-
Chương 611-615
Chương 611 San Bằng Thanh Hư Động Thiên (3)
Động Thiên (3)
“Không được ăn nói bậy bạ!” Ngu Tử Huyên cau mày, nàng ta muốn nhưng lại nghiêm giọng cảnh cáo: “Trần Mục san bằng Thanh Hư Động Thiên, đắc tội với thế lực Tiên giới, chúng ta không dính díu quan hệ với hắn, cũng đừng đắc tội với hắn là được.”
Thiên kiêu ở đó liên tục gật đầu.
Xích Thành Động Thiên, Mộ Hồng Liên đã lâu không nhận được tin tức của Trần Mục, nàng ta nhiều lần nhắc nhở Mộ Thanh Vân đừng chọc đến Trần Mục, Mộ Thanh Vân nhớ kỹ trong lòng, thậm chí còn cấm chế tiểu bối và trưởng lão rời khỏi động thiên.
Thế lực khắp nơi đều đang ẩn nấp trong động thiên hoặc là bí cảnh, chỉ có cường giả của Thanh Hư Động Thiên là không có nhà để về, chỉ có thể chia ra trốn đi.
Toàn bộ tai mắt ở vùng phụ cận tiên thác của Thái Thượng Tiên Cung và Thanh Hư Động Thiên đều rời khỏi, bọn họ đều cảm thấy đây là mưu kế của Trần Mục nhưng lại không có chứng cứ.
Vùng phụ cận tiên thác.
Một đạo bạch y xuất hiện.
Vũ Châu, tiên thác.
Một trong những cấm địa nguy hiểm nhất ở Tiên giới.
Hồ nước bên ngoài tiên thác trong suốt thấy đáy, ngước mắt nhìn lên, bọt nước trắng xóa tràn ra từ trong sườn núi của đồi núi cao ngất, chảy thẳng xuống dưới.
Dưới đáy hồ trong suốt trải đầy xương trắng.
Từ xưa đến nay vô số tu tiên giả đặt chân đến tiên thác nhưng không có tu tiên giả nào có thể sống sót rời khỏi, chỉ có xương cốt bị lao ra khỏi tiên thác.
Trần Mục đón gió đứng đấy, ống tay áo bay cuồn cuộn, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa động của tiên thác, có thể cảm nhận được cấm chế ở chỗ sâu trong tiên thác, dòng nước chảy xiết, là khu vực mà Chân Tiên mới có thể đặt chân đến!
“Ngọn núi này...”
Trần Mục nhìn vào ngọn núi hùng vĩ nơi tọa lạc của tiên thác, bên trong ngọn núi này có càn khôn, ánh sáng nhạt lập lòe, hoàn toàn không giống với những ngọn núi khác xung quanh.
Hồ nước tử khí nặng nề, trong hồ rộng lớn thậm chí còn không có vật sống, xung quanh đầy rẫy hoang tàn, loại cảm giác này giống như đặt mình vào huyết lộ Minh phủ.
“Chẳng lẽ nơi này cũng đang phong ấn đại năng?” Trần Mục chỉ suy đoán, hắn lại muốn phong ấn Nhị Ngũ Ma Thần ở chỗ này, dù sao thì nơi này rất ít người lui tới.
Ở gần tiên thác có cấm chế cường hãn, Trần Mục không sợ cấm chế, hắn đạp không bước đi, rất nhanh đã đến cửa động của tiên thác.
Dòng nước chảy xiết chảy xuống không ngừng.
Trần Mục xông vào cửa động, hắn cảm nhận được cấm chế cường ngạnh trong tiên thác, quanh thân có kim quang chói lọi, đi ngược lại với áp lực, càng đi càng xa.
Thác nước bỗng nhiên biến thành màu đỏ, Trần Mục ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, còn cả năng lượng cuồng bạo muốn bám vào trên người hắn, kinh văn viễn cổ hiện lên, bình chướng trong suốt ngăn cản năng lượng hồng sắc tới gần.
Còn chưa đến nội bộ tiên thác mà quỷ dị đã xuất hiện liên tiếp, Trần Mục âm thầm vận chuyển Bất Hủ Pháp và Bất Diệt Kinh, trạng thái bây giờ của hắn vạn pháp bất xâm, vật chất quỷ dị không thể nào tới gần.
Trần Mục bơi về phía trước, hắn nhìn thấy vết kiếm ở dưới đáy thông đạo, có cường giả thử tiến vào nhưng không thể chịu đựng được dòng nước cường ngạnh công kích nên muốn dùng kiếm để cố định thân thể, rất rõ ràng, cuối cùng đã thất bại.
“Nếu đã dễ dàng xông vào tiên thác thì tại sao lại không có cường giả nào có thể sống sót trở ra?” Trần Mục có chút nghi ngờ, cảm thấy bên trong có vấn đề.
Trần Mục không ngừng bơi về phía chỗ sâu trong tiên thác.
Cấm chế xung quanh càng lúc càng mạnh, thậm chí hắn còn đáp xuống trong thông đạo của tiên thác, từng bước một tiến về phía trước, hắn dùng Thiên Nhãn Thông và Trấn Thiên Ấn cũng không thể nhìn thấy điểm cuối.
Bên tai Trần Mục vang lên tiếng sóng biển vỗ vào bờ, khoảnh khắc đó hắn phát hiện huyết thủy xung quanh đã biến mất không thấy, thậm chí còn có cơn gió mát lạnh ập vào mặt.
Tiên thác rất quỷ dị, Trần Mục lại không hề chùn bước, hắn tiếp tục bước đến phía trước, bỗng nhiên hàn ý ập tới, da thịt toàn thân đều có sương giá.
Trần Mục hóa thành tượng băng trong nháy mắt.
Răng rắc!
Tượng băng xuất hiện vết nứt, khí huyết trong cơ thể Trần Mục tăng vọt, băng tuyết tan rã rất nhanh, hắn lại giẫm bước về phía trước, có loại cảm giác bị lửa nóng bao bọc.
Thân thể của Trần Mục xuất hiện đường văn hỏa diễm, tiên thác đang ngăn cản hắn tiến lên, hắn muốn trở nên mạnh mẽ, lấy được tiên đan, muốn tiết kiệm lượng lớn thời gian tu luyện.
Trần Mục đốt lửa toàn thân trong tiên thác, nhưng hắn vẫn bước về phía trước như cũ, sau đó có tiếng cuồng phong gào thét bay tới, đó là cơn cuồng phong có thể san bằng cả thành trì trong nháy mắt.
Rất nhiều năm trước, Trần Mục nắm vững quy tắc thuộc tính phong ở Ngạo Kiếm phong, sau đó tốc độ và kiếm đều trở nên nhanh hơn, hiện giờ đối mặt với cơn cuồng phong nuốt chửng mọi thứ này, hắn không hề lùi bước, cuồng phong cúi đầu trước mặt hắn.
Cuồng phong xuyên qua hai bên, Trần Mục lại tiến lên lần nữa, trước mặt xuất hiện đá lăn màu vàng, khối đá kia nhìn từ phía xa còn to lớn hơn ngôi sao, mang theo cảm giác áp bách nghiền nát trần thế.
Trần Mục điều chỉnh tinh khí thần, sau đó nắm chặt quyền tay phải, nắm đấm tóe ra kim quang chói lọi, khi đá lăn tới gần hắn vung ra một quyền không giữ lại gì.
Ầm ầm!
Âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp tiên thác.
Bên ngoài tiên thác vang lên tiếng động đinh tai nhức óc, thanh chấn cả bầu trời, đại địa đều đang rung lắc giống như động đất, người dân và tu tiên giả ở phía xa đều phát giác được.
Trong tiên thác.
Đá lăn hóa thành bột mịn tan biến.
Trần Mục tiếp tục đi về phía trước, trong tiên thác lại có lôi quang kim sắc rơi xuống tràn ngập toàn bộ tiên thác, thậm chí lôi đình còn tràn ra bên ngoài, vô số ngọn núi bị sụp đổ.
Tu tiên giả ở phương xa phát giác được dị thường, có tu tiên giả chạy đến tiên thác để xem xét tình hình, đã có tu tiên giả đi đến phụ cận, bọn họ nhìn thấy hồ nước bên ngoài tiên thác biến thành màu đỏ trước, sau đó là cát vàng cuồn cuộn, thậm chí còn có lôi đình đáng sợ vọt ra từ trong tiên thác.
Lôi đình kim sắc đáng sợ bay ra như cành liễu, sông núi hồ nước xung quanh đều bị phá hỏng.
Vũ Văn gia ẩn cư ở phụ cận tiên thác.
Chương 612 Chỗ Sâu Trong Tiên Thác (1)
Tu tiên giả của Vũ Văn tộc đến nơi này trước tiên, cường giả trung niên cau mày lại: “Cảnh tượng này chắc hẳn là có tu tiên giả muốn tiến vào tiên thác.”
“Tiên thác trước giờ chưa có người sống nào có thể bước ra ngoài, rốt cuộc là ai lại dám có can đảm như thế!”
“Cho dù là ai, có thể xuất hiện dị tượng như thế này đã chứng minh tuyệt đối không phải phàm tục, cũng không biết hắn có thể sống sót rời khỏi tiên thác hay không.”
“Đại ca, một thời gian trước Thanh Hư Động Thiên và Thái Thượng Tiên Cung chuẩn bị vây đánh Trần Mục, nghe nói tên kia đến từ nhân gian, thậm chí còn san bằng Thanh Hư Động Thiên, lẽ nào là hắn?” Có cường giả của Vũ Văn gia suy đoán nói.
Vũ Văn Thắng gật đầu, trầm giọng nói: “Lập tức truyền tin cho Thái Thượng Tiên Cung.”
Có lão bối trầm giọng nói: “Gia chủ, ngươi làm như vậy có thể đắc tội với Trần Mục!”
Vũ Văn Thắng trầm giọng nói: “Nhị thúc, nếu như không thông báo cho Thái Thượng Tiên Cung thì sẽ đắc tội với bọn họ, động tĩnh lớn như vậy muốn che giấu thì làm sao có thể?”
“Nói cũng phải.”
Tộc lão của Vũ Văn gia gật đầu.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, trong thiên thác bỗng nhiên tuôn ra lượng lớn kiếm quang, thậm chí có tu tiên giả bị kiếm quang chém chết, tu tiên giả xung quanh đều cách xa tiên thác.
Trong thông đạo của tiên thác, Trần Mục bị kiếm quang bao phủ, có kiếm quang rơi xuống trên người hắn không ngừng, bạch y vỡ nát, bình chướng trong suốt trên da thịt bị chấn vỡ, sau đó trên người xuất hiện vô số vết kiếm, có thể nhìn thấy rõ huyết nhục.
Da thịt của Trần Mục liên tục lành lại, mỗi tia kiếm quang đều chứa đựng quy tắc khác nhau, sau khi bị chém trúng những quy tắc này tràn vào trong cơ thể hắn.
Liên tục có quy tắc tràn vào khắp toàn thân, Trần Mục đau cũng khoái lạc, hắn không ngừng tự lành lại, cuối cùng những quy tắc này bị hắn hấp thụ nắm giữ.
Kiếm ý trên người Trần Mục càng lúc càng mạnh.
Trong tiên thác, khi kiếm ý của Trần Mục gia tăng, kiếm quang xung quanh đều lượn quanh hắn, sau đó nở rộ bên ngoài tiên thác, mỗi tia kiếm quang đều mang sức tàn phá kinh khủng, ngay cả cường giả Chân Tiên cũng không dám lại gần.
Hai ngày sau.
Vùng phụ cận tiên thác đã tập hợp lượng lớn cường giả.
Có thuyền tiên xuyên qua hư không đi đến, tu tiên giả xung quanh đều chắp tay ra hiệu với thuyền tiên, đó là thuyền tiên của Thái Thượng Tiên Cung, hơn nữa bên trên có sự tồn tại đáng sợ.
Tiêu Đằng cũng dẫn theo các cường giả còn lại của Thanh Hư Động Thiên chạy đến tiên thác, hắn không ngờ được Trần Mục lại dám đến tiên thác, còn to gan trắng trợn như thế, hoàn toàn không thèm để bọn họ vào mắt.
Mộ Hồng Liên đi theo cường giả của Xích Thành Động Thiên đến vùng phụ cận của tiên thác, lần này nàng ta hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi.
Ngu Tử Huyên của Tử Vi Động Thiên cũng ở gần đó, bọn họ không có ý định vây đánh Trần Mục, chỉ là đến tiên thác tham gia náo nhiệt, từ xưa những tu tiên giả tiến vào tiên thác đều không ai có thể sống sót trở ra, tu tiên giả đến vây xem có rất nhiều người đang phỏng đoán người tiến vào tiên thác rốt cuộc có phải Trần Mục hay không, dù sao thì ai cũng không biết được tình hình bên trong.
Có tiên hạc đến từ phương Đông.
Nữ tiên bạch y che mặt đứng trên tiên hạc, váy áo tung bay, toàn thân có sương mù lượn quanh, lão bối tu tiên giả xung quanh đều chấn kinh, vội vàng chắp tay tỏ ý.
Bà lão bên cạnh Ngu Tử Huyên trầm giọng nói: “Thánh nữ của Thái Thanh Tiên Cung, Ôn Huyền Âm, cung chủ tương lai của Thái Thanh Tiên Cung, là cường giả Kiếm Thần trẻ tuổi nhất của Thiên Châu!”
Mọi người đều không ngờ Ôn Huyền Âm sẽ xuất hiện ở chỗ này, suy cho cùng Thiên Châu cách Vũ Châu rất xa xôi.
Cường giả của La Phù Động Thiên lái chiến thuyền mấy trăm trượng hạ xuống tiên thác, đại trưởng lão của bọn họ cũng là cường giả Kiếm Thần, nhưng tuổi tác không biết lớn hơn Ôn Huyền Âm bao nhiêu.
Trên tiên thuyền của Thái Thượng Tiên Cung có lão giả tóc trắng đứng ở đầu thuyền, mỉm cười chào hỏi: “Huyền Âm, sao ngươi lại nghĩ đến việc đến Vũ Châu thế?”
Đôi mắt của Ôn Huyền Âm trong veo, bình tĩnh đáp: “Vãn bối đuổi theo dấu vết của Ma Đồng, một đường đi thẳng đến Vũ Châu, trùng hợp nghe được tiên thác có động tĩnh nên chạy qua đây nhìn xem.”
Tu tiên giả ở gần đó nghe vậy thì đều giật mình, xét cho cùng từ sau khi Ma Đồng xuất thế, Tiên giới thường xuyên xảy ra chuyện.
Đôi mắt lão giả tóc trắng của Thái Thượng Tiên Cung khẽ tụ lại, sau đó nhắc nhở nói: “Huyền Âm, tuy rằng Ma Đồng vừa thức tỉnh nhưng sức lực của hắn ta không phải loại ngươi có thể đối phó được.”
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở.”
Ôn Huyền Âm khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía tiên thác, trong tiên thác có đoạn kiếm tuôn ra không ngừng.
Hứa Phàn nhìn vào dị tượng, trầm giọng nói: “Hy vọng hắn có thể chết trong tiên thác.”
Tiêu Đằng lạnh giọng nói: “Hừ, nếu như hắn có thể sống sót trở ra, ta nhất định phải chém hắn ngàn đao!”
Nếu như là tu tiên giả khác tiến vào tiên thác thì xung quanh chắc chắn không có ai cho rằng hắn có thể còn sống trở ra, nhưng nếu như là Trần Mục thì vẫn có rất nhiều người tin tưởng hắn có thể sống sót ra ngoài, dù sao cũng là kẻ mạnh san bằng Thanh Hư Động Thiên.
Trần Mục trải qua đủ loại khảo nghiệm bên trong tiên thác, mỗi một bước tiến lên phía trước đều vô cùng khó khăn, hắn liên tục khiêu chiến cực hạn của bản thân, thừa nhận tra tấn to lớn.
Nếu như thiên kiếp chính là tẩy lễ của kiếp lôi thì trong tiên thác này có tất cả kiếp số có thể nghĩ đến, Trần Mục chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, chỉ biết tiến về phía trước, chỉ có lấy được tiên đan mới có thể trở nên mạnh hơn.
Mỗi lần Trần Mục tiến về phía trước đều phải trải qua tra tấn đau đớn nhất, mỗi lần tra tấn đều có thể khiến hắn trở nên mạnh hơn, gân cốt huyết nhục và tinh khí thần đều đang thăng cấp.
Bỗng nhiên.
Cấm chế xung quanh biến mất.
Trần Mục xuất hiện trong không gian u ám.
Màu đen xung quanh là hư vô, Trần Mục giải phóng cường quang nhưng không chiếu sáng được hư không mênh mông, Thiên Nhãn Thông ngoại trừ bản thân thì không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, không có áp lực, bay bổng như trên thiên đàng, cảm giác thời gian và không gian đều không còn tồn tại.
Chương 613 Chỗ Sâu Trong Tiên Thác (2)
Thác (2)
Nếu như khảo nghiệm lúc trước là trên cơ thể thì đối với Trần Mục mà nói bây giờ mới là khảo nghiệm thật sự, làm cách nào để thoát khỏi không gian hư vô này.
Trần Mục có thể tùy ý ngao du trong này, nhưng chỗ này vô biên vô bờ, hoàn toàn không có lối ra.
“Nơi này là hư không mênh mông?”
Trần Mục muốn dùng quy tắc không gian để rời khỏi, nhưng chỗ này không thể sử dụng được bất cứ quy tắc gì.
Hắn thậm chí còn rút Thanh Vân kiếm ra, kiếm quang chém về phía trước, sau đó tia kiếm quang kia biến mất ở chỗ sâu hắc ám của hư vô, thậm chí Trần Mục còn không cảm nhận được biên giới.
Trần Mục lấy Trấn Thiên Ấn ra, nhưng hắn phát hiện hoàn toàn không có tác dụng, hắn nhớ đến Trần gia, thế là nhìn thấy cảnh tượng ở nhân gian, đó là hình ảnh tĩnh.
Trần Dao đang bế quan, Trần Dĩnh dẫn theo tiểu bối đi chơi đùa, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang ngủ nướng, nhưng mà cảnh tượng đều là ảnh tĩnh, Trần Mục hiểu được tình cảnh của chính mình.
Màu đen ở đây là hư vô, không có không gian, không có thời gian, giống như lồng giam vĩnh hằng.
Trần Mục biết rõ đây là khảo nghiệm, ý thức của hắn đến bên ngoài tiên thác, nhìn thấy rất nhiều tu tiên giả mang ý đồ xấu, ra khỏi tiên thác chỉ sợ là cũng sẽ xảy ra trận ác chiến.
“Vẫn là đi nhìn xem Phục Tiên lão bà.”
Trần Mục đến Đông Thần quốc của Thần Vực.
Thái Sơ Hoàng thành, Phục Tiên các.
Khương Phục Tiên đang ngồi trong thư phòng.
Trần Mục đi đến bên cạnh Khương Phục Tiên, nhìn thấy nàng ta thì tâm trạng sẽ vui vẻ, quên mất chính mình đang trong khốn cảnh.
“Hửm?”
Trần Mục đột nhiên phát giác được Khương Phục Tiên có gì đó không đúng, trong đôi mắt màu xanh thẳm của nàng ta không có thần sắc, vì vậy muốn tiến vào trong thức hải của nàng ta nhưng lại không thành công.
Đây vốn không phải là bản tôn của Khương Phục Tiên.
Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, Khương Phục Tiên không còn ở đây, nàng ta rất có thể xuất hiện ở chỗ sâu trong tinh không, đó là nơi nguy hiểm nhất ở tinh không!
Khương Phục Tiên lặng lẽ tiến đến chỗ sâu trong tinh không, nàng ta không muốn Trần Mục lo lắng.
Trần Mục lập tức trở nên khẩn trương, ý thức của hắn xuất hiện ở nhân gian, chỗ này có rất nhiều thần điện mới được xây dựng, bởi vì tuyên truyền của Trần gia và Lăng Vân tông nên Nhân tộc đến tế bái và cầu phúc ở Quanh Minh thần điện rất nhiều.
Khói xanh trong điện bay thẳng lên trời, Khương Phục Tiên có tín ngưỡng gia trì chứng tỏ nàng ta vẫn còn sống.
Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn rời khỏi thần điện, sau đó nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không, ánh mắt trở nên kiên định.
Bây giờ lo lắng cũng là chuyện vô bổ, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể làm chủ vận mệnh.
Ý thức của Trần Mục trở về thân thể, hắn phải nghĩ cách phá vỡ phong tỏa của không gian mênh mông.
Trong thức hải hiện lên đủ loại cổ tịch, hắn bị nhốt trong không gian không có thời gian, hắn có thể từ từ nghiên cứu những cổ tịch này, kiến thức vốn đã in sâu được Trần Mục tiêu hóa nắm vững từng chút một, hắn tiến vào cảnh giới ngộ đạo.
Trần Mục bắt đầu nghiên cứu không gian và thời gian, hắn có đường vân thời gian do sư tôn Tô Mân cung cấp cho, còn cả không gian đạo pháp của Phục Tiên lão bà chia sẻ, rất nhanh đã lần tìm được sự tồn tại của hai loại lực lượng chí cường.
Không biết trôi qua bao lâu, hai tay Trần Mục kết ấn, đường vân thời gian và đường vân không gian tạo thành một ấn ký mới, đạo ấn ký kia giống như điểm sáng yếu ớt.
Ấn ký mới vô cùng phồn diệu.
Bên trong chứa đựng thời gian và không gian.
Ấn ký bắt đầu bành trướng, cuối cùng hóa thành môn hộ hùng vĩ, Trần Mục đến gần ấn ký thì biến mất trong hư không mênh mông, xuất hiện lần nữa trong thiên đạo của tiên thác.
Trần Mục cảm giác thời gian đằng đẵng trôi qua, nhưng tất cả đều không có tiếng động, hắn giơ tay lên, hai cánh tay lần lượt xuất hiện trong đường vân không gian và đường vân thời gian.
Khi mười ngón của hai tay giao nhau, sức mạnh không gian và sức mạnh thời gian dung hợp, ấn ký kim sắc hiện lên, đạo ấn ký này có thể dùng để phong ấn đối thủ.
Sau khi Trần Mục bị nhốt trong hư vô thì kiên nhẫn nghiên cứ cổ tịch, đạo pháp tinh tiến, còn tự mình nghiên cứu ra Phong Ấn Thuật, đối với hắn mà nói thì đây chính là tạo hóa khổng lồ không thể nghi ngờ.
Trước mặt là bậc thang, Trần Mục đi vào nội bộ tiên thác thông qua bậc thang, nơi này là một tòa cung điện, phía trên bậc thang có treo hồ lô bảy màu, hồ lô không to nhưng có dòng nước chảy ra không ngừng, Trần Mục sử dụng Thiên Nhãn Thông thì phát hiện bên trong hồ lô chỉ có một ít nước trong vắt.
Hồ lô này không đơn giản, Trần Mục không đụng chạm lung tung, hắn nhìn về phía trước, cách đó không xa có bộ y bào rách nát đang tản ra kim quang nhàn nhạt, trông có chút quỷ dị.
Trần Mục đứng trên bậc thang cuối cùng, hắn chú ý đến bộ y bào rách nát kia, cảm thấy có chút quỷ dị, trong động thiên này lại còn có sinh cơ tồn tại.
“Tiểu hữu, chúc mừng ngươi.”
Giọng nói tang thương vọng lại trong động thiên.
Trần Mục không hoảng không vội, hắn khom người hành lễ: “Tiền bối, nếu như mạo phạm thì xin hãy lượng thứ.”
“Không sao, bản tôn chỉ là chấp niệm còn sót lại ở đây, có thể nhìn thấy hậu thế xuất hiện thiên kiêu kinh diễm như thế thì không còn nhớ mong nữa, ha ha ha...”
Tiếng cười kia mang theo vẻ thư thái.
Sau khi tiếng cười ngừng lại, trong động lại khôi phục vẻ yên tĩnh, Trần Mục giẫm lên bước cuối cùng, đi đến bên trong động thiên tiên thác, trong này phủ đầy lục đằng, sinh cơ bừng bừng.
【Thành công đánh dấu tiên thác】
【Chúc mừng lấy được Tam Kiếp Tiên Đan】
Dưới bộ y bào rách nát kia, một viên tiên đan kim sắc bay lên không trung, Trần Mục lẩm bẩm nói: “Đây chính là Tam Kiếp Tiên Đan, tiên khí thật nồng đậm!”
Tiên khí kim sắc bao bọc khắp tiên đan, cảm giác ở đây sinh cơ bừng bừng đều có liên quan đến viên tiên đan này.
Trần Mục lấy được Tam Kiếp Tiên Đan, hắn không rời khỏi tiên thác mà trực tiếp phục dụng, bên ngoài bây giờ là thiên la địa võng, hắn chuẩn bị thăng cấp trạng thái đến đỉnh phong ở trong này, sau đó giết ra ngoài.
Chương 614 Phong Ấn Tiên Vương (1)
(1)
Tiên thác.
Động tĩnh bên trong đột nhiên biến mất.
Cho dù là lão bối tu tiên giả cũng không cách nào cảm ứng được động tĩnh bên trong tiên thác.
“Tiên thác đã rất lâu không có động tĩnh gì, chẳng lẽ tu tiên giả bên trong đã ngã xuống?”
“Từ xưa đến nay vẫn chưa có tu tiên giả nào có thể sống sót đi ra từ trong tiên thác, ngay cả Tiên Vương cũng không dám mạo phạm nơi này, nghe nói chỗ này là chỗ tọa hóa của Chí Tôn.”
“Cho dù hắn có thể sống sót rời khỏi tiên thác thì chỉ sợ cũng rất khó sống thoát khỏi bao vây bên ngoài.”
Xung quanh tiên thác đã bố trí cấm chế không gian, còn có cường giả của Thái Thượng Tiên Cung và Thanh Hư Động Thiên, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả cho Trần Mục rời đi.
Trên tiên hạc, Ôn Huyền Âm nhìn chăm chú vào tiên thác, nàng ta muốn nhìn thấy vị thiên kiêu đến từ nhân gian này.
Mộ Hồng Liên khẽ cau mày liễu, nàng ta có chút lo lắng không biết tại sao, lo sợ Trần Mục gặp chuyện, rõ ràng không nên có loại lo lắng này mới phải.
Tiêu Đằng cũng không muốn Trần Mục chết trong tiên thác, hắn mang theo sát khí muốn tự mình báo thù.
Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.
Tiên thác khôi phục vẻ yên tĩnh ngày trước.
Ôn Huyền Âm mất kiên nhẫn, trên người nàng ta vẫn còn nhiệm vụ khác nên cưỡi tiên hạc rời đi.
Bảy ngày sau, rất nhiều thế lực tu tiên giả rời khỏi, bọn họ cho rằng Trần Mục đã ngã xuống, cho dù hắn còn sống thì cũng không thể sống sót trở ra.
Mộ Thanh Vân lắc đầu: “Hồng Liên, chúng ta vẫn nên quay về trước, hắn chết trong đó cũng tốt, nếu như còn sống ra ngoài thì e là rất nguy hiểm!”
Mộ Hồng Liên hiểu ý của phụ thân, nếu như Trần Mục có thể sống sót trở ra đủ để chứng minh sự cường đại của hắn, cho dù ở đây có thiên la địa võng cũng có thể không ngăn nổi hắn, nếu như Xích Thành Động Thiên còn nán lại ở đây thì rất có thể vào thế khó xử, bây giờ rời đi là lựa chọn sáng suốt nhất.
Mộ Thanh Vân lệnh cho các đệ tử tiểu bối ở lại, ông ta dẫn theo cường giả của Xích Thành Động Thiên rời đi.
Cường giả của Tử Vi Động Thiên và Nam Cung gia lần lượt rời khỏi, Ôn Huyền Âm truy sát Ma Đồng đến Vũ Châu, Ma Thần có thể ở Vũ Châu.
Rất nhiều thế lực đều lần lượt rời khỏi, chỉ để lại một số tai mắt để dễ dàng nắm rõ tình hình của tiên thác.
Tiên thuyền của Thái Thượng Tiên Cung dừng ở tiên thác, lão giả tóc trắng nhìn chằm chằm vào cửa động, bọn họ quyết tâm phải đối phó với Trần Mục, chiến thuyền của La Phù Động Thiên cũng ở đó, bọn họ cũng muốn giúp Thanh Hư Động Thiên diệt trừ Trần Mục.
Thanh Hư Động Thiên, La Phù Động Thiên, Thái Thượng Tiên Cung đóng quân ở phụ cận tiên thác, bọn họ sát sao theo dõi tiên thác, ngay cả con ruồi cũng không lọt qua được.
Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung chia nhau ở xung quanh tiên thác, tay bọn họ cầm trận kỳ kim sắc cao cả trượng, trận kỳ này không chỉ có thể phong tỏa không gian mà còn có thể tạo thành sát trận, cường giả Kiếm Thần rơi vào trong trận thì cũng hồn phi phách tán.
Động thiên khác bên trong tiên thác.
Trần Mục ngồi xếp bằng trong sơn động rộng lớn, sau khi hắn phục dụng Tam Kiếp Tiên Đan, lượng lớn vật chất tiên đạo tràn vào khắp toàn thân, phù văn trải đầy nhục thân.
Tam Kiếp Tiên Đan chứa đựng lượng lớn tiên lực, bản mệnh kiếm tăng vọt, trải qua luyện hóa hơn nửa tháng, bản mệnh kiếm đã đột phá bốn ngàn trượng và vẫn đang tăng lên không ngừng.
Dưới sự nuôi dưỡng của tiên đan Hồng Mông Thụ đã trưởng thành khỏe mạnh, mặc dù nó vẫn chưa trở thành đạo binh chân chính nhưng uy lực không yếu hơn so với Thanh Vân kiếm.
Thần hồn của Trần Mục nhìn vào bên trong, hắn nhìn thấy huyết nhục hiện lên ánh sáng trong suốt, đó là đường văn quy tắc, mỗi giọt máu trong cơ thể đều là bảo dược, chứa đựng năng lượng vô hạn.
Khi hấp thụ luyện hóa tiên đan, tiên lực của Trần Mục càng lúc càng mạnh, hơn nữa toàn bộ đều chuyển hóa thành Hồng Mông tiên lực, lúc giơ tay nhấc chân cũng chấn động thiên địa.
Ba tháng sau.
Tiên thác đột nhiên chấn động.
Dòng chảy thác nước đột nhiên biến mất, cửa động sâu thẳm tĩnh mịch, tu tiên giả xung quanh đều bị chấn động, lũ lượt bay lên không trung,toàn bộ đều nhìn chăm chú vào cửa động.
Tiên thác chảy vô số năm trước giờ vẫn chưa từng bị đứt đoạn, loại tình huống này bọn họ chưa từng nhìn thấy, tu tiên giả xung quanh đều có vẻ mặt căng cứng.
Lão giả tóc trắng của Thái Thượng Tiên Cung giẫm không bước đi, ông ta đứng chắp tay, ánh mắt sáng như đuốc, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Khởi động sát trận!”
Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung tay cầm trận kỳ, bọn họ cùng lúc thôi động trận kỳ, trận kỳ quay cuồng, sau đó bắn ra mấy chục tia kim quang, kim quang tương liên lẫn nhau giống như thiên la địa võng bao trùm tiên thác, tràn ngập sát ý.
Bên trong tiên thác.
Trần Mục luyện hóa Tam Kiếp Tiên Đan.
Hắn lấy hồ lô bảy màu xuống, trong hồ lô có năng lượng thuần khiết nhất giữa thiên địa, đây là một món chí bảo, hiện giờ là vật vô chủ, để ở đây thì quá lãng phí.
Trần Mục thu lại hồ lô bảy màu, hắn chắp tay hành lễ với bộ y bào cũ nát dưới đất.
Hắn nhấc tay lên, Hồng Mông Thạch Tháp xuất hiện, sau đó Nhị Ngũ Ma Thần lăn ra từ trong thạch tháp.
Trần Mục định phong ấn Ma Thần ở chỗ này, hai tay hắn kết ấn, mười ngón đan xen, ấn ký kim sắc ngưng tụ, cả pháp chỉ và Ma Thần đều bị phong ấn.
Làm xong những thứ này Trần Mục chuẩn bị rời đi, hắn đã sớm phát hiện ra thiên la địa võng bên ngoài, hiện giờ đã có được lực lượng cường ngạnh, vừa hay dùng bọn họ để thử xem.
Trần Mục bước xuống bậc thang, bước ra ngoài tiên thác, thế nhưng vừa đi được vài bước đã phát giác được quỷ dị, con đường trở về rất nhẹ nhàng, nhưng hắn cảm nhận được thời gian đang trôi đi.
Thời gian xung quanh vốn không hề thay đổi, nhưng thời gian trong cơ thể Trần Mục lại trôi đi nhanh chóng, dường như hắn đang dạo bước trong dòng sông Thời Gian, mỗi một bước bước đi đều là tháng năm dài đằng đẵng.
Kinh văn viễn cổ hiện lên, Trần Mục có Bất Diệt Kinh và Bất hủ Pháp bảo hộ, thời gian không thể làm tổn thương đến hắn, nhưng mà sinh linh khác chắc chắn sẽ gặp nạn.
“Chẳng trách bọn họ lại không thể rời khỏi.”
Chương 615 Phong Ấn Tiên Vương (2)
(2)
Trần Mục đột nhiên hiểu ra, hóa ra trước kia những tu tiên giả đó bị tước đoạt thời gian, hắn đột ngột phát hiện lối ra của thông đạo tiên thác cũng là điểm cuối của thời gian.
Kinh văn viễn cổ đang ngăn chặn sự chảy trôi của thời gian, Trần Mục có thể cảm nhận được thời gian của hắn cũng đang trôi đi, chỉ là hắn quá mạnh nên loại chảy trôi này không ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Trần Mục dừng lại trong thông đạo, hắn nhắm hai mắt lại lắng nghe kỹ càng, bên tai vang lên tiếng sóng biển vỗ vào bờ, đó là bọt sóng do dòng sông Thời Gian cuộn lên.
Thời gian chảy trôi trong thông đạo của tiên thác.
Trần Mục mở mắt ra, dòng sông Thời Gian hiện lên trước mắt hắn, dòng chảy kia rộng lớn vô biên không nhìn thấy đầu, hắn quay đầu nhìn xem, nhìn vào thượng dư của dòng sông Thời Gian thì phát hiện thấy có bóng dáng mờ ảo đang đưa lưng về phía mình.
Bóng dáng kia càng lúc càng mờ nhạt, Trần Mục cảm thấy có sinh linh đang đi ngược với dòng sông Thời Gian, hắn đứng trong dòng sông Thời Gian, ngoại trừ nhìn ra xa thì căn bản không thể nào động đậy được.
Trần Mục quay đầu nhìn về phía trước, hạ du của dòng sông Thời Gian là một mảnh mơ hồ, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong cổ tịch từng ghi chép lại, ở thời kỳ viễn cổ có chí cường giả có thể biết được tương lai thông qua dòng sông Thời Gian, hiện giờ Trần Mục đã chạm đến cảnh giới thăm dò cổ kim.
Ánh mắt của Trần Mục dừng lại ở gần đó, đó là tương lai không lâu sau, nhưng chỗ đó vẫn là sương mù mờ ảo không nhìn thấy bất cứ thứ gì: “Là do năng lực của ta không đủ hay là tương lai không thể nhìn trộm?”
“Không đúng, là cần phải suy diễn!”
Trần Mục nhớ tới quyển cổ tịch nào đó, chí cường giả viễn cổ có thể suy đoán chuyện xảy ra trong tương lai, kết quả suy đoán không phải chính xác trăm phần trăm, nhưng đa số có thể đoán trước chính xác, chuyện này cũng dẫn đến rất nhiều tiên đoán được lưu truyền thiên cổ.
Suy diễn cần có phương tiện, Trần Mục lấy bản thân làm tọa độ bắt đầu suy diễn, sau đó nhìn thấy hình ảnh sau khi chính mình rời tiên thác trong sương mù mờ ảo.Trần Mục nhìn thấy hướng đi của trận chiến đấu này, hắn một mình nghênh chiến với lượng lớn tu tiên giả, lúc sắp chiến thắng toàn diện, đại năng trên tiên thuyền của Thái Thượng Tiên Cung đột nhiên ra tay, hắn bị đánh lén, bị bức trọng thương phải chạy trốn.
“Là Tiên Vương!”
Trần Mục cảm nhận được áp lực, trong niên đại không xuất hiện Chí Tôn thì Tiên Vương chính là sự tồn tại kinh khủng nhất Tiên giới, trong tay Trần Mục có át chủ bài đối phó với Tiên Vương, nhóm tu tiên giả bên ngoài đều không yếu, hơn nữa còn nắm giữ nhiều loại trọng khí, nếu thật sự cứng rắn đối đầu thì hắn chắc chắn sẽ bị thiệt.
Trần Mục thử thay đổi sách lược chiến đấu sau khi rời khỏi, sau đó cảnh tượng trong dòng sông Thời Gian cũng xuất hiện thay đổi, hắn nhìn thấy quá trình chiến đấu mới, trải qua suy diễn không ngừng, hắn đã tìm được phương pháp rời khỏi an toàn.
Khi suy diễn kết thúc, ý thức của Trần Mục từ dòng sông Thời Gian trở về thông đạo tiên thác, hắn vừa trải qua hành trình kì diệu, hồn lực biến mất rất nhiều.
Trần Mục chỉ suy diễn về chuyện xảy ra trong tương lai mà đã tiêu hao nhiều hồn lực như vậy, nếu như suy diễn cụ thể chuyện nào đó của mấy vạn năm sau thì khó mà tưởng tượng nổi, không biết phải mất bao nhiêu hồn lực mới có thể làm được.
Trước khi ra khỏi tiên thác, Trần Mục nắm vững Thôi Diễn Thuật, nhưng đạo thần thông này cực kỳ hao tốn tinh thần, nếu như không phải phiền phức khó giải quyết thì hắn sẽ không tùy tiện sử dụng.
Lúc Trần Mục đi đến gần cửa động, tay trái hắn cầm Thanh Vân kiếm, tay phải cầm Xích Long Thần Mâu.
Xích Long Thần Mâu bắn ra hỏa quang, cánh tay phải của Trần Mục được bao trùm bởi vảy rồng, hắn đột nhiên dùng sức ném thần mâu ra, tiếng xé gió vang lên, hỏa quang chọc thủng bầu trời, thức hải của một vị cường giả Kiếm Tôn tay cầm trận kỳ bị xuyên thủng.
“Cẩn thận.”
Lão giả tóc trắng nhắc nhở.
Trần Mục đi ra cửa động sau đó đạp không bước đi, phong thần tuấn lãng, tư thế hiên ngang, không ít tu tiên giả xung quanh đều chấn kinh nói: “Hắn chính là Trần Mục?”
“Thật sự là hắn!”
Tiêu Đằng đã từng nhìn thấy bức họa của Trần Mục.
Tống Quy Trần cầm trận kỳ trong tay, ông ta đứng ở góc Đông Nam của đại trận quát lớn: “Ma đầu, ngươi giết ái đồ của ta, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Vụt!
Lão giả tóc trắng xuất hiện trước tiên thác, ông ta ngăn chặn đường lui không cho Trần Mục lùi vào tiên thác.
Trần Mục sớm đã đoán được, Hồng Mông Thạch Tháp xuất hiện trong tay, hắn cầm một tháp một kiếm lao thẳng vào tiên thuyền, lão giả tóc trắng thấy vậy thì không khỏi cười lạnh.
Trên tiên thuyền có lão tổ tọa trấn.
“Giết!”
Lão giả tóc trắng lạnh giọng nói.
Cường giả bày trận thôi động trận kỳ, đột nhiên huyết quang nở rộ, kim quang biến thành huyết quang, vô số kiếm quang chém về phía Trần Mục từ khắp bốn phương tám hướng.
Tòa sát trận này vốn có thể công kích không góc chết, nhưng vừa nãy Trần Mục đã dùng Xích Long Thần Mâu mở ra lỗ hổng trước, sát trận xuất hiện sơ hở, quanh thân Trần Mục trải đầy lôi đình trắng bạc, cho dù bị đại trận áp chế cũng dễ dàng tránh được tất cả kiếm quang, ép thẳng tới tiên thuyền.
Khoảnh khắc đến gần tiên thuyền, Trần Mục ném Hồng Mông Thạch Tháp ra, lúc thạch tháp rơi xuống tiên thuyền thì liên tục lớn lên, nháy mắt đã bằng ngọn núi, lực lượng khủng khiếp rơi xuống.
Lão giả bạch bào bước ra khỏi tiên thuyền, trong tay áo của ông ta bắn ra chuông lớn màu vàng, cái chuông vàng lớn kia ở trên tiên thuyền, Hồng Mông Thạch Tháp đâm thẳng vào phía trên.
Ầm ầm!
Không gian chấn động vặn vẹo, dư âm biến thành gợn sóng khuếch tán, cường giả Kiếm Tôn tay cầm trận kỳ cách đó không xa cũng đang thổ huyết, đây là sự va chạm của hai món binh khí đỉnh cấp.
Lão giả bạch bào già nhưng vẫn tráng kiện, mày trắng rất dài, trên mặt là nụ cười quỷ dị khiến người ta không rét mà run, trong nháy mắt ông ta đã xuất hiện trước mặt Trần Mục.
Cảm giác áp bách mãnh liệt ập tới, Trần Mục cau mày, hắn vội vàng huy động Thanh Vân kiếm, kiếm quang đáng sợ rơi xuống, lão giả bạch bào không hề trốn tránh vươn thẳng hai ngón tay ra, kiếm quang bị nghiền nát, Thanh Vân kiếm bị khống chế.
Động Thiên (3)
“Không được ăn nói bậy bạ!” Ngu Tử Huyên cau mày, nàng ta muốn nhưng lại nghiêm giọng cảnh cáo: “Trần Mục san bằng Thanh Hư Động Thiên, đắc tội với thế lực Tiên giới, chúng ta không dính díu quan hệ với hắn, cũng đừng đắc tội với hắn là được.”
Thiên kiêu ở đó liên tục gật đầu.
Xích Thành Động Thiên, Mộ Hồng Liên đã lâu không nhận được tin tức của Trần Mục, nàng ta nhiều lần nhắc nhở Mộ Thanh Vân đừng chọc đến Trần Mục, Mộ Thanh Vân nhớ kỹ trong lòng, thậm chí còn cấm chế tiểu bối và trưởng lão rời khỏi động thiên.
Thế lực khắp nơi đều đang ẩn nấp trong động thiên hoặc là bí cảnh, chỉ có cường giả của Thanh Hư Động Thiên là không có nhà để về, chỉ có thể chia ra trốn đi.
Toàn bộ tai mắt ở vùng phụ cận tiên thác của Thái Thượng Tiên Cung và Thanh Hư Động Thiên đều rời khỏi, bọn họ đều cảm thấy đây là mưu kế của Trần Mục nhưng lại không có chứng cứ.
Vùng phụ cận tiên thác.
Một đạo bạch y xuất hiện.
Vũ Châu, tiên thác.
Một trong những cấm địa nguy hiểm nhất ở Tiên giới.
Hồ nước bên ngoài tiên thác trong suốt thấy đáy, ngước mắt nhìn lên, bọt nước trắng xóa tràn ra từ trong sườn núi của đồi núi cao ngất, chảy thẳng xuống dưới.
Dưới đáy hồ trong suốt trải đầy xương trắng.
Từ xưa đến nay vô số tu tiên giả đặt chân đến tiên thác nhưng không có tu tiên giả nào có thể sống sót rời khỏi, chỉ có xương cốt bị lao ra khỏi tiên thác.
Trần Mục đón gió đứng đấy, ống tay áo bay cuồn cuộn, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa động của tiên thác, có thể cảm nhận được cấm chế ở chỗ sâu trong tiên thác, dòng nước chảy xiết, là khu vực mà Chân Tiên mới có thể đặt chân đến!
“Ngọn núi này...”
Trần Mục nhìn vào ngọn núi hùng vĩ nơi tọa lạc của tiên thác, bên trong ngọn núi này có càn khôn, ánh sáng nhạt lập lòe, hoàn toàn không giống với những ngọn núi khác xung quanh.
Hồ nước tử khí nặng nề, trong hồ rộng lớn thậm chí còn không có vật sống, xung quanh đầy rẫy hoang tàn, loại cảm giác này giống như đặt mình vào huyết lộ Minh phủ.
“Chẳng lẽ nơi này cũng đang phong ấn đại năng?” Trần Mục chỉ suy đoán, hắn lại muốn phong ấn Nhị Ngũ Ma Thần ở chỗ này, dù sao thì nơi này rất ít người lui tới.
Ở gần tiên thác có cấm chế cường hãn, Trần Mục không sợ cấm chế, hắn đạp không bước đi, rất nhanh đã đến cửa động của tiên thác.
Dòng nước chảy xiết chảy xuống không ngừng.
Trần Mục xông vào cửa động, hắn cảm nhận được cấm chế cường ngạnh trong tiên thác, quanh thân có kim quang chói lọi, đi ngược lại với áp lực, càng đi càng xa.
Thác nước bỗng nhiên biến thành màu đỏ, Trần Mục ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, còn cả năng lượng cuồng bạo muốn bám vào trên người hắn, kinh văn viễn cổ hiện lên, bình chướng trong suốt ngăn cản năng lượng hồng sắc tới gần.
Còn chưa đến nội bộ tiên thác mà quỷ dị đã xuất hiện liên tiếp, Trần Mục âm thầm vận chuyển Bất Hủ Pháp và Bất Diệt Kinh, trạng thái bây giờ của hắn vạn pháp bất xâm, vật chất quỷ dị không thể nào tới gần.
Trần Mục bơi về phía trước, hắn nhìn thấy vết kiếm ở dưới đáy thông đạo, có cường giả thử tiến vào nhưng không thể chịu đựng được dòng nước cường ngạnh công kích nên muốn dùng kiếm để cố định thân thể, rất rõ ràng, cuối cùng đã thất bại.
“Nếu đã dễ dàng xông vào tiên thác thì tại sao lại không có cường giả nào có thể sống sót trở ra?” Trần Mục có chút nghi ngờ, cảm thấy bên trong có vấn đề.
Trần Mục không ngừng bơi về phía chỗ sâu trong tiên thác.
Cấm chế xung quanh càng lúc càng mạnh, thậm chí hắn còn đáp xuống trong thông đạo của tiên thác, từng bước một tiến về phía trước, hắn dùng Thiên Nhãn Thông và Trấn Thiên Ấn cũng không thể nhìn thấy điểm cuối.
Bên tai Trần Mục vang lên tiếng sóng biển vỗ vào bờ, khoảnh khắc đó hắn phát hiện huyết thủy xung quanh đã biến mất không thấy, thậm chí còn có cơn gió mát lạnh ập vào mặt.
Tiên thác rất quỷ dị, Trần Mục lại không hề chùn bước, hắn tiếp tục bước đến phía trước, bỗng nhiên hàn ý ập tới, da thịt toàn thân đều có sương giá.
Trần Mục hóa thành tượng băng trong nháy mắt.
Răng rắc!
Tượng băng xuất hiện vết nứt, khí huyết trong cơ thể Trần Mục tăng vọt, băng tuyết tan rã rất nhanh, hắn lại giẫm bước về phía trước, có loại cảm giác bị lửa nóng bao bọc.
Thân thể của Trần Mục xuất hiện đường văn hỏa diễm, tiên thác đang ngăn cản hắn tiến lên, hắn muốn trở nên mạnh mẽ, lấy được tiên đan, muốn tiết kiệm lượng lớn thời gian tu luyện.
Trần Mục đốt lửa toàn thân trong tiên thác, nhưng hắn vẫn bước về phía trước như cũ, sau đó có tiếng cuồng phong gào thét bay tới, đó là cơn cuồng phong có thể san bằng cả thành trì trong nháy mắt.
Rất nhiều năm trước, Trần Mục nắm vững quy tắc thuộc tính phong ở Ngạo Kiếm phong, sau đó tốc độ và kiếm đều trở nên nhanh hơn, hiện giờ đối mặt với cơn cuồng phong nuốt chửng mọi thứ này, hắn không hề lùi bước, cuồng phong cúi đầu trước mặt hắn.
Cuồng phong xuyên qua hai bên, Trần Mục lại tiến lên lần nữa, trước mặt xuất hiện đá lăn màu vàng, khối đá kia nhìn từ phía xa còn to lớn hơn ngôi sao, mang theo cảm giác áp bách nghiền nát trần thế.
Trần Mục điều chỉnh tinh khí thần, sau đó nắm chặt quyền tay phải, nắm đấm tóe ra kim quang chói lọi, khi đá lăn tới gần hắn vung ra một quyền không giữ lại gì.
Ầm ầm!
Âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp tiên thác.
Bên ngoài tiên thác vang lên tiếng động đinh tai nhức óc, thanh chấn cả bầu trời, đại địa đều đang rung lắc giống như động đất, người dân và tu tiên giả ở phía xa đều phát giác được.
Trong tiên thác.
Đá lăn hóa thành bột mịn tan biến.
Trần Mục tiếp tục đi về phía trước, trong tiên thác lại có lôi quang kim sắc rơi xuống tràn ngập toàn bộ tiên thác, thậm chí lôi đình còn tràn ra bên ngoài, vô số ngọn núi bị sụp đổ.
Tu tiên giả ở phương xa phát giác được dị thường, có tu tiên giả chạy đến tiên thác để xem xét tình hình, đã có tu tiên giả đi đến phụ cận, bọn họ nhìn thấy hồ nước bên ngoài tiên thác biến thành màu đỏ trước, sau đó là cát vàng cuồn cuộn, thậm chí còn có lôi đình đáng sợ vọt ra từ trong tiên thác.
Lôi đình kim sắc đáng sợ bay ra như cành liễu, sông núi hồ nước xung quanh đều bị phá hỏng.
Vũ Văn gia ẩn cư ở phụ cận tiên thác.
Chương 612 Chỗ Sâu Trong Tiên Thác (1)
Tu tiên giả của Vũ Văn tộc đến nơi này trước tiên, cường giả trung niên cau mày lại: “Cảnh tượng này chắc hẳn là có tu tiên giả muốn tiến vào tiên thác.”
“Tiên thác trước giờ chưa có người sống nào có thể bước ra ngoài, rốt cuộc là ai lại dám có can đảm như thế!”
“Cho dù là ai, có thể xuất hiện dị tượng như thế này đã chứng minh tuyệt đối không phải phàm tục, cũng không biết hắn có thể sống sót rời khỏi tiên thác hay không.”
“Đại ca, một thời gian trước Thanh Hư Động Thiên và Thái Thượng Tiên Cung chuẩn bị vây đánh Trần Mục, nghe nói tên kia đến từ nhân gian, thậm chí còn san bằng Thanh Hư Động Thiên, lẽ nào là hắn?” Có cường giả của Vũ Văn gia suy đoán nói.
Vũ Văn Thắng gật đầu, trầm giọng nói: “Lập tức truyền tin cho Thái Thượng Tiên Cung.”
Có lão bối trầm giọng nói: “Gia chủ, ngươi làm như vậy có thể đắc tội với Trần Mục!”
Vũ Văn Thắng trầm giọng nói: “Nhị thúc, nếu như không thông báo cho Thái Thượng Tiên Cung thì sẽ đắc tội với bọn họ, động tĩnh lớn như vậy muốn che giấu thì làm sao có thể?”
“Nói cũng phải.”
Tộc lão của Vũ Văn gia gật đầu.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, trong thiên thác bỗng nhiên tuôn ra lượng lớn kiếm quang, thậm chí có tu tiên giả bị kiếm quang chém chết, tu tiên giả xung quanh đều cách xa tiên thác.
Trong thông đạo của tiên thác, Trần Mục bị kiếm quang bao phủ, có kiếm quang rơi xuống trên người hắn không ngừng, bạch y vỡ nát, bình chướng trong suốt trên da thịt bị chấn vỡ, sau đó trên người xuất hiện vô số vết kiếm, có thể nhìn thấy rõ huyết nhục.
Da thịt của Trần Mục liên tục lành lại, mỗi tia kiếm quang đều chứa đựng quy tắc khác nhau, sau khi bị chém trúng những quy tắc này tràn vào trong cơ thể hắn.
Liên tục có quy tắc tràn vào khắp toàn thân, Trần Mục đau cũng khoái lạc, hắn không ngừng tự lành lại, cuối cùng những quy tắc này bị hắn hấp thụ nắm giữ.
Kiếm ý trên người Trần Mục càng lúc càng mạnh.
Trong tiên thác, khi kiếm ý của Trần Mục gia tăng, kiếm quang xung quanh đều lượn quanh hắn, sau đó nở rộ bên ngoài tiên thác, mỗi tia kiếm quang đều mang sức tàn phá kinh khủng, ngay cả cường giả Chân Tiên cũng không dám lại gần.
Hai ngày sau.
Vùng phụ cận tiên thác đã tập hợp lượng lớn cường giả.
Có thuyền tiên xuyên qua hư không đi đến, tu tiên giả xung quanh đều chắp tay ra hiệu với thuyền tiên, đó là thuyền tiên của Thái Thượng Tiên Cung, hơn nữa bên trên có sự tồn tại đáng sợ.
Tiêu Đằng cũng dẫn theo các cường giả còn lại của Thanh Hư Động Thiên chạy đến tiên thác, hắn không ngờ được Trần Mục lại dám đến tiên thác, còn to gan trắng trợn như thế, hoàn toàn không thèm để bọn họ vào mắt.
Mộ Hồng Liên đi theo cường giả của Xích Thành Động Thiên đến vùng phụ cận của tiên thác, lần này nàng ta hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi.
Ngu Tử Huyên của Tử Vi Động Thiên cũng ở gần đó, bọn họ không có ý định vây đánh Trần Mục, chỉ là đến tiên thác tham gia náo nhiệt, từ xưa những tu tiên giả tiến vào tiên thác đều không ai có thể sống sót trở ra, tu tiên giả đến vây xem có rất nhiều người đang phỏng đoán người tiến vào tiên thác rốt cuộc có phải Trần Mục hay không, dù sao thì ai cũng không biết được tình hình bên trong.
Có tiên hạc đến từ phương Đông.
Nữ tiên bạch y che mặt đứng trên tiên hạc, váy áo tung bay, toàn thân có sương mù lượn quanh, lão bối tu tiên giả xung quanh đều chấn kinh, vội vàng chắp tay tỏ ý.
Bà lão bên cạnh Ngu Tử Huyên trầm giọng nói: “Thánh nữ của Thái Thanh Tiên Cung, Ôn Huyền Âm, cung chủ tương lai của Thái Thanh Tiên Cung, là cường giả Kiếm Thần trẻ tuổi nhất của Thiên Châu!”
Mọi người đều không ngờ Ôn Huyền Âm sẽ xuất hiện ở chỗ này, suy cho cùng Thiên Châu cách Vũ Châu rất xa xôi.
Cường giả của La Phù Động Thiên lái chiến thuyền mấy trăm trượng hạ xuống tiên thác, đại trưởng lão của bọn họ cũng là cường giả Kiếm Thần, nhưng tuổi tác không biết lớn hơn Ôn Huyền Âm bao nhiêu.
Trên tiên thuyền của Thái Thượng Tiên Cung có lão giả tóc trắng đứng ở đầu thuyền, mỉm cười chào hỏi: “Huyền Âm, sao ngươi lại nghĩ đến việc đến Vũ Châu thế?”
Đôi mắt của Ôn Huyền Âm trong veo, bình tĩnh đáp: “Vãn bối đuổi theo dấu vết của Ma Đồng, một đường đi thẳng đến Vũ Châu, trùng hợp nghe được tiên thác có động tĩnh nên chạy qua đây nhìn xem.”
Tu tiên giả ở gần đó nghe vậy thì đều giật mình, xét cho cùng từ sau khi Ma Đồng xuất thế, Tiên giới thường xuyên xảy ra chuyện.
Đôi mắt lão giả tóc trắng của Thái Thượng Tiên Cung khẽ tụ lại, sau đó nhắc nhở nói: “Huyền Âm, tuy rằng Ma Đồng vừa thức tỉnh nhưng sức lực của hắn ta không phải loại ngươi có thể đối phó được.”
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở.”
Ôn Huyền Âm khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía tiên thác, trong tiên thác có đoạn kiếm tuôn ra không ngừng.
Hứa Phàn nhìn vào dị tượng, trầm giọng nói: “Hy vọng hắn có thể chết trong tiên thác.”
Tiêu Đằng lạnh giọng nói: “Hừ, nếu như hắn có thể sống sót trở ra, ta nhất định phải chém hắn ngàn đao!”
Nếu như là tu tiên giả khác tiến vào tiên thác thì xung quanh chắc chắn không có ai cho rằng hắn có thể còn sống trở ra, nhưng nếu như là Trần Mục thì vẫn có rất nhiều người tin tưởng hắn có thể sống sót ra ngoài, dù sao cũng là kẻ mạnh san bằng Thanh Hư Động Thiên.
Trần Mục trải qua đủ loại khảo nghiệm bên trong tiên thác, mỗi một bước tiến lên phía trước đều vô cùng khó khăn, hắn liên tục khiêu chiến cực hạn của bản thân, thừa nhận tra tấn to lớn.
Nếu như thiên kiếp chính là tẩy lễ của kiếp lôi thì trong tiên thác này có tất cả kiếp số có thể nghĩ đến, Trần Mục chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, chỉ biết tiến về phía trước, chỉ có lấy được tiên đan mới có thể trở nên mạnh hơn.
Mỗi lần Trần Mục tiến về phía trước đều phải trải qua tra tấn đau đớn nhất, mỗi lần tra tấn đều có thể khiến hắn trở nên mạnh hơn, gân cốt huyết nhục và tinh khí thần đều đang thăng cấp.
Bỗng nhiên.
Cấm chế xung quanh biến mất.
Trần Mục xuất hiện trong không gian u ám.
Màu đen xung quanh là hư vô, Trần Mục giải phóng cường quang nhưng không chiếu sáng được hư không mênh mông, Thiên Nhãn Thông ngoại trừ bản thân thì không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, không có áp lực, bay bổng như trên thiên đàng, cảm giác thời gian và không gian đều không còn tồn tại.
Chương 613 Chỗ Sâu Trong Tiên Thác (2)
Thác (2)
Nếu như khảo nghiệm lúc trước là trên cơ thể thì đối với Trần Mục mà nói bây giờ mới là khảo nghiệm thật sự, làm cách nào để thoát khỏi không gian hư vô này.
Trần Mục có thể tùy ý ngao du trong này, nhưng chỗ này vô biên vô bờ, hoàn toàn không có lối ra.
“Nơi này là hư không mênh mông?”
Trần Mục muốn dùng quy tắc không gian để rời khỏi, nhưng chỗ này không thể sử dụng được bất cứ quy tắc gì.
Hắn thậm chí còn rút Thanh Vân kiếm ra, kiếm quang chém về phía trước, sau đó tia kiếm quang kia biến mất ở chỗ sâu hắc ám của hư vô, thậm chí Trần Mục còn không cảm nhận được biên giới.
Trần Mục lấy Trấn Thiên Ấn ra, nhưng hắn phát hiện hoàn toàn không có tác dụng, hắn nhớ đến Trần gia, thế là nhìn thấy cảnh tượng ở nhân gian, đó là hình ảnh tĩnh.
Trần Dao đang bế quan, Trần Dĩnh dẫn theo tiểu bối đi chơi đùa, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang ngủ nướng, nhưng mà cảnh tượng đều là ảnh tĩnh, Trần Mục hiểu được tình cảnh của chính mình.
Màu đen ở đây là hư vô, không có không gian, không có thời gian, giống như lồng giam vĩnh hằng.
Trần Mục biết rõ đây là khảo nghiệm, ý thức của hắn đến bên ngoài tiên thác, nhìn thấy rất nhiều tu tiên giả mang ý đồ xấu, ra khỏi tiên thác chỉ sợ là cũng sẽ xảy ra trận ác chiến.
“Vẫn là đi nhìn xem Phục Tiên lão bà.”
Trần Mục đến Đông Thần quốc của Thần Vực.
Thái Sơ Hoàng thành, Phục Tiên các.
Khương Phục Tiên đang ngồi trong thư phòng.
Trần Mục đi đến bên cạnh Khương Phục Tiên, nhìn thấy nàng ta thì tâm trạng sẽ vui vẻ, quên mất chính mình đang trong khốn cảnh.
“Hửm?”
Trần Mục đột nhiên phát giác được Khương Phục Tiên có gì đó không đúng, trong đôi mắt màu xanh thẳm của nàng ta không có thần sắc, vì vậy muốn tiến vào trong thức hải của nàng ta nhưng lại không thành công.
Đây vốn không phải là bản tôn của Khương Phục Tiên.
Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, Khương Phục Tiên không còn ở đây, nàng ta rất có thể xuất hiện ở chỗ sâu trong tinh không, đó là nơi nguy hiểm nhất ở tinh không!
Khương Phục Tiên lặng lẽ tiến đến chỗ sâu trong tinh không, nàng ta không muốn Trần Mục lo lắng.
Trần Mục lập tức trở nên khẩn trương, ý thức của hắn xuất hiện ở nhân gian, chỗ này có rất nhiều thần điện mới được xây dựng, bởi vì tuyên truyền của Trần gia và Lăng Vân tông nên Nhân tộc đến tế bái và cầu phúc ở Quanh Minh thần điện rất nhiều.
Khói xanh trong điện bay thẳng lên trời, Khương Phục Tiên có tín ngưỡng gia trì chứng tỏ nàng ta vẫn còn sống.
Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn rời khỏi thần điện, sau đó nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không, ánh mắt trở nên kiên định.
Bây giờ lo lắng cũng là chuyện vô bổ, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể làm chủ vận mệnh.
Ý thức của Trần Mục trở về thân thể, hắn phải nghĩ cách phá vỡ phong tỏa của không gian mênh mông.
Trong thức hải hiện lên đủ loại cổ tịch, hắn bị nhốt trong không gian không có thời gian, hắn có thể từ từ nghiên cứu những cổ tịch này, kiến thức vốn đã in sâu được Trần Mục tiêu hóa nắm vững từng chút một, hắn tiến vào cảnh giới ngộ đạo.
Trần Mục bắt đầu nghiên cứu không gian và thời gian, hắn có đường vân thời gian do sư tôn Tô Mân cung cấp cho, còn cả không gian đạo pháp của Phục Tiên lão bà chia sẻ, rất nhanh đã lần tìm được sự tồn tại của hai loại lực lượng chí cường.
Không biết trôi qua bao lâu, hai tay Trần Mục kết ấn, đường vân thời gian và đường vân không gian tạo thành một ấn ký mới, đạo ấn ký kia giống như điểm sáng yếu ớt.
Ấn ký mới vô cùng phồn diệu.
Bên trong chứa đựng thời gian và không gian.
Ấn ký bắt đầu bành trướng, cuối cùng hóa thành môn hộ hùng vĩ, Trần Mục đến gần ấn ký thì biến mất trong hư không mênh mông, xuất hiện lần nữa trong thiên đạo của tiên thác.
Trần Mục cảm giác thời gian đằng đẵng trôi qua, nhưng tất cả đều không có tiếng động, hắn giơ tay lên, hai cánh tay lần lượt xuất hiện trong đường vân không gian và đường vân thời gian.
Khi mười ngón của hai tay giao nhau, sức mạnh không gian và sức mạnh thời gian dung hợp, ấn ký kim sắc hiện lên, đạo ấn ký này có thể dùng để phong ấn đối thủ.
Sau khi Trần Mục bị nhốt trong hư vô thì kiên nhẫn nghiên cứ cổ tịch, đạo pháp tinh tiến, còn tự mình nghiên cứu ra Phong Ấn Thuật, đối với hắn mà nói thì đây chính là tạo hóa khổng lồ không thể nghi ngờ.
Trước mặt là bậc thang, Trần Mục đi vào nội bộ tiên thác thông qua bậc thang, nơi này là một tòa cung điện, phía trên bậc thang có treo hồ lô bảy màu, hồ lô không to nhưng có dòng nước chảy ra không ngừng, Trần Mục sử dụng Thiên Nhãn Thông thì phát hiện bên trong hồ lô chỉ có một ít nước trong vắt.
Hồ lô này không đơn giản, Trần Mục không đụng chạm lung tung, hắn nhìn về phía trước, cách đó không xa có bộ y bào rách nát đang tản ra kim quang nhàn nhạt, trông có chút quỷ dị.
Trần Mục đứng trên bậc thang cuối cùng, hắn chú ý đến bộ y bào rách nát kia, cảm thấy có chút quỷ dị, trong động thiên này lại còn có sinh cơ tồn tại.
“Tiểu hữu, chúc mừng ngươi.”
Giọng nói tang thương vọng lại trong động thiên.
Trần Mục không hoảng không vội, hắn khom người hành lễ: “Tiền bối, nếu như mạo phạm thì xin hãy lượng thứ.”
“Không sao, bản tôn chỉ là chấp niệm còn sót lại ở đây, có thể nhìn thấy hậu thế xuất hiện thiên kiêu kinh diễm như thế thì không còn nhớ mong nữa, ha ha ha...”
Tiếng cười kia mang theo vẻ thư thái.
Sau khi tiếng cười ngừng lại, trong động lại khôi phục vẻ yên tĩnh, Trần Mục giẫm lên bước cuối cùng, đi đến bên trong động thiên tiên thác, trong này phủ đầy lục đằng, sinh cơ bừng bừng.
【Thành công đánh dấu tiên thác】
【Chúc mừng lấy được Tam Kiếp Tiên Đan】
Dưới bộ y bào rách nát kia, một viên tiên đan kim sắc bay lên không trung, Trần Mục lẩm bẩm nói: “Đây chính là Tam Kiếp Tiên Đan, tiên khí thật nồng đậm!”
Tiên khí kim sắc bao bọc khắp tiên đan, cảm giác ở đây sinh cơ bừng bừng đều có liên quan đến viên tiên đan này.
Trần Mục lấy được Tam Kiếp Tiên Đan, hắn không rời khỏi tiên thác mà trực tiếp phục dụng, bên ngoài bây giờ là thiên la địa võng, hắn chuẩn bị thăng cấp trạng thái đến đỉnh phong ở trong này, sau đó giết ra ngoài.
Chương 614 Phong Ấn Tiên Vương (1)
(1)
Tiên thác.
Động tĩnh bên trong đột nhiên biến mất.
Cho dù là lão bối tu tiên giả cũng không cách nào cảm ứng được động tĩnh bên trong tiên thác.
“Tiên thác đã rất lâu không có động tĩnh gì, chẳng lẽ tu tiên giả bên trong đã ngã xuống?”
“Từ xưa đến nay vẫn chưa có tu tiên giả nào có thể sống sót đi ra từ trong tiên thác, ngay cả Tiên Vương cũng không dám mạo phạm nơi này, nghe nói chỗ này là chỗ tọa hóa của Chí Tôn.”
“Cho dù hắn có thể sống sót rời khỏi tiên thác thì chỉ sợ cũng rất khó sống thoát khỏi bao vây bên ngoài.”
Xung quanh tiên thác đã bố trí cấm chế không gian, còn có cường giả của Thái Thượng Tiên Cung và Thanh Hư Động Thiên, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả cho Trần Mục rời đi.
Trên tiên hạc, Ôn Huyền Âm nhìn chăm chú vào tiên thác, nàng ta muốn nhìn thấy vị thiên kiêu đến từ nhân gian này.
Mộ Hồng Liên khẽ cau mày liễu, nàng ta có chút lo lắng không biết tại sao, lo sợ Trần Mục gặp chuyện, rõ ràng không nên có loại lo lắng này mới phải.
Tiêu Đằng cũng không muốn Trần Mục chết trong tiên thác, hắn mang theo sát khí muốn tự mình báo thù.
Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.
Tiên thác khôi phục vẻ yên tĩnh ngày trước.
Ôn Huyền Âm mất kiên nhẫn, trên người nàng ta vẫn còn nhiệm vụ khác nên cưỡi tiên hạc rời đi.
Bảy ngày sau, rất nhiều thế lực tu tiên giả rời khỏi, bọn họ cho rằng Trần Mục đã ngã xuống, cho dù hắn còn sống thì cũng không thể sống sót trở ra.
Mộ Thanh Vân lắc đầu: “Hồng Liên, chúng ta vẫn nên quay về trước, hắn chết trong đó cũng tốt, nếu như còn sống ra ngoài thì e là rất nguy hiểm!”
Mộ Hồng Liên hiểu ý của phụ thân, nếu như Trần Mục có thể sống sót trở ra đủ để chứng minh sự cường đại của hắn, cho dù ở đây có thiên la địa võng cũng có thể không ngăn nổi hắn, nếu như Xích Thành Động Thiên còn nán lại ở đây thì rất có thể vào thế khó xử, bây giờ rời đi là lựa chọn sáng suốt nhất.
Mộ Thanh Vân lệnh cho các đệ tử tiểu bối ở lại, ông ta dẫn theo cường giả của Xích Thành Động Thiên rời đi.
Cường giả của Tử Vi Động Thiên và Nam Cung gia lần lượt rời khỏi, Ôn Huyền Âm truy sát Ma Đồng đến Vũ Châu, Ma Thần có thể ở Vũ Châu.
Rất nhiều thế lực đều lần lượt rời khỏi, chỉ để lại một số tai mắt để dễ dàng nắm rõ tình hình của tiên thác.
Tiên thuyền của Thái Thượng Tiên Cung dừng ở tiên thác, lão giả tóc trắng nhìn chằm chằm vào cửa động, bọn họ quyết tâm phải đối phó với Trần Mục, chiến thuyền của La Phù Động Thiên cũng ở đó, bọn họ cũng muốn giúp Thanh Hư Động Thiên diệt trừ Trần Mục.
Thanh Hư Động Thiên, La Phù Động Thiên, Thái Thượng Tiên Cung đóng quân ở phụ cận tiên thác, bọn họ sát sao theo dõi tiên thác, ngay cả con ruồi cũng không lọt qua được.
Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung chia nhau ở xung quanh tiên thác, tay bọn họ cầm trận kỳ kim sắc cao cả trượng, trận kỳ này không chỉ có thể phong tỏa không gian mà còn có thể tạo thành sát trận, cường giả Kiếm Thần rơi vào trong trận thì cũng hồn phi phách tán.
Động thiên khác bên trong tiên thác.
Trần Mục ngồi xếp bằng trong sơn động rộng lớn, sau khi hắn phục dụng Tam Kiếp Tiên Đan, lượng lớn vật chất tiên đạo tràn vào khắp toàn thân, phù văn trải đầy nhục thân.
Tam Kiếp Tiên Đan chứa đựng lượng lớn tiên lực, bản mệnh kiếm tăng vọt, trải qua luyện hóa hơn nửa tháng, bản mệnh kiếm đã đột phá bốn ngàn trượng và vẫn đang tăng lên không ngừng.
Dưới sự nuôi dưỡng của tiên đan Hồng Mông Thụ đã trưởng thành khỏe mạnh, mặc dù nó vẫn chưa trở thành đạo binh chân chính nhưng uy lực không yếu hơn so với Thanh Vân kiếm.
Thần hồn của Trần Mục nhìn vào bên trong, hắn nhìn thấy huyết nhục hiện lên ánh sáng trong suốt, đó là đường văn quy tắc, mỗi giọt máu trong cơ thể đều là bảo dược, chứa đựng năng lượng vô hạn.
Khi hấp thụ luyện hóa tiên đan, tiên lực của Trần Mục càng lúc càng mạnh, hơn nữa toàn bộ đều chuyển hóa thành Hồng Mông tiên lực, lúc giơ tay nhấc chân cũng chấn động thiên địa.
Ba tháng sau.
Tiên thác đột nhiên chấn động.
Dòng chảy thác nước đột nhiên biến mất, cửa động sâu thẳm tĩnh mịch, tu tiên giả xung quanh đều bị chấn động, lũ lượt bay lên không trung,toàn bộ đều nhìn chăm chú vào cửa động.
Tiên thác chảy vô số năm trước giờ vẫn chưa từng bị đứt đoạn, loại tình huống này bọn họ chưa từng nhìn thấy, tu tiên giả xung quanh đều có vẻ mặt căng cứng.
Lão giả tóc trắng của Thái Thượng Tiên Cung giẫm không bước đi, ông ta đứng chắp tay, ánh mắt sáng như đuốc, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Khởi động sát trận!”
Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung tay cầm trận kỳ, bọn họ cùng lúc thôi động trận kỳ, trận kỳ quay cuồng, sau đó bắn ra mấy chục tia kim quang, kim quang tương liên lẫn nhau giống như thiên la địa võng bao trùm tiên thác, tràn ngập sát ý.
Bên trong tiên thác.
Trần Mục luyện hóa Tam Kiếp Tiên Đan.
Hắn lấy hồ lô bảy màu xuống, trong hồ lô có năng lượng thuần khiết nhất giữa thiên địa, đây là một món chí bảo, hiện giờ là vật vô chủ, để ở đây thì quá lãng phí.
Trần Mục thu lại hồ lô bảy màu, hắn chắp tay hành lễ với bộ y bào cũ nát dưới đất.
Hắn nhấc tay lên, Hồng Mông Thạch Tháp xuất hiện, sau đó Nhị Ngũ Ma Thần lăn ra từ trong thạch tháp.
Trần Mục định phong ấn Ma Thần ở chỗ này, hai tay hắn kết ấn, mười ngón đan xen, ấn ký kim sắc ngưng tụ, cả pháp chỉ và Ma Thần đều bị phong ấn.
Làm xong những thứ này Trần Mục chuẩn bị rời đi, hắn đã sớm phát hiện ra thiên la địa võng bên ngoài, hiện giờ đã có được lực lượng cường ngạnh, vừa hay dùng bọn họ để thử xem.
Trần Mục bước xuống bậc thang, bước ra ngoài tiên thác, thế nhưng vừa đi được vài bước đã phát giác được quỷ dị, con đường trở về rất nhẹ nhàng, nhưng hắn cảm nhận được thời gian đang trôi đi.
Thời gian xung quanh vốn không hề thay đổi, nhưng thời gian trong cơ thể Trần Mục lại trôi đi nhanh chóng, dường như hắn đang dạo bước trong dòng sông Thời Gian, mỗi một bước bước đi đều là tháng năm dài đằng đẵng.
Kinh văn viễn cổ hiện lên, Trần Mục có Bất Diệt Kinh và Bất hủ Pháp bảo hộ, thời gian không thể làm tổn thương đến hắn, nhưng mà sinh linh khác chắc chắn sẽ gặp nạn.
“Chẳng trách bọn họ lại không thể rời khỏi.”
Chương 615 Phong Ấn Tiên Vương (2)
(2)
Trần Mục đột nhiên hiểu ra, hóa ra trước kia những tu tiên giả đó bị tước đoạt thời gian, hắn đột ngột phát hiện lối ra của thông đạo tiên thác cũng là điểm cuối của thời gian.
Kinh văn viễn cổ đang ngăn chặn sự chảy trôi của thời gian, Trần Mục có thể cảm nhận được thời gian của hắn cũng đang trôi đi, chỉ là hắn quá mạnh nên loại chảy trôi này không ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Trần Mục dừng lại trong thông đạo, hắn nhắm hai mắt lại lắng nghe kỹ càng, bên tai vang lên tiếng sóng biển vỗ vào bờ, đó là bọt sóng do dòng sông Thời Gian cuộn lên.
Thời gian chảy trôi trong thông đạo của tiên thác.
Trần Mục mở mắt ra, dòng sông Thời Gian hiện lên trước mắt hắn, dòng chảy kia rộng lớn vô biên không nhìn thấy đầu, hắn quay đầu nhìn xem, nhìn vào thượng dư của dòng sông Thời Gian thì phát hiện thấy có bóng dáng mờ ảo đang đưa lưng về phía mình.
Bóng dáng kia càng lúc càng mờ nhạt, Trần Mục cảm thấy có sinh linh đang đi ngược với dòng sông Thời Gian, hắn đứng trong dòng sông Thời Gian, ngoại trừ nhìn ra xa thì căn bản không thể nào động đậy được.
Trần Mục quay đầu nhìn về phía trước, hạ du của dòng sông Thời Gian là một mảnh mơ hồ, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong cổ tịch từng ghi chép lại, ở thời kỳ viễn cổ có chí cường giả có thể biết được tương lai thông qua dòng sông Thời Gian, hiện giờ Trần Mục đã chạm đến cảnh giới thăm dò cổ kim.
Ánh mắt của Trần Mục dừng lại ở gần đó, đó là tương lai không lâu sau, nhưng chỗ đó vẫn là sương mù mờ ảo không nhìn thấy bất cứ thứ gì: “Là do năng lực của ta không đủ hay là tương lai không thể nhìn trộm?”
“Không đúng, là cần phải suy diễn!”
Trần Mục nhớ tới quyển cổ tịch nào đó, chí cường giả viễn cổ có thể suy đoán chuyện xảy ra trong tương lai, kết quả suy đoán không phải chính xác trăm phần trăm, nhưng đa số có thể đoán trước chính xác, chuyện này cũng dẫn đến rất nhiều tiên đoán được lưu truyền thiên cổ.
Suy diễn cần có phương tiện, Trần Mục lấy bản thân làm tọa độ bắt đầu suy diễn, sau đó nhìn thấy hình ảnh sau khi chính mình rời tiên thác trong sương mù mờ ảo.Trần Mục nhìn thấy hướng đi của trận chiến đấu này, hắn một mình nghênh chiến với lượng lớn tu tiên giả, lúc sắp chiến thắng toàn diện, đại năng trên tiên thuyền của Thái Thượng Tiên Cung đột nhiên ra tay, hắn bị đánh lén, bị bức trọng thương phải chạy trốn.
“Là Tiên Vương!”
Trần Mục cảm nhận được áp lực, trong niên đại không xuất hiện Chí Tôn thì Tiên Vương chính là sự tồn tại kinh khủng nhất Tiên giới, trong tay Trần Mục có át chủ bài đối phó với Tiên Vương, nhóm tu tiên giả bên ngoài đều không yếu, hơn nữa còn nắm giữ nhiều loại trọng khí, nếu thật sự cứng rắn đối đầu thì hắn chắc chắn sẽ bị thiệt.
Trần Mục thử thay đổi sách lược chiến đấu sau khi rời khỏi, sau đó cảnh tượng trong dòng sông Thời Gian cũng xuất hiện thay đổi, hắn nhìn thấy quá trình chiến đấu mới, trải qua suy diễn không ngừng, hắn đã tìm được phương pháp rời khỏi an toàn.
Khi suy diễn kết thúc, ý thức của Trần Mục từ dòng sông Thời Gian trở về thông đạo tiên thác, hắn vừa trải qua hành trình kì diệu, hồn lực biến mất rất nhiều.
Trần Mục chỉ suy diễn về chuyện xảy ra trong tương lai mà đã tiêu hao nhiều hồn lực như vậy, nếu như suy diễn cụ thể chuyện nào đó của mấy vạn năm sau thì khó mà tưởng tượng nổi, không biết phải mất bao nhiêu hồn lực mới có thể làm được.
Trước khi ra khỏi tiên thác, Trần Mục nắm vững Thôi Diễn Thuật, nhưng đạo thần thông này cực kỳ hao tốn tinh thần, nếu như không phải phiền phức khó giải quyết thì hắn sẽ không tùy tiện sử dụng.
Lúc Trần Mục đi đến gần cửa động, tay trái hắn cầm Thanh Vân kiếm, tay phải cầm Xích Long Thần Mâu.
Xích Long Thần Mâu bắn ra hỏa quang, cánh tay phải của Trần Mục được bao trùm bởi vảy rồng, hắn đột nhiên dùng sức ném thần mâu ra, tiếng xé gió vang lên, hỏa quang chọc thủng bầu trời, thức hải của một vị cường giả Kiếm Tôn tay cầm trận kỳ bị xuyên thủng.
“Cẩn thận.”
Lão giả tóc trắng nhắc nhở.
Trần Mục đi ra cửa động sau đó đạp không bước đi, phong thần tuấn lãng, tư thế hiên ngang, không ít tu tiên giả xung quanh đều chấn kinh nói: “Hắn chính là Trần Mục?”
“Thật sự là hắn!”
Tiêu Đằng đã từng nhìn thấy bức họa của Trần Mục.
Tống Quy Trần cầm trận kỳ trong tay, ông ta đứng ở góc Đông Nam của đại trận quát lớn: “Ma đầu, ngươi giết ái đồ của ta, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Vụt!
Lão giả tóc trắng xuất hiện trước tiên thác, ông ta ngăn chặn đường lui không cho Trần Mục lùi vào tiên thác.
Trần Mục sớm đã đoán được, Hồng Mông Thạch Tháp xuất hiện trong tay, hắn cầm một tháp một kiếm lao thẳng vào tiên thuyền, lão giả tóc trắng thấy vậy thì không khỏi cười lạnh.
Trên tiên thuyền có lão tổ tọa trấn.
“Giết!”
Lão giả tóc trắng lạnh giọng nói.
Cường giả bày trận thôi động trận kỳ, đột nhiên huyết quang nở rộ, kim quang biến thành huyết quang, vô số kiếm quang chém về phía Trần Mục từ khắp bốn phương tám hướng.
Tòa sát trận này vốn có thể công kích không góc chết, nhưng vừa nãy Trần Mục đã dùng Xích Long Thần Mâu mở ra lỗ hổng trước, sát trận xuất hiện sơ hở, quanh thân Trần Mục trải đầy lôi đình trắng bạc, cho dù bị đại trận áp chế cũng dễ dàng tránh được tất cả kiếm quang, ép thẳng tới tiên thuyền.
Khoảnh khắc đến gần tiên thuyền, Trần Mục ném Hồng Mông Thạch Tháp ra, lúc thạch tháp rơi xuống tiên thuyền thì liên tục lớn lên, nháy mắt đã bằng ngọn núi, lực lượng khủng khiếp rơi xuống.
Lão giả bạch bào bước ra khỏi tiên thuyền, trong tay áo của ông ta bắn ra chuông lớn màu vàng, cái chuông vàng lớn kia ở trên tiên thuyền, Hồng Mông Thạch Tháp đâm thẳng vào phía trên.
Ầm ầm!
Không gian chấn động vặn vẹo, dư âm biến thành gợn sóng khuếch tán, cường giả Kiếm Tôn tay cầm trận kỳ cách đó không xa cũng đang thổ huyết, đây là sự va chạm của hai món binh khí đỉnh cấp.
Lão giả bạch bào già nhưng vẫn tráng kiện, mày trắng rất dài, trên mặt là nụ cười quỷ dị khiến người ta không rét mà run, trong nháy mắt ông ta đã xuất hiện trước mặt Trần Mục.
Cảm giác áp bách mãnh liệt ập tới, Trần Mục cau mày, hắn vội vàng huy động Thanh Vân kiếm, kiếm quang đáng sợ rơi xuống, lão giả bạch bào không hề trốn tránh vươn thẳng hai ngón tay ra, kiếm quang bị nghiền nát, Thanh Vân kiếm bị khống chế.
Bình luận facebook