• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân (2 Viewers)

  • Chương 30

Bởi vì Đàm Thiên Dương có ý định thay đổi thái độ thù địch trong lòng Tịch Chiêu Nhiên đối với mẹ con nhà họ Tống. Cho nên sau khi gọi điện thoại cho hai mẹ con xong, hắn cố ý nói với y :"Ngày mai em phải giúp anh tiếp đãi tốt bọn họ, có biết không?"

Tịch Chiêu Nhiên vốn vì lần chủ đạo gây ra vụ tai nạn giao thông, mà cảm thấy chột dạ mỗi khi Đàm Thiên Dương nhắc đến hai mẹ con nhà họ Tống. Vì thế khi nghe thấy Đàm Thiên Dương nói như vậy. Tịch Chiêu Nhiên dĩ nhiên không có dị ý. Nhưng y vẫn có chút tò mò, gần đây không có ngày lễ nào. Vì sao hắn lại đột nhiên muốn mời bọn họ đến ăn cơm?

Vì vậy y liền đem vấn đề đó hỏi hắn. Đàm Thiên Dương chỉ nhìn y rồi nói :"Muốn giới thiệu em với bọn họ."

Ý của Đàm Thiên Dương đều đã nói trắng ra. Hắn gọi La Uyển Y một tiếng "chị dâu", cho nên hắn đương nhiên nên chính thức giới thiệu Nhiên Nhiên với cô. Điều này cũng có nghĩa là để y ra mắt gia trưởng.

Tịch Chiêu Nhiên trong đầu dạo một vòng. Tự nhiên hiểu được dụng ý của hắn. Y thấy Đàm Thiên Dương luôn vì y mà suy nghĩ chu toàn như vậy, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Gật đầu càng thêm vui vẻ, "Em sẽ tiếp đãi thật tốt hai người họ."

Mà người đối với bữa cơm này háo hức hơn ai hết chính là tiểu Tống Hàng.

Bé rất thích chú xinh đẹp nha...

Tiểu Tống Hàng nghe có thể đến nhà chú Thiên Dương ăn cơm. Còn có thể nhìn thấy người mình "ngưỡng mộ trong lòng đã lâu'' -- chú xinh đẹp, liền kích động đến mặt đỏ bừng. Bé cố ý bảo mẹ mình mặc cho bé bộ quần áo xinh đẹp mà bình thường không bao giờ mặc. La Uyển Y đương nhiên biết tiểu Tống Hàng có bao nhiêu thích Tịch Chiêu Nhiên. -- Cây bút mà Tịch Chiêu Nhiên tặng cho bé, bé vẫn hết sức trân trọng cất kỹ ở nhà. Mỗi ngày tiểu Hàng đều lấy cây bút ra ngắm một lần. Nghĩ muốn dùng nhưng vẻ mặt lại rất luyến tiếc, vô cùng đáng yêu -- Cô cười có chút bất đắc dĩ, thay quần áo mới cho cậu con trai.

Cứ như vậy, tiểu Tống Hàng mặc trên người bộ quần áo xinh đẹp nhất. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến nhà của Đàm Thiên Dương.

Đàm Thiên Dương nghe thấy tiếng chuông cửa, liền kêu Tịch Chiêu Nhiên giúp mình mở cửa. Còn hắn vẫn đang bận rộn trong nhà bếp.

Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt tiểu Tống Hàng đầu tiên là nhìn thấy gương mặt của Tịch Chiêu Nhiên đang mỉm cười. Bé vội vàng dùng thanh âm kích động lễ phép hô :"Cháu chào chú."

"Là tiểu Hàng phải không? Đã lâu không gặp cháu ah'." Tịch Chiêu Nhiên gật đầu với La Uyển Y. Sau đó liền đưa tay xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ nhắn đang cố gắng ngước nhìn của tiểu Tống Hàng.

Mặt của tiểu Tống Hàng đỏ đến mức muốn bốc hơi nước. A a a, chú xinh đẹp sờ đầu mình kia, mình hạnh phúc muốn chết mà!

Đàm Thiên Dương không nghe thấy âm thanh nào ở bên ngoài. Hai tay vẫn còn dính nước, hắn đi ra ngoài nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu chào La Uyển Y :"Chị dâu."

"Ừ." La Uyển Y mỉm cười gật đầu đáp lại.

Đàm Thiên Dương đi đến bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên, dùng vai đụng y, thấp giọng nói :"Còn không gọi?"

Tịch Chiêu Nhiên lập tức hiểu được ý của Đàm Thiên Dương, cũng học theo hắn gọi La Uyển Y :"Chị dâu."

"Ừ, hả hả." Khuôn mặt La Uyển Y vẫn hàm chứa ý cười, cô gật đầu sau đó cũng không nói gì thêm.

"Chú Thiên Dương!" Tiếu Tống Hàng không cam lòng bị người lớn bỏ quên, cũng lớn tiếng gọi.

"Ừ." Đàm Thiên Dương mỉm cười gật đầu với bé, tiếp đó nói với mọi người :"Đi vào trong đi, đứng ở cửa làm gì."

"Phải phải, hai người mau vào trong ngồi đi." Tịch Chiêu Nhiên vội tránh đường, bộ dạng như chủ nhà tiếp đãi khách.

"Được." La Uyển Y gật đầu, lôi kéo tiểu Tống Hàng vẫn còn đang chìm đắm trong hạnh phúc đi vào trong. "Đi vào thôi tiểu Hàng."

"Vâng!" Tống Hàng bé nhỏ lập tức gật đầu.

Ba người lớn và một đứa trẻ đứng trong phòng khách nhỏ của Đàm Thiên Dương thật sự có hơi chật một chút. Đàm Thiên Dương bảo Tịch Chiêu Nhiên tiếp khách, còn hắn thì chui vào trong nhà bếp, tiếp tục công việc của mình.

La Uyển Y nhớ đến lời của bác sĩ về cánh tay phải của Tịch Chiêu Nhiên khi xảy ra vụ tai nạn. Vì thế cô liền hết sức quan tâm hỏi :"Tịch tiên sinh, tay phải của cậu không sao chứ?"

"A, không có gì đáng ngại." Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu. Lại nói tiếp, từ sau khi xảy ra sự kiện kia. Đàm Thiên Dương rất chăm sóc cánh tay phải của y. Thường xuyên bôi thuốc bổ xương cốt vân vân cho y. Nên y đã sớm không còn cảm giác gì.

"Vậy là tốt rồi." La Uyển Y liên tục gật đầu, sau đó không khí trong phòng khách nhỏ liền rơi vào trạng thái im lặng. Hai người thật sự không biết nên lựa chủ để nào để tán gẫu với nhau. Tịch Chiêu Nhiên thấy Tống Hàng từ sau khi vào nhà vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm mặt mình. Liền nghiêng đầu nhìn bé, không nghĩ tới tiểu Hàng vì hành động này của y mà lập tức thẹn thùng cúi đầu, gương mặt đỏ bừng.

Tịch Chiêu Nhiên có chút muốn cười, cảm thấy bé rất thú vị. Y dùng hai tay ôm bé lên để trên đầu gối của mình. Nhưng vì y chưa từng ôm qua trẻ con, cho nên tư thế rất không được tự nhiên. Tiểu Hàng được y ôm vào lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng vừa nghĩ đến người hiện giờ đang ôm bé chính là chú xinh đẹp mà bé tưởng niệm đã lâu. Ôi ôi! Bé cảm thấy mình hạnh phúc muốn chết ah', không nên yêu cầu nhiều như vậy.

La Uyển Y ngồi trong phòng khách một hồi lâu, cảm thấy cùng Tịch Chiêu Nhiên ngồi không như vậy rất xấu hổ. Cô liền đứng dậy nói :"Chị đi giúp Thiên Dương."

"Vâng." Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, y cũng không có chút phản đối nào. Chỉ đành ngồi tại chỗ ôm Tống Hàng, mắt to trừng mắt nhỏ. Thấy tiểu Hàng dường như bị y ôm có chút không thoải mái. Thân thể bé nhỏ trong lồng ngực y khẽ vặn vẹo liền hỏi :"Tư thế chú ôm cháu không đúng sao?" Tịch Chiêu Nhiên từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với trẻ con. Đây đúng là lần đâu tiên của y. Tư thế ôm tiểu Hàng cũng là do y nhìn người ta ôm trẻ con mà bắt chước. Tư thế trống rất giống nhưng kỳ thật hoàn toàn không đúng.

Tiểu Tống Hàng suy nghĩ một chút nói :"Tay phải của chú phải để ở trên một chút, đừng dùng sức quá."

Tịch Chiêu Nhiên dựa theo lời của bé nói, sau đó hỏi :"Là như thế này phải không? Có thoải mái một chút không?"

"Vâng, thoải mái." Tiểu Tống Hàng gật đầu, trong lòng cũng trộm thở ra. Không khó chịu mệt mỏi giống như vừa rồi.

Tịch Chiêu Nhiên trong lòng cũng thầm thở phào. Phải biết, y ngày hôm qua đã hứa với Đàm Thiên Dương sẽ tiếp đãi thật tốt hai mẹ con Tống Hàng. Y cũng không muốn làm cho hắn thất vọng.

Nói đến thất vọng, y không thể lãng tránh mà nghĩ đến vụ tai nạn xe lần đó. Kỳ thật đôi khi Tịch Chiêu Nhiên nghĩ, nếu y sai người dàng dựng vụ tai nạn đó thêm một lần nữa. Như vậy có lẽ chuyện này vĩnh viễn sẽ không có ai phát hiện. Nhưng.. y nhìn thoáng qua bàn tay mình đang đặt trên người Tống Hàng. Thiên Dương rất thích những ngón tay này. Có đôi khi hắn còn cẩn thận giúp y cắt móng tay, giúp y dũa móng lại gọn gàng. Nhìn bàn tay được Đàm Thiên Dương chăm sóc kỹ lưỡng, y liền nghĩ không bao giờ muốn mình trở lại cuộc sống trước kia. Dùng đôi tay mà Thiên Dương cẩn thận trân trọng vấy bẩn thêm máu tươi. Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, Tịch Chiêu Nhiên đều rất sợ Đàm Thiên Dương sẽ ngửi thấy mùi máu trên tay mình. Sau đó lộ ra ánh mắt chán ghét nhìn y...

Không! Nếu Thiên Dương làm như vậy y nhất định sẽ không chịu nổi.

"Chú ah', chú làm sao vậy?" Tiểu Tống Hàng ngước đầu, gần gũi nhìn người mà bé "ngưỡng mộ trong lòng". Vốn bé cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng khi nhìn thấy biểu tình khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi trên gương mặt của chú xinh đẹp. Bé có chút buồn bã, là bé làm sai chuyện gì sao?

"Không có gì." Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu với bé, cười tủm tỉm nói :"Muốn xem TV không?"

"Vâng." Tiểu Tống Hàng vội gật đầu, chỉ cần chú xinh đẹp giấu đi biểu tình đó, bé sẽ vẫn thích gần gũi với y ah'.

Trong nhà bếp, La Uyển Y thấy Đàm Thiên Dương thuần thục rửa thực phẩm cắt rau. Có chút buồn cười nói :"Nếu những chiến hữu trước kia nhìn thấy cậu như thế này, tuyệt đối sẽ cười nhạo cậu."

Đàm Thiên Dương tranh thủ lúc rãnh rỗi nghiêng đầu nhìn cô nói :"Nhiên Nhiên không biết nấu cơm, đồ ăn bên ngoài không đủ chất dinh dưỡng, tôi lo lắng."

La Uyển Y cười cười, đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ. Cũng không biết là hâm mộ Tịch Chiêu Nhiên có một người đàn ông tốt như vậy. Hay là đang hâm mộ Đàm Thiên Dương có thể gặp gỡ được một người, khiến cho hắn toàn tâm toàn ý đi chăm sóc như thế.

Đàm Thiên Dương thấy vẻ mặt cô có chút mất mát liền an ủi :"Chị nhất định sẽ gặp được người nguyện ý chăm sóc chị."

La Uyển Y cười gật đầu, "Ừ, có duyên sẽ gặp."

Đàm Thiên Dương thấy nụ cười của cô không còn phức tạp giống như trước kia, trong lòng hắn cũng nhẹ thở ra.

"Thiên Dương, chị dự tính qua năm sau sẽ trở về thành phố Y, cậu... tính thế nào?" Bởi vì bọn họ trước kia đã nói sẽ cùng nhau đến đó. Nhưng hiện tại Tịch Chiêu Nhiên lại ngoài ý muốn xuất hiện. La Uyển Y đại khái đoán Đàm Thiên Dương có lẽ sẽ không cùng hai mẹ con cô rời đi nữa.

Đàm Thiên Dương suy nghĩ một chút mới nói :"Nhiên Nhiên sẽ đi theo tôi đến đó, hai chúng tôi dự tính sẽ mở một cửa hàng buôn bán. Đến lúc đó sẽ đi cùng hai mẹ con chị."

"Cậu ấy đi cùng với cậu?" La Uyển Y đối với tin tức này hết sức kinh ngạc. Nhìn Tịch Chiêu Nhiên ăn mặc sang trọng như vậy. Thấy thế nào cũng là một thiếu gia có tiền. Cùng những người bình thường như bọn họ mở một cửa hàng nhỏ. Cô cảm thấy có chút khó tưởng tượng được.

"Ừ, chờ thu xếp xong vài chuyện chúng ta sẽ rời đi." Đàm Thiên Dương nói.

"Vậy.. cha mẹ của cậu ấy thì sao?" La Uyển Y nghi ngờ hỏi.

Đàm Thiên Dương trầm mặc một hồi mới nói :"Cha mẹ của Nhiên Nhiên mặc kệ chuyện của em ấy."

La Uyển Y mở miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì thêm.

Bữa cơm này Đàm Thiên Dương nấu rất nhiều món ăn phong phú. Trong khoảng thời gian này, vì mỗi ngày Đàm Thiên Dương phải nấu nhiều món ăn đa dạng cho Tịch Chiêu Nhiên. Nên tay nghề nấu ăn của hắn cũng được rèn luyện.

Trên bàn cơm, La Uyển Y nói đến chuyện mở cửa hàng. Cô nói có một đồng hương ở nơi đó xem giúp cô một cửa hàng rất tốt, nằm ở mặt tiền đường gần trường học. Nơi đó còn có thể thuê đến hai cửa hàng. Đàm Thiên Dương nghe thấy liền hiểu ý, gật đầu nói rãnh sẽ tới đó xem giúp cô.

Tịch Chiêu Nhiên thấy hai người bàn bạc, liền hỏi Đàm Thiên Dương :"Chúng ta mở cửa hàng ở đó sao? Thiên Dương, anh đã nghĩ tốt rồi ah'?" Y đối với chuyện này vẫn thật chờ mong.

"Còn chưa nghĩ xong." Đàm Thiên Dương lắc đầu với y.

"Hay là hai người mở cửa hàng bán hoa đi, nghe nói trường học kia có rất nhiều nữ sinh. Chị ban đầu cũng tính mở một tiệm. Nhưng tiểu Hàng bị dị ứng phấn hoa, cho nên chị không mở." La Uyển Y đề nghị nói.

Đàm Thiên Dương nhíu mày, hắn cảm thấy hai người đàn ông lại đi mở cửa hàng bán hoa, dường như có chút kỳ quái. Nhưng có điều.. nếu mở cửa hàng bán hoa, hắn sẽ không bận nhiều việc. Lại có nhiều thời gian chăm sóc cho bọn họ. Hắn cuối cùng gật đầu, nói với La Uyển Y sẽ suy nghĩ một chút.

Tịch Chiêu Nhiên đối với việc này tự nhiên không hiểu gì. Cũng hoàn toàn không có biện pháp nào đưa ra đề nghị. Chỉ có thể để cho Đàm Thiên Dương suy nghĩ toàn bộ mọi chuyện.

Cũng không có cách nào ah', người đứng đầu trong gia đình, luôn là một người chịu ít nhiều vất vả.

Bọn họ ăn bữa cơm chiều vô cùng náo nhiệt. Cùng nhau nói chuyện phím, ăn cơm, bàn bạc mọi chuyện mà không bị thứ gì ngăn cách. Mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ. Đến tối, Đàm Thiên Dương tiễn La Uyển Y và tiểu Tống Hàng về nhà. Nhưng tiểu Hàng vẫn lôi kéo chú xinh đẹp không buông. La Uyển Y vẻ mặt bất đắt dĩ. Đàm Thiên Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói với bé :"Đến cuối tuần hai chúng ta sẽ đến tìm cháu, mang cháu đi chơi."

Tiểu Tống Hàng vừa nghe nói có thể cùng hai người đi chơi. Mà tối trọng yếu là chú xinh đẹp còn kéo tay bé, nói sẽ mua quà cho bé. Tiểu Tống Hàng cảm thấy bản thân mình hạnh phúc đến sắp ngất. Đầu nhỏ hoàn toàn không thể khống chế mà gật đầu. Sau đó cả người ngẫn ngơ bị người lớn đưa lên xe.



Đàm Thiên Dương sau khi tiễn hai mẹ con Tống Hàng lên xe taxi. Hắn trở về nhà dọn dẹp một chút, rồi lấy ra một cuốn sổ ghi chép. Bắt đầu tính toán gì đó trên mặt giấy.

"Anh viết gì vậy?" Tịch Chiêu Nhiên tò mò nghiêng người nhìn qua. Bình thường Đàm Thiên Dương cũng lấy cuốn sổ ghi chép này ra để tính toán. Nhưng hắn thường chỉ dùng nó để ghi chú những chi phí trong nhà. Hầu như không sử dụng quá nhiều.

"Ah', tính xem tiền trong nhà đủ dùng trong bao lâu." Đàm Thiên Dương thấy y nghiêng người đến gần. Hắn liền vươn tay vòng qua thắt lưng, ôm y đến bên cạnh. Hai mắt vẫn nhìn cuốn sổ ghi chép ở trên bàn.

"Tiền của anh không đủ dùng sao?" Tịch Chiêu Nhiên nhìn thoáng qua con số trên trang giấy, lại nghiêng đầu nhìn Đàm Thiên Dương. Y đối với tiền không có khái niệm cụ thể là bao nhiêu. Nhưng y biết tiêu chuẩn cuộc sống của một người bình thường sẽ không cao. Càng không thể giống như Tịch gia, làm gì cũng đều phô trương. Tịch Chiêu Nhiên sớm đã chuẩn bị tâm lý cùng Đàm Thiên Dương trải qua những ngày khốn khó -- Dù sao Tịch Chiêu Nhiên cũng là đàn ông, y cũng có thể nghĩ cách kiếm tiền. Dĩ nhiên sẽ không thật sự chờ Đàm Thiên Dương tới nuôi mình.

"Đủ dùng." Đàm Thiên Dương sờ đầu y, kéo y sát lại gần. "Anh đang tính tiền mở cửa hàng." Đàm Thiên Dương nói xong chỉ một con số trong cuốn sổ ghi chép. "Đây là tiền xuất ngũ của anh." Hắn lại chỉ sang một con số khác không tính là nhiều. "Đây là tiền tiết kiệm trong khoảng thời gian anh đi làm. Tiền này để dành cho chúng ta chi tiêu, còn tiền xuất ngũ dùng để mở cửa hàng."

Tịch Chiêu Nhiên nhìn hai con số cách nhau rất xa. Xem ra số tiền xuất ngũ của Đàm Thiên Dương nhận được hẳn là không ít.

Đàm Thiên Dương nhìn ra được sự nghi ngờ của y liền giải thích :"Anh khi còn ở trong quân đội đã làm không ít nhiệm vụ đặc biệt. Cho nên tiền thưởng tương đối nhiều."

Xem ra lần này Đàm Thiên Dương đã tiết lộ toàn bộ gia sản của hắn cho y. Tịch thiếu gia trong lòng hiểu được điều đó liền xúc động muốn chết. Đàm Thiên Dương tuy không đem tiền giao cho y quản lý. Nhưng có việc gì hắn đều cùng y bàn bạc, chưa bao giờ có ý giấu giếm y. Đây là biểu hiện hoàn toàn xem Tịch Chiêu Nhiên như người nhà. Không phải chỉ đơn thuần là người yêu của hắn.

Đàm Thiên Dương nhìn gương mặt Tịch Chiêu Nhiên cười rất vui vẻ, liền xoa đầu của y. Kỳ thật hắn cũng không ngại giao tiền trong nhà cho Tịch Chiêu Nhiên quản lý. Nhưng điều này hiển nhiên không phải là một quyết định sáng suốt. Chưa kể đến, Tịch Chiêu Nhiên đối với những chuyện lông gà vỏ tỏi này đều không có khái niệm. Y lại có tính tiêu tiền như nước của một quý công tử. Mỗi chuyện này thôi cũng đủ khiến cho cả hai người ăn không khí thay cơm. Cho nên là một người đứng đầu trong gia đình, hắn tốt nhất vẫn là nên tự mình quản lý tiền bạc.

"Đợi tới khi đến thành phố Y, chúng ta mở một cửa hàng nhỏ ổn định trước, sau đó thì tính toán đến chuyện khác." Đàm Thiên Dương ôm người nọ, chậm rãi cùng y miêu tả cuộc sống tương lai.

"Được, có việc gì cần làm anh nhất định phải nói với em. Nếu em không biết thì anh dạy em." Tịch Chiêu Nhiên thuận thế dựa lên người Đàm Thiên Dương, nhắm mắt cảm thụ hình ảnh tốt đẹp mà hắn đang miêu tả.

"Ừ, anh sẽ dạy em." Đàm Thiên Dương gật đầu, đem y ôm chặt vào lồng ngực. Cái cảm giác hạnh phúc khi ôm người mình yêu trong lòng này, giống như không còn điều gì quan trọng hơn trên thế giới. Đây cũng là lần đầu tiên Đàm Thiên Dương cảm nhận được. Cho nên hắn muốn dùng toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ nó.

"Sang năm chúng ta đi được không?" Đàm Thiên Dương một chút lại một chút hôn lên mặt của Tịch Chiêu Nhiên, ghé vào lỗ tai y thấp giọng hỏi.

"Được." Tịch Chiêu Nhiên không chút do dự gật đầu. Y hiện giờ đã không còn một chút suy nghĩ nào muốn trở về ngôi nhà đó. Ngay cả điện thoại của những người kia y cũng không còn muốn nhận -- Nếu không ai cần đến y, thì hiển nhiên bọn họ sẽ không hề nghĩ đến chuyện liên lạc hay quan tâm đến y.

Đàm Thiên Dương sau khi gặp cha của Tịch Chiêu Nhiên. Cũng biết tình cảnh của y ở Tịch gia. Cái người hắn xem như bảo bối quan trọng nhất này, lại bị người nhà của y làm tổn thương, bọn họ hoàn toàn không quan tâm gì đến y. Bản thân là người yêu của Tịch Chiêu Nhiên, hắn làm sao có thể vui vẻ trong lòng?



Cuối tuần rất nhanh đã đến, tiểu Tống Hàng sớm đã rời gường. Bé mặc một bộ quần áo thật đẹp, hưng phấn chờ hai người tới đón.

"Con cao hứng vậy sao?" La Uyển Y một bên thay bé lau mặt, một bên buồn cười hỏi.

"Dạ." Tiểu Tống Hàng mạnh mẽ gật đầu, cũng không có ai biết bé mấy ngày nay đã trải qua ra sao. Mỗi ngày bé đều xoè bàn tay mình, tính xem còn bao lâu nữa thì đến ngày cuối tuần!

"Con thích hai người đó vậy sao?" La Uyển Y hỏi.

"Thích lắm." Tiểu Tống Hàng lớn tiếng nói, giống như đang khua chân múa tay trả lời.

"Vì sao ah'?" La Uyển Y có chút không thể hiểu được. Tiểu Hàng thích Thiên Dương, có thể nói là vì hai người quen biết nhau một thời gian dài. Thiên Dương cũng rất cưng chiều bé. Nhưng tiểu gia hoả này rõ ràng lại càng thích Tịch tiên sinh vừa quen biết với nó không bao lâu. Khiến cô hoàn toàn nghĩ không ra lý do.

Tiểu Tống Hàng bị cô hỏi đến đỏ mặt, bé ấp úng không trả lời.

La Uyển Y cũng bất đắc dĩ lắc đầu, cô xoay người chuẩn bị một số thứ cho tiểu Hàng mang theo ra ngoài -- Cô hôm nay phải trông chừng cửa hàng. Cho nên không có biện pháp nào đi chơi cùng bọn họ. Nhưng có Đàm Thiên Dương ở đó, cô rất an tâm.

Tiểu Tống Hàng thấy cô rốt cuộc không hỏi thêm nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé vẫn đỏ hồng. Hai bàn tay nho nhỏ che trước mặt, nghĩ đến tâm tư bé nhỏ của mình -- Đám bạn trong trường của tiểu Hàng đều nói tiểu Lộ là cô bé xinh đẹp nhất. Bọn họ còn nói khi trưởng thành đều muốn cưới tiểu Lộ làm vợ. Nhưng Tống Hàng cảm thấy, tiểu Lộ đúng là xinh đẹp. Nhưng vẫn không thể nào bằng chú xinh đẹp đã cứu mẹ và bé. Cho nên bé nghĩ, chờ khi nào bé trưởng thành, bé muốn lấy chú xinh đẹp làm vợ ah'.

Thời điểm Đàm Thiên Dương cùng Tịch Chiêu Nhiên đến Tống gia đón tiểu Tống Hàng. Bé liếc mắt liền nhìn thấy chú xinh đẹp, người mà bé ngưỡng mộ trong lòng. Còn đối với chú Đàm Thiên Dương mà bé từng thích nhất. Thật xin lỗi ah', ánh mắt của bé đều đã bị nụ cười vô cùng khả ái của chú xinh đẹp chiếm lấy. Hoàn toàn không còn một khe hở nào để nhìn người khác nữa ah'. ( ý nghĩ của bé đối với chú xinh đẹp: gương mặt của chú một chút cũng không lớn...)

Hai người mang cậu bé đi trên phố. Một trái một phải nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu nhóc. Nhìn bọn họ thật giống một gia đình. Tịch Chiêu Nhiên thỉnh thoảng nhìn hình ảnh của ba người phản chiếu qua tủ kính, trong lòng y rất hài lòng. Khi nghĩ về lúc trước, y nhìn thấy La Uyển Y đứng ở vị trí hiện giờ của mình. Thời điểm đó Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy "một nhà ba người" họ nhìn thật hạnh phúc, thật xứng đôi. Nhưng hiện giờ hoán đổi là y, y càng cảm thấy mình và Đàm Thiên Dương xứng đôi hơn.

Trẻ con thường có tính hay quên. Nên khi cả ba người đi dạo trên phố, đôi mắt của tiểu Tống Hàng đã bị màu sắc rực rỡ bên ngoài thu hút. Nhìn thấy cái gì bé cũng đều thích, đều muốn mua. Vừa lúc gặp phải Tịch thiếu gia hôm nay tâm tình rất tốt. Thấy bé thích cái gì liền sảng khoái bỏ tiền mua. Vì thế tiểu Tống Hàng càng kiên định, sau này bé sẽ quyết tâm cưới chú xinh đẹp về nhà.

Trẻ con vẫn thích nhất chơi trò chơi náo nhiệt trong công viên. Đàm Thiên Dương đi mua vé, tiểu Tống Hàng hoan hô một tiếng, lôi kéo chú xinh đẹp của bé chạy vào trong.

Cỗ xoay ngựa, thuyền hải tặc, cầu trượt. Phàm là trò chơi dành cho trẻ con, bé đều lôi kéo chú xinh đẹp của bé đến chơi một lần.

Tịch Chiêu Nhiên ban đầu cảm thấy chơi cùng trẻ con khẳng định sẽ rất nhàm chán. Nhưng khi y nhìn thấy Đàm Thiên Dương đi bên cạnh hai người. Mỉm cười dung túng cả hai tuỳ ý nháo loạn. Y lại cảm thấy rất vui vẻ và rất đắc ý. Tịch Chiêu Nhiên chưa từng có khái niệm cưng chiều một đứa trẻ như những người bình thường cưng chiều chúng. -- Thời thơ ấu không có, trưởng thành càng không thể nào có -- nhưng sau này sẽ có đi?

Hai người chơi điên cuồng cho đến trưa, tiểu Tống Hàng cảm thấy có chút mệt. Bé liền lôi kéo Tịch Chiêu Nhiên, nói muốn đi đu quay. Tịch Chiêu Nhiên không có dị ý. Y chỉ huy Đàm Thiên Dương giúp ba người mua vé.

Đàm Thiên Dương gật đầu, chạy đi xếp hàng mua vé. Tịch Chiêu Nhiên cùng tiểu Tống Hàng, mỗi người cầm một ly nước uống, vô cùng thích ý mà ngồi trên băng ghế bằng gỗ phơi nắng.

Tịch Chiêu Nhiên một tay nắm lấy tay tiểu Tống Hàng, đề phòng bé bị lạc. Một bên y ngẩng đầu, mỉm cười nhìn ánh sáng mặt trời rực rỡ ở không trung. Ánh nắng ấm áp thoải mái đến độ làm cho y muốn cứ như vậy mà ngủ.

"Chú ah'.." Tiểu Tống Hàng đột nhiên kéo tay y, nhỏ giọng gọi y một tiếng.

"Huh?" Tịch Chiêu Nhiên lười biếng phát ra âm thanh, khuôn mặt mang theo ý cười nghiêng đầu nhìn bé.

Tiểu Tống Hàng bất ngờ không kịp đề phòng, bị gương mặt mang theo ý cười của y bắn trúng. Trong nháy mắt, bé nghĩ đến câu nói của mấy cậu nhóc ở nhà trẻ -- Thần Cupid chuyên bắn mũi tên tình yêu, hơn nữa còn bắn vào giữa tim người ta ah'...

"Cháu muốn nói gì? Sao mặt đỏ vậy?" Tịch Chiêu Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của tiểu Hàng, y nở nụ cười trêu chọc, vươn tay nhéo cái cằm nhỏ của bé.

"...kia, bên kia..." Tiểu Tống Hàng giống như bị điện giật, nói năng có chút không rõ. Chỉ có thể miễn cưỡng nâng bàn tay nhỏ của bé chỉ về hướng bên kia.

Tịch Chiêu Nhiên nghi hoặc nhìn theo bàn tay của bé. Liền nhìn thấy một người mà trong ấn tượng của y tuyệt đối sẽ không thể nào xuất hiện ở nơi này.

"Phó ca?" Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, ban đầu nghĩ muốn đi về phía hắn. Nhưng vừa mới đứng lên, y nghĩ đến mình đang ở cùng với tiểu Tống Hàng. Vì thế y liền khom người ôm bé lên, đi về hướng Phó Vân Thiên đang đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm bọn họ.

Phó Vân Thiên nhìn Tịch Chiêu, nhưng hắn không nói chuyện. Gương mặt bình tĩnh cũng không có biểu tình nào khác.

"Anh sao lại đến nơi này?" Tịch Chiêu Nhiên đi đến trước mặt hắn rồi dừng lại, có chút tò mò hỏi. Một người như Phó Vân Thiên, tuyệt đối không thể nào thích hợp với khu vui chơi ồn ào náo nhiệt này. Dĩ nhiên, trừ khi hắn dự định mua khu vui chơi này thì đó là một vấn đề khác.

Phó vân Thiên trầm mặc nhìn y trong chốc lát. Cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người tiểu Tống Hàng, hắn hỏi Tịch Chiêu Nhiên. "Em và hắn ở cùng nhau?"

Câu hỏi này hiển nhiên không phải chỉ tiểu Tống Hàng. Cuối cùng là đang chỉ ai, Phó Vân Thiên và Tịch Chiêu Nhiên trong lòng đều hiểu được. Tịch Chiêu Nhiên điều chỉnh tư thế ôm tiểu Tống Hàng, làm cho bé càng thêm thoải mái. Sau đó y mỉm cười gật đầu với Phó Vân Thiên, "Phải, đúng vậy." Lúc trước báo chí đã viết một bài phô trương như vậy. Dựa vào thế lực của Phó ca ở thành phố A, hắn muốn biết hiển nhiên là không khó.

Nhắc đến báo chí, lúc đầu bọn họ đều điên cuồng xuyên tạc nội dung. Nhưng hai ngày sau, các toà soạn báo bỗng ngừng đăng tin. Tịch Chiêu Nhiên bởi vì cảm thấy việc này không có liên quan nhiều đến bọn họ. Cho nên cũng không muốn nghĩ đến nữa. Có điều như vậy cũng tốt, bọn họ có thể mang tiểu Hàng đi ra ngoài chơi.

Phó Vân Thiên trầm mặc nhìn y, Tịch Chiêu Nhiên vẫn mang theo ý cười trên mặt, cũng không nhiều lời.

Sau một hồi lâu, Phó Vân Thiên mới xoay người im lặng rời đi.

Khi Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn rời đi, y cảm thấy bóng dáng đó có chút cô đơn.. cũng chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt mình.

Đối với Phó ca, y cảm thấy thật xin lỗi. Bởi vì y không có cách nào cảm nhận những thứ mà y mong muốn từ trên người của hắn. Cho nên cũng vô pháp mà tiếp nhận hắn.

Đột nhiên cảm thấy trên vai mình có người chạm vào. Y nghiêng đầu, nhìn thấy tiểu Tống Hàng đang nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tràn ngập lo lắng.

"Cháu sao vậy?" Tịch Chiêu Nhiên khôi phục lại tươi cười hỏi.

Tiểu Tống Hàng lắc đầu không nói chuyện, mày nhỏ của bé nhíu lại -- Bé cảm thấy bị uy hiếp ah'! Uy hiếp này lại đến từ một người đàn ông! Vì thế mày của tiểu Tống Hàng càng cau chặt hơn. Nắm tay nhỏ cũng nắm chặt lại. Quả nhiên chú xinh đẹp có rất nhiều người thích ah'. Nói cách khác tình địch của mình rất nhiều. Nhìn cái người đàn ông vừa rồi, rất giống như đám bạn ở nhà trẻ của bé nói. Vừa cao, vừa đẹp, vừa có tiền. Bé nhất thời cảm thấy áp lực này có chút lớn, cái khác đều không thành vấn đế. Nhưng vấn đề hiện tại là cho dù bé muốn cùng người kia cạnh tranh, cũng phải chờ hơn mười năm nữa! Phần cứng cũng theo không kịp ah'. ("Phần cứng", từ này là bé học được từ đám bạn ở nhà trẻ.)

Đàm Thiên Dương sau khi mua vé liền quay đầu lại. Hắn nhìn thấy Phó ca và Tịch Chiêu Nhiên đang đứng cùng nhau. Nhìn thấy hình ảnh đó, đôi lông mày của hắn cau chặt lại. Tuy nhìn thấy người yêu mình và tình địch đứng cùng nhau, khiến cho trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái. Nhưng có nhiều chuyện, cho dù hắn là người yêu của Nhiên Nhiên đi nữa, cũng không thể tuỳ tiện can thiệp vào. Phải để cho Nhiên Nhiên tự mình giải quyết.

"Anh mua được vé rồi ah'?" Tịch Chiêu Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Thiên Dương đang đi về phía mình. Y liền cười híp mắt chào đón hắn.

"Ừ, đi thôi." Đàm Thiên Dương gật đầu, hắn ôm lấy tiểu Tống Hàng từ trên tay Tịch Chiêu Nhiên. Một tay còn trống vươn ra, ôm y đến bên cạnh. Như vậy y sẽ không bị đoàn người chen chúc đẩy ra.

Tiểu Tống Hàng vô cùng tinh mắt nhìn thấy bàn tay của hắn đang đặt ở trên người Tịch Chiêu Nhiên. Vì thế áp lực trong lòng bé càng ngày càng lớn! Không nghĩ tới chú Đàm lại là một trong những đối thủ của mình! Còn thừa lúc mình không có sức cạnh tranh, mà động thủ động cước với chú xinh đẹp mình ngưỡng mộ trong lòng! Thật sự đi quá xa mà! (Tiểu Hàng ah', bé đã quên những món đồ chơi và quà vặt mà chú Thiên Dương đã mua cho bé sao? Hơn nữa bé bây giờ còn nhỏ, người khác dùng một tay cũng đã có thể dễ dàng ôm lấy ah'...)

Ngồi trên đu quay, tiểu Tống Hàng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện đại sự của mình. Đôi lông mày nho nhỏ cau lại, bé không còn tâm tư chú ý đến chuyện khác. Cho nên bé không hề biết ở phía sau, chú xinh đẹp của bé đã chủ động bổ nhào về phía chú Thiên Dương. Hơn nữa còn dựa lên vai hắn, cùng hắn chơi trò hôn môi -- Đương nhiên bé hiện tại không biết trò hôn môi này thú vị cỡ nào.

Mãi cho đến khi về nhà, tiểu Tống Hàng cũng không chú ý quá nhiều đến chú Thiên Dương. Lực chú ý của bé đều tập trung ở trên người chú xinh đẹp.

Ngày hôm sau khi đến nhà trẻ, bé còn cố ý học hỏi một đứa nhóc tự xưng là chuyên gia tư vấn tình yêu. Chưa kể bé còn kể sơ qua chuyện tình của mình cho cậu bé đó nghe. Nhưng đến bữa ăn trưa, bé lại bị thầy giáo dẫn đến gặp một người xa lạ.

Khi đó bé không hề biết, lúc này đây, bé thiếu chút nữa đã không còn gặp lại được chú xinh đẹp của bé.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom