên.. Thiên Dương.." Tịch Chiêu Nhiên không xác định nhìn hắn. Trong mắt dè dặt nhưng đầy mong chờ. -- Đúng vậy, cho dù Đàm Thiên Dương lúc trước đồng ý ở cùng với y. Hơn nữa còn nói muốn ở bên nhau cả đời. Thế nhưng tình cảm của Đàm Thiên Dương khi đó vẫn nằm ở thế bị động. Thật giống như ở cùng ai một chỗ đều được. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân khiến y không cách nào yên lòng. Bởi vì nếu y không yêu hắn, Đàm Thiên Dương cũng sẽ không yêu y. Cho nên trước kia y tỏ tình với hắn. Và hắn khi đó cũng cảm thấy y thích hợp, cho nên bọn họ mới ở cùng nhau.
"Ân?" Đàm Thiên Dương hôn lên bờ môi của Tịch Chiêu Nhiên. Sau đó từ cằm y hôn xuống phía dưới.
"Thiên Dương..." Tịch Chiêu Nhiên ngửa đầu, hai mắt mở to nhìn trần nhà. Cảm giác tê dại truyền đến không ngừng gặm nhắm thân thể y.
Đàm Thiên Dương từ lồng ngực trắng mịn của y hôn xuống một đường. Cuối cùng dừng lại ở bụng dưới. Hắn từ trên cao nhìn tính khí đang đứng thẳng của Tịch Chiêu Nhiên.
Tịch Chiêu Nhiên cố gắng ngẩng đầu. Ánh mắt mong chờ nhìn hắn. -- Y cũng không biết mình đang mong chờ điều gì. Thế nhưng cái cảm giác mong chờ này, như thế nào cũng không ngừng được.
Đàm Thiên Dương nhìn một hồi lâu, hắn mới chủ động cúi đầu hôn lên đỉnh tính khí. Đôi môi dày rộng cơ hồ ngậm lấy đầu nấm. Tịch Chiêu Nhiên không thể kiềm nén mà rên rỉ một tiếng thật dài -- Chỉ nhìn hình ảnh như vậy đã khiến cho y thích đến độ muốn bắn ra khoái cảm.
Đàm Thiên Dương hôn một chút, liền dứt khoát mở miệng ngậm lấy. Tịch Chiêu Nhiên lần này trực tiếp kêu ra tiếng. Đàm Thiên Dương sau khi ngậm lấy tính khí của Tịch Chiêu Nhiên, hắn giương mắt nhìn y. Sau đó mô phỏng theo phương thức hoan ái, cao thấp di chuyển.
Rung động của khoái cảm giống như một luồng điện chạy loạn khắp thân thể Tịch Chiêu Nhiên. Xuyên qua đầu ngón tay, y kềm nén không được mà lớn tiếng rên rỉ sảng khoái. Cho đến cuối cùng là khóc nức nở...
...
Ngày hôm sau hai người đều đi làm muộn. Tịch Chiêu Nhiên thì không sao. Y có đến muộn cũng không có ai dám quản. Nhưng bởi vì tối hôm qua, cả hai người đã làm tình vô cùng kịch liệt. Cho nên thời điểm Tịch Chiêu Nhiên đến công ty làm việc, trên gương mặt tuấn mỹ đầy quyến rũ thường ngày của y lại treo thêm một đôi mắt thâm quần. Tình cảnh của Đàm Thiên Dương lại càng phiền phức. Nhưng hôm nay có chuyện gì đó rất kỳ lạ. Vị quản lý nguyên bản luôn thích giáo huấn cùng trừ lương người khác lại không đến tìm hắn gây phiền phức. Ngay cả vẻ mặt của đồng sự làm việc chung -- rõ ràng là luôn len lén nhìn hắn. Nhưng khi tầm mắt của Đàm Thiên Dương nhìn về phía bọn họ. Bọn họ lại giả vờ như không có việc gì mà nhìn sang hướng khác.
Đàm Thiên Dương cũng không để ý, người khác thích nhìn chỗ nào là chuyện của người ta.
Mãi cho đến giữa trưa, hắn mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thời điểm hắn và Tịch Chiêu Nhiên cùng nhau đi vào khách sạn. Toàn bộ biểu hiện cùng cử chỉ thân mật của hai người đều bị người khác chụp lại. Số ảnh đó bị đưa lên trang nhất của hầu hết các tờ báo trong thành phố. Tiêu đề dùng một loại chữ viết lớn màu đen vô cùng bắt mắt "Tin nóng, con trai của quan chức cao cấp cùng người tình đồng tính đến khách sạn. Thế giới này sẽ như thế nào đây? Phụ nữ đều biến mất trong mắt của đàn ông sao?
Bình luận facebook