-
Chương 686-690
Chương 686 Liên Minh Thành Lập (1)
(1)
“Một tên đáng thương.”
Trần Mục quyết định từ từ hòa tan thức hải xem hắn có thể tìm được manh mối gì không, những thứ này chắc hẳn là ký ức bị phong ấn của hắn ta, nói không chừng có thể thu hoạch được gì đó.
Khi năng lượng thần hồn thuần khiết rót vào, tảng băng thức hải của Thần Hủy Diệt tan chảy, hắn nhìn thấy trong thức hải đang tan chảy có hình ảnh hiện lên.
Ký ức trong thân thể Thần Hủy Diệt bị phong ấn, Trần Mục nhìn thấy quá khứ của hắn ta, hắn ta là Nhân tộc kế thừa tính chất của Thần, sinh ra trong gia đình bình thường, lúc còn nhỏ đã sở hữu thần lực trời sinh, bị Thái Thượng Tiên Cung phát hiện rồi sau đó bị cải tạo thành dáng vẻ như hiện giờ.
Ký ức của hắn ta dừng lại ở ba tuổi, sau đó mỗi ngày đều bị cường giả của Thái Thanh Tiên Cung dùng cốt tiêu để huấn luyện, cuối cùng biến thành con rối.
Trần Mục nhìn thấy quá khứ của Thần Hủy Diệt, tên ban đầu của hắn ta là Tằng Ngưu, tư duy dừng lại ở ba tuổi.
Ở sâu trong thức hải của Tằng Ngưu có những điểm lấm tấm màu đen, Trần Mục quan sát kỹ càng thì phát hiện đó là cổ trùng, cổ trùng đang ngủ say.
Tằng Ngưu đang bị cổ trùng khống chế.
Loại bỏ cổ trùng là có thể giải trừ trạng thái bị khống chế của Tằng Ngưu, hắn ta cũng có thể sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Trước tiên Trần Mục ngưng kết ấn ký kim sắc, hắn phong tồn ấn ký vào trong cơ thể Tằng Ngưu muốn thử xem có thể cứu đứa trẻ này về được hay không, nếu như mất kiểm soát thì chỉ có thể phong ấn hắn ta.
Sau khi làm chuẩn bị công tác xong, niệm lực của Trần Mục ngưng kết thành lưỡi kiếm dễ dàng chém giết cổ trùng, không có hạn chế, ý thức của Tằng Ngưu đang chậm rãi khôi phục.
Không lâu sau, mí mắt của Tằng Ngưu giật giật, trong miệng hắn cứ mãi lầm bầm một câu.
“Mẫu thân, phụ thân, tỷ tỷ, A Ngưu không muốn cách xa mọi người, ta không muốn tu tiên.”
Đây là lúc Tằng Ngưu bị cường giả của Thái Thượng Tiên Cung lừa đi tu tiên, ký ức sau đó đều bị Trần Mục loại bỏ, hy vọng hắn ta có thể bắt đầu lại từ ba tuổi năm đó.
Phụ mẫu của Tằng Ngưu nghe nói hắn ta có tư cách tu tiên thì vui mừng khôn xiết, bọn họ biết sau này có thể không còn được gặp lại nữa nhưng vẫn lựa chọn để hắn ta đi.
“Hừ!”
Tằng Ngưu hít thở mạnh, hắn ta đột nhiên mở mắt ra, trong mắt mang theo mơ màng: “Đây là đâu?”
Mặt Trần Mục nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “A Ngưu, đừng căng thẳng, chỗ này vốn là Thái Thượng Tiên Cung, bây giờ sẽ nhanh chóng trở thành Quang Minh thành.”
Tằng Ngưu nhìn Trần Mục, có thể là bởi vì hắn gọi A Ngưu nên vô hình có chút cảm giác thân thiết: “Ngươi biết ta? Ngươi có thể dẫn ta về nhà không?”
“Vừa quen biết, nhưng ta có thể dẫn ngươi về nhà.” Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười.
Trong mắt Tằng Ngưu đầy vẻ cảm kích, hắn ta nhìn thân thể của chính mình, cảm nhận được sự xa lạ.
“Sở Sở, có muốn theo chúng ta đi tới Đông bộ Vũ Châu xem không?” Trần Mục cười hỏi.
Sở Sở cười duyên nói: “Được ạ!”
Kim Thiền đang siêu độ cho vong hồn, Trần Mục để Băng Thanh đi theo, tránh cho giữa đường gặp phải nguy hiểm.
Thần thuyền xuyên toa trong hư không, Tằng Ngưu đang ngồi xếp bằng, tướng tá hắn ta vô cùng rắn chắc, Sở Sở ở trước mặt hắn ta lộ rỏ vẻ nhỏ nhắn xinh xắn: “Ngươi tên là gì thế?”
“Người trong thôn đều gọi ta là A Ngưu.” Tằng Ngưu cười ngốc gãi đầu, Trần Mục nhìn động tác này của hắn ta thì không khỏi nhớ tới nhị ca, không kiềm được cười nhẹ.
“Ta tên Sở Sở, nàng ấy là Băng Thanh tỷ tỷ, đại ca ca là lão đại của chúng ta.”
Trên mặt Sở Sở nở nụ cười ngọt ngào.
Tằng Ngưu và Sở Sở, một người trông rất ngốc, một người trông rất yếu ớt, Băng Thanh lại không dám xem thường bọn họ, thậm chí còn cảm thấy bọn họ còn nguy hiểm hơn Trần Mục.
“Hắn là lão đại!”
Tằng Ngưu gật đầu cái hiểu cái không.
Sở Sở dịu dàng nói: “Đại ca ca là tốt nhất, thường xuyên làm đồ ăn ngon cho ta.”
Tằng Ngưu nhiệt tình nói: “Sở Sở đến nhà của ta, ta bảo tỷ tỷ làm đồ ăn ngon cho ngươi.”
“Được thôi!”
Sở Sở vui vẻ gật đầu: “A Ngưu ca, ngươi thú vị hơn nhiều so với tiểu ca ca đầu trọc kia.”
“Hì hì!”
Tằng Ngưu gãi đầu.
Trần Mục để Sở Sở dẫn Tằng Ngưu vào trong khoang thuyền tẩy rửa cơ thể, còn bảo Băng Thanh làm y phục cho Tằng Ngưu.
Băng Thanh đen mặt, nàng ta đường đường là đại thần, không ngờ lại luân lạc tới mức phải làm y phục.
Rất nhanh sau đó, Tằng Ngưu đã tắm rửa sạch sẽ, hắn ta không thích tóc dài nên đã cắt thành húi cua, Băng Thanh làm cho hắn ta bộ y phục màu đỏ, mặc lên người trông rất có sinh khí.
Sáng sớm hôm sau.
Bọn họ đi đến vùng Đông bộ Vũ Châu.
Tằng Ngưu trở về nơi ở trước kia, chỗ này đã từ thôn xóm biến thành thành trấn.
“Nơi này là quê hương của ngươi?”
“Nhà của ta ở đâu?”
Tằng Ngưu nhìn về phía núi xanh bên ngoài thành, ngọn núi kia rất quen mắt, thé nhưng cảnh tượng trong thành hắn đều không nhớ được: “Phụ thân! Mẫu thân! Tỷ tỷ! Mọi người ở đâu?”
Trần Mục an ủi nói: “A Ngưu, ngươi rời nhà lâu quá, bọn họ đã rời đi rồi.”
“Không đâu! Sẽ không đâu!”
Tằng Ngưu đột nhiên tức giận giậm chân, thần thuyền chấn động sắp rơi thành từng mảnh, nếu như hắn ta mất khống chế thì hậu quả rất đáng sợ, Sở Sở kéo ống quần hắn ta: “A Ngưu ca, ngươi đừng gấp, vẫn còn đại ca ca.”
“Lão đại, ngươi có thể giúp ta tìm người nhà ta được không?” Trên mặt Tằng Ngưu nước mắt lăn dài.
Trần Mục dẫn hắn ta đến đây chính là muốn để hắn ta tận mắt nhìn thấy sự đồi bại của thế sự xoay vần, hắn lắc đầu: “A Ngưu, hãy nhìn cơ thể hiện tại của ngươi, ngươi đã ngủ say nhiều năm, bọn họ đã rời khỏi nhân gian.”
Tằng Ngưu nhìn cơ thể của chính mình, không thể tin tưởng nổi, Sở Sở kéo ống quần hắn ta, nhẹ giọng nói: “A Ngưu ca, người nhà của ngươi chắc chắn sẽ ở trên trời dõi theo ngươi, ngươi phải tiếp tục sống thật tốt, mang theo kỳ vọng của bọn họ, đừng để bọn họ phải thất vọng.”
Trần Mục nhìn Sở Sở đang dịu dàng nói chuyện, cảm thấy nàng ta rất hiểu chuyện, Băng Thanh nhìn chăm chăm vào Tằng Ngưu, sợ hắn ta đột nhiên bùng nổ, sức lực của Thần Phá Hoại khó mà tưởng tượng nổi.
Chương 687 Liên Minh Thành Lập (2)
Tằng Ngưu ngồi xổm trên thần thuyền, trên mặt là dáng vẻ buồn khổ, Sở Sở đưa tay sờ khuôn mặt của hắn ta: “Sau này Sở Sở sẽ chơi với ngươi.”
Trần Mục bình tĩnh nói: “Các ngươi theo ta qua đây.”
Nghe vậy, Tằng Ngưu và Sở Sở đi theo Trần Mục đến từ đường trạch viện ở trung tâm thành trấn, nơi này đang thờ phụng tổ tiên của Tằng gia, bên trong còn có phụ mẫu của Tằng Ngưu.
Trong đình viện có cây cổ mộc cao trăm trượng, toàn bộ thành trấn đều lộ vẻ đặc biệt, Trần Mục đến dưới gốc cây: “Chỗ này, ngươi có thấy quen thuộc không?”
“Không có ấn tượng!”
Tằng Ngưu lắc đầu, không nhớ ra được.
Trần Mục bình tĩnh nói: “Cái cây này là do tỷ tỷ ngươi và ngươi cùng trồng.”
“Là cái cây này?” Tằng Ngưu trừng to mắt, hắn ta nghĩ đến sự thay đổi của chính mình và cả sự biến hóa của cái cây này, cảm giác đã qua rất lâu rất lâu.
Trần Mục giơ tay trái lên, lòng bàn tay vọt ra Luân Hồi Nhãn tử sắc, hắn muốn cưỡng ép chiếu lại cảnh tượng trước kia, xung quanh xuất hiện hình ảnh mơ hồ, đình viện này có rất nhiều người từng đến, đều là người đến tế lễ tổ tiên.
Trần Mục muốn tái hiện lại hình ảnh của rất nhiều năm trước, hắn chỉ có thể mượn lực của Trấn Thiên Ấn, trong đình viện rất nhanh đã xuất hiện viện tử nhỏ được xây từ bùn đất.
Tằng Ngưu phấn khích gọi: “Tỷ tỷ!”
Trong viện tử có thiếu nữ cột tóc búi tròn, nàng ta đang dệt vải: “Không biết A Ngưu còn nhớ chúng ta không, mong là đệ ấy có thể trở thành tu tiên giả lợi hại.”
Người trung niên dáng người cường tráng vác rơm củi về nhà: “Tiểu Lan, yên tâm đi, thằng bé A Ngưu kia dù ngốc nghếch nhưng chắc chắn sẽ không quên chúng ta đâu.”
“Cha!”
Tằng Ngưu đưa tay ra nhưng lại không cách nào chạm được vào bọn họ, hắn ta có thể cảm nhận được đó chính là người nhà của hắn ta.
Trong viện tử có người phụ nhân trung niên đang phơi y phục: “Không biết A Ngưu lúc nào mới quay về.”
“Mẫu thân!”
Vóc dáng Tằng Ngưu vạm vỡ, lúc này lại rơi nước mắt như mưa, Sở Sở cũng dụi mắt theo.
Cảnh tượng trong viện tử biến hóa rất nhanh, Tằng Ngưu nhìn thấy cả đời của người nhà, bởi vì Tằng Ngưu bọ Thái Thượng Tiên Cung mang đi tu tiên nên cả nhà Tằng gia bọn họ cũng được sống những ngày tháng tốt đẹp, hơn nữa sau này còn sinh được hai hài tử, cả thành trấn đều xem như là hậu bối của Tằng Ngưu.
Trần Mục có hơi mỏi mệt, hắn thu lại Luân Hồi Nhãn, sử dụng phương pháp như vậy cần phải bỏ ra cái giá cực lớn, may mà hắn thăm dò người bình thường, nếu thăm dò cường giả thì rất có thể bị phản phệ.
Băng Thanh càng bội phục Trần Mục hơn, hắn thế mà có thể thăm dò được chuyện phát sinh trong quá khứ, cho dù là Chí Tôn cũng không thể thăm dò được, có thể trông về nơi xa trong dòng sông Thời Gian thì cũng là cường giả chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tằng Ngưu khóc mãi khóc mãi rồi đột nhiên ngất lịm đi, Trần Mục đưa hắn về thần thuyền nghỉ ngơi, dặn dò Băng Thanh chăm sóc, sau đó đi theo đường cũ quay về Tây bộ Vũ Châu.
Trần Mục ngồi xếp bằng tu luyện trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn đang ổn định cảnh giới, cảm ngộ đại đạo.
Lúc thần thuyền trở về Tây bộ, Quang Minh thành đã hình thành sơ bộ, tốc độ thi công của tu tiên giả vô cùng nhanh, Trần Mục tự mình thiết kế Quang Minh thần miếu, sau đó giao cho Ngô Lôi, để ông ta bảo đảm chất lượng.
Kim Thiền siêu độ cho vong hồn xong, hắn ta cầm kim bát, tiểu xà kim sắc bên trong trở nên có sinh lực.
Trần Mục tìm được Kim Thiền: “Tiểu hòa thượng, trên thuyền có đứa trẻ tên A Ngưu, làm phiền ngươi dạy dỗ, mong là hắn có thể theo ngươi làm người tốt.”
“Được.”
Kim Thiền sảng khoái đồng ý.
Trần Mục cảm thấy trong những người này Kim Thiền là đáng tin cậy nhất, vả lại hắn ta còn vô dục vô cầu.
Vào ban đên, Tằng Ngưu tỉnh lại, Sở Sở đang dựa vào bên giường ngủ, Kim Thiền ngồi xếp bằng cách đó không xa, hình ảnh ấm áp như vậy khiến hắn ta yên lòng.
Trần Mục nhìn thấy trạng thái ổn định của A Ngưu, không có dấu hiệu bùng nổ, hắn cũng có thể yên tâm tu luyện.
Bảy ngày sau.
Xung quanh Trần Mục tràn ngập hà quang.
Quang Minh thành đã xây dựng được kha khá, nhưng chỉ có thành trì thì vẫn chưa đủ, còn phải có bách tính.
Trần Mục mở mắt ra, hắn gọi Ngô Lôi đến: “Quang Minh thành xây dựng rất tốt, chỉ có thành trì to lớn thôi vẫn chưa đủ, các ngươi đi mời thôn dân ở lân cận đến, nhớ kỹ không thể ép buộc bọn họ đến Quang Minh thành.”
“Tuân mệnh.”
Ngô Lôi lập tức đi làm.
Trần Mục nhìn về phía xa, Sở Sở bắt chéo hai chân, nàng ta ngồi trên vai A Ngưu, chỉ huy hắn ta giúp vận chuyển vật liệu đá để xây thành.
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ tràn ngập trên mặt bọn họ, tâm trạng Trần Mục vui vẻ, hắn chuẩn bị đi đến Tử Vi Động Thiên: “Hư Ảnh ngươi đi theo ta, Viêm Sát ngươi phụ trách đốc công, Băng Thanh chăm sóc tốt cho bọn họ.”
“Vâng!”
Ba vị đại thần lần lượt gật đầu.
Tuy bọn họ là bị ép phải phục tùng mệnh lệnh nhưng vẫn tương đối công nhận Trần Mục.
Trần Mục dẫn theo Hư Ảnh tiến đến Bắc bộ Vũ Châu.
Chạng vạng tối hôm sau.
Trần Mục đến Tử Vi Động Thiên.
Động chủ Liễu Tổ của Tử Vi Động Thiên đích thân dẫn theo các tiểu bối tinh anh của Tử Vi Động Thiên đến nghênh đón.
“Hoan nghênh hai vị đạo hữu, mời vào trong.” Liễu Tố nhiệt tình mời mấy người Trần Mục.
Trần Mục chắp tay hồi lễ: “Làm phiền các vị.”
Liễu Tố dẫn mấy người Trần Mục đến Tử Vi Động Thiên, bên trong tiên khí lượn lờ, tuy không bằng với Thái Thượng Tiên Cung nhưng cũng là nhân gian tiên cảnh.
Ở quảng trường của Tử Vi Động Thiên đã làm xong công tác chuẩn bị cho việc liên minh, chỗ đó có bàn tròn được chạm khắc từ cổ mộc, trông rất thích hợp cho hội nghị.
Liễu Tổ và Trần Mục vừa đi vừa trò chuyện.
“Liễu tiền bối, xin hỏi thế lực Vũ Châu có phản ứng như thế nào?” Trần Mục cười nhẹ hỏi.
Liễu Tố cũng không giấu giếm: “Thế lực lớn chủ yếu của Vũ Châu vẫn còn sáu nhà, ngoại trừ Tử Vi Động Thiên thì chỉ có hai nhà tỏ rõ thái độ muốn gia nhập liên minh.”
Trần Mục cũng từng nghĩ đến, số lượng thế lực trong liên minh lúc đầu rất ít, đây cũng là điều hợp lý.
“Không sao, liên minh có thể từ từ lớn mạnh, đa tạ Liễu tiền bối đã bôn ba vì chuyện này.”
Chương 688 Liên Minh Thành Lập (3)
“Đều là chuyện nên làm.”
Liễu Tố để Trần Mục nghỉ ngơi ở viện tử sâu trong động thiên trước: “Chỗ này là cấm địa của Tử Vi Động Thiên, trưởng lão bình thường đều không thể đặt chân đến đây.”
Trần Mục có thể cảm nhận được tu luyện ở chỗ này có thể thu được hiệu quả gấp nhiều lần, Liễu Tố cười nói: “Tiểu hữu, ta để Tử Huyên ở lại đây hầu hạ ngươi.”
Khuôn mặt đẹp của Ngu Tử Huyên hơi đỏ lên.
“Không cần, ta không cần thiết.”
“Vậy được rồi.”
Liễu Tố không miễn cưỡng, Ngu Tử Huyên lấy hết can đảm thanh thúy nói: “Trần huynh, nếu như có cơ hội luận bàn thì nhờ huynh chỉ điểm ta vài chỗ.”
Trần Mục cười đáp lại: “Được thôi.”
Đợi sau khi mấy người Liễu Tố đi khỏi, trong viện tử yên tĩnh hơn rất nhiều, tuy Hư Ảnh đi theo bên cạnh nhưng hắn ta giống như không tồn tại, rất khó nhận ra hiện diện tại của hắn ta.
Trần Mục lấy Bồ Đề Đạo Đài ra, hắn tu luyện trong cấm địa của Tử Vi Động Thiên, tử khí xung quanh tràn về phía hắn, Hồng Mông Thụ trong cơ thể được nuôi dưỡng.
Năng lượng trong cấm địa trôi đi rất nhanh, Trần Mục tu luyện một lát thì dừng lại, hắn phát hiện dưới lòng đất có mỏ quặng, là Hồng Mông thạch cực kỳ hiếm thấy.
Trần Mục không có ý định cưỡng ép cướp đoạt.
Trưa ngày hôm sau.
Bên trong Tử Vi Động Thiên, ánh mặt trời rạng rỡ.
Trần Mục mặc y phục màu trắng, Hư Ảnh mặc áo bào màu đen, bọn họ không chuẩn bị gì đặc biệt, đi thẳng đến quảng trường nơi ký kết hiệp ước đồng minh, xung quanh có rất nhiều tiểu bối của Tử Vi Động Thiên tập trung lại, bọn họ đều muốn nhìn xem Trần Mục.
Thế nhưng chỉ có hai vị lão giả đến, Trần Mục vẫn còn ấn tượng với lão tổ của Vũ Văn gia, sau khi hắn san bằng Thái Thượng Tiên Cung đã từng gặp ông ta.
“Vũ Văn Hổ bái kiến tiểu hữu.”
“Tiền bối không cần đa lễ.”
Trần Mục mỉm cười chào hỏi với ông ta.
Vị cường giả còn lại kia cũng đứng dậy cung nghênh: “Nam Cung gia, Nam Cung Hùng bái kiến tiểu hữu, vẫn mong tiểu hữu đừng ghét bỏ Nam Cung gia chúng ta.”
Vẻ mặt Trần Mục trịnh trọng nói: “Nếu Nam Cung gia đã nguyện ý tin tưởng ta thì sao ta có thể ghét bỏ được, sau này mọi người còn phải tương trợ lẫn nhau.”
“Nói phải lắm.”
Nam Cung Hùng cười lớn.
Xích Thành Động Thiên không đến làm Trần Mục có chút bất ngờ, dù sao thì hắn cũng có quan hệ gần với Mộ Hồng Liên, theo lý mà nói nàng ta hẳn sẽ khuyên Xích Thành Động Thiên gia nhập liên minh.
Trần Mục suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng hợp lý, đứng xem là chắc nhất, hắn chỉ cần làm cho liên minh ngày càng lớn mạnh, tương lai chắc chắn sẽ có rất nhiều thế lực xin vào.
Trần Mục và những người khác ngồi vây quanh bàn tròn cổ mộc, Liễu Tố dẫn đầu mở lời: “Chúng ta thay mặt cho một nửa thế lực ở Vũ Châu, lại cộng thêm thế lực của tiểu hữu, liên minh của chúng ta tự nhiên sẽ là thế lực mạnh nhất Vũ Châu.”
Vũ Văn Hổ cười hỏi: “Không biết liên minh có những quy tắc gì?”
Mấy người Liễu Tố đều nhìn về phía Trần Mục.
Trần Mục cười nói: “Nghe theo chỉ huy của minh chủ, tạo phúc cho bách tính Vũ Châu.”
Chỉ có hai điều kiện đơn giản, Liễu Tố cười nói: “Tử Vi Động Thiên chúng ta gia nhập vô điều kiện.”
Vũ Văn Hổ trịnh trọng nói: “Vũ Văn gia chúng ta cũng gia nhập liên minh vô điều kiện.”
Nam Cung Hùng trầm giọng nói: “Nếu như gặp phải tình huống đặc biệt thì có thể rút khỏi liên minh không?”
Trần Mục trầm giọng nói: “Có thể, bắt buộc phải rút lui trong tình hình bình thường, nếu như đâm sau lưng trong thời chiến thì hậu quả chắc hẳn mọi người cũng biết rõ.”
“Nếu như vậy, Nam Cung gia cũng gia nhập liên minh vô điều kiện, lão tổ tông nhà ta đã xem mệnh cho tiểu hữu, ông ấy nói ngươi mệnh lớn hơn trời.”
“Nhờ tiền bối thay ta cảm tạ lão tiền bối.”
Nam Cung Hùng gật đầu thở dài: “Được, chỉ là thời gian của lão tổ tông nhà ta không còn nhiều, không thể đích thân đến Tử Vi Động Thiên, nếu không thì chắc chắn đã đích thân đến hội kiến.”
Trần Mục nghe vậy, hắn tiện tay lấy ra mấy viện hồng thạch, cười nói: “Chỗ hồng thạch này xem như lễ vật mừng mọi người gia nhập liên minh.”
Trong mắt Liễu Tố hiện lên ánh sáng, bọn họ có thể cảm nhận được năng lượng sinh mệnh chứa trong hồng thạch.
“Đa tạ tiểu hữu!”
Ba vị lão bối cường giả đều chắp tay.
Nam Cung Hùng là kích động nhất: “Lần này lão tổ tông nhà ta được cứu rồi, quyết định của lão nhân gia ông ấy quả nhiên không sai, Nam Cung gia chúng ta thề chết hỗ trợ tiểu hữu.”
Vũ Văn Hổ cũng cảm kích nói: “Đa tạ tiểu hữu, mấy bị trưởng bối nhà ta cũng có thể kéo dài mạng sống rồi.”
Trần Mục hơi ngạc nhiên, Vũ Văn Hổ và Nam Cung Hùng đều là cường giả Tiên Vương, chẳng lẽ gia tộc bọn họ còn có Chí Tôn?
“Nam Cung tiền bối, không biết ta có thể đến Nam Cung gia bái kiến vị tiền bối mà ngươi vừa nói đến được không.” Trần Mục cũng muốn xem nội hàm của Cổ tộc ẩn thế.
Nam Cung Hùng cười đáp lời: “Tất nhiên là được, ta tin lão tổ tông cũng hoan nghênh ngươi.”
Có thế lực ở ba phương đồng ý liên minh, Trần Mục cũng tỏ thành ý, mọi người trò chuyện rất vui vẻ, rất nhanh đã quyết định đặt tổng bộ liên minh ở Quang Minh thành, mỗi thế lực đều phái một số cường giả đại diện đến cư trú ở Quang Minh thành.
Như vậy có thể tăng cường phòng bị của Quang Minh thành, đồng thời cũng có thể liên lạc với các đại thế lực bất cứ lúc nào.
Sau khi xử lý xong chuyện của liên minh, Trần Mục dẫn theo Hư Ảnh và Nam Cung Hùng đi đến Nam Cung gia muốn gặp vị lão bối cường giả đã xem mệnh cho hắn.
Tiên giới, Thiên Châu.
Chủ điện của Thái Thanh Tiên Cung.
Bầu không khí trong đại điện có chút ngưng trọng.
Tiêu Ngọc mặc váy trắng, toàn thân có tiên vụ lượn quanh, nàng ta rất trẻ tuổi nhưng lại tỏa ra áp bức cường ngạnh, là tuyệt đỉnh thiên kiêu đã bước nửa chân vào cảnh giới Tiên Vương, phóng tầm mắt khắp Tiên giới cũng là sự tồn tại hiếm có.
Hiện giờ nàng ta là cung chủ của Thái Thanh Tiên Cung, lúc này trong đại điện có mười mấy vị cường giả đang ngồi, bọn họ là người đại diện cho các thế lực lớn ở Thiên Châu và Địa Châu.
Chương 689 Cổ Tộc Ẩn Thế (1)
Ôn Huyền đứng bên cạnh Tiêu Ngọc lên tiếng: “Trần Mục đến từ nhân gian, cấu kết với Ma Thần và Thần tộc, Thái Thượng Tiên Cung bị giết một cách tàn nhẫn, không cùng tộc loại với ta, lòng dạ ắt sẽ khác, bây giờ đã liên quan đến sự tồn vong của thế lực Tiên giới chúng ta, cung chủ muốn mời thế lực các phương liên hợp lại cùng thảo phạt Trần Mục.”
Có lão giả thanh y trầm giọng nói: “Nói không sai, chưa diệt trừ được Trần Mục thì Tiên giới không yên, La Phù Động Thiên ta nguyện ý hỗ trợ Thái Thanh Tiên Cung.”
Có lão giả bạch bào nhàn nhạt nói: “Lão tổ của chúng ta trấn thủ cổ thành, ông ấy nói Trần Mục không có vấn đề gì, tuyệt đối sẽ không cấu kết với Ma Thần, đây chắc hẳn là ân oán riêng của Thái Thượng Tiên Cung và Trần Mục, Tiêu cung chủ, Thái Thanh Tiên Cung các ngươi có ân oán với hắn, tại sao phải liên lụy đến chúng ta?”
Lời vừa nói ra, các lão bối cường giả trong đại điện đều nhao nhao bàn luận, địa vị của lão giả bạch bào rất cao, một số thế lực cũng cảm thấy rất có lý.
Vẻ mặt Tiêu Ngọc hờ hững đáp: “Mạc lão, đây không đơn giản chỉ là ân oán, sau khi Thái Thượng Tiên Cung bị hủy diệt, Trần Mục thành lập liên minh chiếm đoạt Vũ Châu, đợi hắn đứng vững gót chân thì có thể động thủ với Địa Châu hay Thiên Châu bất cứ lúc nào, đến lúc đó từng chỗ một bị đánh tan, ai có thể ngăn cản được hắn?”
“Đúng vậy, ta nghe nói Tử Vi Động Thiên đã nương nhờ Trần Mục, thế lực của Trần Mục đã mạnh hơn!”
“Không chỉ có Tử Vi Động Thiên, ta nghe nói Cổ tộc ẩn thế ở Vũ Châu cũng có ý muốn nương nhờ Trần Mục.”
“Nếu như để Trần Mục đứng vững gót chân, sớm muộn gì chúng ta cũng bị thôn tính, cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng!”
Trong đại điện, các lão bối cường giả đều có chút lo lắng, Mạc lão mặc bạch bào trầm giọng nói: “Thái Sơ Tiên Cung chúng ta không đồng ý tấn công mà không tuyên chiến.”
Vẻ mặt Tiêu Ngọc nghiêm túc nói: “Mạc lão, trước mắt chỉ có thế lực hai nhà chúng ta liên thủ mới có khả năng đối phó với Trần Mục, nếu như để hắn lớn mạnh thì sợ là chúng ta sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.”
Các đại thế lực cũng nhìn về phía Mạc lão, có thể đoàn kết được hay không thì phải xem thái độ của Thái Sơ Tiên Cung.
Mạc lão trịnh trọng nói: “Nếu Trần Mục có dã tâm thống trị Tiên giới, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta chắc chắn sẽ ngăn cản, cũng mong Thái Thanh Thiên Cung giải quyết ổn thỏa ân oán riêng với hắn, bên ngoài vẫn còn uy hiếp của Ma Thần, thái độ của lão tổ chúng ta là đoàn kết hợp tác, không muốn tổn hại nội bộ.”
Tiêu Ngọc cau mày, lạnh lùng nói: “Mạc lão, đừng xem thường dã tâm của Trần Mục, sau khi hẳn hủy đi Thanh Hư Động Thiên thì còn cướp đoạt sạch sẽ tài nguyên của Thanh Hư Động Thiên, sau khi hủy diệt Thái Thượng Tiên Cung còn trực tiếp cải tạo nơi đó thành Quang Minh thành nhảm nhí gì đó, có thể tiếp nhận ngàn vạn bách tính, làm như vậy là để thờ phục Quang Minh Nữ Thần.”
“Thờ phụng Thần tộc?”
Thế lực Tiên giới đều cau mày, bọn họ không có thiện cảm với Thần tộc, Tiêu Ngọc lạnh giọng nói: “Hắn có được sự hỗ trợ của Thần tộc, đương nhiên phải cung phụng Thần tộc, sau này khu vực chúng ta ở cũng có khả năng sẽ thờ phụng Thần tộc.”
“Không chỉ cung phụng Thần tộc mà có thể còn cung phụng bản thân hắn, chúng ta cũng có tai mắt ở nhân gian, những người thờ phụng Quanh Minh Nữ Thần và Trần Mục thật sự không ít!”
Lão giả của Tây Huyền Động Thiên gật đầu: “Không sai, chúng ta cũng nhận được tình báo như thế.”
Tiêu Ngọc trầm giọng nói: “Mạc lão, Trần Mục có thể hủy diệt Thái Thượng Tiên Cung, Thần tộc có công đầu, ba vị đại năng Thần tộc vây công Tạ lão tiền bối, ông ấy bị bao vây đánh chết, đây là sự thật mà rất nhiều thế lực đều biết, hắn cung phụng Thần tộc vì nguyên nhân gì mọi người hẳn cũng hiểu rõ.”
Lão giả của La Phù Động Thiên trầm giọng nói: “Tên này cấu kết với Thần tộc, đôi cánh ngày càng to lớn, nếu như không giải quyết bây giờ thì sau này Tiên giới sẽ lại bị Thần tộc thống trị lần nữa.”
Lão bối cường giả trong đại điện lũ lượt gật đầu, những điều này đã chạm đến phòng tuyến cuối cùng của bọn họ, Mạc lão của Thái Sơ Thiên Cung trầm giọng nói: “Nếu như Trần Mục thật sự là quân cờ của Thần tộc, Thái Sơ Tiên Cung chắc chắn sẽ ủng hộ quyết định của Thái Thanh Tiên Cung, chuyện này còn phải chờ thương thảo, ta phải quay về bàn bạc với lão tổ trước, sẽ nhanh chóng cho Tiêu cung chủ đáp án.
Tiêu Ngọc trầm giọng nói: “Vẫn mong Thái Sơ Tiên Cung sớm ra quyết định, nếu còn cho Trần Mục cơ hội hít thở thì chúng ta có liên thủ cũng phí công.”
Các đại thế lực nhao nhao gật đầu, hiện giờ bọn họ rất kiêng kỵ Trần Mục, chỉ có Thái Sơ Tiên Cung và Thái Thanh Tiên Cung liên thủ thì bọn họ mới có tự tin.
Mạc lão trầm giọng nói: “Cho dù chúng ta liên thủ thì xác suất có thể loại trừ Trần Mục cũng không cao.”
Tiêu Ngọc trầm giọng nói: “Mạc lão yên tâm, ta sẽ liên lạc với hai vị Chí Tôn của Yêu tộc, cộng thêm lực lượng của Thái Sơ Tiên Cung chắc chắn có thể đánh tan liên minh của Trần Mục.”
Mạc lão đứng dậy: “Bây giờ lão phu trở về, có kết quả sẽ thông báo cho Tiêu cung chủ đầu tiên.”
“Đa tạ Mạc lão.”
Khi Mạc lão rời khỏi, các lão bối cường giả cũng lần lượt rời đi, đại điện trở nên vắng lặng, Tiêu Ngọc trầm giọng nói: “Huyền m, tìm được cách khống chế Sở Sở chưa?”
Ôn Huyền m trầm giọng nói: “Bẩm công chủ, tuy rằng có biện pháp nhưng không biết có được hay không, nếu như thất bại thì có thể sẽ phản phệ linh hồn hiện hữu của nàng ta.”
“Nhất định phải nghĩ cách khống chế Sở Sở, tuyệt đối không thể để Trần Mục lợi dụng Sở Sở đối phó với chúng ta!”
“Huyền m tuân mệnh.”
Thái Thanh Tiên Cung đang nghĩ cách đối phó Trần Mục, suy cho cùng Vũ Châu là vùng đất màu mỡ, nếu như bọn họ giành chiến thắng thì còn có thể chia cắt tài nguyên của Vũ Châu.
...
Vũ Châu, Nam Cung gia.
Nam Cung gia tộc nằm ở chỗ sâu trong dãy núi.
Xung quanh có kết giới, mây mù lượn quanh, người bình thường không cách nào đến gần được, vật chất Tiên giới bên trong dày đặc.
Chỗ này có thành thị rộng lớn, trong thành thị cũng có lượng lớn bách tính, một phần là hậu duệ của Nam Cung gia, còn phần nhiều là hậu duệ của nô bộc Nam Cung gia.
Chương 690 Cổ Tộc Ẩn Thế (2)
Nội tộc của Nam Cung gia không ở trong thành mà là trong núi lớn ở bên ngoài thành, nơi đây có rất nhiều cung điện lầu các, còn có rất nhiều tu tiên giả cường đại.
Trần Mục đi theo Nam Cung Hùng vào trong tộc, phát hiện số lượng tiểu bối trong tộc không nhiều nhưng đều là tinh anh, hơn nữa ở sâu trong tộc còn có sự tồn tại cường đại.
Gia chủ của Nam Cung gia cũng đi ra nghênh đón, rất nhiều tiểu bối đến vây xem, Nam Cung Hùng cười nói: “Vị này chính là Trần Mục danh chấn Tiên giới.”
Cường giả trung niên dẫn đầu kích động chắp tay: “Ta là gia chủ Nam Cung Hạo của Nam Cung gia, bái kiến Trần huynh, chuẩn bị không chu đáo xin hãy lượng thứ.”
Trần Mục xua tay: “Không sao, ta chỉ tình cờ muốn đến xem thôi, làm phiền rồi.”
“Không phiền, Trần huynh mời vào trong.” Nam Cung Hạo trông như trung niên nhưng cũng đã khá lớn tuổi, vậy mà mở miệng cứ gọi một tiếng Trần huynh, vô cùng nhiệt tình.
Các tiểu bối xung quanh đều sôi sục.
“Wa, đó chính là Trần Mục, trông trẻ tuổi thật đấy, đúng là tuổi trẻ tài cao!”
“Hắn san bằng Thanh Hư Động Thiên, sau đó lại san bằng Thái Thượng Tiên Cung, chiến tích huy hoàng.”
“Nếu như hắn có thể liên hôn với Nam Cung gia chúng ta thì tốt biết bao, Nam Cung gia chúng ta chắc chắn có thể quật khởi lần nữa, tái hiện huy hoàng viễn cổ.”
Đám tiểu bối đều đi theo hóng chuyện.
Trần Mục nhìn thấy nội tình của Cổ tộc, tuy rằng hậu duệ đích hệ không nhiều nhưng đều là tinh anh, hơn nữa bọn họ cũng đoàn kết hơn các thế lực giống như Thái Thượng Tiên Cung.
Nam Cung Hùng dặn dò nói: “Ngươi mau đi thông báo cho lão tổ tông, cứ nói là Trần Mục tiểu hữu đến.”
“Vâng ạ tộc lão.”
Nam Cung hạo lập tức đi đến cấm địa nội tộc.
Nam Cung Hùng dẫn Trần Mục đến tổ trạch nội tộc, sau đó đích thân hầu hạ: “Tiểu hữu, mời dùng trà.”
“Đa tạ.”
Trần Mục đứng dậy hành lễ, sau đó bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, hương vị nồng đậm, dư vị vô tận, có loại cảm giác sảng khoái tinh thần.
Chén trà này thật không đơn giản.
“Tiền bối, trà này không tệ.”
“Ha ha ha, tiểu hữu quả nhiên là người lành nghề, Tiên giới vốn có cây ngộ đạo cổ lão, đáng tiếc đã bị chặt mất, lá trà này cũng trở thành tuyệt phẩm.”
Trần Mục có thể cảm nhận được thành ý của Nam Cung gia.
Nam Cung Hùng cũng bưng trà đến cho Hư Ảnh, Hư Ảnh đứng bên cạnh Trần Mục cũng không ngồi xuống.
Hư Ảnh uống trà xong, nhàn nhạt nói: “Cái cây này vốn có từ lúc thiên địa sơ khai, được xem là cây Thiên Đạo, không ngờ lại bị kẻ vô tri chặt đứt.”
Nam Cung Hùng trầm giọng nói: “Trong mắt tu tiên giả chúng ta, con người có thể chiến thắng trời đất.”
“Thiên Đạo không thể mạo phạm, các ngươi không biết mà thôi.” Hư Ảnh lạnh giọng nói.
Nam Cung Hùng cảm thấy bị mạo phạm: “Thiên Đạo trong miệng các người là trời? Hay là thần?”
Trần Mục nói đùa: “Cho dù Thiên Đạo là thứ gì, nếu như Thiên Đạo bất công, ta sẽ thay trời hành đạo.”
Hư Ảnh xem thường tu tiên giả, nhưng hắn ta lại bội phục Trần Mục, cảm thấy hắn không giống với đám người kia.
Nam Cung Hùng gật đầu, trong mắt hắn ta mang theo sự tán thưởng, hắn ta nhìn thấy tương lai tương sáng trên người Trần Mục.
Trần Mục nhìn ra ngoài cửa, hắn cảm giác được dao động đặc thù, hắn đứng dậy lần nữa, Nam Cung Hạo đang đỡ lão tổ tông khí huyết suy bại tiến vào đại sảnh.
Nam Cung Hùng cung kính nói: “Lão tổ tông, đây chính là Trần Mục tiểu hữu có lòng đến thăm ngài, còn số hồng thạch này đều là lễ vật tiểu hữu mang tặng.”
Lão giả mặc bộ bạch bào cũ kỹ, bên trên còn có thể nhìn thấy bụi trần, mái tóc dài trắng xám, nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cây, bộ râu trắng rủ xuống ngực.
“Vãn bối Trần Mục bái kiến lão tiền bối.”
Trần Mục chắp tay tỏ ý với lão giả, lão giả cười gật đầu: “Tương tự với tính toán của lão phu, phong thần tuấn lãng, sau này Tiên giới còn phải nương nhờ vào tiểu hữu, tương lai của chúng ta đều ở trong tay ngươi.”
”Đa tạ lão tiền bối khen ngợi.”
Trần Mục có thể cảm nhận được khí thế đặc thù trên người lão giả, đây không phải là cường giả bình thường, thời đỉnh phong của ông ta không kém gì Chí Tôn, có lẽ còn mạnh hơn Chí Tôn.
Hư Ảnh có phòng bị với lão giả trước mắt, cường giả có thể khiến hắn ta xem trọng không nhiều.
“Lão tiền bối, ngài mau ngồi xuống.”
“Được, đều ngồi cả đi.”
Nam Cung Hạo đỡ lão tổ tông ngồi xuống, Nam Cung Thần đã rất nhiều năm không xuất hiện ở bên ngoài, Nam Cung Hùng đưa hồng thạch cho ông ta: “Lão tổ tông, có hồng thạch, ngài vẫn có thể khôi phục khí huyết.”
Nam Cung Thần gật đầu nói: “Đa tạ tiểu hữu, tuy rằng hồng thạch không thể kéo dài sinh mệnh nhưng có thể khiến lão phu đỉnh phong huy hoàng trong thời gian ngắn, còn có thể tiếp tục phát ra nhiệt dư,”
Trần Mục có hơi nghi hoặc, hiếu kỳ nói: “Không dùng hồng thạch đối với ngài cũng vô dụng?”
Nam Cung Thần khẽ lắc đầu: “Hữu dụng, hồng thạch có thể khôi phục khí huyết của lão phu, đối với tu tiên giả mà nói rắc rối gặp phải đầu tiên chính là khí huyết suy bại, sau đó mới là suy kiệt thần hồn, khí huyết suy bại còn có thể nghĩ cách, suy kiệt thần hồn là đau đớn nhất.”
“Lão tiền bối, suy kiệt thần hồn có cách nào giải quyết không?” Trần Mục tò mò nói.
Nam Cung Thần gật đầu: “Cách cũng có, cần có đại dược tinh thần đỉnh cấp nhất, nếu như Tiên giới có thể tìm được thì lão phu cũng không có dáng vẻ như bây giờ.”
Ông ta đã sống năm tháng dài đằng đẵng, thời gian còn dài hơn tam đại Chí Tôn của tiên cung, hiện giờ khí huyết suy bại, thần hồn khô kiệt, thời gian còn lại của ông ta không nhiều.
Trần Mục cười nói: “Cảnh giới Tiên Vương trở lên là có thể chuyển thế, ngài có từng nghĩ đến việc chuyển thế chưa?”
Nam Cung Thần lắc đầu: “Nếu như lão phu chuyển thế, Nam Cung gia sẽ không lâu dài, không sợ tiểu hữu chê cười, lão phu sợ luân hồi, sợ không còn là ta nữa.”
Hư Ảnh bỗng nhiên lên tiếng: “Ta biết nơi nào có đại dược phục hồi nguyên thần, nhưng chỗ đó không thuộc về Tiên giới cũng không ở trong hiện thực.”
Trần Mục và Nam Cung Thần đều nhìn về phía Hư Ảnh.
Hư Ảnh trầm giọng nói: “Vùng đất Thái Hư, ở giữa âm dương, chỉ có tinh thần thể có thể đến đó, đại dược mang về từ đó có thể để nguyên thần hấp thụ.”
(1)
“Một tên đáng thương.”
Trần Mục quyết định từ từ hòa tan thức hải xem hắn có thể tìm được manh mối gì không, những thứ này chắc hẳn là ký ức bị phong ấn của hắn ta, nói không chừng có thể thu hoạch được gì đó.
Khi năng lượng thần hồn thuần khiết rót vào, tảng băng thức hải của Thần Hủy Diệt tan chảy, hắn nhìn thấy trong thức hải đang tan chảy có hình ảnh hiện lên.
Ký ức trong thân thể Thần Hủy Diệt bị phong ấn, Trần Mục nhìn thấy quá khứ của hắn ta, hắn ta là Nhân tộc kế thừa tính chất của Thần, sinh ra trong gia đình bình thường, lúc còn nhỏ đã sở hữu thần lực trời sinh, bị Thái Thượng Tiên Cung phát hiện rồi sau đó bị cải tạo thành dáng vẻ như hiện giờ.
Ký ức của hắn ta dừng lại ở ba tuổi, sau đó mỗi ngày đều bị cường giả của Thái Thanh Tiên Cung dùng cốt tiêu để huấn luyện, cuối cùng biến thành con rối.
Trần Mục nhìn thấy quá khứ của Thần Hủy Diệt, tên ban đầu của hắn ta là Tằng Ngưu, tư duy dừng lại ở ba tuổi.
Ở sâu trong thức hải của Tằng Ngưu có những điểm lấm tấm màu đen, Trần Mục quan sát kỹ càng thì phát hiện đó là cổ trùng, cổ trùng đang ngủ say.
Tằng Ngưu đang bị cổ trùng khống chế.
Loại bỏ cổ trùng là có thể giải trừ trạng thái bị khống chế của Tằng Ngưu, hắn ta cũng có thể sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Trước tiên Trần Mục ngưng kết ấn ký kim sắc, hắn phong tồn ấn ký vào trong cơ thể Tằng Ngưu muốn thử xem có thể cứu đứa trẻ này về được hay không, nếu như mất kiểm soát thì chỉ có thể phong ấn hắn ta.
Sau khi làm chuẩn bị công tác xong, niệm lực của Trần Mục ngưng kết thành lưỡi kiếm dễ dàng chém giết cổ trùng, không có hạn chế, ý thức của Tằng Ngưu đang chậm rãi khôi phục.
Không lâu sau, mí mắt của Tằng Ngưu giật giật, trong miệng hắn cứ mãi lầm bầm một câu.
“Mẫu thân, phụ thân, tỷ tỷ, A Ngưu không muốn cách xa mọi người, ta không muốn tu tiên.”
Đây là lúc Tằng Ngưu bị cường giả của Thái Thượng Tiên Cung lừa đi tu tiên, ký ức sau đó đều bị Trần Mục loại bỏ, hy vọng hắn ta có thể bắt đầu lại từ ba tuổi năm đó.
Phụ mẫu của Tằng Ngưu nghe nói hắn ta có tư cách tu tiên thì vui mừng khôn xiết, bọn họ biết sau này có thể không còn được gặp lại nữa nhưng vẫn lựa chọn để hắn ta đi.
“Hừ!”
Tằng Ngưu hít thở mạnh, hắn ta đột nhiên mở mắt ra, trong mắt mang theo mơ màng: “Đây là đâu?”
Mặt Trần Mục nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “A Ngưu, đừng căng thẳng, chỗ này vốn là Thái Thượng Tiên Cung, bây giờ sẽ nhanh chóng trở thành Quang Minh thành.”
Tằng Ngưu nhìn Trần Mục, có thể là bởi vì hắn gọi A Ngưu nên vô hình có chút cảm giác thân thiết: “Ngươi biết ta? Ngươi có thể dẫn ta về nhà không?”
“Vừa quen biết, nhưng ta có thể dẫn ngươi về nhà.” Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười.
Trong mắt Tằng Ngưu đầy vẻ cảm kích, hắn ta nhìn thân thể của chính mình, cảm nhận được sự xa lạ.
“Sở Sở, có muốn theo chúng ta đi tới Đông bộ Vũ Châu xem không?” Trần Mục cười hỏi.
Sở Sở cười duyên nói: “Được ạ!”
Kim Thiền đang siêu độ cho vong hồn, Trần Mục để Băng Thanh đi theo, tránh cho giữa đường gặp phải nguy hiểm.
Thần thuyền xuyên toa trong hư không, Tằng Ngưu đang ngồi xếp bằng, tướng tá hắn ta vô cùng rắn chắc, Sở Sở ở trước mặt hắn ta lộ rỏ vẻ nhỏ nhắn xinh xắn: “Ngươi tên là gì thế?”
“Người trong thôn đều gọi ta là A Ngưu.” Tằng Ngưu cười ngốc gãi đầu, Trần Mục nhìn động tác này của hắn ta thì không khỏi nhớ tới nhị ca, không kiềm được cười nhẹ.
“Ta tên Sở Sở, nàng ấy là Băng Thanh tỷ tỷ, đại ca ca là lão đại của chúng ta.”
Trên mặt Sở Sở nở nụ cười ngọt ngào.
Tằng Ngưu và Sở Sở, một người trông rất ngốc, một người trông rất yếu ớt, Băng Thanh lại không dám xem thường bọn họ, thậm chí còn cảm thấy bọn họ còn nguy hiểm hơn Trần Mục.
“Hắn là lão đại!”
Tằng Ngưu gật đầu cái hiểu cái không.
Sở Sở dịu dàng nói: “Đại ca ca là tốt nhất, thường xuyên làm đồ ăn ngon cho ta.”
Tằng Ngưu nhiệt tình nói: “Sở Sở đến nhà của ta, ta bảo tỷ tỷ làm đồ ăn ngon cho ngươi.”
“Được thôi!”
Sở Sở vui vẻ gật đầu: “A Ngưu ca, ngươi thú vị hơn nhiều so với tiểu ca ca đầu trọc kia.”
“Hì hì!”
Tằng Ngưu gãi đầu.
Trần Mục để Sở Sở dẫn Tằng Ngưu vào trong khoang thuyền tẩy rửa cơ thể, còn bảo Băng Thanh làm y phục cho Tằng Ngưu.
Băng Thanh đen mặt, nàng ta đường đường là đại thần, không ngờ lại luân lạc tới mức phải làm y phục.
Rất nhanh sau đó, Tằng Ngưu đã tắm rửa sạch sẽ, hắn ta không thích tóc dài nên đã cắt thành húi cua, Băng Thanh làm cho hắn ta bộ y phục màu đỏ, mặc lên người trông rất có sinh khí.
Sáng sớm hôm sau.
Bọn họ đi đến vùng Đông bộ Vũ Châu.
Tằng Ngưu trở về nơi ở trước kia, chỗ này đã từ thôn xóm biến thành thành trấn.
“Nơi này là quê hương của ngươi?”
“Nhà của ta ở đâu?”
Tằng Ngưu nhìn về phía núi xanh bên ngoài thành, ngọn núi kia rất quen mắt, thé nhưng cảnh tượng trong thành hắn đều không nhớ được: “Phụ thân! Mẫu thân! Tỷ tỷ! Mọi người ở đâu?”
Trần Mục an ủi nói: “A Ngưu, ngươi rời nhà lâu quá, bọn họ đã rời đi rồi.”
“Không đâu! Sẽ không đâu!”
Tằng Ngưu đột nhiên tức giận giậm chân, thần thuyền chấn động sắp rơi thành từng mảnh, nếu như hắn ta mất khống chế thì hậu quả rất đáng sợ, Sở Sở kéo ống quần hắn ta: “A Ngưu ca, ngươi đừng gấp, vẫn còn đại ca ca.”
“Lão đại, ngươi có thể giúp ta tìm người nhà ta được không?” Trên mặt Tằng Ngưu nước mắt lăn dài.
Trần Mục dẫn hắn ta đến đây chính là muốn để hắn ta tận mắt nhìn thấy sự đồi bại của thế sự xoay vần, hắn lắc đầu: “A Ngưu, hãy nhìn cơ thể hiện tại của ngươi, ngươi đã ngủ say nhiều năm, bọn họ đã rời khỏi nhân gian.”
Tằng Ngưu nhìn cơ thể của chính mình, không thể tin tưởng nổi, Sở Sở kéo ống quần hắn ta, nhẹ giọng nói: “A Ngưu ca, người nhà của ngươi chắc chắn sẽ ở trên trời dõi theo ngươi, ngươi phải tiếp tục sống thật tốt, mang theo kỳ vọng của bọn họ, đừng để bọn họ phải thất vọng.”
Trần Mục nhìn Sở Sở đang dịu dàng nói chuyện, cảm thấy nàng ta rất hiểu chuyện, Băng Thanh nhìn chăm chăm vào Tằng Ngưu, sợ hắn ta đột nhiên bùng nổ, sức lực của Thần Phá Hoại khó mà tưởng tượng nổi.
Chương 687 Liên Minh Thành Lập (2)
Tằng Ngưu ngồi xổm trên thần thuyền, trên mặt là dáng vẻ buồn khổ, Sở Sở đưa tay sờ khuôn mặt của hắn ta: “Sau này Sở Sở sẽ chơi với ngươi.”
Trần Mục bình tĩnh nói: “Các ngươi theo ta qua đây.”
Nghe vậy, Tằng Ngưu và Sở Sở đi theo Trần Mục đến từ đường trạch viện ở trung tâm thành trấn, nơi này đang thờ phụng tổ tiên của Tằng gia, bên trong còn có phụ mẫu của Tằng Ngưu.
Trong đình viện có cây cổ mộc cao trăm trượng, toàn bộ thành trấn đều lộ vẻ đặc biệt, Trần Mục đến dưới gốc cây: “Chỗ này, ngươi có thấy quen thuộc không?”
“Không có ấn tượng!”
Tằng Ngưu lắc đầu, không nhớ ra được.
Trần Mục bình tĩnh nói: “Cái cây này là do tỷ tỷ ngươi và ngươi cùng trồng.”
“Là cái cây này?” Tằng Ngưu trừng to mắt, hắn ta nghĩ đến sự thay đổi của chính mình và cả sự biến hóa của cái cây này, cảm giác đã qua rất lâu rất lâu.
Trần Mục giơ tay trái lên, lòng bàn tay vọt ra Luân Hồi Nhãn tử sắc, hắn muốn cưỡng ép chiếu lại cảnh tượng trước kia, xung quanh xuất hiện hình ảnh mơ hồ, đình viện này có rất nhiều người từng đến, đều là người đến tế lễ tổ tiên.
Trần Mục muốn tái hiện lại hình ảnh của rất nhiều năm trước, hắn chỉ có thể mượn lực của Trấn Thiên Ấn, trong đình viện rất nhanh đã xuất hiện viện tử nhỏ được xây từ bùn đất.
Tằng Ngưu phấn khích gọi: “Tỷ tỷ!”
Trong viện tử có thiếu nữ cột tóc búi tròn, nàng ta đang dệt vải: “Không biết A Ngưu còn nhớ chúng ta không, mong là đệ ấy có thể trở thành tu tiên giả lợi hại.”
Người trung niên dáng người cường tráng vác rơm củi về nhà: “Tiểu Lan, yên tâm đi, thằng bé A Ngưu kia dù ngốc nghếch nhưng chắc chắn sẽ không quên chúng ta đâu.”
“Cha!”
Tằng Ngưu đưa tay ra nhưng lại không cách nào chạm được vào bọn họ, hắn ta có thể cảm nhận được đó chính là người nhà của hắn ta.
Trong viện tử có người phụ nhân trung niên đang phơi y phục: “Không biết A Ngưu lúc nào mới quay về.”
“Mẫu thân!”
Vóc dáng Tằng Ngưu vạm vỡ, lúc này lại rơi nước mắt như mưa, Sở Sở cũng dụi mắt theo.
Cảnh tượng trong viện tử biến hóa rất nhanh, Tằng Ngưu nhìn thấy cả đời của người nhà, bởi vì Tằng Ngưu bọ Thái Thượng Tiên Cung mang đi tu tiên nên cả nhà Tằng gia bọn họ cũng được sống những ngày tháng tốt đẹp, hơn nữa sau này còn sinh được hai hài tử, cả thành trấn đều xem như là hậu bối của Tằng Ngưu.
Trần Mục có hơi mỏi mệt, hắn thu lại Luân Hồi Nhãn, sử dụng phương pháp như vậy cần phải bỏ ra cái giá cực lớn, may mà hắn thăm dò người bình thường, nếu thăm dò cường giả thì rất có thể bị phản phệ.
Băng Thanh càng bội phục Trần Mục hơn, hắn thế mà có thể thăm dò được chuyện phát sinh trong quá khứ, cho dù là Chí Tôn cũng không thể thăm dò được, có thể trông về nơi xa trong dòng sông Thời Gian thì cũng là cường giả chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tằng Ngưu khóc mãi khóc mãi rồi đột nhiên ngất lịm đi, Trần Mục đưa hắn về thần thuyền nghỉ ngơi, dặn dò Băng Thanh chăm sóc, sau đó đi theo đường cũ quay về Tây bộ Vũ Châu.
Trần Mục ngồi xếp bằng tu luyện trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn đang ổn định cảnh giới, cảm ngộ đại đạo.
Lúc thần thuyền trở về Tây bộ, Quang Minh thành đã hình thành sơ bộ, tốc độ thi công của tu tiên giả vô cùng nhanh, Trần Mục tự mình thiết kế Quang Minh thần miếu, sau đó giao cho Ngô Lôi, để ông ta bảo đảm chất lượng.
Kim Thiền siêu độ cho vong hồn xong, hắn ta cầm kim bát, tiểu xà kim sắc bên trong trở nên có sinh lực.
Trần Mục tìm được Kim Thiền: “Tiểu hòa thượng, trên thuyền có đứa trẻ tên A Ngưu, làm phiền ngươi dạy dỗ, mong là hắn có thể theo ngươi làm người tốt.”
“Được.”
Kim Thiền sảng khoái đồng ý.
Trần Mục cảm thấy trong những người này Kim Thiền là đáng tin cậy nhất, vả lại hắn ta còn vô dục vô cầu.
Vào ban đên, Tằng Ngưu tỉnh lại, Sở Sở đang dựa vào bên giường ngủ, Kim Thiền ngồi xếp bằng cách đó không xa, hình ảnh ấm áp như vậy khiến hắn ta yên lòng.
Trần Mục nhìn thấy trạng thái ổn định của A Ngưu, không có dấu hiệu bùng nổ, hắn cũng có thể yên tâm tu luyện.
Bảy ngày sau.
Xung quanh Trần Mục tràn ngập hà quang.
Quang Minh thành đã xây dựng được kha khá, nhưng chỉ có thành trì thì vẫn chưa đủ, còn phải có bách tính.
Trần Mục mở mắt ra, hắn gọi Ngô Lôi đến: “Quang Minh thành xây dựng rất tốt, chỉ có thành trì to lớn thôi vẫn chưa đủ, các ngươi đi mời thôn dân ở lân cận đến, nhớ kỹ không thể ép buộc bọn họ đến Quang Minh thành.”
“Tuân mệnh.”
Ngô Lôi lập tức đi làm.
Trần Mục nhìn về phía xa, Sở Sở bắt chéo hai chân, nàng ta ngồi trên vai A Ngưu, chỉ huy hắn ta giúp vận chuyển vật liệu đá để xây thành.
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ tràn ngập trên mặt bọn họ, tâm trạng Trần Mục vui vẻ, hắn chuẩn bị đi đến Tử Vi Động Thiên: “Hư Ảnh ngươi đi theo ta, Viêm Sát ngươi phụ trách đốc công, Băng Thanh chăm sóc tốt cho bọn họ.”
“Vâng!”
Ba vị đại thần lần lượt gật đầu.
Tuy bọn họ là bị ép phải phục tùng mệnh lệnh nhưng vẫn tương đối công nhận Trần Mục.
Trần Mục dẫn theo Hư Ảnh tiến đến Bắc bộ Vũ Châu.
Chạng vạng tối hôm sau.
Trần Mục đến Tử Vi Động Thiên.
Động chủ Liễu Tổ của Tử Vi Động Thiên đích thân dẫn theo các tiểu bối tinh anh của Tử Vi Động Thiên đến nghênh đón.
“Hoan nghênh hai vị đạo hữu, mời vào trong.” Liễu Tố nhiệt tình mời mấy người Trần Mục.
Trần Mục chắp tay hồi lễ: “Làm phiền các vị.”
Liễu Tố dẫn mấy người Trần Mục đến Tử Vi Động Thiên, bên trong tiên khí lượn lờ, tuy không bằng với Thái Thượng Tiên Cung nhưng cũng là nhân gian tiên cảnh.
Ở quảng trường của Tử Vi Động Thiên đã làm xong công tác chuẩn bị cho việc liên minh, chỗ đó có bàn tròn được chạm khắc từ cổ mộc, trông rất thích hợp cho hội nghị.
Liễu Tổ và Trần Mục vừa đi vừa trò chuyện.
“Liễu tiền bối, xin hỏi thế lực Vũ Châu có phản ứng như thế nào?” Trần Mục cười nhẹ hỏi.
Liễu Tố cũng không giấu giếm: “Thế lực lớn chủ yếu của Vũ Châu vẫn còn sáu nhà, ngoại trừ Tử Vi Động Thiên thì chỉ có hai nhà tỏ rõ thái độ muốn gia nhập liên minh.”
Trần Mục cũng từng nghĩ đến, số lượng thế lực trong liên minh lúc đầu rất ít, đây cũng là điều hợp lý.
“Không sao, liên minh có thể từ từ lớn mạnh, đa tạ Liễu tiền bối đã bôn ba vì chuyện này.”
Chương 688 Liên Minh Thành Lập (3)
“Đều là chuyện nên làm.”
Liễu Tố để Trần Mục nghỉ ngơi ở viện tử sâu trong động thiên trước: “Chỗ này là cấm địa của Tử Vi Động Thiên, trưởng lão bình thường đều không thể đặt chân đến đây.”
Trần Mục có thể cảm nhận được tu luyện ở chỗ này có thể thu được hiệu quả gấp nhiều lần, Liễu Tố cười nói: “Tiểu hữu, ta để Tử Huyên ở lại đây hầu hạ ngươi.”
Khuôn mặt đẹp của Ngu Tử Huyên hơi đỏ lên.
“Không cần, ta không cần thiết.”
“Vậy được rồi.”
Liễu Tố không miễn cưỡng, Ngu Tử Huyên lấy hết can đảm thanh thúy nói: “Trần huynh, nếu như có cơ hội luận bàn thì nhờ huynh chỉ điểm ta vài chỗ.”
Trần Mục cười đáp lại: “Được thôi.”
Đợi sau khi mấy người Liễu Tố đi khỏi, trong viện tử yên tĩnh hơn rất nhiều, tuy Hư Ảnh đi theo bên cạnh nhưng hắn ta giống như không tồn tại, rất khó nhận ra hiện diện tại của hắn ta.
Trần Mục lấy Bồ Đề Đạo Đài ra, hắn tu luyện trong cấm địa của Tử Vi Động Thiên, tử khí xung quanh tràn về phía hắn, Hồng Mông Thụ trong cơ thể được nuôi dưỡng.
Năng lượng trong cấm địa trôi đi rất nhanh, Trần Mục tu luyện một lát thì dừng lại, hắn phát hiện dưới lòng đất có mỏ quặng, là Hồng Mông thạch cực kỳ hiếm thấy.
Trần Mục không có ý định cưỡng ép cướp đoạt.
Trưa ngày hôm sau.
Bên trong Tử Vi Động Thiên, ánh mặt trời rạng rỡ.
Trần Mục mặc y phục màu trắng, Hư Ảnh mặc áo bào màu đen, bọn họ không chuẩn bị gì đặc biệt, đi thẳng đến quảng trường nơi ký kết hiệp ước đồng minh, xung quanh có rất nhiều tiểu bối của Tử Vi Động Thiên tập trung lại, bọn họ đều muốn nhìn xem Trần Mục.
Thế nhưng chỉ có hai vị lão giả đến, Trần Mục vẫn còn ấn tượng với lão tổ của Vũ Văn gia, sau khi hắn san bằng Thái Thượng Tiên Cung đã từng gặp ông ta.
“Vũ Văn Hổ bái kiến tiểu hữu.”
“Tiền bối không cần đa lễ.”
Trần Mục mỉm cười chào hỏi với ông ta.
Vị cường giả còn lại kia cũng đứng dậy cung nghênh: “Nam Cung gia, Nam Cung Hùng bái kiến tiểu hữu, vẫn mong tiểu hữu đừng ghét bỏ Nam Cung gia chúng ta.”
Vẻ mặt Trần Mục trịnh trọng nói: “Nếu Nam Cung gia đã nguyện ý tin tưởng ta thì sao ta có thể ghét bỏ được, sau này mọi người còn phải tương trợ lẫn nhau.”
“Nói phải lắm.”
Nam Cung Hùng cười lớn.
Xích Thành Động Thiên không đến làm Trần Mục có chút bất ngờ, dù sao thì hắn cũng có quan hệ gần với Mộ Hồng Liên, theo lý mà nói nàng ta hẳn sẽ khuyên Xích Thành Động Thiên gia nhập liên minh.
Trần Mục suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng hợp lý, đứng xem là chắc nhất, hắn chỉ cần làm cho liên minh ngày càng lớn mạnh, tương lai chắc chắn sẽ có rất nhiều thế lực xin vào.
Trần Mục và những người khác ngồi vây quanh bàn tròn cổ mộc, Liễu Tố dẫn đầu mở lời: “Chúng ta thay mặt cho một nửa thế lực ở Vũ Châu, lại cộng thêm thế lực của tiểu hữu, liên minh của chúng ta tự nhiên sẽ là thế lực mạnh nhất Vũ Châu.”
Vũ Văn Hổ cười hỏi: “Không biết liên minh có những quy tắc gì?”
Mấy người Liễu Tố đều nhìn về phía Trần Mục.
Trần Mục cười nói: “Nghe theo chỉ huy của minh chủ, tạo phúc cho bách tính Vũ Châu.”
Chỉ có hai điều kiện đơn giản, Liễu Tố cười nói: “Tử Vi Động Thiên chúng ta gia nhập vô điều kiện.”
Vũ Văn Hổ trịnh trọng nói: “Vũ Văn gia chúng ta cũng gia nhập liên minh vô điều kiện.”
Nam Cung Hùng trầm giọng nói: “Nếu như gặp phải tình huống đặc biệt thì có thể rút khỏi liên minh không?”
Trần Mục trầm giọng nói: “Có thể, bắt buộc phải rút lui trong tình hình bình thường, nếu như đâm sau lưng trong thời chiến thì hậu quả chắc hẳn mọi người cũng biết rõ.”
“Nếu như vậy, Nam Cung gia cũng gia nhập liên minh vô điều kiện, lão tổ tông nhà ta đã xem mệnh cho tiểu hữu, ông ấy nói ngươi mệnh lớn hơn trời.”
“Nhờ tiền bối thay ta cảm tạ lão tiền bối.”
Nam Cung Hùng gật đầu thở dài: “Được, chỉ là thời gian của lão tổ tông nhà ta không còn nhiều, không thể đích thân đến Tử Vi Động Thiên, nếu không thì chắc chắn đã đích thân đến hội kiến.”
Trần Mục nghe vậy, hắn tiện tay lấy ra mấy viện hồng thạch, cười nói: “Chỗ hồng thạch này xem như lễ vật mừng mọi người gia nhập liên minh.”
Trong mắt Liễu Tố hiện lên ánh sáng, bọn họ có thể cảm nhận được năng lượng sinh mệnh chứa trong hồng thạch.
“Đa tạ tiểu hữu!”
Ba vị lão bối cường giả đều chắp tay.
Nam Cung Hùng là kích động nhất: “Lần này lão tổ tông nhà ta được cứu rồi, quyết định của lão nhân gia ông ấy quả nhiên không sai, Nam Cung gia chúng ta thề chết hỗ trợ tiểu hữu.”
Vũ Văn Hổ cũng cảm kích nói: “Đa tạ tiểu hữu, mấy bị trưởng bối nhà ta cũng có thể kéo dài mạng sống rồi.”
Trần Mục hơi ngạc nhiên, Vũ Văn Hổ và Nam Cung Hùng đều là cường giả Tiên Vương, chẳng lẽ gia tộc bọn họ còn có Chí Tôn?
“Nam Cung tiền bối, không biết ta có thể đến Nam Cung gia bái kiến vị tiền bối mà ngươi vừa nói đến được không.” Trần Mục cũng muốn xem nội hàm của Cổ tộc ẩn thế.
Nam Cung Hùng cười đáp lời: “Tất nhiên là được, ta tin lão tổ tông cũng hoan nghênh ngươi.”
Có thế lực ở ba phương đồng ý liên minh, Trần Mục cũng tỏ thành ý, mọi người trò chuyện rất vui vẻ, rất nhanh đã quyết định đặt tổng bộ liên minh ở Quang Minh thành, mỗi thế lực đều phái một số cường giả đại diện đến cư trú ở Quang Minh thành.
Như vậy có thể tăng cường phòng bị của Quang Minh thành, đồng thời cũng có thể liên lạc với các đại thế lực bất cứ lúc nào.
Sau khi xử lý xong chuyện của liên minh, Trần Mục dẫn theo Hư Ảnh và Nam Cung Hùng đi đến Nam Cung gia muốn gặp vị lão bối cường giả đã xem mệnh cho hắn.
Tiên giới, Thiên Châu.
Chủ điện của Thái Thanh Tiên Cung.
Bầu không khí trong đại điện có chút ngưng trọng.
Tiêu Ngọc mặc váy trắng, toàn thân có tiên vụ lượn quanh, nàng ta rất trẻ tuổi nhưng lại tỏa ra áp bức cường ngạnh, là tuyệt đỉnh thiên kiêu đã bước nửa chân vào cảnh giới Tiên Vương, phóng tầm mắt khắp Tiên giới cũng là sự tồn tại hiếm có.
Hiện giờ nàng ta là cung chủ của Thái Thanh Tiên Cung, lúc này trong đại điện có mười mấy vị cường giả đang ngồi, bọn họ là người đại diện cho các thế lực lớn ở Thiên Châu và Địa Châu.
Chương 689 Cổ Tộc Ẩn Thế (1)
Ôn Huyền đứng bên cạnh Tiêu Ngọc lên tiếng: “Trần Mục đến từ nhân gian, cấu kết với Ma Thần và Thần tộc, Thái Thượng Tiên Cung bị giết một cách tàn nhẫn, không cùng tộc loại với ta, lòng dạ ắt sẽ khác, bây giờ đã liên quan đến sự tồn vong của thế lực Tiên giới chúng ta, cung chủ muốn mời thế lực các phương liên hợp lại cùng thảo phạt Trần Mục.”
Có lão giả thanh y trầm giọng nói: “Nói không sai, chưa diệt trừ được Trần Mục thì Tiên giới không yên, La Phù Động Thiên ta nguyện ý hỗ trợ Thái Thanh Tiên Cung.”
Có lão giả bạch bào nhàn nhạt nói: “Lão tổ của chúng ta trấn thủ cổ thành, ông ấy nói Trần Mục không có vấn đề gì, tuyệt đối sẽ không cấu kết với Ma Thần, đây chắc hẳn là ân oán riêng của Thái Thượng Tiên Cung và Trần Mục, Tiêu cung chủ, Thái Thanh Tiên Cung các ngươi có ân oán với hắn, tại sao phải liên lụy đến chúng ta?”
Lời vừa nói ra, các lão bối cường giả trong đại điện đều nhao nhao bàn luận, địa vị của lão giả bạch bào rất cao, một số thế lực cũng cảm thấy rất có lý.
Vẻ mặt Tiêu Ngọc hờ hững đáp: “Mạc lão, đây không đơn giản chỉ là ân oán, sau khi Thái Thượng Tiên Cung bị hủy diệt, Trần Mục thành lập liên minh chiếm đoạt Vũ Châu, đợi hắn đứng vững gót chân thì có thể động thủ với Địa Châu hay Thiên Châu bất cứ lúc nào, đến lúc đó từng chỗ một bị đánh tan, ai có thể ngăn cản được hắn?”
“Đúng vậy, ta nghe nói Tử Vi Động Thiên đã nương nhờ Trần Mục, thế lực của Trần Mục đã mạnh hơn!”
“Không chỉ có Tử Vi Động Thiên, ta nghe nói Cổ tộc ẩn thế ở Vũ Châu cũng có ý muốn nương nhờ Trần Mục.”
“Nếu như để Trần Mục đứng vững gót chân, sớm muộn gì chúng ta cũng bị thôn tính, cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng!”
Trong đại điện, các lão bối cường giả đều có chút lo lắng, Mạc lão mặc bạch bào trầm giọng nói: “Thái Sơ Tiên Cung chúng ta không đồng ý tấn công mà không tuyên chiến.”
Vẻ mặt Tiêu Ngọc nghiêm túc nói: “Mạc lão, trước mắt chỉ có thế lực hai nhà chúng ta liên thủ mới có khả năng đối phó với Trần Mục, nếu như để hắn lớn mạnh thì sợ là chúng ta sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.”
Các đại thế lực cũng nhìn về phía Mạc lão, có thể đoàn kết được hay không thì phải xem thái độ của Thái Sơ Tiên Cung.
Mạc lão trịnh trọng nói: “Nếu Trần Mục có dã tâm thống trị Tiên giới, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta chắc chắn sẽ ngăn cản, cũng mong Thái Thanh Thiên Cung giải quyết ổn thỏa ân oán riêng với hắn, bên ngoài vẫn còn uy hiếp của Ma Thần, thái độ của lão tổ chúng ta là đoàn kết hợp tác, không muốn tổn hại nội bộ.”
Tiêu Ngọc cau mày, lạnh lùng nói: “Mạc lão, đừng xem thường dã tâm của Trần Mục, sau khi hẳn hủy đi Thanh Hư Động Thiên thì còn cướp đoạt sạch sẽ tài nguyên của Thanh Hư Động Thiên, sau khi hủy diệt Thái Thượng Tiên Cung còn trực tiếp cải tạo nơi đó thành Quang Minh thành nhảm nhí gì đó, có thể tiếp nhận ngàn vạn bách tính, làm như vậy là để thờ phục Quang Minh Nữ Thần.”
“Thờ phụng Thần tộc?”
Thế lực Tiên giới đều cau mày, bọn họ không có thiện cảm với Thần tộc, Tiêu Ngọc lạnh giọng nói: “Hắn có được sự hỗ trợ của Thần tộc, đương nhiên phải cung phụng Thần tộc, sau này khu vực chúng ta ở cũng có khả năng sẽ thờ phụng Thần tộc.”
“Không chỉ cung phụng Thần tộc mà có thể còn cung phụng bản thân hắn, chúng ta cũng có tai mắt ở nhân gian, những người thờ phụng Quanh Minh Nữ Thần và Trần Mục thật sự không ít!”
Lão giả của Tây Huyền Động Thiên gật đầu: “Không sai, chúng ta cũng nhận được tình báo như thế.”
Tiêu Ngọc trầm giọng nói: “Mạc lão, Trần Mục có thể hủy diệt Thái Thượng Tiên Cung, Thần tộc có công đầu, ba vị đại năng Thần tộc vây công Tạ lão tiền bối, ông ấy bị bao vây đánh chết, đây là sự thật mà rất nhiều thế lực đều biết, hắn cung phụng Thần tộc vì nguyên nhân gì mọi người hẳn cũng hiểu rõ.”
Lão giả của La Phù Động Thiên trầm giọng nói: “Tên này cấu kết với Thần tộc, đôi cánh ngày càng to lớn, nếu như không giải quyết bây giờ thì sau này Tiên giới sẽ lại bị Thần tộc thống trị lần nữa.”
Lão bối cường giả trong đại điện lũ lượt gật đầu, những điều này đã chạm đến phòng tuyến cuối cùng của bọn họ, Mạc lão của Thái Sơ Thiên Cung trầm giọng nói: “Nếu như Trần Mục thật sự là quân cờ của Thần tộc, Thái Sơ Tiên Cung chắc chắn sẽ ủng hộ quyết định của Thái Thanh Tiên Cung, chuyện này còn phải chờ thương thảo, ta phải quay về bàn bạc với lão tổ trước, sẽ nhanh chóng cho Tiêu cung chủ đáp án.
Tiêu Ngọc trầm giọng nói: “Vẫn mong Thái Sơ Tiên Cung sớm ra quyết định, nếu còn cho Trần Mục cơ hội hít thở thì chúng ta có liên thủ cũng phí công.”
Các đại thế lực nhao nhao gật đầu, hiện giờ bọn họ rất kiêng kỵ Trần Mục, chỉ có Thái Sơ Tiên Cung và Thái Thanh Tiên Cung liên thủ thì bọn họ mới có tự tin.
Mạc lão trầm giọng nói: “Cho dù chúng ta liên thủ thì xác suất có thể loại trừ Trần Mục cũng không cao.”
Tiêu Ngọc trầm giọng nói: “Mạc lão yên tâm, ta sẽ liên lạc với hai vị Chí Tôn của Yêu tộc, cộng thêm lực lượng của Thái Sơ Tiên Cung chắc chắn có thể đánh tan liên minh của Trần Mục.”
Mạc lão đứng dậy: “Bây giờ lão phu trở về, có kết quả sẽ thông báo cho Tiêu cung chủ đầu tiên.”
“Đa tạ Mạc lão.”
Khi Mạc lão rời khỏi, các lão bối cường giả cũng lần lượt rời đi, đại điện trở nên vắng lặng, Tiêu Ngọc trầm giọng nói: “Huyền m, tìm được cách khống chế Sở Sở chưa?”
Ôn Huyền m trầm giọng nói: “Bẩm công chủ, tuy rằng có biện pháp nhưng không biết có được hay không, nếu như thất bại thì có thể sẽ phản phệ linh hồn hiện hữu của nàng ta.”
“Nhất định phải nghĩ cách khống chế Sở Sở, tuyệt đối không thể để Trần Mục lợi dụng Sở Sở đối phó với chúng ta!”
“Huyền m tuân mệnh.”
Thái Thanh Tiên Cung đang nghĩ cách đối phó Trần Mục, suy cho cùng Vũ Châu là vùng đất màu mỡ, nếu như bọn họ giành chiến thắng thì còn có thể chia cắt tài nguyên của Vũ Châu.
...
Vũ Châu, Nam Cung gia.
Nam Cung gia tộc nằm ở chỗ sâu trong dãy núi.
Xung quanh có kết giới, mây mù lượn quanh, người bình thường không cách nào đến gần được, vật chất Tiên giới bên trong dày đặc.
Chỗ này có thành thị rộng lớn, trong thành thị cũng có lượng lớn bách tính, một phần là hậu duệ của Nam Cung gia, còn phần nhiều là hậu duệ của nô bộc Nam Cung gia.
Chương 690 Cổ Tộc Ẩn Thế (2)
Nội tộc của Nam Cung gia không ở trong thành mà là trong núi lớn ở bên ngoài thành, nơi đây có rất nhiều cung điện lầu các, còn có rất nhiều tu tiên giả cường đại.
Trần Mục đi theo Nam Cung Hùng vào trong tộc, phát hiện số lượng tiểu bối trong tộc không nhiều nhưng đều là tinh anh, hơn nữa ở sâu trong tộc còn có sự tồn tại cường đại.
Gia chủ của Nam Cung gia cũng đi ra nghênh đón, rất nhiều tiểu bối đến vây xem, Nam Cung Hùng cười nói: “Vị này chính là Trần Mục danh chấn Tiên giới.”
Cường giả trung niên dẫn đầu kích động chắp tay: “Ta là gia chủ Nam Cung Hạo của Nam Cung gia, bái kiến Trần huynh, chuẩn bị không chu đáo xin hãy lượng thứ.”
Trần Mục xua tay: “Không sao, ta chỉ tình cờ muốn đến xem thôi, làm phiền rồi.”
“Không phiền, Trần huynh mời vào trong.” Nam Cung Hạo trông như trung niên nhưng cũng đã khá lớn tuổi, vậy mà mở miệng cứ gọi một tiếng Trần huynh, vô cùng nhiệt tình.
Các tiểu bối xung quanh đều sôi sục.
“Wa, đó chính là Trần Mục, trông trẻ tuổi thật đấy, đúng là tuổi trẻ tài cao!”
“Hắn san bằng Thanh Hư Động Thiên, sau đó lại san bằng Thái Thượng Tiên Cung, chiến tích huy hoàng.”
“Nếu như hắn có thể liên hôn với Nam Cung gia chúng ta thì tốt biết bao, Nam Cung gia chúng ta chắc chắn có thể quật khởi lần nữa, tái hiện huy hoàng viễn cổ.”
Đám tiểu bối đều đi theo hóng chuyện.
Trần Mục nhìn thấy nội tình của Cổ tộc, tuy rằng hậu duệ đích hệ không nhiều nhưng đều là tinh anh, hơn nữa bọn họ cũng đoàn kết hơn các thế lực giống như Thái Thượng Tiên Cung.
Nam Cung Hùng dặn dò nói: “Ngươi mau đi thông báo cho lão tổ tông, cứ nói là Trần Mục tiểu hữu đến.”
“Vâng ạ tộc lão.”
Nam Cung hạo lập tức đi đến cấm địa nội tộc.
Nam Cung Hùng dẫn Trần Mục đến tổ trạch nội tộc, sau đó đích thân hầu hạ: “Tiểu hữu, mời dùng trà.”
“Đa tạ.”
Trần Mục đứng dậy hành lễ, sau đó bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, hương vị nồng đậm, dư vị vô tận, có loại cảm giác sảng khoái tinh thần.
Chén trà này thật không đơn giản.
“Tiền bối, trà này không tệ.”
“Ha ha ha, tiểu hữu quả nhiên là người lành nghề, Tiên giới vốn có cây ngộ đạo cổ lão, đáng tiếc đã bị chặt mất, lá trà này cũng trở thành tuyệt phẩm.”
Trần Mục có thể cảm nhận được thành ý của Nam Cung gia.
Nam Cung Hùng cũng bưng trà đến cho Hư Ảnh, Hư Ảnh đứng bên cạnh Trần Mục cũng không ngồi xuống.
Hư Ảnh uống trà xong, nhàn nhạt nói: “Cái cây này vốn có từ lúc thiên địa sơ khai, được xem là cây Thiên Đạo, không ngờ lại bị kẻ vô tri chặt đứt.”
Nam Cung Hùng trầm giọng nói: “Trong mắt tu tiên giả chúng ta, con người có thể chiến thắng trời đất.”
“Thiên Đạo không thể mạo phạm, các ngươi không biết mà thôi.” Hư Ảnh lạnh giọng nói.
Nam Cung Hùng cảm thấy bị mạo phạm: “Thiên Đạo trong miệng các người là trời? Hay là thần?”
Trần Mục nói đùa: “Cho dù Thiên Đạo là thứ gì, nếu như Thiên Đạo bất công, ta sẽ thay trời hành đạo.”
Hư Ảnh xem thường tu tiên giả, nhưng hắn ta lại bội phục Trần Mục, cảm thấy hắn không giống với đám người kia.
Nam Cung Hùng gật đầu, trong mắt hắn ta mang theo sự tán thưởng, hắn ta nhìn thấy tương lai tương sáng trên người Trần Mục.
Trần Mục nhìn ra ngoài cửa, hắn cảm giác được dao động đặc thù, hắn đứng dậy lần nữa, Nam Cung Hạo đang đỡ lão tổ tông khí huyết suy bại tiến vào đại sảnh.
Nam Cung Hùng cung kính nói: “Lão tổ tông, đây chính là Trần Mục tiểu hữu có lòng đến thăm ngài, còn số hồng thạch này đều là lễ vật tiểu hữu mang tặng.”
Lão giả mặc bộ bạch bào cũ kỹ, bên trên còn có thể nhìn thấy bụi trần, mái tóc dài trắng xám, nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cây, bộ râu trắng rủ xuống ngực.
“Vãn bối Trần Mục bái kiến lão tiền bối.”
Trần Mục chắp tay tỏ ý với lão giả, lão giả cười gật đầu: “Tương tự với tính toán của lão phu, phong thần tuấn lãng, sau này Tiên giới còn phải nương nhờ vào tiểu hữu, tương lai của chúng ta đều ở trong tay ngươi.”
”Đa tạ lão tiền bối khen ngợi.”
Trần Mục có thể cảm nhận được khí thế đặc thù trên người lão giả, đây không phải là cường giả bình thường, thời đỉnh phong của ông ta không kém gì Chí Tôn, có lẽ còn mạnh hơn Chí Tôn.
Hư Ảnh có phòng bị với lão giả trước mắt, cường giả có thể khiến hắn ta xem trọng không nhiều.
“Lão tiền bối, ngài mau ngồi xuống.”
“Được, đều ngồi cả đi.”
Nam Cung Hạo đỡ lão tổ tông ngồi xuống, Nam Cung Thần đã rất nhiều năm không xuất hiện ở bên ngoài, Nam Cung Hùng đưa hồng thạch cho ông ta: “Lão tổ tông, có hồng thạch, ngài vẫn có thể khôi phục khí huyết.”
Nam Cung Thần gật đầu nói: “Đa tạ tiểu hữu, tuy rằng hồng thạch không thể kéo dài sinh mệnh nhưng có thể khiến lão phu đỉnh phong huy hoàng trong thời gian ngắn, còn có thể tiếp tục phát ra nhiệt dư,”
Trần Mục có hơi nghi hoặc, hiếu kỳ nói: “Không dùng hồng thạch đối với ngài cũng vô dụng?”
Nam Cung Thần khẽ lắc đầu: “Hữu dụng, hồng thạch có thể khôi phục khí huyết của lão phu, đối với tu tiên giả mà nói rắc rối gặp phải đầu tiên chính là khí huyết suy bại, sau đó mới là suy kiệt thần hồn, khí huyết suy bại còn có thể nghĩ cách, suy kiệt thần hồn là đau đớn nhất.”
“Lão tiền bối, suy kiệt thần hồn có cách nào giải quyết không?” Trần Mục tò mò nói.
Nam Cung Thần gật đầu: “Cách cũng có, cần có đại dược tinh thần đỉnh cấp nhất, nếu như Tiên giới có thể tìm được thì lão phu cũng không có dáng vẻ như bây giờ.”
Ông ta đã sống năm tháng dài đằng đẵng, thời gian còn dài hơn tam đại Chí Tôn của tiên cung, hiện giờ khí huyết suy bại, thần hồn khô kiệt, thời gian còn lại của ông ta không nhiều.
Trần Mục cười nói: “Cảnh giới Tiên Vương trở lên là có thể chuyển thế, ngài có từng nghĩ đến việc chuyển thế chưa?”
Nam Cung Thần lắc đầu: “Nếu như lão phu chuyển thế, Nam Cung gia sẽ không lâu dài, không sợ tiểu hữu chê cười, lão phu sợ luân hồi, sợ không còn là ta nữa.”
Hư Ảnh bỗng nhiên lên tiếng: “Ta biết nơi nào có đại dược phục hồi nguyên thần, nhưng chỗ đó không thuộc về Tiên giới cũng không ở trong hiện thực.”
Trần Mục và Nam Cung Thần đều nhìn về phía Hư Ảnh.
Hư Ảnh trầm giọng nói: “Vùng đất Thái Hư, ở giữa âm dương, chỉ có tinh thần thể có thể đến đó, đại dược mang về từ đó có thể để nguyên thần hấp thụ.”
Bình luận facebook