-
Chương 661-665
Chương 661 Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực (2)
Hồng thạch ở trong rương đen đều không to như vậy, đủ để chứng minh những thợ mỏ kia chưa từng đi tới khu vực này, hoặc là nói từng tới thì cũng không thể rời đi.
Trần Mục nghĩ đến câu nói được nghe nhiều lần kia, đừng quay đầu lại, lúc này hắn muốn quay đầu nhìn xem, muốn biết trong động mỏ rốt cuộc có quỷ dị hay không.
Lúc hắn muốn muốn quay đầu lại, xương sống lưng không khỏi phát lạnh, sau đó thân thể cứng đờ.
"Phu quân."
Tiếng gọi khẽ khàng vang lên.
Trần Mục nghe thấy giọng nói của Khương Phục Tiên.
Đạo tâm của hắn kiên định, biết thê tử Phục Tiên không có khả năng xuất hiện ở đây lúc này.
Trần Mục không có cách nào phóng thần thức ra ngoài, không thể xác định sau lưng là cái gì, hắn không tùy tiện quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, ý thức thông qua Trấn Thiên Ấn xem xét sau lưng, chẳng phát hiện gì cả.
"Phu quân."
Vẫn là tiếng gọi dịu dàng.
Hồng thạch chung quanh càng ngày càng nhiều, Trần Mục thu gom được lượng lớn hồng thạch phẩm chất cực ưu, bên trong những viên đá này ẩn chứa đại lượng căn nguyên sinh mệnh, lấy ra ngoài, có thể khiến vô số cường giả lão bối điên cuồng.
"Tiểu sư đệ!"
"Sư tỷ sắp tức giận rồi!"
Quá trình Trần Mục thu thập hồng thạch vốn là rất nhàm chán, nhưng mà nghe được giọng nói của Khương Phục Tiên, cảm thấy rất thú vị, thậm chí vừa cười vừa nói: "Sư tỷ, nàng có thể hát một bài cho ta nghe không?"
"Được thôi!"
Sau lưng có tiếng ca vang lên, là thanh âm của Khương Phục Tiên, rất mỹ diệu, Trần Mục có chút ngoài ý muốn, trước kia thê tử Phục Tiên chưa từng hát bài hát này.
Trần Mục không quay đầu lại, hắn tiếp tục hướng về phía trước, hồng quang chung quanh càng ngày càng đậm, hơn nữa hồng thạch chung quanh đều có cỡ bằng nắm tay, hắn cảm giác được Hồng Mông Thụ đều đang xao động.
Trần Mục mở tay ra, Hồng Mông Thụ sinh ra từ trong lòng bàn tay hắn, điên cuồng hấp thu căn nguyên sinh mệnh bên trong hồng thạch, hồng thạch chung quanh không ngừng biến mất.
Hồng Mông Thụ đang nhanh chóng sinh trưởng.
"Phu quân, sao chàng lại không để ý tới ta?"
Trần Mục bỗng nhiên tê cả da đầu, hắn cảm thấy có thứ ôm lấy hắn từ phía sau, cúi đầu liền nhìn thấy đôi tay trắng nõn như ngọc, cảm giác rét lạnh kia giống như được thê tử Phục Tiên ôm lấy.
Trong động mỏ yên tĩnh im ắng.
Ý thức của Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn quan sát hầm mỏ, phía sau hắn căn bản không có người, chẳng lẽ cảm giác của mắt thường và thân thể đều là ảo giác?
"Phu quân, ta nhớ chàng."
"Sư tỷ, ta cũng nhớ nàng."
Trần Mục không có hoảng loạn, hắn dậm bước hướng về phía trước, lại không cách nào thoát khỏi được trói buộc của đôi tay ngọc kia, đây không phải là ảo giác, có lẽ là cấm chế, có lẽ là sinh linh thật sự tồn tại, hai loại trước còn tốt, nếu như là loại thứ ba, khẳng định là rắc rối lớn.
Hồng Mông Thụ phóng ra Hồng Mông Tử Vụ, Trần Mục cũng bị bao phủ, ở dưới phạm vi của Hồng Mông, đôi tay ngọc kia vẫn tồn tại như cũ, ôm chặt hắn.
Trần Mục nghĩ ra cách, hắn đột nhiên lui lại, nhưng lại đụng vào thứ mềm mại.
"Hừ, chàng muốn ăn đòn đúng không."
"Nếu ngươi thật sự là sư tỷ thì tốt biết bao nhiêu!"
"Tiểu sư đệ, chàng chắc chắn là không phải ta?"
Đạo tâm Trần Mục kiên định, hắn không tin phía sau là Khương Phục Tiên, bình tĩnh nói: "Ta biết ngươi không phải sư tỷ, buông tay đi."
Đôi tay ngọc kia thật sự buông ra, Hồng Mông Thụ trở lại trong cơ thể Trần Mục, hắn có một ý nghĩ to gan.
Trần Mục biết sau lưng không phải Khương Phục Tiên, hắn vẫn lựa chọn quay người, muốn biết quỷ dị của cái đường hầm mỏ này đến cùng là cái gì.
Đập vào mắt chính là váy tuyết chạm đất cao quý, sau đó là thân thể mềm mại thon dài hoàn mỹ, dung nhan tuyệt mỹ kia, đôi mắt xanh biếc, khuynh quốc khuynh thành, hoàn toàn chính là dáng vẻ của Khương Phục Tiên.
Trần Mục có chút thất thần, kế tiếp hắn đánh giá chung quanh, khẽ cười nói: "Đây chính là quỷ dị?"
"Khương Phục Tiên" trước mặt hơi hơi chớp mắt, ngay cả động tác cũng giống như thật, trong mắt nàng ta có chút đắc ý: "Trên đường vòng về, chỉ cần quay đầu, thì sẽ thất bại, cái giá phải trả là ngươi phải bị nhốt vào Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực."
"Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực?"
Trần Mục đã từng nghe nói, nơi đó là địa phương phong ấn Ma Thần và cấm kỵ tồn tại.
Lúc hắn đi vào bí cảnh vẫn còn đang suy nghĩ phong ấn địa ở nơi nào, không nghĩ tới lại ở chỗ này.
Trước mắt đột nhiên tối om.
Trần Mục hạ xuống trong bóng đêm, hắn vốn định thôi động Trấn Thiên Ấn, lại phát hiện ra ánh sáng.
"Đó là cái gì?"
Thiên Nhãn Thông của Trần Mục bỗng nhiên khôi phục, hắn nhìn thấy cảnh tượng ở phía xa, vật thể đang phát sáng chính là thần thú viễn cổ Kim Ô hai cánh ba chân.
Cách từ rất xa cũng có thể cảm nhận được sự hung uy của Kim Ô, sức mạnh của Trần Mục hoàn toàn khôi phục, nhưng ở chỗ này có vẻ như hoàn toàn không đáng chú ý.
Hung Thú viễn cổ bị giam cầm trong truyền thuyết, bị cầm tù ở trên hòn đảo lơ lửng, diện tích của hòn đảo kia to lớn, bên trên có ngàn núi vạn suối, cỏ cây phong phú, còn có đủ các loại sinh linh.
Trần Mục có thể cảm giác được, đó là sinh linh tồn tại chân thật, ở trên hòn đảo kia có rất nhiều bách tính bình thường, lấy tráng hán làm chủ.
"Thợ mỏ không thể đi ra?" Trần Mục tới gần hòn đảo lơ lửng, hắn nhìn thấy bốn phía chung quanh hòn đảo lơ lửng còn có mấy hòn đảo nhỏ, trên đó nhốt hung thú, có Phong Long há mồm phun ra cuồng phong, có Thủy Long ngẩng đầu giáng xuống mưa to, khí hậu trên hòn đảo thay đổi tùy theo.
Gần đó còn có Hỏa Long và Băng Long chiếm giữ, trong cơ thể bọn nó ẩn chứa huyết mạch Thần tộc cường đại, còn nồng đậm hơn cả Chân Long Huyết Mạch trong cơ thể Trần Mục.
"Đây là phong ấn địa?"
Trần Mục bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
"Rất lâu không có tu tiên giả xuất hiện rồi." Giọng nói của Thương lão truyền đến, Trần Mục giương mắt nhìn lên, ở đỉnh núi chính giữa hòn đảo lơ lửng, có vị lão giả ngồi trước bàn cờ, trông có vẻ rất bình thường.
Lão giả thân mặc bạch bào, hai mắt bị tóc trắng lộn xộn che khuất, trên người ông ta không có tần sóng năng lượng, khi nãy Trần Mục không có phát hiện ra tồn tại của lão giả, có thể cảm nhận được sự đáng sợ của ông ta.
Chương 662 Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực (3)
Trần Mục chắp tay với lão giả: "Lão tiền bối, nếu như có quấy rầy, xin được lượng thứ."
Lão giả mỉm cười lắc đầu: "Đúng lúc lão phu đang nhàm chán, tới đánh hai ván cờ với ta."
Trần Mục dịch chuyển đến đỉnh núi, khom mình hành lễ, sau đó ngồi xuống, lão giả sắp xếp lại bàn cờ, khóe miệng mang theo ý cười: "Tiểu hữu, mời ngươi trước."
"Được."
Trần Mục mỉm cười gật đầu, hắn không giả cảm nhận được sát ý ở trên người lão, bèn cầm quân đen đi trước.
Tốc độ hai người đánh cờ rất nhanh, rất nhanh trên bàn cờ xuất hiện hai con đại long đen trắng, chém giết lẫn nhau.
Phong cách đánh cờ của Trần Mục là tấn công mạnh mẽ, thế công hung mãnh, lão giả am hiểu phòng ngự, không ngừng bố cục.
Hắc Long bị Bạch Long dần dần từng bước xâm chiếm, Trần Mục ở thế yếu, hắn vẫn lựa chọn mạnh mẽ tấn công như cũ, hoặc là thua rất thảm, hoặc là đồ sát Bạch Long chuyển bại thành thắng.
Trên mặt lão giả ẩn chứa ý cười, cái này thú vị hơn ông ta tự đánh cờ với chính mình nhiều.
Chém giết trên bàn cờ rất đặc sắc, nhưng mà Hắc Long của Trần Mục chưa thể giết được long, Bạch Long đứng vững trước những cú đánh mãnh liệt của Hắc Long, cuối cùng thắng được ván cờ.
"Tiểu hữu, đã nhường rồi."
"Tiền bối, là ta tài nghệ không bằng người."
Lão giả đánh giá Trần Mục, cười hỏi: "Lấy đạo tâm của ngươi, không cần phải vào đây mới đúng!"
"Tiền bối, không biết xưng hô như thế nào?"
"Trí nhớ không tốt, chỉ nhớ rõ có chữ Tần, có lẽ cũng không có ai biết ta là ai, bọn họ đều gọi ta là Tao lão đầu, ngươi cũng có thể gọi như vậy."
Bọn họ? Trần Mục nghe được ẩn ý trong lời nói, hắn có thể xác định những tráng hán này không có cách nào tiếp xúc được với lão giả: "Tần lão tiền bối, trong này còn có Ma Thần?"
Tần lão gật đầu: "Đúng vậy, trước kia bọn họ thường xuyên đến làm ầm ĩ, gần đây ngược lại là rất an tĩnh."
Trần Mục ngẩng đầu, nhìn Kim Ô và Thần Long bị giam cầm, liền có thể hiểu rõ sự cường đại của lão giả trước mắt, hắn nghi ngờ nói: "Tiền bối, ngài bị nhốt như nào thế?"
Tần lão cười lắc đầu: "Là ta nhốt bọn họ, nhốt những sinh linh cấm kỵ này."
Vẻ mặt Trần Mục khiếp sợ nói: "Tần lão tiền bối, phong ấn địa đều là bút tích của ngươi?"
"Cũng không phải, cũng không phải, Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực là do Thần Đế lưu lại, vừa lúc có thể đối phó với Thần tộc, chỉ cần phong ấn địa tồn tại, thì sinh linh ở nơi này liền có thể bất tử bất diệt!" Tần lão mỉm cười nói.
Trần Mục hiếu kỳ nói: "Tần lão tiền bối, ngươi nói ngươi nhốt bọn họ, vậy ngươi có cách rời đi không?"
Tần lão lắc đầu cười khẽ: "Lão phu là tự nguyện tiến vào, dù sao ở chỗ này có thể bất tử bất diệt, cũng không có cách rời đi, nếu như có thể dễ dàng rời đi, nơi này cũng sẽ không phong ấn nhiều cường giả như vậy."
Trần Mục không có tự loạn trận cước, hắn nghĩ tới vừa rồi lão giả từng nhắc đến nơi này là do Thần Đế năm đó kiến tạo, Trấn Thiên Ấn có lẽ có thể giúp đỡ hắn rời khỏi nơi này.
Tần lão vừa cười vừa nói: "Ta từng gặp Chí Tôn tự cho mình là siêu phàm, cũng đã gặp Ma Thần bướng bỉnh bất thuần, thời điểm bọn họ bị phong ấn cũng không có bình tĩnh như ngươi."
Trần Mục ngắm nhìn bốn phía, vốn không hề phát giác ra khí tức của cường giả, chỉ cảm thấy khu vực ngoài hòn đảo lơ lửng yên tĩnh đến đáng sợ, Tần lão mỉm cười nói: "Những tên kia đều lựa chọn ngủ say, dù sao ở chỗ này đối với bọn họ mà nói thì rất đau khổ, bao gồm cả phàm nhân ở nơi này."
"Thì ra là thế."
Trần Mục nhìn nơi sâu trong bóng tối, Ma Thần và sinh linh cấm kỵ ở xung quanh đang ngủ say, nhưng mà lão giả có thể sinh hoạt ở chỗ này thoải mái như thế, tất nhiên cũng rất mạnh.
"Tần lão tiền bối, ngươi là cảnh giới gì?" Trong mắt Trần Mục mang theo hiếu kỳ.
Tần lão khẽ cười nói: "Đế cảnh."
Trần Mục trừng to hai mắt, Đế cảnh, đó là cảnh giới trong truyền thuyết, lão Chu chẳng qua cũng chỉ là Chí Tôn: "Vãn bối có mắt không tròng, hoá ra tiền bối là cường giả tuyệt đỉnh."
"Đại Đế không tính là tuyệt đỉnh, cùng lắm là bán bộ tuyệt đỉnh, nửa bước sau cùng này, xa không thể chạm." Tần lão lắc đầu, mỉm cười tự giễu.
Đối với Trần Mục mà nói, đây đã là cường giả đứng đầu, có thể đánh cờ với ông ta cũng là một loại vinh hạnh.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Tiền bối, ta còn có chuyện rất quan trọng, không thể lưu lại ở nơi này."
Tần lão mỉm cười gật đầu: "Tới chỗ này cho dù là tu tiên giả, Ma Thần, hay là người bình thường, đều muốn rời khỏi, cái này rất bình thường."
Trần Mục lấy Trấn Thiên Ấn ra, bỗng nhiên không gian chấn động, toàn bộ Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực đều đang rung chuyển.
Trong mắt Tần lão ẩn chứa sự kinh ngạc: "Khó trách lão phu không cách nào nhìn thấu được tu vi của ngươi."
Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn kết nối với Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực, Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực đáp lại, hắn tìm được phương pháp mở ra Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực.
Trong bóng tối không ngừng có con mắt mở ra, những con mắt kia chói loá giống như sao lớn, Trần Mục có loại ảo giác như là rơi vào hầm băng, hắn bị rất nhiều cường giả chú ý tới.
Không ngừng có u sương tới gần đỉnh núi, còn có thần mang phá không mà đến, từng tên từng tên cường giả đáp xuống hòn đảo lơ lửng, Tần lão đứng lên nói: "Đều là khách hiếm gặp."
Trần Mục tay cầm Trấn Thiên Ấn, vẻ mặt hắn thong dong, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ba mươi ba tên Ma Thần, trong đó còn có hai tên Cửu giai Ma Thần, cửu nhị và cửu tứ, ba tên Bát giai Ma Thần, bát ba, bát lục, bát bát.
Chọn bừa một tên Ma Thần cũng có thể khiến cho Tiên giới đại loạn, nhưng mà ở trong này lại có đến ba mươi ba tên Ma Thần.
Ngoại trừ Ma Thần, Trần Mục còn nhìn thấy lượng lớn cường giả nắm giữ huyết mạch Thần tộc, thậm chí còn có đại năng Thần tộc, nam thần khôi ngô đầu đầy hỏa diễm, nữ thần gợi cảm tay cầm băng trượng, tiểu hòa thượng có ba con mắt.
Chọn bừa một tên cường giả trong này ra, đều có thể làm cho Trần Mục nhức đầu không thôi.
Tần lão ngăn ở trước người Trần Mục: "Sao, giáo huấn trước kia còn chưa đủ?"
Cửu Tứ Ma Thần thân hình cao lớn uy mãnh, hắn ta nhìn Trấn Thiên Ấn trong tay Trần Mục, nhàn nhạt nói: "Đó là đồ vật của Thần Đế, tại sao lại ở trong tay ngươi?"
Chương 663 Rời Khỏi Phong Ấn Địa (1)
"Nhặt được."
Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh nói.
Viêm đầu đại thần để trần hai tay, lộ ra cơ bắp tráng kiện, toàn thân tản ra uy áp mạnh mẽ, may mà có Tần lão cản ở phía trước, nên Trần Mục không bị ảnh hưởng.
Viêm đầu đại thần khom người nói: "Nếu ngươi đã có Trấn Thiên Ấn, vậy chính là người thừa kế Thần Đế chọn trúng, Viêm Sát ta thân là đại thần Thần tộc, nguyện ý đi theo đại nhân."
Nữ thần tay cầm băng trượng, một tay che ngực, hơi khom người, giọng nói êm dịu: "Băng Thanh ta là hậu nhân của chí cao thần, nguyện đi theo đại nhân."
"Hư Ảnh, nguyện đi theo đại nhân, ta là hậu nhân của chí cao thần không gian." Trong bóng tối truyền đến thanh âm trầm thấp, cả người đại thần giấu trong bóng tối.
Cửu Nhị Ma Thần không khỏi cười lạnh nói: "Ha ha ha, đám nhu nhược các ngươi này, tiểu tử, ngươi cảm thấy bọn họ thật sự sẽ nghe ngươi chỉ huy?"
"Ha ha, thì ra các đại thần cao quý lại hèn mọn như thế, vậy mà lại quỳ gối trước tu tiên giả." Cửu Tứ Ma Thần cũng phát ra lời trào phúng khinh thường.
Trần Mục chú ý tới, lấy số lượng ba vị đại thần cầm đầu Thần tộc cũng không ít, nhưng ở bên ngoài, Mạn Đà La lại không nhận Trấn Thiên Ấn của hắn.
Những Thần tộc này rất có khả năng là muốn lợi dụng hắn để rời khỏi Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực, sau khi rời khỏi nơi này, nói không chừng bọn họ còn sẽ trở mặt, đến lúc đó chắc chắn là rắc rối lớn.
Lúc này có lão giả hình dáng trẻ con đi tới, ông ta ho khan nói: "Tiểu hữu, chúng ta đều là tu tiên giả, chỉ có chúng ta sẽ không hại ngươi."
Lão giả kia tóc bạc mặt hồng hào, khom người, dáng người thấp nhỏ, nhưng Trần Mục có thể cảm giác được, đây tuyệt đối là một vị đại năng, Tần lão nhàn nhạt nói: "Lão Tôn, ngươi mất đi nhân tính, không nên rời khỏi nơi này."
Lão giả được gọi là lão Tôn lập tức tức giận, ông ta trừng to mắt, cả hòn đảo lơ lửng đều đang lắc lư, Thần Long chiếm cứ đảo nhỏ cũng đang run lẩy bẩy.
Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh, hắn thu hồi Trấn Thiên Ấn, sau đó bay vọt lên trời, trực tiếp đối mặt với đông đảo đại năng, trong mắt cường giả chung quanh đều ẩn chứa vẻ tham lam.
Bọn họ bị phong ấn tháng năm vô tận, khát vọng tự do, thời gian ở chỗ này sống không bằng chết, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ mất hy vọng.
Trần Mục mắt sáng như đuốc, hắn cường thế nói: "Ta có biện pháp ra ngoài, quyền quyết định thuộc về ta, các ngươi muốn ra ngoài, phải nghe theo ta!"
Trần Mục đứng trên chỗ cao, bạch y bay phất phới trong gió, hắn phong thần tuấn lãng, ánh mắt kiên định không bị đại năng xung quanh chấn nhiếp chút nào.
Cường giả xung quanh nhìn chằm chằm như hổ đói, thế lực của bọn họ không yếu hơn Chí Tôn của Thái Thanh Tiên Cung, thậm chí còn mạnh hơn, nếu như bọn họ thoát ra ngoài, Tiên giới chắc chắn sẽ đại loạn.
“Ta không biết tại sao các ngươi bị nhốt lại, nhưng nếu các ngươi muốn ra khỏi đó thì buộc phải nghe theo ta.” Trần Mục nói với thái độ cường thế.
Viêm Sát khom người ôm quyền, mỉm cười nhiệt tình nói: “Đại nhân, chúng ta nguyện ý nghe theo ngài.”
Lão giả khom còng chắp tay cười lớn: “Tiểu hữu, lão phu cũng sẵn lòng cống hiến sức lực cho ngươi.”
“Các ngươi không cần lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần ký khế ước chủ tớ với ta thì ta sẽ mang các ngươi ra ngoài.” Trần Mục đứng chắp tay sau lưng, hắn cố ép mình bình tĩnh, đối mặt với nhiều đại lão như vậy nói không căng thẳng chắc chắn là giả.
Xung quanh bỗng nhiên trở nên yên lặng, ngay cả những Thần tộc bày tỏ thiện chí đầu tiên cũng không tỏ thái độ gì.
Tần lão không khỏi cười lắc đầu: “Rất nhiều người trong số bọn họ là bị Thần Đế phong ấn, ngay cả Thần Đế cũng không phục, ngươi cảm thấy những tên này sẽ phục ngươi?”
Trần Mục cũng chưa từng nghĩ bọn họ đều sẽ phục tùng, nếu như có thể lừa được một hai vị ác ôn thì cũng tốt, nhưng hiện giờ xem tình hình vốn chẳng có đại lão nào nguyện ý.
Lúc Thần Đế còn tồn tại, chư thần chỉ tuyên thệ sẽ trung thành với thần đình, bọn họ cũng không phải là quan hệ chủ tớ, Trần Mục vậy mà lại muốn bọn họ ký kết khế ước chủ tớ.
Khóe miệng Cửu Nhị Ma Thần hiện lên ý cười giễu cợt: “Tiểu tử đáng yêu, ngươi cảm thấy có được Trấn Thiên Ấn là có thể nắm giữ vận mệnh của chúng ta?”
Đôi mắt đẹp của Băng Thanh khẽ híp lại, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, ta thề với tư cách của thần, cống hiến sức lực cho ngài, giúp đỡ ngài dọn sạch chướng ngại, đăng lâm tuyệt đỉnh!”
Hư Ảnh phụ họa nói: “Không sai, chúng ta có thể hợp tác, có lợi cho cả hai bên.”
Tiểu hòa thượng ba mắt chắp hai tay trước ngực, khom người hành lễ nói: “Thí chủ, nếu như người mang tiểu tăng rời đi, ta có thể dùng thần thông Vạn Pháp Bất Xâm của phật môn để trao đổi.”
Có Tiên Đạo đại năng giẫm lên kiếm quang bay tới, đằng sau có vạn kiếm lượn quanh giống như kiếm hải: “Tiểu hữu, đưa bản tôn ra ngoài, không chỉ có thể bảo vệ ngươi trăm năm không lo nghĩ mà còn có thể dạy ngươi nhất kiếm phá vạn pháp.”
Trần Mục có thể cảm nhận được cảm giác áp bức mãnh liệt, những cường giả này đều chẳng phải kẻ tốt gì, duy chỉ có Tần lão là chất phác như xưa, cho hắn cảm giác hòa nhã dễ gần.
“Ta không thể tin tưởng các ngươi.”
Rất có khả năng Trần Mục vừa thả bọn họ ra ngoài, những người này sẽ lấy oán báo ân ngay.
Tiểu hòa thượng ba mắt lấy pháp chỉ kim sắc ra, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thí chủ, đây là pháp chỉ của Pháp chủ, chỉ cần tuyên thệ với pháp chỉ, nếu đệ tử Phật tộc làm trái sẽ vạn kiếp bất phục.”
Pháp chỉ kim sắc quét ngang bầu trời, sau đó Phạn âm tràn ngập, phật quang chiếu sáng khắp nơi như thể có Đại Phật kim sắc xuyên qua thời không, nhìn xuống chúng sinh, Trần Mục cảm nhận được lực lượng hùng vĩ của thời không, ngay cả Ma Thần và sinh linh cấm kỵ cũng đều cau mày.
Tần lão khẽ gật đầu: “Quả thực là bút tích của Phật chỉ, nhưng chỉ có hiệu quả với Phật tộc.”
Trần Mục cũng từng nhìn thấy trong cổ tịch, hắn mỉm cười nói: “Tiểu hòa thượng, ra tay tương trợ trong những lúc ta cần giúp đỡ, ta sẽ mang ngươi ra ngoài.”
Tiểu hòa thượng ba mắt chắp hai tay trước ngực, trong mắt tản ra kim quang nói: “Tiểu tăng Kim Thiền tuyên thệ với Phật chỉ, nếu thí chủ gặp nạn nhất định sẽ ra tay tương cứu.”
Chương 664 Rời Khỏi Phong Ấn Địa (2)
Sau đó pháp chỉ tan rã, hóa thành lưu quang biến mất trên bầu trời, Trần Mục vẫy tay, sau đó Kim Thiềm bước tới phía trước, xuất hiện bên cạnh hắn.
Trần Mục nhìn cái đầu trọc của Kim Thiền, bên trên có tám vết sẹo hình vòng kim sắc, chỉ ở giữa là không có, trong ghi chép của cổ tịch, chín vết sẹo vòng kim sắc chính là chí cao phật, tám vết sẹo vòng cũng có thể thấy được tiểu hòa thượng này không đơn giản.
Giữa thiên địa có rất nhiều truyền thừa, Thần tộc rất đặc biệt, không phải thông qua huyết mạch mà là thông qua phật pháp.
Cửu Tứ Ma Thần đột nhiên tiến lên phía trước, bầu trời dường như cũng sắp sụp lún, áp bách của hắn khóa chặt Trần Mục, cười nhẹ nói: “Tiểu tử, ngươi có năng lực ra ngoài, nhưng không có sự cho phép của chúng ta thì ngươi có thể ra sao?”
Xung quanh có ba mươi ba tôn Ma Thần, cho dù Trần Mục có mở ra lối thoát cũng không cách nào rời đi được, thậm chí sẽ gặp phải kiếp sát trong lúc mở thông đạo.
Viêm Sát cường thế nói: “Đại nhân, Thần tộc chúng ta không cho phép bọn họ làm loạn, chỉ cần ngươi mang theo chúng ta, chúng ta sẽ giúp ngươi đối phó với Ma Thần.”
Trần Mục cười nói: “Ta không thể tin tưởng các ngươi, nhưng nếu như các ngươi bằng lòng để ta gieo xuống ấn ký, ta sẽ tin tưởng các ngươi.”
Ba vị đại thần hai mặt nhìn nhau, sau đó Hư Ảnh tiến lên: “Ta bằng lòng tiếp nhận ấn ký.”
Viêm Sát và Băng Thanh nhanh chóng gật đầu, cường giả Thần tộc còn lại chung quanh cũng lần lượt gật đầu.
Trần Mục ngưng kết ra ấn ký kim sắc, Hư Ảnh khẽ nhíu mày, hắn ta có thể cảm nhận được ấn ký kia không đơn giản, nhưng cũng không từ chối, bởi vì ấn ký kia có khủng khiếp hơn nữa cũng không thể đáng sợ hơn Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực.
Rất nhanh trong cơ thể Viêm Sát và Băng Thanh đều để lại ấn ký của Trần Mục, nhưng sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian trong cơ thể Trần Mục đã gần như cạn kiệt, không thể ngưng kết nữa.
Bỗng nhiên Cửu Nhị Ma Thần đột ngột xuất thủ, đại hắc thủ phá không bay đến, Kim Thiền trừng mắt, hai tia kim quang vọt ra, đại hắc thủ bị xuyên thủng.
“Muốn đi thì cùng nhau đi!”
Cửu Tứ Ma Thần hóa thân thành Ma Thần vạn trượng, trực tiếp tiến hành công kích Thần tộc xung quanh.
Tất cả Ma Thần đều đồng loạt gây khó dễ, Cửu Nhị Ma Thần dẫn đầu lao về phía Trần Mục, miệng Kim Thiền niệm kinh phật, thân hình tăng vọt, xuất hiện ba đầu sáu tay, hắn ta đứng chắn trước người Trần Mục.
Tần lão không khỏi lắc đầu, ông ta phất nhẹ tay áo, hòn đảo lơ lửng bị ông ta thu vào trong tay áo.
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Giúp ta ngăn cản bọn họ, đợi ta kiểm soát hoàn toàn phong ấn địa.”
Viêm Sát hóa thành cự nhân dung nham, hắn ta đấm một quyền đẩy lùi Ma Thần tới gần Trần Mục, Hư Ảnh đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối, một đao đâm chết Nhất Ngũ.
Nhất Ngũ Ma Thần hóa thành lưu quang rồi biến mất.
Một lát sau, Nhất Ngũ Ma Thần lại xông vào chiến trường lần nữa: “Hư Ảnh, ngươi chỉ biết đánh lén thôi sao?”
Răng rắc!
Lưỡi hái lạnh băng lại lấy đầu của Nhất Ngũ Ma Thần lần nữa, nhưng lần này hắn ta chọn bách tự hủy, năng lượng đáng sợ đang lan tràn, Thần tộc và tu tiên giả xung quanh đều bị trọng thương, cả Ma Thần cũng bị thương.
Bị giết chết bên trong Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực vẫn có thể sống lại, cho nên bọn họ đánh nhau đều không cần mạng.
Quyền trượng băng trong tay Băng Thanh đột nhiên rơi xuống, chung quanh Trần Mục xuất hiện tường băng cao ngàn trượng, năng lượng gợn sóng xung quanh không thể lại gần.
Kim Thiền và Tần lão đều bảo vệ bên cạnh Trần Mục.
Trần Mục lấy Trấn Thiên Ấn ra, hai tay nắm chặt Trấn Thiên Ấn, hắn thông qua tương liên giữa Trấn Thiên Ấn và Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, thậm chí còn nhìn thấy cảnh tượng vỡ nát.
Trần Mục nhìn thấy sự tồn tại chí cao vô thượng trong bức tranh vỡ nát, Thần Đế tự xưng là trời, hắn ta xây dựng Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực thông qua Trấn Thiên Ấn.
Chủ yếu là dùng để giam nhốt Ma Thần và tu tiên giả phản bội, sau đó chỗ này bị Nhân tộc tuyệt đỉnh khống chế, dùng để giam nhốt Thần tộc và Tà Tu.
Lão giả khom còng kia chính là Tà Tu, đây cũng là nguyên nhân Tần lão không muốn ông ta rời khỏi.
Trần Mục cau mày lại, hắn phát hiện ở phong ấn địa vẫn còn sinh linh cấm kỵ khác, sau khi bọn chúng bị vây hãm trong Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực thì mất đi động tĩnh.
Dù cho hiện giờ nơi đây rất náo nhiệt, đám sinh linh cấm kỵ kia vẫn trốn trong bóng tối xem kịch như cũ.
Ba vị Ma Thần bát giai lao về phía Trần Mục, Tần lão một mình nghênh chiến, Cửu Nhị Ma Thần xông đến trước mặt, hắn ta bị Kim Thiền ngăn lại nhưng vẫn còn Ma Thần lao về phía Trần Mục.
Những người nguyện ý bảo vệ Trần Mục chỉ là thiểu số, Tam bát Ma Thần xông đến trước mặt, nàng ta phá mở tường băng, nhẹ giọng nói: “Tiểu đệ đệ, giao Trấn Thiên Ấn ra!”
Ma chưởng của Tam Bát Ma Thần ập tới, Trần Mục sử dụng sức mạnh hỗn độn ngưng kết ra Hỗn Độn Chung.
Ầm!
Hỗn Độn Chung rung lên dữ dội.
Tam Bát Ma Thần có chút bất ngờ: “Ta đã đánh giá thấp ngươi, không ngờ còn khá lợi hại.”
“Thử xem chiêu này!”
Năm ngón tay Tam Bát Ma Thần siết chặt móng vuốt, luồng u quang phát ra từ lòng bàn tay, đập thẳng vào trên Hỗn Độn Chung.
Lực lượng của Ma Thần đang tiêu hao sức mạnh Hỗn Độn, Hỗn Độn Chung xuất hiện vết nứt, một loạt băng chùy phá không bay đến, Tam Bát Ma Thần bị ép lùi.
Trần Mục lấy được cơ hội hít thở, sự chú ý của hắn không còn đặt vào những bức tranh vỡ nát kia nữa mà là tập trung sức chú ý muốn khống chế phong ấn địa.
Kiếm quang rực rỡ phá không bay đến, Hỗn Độn Chung của Trần Mục không ngăn chặn được, hắn bị đánh lui.
Kẻ ra tay là kiếm đạo Chí Tôn, tu tiên đại năng mặc y phục màu xanh, nháy mắt đã ép đến gần.
Trần Mục không ngờ tu tiên giả cũng sẽ động thủ với hắn, hắn không chút do dự sử dụng Trấn Thiên Ấn, đại ấn quét ngang không trung, vị kiếm đạo Chí Tôn kia bị giam cầm tại chỗ.
Vừa trấn áp kiếm đạo Chí Tôn, lão giả khom còng không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Trần Mục, ông ta vỗ mạnh ra một chưởng, tiên lực đáng sợ tuôn ra.
Chương 665 Rời Khỏi Phong Ấn Địa (3)
Bình phong trong suốt trên người Trần Mục vỡ tan, hắn bị đánh bay và mất đi quyền kiểm soát Trấn Thiên Ấn, kiếm đạo Chí Tôn thoát khỏi vây hãm, mục tiêu của bọn họ là Trấn Thiên Ấn.
May mà nhục thân Trần Mục cường đại, sở hữu một lần cơ hội vạn pháp bất xâm, nếu không khi đón đỡ một chưởng của lão giả khom còng, không chết thì cũng bị trọng thương.
Lão giả khom còng và kiếm đạo Chí Tôn cùng lúc lao về phía Trấn Thiên Ấn, bọn họ đều cảm thấy đó là chìa khóa để rời khỏi phong ấn địa, kiếm quang và chưởng ảnh chồng lên nhau liên tục.
Thế nhưng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, Ngũ Bát Ma Thần giết ra đến từ trong chỗ tối, khiến hai người trọng thương, hắn ta giành được Trấn Thiên Ấn, bật ra tiếng cười sắc nhọn.
Trong bí cảnh.
Một ngày trôi qua.
Chân Tiên đến từ Viễn Cổ Tiên thành giáng xuống, người thanh niên tóc đen mặc bạch y đi đến trong thành, người trung niên mặc giáp đen và lão giả quỳ dưới đất than khóc: “Đại nhân, hồng thạch đã bị tu tiên giả bên ngoài cướp mất, chúng ta cũng không còn cách nào.”
“Hắn ở đâu?”
Trong mắt thanh niên bạch y mang theo tức giận.
Người trung niên hắc giáp chỉ vào hầm mỏ: “Đại nhân, sau khi hắn tiến vào hầm mỏ thì không có động tĩnh gì nữa.”
Thanh niên bạch y khẽ cau mày: “Lại dám xông vào bí cảnh, còn dám tiến vào hầm mỏ, lá gan to thật, tại sao bây giờ các ngươi mới bẩm báo?”
Trung niên hắc giáp bất lực nói: “Hắn uy hiếp chúng ta, chúng ta cũng là bị ép buộc.”
“Vô dụng!”
Thanh niên bạch y đánh chuông lớn cảnh báo trong thành, tiếng chuông đinh tai nhức óc vang vọng khắp trời, Viễn Cổ Tiên thành ở chỗ sâu trong tinh không cũng có thể nghe thấy, đám lão quái vật lũ lượt tỉnh dậy từ giấc ngủ day, bảy vị lão giả giáng xuống cùng lúc.
“Các vị lão tổ, có người lẻn vào bí cảnh, còn tiến vào hầm mỏ.” Thanh niên bạch y cung kính nói.
Lão giả mày trắng thân hình mập mạp cười nhẹ nói: “Hầm mỏ tiến vào dễ đi ra khó.”
Lão giả choàng hắc bào trầm giọng nói: “Nếu như hắn vẫn còn trong hầm thì có thể chính là rắc rối!”
Lão giả cao gầy mặc cẩm y cười nói: “Tăng cường phòng bị, hầm mỏ này để ta đến xem, chuyển các thợ mỏ sang những quặng mỏ khác.”
“Tuân mệnh!”
Thanh niên bạch y gật đầu, sau đó nhìn sang trung niên hắc giáp, quát lớn: “Còn không mau đi.”
Trung niên hắc giáp vội vàng đi làm.
Lão đầu béo trầm giọng nói: “Vẫn không nên sơ suất, ta quay về đánh thức ba vị kia.”
“Không cần thiết phải tùy tiện đánh thức Chí Tôn.”
“Ta nghe nói Tiên giới gần đây không thái bình, tu tiên giả đến từ nhân gian đã san bằng Thanh Hư Động Thiên, làm Thái Thanh Tiên Cung thiệt hại nghiêm trọng, cấu kết với Ma Thần, đây chẳng phải là chuyện nhỏ, chúng ta nhất định phải nghiêm túc đối phó.”
“Trần Mục kia mà dám đến Viễn Cổ Tiên thành, lão phu tuyệt số sẽ không bỏ qua cho hắn.” Người nói chính là lão giả cao gầy, ông ta đến từ Thanh Hư Động Thiên, nghe được tin tức Thanh Hư Động Thiên bị hủy diệt, suýt chút nữa ông ta đã mất kiểm soát.
Ông ta chủ động yêu cầu ở lại nơi này canh giữ hầm mỏ chính là vì nghi ngờ người vào hầm mỏ là Trần Mục.
Lão giả cao gầy là cường giả tu đạo còn sống từ viễn cổ, tuy rằng không phải Chí Tôn nhưng cũng là đỉnh tiêm Tiên Vương, đặt ở Tiên giới cũng là người nổi bật.
Sau khi được nhắc nhở, lão giả có mặt ở đó đều trở nên nghiêm nghị, lão giả béo mập quay về Viễn Cổ Tiên thành, chuẩn bị đánh thức ba vị Chí Tôn ở sâu trong Tiên thành.
Thái Thanh Tiên Cung chỉ có một vị Chí Tôn, nơi này lại có ba vị Chí Tôn, có thể thấy được Viễn Cổ Tiên thành mạnh bao nhiêu, bọn họ còn nắm giữ chí bảo do cường giả tuyệt đỉnh để lại.
Trận chiến trong phong ấn địa bỗng nhiên dừng lại, Ngũ Bát Ma Thần lấy được Trấn Thiên Ấn, Ma Thần ào ào rút lui.
Ngũ Bát Ma Thần chuyển giao Trấn Thiên Ấn cho Cửu Tứ Ma Thần đã trở về hình dạng ban đầu, Cửu Tứ Ma Thần hứng thú nói: “Bây giờ các ngươi đi bằng cách nào?”
Lão giả khom lưng nịnh hót nói: “Ma Thần đại nhân, lão phu tình nguyện cống hiến sức lực cho các ngài.”
Còn có cường giả Thần tộc cười lấy lòng: “Chúng ta vốn chính là một nhà, muốn đi thì cùng nhau đi.”
Sắc mặt Viêm Sát lúc đỏ lúc xanh, trên người hắn ta có ấn ký của Trần Mục, cũng không thể hạ thấp mặt mũi xuống cầu xin Ma Thần, đám Ma Thần đều cười lớn.
“Đó là bằng chứng của Thần Đế, ngươi có thể thôi động được sao?” Trong mắt Băng Thanh mang vẻ khinh thường.
Cửu Tứ Ma Thần lạnh giọng nói: “Đương nhiên là không thể, món đồ chơi này ở trong tay ta chính là sắt vụn, không phải ai cũng có thẻ khống chế được Trấn Thiên Ấn.”
Cường giả xung quanh lại nhìn về phía Trần Mục lần nữa.
Cửu Tứ Ma Thần nhàn nhạt nói: “Bây giờ Trấn Thiên Ấn ở trong tay ta, nói điều kiện đi.”
Dù cho Trấn Thiên Ấn rơi vào trong tay Cửu Tứ Ma Thần, ý thức của Trần Mục vẫn đang khống chế Trấn Thiên Ấn như cũ: “Ngươi vẫn chưa đủ tư cách bàn điều kiện với ta.”
Giọng nói vang dội quanh quẩn khắp phong ấn địa, cường giả xung quanh đều không khỏi rùng mình, Cửu Tứ Ma Thần nhìn chằm chằm vào Trấn Thiên Ấn trong tay, giọng nói kia phát ra từ Trấn Thiên Ấn.
Trấn Thiên Ấn đột nhiên giải phóng quang mang thiêu đốt, lòng bàn tay của Cửu Tứ Ma Thần bị đốt cháy, hắn ta buộc phải buông tay, Trấn Thiên Ấn trở về trong tay Trần Mục.
Băng Thanh và Viêm Sát trừng lớn mắt, có thể tùy ý điểu khiển Trấn Thiên Ấn chỉ có Thần Đế mới có thể làm được, bọn họ thậm chí còn hoài nghi liệu Trần Mục có phải là Thần Đế chuyển thế không.
Thần tộc có mặt ở đó đều vì thế mà xúc động.
Trần Mục chắp tay với Tần lão: “Lão tiền bối, ta có thể dẫn ngươi rời khỏi chỗ này.”
Lão Tần lắc đầu cười nhẹ: “Ta thích nơi này, nếu như có thể thì xin hãy mang những phàm nhân này đi.”
Tần lão mở tay ra, bên trong có hạt trân châu, trong trân châu hiện lên hòn đảo lơ lửng, Trần Mục nhận lấy hạt châu, cười nói: “Đa tạ tiền bối.”
“Muốn đi?”
Cửu Nhị Ma Thần lại xuất thủ, một thanh ma đao gào thét lao tới, Tần lão giơ tay chưởng ra bình phong kim sắc: “Tiểu hữu, mau đi đi!”
Tất cả Ma Thần xuất kích cùng lúc.
Viêm Sát hét lớn: “Đại nhân, ta tình nguyện đi theo ngài, xin hãy đưa ta ra ngoài.”
“Tu tiên giả phải nên trợ giúp tu tiên giả.” Lần này lão giả khom lưng giúp Trần Mục chống lại Ma Thần.
Hồng thạch ở trong rương đen đều không to như vậy, đủ để chứng minh những thợ mỏ kia chưa từng đi tới khu vực này, hoặc là nói từng tới thì cũng không thể rời đi.
Trần Mục nghĩ đến câu nói được nghe nhiều lần kia, đừng quay đầu lại, lúc này hắn muốn quay đầu nhìn xem, muốn biết trong động mỏ rốt cuộc có quỷ dị hay không.
Lúc hắn muốn muốn quay đầu lại, xương sống lưng không khỏi phát lạnh, sau đó thân thể cứng đờ.
"Phu quân."
Tiếng gọi khẽ khàng vang lên.
Trần Mục nghe thấy giọng nói của Khương Phục Tiên.
Đạo tâm của hắn kiên định, biết thê tử Phục Tiên không có khả năng xuất hiện ở đây lúc này.
Trần Mục không có cách nào phóng thần thức ra ngoài, không thể xác định sau lưng là cái gì, hắn không tùy tiện quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, ý thức thông qua Trấn Thiên Ấn xem xét sau lưng, chẳng phát hiện gì cả.
"Phu quân."
Vẫn là tiếng gọi dịu dàng.
Hồng thạch chung quanh càng ngày càng nhiều, Trần Mục thu gom được lượng lớn hồng thạch phẩm chất cực ưu, bên trong những viên đá này ẩn chứa đại lượng căn nguyên sinh mệnh, lấy ra ngoài, có thể khiến vô số cường giả lão bối điên cuồng.
"Tiểu sư đệ!"
"Sư tỷ sắp tức giận rồi!"
Quá trình Trần Mục thu thập hồng thạch vốn là rất nhàm chán, nhưng mà nghe được giọng nói của Khương Phục Tiên, cảm thấy rất thú vị, thậm chí vừa cười vừa nói: "Sư tỷ, nàng có thể hát một bài cho ta nghe không?"
"Được thôi!"
Sau lưng có tiếng ca vang lên, là thanh âm của Khương Phục Tiên, rất mỹ diệu, Trần Mục có chút ngoài ý muốn, trước kia thê tử Phục Tiên chưa từng hát bài hát này.
Trần Mục không quay đầu lại, hắn tiếp tục hướng về phía trước, hồng quang chung quanh càng ngày càng đậm, hơn nữa hồng thạch chung quanh đều có cỡ bằng nắm tay, hắn cảm giác được Hồng Mông Thụ đều đang xao động.
Trần Mục mở tay ra, Hồng Mông Thụ sinh ra từ trong lòng bàn tay hắn, điên cuồng hấp thu căn nguyên sinh mệnh bên trong hồng thạch, hồng thạch chung quanh không ngừng biến mất.
Hồng Mông Thụ đang nhanh chóng sinh trưởng.
"Phu quân, sao chàng lại không để ý tới ta?"
Trần Mục bỗng nhiên tê cả da đầu, hắn cảm thấy có thứ ôm lấy hắn từ phía sau, cúi đầu liền nhìn thấy đôi tay trắng nõn như ngọc, cảm giác rét lạnh kia giống như được thê tử Phục Tiên ôm lấy.
Trong động mỏ yên tĩnh im ắng.
Ý thức của Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn quan sát hầm mỏ, phía sau hắn căn bản không có người, chẳng lẽ cảm giác của mắt thường và thân thể đều là ảo giác?
"Phu quân, ta nhớ chàng."
"Sư tỷ, ta cũng nhớ nàng."
Trần Mục không có hoảng loạn, hắn dậm bước hướng về phía trước, lại không cách nào thoát khỏi được trói buộc của đôi tay ngọc kia, đây không phải là ảo giác, có lẽ là cấm chế, có lẽ là sinh linh thật sự tồn tại, hai loại trước còn tốt, nếu như là loại thứ ba, khẳng định là rắc rối lớn.
Hồng Mông Thụ phóng ra Hồng Mông Tử Vụ, Trần Mục cũng bị bao phủ, ở dưới phạm vi của Hồng Mông, đôi tay ngọc kia vẫn tồn tại như cũ, ôm chặt hắn.
Trần Mục nghĩ ra cách, hắn đột nhiên lui lại, nhưng lại đụng vào thứ mềm mại.
"Hừ, chàng muốn ăn đòn đúng không."
"Nếu ngươi thật sự là sư tỷ thì tốt biết bao nhiêu!"
"Tiểu sư đệ, chàng chắc chắn là không phải ta?"
Đạo tâm Trần Mục kiên định, hắn không tin phía sau là Khương Phục Tiên, bình tĩnh nói: "Ta biết ngươi không phải sư tỷ, buông tay đi."
Đôi tay ngọc kia thật sự buông ra, Hồng Mông Thụ trở lại trong cơ thể Trần Mục, hắn có một ý nghĩ to gan.
Trần Mục biết sau lưng không phải Khương Phục Tiên, hắn vẫn lựa chọn quay người, muốn biết quỷ dị của cái đường hầm mỏ này đến cùng là cái gì.
Đập vào mắt chính là váy tuyết chạm đất cao quý, sau đó là thân thể mềm mại thon dài hoàn mỹ, dung nhan tuyệt mỹ kia, đôi mắt xanh biếc, khuynh quốc khuynh thành, hoàn toàn chính là dáng vẻ của Khương Phục Tiên.
Trần Mục có chút thất thần, kế tiếp hắn đánh giá chung quanh, khẽ cười nói: "Đây chính là quỷ dị?"
"Khương Phục Tiên" trước mặt hơi hơi chớp mắt, ngay cả động tác cũng giống như thật, trong mắt nàng ta có chút đắc ý: "Trên đường vòng về, chỉ cần quay đầu, thì sẽ thất bại, cái giá phải trả là ngươi phải bị nhốt vào Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực."
"Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực?"
Trần Mục đã từng nghe nói, nơi đó là địa phương phong ấn Ma Thần và cấm kỵ tồn tại.
Lúc hắn đi vào bí cảnh vẫn còn đang suy nghĩ phong ấn địa ở nơi nào, không nghĩ tới lại ở chỗ này.
Trước mắt đột nhiên tối om.
Trần Mục hạ xuống trong bóng đêm, hắn vốn định thôi động Trấn Thiên Ấn, lại phát hiện ra ánh sáng.
"Đó là cái gì?"
Thiên Nhãn Thông của Trần Mục bỗng nhiên khôi phục, hắn nhìn thấy cảnh tượng ở phía xa, vật thể đang phát sáng chính là thần thú viễn cổ Kim Ô hai cánh ba chân.
Cách từ rất xa cũng có thể cảm nhận được sự hung uy của Kim Ô, sức mạnh của Trần Mục hoàn toàn khôi phục, nhưng ở chỗ này có vẻ như hoàn toàn không đáng chú ý.
Hung Thú viễn cổ bị giam cầm trong truyền thuyết, bị cầm tù ở trên hòn đảo lơ lửng, diện tích của hòn đảo kia to lớn, bên trên có ngàn núi vạn suối, cỏ cây phong phú, còn có đủ các loại sinh linh.
Trần Mục có thể cảm giác được, đó là sinh linh tồn tại chân thật, ở trên hòn đảo kia có rất nhiều bách tính bình thường, lấy tráng hán làm chủ.
"Thợ mỏ không thể đi ra?" Trần Mục tới gần hòn đảo lơ lửng, hắn nhìn thấy bốn phía chung quanh hòn đảo lơ lửng còn có mấy hòn đảo nhỏ, trên đó nhốt hung thú, có Phong Long há mồm phun ra cuồng phong, có Thủy Long ngẩng đầu giáng xuống mưa to, khí hậu trên hòn đảo thay đổi tùy theo.
Gần đó còn có Hỏa Long và Băng Long chiếm giữ, trong cơ thể bọn nó ẩn chứa huyết mạch Thần tộc cường đại, còn nồng đậm hơn cả Chân Long Huyết Mạch trong cơ thể Trần Mục.
"Đây là phong ấn địa?"
Trần Mục bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
"Rất lâu không có tu tiên giả xuất hiện rồi." Giọng nói của Thương lão truyền đến, Trần Mục giương mắt nhìn lên, ở đỉnh núi chính giữa hòn đảo lơ lửng, có vị lão giả ngồi trước bàn cờ, trông có vẻ rất bình thường.
Lão giả thân mặc bạch bào, hai mắt bị tóc trắng lộn xộn che khuất, trên người ông ta không có tần sóng năng lượng, khi nãy Trần Mục không có phát hiện ra tồn tại của lão giả, có thể cảm nhận được sự đáng sợ của ông ta.
Chương 662 Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực (3)
Trần Mục chắp tay với lão giả: "Lão tiền bối, nếu như có quấy rầy, xin được lượng thứ."
Lão giả mỉm cười lắc đầu: "Đúng lúc lão phu đang nhàm chán, tới đánh hai ván cờ với ta."
Trần Mục dịch chuyển đến đỉnh núi, khom mình hành lễ, sau đó ngồi xuống, lão giả sắp xếp lại bàn cờ, khóe miệng mang theo ý cười: "Tiểu hữu, mời ngươi trước."
"Được."
Trần Mục mỉm cười gật đầu, hắn không giả cảm nhận được sát ý ở trên người lão, bèn cầm quân đen đi trước.
Tốc độ hai người đánh cờ rất nhanh, rất nhanh trên bàn cờ xuất hiện hai con đại long đen trắng, chém giết lẫn nhau.
Phong cách đánh cờ của Trần Mục là tấn công mạnh mẽ, thế công hung mãnh, lão giả am hiểu phòng ngự, không ngừng bố cục.
Hắc Long bị Bạch Long dần dần từng bước xâm chiếm, Trần Mục ở thế yếu, hắn vẫn lựa chọn mạnh mẽ tấn công như cũ, hoặc là thua rất thảm, hoặc là đồ sát Bạch Long chuyển bại thành thắng.
Trên mặt lão giả ẩn chứa ý cười, cái này thú vị hơn ông ta tự đánh cờ với chính mình nhiều.
Chém giết trên bàn cờ rất đặc sắc, nhưng mà Hắc Long của Trần Mục chưa thể giết được long, Bạch Long đứng vững trước những cú đánh mãnh liệt của Hắc Long, cuối cùng thắng được ván cờ.
"Tiểu hữu, đã nhường rồi."
"Tiền bối, là ta tài nghệ không bằng người."
Lão giả đánh giá Trần Mục, cười hỏi: "Lấy đạo tâm của ngươi, không cần phải vào đây mới đúng!"
"Tiền bối, không biết xưng hô như thế nào?"
"Trí nhớ không tốt, chỉ nhớ rõ có chữ Tần, có lẽ cũng không có ai biết ta là ai, bọn họ đều gọi ta là Tao lão đầu, ngươi cũng có thể gọi như vậy."
Bọn họ? Trần Mục nghe được ẩn ý trong lời nói, hắn có thể xác định những tráng hán này không có cách nào tiếp xúc được với lão giả: "Tần lão tiền bối, trong này còn có Ma Thần?"
Tần lão gật đầu: "Đúng vậy, trước kia bọn họ thường xuyên đến làm ầm ĩ, gần đây ngược lại là rất an tĩnh."
Trần Mục ngẩng đầu, nhìn Kim Ô và Thần Long bị giam cầm, liền có thể hiểu rõ sự cường đại của lão giả trước mắt, hắn nghi ngờ nói: "Tiền bối, ngài bị nhốt như nào thế?"
Tần lão cười lắc đầu: "Là ta nhốt bọn họ, nhốt những sinh linh cấm kỵ này."
Vẻ mặt Trần Mục khiếp sợ nói: "Tần lão tiền bối, phong ấn địa đều là bút tích của ngươi?"
"Cũng không phải, cũng không phải, Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực là do Thần Đế lưu lại, vừa lúc có thể đối phó với Thần tộc, chỉ cần phong ấn địa tồn tại, thì sinh linh ở nơi này liền có thể bất tử bất diệt!" Tần lão mỉm cười nói.
Trần Mục hiếu kỳ nói: "Tần lão tiền bối, ngươi nói ngươi nhốt bọn họ, vậy ngươi có cách rời đi không?"
Tần lão lắc đầu cười khẽ: "Lão phu là tự nguyện tiến vào, dù sao ở chỗ này có thể bất tử bất diệt, cũng không có cách rời đi, nếu như có thể dễ dàng rời đi, nơi này cũng sẽ không phong ấn nhiều cường giả như vậy."
Trần Mục không có tự loạn trận cước, hắn nghĩ tới vừa rồi lão giả từng nhắc đến nơi này là do Thần Đế năm đó kiến tạo, Trấn Thiên Ấn có lẽ có thể giúp đỡ hắn rời khỏi nơi này.
Tần lão vừa cười vừa nói: "Ta từng gặp Chí Tôn tự cho mình là siêu phàm, cũng đã gặp Ma Thần bướng bỉnh bất thuần, thời điểm bọn họ bị phong ấn cũng không có bình tĩnh như ngươi."
Trần Mục ngắm nhìn bốn phía, vốn không hề phát giác ra khí tức của cường giả, chỉ cảm thấy khu vực ngoài hòn đảo lơ lửng yên tĩnh đến đáng sợ, Tần lão mỉm cười nói: "Những tên kia đều lựa chọn ngủ say, dù sao ở chỗ này đối với bọn họ mà nói thì rất đau khổ, bao gồm cả phàm nhân ở nơi này."
"Thì ra là thế."
Trần Mục nhìn nơi sâu trong bóng tối, Ma Thần và sinh linh cấm kỵ ở xung quanh đang ngủ say, nhưng mà lão giả có thể sinh hoạt ở chỗ này thoải mái như thế, tất nhiên cũng rất mạnh.
"Tần lão tiền bối, ngươi là cảnh giới gì?" Trong mắt Trần Mục mang theo hiếu kỳ.
Tần lão khẽ cười nói: "Đế cảnh."
Trần Mục trừng to hai mắt, Đế cảnh, đó là cảnh giới trong truyền thuyết, lão Chu chẳng qua cũng chỉ là Chí Tôn: "Vãn bối có mắt không tròng, hoá ra tiền bối là cường giả tuyệt đỉnh."
"Đại Đế không tính là tuyệt đỉnh, cùng lắm là bán bộ tuyệt đỉnh, nửa bước sau cùng này, xa không thể chạm." Tần lão lắc đầu, mỉm cười tự giễu.
Đối với Trần Mục mà nói, đây đã là cường giả đứng đầu, có thể đánh cờ với ông ta cũng là một loại vinh hạnh.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Tiền bối, ta còn có chuyện rất quan trọng, không thể lưu lại ở nơi này."
Tần lão mỉm cười gật đầu: "Tới chỗ này cho dù là tu tiên giả, Ma Thần, hay là người bình thường, đều muốn rời khỏi, cái này rất bình thường."
Trần Mục lấy Trấn Thiên Ấn ra, bỗng nhiên không gian chấn động, toàn bộ Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực đều đang rung chuyển.
Trong mắt Tần lão ẩn chứa sự kinh ngạc: "Khó trách lão phu không cách nào nhìn thấu được tu vi của ngươi."
Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn kết nối với Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực, Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực đáp lại, hắn tìm được phương pháp mở ra Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực.
Trong bóng tối không ngừng có con mắt mở ra, những con mắt kia chói loá giống như sao lớn, Trần Mục có loại ảo giác như là rơi vào hầm băng, hắn bị rất nhiều cường giả chú ý tới.
Không ngừng có u sương tới gần đỉnh núi, còn có thần mang phá không mà đến, từng tên từng tên cường giả đáp xuống hòn đảo lơ lửng, Tần lão đứng lên nói: "Đều là khách hiếm gặp."
Trần Mục tay cầm Trấn Thiên Ấn, vẻ mặt hắn thong dong, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ba mươi ba tên Ma Thần, trong đó còn có hai tên Cửu giai Ma Thần, cửu nhị và cửu tứ, ba tên Bát giai Ma Thần, bát ba, bát lục, bát bát.
Chọn bừa một tên Ma Thần cũng có thể khiến cho Tiên giới đại loạn, nhưng mà ở trong này lại có đến ba mươi ba tên Ma Thần.
Ngoại trừ Ma Thần, Trần Mục còn nhìn thấy lượng lớn cường giả nắm giữ huyết mạch Thần tộc, thậm chí còn có đại năng Thần tộc, nam thần khôi ngô đầu đầy hỏa diễm, nữ thần gợi cảm tay cầm băng trượng, tiểu hòa thượng có ba con mắt.
Chọn bừa một tên cường giả trong này ra, đều có thể làm cho Trần Mục nhức đầu không thôi.
Tần lão ngăn ở trước người Trần Mục: "Sao, giáo huấn trước kia còn chưa đủ?"
Cửu Tứ Ma Thần thân hình cao lớn uy mãnh, hắn ta nhìn Trấn Thiên Ấn trong tay Trần Mục, nhàn nhạt nói: "Đó là đồ vật của Thần Đế, tại sao lại ở trong tay ngươi?"
Chương 663 Rời Khỏi Phong Ấn Địa (1)
"Nhặt được."
Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh nói.
Viêm đầu đại thần để trần hai tay, lộ ra cơ bắp tráng kiện, toàn thân tản ra uy áp mạnh mẽ, may mà có Tần lão cản ở phía trước, nên Trần Mục không bị ảnh hưởng.
Viêm đầu đại thần khom người nói: "Nếu ngươi đã có Trấn Thiên Ấn, vậy chính là người thừa kế Thần Đế chọn trúng, Viêm Sát ta thân là đại thần Thần tộc, nguyện ý đi theo đại nhân."
Nữ thần tay cầm băng trượng, một tay che ngực, hơi khom người, giọng nói êm dịu: "Băng Thanh ta là hậu nhân của chí cao thần, nguyện đi theo đại nhân."
"Hư Ảnh, nguyện đi theo đại nhân, ta là hậu nhân của chí cao thần không gian." Trong bóng tối truyền đến thanh âm trầm thấp, cả người đại thần giấu trong bóng tối.
Cửu Nhị Ma Thần không khỏi cười lạnh nói: "Ha ha ha, đám nhu nhược các ngươi này, tiểu tử, ngươi cảm thấy bọn họ thật sự sẽ nghe ngươi chỉ huy?"
"Ha ha, thì ra các đại thần cao quý lại hèn mọn như thế, vậy mà lại quỳ gối trước tu tiên giả." Cửu Tứ Ma Thần cũng phát ra lời trào phúng khinh thường.
Trần Mục chú ý tới, lấy số lượng ba vị đại thần cầm đầu Thần tộc cũng không ít, nhưng ở bên ngoài, Mạn Đà La lại không nhận Trấn Thiên Ấn của hắn.
Những Thần tộc này rất có khả năng là muốn lợi dụng hắn để rời khỏi Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực, sau khi rời khỏi nơi này, nói không chừng bọn họ còn sẽ trở mặt, đến lúc đó chắc chắn là rắc rối lớn.
Lúc này có lão giả hình dáng trẻ con đi tới, ông ta ho khan nói: "Tiểu hữu, chúng ta đều là tu tiên giả, chỉ có chúng ta sẽ không hại ngươi."
Lão giả kia tóc bạc mặt hồng hào, khom người, dáng người thấp nhỏ, nhưng Trần Mục có thể cảm giác được, đây tuyệt đối là một vị đại năng, Tần lão nhàn nhạt nói: "Lão Tôn, ngươi mất đi nhân tính, không nên rời khỏi nơi này."
Lão giả được gọi là lão Tôn lập tức tức giận, ông ta trừng to mắt, cả hòn đảo lơ lửng đều đang lắc lư, Thần Long chiếm cứ đảo nhỏ cũng đang run lẩy bẩy.
Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh, hắn thu hồi Trấn Thiên Ấn, sau đó bay vọt lên trời, trực tiếp đối mặt với đông đảo đại năng, trong mắt cường giả chung quanh đều ẩn chứa vẻ tham lam.
Bọn họ bị phong ấn tháng năm vô tận, khát vọng tự do, thời gian ở chỗ này sống không bằng chết, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ mất hy vọng.
Trần Mục mắt sáng như đuốc, hắn cường thế nói: "Ta có biện pháp ra ngoài, quyền quyết định thuộc về ta, các ngươi muốn ra ngoài, phải nghe theo ta!"
Trần Mục đứng trên chỗ cao, bạch y bay phất phới trong gió, hắn phong thần tuấn lãng, ánh mắt kiên định không bị đại năng xung quanh chấn nhiếp chút nào.
Cường giả xung quanh nhìn chằm chằm như hổ đói, thế lực của bọn họ không yếu hơn Chí Tôn của Thái Thanh Tiên Cung, thậm chí còn mạnh hơn, nếu như bọn họ thoát ra ngoài, Tiên giới chắc chắn sẽ đại loạn.
“Ta không biết tại sao các ngươi bị nhốt lại, nhưng nếu các ngươi muốn ra khỏi đó thì buộc phải nghe theo ta.” Trần Mục nói với thái độ cường thế.
Viêm Sát khom người ôm quyền, mỉm cười nhiệt tình nói: “Đại nhân, chúng ta nguyện ý nghe theo ngài.”
Lão giả khom còng chắp tay cười lớn: “Tiểu hữu, lão phu cũng sẵn lòng cống hiến sức lực cho ngươi.”
“Các ngươi không cần lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần ký khế ước chủ tớ với ta thì ta sẽ mang các ngươi ra ngoài.” Trần Mục đứng chắp tay sau lưng, hắn cố ép mình bình tĩnh, đối mặt với nhiều đại lão như vậy nói không căng thẳng chắc chắn là giả.
Xung quanh bỗng nhiên trở nên yên lặng, ngay cả những Thần tộc bày tỏ thiện chí đầu tiên cũng không tỏ thái độ gì.
Tần lão không khỏi cười lắc đầu: “Rất nhiều người trong số bọn họ là bị Thần Đế phong ấn, ngay cả Thần Đế cũng không phục, ngươi cảm thấy những tên này sẽ phục ngươi?”
Trần Mục cũng chưa từng nghĩ bọn họ đều sẽ phục tùng, nếu như có thể lừa được một hai vị ác ôn thì cũng tốt, nhưng hiện giờ xem tình hình vốn chẳng có đại lão nào nguyện ý.
Lúc Thần Đế còn tồn tại, chư thần chỉ tuyên thệ sẽ trung thành với thần đình, bọn họ cũng không phải là quan hệ chủ tớ, Trần Mục vậy mà lại muốn bọn họ ký kết khế ước chủ tớ.
Khóe miệng Cửu Nhị Ma Thần hiện lên ý cười giễu cợt: “Tiểu tử đáng yêu, ngươi cảm thấy có được Trấn Thiên Ấn là có thể nắm giữ vận mệnh của chúng ta?”
Đôi mắt đẹp của Băng Thanh khẽ híp lại, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, ta thề với tư cách của thần, cống hiến sức lực cho ngài, giúp đỡ ngài dọn sạch chướng ngại, đăng lâm tuyệt đỉnh!”
Hư Ảnh phụ họa nói: “Không sai, chúng ta có thể hợp tác, có lợi cho cả hai bên.”
Tiểu hòa thượng ba mắt chắp hai tay trước ngực, khom người hành lễ nói: “Thí chủ, nếu như người mang tiểu tăng rời đi, ta có thể dùng thần thông Vạn Pháp Bất Xâm của phật môn để trao đổi.”
Có Tiên Đạo đại năng giẫm lên kiếm quang bay tới, đằng sau có vạn kiếm lượn quanh giống như kiếm hải: “Tiểu hữu, đưa bản tôn ra ngoài, không chỉ có thể bảo vệ ngươi trăm năm không lo nghĩ mà còn có thể dạy ngươi nhất kiếm phá vạn pháp.”
Trần Mục có thể cảm nhận được cảm giác áp bức mãnh liệt, những cường giả này đều chẳng phải kẻ tốt gì, duy chỉ có Tần lão là chất phác như xưa, cho hắn cảm giác hòa nhã dễ gần.
“Ta không thể tin tưởng các ngươi.”
Rất có khả năng Trần Mục vừa thả bọn họ ra ngoài, những người này sẽ lấy oán báo ân ngay.
Tiểu hòa thượng ba mắt lấy pháp chỉ kim sắc ra, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thí chủ, đây là pháp chỉ của Pháp chủ, chỉ cần tuyên thệ với pháp chỉ, nếu đệ tử Phật tộc làm trái sẽ vạn kiếp bất phục.”
Pháp chỉ kim sắc quét ngang bầu trời, sau đó Phạn âm tràn ngập, phật quang chiếu sáng khắp nơi như thể có Đại Phật kim sắc xuyên qua thời không, nhìn xuống chúng sinh, Trần Mục cảm nhận được lực lượng hùng vĩ của thời không, ngay cả Ma Thần và sinh linh cấm kỵ cũng đều cau mày.
Tần lão khẽ gật đầu: “Quả thực là bút tích của Phật chỉ, nhưng chỉ có hiệu quả với Phật tộc.”
Trần Mục cũng từng nhìn thấy trong cổ tịch, hắn mỉm cười nói: “Tiểu hòa thượng, ra tay tương trợ trong những lúc ta cần giúp đỡ, ta sẽ mang ngươi ra ngoài.”
Tiểu hòa thượng ba mắt chắp hai tay trước ngực, trong mắt tản ra kim quang nói: “Tiểu tăng Kim Thiền tuyên thệ với Phật chỉ, nếu thí chủ gặp nạn nhất định sẽ ra tay tương cứu.”
Chương 664 Rời Khỏi Phong Ấn Địa (2)
Sau đó pháp chỉ tan rã, hóa thành lưu quang biến mất trên bầu trời, Trần Mục vẫy tay, sau đó Kim Thiềm bước tới phía trước, xuất hiện bên cạnh hắn.
Trần Mục nhìn cái đầu trọc của Kim Thiền, bên trên có tám vết sẹo hình vòng kim sắc, chỉ ở giữa là không có, trong ghi chép của cổ tịch, chín vết sẹo vòng kim sắc chính là chí cao phật, tám vết sẹo vòng cũng có thể thấy được tiểu hòa thượng này không đơn giản.
Giữa thiên địa có rất nhiều truyền thừa, Thần tộc rất đặc biệt, không phải thông qua huyết mạch mà là thông qua phật pháp.
Cửu Tứ Ma Thần đột nhiên tiến lên phía trước, bầu trời dường như cũng sắp sụp lún, áp bách của hắn khóa chặt Trần Mục, cười nhẹ nói: “Tiểu tử, ngươi có năng lực ra ngoài, nhưng không có sự cho phép của chúng ta thì ngươi có thể ra sao?”
Xung quanh có ba mươi ba tôn Ma Thần, cho dù Trần Mục có mở ra lối thoát cũng không cách nào rời đi được, thậm chí sẽ gặp phải kiếp sát trong lúc mở thông đạo.
Viêm Sát cường thế nói: “Đại nhân, Thần tộc chúng ta không cho phép bọn họ làm loạn, chỉ cần ngươi mang theo chúng ta, chúng ta sẽ giúp ngươi đối phó với Ma Thần.”
Trần Mục cười nói: “Ta không thể tin tưởng các ngươi, nhưng nếu như các ngươi bằng lòng để ta gieo xuống ấn ký, ta sẽ tin tưởng các ngươi.”
Ba vị đại thần hai mặt nhìn nhau, sau đó Hư Ảnh tiến lên: “Ta bằng lòng tiếp nhận ấn ký.”
Viêm Sát và Băng Thanh nhanh chóng gật đầu, cường giả Thần tộc còn lại chung quanh cũng lần lượt gật đầu.
Trần Mục ngưng kết ra ấn ký kim sắc, Hư Ảnh khẽ nhíu mày, hắn ta có thể cảm nhận được ấn ký kia không đơn giản, nhưng cũng không từ chối, bởi vì ấn ký kia có khủng khiếp hơn nữa cũng không thể đáng sợ hơn Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực.
Rất nhanh trong cơ thể Viêm Sát và Băng Thanh đều để lại ấn ký của Trần Mục, nhưng sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian trong cơ thể Trần Mục đã gần như cạn kiệt, không thể ngưng kết nữa.
Bỗng nhiên Cửu Nhị Ma Thần đột ngột xuất thủ, đại hắc thủ phá không bay đến, Kim Thiền trừng mắt, hai tia kim quang vọt ra, đại hắc thủ bị xuyên thủng.
“Muốn đi thì cùng nhau đi!”
Cửu Tứ Ma Thần hóa thân thành Ma Thần vạn trượng, trực tiếp tiến hành công kích Thần tộc xung quanh.
Tất cả Ma Thần đều đồng loạt gây khó dễ, Cửu Nhị Ma Thần dẫn đầu lao về phía Trần Mục, miệng Kim Thiền niệm kinh phật, thân hình tăng vọt, xuất hiện ba đầu sáu tay, hắn ta đứng chắn trước người Trần Mục.
Tần lão không khỏi lắc đầu, ông ta phất nhẹ tay áo, hòn đảo lơ lửng bị ông ta thu vào trong tay áo.
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Giúp ta ngăn cản bọn họ, đợi ta kiểm soát hoàn toàn phong ấn địa.”
Viêm Sát hóa thành cự nhân dung nham, hắn ta đấm một quyền đẩy lùi Ma Thần tới gần Trần Mục, Hư Ảnh đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối, một đao đâm chết Nhất Ngũ.
Nhất Ngũ Ma Thần hóa thành lưu quang rồi biến mất.
Một lát sau, Nhất Ngũ Ma Thần lại xông vào chiến trường lần nữa: “Hư Ảnh, ngươi chỉ biết đánh lén thôi sao?”
Răng rắc!
Lưỡi hái lạnh băng lại lấy đầu của Nhất Ngũ Ma Thần lần nữa, nhưng lần này hắn ta chọn bách tự hủy, năng lượng đáng sợ đang lan tràn, Thần tộc và tu tiên giả xung quanh đều bị trọng thương, cả Ma Thần cũng bị thương.
Bị giết chết bên trong Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực vẫn có thể sống lại, cho nên bọn họ đánh nhau đều không cần mạng.
Quyền trượng băng trong tay Băng Thanh đột nhiên rơi xuống, chung quanh Trần Mục xuất hiện tường băng cao ngàn trượng, năng lượng gợn sóng xung quanh không thể lại gần.
Kim Thiền và Tần lão đều bảo vệ bên cạnh Trần Mục.
Trần Mục lấy Trấn Thiên Ấn ra, hai tay nắm chặt Trấn Thiên Ấn, hắn thông qua tương liên giữa Trấn Thiên Ấn và Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, thậm chí còn nhìn thấy cảnh tượng vỡ nát.
Trần Mục nhìn thấy sự tồn tại chí cao vô thượng trong bức tranh vỡ nát, Thần Đế tự xưng là trời, hắn ta xây dựng Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực thông qua Trấn Thiên Ấn.
Chủ yếu là dùng để giam nhốt Ma Thần và tu tiên giả phản bội, sau đó chỗ này bị Nhân tộc tuyệt đỉnh khống chế, dùng để giam nhốt Thần tộc và Tà Tu.
Lão giả khom còng kia chính là Tà Tu, đây cũng là nguyên nhân Tần lão không muốn ông ta rời khỏi.
Trần Mục cau mày lại, hắn phát hiện ở phong ấn địa vẫn còn sinh linh cấm kỵ khác, sau khi bọn chúng bị vây hãm trong Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực thì mất đi động tĩnh.
Dù cho hiện giờ nơi đây rất náo nhiệt, đám sinh linh cấm kỵ kia vẫn trốn trong bóng tối xem kịch như cũ.
Ba vị Ma Thần bát giai lao về phía Trần Mục, Tần lão một mình nghênh chiến, Cửu Nhị Ma Thần xông đến trước mặt, hắn ta bị Kim Thiền ngăn lại nhưng vẫn còn Ma Thần lao về phía Trần Mục.
Những người nguyện ý bảo vệ Trần Mục chỉ là thiểu số, Tam bát Ma Thần xông đến trước mặt, nàng ta phá mở tường băng, nhẹ giọng nói: “Tiểu đệ đệ, giao Trấn Thiên Ấn ra!”
Ma chưởng của Tam Bát Ma Thần ập tới, Trần Mục sử dụng sức mạnh hỗn độn ngưng kết ra Hỗn Độn Chung.
Ầm!
Hỗn Độn Chung rung lên dữ dội.
Tam Bát Ma Thần có chút bất ngờ: “Ta đã đánh giá thấp ngươi, không ngờ còn khá lợi hại.”
“Thử xem chiêu này!”
Năm ngón tay Tam Bát Ma Thần siết chặt móng vuốt, luồng u quang phát ra từ lòng bàn tay, đập thẳng vào trên Hỗn Độn Chung.
Lực lượng của Ma Thần đang tiêu hao sức mạnh Hỗn Độn, Hỗn Độn Chung xuất hiện vết nứt, một loạt băng chùy phá không bay đến, Tam Bát Ma Thần bị ép lùi.
Trần Mục lấy được cơ hội hít thở, sự chú ý của hắn không còn đặt vào những bức tranh vỡ nát kia nữa mà là tập trung sức chú ý muốn khống chế phong ấn địa.
Kiếm quang rực rỡ phá không bay đến, Hỗn Độn Chung của Trần Mục không ngăn chặn được, hắn bị đánh lui.
Kẻ ra tay là kiếm đạo Chí Tôn, tu tiên đại năng mặc y phục màu xanh, nháy mắt đã ép đến gần.
Trần Mục không ngờ tu tiên giả cũng sẽ động thủ với hắn, hắn không chút do dự sử dụng Trấn Thiên Ấn, đại ấn quét ngang không trung, vị kiếm đạo Chí Tôn kia bị giam cầm tại chỗ.
Vừa trấn áp kiếm đạo Chí Tôn, lão giả khom còng không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Trần Mục, ông ta vỗ mạnh ra một chưởng, tiên lực đáng sợ tuôn ra.
Chương 665 Rời Khỏi Phong Ấn Địa (3)
Bình phong trong suốt trên người Trần Mục vỡ tan, hắn bị đánh bay và mất đi quyền kiểm soát Trấn Thiên Ấn, kiếm đạo Chí Tôn thoát khỏi vây hãm, mục tiêu của bọn họ là Trấn Thiên Ấn.
May mà nhục thân Trần Mục cường đại, sở hữu một lần cơ hội vạn pháp bất xâm, nếu không khi đón đỡ một chưởng của lão giả khom còng, không chết thì cũng bị trọng thương.
Lão giả khom còng và kiếm đạo Chí Tôn cùng lúc lao về phía Trấn Thiên Ấn, bọn họ đều cảm thấy đó là chìa khóa để rời khỏi phong ấn địa, kiếm quang và chưởng ảnh chồng lên nhau liên tục.
Thế nhưng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, Ngũ Bát Ma Thần giết ra đến từ trong chỗ tối, khiến hai người trọng thương, hắn ta giành được Trấn Thiên Ấn, bật ra tiếng cười sắc nhọn.
Trong bí cảnh.
Một ngày trôi qua.
Chân Tiên đến từ Viễn Cổ Tiên thành giáng xuống, người thanh niên tóc đen mặc bạch y đi đến trong thành, người trung niên mặc giáp đen và lão giả quỳ dưới đất than khóc: “Đại nhân, hồng thạch đã bị tu tiên giả bên ngoài cướp mất, chúng ta cũng không còn cách nào.”
“Hắn ở đâu?”
Trong mắt thanh niên bạch y mang theo tức giận.
Người trung niên hắc giáp chỉ vào hầm mỏ: “Đại nhân, sau khi hắn tiến vào hầm mỏ thì không có động tĩnh gì nữa.”
Thanh niên bạch y khẽ cau mày: “Lại dám xông vào bí cảnh, còn dám tiến vào hầm mỏ, lá gan to thật, tại sao bây giờ các ngươi mới bẩm báo?”
Trung niên hắc giáp bất lực nói: “Hắn uy hiếp chúng ta, chúng ta cũng là bị ép buộc.”
“Vô dụng!”
Thanh niên bạch y đánh chuông lớn cảnh báo trong thành, tiếng chuông đinh tai nhức óc vang vọng khắp trời, Viễn Cổ Tiên thành ở chỗ sâu trong tinh không cũng có thể nghe thấy, đám lão quái vật lũ lượt tỉnh dậy từ giấc ngủ day, bảy vị lão giả giáng xuống cùng lúc.
“Các vị lão tổ, có người lẻn vào bí cảnh, còn tiến vào hầm mỏ.” Thanh niên bạch y cung kính nói.
Lão giả mày trắng thân hình mập mạp cười nhẹ nói: “Hầm mỏ tiến vào dễ đi ra khó.”
Lão giả choàng hắc bào trầm giọng nói: “Nếu như hắn vẫn còn trong hầm thì có thể chính là rắc rối!”
Lão giả cao gầy mặc cẩm y cười nói: “Tăng cường phòng bị, hầm mỏ này để ta đến xem, chuyển các thợ mỏ sang những quặng mỏ khác.”
“Tuân mệnh!”
Thanh niên bạch y gật đầu, sau đó nhìn sang trung niên hắc giáp, quát lớn: “Còn không mau đi.”
Trung niên hắc giáp vội vàng đi làm.
Lão đầu béo trầm giọng nói: “Vẫn không nên sơ suất, ta quay về đánh thức ba vị kia.”
“Không cần thiết phải tùy tiện đánh thức Chí Tôn.”
“Ta nghe nói Tiên giới gần đây không thái bình, tu tiên giả đến từ nhân gian đã san bằng Thanh Hư Động Thiên, làm Thái Thanh Tiên Cung thiệt hại nghiêm trọng, cấu kết với Ma Thần, đây chẳng phải là chuyện nhỏ, chúng ta nhất định phải nghiêm túc đối phó.”
“Trần Mục kia mà dám đến Viễn Cổ Tiên thành, lão phu tuyệt số sẽ không bỏ qua cho hắn.” Người nói chính là lão giả cao gầy, ông ta đến từ Thanh Hư Động Thiên, nghe được tin tức Thanh Hư Động Thiên bị hủy diệt, suýt chút nữa ông ta đã mất kiểm soát.
Ông ta chủ động yêu cầu ở lại nơi này canh giữ hầm mỏ chính là vì nghi ngờ người vào hầm mỏ là Trần Mục.
Lão giả cao gầy là cường giả tu đạo còn sống từ viễn cổ, tuy rằng không phải Chí Tôn nhưng cũng là đỉnh tiêm Tiên Vương, đặt ở Tiên giới cũng là người nổi bật.
Sau khi được nhắc nhở, lão giả có mặt ở đó đều trở nên nghiêm nghị, lão giả béo mập quay về Viễn Cổ Tiên thành, chuẩn bị đánh thức ba vị Chí Tôn ở sâu trong Tiên thành.
Thái Thanh Tiên Cung chỉ có một vị Chí Tôn, nơi này lại có ba vị Chí Tôn, có thể thấy được Viễn Cổ Tiên thành mạnh bao nhiêu, bọn họ còn nắm giữ chí bảo do cường giả tuyệt đỉnh để lại.
Trận chiến trong phong ấn địa bỗng nhiên dừng lại, Ngũ Bát Ma Thần lấy được Trấn Thiên Ấn, Ma Thần ào ào rút lui.
Ngũ Bát Ma Thần chuyển giao Trấn Thiên Ấn cho Cửu Tứ Ma Thần đã trở về hình dạng ban đầu, Cửu Tứ Ma Thần hứng thú nói: “Bây giờ các ngươi đi bằng cách nào?”
Lão giả khom lưng nịnh hót nói: “Ma Thần đại nhân, lão phu tình nguyện cống hiến sức lực cho các ngài.”
Còn có cường giả Thần tộc cười lấy lòng: “Chúng ta vốn chính là một nhà, muốn đi thì cùng nhau đi.”
Sắc mặt Viêm Sát lúc đỏ lúc xanh, trên người hắn ta có ấn ký của Trần Mục, cũng không thể hạ thấp mặt mũi xuống cầu xin Ma Thần, đám Ma Thần đều cười lớn.
“Đó là bằng chứng của Thần Đế, ngươi có thể thôi động được sao?” Trong mắt Băng Thanh mang vẻ khinh thường.
Cửu Tứ Ma Thần lạnh giọng nói: “Đương nhiên là không thể, món đồ chơi này ở trong tay ta chính là sắt vụn, không phải ai cũng có thẻ khống chế được Trấn Thiên Ấn.”
Cường giả xung quanh lại nhìn về phía Trần Mục lần nữa.
Cửu Tứ Ma Thần nhàn nhạt nói: “Bây giờ Trấn Thiên Ấn ở trong tay ta, nói điều kiện đi.”
Dù cho Trấn Thiên Ấn rơi vào trong tay Cửu Tứ Ma Thần, ý thức của Trần Mục vẫn đang khống chế Trấn Thiên Ấn như cũ: “Ngươi vẫn chưa đủ tư cách bàn điều kiện với ta.”
Giọng nói vang dội quanh quẩn khắp phong ấn địa, cường giả xung quanh đều không khỏi rùng mình, Cửu Tứ Ma Thần nhìn chằm chằm vào Trấn Thiên Ấn trong tay, giọng nói kia phát ra từ Trấn Thiên Ấn.
Trấn Thiên Ấn đột nhiên giải phóng quang mang thiêu đốt, lòng bàn tay của Cửu Tứ Ma Thần bị đốt cháy, hắn ta buộc phải buông tay, Trấn Thiên Ấn trở về trong tay Trần Mục.
Băng Thanh và Viêm Sát trừng lớn mắt, có thể tùy ý điểu khiển Trấn Thiên Ấn chỉ có Thần Đế mới có thể làm được, bọn họ thậm chí còn hoài nghi liệu Trần Mục có phải là Thần Đế chuyển thế không.
Thần tộc có mặt ở đó đều vì thế mà xúc động.
Trần Mục chắp tay với Tần lão: “Lão tiền bối, ta có thể dẫn ngươi rời khỏi chỗ này.”
Lão Tần lắc đầu cười nhẹ: “Ta thích nơi này, nếu như có thể thì xin hãy mang những phàm nhân này đi.”
Tần lão mở tay ra, bên trong có hạt trân châu, trong trân châu hiện lên hòn đảo lơ lửng, Trần Mục nhận lấy hạt châu, cười nói: “Đa tạ tiền bối.”
“Muốn đi?”
Cửu Nhị Ma Thần lại xuất thủ, một thanh ma đao gào thét lao tới, Tần lão giơ tay chưởng ra bình phong kim sắc: “Tiểu hữu, mau đi đi!”
Tất cả Ma Thần xuất kích cùng lúc.
Viêm Sát hét lớn: “Đại nhân, ta tình nguyện đi theo ngài, xin hãy đưa ta ra ngoài.”
“Tu tiên giả phải nên trợ giúp tu tiên giả.” Lần này lão giả khom lưng giúp Trần Mục chống lại Ma Thần.