Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-37
Chương 37: Thầm yêu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) Bắt đầu từ chap 41 thì lịch up sẽ quay lại như lúc trước nha m.n. 16h thứ 5 và chủ nhật nhé
Con ôtô bóng loáng đỗ bên trong Hạo Gia. Lê Đan bước xuống xe rồi bước vào bên trong ngôi biệt thự cổ kính. Chuyện này nhất định cũng có liên quan đến Hạo Chính Quốc. Anh không tin rằng ông ta không hề nhúng tay vào. Nếu như không có cái hôn ước nhảm nhí mà ông ta đặt ra thì Trương Gia đâu có lần này hết lần khác mà gây sự.
- Thiếu gia, cậu đã về.
Thấy Lê Đan đã bước vào đến phòng khách, quản gia ngay lập tức thấp đầu chào. Liếc mắt qua ông, anh vẫn giữ nguyên cảm xúc ban đầu, chất giọng lại rất hời hợt.
- Phu nhân đâu?
- Phu nhân vẫn ở trong phòng, bà ấy đã không bước ra ngoài nhiều ngày rồi.
- Còn lão gia?
- Lão gia đang ở thư phòng.
Không nói thêm lời nào, Lê Đan bước lên cầu thang rồi dứt khoát đi đến thư phòng. Bỏ qua một hai lần thì cho rằng anh đây dễ dãi. Muốn làm càn thì nên xem sắc mặt của anh bây giờ đi. Trong tay nắm được bí mật của Hạo Chính Quốc, Lê Đan không tin ông ta không dè chừng.
*Cốc, cốc*
- Vào đi!
Lê Đan mở cửa rồi bước vào trong. Hai tay cho vào túi, anh ung dung, nhàn nhã bước đến bàn làm việc và đứng đối diện Hạo Chính Quốc. Ánh mắt nhìn ông đầy thách thức, anh cong một bên môi.
- Chào cha!
- Rảnh rỗi để đến đây rồi sao?
Tay lật những trang sách, mắt cũng dán chặt vào đó mà không nhìn lấy Lê Đan một lần. Thái độ rõ là không quan tâm đến sự hiện diện và những gì anh sắp nói. Lê Đan nhếch môi cười khẩy. Ngông cuồng đi đến sofa thả người ngồi xuống. Phong thái tự do tự tại, dáng người tựa ra sau rất phóng khoáng.
- Đúng ra rất bận và không thích nơi đây nhưng vì một người lại phải cắn răng chịu đựng.
- Con có thôi cái thói không biết người trên kẻ dưới là gì không? Ăn nói chẳng ra một thể thống nào.- Hai tay đan vào nhau, ông gỡ kính xuống rồi giương mắt nhìn anh.
- Chẳng phải đều học từ cha ư?- Lê Đan nhướng mày, gương mặt rất ương ngạnh, cứng đầu.
- Có gì thì nói đi.
Hạo Chính Quốc đứng dậy, đi đến sofa ngồi xuống, rót trà vào tách và hớp một ngụm. Mối quan hệ cha con giữa họ vốn đã rạn nứt từ rất lâu. Tuy ngoài mặt lúc nào ông cũng ra sức cấm cản nhưng trong lòng lại mong Lê Đan sẽ quay về Hạo Gia kế thừa sản nghiệp. Thà rằng cho "nghịch tử" của mình còn hơn mang của cải phát ra thiên hạ.
Lê Đan chậc lưỡi. Ngồi thẳng dậy, hai khủy tay chống lên đùi. Ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị, giọng nói cũng trầm hơn bất cứ lúc nào.
- Hôn ước kia là sao?
- Từ nhỏ con và Trương Dĩnh đã thân thiết với nhau. Hai đứa như hình với bóng vậy. Cha chỉ là tạo điều kiện thêm thôi mà.
Ánh mắt nhìn Lê Đan lại không kiêng dè, ngầm khẳng định ý của ông là đúng. Lê Đan nhếch môi đểu giả, tay thì vuốt ngược mái tóc ra sau.
- Cha! Có lẽ cha đã quá xen vào đời tư của đứa con trai này rồi. Không sao! Cứ làm những gì cha muốn nhưng đừng đụng chạm vào Anh Ngọc.
- Hôm nay con bỏ thời gian vàng bạc để đến đây chỉ vì con nhỏ đó sao?
- Đương nhiên! Tuy rằng người Trương Gia luôn tìm mọi cách gây sức ép cho cô ấy nhưng nếu không có thứ hôn ước nhảm nhí kia thì sẽ không xảy ra cớ thế này. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ cha cả. Sau này mong rằng chúng ta vẫn còn có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau như vậy. Đừng bao giờ thách thức tính kiên nhẫn của con. Gạt bỏ nó ngay đi!
- Nếu như cha nói không thì thế nào?
Nghe ông nói như thế thì Lê Đan chỉ cười cười chế giễu. Đứng dậy chỉnh trang lại âu phục. Siết chặt cravat, anh đi ra phía sau. Đặt một tay lên vai Hạo Chính Quốc, anh thấp đầu thì thầm.
- Vậy nếu như con mang dự án Sunpear ra thì sao? Lúc đó Hạo Thị lung lay, Lê Viễn soán ngôi trở thành tập đoàn lớn nhất cả nước. Thêm việc liên doanh với nước ngoài thì cha còn sức mà chống đỡ ư? Bất cứ lúc nào bản thân bất lợi thì con sẽ mang nó ra công bố còn an toàn thì cha cứ việc sống an nhàn cùng Hạo Thị. Hành sự làm sao cho đúng, đừng để sau này cha con chúng ta gặp nhau nhưng ngăn cách bởi một cái song sắt.
- Con...- Hạo Chính Quốc xanh cả mặt, lời nói cũng nghẹn ứ mà lắp bắp.
- Cuộc trò chuyện kết thúc. Chào người cha thân yêu!
Lê Đan cười khẩy thoả lòng rồi bước ra ngoài đóng sầm cửa lại. Sunpear là một dự án lớn ở Đông Lập, hiện đang bị đóng băng, những người liên quan cũng đang chịu mức án của luật pháp. Hạo Chính Quốc là một trong những người chịu trách nhiệm chính nhưng do thế lực Hạo Gia quá lớn kèm theo luật pháp ở đây cứ như trò chơi của những người giàu, cứ thế Hạo Chính Quốc trở thành nhân vật bị hại. Tiếp tục ung dung sống nhởn nha với đời. Trước khi đi du học, Lê Đan đã tìm được một bản thoả thuận giữa Ngô Nhậm Đông, chủ của Sunpear, cũng là người nắm cổ phần cao nhất và cổ đông nắm cổ phần cao thứ hai Hạo Chính Quốc. Mặc sự việc đã trôi qua hơn mười năm và đã bị lu mờ, Lê Đan không tin khi anh mang nó ra thì chẳng có ai không mảy may tới sự kiện lớn gây chấn động này.
...
*Bộp*
- Chuyện này là ra sao đây? Riết rồi tôn ti của con vứt đi hết rồi à?
Trương Đằng tức giận dằn tay xuống bàn. Cả gương mặt đỏ còn hơn gấc, ông lớn tiếng mà quát mắng. Trương Gia vốn là gia đình danh gia vọng tộc, ấy vậy mà Trương Dĩnh lại không biết phải phép mà chạy lung tung làm loạn. Bao nhiêu thứ cần nghe đã đầy hai bên lỗ tai. Cứ hễ bước ra là nghe Trương tiểu thư đánh ghen bạn gái của Hạo thiếu. Bây giờ còn mặt mũi nào mà bước ra ngoài đó nhìn người khác nữa chứ.
- Cha! Cha không bênh mà còn mắng con nữa. Con chỉ là bảo hạnh phúc của mình thôi. Là cô ta đã dụ dỗ Lê Đan mà.- Trương Dĩnh hậm hực, cắn chặt môi dưới.
- Ai dụ dỗ? Là ai cướp hạnh phúc của con?- Ông nhíu mày khó chịu.- Anh Ngọc chưa đi kiện con tội tổn hại nhân phẩm và danh dự của nó là may rồi. Nếu như Lê Đan yêu con thì chắc chắn sẽ là của con, không một ai có thể tranh đoạt được.
- Vậy sao? Thế thì tại sao mẹ và cha đã kết hôn mà cha cũng có người phụ nữ khác bên ngoài?- Hai mắt đỏ hoe, nhắc đến mẹ mình Trương Dĩnh lại bật khóc.- Nếu cha yêu mẹ, cha là của mẹ vậy thì ai là người khiến mẹ đổ bệnh phải cấp cứu? Con không hiền như mẹ. Mẹ thì chịu đựng còn con thì không.
- Con có thôi cái tính cứng đầu đó đi không? Chuyện của cha và mẹ lúc trước không hề giống với con bây giờ và cũng chẳng hề liên quan đến con. Con ra đời sau khi cha mẹ kết hôn liệu con đã hiểu được những gì xảy ra trước đó hay chỉ là nghe người khác kể lại? Lần nào cha cũng giải thích cặn kẽ nhưng đều cứng đầu không nghe, cũng vì cha quá nuông chiều nên bây giờ con mới trở nên như vậy đây.
- Cha muốn con trơ mắt nhìn người con yêu thương rời xa con sao? Con không làm được!- Trương Dĩnh cũng lớn tiếng không kém.
- Có chuyện gì vậy? Hai cha con làm gì mà ầm ĩ lên thế?
Lâm Thu Hoa vừa bước xuống bậc thang đã không hài lòng mà gắt gỏng. Đi đến bên cạnh Trương Dĩnh, bà vuốt nhẹ mái tóc của cô rồi vỗ về.
- Không sao, có nội ở đây. Không khóc nữa.
- Nội! Hức, hức...- Trương Dĩnh vỡ òa như đứa trẻ lao vào ôm lấy bà.
- Con làm sao đó hả? Làm gì mà mắng con bé như thế?
- Mẹ đừng bênh Trương Dĩnh nữa. Nó lớn rồi, cần phải chịu trách nhiệm những gì mình đã làm.- Trương Đằng bực tức đi đến kéo Trương Dĩnh.
- Nội, nội ơi...
- Trương Đằng!- Lâm Thu Hoa giận dữ gỡ tay ông ra rồi đứng ở giữa che chắn cho cháu gái.- Nếu như con muốn nói đến chuyện ở quán cafe thì giỏi mắng luôn mẹ đi. Hôm đó là mẹ kêu Trương Dĩnh đưa mẹ đến.
- Mẹ, mẹ như vậy mà lại tiếp tay cho Trương Dĩnh ư?- Không thể tin vào tai mình, cả gương mặt của Trương Đằng biến sắc.
- Cái gì mà tiếp tay? Con bây giờ muốn mắng muốn chửi thì cứ tiếp tục. Chửi bà già này luôn đi!
- Mẹ...đúng thật là.
Trương Đằng tức giận bỏ đi một mạch ra ngoài. Lâm Thu Hoa thở hắt ra rồi quay sang vuốt nhẹ gương mặt ướt đẫm của Trương Dĩnh.
- Không sao, không sao nữa. Vào đây với nội.
...
Lê Đan rút khăn giấy và đưa cho Anh Ngọc. Cô nhận lấy rồi mỉm cười và buông đũa xuống. Từ khi Lê Đan công khai thì trưa nào cũng đặt cách cho cô đến khu A dùng bữa trưa với anh. Tuy có đôi chút không thoải mái khi bị mọi người nhìn ngó nhưng phải công nhận rằng thức ăn ở đây đều rất ngon, không gian cũng được bày trí sang trọng và thoải mái.
Lam Trạch thở dài rồi lấy khăn lau miệng. Từ khi Anh Ngọc cùng dùng bữa trưa thì anh bị cho ăn cẩu lương hơi nhiều. Có lẽ thay cơm được luôn đấy. Người độc thân như anh mà ở đây suốt có lẽ sẽ bị đột tử mà chết mất, thôi thì lượn trước thì hơn vậy.
- Tôi còn một số việc cần ra ngoài giải quyết, hai người cứ tự nhiên ha.
- Anh Lam Trạch, em có vài hợp đồng cần anh ký, chốc nữa em mang lên cho anh nha.
- Được, em để trên bàn đi, khi nào về anh xem.
- Vâng!
Lam Trạch gật đầu rồi đi ra ngoài. Khi anh ấy vừa khuất bóng thì Lê Đan liền khoác tay ôm lấy bả vai Anh Ngọc. Giật mình một cái, cô nhìn sang anh rồi bật cười.
- Anh cứ như vậy!
- Em có biết anh đã kiềm chế bao nhiêu lâu rồi không? Lúc nào anh cũng chờ từng giây từng phút để gặp em đấy.- Lê Đan chậc lưỡi, càng kéo Anh Ngọc đến gần.- Bây giờ ôm một tí chứ vào làm rồi sao ôm em được.
- Anh đó! Miệng mồm càng ngày càng dẻo quá đi.
Anh Ngọc đưa tay véo mũi Lê Đan, trên môi lại nở nụ cười không ngớt. Lúc nào bên cạnh anh cũng đều tràn ngập tiếng cười khiến Anh Ngọc càng ngày càng lún sâu vào mật ngọt.
- Tối nay chúng ta sẽ xuất phát đến bờ biển phía Bắc được không? Anh có việc quan trọng ở đó.
- Anh phải đi công tác sao?- Đôi mắt to tròn của cô ngước nhìn anh.- Vậy anh cứ đi đi, em ở nhà được mà.
- Không được, lần công tác này phải có em. Chiều nay chuẩn bị đồ đạc rồi anh đưa đi.
- Uhm, em biết rồi.- Cô gật đầu rồi cười tít cả mắt.- À, còn một vài tài liệu cần xem lại, em xuống dưới trước nha.
- Em xuống trước đi, anh sẽ xuống ngay. Không được quá sức đấy, nghỉ ngơi trước rồi hẵng làm.
- Em biết rồi mà.
Anh Ngọc đứng dậy, vừa bước được hai bước thì Lê Đan đã nắm lấy tay của cô kéo lại. Nhíu mày nhìn anh, Anh Ngọc khó hiểu nói.
- Sao vậy? Còn việc gì muốn giao cho em sao?
- Không!
Lê Đan lắc đầu. Anh đưa mặt lên, ngón trỏ cũng chỉ vào má mình. Cô cắn môi, dùng tay vỗ nhẹ vào đó một cái. Người gì đâu mà khó ưa.
- Em đi nhé!
- Em! Em à!!!
Anh Ngọc phì cười rồi bước xuống bậc thang để đi đến sảnh, ở đó có thang máy để lên thẳng phòng kinh doanh. Cuộc sống dạo gần đây quá thay đổi. Lê Đan lại quá chu đáo, nuông chiều cô chẳng còn chỗ để nói nữa. Cứ mãi như thế này có lẽ sẽ sinh hư mất thôi.
Ở khu A này đều là người nắm giữ chức vụ phó giám đốc, giám đốc và cả ban kiểm sát. Tuy rằng với khu ăn uống này, có bao nhiêu người đó là thưa thớt nhưng đã nhiều hơn những công ty khác gấp mấy lần. Lê Viễn thật sự rất lớn. Đến tận bây giờ mà cô còn chưa được đi đến khu vực II ở phía sau của phòng kế hoạch - kỹ thuật vật tư và tổ chức hành chính. Mà nói chi đi đến đó, nhân viên phòng kế toán và kinh doanh cô còn chưa quen hết nữa là. Gặp họ thì có gặp nhưng có vài người chưa từng nói chuyện với nhau dù chỉ một câu.
Vừa bước đến sảnh thì Anh Ngọc vô tình gặp phải Phó Tổng Ngô - Ngô Như. Cô ấy vừa lúc thấy cô thì đã nhăn nhó mặt mày. Bước đến trước cô, cô ấy vòng tay trước ngực, đôi mày thanh tú cũng nhíu chặt.
- Hoàng Anh Ngọc, cô làm gì ở đây? Là ai cho phép nhân viên văn phòng lên khu A vậy?
- Tôi...
- Cô không có mắt hay sao?
Anh Ngọc chưa nói được gì thì Ngô Như đã ngắt lời. Do vừa công tác dài hạn về cũng là lúc giờ cơm trưa nên cô ấy lên đây luôn. Cũng chẳng biết những ngày qua chuyện gì đã xảy ra ở Lê Viễn và cũng chẳng có một ai đồn thổi hay bàn tán điều gì đến tai cô ấy cả.
- Bên ngoài có thông báo hẳn hoi. Quy định của công ty rõ ràng như vậy mà còn muốn vi phạm?
- Không phải, tôi chỉ là...
- Không cần nói nữa! Về phòng làm viết bản kiểm điểm cho tôi.
- Được rồi! Tôi sẽ viết ngay.
Anh Ngọc gật đầu. Mới bước đi hai bước thì đã nghe đằng sau lại có thêm tiếng nói. Giật mình một cái, cô quay đầu nhìn về sau.
- Tôi cũng muốn viết kiểm điểm.
- Chào Hạo Tổng!- Ngô Như lập tức nép người, đầu hơi thấp xuống.
- Phó Tổng Ngô, cô duyệt giúp bảng kiểm điểm của tôi được chứ?
Lê Đan cho hai tay vào túi, gương mặt lại không thể ngạo mạn hơn. Ánh nhìn sắc bén hơn gươm, cứ thế mà chiếu tướng nữ nhân trước mặt.
- Tôi không dám ạ.- Ngô Như chợt run rẩy, giọng nói bị lạt đi.
- Nên tập trung dự án sắp tới thì hơn, chuyện cỏn con không cần cô quản.
Thấy Lê Đan hất hàm, A Tước lập tức lấy một sấp tài liệu đưa cho cô ấy.
- Phó Tổng Ngô! Đây là công việc mới của cô.
- À, được.
Lê Đan không nói thêm lời nào, cứ thế mà bước đến bên cạnh Anh Ngọc. Bắt lấy cổ tay, anh kéo cô đến thang máy rồi ấn nút cho nó đóng lại.
Ngô Như nhíu mày khó hiểu nhìn theo. Thật sự cô không hiểu nổi là chuyện gì đang diễn ra. Nội quy đó chính là do Hạo Lê Đan đặt ra, vậy mà bây giờ lại cho Anh Ngọc vào đây. Còn nắm tay níu chân với cô ta nữa cơ chứ.
- Phó Tổng Ngô, Anh Ngọc là bạn gái của Hạo Tổng. Sau này mong cô chú ý tới hành động của mình, không thôi lại chuốc họa vào thân.
A Tước chỉ nói bấy nhiêu đó xong thì quay đi mất hút để lại Ngô Như với gương mặt tái xanh.
...
Lam Trạch đứng nhìn ra lớp kính lớn bên trong phòng làm việc và nhìn xuống bãi đỗ xe của Lê Viễn. Ánh mắt dán chặt vào một cô gái đang đi tìm xe của mình. Hớp một ngụm cafe, khoé môi khẽ cong lên tạo thành nụ cười. Đáy mắt lại xuất hiện những tia ôn nhu dày đặc.
- Lại nhìn ngắm người ta sao?
Lê Đan đi đến bên cạnh, một tay thong dong trong túi, một tay kề tách cafe lên miệng mà nhàn nhã hớp một ngụm. Lam Trạch cúi thấp đầu rồi đưa mắt nhìn anh, chỉ cười gượng, anh ấy liếm nhẹ môi.
- Tao có ngắm ai đâu nào.
- Nói dối là không tốt. Thích người ấy gần ba năm rồi, vậy mà vẫn không dám nói ra.- Lê Đan nhướng một bên mày, mắt liếc nhìn xuống bãi đỗ xe.
- Mày vừa mới biết yêu nhưng lại làm như sành sỏi lắm.- Lam Trạch bĩu môi dè bỉu.
- Chưa từng yêu chứ không phải chưa từng không có người để ý. Nhìn mày bây giờ xem, ánh mắt có khác gì những nữ nhân ngoài kia không. Họ thích mày ra sao, ánh mắt thế nào thì mày lúc này cũng giống hệt vậy.- Lê Đan nhếch môi, tiếp tục nhâm nhi cốc cafe.
- Người ta đã đi xem mắt rồi, tao không biết có thành đôi hay chưa. Sợ rằng nói ra người ta không thích lại thêm xa lánh tao nữa thì khổ.- Anh ấy chỉ biết cười nhạt, ánh mắt không rời khỏi nữ nhân kia dù chỉ một giây.
- Không thử làm sao biết. Tao chỉ biết một Lam Trạch không sợ trời, không sợ đất chứ không phải một kẻ nhu nhược đến cả lời yêu cũng chẳng dám nói. Suy nghĩ đi!
Lê Đan cười khẩy rồi quay lưng rời đi để Lam Trạch ở lại với những rối rắm trong lòng. Thứ tình cảm này anh đã cất giấu trong lòng suốt ba năm. Khi xưa gặp cô ấy, anh luôn ấn tượng với vẻ ngoài ít nói, khó tiếp xúc. Cô không hề giống với những người con gái khác, làm việc tại Lê Viễn có không ít nhân viên lắm lời, buôn chuyện phiếm nhưng cô ấy lại không. Suốt thời gian làm ở đây, cô cũng hầu như chẳng thân với ai cả, chỉ quanh đi quẩn lại làm xong phần việc của mình. Dạo gần đây thấy cô có một người bạn khá thân thiết, mà người đó anh cũng hiểu rõ rất tốt tính nên cũng an tâm phần nào.
Có vài lần Lam Trạch muốn bày tỏ với cô ấy nhưng khi anh vừa ý định hẹn gặp thì nghe tin cô đi xem mắt. Không biết là cô có đồng ý hay chưa, bên cạnh đã có một ai khác không vì cuộc sống riêng tư của cô đều rất kín tiếng. Anh tự biết bản thân nên lùi lại để nhìn cô thôi. Tình cảm đó cứ nghĩ sẽ dễ dàng buông bỏ nhưng không như những gì anh tưởng tượng. Càng ngày càng lớn dần lên, đến bây giờ anh lại mang hình bóng ấy, nụ cười ấy và cái tên ấy mà khắc sâu tận đáy của trái tim. Gần ba năm trôi qua, quãng thời gian không dài cũng chẳng phải ngắn, nó khiến anh hiểu được bản thân mình đang cần một mối quan hệ nghiêm túc. Anh nghiêm túc dành tình cảm cho cô gái đó. Anh nghiêm túc muốn bảo vệ cô đến cuối đời.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) Bắt đầu từ chap 41 thì lịch up sẽ quay lại như lúc trước nha m.n. 16h thứ 5 và chủ nhật nhé
Con ôtô bóng loáng đỗ bên trong Hạo Gia. Lê Đan bước xuống xe rồi bước vào bên trong ngôi biệt thự cổ kính. Chuyện này nhất định cũng có liên quan đến Hạo Chính Quốc. Anh không tin rằng ông ta không hề nhúng tay vào. Nếu như không có cái hôn ước nhảm nhí mà ông ta đặt ra thì Trương Gia đâu có lần này hết lần khác mà gây sự.
- Thiếu gia, cậu đã về.
Thấy Lê Đan đã bước vào đến phòng khách, quản gia ngay lập tức thấp đầu chào. Liếc mắt qua ông, anh vẫn giữ nguyên cảm xúc ban đầu, chất giọng lại rất hời hợt.
- Phu nhân đâu?
- Phu nhân vẫn ở trong phòng, bà ấy đã không bước ra ngoài nhiều ngày rồi.
- Còn lão gia?
- Lão gia đang ở thư phòng.
Không nói thêm lời nào, Lê Đan bước lên cầu thang rồi dứt khoát đi đến thư phòng. Bỏ qua một hai lần thì cho rằng anh đây dễ dãi. Muốn làm càn thì nên xem sắc mặt của anh bây giờ đi. Trong tay nắm được bí mật của Hạo Chính Quốc, Lê Đan không tin ông ta không dè chừng.
*Cốc, cốc*
- Vào đi!
Lê Đan mở cửa rồi bước vào trong. Hai tay cho vào túi, anh ung dung, nhàn nhã bước đến bàn làm việc và đứng đối diện Hạo Chính Quốc. Ánh mắt nhìn ông đầy thách thức, anh cong một bên môi.
- Chào cha!
- Rảnh rỗi để đến đây rồi sao?
Tay lật những trang sách, mắt cũng dán chặt vào đó mà không nhìn lấy Lê Đan một lần. Thái độ rõ là không quan tâm đến sự hiện diện và những gì anh sắp nói. Lê Đan nhếch môi cười khẩy. Ngông cuồng đi đến sofa thả người ngồi xuống. Phong thái tự do tự tại, dáng người tựa ra sau rất phóng khoáng.
- Đúng ra rất bận và không thích nơi đây nhưng vì một người lại phải cắn răng chịu đựng.
- Con có thôi cái thói không biết người trên kẻ dưới là gì không? Ăn nói chẳng ra một thể thống nào.- Hai tay đan vào nhau, ông gỡ kính xuống rồi giương mắt nhìn anh.
- Chẳng phải đều học từ cha ư?- Lê Đan nhướng mày, gương mặt rất ương ngạnh, cứng đầu.
- Có gì thì nói đi.
Hạo Chính Quốc đứng dậy, đi đến sofa ngồi xuống, rót trà vào tách và hớp một ngụm. Mối quan hệ cha con giữa họ vốn đã rạn nứt từ rất lâu. Tuy ngoài mặt lúc nào ông cũng ra sức cấm cản nhưng trong lòng lại mong Lê Đan sẽ quay về Hạo Gia kế thừa sản nghiệp. Thà rằng cho "nghịch tử" của mình còn hơn mang của cải phát ra thiên hạ.
Lê Đan chậc lưỡi. Ngồi thẳng dậy, hai khủy tay chống lên đùi. Ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị, giọng nói cũng trầm hơn bất cứ lúc nào.
- Hôn ước kia là sao?
- Từ nhỏ con và Trương Dĩnh đã thân thiết với nhau. Hai đứa như hình với bóng vậy. Cha chỉ là tạo điều kiện thêm thôi mà.
Ánh mắt nhìn Lê Đan lại không kiêng dè, ngầm khẳng định ý của ông là đúng. Lê Đan nhếch môi đểu giả, tay thì vuốt ngược mái tóc ra sau.
- Cha! Có lẽ cha đã quá xen vào đời tư của đứa con trai này rồi. Không sao! Cứ làm những gì cha muốn nhưng đừng đụng chạm vào Anh Ngọc.
- Hôm nay con bỏ thời gian vàng bạc để đến đây chỉ vì con nhỏ đó sao?
- Đương nhiên! Tuy rằng người Trương Gia luôn tìm mọi cách gây sức ép cho cô ấy nhưng nếu không có thứ hôn ước nhảm nhí kia thì sẽ không xảy ra cớ thế này. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ cha cả. Sau này mong rằng chúng ta vẫn còn có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau như vậy. Đừng bao giờ thách thức tính kiên nhẫn của con. Gạt bỏ nó ngay đi!
- Nếu như cha nói không thì thế nào?
Nghe ông nói như thế thì Lê Đan chỉ cười cười chế giễu. Đứng dậy chỉnh trang lại âu phục. Siết chặt cravat, anh đi ra phía sau. Đặt một tay lên vai Hạo Chính Quốc, anh thấp đầu thì thầm.
- Vậy nếu như con mang dự án Sunpear ra thì sao? Lúc đó Hạo Thị lung lay, Lê Viễn soán ngôi trở thành tập đoàn lớn nhất cả nước. Thêm việc liên doanh với nước ngoài thì cha còn sức mà chống đỡ ư? Bất cứ lúc nào bản thân bất lợi thì con sẽ mang nó ra công bố còn an toàn thì cha cứ việc sống an nhàn cùng Hạo Thị. Hành sự làm sao cho đúng, đừng để sau này cha con chúng ta gặp nhau nhưng ngăn cách bởi một cái song sắt.
- Con...- Hạo Chính Quốc xanh cả mặt, lời nói cũng nghẹn ứ mà lắp bắp.
- Cuộc trò chuyện kết thúc. Chào người cha thân yêu!
Lê Đan cười khẩy thoả lòng rồi bước ra ngoài đóng sầm cửa lại. Sunpear là một dự án lớn ở Đông Lập, hiện đang bị đóng băng, những người liên quan cũng đang chịu mức án của luật pháp. Hạo Chính Quốc là một trong những người chịu trách nhiệm chính nhưng do thế lực Hạo Gia quá lớn kèm theo luật pháp ở đây cứ như trò chơi của những người giàu, cứ thế Hạo Chính Quốc trở thành nhân vật bị hại. Tiếp tục ung dung sống nhởn nha với đời. Trước khi đi du học, Lê Đan đã tìm được một bản thoả thuận giữa Ngô Nhậm Đông, chủ của Sunpear, cũng là người nắm cổ phần cao nhất và cổ đông nắm cổ phần cao thứ hai Hạo Chính Quốc. Mặc sự việc đã trôi qua hơn mười năm và đã bị lu mờ, Lê Đan không tin khi anh mang nó ra thì chẳng có ai không mảy may tới sự kiện lớn gây chấn động này.
...
*Bộp*
- Chuyện này là ra sao đây? Riết rồi tôn ti của con vứt đi hết rồi à?
Trương Đằng tức giận dằn tay xuống bàn. Cả gương mặt đỏ còn hơn gấc, ông lớn tiếng mà quát mắng. Trương Gia vốn là gia đình danh gia vọng tộc, ấy vậy mà Trương Dĩnh lại không biết phải phép mà chạy lung tung làm loạn. Bao nhiêu thứ cần nghe đã đầy hai bên lỗ tai. Cứ hễ bước ra là nghe Trương tiểu thư đánh ghen bạn gái của Hạo thiếu. Bây giờ còn mặt mũi nào mà bước ra ngoài đó nhìn người khác nữa chứ.
- Cha! Cha không bênh mà còn mắng con nữa. Con chỉ là bảo hạnh phúc của mình thôi. Là cô ta đã dụ dỗ Lê Đan mà.- Trương Dĩnh hậm hực, cắn chặt môi dưới.
- Ai dụ dỗ? Là ai cướp hạnh phúc của con?- Ông nhíu mày khó chịu.- Anh Ngọc chưa đi kiện con tội tổn hại nhân phẩm và danh dự của nó là may rồi. Nếu như Lê Đan yêu con thì chắc chắn sẽ là của con, không một ai có thể tranh đoạt được.
- Vậy sao? Thế thì tại sao mẹ và cha đã kết hôn mà cha cũng có người phụ nữ khác bên ngoài?- Hai mắt đỏ hoe, nhắc đến mẹ mình Trương Dĩnh lại bật khóc.- Nếu cha yêu mẹ, cha là của mẹ vậy thì ai là người khiến mẹ đổ bệnh phải cấp cứu? Con không hiền như mẹ. Mẹ thì chịu đựng còn con thì không.
- Con có thôi cái tính cứng đầu đó đi không? Chuyện của cha và mẹ lúc trước không hề giống với con bây giờ và cũng chẳng hề liên quan đến con. Con ra đời sau khi cha mẹ kết hôn liệu con đã hiểu được những gì xảy ra trước đó hay chỉ là nghe người khác kể lại? Lần nào cha cũng giải thích cặn kẽ nhưng đều cứng đầu không nghe, cũng vì cha quá nuông chiều nên bây giờ con mới trở nên như vậy đây.
- Cha muốn con trơ mắt nhìn người con yêu thương rời xa con sao? Con không làm được!- Trương Dĩnh cũng lớn tiếng không kém.
- Có chuyện gì vậy? Hai cha con làm gì mà ầm ĩ lên thế?
Lâm Thu Hoa vừa bước xuống bậc thang đã không hài lòng mà gắt gỏng. Đi đến bên cạnh Trương Dĩnh, bà vuốt nhẹ mái tóc của cô rồi vỗ về.
- Không sao, có nội ở đây. Không khóc nữa.
- Nội! Hức, hức...- Trương Dĩnh vỡ òa như đứa trẻ lao vào ôm lấy bà.
- Con làm sao đó hả? Làm gì mà mắng con bé như thế?
- Mẹ đừng bênh Trương Dĩnh nữa. Nó lớn rồi, cần phải chịu trách nhiệm những gì mình đã làm.- Trương Đằng bực tức đi đến kéo Trương Dĩnh.
- Nội, nội ơi...
- Trương Đằng!- Lâm Thu Hoa giận dữ gỡ tay ông ra rồi đứng ở giữa che chắn cho cháu gái.- Nếu như con muốn nói đến chuyện ở quán cafe thì giỏi mắng luôn mẹ đi. Hôm đó là mẹ kêu Trương Dĩnh đưa mẹ đến.
- Mẹ, mẹ như vậy mà lại tiếp tay cho Trương Dĩnh ư?- Không thể tin vào tai mình, cả gương mặt của Trương Đằng biến sắc.
- Cái gì mà tiếp tay? Con bây giờ muốn mắng muốn chửi thì cứ tiếp tục. Chửi bà già này luôn đi!
- Mẹ...đúng thật là.
Trương Đằng tức giận bỏ đi một mạch ra ngoài. Lâm Thu Hoa thở hắt ra rồi quay sang vuốt nhẹ gương mặt ướt đẫm của Trương Dĩnh.
- Không sao, không sao nữa. Vào đây với nội.
...
Lê Đan rút khăn giấy và đưa cho Anh Ngọc. Cô nhận lấy rồi mỉm cười và buông đũa xuống. Từ khi Lê Đan công khai thì trưa nào cũng đặt cách cho cô đến khu A dùng bữa trưa với anh. Tuy có đôi chút không thoải mái khi bị mọi người nhìn ngó nhưng phải công nhận rằng thức ăn ở đây đều rất ngon, không gian cũng được bày trí sang trọng và thoải mái.
Lam Trạch thở dài rồi lấy khăn lau miệng. Từ khi Anh Ngọc cùng dùng bữa trưa thì anh bị cho ăn cẩu lương hơi nhiều. Có lẽ thay cơm được luôn đấy. Người độc thân như anh mà ở đây suốt có lẽ sẽ bị đột tử mà chết mất, thôi thì lượn trước thì hơn vậy.
- Tôi còn một số việc cần ra ngoài giải quyết, hai người cứ tự nhiên ha.
- Anh Lam Trạch, em có vài hợp đồng cần anh ký, chốc nữa em mang lên cho anh nha.
- Được, em để trên bàn đi, khi nào về anh xem.
- Vâng!
Lam Trạch gật đầu rồi đi ra ngoài. Khi anh ấy vừa khuất bóng thì Lê Đan liền khoác tay ôm lấy bả vai Anh Ngọc. Giật mình một cái, cô nhìn sang anh rồi bật cười.
- Anh cứ như vậy!
- Em có biết anh đã kiềm chế bao nhiêu lâu rồi không? Lúc nào anh cũng chờ từng giây từng phút để gặp em đấy.- Lê Đan chậc lưỡi, càng kéo Anh Ngọc đến gần.- Bây giờ ôm một tí chứ vào làm rồi sao ôm em được.
- Anh đó! Miệng mồm càng ngày càng dẻo quá đi.
Anh Ngọc đưa tay véo mũi Lê Đan, trên môi lại nở nụ cười không ngớt. Lúc nào bên cạnh anh cũng đều tràn ngập tiếng cười khiến Anh Ngọc càng ngày càng lún sâu vào mật ngọt.
- Tối nay chúng ta sẽ xuất phát đến bờ biển phía Bắc được không? Anh có việc quan trọng ở đó.
- Anh phải đi công tác sao?- Đôi mắt to tròn của cô ngước nhìn anh.- Vậy anh cứ đi đi, em ở nhà được mà.
- Không được, lần công tác này phải có em. Chiều nay chuẩn bị đồ đạc rồi anh đưa đi.
- Uhm, em biết rồi.- Cô gật đầu rồi cười tít cả mắt.- À, còn một vài tài liệu cần xem lại, em xuống dưới trước nha.
- Em xuống trước đi, anh sẽ xuống ngay. Không được quá sức đấy, nghỉ ngơi trước rồi hẵng làm.
- Em biết rồi mà.
Anh Ngọc đứng dậy, vừa bước được hai bước thì Lê Đan đã nắm lấy tay của cô kéo lại. Nhíu mày nhìn anh, Anh Ngọc khó hiểu nói.
- Sao vậy? Còn việc gì muốn giao cho em sao?
- Không!
Lê Đan lắc đầu. Anh đưa mặt lên, ngón trỏ cũng chỉ vào má mình. Cô cắn môi, dùng tay vỗ nhẹ vào đó một cái. Người gì đâu mà khó ưa.
- Em đi nhé!
- Em! Em à!!!
Anh Ngọc phì cười rồi bước xuống bậc thang để đi đến sảnh, ở đó có thang máy để lên thẳng phòng kinh doanh. Cuộc sống dạo gần đây quá thay đổi. Lê Đan lại quá chu đáo, nuông chiều cô chẳng còn chỗ để nói nữa. Cứ mãi như thế này có lẽ sẽ sinh hư mất thôi.
Ở khu A này đều là người nắm giữ chức vụ phó giám đốc, giám đốc và cả ban kiểm sát. Tuy rằng với khu ăn uống này, có bao nhiêu người đó là thưa thớt nhưng đã nhiều hơn những công ty khác gấp mấy lần. Lê Viễn thật sự rất lớn. Đến tận bây giờ mà cô còn chưa được đi đến khu vực II ở phía sau của phòng kế hoạch - kỹ thuật vật tư và tổ chức hành chính. Mà nói chi đi đến đó, nhân viên phòng kế toán và kinh doanh cô còn chưa quen hết nữa là. Gặp họ thì có gặp nhưng có vài người chưa từng nói chuyện với nhau dù chỉ một câu.
Vừa bước đến sảnh thì Anh Ngọc vô tình gặp phải Phó Tổng Ngô - Ngô Như. Cô ấy vừa lúc thấy cô thì đã nhăn nhó mặt mày. Bước đến trước cô, cô ấy vòng tay trước ngực, đôi mày thanh tú cũng nhíu chặt.
- Hoàng Anh Ngọc, cô làm gì ở đây? Là ai cho phép nhân viên văn phòng lên khu A vậy?
- Tôi...
- Cô không có mắt hay sao?
Anh Ngọc chưa nói được gì thì Ngô Như đã ngắt lời. Do vừa công tác dài hạn về cũng là lúc giờ cơm trưa nên cô ấy lên đây luôn. Cũng chẳng biết những ngày qua chuyện gì đã xảy ra ở Lê Viễn và cũng chẳng có một ai đồn thổi hay bàn tán điều gì đến tai cô ấy cả.
- Bên ngoài có thông báo hẳn hoi. Quy định của công ty rõ ràng như vậy mà còn muốn vi phạm?
- Không phải, tôi chỉ là...
- Không cần nói nữa! Về phòng làm viết bản kiểm điểm cho tôi.
- Được rồi! Tôi sẽ viết ngay.
Anh Ngọc gật đầu. Mới bước đi hai bước thì đã nghe đằng sau lại có thêm tiếng nói. Giật mình một cái, cô quay đầu nhìn về sau.
- Tôi cũng muốn viết kiểm điểm.
- Chào Hạo Tổng!- Ngô Như lập tức nép người, đầu hơi thấp xuống.
- Phó Tổng Ngô, cô duyệt giúp bảng kiểm điểm của tôi được chứ?
Lê Đan cho hai tay vào túi, gương mặt lại không thể ngạo mạn hơn. Ánh nhìn sắc bén hơn gươm, cứ thế mà chiếu tướng nữ nhân trước mặt.
- Tôi không dám ạ.- Ngô Như chợt run rẩy, giọng nói bị lạt đi.
- Nên tập trung dự án sắp tới thì hơn, chuyện cỏn con không cần cô quản.
Thấy Lê Đan hất hàm, A Tước lập tức lấy một sấp tài liệu đưa cho cô ấy.
- Phó Tổng Ngô! Đây là công việc mới của cô.
- À, được.
Lê Đan không nói thêm lời nào, cứ thế mà bước đến bên cạnh Anh Ngọc. Bắt lấy cổ tay, anh kéo cô đến thang máy rồi ấn nút cho nó đóng lại.
Ngô Như nhíu mày khó hiểu nhìn theo. Thật sự cô không hiểu nổi là chuyện gì đang diễn ra. Nội quy đó chính là do Hạo Lê Đan đặt ra, vậy mà bây giờ lại cho Anh Ngọc vào đây. Còn nắm tay níu chân với cô ta nữa cơ chứ.
- Phó Tổng Ngô, Anh Ngọc là bạn gái của Hạo Tổng. Sau này mong cô chú ý tới hành động của mình, không thôi lại chuốc họa vào thân.
A Tước chỉ nói bấy nhiêu đó xong thì quay đi mất hút để lại Ngô Như với gương mặt tái xanh.
...
Lam Trạch đứng nhìn ra lớp kính lớn bên trong phòng làm việc và nhìn xuống bãi đỗ xe của Lê Viễn. Ánh mắt dán chặt vào một cô gái đang đi tìm xe của mình. Hớp một ngụm cafe, khoé môi khẽ cong lên tạo thành nụ cười. Đáy mắt lại xuất hiện những tia ôn nhu dày đặc.
- Lại nhìn ngắm người ta sao?
Lê Đan đi đến bên cạnh, một tay thong dong trong túi, một tay kề tách cafe lên miệng mà nhàn nhã hớp một ngụm. Lam Trạch cúi thấp đầu rồi đưa mắt nhìn anh, chỉ cười gượng, anh ấy liếm nhẹ môi.
- Tao có ngắm ai đâu nào.
- Nói dối là không tốt. Thích người ấy gần ba năm rồi, vậy mà vẫn không dám nói ra.- Lê Đan nhướng một bên mày, mắt liếc nhìn xuống bãi đỗ xe.
- Mày vừa mới biết yêu nhưng lại làm như sành sỏi lắm.- Lam Trạch bĩu môi dè bỉu.
- Chưa từng yêu chứ không phải chưa từng không có người để ý. Nhìn mày bây giờ xem, ánh mắt có khác gì những nữ nhân ngoài kia không. Họ thích mày ra sao, ánh mắt thế nào thì mày lúc này cũng giống hệt vậy.- Lê Đan nhếch môi, tiếp tục nhâm nhi cốc cafe.
- Người ta đã đi xem mắt rồi, tao không biết có thành đôi hay chưa. Sợ rằng nói ra người ta không thích lại thêm xa lánh tao nữa thì khổ.- Anh ấy chỉ biết cười nhạt, ánh mắt không rời khỏi nữ nhân kia dù chỉ một giây.
- Không thử làm sao biết. Tao chỉ biết một Lam Trạch không sợ trời, không sợ đất chứ không phải một kẻ nhu nhược đến cả lời yêu cũng chẳng dám nói. Suy nghĩ đi!
Lê Đan cười khẩy rồi quay lưng rời đi để Lam Trạch ở lại với những rối rắm trong lòng. Thứ tình cảm này anh đã cất giấu trong lòng suốt ba năm. Khi xưa gặp cô ấy, anh luôn ấn tượng với vẻ ngoài ít nói, khó tiếp xúc. Cô không hề giống với những người con gái khác, làm việc tại Lê Viễn có không ít nhân viên lắm lời, buôn chuyện phiếm nhưng cô ấy lại không. Suốt thời gian làm ở đây, cô cũng hầu như chẳng thân với ai cả, chỉ quanh đi quẩn lại làm xong phần việc của mình. Dạo gần đây thấy cô có một người bạn khá thân thiết, mà người đó anh cũng hiểu rõ rất tốt tính nên cũng an tâm phần nào.
Có vài lần Lam Trạch muốn bày tỏ với cô ấy nhưng khi anh vừa ý định hẹn gặp thì nghe tin cô đi xem mắt. Không biết là cô có đồng ý hay chưa, bên cạnh đã có một ai khác không vì cuộc sống riêng tư của cô đều rất kín tiếng. Anh tự biết bản thân nên lùi lại để nhìn cô thôi. Tình cảm đó cứ nghĩ sẽ dễ dàng buông bỏ nhưng không như những gì anh tưởng tượng. Càng ngày càng lớn dần lên, đến bây giờ anh lại mang hình bóng ấy, nụ cười ấy và cái tên ấy mà khắc sâu tận đáy của trái tim. Gần ba năm trôi qua, quãng thời gian không dài cũng chẳng phải ngắn, nó khiến anh hiểu được bản thân mình đang cần một mối quan hệ nghiêm túc. Anh nghiêm túc dành tình cảm cho cô gái đó. Anh nghiêm túc muốn bảo vệ cô đến cuối đời.
Bình luận facebook