-
Chương 636-640
Chương 636 Tiên Cốt Tàn Hồn (2)
Trần Dao nhắm mắt lại không nói gì, nàng ta biết Thái Thanh Tiên Cung còn có mục đích khác.
Ôn Huyền Âm nhẹ giọng thở dài: “Không biết ca ngươi là sợ hãi hay là không biết, Thái Thanh Tiên Cung đã phát tin tức rất lâu rồi nhưng hắn lại không xuất hiện!”
Nghe thấy tin này, khóe miệng Trần Dao mang theo ý cười, nàng ta không muốn Trần Mục mạo hiểm vì mình.
Ôn Huyền Âm nhắc nhở: “Nếu như Trần Mục chậm chạp không chịu lộ diện, tình hình của ngươi có thể sẽ rất tệ, cho nên ta khuyên ngươi lựa chọn gia nhập Thái Thanh Tiên Cung.”
Trần Dao không quan tâm đến lời cảnh cáo của Ôn Huyền Âm, cho dù nàng ta có chết cũng sẽ không đáp ứng.
Diệp Thanh Huyền bước vào đình viện, Ôn Huyền Âm đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: “Bái kiến sư tôn.”
“Tri Ngôn sư bá nói, cô gái này có huyết mạch Đế tộc, bảo chúng ta nghĩ cách giữ nàng ta lại, nếu như không thể giữ được người lại thì giữ thiên phú của nàng ta lại.” Diệp Thanh Vân nói ngay trước mặt Trần Dao.
Đôi mắt đẹp của Ôn Huyền Âm khẽ ngưng lại, nàng ta hiểu ý của Diệp Thanh Huyền, nếu như Trần Dao sống chết không chịu gia nhập Thái Thanh Tiên Cung, vậy thì chỉ còn cách tước đoạt huyết mạch.
Tước đoạt huyết mạch nhất định sẽ tổn thương đến bản nguyên, nhẹ thì mất hết tu vi, nặng thì mất mạng.
Trần Dao không hề bị lay động, Diệp Thanh Huyền lạnh lùng nói: “Huyền Âm, trông kỹ nàng ta.”
“Vâng.”
Ôn Huyền Âm gật đầu, ánh mắt nàng ta khẽ tụ lại, trong lòng có chút lo âu, không phải tiếc hận thay Trần Dao mà là sợ sau này Trần Mục sẽ giết đến Thái Thanh Tiên Cung.
Sự đáng sợ của Trần Mục, Ôn Huyền Âm đã được chứng kiến, nàng ta cảm thấy Thái Thanh Tiên Cung đang chơi với lửa, cho dù liên hợp với Thái Thượng Tiên Cung thì vẫn còn các động thiên và Cổ tộc ẩn thế còn lại, bọn họ không nắm chắc trăm phần trăm hạ gục được Trần Mục.
“Hy vọng ca ngươi thật sự quan tâm đến ngươi.” Ôn Huyền Âm nhẹ giọng lẩm bẩm, Trần Dao là thẻ bạc duy nhất của bọn họ, nếu như không thể dẫn Trần Mục đến thì bọn họ sẽ chìm vào bị động.
Trần Dao vẫn duy trì trầm mặc, nàng ta tin tưởng ca ca quan tâm đến mình nhưng không mong hắn xuất hiện.
Chỗ sâu trong tinh không.
Trần Mục đến vùng lân cận Thần Mâu tinh.
Có rất ít tu tiên giả đặt chân đến tinh không, hơn nữa chỗ này là tinh vực cấm kỵ, càng ít người lui tới, tinh không ở đây hoàn toàn không giống với và tinh đồ mà trước kia Trần Mục lấy được.
Tinh không ở nhân gian khác với trong ngoài sơn hải, tinh không của Tiên giới khác rõ ràng so với tinh đồ của nhân gian.
Trần Mục và Sở Sở đứng trên đầu thuyền của thần thuyền, bọn họ ngắm nhìn Thần Mâu tinh cách đó không xa, ngôi sao đúng như tên gọi của nó, ngôi sao kia giống như đôi mắt màu xanh lam.
Sở Sở nhìn Thần Mâu tinh rồi bỗng nhiên cau mày lại, sau đó nhẹ lắc đầu, có chút choáng váng.
Trần Mục nhìn chăm chú vào Thần Mâu tinh, có cỗ chấp niệm bao phủ toàn bộ ngôi sao, hắn xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Sở Sở: “Sở Sở, ở trên thuyền đợi ta.”
“Đại ca ca, ngươi phải cẩn thận chút.”
“Được.”
Trần Mục một mình rời khỏi thần thuyền, hắn từ từ đến gần Thần Mâu tinh, không có gì kỳ lạ xảy ra, khi hắn đến Thần Mâu tinh, trước mắt xuất hiện hình ảnh mờ ảo.
Trần Mục nhìn thấy u quang xuất hiện trong hư vô, xuyên qua tinh không, dường như xuyên qua người hắn, trong lúc lơ đãng hắn đã đổ mồ hôi lạnh.
Đây là chấp niệm đang quấy phá, trong hình ảnh mơ hồ có ngôi sao hóa thành bột mịn, vô số cường giả Thần tộc đổ máu, có thân ảnh vĩ ngạn hiện lên trong hư vô.
Thân ảnh kia tồn tại trong chấp niệm của Thần Mâu tinh, thế nhưng vẫn mang cho Trần Mục cảm giác áp bức mãnh liệt.
“Là hắn!”
Bên tay Trần Mục vang lên tiếng thì thầm.
Hắn có thể tin chắc đây không phải là chấp niệm, ý niệm thế sự xoay vần này thật sự tồn tại.
Trần Mục lấy ra khối tiên cốt nhuốm máu từ trong Tu Di Giới Chỉ, ban đầu hắn dùng pháp chỉ bao bọc tiên cốt chính là vì lo lắng sẽ xảy ra quỷ dị.
Nhưng khi hắn phong ấn Nhị Ngũ Ma Thần, dùng pháo chỉ trấn áp Ma Thần, không ngờ khối tiên cốt này quả nhiên có quỷ dị, Trần Mục nhìn thấy người thanh niên tuấn tú bước ra từ trong tiên cốt, nhưng thần niệm của hắn ta lại mang theo thăng trầm.
Người thanh niên phong hoa tuyệt đại, trông rất tiêu sái, hắn ta nhìn chăm chú vào hư vô sâu trong chấp niệm của Thần Tinh Mâu, nơi đó có thân ảnh màu đen sừng sững.
Thân ảnh kia khiến tàn hồn trong tiên cốt thức tỉnh, Trần Mục có thể cảm nhận được đạo tàn hồn này không ác ý, hắn cung kính nói: “Tiền bối, đã mạo phạm rồi.”
Thanh niên khẽ lắc đầu: “Không có gì, không ngờ còn có cơ hội thoát ra hít thở không khí.”
Ánh mắt hắn ta bỗng nhiên ngưng trọng: “Tàn cốt của ta vốn đang trấn áp Ma Thần, hiện giờ cho dù ngươi mang ta trở về cũng không thể ngăn cản tôn Ma Thần kia xuất thế.”
Lúc đó Trần Mục đã phát giác được sự kỳ lạ của Tinh Vẫn cấm địa, hóa ra phía dưới đang phong ấn Ma Thần.
“Tiểu huynh đệ, phiền phức mà ngươi gây ra, mong rằng ngươi có thể giúp đỡ giải quyết.” Người thanh niên cười nói.
Trần Mục chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu, bây giờ trên người hắn có rất nhiều chuyện rắc rối cần phải xử lý, đầu tiên là nghĩ cách khôi phục đỉnh phong, sau đó độ tiên kiếp rồi lại giải cứu tiểu muội, bây giờ còn có uy hiếp của Ma Thần.
Ma Thần xuất thế đối với hắn có thể là chuyện tốt, có thể phân tán sự chú ý của thế lực Tiên giới.
Người thanh niên lắc đầu, trầm giọng nói: “Suy nghĩ như thế của ngươi không ổn, nếu như để Ma Thần kia khôi phục đỉnh phong thì Tiên giới chắc chắn sinh linh lầm than!”
Trần Mục kinh hãi, người thanh niên chỉ còn lại tàn hồn nhưng vẫn có thể nghe được tiếng lòng của hắn!
“Tiền bối, trong mắt ta muội muội ta quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác!” Trần Mục thành thật đáp lại.
Người thanh niên bỗng nhiên thở dài nói: “Làm theo trái tim đi, năm đó ta muốn bảo vệ mọi thứ, nhưng tất cả đều bị mang đi, ngay cả bản thân ta cũng thân tử đạo tiêu.”
Trần Mục nhìn bóng dáng vĩ ngạn trong hư vô ở sâu trong chấp niệm, hắn trầm giọng nói: “Tiền bối, đó là ai, ngài có quen không?”
Người thanh niên tự giễu nói: “Đó là Ma chủ, cũng được xưng là Ma Đế, ta biết hắn ta, hắn ta không biết ta, khi ngươi gặp phải hắn ta mới có thể biết được sự cường đại của hắn ta.”
Chương 637 Tiên Cốt Tàn Hồn (3)
Trần Mục nhìn bóng lưng vĩ ngạn mơ hồ kia, không biết vì sao lại muốn đọ sức với hắn ta.
Hắn đến Thần Mâu tinh đã lâu nhưng vẫn không đánh dấu thành công, chấp niệm lại đang tràn đến không ngừng, đó là trận chiến vô cùng thảm khốc, Thái Sơ Thần tộc cường đại bị thân ảnh vĩ ngạn kia quét sạch.
Trần Mục đang hấp thụ chấp niệm ở đây, tiếp đó vận chuyển Bất Hủ Pháp, nguyên thần của hắn ngưng kết lượng lớn vật chất cổ thần, đó là vật chất đặc thù mà Thần tộc mới có, có thể khiến nguyên thần đời đời bất diệt.
Trên nguyên thần của Trần Mục vẫn còn vết nứt, đó là kết quả của đại đạo phản phệ, trong cơ thể hắn hiện giờ có lực lượng cường đại và cũng rất yếu ớt.
Sở Sở nằm sấp trên thần thuyền, nàng ta nhìn chăm chăm vào phía xa, nhìn Thần Mâu tinh đang dần ảm đạm đi.
Trần Mục nhanh chóng thôn phệ toàn bộ chấp ngiệm của ngôi sao, trong chấp niệm, Ma chủ xuất hiện quét sạch Thái Sơ Thần tộc, khiến vô số Thần tộc lâm vào tuyệt vọng.
Người thanh niên đang nhìn xuống tinh không, đôi mắt hắn ta sâu thẳm, bên trong còn có một luồng hỏa nhiệt, có hưng phấn cũng có tiếc nuối: “Ta rất vui mừng vì được sinh cùng thời đại với bọn họ, đáng tiếc là không thể đăng lâm tuyệt đỉnh.”
“Tiền bối, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?” Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói.
Người thanh niên khẽ gật đầu: “Ta có thể giúp đỡ, nhưng trạng thái bây giờ của ngươi không có cơ hội thắng.”
“Đa tạ tiền bối.”
Trần Mục muốn lôi kéo sự giúp đỡ, có sự giúp đỡ của người thanh niên, hắn tin rằng cơ hội cứu được tiểu muội lớn hơn rất nhiều.
Người thanh niên đã theo bên cạnh Trần Mục một khoảng thời gian, rõ ràng hiểu rõ những chuyện xảy ra với hắn như lòng bàn tay.
Sau khi Trần Mục thôn phệ chấp niệm xung quanh Thần Mâu tinh, hắn cũng biển được bản chất của ngôi sao này, hắn giẫm mạnh chân, dưới chân sụp xuống, bên trong có bạch quang lưu động.
Khi Trần Mục tiến vào bên trong Thần Mâu tinh.
【Thành công đánh dấu Thần Mâu tinh】
【Chúc mừng lấy được Thái Sơ Thần Nguyên】
Thái Sơ Thần Nguyên mà Trần Mục lấy được giống như ngọc tủy, bên trong có năng lượng hùng vĩ, sinh cơ tràn đầy, có nó trước khi độ kiếp chắc chắn sẽ hồi phục rất nhiều.
Bây giờ cần phải nhanh chóng luyện hóa Thái Sơ Thần Nguyên, còn phải tìm được chỗ có thể an toàn độ kiếp.
Người thanh niên cười nói: “Trước kia ta thích tìm kiếm Bỉ Ngạn, tuy rằng không tìm được Bỉ Ngạn nhưng ta đã tìm thấy một tinh lộ bị che khuất.”
Trần Mục nhìn thấy tinh lộ được người thanh niên chỉ ra, hắn cảm kích nói: “Đa tạ tiền bối.”
Người thanh niên nhìn về phía thần thuyền: “Đứa trẻ kia là Ma Thần, cho dù nàng ta sẽ không hại ngươi nhưng sau khi thức tỉnh vẫn sẽ nghe theo sự sai bảo của Ma Thần mà tùy tiện phá hoại.”
Trần Mục nhìn về phía Sở Sở, trầm giọng nói: “Nếu như nàng thật sự không còn là Sở Sở, vậy thì ta sẽ phong ấn nàng.”
Hư ảnh của người thanh niên quay về trong tiên cốt.
Sở Sở nhìn thấy Trần Mục bình an trở về, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui mừng, Trần Mục mỉm cười nói: “Sở Sở, cuộc hành trình dài dằng dặc chỉ mới bắt đầu.”
“Chỉ cần có đại ca ca thì Sở Sở sẽ vui vẻ.” Sở Sở lè lưỡi, dí dỏm đáng yêu.
Trần Mục điều khiển lái thần thuyền đi về phía tinh lộ bị che khuất, sau đó ngồi xếp bằng luyện hóa Thái Sơ Thần Nguyên trên Bồ Đề Đạo Đài, ngay sau đó hắn tìm kiếm vị trí của Trần Dao thông qua Trấn Thiên Ấn.
Thái Thanh Tiên Cung cực kỳ ẩn khuất, Trần Mục tìm kiếm rất lâu mới tìm được, ý thức của hắn đến tiểu viện giam giữ Trần Dao trong đêm.
Tiểu muội đang nghỉ ngơi trong phòng.
Lúc Trần Dao nghỉ ngơi, Ôn Huyền Âm cũng nhìn chăm chăm vào nàng ta mọi lúc, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ý thức của Trần Mục xuất hiện trong thức hải của tiểu muội, nhìn thấy hư ảnh của ca ca, thần hồn của Trần Dao xuất hiện dao động: “Ca, đều tại muội quá yếu.”
“Dao Dao, xin lỗi, là ca ca không tốt, hiện giờ ca ca không thể đến cứu muội.”
Trên mặt Trần Mục đầy vẻ tự trách.
“Ca, huynh tuyệt đối đừng đến cứu muội.” Trần Dao không muốn Trần Mục đặt mình vào nguy hiểm.
Ánh mắt Trần Mục kiên định nói: “Dao Dao, sau khi ca ca độ kiếp sẽ đến cứu muội, dù cho độ kiếp thất bại cũng sẽ tới Thái Thanh Tiên Cung.”
“Ca, muội không muốn làm liên lụy đến huynh!” Trần Dao nắm chặt nắm đấm, Ôn Huyền Âm nhìn thấy nàng ta rơi lệ thì không khỏi bối rối, cao ngạo lạnh lùng như nàng ta mà cũng có thể rơi lệ, chẳng lẽ là sợ bị tước đoạt huyết mạch?
Ôn Huyền Âm nhẹ giọng nói: “Trần Dao, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Thái Thanh Tiên Cung, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ngươi, đến lúc đó ngươi lại lôi kéo Trần Mục, Thái Thanh Tiên Cung sẽ bồi dưỡng hai huynh muội các ngươi thật tốt.”
Trần Dao không quan tâm đến Ôn Huyền Âm, nàng ta biết Thái Thanh Tiên Cung chính là muốn lợi dụng nàng ta.
Trần Mục thấy muội muội rơi lệ thì lòng đầy lửa giận không có chỗ phát tiết: “Dao Dao, bảo vệ muội là chức trách của ca ca, là ca ca không bảo vệ được cho muội, muội hãy đợi thêm, ca ca nhất định sẽ đến đón muội về nhà.”
Trần Dao biết Trần Mục nhất định sẽ đến, cho dù nàng nói cái gì thì huynh ấy cũng không thay đổi.
“Ca, muội đợi huynh.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dao hiện lên ý cười.
Ôn Huyền Âm nhìn Trần Dao rơi lệ, ngay sau đó lại nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng ta thì có chút khó hiểu, chỉ có thể lắc đầu, cảm thấy huynh muội Trần gia rất kỳ quái.
Ý thức của Trần Mục không rời đi ngay, hắn tiếp tục thu thập tình báo trong Thái Thanh Tiên Cung, còn để ý đến phòng bị ở đây, phát hiện Thái Thanh Tiên Cung canh phòng cẩn mật, chỗ sâu trong Tiên Cung có tôn quái vật khổng lồ, còn có hai cường giả cấp bậc Tiên Vương không yếu hơn lão giả bạch bào đang tọa trấn, ngoài những thứ này còn có rất nhiều lão bối tu tiên giả, xung quanh có cả sát trận.
Trần Dao rơi vào tay Thái Thanh Tiên Cung còn khó giải quyết hơn Thái Thượng Tiên Cung, độ khó để cứu được cực kỳ cao, trước khi rời khỏi Thái Thanh Tiên Cung, Trần Mục chú ý thấy chỗ sâu trong Tiên Cung có toà hồng tháp đặc thù.
Hồng tháp cao mấy chục trượng, bên trong có năng lượng cường ngạnh tràn ra, ý thức của Trần Mục đến gần, hắn phát hiện bên trong có thiếu niên cường tráng trên trán tản ra đường văn hồng sắc, trong cơ thể chứa đựng thần lực cường đại.
Chương 638 Thông Đạo Lưỡng Giới (1)
Vẻ mặt Trần Mục khẽ kinh ngạc, rõ ràng thiếu niên đã kế thừa huyết mạch Thần tộc, hắn ta có thần lực mạnh hơn Trần Dĩnh, đoán chừng đã thức tỉnh huyết mạch Thần tộc rất nhiều năm, đã bị Thái Thanh Tiên Cung khống chế.
Thần tộc trưởng thành, thần lực sẽ theo đó càng ngày càng mạnh, cho đến khi thành niên đạt đến đỉnh phong.
Thái Thanh Tiên Cung nội hàm thâm sâu, thậm chí còn có Thần tộc tọa trấn, cho dù Trần Mục độ kiếp thành công cũng không nắm chắc tuyệt đối có thể thuận lợi mang tiểu muội đi, dù cho kết quả như thế nào, hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Ý thức của Trần Mục trở về thức hải.
Hắn đang hấp thụ Thái Sơ Thần Nguyên không ngừng, vết thương lớn đang lành lại, phối hợp với tẩy lễ của Hồng Mông Tử Khí, Trần Mục dần dần hồi phục đỉnh phong.
Sở Sở ngồi xổm bên cạnh Trần Mục, nàng ta đang cầm sách trong tay, đây là cuốn truyện Trần Mục tặng cho, lúc không có việc gì làm nàng ta sẽ thích xem nó, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười.
Thần thuyền xuyên toa hư không với tốc độ rất nhanh, bọn họ đã cách Tiên giới đại lục rất xa.
Một tháng sau.
Trần Mục luyện hóa Thái Sơ Thần Nguyên thành công, vật chất Thần tộc tràn vào cơ thể, Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng Huyết Mạch trong cơ thể được thăng cấp đáng kể, hư ảnh Chân Phượng lượn quanh, thần thuyền vang vọng tiếng long ngâm và phượng minh.
Vết thương lớn trong cơ thể lành lại rất nhanh, vết nứt trên người hắn đã biến mất rất nhiều, Trần Mục cảm thấy không hoàn toàn là hiệu quả của Thái Sơ Thần Nguyên.
Sau khi Trần Mục luyện hóa Thái Sơ Thần Nguyên xong, hắn thông qua Trấn Thiên Ấn để nhìn thấy cảnh tượng ở nhân gian, trong Hắc Thạch thành có lập tượng đá của hắn, trông rất anh tuấn tiêu sái.
Bách tính đi ngang qua đều sẽ dừng chân trước tượng đá, trong mắt đều mang vẻ ngưỡng mộ, xung quanh còn có trẻ con bàn tán, bọn họ kể những câu chuyện về Trần Mục.
Trên người bọn họ tản ra ánh sáng nhạt, sau đó bị tượng đá ngưng tụ lại, đây là nguồn gốc của lực lượng thần bí, cỗ năng lượng kia ở khoảng cách rất xa xôi nhưng lại có thể giúp đỡ Trần Mục.
“Đây là năng lượng mà Phục Tiên lão bà cần?” Trần Mục có thể cảm nhận được cỗ năng lượng này, nó giống như dòng nước nhỏ giọt đang liên tục nuôi dưỡng nhục thân của hắn.
Trần Mục còn chú ý thấy cỗ năng lượng này cũng bị Trấn Thiên Ấn hấp thụ, nếu như Trấn Thiên Ấn hấp thụ năng lượng đủ nhiều thì hắn có thể sử dụng Trấn Thiên Ấn mà không bị thương tổn.
Ở Bắc Hoang đã có rất nhiều tượng đá của Trần Mục, ở Nam Hoang cũng có, Trần Hạo đang cố gắng xây dựng tượng đá giúp Trần Mục, còn kể những câu chuyện về Trần Mục ở khắp các nơi, là nhị ca của Trần Mục, mọi người đều tin tưởng lời hắn ta nói, hiệu quả tuyên truyền còn tốt hơn thần miếu của Khương Phục Tiên.
Trần Mục nhìn thấy mấy người Trần Hạo đang bôn ba không ngừng, làm sao hắn có thể phụ sự kỳ vọng của bọn họ.
Trần Mục nghe được tiếng thì thầm, sau đó hắn tập trung sức chú ý thì phát hiện trên tiểu trấn hẻo lánh có lão phụ nhân đang quỳ trước tượng đá, hai tay chắp trước ngực, bà ta cầu khấn Trần Mục giúp đỡ cho tôn nữ bị bệnh của bà ta.
Lão phụ nhân còn mang theo nhang đèn, nhìn thấy khuôn mặt già nua tiều tụy của bà ta, Trần Mục muốn giúp nhưng khoảng cách lại rất xa, căn bản không vươn tay tới nổi.
Ý thức của Trần Mục lập tức đi đến Lăng Vân tông, hắn xuất hiện trong thức hải của Tần Nghê Thường, Tần Nghê Thường đang xử lý công việc của tông môn, nhìn thấy Trần Mục thì ngạc nhiên đứng bật dậy.
“Tiểu sư đệ, là đệ sao?”
“Sư tỷ, tất nhiên là đệ.”
Tần Nghê Thường trở nên hưng phấn tinh thần: “Đệ không sao chứ? Dao Dao thế nào rồi.”
Ý thức của Trần Mục thở dài nói: “Đệ không sao, Dao Dao bị bắt, đệ đang nghĩ cách cứu viện, hiện giờ có chuyện muốn nhờ tỷ.”
Tần Nghê Thường cũng biết tình cảnh khó khăn của Trần Mục, nàng ta không nói những lời xui xẻo, trầm giọng nói: “Chỉ cần là việc sư tỷ có thể làm được, sư tỷ chắc chắn sẽ giúp đệ.”
Vẻ mặt Trần Mục trịnh trọng nói: “Có lão phu nhân đang quỳ bái trước tượng đá của đệ, tôn tử của bà mắc bệnh nặng, đệ muốn nhờ sư tỷ giúp đỡ.”
“Thế mà đệ lại có thể biết được những chuyện này, được, sư tỷ giúp đệ, nói vị trí cho ta..”
“Lão phụ nhân kia ở Đông Hoang, Đại Thanh quốc, Nhạn Bắc quận, Trừ Châu, Tiểu Thạch Đầu trấn.”
Trần Mục trực tiếp lạc ấn dung mạo vào thức hải của Tần Nghê Thường: “Sư tỷ, làm phiền tỷ vậy.”
Tần Nghê Thường khẽ mỉm cười: “Chỉ cần giúp được cho tiểu sư đệ thì sư tỷ không ngại phiền phức, đệ phải sống thật tốt, sau này quay lại mời sư tỷ uống rượu.”
“Nhất định.”
Trần Mục chắp tay hành lễ.
Trần Mục lại nghe thấy tiếng triệu gọi khác.
Một số người đang mong cầu cho năm tháng bình an, một số người đang cầu vinh hoa phú quý, một số người đang cầu nhân duyên tốt đẹp, những điều này Trần Mục không biết phải giúp đỡ thế nào.
Trần Mục nghe thấy rất nhiều lời triệu gọi đặc biệt.
Tại Bắc Hoang, ở một xó xỉnh của Đại Yến vương triều, trong sơn thôn hẻo lánh, nam hài nhi tám chín tuổi đang dập đầu nặng nề trước tượng đá của Trần Mục: “Tiền bối, ta muốn trở nên mạnh hơn, ta không muốn sau này muội muội bị ức hiếp.”
Ý thức của Trần Mục tiến vào thức hải của nam hài, ý thức của hắn ta rất yếu, thậm chí còn không phát giác được.
Nam hài từ nhỏ đã sống nương tựa với muội muội, bọn họ sống trong căn nhà tranh dột nát, còn thường xuyên bị đám hài tử khác cùng thôn ăn hiếp.
Nhìn thấy quá khứ của nam hài, Trần Mục truyền cho hắn ta Hô Hấp pháp cơ bản và kiếm thuật cơ bản, chỉ cần hắn ta chăm chỉ tu luyện thì muốn tự vệ chắc chắn không thành vấn đề, nếu như cố gắng thì sau này còn có thể tiến vào tông môn.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Chăm chỉ tu luyện, bảo vệ muội muội ngươi thật tốt.”
Nam hài ngẩng đầu lên, trong đầu hắn ta xuất hiện rất nhiều hình ảnh có liên quan đến Hô Hấp pháp và kiếm kỹ cơ bản: “Đa tạ tiền bối, ta sẽ bảo vệ tốt cho muội muội.”
Có đứa trẻ đồng hương đi ngang qua lập tức ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha, tên ngốc Đoàn điên rồi.”
Đoàn Phong quỳ bái với tượng đá của Trần Mục, hắn ta mặc kệ lời chế nhạo, sau đó trở về căn nhà tranh, muội muội nhỏ nhắn xinh xắn đang nướng khoai trong nhà.
Chương 639 Thông Đạo Lưỡng Giới (2)
Đoàn Vũ đào khoai lang đã nướng xong ra, khuôn mặt nhỏ đỏ au tràn đầy nụ cười, nàng ta chia củ khoai thành hai nửa: “Ca, chúng ta mỗi người một nửa.”
Đoàn Phong ăn khoai lang, trên mặt hắn vẫn còn vết thương để lại do đánh nhau, nhưng lúc này lại vui vẻ nói: “Tiểu Vũ, sau này ca ca chắc chắn có thể dẫn muội trải qua cuộc sống tốt.”
Tiểu Vũ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Ca ca, muội có thể chịu khổ được, huynh đốn củi, muội đào khoai lang, cuộc sống như thế này cũng rất tốt.”
Trần Mục nhìn hai huynh muội bọn họ, trên mặt hiện lên ý cười, ý thức của hắn quay về thức hải, hắn không thể nào giúp đỡ tất cả mọi người, chỉ có thể giúp mọi người tùy duyên.
Tu luyện kết thúc, Trần Mục đứng dậy, hắn lấy tiên cốt nhuốm máu ra, sau đó thân ảnh người thanh niên hiện lên.
“Tiền bối, không biết phải xưng hô thế nào?”
“Gọi ta lão Chu là được.”
Trần Mục cung kính nói: “Chu lão tiền bối, xin hỏi ngài có thể tiết lộ cho ta biết một số chuyện bí mật viễn cổ được không.”
Dáng vẻ lão Chu như thanh niên anh tuấn, ông ta cười nói: “Ta sinh ra ở niên đại huy hoàng nhất, lúc đó giữa thiên địa liên tục xuất hiện cường giả Tiên Đạo, Thần tộc bị chúng ta đưa lên tinh không.
Trần Mục có thể cảm nhận được tự hào từ trong ánh mắt ông ta, tiếp đó lão Chu thở dài nói: “Sau này xảy ra hỗn loạn, ban đầu là nội loạn trong Thần tộc, chúng ta vốn muốn đứng nhìn bọn họ nội chiến, về sau mới phát hiện sự nghiêm trọng của tình hình, Ma chủ dẫn theo ma Thần của thuộc hạ càn quét tam giới.”
“Ta dốc hết sức mình mới phong ấn được Bát Cửu Ma Thần, hiện giờ chỉ còn lại một đoạn xương tàn, một luồng tàn hồn.” Lão Chu lắc đầu thở dài, có chút tiếc nuối.
Bát Cửu Ma Thần, vẻ mặt Trần Mục hơi kinh ngạc, đó chắc chắn là sự tồn tại vô cùng cường đại, nhưng so với Sở Sở thì vẫn còn chênh lệch rất lớn.
Sở Sở là Cửu Thất Ma Thần, trừ đi Ma chủ, là Ma Thần đứng hàng thứ ba, một khi thức tỉnh thì hậu quả khó lường, đây cũng là nguyên nhân mà lão Chu khuyên Trần Mục phong ấn nàng ta.
Từ động tác của Thái Thanh Tiên Cung, Trần Mục nhìn ra được bọn họ có thể có cách khống chế Sở Sở, giống như Thanh Hư Động Thiên dùng cây sáo đen để khống chế Nhị Ngũ Ma Thần.
“Chu lão tiền bối, nếu như Bát Cửu Ma Thần thoát ra thì thế lực Tiên giới có thể ngăn cản được không?” Trần Mục hỏi.
Lão Chu trầm giọng nói: “Nếu như hắn ta thông minh đi ẩn trốn, đoán chừng sẽ khiến thế lực Tiên giới phải đau đầu, nếu như va chạm chính diện thì chắc chắn có thể ngăn cản hắn ta.”
Trần Mục hy vọng Bát Cửu Ma Thần có thể xuất hiện quấy rối sau khi hắn độ kiếp, chỉ cần cấp cao của Thái Thanh Tiên Cung và Thái Thượng Tiên Cung rời khỏi, hắn sẽ có cơ hội cứu tiểu muội.
Vẻ mặt lão Chu nghiêm túc nói: “Ma Thần mà Tiên giới phong ấn không chỉ có Bát Cửu Ma Thần, nếu như để hắn ta thả những đồng bạn khác ra thì sợ là Tiên giới sẽ có đại nạn giáng xuống đầu.”
Trần Mục đứng ở mũi thuyền, ý thức của hắn nhìn thấy chỗ sâu trong Tinh Vẫn cấm địa thông qua Trấn Thiên Ấn, chỗ đó bao phủ trong mây mù, Bát Cửu Ma Thần đã thức tỉnh.
Nếu như đợi Bát Cửu Ma Thần khôi phục lực lượng, đến lúc đó Tiên giới sẽ đại loạn, sẽ có rất nhiều sinh linh vô tội làm vật tế, Trần Mục suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hắn quyết định thông báo cho Mộ Hồng Liên, để nàng ta báo tin cho các thế lực khác.
Mộ Hồng Liên đang bế quan trong động phủ, Trần Mục bỗng nhiên xuất hiện trong thức hải của nàng ta, trầm giọng nói: “Hồng Liên, lúc đầu ta mang vật phong ấn ở chỗ sâu trong Tinh Vẫn cấm địa đi, hiện giờ phong ấn ở đó đã mở ra, Bát Cửu Ma Thần bị phong ấn ở chỗ sâu trong cấm địa đã thức tỉnh.”
“Bát Cửu Ma Thần?”
Mộ Hồng Liên bị dọa không nhẹ.
Trần Mục trịnh trọng nói: “Lập tức thông báo tin này cho các đại thế lực của Tiên giới, nếu như để Bát Cửu Ma Thần khôi phục đỉnh phong, đến lúc đó Tiên giới chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán.”
Mộ Hồng Liên bán tín bán nghi, nàng ta cảm thấy đây là trò cũ của Trần Mục, giống như lần trước hắn nói muốn tiến đến Tiên giới, kết quả là nhân cơ hội san bằng Thanh Hư Động Thiên.
Không biết lần này lại có thế lực nhà nào phải xui xẻo, Mộ Hồng Liên trịnh trọng nói: “Chủ thượng, ngài yên tâm, ta bảo đảm sẽ truyền tin này ra ngoài!”
Ý thức của Trần Mục trở lại thức hải, hắn vốn muốn mượn Bát Cửu Ma Thần để giải cứu tiểu muội, nhưng hắn không muốn vì vậy mà làm tổn thương sinh linh vô tội.
Mộ Hồng Liên lập tức lên đường tìm kiếm Mộ Thanh Vân.
“Phụ thân, ta vừa nhớ ra một chuyện quan trọng, lúc Trần Mục rời khỏi Tinh Vẫn cấm địa đã mang theo vật phong ấn ở chỗ sâu trong cấm địa, có vẻ như bên trong đang phong ấn Ma Thần!” Vẻ mặt Mộ Hồng Liên lo lắng nói.
Mộ Thanh Vân trợn to mắt: “Cái gì, nếu như là thật thì chính là phiền phức cực lớn.”
“Phụ thân, Ma Thần phong ấn bên trong đó rất lợi hại?” Mộ Hồng Liên tò mò hỏi.
Mộ Thanh Vân trịnh trọng đáp: “Ta nghe lão bối kể, năm đó có Tiên Đạo Chí Tôn ngã xuống ở bên trong, dù có là cường giả Tiên Vương cũng không dám đến chỗ sâu trong cấm địa.”
Mộ Hồng Liên nhìn Trần Mục tiến vào chỗ sâu trong cấm địa, có lẽ những gì hắn nói là thật: “Phụ thân, người phải mau chóng nói chuyện này cho các thế lực khác biết.”
Mộ Thanh Vân không dám sơ suất, Tinh Vẫn cấm địa nằm ở Vũ Châu, nếu như Ma Thần xuất thế thì Thái Thượng Tiên Cung phải đứng mũi chịu sào, sau đó chính là Xích Thành Động Thiên.
“Ta phải đi tìm Thái Thượng Tiên Cung để thương lượng!” Mộ Thanh Vân lập tức đi đến Thái Thượng Tiên Cung.
Chỗ sâu trong tinh không.
Thần thuyền đang xuyên toa hư không.
Ầm ầm.
Tiếng va chạm kịch liệt vang lên.
Thần thuyền bị ép lao ra khỏi hư không.
Ngôi sao ở gần đó rất to lớn, bên trên không có sinh cơ, tràn ngập cát vàng, toàn bộ đều là tử tinh hoang vắng, Trần Mục chú ý thấy không gian lân cận bị biến dạng.
Thần thuyền không cách nào xuyên toa hư không trong hoàn cảnh thế này, Trần Mục nhìn tinh không trước mắt, ngôi sao ở phía xa càng ngày càng phẳng, giống như bị đè nén lại.
Trần Mục nhìn tinh không ở chỗ xa hơn, chỗ đó giống như một cuộn tranh, không gian xung quanh đều rất quỷ dị, lão Chu cười nói: “Ban đầu khi phát hiện ra tinh lộ này, ta nghĩ rằng nó dẫn đến Bỉ Ngạn, nhưng rồi lại phát hiện chỗ này thông với thế giới mà ngươi đến.”
Chương 640 Trường Thành Màu Đen (1)
“Con đường này dẫn đến nhân gian?”
“Thời kỳ viễn cổ thì chỗ đó không phải nhân gian!”
Trần Mục kinh ngạc, lại có thể có con đường có thể thông từ Tiên giới đến nhân gian: “Chu lão tiền bối, chúng ta có thể thuận lợi thông qua thông đạo này đi đến nhân gian không?”
Lão Chu cười nói: “Trước kia có thể, bây giờ thì không rõ, thế giới đã thay đổi.”
“Nhưng mà ngài có thể đột phá trên tinh lộ này, bởi vì không gian ở đây bị gấp lại, thế giới bên ngoài hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại ở đây, trong khu vực này xảy ra chuyện gì, bên ngoài cũng đều không thể biết được.”
Tinh không ở phía trước dường như từ không gian ba chiều rơi xuống thành hai chiều giống như cuộn tranh, loại cảm giác này rất thần kỳ, chỗ này thậm chí còn không thể nhìn thấy tinh không bên ngoài.
Tiên giới cũng không nhìn thấy tinh không ở đây, chỗ này là nơi giao nhau giữa Tiên giới và nhân gian.
Trần Mục nhìn vào điểm cuối của tinh lộ này, chỗ đó có một nhóm hắc quang giống như vực sâu u ám
“Quy tắc ở chỗ này chồng lên nhau!”
Vốn dĩ Trần Mục lo lắng quy tắc ở đây sẽ bị thiếu, thế nhưng nơi này có quy tắc của Tiên giới và nhân gian, môi trường ở đây vừa hay thích hợp cho hắn đột phá.
Lão Chu trầm giọng nói: “Trước kia ta đã từng khám phá tinh lộ này, nghĩ rằng thông đạo liên kết hai giới rất nhỏ, sau này mới phát hiện thông đạo giống như tấm vải vẽ tranh, tấm vải chia đôi hai giới.”
Trần Mục quyết định độ kiếp ở chỗ này, hắn dặn dò Sở Sở: “Sở Sở, lát nữa cho dù có xảy ra chuyện gì ngươi cũng phải đợi ở trên thuyền.”
“Được.”
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu.
Ánh mắt Trần Mục kiên định, hắn giẫm không bước đi, đến khu vực trống trải thu hút thiên kiếp, lôi hải kim sắc xuất hiện, tinh lộ đen như mực được chiếu sáng.
Lôi hải kim sắc lan tràn ngàn dặm như mạng nhện, vạn tia lôi đình rơi xuống cùng lúc giống như sông lớn dâng trào, bên ngoài chỗ sâu trong tinh không hắc ám được chiếu sáng.
Trần Mục đi ngược dòng trong đại hà kim sắc, đắm chìm trong lôi kiếp, toàn thân có kim quang sáng chói, đôi mắt hắn trong suốt mang theo niềm tin kiên định.
Sở Sở ngồi xổm trên đầu thuyền, ánh mắt nàng ta sáng ngời nhìn về phía Trần Mục, khuôn mặt nhỏ có chút khẩn trương.
Vật phẩm quan trọng của Trần Mục đều để trên thần thuyền, ở gần Tu Di Giới Chỉ có đạo hư ảnh hiện lên, lão Chu chắp tay sau lưng đứng đấy, không giận tự uy.
Lão Chu nhìn Trần Mục trong lôi hải, khuôn mặt hiện lên ý cười, trong mắt mang theo tán thưởng: “Có phong thái năm đó của ta, mong là có thể kháng qua thiên kiếp lần này.”
Nhân tố không xác định trong thiên kiếp quá nhiều, lão Chu cũng không dám khẳng định Trần Mục có thể độ kiếp thành công, vả lại trong cơ thể hắn còn có thương tổn lớn.
Trần Mục lao vào trong lôi hải, lôi quang xung quanh hóa thành lưỡi kiếm liên tục công kích hắn, vết thương lớn hiện ra huyết quang trong lôi hải.
Càng tiến vào sâu trong lôi hải thì kiếp lôi càng khủng khiếp, lần đầu tiên Trần Mục độ thiên kiếp, cường độ của kiếp lôi vượt xa các cường giả khác, sau đó lại phục dụng Tam Kiếp Tiên Đan tương đương với độ qua ba lần thiên kiếp.
Lần thiên kiếp này hẳn xem như là lần thiên kiếp thứ năm, độ khó chắc chắn tăng lên gấp mấy lần.
Trần Mục vận chuyển Bất Diệt Kinh, da thịt toàn thân hiện lên kim quang, hắn bắt đầu luyện hóa năng lượng kiếp lôi xung quanh, Hồng Mông Thụ ra khỏi cơ thể, nó cũng đang hấp thụ năng lượng kiếp lôi.
Hồng Mông Thụ lớn lên không ngừng, kèm theo đó bây giờ nó càng lúc càng mạnh, sở hữu năng lượng hùng vĩ còn có thể mở ra quy tắc đặc thù ở lân cận.
Bản mệnh kiếm của Trần Mục đang tăng trưởng liên tục, nó đang hấp thụ năng lượng một cách ổn định.
Ầm ầm.
Đại đạo đang chấn động.
Lúc đến gần chỗ sâu trong lôi hải có kiếp lôi huyết hồng sắc ngưng kết lại giống như mặt trời, sấm sét vang dội, năng lượng nóng rực khiến không gian bị biến dạng.
Trần Mục không hề sợ hãi, hắn xông lên nghênh đón lôi đình huyết sắc, Hồng Mông Thụ bắt đầu rung động, nó dựng lên bình chướng che chắn, năng lượng bị tiêu hao liên tục.
“Đó là mặt trời ư?”
Sở Sở nhìn vào huyết quang ở sâu trong lôi hải.
Trần Mục và “mặt trời” kia dung hợp, hắn thu lại Hồng Mông Thụ, muốn dùng nhục thân cứng rắn đối kháng với lôi đình huyết sắc, hắn không muốn tiêu hao năng lượng của Hồng Mông Thụ.
Lôi đình huyết sắc mang theo vật chất huyết sắc có sức phá hoại cực mạnh, năng lượng sinh mệnh trong cơ thể Trần Mục đang trôi đi nhanh chóng, da thịt trở nên sạm màu, vết thương của nhục thân càng hiện lên rõ ràng.
Trần Mục thôi động sức mạnh thôn phệ, cưỡng ép hấp thụ lôi đình huyết sắc, sau khi cỗ năng lượng này đi vào cơ thể thì đấu đá lung tung, rất khó khống chế.
Trên thần thuyền, ánh mắt lão Chu khẽ tụ lại, ông ta nhìn ra được bây giờ Trần Mục đang gặp rắc rối, cường độ kiếp lôi khủng khiếp, có thể giúp được hắn chỉ có chính hắn.
Trần Mục ở trong lôi đình huyết sắc, toàn thân giống như đang thiêu đốt, quy tắc xung quanh hỗn loạn, vết thương lớn trong cơ thể đang lan ra, gân cốt bắt đầu đứt gãy.
Ngay cả thức hải cũng bị tấn công mãnh liệt, những ngôi sao lơ lửng trong thức hải rơi xuống không ngừng, nguyên thần bị lôi đình huyết sắc bao bọc, thậm chí còn xuất hiện vết nứt.
Xung quanh nhục thân và nguyên thần của Trần Mục đều có kinh văn hiện lên, kinh văn viễn cổ mang theo lực lượng thần bí muốn đảo ngược kết cục bị nghiền nát bởi thiên kiếp.
Sức mạnh Hỗn Độn đang hình thành Hỗn Độn Chung màu đen bên ngoài cơ thể, cho dù huyết hắc lôi đình khủng khiếp thì cũng không cách nào xuyên qua được Hỗn Độn Chung.
Trần Mục nhân cơ hội luyện hóa năng lượng lôi đình huyết sắc tràn vào trong cơ thể, hắn ổn định thương thế trong cơ thể, chầm chậm luyện hóa năng lượng cuồng bạo trong cơ thể.
Sở Sở mím môi, sự xuất hiện của Hỗn Độn Chung khiến nàng ta không thể nhìn thấy tình hình của Trần Mục.
Tuy lão Chu không nhìn thấy nhưng có thể thông qua cảm nhận biết được Trần Mục tạm thời đã ổn định.
Xoạt!
Lưỡi dao huyết sắc sáng bóng rơi xuống từ chỗ sâu trong lôi hải, xé toạc không gian, trong nháy mắt đã đáp xuống trên Hỗn Độn Chung hắc sắc, không gian bất chợt bị vặn vẹo vỡ nát, Hỗn Độn Chung lại vững vàng như bàn thạch.
Trần Dao nhắm mắt lại không nói gì, nàng ta biết Thái Thanh Tiên Cung còn có mục đích khác.
Ôn Huyền Âm nhẹ giọng thở dài: “Không biết ca ngươi là sợ hãi hay là không biết, Thái Thanh Tiên Cung đã phát tin tức rất lâu rồi nhưng hắn lại không xuất hiện!”
Nghe thấy tin này, khóe miệng Trần Dao mang theo ý cười, nàng ta không muốn Trần Mục mạo hiểm vì mình.
Ôn Huyền Âm nhắc nhở: “Nếu như Trần Mục chậm chạp không chịu lộ diện, tình hình của ngươi có thể sẽ rất tệ, cho nên ta khuyên ngươi lựa chọn gia nhập Thái Thanh Tiên Cung.”
Trần Dao không quan tâm đến lời cảnh cáo của Ôn Huyền Âm, cho dù nàng ta có chết cũng sẽ không đáp ứng.
Diệp Thanh Huyền bước vào đình viện, Ôn Huyền Âm đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: “Bái kiến sư tôn.”
“Tri Ngôn sư bá nói, cô gái này có huyết mạch Đế tộc, bảo chúng ta nghĩ cách giữ nàng ta lại, nếu như không thể giữ được người lại thì giữ thiên phú của nàng ta lại.” Diệp Thanh Vân nói ngay trước mặt Trần Dao.
Đôi mắt đẹp của Ôn Huyền Âm khẽ ngưng lại, nàng ta hiểu ý của Diệp Thanh Huyền, nếu như Trần Dao sống chết không chịu gia nhập Thái Thanh Tiên Cung, vậy thì chỉ còn cách tước đoạt huyết mạch.
Tước đoạt huyết mạch nhất định sẽ tổn thương đến bản nguyên, nhẹ thì mất hết tu vi, nặng thì mất mạng.
Trần Dao không hề bị lay động, Diệp Thanh Huyền lạnh lùng nói: “Huyền Âm, trông kỹ nàng ta.”
“Vâng.”
Ôn Huyền Âm gật đầu, ánh mắt nàng ta khẽ tụ lại, trong lòng có chút lo âu, không phải tiếc hận thay Trần Dao mà là sợ sau này Trần Mục sẽ giết đến Thái Thanh Tiên Cung.
Sự đáng sợ của Trần Mục, Ôn Huyền Âm đã được chứng kiến, nàng ta cảm thấy Thái Thanh Tiên Cung đang chơi với lửa, cho dù liên hợp với Thái Thượng Tiên Cung thì vẫn còn các động thiên và Cổ tộc ẩn thế còn lại, bọn họ không nắm chắc trăm phần trăm hạ gục được Trần Mục.
“Hy vọng ca ngươi thật sự quan tâm đến ngươi.” Ôn Huyền Âm nhẹ giọng lẩm bẩm, Trần Dao là thẻ bạc duy nhất của bọn họ, nếu như không thể dẫn Trần Mục đến thì bọn họ sẽ chìm vào bị động.
Trần Dao vẫn duy trì trầm mặc, nàng ta tin tưởng ca ca quan tâm đến mình nhưng không mong hắn xuất hiện.
Chỗ sâu trong tinh không.
Trần Mục đến vùng lân cận Thần Mâu tinh.
Có rất ít tu tiên giả đặt chân đến tinh không, hơn nữa chỗ này là tinh vực cấm kỵ, càng ít người lui tới, tinh không ở đây hoàn toàn không giống với và tinh đồ mà trước kia Trần Mục lấy được.
Tinh không ở nhân gian khác với trong ngoài sơn hải, tinh không của Tiên giới khác rõ ràng so với tinh đồ của nhân gian.
Trần Mục và Sở Sở đứng trên đầu thuyền của thần thuyền, bọn họ ngắm nhìn Thần Mâu tinh cách đó không xa, ngôi sao đúng như tên gọi của nó, ngôi sao kia giống như đôi mắt màu xanh lam.
Sở Sở nhìn Thần Mâu tinh rồi bỗng nhiên cau mày lại, sau đó nhẹ lắc đầu, có chút choáng váng.
Trần Mục nhìn chăm chú vào Thần Mâu tinh, có cỗ chấp niệm bao phủ toàn bộ ngôi sao, hắn xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Sở Sở: “Sở Sở, ở trên thuyền đợi ta.”
“Đại ca ca, ngươi phải cẩn thận chút.”
“Được.”
Trần Mục một mình rời khỏi thần thuyền, hắn từ từ đến gần Thần Mâu tinh, không có gì kỳ lạ xảy ra, khi hắn đến Thần Mâu tinh, trước mắt xuất hiện hình ảnh mờ ảo.
Trần Mục nhìn thấy u quang xuất hiện trong hư vô, xuyên qua tinh không, dường như xuyên qua người hắn, trong lúc lơ đãng hắn đã đổ mồ hôi lạnh.
Đây là chấp niệm đang quấy phá, trong hình ảnh mơ hồ có ngôi sao hóa thành bột mịn, vô số cường giả Thần tộc đổ máu, có thân ảnh vĩ ngạn hiện lên trong hư vô.
Thân ảnh kia tồn tại trong chấp niệm của Thần Mâu tinh, thế nhưng vẫn mang cho Trần Mục cảm giác áp bức mãnh liệt.
“Là hắn!”
Bên tay Trần Mục vang lên tiếng thì thầm.
Hắn có thể tin chắc đây không phải là chấp niệm, ý niệm thế sự xoay vần này thật sự tồn tại.
Trần Mục lấy ra khối tiên cốt nhuốm máu từ trong Tu Di Giới Chỉ, ban đầu hắn dùng pháp chỉ bao bọc tiên cốt chính là vì lo lắng sẽ xảy ra quỷ dị.
Nhưng khi hắn phong ấn Nhị Ngũ Ma Thần, dùng pháo chỉ trấn áp Ma Thần, không ngờ khối tiên cốt này quả nhiên có quỷ dị, Trần Mục nhìn thấy người thanh niên tuấn tú bước ra từ trong tiên cốt, nhưng thần niệm của hắn ta lại mang theo thăng trầm.
Người thanh niên phong hoa tuyệt đại, trông rất tiêu sái, hắn ta nhìn chăm chú vào hư vô sâu trong chấp niệm của Thần Tinh Mâu, nơi đó có thân ảnh màu đen sừng sững.
Thân ảnh kia khiến tàn hồn trong tiên cốt thức tỉnh, Trần Mục có thể cảm nhận được đạo tàn hồn này không ác ý, hắn cung kính nói: “Tiền bối, đã mạo phạm rồi.”
Thanh niên khẽ lắc đầu: “Không có gì, không ngờ còn có cơ hội thoát ra hít thở không khí.”
Ánh mắt hắn ta bỗng nhiên ngưng trọng: “Tàn cốt của ta vốn đang trấn áp Ma Thần, hiện giờ cho dù ngươi mang ta trở về cũng không thể ngăn cản tôn Ma Thần kia xuất thế.”
Lúc đó Trần Mục đã phát giác được sự kỳ lạ của Tinh Vẫn cấm địa, hóa ra phía dưới đang phong ấn Ma Thần.
“Tiểu huynh đệ, phiền phức mà ngươi gây ra, mong rằng ngươi có thể giúp đỡ giải quyết.” Người thanh niên cười nói.
Trần Mục chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu, bây giờ trên người hắn có rất nhiều chuyện rắc rối cần phải xử lý, đầu tiên là nghĩ cách khôi phục đỉnh phong, sau đó độ tiên kiếp rồi lại giải cứu tiểu muội, bây giờ còn có uy hiếp của Ma Thần.
Ma Thần xuất thế đối với hắn có thể là chuyện tốt, có thể phân tán sự chú ý của thế lực Tiên giới.
Người thanh niên lắc đầu, trầm giọng nói: “Suy nghĩ như thế của ngươi không ổn, nếu như để Ma Thần kia khôi phục đỉnh phong thì Tiên giới chắc chắn sinh linh lầm than!”
Trần Mục kinh hãi, người thanh niên chỉ còn lại tàn hồn nhưng vẫn có thể nghe được tiếng lòng của hắn!
“Tiền bối, trong mắt ta muội muội ta quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác!” Trần Mục thành thật đáp lại.
Người thanh niên bỗng nhiên thở dài nói: “Làm theo trái tim đi, năm đó ta muốn bảo vệ mọi thứ, nhưng tất cả đều bị mang đi, ngay cả bản thân ta cũng thân tử đạo tiêu.”
Trần Mục nhìn bóng dáng vĩ ngạn trong hư vô ở sâu trong chấp niệm, hắn trầm giọng nói: “Tiền bối, đó là ai, ngài có quen không?”
Người thanh niên tự giễu nói: “Đó là Ma chủ, cũng được xưng là Ma Đế, ta biết hắn ta, hắn ta không biết ta, khi ngươi gặp phải hắn ta mới có thể biết được sự cường đại của hắn ta.”
Chương 637 Tiên Cốt Tàn Hồn (3)
Trần Mục nhìn bóng lưng vĩ ngạn mơ hồ kia, không biết vì sao lại muốn đọ sức với hắn ta.
Hắn đến Thần Mâu tinh đã lâu nhưng vẫn không đánh dấu thành công, chấp niệm lại đang tràn đến không ngừng, đó là trận chiến vô cùng thảm khốc, Thái Sơ Thần tộc cường đại bị thân ảnh vĩ ngạn kia quét sạch.
Trần Mục đang hấp thụ chấp niệm ở đây, tiếp đó vận chuyển Bất Hủ Pháp, nguyên thần của hắn ngưng kết lượng lớn vật chất cổ thần, đó là vật chất đặc thù mà Thần tộc mới có, có thể khiến nguyên thần đời đời bất diệt.
Trên nguyên thần của Trần Mục vẫn còn vết nứt, đó là kết quả của đại đạo phản phệ, trong cơ thể hắn hiện giờ có lực lượng cường đại và cũng rất yếu ớt.
Sở Sở nằm sấp trên thần thuyền, nàng ta nhìn chăm chăm vào phía xa, nhìn Thần Mâu tinh đang dần ảm đạm đi.
Trần Mục nhanh chóng thôn phệ toàn bộ chấp ngiệm của ngôi sao, trong chấp niệm, Ma chủ xuất hiện quét sạch Thái Sơ Thần tộc, khiến vô số Thần tộc lâm vào tuyệt vọng.
Người thanh niên đang nhìn xuống tinh không, đôi mắt hắn ta sâu thẳm, bên trong còn có một luồng hỏa nhiệt, có hưng phấn cũng có tiếc nuối: “Ta rất vui mừng vì được sinh cùng thời đại với bọn họ, đáng tiếc là không thể đăng lâm tuyệt đỉnh.”
“Tiền bối, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?” Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói.
Người thanh niên khẽ gật đầu: “Ta có thể giúp đỡ, nhưng trạng thái bây giờ của ngươi không có cơ hội thắng.”
“Đa tạ tiền bối.”
Trần Mục muốn lôi kéo sự giúp đỡ, có sự giúp đỡ của người thanh niên, hắn tin rằng cơ hội cứu được tiểu muội lớn hơn rất nhiều.
Người thanh niên đã theo bên cạnh Trần Mục một khoảng thời gian, rõ ràng hiểu rõ những chuyện xảy ra với hắn như lòng bàn tay.
Sau khi Trần Mục thôn phệ chấp niệm xung quanh Thần Mâu tinh, hắn cũng biển được bản chất của ngôi sao này, hắn giẫm mạnh chân, dưới chân sụp xuống, bên trong có bạch quang lưu động.
Khi Trần Mục tiến vào bên trong Thần Mâu tinh.
【Thành công đánh dấu Thần Mâu tinh】
【Chúc mừng lấy được Thái Sơ Thần Nguyên】
Thái Sơ Thần Nguyên mà Trần Mục lấy được giống như ngọc tủy, bên trong có năng lượng hùng vĩ, sinh cơ tràn đầy, có nó trước khi độ kiếp chắc chắn sẽ hồi phục rất nhiều.
Bây giờ cần phải nhanh chóng luyện hóa Thái Sơ Thần Nguyên, còn phải tìm được chỗ có thể an toàn độ kiếp.
Người thanh niên cười nói: “Trước kia ta thích tìm kiếm Bỉ Ngạn, tuy rằng không tìm được Bỉ Ngạn nhưng ta đã tìm thấy một tinh lộ bị che khuất.”
Trần Mục nhìn thấy tinh lộ được người thanh niên chỉ ra, hắn cảm kích nói: “Đa tạ tiền bối.”
Người thanh niên nhìn về phía thần thuyền: “Đứa trẻ kia là Ma Thần, cho dù nàng ta sẽ không hại ngươi nhưng sau khi thức tỉnh vẫn sẽ nghe theo sự sai bảo của Ma Thần mà tùy tiện phá hoại.”
Trần Mục nhìn về phía Sở Sở, trầm giọng nói: “Nếu như nàng thật sự không còn là Sở Sở, vậy thì ta sẽ phong ấn nàng.”
Hư ảnh của người thanh niên quay về trong tiên cốt.
Sở Sở nhìn thấy Trần Mục bình an trở về, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui mừng, Trần Mục mỉm cười nói: “Sở Sở, cuộc hành trình dài dằng dặc chỉ mới bắt đầu.”
“Chỉ cần có đại ca ca thì Sở Sở sẽ vui vẻ.” Sở Sở lè lưỡi, dí dỏm đáng yêu.
Trần Mục điều khiển lái thần thuyền đi về phía tinh lộ bị che khuất, sau đó ngồi xếp bằng luyện hóa Thái Sơ Thần Nguyên trên Bồ Đề Đạo Đài, ngay sau đó hắn tìm kiếm vị trí của Trần Dao thông qua Trấn Thiên Ấn.
Thái Thanh Tiên Cung cực kỳ ẩn khuất, Trần Mục tìm kiếm rất lâu mới tìm được, ý thức của hắn đến tiểu viện giam giữ Trần Dao trong đêm.
Tiểu muội đang nghỉ ngơi trong phòng.
Lúc Trần Dao nghỉ ngơi, Ôn Huyền Âm cũng nhìn chăm chăm vào nàng ta mọi lúc, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ý thức của Trần Mục xuất hiện trong thức hải của tiểu muội, nhìn thấy hư ảnh của ca ca, thần hồn của Trần Dao xuất hiện dao động: “Ca, đều tại muội quá yếu.”
“Dao Dao, xin lỗi, là ca ca không tốt, hiện giờ ca ca không thể đến cứu muội.”
Trên mặt Trần Mục đầy vẻ tự trách.
“Ca, huynh tuyệt đối đừng đến cứu muội.” Trần Dao không muốn Trần Mục đặt mình vào nguy hiểm.
Ánh mắt Trần Mục kiên định nói: “Dao Dao, sau khi ca ca độ kiếp sẽ đến cứu muội, dù cho độ kiếp thất bại cũng sẽ tới Thái Thanh Tiên Cung.”
“Ca, muội không muốn làm liên lụy đến huynh!” Trần Dao nắm chặt nắm đấm, Ôn Huyền Âm nhìn thấy nàng ta rơi lệ thì không khỏi bối rối, cao ngạo lạnh lùng như nàng ta mà cũng có thể rơi lệ, chẳng lẽ là sợ bị tước đoạt huyết mạch?
Ôn Huyền Âm nhẹ giọng nói: “Trần Dao, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Thái Thanh Tiên Cung, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ngươi, đến lúc đó ngươi lại lôi kéo Trần Mục, Thái Thanh Tiên Cung sẽ bồi dưỡng hai huynh muội các ngươi thật tốt.”
Trần Dao không quan tâm đến Ôn Huyền Âm, nàng ta biết Thái Thanh Tiên Cung chính là muốn lợi dụng nàng ta.
Trần Mục thấy muội muội rơi lệ thì lòng đầy lửa giận không có chỗ phát tiết: “Dao Dao, bảo vệ muội là chức trách của ca ca, là ca ca không bảo vệ được cho muội, muội hãy đợi thêm, ca ca nhất định sẽ đến đón muội về nhà.”
Trần Dao biết Trần Mục nhất định sẽ đến, cho dù nàng nói cái gì thì huynh ấy cũng không thay đổi.
“Ca, muội đợi huynh.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dao hiện lên ý cười.
Ôn Huyền Âm nhìn Trần Dao rơi lệ, ngay sau đó lại nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng ta thì có chút khó hiểu, chỉ có thể lắc đầu, cảm thấy huynh muội Trần gia rất kỳ quái.
Ý thức của Trần Mục không rời đi ngay, hắn tiếp tục thu thập tình báo trong Thái Thanh Tiên Cung, còn để ý đến phòng bị ở đây, phát hiện Thái Thanh Tiên Cung canh phòng cẩn mật, chỗ sâu trong Tiên Cung có tôn quái vật khổng lồ, còn có hai cường giả cấp bậc Tiên Vương không yếu hơn lão giả bạch bào đang tọa trấn, ngoài những thứ này còn có rất nhiều lão bối tu tiên giả, xung quanh có cả sát trận.
Trần Dao rơi vào tay Thái Thanh Tiên Cung còn khó giải quyết hơn Thái Thượng Tiên Cung, độ khó để cứu được cực kỳ cao, trước khi rời khỏi Thái Thanh Tiên Cung, Trần Mục chú ý thấy chỗ sâu trong Tiên Cung có toà hồng tháp đặc thù.
Hồng tháp cao mấy chục trượng, bên trong có năng lượng cường ngạnh tràn ra, ý thức của Trần Mục đến gần, hắn phát hiện bên trong có thiếu niên cường tráng trên trán tản ra đường văn hồng sắc, trong cơ thể chứa đựng thần lực cường đại.
Chương 638 Thông Đạo Lưỡng Giới (1)
Vẻ mặt Trần Mục khẽ kinh ngạc, rõ ràng thiếu niên đã kế thừa huyết mạch Thần tộc, hắn ta có thần lực mạnh hơn Trần Dĩnh, đoán chừng đã thức tỉnh huyết mạch Thần tộc rất nhiều năm, đã bị Thái Thanh Tiên Cung khống chế.
Thần tộc trưởng thành, thần lực sẽ theo đó càng ngày càng mạnh, cho đến khi thành niên đạt đến đỉnh phong.
Thái Thanh Tiên Cung nội hàm thâm sâu, thậm chí còn có Thần tộc tọa trấn, cho dù Trần Mục độ kiếp thành công cũng không nắm chắc tuyệt đối có thể thuận lợi mang tiểu muội đi, dù cho kết quả như thế nào, hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Ý thức của Trần Mục trở về thức hải.
Hắn đang hấp thụ Thái Sơ Thần Nguyên không ngừng, vết thương lớn đang lành lại, phối hợp với tẩy lễ của Hồng Mông Tử Khí, Trần Mục dần dần hồi phục đỉnh phong.
Sở Sở ngồi xổm bên cạnh Trần Mục, nàng ta đang cầm sách trong tay, đây là cuốn truyện Trần Mục tặng cho, lúc không có việc gì làm nàng ta sẽ thích xem nó, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười.
Thần thuyền xuyên toa hư không với tốc độ rất nhanh, bọn họ đã cách Tiên giới đại lục rất xa.
Một tháng sau.
Trần Mục luyện hóa Thái Sơ Thần Nguyên thành công, vật chất Thần tộc tràn vào cơ thể, Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng Huyết Mạch trong cơ thể được thăng cấp đáng kể, hư ảnh Chân Phượng lượn quanh, thần thuyền vang vọng tiếng long ngâm và phượng minh.
Vết thương lớn trong cơ thể lành lại rất nhanh, vết nứt trên người hắn đã biến mất rất nhiều, Trần Mục cảm thấy không hoàn toàn là hiệu quả của Thái Sơ Thần Nguyên.
Sau khi Trần Mục luyện hóa Thái Sơ Thần Nguyên xong, hắn thông qua Trấn Thiên Ấn để nhìn thấy cảnh tượng ở nhân gian, trong Hắc Thạch thành có lập tượng đá của hắn, trông rất anh tuấn tiêu sái.
Bách tính đi ngang qua đều sẽ dừng chân trước tượng đá, trong mắt đều mang vẻ ngưỡng mộ, xung quanh còn có trẻ con bàn tán, bọn họ kể những câu chuyện về Trần Mục.
Trên người bọn họ tản ra ánh sáng nhạt, sau đó bị tượng đá ngưng tụ lại, đây là nguồn gốc của lực lượng thần bí, cỗ năng lượng kia ở khoảng cách rất xa xôi nhưng lại có thể giúp đỡ Trần Mục.
“Đây là năng lượng mà Phục Tiên lão bà cần?” Trần Mục có thể cảm nhận được cỗ năng lượng này, nó giống như dòng nước nhỏ giọt đang liên tục nuôi dưỡng nhục thân của hắn.
Trần Mục còn chú ý thấy cỗ năng lượng này cũng bị Trấn Thiên Ấn hấp thụ, nếu như Trấn Thiên Ấn hấp thụ năng lượng đủ nhiều thì hắn có thể sử dụng Trấn Thiên Ấn mà không bị thương tổn.
Ở Bắc Hoang đã có rất nhiều tượng đá của Trần Mục, ở Nam Hoang cũng có, Trần Hạo đang cố gắng xây dựng tượng đá giúp Trần Mục, còn kể những câu chuyện về Trần Mục ở khắp các nơi, là nhị ca của Trần Mục, mọi người đều tin tưởng lời hắn ta nói, hiệu quả tuyên truyền còn tốt hơn thần miếu của Khương Phục Tiên.
Trần Mục nhìn thấy mấy người Trần Hạo đang bôn ba không ngừng, làm sao hắn có thể phụ sự kỳ vọng của bọn họ.
Trần Mục nghe được tiếng thì thầm, sau đó hắn tập trung sức chú ý thì phát hiện trên tiểu trấn hẻo lánh có lão phụ nhân đang quỳ trước tượng đá, hai tay chắp trước ngực, bà ta cầu khấn Trần Mục giúp đỡ cho tôn nữ bị bệnh của bà ta.
Lão phụ nhân còn mang theo nhang đèn, nhìn thấy khuôn mặt già nua tiều tụy của bà ta, Trần Mục muốn giúp nhưng khoảng cách lại rất xa, căn bản không vươn tay tới nổi.
Ý thức của Trần Mục lập tức đi đến Lăng Vân tông, hắn xuất hiện trong thức hải của Tần Nghê Thường, Tần Nghê Thường đang xử lý công việc của tông môn, nhìn thấy Trần Mục thì ngạc nhiên đứng bật dậy.
“Tiểu sư đệ, là đệ sao?”
“Sư tỷ, tất nhiên là đệ.”
Tần Nghê Thường trở nên hưng phấn tinh thần: “Đệ không sao chứ? Dao Dao thế nào rồi.”
Ý thức của Trần Mục thở dài nói: “Đệ không sao, Dao Dao bị bắt, đệ đang nghĩ cách cứu viện, hiện giờ có chuyện muốn nhờ tỷ.”
Tần Nghê Thường cũng biết tình cảnh khó khăn của Trần Mục, nàng ta không nói những lời xui xẻo, trầm giọng nói: “Chỉ cần là việc sư tỷ có thể làm được, sư tỷ chắc chắn sẽ giúp đệ.”
Vẻ mặt Trần Mục trịnh trọng nói: “Có lão phu nhân đang quỳ bái trước tượng đá của đệ, tôn tử của bà mắc bệnh nặng, đệ muốn nhờ sư tỷ giúp đỡ.”
“Thế mà đệ lại có thể biết được những chuyện này, được, sư tỷ giúp đệ, nói vị trí cho ta..”
“Lão phụ nhân kia ở Đông Hoang, Đại Thanh quốc, Nhạn Bắc quận, Trừ Châu, Tiểu Thạch Đầu trấn.”
Trần Mục trực tiếp lạc ấn dung mạo vào thức hải của Tần Nghê Thường: “Sư tỷ, làm phiền tỷ vậy.”
Tần Nghê Thường khẽ mỉm cười: “Chỉ cần giúp được cho tiểu sư đệ thì sư tỷ không ngại phiền phức, đệ phải sống thật tốt, sau này quay lại mời sư tỷ uống rượu.”
“Nhất định.”
Trần Mục chắp tay hành lễ.
Trần Mục lại nghe thấy tiếng triệu gọi khác.
Một số người đang mong cầu cho năm tháng bình an, một số người đang cầu vinh hoa phú quý, một số người đang cầu nhân duyên tốt đẹp, những điều này Trần Mục không biết phải giúp đỡ thế nào.
Trần Mục nghe thấy rất nhiều lời triệu gọi đặc biệt.
Tại Bắc Hoang, ở một xó xỉnh của Đại Yến vương triều, trong sơn thôn hẻo lánh, nam hài nhi tám chín tuổi đang dập đầu nặng nề trước tượng đá của Trần Mục: “Tiền bối, ta muốn trở nên mạnh hơn, ta không muốn sau này muội muội bị ức hiếp.”
Ý thức của Trần Mục tiến vào thức hải của nam hài, ý thức của hắn ta rất yếu, thậm chí còn không phát giác được.
Nam hài từ nhỏ đã sống nương tựa với muội muội, bọn họ sống trong căn nhà tranh dột nát, còn thường xuyên bị đám hài tử khác cùng thôn ăn hiếp.
Nhìn thấy quá khứ của nam hài, Trần Mục truyền cho hắn ta Hô Hấp pháp cơ bản và kiếm thuật cơ bản, chỉ cần hắn ta chăm chỉ tu luyện thì muốn tự vệ chắc chắn không thành vấn đề, nếu như cố gắng thì sau này còn có thể tiến vào tông môn.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Chăm chỉ tu luyện, bảo vệ muội muội ngươi thật tốt.”
Nam hài ngẩng đầu lên, trong đầu hắn ta xuất hiện rất nhiều hình ảnh có liên quan đến Hô Hấp pháp và kiếm kỹ cơ bản: “Đa tạ tiền bối, ta sẽ bảo vệ tốt cho muội muội.”
Có đứa trẻ đồng hương đi ngang qua lập tức ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha, tên ngốc Đoàn điên rồi.”
Đoàn Phong quỳ bái với tượng đá của Trần Mục, hắn ta mặc kệ lời chế nhạo, sau đó trở về căn nhà tranh, muội muội nhỏ nhắn xinh xắn đang nướng khoai trong nhà.
Chương 639 Thông Đạo Lưỡng Giới (2)
Đoàn Vũ đào khoai lang đã nướng xong ra, khuôn mặt nhỏ đỏ au tràn đầy nụ cười, nàng ta chia củ khoai thành hai nửa: “Ca, chúng ta mỗi người một nửa.”
Đoàn Phong ăn khoai lang, trên mặt hắn vẫn còn vết thương để lại do đánh nhau, nhưng lúc này lại vui vẻ nói: “Tiểu Vũ, sau này ca ca chắc chắn có thể dẫn muội trải qua cuộc sống tốt.”
Tiểu Vũ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Ca ca, muội có thể chịu khổ được, huynh đốn củi, muội đào khoai lang, cuộc sống như thế này cũng rất tốt.”
Trần Mục nhìn hai huynh muội bọn họ, trên mặt hiện lên ý cười, ý thức của hắn quay về thức hải, hắn không thể nào giúp đỡ tất cả mọi người, chỉ có thể giúp mọi người tùy duyên.
Tu luyện kết thúc, Trần Mục đứng dậy, hắn lấy tiên cốt nhuốm máu ra, sau đó thân ảnh người thanh niên hiện lên.
“Tiền bối, không biết phải xưng hô thế nào?”
“Gọi ta lão Chu là được.”
Trần Mục cung kính nói: “Chu lão tiền bối, xin hỏi ngài có thể tiết lộ cho ta biết một số chuyện bí mật viễn cổ được không.”
Dáng vẻ lão Chu như thanh niên anh tuấn, ông ta cười nói: “Ta sinh ra ở niên đại huy hoàng nhất, lúc đó giữa thiên địa liên tục xuất hiện cường giả Tiên Đạo, Thần tộc bị chúng ta đưa lên tinh không.
Trần Mục có thể cảm nhận được tự hào từ trong ánh mắt ông ta, tiếp đó lão Chu thở dài nói: “Sau này xảy ra hỗn loạn, ban đầu là nội loạn trong Thần tộc, chúng ta vốn muốn đứng nhìn bọn họ nội chiến, về sau mới phát hiện sự nghiêm trọng của tình hình, Ma chủ dẫn theo ma Thần của thuộc hạ càn quét tam giới.”
“Ta dốc hết sức mình mới phong ấn được Bát Cửu Ma Thần, hiện giờ chỉ còn lại một đoạn xương tàn, một luồng tàn hồn.” Lão Chu lắc đầu thở dài, có chút tiếc nuối.
Bát Cửu Ma Thần, vẻ mặt Trần Mục hơi kinh ngạc, đó chắc chắn là sự tồn tại vô cùng cường đại, nhưng so với Sở Sở thì vẫn còn chênh lệch rất lớn.
Sở Sở là Cửu Thất Ma Thần, trừ đi Ma chủ, là Ma Thần đứng hàng thứ ba, một khi thức tỉnh thì hậu quả khó lường, đây cũng là nguyên nhân mà lão Chu khuyên Trần Mục phong ấn nàng ta.
Từ động tác của Thái Thanh Tiên Cung, Trần Mục nhìn ra được bọn họ có thể có cách khống chế Sở Sở, giống như Thanh Hư Động Thiên dùng cây sáo đen để khống chế Nhị Ngũ Ma Thần.
“Chu lão tiền bối, nếu như Bát Cửu Ma Thần thoát ra thì thế lực Tiên giới có thể ngăn cản được không?” Trần Mục hỏi.
Lão Chu trầm giọng nói: “Nếu như hắn ta thông minh đi ẩn trốn, đoán chừng sẽ khiến thế lực Tiên giới phải đau đầu, nếu như va chạm chính diện thì chắc chắn có thể ngăn cản hắn ta.”
Trần Mục hy vọng Bát Cửu Ma Thần có thể xuất hiện quấy rối sau khi hắn độ kiếp, chỉ cần cấp cao của Thái Thanh Tiên Cung và Thái Thượng Tiên Cung rời khỏi, hắn sẽ có cơ hội cứu tiểu muội.
Vẻ mặt lão Chu nghiêm túc nói: “Ma Thần mà Tiên giới phong ấn không chỉ có Bát Cửu Ma Thần, nếu như để hắn ta thả những đồng bạn khác ra thì sợ là Tiên giới sẽ có đại nạn giáng xuống đầu.”
Trần Mục đứng ở mũi thuyền, ý thức của hắn nhìn thấy chỗ sâu trong Tinh Vẫn cấm địa thông qua Trấn Thiên Ấn, chỗ đó bao phủ trong mây mù, Bát Cửu Ma Thần đã thức tỉnh.
Nếu như đợi Bát Cửu Ma Thần khôi phục lực lượng, đến lúc đó Tiên giới sẽ đại loạn, sẽ có rất nhiều sinh linh vô tội làm vật tế, Trần Mục suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hắn quyết định thông báo cho Mộ Hồng Liên, để nàng ta báo tin cho các thế lực khác.
Mộ Hồng Liên đang bế quan trong động phủ, Trần Mục bỗng nhiên xuất hiện trong thức hải của nàng ta, trầm giọng nói: “Hồng Liên, lúc đầu ta mang vật phong ấn ở chỗ sâu trong Tinh Vẫn cấm địa đi, hiện giờ phong ấn ở đó đã mở ra, Bát Cửu Ma Thần bị phong ấn ở chỗ sâu trong cấm địa đã thức tỉnh.”
“Bát Cửu Ma Thần?”
Mộ Hồng Liên bị dọa không nhẹ.
Trần Mục trịnh trọng nói: “Lập tức thông báo tin này cho các đại thế lực của Tiên giới, nếu như để Bát Cửu Ma Thần khôi phục đỉnh phong, đến lúc đó Tiên giới chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán.”
Mộ Hồng Liên bán tín bán nghi, nàng ta cảm thấy đây là trò cũ của Trần Mục, giống như lần trước hắn nói muốn tiến đến Tiên giới, kết quả là nhân cơ hội san bằng Thanh Hư Động Thiên.
Không biết lần này lại có thế lực nhà nào phải xui xẻo, Mộ Hồng Liên trịnh trọng nói: “Chủ thượng, ngài yên tâm, ta bảo đảm sẽ truyền tin này ra ngoài!”
Ý thức của Trần Mục trở lại thức hải, hắn vốn muốn mượn Bát Cửu Ma Thần để giải cứu tiểu muội, nhưng hắn không muốn vì vậy mà làm tổn thương sinh linh vô tội.
Mộ Hồng Liên lập tức lên đường tìm kiếm Mộ Thanh Vân.
“Phụ thân, ta vừa nhớ ra một chuyện quan trọng, lúc Trần Mục rời khỏi Tinh Vẫn cấm địa đã mang theo vật phong ấn ở chỗ sâu trong cấm địa, có vẻ như bên trong đang phong ấn Ma Thần!” Vẻ mặt Mộ Hồng Liên lo lắng nói.
Mộ Thanh Vân trợn to mắt: “Cái gì, nếu như là thật thì chính là phiền phức cực lớn.”
“Phụ thân, Ma Thần phong ấn bên trong đó rất lợi hại?” Mộ Hồng Liên tò mò hỏi.
Mộ Thanh Vân trịnh trọng đáp: “Ta nghe lão bối kể, năm đó có Tiên Đạo Chí Tôn ngã xuống ở bên trong, dù có là cường giả Tiên Vương cũng không dám đến chỗ sâu trong cấm địa.”
Mộ Hồng Liên nhìn Trần Mục tiến vào chỗ sâu trong cấm địa, có lẽ những gì hắn nói là thật: “Phụ thân, người phải mau chóng nói chuyện này cho các thế lực khác biết.”
Mộ Thanh Vân không dám sơ suất, Tinh Vẫn cấm địa nằm ở Vũ Châu, nếu như Ma Thần xuất thế thì Thái Thượng Tiên Cung phải đứng mũi chịu sào, sau đó chính là Xích Thành Động Thiên.
“Ta phải đi tìm Thái Thượng Tiên Cung để thương lượng!” Mộ Thanh Vân lập tức đi đến Thái Thượng Tiên Cung.
Chỗ sâu trong tinh không.
Thần thuyền đang xuyên toa hư không.
Ầm ầm.
Tiếng va chạm kịch liệt vang lên.
Thần thuyền bị ép lao ra khỏi hư không.
Ngôi sao ở gần đó rất to lớn, bên trên không có sinh cơ, tràn ngập cát vàng, toàn bộ đều là tử tinh hoang vắng, Trần Mục chú ý thấy không gian lân cận bị biến dạng.
Thần thuyền không cách nào xuyên toa hư không trong hoàn cảnh thế này, Trần Mục nhìn tinh không trước mắt, ngôi sao ở phía xa càng ngày càng phẳng, giống như bị đè nén lại.
Trần Mục nhìn tinh không ở chỗ xa hơn, chỗ đó giống như một cuộn tranh, không gian xung quanh đều rất quỷ dị, lão Chu cười nói: “Ban đầu khi phát hiện ra tinh lộ này, ta nghĩ rằng nó dẫn đến Bỉ Ngạn, nhưng rồi lại phát hiện chỗ này thông với thế giới mà ngươi đến.”
Chương 640 Trường Thành Màu Đen (1)
“Con đường này dẫn đến nhân gian?”
“Thời kỳ viễn cổ thì chỗ đó không phải nhân gian!”
Trần Mục kinh ngạc, lại có thể có con đường có thể thông từ Tiên giới đến nhân gian: “Chu lão tiền bối, chúng ta có thể thuận lợi thông qua thông đạo này đi đến nhân gian không?”
Lão Chu cười nói: “Trước kia có thể, bây giờ thì không rõ, thế giới đã thay đổi.”
“Nhưng mà ngài có thể đột phá trên tinh lộ này, bởi vì không gian ở đây bị gấp lại, thế giới bên ngoài hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại ở đây, trong khu vực này xảy ra chuyện gì, bên ngoài cũng đều không thể biết được.”
Tinh không ở phía trước dường như từ không gian ba chiều rơi xuống thành hai chiều giống như cuộn tranh, loại cảm giác này rất thần kỳ, chỗ này thậm chí còn không thể nhìn thấy tinh không bên ngoài.
Tiên giới cũng không nhìn thấy tinh không ở đây, chỗ này là nơi giao nhau giữa Tiên giới và nhân gian.
Trần Mục nhìn vào điểm cuối của tinh lộ này, chỗ đó có một nhóm hắc quang giống như vực sâu u ám
“Quy tắc ở chỗ này chồng lên nhau!”
Vốn dĩ Trần Mục lo lắng quy tắc ở đây sẽ bị thiếu, thế nhưng nơi này có quy tắc của Tiên giới và nhân gian, môi trường ở đây vừa hay thích hợp cho hắn đột phá.
Lão Chu trầm giọng nói: “Trước kia ta đã từng khám phá tinh lộ này, nghĩ rằng thông đạo liên kết hai giới rất nhỏ, sau này mới phát hiện thông đạo giống như tấm vải vẽ tranh, tấm vải chia đôi hai giới.”
Trần Mục quyết định độ kiếp ở chỗ này, hắn dặn dò Sở Sở: “Sở Sở, lát nữa cho dù có xảy ra chuyện gì ngươi cũng phải đợi ở trên thuyền.”
“Được.”
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu.
Ánh mắt Trần Mục kiên định, hắn giẫm không bước đi, đến khu vực trống trải thu hút thiên kiếp, lôi hải kim sắc xuất hiện, tinh lộ đen như mực được chiếu sáng.
Lôi hải kim sắc lan tràn ngàn dặm như mạng nhện, vạn tia lôi đình rơi xuống cùng lúc giống như sông lớn dâng trào, bên ngoài chỗ sâu trong tinh không hắc ám được chiếu sáng.
Trần Mục đi ngược dòng trong đại hà kim sắc, đắm chìm trong lôi kiếp, toàn thân có kim quang sáng chói, đôi mắt hắn trong suốt mang theo niềm tin kiên định.
Sở Sở ngồi xổm trên đầu thuyền, ánh mắt nàng ta sáng ngời nhìn về phía Trần Mục, khuôn mặt nhỏ có chút khẩn trương.
Vật phẩm quan trọng của Trần Mục đều để trên thần thuyền, ở gần Tu Di Giới Chỉ có đạo hư ảnh hiện lên, lão Chu chắp tay sau lưng đứng đấy, không giận tự uy.
Lão Chu nhìn Trần Mục trong lôi hải, khuôn mặt hiện lên ý cười, trong mắt mang theo tán thưởng: “Có phong thái năm đó của ta, mong là có thể kháng qua thiên kiếp lần này.”
Nhân tố không xác định trong thiên kiếp quá nhiều, lão Chu cũng không dám khẳng định Trần Mục có thể độ kiếp thành công, vả lại trong cơ thể hắn còn có thương tổn lớn.
Trần Mục lao vào trong lôi hải, lôi quang xung quanh hóa thành lưỡi kiếm liên tục công kích hắn, vết thương lớn hiện ra huyết quang trong lôi hải.
Càng tiến vào sâu trong lôi hải thì kiếp lôi càng khủng khiếp, lần đầu tiên Trần Mục độ thiên kiếp, cường độ của kiếp lôi vượt xa các cường giả khác, sau đó lại phục dụng Tam Kiếp Tiên Đan tương đương với độ qua ba lần thiên kiếp.
Lần thiên kiếp này hẳn xem như là lần thiên kiếp thứ năm, độ khó chắc chắn tăng lên gấp mấy lần.
Trần Mục vận chuyển Bất Diệt Kinh, da thịt toàn thân hiện lên kim quang, hắn bắt đầu luyện hóa năng lượng kiếp lôi xung quanh, Hồng Mông Thụ ra khỏi cơ thể, nó cũng đang hấp thụ năng lượng kiếp lôi.
Hồng Mông Thụ lớn lên không ngừng, kèm theo đó bây giờ nó càng lúc càng mạnh, sở hữu năng lượng hùng vĩ còn có thể mở ra quy tắc đặc thù ở lân cận.
Bản mệnh kiếm của Trần Mục đang tăng trưởng liên tục, nó đang hấp thụ năng lượng một cách ổn định.
Ầm ầm.
Đại đạo đang chấn động.
Lúc đến gần chỗ sâu trong lôi hải có kiếp lôi huyết hồng sắc ngưng kết lại giống như mặt trời, sấm sét vang dội, năng lượng nóng rực khiến không gian bị biến dạng.
Trần Mục không hề sợ hãi, hắn xông lên nghênh đón lôi đình huyết sắc, Hồng Mông Thụ bắt đầu rung động, nó dựng lên bình chướng che chắn, năng lượng bị tiêu hao liên tục.
“Đó là mặt trời ư?”
Sở Sở nhìn vào huyết quang ở sâu trong lôi hải.
Trần Mục và “mặt trời” kia dung hợp, hắn thu lại Hồng Mông Thụ, muốn dùng nhục thân cứng rắn đối kháng với lôi đình huyết sắc, hắn không muốn tiêu hao năng lượng của Hồng Mông Thụ.
Lôi đình huyết sắc mang theo vật chất huyết sắc có sức phá hoại cực mạnh, năng lượng sinh mệnh trong cơ thể Trần Mục đang trôi đi nhanh chóng, da thịt trở nên sạm màu, vết thương của nhục thân càng hiện lên rõ ràng.
Trần Mục thôi động sức mạnh thôn phệ, cưỡng ép hấp thụ lôi đình huyết sắc, sau khi cỗ năng lượng này đi vào cơ thể thì đấu đá lung tung, rất khó khống chế.
Trên thần thuyền, ánh mắt lão Chu khẽ tụ lại, ông ta nhìn ra được bây giờ Trần Mục đang gặp rắc rối, cường độ kiếp lôi khủng khiếp, có thể giúp được hắn chỉ có chính hắn.
Trần Mục ở trong lôi đình huyết sắc, toàn thân giống như đang thiêu đốt, quy tắc xung quanh hỗn loạn, vết thương lớn trong cơ thể đang lan ra, gân cốt bắt đầu đứt gãy.
Ngay cả thức hải cũng bị tấn công mãnh liệt, những ngôi sao lơ lửng trong thức hải rơi xuống không ngừng, nguyên thần bị lôi đình huyết sắc bao bọc, thậm chí còn xuất hiện vết nứt.
Xung quanh nhục thân và nguyên thần của Trần Mục đều có kinh văn hiện lên, kinh văn viễn cổ mang theo lực lượng thần bí muốn đảo ngược kết cục bị nghiền nát bởi thiên kiếp.
Sức mạnh Hỗn Độn đang hình thành Hỗn Độn Chung màu đen bên ngoài cơ thể, cho dù huyết hắc lôi đình khủng khiếp thì cũng không cách nào xuyên qua được Hỗn Độn Chung.
Trần Mục nhân cơ hội luyện hóa năng lượng lôi đình huyết sắc tràn vào trong cơ thể, hắn ổn định thương thế trong cơ thể, chầm chậm luyện hóa năng lượng cuồng bạo trong cơ thể.
Sở Sở mím môi, sự xuất hiện của Hỗn Độn Chung khiến nàng ta không thể nhìn thấy tình hình của Trần Mục.
Tuy lão Chu không nhìn thấy nhưng có thể thông qua cảm nhận biết được Trần Mục tạm thời đã ổn định.
Xoạt!
Lưỡi dao huyết sắc sáng bóng rơi xuống từ chỗ sâu trong lôi hải, xé toạc không gian, trong nháy mắt đã đáp xuống trên Hỗn Độn Chung hắc sắc, không gian bất chợt bị vặn vẹo vỡ nát, Hỗn Độn Chung lại vững vàng như bàn thạch.