-
Chương 631-635
Chương 631 Mối Nguy Của Trần Gia (3)
Lão giả áo xanh trầm giọng nói: “Bên ngoài Trần gia rất quỷ dị, giống như mê cung, ta vào không được, hơn nữa ta còn đụng phải tiểu bối của Trần gia, tuổi còn trẻ đã là cường giả Kiếm Thánh, sợ rằng sẽ gây ra động tĩnh nên không ra tay.”
Người trung niên đeo mặt nạ kinh ngạc thốt lên: “Trần gia ở Bắc Hoang quả nhiên không đơn giản, chúng ta không cần tấn công, chỉ cần hợp tác với thế lực Tiên giới để cường giả Tiên giới giáng xuống, việc còn lại không cần chúng ta phải nhọc lòng.”
Lão giả áo xanh trầm giọng nói: “Ta thấy phía trên Trần gia có tia sáng bay lên, bên trong đó chắc chắn có tạo hóa, chỉ cần Trần gia bị san bằng thì những thứ đó đều là của chúng ta.”
Lão giả trung niên trầm giọng nói: “Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta làm ngay đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Mọi người lũ lượt gật đầu.
Tiểu Côn ẩn nấp trong hư không, nó nghe được tin tức thì lập tức trở về Trần gia: “Không hay rồi, Dĩnh Dĩnh tỷ, bọn họ chuẩn bị động thủ với Trần gia!”
Trần Dĩnh ở diễn võ trường, nàng ta đã bảo Trần Hãn dẫn đám Trần Tô và Trần Đồng về nhà.
“Bọn họ có mấy người?”
“Tổng cộng có sáu người, đều vô cùng mạnh, hơn nữa trên người bọn họ còn có lá cờ đặc thù.”
Trần Dĩnh không biết còn có uy hiếp khác hay không, vẻ mặt nàng ta ngưng trọng nói: “Thất Thất, muội ở lại Trần gia đợi mấy người tiểu muội trở lại, ta đi giải quyết bọn họ trước.”
Thất Thất trông thì nhỏ nhắn yêu kiều, sức chiến đấu nó bạo phát ra còn mạnh hơn Thiên Tiên: “Dĩnh Dĩnh tỷ, không thành vấn đề, muội sẽ bảo vệ mọi người thật tốt.”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch phát giác được nguy hiểm, bọn chúng xếp chồng lên nhau, mở to mắt không đùa giỡn nữa.
Trần Dĩnh mặc váy đỏ, rời khỏi Trần gia trong nháy mắt, ngay khi nàng ta vừa rời khỏi, ở cách Hắc Thạch thành không xa sáu tia quang mang rực rỡ cũng phóng lên không trung.
Bầu trời bị xé toạc, kim quang tuôn chảy, cảnh tượng này đã rất nhiều năm không xuất hiện, người dân đều nhìn về phía xa, mấy người Trần Dao đang chuẩn bị quay về Trần gia.
“Cha, đại bá, chúng ta mau trở về!” Trần Dao cảm thấy sắp có rắc rối ập đến, nhất định phải nhanh chóng trở về Trần gia, ở đó sẽ khá an toàn.
Trần Nghiêm và Trần Uy gật đầu, bọn họ chạy về Trần gia với tốc độ nhanh nhất, Trần Dĩnh và Tiểu Côn đến vùng đồng bằng bên ngoài Hắc Thạch thành, đám người lão giả áo xanh bố trí sáu cây trận kỳ, dễ dàng mở ra Tiên môn.
Sau Tiên môn có chín thân ảnh giáng xuống.
Con số to lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên, đủ để thấy được bọn họ là có chuẩn bị mới tới.
Trần Dĩnh không quan tâm đến Kiếm Tiên trên trời, nàng ta xông vào vùng phụ cận trận kỳ trong nháy mắt, muốn vung kiếm để chém đứt trận kỳ, người trung niên đeo mặt nạ vung kiếm ngăn cản.
Khoảnh khắc hai thanh kiếm va chạm vào nhau, người trung niên đeo mặt nạ bị đánh lui lại, trong mắt đầy vẻ không dám tin, hắn ta sở hữu tiên lực mà lại có thể bị chấn khai dễ dàng.
Lão giả áo xanh và bốn vị lão bối cường giả còn lại ra tay cùng lúc, bọn họ sẽ không để Trần Dĩnh thành công dễ dàng.
Hai mắt Trần Dĩnh hiện lên hỏa quang, màu tóc cũng hiện lên ánh sáng màu đỏ vàng, lực lượng của nàng ta khiến không gian bị biến dạng, lão giả áo xanh ngăn trước mặt nàng ta bị chặn ngang chém đứt, bốn vị lão bối cường giả còn lại toàn bộ đều bị trọng thương.
Tuy nhiên cường giả Tiên giới đã giáng xuống, ba vị cường giả Tiên giới liên thủ giết về phía Trần Dĩnh, Tiên Kiếm của bọn họ bùng nổ năng lượng khủng bố, Trần Dĩnh bị ép phải lui lại.
Ba vị này đều là cường giả Kiếm Tôn, đặt ở Tiên giới đều là cấp bậc trưởng lão tông môn.
Cảnh giới càng cao thì hung hiểm vượt giới chiến đấu cũng càng cao, rất dễ gặp phải phản phệ, nhưng để bắt được người nhà của Trần Mục, Thái Thượng Tiên Cung không tiếc dốc hết vốn liếng.
Sáu vị còn lại có ba vị Đại Kiếm Tiên, còn có ba vị là cường giả Kiếm Quân, trong đó có hai vị cường giả Kiếm Quân ở gần trận kỳ để trông coi, ngăn chúng bị phá hủy.
Vị cường giả Kiếm Quân còn lại dẫn theo ba vị Đại Kiếm Thiên xông thẳng đến Trần gia, Trần Dĩnh thấy vậy thì kinh hãi.
Ba vị cường giả Kiếm Tôn ra tay cùng lúc, Trần Dĩnh cắn chặt răng bạc, lửa giận trong cơ thể bùng lên, chiến giáp hỏa hồng bao phủ khắp toàn thân, sau đó bỗng nhiên xuất hiện hai thanh chiến chùy, nàng ta lập tức hóa thân thành nữ võ thần.
Lúc chiến chùy và Tiên Kiếm va chạm nhau, âm thanh bùng nổ vang lên không ngừng, ba vị cường giả Kiếm Tôn đều cảm thấy tốn sức, vốn dĩ Trần Mục đã đủ khủng bố, ai có thể ngờ được người trong tộc Trần gia ở nhân gian lại có thể hung mãnh như thế!
Thất Thất hóa thành Tuyết Kỳ Lân bay lên không trung, trong mắt nàng ta mang theo hàn ý, nó nhìn bốn vị cường giả Tiên giới lao về phía sơn mạch Trần gia, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đại Tráng lao ra từ trong sơn mạch, nó gầm thét lên bầu trời, tiếng gầm vang vọng cả mây xanh, tiếp đó nó bay lên không trung, một bước nhảy mấy trăm trượng, muốn ngăn cản bọn họ xông vào Trần gia, thế nhưng Kiếm Quân dẫn đầu chỉ tùy tiện vung tay là Đại Tráng đã rơi xuống từ trên cao.
Ầm ầm!
Đại Tráng đập mạnh vào núi, máu thịt be bét, nó nằm hấp hối trong vũng máu.
Trần Hãn nhìn thấy cảnh này thì muốn lao ra ngoài, hắn ta biết chính mình ra ngoài sẽ chỉ gây thêm phiền phức, móng vuốt của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cào ra mấy dấu vết trên mặt đất, hai chúng nó hoàn toàn không thể làm gì được, chỉ có thể lo lắng suông.
Cường giả kiếm quân nhìn thấy trận pháp bên ngoài Trần gia thì trực tiếp nhấc tay vung kiếm, trận pháp bị phá vỡ, mây mù tan biến, Trần gia lộ ra trước mặt cường giả Tiên giới.
Tuy nhiên, ngay lúc bốn vị cường giả Kiếm Tiên đến gần Trần gia, sát ý bất ngờ ập đến, Tru Tiên Kiếm Trận do Trần Mục chôn ở đây được kích hoạt, kiếm quang quét ngang bầu trời, có hai bị Đại Kiếm Tiên ngã xuống tại chỗ, Kiếm Quân vội vàng bỏ chạy, còn có một vị Đại Kiếm Tiên bị thương trốn thoát từ Trần gia.
Sau khi Kiếm Quân rút lui, hắn ta chú ý thấy Trần Dao và huynh đệ Trần Uy đang chuẩn bị quay về Trần gia, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra bọn họ là người trong tộc Trần gia: “Bắt bọn chúng lại.”
Chương 632 Trần Dao Bị Bắt (1)
Tiên giới, Trần Mục vẫn đang bế quan tu luyện trong sơn động, hắn đột nhiên thấy tinh thần bất an, sau đó thông qua thần hồn ấn ký để lại trong Tru Tiên Kiếm Trận cảm ứng được Trần gia gặp nguy hiểm.
Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn, ý thức của hắn quay về nhân gian, phát hiện Trần gia gặp phải rắc rối lớn.
Trên vùng bình nguyên bên ngoài Hắc Thạch thành, Trần Dĩnh được áo giáp hỏa hồng bao bọc, hai tay cầm chiến chùy, mỗi lần khua tay, không gian vặn vẹo tạo ra vòng xoáy.
Loảng xoảng!
Có cường giả Kiếm Tôn bị Trần Dĩnh đánh lui, Tiên Kiếm của ông ta tuột ra khỏi tay, tiên giáp trước ngực vỡ vụn, cỗ thần lực đáng sợ này khiến bọn họ phát lạnh sau lưng.
Trần gia còn đáng sợ hơn tưởng tượng của bọn họ.
“Nghĩ cách ngăn cản nàng ta!”
Hai vị Kiếm Tôn còn lại cùng lúc lấy pháp khí ra, hai xiềng xích kim sắc quấn về phía Trần Dĩnh, sức lực của Trần Dĩnh vô cùng kinh khủng, hai vị Kiếm Tôn dốc hết sức khống chế xiềng xích cũng rất miễn cưỡng.
Cường giả Kiếm Tôn bị đánh lui cũng vội vàng lấy xiềng xích kim sắc ra, tổng cộng ba đầu xiềng xích quấn lấy trên người Trần Dĩnh, thần lực trong cơ thể nàng ta đang cuộn trào, xiềng xích đều bị đốt đến đỏ rực.
Ba vị cường giả Kiếm Tôn dốc hết sức mình, cánh tay nổi lên gân xanh, nếu như không mang theo pháp khí thì ngay cả cơ hội trì hoãn bọn họ cũng không có.
Trần Dĩnh muốn thoát khỏi xiềng xích, nàng ta nhìn thấy muội muội Trần Dao ở phía xa gặp nguy hiểm.
“Tiểu muội!”
Lòng Trần Hãn nóng như lửa đốt, hắn ta bay lên không trung chuẩn bị xông ra chi viện cho Trần Dao.
“Tiểu Hãn, bình tĩnh đi!”
Trần Mục đột nhiên xuất hiện trong thức hải của Trần Hãn, Trần Hãn kích động nói: “Ca ca, mau giúp đỡ Dao Dao, muội ấy gặp nguy hiểm.”
Trần Mục cũng lo lắng, nhưng bây giờ hắn ở Tiên giới xa xôi cũng không cách nào thuấn di đến nhân gian.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Đệ ở lại trong nhà trông chừng mọi người, ta sẽ nghĩ cách.”
Trần Hãn nghe vậy thì ở lại trong nhà, đám Trần Tô và Trần Đồng đều đến đình viện, Đường Uyển nhìn thiên địa bên ngoài đổi màu thì biết đã có chuyện lớn xảy ra.
Đường Uyển nhìn hai vị cường giả Tiên giới lao về phía Trần Dao, tim bà không khỏi đập loạn xạ.
Nếu như là trước kia thì Đường Uyển sẽ không lo lắng, nhưng hiện giờ Trần Mục không ở bên cạnh.
Thất Thất giẫm lên băng tuyết đuổi theo, cường giả Kiếm Quân quay người lại: “Ta đối phó với thần thú vị thành niên, Vương Thái, ngươi xử lý bọn họ.”
Cánh tay của Vương Thái bị thương nhưng vẫn là Đại Kiếm Tiên, hắn ta không thèm đặt Trần Dao vào mắt.
“Cha, đại bá, hai người lùi lại!”
Trần Dao cầm Yên Lam trong tay, tư thế hiên ngang, Trần Nghiêm và Trần Uy không muốn kéo chân, bọn họ lập tức lùi lại, Vương Thái cầm Tiên Kiếm đánh tới.
Vương Thái vung kiếm lên, tiên quang bay đến trước mặt, Trần Dao cầm Yên Lam trong tay không hoảng không vội, nàng ta thi triển kiếm kỹ, mấy chục tia kiếm quang phá không bay ra.
Mặc dù Trần Dao giải phóng rất nhiều kiếm quang, nhưng lập tức đã bị tiên quang của Vương Thái chém tan, nàng ta chỉ có thể dùng Yên Lam cứng rắn chống lại tia tiên quang kia.
Ầm ầm!
Tiếng bùng nổ vang lên.
Trần Dao bị đánh lui mấy chục trượng.
Sức lực của bọn họ chênh lệch xa nhau.
Trần Mục muốn điều động Tru Tiên Kiếm Trận của Trần gia nhưng hắn chú ý thấy đằng sau Tiên môn còn có cường giả nhìn chằm chằm như hổ đói, nếu như điều động Tru Tiên Kiếm Trận đến chi viện thì trong nhà có thể càng thêm nguy hiểm.
Thất Thất nhả Tuyết Châu ra, vạn dặm đóng băng trong chốc lát, Trần Mục từng nhìn thấy viên Tuyết Châu kia, hắn từng phong ấn Tuyết Kỳ Lân dẫn đến Yêu vực tràn ngập gió tuyết.
Tuyết Châu là bản mệnh châu của mẫu thân Thất Thất, Tuyết Kỳ Lân to lớn bước ra từ trong tuyết, ngay cả cường giả Kiếm Quân cũng cảm nhận được hàn ý.
Trần Mục cũng chỉ có thể đặt hy vọng vào Thất Thất.
Tuy nhiên phía sau Tiên môn đột nhiên có một cây huyết phiên thiếu khuyết rơi xuống, bay phấp phới trong gió tuyết, gió tuyết cũng bị đứng lại, trên ngọn cờ kia nhuốm tiên huyết của cường giả tuyệt thế, uy lực kinh người!
Trần Mục nắm chặt thành quyền, hắn muốn quay về giúp đỡ, hiện giờ chỉ có Trấn Thiên Ấn mới có thể nghịch thiên đổi mệnh, nhưng thương tổn lớn trên người hắn vẫn chưa lành lại, cái giá của việc cưỡng ép sử dụng có thể khiến thân tử đạo tiêu.
“Ca, huynh nhìn kĩ đây!”
Lúc Trần Mục đang nghĩ cách, giọng nói thanh thúy của Trần Dao vang lên bên tai, hắn biết tiểu muội có thể cảm ứng được sự tồn tại của chính mình.
Trần Dao biết ý thức của Trần Mục đang ở gần đây, nàng ta muốn chứng minh bản thân, bàn tay mảnh khảnh siết chặt Yên Lam, toàn thân nở ra kim quang chói mắt, mi tâm hiện lên đường văn kim sắc, đó là tộc văn của Trần gia.
Trần Mục nhìn Trần Dao, sức lực bây giờ của nàng ta đã tăng vọt, miễn cưỡng có thể giao đấu với Đại Kiếm Tiên, nhưng cái giá phải trả rất nghiêm trọng, nó sẽ rút hết sinh mệnh bản nguyên của nàng ta.
Vương Thái lại giết đến lần nữa, Trần Dao vung kiếm đối đầu chính diện, kiếm quang do Yên Lam giải phóng chiếu rọi bầu trời, nó chói lóa như mặt trời.
“Á!”
Vương Thái có chút khó chống đỡ được dưới thế công kích ác liệt của Trần Dao, cánh tay hắn ta bị Tru Tiên Sát Trận làm bị thương, không thể phát huy toàn bộ thực lực, ngay vào lúc này, cường giả Kiếm Quân bị Thất Thất cản chân rảnh tay xông đến, nháy mắt hắn ta đã đến chiến trường, Trần Dao cảm nhận được áp lực.
Cường giả Kiếm Quân vung kiếm về phía Trần Dao, nàng ta không hề sợ hãi nhấc Yên Lam lên nghênh đón.
Răng rắc!
Tiếng Yên Lam vỡ vụn.
Tiên Kiếm của cường giả Kiếm Quân sử dụng sắc bén hơn, tiên lực của hắn ta càng mạnh hơn, lúc Yên Lam bị phá nát còn có kiếm quang rơi xuống đầu vai Trần Dao, có huyết hoa nở rộ.
“Tiểu cô!”
“Dao Dao!”
Mọi người trong Trần gia đều có vẻ mặt căng thẳng, hốc mắt Trần Tô đỏ lên, Trần Đồng nắm chặt tay thành quyền, cắn răng nghiến lợi, Trần Nghiêm và Đường Uyển đều đau thắt cả lòng.
Hai tay Trần Thiên Nam đều đang run rẩy, ông ta không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn tôn nữ một mình chiến đấu.
Trần Hãn tìm kiếm thân ảnh của Trần Mục: “Tam ca, mau giúp Dao Dao đi!”
Thất Thất bị tiên phiên nhuốm máu giam cầm, nàng ta không thể hỗ trợ Trần Dao, Trần Dĩnh bị mắc kẹt trong xiềng xích kim sắc, bây giờ Trần Dao tứ cố vô thân.
Chương 633 Trần Dao Bị Bắt (1)
Váy trắng của Trần Dao bị nhuộm đỏ nửa bên, nàng ta cầm thanh kiếm gãy, không hề có ý nghĩ chùn bước, tộc văn ở mi tâm càng lúc càng sáng, cường giả Kiếm Quân không cho nàng ta cơ hội hít thở, hắn ta và Vương Thái liên thủ xông tới.
Ý thức của Trần Mục đến gần Trần Dao, hư ảnh của hắn chồng lên Trần Dao, cùng nàng ta nắm lấy Yên Lam.
Trần Dao bỗng trở nên tự tin, nàng ta cầm thanh kiếm gãy né tránh sự bao bọc của hai vị cường giả Tiên giới, dùng tàn kiếm liên tục phóng ra kiếm quang.
Không biết vì sao mà trong lòng lại nghe thấy giọng nói của ca ca, nàng ta trở nên linh hoạt dưới sự chỉ điểm của Trần Mục, va chạm chính diện không thể giành chiến thắng, nàng ta dùng đường vòng để trì hoãn.
Cường giả Kiếm Quân và Vương Thái đều không thể đối phó với một Trần Dao đột nhiên trở nên linh hoạt, nàng ta giống như nước, quá linh hoạt, bọn họ không cách nào hạ gục Trần Dao.
“Đi bắt bọn họ!”
Cường giả Kiếm Quân đột nhiên nhìn sang Trần Nghiêm và Trần Uy, mặc dù bọn họ đã chạy ra rất xa nhưng ở trước mặt cường giả Tiên giới thì chút khoảng cách này không tính là gì.
Trước tình hình như thế, Trần Dao không còn nghe theo Trần Mục chỉ huy nữa, nàng ta chủ động đến gần Vương Thái, thanh kiếm gãy bắn ra cường quang, không gian đều bị chém cắt.
Thanh kiếm gãy của Trần Dao xuyên qua cơ thể Vương Thái, kiếm quang kim sắc rực rỡ chói mắt, cường giả Kiếm Quân bên cạnh cũng trừng to mắt, hắn ta đột ngột giơ tay đánh về phía Trần Dao.
Phụt!
Trần Dao ho ra máu dữ dội, nàng ta như con diều đứt dây rơi xuống từ trên cao, trong mắt Trần Mục mang theo sát ý, giữa thiên địa bỗng nhiên tối sầm lại ngoại trừ Tiên môn kim sắc.
Cường giả Kiếm Quân lạnh sống lưng, hắn ta ngắm nhìn bốn phía nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ uy hiếp nào, giữa thiên địa đột nhiên xuất hiện con mắt kim sắc.
Đôi mắt kim sắc kia xuất hiện từ chỗ sâu trong hư không, không gian đều đang chấn động, người trong tộc Trần gia đều cảm thấy quen thuộc, Đường Uyển kích động hét lên: “Mục Nhi!”
Khi đôi mắt kia xuất hiện, toàn bộ cường giả nhân gian đều cảm ứng được, đó là lực lượng khiến tim bọn họ đập liên hồi, ngay cả cường giả đến từ Tiên giới cũng vì vậy mà run rẩy.
Kiếm Quân làm Trần Dao trọng thương tê dại cả da đầu, hắn ta muốn chạy trốn nhưng cơ thể lại không cách nào cử động được, không gian quanh thân bị khóa chặt, trong đôi mắt kim sắc bắn ra lôi quang trắng bạc.
Vẻ mặt cường giả Kiếm Quân kinh hãi, hắn ta bị bóng đen của cái chết bao phủ, lôi quang bạc trắng thôn phệ hắn ta.
Ở đằng xa, Trần Dĩnh phẫn nộ thoát khỏi tất cả xiềng xích, thần lực khủng bố khiến bọn họ run sợ.
Có Kiếm Tôn lên tiếng: “Mau đến giúp đỡ!”
Hai vị Đại Kiếm Tiên canh giữ ở gần trận kỳ cũng tham gia trận chiến, tay Trần Dĩnh cầm chiến chùy, mỗi lần công kích đều có cường giả Tiên giới vị nàng ta đánh trọng thương.
Tiểu Côn tìm được cơ hội, hắn ta bơi ra từ hư không, hóa thân thành Cự Côn mấy chục trượng, nhanh chóng vẫy đuôi, sáu cây trận kỳ bị phá hủy, Tiên môn bắt đầu khép lại.
Tất cả cường giả Tiên giới còn sống đều hoảng hốt.
Tiên phiên nhuốm máu trấn áp Thất Thất đột nhiên rút lui, nó cuống lấy Trần Dao đang rơi xuống phóng về phía Tiên môn, đôi mắt kim sắc to lớn kia nhìn chằm chằm vào tiên phiên.
Giữa thiên địa có cỗ lực lượng thần bí muốn giữ lại tiên phiên nhuốm mắt, Tiêm môn sắp khép lại, Trần Mục mượn lực lượng của Trấn Thiên Ấn hiện hóa ở nhân gian cần phải trả cái giá cực lớn, hắn không muốn tiểu muội gặp chuyện.
Người trong tộc Trần gia nhìn lên chỗ cao, Đường Uyển đã lệ chảy đầy mặt, bà nhìn nữ nhi bị thương mà lòng như bị dao cắt, bây giờ nữ nhi vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Đôi mắt kim sắc giải phóng lực lượng thần bí muốn cắt đứt liên hệ giữa tiên phiên và Tiên giới, trước khi Tiêm môn đóng lại, bàn tay to vẫn luôn hạ xuống bắt lấy tiên phiên nhuốm máu, quy tắc trật tự đứt đoạn.
Trần Dao bị mang đến Tiên giới.
Có đạo thân ảnh hùng vĩ được chiếu từ Tiên giới đến nhân gian, đạo thân ảnh kia đỉnh thiên lập địa, toàn thân tản ra khí thế trên trời dưới đất chỉ ta là cao quý.
“Ngươi muốn cứu nàng ta thì đến Thái Thượng Tiên Cung, thả chúng ta quay về, nếu không thì nàng ta sẽ chịu hết mọi tra tấn!”
Năm vị cường giả cầm chân Trần Dĩnh đã có hai vị ngã xuống, ba vị còn lại cũng bị trọng thương, bọn họ thừa cơ trốn về Tiên giới.
“Trả muội muội cho ta.” Trần Dĩnh xông lên trời, trong mắt mang theo lửa giận, nàng ta muốn giải cứu Trần Dao.
Ý thức của Trần Mục tiến vào thức hải của Trần Dĩnh, cảnh cáo nói: “Dĩnh Dĩnh, ta sẽ đi cứu Dao Dao, muội đừng xúc động, bọn họ đang đợi muội tự chui đầu vào lưới!”
Trần Dĩnh nghiến răng, nàng ta nhìn Tiên môn đang biến mất từng chút một, từ khóe mắt có nước mắt rơi ra.
“Dao Dao!”
Đường Uyển trực tiếp ngất đi.
Ngón tay Trần Nghiêm đã đâm sâu vào lòng bàn tay, nước mắt lưng tròng trong hốc mắt, ông cảm thấy mình là kẻ vô dụng nhất, ngay cả năng lực bảo vệ nữ nhi cũng không có.
“Tiểu cô!”
Trần Tô và Trần Đồng đều đã khóc.
Trong đình viện, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng đang khóc.
Trần Nghiêm về nhà chăm sóc cho Đường Uyển, Trần Dĩnh về nhà trông nom Đại Tráng, vừa rồi nó muốn bảo vệ Trần gia nhưng bị cường giả Tiên giới đánh trọng thương, lúc này đang hấp hối.
Trần Dĩnh lấy thần dược ra cứu chữa cho Đại Tráng, Trần Thiên Nam thân là chủ một gia đình cũng đứng ra an ủi mọi người.
Trên bầu trời, đôi mắt kim sắc nhìn chăm chú vào Trần gia, sau đó vùng phụ cận Hắc Thạch thành đổ cơn mưa lớn.
Tuy rằng Trần Dao bị đưa đi nhưng mọi người đều nhìn thấy sức mạnh nội hàm khủng bố của Trần gia, ngay cả cường giả Tiên giới cũng không thể đánh vào Trần gia, ngược lại còn bị đánh lùi.
“Gia gia, đều tại ta không thể bảo vệ tốt cho Dao Dao, ngài yên tâm, ta bảo đảm sẽ mang tiểu muội trở về.”
Trần Thiên Nam nhìn thấy ý thức của Trần Mục, ông ta cũng nhắc nhở: “Tiểu Mục, nhớ kĩ đừng xúc động, bọn họ chắc chắn sẽ nhắm vào ngươi.”
“Gia gia, ngài yên tâm, ta hiểu rõ.” Trần Mục trầm giọng nói, sau đó ý thức của hắn rời khỏi, đôi mắt kim sắc trên bầu trời cũng dần dần biến mất.
Chương 634 Trần Dao Bị Bắt (2)
Trần Thiên Nam nói với tiểu bối của Trần gia: “Vừa nãy Tiểu Mục đã nói với ta hắn sẽ nghĩ cách giải cứu Dao Dao, mọi người không cần lo lắng, chúng ta phải tin tưởng Tiểu Mục.”
Trần Hãn gật đầu, trầm giọng nói: “Đúng, tam ca chắc chắn có biện pháp!”
Trần Tô cầu nguyện với trời cao: “Tam thúc, ngươi nhất định phải mang tiểu cô bình an trở về.”
Trần Hi vẫn đang trên đường tiến đến Huyền Kiếm tông thì phát hiện Trần gia xảy ra chuyện, nàng ta vội vàng quay lại, cho dù ở Huyền Kiếm tông xa xôi Trần Hạo cũng nhìn thấy hướng Hắc Thạch thành gặp chuyện, hắn lập tức theo Tạ Nhã vội chạy về Trần gia.
Tiên giới, trong sơn động hải đảo, Trần Mục không ngừng ho ra máu, huyết dịch hóa thành sương mù dày đặc không tan, hai mắt hắn nhắm chặt lại, bỗng nhiên có hai hàng huyết lệ chảy xuống, sau đó da thịt nhục thân xuất hiện vết nứt, còn hiện lên huyết quang.
Sở Sở nhặt vỏ sò ở bên ngoài, lúc quay lại thì nhìn thấy cả người Trần Mục đầy rẫy vết thương, khuôn mặt nhỏ bị dọa sợ hãi, nàng ta không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể ngồi không bên cạnh.
Trần Mục cưỡng ép thôi động Trấn Thiên Ấn đã dẫn đến phản phệ đáng sợ, nhục thân đã sắp sụp đổ, hắn cưỡng ép ngưng kết lại khí huyết rỉ ra rồi hấp thụ chúng.
Chỉ có khôi phục đỉnh phong mới có thể cứu tiểu muội ra, Trần Mục cố nhịn cơn đau đớn tiếp tục luyện hóa Hỗn Độn Kim Liên, còn lấy Ngũ Hành Kim Linh Châu ra, năng lượng thuộc kim xung quanh điên cuồng đổ xô về phía Trần Mục.
Thái Thượng Tiên Cung, lần ngày bọn họ bị tổn thất nặng nề, may mà thành công bắt được Trần Dao, cường giả Tiên giới đều được mở mang về sự cường đại của nàng ta, đủ để sánh ngang với thiên kiêu Tiên giới.
Lão giả thần bí tóc trắng chạm đến mắt cá chân thu lại tiên phiên nhuốm máu, ông ta quay lưng về phía đám người nhàn nhạt nói: “Chăm sóc nàng ta cho tốt, sau đó giao cho Thái Thanh Tiên Cung.”
Có bà lão bước lên đỡ lấy Trần Dao đang trọng thương hôn mê, cung kính đáp: “Vâng.”
Còn có lão giả lão bối không hiểu: “Lão tổ tông, đây là át chủ bài để chúng ta uy hiếp Trần Mục, ngài giao nàng ta cho Thái Thanh Tiên Cung thì chúng ta phải làm thế nào?”
Lão giả thần bí không trả lời, ông ta biến mất dạng, trưởng lão của Thái Thượng Tiên Cung chỉ có thể nhao nhao bàn luận, thay mặt cung chủ trầm giọng nói: “Thái Thượng Tiên Cung chúng ta đã bị tổn thất nặng nề, cứ tiếp tục lặp lại như thế này thì cho dù có hạ gục Trần Mục cũng không thể trở lại huy hoàng như trước đây, nếu như liên hợp với Thái Thanh Tiên Cung thì tình hình của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều.”
Hai tháng sau.
Trần Mục đã luyện hóa hoàn toàn Hỗn Độn Kim Liên, sức mạnh Hỗn Độn quấn quanh toàn thân, khi thôi động sức mạnh Hỗn Độn, bên ngoài cơ thể như có chiếc chuông đen trong suốt bao phủ.
Vết thương tổn của Trần Mục vẫn chưa lành lại, ánh mắt của hắn trở nên ảm đạm không có ánh sáng, bên ngoài cơ thể vẫn còn rất nhiều vết nứt rõ ràng, đây là cái giá của việc cưỡng ép thôi động Trấn Thiên Ấn, trong cơ thể còn có gân cốt nứt gãy, nếu như tiếp tục thôi động Trấn Thiên Ấn thì có thể hắn sẽ chết hoàn toàn.
Vốn dĩ nhục thân của Trần Mục là mạnh nhất, bây giờ lại chằng chịt vết thương, Hỗn Độn Kim Liên ban cho hắn sức mạnh Hỗn Độn cường ngạnh nhưng không cách nào giúp hắn chữa lành.
“Chỉ có độ kiếp!”
Hiện giờ Trần Mục không còn cách khác, chỉ có tiếp tục độ kiếp mới có thể có hy vọng hồi phục, Tiên giới không thích hợp để độ kiếp, hắn quyết định tiến đến chỗ sâu trong tinh không.
“Sở Sở, ngươi có đói không?”
“Đại ca ca, ta không đói, ta đã học được cách nướng cá, ta nướng cá cho ngươi ăn.”
Trần Mục xoa cái đầu nhỏ của Sở Sở, mỉm cười nói: “Đại ca ca còn có chuyện rất quan trọng, đợi làm xong chuyện thì lại làm cho ta ăn.”
“Ừm ừm.”
Sở Sở gật đầu liên tục.
Trần Mục ra khỏi sơn động, khuôn mặt hắn tái nhợt, mái tóc màu xám trắng, hắn lấy thần thuyền ra sau đó dẫn theo Sở Sở đi đến chỗ sâu trong tinh không.
Trong thần thuyền, Trần Mục tìm được Mộ Hồng Liên thông qua Trấn Thiên Ấn, hỏi thăm nàng ta về tình hình của Tiên giới.
“Chủ thượng.”
“Gần đây Thái Thượng Tiên Cung có động tĩnh gì?”
Mộ Hồng Liên cung kính đáp: “Gần đây Thái Thượng Tiên Cung không có động tĩnh, nhưng tin tức Thái Thanh Tiên Cung truyền ra ngoài có thể lưu ý, Trần Dao đang ở Thái Thanh Tiên Cung.”
Trần Mục khẽ cau mày, Trần Dao lại có thể ở Thái Thanh Tiên Cung, hắn nhớ đến lần mai phục ngoài hang động của Thái Thượng Tiên Cung, chắc chắn là có liên quan đến Thái Thanh Tiên Cung.
“Ta biết rồi!”
Ý thức của Trần Mục biến mất.
Toàn thân Mộ Hồng Liên tràn ngập hàn ý, nàng ta cảm nhận được sự phẫn nộ của Trần Mục khiến nàng ta run rẩy.
“Cùng lúc đối đầu với hai thế lực mạnh nhất Tiên giới, hắn có cơ hội thắng không?” Mộ Hồng Liên lẩm bẩm nói.
Thần thuyền xuyên toa hư không, nửa tháng sau thì đến chỗ sâu trong tinh không, nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhật.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Thần Mâu tinh】
【Phần thưởng: Thái Sơ Thần Nguyên】
Thái Sơ Thần Nguyên là bản nguyên của đại thần cổ lão để lại, nhưng nơi đó ở cấm địa tinh không, Trần Mục thông qua bản đồ của Mộ Hồng Liên tìm được vị trí của Thần Mâu tinh, hắn không chút do dự tiến đến Thần Mâu tinh.
Trần Mục sẽ không bỏ lỡ cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn.
Nam Hoang, Lăng Vân tông.
Triệu Phi Yến đến Lạc Hà phong.
Tần Nghê Thường đang ở trong rừng trúc, nàng ta nhìn thấy Triệu Phi Yến thì hỏi: “Phi Yến, có kết quả không?”
Triệu Phi Yến lắc đầu thở dài: “Sư thúc, sau khi điều tra những cường giả kia lai lịch bất minh, ta đã thông báo với các tông ở Hoang Châu tăng cường đề phòng.”
“Sư thúc, đều do sơ suất của ta mới khiến Trần gia gặp rắc rối, Trần Dao bị bắt đi, ta có trách nhiệm rất lớn.” Triệu Phi Yến tự trách nói.
Tần Nghê Thường than thở: “Chuyện này không trách ngươi, mong là tiểu sư đệ sẽ không quá xúc động.”
Triệu Phi Yến cũng lo lắng như thế, nàng ta biết tính cách của Trần Mục, chắc chắn sẽ đi cứu Trần Dao, đến lúc đó chắc chắn đã có thiên la địa võng đang đợi hắn.
Tần Nghê Thường đứng dậy: “Phi Yến, ta phải đến Trích Tinh phong, ngươi trở về lo việc đi.”
Chương 635 Tiên Cốt Tàn Hồn (1)
Chương 634: Tiên Cốt Tàn Hồn (1)
Triệu Phi Yến gật đầu, sau đó rời khỏi Lạc Hà phong, Tần Nghê Thường đi đến Trích Tinh phong.
Tô Mân đang ngồi uống trà trong viện tử, Tần Nghê Thường khom người hành lễ: “Sư tôn.”
“Nghê Thường, qua đây ngồi đi.”
Tô Mân tự mình rót trà cho nàng ta, Tần Nghê Thường có chút lơ đễnh, nàng ta khó hiểu: “Sư tôn, ngày đó Trần gia gặp nguy hiểm, sao ngài không ra tay?”
Tần Nghê Thường biết sư tôn rất mạnh, dù cho khoảng cách xa xôi cũng có năng lực chi viện cho Trần gia, nhưng ngày đó ông ta lại đứng xuất thần ở Trích Tinh phong.
Vẻ mặt Tô Mân nghiêm túc nói: “Bình thường vi sư không chú ý tới động tĩnh của nhân gian, khoảnh khắc Tiên môn mở ra kia mới phát giác được Trần gia gặp nguy hiểm.”
“Sau Tiên môn có quái vật khổng lồ nhìn chăm chăm vào Trần gia, nếu như hắn ta ra tay thì hoàn toàn không cần phiền phức như vậy, nhưng quái vật khổng lồ kia vào cuối cùng mới ra tay.”
Được Tô Mân nhắc nhở, Tần Nghê Thường bỗng nhiên hiểu ra: “Bọn họ còn muốn nhắm vào sư tôn?”
Tiên giới nhiều lần nhắm vào Lăng Vân tông, chuyện lần này là cường giả Tiên giới đang đợi Tô Mân xuất thủ, trên người ông ta có bí mật mà cường giả Tiên giới muốn lấy được, nhưng đến cuối cùng Tô Mân vẫn không ra tay.
Tô Mân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Nghê Thường, có lẽ chúng ta có thể giúp đỡ Tiểu Mục.”
Trong đôi mắt đẹp của Tần Nghê Thường mang theo nghi hoặc: “Sư tôn, chúng ta giúp tiểu sư đệ bằng cách nào?”
“Vào ngày Trần gia gặp nguy hiểm, Tiểu Mục hiện hóa ở Trần gia, nó mượn lực lượng của Thiên Đạo, vi sư từng nghĩ muốn mượn dùng lực lượng của Thiên Đạo thì buộc có nhận được sự công nhận của Thiên Đạo.”
“Muốn có được sự công nhận của Thiên Đạo thì phải có được sự công nhận của chúng sinh trên thế gian, nó cần có tín đồ, phải để chúng sinh truyền tín ngưỡng cho nó.”
Tần Nghê Thường bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Phi Yến từng nói với con trước khi đi tiểu sư đệ đã bảo nàng xây dựng thần miếu cho sư tỷ, là đạo lý giống như vậy?”
Tô Mân chậm rãi gật đầu, cười nhẹ nói: “Không nhất định phải dựa vào hương hỏa, tín ngưỡng chính là tín ngưỡng, chỉ cần chúng ta muôn người như một thì có thể ngưng kết được lực lượng cường đại, có lẽ có thể giúp được Tiểu Mục.”
Tần Nghê Thường nghe được tin này thì phấn khích đứng bật dậy: “Sư tôn, con có cách!”
Ngày thường nàng ta thích hung dữ với Trần Mục, nhưng trong lòng vẫn yêu thích hắn, đối đãi với hắn như đệ đệ.
Tử Dương phong.
Triệu Phi Yến nghe được tin tức Tần Nghê Thường mang đến cũng rất kích động, nàng ta lẩm bẩm nói: “Sư thúc, thần miếu của sư tôn cũng chẳng có bao nhiêu người thờ phụng, làm thế nào mới có thể khiến mọi người thờ phụng tiểu sư thúc.”
Bọn họ lấy thân phận nữ thần quang minh để lập thần miếu cho Khương Phục Tiên, nàng ta có thể mang tới ánh sáng, Trần Mục có thể mang tới thứ gì? Các nàng có chút đau đầu.
Tần Nghê Thường quyết định đến Hắc Thạch thành trước, bách tính ở đó đều có trí nhớ rất sâu với Trần Mục, nhân tiện đi thăm người nhà của Trần Mục, Triệu Phi Yến là tông chủ, nàng ta ở lại Lăng Vân tông nghĩ cách khác.
Bắc Hoang, Hắc Thạch thành.
Trần Hãn đang dẫn theo các tiểu bối đi tu luyện.
Kể từ khi Trần Dao bị thế lực Tiên giới bắt đi, đám tiểu bối lại càng thêm chăm chỉ.
Bầu không khí ở Trần gia cũng trở nên ngột ngạt.
Trần Hạo cũng ở diễn võ trường, chủ yếu là vì sợ lại gặp rắc rối, toàn bộ người trong tộc Trần gia đều ở Trần gia, sản nghiệp ở Hắc Thạch thành cũng giao cho Yến Lang Nguyệt phụ trách.
Tạ Nhã và Trần Hi ở cùng với Đường Uyển, mấy ngày nay bà luôn lo lắng cho Trần Dao, đã rất lâu rồi chưa nghỉ ngơi, mọi người đều lo lắng bà sinh bệnh.
Trần Dĩnh ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, tu luyện ở chỗ trước kia Trần Dao đã tu luyện, toàn thân nàng ta có hỏa quang lượn quanh, thần lực càng ngày càng mạnh giống như mặt trời.
Thất Thất và Tiểu Côn đang nhìn nàng ta ở phía xa.
Gần đây Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều nằm trên tường viện, bọn chúng không có tâm tư quậy phá, buồn bã ỉu xìu ngoe nguẩy cái đuôi, trong mắt không có ánh sáng.
Đại Tráng phục dụng thần dược xong thì đã khỏi hẳn, hơn nữa còn trở nên lợi hại hơn trước kia, nó nằm trong rừng trông về phía đỉnh núi Trần Dao tu luyện lúc trước.
Tần Nghê Thường thông qua truyền tống trận đi đến Trần gia, nàng ta đến bên cạnh Đường Uyển trước, an ủi nói: “Bá mẫu, ngài đừng lo lắng, tiểu sư đệ và Dao Dao chắc chắn có thể bình an trở về, ta có cách giúp tiểu sư đệ, còn cần mọi người phối hợp mới được.”
Trong mắt Đường Uyển hiện lên ánh sáng, vội vàng hỏi: “Nghê Thường, cách gì thế?”
Tần Nghê Thường trầm giọng nói: “Sư tôn ta nói, tín ngưỡng có thể giúp được cho tiểu sư đệ, ta muốn thu thập tín ngưỡng, bồi dưỡng tín đồ ở nhân gian cho hắn.
Mấy người Đường Uyển cũng không hiểu, sau đó gọi Trần Hạo và Trần Hãn tới, sau khi bọn họ nghe xong thì đều đồng ý, cho dù có thể không giúp được cho Trần Mục thì cũng bằng lòng thử xem.
Trần Hạo cười ngốc nói: “Trước kia tam đệ từng cứu bách tính ở Hắc Thạch thành, ta tin rằng mọi người đều bằng lòng giúp đệ ấy, ta sẽ đi thương lượng với Mộ thành chủ.”
Lúc này Thất Thất kéo váy áo của Tần Nghê Thường, nàng ta nhỏ giọng nói: “Dĩnh Dĩnh tỷ giống như nhập ma vậy, tỷ ấy không để ý đến chúng ta, trạng thái cũng rất kỳ lạ.”
Tần Nghê Thường nhìn Trần Dĩnh ở trên đỉnh núi phía xa, nàng ta cũng bay lên không trung, nhẹ giọng hét gọi: “Dĩnh Dĩnh, phải tin tưởng ca ca ngươi, hắn sẽ có cách!”
Trần Dĩnh mở mắt ra, hỏa quang quanh thân biến mất: “Ta vẫn luôn tin tưởng ca ca, ta muốn trở nên mạnh hơn! Muội muội bị bắt đi ngay trước mắt ta, đều là lỗi của ta!”
Tần Nghê Thường đến đỉnh núi, nàng ta ôm lấy Trần Dĩnh, nhỏ giọng an ủi: “Dĩnh Dĩnh, không phải lỗi của ngươi, bây giờ chúng ta cùng nhau nghĩ cách!”
“Ừm.”
Trần Dĩnh vẫn rất tự trách.
Tiên giới, Thiên Châu.
Thái Thanh Tiên Cung ẩn trốn sâu trong mây mù.
Trong tiểu viện nước chảy bao quanh, hoa cỏ tươi tốt, Trần Dao ngồi trong đình viện, trên người mặc váy trắng, hai chân bị gông xiềng kim sắc giam cầm, nàng ta không thể sử dụng linh lực.
Ôn Huyền Âm cũng ngồi trong đình viện, nàng ta mỉm cười nói: “Trần Dao, ngươi có thiên phú không tồi, nếu như bằng lòng gia nhập Thái Thanh Tiên Cung thì sau này chắc chắn sẽ mạnh hơn ta.”
Lão giả áo xanh trầm giọng nói: “Bên ngoài Trần gia rất quỷ dị, giống như mê cung, ta vào không được, hơn nữa ta còn đụng phải tiểu bối của Trần gia, tuổi còn trẻ đã là cường giả Kiếm Thánh, sợ rằng sẽ gây ra động tĩnh nên không ra tay.”
Người trung niên đeo mặt nạ kinh ngạc thốt lên: “Trần gia ở Bắc Hoang quả nhiên không đơn giản, chúng ta không cần tấn công, chỉ cần hợp tác với thế lực Tiên giới để cường giả Tiên giới giáng xuống, việc còn lại không cần chúng ta phải nhọc lòng.”
Lão giả áo xanh trầm giọng nói: “Ta thấy phía trên Trần gia có tia sáng bay lên, bên trong đó chắc chắn có tạo hóa, chỉ cần Trần gia bị san bằng thì những thứ đó đều là của chúng ta.”
Lão giả trung niên trầm giọng nói: “Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta làm ngay đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Mọi người lũ lượt gật đầu.
Tiểu Côn ẩn nấp trong hư không, nó nghe được tin tức thì lập tức trở về Trần gia: “Không hay rồi, Dĩnh Dĩnh tỷ, bọn họ chuẩn bị động thủ với Trần gia!”
Trần Dĩnh ở diễn võ trường, nàng ta đã bảo Trần Hãn dẫn đám Trần Tô và Trần Đồng về nhà.
“Bọn họ có mấy người?”
“Tổng cộng có sáu người, đều vô cùng mạnh, hơn nữa trên người bọn họ còn có lá cờ đặc thù.”
Trần Dĩnh không biết còn có uy hiếp khác hay không, vẻ mặt nàng ta ngưng trọng nói: “Thất Thất, muội ở lại Trần gia đợi mấy người tiểu muội trở lại, ta đi giải quyết bọn họ trước.”
Thất Thất trông thì nhỏ nhắn yêu kiều, sức chiến đấu nó bạo phát ra còn mạnh hơn Thiên Tiên: “Dĩnh Dĩnh tỷ, không thành vấn đề, muội sẽ bảo vệ mọi người thật tốt.”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch phát giác được nguy hiểm, bọn chúng xếp chồng lên nhau, mở to mắt không đùa giỡn nữa.
Trần Dĩnh mặc váy đỏ, rời khỏi Trần gia trong nháy mắt, ngay khi nàng ta vừa rời khỏi, ở cách Hắc Thạch thành không xa sáu tia quang mang rực rỡ cũng phóng lên không trung.
Bầu trời bị xé toạc, kim quang tuôn chảy, cảnh tượng này đã rất nhiều năm không xuất hiện, người dân đều nhìn về phía xa, mấy người Trần Dao đang chuẩn bị quay về Trần gia.
“Cha, đại bá, chúng ta mau trở về!” Trần Dao cảm thấy sắp có rắc rối ập đến, nhất định phải nhanh chóng trở về Trần gia, ở đó sẽ khá an toàn.
Trần Nghiêm và Trần Uy gật đầu, bọn họ chạy về Trần gia với tốc độ nhanh nhất, Trần Dĩnh và Tiểu Côn đến vùng đồng bằng bên ngoài Hắc Thạch thành, đám người lão giả áo xanh bố trí sáu cây trận kỳ, dễ dàng mở ra Tiên môn.
Sau Tiên môn có chín thân ảnh giáng xuống.
Con số to lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên, đủ để thấy được bọn họ là có chuẩn bị mới tới.
Trần Dĩnh không quan tâm đến Kiếm Tiên trên trời, nàng ta xông vào vùng phụ cận trận kỳ trong nháy mắt, muốn vung kiếm để chém đứt trận kỳ, người trung niên đeo mặt nạ vung kiếm ngăn cản.
Khoảnh khắc hai thanh kiếm va chạm vào nhau, người trung niên đeo mặt nạ bị đánh lui lại, trong mắt đầy vẻ không dám tin, hắn ta sở hữu tiên lực mà lại có thể bị chấn khai dễ dàng.
Lão giả áo xanh và bốn vị lão bối cường giả còn lại ra tay cùng lúc, bọn họ sẽ không để Trần Dĩnh thành công dễ dàng.
Hai mắt Trần Dĩnh hiện lên hỏa quang, màu tóc cũng hiện lên ánh sáng màu đỏ vàng, lực lượng của nàng ta khiến không gian bị biến dạng, lão giả áo xanh ngăn trước mặt nàng ta bị chặn ngang chém đứt, bốn vị lão bối cường giả còn lại toàn bộ đều bị trọng thương.
Tuy nhiên cường giả Tiên giới đã giáng xuống, ba vị cường giả Tiên giới liên thủ giết về phía Trần Dĩnh, Tiên Kiếm của bọn họ bùng nổ năng lượng khủng bố, Trần Dĩnh bị ép phải lui lại.
Ba vị này đều là cường giả Kiếm Tôn, đặt ở Tiên giới đều là cấp bậc trưởng lão tông môn.
Cảnh giới càng cao thì hung hiểm vượt giới chiến đấu cũng càng cao, rất dễ gặp phải phản phệ, nhưng để bắt được người nhà của Trần Mục, Thái Thượng Tiên Cung không tiếc dốc hết vốn liếng.
Sáu vị còn lại có ba vị Đại Kiếm Tiên, còn có ba vị là cường giả Kiếm Quân, trong đó có hai vị cường giả Kiếm Quân ở gần trận kỳ để trông coi, ngăn chúng bị phá hủy.
Vị cường giả Kiếm Quân còn lại dẫn theo ba vị Đại Kiếm Thiên xông thẳng đến Trần gia, Trần Dĩnh thấy vậy thì kinh hãi.
Ba vị cường giả Kiếm Tôn ra tay cùng lúc, Trần Dĩnh cắn chặt răng bạc, lửa giận trong cơ thể bùng lên, chiến giáp hỏa hồng bao phủ khắp toàn thân, sau đó bỗng nhiên xuất hiện hai thanh chiến chùy, nàng ta lập tức hóa thân thành nữ võ thần.
Lúc chiến chùy và Tiên Kiếm va chạm nhau, âm thanh bùng nổ vang lên không ngừng, ba vị cường giả Kiếm Tôn đều cảm thấy tốn sức, vốn dĩ Trần Mục đã đủ khủng bố, ai có thể ngờ được người trong tộc Trần gia ở nhân gian lại có thể hung mãnh như thế!
Thất Thất hóa thành Tuyết Kỳ Lân bay lên không trung, trong mắt nàng ta mang theo hàn ý, nó nhìn bốn vị cường giả Tiên giới lao về phía sơn mạch Trần gia, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đại Tráng lao ra từ trong sơn mạch, nó gầm thét lên bầu trời, tiếng gầm vang vọng cả mây xanh, tiếp đó nó bay lên không trung, một bước nhảy mấy trăm trượng, muốn ngăn cản bọn họ xông vào Trần gia, thế nhưng Kiếm Quân dẫn đầu chỉ tùy tiện vung tay là Đại Tráng đã rơi xuống từ trên cao.
Ầm ầm!
Đại Tráng đập mạnh vào núi, máu thịt be bét, nó nằm hấp hối trong vũng máu.
Trần Hãn nhìn thấy cảnh này thì muốn lao ra ngoài, hắn ta biết chính mình ra ngoài sẽ chỉ gây thêm phiền phức, móng vuốt của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cào ra mấy dấu vết trên mặt đất, hai chúng nó hoàn toàn không thể làm gì được, chỉ có thể lo lắng suông.
Cường giả kiếm quân nhìn thấy trận pháp bên ngoài Trần gia thì trực tiếp nhấc tay vung kiếm, trận pháp bị phá vỡ, mây mù tan biến, Trần gia lộ ra trước mặt cường giả Tiên giới.
Tuy nhiên, ngay lúc bốn vị cường giả Kiếm Tiên đến gần Trần gia, sát ý bất ngờ ập đến, Tru Tiên Kiếm Trận do Trần Mục chôn ở đây được kích hoạt, kiếm quang quét ngang bầu trời, có hai bị Đại Kiếm Tiên ngã xuống tại chỗ, Kiếm Quân vội vàng bỏ chạy, còn có một vị Đại Kiếm Tiên bị thương trốn thoát từ Trần gia.
Sau khi Kiếm Quân rút lui, hắn ta chú ý thấy Trần Dao và huynh đệ Trần Uy đang chuẩn bị quay về Trần gia, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra bọn họ là người trong tộc Trần gia: “Bắt bọn chúng lại.”
Chương 632 Trần Dao Bị Bắt (1)
Tiên giới, Trần Mục vẫn đang bế quan tu luyện trong sơn động, hắn đột nhiên thấy tinh thần bất an, sau đó thông qua thần hồn ấn ký để lại trong Tru Tiên Kiếm Trận cảm ứng được Trần gia gặp nguy hiểm.
Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn, ý thức của hắn quay về nhân gian, phát hiện Trần gia gặp phải rắc rối lớn.
Trên vùng bình nguyên bên ngoài Hắc Thạch thành, Trần Dĩnh được áo giáp hỏa hồng bao bọc, hai tay cầm chiến chùy, mỗi lần khua tay, không gian vặn vẹo tạo ra vòng xoáy.
Loảng xoảng!
Có cường giả Kiếm Tôn bị Trần Dĩnh đánh lui, Tiên Kiếm của ông ta tuột ra khỏi tay, tiên giáp trước ngực vỡ vụn, cỗ thần lực đáng sợ này khiến bọn họ phát lạnh sau lưng.
Trần gia còn đáng sợ hơn tưởng tượng của bọn họ.
“Nghĩ cách ngăn cản nàng ta!”
Hai vị Kiếm Tôn còn lại cùng lúc lấy pháp khí ra, hai xiềng xích kim sắc quấn về phía Trần Dĩnh, sức lực của Trần Dĩnh vô cùng kinh khủng, hai vị Kiếm Tôn dốc hết sức khống chế xiềng xích cũng rất miễn cưỡng.
Cường giả Kiếm Tôn bị đánh lui cũng vội vàng lấy xiềng xích kim sắc ra, tổng cộng ba đầu xiềng xích quấn lấy trên người Trần Dĩnh, thần lực trong cơ thể nàng ta đang cuộn trào, xiềng xích đều bị đốt đến đỏ rực.
Ba vị cường giả Kiếm Tôn dốc hết sức mình, cánh tay nổi lên gân xanh, nếu như không mang theo pháp khí thì ngay cả cơ hội trì hoãn bọn họ cũng không có.
Trần Dĩnh muốn thoát khỏi xiềng xích, nàng ta nhìn thấy muội muội Trần Dao ở phía xa gặp nguy hiểm.
“Tiểu muội!”
Lòng Trần Hãn nóng như lửa đốt, hắn ta bay lên không trung chuẩn bị xông ra chi viện cho Trần Dao.
“Tiểu Hãn, bình tĩnh đi!”
Trần Mục đột nhiên xuất hiện trong thức hải của Trần Hãn, Trần Hãn kích động nói: “Ca ca, mau giúp đỡ Dao Dao, muội ấy gặp nguy hiểm.”
Trần Mục cũng lo lắng, nhưng bây giờ hắn ở Tiên giới xa xôi cũng không cách nào thuấn di đến nhân gian.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Đệ ở lại trong nhà trông chừng mọi người, ta sẽ nghĩ cách.”
Trần Hãn nghe vậy thì ở lại trong nhà, đám Trần Tô và Trần Đồng đều đến đình viện, Đường Uyển nhìn thiên địa bên ngoài đổi màu thì biết đã có chuyện lớn xảy ra.
Đường Uyển nhìn hai vị cường giả Tiên giới lao về phía Trần Dao, tim bà không khỏi đập loạn xạ.
Nếu như là trước kia thì Đường Uyển sẽ không lo lắng, nhưng hiện giờ Trần Mục không ở bên cạnh.
Thất Thất giẫm lên băng tuyết đuổi theo, cường giả Kiếm Quân quay người lại: “Ta đối phó với thần thú vị thành niên, Vương Thái, ngươi xử lý bọn họ.”
Cánh tay của Vương Thái bị thương nhưng vẫn là Đại Kiếm Tiên, hắn ta không thèm đặt Trần Dao vào mắt.
“Cha, đại bá, hai người lùi lại!”
Trần Dao cầm Yên Lam trong tay, tư thế hiên ngang, Trần Nghiêm và Trần Uy không muốn kéo chân, bọn họ lập tức lùi lại, Vương Thái cầm Tiên Kiếm đánh tới.
Vương Thái vung kiếm lên, tiên quang bay đến trước mặt, Trần Dao cầm Yên Lam trong tay không hoảng không vội, nàng ta thi triển kiếm kỹ, mấy chục tia kiếm quang phá không bay ra.
Mặc dù Trần Dao giải phóng rất nhiều kiếm quang, nhưng lập tức đã bị tiên quang của Vương Thái chém tan, nàng ta chỉ có thể dùng Yên Lam cứng rắn chống lại tia tiên quang kia.
Ầm ầm!
Tiếng bùng nổ vang lên.
Trần Dao bị đánh lui mấy chục trượng.
Sức lực của bọn họ chênh lệch xa nhau.
Trần Mục muốn điều động Tru Tiên Kiếm Trận của Trần gia nhưng hắn chú ý thấy đằng sau Tiên môn còn có cường giả nhìn chằm chằm như hổ đói, nếu như điều động Tru Tiên Kiếm Trận đến chi viện thì trong nhà có thể càng thêm nguy hiểm.
Thất Thất nhả Tuyết Châu ra, vạn dặm đóng băng trong chốc lát, Trần Mục từng nhìn thấy viên Tuyết Châu kia, hắn từng phong ấn Tuyết Kỳ Lân dẫn đến Yêu vực tràn ngập gió tuyết.
Tuyết Châu là bản mệnh châu của mẫu thân Thất Thất, Tuyết Kỳ Lân to lớn bước ra từ trong tuyết, ngay cả cường giả Kiếm Quân cũng cảm nhận được hàn ý.
Trần Mục cũng chỉ có thể đặt hy vọng vào Thất Thất.
Tuy nhiên phía sau Tiên môn đột nhiên có một cây huyết phiên thiếu khuyết rơi xuống, bay phấp phới trong gió tuyết, gió tuyết cũng bị đứng lại, trên ngọn cờ kia nhuốm tiên huyết của cường giả tuyệt thế, uy lực kinh người!
Trần Mục nắm chặt thành quyền, hắn muốn quay về giúp đỡ, hiện giờ chỉ có Trấn Thiên Ấn mới có thể nghịch thiên đổi mệnh, nhưng thương tổn lớn trên người hắn vẫn chưa lành lại, cái giá của việc cưỡng ép sử dụng có thể khiến thân tử đạo tiêu.
“Ca, huynh nhìn kĩ đây!”
Lúc Trần Mục đang nghĩ cách, giọng nói thanh thúy của Trần Dao vang lên bên tai, hắn biết tiểu muội có thể cảm ứng được sự tồn tại của chính mình.
Trần Dao biết ý thức của Trần Mục đang ở gần đây, nàng ta muốn chứng minh bản thân, bàn tay mảnh khảnh siết chặt Yên Lam, toàn thân nở ra kim quang chói mắt, mi tâm hiện lên đường văn kim sắc, đó là tộc văn của Trần gia.
Trần Mục nhìn Trần Dao, sức lực bây giờ của nàng ta đã tăng vọt, miễn cưỡng có thể giao đấu với Đại Kiếm Tiên, nhưng cái giá phải trả rất nghiêm trọng, nó sẽ rút hết sinh mệnh bản nguyên của nàng ta.
Vương Thái lại giết đến lần nữa, Trần Dao vung kiếm đối đầu chính diện, kiếm quang do Yên Lam giải phóng chiếu rọi bầu trời, nó chói lóa như mặt trời.
“Á!”
Vương Thái có chút khó chống đỡ được dưới thế công kích ác liệt của Trần Dao, cánh tay hắn ta bị Tru Tiên Sát Trận làm bị thương, không thể phát huy toàn bộ thực lực, ngay vào lúc này, cường giả Kiếm Quân bị Thất Thất cản chân rảnh tay xông đến, nháy mắt hắn ta đã đến chiến trường, Trần Dao cảm nhận được áp lực.
Cường giả Kiếm Quân vung kiếm về phía Trần Dao, nàng ta không hề sợ hãi nhấc Yên Lam lên nghênh đón.
Răng rắc!
Tiếng Yên Lam vỡ vụn.
Tiên Kiếm của cường giả Kiếm Quân sử dụng sắc bén hơn, tiên lực của hắn ta càng mạnh hơn, lúc Yên Lam bị phá nát còn có kiếm quang rơi xuống đầu vai Trần Dao, có huyết hoa nở rộ.
“Tiểu cô!”
“Dao Dao!”
Mọi người trong Trần gia đều có vẻ mặt căng thẳng, hốc mắt Trần Tô đỏ lên, Trần Đồng nắm chặt tay thành quyền, cắn răng nghiến lợi, Trần Nghiêm và Đường Uyển đều đau thắt cả lòng.
Hai tay Trần Thiên Nam đều đang run rẩy, ông ta không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn tôn nữ một mình chiến đấu.
Trần Hãn tìm kiếm thân ảnh của Trần Mục: “Tam ca, mau giúp Dao Dao đi!”
Thất Thất bị tiên phiên nhuốm máu giam cầm, nàng ta không thể hỗ trợ Trần Dao, Trần Dĩnh bị mắc kẹt trong xiềng xích kim sắc, bây giờ Trần Dao tứ cố vô thân.
Chương 633 Trần Dao Bị Bắt (1)
Váy trắng của Trần Dao bị nhuộm đỏ nửa bên, nàng ta cầm thanh kiếm gãy, không hề có ý nghĩ chùn bước, tộc văn ở mi tâm càng lúc càng sáng, cường giả Kiếm Quân không cho nàng ta cơ hội hít thở, hắn ta và Vương Thái liên thủ xông tới.
Ý thức của Trần Mục đến gần Trần Dao, hư ảnh của hắn chồng lên Trần Dao, cùng nàng ta nắm lấy Yên Lam.
Trần Dao bỗng trở nên tự tin, nàng ta cầm thanh kiếm gãy né tránh sự bao bọc của hai vị cường giả Tiên giới, dùng tàn kiếm liên tục phóng ra kiếm quang.
Không biết vì sao mà trong lòng lại nghe thấy giọng nói của ca ca, nàng ta trở nên linh hoạt dưới sự chỉ điểm của Trần Mục, va chạm chính diện không thể giành chiến thắng, nàng ta dùng đường vòng để trì hoãn.
Cường giả Kiếm Quân và Vương Thái đều không thể đối phó với một Trần Dao đột nhiên trở nên linh hoạt, nàng ta giống như nước, quá linh hoạt, bọn họ không cách nào hạ gục Trần Dao.
“Đi bắt bọn họ!”
Cường giả Kiếm Quân đột nhiên nhìn sang Trần Nghiêm và Trần Uy, mặc dù bọn họ đã chạy ra rất xa nhưng ở trước mặt cường giả Tiên giới thì chút khoảng cách này không tính là gì.
Trước tình hình như thế, Trần Dao không còn nghe theo Trần Mục chỉ huy nữa, nàng ta chủ động đến gần Vương Thái, thanh kiếm gãy bắn ra cường quang, không gian đều bị chém cắt.
Thanh kiếm gãy của Trần Dao xuyên qua cơ thể Vương Thái, kiếm quang kim sắc rực rỡ chói mắt, cường giả Kiếm Quân bên cạnh cũng trừng to mắt, hắn ta đột ngột giơ tay đánh về phía Trần Dao.
Phụt!
Trần Dao ho ra máu dữ dội, nàng ta như con diều đứt dây rơi xuống từ trên cao, trong mắt Trần Mục mang theo sát ý, giữa thiên địa bỗng nhiên tối sầm lại ngoại trừ Tiên môn kim sắc.
Cường giả Kiếm Quân lạnh sống lưng, hắn ta ngắm nhìn bốn phía nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ uy hiếp nào, giữa thiên địa đột nhiên xuất hiện con mắt kim sắc.
Đôi mắt kim sắc kia xuất hiện từ chỗ sâu trong hư không, không gian đều đang chấn động, người trong tộc Trần gia đều cảm thấy quen thuộc, Đường Uyển kích động hét lên: “Mục Nhi!”
Khi đôi mắt kia xuất hiện, toàn bộ cường giả nhân gian đều cảm ứng được, đó là lực lượng khiến tim bọn họ đập liên hồi, ngay cả cường giả đến từ Tiên giới cũng vì vậy mà run rẩy.
Kiếm Quân làm Trần Dao trọng thương tê dại cả da đầu, hắn ta muốn chạy trốn nhưng cơ thể lại không cách nào cử động được, không gian quanh thân bị khóa chặt, trong đôi mắt kim sắc bắn ra lôi quang trắng bạc.
Vẻ mặt cường giả Kiếm Quân kinh hãi, hắn ta bị bóng đen của cái chết bao phủ, lôi quang bạc trắng thôn phệ hắn ta.
Ở đằng xa, Trần Dĩnh phẫn nộ thoát khỏi tất cả xiềng xích, thần lực khủng bố khiến bọn họ run sợ.
Có Kiếm Tôn lên tiếng: “Mau đến giúp đỡ!”
Hai vị Đại Kiếm Tiên canh giữ ở gần trận kỳ cũng tham gia trận chiến, tay Trần Dĩnh cầm chiến chùy, mỗi lần công kích đều có cường giả Tiên giới vị nàng ta đánh trọng thương.
Tiểu Côn tìm được cơ hội, hắn ta bơi ra từ hư không, hóa thân thành Cự Côn mấy chục trượng, nhanh chóng vẫy đuôi, sáu cây trận kỳ bị phá hủy, Tiên môn bắt đầu khép lại.
Tất cả cường giả Tiên giới còn sống đều hoảng hốt.
Tiên phiên nhuốm máu trấn áp Thất Thất đột nhiên rút lui, nó cuống lấy Trần Dao đang rơi xuống phóng về phía Tiên môn, đôi mắt kim sắc to lớn kia nhìn chằm chằm vào tiên phiên.
Giữa thiên địa có cỗ lực lượng thần bí muốn giữ lại tiên phiên nhuốm mắt, Tiêm môn sắp khép lại, Trần Mục mượn lực lượng của Trấn Thiên Ấn hiện hóa ở nhân gian cần phải trả cái giá cực lớn, hắn không muốn tiểu muội gặp chuyện.
Người trong tộc Trần gia nhìn lên chỗ cao, Đường Uyển đã lệ chảy đầy mặt, bà nhìn nữ nhi bị thương mà lòng như bị dao cắt, bây giờ nữ nhi vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Đôi mắt kim sắc giải phóng lực lượng thần bí muốn cắt đứt liên hệ giữa tiên phiên và Tiên giới, trước khi Tiêm môn đóng lại, bàn tay to vẫn luôn hạ xuống bắt lấy tiên phiên nhuốm máu, quy tắc trật tự đứt đoạn.
Trần Dao bị mang đến Tiên giới.
Có đạo thân ảnh hùng vĩ được chiếu từ Tiên giới đến nhân gian, đạo thân ảnh kia đỉnh thiên lập địa, toàn thân tản ra khí thế trên trời dưới đất chỉ ta là cao quý.
“Ngươi muốn cứu nàng ta thì đến Thái Thượng Tiên Cung, thả chúng ta quay về, nếu không thì nàng ta sẽ chịu hết mọi tra tấn!”
Năm vị cường giả cầm chân Trần Dĩnh đã có hai vị ngã xuống, ba vị còn lại cũng bị trọng thương, bọn họ thừa cơ trốn về Tiên giới.
“Trả muội muội cho ta.” Trần Dĩnh xông lên trời, trong mắt mang theo lửa giận, nàng ta muốn giải cứu Trần Dao.
Ý thức của Trần Mục tiến vào thức hải của Trần Dĩnh, cảnh cáo nói: “Dĩnh Dĩnh, ta sẽ đi cứu Dao Dao, muội đừng xúc động, bọn họ đang đợi muội tự chui đầu vào lưới!”
Trần Dĩnh nghiến răng, nàng ta nhìn Tiên môn đang biến mất từng chút một, từ khóe mắt có nước mắt rơi ra.
“Dao Dao!”
Đường Uyển trực tiếp ngất đi.
Ngón tay Trần Nghiêm đã đâm sâu vào lòng bàn tay, nước mắt lưng tròng trong hốc mắt, ông cảm thấy mình là kẻ vô dụng nhất, ngay cả năng lực bảo vệ nữ nhi cũng không có.
“Tiểu cô!”
Trần Tô và Trần Đồng đều đã khóc.
Trong đình viện, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng đang khóc.
Trần Nghiêm về nhà chăm sóc cho Đường Uyển, Trần Dĩnh về nhà trông nom Đại Tráng, vừa rồi nó muốn bảo vệ Trần gia nhưng bị cường giả Tiên giới đánh trọng thương, lúc này đang hấp hối.
Trần Dĩnh lấy thần dược ra cứu chữa cho Đại Tráng, Trần Thiên Nam thân là chủ một gia đình cũng đứng ra an ủi mọi người.
Trên bầu trời, đôi mắt kim sắc nhìn chăm chú vào Trần gia, sau đó vùng phụ cận Hắc Thạch thành đổ cơn mưa lớn.
Tuy rằng Trần Dao bị đưa đi nhưng mọi người đều nhìn thấy sức mạnh nội hàm khủng bố của Trần gia, ngay cả cường giả Tiên giới cũng không thể đánh vào Trần gia, ngược lại còn bị đánh lùi.
“Gia gia, đều tại ta không thể bảo vệ tốt cho Dao Dao, ngài yên tâm, ta bảo đảm sẽ mang tiểu muội trở về.”
Trần Thiên Nam nhìn thấy ý thức của Trần Mục, ông ta cũng nhắc nhở: “Tiểu Mục, nhớ kĩ đừng xúc động, bọn họ chắc chắn sẽ nhắm vào ngươi.”
“Gia gia, ngài yên tâm, ta hiểu rõ.” Trần Mục trầm giọng nói, sau đó ý thức của hắn rời khỏi, đôi mắt kim sắc trên bầu trời cũng dần dần biến mất.
Chương 634 Trần Dao Bị Bắt (2)
Trần Thiên Nam nói với tiểu bối của Trần gia: “Vừa nãy Tiểu Mục đã nói với ta hắn sẽ nghĩ cách giải cứu Dao Dao, mọi người không cần lo lắng, chúng ta phải tin tưởng Tiểu Mục.”
Trần Hãn gật đầu, trầm giọng nói: “Đúng, tam ca chắc chắn có biện pháp!”
Trần Tô cầu nguyện với trời cao: “Tam thúc, ngươi nhất định phải mang tiểu cô bình an trở về.”
Trần Hi vẫn đang trên đường tiến đến Huyền Kiếm tông thì phát hiện Trần gia xảy ra chuyện, nàng ta vội vàng quay lại, cho dù ở Huyền Kiếm tông xa xôi Trần Hạo cũng nhìn thấy hướng Hắc Thạch thành gặp chuyện, hắn lập tức theo Tạ Nhã vội chạy về Trần gia.
Tiên giới, trong sơn động hải đảo, Trần Mục không ngừng ho ra máu, huyết dịch hóa thành sương mù dày đặc không tan, hai mắt hắn nhắm chặt lại, bỗng nhiên có hai hàng huyết lệ chảy xuống, sau đó da thịt nhục thân xuất hiện vết nứt, còn hiện lên huyết quang.
Sở Sở nhặt vỏ sò ở bên ngoài, lúc quay lại thì nhìn thấy cả người Trần Mục đầy rẫy vết thương, khuôn mặt nhỏ bị dọa sợ hãi, nàng ta không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể ngồi không bên cạnh.
Trần Mục cưỡng ép thôi động Trấn Thiên Ấn đã dẫn đến phản phệ đáng sợ, nhục thân đã sắp sụp đổ, hắn cưỡng ép ngưng kết lại khí huyết rỉ ra rồi hấp thụ chúng.
Chỉ có khôi phục đỉnh phong mới có thể cứu tiểu muội ra, Trần Mục cố nhịn cơn đau đớn tiếp tục luyện hóa Hỗn Độn Kim Liên, còn lấy Ngũ Hành Kim Linh Châu ra, năng lượng thuộc kim xung quanh điên cuồng đổ xô về phía Trần Mục.
Thái Thượng Tiên Cung, lần ngày bọn họ bị tổn thất nặng nề, may mà thành công bắt được Trần Dao, cường giả Tiên giới đều được mở mang về sự cường đại của nàng ta, đủ để sánh ngang với thiên kiêu Tiên giới.
Lão giả thần bí tóc trắng chạm đến mắt cá chân thu lại tiên phiên nhuốm máu, ông ta quay lưng về phía đám người nhàn nhạt nói: “Chăm sóc nàng ta cho tốt, sau đó giao cho Thái Thanh Tiên Cung.”
Có bà lão bước lên đỡ lấy Trần Dao đang trọng thương hôn mê, cung kính đáp: “Vâng.”
Còn có lão giả lão bối không hiểu: “Lão tổ tông, đây là át chủ bài để chúng ta uy hiếp Trần Mục, ngài giao nàng ta cho Thái Thanh Tiên Cung thì chúng ta phải làm thế nào?”
Lão giả thần bí không trả lời, ông ta biến mất dạng, trưởng lão của Thái Thượng Tiên Cung chỉ có thể nhao nhao bàn luận, thay mặt cung chủ trầm giọng nói: “Thái Thượng Tiên Cung chúng ta đã bị tổn thất nặng nề, cứ tiếp tục lặp lại như thế này thì cho dù có hạ gục Trần Mục cũng không thể trở lại huy hoàng như trước đây, nếu như liên hợp với Thái Thanh Tiên Cung thì tình hình của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều.”
Hai tháng sau.
Trần Mục đã luyện hóa hoàn toàn Hỗn Độn Kim Liên, sức mạnh Hỗn Độn quấn quanh toàn thân, khi thôi động sức mạnh Hỗn Độn, bên ngoài cơ thể như có chiếc chuông đen trong suốt bao phủ.
Vết thương tổn của Trần Mục vẫn chưa lành lại, ánh mắt của hắn trở nên ảm đạm không có ánh sáng, bên ngoài cơ thể vẫn còn rất nhiều vết nứt rõ ràng, đây là cái giá của việc cưỡng ép thôi động Trấn Thiên Ấn, trong cơ thể còn có gân cốt nứt gãy, nếu như tiếp tục thôi động Trấn Thiên Ấn thì có thể hắn sẽ chết hoàn toàn.
Vốn dĩ nhục thân của Trần Mục là mạnh nhất, bây giờ lại chằng chịt vết thương, Hỗn Độn Kim Liên ban cho hắn sức mạnh Hỗn Độn cường ngạnh nhưng không cách nào giúp hắn chữa lành.
“Chỉ có độ kiếp!”
Hiện giờ Trần Mục không còn cách khác, chỉ có tiếp tục độ kiếp mới có thể có hy vọng hồi phục, Tiên giới không thích hợp để độ kiếp, hắn quyết định tiến đến chỗ sâu trong tinh không.
“Sở Sở, ngươi có đói không?”
“Đại ca ca, ta không đói, ta đã học được cách nướng cá, ta nướng cá cho ngươi ăn.”
Trần Mục xoa cái đầu nhỏ của Sở Sở, mỉm cười nói: “Đại ca ca còn có chuyện rất quan trọng, đợi làm xong chuyện thì lại làm cho ta ăn.”
“Ừm ừm.”
Sở Sở gật đầu liên tục.
Trần Mục ra khỏi sơn động, khuôn mặt hắn tái nhợt, mái tóc màu xám trắng, hắn lấy thần thuyền ra sau đó dẫn theo Sở Sở đi đến chỗ sâu trong tinh không.
Trong thần thuyền, Trần Mục tìm được Mộ Hồng Liên thông qua Trấn Thiên Ấn, hỏi thăm nàng ta về tình hình của Tiên giới.
“Chủ thượng.”
“Gần đây Thái Thượng Tiên Cung có động tĩnh gì?”
Mộ Hồng Liên cung kính đáp: “Gần đây Thái Thượng Tiên Cung không có động tĩnh, nhưng tin tức Thái Thanh Tiên Cung truyền ra ngoài có thể lưu ý, Trần Dao đang ở Thái Thanh Tiên Cung.”
Trần Mục khẽ cau mày, Trần Dao lại có thể ở Thái Thanh Tiên Cung, hắn nhớ đến lần mai phục ngoài hang động của Thái Thượng Tiên Cung, chắc chắn là có liên quan đến Thái Thanh Tiên Cung.
“Ta biết rồi!”
Ý thức của Trần Mục biến mất.
Toàn thân Mộ Hồng Liên tràn ngập hàn ý, nàng ta cảm nhận được sự phẫn nộ của Trần Mục khiến nàng ta run rẩy.
“Cùng lúc đối đầu với hai thế lực mạnh nhất Tiên giới, hắn có cơ hội thắng không?” Mộ Hồng Liên lẩm bẩm nói.
Thần thuyền xuyên toa hư không, nửa tháng sau thì đến chỗ sâu trong tinh không, nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhật.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Thần Mâu tinh】
【Phần thưởng: Thái Sơ Thần Nguyên】
Thái Sơ Thần Nguyên là bản nguyên của đại thần cổ lão để lại, nhưng nơi đó ở cấm địa tinh không, Trần Mục thông qua bản đồ của Mộ Hồng Liên tìm được vị trí của Thần Mâu tinh, hắn không chút do dự tiến đến Thần Mâu tinh.
Trần Mục sẽ không bỏ lỡ cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn.
Nam Hoang, Lăng Vân tông.
Triệu Phi Yến đến Lạc Hà phong.
Tần Nghê Thường đang ở trong rừng trúc, nàng ta nhìn thấy Triệu Phi Yến thì hỏi: “Phi Yến, có kết quả không?”
Triệu Phi Yến lắc đầu thở dài: “Sư thúc, sau khi điều tra những cường giả kia lai lịch bất minh, ta đã thông báo với các tông ở Hoang Châu tăng cường đề phòng.”
“Sư thúc, đều do sơ suất của ta mới khiến Trần gia gặp rắc rối, Trần Dao bị bắt đi, ta có trách nhiệm rất lớn.” Triệu Phi Yến tự trách nói.
Tần Nghê Thường than thở: “Chuyện này không trách ngươi, mong là tiểu sư đệ sẽ không quá xúc động.”
Triệu Phi Yến cũng lo lắng như thế, nàng ta biết tính cách của Trần Mục, chắc chắn sẽ đi cứu Trần Dao, đến lúc đó chắc chắn đã có thiên la địa võng đang đợi hắn.
Tần Nghê Thường đứng dậy: “Phi Yến, ta phải đến Trích Tinh phong, ngươi trở về lo việc đi.”
Chương 635 Tiên Cốt Tàn Hồn (1)
Chương 634: Tiên Cốt Tàn Hồn (1)
Triệu Phi Yến gật đầu, sau đó rời khỏi Lạc Hà phong, Tần Nghê Thường đi đến Trích Tinh phong.
Tô Mân đang ngồi uống trà trong viện tử, Tần Nghê Thường khom người hành lễ: “Sư tôn.”
“Nghê Thường, qua đây ngồi đi.”
Tô Mân tự mình rót trà cho nàng ta, Tần Nghê Thường có chút lơ đễnh, nàng ta khó hiểu: “Sư tôn, ngày đó Trần gia gặp nguy hiểm, sao ngài không ra tay?”
Tần Nghê Thường biết sư tôn rất mạnh, dù cho khoảng cách xa xôi cũng có năng lực chi viện cho Trần gia, nhưng ngày đó ông ta lại đứng xuất thần ở Trích Tinh phong.
Vẻ mặt Tô Mân nghiêm túc nói: “Bình thường vi sư không chú ý tới động tĩnh của nhân gian, khoảnh khắc Tiên môn mở ra kia mới phát giác được Trần gia gặp nguy hiểm.”
“Sau Tiên môn có quái vật khổng lồ nhìn chăm chăm vào Trần gia, nếu như hắn ta ra tay thì hoàn toàn không cần phiền phức như vậy, nhưng quái vật khổng lồ kia vào cuối cùng mới ra tay.”
Được Tô Mân nhắc nhở, Tần Nghê Thường bỗng nhiên hiểu ra: “Bọn họ còn muốn nhắm vào sư tôn?”
Tiên giới nhiều lần nhắm vào Lăng Vân tông, chuyện lần này là cường giả Tiên giới đang đợi Tô Mân xuất thủ, trên người ông ta có bí mật mà cường giả Tiên giới muốn lấy được, nhưng đến cuối cùng Tô Mân vẫn không ra tay.
Tô Mân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Nghê Thường, có lẽ chúng ta có thể giúp đỡ Tiểu Mục.”
Trong đôi mắt đẹp của Tần Nghê Thường mang theo nghi hoặc: “Sư tôn, chúng ta giúp tiểu sư đệ bằng cách nào?”
“Vào ngày Trần gia gặp nguy hiểm, Tiểu Mục hiện hóa ở Trần gia, nó mượn lực lượng của Thiên Đạo, vi sư từng nghĩ muốn mượn dùng lực lượng của Thiên Đạo thì buộc có nhận được sự công nhận của Thiên Đạo.”
“Muốn có được sự công nhận của Thiên Đạo thì phải có được sự công nhận của chúng sinh trên thế gian, nó cần có tín đồ, phải để chúng sinh truyền tín ngưỡng cho nó.”
Tần Nghê Thường bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Phi Yến từng nói với con trước khi đi tiểu sư đệ đã bảo nàng xây dựng thần miếu cho sư tỷ, là đạo lý giống như vậy?”
Tô Mân chậm rãi gật đầu, cười nhẹ nói: “Không nhất định phải dựa vào hương hỏa, tín ngưỡng chính là tín ngưỡng, chỉ cần chúng ta muôn người như một thì có thể ngưng kết được lực lượng cường đại, có lẽ có thể giúp được Tiểu Mục.”
Tần Nghê Thường nghe được tin này thì phấn khích đứng bật dậy: “Sư tôn, con có cách!”
Ngày thường nàng ta thích hung dữ với Trần Mục, nhưng trong lòng vẫn yêu thích hắn, đối đãi với hắn như đệ đệ.
Tử Dương phong.
Triệu Phi Yến nghe được tin tức Tần Nghê Thường mang đến cũng rất kích động, nàng ta lẩm bẩm nói: “Sư thúc, thần miếu của sư tôn cũng chẳng có bao nhiêu người thờ phụng, làm thế nào mới có thể khiến mọi người thờ phụng tiểu sư thúc.”
Bọn họ lấy thân phận nữ thần quang minh để lập thần miếu cho Khương Phục Tiên, nàng ta có thể mang tới ánh sáng, Trần Mục có thể mang tới thứ gì? Các nàng có chút đau đầu.
Tần Nghê Thường quyết định đến Hắc Thạch thành trước, bách tính ở đó đều có trí nhớ rất sâu với Trần Mục, nhân tiện đi thăm người nhà của Trần Mục, Triệu Phi Yến là tông chủ, nàng ta ở lại Lăng Vân tông nghĩ cách khác.
Bắc Hoang, Hắc Thạch thành.
Trần Hãn đang dẫn theo các tiểu bối đi tu luyện.
Kể từ khi Trần Dao bị thế lực Tiên giới bắt đi, đám tiểu bối lại càng thêm chăm chỉ.
Bầu không khí ở Trần gia cũng trở nên ngột ngạt.
Trần Hạo cũng ở diễn võ trường, chủ yếu là vì sợ lại gặp rắc rối, toàn bộ người trong tộc Trần gia đều ở Trần gia, sản nghiệp ở Hắc Thạch thành cũng giao cho Yến Lang Nguyệt phụ trách.
Tạ Nhã và Trần Hi ở cùng với Đường Uyển, mấy ngày nay bà luôn lo lắng cho Trần Dao, đã rất lâu rồi chưa nghỉ ngơi, mọi người đều lo lắng bà sinh bệnh.
Trần Dĩnh ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, tu luyện ở chỗ trước kia Trần Dao đã tu luyện, toàn thân nàng ta có hỏa quang lượn quanh, thần lực càng ngày càng mạnh giống như mặt trời.
Thất Thất và Tiểu Côn đang nhìn nàng ta ở phía xa.
Gần đây Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều nằm trên tường viện, bọn chúng không có tâm tư quậy phá, buồn bã ỉu xìu ngoe nguẩy cái đuôi, trong mắt không có ánh sáng.
Đại Tráng phục dụng thần dược xong thì đã khỏi hẳn, hơn nữa còn trở nên lợi hại hơn trước kia, nó nằm trong rừng trông về phía đỉnh núi Trần Dao tu luyện lúc trước.
Tần Nghê Thường thông qua truyền tống trận đi đến Trần gia, nàng ta đến bên cạnh Đường Uyển trước, an ủi nói: “Bá mẫu, ngài đừng lo lắng, tiểu sư đệ và Dao Dao chắc chắn có thể bình an trở về, ta có cách giúp tiểu sư đệ, còn cần mọi người phối hợp mới được.”
Trong mắt Đường Uyển hiện lên ánh sáng, vội vàng hỏi: “Nghê Thường, cách gì thế?”
Tần Nghê Thường trầm giọng nói: “Sư tôn ta nói, tín ngưỡng có thể giúp được cho tiểu sư đệ, ta muốn thu thập tín ngưỡng, bồi dưỡng tín đồ ở nhân gian cho hắn.
Mấy người Đường Uyển cũng không hiểu, sau đó gọi Trần Hạo và Trần Hãn tới, sau khi bọn họ nghe xong thì đều đồng ý, cho dù có thể không giúp được cho Trần Mục thì cũng bằng lòng thử xem.
Trần Hạo cười ngốc nói: “Trước kia tam đệ từng cứu bách tính ở Hắc Thạch thành, ta tin rằng mọi người đều bằng lòng giúp đệ ấy, ta sẽ đi thương lượng với Mộ thành chủ.”
Lúc này Thất Thất kéo váy áo của Tần Nghê Thường, nàng ta nhỏ giọng nói: “Dĩnh Dĩnh tỷ giống như nhập ma vậy, tỷ ấy không để ý đến chúng ta, trạng thái cũng rất kỳ lạ.”
Tần Nghê Thường nhìn Trần Dĩnh ở trên đỉnh núi phía xa, nàng ta cũng bay lên không trung, nhẹ giọng hét gọi: “Dĩnh Dĩnh, phải tin tưởng ca ca ngươi, hắn sẽ có cách!”
Trần Dĩnh mở mắt ra, hỏa quang quanh thân biến mất: “Ta vẫn luôn tin tưởng ca ca, ta muốn trở nên mạnh hơn! Muội muội bị bắt đi ngay trước mắt ta, đều là lỗi của ta!”
Tần Nghê Thường đến đỉnh núi, nàng ta ôm lấy Trần Dĩnh, nhỏ giọng an ủi: “Dĩnh Dĩnh, không phải lỗi của ngươi, bây giờ chúng ta cùng nhau nghĩ cách!”
“Ừm.”
Trần Dĩnh vẫn rất tự trách.
Tiên giới, Thiên Châu.
Thái Thanh Tiên Cung ẩn trốn sâu trong mây mù.
Trong tiểu viện nước chảy bao quanh, hoa cỏ tươi tốt, Trần Dao ngồi trong đình viện, trên người mặc váy trắng, hai chân bị gông xiềng kim sắc giam cầm, nàng ta không thể sử dụng linh lực.
Ôn Huyền Âm cũng ngồi trong đình viện, nàng ta mỉm cười nói: “Trần Dao, ngươi có thiên phú không tồi, nếu như bằng lòng gia nhập Thái Thanh Tiên Cung thì sau này chắc chắn sẽ mạnh hơn ta.”