Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-250
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 250: Chương 148.2
< id="divcontent">
< style="text-align: center; width: 100%; background-color: gold; margin: 15px 0;">Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Cũng không thể nói như vậy được, tối qua đàn thú cũng góp sức đuổi theo lão, nhưng lão thông minh, trầm mình dưới nước rất lâu mới đi lên. Sáng sớm nay ta đã thử đi xuống tìm, căn bản là không tìm thấy, có thể là ta đi lạc đường.” Nhạc Sở Nhân không cho là như vậy, đợi hôm nay mới làthời cơ tốt nhất.
Phong Duyên Thương cong môi, cúi đầu nhìn nàng cười: “Có lý.”
“Nghĩ ra rồi còn nói ta nói có lý, chàng đúng là đồ giả dối.” Nhạc SởNhân huých vai hắn một cái, mặc dù nàng một thân rách tung tóe, thếnhưng lại có chút phong vị khác. (MTLTH.dđlqđ)
“Đúng vậy. Thế nhưng thưa Vương phi đại nhân, tại hạ muốn hỏi mộtchuyện. Nếu như chúng ta lại gặp được hắn, vậy kế hoạch tác chiến lầnnày là gì?” Hai lần giao đấu với lão quái vật đều là kế hoạch của NhạcSở Nhân, hắn chỉ là người nhận mệnh làm việc.
Nhạc Sở Nhân nghĩ nghĩ: “Hiện tại chúng ta có mang theo nhiều người, sovới lần bên vách núi đen ngày đó còn có lợi thế hơn. Với lại nguyên khícủa lão hiện tại đang đại thương, thế nhưng mệnh lão lại rất ngoan cố.Đợi đến khi lão hao phí bớt sức lực trên người, chúng ta lại ra tay. Lão ngoan tâm đổi hết bộ phận trên người, không dễ dàng chết như vậy, chúng ta cần phải một kích giết chết lão.”
Phong Duyên Thương còn chưa mở miệng, giọng điệu âm dương quái khí từsau vang lên: “ Nếu như có thể dễ dàng hao phí sức lực của lão như vậy,nàng cho lão là hổ giấy sao? Sao lại càng ngày càng xuẩn như vậy, chẳnglẽ gần mực thì đen?” Quái thanh quái điều, lời này của hắn không chỉđang châm chọc Nhạc Sở Nhân, còn cà khịa cả nam nhân bên cạnh nàng.
Nhạc Sở Nhân quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi có kế sách nào hay thì nói nhanh đi?”
Bùi Tập Dạ giương cằm, kiêu ngạo nói: “Theo như bản thiếu suy tính, hẳn hai chúng ta nên liên thủ.”
Nhạc Sở Nhân mắt lạnh nhìn hắn, biết ngay tên chết tiệt này chẳng có chủ ý gì đáng lên mặt bàn mà. (MTLTH.dđlqđ)
“Bắc Vương một bụng kinh luân, thế nhưng bị sâu mọt đục đi cũng khôngít. Bổn vương nghĩ ngươi nên ăn thêm mấy thang thuốc diệt sâu bọ đi.”Ngữ khí của Phong Duyên Thương rất thản nhiên, thế nhưng không ngu cũngbiết hắn đang chế giễu Bùi Tập Dạ là bao cỏ.
“Tại hạ tuyệt đối vẫn không thể so với Cần Vương điện hạ làm người dốitrá xảo quyệt. Nếu như Trời cao kỵ anh tài mà tuyệt đường sống của CầnVương, vậy chẳng phải đáng thương cho Cần Vương phi sao?” Lời này hoàntoàn là tiếng lòng của hắn, nói đến tình chân ý thiết.
Nhạc Sở Nhân tiện tay bẻ một cành cây quất vào người hắn, Bùi Tập Dạxoạt một cái nhanh chóng né được, cười tủm tỉm chậc chậc hai tiếng: “Tuy vậy đính ước này không đáng giá, thế nhưng là tấm lòng của nàng, bổnvương miễn cưỡng nhận.”
Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái rồi cũng chẳng thèm quan tâm gì đến hắn,lôi kéo Phong Duyên Thương đi nhanh hơn, coi như phía sau không tồn tạingười kia.
Đi qua mấy ngọn núi nhỏ, tuy vẫn chưa tìm thấy lão đầu kia, ngoài ý muốn lại thấy có hai toán quân đang giao chiến ở một sườn núi phía xa xa.
Ngoài trừ Nhạc Sở Nhân không có võ công ra, mọi người ai cũng nhìn thấy rõ.
Phí Tông càng nhìn càng kích động: “Là Tướng quân!”
“Diêm Cận?” Nhạc Sở Nhân kinh ngạc, bôn ba hơn một tháng trong rừng,chính bản thân nàng còn không biết phải làm sao để ra. Nhưng nàng biếtphương Bắc hiện tại vẫn còn đóng băng, nơi này hiển nhiên thuộc phíaNam, sao Diêm Cận lại xuất hiện ở đây?
“Ôi chao! Vương gia mau nhìn, kia có phải cái lão quái vật Đông Cươngkia không?” Chiến mã hỗn loạn khó phân, một thị vệ nhìn thấy có điểm lạ, lập tức hô lên.
Tất cả mọi người nhìn về phương hướng hắn chỉ, ngoài Nhạc Sở Nhân ra, tất cả đều nhìn thấy, quả nhiên là lão.
“Mau, chúng ta mau đi qua thôi.” Phí Tông hô to một tiếng, là người thứ nhất hùng hổ chạy đi.
Mọi người phía sau cũng lục tục chạy
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
< id="divcontent">
< style="text-align: center; width: 100%; background-color: gold; margin: 15px 0;">Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Cũng không thể nói như vậy được, tối qua đàn thú cũng góp sức đuổi theo lão, nhưng lão thông minh, trầm mình dưới nước rất lâu mới đi lên. Sáng sớm nay ta đã thử đi xuống tìm, căn bản là không tìm thấy, có thể là ta đi lạc đường.” Nhạc Sở Nhân không cho là như vậy, đợi hôm nay mới làthời cơ tốt nhất.
Phong Duyên Thương cong môi, cúi đầu nhìn nàng cười: “Có lý.”
“Nghĩ ra rồi còn nói ta nói có lý, chàng đúng là đồ giả dối.” Nhạc SởNhân huých vai hắn một cái, mặc dù nàng một thân rách tung tóe, thếnhưng lại có chút phong vị khác. (MTLTH.dđlqđ)
“Đúng vậy. Thế nhưng thưa Vương phi đại nhân, tại hạ muốn hỏi mộtchuyện. Nếu như chúng ta lại gặp được hắn, vậy kế hoạch tác chiến lầnnày là gì?” Hai lần giao đấu với lão quái vật đều là kế hoạch của NhạcSở Nhân, hắn chỉ là người nhận mệnh làm việc.
Nhạc Sở Nhân nghĩ nghĩ: “Hiện tại chúng ta có mang theo nhiều người, sovới lần bên vách núi đen ngày đó còn có lợi thế hơn. Với lại nguyên khícủa lão hiện tại đang đại thương, thế nhưng mệnh lão lại rất ngoan cố.Đợi đến khi lão hao phí bớt sức lực trên người, chúng ta lại ra tay. Lão ngoan tâm đổi hết bộ phận trên người, không dễ dàng chết như vậy, chúng ta cần phải một kích giết chết lão.”
Phong Duyên Thương còn chưa mở miệng, giọng điệu âm dương quái khí từsau vang lên: “ Nếu như có thể dễ dàng hao phí sức lực của lão như vậy,nàng cho lão là hổ giấy sao? Sao lại càng ngày càng xuẩn như vậy, chẳnglẽ gần mực thì đen?” Quái thanh quái điều, lời này của hắn không chỉđang châm chọc Nhạc Sở Nhân, còn cà khịa cả nam nhân bên cạnh nàng.
Nhạc Sở Nhân quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi có kế sách nào hay thì nói nhanh đi?”
Bùi Tập Dạ giương cằm, kiêu ngạo nói: “Theo như bản thiếu suy tính, hẳn hai chúng ta nên liên thủ.”
Nhạc Sở Nhân mắt lạnh nhìn hắn, biết ngay tên chết tiệt này chẳng có chủ ý gì đáng lên mặt bàn mà. (MTLTH.dđlqđ)
“Bắc Vương một bụng kinh luân, thế nhưng bị sâu mọt đục đi cũng khôngít. Bổn vương nghĩ ngươi nên ăn thêm mấy thang thuốc diệt sâu bọ đi.”Ngữ khí của Phong Duyên Thương rất thản nhiên, thế nhưng không ngu cũngbiết hắn đang chế giễu Bùi Tập Dạ là bao cỏ.
“Tại hạ tuyệt đối vẫn không thể so với Cần Vương điện hạ làm người dốitrá xảo quyệt. Nếu như Trời cao kỵ anh tài mà tuyệt đường sống của CầnVương, vậy chẳng phải đáng thương cho Cần Vương phi sao?” Lời này hoàntoàn là tiếng lòng của hắn, nói đến tình chân ý thiết.
Nhạc Sở Nhân tiện tay bẻ một cành cây quất vào người hắn, Bùi Tập Dạxoạt một cái nhanh chóng né được, cười tủm tỉm chậc chậc hai tiếng: “Tuy vậy đính ước này không đáng giá, thế nhưng là tấm lòng của nàng, bổnvương miễn cưỡng nhận.”
Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái rồi cũng chẳng thèm quan tâm gì đến hắn,lôi kéo Phong Duyên Thương đi nhanh hơn, coi như phía sau không tồn tạingười kia.
Đi qua mấy ngọn núi nhỏ, tuy vẫn chưa tìm thấy lão đầu kia, ngoài ý muốn lại thấy có hai toán quân đang giao chiến ở một sườn núi phía xa xa.
Ngoài trừ Nhạc Sở Nhân không có võ công ra, mọi người ai cũng nhìn thấy rõ.
Phí Tông càng nhìn càng kích động: “Là Tướng quân!”
“Diêm Cận?” Nhạc Sở Nhân kinh ngạc, bôn ba hơn một tháng trong rừng,chính bản thân nàng còn không biết phải làm sao để ra. Nhưng nàng biếtphương Bắc hiện tại vẫn còn đóng băng, nơi này hiển nhiên thuộc phíaNam, sao Diêm Cận lại xuất hiện ở đây?
“Ôi chao! Vương gia mau nhìn, kia có phải cái lão quái vật Đông Cươngkia không?” Chiến mã hỗn loạn khó phân, một thị vệ nhìn thấy có điểm lạ, lập tức hô lên.
Tất cả mọi người nhìn về phương hướng hắn chỉ, ngoài Nhạc Sở Nhân ra, tất cả đều nhìn thấy, quả nhiên là lão.
“Mau, chúng ta mau đi qua thôi.” Phí Tông hô to một tiếng, là người thứ nhất hùng hổ chạy đi.
Mọi người phía sau cũng lục tục chạy
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook