-
Chương 626-630
Chương 626 Sao Băng Huyết Sắc (1)
(1)
Trần Mục cũng muốn kiểm tra tu vi của bản thân thông qua chiến đấu, hiện giờ hắn chỉ có thể miễn cưỡng chiến hòa với lão bối cường giả Kiếm Thần, bây giờ nhất định phải lấy ra át chủ bài tốc chiến tốc thắng, xung quanh còn có cường giả nhìn chằm chằm như hổ đói, rất dễ bị đánh lén.
Hắn tế Hồng Mông Thạch Tháp ra, hai thanh Tiên Kiếm hồng sắc bị chấn lui, ở phía xa, Tạ Tây Sơn đã sớm có dự liệu, ông ta lại ra tay lần nữa, chuông vàng xuất hiện.
Quả chuông vàng kia vốn là của lão giả bạch bào, bây giờ bị Tạ Tây Sơn thôi động, Hồng Mông Thạch Tháp bị chuông đồng và hai thanh Tiên Kiếm trấn trụ tạm thời.
Tạ Tây Sơn nhàn nhạt nói: “Tiểu tử, đừng ngoan cố chống lại, không có ý nghĩa gì đâu.”
Lần này bọn họ tới mang theo mười phần nắm chắc, Tạ Tây Sơn ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên giơ hai tay lên, tiên lực toàn thân dâng lên như sương mù, cuối cùng ngưng kết thành mấy trăm đạo trường kiếm huyết sắc.
Mỗi đạo trường kiếm huyết sắc đều mang theo áp bức đáng sợ, ngay cả Chân Tiên khi bị đánh trúng không chết thì cũng bị thương nặng, Tạ Tây Sơn đẩy chưởng về phía trước, mấy trăm đạo trường kiếm huyết sắc chọc thủng bầu trời.
Tiếng bùng nổ vang vọng khắp hang.
Trần Mục không hề hoảng sợ, hắn giải phóng chiến kiếm trong giới chỉ, ba ngàn chiến kiếm hoành không xuất thế, tiếp đó tiên lực trong cơ thể hắn cũng tăng lên, những chiến kiếm này cũng trở nên mạnh hơn, giống như Kiếm Long gào thét bay ra, hoành tráng hùng dũng bao quanh Trần Mục và Lý Tu Đạo, trường kiếm huyết sắc bên ngoài căn bản không thể tiến vào được.
Ở phía xa đôi mắt đẹp của Ôn Huyền Âm khẽ tụ lại: “Sư tôn, bọn họ có thể hạ gục Trần Mục không?”
Diệp Thanh Huyền nhàn nhạt nói: “Nếu Thái Thượng Tiên Cung đã lựa chọn ra tay thì đã chuẩn bị đầy đủ, không thể lôi kéo thì chỉ đành khiến bọn họ lưỡng bại câu thương.”
“Thật muốn luận bàn với hắn.” Ôn Huyền Âm nhìn vào chiến trường phía xa, nàng ta là Thánh nữ của Thái Thanh Tiên Cung, là thiên kiêu đỉnh tiêm nhất Tiên giới, nhìn thấy Trần Mục thì có loại xúc động muốn chứng minh bản thân.
Diệp Thanh Huyền trầm giọng nói: “Huyền Âm, trận chiến này rất hữu ích với ngươi, dùng tâm mà cảm nhận.”
Cường giả của Xích Thành Động Thiên cũng ở gần đó, Mộ Hồng Liên mặc áo giáp đỏ, tóc dài xõa ra, nàng ta cau mày liễu: “Phụ thân, chẳng phải người nói muốn lôi kéo Trần Mục sao, tại sao bây giờ không ra tay?”
Mộ Thanh Vân lắc đầu thở dài: “Chủ yếu là Thái Thượng Tiên Cung đang làm khó dễ, bây giờ chúng ta ra tay tương trợ sợ là phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Thái Thượng Tiên Cung!”
Mộ Hồng Liên trầm giọng nói: “Vậy người có thể lặng lẽ ra tay, yểm hộ Trần Mục rút lui không?”
“Không được, nếu như bị Thái Thượng Tiên Cung phát hiện thì chúng ta không được lợi gì.” Mộ Thanh Vân trầm giọng nói: “Ta chỉ có thể bảo đảm không tham gia.”
Gần đó có rất nhiều gia tộc tu tiên và thế lực tu tiên, trong đó còn có đồng minh của Thái Thượng Tiên Cung, mọi người càng xem trọng lợi ích hơn.
Nếu như Trần Mục yếu thế, bọn họ sẽ giúp Thái Thượng Tiên Cung, nhưng nếu như Trần Mục chiếm thế thượng phong, vậy thì bọn họ sẽ không dám hành động hấp tấp, ai cũng không muốn đắc tội tu tiên giả có tiềm lực vô hạn.
Trong Kiếm Long hắc sắc, Trần Mục giải phóng sức mạnh Hỗn Độn, dưới sự gia trì của hai cỗ lực lượng, sức chiến đấu của hắn tăng lên gấp mấy lần, quy tắc xung quanh đều bị áp chế.
Lý Tu Đạo cau chặt mày, đây là lực lượng mà trước đây hắn ta chưa từng phát giác được, quy tắc thiên địa bị áp chế, hắn ta nâng kiếm lên, phát hiện đường kiếm trở nên chậm chạp.
Trần Mục thôi động sức mạnh thời gian.
Đòn xuất kiếm của Lý Tu Đạo trở nên chậm chạp.
Trần Mục vòng qua mũi kiếm của Lý Tu Đạo, Thanh Vân kiếm chỉ thẳng vào mi tâm của hắn ta, tràn ngập sát ý.
Trước khi Thanh Vân kiếm đâm trúng Lý Tu Đạo, kim quang nở rộ, kiếm quang kim sắc nở ra từ mi tâm của hắn ta xé toạc xiềng xích của thời gian, Thanh Vân kiếm bị chấn khai.
Tia kiếm quang kia chấn khai Thanh Vân kiếm, đánh trúng vào ngực của Trần Mục trong nháy mắt, tốc độ cực nhanh đến mức hắn không có thời gian để thôi động Tổ Long Kim Lân.
Ầm ầm!
Trần Mục bị đánh lui ra ngoài.
Trường kiếm huyết sắc bên ngoài tan rã, Kiếm Long hắc sắc lại tạo thành Kiếm Vương tọa.
Trần Mục rơi xuống trên vương tọa, y phục chỗ ngực hắn bị hư hại, nhưng hắn không bị thương, kết giới trong suốt bên ngoài cơ thể bị phá vỡ, tầng kết giới vạn pháp bất xâm bị đánh vỡ, muốn khôi phục như ban đầu thì cần có thời gian.
Lần va chạm đầu tiên sự cường thế của Trần Mục đã khiến cường giả Tiên giới chấn kinh, giống như mặt trời mọc lên từ từ, hào quang của hắn đã định sẵn là thế bất khả kháng.
Bây giờ Trần Mục cần phải cẩn thận hơn.
Cách đó không xa, Lý Tu Đạo kinh hãi toát mồ hôi lạnh, hắn ta chưa từng gặp tu tiên giả có thể làm ảnh hưởng đến thời gian, vừa nãy nếu như không có ấn ký do lão tổ tông để lại trên người thì hắn ta đã bị Trần Mục chém chết.
Lý Tu Đạo tê cả da đầu, Trần Mục vẫn còn thủ đoạn phong ấn cường giả Tiên Vương, nếu như không cẩn thận bị hắn phong ấn thì có thể vĩnh viễn không thoát được.
Long Nguy đi đến bên cạnh Lý Tu Đạo: “Ta đến đối phó với hắn, ngươi đi bắt nữ hài nhi kia.”
Sở Sở đứng ở gần hang động, Lý Tu Đạo nhìn chằm chằm vào nàng ta, gật đầu nói: “Được.”
Bọn họ cảm thấy Sở Sở là điểm yếu của Trần Mục.
Long Nguy cầm Tiên Kiếm đen trắng xen lẫn trong tay, đây là Tiên Kiếm âm dương, áp bức ông ta giải phóng cường hãn hơn Lý Tu Đạo gấp mấy lần, Trần Mục nhìn thấy Sở Sở có khả năng gặp nguy hiểm, hắn chỉ có thể sử dụng Cự Thần binh.
Lúc Cự Thần binh xuất thủ, Tạ Tây Sơn vẫn luôn ngồi trên xe lăn nhắm mắt lại, sau đó giữa không trung xuất hiện phân thân do tiên lực ngưng kết ra.
Đạo phân thân kia cao lớn dũng mãnh, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến không gian chấn động, Cự Thần binh bị cản trở, mục tiêu của bọn họ hiển nhiên đã biến thành Sở Sở.
Trần Mục muốn trở lại bên cạnh Sở Sở nhưng lại bị Long Nguy quấn lấy, hai thanh Tiên Kiếm va chạm nhau, tiếng nổ khủng khiếp vang lên, không gian hiện lên gợn sóng.
Chương 627 Sao Băng Huyết Sắc (2)
(2)
Vùng phụ cận hang động bắt đầu sụp đổ.
Ôn Huyền Âm thấy Sở Sở gặp nguy hiểm thì có chút lo lắng: “Sư tôn, ngài không sợ xảy ra chuyện sao?”
Diệp Thanh Huyền bình tĩnh nói: “Ta muốn biết Trần Mục có thủ đoạn khống chế của Ma Thần không, nếu như Sở Sở mất khống chế thì ta vẫn còn cách khác.”
Lý Tu Đạo nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Sở Sở, nhưng không ngờ động tác của Sở Sở linh hoạt, dễ dàng thoát được truy kích của hắn ta.
Ánh mắt Trần Mục khẽ tụ lại, ngược lại hắn không lo lắng Sở Sở gặp nguy hiểm, mà là lo lắng Sở Sở sẽ mất khống chế, trong cơ thể nàng ta có Ma Thần đang ngủ say.
Cửu Thất Ma Thần được xem là người nổi bật trong các Ma Thần, nếu như Sở Sở thức tỉnh hoàn toàn thì có thể Tiên giới sẽ bị khuấy đảo long trời lở đất.
Tiên Kiếm của Long Nguy tuôn ra âm dương khí, lúc vung kiếm, không gian cũng theo đó bị biến dạng, Trần Mục vung Thanh Vân kiếm ra, hai thanh Tiên Kiếm va chạm không ngừng.
Trần Mục rõ ràng đã vào thế hạ phong.
Chiến đấu như vậy chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Ầm!
Trần Mục bị đánh lui.
Hắn cố ý mượn lực quay người lại, lao về phía Lý Tu Đạo muốn trợ giúp Sở Sở, Long Nguy cười lạnh nói: “Muốn trốn?”
Trần Mục lại thôi động ba ngàn chiến kiếm lần nữa, chiến kiếm lượn vòng giống như cơn lốc xoáy bao trùm thiên địa.
Trong mắt Long Nguy mang theo khinh thường, ông ta là Kiếm Thần đỉnh phong, nửa bước Tiên Vương, nắm giữ sức mạnh âm dương, hoàn toàn không đặt Trần Mục vào trong mắt.
Long Nguy xuất kiếm tiến lên, kiếm quang của Tiên Kiếm âm dương đột nhiên tăng vọt ngàn trượng, chiến kiếm dọc đường đều bị đánh bay, kiếm quang chỉ thẳng vào sau lưng Trần Mục.
Loảng xoảng!
Tổ Long Kim Lân xuất hiện.
Cự kiếm tan rã thành lưu quang giữa không trung.
Long Nguy thấy vậy thì biết nữ hài nhi kia rất quan trọng với Trần Mục, ông ta không khỏi buông lỏng cảnh giác, ông ta cầm Tiên Kiếm âm dương trong tay, rất nhanh đã đuổi được Trần Mục.
Trần Mục đột nhiên quay người lại, hắn thi triển Kinh Thần, tiếng sấm sét vang lên, cốt kiếm trong tay trái phá không bay ra, ngay lúc đó đồng tử của Long Nguy co rút mạnh, ông ta muốn trốn nhưng đã không kịp, chỉ có thể dùng toàn lực để phòng ngự.
Sức mạnh âm dương tạo thành kết giới trước người Long Nguy, cốt kiếm dễ dàng xuyên thủng kết giới, ông ta tập trung toàn bộ lực lượng vào mi tâm.
Kết giới vững chắc bảo hệ thức hải.
Vụt!
Cốt kiếm xuyên qua mi tâm của Long Nguy.
Nửa thanh cốt kiếm chôn trong mi tâm của Long Nguy, tiếng kêu rên vang lên, ông ta vẫn chưa hoàn toàn ngã xuống, dùng sức rút cốt kiếm ra, muốn lấy cốt kiếm ra ngoài.
Cốt kiếm hiện lên huyết quang, năng lượng sinh mệnh trong cơ thể Long Nguy nhanh chóng trôi đi, Trần Mục không quan tâm đến ông ta, hắn lấy tốc độ nhanh nhất giết đến bên cạnh Lý Tu Đạo, dùng Thanh Vân kiếm ép Lý Tu Đạo lui lại.
Sở Sở thấy Trần Mục chạy đến thì nhếch miệng cười nói: “Đại ca ca, ta không sao.”
Tuy vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh nhưng lực lượng của Sở Sở cũng không thể khinh thường.
Lý Tu Đạo nhìn Long Nguy kêu rên, thân thể ông ta đang khô héo, huyết sắc trên mặt biến mất, tu tiên giả vây xem ở phía xa đều bị chấn kinh.
Mọi người đều nhận thấy thanh cốt kiếm kia có vấn đề.
Long Nguy là đỉnh tiêm cường giả của La Phù Động Thiên, thế như lúc ông ta đối mặt với Trần Mục lại có thể thất bại, cường giả xung quanh đều không thể tiếp nhận sự thật như vậy, vốn dĩ bọn họ còn không tin Trần Mục phong ấn cường giả Tiên Vương của Thái Thượng Tiên Cung, nhìn thấy biểu hiện bây giờ của Trần Mục thì không thể không tin hắn còn có át chủ bài.
Mi tâm Lý Tu Đạo căng chặt, hắn ta lấy ra lá bùa kim sắc từ trong ngực, lá bùa kia bay lên không trung, vẽ ra đường văn tinh xảo.
Trời đất quay cuồng, ngôi sao đều đang run rẩy, không gian xung quanh Trần Mục bị đông đặc.
Trần Mục không muốn lãng phí thời gian nữa, hắn thôi động Trấn Thiên Ấn, cấm chế của thiên địa bị tan rã, đường văn do lá bùa kia ngưng kết vừa thành hình đã tan rã.
Lý Tu Đạo và Tạ Tây Sơn đều chấn kinh.
Đó là tuyệt thế tiên phù do đại năng phù đạo viễn cổ luyện chế ra, vậy mà có thể dễ dàng bị xóa bỏ, ngay cả là Tiên Vương cũng không thể dễ dàng như vậy.
Tạ Tây Sơn bị Cự Thần binh quấn lấy không thể ra tay, Lý Tu Đạo lại lấy bình ngọc ra, hắn ta hoảng loạn bóp vỡ bình ngọc.
Huyết dịch kim sắc chảy ra.
Áp bách đáng sợ tràn khắp tứ phía.
Lão bối cường giả ở phía xa đều đang run rẩy, chỗ áp bức kia giống như Chí Tôn hồi sức, thiên địa cũng vì đó mà biến sắc, trong phút chốc gió giục mây vần, kim quang ngưng kết ra hư ảnh to lớn.
Hư ảnh kia đứng trên hang động giống như ngọn núi vĩnh hằng, khó mà nhìn thẳng bằng mắt thường.
Bà lão của Tử Vi Động Thiên chống quải trượng, giọng nói khàn khàn: “Đó là Chí Tôn Huyết!”
Tế ra Chí Tôn Huyết, đây chính là nội hàm của Thái Thượng Tiên Cung, thế lực xung quanh đều cảm thán, cũng là kinh thán trước sự cường đại của Trần Mục.
Sở Sở nhíu mày lại, xung quanh nàng ta xuất hiện sương mù, lộ rõ khí tức của Ma Thần.
“Ma Thần!”
Vẻ mặt Lý Tu Đạo chấn kinh.
Lão bối cường giả phía xa đều có vẻ mặt kinh ngạc, hóa ra Ma Đồng mà bọn họ vất vả tìm kiếm lại ở bên cạnh Trần Mục, tại sao hắn phải bảo vệ Ma Đồng?
Diệp Thanh Huyền không hề kinh ngạc, bà ta lại hy vọng nhân cơ hội này để xử lý Sở Sở.
“Ngươi lại có thể cấu kết với Ma Đồng!” Lý Tu Đạo chỉ vào Trần Mục: “Thông đồng làm bậy với Ma Thần, thế lực Tiên giới tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Hình chiếu của Chí Tôn đứng ở chỗ đó, mang cho cường giả xung quanh ảo giác cự nhân vạn trượng, ngay cả Y cũng cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt.
Đây chỉ là một giọt máu của Chí Tôn đã khiến Trần Mục cảm thấy không có sức chống cự, đây chính là Chí Tôn, một giọt máu cũng có thể trấn sát vô số sinh linh.
Đối mặt với sự áp bức của Chí Tôn, tim Trần Mục đập rất nhanh, đây là phản ứng bản năng khi gặp phải nguy hiểm, lực lượng trong cơ thể Sở Sở như không bị khống chế mà tăng lên với biên độ lớn, gân xanh càng nổi rõ trên trán.
Chương 628 Sao Băng Huyết Sắc (3)
(3)
Trần Mục thu lại Thanh Vân kiếm, hắn dùng tay xoa xoa đầu nhỏ của Sở Sở, nàng ta vốn có chút thất thần bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt sáng ngời chớp chớp, Sở Sở tươi cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Đừng sợ.”
Mặt Trần Mục mang theo nụ cười.
Sở Sở nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Mục thì không sợ hãi nữa, năng lượng vốn sắp bùng nổ trên người nàng ta lại bắt đầu suy yếu, hình chiếu của Chí Tôn đưa bàn tay to lên.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn bàn tay to đủ để che trời kia, hắn không hề sợ hãi lại mượn sức lực của Trấn Thiên Ấn lần nữa, khoảnh khắc hắn có được lực lượng tối cao, ánh sáng trong mắt không thể nhìn thẳng vào, lão bối cường giả phía xa đều cảm nhận được sợ hãi.
Bọn họ thấy may mắn vì ở cách rất xa, nếu như không có hình chiếu Chí Tôn thì có lẽ cường giả đang vây xem ở đây đã lũ lượt quỳ xuống.
Trần Mục tùy tiện vung tay lên, hàng vạn kiếm kỹ ngưng kết vọt ra, không gian vỡ tan, hư không gào thét, hình chiếu Chí Tôn kia dần dần biến dạng rồi sụp đổ.
Con ngươi của Lý Tu Đạo đã sắp trừng ra ngoài.
Kiếm quang do Trần Mục tùy tiện ném ra đã chiếu rọi vạn dặm sơn hà, Lý Tu Đạo thậm chí còn không có cơ hội chạy thoát thân, hắn ta bị chôn vùi trong tia kiếm quang kia.
Cách đó không xa, phân thân do Tạ Tây Sơn ngưng kết nổ tung, ông ta thôi động chuông vàng và Tiên Kiếm hồng sắc để ngăn chặn, bản tôn ngồi trên xe lăn ho ra máu.
Cự Thần binh và Hồng Mông Thạch Tháp trở về trong tay Trần Mục, hắn giơ tay thu lại thanh cốt kiếm yêu dị kia, chuông vàng và Tiên Kiếm cách đó không xa lần lượt nứt toác, Tạ Tây Sơn cũng bị chìm ngập trong kiếm quang.
Trần Mục vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Sở Sở, không gian trước mặt hắn mở ra, thông đạo không gian xuất hiện trước mắt, hai người bước vào thông đạo không gian, cường giả vây xem ở phía xa đều lạnh cả sống lưng.
Toàn thân Mộ Thanh Vân run rẩy, ông ta vẫn đáng giá thấp thực lực của Trần Mục, không ngờ ngay cả Chí Tôn Huyết cũng không cách nào giữ được hắn, thiên kiêu như vậy sau này Thái Thượng Tiên Cung chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối lớn.
“Sắp thay đổi rồi!”
“Đã đang thay đổi rồi!”
Một số thế lực xung quanh cần phải suy xét cẩn thận có nên tiếp tục kết liên minh với Thái Thượng Tiên Cung không.
Diệp Thanh Huyền vẫn chưa hồi thần lại, đây là kết cục mà bà ta không ngờ tới.
Ôn Huyền Âm có chút thất thần, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, phải làm sao bây giờ?”
“Đi về trước đã.”
Sắc mặt Diệp Thanh Huyền tái nhợt, tuy rằng Thái Thanh Tiên Cung không trực tiếp ra tay nhưng lại gián tiếp gây ra chuyện này, sợ là sau này sẽ chọc vào phiền phức lớn!
Ai cũng không ngờ được, Trần Mục đột nhiên bạo phát ra lực lượng khủng khiếp như thế, giây phút đó, lão bối cường giả xung quanh đều tưởng rằng Đại Đế viễn cổ trở về.
Trần Mục và Sở Sở bước ra từ trong thông đạo không gian, trước mắt là bãi biển đầy ánh mặt trời rạng rỡ, bọt sóng trắng tuyết đang vỗ vào bờ.
Sở Sở lần đầu tiên nhìn thấy biển, trong mắt tràn đầy vui sướng: “Đại ca ca, là biển lớn.”
Trần Mục không trả lời lại, Sở Sở ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của hắn.
Trần Mục đột nhiên nửa quỳ trên đất, sau đó ngồi xếp bằng, trên đầu đổ đầy mồ hôi hột to bằng hạt đậu, hắn cố chịu đựng cơn đau nói: “Sở Sở, ta không sao.”
Sở Sở ngồi xổm bên cạnh Trần Mục, nàng ta mím môi, niềm vui trong mắt đã biến mất.
Trần Mục vừa mới cưỡng ép thôi động Trấn Thiên Ấn để có được sức lực vô địch trong thời gian ngắn, nhưng cỗ lực lượng kia cũng sẽ xuất hiện phản phệ, trong cơ thể xuất hiện thương tổn lớn, lần này không chỉ có huyết nhục xuất hiện vết nứt mà cả xương cốt trước ngực cũng bị nứt gãy ở vài chỗ.
Lần này bị thương đến căn cơ, đây chính là cái giá phải bỏ ra khi cưỡng ép thôi động Trấn Thiên Ấn.
Bởi vì có thương tổn lớn nên vết thương trong cơ thể không cách nào lành lại được, vật chất ngân sắc Khương Phục Tiên lưu lại trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, may mà Hồng Mông Thụ có thể trị thương, cho dù là vậy, muốn hồi phục cũng cần thời gian rất dài.
Sau khi ngồi khoanh chân điều dưỡng nửa ngày, Trần Mục đã áp chế được thương thế trong người, hắn có Hỗn Độn Kim Liên, nếu như luyện hóa thì có thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn.
Trần Mục muốn tìm nơi thích hợp để bế quan.
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Sở Sở đang mở to mắt nhìn chăm chăm vào chính mình thì không khỏi cười nhẹ nói: “Yên tâm, ta không sao, lát nữa sẽ nướng cá cho ngươi ăn.”
“Cảm ơn đại ca ca!”
Sở Sở vui vẻ gật đầu.
Nàng ta không biết nướng cá là cái gì, chỉ cần là đồ Trần Mục làm thì đều muốn ăn.
Trần Mục vào trong biển chuẩn bị bắt cá, hắn phát giác được một tia kiếm ý còn sót lại, sợi kiếm ý này như có như không, cực kỳ quen thuộc.
“Giống với kiếm ý còn sót lại ở Kiếm Hải, chẳng lẽ một kiếm lúc trước của vị Kiếm Đế kia là từ nhân gian chém đến Tiên giới?” Lòng Trần Mục sinh ra kính sợ.
Đây là một kiếm xuyên qua thiên địa thật sự.
Trần Mục bắt được mấy con cá lớn to béo trong biển, sau đó đốt đống lửa bên bờ biển lên.
Hắn kiên nhẫn dạy Sở Sở cách nướng cá, tiện cho sau này nàng ta tự mình làm cá nướng.
Nướng cá quan trọng nhất là độ lửa và nguyên liệu, Sở Sở rất thông minh, rất nhanh đã nắm được kỹ xảo.
Sở Sở cầm cá nướng thơm ngào ngạt, trên mặt tràn đầy nụ cười vui sướng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đơn thuần của nàng ta, hắn cũng không đành lòng phong ấn nàng ta lại.
Chẳng mấy chốc, bên bờ biển đã vứt đầy xương cá, sau khi Sở Sở ăn no thì ngồi bên cạnh Trần Mục, hai tay nho nhỏ chống cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Mẫu thân nói, nếu như bà rời khỏi ta thì chắc chắn sẽ biến thành ngôi sao trên trời để bảo vệ ta.”
Trần Mục không biết phải nói gì, hắn xoa cái đầu nhỏ của Sở Sở, cơ thể Sở Sở nghiêng qua dựa vào Trần Mục, xem hắn như người thân.
Nhìn Sở Sở nhỏ nhắn đáng thương, Trần Mục choàng tay qua vai nàng ta nói: “Sở Sở, ta hy vọng sau này ngươi có thể trở thành hiệp giả đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu.”
“Hiệp giả?”
“Ta sẽ cố gắng.”
Sở Sở nặng nề gật đầu.
Chương 629 Mối Nguy Của Trần Gia (1)
(1)
Trần Mục không biết Sở Sở có trở thành Ma Thần không, mong rằng sẽ không có ngày đó.
Mặt biển đột nhiên dập dờn ánh sáng đỏ, Trần Mục ngẩng đầu lên, phía Đông có ngôi sao lớn màu máu rơi xuống.
Mày Trần Mục khẽ nhíu lại, hắn nhìn huyết quang nhuộm đỏ phía Đông như thể bình minh đang lên.
“Ấy, trời sáng rồi!”
Sở Sở dụi mắt, cảm thấy không thể tin được, Trần Mục biết không đơn giản như vậy, dị tượng như vậy chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.
Trần Mục nhắm mắt lại, thông qua Trấn Thiên Ấn để tìm kiếm phương hướng ngôi sao lớn huyết sắc rơi xuống.
Đông bộ Thiên Châu, chỗ sâu trong sơn mạnh Kỳ Lân, Cổ tộc Cơ gia ẩn cư ở đây, bên ngoài động phủ cấm địa, lão giả râu tóc bạc trắng ngóng nhìn bầu trời đầy huyết quang đến xuất thần.
“Huyết quang ngập trời, loại điềm báo này không phải Chí Tôn xuất thế thì chính là Chí Tôn ngã xuống!” Cơ gia lão tổ nhẹ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt ông ta rất ngưng trọng.
Cơ gia lão tổ bỗng nhiên phát giác được gì đó, ông ta xuất hiện trong đình viện nào đó của nội tộc Cơ gia, trong viện tử, tất cả người trong tộc Cơ gia đều hành lễ với lão giả.
“Lão tổ tông, sao ngài lại đến đây?” Người trung niên mặc cẩm y chắp tay tỏ ý.
“Đến nhìn xem.”
Cơ gia lão tổ nở nụ cười hiền hòa.
Người trung niên tên là Cơ Liệt, là gia chủ của Cơ gia, hầu hết đích hệ của Cơ gia đều tập trung trong viện tử này, đó là bởi vì tôn tử của Cơ Liệt sắp chào đời.
Mọi người đều không ngờ việc nhỏ nhặt như vậy lại kinh động đến lão tổ tông, Cơ Liệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Lão tổ tông, ngài biết đây là có chuyện gì không?”
Vẻ mặt Cơ gia lão tổ ngưng trọng nói: “Dị tượng thiên địa như thế này, rất có khả năng có liên quan đến Chí Tôn, thậm chí là cường giả tuyệt đỉnh cũng không dám chắc.”
Cơ Liệt không khỏi giật mình, loại cường giả kia ngay cả là Cổ tộc Cơ gia cũng không dám chọc vào.
Ầm ầm!
Đình viện đột nhiên rung động!
Có cỗ dao động cường ngạnh truyền ra từ trong phòng, tất cả mọi người đều bị chấn kinh, nhi tử Cơ Huyền của Cơ Liệt chạy vào phòng đầu tiên để xem nương tử của hắn, Tuyết Thanh Nhi chỉ bị hôn mê, thị nữ phụ trách tiếp sinh cũng bị choáng váng.
Cơ gia lão tổ và Cơ Liệt lo lắng hài tử xảy ra chuyện nên bọn họ cũng đi vào phòng, vừa vặn nhìn thấy bé trai trong ngực Cơ Huyền, trẻ sơ sinh không khóc cũng không làm loạn, toàn thân tản ra dao động cường ngạnh, hoàn toàn không giống với hài tử vừa ra đời.
Trong mắt Cơ gia lão tổ mang theo chấn kinh, ông ta nhìn hài tử trong ngực Cơ Huyền, miệng run rẩy nói: “Cơ gia ta chẳng lẽ cũng sắp xuất hiện Chí Tôn?”
Tô Liệt cũng có vẻ mặt kích động, dị tượng bên ngoài, động tĩnh sinh ra đều mang ý nghĩa đứa trẻ này cực kỳ không bình thường, tương lai đã định sẵn là huy hoàng.
Cơ Huyền nhìn chằm chằm vào đứa bé trong ngực, hắn ta đột nhiên mở to mắt, trong ánh mắt mang theo huyết quang, đó giống như là Bỉ Ngạn Hoa huyết sắc, một lúc sau, quang mang mờ đi.
Ánh mắt của đứa bé dần trở lại bình thường.
Cơ gia lão tổ biết hài tử này không đơn giản, ông ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cơ Liệt, chuyện này không được nói với người ngoài, lập tức phong tỏa tin tức, nếu ai dám để lộ nửa câu thì xử lý theo gia pháp!”
“Vâng!”
Cơ Liệt trịnh trọng nói.
Cơ Huyền nhìn nhi tử của chính mình, hắn ta đang ngóng về phía cách đó không xa, chỗ đó chỉ là hư vô trống rỗng.
Hư ảnh của Trần Mục đứng trong phòng, hắn đối mặt với đứa bé ở trong ngực Cơ Huyền, trong lòng không khỏi thì thầm, tên tiểu tử kia lại có thể nhìn thấy ta?
Có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn thì chỉ có người thân thân thiết nhất, có thể nhìn thấy hắn cũng chỉ có Khương Phục Tiên, nhưng bây giờ đứa bé kia cũng chú ý đến Trần Mục.
Trần Mục chú ý thấy trong mắt hắn ta vừa lóe lên Bỉ Ngạn Hoa huyết sắc, sau đó nghĩ đến sinh linh huyết sắc nhảy vào trong giếng ở bên trong hang động, chẳng lẽ là hắn ta?
Lẽ nào cái giếng kia có thể luân hồi?
Lúc đứa bé nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ý thức của Trần Mục tiến vào thức hải của đứa bé, rất dễ dàng, không gặp phải trở ngại gì, trong thức hải có Bỉ Ngạn Hoa huyết sắc.
Trần Mục có thể xác định được sự ra đời của đứa bé này có liên quan với sinh linh huyết sắc, nếu như lúc đó Trần Mục không chém bỏ xiềng xích thì có thể hắn ta mãi mãi không được trùng sinh.
Ý thức của đứa bé vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, trong cơ thể đang chảy huyết mạch của Cơ gia, trong thức hải, đóa Bỉ Ngạn Hoa kia chính là mấu chốt để hắn ta thức tỉnh.
Trần Mục có dự cảm nếu như hài tử này có thể thuận lợi trưởng thành thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành kình thiên cự bá của tiên giới, chẳng trách Cơ gia lão tổ lại vui mừng như điên.
Trung bộ Thiên Châu.
Cung điện tiên các tải dài ngàn dặm.
Đỉnh núi cao nhất trong đó chọc thẳng lên trời cao.
Trong cung điện trên đỉnh núi có đôi mắt đang mở ra, đôi mắt kia như hai ngôi sao sáng chói.
“Luân hồi lúc nào thì nghỉ!:
Tiếng thở dài vọng khắp đại điện trống trải, lão giả kim bào quỳ bên ngoài điện: “Lão tổ, ngài tỉnh rồi.”
“Chú ý đến những hài tử sinh ra trong khoảng thời gian này, trong đó có thể có thiên kiêu tuyệt thế, lập tức đi điều tra.” Trong điện truyền ra giọng nói vang dội.
Lão giả bên ngoài điện khom người gật đầu nói: “Vâng, lão tổ, ta còn có chuyện khác.”
“Nói đi.”
“Cường giả đến từ nhân gian ở tiên giới khuấy động phong vân, Tiên Vương của Thái Thượng Tiên Cung cũng bị phong ấn, chúng ta có cần ném ra cành ô liu không?”
Trong điện im lặng một lúc, sau đó giọng nói vang dội lại vang lên lần nữa: “Kỉ nguyên mới sắp đến, chúng ta chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra trước đã.”
“Vâng.”
Lão giả ngoài điện chậm rãi lui đi.
Đây là một trong những thế lực mạnh nhất của Tiên giới, Thái Sơ Tiên Cung, là thế lực cổ lão nhất Tiên giới.
Huyết quang ở phía Đông chầm chậm tan đi, cảnh đêm lại khôi phục như bình thường, trên bầu trời ánh sao sáng chói.
Ý thức của Trần Mục trở về thức hải, cảnh đêm tĩnh mịch, Sở Sở đã gối lên đùi hắn ngủ say.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Mục dẫn theo Sở Sở đến hòn đảo sâu dưới biển bên ngoài Địa Châu, hòn đảo này cách xa thế lực tu tiên, rất thích hợp để bế quan tu luyện.
Chương 630 Mối Nguy Của Trần Gia (2)
“Sở Sở, ta phải bế quan một thời gian, ngươi phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng chạy xa quá hiểu chưa?” Trần Mục dặn dò nói.
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu: “Đại ca ca, ngươi yên tâm, Sở Sở sẽ nghe lời.”
Khoảng thời gian này ở cùng với Sở Sở, Trần Mục cũng cảm nhận được nàng ta là đứa trẻ rất hiền lành, thậm chí chưa từng nghĩ sẽ tìm Thái Thanh Tiên Cung để báo thù.
Trần Mục mở sơn động trên đảo ra, sau đó ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn lấy Hỗn Độn Kim Liên ra, sức mạnh Hỗn Độn tràn ngập khắp không trung trong nháy mắt, hắn bắt đầu luyện hóa.
Hỗn Độn Kim Liên thoắt ẩn thoắt hiện, nó không giống những đại dược khác cần phải phục dụng, mà là thông qua hô hấp luyện hóa bên ngoài cơ thể, thương tổn lớn bên trong cơ thể đã bắt đầu phục hồi nguyên trạng dưới tác dụng của sức mạnh Hỗn Độn, hiệu quả rất tốt.
Lực lượng của Hỗn Độn Kim Liên đang không ngừng cường hóa huyết nhục gân cốt của Trần Mục, tầng kết giới trong suốt bị phá vỡ bên ngoài cơ thể hắn lại được khôi phục, toàn thân được bao bọc trong ánh sáng rực rỡ, hòa hợp với Hỗn Độn Kim Liên như ẩn như hiện.
Sở Sở đang chơi đùa trên hải đảo, nàng ta đi chân trần nhặt vỏ sò trên bãi cát, đói bụng thì tự mình vào trong biển bắt cá nướng lên, chơi mệt rồi thì quay về sơn động nghỉ ngơi.
Trần Mục nắm giữ sức mạnh thôn phệ thông qua cốt kiếm, tốc độ luyện hóa Hỗn Độn Kim Liên cũng vì vậy mà tăng lên, nhưng muốn hoàn toàn luyện hóa hết thì cần thời gian rất dài.
Chớp mắt một cái đã nửa năm trôi qua.
Hỗn Độn Kim Liên đã mờ nhạt đi rất nhiều, nhưng muốn luyện hóa hoàn toàn vẫn cần thêm một thời gian.
Quanh thân Trần Mục mang theo ánh sáng kim sắc, đứng cách rất xa cũng có thể cảm nhận được áp bức mãnh liệt tản ra từ trên người hắn, hung thú trong toàn bộ hải vực đều hoảng loạn bỏ chạy.
Nhân gian, Bắc Hoang.
Sau khi Trần Mục rời đi, Trần Dĩnh quay về ở trong nhà, chủ yếu là lo lắng trong nhà xảy ra rắc rối.
Trần Dao ngồi xếp bằng tu luyện trên đỉnh núi.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đang đùa giỡn trong rừng.
Đại Tráng nằm dưới bóng râm canh giữ vườn thuốc của Trần gia.
Trần Nghiêm và Trần Uy bận việc ở Hắc Thạch thành, chủ yếu là vì sản nghiệm của Trần gia ngày càng bận rộn, cũng không thể lúc nào cũng giao những trọng trách này cho Trần Hi, nàng ta cũng cần nghỉ ngơi.
Đường Uyển đang cắt tỉa hoa cỏ trong đình viện, bà lại thích cuộc sống nhàn nhã như vậy, Thất Thất ngồi sau lưng Tiểu Côn chỉ huy hắn ta tưới nước cho hoa cỏ.
Trần Dĩnh ở trong phòng Trần Hi, hai nữ nhân đang trong phòng nghiên cứu xem loại váy thế nào thì đẹp.
Trần Hãn ở diễn võ trường, hắn ta phụ trách dạy Trần Tô và Trần Đồng tu luyện, Trần Đồng rất thích tu luyện, Trần Tô lại không thích tu luyện lắm, cảnh giới của hai tỷ đệ cũng kéo ra chênh lệch, nền tảng của Trần Đồng cũng càng vững chắc hơn.
Bởi vì Trần Tô là nữ hài nhi nên mọi người đều nuông chiều nàng ta, Trần Hãn cũng không đặc biệt nghiêm khắc với nàng ta, Trần Đồng muốn trở thành Kiếm Tiên vạn người chú ý, từ nhỏ hắn ta đã bắt đầu chăm chỉ tu luyện, tính cách rất giống với Trần Hạo.
Trần Thiên Nam ngày nào cũng sẽ đến diễn võ trường nhìn tiểu bối tu luyện, ông ta pha một ấm trà là có thể ngồi ở đây cả nửa ngày, trong mắt tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.
Trên đỉnh núi ở gần Trần gia, Trần Dao ngồi xếp bằng tu luyện, nàng ta cách Kiếm Thánh đỉnh phong chỉ còn nửa bước.
Trần Dao bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt kim sắc nhìn chằm chằm vào chỗ cách đó không xa, nàng ta phát hiện có cường giả lạ mặt xông vào chỗ sâu trong sơn mạch, nháy mắt đã biến mất ở đỉnh núi.
Lão giả áo xanh đang đi loanh quanh ở chỗ sâu trong sơn mạch thì Trần Dao đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.
Trần Dao nhìn chăm chăm vào lão giả trước mặt, nàng ta có thể cảm nhận được lão giả trước mắt không đơn giản, không phải là Kiếm Thánh phổ thông mà còn mạnh hơn Kiếm Thánh đỉnh phong.
Mắt vàng của nàng ta có thể nhìn được thứ người thường không thể nhìn thấy, ví dụ như trong cơ thể của lão giả áo xanh có một khối thanh ngọc, bên trong chứa đựng tiên lực cường đại.
Trên mặt lão giả áo xanh tràn đầy ý cười, chắp tay cười nói: “Lão phu Trần Hướng Dương, đến từ Huyền Châu, nghe nói Trần gia ở Bắc Hoang rất nổi tiếng nên cố ý đến bái phỏng, hai nhà chúng ta có thể có cùng chung tổ tiên.”
Trần Dao không hề buông lỏng cảnh giác, nàng ta nói với giọng lạnh lùng: “Tổ tiên nhà ngươi tên là gì?”
Lão giả áo xanh bỗng nhiên dừng lại, sau đó cười nói: “Tên húy của tổ tông không dám nói càn, không biết có thể cho lão phu bái phỏng Trần gia không!”
Trần Dao nhàn nhạt nói: “Ngươi chờ đó đã, ta đi hỏi gia gia ta trước, sau đó lại nói.”
Lão giả áo xanh cười nhẹ nói: “Làm phiền tiểu hữu.”
Trần Dao trở về Trần gia, nàng ta không nói việc này cho gia gia Trần Thiên Nam mà trực tiếp thông báo cho Trần Dĩnh: “Tỷ tỷ, bên ngoài Trần gia có cường giả đang quanh quẩn, muội nghi ngờ có người gây bất lợi cho Trần gia.”
Trần Dĩnh lập tức bước ra khỏi phòng, nàng ta lập tức trở nên nghiêm túc: “Dao Dao, muội đến Hắc Thạch thành nói đại bá và cha trở về trước, đại tỷ, tỷ truyền tin đến Huyền Kiếm tông để mấy người nhị ca để ý nhiều hơn.”
Tỷ muội Trần gia không dám sơ suất.
Trần Dĩnh đến bên ngoài Trần gia lại phát hiện lão giả vừa nãy đã biến mất, hoàn toàn không còn ở chỗ cũ.
“Côn Tử, ngươi truy tìm theo mùi hương này, có tin tức thì lập tức trở về nói cho ta biết.” Trần Dĩnh nghiêm túc nói.
Tiểu Côn gật đầu, sau đó bơi vào hư không, Trần Dĩnh không dám tự mình truy sát, nàng ta sợ là kế điệu hổ ly sơn, đã rất nhiều năm Trần gia chưa gặp nguy hiểm gì, lần này có thể gặp phải rắc rối lớn.
Trần Dĩnh mỉm cười nói với Trần Dao: “Tiểu muội, yên tâm đi, có tỷ tỷ ở đây thì sẽ không có chuyện gì đâu.”
Trần Dao gật đầu, nở nụ cười khuynh thành kiên định nói: “Tỷ tỷ, muội cũng sẽ giúp tỷ.”
Lão giả áo xanh đến nơi cách xa Hắc Thạch thành, chỗ này còn có năm vị cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, hơn nữa bọn họ đều sở hữu tiên lực của Giả Tiên.
Cầm đầu là người trung niên mang mặt nạ đồng, hắn ta là cường giả Thiên Tiên: “Lão Ngô, thế nào rồi?”
(1)
Trần Mục cũng muốn kiểm tra tu vi của bản thân thông qua chiến đấu, hiện giờ hắn chỉ có thể miễn cưỡng chiến hòa với lão bối cường giả Kiếm Thần, bây giờ nhất định phải lấy ra át chủ bài tốc chiến tốc thắng, xung quanh còn có cường giả nhìn chằm chằm như hổ đói, rất dễ bị đánh lén.
Hắn tế Hồng Mông Thạch Tháp ra, hai thanh Tiên Kiếm hồng sắc bị chấn lui, ở phía xa, Tạ Tây Sơn đã sớm có dự liệu, ông ta lại ra tay lần nữa, chuông vàng xuất hiện.
Quả chuông vàng kia vốn là của lão giả bạch bào, bây giờ bị Tạ Tây Sơn thôi động, Hồng Mông Thạch Tháp bị chuông đồng và hai thanh Tiên Kiếm trấn trụ tạm thời.
Tạ Tây Sơn nhàn nhạt nói: “Tiểu tử, đừng ngoan cố chống lại, không có ý nghĩa gì đâu.”
Lần này bọn họ tới mang theo mười phần nắm chắc, Tạ Tây Sơn ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên giơ hai tay lên, tiên lực toàn thân dâng lên như sương mù, cuối cùng ngưng kết thành mấy trăm đạo trường kiếm huyết sắc.
Mỗi đạo trường kiếm huyết sắc đều mang theo áp bức đáng sợ, ngay cả Chân Tiên khi bị đánh trúng không chết thì cũng bị thương nặng, Tạ Tây Sơn đẩy chưởng về phía trước, mấy trăm đạo trường kiếm huyết sắc chọc thủng bầu trời.
Tiếng bùng nổ vang vọng khắp hang.
Trần Mục không hề hoảng sợ, hắn giải phóng chiến kiếm trong giới chỉ, ba ngàn chiến kiếm hoành không xuất thế, tiếp đó tiên lực trong cơ thể hắn cũng tăng lên, những chiến kiếm này cũng trở nên mạnh hơn, giống như Kiếm Long gào thét bay ra, hoành tráng hùng dũng bao quanh Trần Mục và Lý Tu Đạo, trường kiếm huyết sắc bên ngoài căn bản không thể tiến vào được.
Ở phía xa đôi mắt đẹp của Ôn Huyền Âm khẽ tụ lại: “Sư tôn, bọn họ có thể hạ gục Trần Mục không?”
Diệp Thanh Huyền nhàn nhạt nói: “Nếu Thái Thượng Tiên Cung đã lựa chọn ra tay thì đã chuẩn bị đầy đủ, không thể lôi kéo thì chỉ đành khiến bọn họ lưỡng bại câu thương.”
“Thật muốn luận bàn với hắn.” Ôn Huyền Âm nhìn vào chiến trường phía xa, nàng ta là Thánh nữ của Thái Thanh Tiên Cung, là thiên kiêu đỉnh tiêm nhất Tiên giới, nhìn thấy Trần Mục thì có loại xúc động muốn chứng minh bản thân.
Diệp Thanh Huyền trầm giọng nói: “Huyền Âm, trận chiến này rất hữu ích với ngươi, dùng tâm mà cảm nhận.”
Cường giả của Xích Thành Động Thiên cũng ở gần đó, Mộ Hồng Liên mặc áo giáp đỏ, tóc dài xõa ra, nàng ta cau mày liễu: “Phụ thân, chẳng phải người nói muốn lôi kéo Trần Mục sao, tại sao bây giờ không ra tay?”
Mộ Thanh Vân lắc đầu thở dài: “Chủ yếu là Thái Thượng Tiên Cung đang làm khó dễ, bây giờ chúng ta ra tay tương trợ sợ là phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Thái Thượng Tiên Cung!”
Mộ Hồng Liên trầm giọng nói: “Vậy người có thể lặng lẽ ra tay, yểm hộ Trần Mục rút lui không?”
“Không được, nếu như bị Thái Thượng Tiên Cung phát hiện thì chúng ta không được lợi gì.” Mộ Thanh Vân trầm giọng nói: “Ta chỉ có thể bảo đảm không tham gia.”
Gần đó có rất nhiều gia tộc tu tiên và thế lực tu tiên, trong đó còn có đồng minh của Thái Thượng Tiên Cung, mọi người càng xem trọng lợi ích hơn.
Nếu như Trần Mục yếu thế, bọn họ sẽ giúp Thái Thượng Tiên Cung, nhưng nếu như Trần Mục chiếm thế thượng phong, vậy thì bọn họ sẽ không dám hành động hấp tấp, ai cũng không muốn đắc tội tu tiên giả có tiềm lực vô hạn.
Trong Kiếm Long hắc sắc, Trần Mục giải phóng sức mạnh Hỗn Độn, dưới sự gia trì của hai cỗ lực lượng, sức chiến đấu của hắn tăng lên gấp mấy lần, quy tắc xung quanh đều bị áp chế.
Lý Tu Đạo cau chặt mày, đây là lực lượng mà trước đây hắn ta chưa từng phát giác được, quy tắc thiên địa bị áp chế, hắn ta nâng kiếm lên, phát hiện đường kiếm trở nên chậm chạp.
Trần Mục thôi động sức mạnh thời gian.
Đòn xuất kiếm của Lý Tu Đạo trở nên chậm chạp.
Trần Mục vòng qua mũi kiếm của Lý Tu Đạo, Thanh Vân kiếm chỉ thẳng vào mi tâm của hắn ta, tràn ngập sát ý.
Trước khi Thanh Vân kiếm đâm trúng Lý Tu Đạo, kim quang nở rộ, kiếm quang kim sắc nở ra từ mi tâm của hắn ta xé toạc xiềng xích của thời gian, Thanh Vân kiếm bị chấn khai.
Tia kiếm quang kia chấn khai Thanh Vân kiếm, đánh trúng vào ngực của Trần Mục trong nháy mắt, tốc độ cực nhanh đến mức hắn không có thời gian để thôi động Tổ Long Kim Lân.
Ầm ầm!
Trần Mục bị đánh lui ra ngoài.
Trường kiếm huyết sắc bên ngoài tan rã, Kiếm Long hắc sắc lại tạo thành Kiếm Vương tọa.
Trần Mục rơi xuống trên vương tọa, y phục chỗ ngực hắn bị hư hại, nhưng hắn không bị thương, kết giới trong suốt bên ngoài cơ thể bị phá vỡ, tầng kết giới vạn pháp bất xâm bị đánh vỡ, muốn khôi phục như ban đầu thì cần có thời gian.
Lần va chạm đầu tiên sự cường thế của Trần Mục đã khiến cường giả Tiên giới chấn kinh, giống như mặt trời mọc lên từ từ, hào quang của hắn đã định sẵn là thế bất khả kháng.
Bây giờ Trần Mục cần phải cẩn thận hơn.
Cách đó không xa, Lý Tu Đạo kinh hãi toát mồ hôi lạnh, hắn ta chưa từng gặp tu tiên giả có thể làm ảnh hưởng đến thời gian, vừa nãy nếu như không có ấn ký do lão tổ tông để lại trên người thì hắn ta đã bị Trần Mục chém chết.
Lý Tu Đạo tê cả da đầu, Trần Mục vẫn còn thủ đoạn phong ấn cường giả Tiên Vương, nếu như không cẩn thận bị hắn phong ấn thì có thể vĩnh viễn không thoát được.
Long Nguy đi đến bên cạnh Lý Tu Đạo: “Ta đến đối phó với hắn, ngươi đi bắt nữ hài nhi kia.”
Sở Sở đứng ở gần hang động, Lý Tu Đạo nhìn chằm chằm vào nàng ta, gật đầu nói: “Được.”
Bọn họ cảm thấy Sở Sở là điểm yếu của Trần Mục.
Long Nguy cầm Tiên Kiếm đen trắng xen lẫn trong tay, đây là Tiên Kiếm âm dương, áp bức ông ta giải phóng cường hãn hơn Lý Tu Đạo gấp mấy lần, Trần Mục nhìn thấy Sở Sở có khả năng gặp nguy hiểm, hắn chỉ có thể sử dụng Cự Thần binh.
Lúc Cự Thần binh xuất thủ, Tạ Tây Sơn vẫn luôn ngồi trên xe lăn nhắm mắt lại, sau đó giữa không trung xuất hiện phân thân do tiên lực ngưng kết ra.
Đạo phân thân kia cao lớn dũng mãnh, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến không gian chấn động, Cự Thần binh bị cản trở, mục tiêu của bọn họ hiển nhiên đã biến thành Sở Sở.
Trần Mục muốn trở lại bên cạnh Sở Sở nhưng lại bị Long Nguy quấn lấy, hai thanh Tiên Kiếm va chạm nhau, tiếng nổ khủng khiếp vang lên, không gian hiện lên gợn sóng.
Chương 627 Sao Băng Huyết Sắc (2)
(2)
Vùng phụ cận hang động bắt đầu sụp đổ.
Ôn Huyền Âm thấy Sở Sở gặp nguy hiểm thì có chút lo lắng: “Sư tôn, ngài không sợ xảy ra chuyện sao?”
Diệp Thanh Huyền bình tĩnh nói: “Ta muốn biết Trần Mục có thủ đoạn khống chế của Ma Thần không, nếu như Sở Sở mất khống chế thì ta vẫn còn cách khác.”
Lý Tu Đạo nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Sở Sở, nhưng không ngờ động tác của Sở Sở linh hoạt, dễ dàng thoát được truy kích của hắn ta.
Ánh mắt Trần Mục khẽ tụ lại, ngược lại hắn không lo lắng Sở Sở gặp nguy hiểm, mà là lo lắng Sở Sở sẽ mất khống chế, trong cơ thể nàng ta có Ma Thần đang ngủ say.
Cửu Thất Ma Thần được xem là người nổi bật trong các Ma Thần, nếu như Sở Sở thức tỉnh hoàn toàn thì có thể Tiên giới sẽ bị khuấy đảo long trời lở đất.
Tiên Kiếm của Long Nguy tuôn ra âm dương khí, lúc vung kiếm, không gian cũng theo đó bị biến dạng, Trần Mục vung Thanh Vân kiếm ra, hai thanh Tiên Kiếm va chạm không ngừng.
Trần Mục rõ ràng đã vào thế hạ phong.
Chiến đấu như vậy chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Ầm!
Trần Mục bị đánh lui.
Hắn cố ý mượn lực quay người lại, lao về phía Lý Tu Đạo muốn trợ giúp Sở Sở, Long Nguy cười lạnh nói: “Muốn trốn?”
Trần Mục lại thôi động ba ngàn chiến kiếm lần nữa, chiến kiếm lượn vòng giống như cơn lốc xoáy bao trùm thiên địa.
Trong mắt Long Nguy mang theo khinh thường, ông ta là Kiếm Thần đỉnh phong, nửa bước Tiên Vương, nắm giữ sức mạnh âm dương, hoàn toàn không đặt Trần Mục vào trong mắt.
Long Nguy xuất kiếm tiến lên, kiếm quang của Tiên Kiếm âm dương đột nhiên tăng vọt ngàn trượng, chiến kiếm dọc đường đều bị đánh bay, kiếm quang chỉ thẳng vào sau lưng Trần Mục.
Loảng xoảng!
Tổ Long Kim Lân xuất hiện.
Cự kiếm tan rã thành lưu quang giữa không trung.
Long Nguy thấy vậy thì biết nữ hài nhi kia rất quan trọng với Trần Mục, ông ta không khỏi buông lỏng cảnh giác, ông ta cầm Tiên Kiếm âm dương trong tay, rất nhanh đã đuổi được Trần Mục.
Trần Mục đột nhiên quay người lại, hắn thi triển Kinh Thần, tiếng sấm sét vang lên, cốt kiếm trong tay trái phá không bay ra, ngay lúc đó đồng tử của Long Nguy co rút mạnh, ông ta muốn trốn nhưng đã không kịp, chỉ có thể dùng toàn lực để phòng ngự.
Sức mạnh âm dương tạo thành kết giới trước người Long Nguy, cốt kiếm dễ dàng xuyên thủng kết giới, ông ta tập trung toàn bộ lực lượng vào mi tâm.
Kết giới vững chắc bảo hệ thức hải.
Vụt!
Cốt kiếm xuyên qua mi tâm của Long Nguy.
Nửa thanh cốt kiếm chôn trong mi tâm của Long Nguy, tiếng kêu rên vang lên, ông ta vẫn chưa hoàn toàn ngã xuống, dùng sức rút cốt kiếm ra, muốn lấy cốt kiếm ra ngoài.
Cốt kiếm hiện lên huyết quang, năng lượng sinh mệnh trong cơ thể Long Nguy nhanh chóng trôi đi, Trần Mục không quan tâm đến ông ta, hắn lấy tốc độ nhanh nhất giết đến bên cạnh Lý Tu Đạo, dùng Thanh Vân kiếm ép Lý Tu Đạo lui lại.
Sở Sở thấy Trần Mục chạy đến thì nhếch miệng cười nói: “Đại ca ca, ta không sao.”
Tuy vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh nhưng lực lượng của Sở Sở cũng không thể khinh thường.
Lý Tu Đạo nhìn Long Nguy kêu rên, thân thể ông ta đang khô héo, huyết sắc trên mặt biến mất, tu tiên giả vây xem ở phía xa đều bị chấn kinh.
Mọi người đều nhận thấy thanh cốt kiếm kia có vấn đề.
Long Nguy là đỉnh tiêm cường giả của La Phù Động Thiên, thế như lúc ông ta đối mặt với Trần Mục lại có thể thất bại, cường giả xung quanh đều không thể tiếp nhận sự thật như vậy, vốn dĩ bọn họ còn không tin Trần Mục phong ấn cường giả Tiên Vương của Thái Thượng Tiên Cung, nhìn thấy biểu hiện bây giờ của Trần Mục thì không thể không tin hắn còn có át chủ bài.
Mi tâm Lý Tu Đạo căng chặt, hắn ta lấy ra lá bùa kim sắc từ trong ngực, lá bùa kia bay lên không trung, vẽ ra đường văn tinh xảo.
Trời đất quay cuồng, ngôi sao đều đang run rẩy, không gian xung quanh Trần Mục bị đông đặc.
Trần Mục không muốn lãng phí thời gian nữa, hắn thôi động Trấn Thiên Ấn, cấm chế của thiên địa bị tan rã, đường văn do lá bùa kia ngưng kết vừa thành hình đã tan rã.
Lý Tu Đạo và Tạ Tây Sơn đều chấn kinh.
Đó là tuyệt thế tiên phù do đại năng phù đạo viễn cổ luyện chế ra, vậy mà có thể dễ dàng bị xóa bỏ, ngay cả là Tiên Vương cũng không thể dễ dàng như vậy.
Tạ Tây Sơn bị Cự Thần binh quấn lấy không thể ra tay, Lý Tu Đạo lại lấy bình ngọc ra, hắn ta hoảng loạn bóp vỡ bình ngọc.
Huyết dịch kim sắc chảy ra.
Áp bách đáng sợ tràn khắp tứ phía.
Lão bối cường giả ở phía xa đều đang run rẩy, chỗ áp bức kia giống như Chí Tôn hồi sức, thiên địa cũng vì đó mà biến sắc, trong phút chốc gió giục mây vần, kim quang ngưng kết ra hư ảnh to lớn.
Hư ảnh kia đứng trên hang động giống như ngọn núi vĩnh hằng, khó mà nhìn thẳng bằng mắt thường.
Bà lão của Tử Vi Động Thiên chống quải trượng, giọng nói khàn khàn: “Đó là Chí Tôn Huyết!”
Tế ra Chí Tôn Huyết, đây chính là nội hàm của Thái Thượng Tiên Cung, thế lực xung quanh đều cảm thán, cũng là kinh thán trước sự cường đại của Trần Mục.
Sở Sở nhíu mày lại, xung quanh nàng ta xuất hiện sương mù, lộ rõ khí tức của Ma Thần.
“Ma Thần!”
Vẻ mặt Lý Tu Đạo chấn kinh.
Lão bối cường giả phía xa đều có vẻ mặt kinh ngạc, hóa ra Ma Đồng mà bọn họ vất vả tìm kiếm lại ở bên cạnh Trần Mục, tại sao hắn phải bảo vệ Ma Đồng?
Diệp Thanh Huyền không hề kinh ngạc, bà ta lại hy vọng nhân cơ hội này để xử lý Sở Sở.
“Ngươi lại có thể cấu kết với Ma Đồng!” Lý Tu Đạo chỉ vào Trần Mục: “Thông đồng làm bậy với Ma Thần, thế lực Tiên giới tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Hình chiếu của Chí Tôn đứng ở chỗ đó, mang cho cường giả xung quanh ảo giác cự nhân vạn trượng, ngay cả Y cũng cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt.
Đây chỉ là một giọt máu của Chí Tôn đã khiến Trần Mục cảm thấy không có sức chống cự, đây chính là Chí Tôn, một giọt máu cũng có thể trấn sát vô số sinh linh.
Đối mặt với sự áp bức của Chí Tôn, tim Trần Mục đập rất nhanh, đây là phản ứng bản năng khi gặp phải nguy hiểm, lực lượng trong cơ thể Sở Sở như không bị khống chế mà tăng lên với biên độ lớn, gân xanh càng nổi rõ trên trán.
Chương 628 Sao Băng Huyết Sắc (3)
(3)
Trần Mục thu lại Thanh Vân kiếm, hắn dùng tay xoa xoa đầu nhỏ của Sở Sở, nàng ta vốn có chút thất thần bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt sáng ngời chớp chớp, Sở Sở tươi cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Đừng sợ.”
Mặt Trần Mục mang theo nụ cười.
Sở Sở nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Mục thì không sợ hãi nữa, năng lượng vốn sắp bùng nổ trên người nàng ta lại bắt đầu suy yếu, hình chiếu của Chí Tôn đưa bàn tay to lên.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn bàn tay to đủ để che trời kia, hắn không hề sợ hãi lại mượn sức lực của Trấn Thiên Ấn lần nữa, khoảnh khắc hắn có được lực lượng tối cao, ánh sáng trong mắt không thể nhìn thẳng vào, lão bối cường giả phía xa đều cảm nhận được sợ hãi.
Bọn họ thấy may mắn vì ở cách rất xa, nếu như không có hình chiếu Chí Tôn thì có lẽ cường giả đang vây xem ở đây đã lũ lượt quỳ xuống.
Trần Mục tùy tiện vung tay lên, hàng vạn kiếm kỹ ngưng kết vọt ra, không gian vỡ tan, hư không gào thét, hình chiếu Chí Tôn kia dần dần biến dạng rồi sụp đổ.
Con ngươi của Lý Tu Đạo đã sắp trừng ra ngoài.
Kiếm quang do Trần Mục tùy tiện ném ra đã chiếu rọi vạn dặm sơn hà, Lý Tu Đạo thậm chí còn không có cơ hội chạy thoát thân, hắn ta bị chôn vùi trong tia kiếm quang kia.
Cách đó không xa, phân thân do Tạ Tây Sơn ngưng kết nổ tung, ông ta thôi động chuông vàng và Tiên Kiếm hồng sắc để ngăn chặn, bản tôn ngồi trên xe lăn ho ra máu.
Cự Thần binh và Hồng Mông Thạch Tháp trở về trong tay Trần Mục, hắn giơ tay thu lại thanh cốt kiếm yêu dị kia, chuông vàng và Tiên Kiếm cách đó không xa lần lượt nứt toác, Tạ Tây Sơn cũng bị chìm ngập trong kiếm quang.
Trần Mục vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Sở Sở, không gian trước mặt hắn mở ra, thông đạo không gian xuất hiện trước mắt, hai người bước vào thông đạo không gian, cường giả vây xem ở phía xa đều lạnh cả sống lưng.
Toàn thân Mộ Thanh Vân run rẩy, ông ta vẫn đáng giá thấp thực lực của Trần Mục, không ngờ ngay cả Chí Tôn Huyết cũng không cách nào giữ được hắn, thiên kiêu như vậy sau này Thái Thượng Tiên Cung chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối lớn.
“Sắp thay đổi rồi!”
“Đã đang thay đổi rồi!”
Một số thế lực xung quanh cần phải suy xét cẩn thận có nên tiếp tục kết liên minh với Thái Thượng Tiên Cung không.
Diệp Thanh Huyền vẫn chưa hồi thần lại, đây là kết cục mà bà ta không ngờ tới.
Ôn Huyền Âm có chút thất thần, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, phải làm sao bây giờ?”
“Đi về trước đã.”
Sắc mặt Diệp Thanh Huyền tái nhợt, tuy rằng Thái Thanh Tiên Cung không trực tiếp ra tay nhưng lại gián tiếp gây ra chuyện này, sợ là sau này sẽ chọc vào phiền phức lớn!
Ai cũng không ngờ được, Trần Mục đột nhiên bạo phát ra lực lượng khủng khiếp như thế, giây phút đó, lão bối cường giả xung quanh đều tưởng rằng Đại Đế viễn cổ trở về.
Trần Mục và Sở Sở bước ra từ trong thông đạo không gian, trước mắt là bãi biển đầy ánh mặt trời rạng rỡ, bọt sóng trắng tuyết đang vỗ vào bờ.
Sở Sở lần đầu tiên nhìn thấy biển, trong mắt tràn đầy vui sướng: “Đại ca ca, là biển lớn.”
Trần Mục không trả lời lại, Sở Sở ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của hắn.
Trần Mục đột nhiên nửa quỳ trên đất, sau đó ngồi xếp bằng, trên đầu đổ đầy mồ hôi hột to bằng hạt đậu, hắn cố chịu đựng cơn đau nói: “Sở Sở, ta không sao.”
Sở Sở ngồi xổm bên cạnh Trần Mục, nàng ta mím môi, niềm vui trong mắt đã biến mất.
Trần Mục vừa mới cưỡng ép thôi động Trấn Thiên Ấn để có được sức lực vô địch trong thời gian ngắn, nhưng cỗ lực lượng kia cũng sẽ xuất hiện phản phệ, trong cơ thể xuất hiện thương tổn lớn, lần này không chỉ có huyết nhục xuất hiện vết nứt mà cả xương cốt trước ngực cũng bị nứt gãy ở vài chỗ.
Lần này bị thương đến căn cơ, đây chính là cái giá phải bỏ ra khi cưỡng ép thôi động Trấn Thiên Ấn.
Bởi vì có thương tổn lớn nên vết thương trong cơ thể không cách nào lành lại được, vật chất ngân sắc Khương Phục Tiên lưu lại trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, may mà Hồng Mông Thụ có thể trị thương, cho dù là vậy, muốn hồi phục cũng cần thời gian rất dài.
Sau khi ngồi khoanh chân điều dưỡng nửa ngày, Trần Mục đã áp chế được thương thế trong người, hắn có Hỗn Độn Kim Liên, nếu như luyện hóa thì có thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn.
Trần Mục muốn tìm nơi thích hợp để bế quan.
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Sở Sở đang mở to mắt nhìn chăm chăm vào chính mình thì không khỏi cười nhẹ nói: “Yên tâm, ta không sao, lát nữa sẽ nướng cá cho ngươi ăn.”
“Cảm ơn đại ca ca!”
Sở Sở vui vẻ gật đầu.
Nàng ta không biết nướng cá là cái gì, chỉ cần là đồ Trần Mục làm thì đều muốn ăn.
Trần Mục vào trong biển chuẩn bị bắt cá, hắn phát giác được một tia kiếm ý còn sót lại, sợi kiếm ý này như có như không, cực kỳ quen thuộc.
“Giống với kiếm ý còn sót lại ở Kiếm Hải, chẳng lẽ một kiếm lúc trước của vị Kiếm Đế kia là từ nhân gian chém đến Tiên giới?” Lòng Trần Mục sinh ra kính sợ.
Đây là một kiếm xuyên qua thiên địa thật sự.
Trần Mục bắt được mấy con cá lớn to béo trong biển, sau đó đốt đống lửa bên bờ biển lên.
Hắn kiên nhẫn dạy Sở Sở cách nướng cá, tiện cho sau này nàng ta tự mình làm cá nướng.
Nướng cá quan trọng nhất là độ lửa và nguyên liệu, Sở Sở rất thông minh, rất nhanh đã nắm được kỹ xảo.
Sở Sở cầm cá nướng thơm ngào ngạt, trên mặt tràn đầy nụ cười vui sướng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đơn thuần của nàng ta, hắn cũng không đành lòng phong ấn nàng ta lại.
Chẳng mấy chốc, bên bờ biển đã vứt đầy xương cá, sau khi Sở Sở ăn no thì ngồi bên cạnh Trần Mục, hai tay nho nhỏ chống cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Mẫu thân nói, nếu như bà rời khỏi ta thì chắc chắn sẽ biến thành ngôi sao trên trời để bảo vệ ta.”
Trần Mục không biết phải nói gì, hắn xoa cái đầu nhỏ của Sở Sở, cơ thể Sở Sở nghiêng qua dựa vào Trần Mục, xem hắn như người thân.
Nhìn Sở Sở nhỏ nhắn đáng thương, Trần Mục choàng tay qua vai nàng ta nói: “Sở Sở, ta hy vọng sau này ngươi có thể trở thành hiệp giả đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu.”
“Hiệp giả?”
“Ta sẽ cố gắng.”
Sở Sở nặng nề gật đầu.
Chương 629 Mối Nguy Của Trần Gia (1)
(1)
Trần Mục không biết Sở Sở có trở thành Ma Thần không, mong rằng sẽ không có ngày đó.
Mặt biển đột nhiên dập dờn ánh sáng đỏ, Trần Mục ngẩng đầu lên, phía Đông có ngôi sao lớn màu máu rơi xuống.
Mày Trần Mục khẽ nhíu lại, hắn nhìn huyết quang nhuộm đỏ phía Đông như thể bình minh đang lên.
“Ấy, trời sáng rồi!”
Sở Sở dụi mắt, cảm thấy không thể tin được, Trần Mục biết không đơn giản như vậy, dị tượng như vậy chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.
Trần Mục nhắm mắt lại, thông qua Trấn Thiên Ấn để tìm kiếm phương hướng ngôi sao lớn huyết sắc rơi xuống.
Đông bộ Thiên Châu, chỗ sâu trong sơn mạnh Kỳ Lân, Cổ tộc Cơ gia ẩn cư ở đây, bên ngoài động phủ cấm địa, lão giả râu tóc bạc trắng ngóng nhìn bầu trời đầy huyết quang đến xuất thần.
“Huyết quang ngập trời, loại điềm báo này không phải Chí Tôn xuất thế thì chính là Chí Tôn ngã xuống!” Cơ gia lão tổ nhẹ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt ông ta rất ngưng trọng.
Cơ gia lão tổ bỗng nhiên phát giác được gì đó, ông ta xuất hiện trong đình viện nào đó của nội tộc Cơ gia, trong viện tử, tất cả người trong tộc Cơ gia đều hành lễ với lão giả.
“Lão tổ tông, sao ngài lại đến đây?” Người trung niên mặc cẩm y chắp tay tỏ ý.
“Đến nhìn xem.”
Cơ gia lão tổ nở nụ cười hiền hòa.
Người trung niên tên là Cơ Liệt, là gia chủ của Cơ gia, hầu hết đích hệ của Cơ gia đều tập trung trong viện tử này, đó là bởi vì tôn tử của Cơ Liệt sắp chào đời.
Mọi người đều không ngờ việc nhỏ nhặt như vậy lại kinh động đến lão tổ tông, Cơ Liệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Lão tổ tông, ngài biết đây là có chuyện gì không?”
Vẻ mặt Cơ gia lão tổ ngưng trọng nói: “Dị tượng thiên địa như thế này, rất có khả năng có liên quan đến Chí Tôn, thậm chí là cường giả tuyệt đỉnh cũng không dám chắc.”
Cơ Liệt không khỏi giật mình, loại cường giả kia ngay cả là Cổ tộc Cơ gia cũng không dám chọc vào.
Ầm ầm!
Đình viện đột nhiên rung động!
Có cỗ dao động cường ngạnh truyền ra từ trong phòng, tất cả mọi người đều bị chấn kinh, nhi tử Cơ Huyền của Cơ Liệt chạy vào phòng đầu tiên để xem nương tử của hắn, Tuyết Thanh Nhi chỉ bị hôn mê, thị nữ phụ trách tiếp sinh cũng bị choáng váng.
Cơ gia lão tổ và Cơ Liệt lo lắng hài tử xảy ra chuyện nên bọn họ cũng đi vào phòng, vừa vặn nhìn thấy bé trai trong ngực Cơ Huyền, trẻ sơ sinh không khóc cũng không làm loạn, toàn thân tản ra dao động cường ngạnh, hoàn toàn không giống với hài tử vừa ra đời.
Trong mắt Cơ gia lão tổ mang theo chấn kinh, ông ta nhìn hài tử trong ngực Cơ Huyền, miệng run rẩy nói: “Cơ gia ta chẳng lẽ cũng sắp xuất hiện Chí Tôn?”
Tô Liệt cũng có vẻ mặt kích động, dị tượng bên ngoài, động tĩnh sinh ra đều mang ý nghĩa đứa trẻ này cực kỳ không bình thường, tương lai đã định sẵn là huy hoàng.
Cơ Huyền nhìn chằm chằm vào đứa bé trong ngực, hắn ta đột nhiên mở to mắt, trong ánh mắt mang theo huyết quang, đó giống như là Bỉ Ngạn Hoa huyết sắc, một lúc sau, quang mang mờ đi.
Ánh mắt của đứa bé dần trở lại bình thường.
Cơ gia lão tổ biết hài tử này không đơn giản, ông ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cơ Liệt, chuyện này không được nói với người ngoài, lập tức phong tỏa tin tức, nếu ai dám để lộ nửa câu thì xử lý theo gia pháp!”
“Vâng!”
Cơ Liệt trịnh trọng nói.
Cơ Huyền nhìn nhi tử của chính mình, hắn ta đang ngóng về phía cách đó không xa, chỗ đó chỉ là hư vô trống rỗng.
Hư ảnh của Trần Mục đứng trong phòng, hắn đối mặt với đứa bé ở trong ngực Cơ Huyền, trong lòng không khỏi thì thầm, tên tiểu tử kia lại có thể nhìn thấy ta?
Có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn thì chỉ có người thân thân thiết nhất, có thể nhìn thấy hắn cũng chỉ có Khương Phục Tiên, nhưng bây giờ đứa bé kia cũng chú ý đến Trần Mục.
Trần Mục chú ý thấy trong mắt hắn ta vừa lóe lên Bỉ Ngạn Hoa huyết sắc, sau đó nghĩ đến sinh linh huyết sắc nhảy vào trong giếng ở bên trong hang động, chẳng lẽ là hắn ta?
Lẽ nào cái giếng kia có thể luân hồi?
Lúc đứa bé nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ý thức của Trần Mục tiến vào thức hải của đứa bé, rất dễ dàng, không gặp phải trở ngại gì, trong thức hải có Bỉ Ngạn Hoa huyết sắc.
Trần Mục có thể xác định được sự ra đời của đứa bé này có liên quan với sinh linh huyết sắc, nếu như lúc đó Trần Mục không chém bỏ xiềng xích thì có thể hắn ta mãi mãi không được trùng sinh.
Ý thức của đứa bé vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, trong cơ thể đang chảy huyết mạch của Cơ gia, trong thức hải, đóa Bỉ Ngạn Hoa kia chính là mấu chốt để hắn ta thức tỉnh.
Trần Mục có dự cảm nếu như hài tử này có thể thuận lợi trưởng thành thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành kình thiên cự bá của tiên giới, chẳng trách Cơ gia lão tổ lại vui mừng như điên.
Trung bộ Thiên Châu.
Cung điện tiên các tải dài ngàn dặm.
Đỉnh núi cao nhất trong đó chọc thẳng lên trời cao.
Trong cung điện trên đỉnh núi có đôi mắt đang mở ra, đôi mắt kia như hai ngôi sao sáng chói.
“Luân hồi lúc nào thì nghỉ!:
Tiếng thở dài vọng khắp đại điện trống trải, lão giả kim bào quỳ bên ngoài điện: “Lão tổ, ngài tỉnh rồi.”
“Chú ý đến những hài tử sinh ra trong khoảng thời gian này, trong đó có thể có thiên kiêu tuyệt thế, lập tức đi điều tra.” Trong điện truyền ra giọng nói vang dội.
Lão giả bên ngoài điện khom người gật đầu nói: “Vâng, lão tổ, ta còn có chuyện khác.”
“Nói đi.”
“Cường giả đến từ nhân gian ở tiên giới khuấy động phong vân, Tiên Vương của Thái Thượng Tiên Cung cũng bị phong ấn, chúng ta có cần ném ra cành ô liu không?”
Trong điện im lặng một lúc, sau đó giọng nói vang dội lại vang lên lần nữa: “Kỉ nguyên mới sắp đến, chúng ta chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra trước đã.”
“Vâng.”
Lão giả ngoài điện chậm rãi lui đi.
Đây là một trong những thế lực mạnh nhất của Tiên giới, Thái Sơ Tiên Cung, là thế lực cổ lão nhất Tiên giới.
Huyết quang ở phía Đông chầm chậm tan đi, cảnh đêm lại khôi phục như bình thường, trên bầu trời ánh sao sáng chói.
Ý thức của Trần Mục trở về thức hải, cảnh đêm tĩnh mịch, Sở Sở đã gối lên đùi hắn ngủ say.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Mục dẫn theo Sở Sở đến hòn đảo sâu dưới biển bên ngoài Địa Châu, hòn đảo này cách xa thế lực tu tiên, rất thích hợp để bế quan tu luyện.
Chương 630 Mối Nguy Của Trần Gia (2)
“Sở Sở, ta phải bế quan một thời gian, ngươi phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng chạy xa quá hiểu chưa?” Trần Mục dặn dò nói.
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu: “Đại ca ca, ngươi yên tâm, Sở Sở sẽ nghe lời.”
Khoảng thời gian này ở cùng với Sở Sở, Trần Mục cũng cảm nhận được nàng ta là đứa trẻ rất hiền lành, thậm chí chưa từng nghĩ sẽ tìm Thái Thanh Tiên Cung để báo thù.
Trần Mục mở sơn động trên đảo ra, sau đó ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn lấy Hỗn Độn Kim Liên ra, sức mạnh Hỗn Độn tràn ngập khắp không trung trong nháy mắt, hắn bắt đầu luyện hóa.
Hỗn Độn Kim Liên thoắt ẩn thoắt hiện, nó không giống những đại dược khác cần phải phục dụng, mà là thông qua hô hấp luyện hóa bên ngoài cơ thể, thương tổn lớn bên trong cơ thể đã bắt đầu phục hồi nguyên trạng dưới tác dụng của sức mạnh Hỗn Độn, hiệu quả rất tốt.
Lực lượng của Hỗn Độn Kim Liên đang không ngừng cường hóa huyết nhục gân cốt của Trần Mục, tầng kết giới trong suốt bị phá vỡ bên ngoài cơ thể hắn lại được khôi phục, toàn thân được bao bọc trong ánh sáng rực rỡ, hòa hợp với Hỗn Độn Kim Liên như ẩn như hiện.
Sở Sở đang chơi đùa trên hải đảo, nàng ta đi chân trần nhặt vỏ sò trên bãi cát, đói bụng thì tự mình vào trong biển bắt cá nướng lên, chơi mệt rồi thì quay về sơn động nghỉ ngơi.
Trần Mục nắm giữ sức mạnh thôn phệ thông qua cốt kiếm, tốc độ luyện hóa Hỗn Độn Kim Liên cũng vì vậy mà tăng lên, nhưng muốn hoàn toàn luyện hóa hết thì cần thời gian rất dài.
Chớp mắt một cái đã nửa năm trôi qua.
Hỗn Độn Kim Liên đã mờ nhạt đi rất nhiều, nhưng muốn luyện hóa hoàn toàn vẫn cần thêm một thời gian.
Quanh thân Trần Mục mang theo ánh sáng kim sắc, đứng cách rất xa cũng có thể cảm nhận được áp bức mãnh liệt tản ra từ trên người hắn, hung thú trong toàn bộ hải vực đều hoảng loạn bỏ chạy.
Nhân gian, Bắc Hoang.
Sau khi Trần Mục rời đi, Trần Dĩnh quay về ở trong nhà, chủ yếu là lo lắng trong nhà xảy ra rắc rối.
Trần Dao ngồi xếp bằng tu luyện trên đỉnh núi.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đang đùa giỡn trong rừng.
Đại Tráng nằm dưới bóng râm canh giữ vườn thuốc của Trần gia.
Trần Nghiêm và Trần Uy bận việc ở Hắc Thạch thành, chủ yếu là vì sản nghiệm của Trần gia ngày càng bận rộn, cũng không thể lúc nào cũng giao những trọng trách này cho Trần Hi, nàng ta cũng cần nghỉ ngơi.
Đường Uyển đang cắt tỉa hoa cỏ trong đình viện, bà lại thích cuộc sống nhàn nhã như vậy, Thất Thất ngồi sau lưng Tiểu Côn chỉ huy hắn ta tưới nước cho hoa cỏ.
Trần Dĩnh ở trong phòng Trần Hi, hai nữ nhân đang trong phòng nghiên cứu xem loại váy thế nào thì đẹp.
Trần Hãn ở diễn võ trường, hắn ta phụ trách dạy Trần Tô và Trần Đồng tu luyện, Trần Đồng rất thích tu luyện, Trần Tô lại không thích tu luyện lắm, cảnh giới của hai tỷ đệ cũng kéo ra chênh lệch, nền tảng của Trần Đồng cũng càng vững chắc hơn.
Bởi vì Trần Tô là nữ hài nhi nên mọi người đều nuông chiều nàng ta, Trần Hãn cũng không đặc biệt nghiêm khắc với nàng ta, Trần Đồng muốn trở thành Kiếm Tiên vạn người chú ý, từ nhỏ hắn ta đã bắt đầu chăm chỉ tu luyện, tính cách rất giống với Trần Hạo.
Trần Thiên Nam ngày nào cũng sẽ đến diễn võ trường nhìn tiểu bối tu luyện, ông ta pha một ấm trà là có thể ngồi ở đây cả nửa ngày, trong mắt tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.
Trên đỉnh núi ở gần Trần gia, Trần Dao ngồi xếp bằng tu luyện, nàng ta cách Kiếm Thánh đỉnh phong chỉ còn nửa bước.
Trần Dao bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt kim sắc nhìn chằm chằm vào chỗ cách đó không xa, nàng ta phát hiện có cường giả lạ mặt xông vào chỗ sâu trong sơn mạch, nháy mắt đã biến mất ở đỉnh núi.
Lão giả áo xanh đang đi loanh quanh ở chỗ sâu trong sơn mạch thì Trần Dao đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.
Trần Dao nhìn chăm chăm vào lão giả trước mặt, nàng ta có thể cảm nhận được lão giả trước mắt không đơn giản, không phải là Kiếm Thánh phổ thông mà còn mạnh hơn Kiếm Thánh đỉnh phong.
Mắt vàng của nàng ta có thể nhìn được thứ người thường không thể nhìn thấy, ví dụ như trong cơ thể của lão giả áo xanh có một khối thanh ngọc, bên trong chứa đựng tiên lực cường đại.
Trên mặt lão giả áo xanh tràn đầy ý cười, chắp tay cười nói: “Lão phu Trần Hướng Dương, đến từ Huyền Châu, nghe nói Trần gia ở Bắc Hoang rất nổi tiếng nên cố ý đến bái phỏng, hai nhà chúng ta có thể có cùng chung tổ tiên.”
Trần Dao không hề buông lỏng cảnh giác, nàng ta nói với giọng lạnh lùng: “Tổ tiên nhà ngươi tên là gì?”
Lão giả áo xanh bỗng nhiên dừng lại, sau đó cười nói: “Tên húy của tổ tông không dám nói càn, không biết có thể cho lão phu bái phỏng Trần gia không!”
Trần Dao nhàn nhạt nói: “Ngươi chờ đó đã, ta đi hỏi gia gia ta trước, sau đó lại nói.”
Lão giả áo xanh cười nhẹ nói: “Làm phiền tiểu hữu.”
Trần Dao trở về Trần gia, nàng ta không nói việc này cho gia gia Trần Thiên Nam mà trực tiếp thông báo cho Trần Dĩnh: “Tỷ tỷ, bên ngoài Trần gia có cường giả đang quanh quẩn, muội nghi ngờ có người gây bất lợi cho Trần gia.”
Trần Dĩnh lập tức bước ra khỏi phòng, nàng ta lập tức trở nên nghiêm túc: “Dao Dao, muội đến Hắc Thạch thành nói đại bá và cha trở về trước, đại tỷ, tỷ truyền tin đến Huyền Kiếm tông để mấy người nhị ca để ý nhiều hơn.”
Tỷ muội Trần gia không dám sơ suất.
Trần Dĩnh đến bên ngoài Trần gia lại phát hiện lão giả vừa nãy đã biến mất, hoàn toàn không còn ở chỗ cũ.
“Côn Tử, ngươi truy tìm theo mùi hương này, có tin tức thì lập tức trở về nói cho ta biết.” Trần Dĩnh nghiêm túc nói.
Tiểu Côn gật đầu, sau đó bơi vào hư không, Trần Dĩnh không dám tự mình truy sát, nàng ta sợ là kế điệu hổ ly sơn, đã rất nhiều năm Trần gia chưa gặp nguy hiểm gì, lần này có thể gặp phải rắc rối lớn.
Trần Dĩnh mỉm cười nói với Trần Dao: “Tiểu muội, yên tâm đi, có tỷ tỷ ở đây thì sẽ không có chuyện gì đâu.”
Trần Dao gật đầu, nở nụ cười khuynh thành kiên định nói: “Tỷ tỷ, muội cũng sẽ giúp tỷ.”
Lão giả áo xanh đến nơi cách xa Hắc Thạch thành, chỗ này còn có năm vị cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, hơn nữa bọn họ đều sở hữu tiên lực của Giả Tiên.
Cầm đầu là người trung niên mang mặt nạ đồng, hắn ta là cường giả Thiên Tiên: “Lão Ngô, thế nào rồi?”