• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (9 Viewers)

  • Chương 676-680

Chương 676 Chiêu Yêu Phiên (2)

Kim Thiều uống hết số nước sương còn lại, sau đó cất kim bát đi, tiếp theo dùng bữa dưới ánh nắng ban mai.

Trần Mục chú ý thấy cách tu luyện của Kim Thiền hơi đặc biệt, tu tiên giả đều có thể ăn nắng uống sương, nhưng lúc hắn ta tu luyện lại không hấp thụ năng lượng giữa thiên địa.

Ầm ầm!

Yêu thú phi cầm to lớn đáp xuống cách đó không xa, Viêm Sát giẫm trên lưng yêu thú: “Đại nhân, theo như ngài nói, đây là đại yêu mạnh nhất ở gần đây.”

Trần Mục khẽ cau mày: “Sau này ra tay nhẹ chút, ta chỉ muốn hỏi chuyện mà thôi.”

Viêm Sát nhanh chóng dịch chân ra khỏi, đại yêu kia được bao phủ bởi lớp vảy lông màu xanh, nó nằm sấp trên mặt đất run lẩy bẩy, bị chấn nhiếp bởi áp bách mạnh mẽ của Viêm Sát.

Sở Sở cười duyên nói: “Đại ca ca, con chim này rất nhiều thịt, nướng lên ăn chắc chắn là rất ngon.”

“Á...”

Đại yêu bị dọa thất hồn lạc phách.

Trần Mục lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, vốn không muốn làm hại ngươi.”

Thanh điểu ngẩng đầu lên, cung kính nói: “Đại nhân, ngài cứ hỏi, Tiểu Thanh biết gì sẽ nói nấy.”

“Cho hỏi, ngươi có biết Yêu Chủ điện không?” Trần Mục hiếu kỳ nói.

Tiểu Thanh lắc đầu, hoảng hốt nói: “Đại nhân, ta chỉ biết Yêu Chủ mộ, thật sự không biết Yêu Chủ điện, vẫn xin đại nhân giơ cao đánh khẽ.”

“Yêu Chủ mộ?”

”Ngươi có thể dẫn chúng ta đi không?”

Trần Mục cảm thấy Yêu Chủ mộ có thể chính là nơi mà hắn cần tìm, chỗ đó chắc chắn có tạo hóa.

“Không thành vấn đề.”

Tiểu Thanh gật đầu liên tục nói.

Đám người Trần Mục đi theo Tiểu Thanh đến Yêu Chủ mộ, khu vực này có mây mù lượn quanh, còn có đại yêu ẩn nấp, nhưng không gặp phải bất kỳ rắc rối nào.

Nhìn từ bên ngoài Yêu Chủ mộ chính là ngọn núi hùng vĩ, phụ cận đều là cây cổ thụ cao chọc trời, có vẻ đã rất nhiều năm không có sinh linh đến gần.

Tiểu Thanh nhắc nhở nói: “Đại nhân, phía trước chính là Yêu Chủ mộ, mặc dù Yêu chủ đã ngã xuống nhiều năm nhưng chỗ này là hung địa, dù là đại yêu cũng không dám đến gần.

Trần Mục có thể đến được chỗ sâu trong Yêu Chủ mộ, bên trong giống như cung điện, chắc hẳn chính là Yêu Chủ điện, hắn cười nói: “Đa tạ đã dẫn đường.”

Hắn ném cho Tiểu Thanh một khối hồng thạch, không chỉ có thể trị thương mà còn có thể kéo dài thọ mệnh.

Tiểu Thanh cũng cảm nhận được sự bất phàm của hồng thạch, nó quỳ bái dập đầu nói: “Đa tạ đại nhân, bên trong này còn có Chí Tôn Yêu tộc canh giữ mộ, ngài hãy cẩn thận.”

Trần Mục gật đầu, hắn để Viêm Sát và Sở Sở ở lại bên ngoài rồi dẫn theo Kim Thiền tiến vào Yêu Chủ mộ, dù cho gặp phải nguy hiểm cũng có thể phối hợp ăn khớp.

Cổng đá của Yêu Chủ mộ phủ đầy dây leo, chứng tỏ trước đây không có sinh linh tiến vào: “Tiểu hòa thượng, cổng đá này của người trông rất kiên cố, ngươi thử xem.”

Kim Thiền đột nhiên tức giận trợn tròn mắt, sau đó thân hình trở nên khổng lồ giống như kim cang, hai tay hắn ta đặt trên cổng đá, toàn bộ ngọn núi đều đang rung lắc, đại địa xuất hiện vết nứ, cổng đá nặng nề cũng chầm chậm bị đẩy ra.

Trong mộ đạo có một luồng âm phong thổi ra.

Ánh mắt Trần Mục khẽ híp lại, hắn không khỏi cảm thấy ớn lạnh, Yêu Chủ mộ này chắc chắn không đơn giản: “Hư Ảnh, ngươi cũng theo ta tiến vào Yêu Chủ mộ xem xem.”

Hư Ảnh xuất hiện bên cạnh Trần Mục, bình thường hắn ta ẩn thân trong hư không, lúc này đang mặc hắc bào, dung mạo có chút già, so với Viêm Sát và Băng Thanh thì lớn hơn rất nhiều.

Trong mắt Trần Mục, Hư Ảnh mạnh hơn Viêm Sát và Băng Thanh cho nên mới để hắn ta tiến vào Yêu Chủ mộ.

Mấy người Trần Mục tiến vào mộ đạo, bên trong âm khí dày đặc, thỉnh thoảng còn có gió lạnh thở ra.

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, nháy mắt đã đến chỗ sâu trong mộ đạo, trên vách tường ở đây có bức phù điêu, Trần Mục thả chậm bước chân, hắn nhìn thấy tinh không mênh mông, có đại yêu băng qua tinh không đi đến Tiên giới.

Bức phù điêu này chỉ mang tính đại khái, vốn không thể thể hiện tọa độ cụ thể, Trần Mục lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ Yêu tộc bắt nguồn từ chỗ sâu trong tinh không?”

Hư Ảnh trầm giọng nói: “Đại nhân, ở thời kỳ Thần tộc đỉnh phong của chúng ta không hề có tu tiên giả, cũng không có Yêu tộc, càng không có Minh tộc.”

Trần Mục nghĩ đến lời Kim Thiền nói, Phật tộc bắt nguồn từ Bỉ Ngạn tinh không, hắn không khỏi lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ tu tiên giả và Yêu tộc đều đến từ Bỉ Ngạn?”

Hư Ảnh lắc đầu, trầm giọng nói: “Không biết rõ, có lẽ các Chí Cao Thần biết.”

Chí Cao Thần mà Trần Mục biết chính là Mạn Đà La, tuy rằng Khương Phục Tiên cũng là Chí Cao Thần nhưng nàng ta là người kế thừa thần vị của Chí Cao Thần.

“Tiểu hòa thượng, ngươi biết không?”

“Tiểu tăng không biết.”

Trần Mục thở dài nói: “Xem ra chỉ có thể đi hỏi Mạn Đà La, có lẽ nàng ta sẽ biết.”

Con ngươi hư ảnh co rút lại: “Đại nhân, Mạn Đà La trong miệng ngài có phải là nữ thần hắc ám?”

Trần Mục gật đầu: “Ngươi biết sao?”

“Nữ thần hắc ám bị mang danh tử thần, cho nên mọi người đều âm thầm gọi nàng ta là Mạn Đà La, dù cho Thần tộc đều sợ nàng ta.” Hư Ảnh trịnh trọng nói.

Mạn Đà La vô cùng cường đại, cho dù không khôi phục đỉnh phong cũng dễ dàng giữ cân bằng các mâu thuẫn của Thần vực, khiến Thần tộc ở Thần vực liên hợp với nhau.

Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Thần đình rốt cuộc là ở Tiên giới hay là ở nhân gian?”

Nhiều năm trước Trần Mục thông qua tinh không ở nhân gian đi đến Thần vực, chỗ đó có vết tích của thần đình.

Hư Ảnh cười nói: “Đều là cùng một mảnh tinh không, bởi vì cấm chế nên bị chia thành hai giới, Tiên giới và nhân gian chỉ là cách nói của hậu thế.”

“Cho dù ở Tiên giới hay là nhân gian thì ngươi đều có thể đi đến bất cứ nơi nào mà ngươi muốn đi.”

Trần Mục bỗng nhiên bừng tỉnh, vậy nói cách khác, hắn ở Tiên giới cũng có thể tiến đến chỗ sâu trong tinh không, cũng có thể đi đến Thần vực hay thậm chí là quay về nhân gian.

Hắn nghĩ đến khoảng thời gian trước khi độ kiếp, tinh lộ bị che khuất mà lão Chu dẫn hắn đi, chỗ đó liên kết với nhân gian, chỉ cần tìm được tinh lộ chính xác là có thể đi đến Thần vực, thậm chí là chiến trường ở sâu trong tinh không.
Chương 677 Chiêu Yêu Phiên (3)

Mấy người Trần Mục tiếp tục tiến về phía trước, xuyên qua mộ đạo, trước mắt là thế giới dưới lòng đất rộng lớn, cung điện lơ lửng trên không, bên dưới cung điện là bóng tối sâu không thấy đáy.

Âm phong thổi qua từng trận, trong bóng tối có hai con mắt đỏ thẫm mở ra, tiếng xì xào vang lên, phía trên cung điện có đại xà với cặp sừng vàng đang chiếm giữ.

Cà sa của Kim Thiền tỏa ra phật quang, bóng tối bị xua tan, đại xà trên cung điện đột nhiên lao tới, không gian bị bóp méo, cỗ lực lượng kia vô cùng khủng khiếp.

Thế nhưng kim bát giải phóng phật quang, con đại xà kia lập tức bị thu vào kim bát, tay Kim Thiền kéo kim bát, bên trong có con tiểu xà kim sắc đang du động.

Trần Mục trêu đùa nói: “Tiểu hòa thượng, bảo bối trên người ngươi nhiều thật, có thể cho ta mượn hai món không?”

Kim Thiền lắc đầu nói: “Thí chủ, ngươi không có phật tâm, dù có sở hữu kim bát cũng không cách nào thôi động được.”

Trần Mục bọn họ chuẩn bị tiến đến cung điện giữa không trung, bọn họ vừa đến gần, trong vực sâu hắc ám tràn ra gió lạnh rét thấu xương, vô số đại yêu hung niệm lao ra.

Kim Thiền cởi cà sa ra, sau đó ném ra ngoài, cà sa từ từ mở ra, dưới sự chiếu sáng của phật quang, tất cả hung niệm đều bị thanh lọc, Trần Mục cảm thấy ấm áp.

Trần Mục và Hư Ảnh đi đến trước cung điện dưới sự yểm hộ của Kim Thiền, nhìn từ xa cung điện không lớn lắm nhưng khi đến gần lại hiện rõ vẻ hùng vĩ, bậc thang đầu tiên cao mấy trăm trượng, cung điện phía trên bậc thang giống như ngôi sao.

Tòa cung điện này có sự tồn tại của cấm chế, mấy người Trần Mục ở bên ngoài giống như kiến hôi, không cách nào mở ra cung điện.

Hư Ảnh mở ra thông đạo không gian, Trần Mục đi vào bên trong cung điện thông qua thông đạo không gian, ở bên trong cung điện giống như đặt mình vào tinh không mênh mông.

Hắn nhìn thấy ở phía xa có đoàn hào quang chói mắt giống như mặt trời, bên trong quang mang có thân ảnh vĩ ngạn, đạo thân ảnh kia mở mắt ra nhìn xuống Trần Mục.

Ánh mắt kia dường như có thể xuyên thấu tất cả, Trần Mục không chút e ngại, thậm chí còn nhìn thẳng vào thân ảnh kia.

【Thành công đánh dấu Yêu Chủ điện】

【Chúc mừng lấy được Chiêu Yêu Phiên】

Cảnh tượng trước mắt Trần Mục bỗng nhiên biến mất, bóng dáng vĩ ngạn kia biến mất không thấy, trong cung điện trở lại bình thường, tiếp đó tràn ngập huyết quang.

Chiêu Yêu Phiên xuất hiện.

Cán cờ giống như thanh sắt, lá cờ nhuốm máu, bên trên có âm dương khí đang lưu chuyển mang theo năng lượng kinh khủng.

Trần Mục cầm Chiêu Yêu Phiên trong tay, trong cung điện đột nhiên xuất hiện tiếng gào khóc thảm thiếu, hắn cảm nhận được vong linh vô tận bị trấn áp bên dưới cung điện.

“Định!”

Trần Mục thôi động Chiêu Yêu Phiên, huyết quang lan tràn ra, rồi cung điện trở nên yên tĩnh, món chí bảo này không chỉ có thể điều khiển đại yêu còn sống mà còn có thể khống chế vong linh Yêu tộc.

Chiêu Yêu Phiên là hung khí, nhưng chỉ cần sử dụng đúng cách thì có thể giúp ích cho Trần Mục rất nhiều.

Trần Mục mang theo Chiêu Yêu Phiên ra khỏi cung điện, Kim Thiền và Hư Ảnh đi theo bên cạnh hắn: “Trong vực sâu hắc ám có chôn giấu Yêu chủ, ta nhìn thấy quan tài đá của hắn ta.”

Hư Ảnh hỏi: “Muốn đi xuống nhìn xem không? Ta cảm thấy bên dưới có nguy hiểm.”

Trần Mục lắc đầu, khom người nói: “Vẫn không nên quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi.”

“Yêu chủ vẫn còn sống?”

Hư Ảnh bị dọa toàn thân toát mồ hôi lạnh.

“Không biết, quấy rầy người chết cũng không tốt lắm.” Trần Mục thu lại Chiêu Yêu Phiên.

Trần Mục không nán lại chỗ này, hắn nhìn chằm chằm vào vực sâu hắc ám thì vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, trước khi rời đi, Kim Thiền chuẩn bị thả tiểu xà kim sắc ra ngoài.

Tiểu xà kim sắc đang du động trong kim bát, nó lắc đầu không ngừng, tỏ ý muốn đi theo Kim Thiền.

Kim Thiền liền giữ lại tiểu xà ở trong kim bát.

Trần Mục rời khỏi mộ chủ, Sở Sở vui vẻ chạy qua chào hỏi: “Đại ca ca.”

Trần Mục xoa đầu của Sở Sở.

“Quanh đây có đồ ăn thức uống, chúng ta ở lại chỗ này.” Trần Mục cho thần thuyền dừng giữa không trung.

Sở Sở rất nghe lời, không làm phiền Trần Mục, Kim Thiền đang niệm kinh trong rừng, tiểu xà trong kim bát đang lắng nghe, tiếp nhận Phạn âm tẩy lễ.

Đám người Hư Ảnh phụ trách phòng bị.

Trần Mục ngồi xếp bằng ở phụ cận Yêu Chủ mộ, hắn lấy Thất Kiếp Luân Hồi Đan ra uống trực tiếp, chuẩn bị sau khi đột phá sẽ tìm thế lực Tiên giới tính sổ.

Ngay lúc uống Thất Kiếp Luân Hồi Đan, năng lượng đặc thù khuếch tán trong cơ thể Trần Mục, tiên lực trong cơ thể bắt đầu tăng vọt, toàn thân tản ra hà quang bảy sắc giống như đang ngồi trên đài hoa sen bảy sắc.

Vùng lân cận Yêu Chủ mộ tràn ngập hào quang bảy sắc, yêu thú phía xa đều đang quỳ bái.

Thất Kiếp Luân Hồi Đan chứa đựng năng lượng khổng lồ, tiên lực của Trần Mục đang gia tăng nhanh chóng, lại có năng lượng quy tắc đặc thù hòa vào trong gân cốt huyết nhục.

Huyết dịch trong cơ thể Trần Mục sôi sục như sông lớn tuôn trào không ngừng, cứ như Cửu Thiên Kinh Lôi, bên trong còn in sâu phù văn viễn cổ, Bất Diệt Kinh hiện lên.

Phù văn viễn cổ xuất hiện bên ngoài cơ thể Trần Mục, cuối cùng ngưng kết thành Kim Chung Tráo, làm hắn hiện lên vô cùng thần thánh.

Kim Thiền phát giác được, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Trần Mục đang đắm mình trong hào quang, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Quả nhiên là vạn pháp đồng nguyên, vạn đạo quy nhất.”

Khi Trần Mục đang hấp thụ năng lượng của Thất Kiếp Luân Hồi Đan, năng lượng trong cơ thể xuất hiện bài xích, hắn nắm giữ nhiều loại sức mạnh quy tắc, còn sở hữu tiên lực và thần lực, sức mạnh nắm giữ tăng lên thì theo đó cũng dần dần mất đi cân bằng.

Sực lượng của Thất Kiếp Luân Hồi Đan vô cùng khủng khiếp, cơ thể hắn đã đang toàn lực hấp thụ, Hồng Mông Thụ và huyết mạch Thần tộc trong cơ thể đều đang hấp thụ.

Sau khi Hồng Mông Thụ thu nhận năng lượng thì tràn trề sinh cơ, giữa các cành cây sinh ra vạn đạo quy tắc xiềng xích.

Huyết mạch Thần tộc ở hai cánh tay càng lúc càng phát ra mạnh mẽ, ngay cả Viêm Sát và Băng Thanh ở phía xa cũng có chút khác biệt, huyết mạch Thần tộc của Trần Mục lờ mờ có chiều hướng quay trở lại.
Chương 678 Luân Hồi Lộ (1)

Tổ Long và Tổ Phượng đều là cổ thần, là sự tồn tại cường đại thuộc về Chí Cao Thần, Thần tộc có huyết mạch áp chế, Thần tộc cao giai có thể dựa vào huyết mạch để áp chế Thần tộc cấp thấp.

Long văn và Phượng văn lần lượt xuất hiện trên hai cánh tay Trần Mục, hắn có thể tùy ý khống chế hai cỗ thần lực này, trong rừng núi vang lên tiếng long ngâm và phượng minh.

Cho dù Hồng Mông Thụ và huyết mạch Thần tộc đang giúp đỡ hấp thụ năng lượng, nhưng năng lượng của Thất Kiếp Luân Hồi Dang quá khủng khiếp, gân cốt huyết nhục của Trần Mục đều đang cảm thấy bỏng rát.

Trần Mục thôi động quy tắc thôn phệ, cưỡng ép luyện hóa năng lượng trong cơ thể, bản mệnh kiếm dài gần bảy ngàn trượng, vẫn đang tăng trưởng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trong nháy mắt, bảy ngày đã trôi qua.

Đã hấp thụ được kha khá năng lượng của Thất Kiếp Luân Hồi Đan, bản mệnh kiếm của Trần Mục đạt đến chín ngàn chín trăm trượng, tiên lực tích lũy trong cơ thể hắn hiện giờ đã đạt đến Kiếm Thần đỉnh phong, nhưng vẫn còn khoảng cách với Tiên Vương.

Cường giả Tiên Vương là nhục thân, thần hồn, tiên lực đều đạt đến độ thay thôi nghiêng trời lệch đất, chẳng những có thể sống lại từ một giọt máu mà còn có thể chuyển kiếp trùng sinh.

Trần Mục hấp thụ hết phần năng lượng cuối cùng, hào quang bảy sắc bắt đầu tiêu tan, hắn không vượt qua xiềng xích, cảnh giới bây giờ cũng chỉ tương đương Kiếm Thần đỉnh phong.

“Hết rồi sao?”

Trần Mục cảm giác vẫn chưa đủ đã: “Có lẽ là do ta quá mạnh cho nên không thể đột phá xiềng xích, cũng tốt, vậy thì ta phải tự mình phá vỡ xiềng xích.”

Chính vào lúc này, Trần Mục bỗng nhiên phát giác được có gì đó không đúng, năng lượng trong cơ thể có chút quỷ dị, cảnh giới của hắn bắt đầu hạ xuống, bản mệnh kiếm đang co rút lại.

Trần Mục cảm nhận được sức mạnh quy tắc đặc thù, cỗ lực lượng kia khiến cảnh giới của hắn không ổn định.

Bỗng nhiên, cảnh giới của Trần Mục bắt đầu tăng vọt, áp bách toàn thân hắn trở nên khủng khiếp, Băng Thanh ở phía xa cũng không kiềm được kinh hô: “Áp bách thật mạnh mẽ!”

Sắc mặt Viêm Sát khẽ kinh ngạc nói: “Có chuyện gì thế, sao đột nhiên hắn lại trở nên mạnh hơn nhiều như vậy?”

Sức mạnh của Trần Mục khiến thiên địa sinh ra dị tượng, vốn dĩ là trời xanh mây trắng bỗng nhiên mây đen trải đầy, sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét, thiên địa thất sắc.

“Trời sắp mưa sao?”

Sở Sở ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Kim Thiền nhìn chăm chú vào Trần Mục, trong mắt hắn ta, bóng dáng của Trần Mục thoắt ẩn thoắt hiện.

Chớp mắt, sức lực của Trần Mục lại giảm xuống lần nữa, hắn nhắm mắt lại cảm ứng, muốn biết được nguyên nhân.

Thần hồn của Trần Mục nhìn vào bên trong, hắn nhìn thấy sương mù mờ ảo trong cơ thể, đó là thứ còn lại sau khi uống Thất Kiếp Luân Hồi Đan, cỗ lực lượng kia không thể chạm tới được.

“Đây là sức mạnh luân hồi?”

Trần Mục có thể cảm nhận được sự cường đại của cỗ lực lượng này, cỗ lực lượng này rất khó khống chế, không thể nào chạm vào, nếu như có thể khống chế được cỗ lực lượng này thì cảnh giới của hắn sẽ ổn định, thậm chí có thể sử dụng cỗ lực lượng này để mạnh lên.

Sức mạnh luân hồi rất khó nắm bắt, cảnh giới hiện giờ của Trần Mục lúc cao lúc thấp, hắn sử dung Trấn Thiên Ấn để tạm thời ổn định cảnh giới, nhưng đây không phải là cách.

Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn quyết định độ kiếp, lợi dụng thiên kiếp để nắm giữ sức mạnh luân hồi.

“Sở Sở, ngươi phải đi theo bên cạnh Kim Thiền, lúc ta độ kiếp ngươi đừng lo lắng.” Trần Mục đứng dậy, hắn dặn dò Sở Sở.

Sở Sở nặng nề gật đầu: “Ta hiểu, đại ca ca chắn chắn có thể thành công.”

Trần Mục không nói thêm gì nữa, hắn chớp mắt đến chỗ cao, trong mây đen xuất hiện tia chớp kim sắc giống như mạng nhện, khi lôi hải kim sắc xuất hiện, toàn bộ cấm địa Yêu tộc đều được chiếu sáng, vô số yêu thú bỏ chạy tán loạn.

Ầm ầm!

Tiếng sấm sét chói tai vang lên, dày đặc giống như đang đánh trống, Trần Mục không chút do dự xông vào lôi hải, lần trước hắn đã nhìn thấy trường thành hắc sắc ở chỗ sâu trong lôi hải, không biết lần này có cơ hội nhìn thấy nữa không.

Kiếp lôi ở khắp bốn phương tám hướng đều tập trung về phía Trần Mục, hắn đắm mình trong kiếp lôi lao về chỗ sâu trong lôi hải, năng lượng kiếp lôi xung quanh đang thử thách nhục thân của hắn.

Nhục thân của Trần Mục hiện lên trong suốt sáng rực, trải qua nhiều lần tẩy lễ lột xác, không có cảm giác gì với lôi kiếp, hắn rất thuận lợi tiến đến chỗ sâu trong lôi hải.

Trường thành hắc sắc sừng sững ở phía xa, cao không với tới, chót vót nguy nga, Trần Mục đưa mắt nhìn về nơi xa, hơi nghi hoặc một chút, trong lôi hải lại có kiến trúc hùng vĩ như vậy, trường thành hắc sắc giống như ảo ảnh.

Thiên kiếp còn chưa kết thúc, vô số kiếp lôi rơi xuống trên người Trần Mục, theo bước chân của hắn, hắn từ từ tiến đến gần trường thành hắc sắc, cấm chế xung quanh đang trở nên mạnh hơn.

Lần trước Trần Mục chỉ đứng phía xa nhìn trường thành hắc sắc, lần này hắn muốn quan sát ở khoảng cách gần.

Lần này hắn đến gần trường thành hắc sắc nhưng lại không gặp phải nguy hiểm gì, trên tường thành yên tĩnh, Trần Mục đi đến khu vực cách rất gần trường thành hắc sắc.

Lôi kiếp liên tục đánh vào trên người Trần Mục, da thịt của hắn hiện lên sáng bóng, Bất Diệt Kinh Văn bay ra, Trần Mục càng khó khăn tiến về phía trước, hắn cảm thấy trước mắt tồn tại lớp rào cản.

Trần Mục không mượn sức mạnh của Trấn Thiên Ấn, lúc độ kiếp mượn sức của ngoại lực sẽ phải chịu phản phệ, hắn ở trong này chỉ có thể dựa vào sức lực của chính mình.

Chỗ sâu trong lôi hải rơi xuống một đạo kiếp lôi màu xám.

Trần Mục bị kiếp lôi màu xám bao phủ, sương mù mờ ảo xuất hiện, Trần Mục bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng đi, sau đó hắn nhìn thấy thân thể của chính mình.

Kiếp lôi màu xám đánh nguyên thần của Trần Mục bay ra khỏi thức hải, lúc hắn muốn quay về thì trước mắt xuất hiện sương mù mở ảo, tiếp đó lôi hải biến mất.

“Phải bình tĩnh!”

Trần Mục không để mình luống cuống.

Đừng nói đến cảm ứng Trấn Thiên Ấn, ngay cả nhục thân Trần Mục cũng không thể cảm ứng được, hắn nhìn sương xám trước mắt tan mất, sau đó phát hiện một con đường trắng xám, con đường kia giống như được chất từ xương trắng mà thành.
Chương 679 Luân Hồi Lộ (2)

Trần Mục phát giác được lực lượng luân hồi trên con đường không xác định kia: “Đây là Luân Hồi lộ?”

Trần Mục đã từng nhìn thấy trong cổ tịch, độ Tiên Vương kiếp, nguyên thần phải bước qua Luân Hồi lộ mới có thể ngưng kết chân linh, chân linh không phân tán thì có thể trùng sinh luân hồi.

Trong cổ tịch còn có ghi chép, nếu như cường giả trên cấp bậc Tiên Vương trùng sinh chuyển thế thì khi bọn họ độ Tiên Vương kiếp lần nữa có thể nhớ lại tiền thế và kiếp này trên Luân Hồi lộ.

Trần Mục nhìn Luân Hồi lộ trước mắt, hắn cũng từng hoài nghi chính mình liệu có những ký ức khác ngoài địa cầu không, có lẽ lần này có thể có đáp án.

Trần Mục bước trên Luân Hồi lộ.

Luân Hồi lộ mênh mông vô bờ, nguyên thần của Trần Mục đi vào trên Luân Hồi lộ với tốc độ nhanh nhất, không biết quá khứ, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Vô thanh vô tức, như thể thời gian cũng không tồn tại, lòng Trần Mục không chứa tạp niệm, mục tiêu của hắn là bước ra khỏi Luân Hồi lộ, hắn quên đi thời gian, hóa thành lưu quang tiến về phía trước trên Luân Hồi lộ, đây là hành trình cô độc.

Không biết trôi qua bao lâu, trên Luân Hồi lộ xuất hiện mưa bão điên cuồng, ngay cả nguyên thần của Trần Mục cũng khó tiến thêm được một tấc, hắn cưỡng ép đội gió bão tiến lên.

Rất lâu sau, nguyên thần của Trần Mục đang bị thiêu đốt, hắn ngẩng đầu lên nhìn cái đĩa tròn giống như mặt trời, quang mang phóng ra làm nguyên thần nóng hầm hập.

Thần hồn bị nung nướng, loại đau đớn hít thở không thông kia dù có là thần linh cũng khó mà chịu nổi, nguyên thần của Trần Mục đang chịu đựng tra tấn, không ngừng tiến về phía trước trên Luân Hồi lộ.

Trải qua dầm mưa dãi nắng, lại băng qua núi đao biển lửa, lòng Trần Mục vẫn không chút tạp niệm, mục tiêu của hắn là bước ra khỏi Luân Hồi lộ, vẫn không dao động chút nào.

Trần Mục bỗng nhiên phát hiện Luân Hồi lộ đã đến điểm cuối, hắn nhìn thấy tấm bia xanh hùng vì, tấm bia xanh kia cao không thấy đỉnh, mặt đối diện với Luân Hồi lộ lóe sáng.

Trên tấm bia xanh có in rất nhiều cái tên, những cái tên kia có một số mơ hồ không rõ, một số lại chói sáng lóa mắt, có một số vẫn chỉ là nét vẽ chưa hoàn chỉnh.

“Muốn ngưng kết chân linh thì phải để lại tên thật trên Luân Hồi lộ.” Trần Mục lẩm bẩm nói.

Trần Mục quan sát bia đá to lớn trước người, bên dưới là những cái tên chi chít dày đặc, còn có phù hiệu đặc thù, trong đó có một số phù hiệu là tộc văn do đại năng lưu lại, những đường văn này đều không đơn giản.

“Đã từng, có nhiều đại năng như thể lưu lại minh chứng huy hoàng ở đây, nhưng bây giờ, huy hoàng không còn.” Trần Mục không khỏi cảm khái, cho dù là ở Tiên giới, cường giả Tiên Vương cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trần Mục nhìn thấy ba chữ Tiêu Tịnh Vân ở trên bia xanh, ánh mắt hắn khẽ tụ lại, có chút không thoải mái, đây có lẽ là Tịnh Vân lão tổ của Thái Thanh Tiên Cung.

Vị trí của Tiêu Tịnh Vân rất thấp, Trần Mục muốn xóa bỏ tên bà ta ra khỏi bia xanh, nhưng nghĩ đến việc có thể nhận nhầm thì không làm loạn nữa.

Trần Mục nhìn về phía chỗ cao, bên trên xuất hiện rất nhiều khu vực trống, tên cũng càng lúc càng thưa dần, hắn nhìn thấy cái tên chói mắt trên chỗ cao của bia đá.

“Tiêu Lạc Mộc!”

Đó là Chí Tôn của Thái Thanh Tiên Cung, dù là hiện tại Trần Mục cũng không dám coi thường.

Trần Mục dùng nguyên thần ngưng kết ra trường kiếm, hắn chém đi cái tên Tiêu Lạc Mộc.

Răng rắc!

Trên cái tên Tiêu Lạc Mộc bị bao phủ trong vết kiếm, sau đó cái tên vốn sáng chói đang bắt đầu mờ đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi bia xanh.

Cả các vết kiếm cũng đều biến mất không còn.

Tuy rằng Trần Mục không biết có hiệu quả gì nhưng sau khi cái tên chướng mắt kia biến mất, hắn thấy rất sảng khoái.

“Đáng tiếc là không biết tên của lão già Thái Thượng Tiên Cung kia.” Trần Mục không thỏi thở dài.

Trần Mục tiếp tục nhìn lên trên, những cái tên nhìn thấy càng ngày càng chói mắt, hắn còn mong chờ tên của chính mình có thể ở bên trên, thế nhưng phía trên hoàn toàn không có.

Càng ở chỗ cao thì trên bia xanh càng sạch sẽ.

Trần Mục quyết định lưu lại họ tên của mình trên bia xanh, hắn không chọn ở chỗ cao mà là chọn bừa một chỗ trống ở giữa, sau đó vung múa trường kiếm nguyên thần, trên bia xanh xuất hiện cái tên Trần Mục.

Thế nhưng hai chữ “Trần Mục” vừa ngưng kết ra, chữ trên bia đá liền bắt đầu di chuyển, nó không ngừng tăng lên, vượt qua vị trí mà Tiêu Lạc Mộc từng ở.

Trần Mục nhìn lên đỉnh bia đá, nhìn thấy tên của hắn xuất hiện ở chỗ cao nhất trên bia xanh, ở khoảng cách xa xôi đó, vị trí xung quanh đều trống không.

“Đó là vết kiếm?”

Trần Mục khẽ cau mày, trên cái tên của hắn có dấu vết kiếm, sau đó hai cữ Trần Mục biến mất.

“Chuyện gì thế?”

Ánh mắt Trần Mục khẽ tụ lại, hắn nhìn chằm chằm lên chỗ cao, nhìn vào vết kiếm chưa từng biến mất kia, vết kiếm kia rất đặc thù, nó không biến mất mà trường tồn vĩnh hằng.

Trần Mục không tin vào tà ma lại viết tên lên trên bia đá lần nữa, thế nhưng tên của hắn vẫn chạy đến chỗ cao nhất như cũ, sau đó vừa vặn bị vết kiếm kia chém đứt.

“Tạo sao lại như vậy?”

Trong cổ tịch đã từng nhắc đến, cảnh giới nguyên thần không đủ thì không thể nào lưu tên trên Luân Hồi lộ, Trần Mục không khỏi hoài nghi: “Chẳng lẽ là do cảnh giới của ta không đủ?”

Trần Mục nhìn vào bia xanh trước mắt, hắn lại thử lần nữa, nhưng kết quả của mỗi lần đều giống nhau, tên của hắn vẫn luôn biến mất trên bia xanh.

Dấu vết kiếm kia nằm ngang ở chỗ đó.

Trước mặt không có đường, Trần Mục không thể lưu lại tên thật trên Luân Hồi lộ, hắn chuẩn bị quay về, ý nghĩ đột ngột này không khỏi khiến sống lưng hắn ớn lạnh.

Trần Mục nghĩ đến trải nghiệm ở đường hầm mỏm “Phục Tiên lão bà” nhắc nhở hắn trên Luân Hồi lộ quay đầu thì sẽ thua, bây giờ quay lại có thể sẽ gặp phiền phức.

Hắn cúi đầu xuống, nhìn mặt đất màu trắng xám, hắn phát hiện đây chính là Luân Hồi lộ.

Trần Mục khắc tên mình dưới chân, hai chữ kia lại thực sự không hề biến mất: “Những cường giả sau này đều sẽ giẫm lên trên đầu ta, ha ha ha.”

Hai chữ kia phát ra cường quang, nguyên thần của Trần Mục bị bao bọc, bia xanh trước mắt đột nhiên rơi xuống, biến thành một phần của Luân Hồi lộ, tiến về phía trước có ánh sáng.
Chương 680 Tính sổ Thái Thượng Tiên Cung (1)

Nguyên thần của Trần Mục được lột xác, toàn thân có kim quang chói lọi, hắn giẫm lên bia xanh tiến về phía trước, sau đó nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trên bia xanh.

Bóng dáng dưới chân trông vừa quen thuộc lại xa lạ, Trần Mục nhìn vào hắn ta, hắn cũng nhìn vào Trần Mục.

Trần Mục cảm thấy có gì đó không ổn, hắn cảm nhận được bóng dáng dưới chân kia không thuộc về chính mình, chính vào lúc hắn đang nghi ngờ, bóng dáng dưới chân kia lại tiến về phía trước.

“...”

Trần Mục nhìn bóng dáng của chính mình đi xa, rất nhanh đã biến mất không dấu vết.

“Ảo giác sao?”

Trần Mục tiếp tục tiến về phía trước, thế nhưng lại không thể nhìn thấy bóng dáng của mình nữa, mãi cho đến khi sắp rời khỏi bia xanh hắn mới nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Bóng dáng kia chầm chậm quay người lại, Trần Mục như thể nhìn thấy chính mình trong gương, hắn ta đến gần khẽ nhếch miệng, trong mắt mang theo ý cười, sau đó rú kiếm ra.

Bóng dáng trong bia xanh biến mất, Trần Mục nhìn thấy vết kiếm trên bia xanh, hắn không khỏi ngồi xổm người xuống chạm vào vết kiếm kia, nguyên thần có cảm giác đau đớn như bị nứt toác, dấu vết kiếm kia thật sự tồn tài.

“Vết kiếm có liên quan đến ta ư?”

Trần Mục hoàn toàn không có ký ức liên quan đến hắn ta: “Ta và hắn rốt cuộc là có quan hệ gì?”

Luân Hồi lộ dưới chân xuất hiện vết nứt, Trần Mục không kịp nghĩ nhiều, hắn xông tới ánh sáng phía trước, sau đó nguyên thần biến mất trên Luân Hồi lộ.

Nguyên thần của Trần Mục trở về thức hải, trải nghiệm vừa rồi có chút quỷ dị, nhưng bây giờ nguyên thần của hắn có kim quang chói lọi, Bất Diệt Kinh Văn đang lượn vòng xung quanh.

“Quá khứ của ta đã xuất hiện sao?” Trần Mục sinh ra nghi ngờ, hắn nhìn thấy bằng chứng quá khứ có tồn tại, nhưng lại không nhớ ra bất kỳ ký ức nào liên quan.

Trần Mục nhìn bóng dáng kia vung kiếm, có lẽ hắn ta muốn cắt đứt tương lai: “Kết cục của quá khứ không thể thay đổi, ta phải trân trọng hiện tại.”

Thiên kiếp vẫn chưa kết thúc, vừa nãy là nguyên thần kiếp, hắn còn phải nghênh đón nhục thân kiếp.

Ầm ầm!

Nơi sâu trong lôi hải giống như bị xé toạc.

Có dòng sông hắc sắc từ trên trời giáng xuống đây không phải căn nguyên lôi kiếp bình thường, bên trong có chứa vật chất đặc thù, đủ để thôn phệ tất cả sinh cơ.

Trần Mục ngâm mình trong dòng sông hắc sắc, những vật chất đặc thù này tràn vào trong cơ thể không ngừng, thể phách cường thịnh bắt đầu rách nát, năng lượng trong cơ thể bị thôn phệ.

Hồng Mông Thụ đang hấp thụ luyện hóa cỗ năng lượng đặc thù này, thân thể của Trần Mục đang hồi phục trong đổ nát, không ngừng phá vỡ rồi dựng lại khiến hắn trở nên ngày càng cường đại.

Nhục thân của Trần Mục dung hòa với quy tắc, sức mạnh Hỗn Độn, sức mạnh lôi đình, sức mạnh không gian, sức mạnh thời gian đều hòa tan vào huyết nhục, lưu lại ấn ký.

Có lẽ vì trải nghiệm thông qua Luân Hồi lộ nên Trần Mục đã có cảm ngộ mới về luân hồi, hắn đã hấp thụ thành công sương mù mờ ảo trong cơ thể.

Trần Mục miễn cưỡng nắm giữ được sức mạnh luân hồi, hắn dung hòa năm loại năng lượng quy tắc vào trong huyết nhục, hình thành chìa khóa mở ra cảnh giới Tiên Vương.

Tiên Vương bình thường nắm giữ một loại lực lượng quy tắc, Tiên Vương cường đại cũng chỉ nắm giữ hai loại, Trần Mục lại nắm giữ năm loại, mỗi loại đều cực kỳ bá đạo.

Trần Mục dung hòa sức mạnh quy tắc vào trong huyết nhục, toàn thân ngũ thải ban lan, đại đạo gào thét, thân thể hắn phóng ra ánh sáng rực rỡ, năng lượng lôi kiếp không ngừng rèn luyện trong huyết nhục, bản mệnh kiếm đang tăng vọt.

Kim Thiền và đám Viêm Sát ngẩng đầu nhìn lôi hải, cảnh tượng ở chỗ sâu trong lôi hải không thể thăm dò được, bọn họ chỉ có thể cảm nhận sự rung chuyển của đại đạo.

Sở Sở nhìn vào lôi hải với vẻ mặt đầy mong đợi, nàng ta chắp hai tay trước người âm thầm cầu nguyện.

Các đại yêu ở cấm địa Yêu tộc đều trốn đi, động tĩnh của lôi hải rất lớn, thế lực Tiên giới ở phía xa cũng phát giác được nhưng không có cường giả nào dám đến gần.

Chỗ sâu trong lôi hải.

Dưới sự trợ giúp của kiếp lôi, Trần Mục dung hòa quy tắc đại đạo vào trong huyết nhục, trong mỗi giọt huyết dịch đều như có tôn thần phật ngồi tọa trấn, mang theo lực lượng hùng vĩ.

Trần Mục giải phóng sức mạnh quy tắc trong cơ thể, sức mạnh Hỗn Độn đang ngưng kết ra Hỗn Độn Chung đen xì như mực ở dưới chân.

Sức mạnh lôi đình hóa thành đôi cánh trắng bạc ở sau lưng, đôi cánh nhẹ nhàng rung động làm không gian hiện ra gợn sóng.

Sức mạnh không gian ngưng kết thành mặt trời kim sắc, vòng mặt trời kia treo trên đỉnh đầu Trần Mục, trong mặt trời đang ngưng tụ năng lượng vô hạn, chiếu sáng thiên địa.

Sức mạnh thời gian ngưng kết thành thanh kiếm to ngân sắc, thanh kiếm to lớn dày nặng, thời gian xung quanh đều bị ảnh hưởng.

Sức mạnh luân hồi ngưng kết thành đôi mắt tử sắc, đôi mắt kia vắt ngang trong lôi hải.

Năm loại quy tắc đại đạo ngưng kết thành thực thể.

Trần Mục còn nắm giữ quy tắc thôn phệ, quy tắc thuộc tính phong, quy tắc thuộc tính kim, còn cả quy tắc thái dương và quy tắc thái âm các loại, nhưng muốn dung hòa tất cả quy tắc vào huyết nhục trong cùng một lúc thì rất khó.

Những quy tắc này cần phải hấp thụ năng lượng hùng vĩ, hiện giờ sức mạnh Hỗn Độn là mạnh nhất, sức mạnh luân hồi là yếu nhất, Hồng Mông Thụ trong cơ thể Trần Mục bay ra khỏi cơ thể.

Hồng Mông Thụ ngập trong kiếp lôi, sinh cơ dạt dào, đỉnh thiên lập địa, sừng sững cao chót vót, năm đạo Hồng Mông tiên lực phóng ra từ thân cây, lần lượt bơm vào Hỗn Độn Chung, Luân Hồi Nhãn, lôi đình ngân dực, mặt trời không gian, khoát kiếm thời gian.

Hồng Mông tiên lực chuyển hóa thành sức mạnh quy tắc, sức lực của Trần Mục lại tăng vọt lần nữa, dòng sông hắc sắc cũng biến thành kim sắc, căn nguyên lôi kiếp tràn vào, thân cảnh của Trần Mục trở nên cao lớn, hắn thành công đột phá xiềng xích của Kiếm Thần.

Trần Mục đứng ở nơi sâu trong lôi hải, Hồng Mông đang chống đỡ sau lưng hắn, còn hai cánh tay hắn được bao bọc bởi kim lân, huyết mạch Thần tộc ban cho hắn thần lực cường đại.

Chân Trần Mục giẫm lên Hỗn Độn Chung, tay phải nắm chặt khoát kiếm thời gian, tay trái dung hợp với Luân Hồi Nhãn, sau lưng là lôi đình ngân dực, đằng sau là mặt trời không gian.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom