-
Chương 646-650
Chương 646 Nghênh Chiến Tiên Vương (1)
Tịnh Vân lão tổ mượn trận pháp để gia trì, lực lượng tăng lên gấp bội, bà ta đối mặt với Ma Thần, hai tay kết ấn, tiên lực hùng vĩ hóa thành gông xiềng quấn lấy Nhị Ngũ Ma Thần.
Trong núi có phù văn bay lên không ngừng, ngưng kết thành phù văn kiếm dày đặc, trực tiếp bao phủ lấy Nhị Ngũ Ma Thần, cảnh tượng hùng vĩ kia ở phía xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, dãy núi lay động, thiên đường bị kiếm quang bao phủ, Ôn Huyền Âm nhìn vào chiến trường không chớp mắt, Trần Dao không thèm để ý tới Ma Thần, nàng ta yên tĩnh ngồi trong sân.
Ầm!
Trận thạch xung quanh viện tử lập tức vỡ tung, Trần Mục cưỡng ép xông vào viện tử, sức mạnh Hỗn Độn áp chế cấm chế ở nơi này, Ôn Huyền Âm vừa quay người lại đã nhìn thấy kiếm quang chói mắt ập tới, khoảnh khắc nàng ta giơ Tiên Kiếm lên đã bị năng lượng cường ngạnh đánh bay ra ngoài.
Ôn Huyền Âm va vào tường viện, vốn dĩ nàng ta còn nghĩ có thể đấu được vài chiêu với Trần Mục, nhưng vừa chạm mặt đã bị trọng thương, nàng ta ho ra ngụm máu lớn, chật vật đứng dậy.
“Ca!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dao hiện lên ý cười, Trần Mục tiến lên ôm lấy tiểu muội, trầm giọng nói: “Là ca ca không tốt, bây giờ ca ca dẫn muội về nhà!”
Ôn Huyền Âm ho khan nói: “Trần Mục, Trần Dao không thuộc về Tiên giới, rời khỏi Thái Thanh Tiên Cung, nàng ta sẽ gặp phải Thiên Đạo phản phệ, ngươi thật sự cho rằng có thể mang nàng ta đi?”
“Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện thương lượng!”
Ôn Huyền Âm muốn lấy cái này để uy hiếp Trần Mục.
Trần Dao rất suy yếu, nếu như gặp phải Thiên Đạo phản phệ thì sẽ là cửu tử nhất sinh.
Phía trên Thái Thanh Tiên Cung có cấm chế, ngay cả ruồi nhặng cũng khó thoát ra được, chỗ tiến vào còn có Ma Thần và đại năng đang chiến đấu.
Bây giờ Trần Dĩnh kiếm khai Tiên môn, Trần Mục cũng rất khó mang Trần Dao rời đi, trừ khi phá vỡ cấm chế ở chỗ cao, sau đó lại để Dĩnh Dĩnh kiếm khai Tiên môn.
“Hy vọng ngươi có giá trị hơn ta nghĩ!” Trần Mục xuất hiện trước mặt Ôn Huyền Âm trong nháy mắt, sau đó đưa tay phong ấn tu vi của nàng ta.
Ôn Huyền Âm trầm giọng nói: “Trần Mục, cho dù ngươi dùng ta làm thẻ bạc đặt cược thì mấy người sư tôn cũng sẽ không thể nào thả cho các ngươi rời khỏi Thái Thanh Tiên Cung, chỉ cần các ngươi hợp tác với Thái Thanh Tiên Cung thì tất cả mâu thuẫn đều có thể dễ dàng giải quyết.”
Trần Mục lạnh nhạt nói: “Khi các ngươi làm tổn thương muội muội của ta thì tất cả đã muộn rồi.”
Bên ngoài Thái Thanh Tiên Cung, bọn họ vừa khống chế được Nhị Ngũ Ma Thần, bên trong Tiên Cung xảy ra dị biến, Diệp Thanh Huyền lập tức hiểu được có gì đó không ổn: “Không ổn! Là Trần Mục!”
Cường giả của Thái Thanh Tiên Cung bị kinh động.
Trần Mục nhấc chân phải lên sau đó giẫm xuống, mặt đất nứt toác, tường viện sụp đổ, trận thạch xung quanh bị phá vỡ hoàn toàn, tiểu viện bị san thành bình địa.
Có năm vị trưởng lão bao vây lấy Trần Mục, ngoài ra còn có rất nhiều chấp sự tông môn chạy đến.
Năm vị trưởng lão, ba nam hai nữ, bọn họ đều là cường giả cảnh giới Kiếm Thần đỉnh phong.
Đây chính là nội hàm của Thái Thanh Tiên Cung, bọn họ đứng ở năm phương vị khác nhau, tiên lực đan lẫn vào nhau, cùng gây áp lực cho Trần Mục.
Lão giả cầm đầu mặc hắc y, trong mắt mang theo ý cười giễu cợt, nói với vẻ uy hiếp: “Trần Mục, nếu như ngươi thông minh thì đừng ngoan cố chống cự, Thái Thanh Tiên Cung sẽ không bạc đãi ngươi.”
Trần Mục nắm vai của Ôn Huyền Âm, nhàn nhạt nói: “Nàng ta là Thánh nữ của Thái Thanh Tiên Cung, nếu như không muốn nàng ta xảy ra chuyện thì ngoan ngoãn nhường đường.”
Năm vị lão giả hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết Trần Mục tuyệt đối có gan ra tay, họ không dám làm bừa, nhưng cũng không có ý định muốn để hai người rời khỏi.
Vùng ngoại vi Thái Thanh Tiên Cung, Tịnh Vân lão tổ lạnh giọng nói: “Để ta áp chế Ma Thần.”
Diệp Thanh Huyền lập tức chạy đến tiểu viện, Trần Mục cũng chú ý thấy Nhị Ngũ Ma Thần đã bị áp chế, còn tưởng rằng Ma Thần có thể làm nhiễu loạn Thái Thanh Tiên Cung, không ngờ bà lão cấp bậc Tiên Vương đã có thể trấn áp hắn ta.
Ở chỗ sâu trong Thái Thanh Tiên Cung còn có tôn quái vật khổng lồ tồn tại, cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu.
Tuy địch đông ta ít, nhưng đứng sau lưng ca ca trong lòng Trần Dao vẫn rất yên tâm.
Sắc mặt Ôn Huyền Âm rất khó coi, nàng ta không ngờ chính mình lại dễ dàng bị bắt làm tù binh, Diệp Thanh Huyền chạy đến, bà ta híp mắt lại lạnh giọng nói: “Ma Thần này do ngươi dẫn tới?”
“Món quà này ngươi có hài lòng không?” Trần Mục nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Huyền, trong mắt mang theo sát ý, lần này hắn không chỉ muốn mang muội muội đi mà còn muốn bà ta phải trả giá.
Diệp Thanh Huyền nhàn nhạt nói: “Ngươi dùng Huyền Âm uy hiếp ta cũng vô dụng, nếu như huynh muội các ngươi còn muốn sống thì chỉ có quy phục Thái Thanh Tiên Cung.”
Trần Mục nhìn sang Ôn Huyền Âm, nhàn nhạt nói: “Xem ra ngươi không có giá trị lợi dụng!”
Ôn Huyền Âm trầm giọng nói: “Trần Mục, ngươi vẫn nên đầu hàng đi, không cần phải lưỡng bại câu thương.”
“Á~”
Ôn Huyền Âm lộ vẻ đau khổ.
Trần Mục bóp vai của Ôn Huyền Âm, Diệp Thanh Huyền không đổi sắc mặt, nhàn nhạt nói: “Động thủ!”
Năm vị trưởng lão ra tay cùng lúc, tiên lực kinh khủng ập tới, Trần Mục vỗ một chưởng vào vai Ôn Huyền Âm, nàng ta trực tiếp bay thẳng ra ngoài.
Có trưởng lão đỡ được Ôn Huyền Âm đang trọng thương, Trần Mục tế ra Cự Thần binh và Hồng Mông Thạch Tháp, cường giả Kiếm Thần thấy vậy đều kinh hãi, Hồng Mông Thạch Tháp rơi xuống trước mặt Trần Dao, Cự Thần binh hóa thành chiến thần khôi ngô bảo vệ bên cạnh Trần Dao.
“Hạ gục Trần Mục!”
Ôn Huyền Âm trọng thương được đưa đến phía xa, Diệp Thanh Huyền mang theo các trưởng lão còn lại đồng thời ra tay, Kiếm Tôn và Đại Kiếm Tôn vừa chạy đến đang bày trận ở gần đó.
Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm trong tay lao về phía Diệp Thanh Huyền, hắn xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Huyền trong nháy mắt, Thanh Vân kiếm bạo phát ra kiếm quang xé toạc không gian.
Diệp Thanh Huyền trừng to mắt, vội vàng vung kiếm lên nhưng lại bị đánh lui, tu vi Kiếm Thần đỉnh phong của nàng ta vậy mà lại không cản nổi, sức lực của Trần Mục còn kinh khủng hơn nhiều so với dự đoán.
“Giúp ta!”
Chương 647 Nghênh Chiến Tiên Vương (2)
Diệp Thanh Huyền hét lớn.
Chấp sự tông môn xung quanh lập tức chuyển vận tiên lực cho năm vị trưởng lão, sau đó năm vị trưởng lão tập trung tiên lực vào trên người Diệp Thanh Huyền.
Khí tức của Diệp Thanh Huyền tăng vọt, sự tồn tại kinh khủng sánh ngang với một nửa Tiên Vương, bà ta tế ra gương đồng cũ nát, gương đồng treo giữa không trung, đối diện trực tiếp với Trần Mục.
Gương đồng phóng ra ánh sáng mờ ảo, lúc Trần Mục bị quang mang thần bí bao phủ, không gian quanh thân hắn dường như bị giam cầm, Diệp Thanh Huyền lạnh lùng nói: “Dừng ở đây đi!”
Pháp chỉ trên người Trần Mục bay lên không trung, bên trên mang theo huyết sắc, đó là Chí Tôn Huyết bị dính vào lúc bao bọc tiên cốt, quang mang của gương đồng bị pháp chỉ áp chế.
Diệp Thanh Huyền cau mày, bà ta không ngờ Trần Mục còn có át chủ bài, nếu như hắn thôi động Cự Thần binh và Hồng Mông Thạch Tháp thì chỉ sợ dù bà ta có chiến trận gia trì cũng không có phần thắng.
Trần Mục thuấn di đến trước mặt Diệp Thanh Huyền, Thanh Vân kiếm mang theo tiên lực đáng sợ, không gian vặn vẹo vỡ nát.
Diệp Thanh Huyền cũng giải phóng ra tiên lực cường đại, dưới sự gia trì của chiến trận, sức lực bây giờ của bà ta vượt xa cường giả Kiếm Thần, khoảnh khắc hai thanh Tiên Kiếm vam chạm vào nhau, gợn sóng không gian lan ra, Trần Mục bị đánh lui ra mấy chục trượng.
Trong mắt Trần Mục nồng đậm chiến ý, hắn thôi động Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng, thần lực tràn ra, hai cánh tay được lân giác kim sắc bao trùm, giống như được áo giáp bao phủ.
Diệp Thanh Huyền muốn tốc chiến tốc thắng: “Đưa hết toàn bộ lực lượng của các ngươi cho ta mượn!”
Năm vị trưởng lão và mấy chục vị chấp sự cùng lúc giao hết toàn lực, sức lực của Diệp Thanh Huyền lại tăng vọt lần nữa.
Dưới tiên áp cường ngạnh, quy tắc bị xáo trộn, Trần Mục không cách nào thuấn di không gian, hắn vẫn lao về phía Diệp Thanh Huyền như cũ, Diệp Thanh Huyền vung kiếm, kiếm quang rực rỡ phá không bay ra.
Diệp Thanh Huyền giành xuất chiêu trước, Trần Mục không có không gian né tránh, Trần Mục không hề trốn, Hỗn Độn Chung xuất hiện, chuông lớn u ám ngăn chặn tia tiên quang rực rỡ kia.
Trần Mục lao ra từ trong bóng mờ của Hỗn Độn Chung, kiếm quang tử kim hoành không xuất thế, con ngươi Diệp Thanh Huyền co rút lại, hắn dùng tiên lực ngưng kết ra bình phong ở trước người.
Răng rắc!
Tiên quang phá vỡ bình phong.
Diệp Thanh Huyền cảm giác cái chết đến gần, bà ta muốn né tránh nhưng quy tắc xung quanh bị sức mạnh Hỗn Độn áp chế, bà ta hoàn toàn không thể nào thuấn di không gian.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên.
Cung điện và dãy núi ở lân cận đều bị san thành bình địa, dù là tiên thổ cũng bị hủy hoại rất nghiêm trọng.
Diệp Thanh Huyền bị ép phải chọn cách tự làm nổ nhục thân, đầu bà ta thừa cơ thoát khỏi tia kiếm quang kia, cường giả kết trận chịu phải phản phệ, lũ lượt rút lui ho ra máu.
Hồng Mông Thạch Tháp che chở cho Trần Dao, nàng ta nhìn bóng lưng của ca ca, cảm thấy cực kỳ yên tâm, biết hắn muốn báo thù cho chính mình, khuôn mặt đẹp hiện lên ý cười.
Trần Mục lại thi triển Kinh Thần Kiếm Kỹ.
Tiếng sấm sét vang lên, Thanh Vân kiếm phá không chĩa thẳng vào đầu Diệp Thanh Huyền muốn tru sát bà ta.
Tu tiên giả xung quanh kinh hãi thất sắc, Ôn Huyền Âm ở phía xa cũng trừng lớn mắt.
Nhưng Thanh Vân kiếm chợt ngừng lại giữa không trung.
Giữa thiên địa bỗng nhiên tĩnh mịch, Diệp Thanh Huyền sớm đã bị dọa đến mức đầu đầy mồ hôi, bà ta nhanh chóng đúc lại nhục thân.
Tuy rằng cường giả Kiếm Thần có thể cắt chi trùng sinh, nhưng phần lớn thân thể nguyên sinh của Diệp Thanh Huyền đã bị hủy, trừ khi có đại dược đỉnh tiêm, còn không thì rất khó quay lại đỉnh phong.
Răng rắc.
Trên Thanh Vân kiếm xuất hiện vết nứt.
Trần Mục cau mày, hắn muốn thu hồi Thanh Vân kiếm nhưng có cỗ thế lực hùng mạnh giam cầm Thanh Vân kiếm, sau đó Thanh Vân kiếm bị bàn tay to vô hình bóp nát.
Mảnh vụn của Thanh Vân kiếm rơi xuống ào ào.
Trần Mục nắm chặt nắm đấm, hắn nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong Thái Thanh Tiên Cung, hắn biết quái vật khổng lồ ngủ say kia đã thức tỉnh, Diệp Thanh Huyền chắp tay nói: “Đa tạ lão tổ tông ra tay tương trợ, xin lão tổ tông bắt sống kẻ này!”
Chỗ sâu trong mây mù có thân ảnh mờ ảo bước ra, đó là hình chiếu của Chí Tôn, hắn ta ném ra tấm bia hắc thạch qua không trung, khối bia hắc thạch kia rơi xuống như cỗ quan tài khổng lồ.
Bia hắc thạch trấn áp Ma Thần, Ma Thần kia bị đè xuống, nửa quỳ bên ngoài Thái Thanh Tiên Cung.
Tịnh Vân lão tổ dẫn theo rất nhiều cường giả chạy đến chỗ sâu trong tông môn, rất nhanh Trần Mục đã bị bao vây bởi các nhóm.
Trần Mục quay người lại, mỉm cười mở miệng: “Dao Dao, muội yên tâm, ca ca sẽ đưa muội về nhà.”
Trần Dao nặng nề gật đầu, khuôn mặt đẹp chứa ý cười: “Ca, muội tin tưởng huynh.”
Tịnh Vân lão tổ khom người hành lễ với thân ảnh mờ ảo kia, thở dài nói: “Là lão ẩu vô dụng, không ngờ loại chuyện nhỏ này còn có thể kinh động đến sư thúc.”
Ở bên cạnh Trần Mục cũng có thân ảnh ngưng kết, lúc lão Chu xuất hiện, giữa thiên địa lại trở nên tĩnh mịch.
Tịnh Vân lão tổ bỗng nhiên cau mày.
Diệp Thanh Huyền và đám cường giả Tiên giới đều chấn kinh.
Lão Chu trông có vẻ trẻ tuổi, toàn thân lại tản ra vẻ bá đạo nhìn xuống chúng sinh, ông ta chắp tay sau lưng, giẫm không bước đi, mắt nhìn vào thân ảnh mơ hồ ở sâu trong Thái Thanh Tiên Cung, bọn họ nhìn nhau cách không trung, dường như cách cả mấy kỷ nguyên.
“Tiêu Lạc Mộc.”
Lão Chu bình tĩnh gọi ra ba chữ.
Bỗng nhiên giữa thiên địa rung chuyển, mây gió đổi màu, toàn bộ Thái Thanh Tiên Cung đều rung lắc, thân ảnh mơ hồ kia đột nhiên tiêu tan, người trung niên tóc xám càng áp bức hơn xuất hiện, tu tiên giả xung quanh lũ lượt quỳ xuống.
Cách rất xa Trần Mục cũng có thể cảm nhận được áp lực, hắn hiểu rõ đó chính là Chí Tôn, khó mà nhìn thẳng, phóng tầm mắt khắp Tiên giới cũng là sự tồn tại đếm được trên đầu ngón tay.
“Bản tôn đã sắp quên mất cái tên này, không ngờ ngươi còn có thể nhớ, là vinh dự của ta.” Tiêu Lạc Mộc cách không trung hành lễ với lão Chu.
Trần Mục nhìn chăm chú vào lão Chu, suy cho cùng ông ta chỉ còn là một mảnh tàn cốt nhuốm máu, đối diện với Chí Tôn sống sờ sờ, bọn họ có thể rời khỏi hay không còn phải dựa vào lão Chu.
Chương 648 Nghênh Chiến Tiên Vương (3)
Lão Chu không khỏi cảm khái: “Thiên phú năm đó của ngươi không bì được với sư huynh và sư tỷ ngươi, không ngờ ngươi còn có thể sống sót qua thời loạn lạc, trở thành Chí Tôn.”
Tiêu Lạc Mộc khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Hỗn loạn chưa từng rời xa, Chu huynh, tuy ngươi chỉ còn lại tàn cốt, nhưng bản tôn có thể giúp ngươi trùng sinh.”
Lão Chu cười nhẹ nói: “Không cần, ta đã sớm chán sống rồi, nếu không thì năm đó tại sao ta lại không trốn mà còn muốn đi phong ấn Ma Thần?”
“Chu huynh, ngươi chắc chắn muốn ra tay?”
“Trừ khi ngươi thả bọn họ rời đi.”
Lão Chu nhìn Trần Mục là Trần Dao cách đó không xa, Trần Mục ném cho ông ta ánh mắt cảm kích.
Tiêu Lạc Mộc lắc đầu, ý nghĩa sâu xa nói: “Không ngờ Chí Tôn Chu gia phong quang năm đó lại rơi vào hoàn cảnh hiện giờ, cũng tốt, bản tôn tiễn ngươi lên đường, cũng xứng với quá khứ huy hoàng của ngươi.”
Lão Chu chắp hai tay sau lưng, ông ta xông lên không trung, cấm chế do Thái Thanh Tiên Cung bố trí bị phá hỏng, Tiêu Lạc Vân theo sát phía sau, hai người bọn họ giết tới tinh không.
Bầu trời chấn động, chỉ thấy hai thân ảnh khổng lồ va chạm trong tinh không, ngôi sao bị phá nát, đại địa rung chuyển, chỉ có tinh không là có thể chịu được giày vò.
Cấm chế bao trùm Thái Thanh Tiên Cung đều đã biến mất, nhưng Tịnh Vân lão tổ vẫn nhìn chăm chăm vào Trần Mục và Trần Dao, vẫn như cũ không phải bọn họ nói rời khỏi là có thể rời khỏi được.
Hồng Mông Thụ xuất hiện sau lưng Trần Mục, Hồng Mông Tử Khí tràn ngập, tiên lực và thần lực toàn thân hắn đan xen vào nhau, tản ra quang mang tử kim, Thanh Vân kiếm bị bóp nát, hắn lấy Xích Long Thần Mâu ra, con ngươi nhìn chằm chằm vào Tịnh Vân lão tổ.
Tịnh Vân lão tổ không khỏi cười lạnh: “Ha hả, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn khiêu chiến với Tiên Vương?”
Ánh mắt Trần Mục kiên định, hắn đột nhiên bùng lên, toàn thân được bao phủ trong lôi đình trắng bạc, dù cho không thể thuấn di không gian, tốc độ của hắn cũng nhanh đến kinh người.
Xích Long Thần Mâu mang theo sức mạnh Hỗn Độn đâm ra, Tịnh Vân lão tổ phất nhẹ tay áo, tiên lực đáng sợ giống như bức tường không thể phá hủy, Trần Mục bị đánh lui.
Vẻ mặt Diệp Thanh Huyền kích động, đây chính là Tiên Vương chân chính, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sức mạnh hùng vĩ cường đại.
Vào lúc Trần Mục bị đánh lui, hắn dốc hết sức ném Xích Long Thần Mâu trong tay ra, giống như huyết long mang theo lôi đình xuyên qua bầu trời, không gian vỡ nát ở bất cứ nơi nào nó đi qua.
Trong tay áo của Tịnh Vân lão tổ có ánh sáng vọt ra, đó là thanh Tiên Kiếm giống như ngọc thạch được điêu khắc thành, thân kiếm trong suốt, nếu như không chú ý thì rất khó phát hiện được sự tồn tại của thanh Tiên Kiếm kia.
Loảng xoảng!
Lúc Xích Long Thần Mâu va chạm với thanh Tiên Kiếm kia, hắn bị đánh bay ra không chút nghi ngờ, cảnh giới của Trần Mục chênh lệch rất xa với Tiên Vương, nhưng cốt kiếm trong tay hắn giết đến trước mặt.
Tịnh vân lão tổ giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện đường văn giống như kinh văn viễn cổ, tiên lực trên người Trần Mục bị áp chế, nhưng thần lực ở hai cánh tay lại không bị ảnh hưởng, hắn lại thi triển Kinh Thần Kiếm Kỹ lần nữa.
Khoảnh khắc cốt kiếm rời khỏi tay rồi biến mất trong không trung, ánh mắt Tịnh Vân lão tổ khẽ tụ lại, bà ta phát giác được sự bất phàm của cốt kiếm, toàn thân bà ta giải phóng thanh quang giống như thanh nguyệt.
Vụt!
Cốt kiếm phá không bay ra.
Tịnh Vân lão tổ quay đầu nhìn lại, Diệp Thanh Huyền ở phía xa bị cốt kiếm xuyên thủng mi tâm, tu tiên giả xung quanh đều bị chấn kinh, Ôn Huyền Âm kinh hãi kêu lên: “Sư tôn!”
Trần Mục biết dù hắn có lấy ra át chủ bài mạnh nhất cũng rất khó có thể tổn thương đến cường giả Tiên Vương, cho nên mục tiêu đòn tấn công vừa nãy của hắn thật ra là Diệp Thanh Huyền.
Ngay cả Diệp Thanh Huyền cũng không ngờ Trần Mục sẽ động thủ với bà ta, có lão tổ Tiên Vương tọa trấn nên bà ta nhất thời sơ ý, lại không phát giác được sự xuất hiện của cốt kiếm.
Cốt kiếm rất quỷ dị, nó vẫn đang thôn phệ thần hồn và khí huyết của Diệp Thanh Huyền, Tịnh Vân lão tổ tức giận, bà ta giơ tay lên, có tia lục quang rơi xuống trên người Diệp Thanh Huyền.
Trần Mục nhân cơ hội đến gần Tịnh Vân lão tổ, hai tay hắn kết ấn, ấn ký kim sắc xuất hiện.
Tịnh Vân lão tổ sớm đã có phòng bị, bà ta dễ dàng tránh được, phía xa có trưởng lão lấy cốt kiếm ra, nhưng nguyên thần của Diệp Thanh Huyền bị phá vỡ, thần hồn tiêu tán.
Trần Mục ngưng kết ấn ký kim sắc cần phải tiêu hao sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian, thất bại một lần thì trong thời gian ngắn rất khó ngưng kết lại lần thứ hai.
Tịnh Vân lão tổ dùng sức vung tay, chưởng lớn rơi xuống, tiên lực hiện hóa thành ngọn núi, Trần Mục bị trấn áp rơi xuống không ngừng, Trần Dao rất lo lắng, nàng ta nhìn Hồng Mông Thạch Tháp trước người rồi nhẹ giọng nói: “Ngươi mau đi giúp ca ta!”
Hồng Mông Thạch Tháp không động đậy, Trần Mục bảo nó ở đây bảo vệ Trần Dao, nếu không thì tu tiên giả xung quanh đã sớm giết qua đây, bọn họ cũng do kiêng kỵ Hồng Mông Thạch Tháp và Cự Thần binh cho nên mới không dám manh động.
Trần Mục bị ngọn núi trấn áp, Hồng Mông Tử Khí tràn ngập, Hồng Mông Thụ rời khỏi cơ thể hóa thành đại thụ che trời, ngay cả ngọn núi do tiên lực hiện hóa cũng bị đẩy ra.
Tịnh Vân lão tổ nhìn Hồng Mông Thụ sau lưng Trần Mục, thầm lẩm bẩm trong lòng: “Thật sự đã xem thường ngươi rồi, không ngờ trên người ngươi còn có nhiều tạo hóa như vậy!”
Trần Mục hấp thụ lực lượng của Hồng Mông Thụ, khí tức của hắn tăng vọt, trong mắt mang theo sát ý không ngừng bước về phía trước: “Bà già kia, nếu ngươi đã muốn cản đường, vậy ta chỉ đành giẫm lên thi thể của ngươi mà rời đi.”
Tịnh Vân lão tổ nhấc tay lên, sau lưng Trần Mục xuất hiện Tổ Long Kim Lân hóa thành tấm khiên kim sắc, thanh Tiên Kiếm trong suốt kia đập thẳng vào tấm khiên.
Trần Mục đã cảm ứng được trước quỹ đạo của thanh Tiên Kiếm kia, Tịnh Vân lão tổ cũng không thể không trịnh trọng nói: “Ngươi quả thực rất khó đối phó, chẳng trách Thái Thượng Tiên Cung lại bị ngươi làm cho thảm như thế, nhưng nơi này là Thái Thanh Tiên Cung.”
Giọng nói vang dội vọng khắp dãy núi.
Chương 649 Bát Cửu Ma Thần (1)
Thiên ngoại đang có trận chiến lớn, trời đất tối đen, các ngôi sao lớn đang rơi xuống không ngừng, đỏ rực một mảng, tu tiên giả của Thiên Châu đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngay cả các khu vực khác của Tiên giới cũng có thể nhìn thấy trận chiến hùng tráng kia.
Trần Mục không có thời gian để thưởng thức, hắn biết lão Chu không chống đỡ được thời gian quá dài nên bắt buộc phải hạ gục Tịnh Vân lão tổ.
“Phù!”
Trần Mục lại mượn lực lượng của Trấn Thiên Ấn lần nữa, lần này không có cảm giác bị xé toạc, sức lực của hắn tăng vọt, nháy mắt đã vượt qua cảnh giới Kiếm Thần.
Tu tiên giả của Thái Thượng Tiên Cung đều bị tiên uy cường đại của Trần Mục làm chấn kinh, Ôn Huyền Âm cũng không còn để ý tới sống chết của sư tôn, sự cường đại của Trần Mục khiến nàng ta nghẹn họng sững sờ, Thái Thanh Tiên Cung lại bị ép tới mức này.
Tiên Kiếm trong suốt trở lại trong tay Tịnh Vân lão tổ, Trần Mục tay không tấc sắt lao tới phía trước, toàn thân hắn có Hồng Mông Tử Khí lượn quanh, trên người còn có hào quang thánh khiết.
Trần Mục nắm chặt nắm đấm, quang mang tử kim và lôi quang trắng bạc quấn lấy nhau, nắm đấm của hắn tiến thẳng không lùi, khí thế bá đạo, đi đến chỗ nào thì không gian đều vỡ vụn, quang mang rực rỡ còn chói mắt hơn cả mặt trời.
Đệ tử bình thường đều không cách nào mở mắt ra được, bọn họ không thể chống lại áp bách cấp độ này, dù có là chấp sự cũng đang cúi đầu, hai chân run rẩy.
Lão bối trưởng lão xung quanh đều giương mắt mà nhìn, Trần Dao mở to hai mắt, nàng ta nhìn thấy ca ca muốn dùng nắm đấm đấu cứng với Tiên Vương, đó là cường giả Tiên Vương đấy!
Tịnh Vân lão tổ không hề xem thường Trần Mục, bà ta không có ý định nương tay, kiếm quang của Tiên Kiếm cắt xuyên không gian, xuất hiện trong hư không tăm tối dài mấy chục dặm.
Sức lực của Tiên Vương vô cùng khủng khiếp, nhưng Trần Mục không hề sợ hãi, hắn vẫn vung quyền tiến về phía trước.
Quyền quang và kiếm quang bao phủ Thái Thanh Tiên Cung, liên tiếp có tu tiên giả quỳ xuống, chỉ có một số rất ít cường giả có thể chịu đựng được uy lực mạnh mẽ này.
Nắm đấm của Trần Mục được bao bọc bởi lớp vân giáp kim sắc bao bọc, thần lực xen lẫn với tiên lực, ẩn chứa các loại sức mạnh theo quy luật, tiên kiếm của Tịnh Vân lão tổ, mang theo tiên lực kinh khủng, không gian xung quanh bị san bằng xẻ đôi ra .
Giây phút quyền và kiếm va chạm, tiếng vang lanh lảnh bao phủ Thái Thanh Tiên Cung, vô số cung điện sụp đổ, tiên sơn chung quanh đều đổ sập xuống.
Tịnh Vân lão tổ khẽ nhíu mắt, tiên lực của bà ta đang tan vỡ, nhưng quyền quang lại càng ngày càng mạnh.
Răng rắc!
Tiên kiếm trong suốt vỡ nát.
Tất thảy lão bối trưởng lão đều khiếp sợ, tiên kiếm này vậy mà lại bị nắm đấm đánh vỡ vụn, bọn họ không khỏi lạnh sống lưng, đây chính là binh khí của Tiên Vương!
Tịnh Vân lão tổ bị đẩy lui, nắm đấm của Trần Mục không ngừng đuổi sát, bất cứ nơi nào trong không gian va chạm vào đều nát vụn.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh.
Cả đất trời cũng phải ớn lạnh.
Tịnh Vân lão tổ ngừng lui xuống, bà ta bỏ thanh kiếm gãy, giơ bàn tay lên, trong lòng bàn tay khô khốc, tiên quang màu xanh chói mắt tỏa ra, hóa thành ngàn vạn dây leo to khoẻ lại sắc bén đánh về phía Trần Mục.
Những dây leo kia còn chưa có tới gần, đã bị quyền quang của Trần Mục tiêu diệt: "Bà già kia, chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn ư, Tiên Vương cũng chỉ có thế thôi!"
Đối mặt với những lời giễu cợt, Tịnh Vân lão tổ lạnh lùng nói: "Tiểu tử, là ngươi ép ta phải ra tay thật."
Dung mạo của Tịnh Vân lão tổ đột nhiên trẻ trung trở lại, bà ta bị ép tiêu hao căn nguyên sinh mệnh, tạm thời khôi phục lại đỉnh phong, tiên uy cường đại khiến cho Thái Thanh Tiên Cung cũng bị yếu đi bốn năm phần, toàn bộ đạo thống đều bị trọng thương.
Vô số tiểu bối ho ra máu rồi ngất xỉu, ngay đến cả lão bối trưởng lão cũng bị bức mà khụy xuống, Trần Mục cảm nhận được áp lực, dưới sự trợ giúp của Hồng Mông Thụ cùng Trấn Thiên Ấn, hắn huy động tất cả tiên lực của bản mệnh kiếm, quyết định liều chết đánh cược một lần.
Tịnh Vân lão tổ từ già về trẻ, giờ đây giống như tiên tử tư sắc tuyệt mỹ, bà ta nâng bàn tay trắng nõn lên, ngưng tụ tiên lực ra trăng xanh khổng lồ.
Quyền quang của Trần Mục giống như mặt trời vàng tím.
Giây phút mặt trăng xanh và mặt trời tím va chạm, núi long đất lở, gợn sóng không gian như sóng thủy triều lan tràn khắp bốn phía chung quanh, vô số cung điện và đồi núi bị san bằng.
Trần Mục tóc tai bù xù, trừng to mắt, y bào của hắn bay phất phới, trong mắt Tịnh Vân lão tổ vẫn cao ngạo như cũ, bàn tay của bà ta tản ra thanh quang.
Vẻ mặt Tịnh Vân lão tổ tự tin, hiện tại bà ta ở vào trạng thái đỉnh phong, muốn dùng bàn tay đỡ lấy nắm đấm của Trần Mục, giây phút quyền và tay va nhau kia, thanh quang tiêu tan.
"Cái gì?"
Tịnh Vân lão tổ trợn to đôi mắt, bàn tay trắng nõn của bà ta lại nhăn nhúm lại lần nữa, sức mạnh trong cơ thể không ngừng suy giảm.
Đó là thời gian quay lại do Trần Mục thi triển, khi Tịnh Vân lão tổ phát hiện ra, thì đã trễ, mặt trời tím thôn chiếm lấy mặt trăng xanh, quyền quang bao phủ cả bầu trời.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tịnh Vân lão tổ tiều tụy, cánh tay của bà ta đang hóa thành bột mịn tại chỗ, cả người đều sắp tan biến, chật vật bay ra ngoài mấy ngàn trượng.
Cường giả Thái Thanh Tiên Cung khó có thể tiếp nhận hình ảnh như vậy, cường giả lão tổ cấp bậc Tiên Vương, vậy mà thua trong lúc va chạm chính diện với Trần Mục.
Hồng Mông Thụ trở nên ảm đạm đi, năng lượng trong cơ thể Trần Mục gần như bị rút kiệt, đó là một quyền mạnh nhất của hắn, mặc dù không có giết chết Tịnh Vân lão tổ, nhưng cũng khiến bà ta trọng thương.
Ý thức của Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn liên lạc với Trần Dĩnh ở nhân gian: "Dĩnh Dĩnh, ngay bây giờ."
Trần Dĩnh ở nhân gian chờ đợi đã lâu, nàng ta nghe được giọng nói của ca ca, hóa thành nữ võ thần, hỏa quang xông thẳng lên trời, bầu trời xé rách, tiên môn mở ra.
Cự Thần binh ôm lấy Trần Dao bay vọt lên trời.
"Muốn đi!"
Hư ảnh mơ hồ cách không hiện ra, sau đó dần dần ngưng thành thực, đó là pháp tướng mà Tịnh Vân lão tổ ngưng tụ ra, nhấc tay liền muốn đập rơi Cự Thần binh.
Chương 650 Bát Cửu Ma Thần (2)
Trần Mục thôi động Hồng Mông Thạch Tháp, trực tiếp trấn áp pháp tướng của Tịnh Vân lão tổ.
"Các ngươi còn đang chờ cái gì?"
Chân thân của Tịnh Vân lão tổ giận dữ hét lên, lão bối trưởng lão chung quanh ào ào phóng thích kiếm quang, trong chốc lát, tiên quang đầy trời, Trần Mục tránh cũng không thể.
Trần Dao đi theo Cự Thần binh tới chỗ tiên môn, nàng ta nhìn thấy ca ca, la lớn: "Ca ca!"
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, hắn lấy thần thuyền ra, đây là thần thuyền mạnh nhất Đông Thần quốc, không thể phá vỡ, sau khi mở tấm chắn ra, công kích chung quanh đều bị ngăn cản.
"Dĩnh Dĩnh, đóng tiên môn lại!"
Giây phút Trần Dao xông vào tiên môn, Trần Mục thông báo với Trần Dĩnh: "Ca, vậy huynh phải làm sao?"
"Ta có biện pháp! Nghe ta!" Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc, Trần Dĩnh chỉ có thể làm theo.
Có cường giả lão bối muốn đuổi theo tới nhân gian, nhìn thấy tiên môn đang khép lại, thì trở nên do dự.
Khuôn mặt Tịnh Vân lão tổ dữ tợn nói: "Đừng để tiểu tử kia chạy thoát, những cái khác đều không quan trọng!"
Mục tiêu của bọn họ là Trần Mục, Trần Dao chạy thoát không quan trọng, chỉ cần bắt được Trần Mục thì lời rồi.
Trần Mục trốn ở bên trong thần thuyền, mảnh không gian này sớm đã bị phong tỏa, thần thuyền cũng không có cách nào rời đi.
Đối mặt với cường giả Thái Thanh Tiên Cung nhìn chằm chằm, Trần Mục ngẩng đầu, nhìn chăm chú ra bên ngoài bầu trời, trong tinh không, hai đạo thân ảnh khổng lồ đang giao đấu.
Liên tục có ngôi sao chết đi, bóng người lão Chu càng ngày càng phai nhạt, thời gian lưu lại cho Trần Mục không nhiều lắm, hắn lấy ra hồ lô thất sắc, sau đó mở hồ lô ra, uống ngụm lớn năng lượng tinh thuần ở bên trong.
Sức mạnh của Trần Mục đang khôi phục nhanh chóng.
Tiên môn khép lại, Trần Dĩnh ôm lấy Trần Dao, Cự Thần binh hóa thành mặt dây chuyền treo ở bên hông Trần Dao.
"Dao Dao."
"Tỷ tỷ!"
Hai tỷ muội còn chưa kịp chúc mừng, các nàng lo lắng cho Trần Mục, không biết bây giờ hắn thế nào.
Ý thức của Trần Mục xuất hiện ở thức hải của Trần Dĩnh, hắn mỉm cười nói: "Dĩnh Dĩnh, ta không sao, các muội mau quay về Trần gia, bây giờ ta rất an toàn."
"Ca, bọn muội chờ huynh trở về!"
"Yên tâm đi."
Trần Dĩnh nghe được tin tức bình an của Trần Mục, nàng ta nhìn Trần Dao tiều tụy: "Dao Dao, muội gầy đi nhiều quá, tỷ tỷ đưa muội về nhà trước, sau này lại báo thù cho muội."
Trần Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: "Ca ca, huynh nhất định phải bình an."
Trần Dĩnh mỉm cười nói: "Yên tâm đi, ca ca vừa mới nói với ta, bây giờ huynh ấy rất an toàn."
Chỉ có Trần Dao biết Thái Thanh Tiên Cung nguy hiểm cỡ nào, Trần Mục muốn rời khỏi tất nhiên là khó khăn muôn trùng.
Không ngừng có cường giả tấn công thần thuyền, Trần Mục ngồi xếp bằng ở boong thuyền, sau khi hắn uống năng lượng tinh thuần bên trong hồ lô thất sắc thì khôi phục rất nhanh.
Bóng người lão Chu càng ngày càng mờ, bây giờ chỉ có chủ động xuất kích thì hắn mới có thể rời đi.
Trần Mục rời khỏi thần thuyền, Xích Long Thần Mâu phá không mà đến, hắn cầm Xích Long Thần Mâu thật chặt, long văn trên cánh tay phải hiện lên, phảng phất như Chân Long hình người.
Lôi đình trắng bạc bao trùm toàn thân, Trần Mục động như sấm rung, cường giả chung quanh Thái Thanh Tiên Cung nhìn thấy hắn đều đang chạy trối chết, căn bản không dám đối đầu với hắn.
Tịnh Vân lão tổ kéo thân thể tàn phế đến trấn áp Trần Mục, nhưng Trần Mục chọn trốn tránh, hắn ẩn trốn ở bên trong Thái Thanh Tiên Cung, chọn cách an toàn.
Không ngừng có cường giả Thái Thanh Tiên Cung bị Xích Long Thần Mâu xuyên thủng, Tịnh Vân lão tổ cũng không làm gì được hắn, sức mạnh Hỗn Độn của Trần Mục có thể áp chế quy tắc thiên địa, cho dù là Tiên Vương cũng không có cách nào thông qua quy tắc trấn áp Trần Mục.
"Phần Viêm!"
Tịnh Vân lão tổ hét lớn.
Có thiếu niên đạp trên hỏa vân bay đến.
Trên người Phần Viêm tản ra thần lực cường đại, trong tay hắn ta ngưng tụ ra đại kích hỏa diễm, lúc đại kích khẽ động, không gian cũng đang chấn động.
Trần Mục biết hắn ta rất mạnh, không có lấy đá chọi đá, tiếp tục chạy trốn, chọn cách dễ xử hơn, mà cường giả Thái Thanh Tiên Cung cũng bị giết chạy trối chết.
"Tiêu Ngọc!"
Tịnh Vân lão tổ lên tiếng lần nữa.
Nữ tiên thân mặc bạch y từ nơi sâu trong cấm địa bước ra, nàng ta rất trẻ trung, tần sóng trên người mạnh hơn Ôn Huyền Âm, hơn nữa còn có tần sóng quen thuộc.
Trần Mục nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc, trong mắt mang theo tức giận, huyết mạch của tiểu muội bị chuyển dời đến trên người nàng ta.
Chỉ có cao tầng của Thái Thanh Tiên Cung mới biết được thân phận của Tiêu Ngọc, hậu nhân của Chí Tôn, người kế nhiệm chân chính của Thái Thanh Tiên Cung, Ôn Huyền Âm chỉ là tai mắt che giấu người khác.
Trong cơ thể Tiêu Ngọc có huyết mạch Chí Tôn, hiện tại sau khi chiếm đoạt huyết mạch của Trần Dao, huyết mạch của nàng ta càng thêm cường đại, rất có cơ hội đánh ngã Chí Tôn cảnh.
Thái Thanh Tiên Cung giấu Tiêu Ngọc nhiều năm, trên mặt nàng ta đeo lụa mỏng, trong đôi mắt ẩn chứa sương lạnh, dáng vẻ cao ngạo, nàng ta ngăn chặn đường đi của Trần Mục.
Lần này Trần Mục không lựa chọn tránh né, trong chớp mắt hắn vọt tới trước mặt Tiêu Ngọc, Xích Long Thần Mâu mang theo tiếng rồng gầm, Tiêu Ngọc bình tĩnh vung tiên kiếm tuyệt thế.
Thần mâu và tiên kiếm không ngừng va chạm, Trần Mục bị Tiêu Ngọc cuốn lấy, nàng ta là thiên kiêu mạnh nhất Trần Mục từng gặp, cách cảnh giới Tiên Vương chỉ có khoảng nửa bước.
Phần Viêm và Tịnh Vân lão tổ thừa cơ tới gần, cường giả chung quanh Thái Thanh Tiên Cung lại kết trận lần nữa, Ôn Huyền Âm chưa bao giờ nghĩ tới, phải tập kết sức mạnh của toàn tông, mới có thể đối phó với Trần Mục.
Nơi xa, cường giả đứng đầu của các đại thế lực đều nhìn chăm chú về Thái Thanh Tiên Cung, bọn họ đều đang đứng ngoài cuộc, sự chú ý của bọn họ phần lớn là ở ngoài bầu trời.
Rất nhanh, trước mặt sau lưng Trần Mục đều có địch, ba vị cường giả liên thủ, hắn chỉ có thể bị ép phòng ngự, hắn thôi động Hỗn Độn Chung, mặc cho ba vị cường giả liên thủ, đều không thể công phá.
Nhưng xuôi theo công kích mãnh liệt của bọn họ, sức mạnh Hỗn Độn của Trần Mục cũng đang tiêu hao, Hỗn Độn Chung không kiên trì được bao nhiêu thời gian, hắn nhất định phải nghĩ cách phá vây.
Tịnh Vân lão tổ mượn trận pháp để gia trì, lực lượng tăng lên gấp bội, bà ta đối mặt với Ma Thần, hai tay kết ấn, tiên lực hùng vĩ hóa thành gông xiềng quấn lấy Nhị Ngũ Ma Thần.
Trong núi có phù văn bay lên không ngừng, ngưng kết thành phù văn kiếm dày đặc, trực tiếp bao phủ lấy Nhị Ngũ Ma Thần, cảnh tượng hùng vĩ kia ở phía xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, dãy núi lay động, thiên đường bị kiếm quang bao phủ, Ôn Huyền Âm nhìn vào chiến trường không chớp mắt, Trần Dao không thèm để ý tới Ma Thần, nàng ta yên tĩnh ngồi trong sân.
Ầm!
Trận thạch xung quanh viện tử lập tức vỡ tung, Trần Mục cưỡng ép xông vào viện tử, sức mạnh Hỗn Độn áp chế cấm chế ở nơi này, Ôn Huyền Âm vừa quay người lại đã nhìn thấy kiếm quang chói mắt ập tới, khoảnh khắc nàng ta giơ Tiên Kiếm lên đã bị năng lượng cường ngạnh đánh bay ra ngoài.
Ôn Huyền Âm va vào tường viện, vốn dĩ nàng ta còn nghĩ có thể đấu được vài chiêu với Trần Mục, nhưng vừa chạm mặt đã bị trọng thương, nàng ta ho ra ngụm máu lớn, chật vật đứng dậy.
“Ca!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dao hiện lên ý cười, Trần Mục tiến lên ôm lấy tiểu muội, trầm giọng nói: “Là ca ca không tốt, bây giờ ca ca dẫn muội về nhà!”
Ôn Huyền Âm ho khan nói: “Trần Mục, Trần Dao không thuộc về Tiên giới, rời khỏi Thái Thanh Tiên Cung, nàng ta sẽ gặp phải Thiên Đạo phản phệ, ngươi thật sự cho rằng có thể mang nàng ta đi?”
“Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện thương lượng!”
Ôn Huyền Âm muốn lấy cái này để uy hiếp Trần Mục.
Trần Dao rất suy yếu, nếu như gặp phải Thiên Đạo phản phệ thì sẽ là cửu tử nhất sinh.
Phía trên Thái Thanh Tiên Cung có cấm chế, ngay cả ruồi nhặng cũng khó thoát ra được, chỗ tiến vào còn có Ma Thần và đại năng đang chiến đấu.
Bây giờ Trần Dĩnh kiếm khai Tiên môn, Trần Mục cũng rất khó mang Trần Dao rời đi, trừ khi phá vỡ cấm chế ở chỗ cao, sau đó lại để Dĩnh Dĩnh kiếm khai Tiên môn.
“Hy vọng ngươi có giá trị hơn ta nghĩ!” Trần Mục xuất hiện trước mặt Ôn Huyền Âm trong nháy mắt, sau đó đưa tay phong ấn tu vi của nàng ta.
Ôn Huyền Âm trầm giọng nói: “Trần Mục, cho dù ngươi dùng ta làm thẻ bạc đặt cược thì mấy người sư tôn cũng sẽ không thể nào thả cho các ngươi rời khỏi Thái Thanh Tiên Cung, chỉ cần các ngươi hợp tác với Thái Thanh Tiên Cung thì tất cả mâu thuẫn đều có thể dễ dàng giải quyết.”
Trần Mục lạnh nhạt nói: “Khi các ngươi làm tổn thương muội muội của ta thì tất cả đã muộn rồi.”
Bên ngoài Thái Thanh Tiên Cung, bọn họ vừa khống chế được Nhị Ngũ Ma Thần, bên trong Tiên Cung xảy ra dị biến, Diệp Thanh Huyền lập tức hiểu được có gì đó không ổn: “Không ổn! Là Trần Mục!”
Cường giả của Thái Thanh Tiên Cung bị kinh động.
Trần Mục nhấc chân phải lên sau đó giẫm xuống, mặt đất nứt toác, tường viện sụp đổ, trận thạch xung quanh bị phá vỡ hoàn toàn, tiểu viện bị san thành bình địa.
Có năm vị trưởng lão bao vây lấy Trần Mục, ngoài ra còn có rất nhiều chấp sự tông môn chạy đến.
Năm vị trưởng lão, ba nam hai nữ, bọn họ đều là cường giả cảnh giới Kiếm Thần đỉnh phong.
Đây chính là nội hàm của Thái Thanh Tiên Cung, bọn họ đứng ở năm phương vị khác nhau, tiên lực đan lẫn vào nhau, cùng gây áp lực cho Trần Mục.
Lão giả cầm đầu mặc hắc y, trong mắt mang theo ý cười giễu cợt, nói với vẻ uy hiếp: “Trần Mục, nếu như ngươi thông minh thì đừng ngoan cố chống cự, Thái Thanh Tiên Cung sẽ không bạc đãi ngươi.”
Trần Mục nắm vai của Ôn Huyền Âm, nhàn nhạt nói: “Nàng ta là Thánh nữ của Thái Thanh Tiên Cung, nếu như không muốn nàng ta xảy ra chuyện thì ngoan ngoãn nhường đường.”
Năm vị lão giả hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết Trần Mục tuyệt đối có gan ra tay, họ không dám làm bừa, nhưng cũng không có ý định muốn để hai người rời khỏi.
Vùng ngoại vi Thái Thanh Tiên Cung, Tịnh Vân lão tổ lạnh giọng nói: “Để ta áp chế Ma Thần.”
Diệp Thanh Huyền lập tức chạy đến tiểu viện, Trần Mục cũng chú ý thấy Nhị Ngũ Ma Thần đã bị áp chế, còn tưởng rằng Ma Thần có thể làm nhiễu loạn Thái Thanh Tiên Cung, không ngờ bà lão cấp bậc Tiên Vương đã có thể trấn áp hắn ta.
Ở chỗ sâu trong Thái Thanh Tiên Cung còn có tôn quái vật khổng lồ tồn tại, cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu.
Tuy địch đông ta ít, nhưng đứng sau lưng ca ca trong lòng Trần Dao vẫn rất yên tâm.
Sắc mặt Ôn Huyền Âm rất khó coi, nàng ta không ngờ chính mình lại dễ dàng bị bắt làm tù binh, Diệp Thanh Huyền chạy đến, bà ta híp mắt lại lạnh giọng nói: “Ma Thần này do ngươi dẫn tới?”
“Món quà này ngươi có hài lòng không?” Trần Mục nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Huyền, trong mắt mang theo sát ý, lần này hắn không chỉ muốn mang muội muội đi mà còn muốn bà ta phải trả giá.
Diệp Thanh Huyền nhàn nhạt nói: “Ngươi dùng Huyền Âm uy hiếp ta cũng vô dụng, nếu như huynh muội các ngươi còn muốn sống thì chỉ có quy phục Thái Thanh Tiên Cung.”
Trần Mục nhìn sang Ôn Huyền Âm, nhàn nhạt nói: “Xem ra ngươi không có giá trị lợi dụng!”
Ôn Huyền Âm trầm giọng nói: “Trần Mục, ngươi vẫn nên đầu hàng đi, không cần phải lưỡng bại câu thương.”
“Á~”
Ôn Huyền Âm lộ vẻ đau khổ.
Trần Mục bóp vai của Ôn Huyền Âm, Diệp Thanh Huyền không đổi sắc mặt, nhàn nhạt nói: “Động thủ!”
Năm vị trưởng lão ra tay cùng lúc, tiên lực kinh khủng ập tới, Trần Mục vỗ một chưởng vào vai Ôn Huyền Âm, nàng ta trực tiếp bay thẳng ra ngoài.
Có trưởng lão đỡ được Ôn Huyền Âm đang trọng thương, Trần Mục tế ra Cự Thần binh và Hồng Mông Thạch Tháp, cường giả Kiếm Thần thấy vậy đều kinh hãi, Hồng Mông Thạch Tháp rơi xuống trước mặt Trần Dao, Cự Thần binh hóa thành chiến thần khôi ngô bảo vệ bên cạnh Trần Dao.
“Hạ gục Trần Mục!”
Ôn Huyền Âm trọng thương được đưa đến phía xa, Diệp Thanh Huyền mang theo các trưởng lão còn lại đồng thời ra tay, Kiếm Tôn và Đại Kiếm Tôn vừa chạy đến đang bày trận ở gần đó.
Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm trong tay lao về phía Diệp Thanh Huyền, hắn xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Huyền trong nháy mắt, Thanh Vân kiếm bạo phát ra kiếm quang xé toạc không gian.
Diệp Thanh Huyền trừng to mắt, vội vàng vung kiếm lên nhưng lại bị đánh lui, tu vi Kiếm Thần đỉnh phong của nàng ta vậy mà lại không cản nổi, sức lực của Trần Mục còn kinh khủng hơn nhiều so với dự đoán.
“Giúp ta!”
Chương 647 Nghênh Chiến Tiên Vương (2)
Diệp Thanh Huyền hét lớn.
Chấp sự tông môn xung quanh lập tức chuyển vận tiên lực cho năm vị trưởng lão, sau đó năm vị trưởng lão tập trung tiên lực vào trên người Diệp Thanh Huyền.
Khí tức của Diệp Thanh Huyền tăng vọt, sự tồn tại kinh khủng sánh ngang với một nửa Tiên Vương, bà ta tế ra gương đồng cũ nát, gương đồng treo giữa không trung, đối diện trực tiếp với Trần Mục.
Gương đồng phóng ra ánh sáng mờ ảo, lúc Trần Mục bị quang mang thần bí bao phủ, không gian quanh thân hắn dường như bị giam cầm, Diệp Thanh Huyền lạnh lùng nói: “Dừng ở đây đi!”
Pháp chỉ trên người Trần Mục bay lên không trung, bên trên mang theo huyết sắc, đó là Chí Tôn Huyết bị dính vào lúc bao bọc tiên cốt, quang mang của gương đồng bị pháp chỉ áp chế.
Diệp Thanh Huyền cau mày, bà ta không ngờ Trần Mục còn có át chủ bài, nếu như hắn thôi động Cự Thần binh và Hồng Mông Thạch Tháp thì chỉ sợ dù bà ta có chiến trận gia trì cũng không có phần thắng.
Trần Mục thuấn di đến trước mặt Diệp Thanh Huyền, Thanh Vân kiếm mang theo tiên lực đáng sợ, không gian vặn vẹo vỡ nát.
Diệp Thanh Huyền cũng giải phóng ra tiên lực cường đại, dưới sự gia trì của chiến trận, sức lực bây giờ của bà ta vượt xa cường giả Kiếm Thần, khoảnh khắc hai thanh Tiên Kiếm vam chạm vào nhau, gợn sóng không gian lan ra, Trần Mục bị đánh lui ra mấy chục trượng.
Trong mắt Trần Mục nồng đậm chiến ý, hắn thôi động Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng, thần lực tràn ra, hai cánh tay được lân giác kim sắc bao trùm, giống như được áo giáp bao phủ.
Diệp Thanh Huyền muốn tốc chiến tốc thắng: “Đưa hết toàn bộ lực lượng của các ngươi cho ta mượn!”
Năm vị trưởng lão và mấy chục vị chấp sự cùng lúc giao hết toàn lực, sức lực của Diệp Thanh Huyền lại tăng vọt lần nữa.
Dưới tiên áp cường ngạnh, quy tắc bị xáo trộn, Trần Mục không cách nào thuấn di không gian, hắn vẫn lao về phía Diệp Thanh Huyền như cũ, Diệp Thanh Huyền vung kiếm, kiếm quang rực rỡ phá không bay ra.
Diệp Thanh Huyền giành xuất chiêu trước, Trần Mục không có không gian né tránh, Trần Mục không hề trốn, Hỗn Độn Chung xuất hiện, chuông lớn u ám ngăn chặn tia tiên quang rực rỡ kia.
Trần Mục lao ra từ trong bóng mờ của Hỗn Độn Chung, kiếm quang tử kim hoành không xuất thế, con ngươi Diệp Thanh Huyền co rút lại, hắn dùng tiên lực ngưng kết ra bình phong ở trước người.
Răng rắc!
Tiên quang phá vỡ bình phong.
Diệp Thanh Huyền cảm giác cái chết đến gần, bà ta muốn né tránh nhưng quy tắc xung quanh bị sức mạnh Hỗn Độn áp chế, bà ta hoàn toàn không thể nào thuấn di không gian.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên.
Cung điện và dãy núi ở lân cận đều bị san thành bình địa, dù là tiên thổ cũng bị hủy hoại rất nghiêm trọng.
Diệp Thanh Huyền bị ép phải chọn cách tự làm nổ nhục thân, đầu bà ta thừa cơ thoát khỏi tia kiếm quang kia, cường giả kết trận chịu phải phản phệ, lũ lượt rút lui ho ra máu.
Hồng Mông Thạch Tháp che chở cho Trần Dao, nàng ta nhìn bóng lưng của ca ca, cảm thấy cực kỳ yên tâm, biết hắn muốn báo thù cho chính mình, khuôn mặt đẹp hiện lên ý cười.
Trần Mục lại thi triển Kinh Thần Kiếm Kỹ.
Tiếng sấm sét vang lên, Thanh Vân kiếm phá không chĩa thẳng vào đầu Diệp Thanh Huyền muốn tru sát bà ta.
Tu tiên giả xung quanh kinh hãi thất sắc, Ôn Huyền Âm ở phía xa cũng trừng lớn mắt.
Nhưng Thanh Vân kiếm chợt ngừng lại giữa không trung.
Giữa thiên địa bỗng nhiên tĩnh mịch, Diệp Thanh Huyền sớm đã bị dọa đến mức đầu đầy mồ hôi, bà ta nhanh chóng đúc lại nhục thân.
Tuy rằng cường giả Kiếm Thần có thể cắt chi trùng sinh, nhưng phần lớn thân thể nguyên sinh của Diệp Thanh Huyền đã bị hủy, trừ khi có đại dược đỉnh tiêm, còn không thì rất khó quay lại đỉnh phong.
Răng rắc.
Trên Thanh Vân kiếm xuất hiện vết nứt.
Trần Mục cau mày, hắn muốn thu hồi Thanh Vân kiếm nhưng có cỗ thế lực hùng mạnh giam cầm Thanh Vân kiếm, sau đó Thanh Vân kiếm bị bàn tay to vô hình bóp nát.
Mảnh vụn của Thanh Vân kiếm rơi xuống ào ào.
Trần Mục nắm chặt nắm đấm, hắn nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong Thái Thanh Tiên Cung, hắn biết quái vật khổng lồ ngủ say kia đã thức tỉnh, Diệp Thanh Huyền chắp tay nói: “Đa tạ lão tổ tông ra tay tương trợ, xin lão tổ tông bắt sống kẻ này!”
Chỗ sâu trong mây mù có thân ảnh mờ ảo bước ra, đó là hình chiếu của Chí Tôn, hắn ta ném ra tấm bia hắc thạch qua không trung, khối bia hắc thạch kia rơi xuống như cỗ quan tài khổng lồ.
Bia hắc thạch trấn áp Ma Thần, Ma Thần kia bị đè xuống, nửa quỳ bên ngoài Thái Thanh Tiên Cung.
Tịnh Vân lão tổ dẫn theo rất nhiều cường giả chạy đến chỗ sâu trong tông môn, rất nhanh Trần Mục đã bị bao vây bởi các nhóm.
Trần Mục quay người lại, mỉm cười mở miệng: “Dao Dao, muội yên tâm, ca ca sẽ đưa muội về nhà.”
Trần Dao nặng nề gật đầu, khuôn mặt đẹp chứa ý cười: “Ca, muội tin tưởng huynh.”
Tịnh Vân lão tổ khom người hành lễ với thân ảnh mờ ảo kia, thở dài nói: “Là lão ẩu vô dụng, không ngờ loại chuyện nhỏ này còn có thể kinh động đến sư thúc.”
Ở bên cạnh Trần Mục cũng có thân ảnh ngưng kết, lúc lão Chu xuất hiện, giữa thiên địa lại trở nên tĩnh mịch.
Tịnh Vân lão tổ bỗng nhiên cau mày.
Diệp Thanh Huyền và đám cường giả Tiên giới đều chấn kinh.
Lão Chu trông có vẻ trẻ tuổi, toàn thân lại tản ra vẻ bá đạo nhìn xuống chúng sinh, ông ta chắp tay sau lưng, giẫm không bước đi, mắt nhìn vào thân ảnh mơ hồ ở sâu trong Thái Thanh Tiên Cung, bọn họ nhìn nhau cách không trung, dường như cách cả mấy kỷ nguyên.
“Tiêu Lạc Mộc.”
Lão Chu bình tĩnh gọi ra ba chữ.
Bỗng nhiên giữa thiên địa rung chuyển, mây gió đổi màu, toàn bộ Thái Thanh Tiên Cung đều rung lắc, thân ảnh mơ hồ kia đột nhiên tiêu tan, người trung niên tóc xám càng áp bức hơn xuất hiện, tu tiên giả xung quanh lũ lượt quỳ xuống.
Cách rất xa Trần Mục cũng có thể cảm nhận được áp lực, hắn hiểu rõ đó chính là Chí Tôn, khó mà nhìn thẳng, phóng tầm mắt khắp Tiên giới cũng là sự tồn tại đếm được trên đầu ngón tay.
“Bản tôn đã sắp quên mất cái tên này, không ngờ ngươi còn có thể nhớ, là vinh dự của ta.” Tiêu Lạc Mộc cách không trung hành lễ với lão Chu.
Trần Mục nhìn chăm chú vào lão Chu, suy cho cùng ông ta chỉ còn là một mảnh tàn cốt nhuốm máu, đối diện với Chí Tôn sống sờ sờ, bọn họ có thể rời khỏi hay không còn phải dựa vào lão Chu.
Chương 648 Nghênh Chiến Tiên Vương (3)
Lão Chu không khỏi cảm khái: “Thiên phú năm đó của ngươi không bì được với sư huynh và sư tỷ ngươi, không ngờ ngươi còn có thể sống sót qua thời loạn lạc, trở thành Chí Tôn.”
Tiêu Lạc Mộc khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Hỗn loạn chưa từng rời xa, Chu huynh, tuy ngươi chỉ còn lại tàn cốt, nhưng bản tôn có thể giúp ngươi trùng sinh.”
Lão Chu cười nhẹ nói: “Không cần, ta đã sớm chán sống rồi, nếu không thì năm đó tại sao ta lại không trốn mà còn muốn đi phong ấn Ma Thần?”
“Chu huynh, ngươi chắc chắn muốn ra tay?”
“Trừ khi ngươi thả bọn họ rời đi.”
Lão Chu nhìn Trần Mục là Trần Dao cách đó không xa, Trần Mục ném cho ông ta ánh mắt cảm kích.
Tiêu Lạc Mộc lắc đầu, ý nghĩa sâu xa nói: “Không ngờ Chí Tôn Chu gia phong quang năm đó lại rơi vào hoàn cảnh hiện giờ, cũng tốt, bản tôn tiễn ngươi lên đường, cũng xứng với quá khứ huy hoàng của ngươi.”
Lão Chu chắp hai tay sau lưng, ông ta xông lên không trung, cấm chế do Thái Thanh Tiên Cung bố trí bị phá hỏng, Tiêu Lạc Vân theo sát phía sau, hai người bọn họ giết tới tinh không.
Bầu trời chấn động, chỉ thấy hai thân ảnh khổng lồ va chạm trong tinh không, ngôi sao bị phá nát, đại địa rung chuyển, chỉ có tinh không là có thể chịu được giày vò.
Cấm chế bao trùm Thái Thanh Tiên Cung đều đã biến mất, nhưng Tịnh Vân lão tổ vẫn nhìn chăm chăm vào Trần Mục và Trần Dao, vẫn như cũ không phải bọn họ nói rời khỏi là có thể rời khỏi được.
Hồng Mông Thụ xuất hiện sau lưng Trần Mục, Hồng Mông Tử Khí tràn ngập, tiên lực và thần lực toàn thân hắn đan xen vào nhau, tản ra quang mang tử kim, Thanh Vân kiếm bị bóp nát, hắn lấy Xích Long Thần Mâu ra, con ngươi nhìn chằm chằm vào Tịnh Vân lão tổ.
Tịnh Vân lão tổ không khỏi cười lạnh: “Ha hả, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn khiêu chiến với Tiên Vương?”
Ánh mắt Trần Mục kiên định, hắn đột nhiên bùng lên, toàn thân được bao phủ trong lôi đình trắng bạc, dù cho không thể thuấn di không gian, tốc độ của hắn cũng nhanh đến kinh người.
Xích Long Thần Mâu mang theo sức mạnh Hỗn Độn đâm ra, Tịnh Vân lão tổ phất nhẹ tay áo, tiên lực đáng sợ giống như bức tường không thể phá hủy, Trần Mục bị đánh lui.
Vẻ mặt Diệp Thanh Huyền kích động, đây chính là Tiên Vương chân chính, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sức mạnh hùng vĩ cường đại.
Vào lúc Trần Mục bị đánh lui, hắn dốc hết sức ném Xích Long Thần Mâu trong tay ra, giống như huyết long mang theo lôi đình xuyên qua bầu trời, không gian vỡ nát ở bất cứ nơi nào nó đi qua.
Trong tay áo của Tịnh Vân lão tổ có ánh sáng vọt ra, đó là thanh Tiên Kiếm giống như ngọc thạch được điêu khắc thành, thân kiếm trong suốt, nếu như không chú ý thì rất khó phát hiện được sự tồn tại của thanh Tiên Kiếm kia.
Loảng xoảng!
Lúc Xích Long Thần Mâu va chạm với thanh Tiên Kiếm kia, hắn bị đánh bay ra không chút nghi ngờ, cảnh giới của Trần Mục chênh lệch rất xa với Tiên Vương, nhưng cốt kiếm trong tay hắn giết đến trước mặt.
Tịnh vân lão tổ giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện đường văn giống như kinh văn viễn cổ, tiên lực trên người Trần Mục bị áp chế, nhưng thần lực ở hai cánh tay lại không bị ảnh hưởng, hắn lại thi triển Kinh Thần Kiếm Kỹ lần nữa.
Khoảnh khắc cốt kiếm rời khỏi tay rồi biến mất trong không trung, ánh mắt Tịnh Vân lão tổ khẽ tụ lại, bà ta phát giác được sự bất phàm của cốt kiếm, toàn thân bà ta giải phóng thanh quang giống như thanh nguyệt.
Vụt!
Cốt kiếm phá không bay ra.
Tịnh Vân lão tổ quay đầu nhìn lại, Diệp Thanh Huyền ở phía xa bị cốt kiếm xuyên thủng mi tâm, tu tiên giả xung quanh đều bị chấn kinh, Ôn Huyền Âm kinh hãi kêu lên: “Sư tôn!”
Trần Mục biết dù hắn có lấy ra át chủ bài mạnh nhất cũng rất khó có thể tổn thương đến cường giả Tiên Vương, cho nên mục tiêu đòn tấn công vừa nãy của hắn thật ra là Diệp Thanh Huyền.
Ngay cả Diệp Thanh Huyền cũng không ngờ Trần Mục sẽ động thủ với bà ta, có lão tổ Tiên Vương tọa trấn nên bà ta nhất thời sơ ý, lại không phát giác được sự xuất hiện của cốt kiếm.
Cốt kiếm rất quỷ dị, nó vẫn đang thôn phệ thần hồn và khí huyết của Diệp Thanh Huyền, Tịnh Vân lão tổ tức giận, bà ta giơ tay lên, có tia lục quang rơi xuống trên người Diệp Thanh Huyền.
Trần Mục nhân cơ hội đến gần Tịnh Vân lão tổ, hai tay hắn kết ấn, ấn ký kim sắc xuất hiện.
Tịnh Vân lão tổ sớm đã có phòng bị, bà ta dễ dàng tránh được, phía xa có trưởng lão lấy cốt kiếm ra, nhưng nguyên thần của Diệp Thanh Huyền bị phá vỡ, thần hồn tiêu tán.
Trần Mục ngưng kết ấn ký kim sắc cần phải tiêu hao sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian, thất bại một lần thì trong thời gian ngắn rất khó ngưng kết lại lần thứ hai.
Tịnh Vân lão tổ dùng sức vung tay, chưởng lớn rơi xuống, tiên lực hiện hóa thành ngọn núi, Trần Mục bị trấn áp rơi xuống không ngừng, Trần Dao rất lo lắng, nàng ta nhìn Hồng Mông Thạch Tháp trước người rồi nhẹ giọng nói: “Ngươi mau đi giúp ca ta!”
Hồng Mông Thạch Tháp không động đậy, Trần Mục bảo nó ở đây bảo vệ Trần Dao, nếu không thì tu tiên giả xung quanh đã sớm giết qua đây, bọn họ cũng do kiêng kỵ Hồng Mông Thạch Tháp và Cự Thần binh cho nên mới không dám manh động.
Trần Mục bị ngọn núi trấn áp, Hồng Mông Tử Khí tràn ngập, Hồng Mông Thụ rời khỏi cơ thể hóa thành đại thụ che trời, ngay cả ngọn núi do tiên lực hiện hóa cũng bị đẩy ra.
Tịnh Vân lão tổ nhìn Hồng Mông Thụ sau lưng Trần Mục, thầm lẩm bẩm trong lòng: “Thật sự đã xem thường ngươi rồi, không ngờ trên người ngươi còn có nhiều tạo hóa như vậy!”
Trần Mục hấp thụ lực lượng của Hồng Mông Thụ, khí tức của hắn tăng vọt, trong mắt mang theo sát ý không ngừng bước về phía trước: “Bà già kia, nếu ngươi đã muốn cản đường, vậy ta chỉ đành giẫm lên thi thể của ngươi mà rời đi.”
Tịnh Vân lão tổ nhấc tay lên, sau lưng Trần Mục xuất hiện Tổ Long Kim Lân hóa thành tấm khiên kim sắc, thanh Tiên Kiếm trong suốt kia đập thẳng vào tấm khiên.
Trần Mục đã cảm ứng được trước quỹ đạo của thanh Tiên Kiếm kia, Tịnh Vân lão tổ cũng không thể không trịnh trọng nói: “Ngươi quả thực rất khó đối phó, chẳng trách Thái Thượng Tiên Cung lại bị ngươi làm cho thảm như thế, nhưng nơi này là Thái Thanh Tiên Cung.”
Giọng nói vang dội vọng khắp dãy núi.
Chương 649 Bát Cửu Ma Thần (1)
Thiên ngoại đang có trận chiến lớn, trời đất tối đen, các ngôi sao lớn đang rơi xuống không ngừng, đỏ rực một mảng, tu tiên giả của Thiên Châu đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngay cả các khu vực khác của Tiên giới cũng có thể nhìn thấy trận chiến hùng tráng kia.
Trần Mục không có thời gian để thưởng thức, hắn biết lão Chu không chống đỡ được thời gian quá dài nên bắt buộc phải hạ gục Tịnh Vân lão tổ.
“Phù!”
Trần Mục lại mượn lực lượng của Trấn Thiên Ấn lần nữa, lần này không có cảm giác bị xé toạc, sức lực của hắn tăng vọt, nháy mắt đã vượt qua cảnh giới Kiếm Thần.
Tu tiên giả của Thái Thượng Tiên Cung đều bị tiên uy cường đại của Trần Mục làm chấn kinh, Ôn Huyền Âm cũng không còn để ý tới sống chết của sư tôn, sự cường đại của Trần Mục khiến nàng ta nghẹn họng sững sờ, Thái Thanh Tiên Cung lại bị ép tới mức này.
Tiên Kiếm trong suốt trở lại trong tay Tịnh Vân lão tổ, Trần Mục tay không tấc sắt lao tới phía trước, toàn thân hắn có Hồng Mông Tử Khí lượn quanh, trên người còn có hào quang thánh khiết.
Trần Mục nắm chặt nắm đấm, quang mang tử kim và lôi quang trắng bạc quấn lấy nhau, nắm đấm của hắn tiến thẳng không lùi, khí thế bá đạo, đi đến chỗ nào thì không gian đều vỡ vụn, quang mang rực rỡ còn chói mắt hơn cả mặt trời.
Đệ tử bình thường đều không cách nào mở mắt ra được, bọn họ không thể chống lại áp bách cấp độ này, dù có là chấp sự cũng đang cúi đầu, hai chân run rẩy.
Lão bối trưởng lão xung quanh đều giương mắt mà nhìn, Trần Dao mở to hai mắt, nàng ta nhìn thấy ca ca muốn dùng nắm đấm đấu cứng với Tiên Vương, đó là cường giả Tiên Vương đấy!
Tịnh Vân lão tổ không hề xem thường Trần Mục, bà ta không có ý định nương tay, kiếm quang của Tiên Kiếm cắt xuyên không gian, xuất hiện trong hư không tăm tối dài mấy chục dặm.
Sức lực của Tiên Vương vô cùng khủng khiếp, nhưng Trần Mục không hề sợ hãi, hắn vẫn vung quyền tiến về phía trước.
Quyền quang và kiếm quang bao phủ Thái Thanh Tiên Cung, liên tiếp có tu tiên giả quỳ xuống, chỉ có một số rất ít cường giả có thể chịu đựng được uy lực mạnh mẽ này.
Nắm đấm của Trần Mục được bao bọc bởi lớp vân giáp kim sắc bao bọc, thần lực xen lẫn với tiên lực, ẩn chứa các loại sức mạnh theo quy luật, tiên kiếm của Tịnh Vân lão tổ, mang theo tiên lực kinh khủng, không gian xung quanh bị san bằng xẻ đôi ra .
Giây phút quyền và kiếm va chạm, tiếng vang lanh lảnh bao phủ Thái Thanh Tiên Cung, vô số cung điện sụp đổ, tiên sơn chung quanh đều đổ sập xuống.
Tịnh Vân lão tổ khẽ nhíu mắt, tiên lực của bà ta đang tan vỡ, nhưng quyền quang lại càng ngày càng mạnh.
Răng rắc!
Tiên kiếm trong suốt vỡ nát.
Tất thảy lão bối trưởng lão đều khiếp sợ, tiên kiếm này vậy mà lại bị nắm đấm đánh vỡ vụn, bọn họ không khỏi lạnh sống lưng, đây chính là binh khí của Tiên Vương!
Tịnh Vân lão tổ bị đẩy lui, nắm đấm của Trần Mục không ngừng đuổi sát, bất cứ nơi nào trong không gian va chạm vào đều nát vụn.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh.
Cả đất trời cũng phải ớn lạnh.
Tịnh Vân lão tổ ngừng lui xuống, bà ta bỏ thanh kiếm gãy, giơ bàn tay lên, trong lòng bàn tay khô khốc, tiên quang màu xanh chói mắt tỏa ra, hóa thành ngàn vạn dây leo to khoẻ lại sắc bén đánh về phía Trần Mục.
Những dây leo kia còn chưa có tới gần, đã bị quyền quang của Trần Mục tiêu diệt: "Bà già kia, chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn ư, Tiên Vương cũng chỉ có thế thôi!"
Đối mặt với những lời giễu cợt, Tịnh Vân lão tổ lạnh lùng nói: "Tiểu tử, là ngươi ép ta phải ra tay thật."
Dung mạo của Tịnh Vân lão tổ đột nhiên trẻ trung trở lại, bà ta bị ép tiêu hao căn nguyên sinh mệnh, tạm thời khôi phục lại đỉnh phong, tiên uy cường đại khiến cho Thái Thanh Tiên Cung cũng bị yếu đi bốn năm phần, toàn bộ đạo thống đều bị trọng thương.
Vô số tiểu bối ho ra máu rồi ngất xỉu, ngay đến cả lão bối trưởng lão cũng bị bức mà khụy xuống, Trần Mục cảm nhận được áp lực, dưới sự trợ giúp của Hồng Mông Thụ cùng Trấn Thiên Ấn, hắn huy động tất cả tiên lực của bản mệnh kiếm, quyết định liều chết đánh cược một lần.
Tịnh Vân lão tổ từ già về trẻ, giờ đây giống như tiên tử tư sắc tuyệt mỹ, bà ta nâng bàn tay trắng nõn lên, ngưng tụ tiên lực ra trăng xanh khổng lồ.
Quyền quang của Trần Mục giống như mặt trời vàng tím.
Giây phút mặt trăng xanh và mặt trời tím va chạm, núi long đất lở, gợn sóng không gian như sóng thủy triều lan tràn khắp bốn phía chung quanh, vô số cung điện và đồi núi bị san bằng.
Trần Mục tóc tai bù xù, trừng to mắt, y bào của hắn bay phất phới, trong mắt Tịnh Vân lão tổ vẫn cao ngạo như cũ, bàn tay của bà ta tản ra thanh quang.
Vẻ mặt Tịnh Vân lão tổ tự tin, hiện tại bà ta ở vào trạng thái đỉnh phong, muốn dùng bàn tay đỡ lấy nắm đấm của Trần Mục, giây phút quyền và tay va nhau kia, thanh quang tiêu tan.
"Cái gì?"
Tịnh Vân lão tổ trợn to đôi mắt, bàn tay trắng nõn của bà ta lại nhăn nhúm lại lần nữa, sức mạnh trong cơ thể không ngừng suy giảm.
Đó là thời gian quay lại do Trần Mục thi triển, khi Tịnh Vân lão tổ phát hiện ra, thì đã trễ, mặt trời tím thôn chiếm lấy mặt trăng xanh, quyền quang bao phủ cả bầu trời.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tịnh Vân lão tổ tiều tụy, cánh tay của bà ta đang hóa thành bột mịn tại chỗ, cả người đều sắp tan biến, chật vật bay ra ngoài mấy ngàn trượng.
Cường giả Thái Thanh Tiên Cung khó có thể tiếp nhận hình ảnh như vậy, cường giả lão tổ cấp bậc Tiên Vương, vậy mà thua trong lúc va chạm chính diện với Trần Mục.
Hồng Mông Thụ trở nên ảm đạm đi, năng lượng trong cơ thể Trần Mục gần như bị rút kiệt, đó là một quyền mạnh nhất của hắn, mặc dù không có giết chết Tịnh Vân lão tổ, nhưng cũng khiến bà ta trọng thương.
Ý thức của Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn liên lạc với Trần Dĩnh ở nhân gian: "Dĩnh Dĩnh, ngay bây giờ."
Trần Dĩnh ở nhân gian chờ đợi đã lâu, nàng ta nghe được giọng nói của ca ca, hóa thành nữ võ thần, hỏa quang xông thẳng lên trời, bầu trời xé rách, tiên môn mở ra.
Cự Thần binh ôm lấy Trần Dao bay vọt lên trời.
"Muốn đi!"
Hư ảnh mơ hồ cách không hiện ra, sau đó dần dần ngưng thành thực, đó là pháp tướng mà Tịnh Vân lão tổ ngưng tụ ra, nhấc tay liền muốn đập rơi Cự Thần binh.
Chương 650 Bát Cửu Ma Thần (2)
Trần Mục thôi động Hồng Mông Thạch Tháp, trực tiếp trấn áp pháp tướng của Tịnh Vân lão tổ.
"Các ngươi còn đang chờ cái gì?"
Chân thân của Tịnh Vân lão tổ giận dữ hét lên, lão bối trưởng lão chung quanh ào ào phóng thích kiếm quang, trong chốc lát, tiên quang đầy trời, Trần Mục tránh cũng không thể.
Trần Dao đi theo Cự Thần binh tới chỗ tiên môn, nàng ta nhìn thấy ca ca, la lớn: "Ca ca!"
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, hắn lấy thần thuyền ra, đây là thần thuyền mạnh nhất Đông Thần quốc, không thể phá vỡ, sau khi mở tấm chắn ra, công kích chung quanh đều bị ngăn cản.
"Dĩnh Dĩnh, đóng tiên môn lại!"
Giây phút Trần Dao xông vào tiên môn, Trần Mục thông báo với Trần Dĩnh: "Ca, vậy huynh phải làm sao?"
"Ta có biện pháp! Nghe ta!" Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc, Trần Dĩnh chỉ có thể làm theo.
Có cường giả lão bối muốn đuổi theo tới nhân gian, nhìn thấy tiên môn đang khép lại, thì trở nên do dự.
Khuôn mặt Tịnh Vân lão tổ dữ tợn nói: "Đừng để tiểu tử kia chạy thoát, những cái khác đều không quan trọng!"
Mục tiêu của bọn họ là Trần Mục, Trần Dao chạy thoát không quan trọng, chỉ cần bắt được Trần Mục thì lời rồi.
Trần Mục trốn ở bên trong thần thuyền, mảnh không gian này sớm đã bị phong tỏa, thần thuyền cũng không có cách nào rời đi.
Đối mặt với cường giả Thái Thanh Tiên Cung nhìn chằm chằm, Trần Mục ngẩng đầu, nhìn chăm chú ra bên ngoài bầu trời, trong tinh không, hai đạo thân ảnh khổng lồ đang giao đấu.
Liên tục có ngôi sao chết đi, bóng người lão Chu càng ngày càng phai nhạt, thời gian lưu lại cho Trần Mục không nhiều lắm, hắn lấy ra hồ lô thất sắc, sau đó mở hồ lô ra, uống ngụm lớn năng lượng tinh thuần ở bên trong.
Sức mạnh của Trần Mục đang khôi phục nhanh chóng.
Tiên môn khép lại, Trần Dĩnh ôm lấy Trần Dao, Cự Thần binh hóa thành mặt dây chuyền treo ở bên hông Trần Dao.
"Dao Dao."
"Tỷ tỷ!"
Hai tỷ muội còn chưa kịp chúc mừng, các nàng lo lắng cho Trần Mục, không biết bây giờ hắn thế nào.
Ý thức của Trần Mục xuất hiện ở thức hải của Trần Dĩnh, hắn mỉm cười nói: "Dĩnh Dĩnh, ta không sao, các muội mau quay về Trần gia, bây giờ ta rất an toàn."
"Ca, bọn muội chờ huynh trở về!"
"Yên tâm đi."
Trần Dĩnh nghe được tin tức bình an của Trần Mục, nàng ta nhìn Trần Dao tiều tụy: "Dao Dao, muội gầy đi nhiều quá, tỷ tỷ đưa muội về nhà trước, sau này lại báo thù cho muội."
Trần Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: "Ca ca, huynh nhất định phải bình an."
Trần Dĩnh mỉm cười nói: "Yên tâm đi, ca ca vừa mới nói với ta, bây giờ huynh ấy rất an toàn."
Chỉ có Trần Dao biết Thái Thanh Tiên Cung nguy hiểm cỡ nào, Trần Mục muốn rời khỏi tất nhiên là khó khăn muôn trùng.
Không ngừng có cường giả tấn công thần thuyền, Trần Mục ngồi xếp bằng ở boong thuyền, sau khi hắn uống năng lượng tinh thuần bên trong hồ lô thất sắc thì khôi phục rất nhanh.
Bóng người lão Chu càng ngày càng mờ, bây giờ chỉ có chủ động xuất kích thì hắn mới có thể rời đi.
Trần Mục rời khỏi thần thuyền, Xích Long Thần Mâu phá không mà đến, hắn cầm Xích Long Thần Mâu thật chặt, long văn trên cánh tay phải hiện lên, phảng phất như Chân Long hình người.
Lôi đình trắng bạc bao trùm toàn thân, Trần Mục động như sấm rung, cường giả chung quanh Thái Thanh Tiên Cung nhìn thấy hắn đều đang chạy trối chết, căn bản không dám đối đầu với hắn.
Tịnh Vân lão tổ kéo thân thể tàn phế đến trấn áp Trần Mục, nhưng Trần Mục chọn trốn tránh, hắn ẩn trốn ở bên trong Thái Thanh Tiên Cung, chọn cách an toàn.
Không ngừng có cường giả Thái Thanh Tiên Cung bị Xích Long Thần Mâu xuyên thủng, Tịnh Vân lão tổ cũng không làm gì được hắn, sức mạnh Hỗn Độn của Trần Mục có thể áp chế quy tắc thiên địa, cho dù là Tiên Vương cũng không có cách nào thông qua quy tắc trấn áp Trần Mục.
"Phần Viêm!"
Tịnh Vân lão tổ hét lớn.
Có thiếu niên đạp trên hỏa vân bay đến.
Trên người Phần Viêm tản ra thần lực cường đại, trong tay hắn ta ngưng tụ ra đại kích hỏa diễm, lúc đại kích khẽ động, không gian cũng đang chấn động.
Trần Mục biết hắn ta rất mạnh, không có lấy đá chọi đá, tiếp tục chạy trốn, chọn cách dễ xử hơn, mà cường giả Thái Thanh Tiên Cung cũng bị giết chạy trối chết.
"Tiêu Ngọc!"
Tịnh Vân lão tổ lên tiếng lần nữa.
Nữ tiên thân mặc bạch y từ nơi sâu trong cấm địa bước ra, nàng ta rất trẻ trung, tần sóng trên người mạnh hơn Ôn Huyền Âm, hơn nữa còn có tần sóng quen thuộc.
Trần Mục nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc, trong mắt mang theo tức giận, huyết mạch của tiểu muội bị chuyển dời đến trên người nàng ta.
Chỉ có cao tầng của Thái Thanh Tiên Cung mới biết được thân phận của Tiêu Ngọc, hậu nhân của Chí Tôn, người kế nhiệm chân chính của Thái Thanh Tiên Cung, Ôn Huyền Âm chỉ là tai mắt che giấu người khác.
Trong cơ thể Tiêu Ngọc có huyết mạch Chí Tôn, hiện tại sau khi chiếm đoạt huyết mạch của Trần Dao, huyết mạch của nàng ta càng thêm cường đại, rất có cơ hội đánh ngã Chí Tôn cảnh.
Thái Thanh Tiên Cung giấu Tiêu Ngọc nhiều năm, trên mặt nàng ta đeo lụa mỏng, trong đôi mắt ẩn chứa sương lạnh, dáng vẻ cao ngạo, nàng ta ngăn chặn đường đi của Trần Mục.
Lần này Trần Mục không lựa chọn tránh né, trong chớp mắt hắn vọt tới trước mặt Tiêu Ngọc, Xích Long Thần Mâu mang theo tiếng rồng gầm, Tiêu Ngọc bình tĩnh vung tiên kiếm tuyệt thế.
Thần mâu và tiên kiếm không ngừng va chạm, Trần Mục bị Tiêu Ngọc cuốn lấy, nàng ta là thiên kiêu mạnh nhất Trần Mục từng gặp, cách cảnh giới Tiên Vương chỉ có khoảng nửa bước.
Phần Viêm và Tịnh Vân lão tổ thừa cơ tới gần, cường giả chung quanh Thái Thanh Tiên Cung lại kết trận lần nữa, Ôn Huyền Âm chưa bao giờ nghĩ tới, phải tập kết sức mạnh của toàn tông, mới có thể đối phó với Trần Mục.
Nơi xa, cường giả đứng đầu của các đại thế lực đều nhìn chăm chú về Thái Thanh Tiên Cung, bọn họ đều đang đứng ngoài cuộc, sự chú ý của bọn họ phần lớn là ở ngoài bầu trời.
Rất nhanh, trước mặt sau lưng Trần Mục đều có địch, ba vị cường giả liên thủ, hắn chỉ có thể bị ép phòng ngự, hắn thôi động Hỗn Độn Chung, mặc cho ba vị cường giả liên thủ, đều không thể công phá.
Nhưng xuôi theo công kích mãnh liệt của bọn họ, sức mạnh Hỗn Độn của Trần Mục cũng đang tiêu hao, Hỗn Độn Chung không kiên trì được bao nhiêu thời gian, hắn nhất định phải nghĩ cách phá vây.