-
Chương 666-670
Chương 666 Bí Cảnh Hỗn Loạn (1)
Bây giờ Trần Mục không lo nổi những chuyện khác, hắn chuẩn bị thử trước xem có thể ra ngoài được không, nếu như có thể thuận lợi rời khỏi thì sẽ dẫn theo những người khác rời đi.
Trấn Thiên Ấn giải phóng hào quang chói mắt, giống như tọa độ, chỗ sâu trong bóng tối có đạo quang trụ rơi xuống, đạo quang trụ kia vừa vặn bao trùm lấy Trần Mục.
Thân thể Trần Mục biến mất trong phong ấn địa.
Đại năng vốn đang đánh nhau túi bụi đều lần lượt dừng tay, Cửu Nhị Ma Thần chế nhạo: “Ha ha, đám hèn nhát các ngươi thật đáng thương.”
Cửu Tứ Ma Thần nhàn nhạt nói: “Cứ quan sát đi, có lẽ hắn sẽ quay lại.”
Ma Thần xung quanh lũ lượt gật đầu.
Trần Mục lại trở về trong đường hầm, hắn thông qua Trấn Thiên Ấn thành công rời khỏi Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, đây là cửa sau, cửa chính thật sự ở Viễn Cổ Tiên thành, chỗ đó còn có cánh cổng có thể mở ra phong ấn địa.
Đây cũng là lý do cường giả Tiên giới trấn thủ ở Viễn Cổ Tiên thành, bây giờ Trần Mục nắm giữ cửa sau, có thể vòng qua bọn họ tùy ý ra vào Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, thậm chí là giải phóng tù nhân ở bên trong.
Trần Mục lại thôi động Trấn Thiên Ấn lần nữa, trong phong ấn địa có đạo quang trụ rơi xuống, vừa vặn rơi vào trên người Kim Thiền không nghiêng không lệch, sau đó hắn ta biến mất.
Kim Thiền xuất hiện bên cạnh Trần Mục, hắn ta khom người nói: “Đa tạ thí chủ.”
Trần Mục trầm giọng nói: “Ta nhìn thấy nguyên nhân ngươi tiến vào Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, Phật chỉ cầu xin Thần Đế phong ấn ngươi là muốn giữ lại mồi lửa cho Phật tộc.”
“Tiểu tăng hiểu rõ.”
Kim Thiền hành lễ với Trần Mục.
Ngay sau đó lại có quang trụ rơi xuống, Sát Viêm vui mừng khôn xiết, nhưng những cường giả còn lại đều lao vào quang trụ kia, Trần Mục chỉ có thể buộc phải gián đoạn truyền tống.
Quang trụ đột nhiên biến mất.
Cửu Nhị Ma Thần lạnh lùng nói: “Trông coi kỹ bọn họ, tuyệt đối không được để bọn họ cũng rời đi.”
Mấy người Sát Viêm và Băng Thanh nhìn thấy hy vọng, chứng tỏ Trần Mục vẫn nhớ đến bọn họ.
Vẻ mặt mọi người căng thẳng, tất cả đều đang chờ đợi quang trụ xuất hiện, Trần Mục không tiếp tục thử nữa, hắn đang muốn nghĩ cách tiến đến Viễn Cổ Tiên thành.
“Tiểu hòa thượng, sau khi rời khỏi đây ngươi có chuyện gì muốn làm không?” Trần Mục nhìn về phía Kim Thiền, trông hắn ta cũng chỉ lớn bằng Sở Sở, trên người mặc cà sa kim sắc, khuôn mặt nhỏ hiền hòa.
Trừ lúc chiến đấu thì Kim Thiền đều chắp hai tay trước ngực, giọng nói hắn ta nhỏ nhẹ: “Chư phật đi hướng Tây, Phật chủ bảo ta tìm kiếm Bỉ Ngạn trong hồng trần.”
“Bỉ Ngạn, thật sự có Bỉ Ngạn sao?” Trần Mục lẩm bẩm một mình, hắn đã nghe nói rất nhiều rất, rất nhiều cường giả đều đang tìm kiếm nơi đó.
Khuôn mặt nhỏ của Kim Thiền nghiêm túc nói: “Bỉ Ngạn có tồn tại, chỉ là chúng ta không thể nào thoát khỏi biển khổ.”
Trần Mục cười gật đầu: “Đừng nói thoát khỏi biển khổ, có thể thoát khỏi bí cảnh hay không còn khó nói.”
Thông qua Trấn Thiên Ấn, Trần Mục nhìn thấy tình hình bên ngoài, có cường giả Tiên Vương canh giữ bên ngoài hầm mỏ, trong bí cảnh còn có lượng lớn cường giả Tiên Đạo, muốn rời khỏi bí cảnh thì buộc phải thông qua truyền tống trận của Viễn Cổ Tiên thành.
Khuôn mặt nhỏ của Kim Thiền nghiêm túc nói: “Thí chủ, ngươi giúp đỡ tiểu tăng rời khỏi phong ấn địa, tiểu tăng nhất định dốc hết sức lực trợ giúp thí chủ rời khỏi chỗ này.”
Trần Mục không vội rời khỏi hầm mỏ, hắn tiếp tục đi vào chỗ sâu trong hầm mỏ, không có đường để thu thập hồng thạch, Kim Thiền đi chân trần, giẫm không bước đi.
Số lượng hồng thạch ở sâu trong đường hầm càng lúc càng nhiều, Trần Mục thu thập được lượng lớn hồng thạch, hắn tế cho Hồng Mông Thụ, Hồng Mông Thụ nhanh chóng sinh trưởng ở bên trong.
Rất nhanh bọn họ đã ra khỏi đường hầm, đi đến không gian lòng đất rộng lớn, chỗ này được hồng quang bao phủ, năng lượng sinh mệnh xung quanh nồng đậm, phía trước có hồng thạch khắp nơi, cách đó không xa còn có hồ nước huyết sắc rộng lớn.
Xung quanh hồ nước huyết sắc còn có rất nhiều thông đạo, hẳn là thông đến những hầm mỏ khác.
Trong hồ nước huyết sắc có năng lượng sinh mệnh dày đặc, trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn khẽ cau mày, trong hồ nước có dao động sinh mệnh mờ nhạt, nhưng lại không nhìn thấy dấu tích có sinh linh tồn tại.
Kim Thiền nhìn vào hồ nước, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: “Không có ở đây, sống trong luân hồi.”
Trần Mục có cảm giác sau lưng phát lạnh, có cảm giác bị nhìn trộm, hắn ngắm nhìn bốn phía, không phát giác được có gì khác thường.
“Chẳng lẽ đến từ quá khứ?”
Trần Mục bắt đầu suy diễn, ý thức của hắn xuất hiện trong dòng sông Thời gian, bên tai vang lên tiếng đại lộ gầm rú, huyết quang ngút trời ở thượng du của dòng sông.
“Thay! Trời! Hành! Đạo!”
Đột nhiên xuất hiện âm thanh truyền đến từ thượng du của dòng sông Thời Gian, lúc Trần Mục nghe thấy thì tâm trí chấn động, ý thức của hắn bị ép lui ra khỏi dòng sông Thời gian.
Trần Mục có chút choáng váng, hắn nhìn thấy bóng dáng vĩ ngạn trong thượng lưu của dòng sống Thời Gian, trong thế giới có huyết quang bao phủ hét lên thay trời hành đạo.
Đó là sự tồn tại vượt qua cả Chí Tôn, thậm chí có thể là cường giả tuyệt đỉnh, cách dòng sông Thời gian hắn ta phát giác được sự xuất hiện của Trần Mục.
Trần Mục từng nhìn thấy huyết thạch do cường giả lưu lại, đó đều là năng lượng cuồng bạo khó luyện hóa được, nhưng hồng thạch ở đây lại là năng lượng sinh mệnh đơn thuần.
“Linh Lạc thành bùn nát thành bụi, chỉ có hương thơm vẫn như cũ.” Trần Mục không khỏi xýc động, vị cường giả kia giữ lại năng lượng cuối cùng ở đây.
Hồng Mông Thụ nổi lên trên hồ nước huyết sắc, sau đó đáp xuống ở giữa, rồi lại điên cuồng sinh trưởng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong nháy mắt đã cao mấy trăm trượng, giữa các cành cây có ánh sáng mờ ảo, đó là quy tắc trật tự.
“Hắn ta biết ta sẽ đến nên muốn nhắc nhở ta sao?” Trần Mục nhớ lại cuộc đối thoại kỳ lạ trong đường hầm: “Trên đường luân hồi, quay đầu lại chính là thất bại.”
Trần Mục chuẩn bị tiến đến Viễn Cổ Tiên thành để kí danh, lấy được Thất Kiếp Luân Hồi Đan là có thể độ kiếp, độ qua luân hồi kiếp là có thể trở thành Tiên Vương, trở thành cường giả Tiên Đạo.
Chương 667 Bí Cảnh Hỗn Loạn (2)
Chỉ có bước vào cảnh giới Tiên Vương, Trần Mục mới có tư các tiến đến chỗ sâu trong tinh không, muốn trợ giúp Phục Tiên lão bà thì bắt buộc phải trở nên mạnh hơn, luân hồi kiếp chỉ là khởi đầu.
Trần Mục bỗng nhiên thu lại Hồng Mông Thụ, Hồng Mông Thụ hấp thụ đủ sinh mệnh bản nguyên thì lại biến hóa lần nữa, nó đã phái sinh ra vạn đạo quy tắc xiềng xích.
“Tiểu hòa thượng, ta muốn ngờ ngươi giúp một việc.” Trần Mục ngồi xổm xuống nhìn Kim Thiền.
“Được.”
Kim Thiền đồng ý rất sảng khoái, thậm chí còn không hỏi là chuyện gì, Trần Mục trịnh trọng nói: “Ta cần ngươi giúp ta hấp dẫn hỏa lực, có thể rất nguy hiểm!”
“Xin thí chủ cứ yên tâm giao cho tiểu tăng.” Trên mặt Kim Thiền không có chút sợ hãi nào.
Trần Mục nói cho Kim Thiền các hấp dẫn hỏa lực, sau khi bọn họ bàn bạc xong thì chia nhau hành động.
Kim Thiền rời khỏi từ đường hầm mà Trần Mục đi vào, Trần Mục cũng rời khỏi từ đường hầm khác.
Lão tổ của Thanh Hư Động Thiên vẫn canh giữ ở bên ngoài, Tống Chung nhìn chằm chằm vào hầm mỏ, đôi mắt khẽ híp lại, hắn ta nhìn thấy kim quang tràn ra từ trong hầm mỏ, dưới ánh sao lại cực kỳ chói mắt.
Trước kia chưa từng có tu tiên giả có thể còn sống sót ra khỏi từ hầm mỏ, Tống Chung không dám khinh suất, hắn ta nhìn Kim Thiền bước ra khỏi hầm mỏ, phật quang chiếu rọi khắp nơi.
“Hòa thượng?”
Trong mắt Tống Chung mang theo nghi hoặc: “Bất kể là là, tùy ý xông vào bí cảnh thì giết không tha!”
Kinh Thiền niệm kinh phật trong miệng, đại địa chấn động, tu tiên giả ở phía xa đều bịt tai lại, Tống Chung búng tay một cái, kiếm quang gào thét lao ra.
Kiếm quang hàng ngàn trăm trượng đủ để xé toạc ngọn núi, nhưng ngay khi đến gần Kim Thiền, toàn bộ đều bị phật quang chôn vùi, vẻ mặt Tống Chung nghiêm nghị, hắn ta không dám bất cẩn.
Tống Chung trong chớp mắt đi đến trước người Kim Thiền, tiên lực dồi dào tuôn ra, Kim Thiền đột nhiên tức giận trừng mắt, kim quang chói lọi, thân ảnh hắn ta đột nhiên trở nên vạm vỡ.
Kim Thiền nắm quyền đánh ra, Tống Chung đang lao đến trước mặt bị hắn ta đánh lùi, mặt đất xuất hiện vết nứt, Thạch Đầu thành ở phía xa đều bị rung sập, ngôi sao trên trời rung chuyển, cường giả của Viễn Cổ Tiên thành cũng để ý đến động tĩnh bên dưới.
“Lực lượng mạnh thật.”
“Chúng ta xuống dưới xem đi.”
Có ba vị cường giả cấp bậc lão tổ giáng xuống, cường giả còn lại đều đang canh giữ Viễn Cổ Tiên thành, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tiên lực do Tống Chung giải phóng miễn dịch với phật quang của Kim Thiền, khi va chạm chính diện, lực lượng của Kim Thiền càng thêm đáng sợ, hắn ta sở hữu kim thân không thể phá hủy.
Keng! Keng! Keng!
Bọn họ va chạm ở cự ly gần, quyền đấm vào da thịt, Kim Thiền đánh cho Tống Chung phải chật vật bỏ chạy, lúc này có ba vị lão tổ cấp bậc Tiên Vương đến chi viện.
Bọn họ cùng lúc xuất thủ, ba tia tiên quang đánh về phía Kim Thiền, mỗi đạo quang trụ đều có thể nghiền nát ngôi sao.
Kim Thiền không hề né tránh, toàn thân có kim quang chói lọi, tiên lực bị chôn vùi trong phật quang, lão rổ chạy đến với vẻ mặt khiếp sợ: “Vạn Pháp Bất Xâm!”
Vạn Pháp Bất Xâm sớm đã thất truyền, thế nhưng Kim Thiền lại có được chân truyền của Phật tộc, Tống Chung hét lớn: “Cùng nhau lên, hạ gục tên lừa trọc này.”
Bốn vị lão tổ cùng lúc liên thủ, Kim Thiền lập tức biến ra ba đầu sáu tay, thân hình vạm vỡ giống như ngọn núi nhỏ, bốn vị trưởng lão dễ dàng bị hắn ta đánh lùi.
Phía trên Viễn Cổ Tiên thành có lão giả đứng trên đỉnh thành quan sát, bọn họ cau mày lại.
“Tên hòa thượng lợi hại thật!”
“Truyền thừa của Phật tộc vậy mà lại không bị gián đoạn sao?”
“Mấy người lão Tống sắp không chống đỡ nổi rồi, dù chúng ta có ra tay cũng rất khó trấn áp được hòa thượng kia.”
Viễn Cổ Tiên thành bỗng nhiên chấn động, trong mắt các đại lão tổ màn theo vui mừng: “Chí Tôn thức tỉnh rồi!”
Ầm ầm!
Kim Thiền đánh lui bốn vị lão tổ.
Chiến kích kim sắc phá không bay đến, mang theo sức mạnh vô thượng, ngay cả không gian cũng vì thế bị biến dạng theo tạo ra vòng xoáy, hai tay Kim Thiền đẩy về phía trước, chưởng ra bình phong kim sắc.
Răng rắc!
Bình phong bị đánh vỡ.
Kim Thiền bị mấy chục trượng đánh lui.
Chiến kích kim sắc rơi xuống đồng bằng, sau đó có bóng người vạm vỡ rơi xuống, thân thể người trung niên cường tráng, đôi mắt sâu xa đầy nét thăng trầm, bên ngoài cơ thể có sương xám mờ ảo, cho dù là Tiên Vương cũng không dám nhìn thẳng vào.
Tống Chung có chút kinh ngạc: “Là Thương Vân Chí Tôn, không ngờ lão nhân gia sẽ xuất thủ.”
Hắn ta đã đánh giá thấp thực lực của Kim Thiền, trông rất trẻ tuổi không ngờ thực lực lại khủng bố như thế.
Thương Vân Chí Tôn cầm chiến kích kim sắc, hắn ta không hỏi lý do mà trực tiếp xuất thủ, đại địa dưới chân hắn nứt toác ra như mạng nhện, thậm chí còn lõm xuống.
Kim Thiền cầm kim cương chử trong tay, dáng vẻ trang nghiêm, hắn ta xông đến trước mặt, kim cương chử giải phóng lôi đình thánh khiết, đại địa bị chìm ngập trong lôi quang.
Tống Chung và đám lão tổ đều đang rút lui, tu tiên giả xung quanh sớm đã chạy trốn, cường giả trung niên và lão giả đều đang hai mặt nhìn nhau ở phía xa, rõ ràng người đi vào là Trần Mục, tại sao người đi ra lại là Kim Thiền?
Bọn họ nhìn thấy cảnh chiến đấu kinh hoàng thì chạy trốn ra phía xa, hoàn toàn không rảnh bận tâm đến những việc khác.
Trần Mục lặng lẽ đi ra từ trong đường hầm khác, hắn giả trang thành thợ mỏ và mang theo khối hồng thạch nhỏ đi ra, tu tiên giả phụ trách hầm mỏ này đều vui mừng khôn xiết.
“Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
“Được.”
Trần Mục biến mất trong nháy mắt, hắn phát hiện tiên sứ trong thành đang ở đầu thành, tiên sứ bạch bào nhìn chăm chú về phía xa, Kim Thiền và Thương Vân Chí Tôn đang đại chiến, bí cảnh kiên cố không thể phá hủy đã chồng chất vết thương.
Ầm!
Trần Mục đánh bay tiên sứ bạch bào, lấy được lệnh bài tiến đến Viễn Cổ Tiên thành từ trên người hắn ta, sau đó khoác bạch bào lên chuẩn bị tiến đến tinh không.
Phía xa, Kim Thiền và Thương Vân Chí Tôn cùng lúc bay lên không trung, dường như bọn họ đã chạm phải cấm chế nào đó, có trật tự đao kiếm vọt ra từ lòng đất.
Chương 668 Bí Cảnh Hỗn Loạn (3)
Trần Mục có thể cảm nhận được cảm giác áp bức của Chí Tôn từ rất xa, may mà thực lực của Kim Thiền không thua kém Thương Vân Chí Tôn, trong tay hắn ta còn có kim cương chử, thậm chí còn có ưu thế.
Bây giờ sự chú ý của tất cả cường giả đều tập trung lên người Kim Thiền, Trần Mục nhân cơ hội đi đến tinh không, hắn dùng Trấn Thiên Ấn che giấu khí tức của mình.
Trần Mục rất nhanh đã đến vùng phụ cận Viễn Cổ Tiên thành, hắn nhìn thấy phù văn viễn cổ khắc trên tường thành , những phù văn kia mang theo năng lượng khủng bố, toàn cổ thành này vốn dĩ chính là sát khí, bên trong còn có Chí Tôn tồn tại.
Hắn có lệnh bài cũng không dám tùy tiện xông vào, nếu như bị Chí Tôn phát hiện thì chẳng khác nào bắt rùa trong hũ.
Trong lúc Trần Mục đang do dự, hai tia u quang phóng lên không trung, Trần Mục cảm nhận được khí tức của Ma Thần, hắn đột nhiên phát hiện đó chính là Nhị Ngũ Ma Thần và Bát Cửu Ma Thần, bọn họ cũng trà trộn vào trong bí cảnh.
“Ma Thần?”
Cường giả trên Viễn Cổ Tiên thành đều trợn to mắt, lập tức có cường giả cấp bậc lão tổ xuất thành nghênh chiến.
Nhị Ngũ Ma Thần còn dễ đối phó, hai vị cường giả Tiên Vương cũng có thể ngăn chặn, nhưng mà Bát Cửu Ma Thần quá mạnh, cường giả Tiên Vương căn bản không thể đối phó với hắn ta.
“Làm càn!”
Các ngôi sao xung quanh đều xuất hiện hư hại.
Giữa ngôi sao xuất hiện thân ảnh đầu trọc, hắn ta vung chưởng trấn áp Bát Cửu Ma Thần, lão tổ trên Viễn Cổ Tiên thành hào hứng nói: “Là Bàn Thạch Chí Tôn.”
“Đi, chúng ta đi giúp trấn áp Ma Thần.” Rất nhanh lại có hai vị cường giả cấp bậc lão tổ rời đi, Viễn Cổ Tiên thành bỗng nhiên trở nên trống không.
Trần Mục không chút do dự, nhân cơ hội này lẻn vào Viễn Cổ Tiên thành, đường phố trong thành vắng tanh, mặt đất trắng tuyết như ngọc, bên trên có khắc tuyệt thế pháp trận.
Tuyệt thế sát trận này rất kinh khủng, cho dù là Chí Tôn cũng không dám tùy tiện đến gần.
【Thành công đánh dấu Viễn Cổ Tiên thành】
【Chúc mừng lấy được Thất Kiếp Luân Hồi Đan】
Trần Mục cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì phần thưởng không đưa trực tiếp cho hắn, chỗ sâu trong Viễn Cổ Tiên thành tóe ra tiên quang bảy sắc, chiếu sáng toàn bộ bí cảnh.
Tất cả lão bối cường giả đều nhìn về phía chỗ sâu trong Viễn Cổ Tiên thành, Tống Chung vừa rút lui từ Viễn Cổ Tiên thành kinh hô nói: “Là Luân Hồi Kim Liên, sao nó lại xuất hiện vào lúc này?”
Trần Mục lao thẳng vào chỗ sâu trong Viễn Cổ Tiên thành.
Ở giữa Tiên thành có hồ nước trong vắt tận đáy, tiên quang bảy sắc xông lên không trung, Luân Hồi Kim Liên thánh khiết chầm chậm nổi lên mặt nước, nó có tổng cộng bảy cánh hoa, thể hiện bảy loại màu sắc khác nhau.
Lúc Trần Mục xuất hiện bên hồ, sớm đã có cường giả chạy đến, hắn chỉ có thể dừng lại bên hồ.
Tống Chung và các lão tổ Tiên Vương cũng chạy đến bên hồ, bọn họ nhìn Luân Hồi Kim Liên bảy sắc bay lên không trung, nhìn thấy hạt sen bảy sắc bên trong tâm sen, trong mắt bọn họ đều chứa lòng tham, Thất Kiếp Luân Hồi Đan cũng có hiệu quả với bọn họ.
Trần Mục không khỏi thầm mắng hệ thống gian lận, không thể đưa thẳng phần thưởng cho hắn sao?
Luân Hồi Kim Liên phản chiếu trong hồ nước đột nhiên tan rã, Thất Kiếp Luân Hồi Đan hóa thành lưu quang lao về phía Trần Mục, hắn vô cùng lúng túng lấy được Thất Kiếp Luân Hồi Đan.
Đại năng bên hồ đều nhìn về phía Trần Mục.
Da mặt Trần Mục co rút, lúc cần đến thì không đến, lúc không nên đến thì lại đến, hắn không chút suy nghĩ liền thu lấy Thất Kiếp Luân Hồi Đan rồi xoay người bỏ chạy.
“Ngăn hắn lại!”
Cường giả xung quanh lấy lại tinh thần.
Phù văn của Viễn Cổ Tiên thành bay lên không trung trong nháy mắt, tạo thành bình phong, tất cả mọi người đều không cách nào rời khỏi, Tống Chung hét lớn: “Đó chắc chắn lag Trần Mục, hắn và Ma Thần cấu kết với nhau muốn giải phóng Ma Thần trong Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực.”
Trần Mục không hiểu gì lại bị vu oan, Ma Thần xuất hiện ở đây chắc chắn là có âm mưu, hiện giờ hắn không kịp suy nghĩ những việc này, nhất định phải nghĩ cách thoát ra ngoài.
Trong Viễn Cổ Tiên thành có rất nhiều cường giả, bọn họ chạy tới từ bốn phương tám hướng, mấy chục tia tiên quang ập tới, Trần Mục hoàn toàn không có chỗ trốn, hắn giải phóng sức mạnh Hỗn Độn, Hỗn Độn Chung hắc sắc xuất hiện, tiên quang xung quanh đều bị chặn lại.
Có tiên quang đánh liên tục về phía Trần Mục, phòng ngự của Hỗn Độn Chung không thể kéo dài quá lâu, Tống Chung lạnh giọng nói: “Chỉ mình ngươi mà cũng dám xông vào Viễn Cổ Tiên thành.”
Trần Mục biết chính mình không thể kéo dài, chỉ có thể xin giúp đỡ, ý thức của hắn điều khiển Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực thông qua Trấn Thiên Ấn, có ba đạo quang trụ rơi xuống.
Trong Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, ba đạo quang trụ vừa vặn rơi vào đám người Viêm Sát, Ma Thần và sinh linh cấm kỵ đều chuyển động nhưng tốc độ của mấy người Viêm Sát càng nhanh hơn.
Trong đống phế tích của hầm mỏ.
Thần lực cường ngạnh liên tiếp xuất hiện.
Không chỉ có đại thần của Thần tộc rời khỏi Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực mà còn có Ma Thần cũng rời khỏi theo, Cửu Nhị Ma Thần cười lớn ha ha nói: “Cuối cùng cũng ra ngoài rồi.”
“Không ngờ còn có lão bằng hữu!”
Cửu Nhị Ma Thần nhìn thấy hai tôn Ma Thần trên bầu trời, hắn ta lạnh giọng nói: “Đi giúp bọn họ.”
Hai tôn Ma Thần ra ngoài theo lần lượt là Tam Bát Ma Thần và Nhất Nhất Ma Thần.
Mấy người Viêm Sát lao đến Viễn Cổ Tiên thành.
Đại thế cục của toàn bộ bí cảnh đột nhiên trở nên phức tạp.
“Không ổn, lại có Ma Thần, còn có cả cường giả Thần tộc!” Có lão bối cường giả nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Đám người Tống Chung đều dừng tấn công, nhìn thấy ba vị đại thần xông đến Viễn Cổ Tiên thành, lúc này ở chỗ sâu trong Tiên thành có lão giả cầm hắc kiếm mục nát xuất hiện ở đầu thành.
Ông ta nâng hắc kiếm trong tay lên, Viễn Cổ Tiên thành phóng ra phù văn cổ lão, có tiếng kèn vang lên, giống như là chiến ca đến từ Thái Cổ.
Trong tường thành Viễn Cổ Tiên thành có ngàn quân vạn mã hư ảo giết tới, bọn họ do phù văn ngưng kết thành nhưng lại sở hữu lực lượng hùng vĩ, đủ để khiến cửu thiên run rẩy.
Chương 669 Đế Kiếm Vong Sơ (1)
Đám người Viêm Sát bị phòng ngự của Viễn Cổ Tiên thành ngăn cản, sức mạnh Hỗn Độn của Trần Mục đã tiêu hao cạn kiệt.
Trần Mục thu lại Hỗn Độn Chung, hắn đối mặt với lão giả ở phía xa, lớn giọng hét lên: “Ngừng tay hết đi, chúng ta nên liên thủ đối phó với Ma Thần.”
Tống Chung hét to nói: “Bách Chiến Chí Tôn, hắn cấu kết với Ma Thần, không thể tin hắn.”
Đôi mắt u ám của Bách Chiến Chí Tôn nhìn chằm chằm vào Trần Mục: “Ngươi thả bọn họ ra ngoài?”
Trần Mục thành thật trả lời: “Không sai, toàn bộ đều do ta thả ra.”
Phù văn của Viễn Cổ Tiên thành đan xen nhau, ba vị đại thần Viêm Sát, Băng Thanh, Hư Ảnh đều lần lượt rút lui, bọn họ không có ý định liều mạng.
Khi Cửu Nhị Ma Thần gia nhập trận chiến, Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn và các cường giả Tiên Vương khác bị buộc phải rút lui, bí cảnh xuất hiện cục diện sóng đôi.
Kim Thiền khôi phục dáng vẻ trẻ con, hắn ta nhìn vào sâu trong tinh không, Trần Mục bị mắc kẹt trong Viễn Cổ Tiên thành.
Bách Chiến Chí Tôn cầm hắc kiếm trong tay, trên người khoác áo giáp tàn nát, mái tóc màu xám xõa ra, đôi mắt băng lạnh sâu thẳm, không có vui buồn, quang mạng ảm đạm.
Trần Mục đối diện với câu chất vấn của Chí Tôn thì như đứng ngồi không yên, hắn không hề sợ sệt mà thành thật trả lời.
Nhị Ngũ Ma Thần là do hắn thả ra lúc giết vào Thái Thanh Tiên Cung, Bát Cửu Ma Thần là do hắn giải phóng ở Tinh Vẫn cấm địa, Viêm Sát và Kim Thiền đều do Trần Mục thả ra, thế cục bây giờ đã không còn kiểm soát được.
“Ta biết ngay là hắn cấu kết với Ma Thần.” Khuôn mặt Tống Chung lấp đầy bằng nụ cười hả hê.
Bách Chiến Chí Tôn biến mất trong không trung, da đầu Trần Mục tê dại, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy trên vai có bàn tay chằng chịt vết sẹo, gầy như que củi, đó là bàn tay đã trải qua sát phạt, lạnh lẽo nặng nề.
Trần Mục thậm chí còn không thể cử động, đây chính là thực lực của Chí Tôn mang giáp, bình phong trong suốt trên người hắn hoàn toàn vỡ vụn ngay khi chạm vào.
Trước mặt Bách Chiến Chí Tôn, Trần Mục yếu ớt vô cùng, với cường giả Tiên Vương hắn còn có thể liều mạng, trước mặt chí tôn lại không có cơ hội phản kháng.
Nếu như Trần Mục muốn lấy đá chọi với đá với Bách Chiến Chí Tôn thì chỉ có thôi động Trấn Thiên Ấn mới có cơ hội.
Xung quanh có lượng lớn cường giả Tiên Vương cấp bậc lão tổ nhìn chằm chằm như hổ đói, còn cả sát trận, Trần Mục muốn giết ra ngoài thì trừ phi giải phóng toàn bộ lực lượng của Trấn Thiên Ấn, như vậy hắn chắc chắn sẽ phải hứng chịu phản phệ khủng khiếp, và quan trọng hơn là ở đây còn có cánh cửa kiểm soát Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực.
Nếu như Viễn Cổ Tiên thành bị phá hủy, tất cả Ma Thần và sinh linh cấm kỵ bị phong ấn đều sẽ thoát ra.
Trần Mục không hề hoảng loạn, hắn cố ép mình bình tĩnh nói: “Ta có thể giúp các ngươi phong ấn Ma Thần.”
Một tay Bách Chiến Chí Tôn đặt trên vai Trần Mục, một tay nắm chặt hắc kiếm mục nát giống như sát thần, mái tóc trắng xám dài xõa ra: “Cường giả tuyệt đỉnh đều không thể tùy ý mở ra Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, ngươi rất đặc biệt.”
Trần Mục lắc đầu cười nhẹ: “Thả Ma Thần ra không phải là ý định ban đầu của ta, ba vị đại thần kia chỉ có ta mới có thể khống chế được, tiểu hòa thượng cũng nghe theo ta, chỉ cần chúng ta hợp tác thì có thể phong ấn Ma Thần, ta không sợ ngươi, ta không muốn cả hai bên đều hứng chịu thiệt hại, lại để Ma Thần chiếm lấy ưu thế.”
Khuôn mặt Bách Chiến Chí Tôn cứng đờ, trên mặt hiện lên ý cười, trong mắt có ánh sáng lóe lên, đó là chiến ý đã biến mất nhiều năm của hắn ta bị người thiếu niên trước mắt châm lửa.
Tịnh Vân lão tổ lớn giọng nói: “Bách Chiến tiền bối, chính hắn đã liên hợp với Ma tộc san bằng Thanh Hư Động Thiên, làm Thái Thanh Tiên Cung chúng ta bị tổn thất nặng nề, vẫn xin ngài chủ trì công đạo.”
Các đại thế lực Tiên giới gần đây đều có cường giả tiến vào chiếm giữ Viễn Cổ Tiên thành, Tịnh Vân lão tổ cũng có mặt, hiện giờ bà ta đang làm khó dễ, Trần Mục có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
“Hóa ra thật sự là ngươi đã hủy đi Thanh Hư Động Thiên của lão phu, lão phu muốn xé xác ngươi ra vạn mảnh.” Vẻ mặt Tống Chung phẫn nộ, hét lên thất thanh.
Trần Mục cười nhẹ nói: “Thanh Hư Động Thiên nên biết rõ Nhị Ngũ Ma Thần đến như thế nào.”
Ánh mắt Tống Chung u ám, hắn ta cười lạnh nói: “Tiểu tử ngươi chết chắc rồi!”
Tịnh Vân lão tổ trầm giọng nói: “Bách Chiến tiền bối, hắn là mối đe dọa của Tiên giới, vẫn xin ngài đừng do dự, đây là cơ hội tốt nhất để diệt trừ hắn.”
Bên ngoài Viễn Cổ Tiên thành, thế lực các phương vẫn đang đứng sóng đôi, Ma Thần rõ ràng đã cảm giác được cục diện không ổn.
Cửu Nhị Ma Thần cau mày lại: “Chậm chạp sẽ sinh biến cố, xem ra xác suất đánh hạ bí cảnh rất thấp, Bát Cửu, các ngươi có kế hoạch rút lui không?”
Bát Cửu Ma Thần chế giễu nói: “Thật không ngờ các ngươi còn có thể thoát ra ngoài, quan sát tình hình trước đã, nếu như tình hình không ổn thì sẽ có đại nhân tới tiếp ứng chúng ta.”
Cửu Nhị Ma Thần nghe vậy thì sửng sốt, có thể khiến Bát Cửu Ma Thần gọi là đại nhân thì chắc chắn là Ma Thần cửu giai, con ngươi hắn ta bỗng nhiên co rút lại: “Thế mà lại là vị đại nhân đó.”
Viêm Sát dùng thần niệm truyền âm nói: “Tiểu tử kia bị bao vây ở bên trong, lành ít dữ nhiều.”
Hư Ảnh gật đầu: “Nếu như hắn xảy ra chuyện ở bên trong thì chúng ta có thể có được tự do thực sự.”
“Dù sao thì hắn cũng đã giúp chúng ta, vả lại ấn ký trong cơ thể chúng ta có chút kì dị.” Băng Thanh nhìn chằm chằm vào Viễn Cổ Tiên Thành, chỉ sợ Trần Mục sẽ kéo bọn họ xuống nước.
Vẻ mặt Thương Vân Chí Tôn ngưng trọng, một tên Kim Thiền đã khiến hắn ta đau đầu, bây giờ lại xuất hiện năm tôn ma Thần, ba vị đại thần, thế cục đột ngột thay đổi.
Trong Viễn Cổ Tiên thành, ánh mắt của Bách Chiến Chí Tôn nhìn chằm chằm vào Trần Mục nhưng lại chậm chạp không động thủ.
Trong mắt Trần Mục không có chút sợ hãi nào, hắn không muốn cả hai đều bị thiệt hại nhưng cũng chẳng hai bên đấu tranh để rồi cuối cùng đều bị tận diệt.
Chương 670 Đế Kiếm Vong Sơ (2)
Tịnh Vân lão tổ và Tống Chung đều gấp gáp hy vọng Trần Mục ngã xuống, bọn họ lo lắng chậm chạp sẽ sinh ra biến cố.
Bách Chiến Chí Tôn đột nhiên thả tay ra, bả vai Trần Mục đã sắp tê dại, cảm giác áp bức vẫn chưa biến mất, nhưng hắn biết vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Tống Chung híp mắt lại, khuyên nhủ lần nữa: “Bách Chiến Chí Tôn, tiểu tử này cấu kết với Ma Thần, nín tuyệt đối đừng tin lời nói xằng của hắn.”
Bách Chiến Chí Tôn hờ hững nhìn Tống Chung, con ngươi Tống Chung co rút lại, giống như rơi vào âm phủ.
Cường giả Tiên Vương có mặt ở đó đều không dám nói bừa.
Trần Mục chắp tay với Bách Chiến Chí Tôn, trầm giọng nói: “Vãn bối bất đắc dĩ xông vào Viễn Cổ Tiên thành, tuyệt đối không có ý ác, ta đến từ nhân gian, có ân oán với thế lực Tiên giới nhưng vẫn chưa đến mức cấu kết với Ma Thần.”
Đang lúc nói chuyện, trong tay Trần Mục xuất hiện hồng thạch lớn chừng nắm đấm, lão tổ xung quanh đều trừng to mắt, năng lượng sinh mệnh nồng đậm kia khiến bọn họ đỏ mắt.
Hồng thạch lớn bằng nắm đấm kia bay về phía Bách Chiến Chí Tôn, Bách Chiến Chí Tôn nhận được hồng thạch, hạ thấp giọng nói: “Ngươi có thể bỏ qua cấm chế của cổ đạo, tùy ý khai mở phong ấn địa, ta muốn biết ngươi là ai.”
“Vãn bối Trần Mục, đến từ Lăng Vân tông ở nhân gian.” Trần Mục thành thật trả lời.
“Lăng Vân tông, nhiều năm trước ta có hảo bằng hữu ở Lăng Vân tông, đáng tiếc bọn họ đều chôn ở xứ người.” Trong mắt Bách Chiến Chí Tôn hiện lên gợn sóng.
Trần Mục có chút kinh nhạc, Chí Tôn trước mắt lại có quen biết với tiền bối của Lăng Vân tông.
Bách Chiến Chí Tôn nhìn chăm chú vào Trần Mục: “Ta muốn biết quá khứ của ngươi, chứ không phải hiện tại.”
Trần Mục khẽ lắc đầu: “Tiền bối, ký ức liên quan đến chuyện của kiếp trước, ta sớm đã quên lãng.”
Hắn quả thực đã quên mất ký ức của kiếp trước, nhưng Bách Chiến Chí Tôn và lão tổ Tiên Vương xung quanh đều chấn kinh, bọn họ đều cảm thấy hắn có thể là đại năng chuyển thế.
Bách Chiến Chí Tôn thu lại hắc kiếm mục nát, hắn ta nhìn vào chỗ sâu trong tiên thành, nơi đó mây mù lượn quanh: “Trần Mục, đỉnh núi ở sâu trong mây mù có thanh kiếm, nếu như ngươi lấy được thanh kiếm kia thì ta có thể không giết ngươi.”
Trần Mục nhìn vào chỗ sâu trong mây mù, cho dù sở hữu Thiên Nhãn Thông cũng không thể nhìn thấy: “Nếu tiền bối đã nguyện ý có ta cơ hội, vậy vãn bối sẽ thử xem.”
Lão tổ xung quanh tràn đầy vẻ hoài nghi, Tịnh Vân lão tổ và Tống Chung tức giận nhưng không dám nói, vị Bách Chiến Chí Tôn này giết ra ngoài từ trong núi thây biển máu, hai vị Chí Tôn còn lại đều phải kính hắn ta ba phần.
Trần Mục giẫm không bước đi, rất nhanh hắn đã xuất hiện ở chỗ sâu của Viễn Cổ Tiên thành, nơi đó mâu mù lượn quanh, còn có cấm chế tồn tại, hắn bị ép rơi xuống đất.
Có con đường đá dẫn đến chỗ sâu trong mây mù, Trần Mục dọc theo con đường đá đi đến chỗ sâu của mây mù, Bách Chiến Chí Tôn và đám lão tổ Tiên Vương đều nhìn chăm chú vào hắn.
Có lão tổ Tiên Vương tò mò nói: “Thanh kiếm kia là do Nhân tộc tuyệt đỉnh lưu lại, chẳng lẽ Bách Chiến Chí Tôn cho rằng hắn là vị tuyệt đỉnh kia chuyển thế?”
Bách Chiến đại nhân khẽ gật đầu: “Nếu không cùng chủng tộc thì đều phải cảnh giác, hy vọng là hắn.”
Tống Chung cau mày lại, hắn ta và Tịnh Vân lão tổ chỉ có thể kỳ vọng Trần Mục không phải là tuyệt đỉnh chuyển thế.
Trần Mục bước vào chỗ sâu trong mây mù, hắn không biết cuộc nghị luận của cường giả bên ngoài, tràn đầy mong đợi với thanh kiếm mà Bách Chiến Chí Tôn nói kia, bởi vì Thanh Vân kiếm của Trần Mục bị vỡ vụn, bây giờ đang cần binh khí vừa tay.
Ầm ầm.
Bí cảnh bỗng nhiên dao động.
Một tia u quang xé ra lỗ hổng trong bí cảnh
Bách Chiến Chí Tôn nhìn về phía xa, trong bí cảnh xuất hiện vết nứt màu đen dẫn thẳng ra ngoại giới, Cửu Nhị Ma Thần trừng to mắt: “Là vị đại nhân đó!”
Bát Cửu Ma Thần trầm giọng nói: “Đây là tín hiệu rút lui, chúng ta đi.”
Năm tôn Ma Thần lao về phía vết nứt không gian, Thương Vân Chí Tôn nhìn về phía Bàn Thạch Chí Tôn, vẻ mặt bọn họ ngưng trọng, không biết có nên đuổi theo ra ngoài không.
Bách Chiến Chí Tôn bỗng nhiên rời khỏi Viễn Cổ Tiên thành, hắn ta xuất hiện trong bí cảnh, hờ hững nói: “Thương Vân, Bàn Thạch, không thể để cho bọn họ rời đi!”
“Lão đại ca, nghe theo ngươi.”
Thương Vân Chí Tôn cầm chiến kích trong tay xông tới.
Hắc kiếm mục nát mang theo u quang ập tới, vẻ mặt năm tôn Ma Thần đồng thời kéo căng ra, Cửu Nhị Ma Thần quát mắng: “Viêm Sát, lẽ nào các ngươi muốn ở lại đây?”
Mấy người Viêm Sát đều đang đợi sự chỉ dẫn của Trần Mục, hiện giờ Trần Mục không có động tĩnh, bọn họ tiến thoái lưỡng nan.
Cơ thể của Kim Thiền lại trở nên vạm vỡ, tay hắn ta cầm kim cương chử, trấn áp Ma Thần đang chạy trốn, Thương Vân Chí Tôn không ngờ hắn ta sẽ ra tay tương trợ.
Có lão tổ Tiên Vương kêu gọi chi viện, bọn họ đang đứng sóng đôi với đám đại thần Viêm Sát.
Hai tay Cửu Nhị Ma Thần ngưng kết ma kiếm, hắn ta một mình nghênh chiến với Bách Chiến Chí Tôn, bọn họ chém giết bên rìa vết nứt, cường giả xung quanh đều không dám tới gần.
“Lão gia hỏa, khí huyết ngươi suy bại mà vẫn có thể bạo phát sức chiến đấu như vậy.” Cửu Nhị Ma Thần xúc động nói, sức lực của hắn ra vượt xa chí tôn bình thường.
Bách Chiến Chí Tôn mặt không cảm xúc, hắn ta giống như cỗ máy giết chóc, mũi kiếm lạnh băng mang theo u quang, để lại rất nhiều vết kiếm trên người Cửu Nhị Ma Thần.
Bên ngoài bí cảnh, bàn tay to đen kịt duỗi vào trong, giấu trời che đất giống như đến từ địa ngục, khí tức chết chóc tràn ngập khắp toàn bộ bí cảnh, ngay cả lão tổ Tiên Vương cũng phải khiếp sợ, trong mắt đám đại thần đều tràn đầy sự kiêng nể.
Hai tay Bách Chiến Chí Tôn nắm chặt hắc kiếm, hắn ta giơ cao hắc kiếm, kiếm quang bắn lên mười vạn chưởng, dù vậy ở trước bàn tay đen kia vẫn lộ vẻ nhỏ bé.
Khi bàn tay đen đánh tới, Cửu Nhị Ma Thần và đám ma Thần bị nhấn chìm, Bách Chiến Chí Tôn và các Chí Tôn bị đánh lui, ngay cả Kim Thiền cũng bị bàn tay đen kia chấn lui.
Bây giờ Trần Mục không lo nổi những chuyện khác, hắn chuẩn bị thử trước xem có thể ra ngoài được không, nếu như có thể thuận lợi rời khỏi thì sẽ dẫn theo những người khác rời đi.
Trấn Thiên Ấn giải phóng hào quang chói mắt, giống như tọa độ, chỗ sâu trong bóng tối có đạo quang trụ rơi xuống, đạo quang trụ kia vừa vặn bao trùm lấy Trần Mục.
Thân thể Trần Mục biến mất trong phong ấn địa.
Đại năng vốn đang đánh nhau túi bụi đều lần lượt dừng tay, Cửu Nhị Ma Thần chế nhạo: “Ha ha, đám hèn nhát các ngươi thật đáng thương.”
Cửu Tứ Ma Thần nhàn nhạt nói: “Cứ quan sát đi, có lẽ hắn sẽ quay lại.”
Ma Thần xung quanh lũ lượt gật đầu.
Trần Mục lại trở về trong đường hầm, hắn thông qua Trấn Thiên Ấn thành công rời khỏi Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, đây là cửa sau, cửa chính thật sự ở Viễn Cổ Tiên thành, chỗ đó còn có cánh cổng có thể mở ra phong ấn địa.
Đây cũng là lý do cường giả Tiên giới trấn thủ ở Viễn Cổ Tiên thành, bây giờ Trần Mục nắm giữ cửa sau, có thể vòng qua bọn họ tùy ý ra vào Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, thậm chí là giải phóng tù nhân ở bên trong.
Trần Mục lại thôi động Trấn Thiên Ấn lần nữa, trong phong ấn địa có đạo quang trụ rơi xuống, vừa vặn rơi vào trên người Kim Thiền không nghiêng không lệch, sau đó hắn ta biến mất.
Kim Thiền xuất hiện bên cạnh Trần Mục, hắn ta khom người nói: “Đa tạ thí chủ.”
Trần Mục trầm giọng nói: “Ta nhìn thấy nguyên nhân ngươi tiến vào Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, Phật chỉ cầu xin Thần Đế phong ấn ngươi là muốn giữ lại mồi lửa cho Phật tộc.”
“Tiểu tăng hiểu rõ.”
Kim Thiền hành lễ với Trần Mục.
Ngay sau đó lại có quang trụ rơi xuống, Sát Viêm vui mừng khôn xiết, nhưng những cường giả còn lại đều lao vào quang trụ kia, Trần Mục chỉ có thể buộc phải gián đoạn truyền tống.
Quang trụ đột nhiên biến mất.
Cửu Nhị Ma Thần lạnh lùng nói: “Trông coi kỹ bọn họ, tuyệt đối không được để bọn họ cũng rời đi.”
Mấy người Sát Viêm và Băng Thanh nhìn thấy hy vọng, chứng tỏ Trần Mục vẫn nhớ đến bọn họ.
Vẻ mặt mọi người căng thẳng, tất cả đều đang chờ đợi quang trụ xuất hiện, Trần Mục không tiếp tục thử nữa, hắn đang muốn nghĩ cách tiến đến Viễn Cổ Tiên thành.
“Tiểu hòa thượng, sau khi rời khỏi đây ngươi có chuyện gì muốn làm không?” Trần Mục nhìn về phía Kim Thiền, trông hắn ta cũng chỉ lớn bằng Sở Sở, trên người mặc cà sa kim sắc, khuôn mặt nhỏ hiền hòa.
Trừ lúc chiến đấu thì Kim Thiền đều chắp hai tay trước ngực, giọng nói hắn ta nhỏ nhẹ: “Chư phật đi hướng Tây, Phật chủ bảo ta tìm kiếm Bỉ Ngạn trong hồng trần.”
“Bỉ Ngạn, thật sự có Bỉ Ngạn sao?” Trần Mục lẩm bẩm một mình, hắn đã nghe nói rất nhiều rất, rất nhiều cường giả đều đang tìm kiếm nơi đó.
Khuôn mặt nhỏ của Kim Thiền nghiêm túc nói: “Bỉ Ngạn có tồn tại, chỉ là chúng ta không thể nào thoát khỏi biển khổ.”
Trần Mục cười gật đầu: “Đừng nói thoát khỏi biển khổ, có thể thoát khỏi bí cảnh hay không còn khó nói.”
Thông qua Trấn Thiên Ấn, Trần Mục nhìn thấy tình hình bên ngoài, có cường giả Tiên Vương canh giữ bên ngoài hầm mỏ, trong bí cảnh còn có lượng lớn cường giả Tiên Đạo, muốn rời khỏi bí cảnh thì buộc phải thông qua truyền tống trận của Viễn Cổ Tiên thành.
Khuôn mặt nhỏ của Kim Thiền nghiêm túc nói: “Thí chủ, ngươi giúp đỡ tiểu tăng rời khỏi phong ấn địa, tiểu tăng nhất định dốc hết sức lực trợ giúp thí chủ rời khỏi chỗ này.”
Trần Mục không vội rời khỏi hầm mỏ, hắn tiếp tục đi vào chỗ sâu trong hầm mỏ, không có đường để thu thập hồng thạch, Kim Thiền đi chân trần, giẫm không bước đi.
Số lượng hồng thạch ở sâu trong đường hầm càng lúc càng nhiều, Trần Mục thu thập được lượng lớn hồng thạch, hắn tế cho Hồng Mông Thụ, Hồng Mông Thụ nhanh chóng sinh trưởng ở bên trong.
Rất nhanh bọn họ đã ra khỏi đường hầm, đi đến không gian lòng đất rộng lớn, chỗ này được hồng quang bao phủ, năng lượng sinh mệnh xung quanh nồng đậm, phía trước có hồng thạch khắp nơi, cách đó không xa còn có hồ nước huyết sắc rộng lớn.
Xung quanh hồ nước huyết sắc còn có rất nhiều thông đạo, hẳn là thông đến những hầm mỏ khác.
Trong hồ nước huyết sắc có năng lượng sinh mệnh dày đặc, trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn khẽ cau mày, trong hồ nước có dao động sinh mệnh mờ nhạt, nhưng lại không nhìn thấy dấu tích có sinh linh tồn tại.
Kim Thiền nhìn vào hồ nước, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: “Không có ở đây, sống trong luân hồi.”
Trần Mục có cảm giác sau lưng phát lạnh, có cảm giác bị nhìn trộm, hắn ngắm nhìn bốn phía, không phát giác được có gì khác thường.
“Chẳng lẽ đến từ quá khứ?”
Trần Mục bắt đầu suy diễn, ý thức của hắn xuất hiện trong dòng sông Thời gian, bên tai vang lên tiếng đại lộ gầm rú, huyết quang ngút trời ở thượng du của dòng sông.
“Thay! Trời! Hành! Đạo!”
Đột nhiên xuất hiện âm thanh truyền đến từ thượng du của dòng sông Thời Gian, lúc Trần Mục nghe thấy thì tâm trí chấn động, ý thức của hắn bị ép lui ra khỏi dòng sông Thời gian.
Trần Mục có chút choáng váng, hắn nhìn thấy bóng dáng vĩ ngạn trong thượng lưu của dòng sống Thời Gian, trong thế giới có huyết quang bao phủ hét lên thay trời hành đạo.
Đó là sự tồn tại vượt qua cả Chí Tôn, thậm chí có thể là cường giả tuyệt đỉnh, cách dòng sông Thời gian hắn ta phát giác được sự xuất hiện của Trần Mục.
Trần Mục từng nhìn thấy huyết thạch do cường giả lưu lại, đó đều là năng lượng cuồng bạo khó luyện hóa được, nhưng hồng thạch ở đây lại là năng lượng sinh mệnh đơn thuần.
“Linh Lạc thành bùn nát thành bụi, chỉ có hương thơm vẫn như cũ.” Trần Mục không khỏi xýc động, vị cường giả kia giữ lại năng lượng cuối cùng ở đây.
Hồng Mông Thụ nổi lên trên hồ nước huyết sắc, sau đó đáp xuống ở giữa, rồi lại điên cuồng sinh trưởng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong nháy mắt đã cao mấy trăm trượng, giữa các cành cây có ánh sáng mờ ảo, đó là quy tắc trật tự.
“Hắn ta biết ta sẽ đến nên muốn nhắc nhở ta sao?” Trần Mục nhớ lại cuộc đối thoại kỳ lạ trong đường hầm: “Trên đường luân hồi, quay đầu lại chính là thất bại.”
Trần Mục chuẩn bị tiến đến Viễn Cổ Tiên thành để kí danh, lấy được Thất Kiếp Luân Hồi Đan là có thể độ kiếp, độ qua luân hồi kiếp là có thể trở thành Tiên Vương, trở thành cường giả Tiên Đạo.
Chương 667 Bí Cảnh Hỗn Loạn (2)
Chỉ có bước vào cảnh giới Tiên Vương, Trần Mục mới có tư các tiến đến chỗ sâu trong tinh không, muốn trợ giúp Phục Tiên lão bà thì bắt buộc phải trở nên mạnh hơn, luân hồi kiếp chỉ là khởi đầu.
Trần Mục bỗng nhiên thu lại Hồng Mông Thụ, Hồng Mông Thụ hấp thụ đủ sinh mệnh bản nguyên thì lại biến hóa lần nữa, nó đã phái sinh ra vạn đạo quy tắc xiềng xích.
“Tiểu hòa thượng, ta muốn ngờ ngươi giúp một việc.” Trần Mục ngồi xổm xuống nhìn Kim Thiền.
“Được.”
Kim Thiền đồng ý rất sảng khoái, thậm chí còn không hỏi là chuyện gì, Trần Mục trịnh trọng nói: “Ta cần ngươi giúp ta hấp dẫn hỏa lực, có thể rất nguy hiểm!”
“Xin thí chủ cứ yên tâm giao cho tiểu tăng.” Trên mặt Kim Thiền không có chút sợ hãi nào.
Trần Mục nói cho Kim Thiền các hấp dẫn hỏa lực, sau khi bọn họ bàn bạc xong thì chia nhau hành động.
Kim Thiền rời khỏi từ đường hầm mà Trần Mục đi vào, Trần Mục cũng rời khỏi từ đường hầm khác.
Lão tổ của Thanh Hư Động Thiên vẫn canh giữ ở bên ngoài, Tống Chung nhìn chằm chằm vào hầm mỏ, đôi mắt khẽ híp lại, hắn ta nhìn thấy kim quang tràn ra từ trong hầm mỏ, dưới ánh sao lại cực kỳ chói mắt.
Trước kia chưa từng có tu tiên giả có thể còn sống sót ra khỏi từ hầm mỏ, Tống Chung không dám khinh suất, hắn ta nhìn Kim Thiền bước ra khỏi hầm mỏ, phật quang chiếu rọi khắp nơi.
“Hòa thượng?”
Trong mắt Tống Chung mang theo nghi hoặc: “Bất kể là là, tùy ý xông vào bí cảnh thì giết không tha!”
Kinh Thiền niệm kinh phật trong miệng, đại địa chấn động, tu tiên giả ở phía xa đều bịt tai lại, Tống Chung búng tay một cái, kiếm quang gào thét lao ra.
Kiếm quang hàng ngàn trăm trượng đủ để xé toạc ngọn núi, nhưng ngay khi đến gần Kim Thiền, toàn bộ đều bị phật quang chôn vùi, vẻ mặt Tống Chung nghiêm nghị, hắn ta không dám bất cẩn.
Tống Chung trong chớp mắt đi đến trước người Kim Thiền, tiên lực dồi dào tuôn ra, Kim Thiền đột nhiên tức giận trừng mắt, kim quang chói lọi, thân ảnh hắn ta đột nhiên trở nên vạm vỡ.
Kim Thiền nắm quyền đánh ra, Tống Chung đang lao đến trước mặt bị hắn ta đánh lùi, mặt đất xuất hiện vết nứt, Thạch Đầu thành ở phía xa đều bị rung sập, ngôi sao trên trời rung chuyển, cường giả của Viễn Cổ Tiên thành cũng để ý đến động tĩnh bên dưới.
“Lực lượng mạnh thật.”
“Chúng ta xuống dưới xem đi.”
Có ba vị cường giả cấp bậc lão tổ giáng xuống, cường giả còn lại đều đang canh giữ Viễn Cổ Tiên thành, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tiên lực do Tống Chung giải phóng miễn dịch với phật quang của Kim Thiền, khi va chạm chính diện, lực lượng của Kim Thiền càng thêm đáng sợ, hắn ta sở hữu kim thân không thể phá hủy.
Keng! Keng! Keng!
Bọn họ va chạm ở cự ly gần, quyền đấm vào da thịt, Kim Thiền đánh cho Tống Chung phải chật vật bỏ chạy, lúc này có ba vị lão tổ cấp bậc Tiên Vương đến chi viện.
Bọn họ cùng lúc xuất thủ, ba tia tiên quang đánh về phía Kim Thiền, mỗi đạo quang trụ đều có thể nghiền nát ngôi sao.
Kim Thiền không hề né tránh, toàn thân có kim quang chói lọi, tiên lực bị chôn vùi trong phật quang, lão rổ chạy đến với vẻ mặt khiếp sợ: “Vạn Pháp Bất Xâm!”
Vạn Pháp Bất Xâm sớm đã thất truyền, thế nhưng Kim Thiền lại có được chân truyền của Phật tộc, Tống Chung hét lớn: “Cùng nhau lên, hạ gục tên lừa trọc này.”
Bốn vị lão tổ cùng lúc liên thủ, Kim Thiền lập tức biến ra ba đầu sáu tay, thân hình vạm vỡ giống như ngọn núi nhỏ, bốn vị trưởng lão dễ dàng bị hắn ta đánh lùi.
Phía trên Viễn Cổ Tiên thành có lão giả đứng trên đỉnh thành quan sát, bọn họ cau mày lại.
“Tên hòa thượng lợi hại thật!”
“Truyền thừa của Phật tộc vậy mà lại không bị gián đoạn sao?”
“Mấy người lão Tống sắp không chống đỡ nổi rồi, dù chúng ta có ra tay cũng rất khó trấn áp được hòa thượng kia.”
Viễn Cổ Tiên thành bỗng nhiên chấn động, trong mắt các đại lão tổ màn theo vui mừng: “Chí Tôn thức tỉnh rồi!”
Ầm ầm!
Kim Thiền đánh lui bốn vị lão tổ.
Chiến kích kim sắc phá không bay đến, mang theo sức mạnh vô thượng, ngay cả không gian cũng vì thế bị biến dạng theo tạo ra vòng xoáy, hai tay Kim Thiền đẩy về phía trước, chưởng ra bình phong kim sắc.
Răng rắc!
Bình phong bị đánh vỡ.
Kim Thiền bị mấy chục trượng đánh lui.
Chiến kích kim sắc rơi xuống đồng bằng, sau đó có bóng người vạm vỡ rơi xuống, thân thể người trung niên cường tráng, đôi mắt sâu xa đầy nét thăng trầm, bên ngoài cơ thể có sương xám mờ ảo, cho dù là Tiên Vương cũng không dám nhìn thẳng vào.
Tống Chung có chút kinh ngạc: “Là Thương Vân Chí Tôn, không ngờ lão nhân gia sẽ xuất thủ.”
Hắn ta đã đánh giá thấp thực lực của Kim Thiền, trông rất trẻ tuổi không ngờ thực lực lại khủng bố như thế.
Thương Vân Chí Tôn cầm chiến kích kim sắc, hắn ta không hỏi lý do mà trực tiếp xuất thủ, đại địa dưới chân hắn nứt toác ra như mạng nhện, thậm chí còn lõm xuống.
Kim Thiền cầm kim cương chử trong tay, dáng vẻ trang nghiêm, hắn ta xông đến trước mặt, kim cương chử giải phóng lôi đình thánh khiết, đại địa bị chìm ngập trong lôi quang.
Tống Chung và đám lão tổ đều đang rút lui, tu tiên giả xung quanh sớm đã chạy trốn, cường giả trung niên và lão giả đều đang hai mặt nhìn nhau ở phía xa, rõ ràng người đi vào là Trần Mục, tại sao người đi ra lại là Kim Thiền?
Bọn họ nhìn thấy cảnh chiến đấu kinh hoàng thì chạy trốn ra phía xa, hoàn toàn không rảnh bận tâm đến những việc khác.
Trần Mục lặng lẽ đi ra từ trong đường hầm khác, hắn giả trang thành thợ mỏ và mang theo khối hồng thạch nhỏ đi ra, tu tiên giả phụ trách hầm mỏ này đều vui mừng khôn xiết.
“Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
“Được.”
Trần Mục biến mất trong nháy mắt, hắn phát hiện tiên sứ trong thành đang ở đầu thành, tiên sứ bạch bào nhìn chăm chú về phía xa, Kim Thiền và Thương Vân Chí Tôn đang đại chiến, bí cảnh kiên cố không thể phá hủy đã chồng chất vết thương.
Ầm!
Trần Mục đánh bay tiên sứ bạch bào, lấy được lệnh bài tiến đến Viễn Cổ Tiên thành từ trên người hắn ta, sau đó khoác bạch bào lên chuẩn bị tiến đến tinh không.
Phía xa, Kim Thiền và Thương Vân Chí Tôn cùng lúc bay lên không trung, dường như bọn họ đã chạm phải cấm chế nào đó, có trật tự đao kiếm vọt ra từ lòng đất.
Chương 668 Bí Cảnh Hỗn Loạn (3)
Trần Mục có thể cảm nhận được cảm giác áp bức của Chí Tôn từ rất xa, may mà thực lực của Kim Thiền không thua kém Thương Vân Chí Tôn, trong tay hắn ta còn có kim cương chử, thậm chí còn có ưu thế.
Bây giờ sự chú ý của tất cả cường giả đều tập trung lên người Kim Thiền, Trần Mục nhân cơ hội đi đến tinh không, hắn dùng Trấn Thiên Ấn che giấu khí tức của mình.
Trần Mục rất nhanh đã đến vùng phụ cận Viễn Cổ Tiên thành, hắn nhìn thấy phù văn viễn cổ khắc trên tường thành , những phù văn kia mang theo năng lượng khủng bố, toàn cổ thành này vốn dĩ chính là sát khí, bên trong còn có Chí Tôn tồn tại.
Hắn có lệnh bài cũng không dám tùy tiện xông vào, nếu như bị Chí Tôn phát hiện thì chẳng khác nào bắt rùa trong hũ.
Trong lúc Trần Mục đang do dự, hai tia u quang phóng lên không trung, Trần Mục cảm nhận được khí tức của Ma Thần, hắn đột nhiên phát hiện đó chính là Nhị Ngũ Ma Thần và Bát Cửu Ma Thần, bọn họ cũng trà trộn vào trong bí cảnh.
“Ma Thần?”
Cường giả trên Viễn Cổ Tiên thành đều trợn to mắt, lập tức có cường giả cấp bậc lão tổ xuất thành nghênh chiến.
Nhị Ngũ Ma Thần còn dễ đối phó, hai vị cường giả Tiên Vương cũng có thể ngăn chặn, nhưng mà Bát Cửu Ma Thần quá mạnh, cường giả Tiên Vương căn bản không thể đối phó với hắn ta.
“Làm càn!”
Các ngôi sao xung quanh đều xuất hiện hư hại.
Giữa ngôi sao xuất hiện thân ảnh đầu trọc, hắn ta vung chưởng trấn áp Bát Cửu Ma Thần, lão tổ trên Viễn Cổ Tiên thành hào hứng nói: “Là Bàn Thạch Chí Tôn.”
“Đi, chúng ta đi giúp trấn áp Ma Thần.” Rất nhanh lại có hai vị cường giả cấp bậc lão tổ rời đi, Viễn Cổ Tiên thành bỗng nhiên trở nên trống không.
Trần Mục không chút do dự, nhân cơ hội này lẻn vào Viễn Cổ Tiên thành, đường phố trong thành vắng tanh, mặt đất trắng tuyết như ngọc, bên trên có khắc tuyệt thế pháp trận.
Tuyệt thế sát trận này rất kinh khủng, cho dù là Chí Tôn cũng không dám tùy tiện đến gần.
【Thành công đánh dấu Viễn Cổ Tiên thành】
【Chúc mừng lấy được Thất Kiếp Luân Hồi Đan】
Trần Mục cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì phần thưởng không đưa trực tiếp cho hắn, chỗ sâu trong Viễn Cổ Tiên thành tóe ra tiên quang bảy sắc, chiếu sáng toàn bộ bí cảnh.
Tất cả lão bối cường giả đều nhìn về phía chỗ sâu trong Viễn Cổ Tiên thành, Tống Chung vừa rút lui từ Viễn Cổ Tiên thành kinh hô nói: “Là Luân Hồi Kim Liên, sao nó lại xuất hiện vào lúc này?”
Trần Mục lao thẳng vào chỗ sâu trong Viễn Cổ Tiên thành.
Ở giữa Tiên thành có hồ nước trong vắt tận đáy, tiên quang bảy sắc xông lên không trung, Luân Hồi Kim Liên thánh khiết chầm chậm nổi lên mặt nước, nó có tổng cộng bảy cánh hoa, thể hiện bảy loại màu sắc khác nhau.
Lúc Trần Mục xuất hiện bên hồ, sớm đã có cường giả chạy đến, hắn chỉ có thể dừng lại bên hồ.
Tống Chung và các lão tổ Tiên Vương cũng chạy đến bên hồ, bọn họ nhìn Luân Hồi Kim Liên bảy sắc bay lên không trung, nhìn thấy hạt sen bảy sắc bên trong tâm sen, trong mắt bọn họ đều chứa lòng tham, Thất Kiếp Luân Hồi Đan cũng có hiệu quả với bọn họ.
Trần Mục không khỏi thầm mắng hệ thống gian lận, không thể đưa thẳng phần thưởng cho hắn sao?
Luân Hồi Kim Liên phản chiếu trong hồ nước đột nhiên tan rã, Thất Kiếp Luân Hồi Đan hóa thành lưu quang lao về phía Trần Mục, hắn vô cùng lúng túng lấy được Thất Kiếp Luân Hồi Đan.
Đại năng bên hồ đều nhìn về phía Trần Mục.
Da mặt Trần Mục co rút, lúc cần đến thì không đến, lúc không nên đến thì lại đến, hắn không chút suy nghĩ liền thu lấy Thất Kiếp Luân Hồi Đan rồi xoay người bỏ chạy.
“Ngăn hắn lại!”
Cường giả xung quanh lấy lại tinh thần.
Phù văn của Viễn Cổ Tiên thành bay lên không trung trong nháy mắt, tạo thành bình phong, tất cả mọi người đều không cách nào rời khỏi, Tống Chung hét lớn: “Đó chắc chắn lag Trần Mục, hắn và Ma Thần cấu kết với nhau muốn giải phóng Ma Thần trong Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực.”
Trần Mục không hiểu gì lại bị vu oan, Ma Thần xuất hiện ở đây chắc chắn là có âm mưu, hiện giờ hắn không kịp suy nghĩ những việc này, nhất định phải nghĩ cách thoát ra ngoài.
Trong Viễn Cổ Tiên thành có rất nhiều cường giả, bọn họ chạy tới từ bốn phương tám hướng, mấy chục tia tiên quang ập tới, Trần Mục hoàn toàn không có chỗ trốn, hắn giải phóng sức mạnh Hỗn Độn, Hỗn Độn Chung hắc sắc xuất hiện, tiên quang xung quanh đều bị chặn lại.
Có tiên quang đánh liên tục về phía Trần Mục, phòng ngự của Hỗn Độn Chung không thể kéo dài quá lâu, Tống Chung lạnh giọng nói: “Chỉ mình ngươi mà cũng dám xông vào Viễn Cổ Tiên thành.”
Trần Mục biết chính mình không thể kéo dài, chỉ có thể xin giúp đỡ, ý thức của hắn điều khiển Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực thông qua Trấn Thiên Ấn, có ba đạo quang trụ rơi xuống.
Trong Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, ba đạo quang trụ vừa vặn rơi vào đám người Viêm Sát, Ma Thần và sinh linh cấm kỵ đều chuyển động nhưng tốc độ của mấy người Viêm Sát càng nhanh hơn.
Trong đống phế tích của hầm mỏ.
Thần lực cường ngạnh liên tiếp xuất hiện.
Không chỉ có đại thần của Thần tộc rời khỏi Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực mà còn có Ma Thần cũng rời khỏi theo, Cửu Nhị Ma Thần cười lớn ha ha nói: “Cuối cùng cũng ra ngoài rồi.”
“Không ngờ còn có lão bằng hữu!”
Cửu Nhị Ma Thần nhìn thấy hai tôn Ma Thần trên bầu trời, hắn ta lạnh giọng nói: “Đi giúp bọn họ.”
Hai tôn Ma Thần ra ngoài theo lần lượt là Tam Bát Ma Thần và Nhất Nhất Ma Thần.
Mấy người Viêm Sát lao đến Viễn Cổ Tiên thành.
Đại thế cục của toàn bộ bí cảnh đột nhiên trở nên phức tạp.
“Không ổn, lại có Ma Thần, còn có cả cường giả Thần tộc!” Có lão bối cường giả nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Đám người Tống Chung đều dừng tấn công, nhìn thấy ba vị đại thần xông đến Viễn Cổ Tiên thành, lúc này ở chỗ sâu trong Tiên thành có lão giả cầm hắc kiếm mục nát xuất hiện ở đầu thành.
Ông ta nâng hắc kiếm trong tay lên, Viễn Cổ Tiên thành phóng ra phù văn cổ lão, có tiếng kèn vang lên, giống như là chiến ca đến từ Thái Cổ.
Trong tường thành Viễn Cổ Tiên thành có ngàn quân vạn mã hư ảo giết tới, bọn họ do phù văn ngưng kết thành nhưng lại sở hữu lực lượng hùng vĩ, đủ để khiến cửu thiên run rẩy.
Chương 669 Đế Kiếm Vong Sơ (1)
Đám người Viêm Sát bị phòng ngự của Viễn Cổ Tiên thành ngăn cản, sức mạnh Hỗn Độn của Trần Mục đã tiêu hao cạn kiệt.
Trần Mục thu lại Hỗn Độn Chung, hắn đối mặt với lão giả ở phía xa, lớn giọng hét lên: “Ngừng tay hết đi, chúng ta nên liên thủ đối phó với Ma Thần.”
Tống Chung hét to nói: “Bách Chiến Chí Tôn, hắn cấu kết với Ma Thần, không thể tin hắn.”
Đôi mắt u ám của Bách Chiến Chí Tôn nhìn chằm chằm vào Trần Mục: “Ngươi thả bọn họ ra ngoài?”
Trần Mục thành thật trả lời: “Không sai, toàn bộ đều do ta thả ra.”
Phù văn của Viễn Cổ Tiên thành đan xen nhau, ba vị đại thần Viêm Sát, Băng Thanh, Hư Ảnh đều lần lượt rút lui, bọn họ không có ý định liều mạng.
Khi Cửu Nhị Ma Thần gia nhập trận chiến, Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn và các cường giả Tiên Vương khác bị buộc phải rút lui, bí cảnh xuất hiện cục diện sóng đôi.
Kim Thiền khôi phục dáng vẻ trẻ con, hắn ta nhìn vào sâu trong tinh không, Trần Mục bị mắc kẹt trong Viễn Cổ Tiên thành.
Bách Chiến Chí Tôn cầm hắc kiếm trong tay, trên người khoác áo giáp tàn nát, mái tóc màu xám xõa ra, đôi mắt băng lạnh sâu thẳm, không có vui buồn, quang mạng ảm đạm.
Trần Mục đối diện với câu chất vấn của Chí Tôn thì như đứng ngồi không yên, hắn không hề sợ sệt mà thành thật trả lời.
Nhị Ngũ Ma Thần là do hắn thả ra lúc giết vào Thái Thanh Tiên Cung, Bát Cửu Ma Thần là do hắn giải phóng ở Tinh Vẫn cấm địa, Viêm Sát và Kim Thiền đều do Trần Mục thả ra, thế cục bây giờ đã không còn kiểm soát được.
“Ta biết ngay là hắn cấu kết với Ma Thần.” Khuôn mặt Tống Chung lấp đầy bằng nụ cười hả hê.
Bách Chiến Chí Tôn biến mất trong không trung, da đầu Trần Mục tê dại, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy trên vai có bàn tay chằng chịt vết sẹo, gầy như que củi, đó là bàn tay đã trải qua sát phạt, lạnh lẽo nặng nề.
Trần Mục thậm chí còn không thể cử động, đây chính là thực lực của Chí Tôn mang giáp, bình phong trong suốt trên người hắn hoàn toàn vỡ vụn ngay khi chạm vào.
Trước mặt Bách Chiến Chí Tôn, Trần Mục yếu ớt vô cùng, với cường giả Tiên Vương hắn còn có thể liều mạng, trước mặt chí tôn lại không có cơ hội phản kháng.
Nếu như Trần Mục muốn lấy đá chọi với đá với Bách Chiến Chí Tôn thì chỉ có thôi động Trấn Thiên Ấn mới có cơ hội.
Xung quanh có lượng lớn cường giả Tiên Vương cấp bậc lão tổ nhìn chằm chằm như hổ đói, còn cả sát trận, Trần Mục muốn giết ra ngoài thì trừ phi giải phóng toàn bộ lực lượng của Trấn Thiên Ấn, như vậy hắn chắc chắn sẽ phải hứng chịu phản phệ khủng khiếp, và quan trọng hơn là ở đây còn có cánh cửa kiểm soát Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực.
Nếu như Viễn Cổ Tiên thành bị phá hủy, tất cả Ma Thần và sinh linh cấm kỵ bị phong ấn đều sẽ thoát ra.
Trần Mục không hề hoảng loạn, hắn cố ép mình bình tĩnh nói: “Ta có thể giúp các ngươi phong ấn Ma Thần.”
Một tay Bách Chiến Chí Tôn đặt trên vai Trần Mục, một tay nắm chặt hắc kiếm mục nát giống như sát thần, mái tóc trắng xám dài xõa ra: “Cường giả tuyệt đỉnh đều không thể tùy ý mở ra Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, ngươi rất đặc biệt.”
Trần Mục lắc đầu cười nhẹ: “Thả Ma Thần ra không phải là ý định ban đầu của ta, ba vị đại thần kia chỉ có ta mới có thể khống chế được, tiểu hòa thượng cũng nghe theo ta, chỉ cần chúng ta hợp tác thì có thể phong ấn Ma Thần, ta không sợ ngươi, ta không muốn cả hai bên đều hứng chịu thiệt hại, lại để Ma Thần chiếm lấy ưu thế.”
Khuôn mặt Bách Chiến Chí Tôn cứng đờ, trên mặt hiện lên ý cười, trong mắt có ánh sáng lóe lên, đó là chiến ý đã biến mất nhiều năm của hắn ta bị người thiếu niên trước mắt châm lửa.
Tịnh Vân lão tổ lớn giọng nói: “Bách Chiến tiền bối, chính hắn đã liên hợp với Ma tộc san bằng Thanh Hư Động Thiên, làm Thái Thanh Tiên Cung chúng ta bị tổn thất nặng nề, vẫn xin ngài chủ trì công đạo.”
Các đại thế lực Tiên giới gần đây đều có cường giả tiến vào chiếm giữ Viễn Cổ Tiên thành, Tịnh Vân lão tổ cũng có mặt, hiện giờ bà ta đang làm khó dễ, Trần Mục có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
“Hóa ra thật sự là ngươi đã hủy đi Thanh Hư Động Thiên của lão phu, lão phu muốn xé xác ngươi ra vạn mảnh.” Vẻ mặt Tống Chung phẫn nộ, hét lên thất thanh.
Trần Mục cười nhẹ nói: “Thanh Hư Động Thiên nên biết rõ Nhị Ngũ Ma Thần đến như thế nào.”
Ánh mắt Tống Chung u ám, hắn ta cười lạnh nói: “Tiểu tử ngươi chết chắc rồi!”
Tịnh Vân lão tổ trầm giọng nói: “Bách Chiến tiền bối, hắn là mối đe dọa của Tiên giới, vẫn xin ngài đừng do dự, đây là cơ hội tốt nhất để diệt trừ hắn.”
Bên ngoài Viễn Cổ Tiên thành, thế lực các phương vẫn đang đứng sóng đôi, Ma Thần rõ ràng đã cảm giác được cục diện không ổn.
Cửu Nhị Ma Thần cau mày lại: “Chậm chạp sẽ sinh biến cố, xem ra xác suất đánh hạ bí cảnh rất thấp, Bát Cửu, các ngươi có kế hoạch rút lui không?”
Bát Cửu Ma Thần chế giễu nói: “Thật không ngờ các ngươi còn có thể thoát ra ngoài, quan sát tình hình trước đã, nếu như tình hình không ổn thì sẽ có đại nhân tới tiếp ứng chúng ta.”
Cửu Nhị Ma Thần nghe vậy thì sửng sốt, có thể khiến Bát Cửu Ma Thần gọi là đại nhân thì chắc chắn là Ma Thần cửu giai, con ngươi hắn ta bỗng nhiên co rút lại: “Thế mà lại là vị đại nhân đó.”
Viêm Sát dùng thần niệm truyền âm nói: “Tiểu tử kia bị bao vây ở bên trong, lành ít dữ nhiều.”
Hư Ảnh gật đầu: “Nếu như hắn xảy ra chuyện ở bên trong thì chúng ta có thể có được tự do thực sự.”
“Dù sao thì hắn cũng đã giúp chúng ta, vả lại ấn ký trong cơ thể chúng ta có chút kì dị.” Băng Thanh nhìn chằm chằm vào Viễn Cổ Tiên Thành, chỉ sợ Trần Mục sẽ kéo bọn họ xuống nước.
Vẻ mặt Thương Vân Chí Tôn ngưng trọng, một tên Kim Thiền đã khiến hắn ta đau đầu, bây giờ lại xuất hiện năm tôn ma Thần, ba vị đại thần, thế cục đột ngột thay đổi.
Trong Viễn Cổ Tiên thành, ánh mắt của Bách Chiến Chí Tôn nhìn chằm chằm vào Trần Mục nhưng lại chậm chạp không động thủ.
Trong mắt Trần Mục không có chút sợ hãi nào, hắn không muốn cả hai đều bị thiệt hại nhưng cũng chẳng hai bên đấu tranh để rồi cuối cùng đều bị tận diệt.
Chương 670 Đế Kiếm Vong Sơ (2)
Tịnh Vân lão tổ và Tống Chung đều gấp gáp hy vọng Trần Mục ngã xuống, bọn họ lo lắng chậm chạp sẽ sinh ra biến cố.
Bách Chiến Chí Tôn đột nhiên thả tay ra, bả vai Trần Mục đã sắp tê dại, cảm giác áp bức vẫn chưa biến mất, nhưng hắn biết vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Tống Chung híp mắt lại, khuyên nhủ lần nữa: “Bách Chiến Chí Tôn, tiểu tử này cấu kết với Ma Thần, nín tuyệt đối đừng tin lời nói xằng của hắn.”
Bách Chiến Chí Tôn hờ hững nhìn Tống Chung, con ngươi Tống Chung co rút lại, giống như rơi vào âm phủ.
Cường giả Tiên Vương có mặt ở đó đều không dám nói bừa.
Trần Mục chắp tay với Bách Chiến Chí Tôn, trầm giọng nói: “Vãn bối bất đắc dĩ xông vào Viễn Cổ Tiên thành, tuyệt đối không có ý ác, ta đến từ nhân gian, có ân oán với thế lực Tiên giới nhưng vẫn chưa đến mức cấu kết với Ma Thần.”
Đang lúc nói chuyện, trong tay Trần Mục xuất hiện hồng thạch lớn chừng nắm đấm, lão tổ xung quanh đều trừng to mắt, năng lượng sinh mệnh nồng đậm kia khiến bọn họ đỏ mắt.
Hồng thạch lớn bằng nắm đấm kia bay về phía Bách Chiến Chí Tôn, Bách Chiến Chí Tôn nhận được hồng thạch, hạ thấp giọng nói: “Ngươi có thể bỏ qua cấm chế của cổ đạo, tùy ý khai mở phong ấn địa, ta muốn biết ngươi là ai.”
“Vãn bối Trần Mục, đến từ Lăng Vân tông ở nhân gian.” Trần Mục thành thật trả lời.
“Lăng Vân tông, nhiều năm trước ta có hảo bằng hữu ở Lăng Vân tông, đáng tiếc bọn họ đều chôn ở xứ người.” Trong mắt Bách Chiến Chí Tôn hiện lên gợn sóng.
Trần Mục có chút kinh nhạc, Chí Tôn trước mắt lại có quen biết với tiền bối của Lăng Vân tông.
Bách Chiến Chí Tôn nhìn chăm chú vào Trần Mục: “Ta muốn biết quá khứ của ngươi, chứ không phải hiện tại.”
Trần Mục khẽ lắc đầu: “Tiền bối, ký ức liên quan đến chuyện của kiếp trước, ta sớm đã quên lãng.”
Hắn quả thực đã quên mất ký ức của kiếp trước, nhưng Bách Chiến Chí Tôn và lão tổ Tiên Vương xung quanh đều chấn kinh, bọn họ đều cảm thấy hắn có thể là đại năng chuyển thế.
Bách Chiến Chí Tôn thu lại hắc kiếm mục nát, hắn ta nhìn vào chỗ sâu trong tiên thành, nơi đó mây mù lượn quanh: “Trần Mục, đỉnh núi ở sâu trong mây mù có thanh kiếm, nếu như ngươi lấy được thanh kiếm kia thì ta có thể không giết ngươi.”
Trần Mục nhìn vào chỗ sâu trong mây mù, cho dù sở hữu Thiên Nhãn Thông cũng không thể nhìn thấy: “Nếu tiền bối đã nguyện ý có ta cơ hội, vậy vãn bối sẽ thử xem.”
Lão tổ xung quanh tràn đầy vẻ hoài nghi, Tịnh Vân lão tổ và Tống Chung tức giận nhưng không dám nói, vị Bách Chiến Chí Tôn này giết ra ngoài từ trong núi thây biển máu, hai vị Chí Tôn còn lại đều phải kính hắn ta ba phần.
Trần Mục giẫm không bước đi, rất nhanh hắn đã xuất hiện ở chỗ sâu của Viễn Cổ Tiên thành, nơi đó mâu mù lượn quanh, còn có cấm chế tồn tại, hắn bị ép rơi xuống đất.
Có con đường đá dẫn đến chỗ sâu trong mây mù, Trần Mục dọc theo con đường đá đi đến chỗ sâu của mây mù, Bách Chiến Chí Tôn và đám lão tổ Tiên Vương đều nhìn chăm chú vào hắn.
Có lão tổ Tiên Vương tò mò nói: “Thanh kiếm kia là do Nhân tộc tuyệt đỉnh lưu lại, chẳng lẽ Bách Chiến Chí Tôn cho rằng hắn là vị tuyệt đỉnh kia chuyển thế?”
Bách Chiến đại nhân khẽ gật đầu: “Nếu không cùng chủng tộc thì đều phải cảnh giác, hy vọng là hắn.”
Tống Chung cau mày lại, hắn ta và Tịnh Vân lão tổ chỉ có thể kỳ vọng Trần Mục không phải là tuyệt đỉnh chuyển thế.
Trần Mục bước vào chỗ sâu trong mây mù, hắn không biết cuộc nghị luận của cường giả bên ngoài, tràn đầy mong đợi với thanh kiếm mà Bách Chiến Chí Tôn nói kia, bởi vì Thanh Vân kiếm của Trần Mục bị vỡ vụn, bây giờ đang cần binh khí vừa tay.
Ầm ầm.
Bí cảnh bỗng nhiên dao động.
Một tia u quang xé ra lỗ hổng trong bí cảnh
Bách Chiến Chí Tôn nhìn về phía xa, trong bí cảnh xuất hiện vết nứt màu đen dẫn thẳng ra ngoại giới, Cửu Nhị Ma Thần trừng to mắt: “Là vị đại nhân đó!”
Bát Cửu Ma Thần trầm giọng nói: “Đây là tín hiệu rút lui, chúng ta đi.”
Năm tôn Ma Thần lao về phía vết nứt không gian, Thương Vân Chí Tôn nhìn về phía Bàn Thạch Chí Tôn, vẻ mặt bọn họ ngưng trọng, không biết có nên đuổi theo ra ngoài không.
Bách Chiến Chí Tôn bỗng nhiên rời khỏi Viễn Cổ Tiên thành, hắn ta xuất hiện trong bí cảnh, hờ hững nói: “Thương Vân, Bàn Thạch, không thể để cho bọn họ rời đi!”
“Lão đại ca, nghe theo ngươi.”
Thương Vân Chí Tôn cầm chiến kích trong tay xông tới.
Hắc kiếm mục nát mang theo u quang ập tới, vẻ mặt năm tôn Ma Thần đồng thời kéo căng ra, Cửu Nhị Ma Thần quát mắng: “Viêm Sát, lẽ nào các ngươi muốn ở lại đây?”
Mấy người Viêm Sát đều đang đợi sự chỉ dẫn của Trần Mục, hiện giờ Trần Mục không có động tĩnh, bọn họ tiến thoái lưỡng nan.
Cơ thể của Kim Thiền lại trở nên vạm vỡ, tay hắn ta cầm kim cương chử, trấn áp Ma Thần đang chạy trốn, Thương Vân Chí Tôn không ngờ hắn ta sẽ ra tay tương trợ.
Có lão tổ Tiên Vương kêu gọi chi viện, bọn họ đang đứng sóng đôi với đám đại thần Viêm Sát.
Hai tay Cửu Nhị Ma Thần ngưng kết ma kiếm, hắn ta một mình nghênh chiến với Bách Chiến Chí Tôn, bọn họ chém giết bên rìa vết nứt, cường giả xung quanh đều không dám tới gần.
“Lão gia hỏa, khí huyết ngươi suy bại mà vẫn có thể bạo phát sức chiến đấu như vậy.” Cửu Nhị Ma Thần xúc động nói, sức lực của hắn ra vượt xa chí tôn bình thường.
Bách Chiến Chí Tôn mặt không cảm xúc, hắn ta giống như cỗ máy giết chóc, mũi kiếm lạnh băng mang theo u quang, để lại rất nhiều vết kiếm trên người Cửu Nhị Ma Thần.
Bên ngoài bí cảnh, bàn tay to đen kịt duỗi vào trong, giấu trời che đất giống như đến từ địa ngục, khí tức chết chóc tràn ngập khắp toàn bộ bí cảnh, ngay cả lão tổ Tiên Vương cũng phải khiếp sợ, trong mắt đám đại thần đều tràn đầy sự kiêng nể.
Hai tay Bách Chiến Chí Tôn nắm chặt hắc kiếm, hắn ta giơ cao hắc kiếm, kiếm quang bắn lên mười vạn chưởng, dù vậy ở trước bàn tay đen kia vẫn lộ vẻ nhỏ bé.
Khi bàn tay đen đánh tới, Cửu Nhị Ma Thần và đám ma Thần bị nhấn chìm, Bách Chiến Chí Tôn và các Chí Tôn bị đánh lui, ngay cả Kim Thiền cũng bị bàn tay đen kia chấn lui.