-
Chương 656-660
Chương 656 Tâm Cảnh Mới (2)
Trần Mục quan sát từ xa, nghi ngờ bọn họ có quan hệ với Ma Thần, sau khi quan sát tỉ mỉ, lại không có phát hiện khí tức của Ma Thần, thậm chí còn không giống với đường vân của Ma Thần.
Đôi mắt Sở Sở sáng ngời, nàng ta nhỏ giọng nói: "Đại ca ca, bọn họ vừa nhìn là biết không phải người tốt."
Trần Mục nhẹ gật đầu, nói khẽ: "Sở Sở, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại."
"Biết rồi."
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Mục dịch chuyển đến phía trên tế đàn ở nơi xa, hắn thôi động Lôi Đình Tổ Văn, bầu trời dày đặc mây đen, lôi đình trắng bạc từ trên trời giáng xuống, sau đó tiếng sấm rền vang lên.
Lôi đình cao vạn trượng thôn phệ tế đàn, cự thạch biến thành bột mịn, tà tu bị nghiền nát, Trần Mục đứng ở chỗ cao, giống như Thần Minh nắm giữ lôi điện.
Tà tu tầm thường bị giết chết, chỉ có lão giả đầu trọc chống đỡ lôi đình xông lên trên trời, sắc mặt ông ta dữ tợn, áo bào rách rưới, vẻ mặt giận dữ hét: "Đại đạo, ngươi lại dám khiêu khích tân thần! Ngươi sẽ không có kết cục tốt!"
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Tân thần? Tân thần là cái gì? Ta thấy rõ ràng là Tà thần!"
"Ha ha ha, tu tiên giả ngu muội! Khi tân thần giáng lâm, thì ngươi chính là con kiến hôi!" Trên người lão giả đầu trọc có đường vân quỷ dị hiện lên.
Trần Mục phát giác được khí tức nguy hiểm, hắn không có khinh suất, tay cầm Xích Long Thần Mâu, chủ động xuất kích, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của lão giả đầu trọc.
Lão giả đầu trọc nổ vỡ ngay tại chỗ, nhưng có đám u sương màu đen tụ mãi không tan, Trần Mục khẽ nhíu mày, hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy năng lượng vật chất ở trước mắt.
U sương vọt về phía Trần Mục, bên ngoài cơ thể của hắn có hào quang trong suốt, u sương không cách nào tới gần được.
Trần Mục cảm thấy kỳ lạ, phóng thích Hồng Mông Tử Khí trong cơ thể, sau đó đám u sương kia mới biến mất.
Sau khi kỳ lạ biến mất, Trần Mục đi tới đống đổ nát trên tế đàn, ở trong đất cát có nửa viên gạch đen hoàn hảo không chút tổn hại, phía trên điêu khắc nửa gương mặt quỷ.
Trần Mục thông qua cảm ứng, phát hiện ra vật liệu làm khối gạch đen này chưa từng thấy bao giờ, nhưng mà không thể phá vỡ, ngoại hình không khác gì viên gạch, nhưng cầm lên lại rất nhẹ.
Hắn không khinh suất, dùng pháp chỉ nhuốm máu bao bọc viên gạch đen, sau đó thu lại, định nghiên cứu dần dần.
Trần Mục trở lại thần thuyền, bọn họ chuẩn bị rời khỏi nơi này, xung quanh đều là sa mạc, rất nhàm chán, cũng có thể nhìn ra, những người này rất sợ hãi tu tiên giả, cho nên mới trốn ở trong sa mạc xa xôi.
Thần thuyền vừa rời khỏi sa mạc, Trần Mục đã cảm ứng được ở xung quanh đây có tu tiên giả, hắn không tránh, rất nhanh liền đụng phải Ngu Tử Huyên dẫn theo mấy vị đệ tử đi tới phương Bắc.
Ngu Tử Huyên nhìn thấy thần thuyền và Trần Mục, nàng ta không nghĩ tới lại đụng phải hắn ở chỗ này.
Nàng ta đã thấy sự cường thế của Trần Mục, cũng nghe nói hắn san bằng Thanh Hư Động Thiên, tấn công Thái Thanh Tiên Cung, còn nghe nói hắn và Ma Thần có cấu kết, rất nguy hiểm.
Thời điểm bọn họ đụng phải Trần Mục, đệ tử sau lưng Ngu Tử Huyên đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ngu Tử Huyên cung kính chắp tay, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Trần huynh, chúng ta thật sự là có duyên, lại gặp mặt rồi, ta là Ngu Tử Huyên của Tử Vi Động Thiên."
Trần Mục vẫn có ấn tượng với nàng ta: "Phía Bắc Vũ Châu có tà tu đang làm loạn, đây là địa bàn của Tử Vi Động Thiên các ngươi, các ngươi nên lưu ý nhiều hơn!"
Ngu Tử Huyên nghe vậy, vội vàng cúi đầu nhận sai: "Đa tạ Trần huynh nhắc nhở, tà tu cứ như tro tàn lại cháy, bọn ta đã đang tận lực áp chế!"
Trần Mục còn tưởng rằng Tử Vi Động Thiên không biết chuyện này, hỏi tiếp: "Ngươi có biết nguồn gốc của đám tà tu này hay không? Bọn họ chúng có lai lịch gì?"
Ngu Tử Huyên trả lời đúng sự thật, nói: "Gần đây bọn ta phát hiện có rất nhiều vật thể không thuộc về Tiên giới rơi xuống, những vật này đến từ chỗ sâu trong tinh không, những vật này được gọi là vật cấm kỵ, sẽ khiến cho phàm nhân sa đọa."
Trần Mục nghĩ đến viên gạch đá màu đen kia, vật kia hẳn là vật cấm kỵ: "Còn nhờ Tử Vi Động Thiên quan tâm đến bách tính chung quanh hơn."
Thái độ của Ngu Tử Huyên chân thành nói: "Đa tạ Trần huynh nhắc nhở, về sau bọn ta sẽ chú ý."
Lúc Trần Mục chuẩn bị rời đi, Ngu Tử Huyên mỉm cười mời nói: "Trần huynh, sư tôn nhà ta cực kỳ tán thưởng ngươi, nếu như có thể, hoan nghênh đến Tử Vi Động Thiên làm khách."
"Đa tạ ý tốt của Tử Huyên tiên tử, sau này có thời gian lại đến Tử Vi Động Thiên thăm hỏi." Trần Mục không biết Tử Vi Động Thiên có phải là thật lòng hay không.
Ngu Tử Huyên cười khom người: "Trần huynh, sư tôn ta từng nói, nếu như ngươi có chỗ cần giúp đỡ, có thể nói cho Tử Vi Động Thiên bọn ta biết."
Trần Mục chắp tay mỉm cười nói: "Ta xin nhận tấm lòng, còn nhờ Tử Huyên tiên tử sau khi trở về, để Tử Vi Động Thiên lưu ý tà tu ở xung quanh, cáo từ!"
Thần thuyền chạy về phía Nam Vũ Châu.
Ngu Tử Huyên nhìn Trần Mục rời đi, trong lòng thầm nghĩ con người hắn thật sự không tồi, chắc chắn sẽ không cấu kết với Ma Thần.
Sau lưng, đệ tử của Tử Vi Động Thiên đều nhẹ nhàng thở ra: "Sư tỷ, hắn vậy mà lại buông tha cho chúng ta."
"Đúng thế, Thái Thanh Tiên Cung và Thái Thượng Tiên Cung đều đang tìm hắn, còn có rất nhiều thế lực không muốn buông tha hắn, hắn thế mà không giết người diệt khẩu."
Đệ tử Tử Vi Động Thiên nháo nhào cảm khái.
Ngu Tử Huyên vừa cười vừa nói: "Hắn là cường giả chân chính, không cần loại thủ đoạn ti tiện kia, hơn nữa trong lòng hắn có bách tính, không giống những tu tiên giả khác."
"Xem ra động tĩnh phía Bắc là do đạo hữu của Trần Mục làm ra, chúng ta trở về đi."
Tu tiên giả của Tử Vi Động Thiên cũng vội vàng rời đi, Trần Mục không có uy hiếp bọn họ, đám người Ngu Tử Huyên cũng không tiết lộ hành tung của Trần Mục.
Trần Mục và Sở Sở trở lại giữa rừng núi.
Bọn họ thường xuyên đi ngang qua thôn trang, bình thường bách tính rất ít khi nhìn thấy tu tiên giả, Trần Mục thân mặc bạch y, toàn thân hắn tản ra khí chất tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát trần, sau khi bách tính nhìn thấy, đều sẽ quỳ bái từ xa.
Chương 657 Tâm Cảnh Mới (3)
Sở Sở rất thích đi theo bên người Trần Mục, dọc đường bọn họ sẽ giúp đỡ những bách tính gặp phải khó khăn, trên đường Trần Mục trừ bỏ bệnh tật cho thôn dân trong cái thôn trang nhỏ nào đó, tặng đồ ăn cho thôn làng bị thiên tai, mất mùa.
Thậm chí Trần Mục gặp phải phụ nữ có thai khó sinh, hắn ra tay đỡ đẻ, còn bảo vệ được tính mạng của người phụ nữ có thai.
Cả nhà người phụ nữ có thai dập đầu cảm tạ Trần Mục.
Trần Mục cũng không phải ra tay miễn phí, hắn lấy đi một số đồ ăn như cà tím, khoai lang, bắp ngô tươi mới các loại từ trong nhà người phụ nữ có thai, xem như là thù lao, đối với gia đình kia mà nói đều là chút đồ vật bình thường không hiếm gì.
Trần Mục dẫn theo Sở Sở vào trong núi rừng có ánh nắng tươi sáng nghỉ ngơi, gần đó có một dòng suối nhỏ, Sở Sở mò được rất nhiều con cua nhỏ và cả cá nhỏ bên trong khe suối.
Trần Mục nhóm lửa ở bên khe suối, sau đó bắt đầu nướng bắp ngô và cà tím, khoai lang được vùi trong tro than nóng hổi, Sở Sở ngửi thấy được mùi thơm liền chạy về.
"Oa, thơm quá đi!"
Sở Sở đã đang nuốt nước miếng.
Trần Mục đưa bắp ngô đã nướng xong cho Sở Sở, sau đó tách cà tím ra, thả đồ gia vị vào bên trong, trong rừng tràn ngập mùi thơm, Sở Sở cười rất vui vẻ.
"Đại ca ca, thơm quá đi, còn thơm hơn cả ăn thịt." Sở Sở cười ngây ngô không ngừng.
Trần Mục xoa xoa đầu Sở Sở, khẽ cười nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút, chờ chúng ta rời khỏi Vũ Châu, có lẽ sẽ không được ăn mỹ vị như thế này nữa."
Sở Sở gật đầu liên tục, nàng ta gặm sạch sẽ ngô nướng, sau đó lại ăn cà tím đã nướng xong: "Đại ca ca, sao ngươi lại không ăn thế?"
"Ta thích nhìn ngươi ăn."
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười mỉm, hắn nhìn Sở Sở ăn như lang hổ, trong lòng cũng vui vẻ theo, hắn chỉ muốn ăn đồ ăn mà thê tử Phục Tiên và mẫu thân làm.
Nghĩ tới đây, Trần Mục có chút nhớ nhung tay nghề của thê tử Phục Tiên, rất là nhung nhớ, không khỏi lấy nửa miếng ngọc bội kia ra, nhìn chằm chằm ngọc bội xuất thần rất lâu.
Sở Sở ăn hết nướng cà tím, thấy Trần Mục bần thần, không khỏi chớp chớp mắt, nàng ta nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia: "Đại ca ca, đó là cái gì?"
Trần Mục nghe vậy, nụ cười vô cùng dịu dàng: "Đây là tín vật đính ước, sư tỷ của ta cho."
"Đại ca ca, sư tỷ của ngươi ở đâu?" Trong mắt Sở Sở tràn đầy hiếu kỳ.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài: "Nàng ở một nơi rất xa rất xa."
Sở Sở bỗng nhiên trở nên gấp gáp, nói khẽ: "Đại ca ca, ngươi đừng buồn, nàng nhất định sẽ biến thành chấm nhỏ, ở trên trời nhìn ngươi."
Trần Mục biết Sở Sở hiểu sai rồi, Khương Phục Tiên còn sống, nhưng hắn không giải thích: "Tất cả gặp gỡ ở thế gian, đều là cửu biệt trùng phùng."
Sở Sở gật đầu cái hiểu cái không: "Đại ca ca, cho nên ta đã gặp ngươi."
Trần Mục mỉm cười gật đầu, sau đó hắn đào khoai lang dưới tro than ra, bóc bỏ vỏ ngoài, lập tức có thể ngửi thấy được vị thơm ngọt ngào.
"Thơm quá đi!"
Sở Sở không nhịn được chảy nước miếng.
Trần Mục đưa khoai lang đã bóc vỏ xong cho Sở Sở.
"Cám ơn đại ca ca!"
Hai tay Sở Sở bưng khoai lang, thời điểm nàng ta ăn khoai lang còn nhìn chằm chằm Trần Mục, trong mắt ẩn chứa ý cười.
Trần Mục coi Sở Sở như là muội muội, hi vọng nàng ta có thể mãi mãi lương thiện, sẽ không biến thành Ma Thần.
Ăn khoai nướng xong, Sở Sở chạy vào trong khe suối rửa tay, sau đó theo Trần Mục tiếp tục đi đường.
Đi nhiều ngày ở thế tục, Trần Mục có rất nhiều cảm ngộ mới, vốn dĩ hắn chỉ muốn trở nên mạnh hơn, chỉ muốn gia đình mỹ mãn, cùng thê tử Phục Tiên trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ, bây giờ trong mắt hắn nhìn thấy muôn nghìn chúng sinh.
Không khỏi nghĩ đến lời trước kia gia gia đã nói với bọn họ, cường giả cần phải gánh vác trách nhiệm.
Mỗi thời mỗi khắc, bên tai Trần Mục đều sẽ vang lên tiếng xì xào bàn tán, hắn chợt nhớ tới một câu.
Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình.
Trần Mục kiên định đạo tâm lần nữa, hắn không chỉ tu vì khôi phục lại đỉnh phong, thậm chí còn dưới trợ giúp của Trấn Thiên Ấn, thu hoạch được sức mạnh càng cường đại hơn.
Hắn mang theo Sở Sở đi tới Địa Châu, chuẩn bị tiến về Tiên Thành viễn cổ.
Trung bộ Địa Châu, có rất nhiều thành trấn quy mô khá lớn, trong đó còn có gia tộc tu tiên.
Đằng sau những gia tộc tu tiên này đều có bóng dáng của thế lực siêu phàm, Trần Mục thông qua Mộ Hồng Liên thu thập được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Có rất nhiều gia tộc tu tiên ở Địa Châu có nguồn gốc từ Tiên Thành viễn cổ, có một số thậm chí còn có thể ra vào Tiên Thành viễn cổ, phục vụ cho tu tiên giả ở trong đó.
Thanh Thạch thành.
Trong thành rất náo nhiệt.
Trần Mục và Sở Sở đi vào tiệm mì.
Bọn họ mặc trang phục của bách tính bình thường, thoạt nhìn giống như cha con, Trần Mục kêu: "Ông chủ, cho hai bát mì thịt băm ớt xanh lớn."
"Có ngay, khách quan, lập tức xong ngay." Ông chủ tiệm mì lập tức sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ.
Trong mắt Sở Sở tràn đầy hiếu kỳ, nàng ta theo Trần Mục trải nghiệm cuộc sống ở thế tục.
Sau khi Trần Mục tới Địa Châu, liền che giấu khí tức, hắn tra được vị trí cụ thể của Tiên Thành viễn cổ, nhưng thông qua bí cảnh vẫn tương đối phiền phức.
Toà bí cảnh kia không thể phá vỡ, cho dù là cường giả Tiên Vương cũng không thể mở ra lỗ hổng.
Mộ Hồng Liên nói Vương gia ở Thanh Thạch thành thường xuyên chiêu mộ tráng hán đến Tiên Thành viễn cổ đào quặng, hắn định bí mật tiến vào bí cảnh, chỉ cần lấy được Bảy Kiếp Luân Hồi Đan, Trần Mục bèn có thể đột phá lần nữa.
"Hai vị khách quan, mời từ từ dùng."
"Được rồi, cám ơn."
Sở Sở dùng đũa cuốn mì lại, sau đó nuốt một miệng xuống Trần Mục vừa cười vừa nói: "Mì phải ăn từng miếng từng miếng một như thế này."
Trần Mục dạy Sở Sở ăn mì như thế nào, Sở Sở nhìn nghiêm túc, rất nhanh liền học được.
"Sở Sở, mùi vị thế nào?"
"Rất thơm, ta rất thích."
Khóe môi Sở Sở cong lên lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
Ăn mì xong, Trần Mục mua cho Sở Sở một xâu kẹo hồ lô ở trên đường: "Cám ơn đại ca ca."
Chương 658 Tiên Thành Viễn Cổ (1)
Sở Sở ăn kẹo hồ lô, mặt mũi tràn đầy vui vẻ, Trần Mục cười hỏi: "Sở Sở, ngươi muốn ăn cái gì, ta mua trước cho ngươi."
Trần Mục chuẩn bị đi tới Tiên Thành viễn cổ, có thể phải rời khỏi một đoạn thời gian, Sở Sở lắc đầu, giọng nói dứt khoát: "Đại ca ca, ngươi đi làm việc đi, không cần lo lắng Sở Sở, ta sẽ nghe lời."
Sở Sở giống Trần Dĩnh khi còn bé, rất ngoan, Trần Mục xoa xoa đầu nhỏ của nàng ta, mua trước cho nàng ta rất nhiều đồ ăn ngon.
Trần Mục mướn trạch viện ở biên giới Thanh Thạch thành, trước khi đi, dặn dò nói: "Ở nhà nghe lời, không được tự mình ra ngoài."
Sở Sở liên tục gật đầu: "Đại ca ca ngươi đi làm việc đi, ta sẽ chăm sóc tốt bản thân."
Sau khi Trần Mục rời đi, hắn tới bên ngoài cửa lớn Vương gia, nơi này có lão đầu quản sự đang đăng ký, tráng hán đăng ký đến Tiên Thành viễn cổ cũng không nhiều.
Qua điều tra của hắn, Trần Mục biết đại khái sự việc, đến Tiên Thành viễn cổ đào quặng mạo hiểm rất cao, người tiến vào đều là cửu tử nhất sinh.
Tráng hán tới nơi này đăng ký đều coi nhẹ sống chết, bọn họ muốn để lại cho gia đình chút tiền, chỉ cần đăng ký liền có thể nhận được một khoản tiền công không ít.
Trần Mục đi tới chỗ đăng ký, lão đầu quản sự nhìn hắn một cái, cũng không có vặn hỏi, nhàn nhạt nói: "Viết tên lên."
Trần Mục viết tên của mình lên, lão đầu thúc giục nói: "Vào phủ chờ đi."
Quá trình rất đơn giản, cũng không có kiểm tra, Trần Mục đi vào đình viện bên trong phủ, nơi này đã có mười mấy vị tráng hán, tuổi tác của bọn họ đều khá lớn, xem ra Trần Mục là trẻ tuổi nhất trong này.
Sau một lát, lại có hai người tiến vào, đến tận chạng vạng tối, trong viện cũng chỉ có hai mươi mấy người, trung niên thân mặc cẩm y đi vào viện, nhíu mày nói: "Sao chỉ có chút người thế này?"
Trung niên cẩm y thở dài nói: "Các ngươi đi vào lĩnh tiền trước, tối nay chuẩn bị đi tới Cổ thành."
Trần Mục hòa lẫn trong đám người, theo mọi người đến hậu viện lĩnh tiền, đại đa số tráng hán đều lựa chọn gửi tiền cho về nhà, thời điểm Trần Mục tiến lên lĩnh tiền, lại bị thiếu nữ váy xanh phát hiện.
Nàng ta mỉm cười nói: "Ngươi đào quặng thì đáng tiếc biết bao, làm tôi tớ của ta, bản tiểu thư nuôi ngươi."
Thiếu nữ váy lục bước tới gần, tráng hán chung quanh lộ ra ánh mắt hâm mộ, quản sự cũng khom mình hành lễ, có thể thấy được địa vị của thiếu nữ không thấp.
Trần Mục mỉm cười: "Đa tạ ý tốt của tiểu thư, ta chỉ muốn đào quặng."
Tráng hán chung quanh đều cười to ha ha.
Lão đầu quản sự quát lớn, nói: "Tiểu tử ngươi sao lại không hiểu chuyện như thế, có thể được tiểu thư coi trọng, là phúc phận của ngươi, vậy mà ngươi còn không bằng lòng."
Trần Mục mặt vẫn như cũ không đổi sắc.
Vừa mới bắt đầu Vương Nghiên cảm thấy Trần Mục đẹp mắt, định giữ ở bên người làm tôi tớ, thế nhưng nhìn phản ứng của hắn, cảm thấy hắn có lẽ không đơn giản.
"Triệu thúc, để hắn đi đi." Vương Nghiên mỉm cười lắc đầu: "Dạo này đúng lúc không ai đi hầm mỏ, bây giờ có người nguyện ý đi, đây là chuyện tốt."
Lão đầu quản sự liên tục gật đầu.
Lĩnh tiền xong, Trần Mục đút vào trong người, về sau mua đồ cho Sở Sở cũng tiện.
Trần Mục vừa muốn rời khỏi hậu viện, Vương Nghiên bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Trần Mục, muốn thăm dò, nhưng lại phát hiện trong cơ thể hắn không có linh lực, vẻ mặt Trần Mục kinh ngạc nói: "Tiểu thư, ngươi có ý gì?"
Chẳng lẽ là ta nghĩ quá nhiều? Vương Nghiên liền vội vàng buông tay ra, nàng ta vừa cười vừa nói: "Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, ở chỗ này của ta, công việc của ngươi rất nhẹ nhàng, thù lao cũng rất nhiều."
Trần Mục nói cảm tạ lần nữa: "Đa tạ ý tốt của tiểu thư, ta chỉ muốn dựa vào chính mình."
"Được thôi!"
Vương Nghiên không ép buộc hắn: "Trong động mỏ cửu tử nhất sinh, dựa vào kinh nghiệm trước kia, chỉ cần không quay đầu ở trong động mỏ, thì có thể sống sót."
"Đa tạ tiểu thư nhắc nhở."
"Không cần cám ơn ta, ngươi đến hầm mỏ, cũng có người sẽ nói cho ngươi biết, chúc ngươi may mắn!"
Vốn Trần Mục chỉ muốn đến Tiên Thành viễn cổ đánh dấu, bây giờ hắn lại cũng có chút hiếu kỳ với cái hầm mỏ thần bí này, cảm thấy bên trong có bí mật, trong lòng thầm nghĩ tại sao không phái tu tiên giả đi đào quặng, lại để cho người bình thường đi đào quặng.
Ban đêm, có yêu thú rơi vào trong đình viện, đó là hung thú hai cánh có hình thể vô cùng lớn, bộ lông màu đen, có bốn chân, đầu giống đầu ưng, các tráng hán nhìn thấy hung thú đều sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhao nhao tránh xa.
Trần Mục ở trong đám người lui lại theo đội ngũ, nhưng biểu cảm lại không hề thay đổi.
Vương Nghiên ở phía xa nhìn chằm chằm Trần Mục, có thể dựa vào biểu cảm của hắn để nhìn ra, nam nhân này có điểm không đúng.
Trần Mục cũng biết Vương Nghiên nhìn mình chằm chằm, hắn lười lãng phí biểu cảm, nếu như bị vạch trần, thì uy hiếp Vương gia, cho nên không có tận lực che giấu.
Mặc dù nhìn ra Trần Mục có vấn đề, nhưng Vương Nghiên vẫn không tự cho hắn là thông minh, nàng ta biết Cổ thành là nơi như thế nào, cho dù Trần Mục ôm mục đích gì, cũng không có khả năng tạo nên sóng gió bên trong Cổ thành.
"Đi, chuẩn bị lên đường."
Các tráng hán nhao nhao ngồi vào trên lưng cự thú màu đen, cự thú bay lên không trung, đình viện dấy lên bụi mù, nhìn cự thú rời khỏi Thanh Thạch thành, Vương Nghiên nhỏ giọng thầm thì nói: "Đẹp mắt như vậy, chắc chắn là tu tiên giả."
Trong tiểu viện ở giáp ranh Thanh Thạch thành, Sở Sở cũng nhìn chăm chú về nơi xa, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm.
Trên lưng cự thú, các tráng hán đang tán gẫu, còn có tráng hán trêu ghẹo nói: "Ban nãy chính là tiểu thư Vương gia, ngươi vốn không cần đi chịu chết với ta."
"Tiểu huynh đệ, đợi đi đến hầm mỏ, thì ngươi sẽ hối hận, chỗ đó là nơi chết người."
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, hắn không để ý, ngược lại là có chút hiếu kỳ với hầm mỏ, muốn đi xem xem.
Trải qua nửa đêm đi đường, lúc sáng sớm, cự thú màu đen đáp xuống trên bình nguyên, xung quanh còn có rất nhiều cự thú, đoán chừng là vận chuyển bách tính từ các nơi tới.
Đám người Trần Mục bị đuổi xuống, sau đó tập trung ở trên đài tròn màu trắng, đây là truyền tống trận.
Chương 659 Tiên Thành Viễn Cổ (2)
Đợi đến thời điểm ban trưa, trên đài truyền tống đã có năm sáu trăm người, bỗng nhiên có đạo bạch quang rơi xuống, sau đó toàn bộ tráng hán trên đài truyền tống đều biến mất không thấy đâu nữa.
Thời điểm được chuyên chở vào bên trong bí cảnh, các tráng hán đều có chút căng thẳng, Trần Mục nhìn nội bộ bí cảnh, nơi này có loại cảm giác hoang vu.
Quy tắc thiên địa ở nơi này rất đặc biệt, không gian càng vững chắc hơn Tiên giới, không ngừng có tráng hán quỳ trên mặt đất, kéo dài rất lâu mọi người mới khôi phục lại bình thường.
Lúc này có chiến thuyền từ phương xa lái tới, là tới đón các tráng hán đi tới hầm mỏ, Trần Mục ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không, ở giữa chòm sao, có tòa cổ thành to lớn, giống như trăng sáng, được chúng tinh vờn quanh.
Thời điểm này có rất nhiều tráng hán chú ý tới toà cổ thành ở tinh không kia, quá hùng vĩ, quá bắt mắt, chỉ có Trần Mục có thể cảm ứng được chỗ đó có rất nhiều sinh linh cổ xưa tọa trấn, chỗ đó không phải nơi hắn muốn đến là có thể đến được.
Nếu như bây giờ Trần Mục tới gần Tiên Thành viễn cổ, nhất định sẽ bị lão quái vật trong thành phát hiện, hắn nhất định phải nghĩ cách lặng lẽ trốn vào Tiên Thành viễn cổ.
Chiến thuyền đáp xuống ở gần truyền tống đài, có tu tiên giả đang tổ chức cho các tráng hán lên thuyền, Trần Mục theo đội ngũ lên trên chiến thuyền, hắn cũng rất tò mò về hầm mỏ.
Rất nhanh, chiến thuyền liền bay lên.
Trần Mục thừa cơ quan sát tình hình bí cảnh.
Thông qua Trấn Thiên Ấn, hắn phát hiện ngôi sao bên trong bí cảnh là cố định, nói cách khác chính là nơi này không có ban ngày, nhưng mà ánh sao sáng chói cũng không có ảnh hưởng.
Chiến thuyền đáp xuống tại quảng trường rộng lớn, đây là tòa thành trì khổng lồ, hầm mỏ ở cách đó không xa, bên trong thành thị cơ hồ không có bóng dáng công nhân, đường đi trống không có thể nhìn ra được sự khủng bố của nơi này.
Đám người Trần Mục bị mang đến quảng trường tập hợp, chung quanh có tu tiên giả phụ trách trật tự.
Trung niên thân mặc áo giáp màu đen đứng tại chỗ cao, hắn ta la lớn: "Các ngươi lần lượt tiến vào hầm mỏ, trước đó, ta sẽ nói vài điều!"
"Thứ nhất, nếu đã tới nơi này, thì đừng nghĩ tới việc chạy trốn, nếu như bị bắt được, tự gánh lấy hậu quả!"
"Thứ hai, sau khi tiến vào hầm mỏ, không được phép quay đầu, cho dù tình huống như thế nào cũng không được phép quay đầu, muốn sống đi ra, thì không thể quay đầu, một mực đi về phía trước."
"Thứ ba, chỉ cần đào được viên đá màu đỏ ở trong động mỏ, bất luận lớn nhỏ, đều có thể giành được tư cách tu tiên, sau này có vinh hoa phú quý hưởng không hết."
Nghe vậy, trên quảng trường vang lên tiếng xôn xao, Trần Mục lại khẽ lắc đầu, trên đời nào có loại chuyện tốt này, có điều hắn lại cảm thấy hứng thú với viên đá màu đỏ trong miệng trung niên hắc giáp, đó chắc chắn là đồ vật rất quý giá.
Rất nhanh tráng hán trên quảng trường được chia làm rất nhiều tổ, mười người một tổ, còn sắp xếp người dẫn đầu, phụ trách giới thiệu công việc cho bọn họ kỹ lưỡng hơn.
Trần Mục và chín tráng hán khác được người trung niên dẫn đầu mang đi, người dẫn đầu gọi là Dương Minh, chỉ là Kiếm Tông bình thường, tu vi cũng không cao: "Sau khi các ngươi tiến vào hầm mỏ, phải chú ý khoáng thạch chung quanh, nếu như tìm được khoáng thạch màu đỏ thì mau chạy ra ngoài, lưu lại càng lâu ở bên trong thì càng nguy hiểm."
Có tráng hán nghi ngờ nói: "Không phải nói không thể quay đầu sao? Bọn ta không quay đầu làm sao ra được?"
Dương Minh mỉm cười nói: "Đơn giản, đi ngược thì ra được rồi, nhớ kỹ, đừng quay đầu lại."
Có tráng hán hiếu kỳ nói: "Cái viên đá màu đỏ kia có tác dụng gì?"
Dương Minh nhíu mày, quát lớn: "Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi, đó chính là đồ tốt, còn phải đưa đến Tiên thành trên trời, cho những đại nhân vật kia, nếu như các ngươi có thể tìm được một khối, thì nửa đời sau không cần lo nữa!"
Trần Mục nghe đến đây, hắn đã có cách tiến vào Tiên Thành viễn cổ, Dương Minh sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi, đợi lát nữa có lẽ sẽ sắp xếp bọn họ tiến vào hầm mỏ.
Những tráng hán còn lại đều không ngủ được, lúc bọn họ nói chuyện, Trần Mục đã biến mất.
Trong cung điện trong thành.
Trung niên hắc giáp chắp tay sau lưng, vẻ mặt hắn ta ngưng trọng nói: "Hiện tại thợ mỏ càng ngày càng ít, đường hầm mỏ càng ngày càng sâu, sản lượng hồng thạch càng ngày càng thấp."
Trong điện còn có vị lão giả, ông ta đang lắc đầu: "Phía trên giục vô cùng gấp, nếu như không thể cung cấp đủ hồng thạch, chúng ta đều sẽ chịu trách phạt."
Trung niên hắc giáp trầm giọng nói: "Còn tiếp tục như vậy nữa, chúng ta chỉ có thể ra ngoài bắt phàm nhân trở về."
Bất chợt, Trần Mục xuất hiện ở trong cung điện, đồng tử của trung niên hắc giáp đột nhiên rụt lại, hắn ta phát giác được áp lực đáng sợ, cơ thể không tự chủ mà quỳ xuống.
Lão giả thân mặc bạch y đồng thời quỳ xuống, bọn họ đều là cường giả Kiếm Thánh, vậy mà đối mặt với uy áp của Trần Mục, ngay cả suy nghĩ phản kháng bọn họ cũng không dám có.
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Các ngươi còn muốn bắt phàm nhân? Xem ra các ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì."
Trung niên hắc giáp trầm giọng nói: "Đại nhân, nơi này là địa bàn của Cổ thành, nếu như ngươi làm loạn, cường giả bên trên tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Ha ha, muốn sống, thì trả lời câu hỏi của ta."
"Đã rõ."
Trung niên hắc giáp và lão giả nhao nhao gật đầu.
Trần Mục không giận tự uy, hai người không ngừng run rẩy, giống như là đụng phải cường giả đến từ Cổ thành.
"Hồng thạch trong động mỏ là cái gì?"
"Đại nhân, ta cũng không rõ, nghe nói hồng thạch là do máu của đại năng ngưng tụ mà thành."
Lão quái vật của Tiên Thành viễn cổ đều cần, vậy nhất định là thứ không đơn giản, Trần Mục hỏi tiếp: "Tại sao lại để phàm nhân đào quặng?"
Lão giả cung kính nói: "Đại nhân, trong động mỏ có quỷ dị, tu tiên giả tiến vào nhất định sẽ phải chết, đã có rất nhiều cường giả chết ở trong động mỏ, vì phòng ngừa quỷ dị xuất hiện, nên cấm tu tiên giả tiến vào."
Trần Mục tiếp tục hỏi: "Các ngươi đưa hồng thạch đến Tiên Thành viễn cổ như thế nào?"
Nam tử trung niên trầm giọng nói: "Cứ cách bảy ngày, phía trên đều sẽ có cường giả xuống."
Chương 660 Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực (1)
"Các ngươi có đi vào Tiên Thành viễn cổ không?"
"Không thể, cần có lệnh bài, tiên sứ cũng cần dựa vào lệnh bài mới có thể ra vào Cổ thành."
Trần Mục nhẹ gật đầu: "Tiên sứ bao lâu nữa mới đến hầm mỏ? Còn nữa, làm thế nào để rời khỏi bí cảnh."
Hắn còn chưa phát hiện cửa ra vào của bí cảnh, đài truyền tống chỉ có thể vào, không thể ra, hơn nữa cái bí cảnh này rất kiên cố, muốn đánh xuyên qua rất khó.
Lão giả thành thật trả lời: "Tiên sứ khoảng ngày mai sẽ đến, Cổ thành có truyền tống trận thông tới ngoại giới."
Trung niên hắc giáp khẽ thở dài: "Số lượng hồng thạch bọn ta đào ra vẫn chưa đủ, hôm nay còn phải phái lượng lớn phàm nhân vào hầm mỏ thu thập hồng thạch mới được."
"Mang ta đi xem hồng thạch."
"Cái này…"
Trung niên hắc giáp và lão giả đưa mắt nhìn nhau: "Đại nhân, nếu như hồng thạch bị mất…"
Trần Mục lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, hai người không còn dám nhiều lời, trung niên hắc giáp trầm giọng nói: "Đại nhân, hồng thạch ở trong rương phía sau người."
Trong cung điện có cái rương màu đen, cái rương này rất bất phàm, có thể ngăn chặn Trần Mục nhìn trộm, ngay cả hắn cũng không có chú ý, rất nhanh cái rương bị mở ra.
Bên trong đặt một đống hồng thạch rải rác, đều rất nhỏ, lớn nhất cũng chỉ cỡ bằng móng tay, Trần Mục có thể cảm nhận được nguyên khí sinh mệnh dồi dào ẩn chứa bên trong hồng thạch.
Trần Mục có thể cảm thấy được hồng thạch không đơn giản, giống như đại dược, có thể kéo dài tuổi thọ, có thể bổ sung căn nguyên sinh mệnh, hắn cầm lấy một khối, sau đó luyện hóa.
Khối hồng thạch kia nhanh chóng hóa thành bột mịn.
Trung niên hắc giáp và lão giả đều khiếp sợ, hắn cư nhiên lại dám động vào hồng thạch, đây chính là đối địch với đại năng của Cổ thành, tu vi của Trần Mục cũng không có gia tăng, nhưng Hồng Mông Thụ nhanh chóng sinh trưởng, trong hồng thạch ẩn chứa lượng lớn căn nguyên sinh mệnh.
Cường giả Tiên Thành viễn cổ cần những thứ này, chứng tỏ thân thể của bọn họ có vấn đề, cần hồng thạch mới có thể kéo dài tính mạng, bọn họ tọa trấn Cổ thành, có lẽ là có nguyên nhân khác.
Sản lượng hồng thạch quả thật rất ít, thậm chí có thể nói là hạt cát trong sa mạc, Trần Mục trực tiếp lấy đi tất cả hồng thạch, trung niên hắc giáp và lão giả giận mà không dám nói gì: "Đại nhân, ngươi làm như thế sẽ chọc giận cường giả Cổ thành, ta khuyên ngươi đừng làm như vậy."
Trần Mục mỉm cười nói: "Nếu các ngươi đã thiếu hồng thạch, vậy ta tới đào giúp các ngươi."
Vẻ mặt của trung niên hắc giáp và lão giả kinh ngạc, bọn họ hoảng sợ nói: "Ngài muốn vào hầm mỏ?"
Trần Mục đóng dấu hai đạo năng lượng lưu ở trên người trung niên hắc giáp và lão giả: "Để những phàm nhân kia ở lại trong thành, ta lưu lại ấn ký ở trên người các ngươi, nếu như thông minh, thì coi như không có chuyện gì xảy ra."
Trung niên hắc giáp và lão giả liên tục gật đầu, hiện tại bọn họ chỉ hy vọng Trần Mục có thể chết ở trong động mỏ, dù sao thì tu tiên giả tiến vào hầm mỏ đều không thể sống sót.
Một mình Trần Mục đi vào hầm mỏ.
Trung niên hắc giáp và lão giả nhìn Trần Mục đi vào hầm mỏ, hai người đưa mắt nhìn nhau, nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu gặp phải tình huống như này.
"Làm sao bây giờ?"
"Hi vọng sau khi hắn chết, ấn ký có thể biến mất, chúng ta vẫn là chờ tiên sứ giáng lâm đi."
Hai người không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hầm mỏ, hi vọng Trần Mục có thể chết ở bên trong, nếu lại xuất hiện biến cố nữa, thì bọn họ không có cách nào bàn giao.
Vách tường trong hầm mỏ có đèn dầu, bên trong rất ấm áp, hướng vào đường hầm mỏ, sâu không thấy đáy.
Thiên Nhãn Thông của Trần Mục mất đi hiệu lực ở trong động mỏ, hắn đi vào hầm mỏ liền phát giác được kỳ lạ, càng vào chỗ sâu, cảnh giới giảm xuống càng nhanh.
Rất nhanh thần trí của hắn không cách nào phóng ra ngoài được nữa, chỉ có thể dùng mắt thường nhìn thấy ánh lửa ở chỗ sâu trong hầm mỏ.
Trần Mục không lùi bước, hắn tiếp tục đi vào, cảnh giới trực tiếp giảm xuống đến phàm cảnh: "Khó trách lại dùng phàm nhân đào quặng, tu tiên giả cũng sẽ biến thành phàm nhân."
Sau khi đến được chỗ sâu trong hầm mỏ, hai bên đường hầm mỏ không có đèn, nhưng bên trong đường hầm mỏ vẫn có ánh sáng màu đỏ, vừa vặn có thể thấy rõ chung quanh.
Trần Mục đang tìm kiếm hồng thạch, nhưng hắn không phát hiện ra, chỉ có thể đi tới chỗ sâu hơn.
Cấm chế chung quanh rất đặc biệt, Trần Mục giống như là trải qua hóa phàm kiếp, một thân đạo hạnh biến mất, tiên lực kinh thiên động địa không có cách nào phóng thích ra.
Trần Mục dùng lực nện nắm đấm vào trên vách đá trong hầm mỏ, hầm mỏ không lung lay tí nào, nhưng mà phía trên nắm đấm của hắn lại xuất hiện vết máu màu đỏ.
"Thú vị!"
Nhục thân của Trần Mục không thể phá vỡ, có thể chống chọi trực diện với binh khí Tiên Vương, nhưng lại bị thương ở chỗ này.
Cấm chế ở nơi này đặc biệt, không phải phong ấn tu vi đơn giản, là hóa phàm chân chính, nhục thân mà Trần Mục vẫn lấy làm kiêu ngạo ở chỗ này lại trở nên bình thường.
Trần Mục không căng thẳng, thức hải của hắn không bị ảnh hưởng, Hồng Mông Thụ trong cơ thể cũng vẫn còn, nếu thật sự có nguy hiểm, hắn còn có thể thôi động Trấn Thiên Ấn.
Người bình thường tiến vào hầm mỏ cửu tử nhất sinh, Trần Mục đi lâu như vậy, còn không có trông thấy thi thể: "Chẳng lẽ là ta vẫn chưa đi đến khu vực quỷ dị?"
Đừng nói thi thể, Trần Mục ở trong động mỏ còn chưa phát hiện vật chất sinh mệnh của nhiệm vụ.
Trần Mục tăng tốc hướng về phía trước, không lâu sau, hắn phát hiện viên đá màu đỏ ở bên trong đường hầm mỏ, đó chính là hồng thạch mà đại năng Tiên thành cần.
Vừa vặn cỡ bằng móng tay.
"Không đúng!"
Trần Mục ngắm nghía hồng thạch.
Đường hầm mỏ này chắc chắn không phải do người bình thường đào ra, là bút tích của đại năng, hay là hình thành tự nhiên, Trần Mục cũng không thể xác định được.
Nhưng khẳng định là cái đường hầm mỏ này có lai lịch, đèn đuốc ở bên ngoài hẳn là sau này mới làm.
Càng tiến về trước, hồng thạch càng nhiều, Trần Mục bắt đầu thu thập hồng thạch ở mặt đất và trên vách đá đường hầm mỏ, sau một lát, hắn từ bỏ việc thu thập.
Bởi vì số lượng hồng thạch trên mặt đất quá nhiều.
Trần Mục đi về phía chỗ sâu trong đường hầm mỏ, phát hiện hồng thạch ở chung quanh càng ngày càng nhiều, thậm chí có viên còn lớn chừng quả trứng gà, số lượng cũng càng ngày càng nhiều.
Trần Mục quan sát từ xa, nghi ngờ bọn họ có quan hệ với Ma Thần, sau khi quan sát tỉ mỉ, lại không có phát hiện khí tức của Ma Thần, thậm chí còn không giống với đường vân của Ma Thần.
Đôi mắt Sở Sở sáng ngời, nàng ta nhỏ giọng nói: "Đại ca ca, bọn họ vừa nhìn là biết không phải người tốt."
Trần Mục nhẹ gật đầu, nói khẽ: "Sở Sở, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại."
"Biết rồi."
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Mục dịch chuyển đến phía trên tế đàn ở nơi xa, hắn thôi động Lôi Đình Tổ Văn, bầu trời dày đặc mây đen, lôi đình trắng bạc từ trên trời giáng xuống, sau đó tiếng sấm rền vang lên.
Lôi đình cao vạn trượng thôn phệ tế đàn, cự thạch biến thành bột mịn, tà tu bị nghiền nát, Trần Mục đứng ở chỗ cao, giống như Thần Minh nắm giữ lôi điện.
Tà tu tầm thường bị giết chết, chỉ có lão giả đầu trọc chống đỡ lôi đình xông lên trên trời, sắc mặt ông ta dữ tợn, áo bào rách rưới, vẻ mặt giận dữ hét: "Đại đạo, ngươi lại dám khiêu khích tân thần! Ngươi sẽ không có kết cục tốt!"
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Tân thần? Tân thần là cái gì? Ta thấy rõ ràng là Tà thần!"
"Ha ha ha, tu tiên giả ngu muội! Khi tân thần giáng lâm, thì ngươi chính là con kiến hôi!" Trên người lão giả đầu trọc có đường vân quỷ dị hiện lên.
Trần Mục phát giác được khí tức nguy hiểm, hắn không có khinh suất, tay cầm Xích Long Thần Mâu, chủ động xuất kích, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của lão giả đầu trọc.
Lão giả đầu trọc nổ vỡ ngay tại chỗ, nhưng có đám u sương màu đen tụ mãi không tan, Trần Mục khẽ nhíu mày, hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy năng lượng vật chất ở trước mắt.
U sương vọt về phía Trần Mục, bên ngoài cơ thể của hắn có hào quang trong suốt, u sương không cách nào tới gần được.
Trần Mục cảm thấy kỳ lạ, phóng thích Hồng Mông Tử Khí trong cơ thể, sau đó đám u sương kia mới biến mất.
Sau khi kỳ lạ biến mất, Trần Mục đi tới đống đổ nát trên tế đàn, ở trong đất cát có nửa viên gạch đen hoàn hảo không chút tổn hại, phía trên điêu khắc nửa gương mặt quỷ.
Trần Mục thông qua cảm ứng, phát hiện ra vật liệu làm khối gạch đen này chưa từng thấy bao giờ, nhưng mà không thể phá vỡ, ngoại hình không khác gì viên gạch, nhưng cầm lên lại rất nhẹ.
Hắn không khinh suất, dùng pháp chỉ nhuốm máu bao bọc viên gạch đen, sau đó thu lại, định nghiên cứu dần dần.
Trần Mục trở lại thần thuyền, bọn họ chuẩn bị rời khỏi nơi này, xung quanh đều là sa mạc, rất nhàm chán, cũng có thể nhìn ra, những người này rất sợ hãi tu tiên giả, cho nên mới trốn ở trong sa mạc xa xôi.
Thần thuyền vừa rời khỏi sa mạc, Trần Mục đã cảm ứng được ở xung quanh đây có tu tiên giả, hắn không tránh, rất nhanh liền đụng phải Ngu Tử Huyên dẫn theo mấy vị đệ tử đi tới phương Bắc.
Ngu Tử Huyên nhìn thấy thần thuyền và Trần Mục, nàng ta không nghĩ tới lại đụng phải hắn ở chỗ này.
Nàng ta đã thấy sự cường thế của Trần Mục, cũng nghe nói hắn san bằng Thanh Hư Động Thiên, tấn công Thái Thanh Tiên Cung, còn nghe nói hắn và Ma Thần có cấu kết, rất nguy hiểm.
Thời điểm bọn họ đụng phải Trần Mục, đệ tử sau lưng Ngu Tử Huyên đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ngu Tử Huyên cung kính chắp tay, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Trần huynh, chúng ta thật sự là có duyên, lại gặp mặt rồi, ta là Ngu Tử Huyên của Tử Vi Động Thiên."
Trần Mục vẫn có ấn tượng với nàng ta: "Phía Bắc Vũ Châu có tà tu đang làm loạn, đây là địa bàn của Tử Vi Động Thiên các ngươi, các ngươi nên lưu ý nhiều hơn!"
Ngu Tử Huyên nghe vậy, vội vàng cúi đầu nhận sai: "Đa tạ Trần huynh nhắc nhở, tà tu cứ như tro tàn lại cháy, bọn ta đã đang tận lực áp chế!"
Trần Mục còn tưởng rằng Tử Vi Động Thiên không biết chuyện này, hỏi tiếp: "Ngươi có biết nguồn gốc của đám tà tu này hay không? Bọn họ chúng có lai lịch gì?"
Ngu Tử Huyên trả lời đúng sự thật, nói: "Gần đây bọn ta phát hiện có rất nhiều vật thể không thuộc về Tiên giới rơi xuống, những vật này đến từ chỗ sâu trong tinh không, những vật này được gọi là vật cấm kỵ, sẽ khiến cho phàm nhân sa đọa."
Trần Mục nghĩ đến viên gạch đá màu đen kia, vật kia hẳn là vật cấm kỵ: "Còn nhờ Tử Vi Động Thiên quan tâm đến bách tính chung quanh hơn."
Thái độ của Ngu Tử Huyên chân thành nói: "Đa tạ Trần huynh nhắc nhở, về sau bọn ta sẽ chú ý."
Lúc Trần Mục chuẩn bị rời đi, Ngu Tử Huyên mỉm cười mời nói: "Trần huynh, sư tôn nhà ta cực kỳ tán thưởng ngươi, nếu như có thể, hoan nghênh đến Tử Vi Động Thiên làm khách."
"Đa tạ ý tốt của Tử Huyên tiên tử, sau này có thời gian lại đến Tử Vi Động Thiên thăm hỏi." Trần Mục không biết Tử Vi Động Thiên có phải là thật lòng hay không.
Ngu Tử Huyên cười khom người: "Trần huynh, sư tôn ta từng nói, nếu như ngươi có chỗ cần giúp đỡ, có thể nói cho Tử Vi Động Thiên bọn ta biết."
Trần Mục chắp tay mỉm cười nói: "Ta xin nhận tấm lòng, còn nhờ Tử Huyên tiên tử sau khi trở về, để Tử Vi Động Thiên lưu ý tà tu ở xung quanh, cáo từ!"
Thần thuyền chạy về phía Nam Vũ Châu.
Ngu Tử Huyên nhìn Trần Mục rời đi, trong lòng thầm nghĩ con người hắn thật sự không tồi, chắc chắn sẽ không cấu kết với Ma Thần.
Sau lưng, đệ tử của Tử Vi Động Thiên đều nhẹ nhàng thở ra: "Sư tỷ, hắn vậy mà lại buông tha cho chúng ta."
"Đúng thế, Thái Thanh Tiên Cung và Thái Thượng Tiên Cung đều đang tìm hắn, còn có rất nhiều thế lực không muốn buông tha hắn, hắn thế mà không giết người diệt khẩu."
Đệ tử Tử Vi Động Thiên nháo nhào cảm khái.
Ngu Tử Huyên vừa cười vừa nói: "Hắn là cường giả chân chính, không cần loại thủ đoạn ti tiện kia, hơn nữa trong lòng hắn có bách tính, không giống những tu tiên giả khác."
"Xem ra động tĩnh phía Bắc là do đạo hữu của Trần Mục làm ra, chúng ta trở về đi."
Tu tiên giả của Tử Vi Động Thiên cũng vội vàng rời đi, Trần Mục không có uy hiếp bọn họ, đám người Ngu Tử Huyên cũng không tiết lộ hành tung của Trần Mục.
Trần Mục và Sở Sở trở lại giữa rừng núi.
Bọn họ thường xuyên đi ngang qua thôn trang, bình thường bách tính rất ít khi nhìn thấy tu tiên giả, Trần Mục thân mặc bạch y, toàn thân hắn tản ra khí chất tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát trần, sau khi bách tính nhìn thấy, đều sẽ quỳ bái từ xa.
Chương 657 Tâm Cảnh Mới (3)
Sở Sở rất thích đi theo bên người Trần Mục, dọc đường bọn họ sẽ giúp đỡ những bách tính gặp phải khó khăn, trên đường Trần Mục trừ bỏ bệnh tật cho thôn dân trong cái thôn trang nhỏ nào đó, tặng đồ ăn cho thôn làng bị thiên tai, mất mùa.
Thậm chí Trần Mục gặp phải phụ nữ có thai khó sinh, hắn ra tay đỡ đẻ, còn bảo vệ được tính mạng của người phụ nữ có thai.
Cả nhà người phụ nữ có thai dập đầu cảm tạ Trần Mục.
Trần Mục cũng không phải ra tay miễn phí, hắn lấy đi một số đồ ăn như cà tím, khoai lang, bắp ngô tươi mới các loại từ trong nhà người phụ nữ có thai, xem như là thù lao, đối với gia đình kia mà nói đều là chút đồ vật bình thường không hiếm gì.
Trần Mục dẫn theo Sở Sở vào trong núi rừng có ánh nắng tươi sáng nghỉ ngơi, gần đó có một dòng suối nhỏ, Sở Sở mò được rất nhiều con cua nhỏ và cả cá nhỏ bên trong khe suối.
Trần Mục nhóm lửa ở bên khe suối, sau đó bắt đầu nướng bắp ngô và cà tím, khoai lang được vùi trong tro than nóng hổi, Sở Sở ngửi thấy được mùi thơm liền chạy về.
"Oa, thơm quá đi!"
Sở Sở đã đang nuốt nước miếng.
Trần Mục đưa bắp ngô đã nướng xong cho Sở Sở, sau đó tách cà tím ra, thả đồ gia vị vào bên trong, trong rừng tràn ngập mùi thơm, Sở Sở cười rất vui vẻ.
"Đại ca ca, thơm quá đi, còn thơm hơn cả ăn thịt." Sở Sở cười ngây ngô không ngừng.
Trần Mục xoa xoa đầu Sở Sở, khẽ cười nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút, chờ chúng ta rời khỏi Vũ Châu, có lẽ sẽ không được ăn mỹ vị như thế này nữa."
Sở Sở gật đầu liên tục, nàng ta gặm sạch sẽ ngô nướng, sau đó lại ăn cà tím đã nướng xong: "Đại ca ca, sao ngươi lại không ăn thế?"
"Ta thích nhìn ngươi ăn."
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười mỉm, hắn nhìn Sở Sở ăn như lang hổ, trong lòng cũng vui vẻ theo, hắn chỉ muốn ăn đồ ăn mà thê tử Phục Tiên và mẫu thân làm.
Nghĩ tới đây, Trần Mục có chút nhớ nhung tay nghề của thê tử Phục Tiên, rất là nhung nhớ, không khỏi lấy nửa miếng ngọc bội kia ra, nhìn chằm chằm ngọc bội xuất thần rất lâu.
Sở Sở ăn hết nướng cà tím, thấy Trần Mục bần thần, không khỏi chớp chớp mắt, nàng ta nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia: "Đại ca ca, đó là cái gì?"
Trần Mục nghe vậy, nụ cười vô cùng dịu dàng: "Đây là tín vật đính ước, sư tỷ của ta cho."
"Đại ca ca, sư tỷ của ngươi ở đâu?" Trong mắt Sở Sở tràn đầy hiếu kỳ.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài: "Nàng ở một nơi rất xa rất xa."
Sở Sở bỗng nhiên trở nên gấp gáp, nói khẽ: "Đại ca ca, ngươi đừng buồn, nàng nhất định sẽ biến thành chấm nhỏ, ở trên trời nhìn ngươi."
Trần Mục biết Sở Sở hiểu sai rồi, Khương Phục Tiên còn sống, nhưng hắn không giải thích: "Tất cả gặp gỡ ở thế gian, đều là cửu biệt trùng phùng."
Sở Sở gật đầu cái hiểu cái không: "Đại ca ca, cho nên ta đã gặp ngươi."
Trần Mục mỉm cười gật đầu, sau đó hắn đào khoai lang dưới tro than ra, bóc bỏ vỏ ngoài, lập tức có thể ngửi thấy được vị thơm ngọt ngào.
"Thơm quá đi!"
Sở Sở không nhịn được chảy nước miếng.
Trần Mục đưa khoai lang đã bóc vỏ xong cho Sở Sở.
"Cám ơn đại ca ca!"
Hai tay Sở Sở bưng khoai lang, thời điểm nàng ta ăn khoai lang còn nhìn chằm chằm Trần Mục, trong mắt ẩn chứa ý cười.
Trần Mục coi Sở Sở như là muội muội, hi vọng nàng ta có thể mãi mãi lương thiện, sẽ không biến thành Ma Thần.
Ăn khoai nướng xong, Sở Sở chạy vào trong khe suối rửa tay, sau đó theo Trần Mục tiếp tục đi đường.
Đi nhiều ngày ở thế tục, Trần Mục có rất nhiều cảm ngộ mới, vốn dĩ hắn chỉ muốn trở nên mạnh hơn, chỉ muốn gia đình mỹ mãn, cùng thê tử Phục Tiên trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ, bây giờ trong mắt hắn nhìn thấy muôn nghìn chúng sinh.
Không khỏi nghĩ đến lời trước kia gia gia đã nói với bọn họ, cường giả cần phải gánh vác trách nhiệm.
Mỗi thời mỗi khắc, bên tai Trần Mục đều sẽ vang lên tiếng xì xào bàn tán, hắn chợt nhớ tới một câu.
Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình.
Trần Mục kiên định đạo tâm lần nữa, hắn không chỉ tu vì khôi phục lại đỉnh phong, thậm chí còn dưới trợ giúp của Trấn Thiên Ấn, thu hoạch được sức mạnh càng cường đại hơn.
Hắn mang theo Sở Sở đi tới Địa Châu, chuẩn bị tiến về Tiên Thành viễn cổ.
Trung bộ Địa Châu, có rất nhiều thành trấn quy mô khá lớn, trong đó còn có gia tộc tu tiên.
Đằng sau những gia tộc tu tiên này đều có bóng dáng của thế lực siêu phàm, Trần Mục thông qua Mộ Hồng Liên thu thập được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Có rất nhiều gia tộc tu tiên ở Địa Châu có nguồn gốc từ Tiên Thành viễn cổ, có một số thậm chí còn có thể ra vào Tiên Thành viễn cổ, phục vụ cho tu tiên giả ở trong đó.
Thanh Thạch thành.
Trong thành rất náo nhiệt.
Trần Mục và Sở Sở đi vào tiệm mì.
Bọn họ mặc trang phục của bách tính bình thường, thoạt nhìn giống như cha con, Trần Mục kêu: "Ông chủ, cho hai bát mì thịt băm ớt xanh lớn."
"Có ngay, khách quan, lập tức xong ngay." Ông chủ tiệm mì lập tức sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ.
Trong mắt Sở Sở tràn đầy hiếu kỳ, nàng ta theo Trần Mục trải nghiệm cuộc sống ở thế tục.
Sau khi Trần Mục tới Địa Châu, liền che giấu khí tức, hắn tra được vị trí cụ thể của Tiên Thành viễn cổ, nhưng thông qua bí cảnh vẫn tương đối phiền phức.
Toà bí cảnh kia không thể phá vỡ, cho dù là cường giả Tiên Vương cũng không thể mở ra lỗ hổng.
Mộ Hồng Liên nói Vương gia ở Thanh Thạch thành thường xuyên chiêu mộ tráng hán đến Tiên Thành viễn cổ đào quặng, hắn định bí mật tiến vào bí cảnh, chỉ cần lấy được Bảy Kiếp Luân Hồi Đan, Trần Mục bèn có thể đột phá lần nữa.
"Hai vị khách quan, mời từ từ dùng."
"Được rồi, cám ơn."
Sở Sở dùng đũa cuốn mì lại, sau đó nuốt một miệng xuống Trần Mục vừa cười vừa nói: "Mì phải ăn từng miếng từng miếng một như thế này."
Trần Mục dạy Sở Sở ăn mì như thế nào, Sở Sở nhìn nghiêm túc, rất nhanh liền học được.
"Sở Sở, mùi vị thế nào?"
"Rất thơm, ta rất thích."
Khóe môi Sở Sở cong lên lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
Ăn mì xong, Trần Mục mua cho Sở Sở một xâu kẹo hồ lô ở trên đường: "Cám ơn đại ca ca."
Chương 658 Tiên Thành Viễn Cổ (1)
Sở Sở ăn kẹo hồ lô, mặt mũi tràn đầy vui vẻ, Trần Mục cười hỏi: "Sở Sở, ngươi muốn ăn cái gì, ta mua trước cho ngươi."
Trần Mục chuẩn bị đi tới Tiên Thành viễn cổ, có thể phải rời khỏi một đoạn thời gian, Sở Sở lắc đầu, giọng nói dứt khoát: "Đại ca ca, ngươi đi làm việc đi, không cần lo lắng Sở Sở, ta sẽ nghe lời."
Sở Sở giống Trần Dĩnh khi còn bé, rất ngoan, Trần Mục xoa xoa đầu nhỏ của nàng ta, mua trước cho nàng ta rất nhiều đồ ăn ngon.
Trần Mục mướn trạch viện ở biên giới Thanh Thạch thành, trước khi đi, dặn dò nói: "Ở nhà nghe lời, không được tự mình ra ngoài."
Sở Sở liên tục gật đầu: "Đại ca ca ngươi đi làm việc đi, ta sẽ chăm sóc tốt bản thân."
Sau khi Trần Mục rời đi, hắn tới bên ngoài cửa lớn Vương gia, nơi này có lão đầu quản sự đang đăng ký, tráng hán đăng ký đến Tiên Thành viễn cổ cũng không nhiều.
Qua điều tra của hắn, Trần Mục biết đại khái sự việc, đến Tiên Thành viễn cổ đào quặng mạo hiểm rất cao, người tiến vào đều là cửu tử nhất sinh.
Tráng hán tới nơi này đăng ký đều coi nhẹ sống chết, bọn họ muốn để lại cho gia đình chút tiền, chỉ cần đăng ký liền có thể nhận được một khoản tiền công không ít.
Trần Mục đi tới chỗ đăng ký, lão đầu quản sự nhìn hắn một cái, cũng không có vặn hỏi, nhàn nhạt nói: "Viết tên lên."
Trần Mục viết tên của mình lên, lão đầu thúc giục nói: "Vào phủ chờ đi."
Quá trình rất đơn giản, cũng không có kiểm tra, Trần Mục đi vào đình viện bên trong phủ, nơi này đã có mười mấy vị tráng hán, tuổi tác của bọn họ đều khá lớn, xem ra Trần Mục là trẻ tuổi nhất trong này.
Sau một lát, lại có hai người tiến vào, đến tận chạng vạng tối, trong viện cũng chỉ có hai mươi mấy người, trung niên thân mặc cẩm y đi vào viện, nhíu mày nói: "Sao chỉ có chút người thế này?"
Trung niên cẩm y thở dài nói: "Các ngươi đi vào lĩnh tiền trước, tối nay chuẩn bị đi tới Cổ thành."
Trần Mục hòa lẫn trong đám người, theo mọi người đến hậu viện lĩnh tiền, đại đa số tráng hán đều lựa chọn gửi tiền cho về nhà, thời điểm Trần Mục tiến lên lĩnh tiền, lại bị thiếu nữ váy xanh phát hiện.
Nàng ta mỉm cười nói: "Ngươi đào quặng thì đáng tiếc biết bao, làm tôi tớ của ta, bản tiểu thư nuôi ngươi."
Thiếu nữ váy lục bước tới gần, tráng hán chung quanh lộ ra ánh mắt hâm mộ, quản sự cũng khom mình hành lễ, có thể thấy được địa vị của thiếu nữ không thấp.
Trần Mục mỉm cười: "Đa tạ ý tốt của tiểu thư, ta chỉ muốn đào quặng."
Tráng hán chung quanh đều cười to ha ha.
Lão đầu quản sự quát lớn, nói: "Tiểu tử ngươi sao lại không hiểu chuyện như thế, có thể được tiểu thư coi trọng, là phúc phận của ngươi, vậy mà ngươi còn không bằng lòng."
Trần Mục mặt vẫn như cũ không đổi sắc.
Vừa mới bắt đầu Vương Nghiên cảm thấy Trần Mục đẹp mắt, định giữ ở bên người làm tôi tớ, thế nhưng nhìn phản ứng của hắn, cảm thấy hắn có lẽ không đơn giản.
"Triệu thúc, để hắn đi đi." Vương Nghiên mỉm cười lắc đầu: "Dạo này đúng lúc không ai đi hầm mỏ, bây giờ có người nguyện ý đi, đây là chuyện tốt."
Lão đầu quản sự liên tục gật đầu.
Lĩnh tiền xong, Trần Mục đút vào trong người, về sau mua đồ cho Sở Sở cũng tiện.
Trần Mục vừa muốn rời khỏi hậu viện, Vương Nghiên bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Trần Mục, muốn thăm dò, nhưng lại phát hiện trong cơ thể hắn không có linh lực, vẻ mặt Trần Mục kinh ngạc nói: "Tiểu thư, ngươi có ý gì?"
Chẳng lẽ là ta nghĩ quá nhiều? Vương Nghiên liền vội vàng buông tay ra, nàng ta vừa cười vừa nói: "Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, ở chỗ này của ta, công việc của ngươi rất nhẹ nhàng, thù lao cũng rất nhiều."
Trần Mục nói cảm tạ lần nữa: "Đa tạ ý tốt của tiểu thư, ta chỉ muốn dựa vào chính mình."
"Được thôi!"
Vương Nghiên không ép buộc hắn: "Trong động mỏ cửu tử nhất sinh, dựa vào kinh nghiệm trước kia, chỉ cần không quay đầu ở trong động mỏ, thì có thể sống sót."
"Đa tạ tiểu thư nhắc nhở."
"Không cần cám ơn ta, ngươi đến hầm mỏ, cũng có người sẽ nói cho ngươi biết, chúc ngươi may mắn!"
Vốn Trần Mục chỉ muốn đến Tiên Thành viễn cổ đánh dấu, bây giờ hắn lại cũng có chút hiếu kỳ với cái hầm mỏ thần bí này, cảm thấy bên trong có bí mật, trong lòng thầm nghĩ tại sao không phái tu tiên giả đi đào quặng, lại để cho người bình thường đi đào quặng.
Ban đêm, có yêu thú rơi vào trong đình viện, đó là hung thú hai cánh có hình thể vô cùng lớn, bộ lông màu đen, có bốn chân, đầu giống đầu ưng, các tráng hán nhìn thấy hung thú đều sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhao nhao tránh xa.
Trần Mục ở trong đám người lui lại theo đội ngũ, nhưng biểu cảm lại không hề thay đổi.
Vương Nghiên ở phía xa nhìn chằm chằm Trần Mục, có thể dựa vào biểu cảm của hắn để nhìn ra, nam nhân này có điểm không đúng.
Trần Mục cũng biết Vương Nghiên nhìn mình chằm chằm, hắn lười lãng phí biểu cảm, nếu như bị vạch trần, thì uy hiếp Vương gia, cho nên không có tận lực che giấu.
Mặc dù nhìn ra Trần Mục có vấn đề, nhưng Vương Nghiên vẫn không tự cho hắn là thông minh, nàng ta biết Cổ thành là nơi như thế nào, cho dù Trần Mục ôm mục đích gì, cũng không có khả năng tạo nên sóng gió bên trong Cổ thành.
"Đi, chuẩn bị lên đường."
Các tráng hán nhao nhao ngồi vào trên lưng cự thú màu đen, cự thú bay lên không trung, đình viện dấy lên bụi mù, nhìn cự thú rời khỏi Thanh Thạch thành, Vương Nghiên nhỏ giọng thầm thì nói: "Đẹp mắt như vậy, chắc chắn là tu tiên giả."
Trong tiểu viện ở giáp ranh Thanh Thạch thành, Sở Sở cũng nhìn chăm chú về nơi xa, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm.
Trên lưng cự thú, các tráng hán đang tán gẫu, còn có tráng hán trêu ghẹo nói: "Ban nãy chính là tiểu thư Vương gia, ngươi vốn không cần đi chịu chết với ta."
"Tiểu huynh đệ, đợi đi đến hầm mỏ, thì ngươi sẽ hối hận, chỗ đó là nơi chết người."
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, hắn không để ý, ngược lại là có chút hiếu kỳ với hầm mỏ, muốn đi xem xem.
Trải qua nửa đêm đi đường, lúc sáng sớm, cự thú màu đen đáp xuống trên bình nguyên, xung quanh còn có rất nhiều cự thú, đoán chừng là vận chuyển bách tính từ các nơi tới.
Đám người Trần Mục bị đuổi xuống, sau đó tập trung ở trên đài tròn màu trắng, đây là truyền tống trận.
Chương 659 Tiên Thành Viễn Cổ (2)
Đợi đến thời điểm ban trưa, trên đài truyền tống đã có năm sáu trăm người, bỗng nhiên có đạo bạch quang rơi xuống, sau đó toàn bộ tráng hán trên đài truyền tống đều biến mất không thấy đâu nữa.
Thời điểm được chuyên chở vào bên trong bí cảnh, các tráng hán đều có chút căng thẳng, Trần Mục nhìn nội bộ bí cảnh, nơi này có loại cảm giác hoang vu.
Quy tắc thiên địa ở nơi này rất đặc biệt, không gian càng vững chắc hơn Tiên giới, không ngừng có tráng hán quỳ trên mặt đất, kéo dài rất lâu mọi người mới khôi phục lại bình thường.
Lúc này có chiến thuyền từ phương xa lái tới, là tới đón các tráng hán đi tới hầm mỏ, Trần Mục ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không, ở giữa chòm sao, có tòa cổ thành to lớn, giống như trăng sáng, được chúng tinh vờn quanh.
Thời điểm này có rất nhiều tráng hán chú ý tới toà cổ thành ở tinh không kia, quá hùng vĩ, quá bắt mắt, chỉ có Trần Mục có thể cảm ứng được chỗ đó có rất nhiều sinh linh cổ xưa tọa trấn, chỗ đó không phải nơi hắn muốn đến là có thể đến được.
Nếu như bây giờ Trần Mục tới gần Tiên Thành viễn cổ, nhất định sẽ bị lão quái vật trong thành phát hiện, hắn nhất định phải nghĩ cách lặng lẽ trốn vào Tiên Thành viễn cổ.
Chiến thuyền đáp xuống ở gần truyền tống đài, có tu tiên giả đang tổ chức cho các tráng hán lên thuyền, Trần Mục theo đội ngũ lên trên chiến thuyền, hắn cũng rất tò mò về hầm mỏ.
Rất nhanh, chiến thuyền liền bay lên.
Trần Mục thừa cơ quan sát tình hình bí cảnh.
Thông qua Trấn Thiên Ấn, hắn phát hiện ngôi sao bên trong bí cảnh là cố định, nói cách khác chính là nơi này không có ban ngày, nhưng mà ánh sao sáng chói cũng không có ảnh hưởng.
Chiến thuyền đáp xuống tại quảng trường rộng lớn, đây là tòa thành trì khổng lồ, hầm mỏ ở cách đó không xa, bên trong thành thị cơ hồ không có bóng dáng công nhân, đường đi trống không có thể nhìn ra được sự khủng bố của nơi này.
Đám người Trần Mục bị mang đến quảng trường tập hợp, chung quanh có tu tiên giả phụ trách trật tự.
Trung niên thân mặc áo giáp màu đen đứng tại chỗ cao, hắn ta la lớn: "Các ngươi lần lượt tiến vào hầm mỏ, trước đó, ta sẽ nói vài điều!"
"Thứ nhất, nếu đã tới nơi này, thì đừng nghĩ tới việc chạy trốn, nếu như bị bắt được, tự gánh lấy hậu quả!"
"Thứ hai, sau khi tiến vào hầm mỏ, không được phép quay đầu, cho dù tình huống như thế nào cũng không được phép quay đầu, muốn sống đi ra, thì không thể quay đầu, một mực đi về phía trước."
"Thứ ba, chỉ cần đào được viên đá màu đỏ ở trong động mỏ, bất luận lớn nhỏ, đều có thể giành được tư cách tu tiên, sau này có vinh hoa phú quý hưởng không hết."
Nghe vậy, trên quảng trường vang lên tiếng xôn xao, Trần Mục lại khẽ lắc đầu, trên đời nào có loại chuyện tốt này, có điều hắn lại cảm thấy hứng thú với viên đá màu đỏ trong miệng trung niên hắc giáp, đó chắc chắn là đồ vật rất quý giá.
Rất nhanh tráng hán trên quảng trường được chia làm rất nhiều tổ, mười người một tổ, còn sắp xếp người dẫn đầu, phụ trách giới thiệu công việc cho bọn họ kỹ lưỡng hơn.
Trần Mục và chín tráng hán khác được người trung niên dẫn đầu mang đi, người dẫn đầu gọi là Dương Minh, chỉ là Kiếm Tông bình thường, tu vi cũng không cao: "Sau khi các ngươi tiến vào hầm mỏ, phải chú ý khoáng thạch chung quanh, nếu như tìm được khoáng thạch màu đỏ thì mau chạy ra ngoài, lưu lại càng lâu ở bên trong thì càng nguy hiểm."
Có tráng hán nghi ngờ nói: "Không phải nói không thể quay đầu sao? Bọn ta không quay đầu làm sao ra được?"
Dương Minh mỉm cười nói: "Đơn giản, đi ngược thì ra được rồi, nhớ kỹ, đừng quay đầu lại."
Có tráng hán hiếu kỳ nói: "Cái viên đá màu đỏ kia có tác dụng gì?"
Dương Minh nhíu mày, quát lớn: "Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi, đó chính là đồ tốt, còn phải đưa đến Tiên thành trên trời, cho những đại nhân vật kia, nếu như các ngươi có thể tìm được một khối, thì nửa đời sau không cần lo nữa!"
Trần Mục nghe đến đây, hắn đã có cách tiến vào Tiên Thành viễn cổ, Dương Minh sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi, đợi lát nữa có lẽ sẽ sắp xếp bọn họ tiến vào hầm mỏ.
Những tráng hán còn lại đều không ngủ được, lúc bọn họ nói chuyện, Trần Mục đã biến mất.
Trong cung điện trong thành.
Trung niên hắc giáp chắp tay sau lưng, vẻ mặt hắn ta ngưng trọng nói: "Hiện tại thợ mỏ càng ngày càng ít, đường hầm mỏ càng ngày càng sâu, sản lượng hồng thạch càng ngày càng thấp."
Trong điện còn có vị lão giả, ông ta đang lắc đầu: "Phía trên giục vô cùng gấp, nếu như không thể cung cấp đủ hồng thạch, chúng ta đều sẽ chịu trách phạt."
Trung niên hắc giáp trầm giọng nói: "Còn tiếp tục như vậy nữa, chúng ta chỉ có thể ra ngoài bắt phàm nhân trở về."
Bất chợt, Trần Mục xuất hiện ở trong cung điện, đồng tử của trung niên hắc giáp đột nhiên rụt lại, hắn ta phát giác được áp lực đáng sợ, cơ thể không tự chủ mà quỳ xuống.
Lão giả thân mặc bạch y đồng thời quỳ xuống, bọn họ đều là cường giả Kiếm Thánh, vậy mà đối mặt với uy áp của Trần Mục, ngay cả suy nghĩ phản kháng bọn họ cũng không dám có.
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Các ngươi còn muốn bắt phàm nhân? Xem ra các ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì."
Trung niên hắc giáp trầm giọng nói: "Đại nhân, nơi này là địa bàn của Cổ thành, nếu như ngươi làm loạn, cường giả bên trên tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Ha ha, muốn sống, thì trả lời câu hỏi của ta."
"Đã rõ."
Trung niên hắc giáp và lão giả nhao nhao gật đầu.
Trần Mục không giận tự uy, hai người không ngừng run rẩy, giống như là đụng phải cường giả đến từ Cổ thành.
"Hồng thạch trong động mỏ là cái gì?"
"Đại nhân, ta cũng không rõ, nghe nói hồng thạch là do máu của đại năng ngưng tụ mà thành."
Lão quái vật của Tiên Thành viễn cổ đều cần, vậy nhất định là thứ không đơn giản, Trần Mục hỏi tiếp: "Tại sao lại để phàm nhân đào quặng?"
Lão giả cung kính nói: "Đại nhân, trong động mỏ có quỷ dị, tu tiên giả tiến vào nhất định sẽ phải chết, đã có rất nhiều cường giả chết ở trong động mỏ, vì phòng ngừa quỷ dị xuất hiện, nên cấm tu tiên giả tiến vào."
Trần Mục tiếp tục hỏi: "Các ngươi đưa hồng thạch đến Tiên Thành viễn cổ như thế nào?"
Nam tử trung niên trầm giọng nói: "Cứ cách bảy ngày, phía trên đều sẽ có cường giả xuống."
Chương 660 Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực (1)
"Các ngươi có đi vào Tiên Thành viễn cổ không?"
"Không thể, cần có lệnh bài, tiên sứ cũng cần dựa vào lệnh bài mới có thể ra vào Cổ thành."
Trần Mục nhẹ gật đầu: "Tiên sứ bao lâu nữa mới đến hầm mỏ? Còn nữa, làm thế nào để rời khỏi bí cảnh."
Hắn còn chưa phát hiện cửa ra vào của bí cảnh, đài truyền tống chỉ có thể vào, không thể ra, hơn nữa cái bí cảnh này rất kiên cố, muốn đánh xuyên qua rất khó.
Lão giả thành thật trả lời: "Tiên sứ khoảng ngày mai sẽ đến, Cổ thành có truyền tống trận thông tới ngoại giới."
Trung niên hắc giáp khẽ thở dài: "Số lượng hồng thạch bọn ta đào ra vẫn chưa đủ, hôm nay còn phải phái lượng lớn phàm nhân vào hầm mỏ thu thập hồng thạch mới được."
"Mang ta đi xem hồng thạch."
"Cái này…"
Trung niên hắc giáp và lão giả đưa mắt nhìn nhau: "Đại nhân, nếu như hồng thạch bị mất…"
Trần Mục lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, hai người không còn dám nhiều lời, trung niên hắc giáp trầm giọng nói: "Đại nhân, hồng thạch ở trong rương phía sau người."
Trong cung điện có cái rương màu đen, cái rương này rất bất phàm, có thể ngăn chặn Trần Mục nhìn trộm, ngay cả hắn cũng không có chú ý, rất nhanh cái rương bị mở ra.
Bên trong đặt một đống hồng thạch rải rác, đều rất nhỏ, lớn nhất cũng chỉ cỡ bằng móng tay, Trần Mục có thể cảm nhận được nguyên khí sinh mệnh dồi dào ẩn chứa bên trong hồng thạch.
Trần Mục có thể cảm thấy được hồng thạch không đơn giản, giống như đại dược, có thể kéo dài tuổi thọ, có thể bổ sung căn nguyên sinh mệnh, hắn cầm lấy một khối, sau đó luyện hóa.
Khối hồng thạch kia nhanh chóng hóa thành bột mịn.
Trung niên hắc giáp và lão giả đều khiếp sợ, hắn cư nhiên lại dám động vào hồng thạch, đây chính là đối địch với đại năng của Cổ thành, tu vi của Trần Mục cũng không có gia tăng, nhưng Hồng Mông Thụ nhanh chóng sinh trưởng, trong hồng thạch ẩn chứa lượng lớn căn nguyên sinh mệnh.
Cường giả Tiên Thành viễn cổ cần những thứ này, chứng tỏ thân thể của bọn họ có vấn đề, cần hồng thạch mới có thể kéo dài tính mạng, bọn họ tọa trấn Cổ thành, có lẽ là có nguyên nhân khác.
Sản lượng hồng thạch quả thật rất ít, thậm chí có thể nói là hạt cát trong sa mạc, Trần Mục trực tiếp lấy đi tất cả hồng thạch, trung niên hắc giáp và lão giả giận mà không dám nói gì: "Đại nhân, ngươi làm như thế sẽ chọc giận cường giả Cổ thành, ta khuyên ngươi đừng làm như vậy."
Trần Mục mỉm cười nói: "Nếu các ngươi đã thiếu hồng thạch, vậy ta tới đào giúp các ngươi."
Vẻ mặt của trung niên hắc giáp và lão giả kinh ngạc, bọn họ hoảng sợ nói: "Ngài muốn vào hầm mỏ?"
Trần Mục đóng dấu hai đạo năng lượng lưu ở trên người trung niên hắc giáp và lão giả: "Để những phàm nhân kia ở lại trong thành, ta lưu lại ấn ký ở trên người các ngươi, nếu như thông minh, thì coi như không có chuyện gì xảy ra."
Trung niên hắc giáp và lão giả liên tục gật đầu, hiện tại bọn họ chỉ hy vọng Trần Mục có thể chết ở trong động mỏ, dù sao thì tu tiên giả tiến vào hầm mỏ đều không thể sống sót.
Một mình Trần Mục đi vào hầm mỏ.
Trung niên hắc giáp và lão giả nhìn Trần Mục đi vào hầm mỏ, hai người đưa mắt nhìn nhau, nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu gặp phải tình huống như này.
"Làm sao bây giờ?"
"Hi vọng sau khi hắn chết, ấn ký có thể biến mất, chúng ta vẫn là chờ tiên sứ giáng lâm đi."
Hai người không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hầm mỏ, hi vọng Trần Mục có thể chết ở bên trong, nếu lại xuất hiện biến cố nữa, thì bọn họ không có cách nào bàn giao.
Vách tường trong hầm mỏ có đèn dầu, bên trong rất ấm áp, hướng vào đường hầm mỏ, sâu không thấy đáy.
Thiên Nhãn Thông của Trần Mục mất đi hiệu lực ở trong động mỏ, hắn đi vào hầm mỏ liền phát giác được kỳ lạ, càng vào chỗ sâu, cảnh giới giảm xuống càng nhanh.
Rất nhanh thần trí của hắn không cách nào phóng ra ngoài được nữa, chỉ có thể dùng mắt thường nhìn thấy ánh lửa ở chỗ sâu trong hầm mỏ.
Trần Mục không lùi bước, hắn tiếp tục đi vào, cảnh giới trực tiếp giảm xuống đến phàm cảnh: "Khó trách lại dùng phàm nhân đào quặng, tu tiên giả cũng sẽ biến thành phàm nhân."
Sau khi đến được chỗ sâu trong hầm mỏ, hai bên đường hầm mỏ không có đèn, nhưng bên trong đường hầm mỏ vẫn có ánh sáng màu đỏ, vừa vặn có thể thấy rõ chung quanh.
Trần Mục đang tìm kiếm hồng thạch, nhưng hắn không phát hiện ra, chỉ có thể đi tới chỗ sâu hơn.
Cấm chế chung quanh rất đặc biệt, Trần Mục giống như là trải qua hóa phàm kiếp, một thân đạo hạnh biến mất, tiên lực kinh thiên động địa không có cách nào phóng thích ra.
Trần Mục dùng lực nện nắm đấm vào trên vách đá trong hầm mỏ, hầm mỏ không lung lay tí nào, nhưng mà phía trên nắm đấm của hắn lại xuất hiện vết máu màu đỏ.
"Thú vị!"
Nhục thân của Trần Mục không thể phá vỡ, có thể chống chọi trực diện với binh khí Tiên Vương, nhưng lại bị thương ở chỗ này.
Cấm chế ở nơi này đặc biệt, không phải phong ấn tu vi đơn giản, là hóa phàm chân chính, nhục thân mà Trần Mục vẫn lấy làm kiêu ngạo ở chỗ này lại trở nên bình thường.
Trần Mục không căng thẳng, thức hải của hắn không bị ảnh hưởng, Hồng Mông Thụ trong cơ thể cũng vẫn còn, nếu thật sự có nguy hiểm, hắn còn có thể thôi động Trấn Thiên Ấn.
Người bình thường tiến vào hầm mỏ cửu tử nhất sinh, Trần Mục đi lâu như vậy, còn không có trông thấy thi thể: "Chẳng lẽ là ta vẫn chưa đi đến khu vực quỷ dị?"
Đừng nói thi thể, Trần Mục ở trong động mỏ còn chưa phát hiện vật chất sinh mệnh của nhiệm vụ.
Trần Mục tăng tốc hướng về phía trước, không lâu sau, hắn phát hiện viên đá màu đỏ ở bên trong đường hầm mỏ, đó chính là hồng thạch mà đại năng Tiên thành cần.
Vừa vặn cỡ bằng móng tay.
"Không đúng!"
Trần Mục ngắm nghía hồng thạch.
Đường hầm mỏ này chắc chắn không phải do người bình thường đào ra, là bút tích của đại năng, hay là hình thành tự nhiên, Trần Mục cũng không thể xác định được.
Nhưng khẳng định là cái đường hầm mỏ này có lai lịch, đèn đuốc ở bên ngoài hẳn là sau này mới làm.
Càng tiến về trước, hồng thạch càng nhiều, Trần Mục bắt đầu thu thập hồng thạch ở mặt đất và trên vách đá đường hầm mỏ, sau một lát, hắn từ bỏ việc thu thập.
Bởi vì số lượng hồng thạch trên mặt đất quá nhiều.
Trần Mục đi về phía chỗ sâu trong đường hầm mỏ, phát hiện hồng thạch ở chung quanh càng ngày càng nhiều, thậm chí có viên còn lớn chừng quả trứng gà, số lượng cũng càng ngày càng nhiều.