-
Chương 691-695
Chương 691 Cổ Tộc Ẩn Thế (3)
Trần Mục hiếu kỳ nói: “Đây chẳng lẽ là bí mật trường sinh bất lão của Thần tộc?”
Hư Ảnh gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có Thần Đế nắm giữ tọa độ của vùng đất Thái Hư, đại nhân có lẽ có thể tìm được, tạo hóa ở vùng đất Thái Hư vượt xa tưởng tượng của ngài.”
Trần Mục nhìn Hư Ảnh, biểu hiện của hắn ta rất thành tâm, vùng đất Thái Hư cần có tinh thần thể để đến được, nếu như rời khỏi nhục thân thì rất dễ bị đâm sau lưng.
“Vùng đất Thái Hư, nếu như vãn bối tìm được thì nhất định sẽ mang đại dược tinh thần về cho tiền bối.” Trần Mục khẽ cười với Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần cười gật đầu.
Nam Cung Hùng và Nam Cung Hạo cũng xem Trần Mục như cọng cỏ cứu mạng, nếu như lão tổ tông có thể khôi phục đỉnh phong, địa vị Nam Cung gia ở Tiên giới cũng sẽ tăng lên.
Trần Mục trịnh trọng nói: “Lão tiền bối, vãn bối vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn biết.”
“Tiểu hữu cứ hỏi.”
“Ta muốn biết chuyện liên quan đến viễn cổ.”
Nam Cung Thần gật đầu, chầm chậm nói: “Nam Cung gia chúng ta có sách sử ghi lại đủ các chuyện từ cổ chí kim, nếu như tiểu hữu muốn tìm hiểu thì có thể đến cổ lầu của Nam Cung gia, chỗ đó có lẽ sẽ giúp ích cho ngươi.”
“Đa tạ lão tiền bối.”
Trần Mục đến Cổ tộc, nhìn thấy nội hàm của Nam Cung gia, vì vậy hắn muốn tìm hiểu tin tức về viễn cổ.
Nam Cung Hùng dẫn Trần Mục đến cổ lầu.
Đó là cấm địa nội tộc, cổ lầu đã mất đi quang minh ngày trước, bước đến cổ lầu, bên trong có vạn quyển tàng thư ghi lại đủ các chuyện cổ kim.
Trần Mục nhắm mắt lại, ý thức của hắn quét qua tất cả cổ tịch trong cổ lầu, ghi ấn lại trước, hắn định sau này sẽ từ từ nghiên cứu, không định xem qua bây giờ.
Có một phần thông tin trong cổ tịch được hắn ghi khắc, ở viễn cổ có trận quyết chiến lớn, cường giả tuyệt đỉnh của Nhân tộc một mình nghênh chiến đại quân của Thần tộc, đánh lùi Thần Đế.
Có rất ít ghi chép liên quan đến vị cường giả tuyệt đỉnh kia, Nam Cung gia lúc đó cũng huy hoàng không kém, từng sinh ra cường giả Đế Cảnh đi theo vị tuyệt đỉnh kia giết đến không gian sâu vô tận, đó cũng là huy hoàng cuối cùng của Nam Cung gia.
Xét về nội hàm, trong Cổ tộc ẩn thế của Tiên giới Nam Cung gia cũng là gia tộc đỉnh cao nhất.
Trần Mục muốn tìm kiếm dấu vết của tiền thế, hắn không thể có được ghi chép tỉ mỉ thông qua văn tự, cũng không thể thông qua suy diễn để truy tìm đại năng viễn cổ.
Thu thập thông tin xong, Trần Mục chuẩn bị quay về Quang Minh thành, Nam Cung Thần cũng đến tiễn Trần Mục, sau khi ông ta phục dụng hồng thạch, toàn thân tỏa ra cảm giác áp bách mạnh mẽ, nhưng tinh thần trông vẫn rất tiều tụy.
Nam Cung Hùng trầm giọng nói: “Tiểu hữu, đợi chúng ta chọn được người đại diện rồi sẽ phái bọn họ đến Quang Minh thành.”
Trần Mục cười gật đầu: “Không vội, vẫn cần thời gian để Quang Minh thành xây dựng xong.”
Đám người đều cười gật đầu.
Trần Mục và Hư Ảnh quay về Quang Minh thành.
Nam Cung Thần nhìn hắn rời đi: “Tiểu tử này bất phàm, rất có phong thái của vị tuyệt đỉnh kia.”
Nam Cung Hùng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng thế lực Tiên giới chắc chắn sẽ không thả cho hắn trở lên lớn mạnh.”
“Nếu đã liên minh, nếu như hắn gặp khó khăn gì, Nam Cung gia chúng ta nhất định phải hỗ trợ hết sức.”
“Lão tổ tông nói phải.”
Tây bộ Vũ Châu, Quang Minh thành.
Đã có bách tính vào trong thành, nhưng vẫn có rất nhiều bách tính cảm thấy đến đây sinh sống không dễ dàng, Ngô Lôi không dám bức bách, toàn bộ thành thị rất rộng lớn, bách tính lại chỉ có mấy trăm người, trông có chút vắng vẻ.
Trần Mục trở về Quang Minh thành, sau khi hắn biết được tình hình thì trầm giọng nói với Ngô Lôi: “Nói với bách tính xung quanh, vào trong thành ở không cần trả tiền, sau này cũng sẽ không phải nộp thuế, phân phát đất đai lân cận cho bọn họ, nếu như có thiên tai nhân họa thì sẽ được trợ cấp.”
Ngô Lôi lập tức truyền tin tức ra ngoài.
Trần Mục nhớ đến người trong tộc Trần gia, hiện giờ đang chiếm cứ Vũ Châu, đã đến lúc phải về thăm nhà một chút.
Quang Minh thành.
Giống như cự thú nằm rạp xuống.
Không có tường thành cao ngất nhưng quy mô rộng lớn, nhìn từ phía xa rất có cảm giác áp bách.
Trải qua hơn nửa tháng xây dựng, đã có mấy vạn bách tính vào sống ở Quang Minh thành.
Bách tính vừa vào thành đã nhận được lượng lớn tài nguyên, bọn họ không cần lo lắng sẽ bị yêu thú tấn công, công việc được sắp xếp trong thành cũng nhẹ nhàng hơn ở ngoài thành.
Ban đầu, thôn xóm xung quanh đều cử thôn dân vào thành thăm dò tin tức, nhìn thấy lợi ích ở trong thành, mọi người đều lũ lượt kéo vào Quang Minh thành sinh sống.
Trần Mục để Băng Thanh tạm thời phụ trách quản lý trật tự của Quang Minh thành, nàng ta không thích làm những công việc này, chủ yếu là do người hữu dụng không nhiều.
Ở chính giữa Quanh Minh thành là Quang Minh Thần Miếu, thần miếu có tượng nữ thần cao lớn, đó là bức tượng xây dựng cho Khương Phục Tiên, mới chỉ có vài đường nét đại khái.
Nữ thần được coi như là điểm mốc của Quang Minh thành, bách tính vào trong thành đều sẽ đến đây cảm tạ Khương Phục Tiên, Trần Mục tuyên truyền với bên ngoài Quang Minh thành là do Quang Minh Nữ Thần xây dựng để bảo vệ bọn họ.
Bách tính cảm tạ Khương Phục Tiên từ tận đáy lòng, Trấn Thiên Ấn của Trần Mục cũng cần tín ngưỡng mới có thể có được lực lượng cường đại, hắn hiểu rõ Phục Tiên lão bà ở chỗ sâu trong tinh không càng cần phần lực lượng này hơn.
Trần Mục đứng gần tượng nữ thần, dưới chân là quảng trường hình tròn cực lớn, hắn nhẹ giọng nói: “Không biết những thứ ta làm có thể giúp được nàng không.”
Trong thần miếu hương khói không dứt.
Trần Mục có thể cảm nhận được cỗ lực lượng hùng vĩ từ Quang Minh thành truyền đến chỗ sâu trong tinh không.
Xử lý chuyện của Tiên giới xong, Trần Mục muốn đi đến chỗ sâu trong tinh không, có lẽ việc hắn có thể làm không nhiều, nhưng hắn cực kỳ muốn kề vai chiến đấu với Phục Tiên lão bà.
Sau khi bách tính trong thành tăng lên.
Kim Thiền bắt đầu truyền bá phật pháp trong thành.
Trần Mục không thích phật pháp, nhưng cũng không ngăn cản, hắn tin phật pháp có ý nghĩa tồn tại của nó, thậm chí còn cho phép Kim Thiền xây chùa.
Chương 692 Tiêu Dao Minh (1)
Sở Sở và Tằng Ngưu ở trong viện tử của tổng bộ liên minh, bọn họ đang đốt lửa nướng khoai lang, không hề khiến Trần Mục phải lo lắng.
Dáng người Sở Sở nhỏ nhắn, vóc dáng Tằng Ngưu vạm vỡ, quan hệ của hai người rất tốt.
Từ đầu đến cuối Trần Mục đều không dám sơ xuất, dù sao thì Sở Sở cũng là Cửu Thất Ma Thần, Tằng Ngưu là Thần Hủy Diệt, nếu như bọn họ bùng nổ thì có thể xảy ra chuyện lớn.
“A Ngưu, phải đi theo tiểu hòa thượng học phật pháp, đừng ham chơi.” Trần Mục dặn dò nói.
Trần Mục muốn để Kim Thiền dạy hắn ta hướng thiện.
Sở Sở chớp chớp mắt, ngây thơ nói: “Đại ca ca, niệm kinh nghe rất phiền.”
Tằng Ngưu cười ngốc nghếch nói: “Ta thích niệm kinh, lúc niệm kinh sẽ cực kỳ vui vẻ.”
Nghe vậy, Sở Sở chớp chớp mắt: “A Ngưu ca, ngươi có thích chơi chung với ta không?”
“Thích.”
Nụ cười trên mặt Tằng Ngưu rất thuần khiết.
Thiện ác liên quan đến môi trường sống của bọn họ, Trần Mục muốn dẫn dắt bọn họ hướng thiện.
Tính cách của Trần Mục có liên quan đến bầu không khí của Trần gia, hắn sống trong đại gia đình đoàn kết, tràn đầy hy vọng về cuộc sống.
Lục tục có cường giả đến Quang Minh thành.
Trưởng lão của Tử Vi Động Thiên đến đầu tiên, Lý Thu Cẩm là cường giả Kiếm Thần đỉnh phong, người cấp cao nhất của Tử Vi Động Thiên, còn dẫn theo Ngu Tử Huyên và đám tiểu bối thiên kiêu, sự xuất hiện của bọn họ có thể giúp đỡ quản lý Quang Minh thành, giảm bớt tình trạng thiếu quản lý trong thành.
Vũ Văn gia và Nam Cung gia đến sau, bọn họ còn dẫn theo tiểu bối đích hệ trong tộc.
Vũ Văn gia cử tộc lão Vũ Văn Nhạc đến, cũng là cường giả Kiếm Thần, còn có trưởng tử của gia chủ tộc Vũ Văn là Vũ Văn Đằng cũng đến Quang Minh thành.
Vũ Văn Đằng là hậu duệ đích hệ, rất có dáng vẻ của chất tử, họ muốn để Trần Mục yên tâm.
Trần Mục không cần bọn họ phải làm như vậy, hắn hiểu được thành ý của Vũ Văn gia.
Người có thành ý nhất vẫn là Nam Cung gia, Nam Cung Hùng đích thân tới, dẫn theo rất nhiều tiểu bối đích hệ, với tư cách là cường giả Tiên Vương, hắn ta rất có sức ảnh hưởng ở Vũ Châu, có thể đảm nhiệm rất nhiều vị trí.
Trần Mục tin tưởng bọn họ, suy cho cùng chịu đứng về phía hắn bây giờ chính là lấy vận mệnh gia tộc ra đặt cược, nếu như cược đúng thì có thể trở thành công thần nguyên lão, nếu như thất bại thì cái giá chính là cả tộc suy tàn.
Với sự tề tựu đông đủ của đại diện các thế lực khắp nơi, Trần Mục chuẩn bị tổ chức hội nghị, thảo luận chuyện liên quan đến phát triển liên minh, việc quản lý Quang Minh thành vân vân.
Trong Quang Minh thành có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, hắn không khỏi nhớ đến Tần Nghê Thường, thầm nghĩ nếu như có Tần sư tỷ ở đây thì hắn không cần phải nhọc lòng những chuyện này.
Liên minh vừa thành lập, các thế lực khác ở Vũ Châu lần lượt phái cường giả đến chúc mừng.
Bọn họ tạm thời không có ý định gia nhập liên minh, đồng thời cũng không muốn đắc tội liên minh.
Mộ Hồng Liên đại diện cho Xích Thành Động Thiên tiếng vào Quang Minh thành, Trần Mục tự mình tiếp kiến nàng ta.
Trong đình nghỉ chân vắng vẻ.
Chỉ có Trần Mục và Mộ Hồng Liên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Hồng Liên tràn đầy ý cười: “Chủ thượng, phụ thân ta bảo ta đến chúc mừng ngài, ông ấy nói Xích Thành Động Thiên chúng ta sẽ làm bằng hữu của ngài.”
Trần Mục biết thái độ của Xích Thành Động Thiên, là cỏ đầu tường* điển hình, trước khi cục diện còn chưa rõ ràng, bọn họ sẽ không tỏ thái độ.
(*) chỉ người gió chiều nào theo chiều ấy
“Ừm.”
Trần Mục gật đầu.
“Chủ thượng, ta đã khuyên bọn họ, nhưng lão tổ nói Thái Thanh Tiên Cung sẽ không từ bỏ ý đồ, thế lực ở Thiên Châu càng khó đối phó hơn Vũ Châu.”
“Hồng Liên, chỉ cần Xích Thành Động Thiên không làm trò vặt ở sau lưng là được.” Trần Mục trầm giọng nói.
Hắn vẫn còn trận đánh ác liệt với Thái Thanh Tiên Cung, chắc chắn còn khó khăn hơn việc san bằng Thái Thượng Tiên Cung.
Mộ Hồng Liên nhẹ giọng nói: “Chủ thượng, lúc ta đến có sứ giả của Thiên Châu đến Xích Thành Động Thiên, đoán chừng Thái Thanh Tiên Cung muốn chủ động gây khó dễ!”
Ánh mắt Trần Mục khẽ tụ lại, đây là tin tình báo rất quan trọng, hắn chuẩn bị sau khi đứng vững ở Vũ Châu sẽ lại thanh toán Thái Thanh Tiên Cung, không ngờ Thái Thanh Tiên Cung còn muốn chủ động xuất kích.
Tình hình bên trong Thái Thanh Tiên Cung Trần Mục hiểu rất rõ, sẽ không mạnh hơn quá nhiều so với Thái Thượng Tiên Cung, nhưng thế lực của bọn họ ở Thiên Châu là hùng mạnh nhất, có nhiều đồng minh.
Lúc Thái Thượng Tiên Cung bị Trần Mục san bằng, các thế lực Vũ Châu xung quanh đều đứng xem.
“Tin tức này rất quan trọng.” Trần Mục lấy ra khối hồng thạch nhỏ: “Đây là thù lao, nói với lão bối cường giả của Xích Thành Động Thiên ở chỗ ta có rất nhiều, nếu như bọn họ muốn thì có thể gia nhập liên minh.”
Mộ Hồng Liên cầm lấy hồng thạch: “Đa tạ chủ thượng, sau khi ta về Xích Thành Động Thiên nhất định sẽ nói rõ lợi hại cho các lão bối cường giả biết.”
Trần Mục gật đầu, vốn dĩ hắn định chủ động tấn công, nếu Thái Thanh Tiên Cung đã có ý động thủ với hắn, vậy chi bằng cứ đợi thêm, xem xem rốt cuộc là những thế lực nào không biết sống chết muốn đối nghịch với hắn.
Sau khi Mộ Hồng Liên rời đi, Trần Mục tổ chức hội nghị ở trụ sở liên minh.
Nam Cung Hùng và đám người cấp cao đã đến đại sảnh.
Trần Mục ngồi ở giữa, Hư Ảnh và Băng Thanh đứng phía sau hắn: “Tước hiệu của liên minh vẫn chưa định, ta trước giờ luôn thích tự do tự tại, chi bằng cứ gọi là Tiêu Dao Minh, các vị có ý kiến gì không?”
Lý Thu Cẩm cười nói phụ họa: “Tiêu Dao Minh không tồi, cái tên này rất hay.”
Nam Cung Hùng và Vũ Văn Nhạc cũng đều gật đầu, đám người Băng Thanh tự nhiên cũng không ý kiến gì, Trần Mục cười nói: “Vậy cứ gọi là Tiêu Dao Minh.”
Xác định tước hiệu của liên minh xong, Trần Mục tiếp tục nói: “Thường ngày các vị đều rất bận, ta muốn để Ngu Tử Huyên, Vũ Văn Thái, Nam Cung Võ phụ trách quản lý sự vụ thường ngày của Quang Minh thành.”
“Được.”
Lý Thu Cẩm cười gật đầu.
“Đa tạ minh chủ cho những tiểu bối này cơ hội rèn luyện.” Vũ Văn Nhạc cũng hài lòng.
Chương 693 Tiêu Dao Minh (2)
Trần Mục khách khí nói: “Nam Cung tiền bối, sau này chuyện của liên minh còn cần ngài phải theo dõi.”
Nam Cung Hùng thân là cường giả Tiên Vương, lời nói có trọng lượng, mọi người đều bằng lòng nghe theo hắn ta: “Minh chủ yên tâm, đây là chức trách của lão phu.”
Băng Thanh tuy rất mạnh nhưng nàng ta không thích quản lý, cũng không thích làm những việc này.
Phân chia việc quản lý xong, Trần Mục bắt đầu bàn về chuyện quan trọng, hắn trầm giọng nói: “Vừa nhận được tin tức, Thái Thanh Tiên Cung chuẩn bị đối phó với chúng ta.”
Nghe vậy, đại sảnh vốn đang sôi nổi trở nên yên tĩnh, Nam Cung Hùng tỏ thái độ đầu tiên: “Lão tổ tông nhà ta đã nói rồi, thề chết hỗ trợ liên minh.”
Trần Mục từng gặp lão tổ tông của Nam Cung gia, vị cường giả kia suy kiệt thần hồn, mặc dù khí huyết có hồi phục nhưng cưỡng ép xuất thủ thì rất có thể sẽ ngã xuống, đó là “đồ cổ” chân chính.
Vũ Văn Nhạc trầm giọng nói: “Hai vị lão tổ Tiên Vương của Vũ Văn gia ta cũng cùng tiến cùng lùi với Tiêu Dao Minh.”
Lập trường của Lý Thu Cẩm rất kiên định: “Tử Vi Động Thiên chúng ta hỗ trợ Tiêu Dao Minh bất cứ lúc nào.”
Nội hàm của bọn họ rất mạnh, nếu như lấy vốn liếng ra thì sự trợ giúp với Trần Mục là vô cùng lớn.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Thái Thanh Tiên Cung đến xâm phạm, mục tiêu chắc chắn là Quang Minh thành, nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là đảm bảo an toàn cho Quang Minh thành.”
Nam Cung Hùng trịnh trọng nói: “Minh chủ, nếu như xây dựng đại trận thì cần có rất nhiều trận thạch cổ lão, cũng phải mất thời gian rất dài, trong thời gian ngắn rất khó hoàn thành.”
Lý Thu Cẩm trầm giọng nói: “Tử Vi Động Thiên chúng ta có cách bố trí đại trận tinh thần, có thể hoàn thành rất nhanh, cũng có thể ngăn chặn đòn tấn công của đại năng Chí Tôn, nhưng việc bố trí rất phiền phức, đòi hỏi rất nhiều vị Chí Tôn cùng nhau ra tay mới có thể hoàn thành.”
Trần Mục vui mừng khôn xiết: “Băng Thanh, ngươi cùng với Hư Ảnh và Viêm Sát đi theo Lý trưởng lão bày trận.”
“Vâng!”
Băng Thanh có chút không kiên nhẫn.
Hư Ảnh không có ý kiến gì.
Trần Mục biết những đại thần này không dễ hầu hạ, bọn họ đều bị ép phải phục tùng mệnh lệnh.
Hội nghị tiếp tục, bọn họ thảo luận về các vấn đề thưởng phạt, giám sát, chức vụ vân vân, cho đến tận đêm mới kết thúc toàn bộ, sáng sớm hôm sau, tổng bộ của liên minh treo lên tấm biển Tiêu Dao Minh.
Quang Minh thành bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Đại trận tinh thần cần luyện hóa ngôi sao trên trời để dung hòa vào đại trận, lấy sức mạnh của ngôi sao để tạo thành kết giới, tuy không phải là sát trận nhưng sức phòng thủ lại kinh người.
Băng Thanh và mấy người Viêm Sát luyện hóa ngôi sao, sau đó bày trí ở phụ cận Quang Minh thành, tạo thành đại trận phòng ngự thông qua trận pháp.
Bách tính bình thường không thể nhìn thấy những ngôi sao này, toàn bộ phạm vi trong bán kính ngàn dặm của Quang Minh thành đều được bao bọc trong đại trận, cho dù có xảy ra chiến trận cũng rất khó ảnh hưởng đến cuộc sống của bách tính trong thành.
Ba ngày sau.
Đại trận tinh thần đã hoàn thành được một nửa.
Đại trận này không phải là kiên cố không thể phá vỡ, có thể ngăn cản được Chí Tôn trong thời gian rất dài, trong thời gian này, mấy người Trần Mục buộc phải đánh bại kẻ địch đến xâm phạm.
Trần Mục dùng Trấn Thiên Ấn quan sát Thiên Châu, hắn phát hiện có cường giả tập kết ở Thái Thanh Tiên Cung, nhưng bọn họ vẫn không hành động tùy tiện.
Thái Thanh Tiên Cung đang đợi quyết định của Thái Sơ Tiên Cung, Trần Mục định tranh thủ thời gian này để về nhà nhìn xem, hắn không dẫn theo Sở Sở.
Trước khi Trần Mục rời đi còn đặc biệt dặn dò Kim Thiền và Băng Thanh chăm sóc tốt cho Sở Sở và Tằng Ngưu.
Vùng Bắc bộ Vũ Châu.
Trần Mục định trực tiếp quay về nhà.
Ý thức của hắn liên lạc với Trần Dĩnh thông qua Trấn Thiên Ấn: “Dĩnh Dĩnh, giúp huynh mở Tiên môn.”
Sau khi Trần Dĩnh nghe được, khuôn mặt xinh đẹp vui mừng nói: “Được ạ, ca, mở cửa ở đâu?”
Trần Mục cười nhẹ đáp: “Ở ngay Trần gia.”
Thế lực thù địch ở Vũ Châu đã bị thanh trừ, hiện giờ Tiêu Dao Minh là thế lực mạnh nhất Vũ Châu, Trần Mục cũng không có gì phải lo ngại.
Trong mắt Trần Dĩnh hiện lên hỏa quang, váy lửa của nàng ta phiêu dật, tư thế hiên ngang, sau lưng ngưng kết ra thần tướng khổng lồ, hai tay Nữ Võ Thần hỏa diễm cầm hai cái chùy lớn, thần uy bá đạo.
Trần Dao cách đó không xa bị kinh động, nàng ta mở mắt ra nhìn về phía tỷ tỷ trên đỉnh núi bên cạnh.
Người trong tộc Trần gia lũ lượt kéo đến đình viện, bọn họ đều nhìn về phía Trần Dĩnh ở chỗ cao.
Trần Dĩnh giơ cánh tay lên, mạnh mẽ nắm chặt nắm đấm, thần tướng sau lưng vung chiến chùy.
Lúc hai cây chiến chùy va chạm, hỏa quang bốc lên ngút trời, bầu trời bị xé toạc, có kim quang rơi xuống không ngừng, Tiên môn bị nàng ta mở ra thành công.
Trần Mục xuyên qua Tiên môn trở về nhân gian.
Nháy mắt hắn đã xuất hiện trên đỉnh núi, hắn có thể cảm nhận được trật tự quy tắc ở đây không đúng, chỉ một chút chấn động nhẹ là có thể khiến một mảnh lớn không gian vỡ vụn.
“Ca!”
Trần Dĩnh nhào vào trong lòng Trần Mục.
Nàng ta thích làm nũng trước mặt Trần Mục.
Trần Mục xoa nhẹ đầu của Trần Dĩnh: “Thức ăn ở Tiên giới vẫn không bằng nhân gian nên không mang đồ ăn về cho muội, chỉ có thể lấy tiên dược xem như đồ ăn vặt.”
“Ca, huynh trở về là muội rất vui rồi, mọi người đều lo lắng cho huynh đấy.” Trần Dĩnh nhướng mày.
Trần Dao đến bên cạnh Trần Mục, nàng ta không thích làm nũng như Trần Dĩnh, từ nhỏ nàng ta đã ngạo kiều, nhưng vẻ vui mừng trong mắt cũng không giấu được.”
Trải qua khoảng thời gian hồi phục này, cảnh giới đã trở về trình độ Kiếm Hoàng, huyết mạch cũng đã khôi phục một phần, so sánh với trạng thái đỉnh phong thì còn kém xa.
Trần Mục nhìn tiểu muội khôi phục sức sống, hắn đưa tay gãi mũi ngọc của tiểu muội, nghiêm túc nói: “Dao Dao, muội yên tâm, ca sẽ giúp muội lấy lại huyết mạch, san bằng Thái Thanh Tiên Cung.”
“Đúng, phải dạy cho bọn họ một bài học!” Trần Dĩnh phụ họa nói, nàng ta hận không thể tự tay giết đến Tiên giới, trả thù cho tiểu muội.
Trần Dao nở nụ cười xinh đẹp, tự tin nói: “Ca, không sao cả, huynh không có huyết mạch cũng có thể trở nên cường đại như thế, muội cũng có thể.”
Chương 694 Tiêu Dao Minh (3)
Trần Dao cũng không phải không muốn báo thù, chỉ là không muốn ca ca phải mạo hiểm vì nàng ta.
“Tam thúc!”
Trần Đồng và Trần Tô đằng không bay đến.
Trần Mục xoa nhẹ má của hai tỷ đệ: “Không tệ nha, Đồng Đồng đã bước vào cảnh giới Kiếm Hoàng rồi, Tô Tô, ngươi phải cố lên đấy.”
Trần Tô ngượng ngùng cúi đầu.
Trần Đồng gãi đầu cười ngây ngô: “Ta vẫn còn kém xa lắm, cha ta nói tam thúc năm đó đã là Kiếm Thánh rồi!”
Trần Dĩnh nói trêu: “Đồ ngốc, so với ai không được lại đi so với tam thúc ngươi, dõi mắt khắp Hoang Châu, ngươi chính là thiên kiêu mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi.”
Trần Đồng liên tục lắc đầu, nghiêm túc nói: “Cha ta nói, tu vi của ta đều là do gia tộc dùng tài nguyên dựng lên, không được tính là thiên kiêu.”
Bình thường Trần Hạo dạy dỗ Trần Đồng đều bảo hắn ta không được kiêu ngạo, Trần Mục rất thích bọn họ.
Thần tướng của Trần Dĩnh chống đỡ Tiên môn, có rất nhiều vật chất kim sắc rơi xuống, Trần Mục nhắc nhở: “Tiểu muội, mọi người có thể tu luyện ngay bây giờ.”
Trần Dao mỉm cười gật đầu: “Đồng Đồng, Tô Tô, hai đứa mau đi tu luyện.”
“Vâng ạ, tiểu cô.”
Trần Đồng và Trần Tô ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, Trần Dao không tu luyện, nàng ta muốn ở cùng ca ca nhiều hơn, biết hắn sẽ nhanh chóng rời đi.
Trần Mục trở về nhà.
“Cha, nương.”
Trần Mục bước vào viện tử, Trần Nghiêm vừa lau nước mắt trên khóe mắt Đường Uyển: “Mục Nhi, nương ngươi không giống với chúng ta, bà ấy lo lắng cho ngươi nhất.”
“Nương, làm ngài lo lắng rồi.”
Trần Mục bước tới ôm lấy phụ mẫu, Đường Uyển lắc đầu liên tục: “Không có, nương chỉ nhớ người và Phục Tiên, nương biết bản lĩnh ngươi lớn.”
“Sư tỷ có chuyện, rất nhanh ta sẽ đón nàng về nhà, ngài yên tâm.” Trần Mục trịnh trọng nói.
Đường Uyển vui vẻ gật đầu.
Mấy người Trần Thiên Nam cũng tới viện tử: “Gia gia, đại bá, đại nương.”
Trong đình viện chợt trở nên náo nhiệt.
Nhìn thấy Trần Mục quay về, mọi người đều vui mừng.
Thất Thất chạy về từ Hắc Thạch thành, thường ngày nàng ta đều bận việc trong tiêu cục với Tiểu Côn.
“Meo~”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh Trần Mục, cả hai đều dụi đầu vào ống quần của hắn.
Trần Mục nhìn thần tướng ở chỗ cao, thời gian Tiên môn mở ra càng dài thì năng lượng tiêu hao càng nhiều, hắn không thể nán lại đây quá lâu.
Trần Mục lấy tiên dược có được ở Tiên giới ra chia cho mọi người trong tộc, hắn còn đưa cho Trần Dao hồng thạch mà Chí Tôn cũng khó có được.
Trần Dao không khách khí với Trần Mục.
Trần Mục cười nói: “Lần sau trở về ta sẽ mang cho muội thanh tiên kiếm tuyệt thế.”
Trần Dao gật đầu cười nhẹ: “Vâng, ca, huynh nhớ chú ý an toàn, muội đợi huynh mang Phục Tiên tỷ trở về, sau này muội có thể giúp huynh trông hài tử.”
“Ha ha ha, được rồi.” Tâm trạng Trần Mục vui vẻ: “Dĩnh Dĩnh, huynh phải rời đi một lúc nữa, nếu như muội không chịu được thì nói với ta.”
Trần Dĩnh nhẹ nhàng nói: “Muội có thể làm được.”
Trần Mục thuấn di đến Hắc Thạch thành.
Nhà cũ của Trần Mục được chuyển thành tổng bộ tiêu cục, Trần Mục đến tổ trạch, Trần Hi và Yến Lang Nguyệt ở trong viện tử, hai người họ nhìn thấy Tiên môn mở ra thì đang hiếu kỳ Trần gia đang có chuyện gì.
“Đại tỷ, Lang Nguyệt tỷ.”
“Tiểu Mục.”
“Thiếu gia.”
Vẻ mặt Trần Hi vui mừng nói: “Tiểu Mục, lần này ngươi trở về chuẩn bị ở lại mấy ngày?”
Trần Mục khẽ lắc đầu, nói: “Đại tỷ, ta phải đi ngay bây giờ.”
“Lang Nguyệt tỷ, đa tạ sự giúp đỡ của mọi người, ta hy vọng sau này mọi người tuyên truyền về Quang Minh Thần Miếu nhiều hơn, rất quan trọng với Phục Tiên.”
“Thiếu gia, ta sẽ làm vậy.”
Yến Lang Nguyệt là người trung thành nhất với Trần gia.
Trần Mục cười trêu đùa: “Đại tỷ, tỷ cũng đến tuổi kết hôn rồi, hay là ta giúp tỷ giới thiệu, ta có quen rất nhiều thiên kiêu.”
Trần Hi cười duyên nói: “Thiên kiêu, ta chẳng hiếm lạ gì, nhưng nương ta muốn ta tìm người môn đăng hộ đối, bây giờ quá khó tìm.”
Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng: “Đại tỷ, ta đi thăm mấy người nhị ca, sau này lại nói.”
“Tiểu Mục, ngươi cũng phải bảo trọng đấy.” Trần Hi vẫy tay với Trần Mục.
Trần Mục thuấn di đến Đông Hoang.
Hắn nhìn thấy Trần Hạo và Trần Hãn ở phụ cận một thôn xóm hẻo lánh, Tạ Nhã tu hành ở Huyền Kiếm tông, Trần Hạo vì để giúp Trần Mục mà hai phu thê không thể đoàn tụ, Trần Hãn cũng không có thời gian về nhà.
“Nhị ca, tiểu Hãn.”
“Tam ca!”
“Tam đệ!”
Trần Hạo và Trần Hãn đang chuẩn bị đi đến thôn xóm khác, không ngờ lại gặp Trần Mục ở đây.
Ba huynh đệ ôm nhau, Trần Mục trịnh trọng nói: “Nhị ca, đa tạ mọi người.”
Trần Hạo cười ngây ngô nói: “Đều là việc chúng ta nên làm, ngươi đã bỏ ra rất nhiều cho gia đình.”
“Đúng vậy, tam ca, chúng là đều là huynh đệ, đều là việc nên làm.” Trần Hãn ha ha cười lớn.
Trần Mục vốn muốn trò chuyện với bọn họ một lúc, thế nhưng bầu trời trong xanh đột nhiên tối sầm, cách Tiên môn quá xa, quy tắc ở nhân gian đang bài xích hắn.
“Ta phải đi đây, những tài nguyên này hai người cầm lấy, phần của Tạ Nhã tỷ, nhị ca hãy mang theo.” Trần Mục vội vàng rời đi.
Đám người Trần Hạo có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại không có cơ hội trò chuyện, sau khi Trần Mục biến mất, bầu trời lại trong xanh: “Đây là Thiên Đạo phản phệ mà Bạch tỷ tỷ nói sao? Tiểu Mục muốn trở về thì trừ khi hắn có thể nắm giữ Thiên Đạo!”
“Tam ca, chắc chắn có thể làm được.”
“Đúng vậy, dù sao đó cũng là Tiểu Mục!”
Trần Mục vốn định đến Lăng Vân tông nhìn xem, theo như tình hình hiện tại, cách Tiên môn quá xa sẽ bị phản phệ, hắn chỉ có thể quay về Trần gia.
Tiên môn đã mở rất lâu, Trần Dĩnh khẽ cau mày, thần tướng của nàng ta đang run rẩy, sắp không kiên trì được, Trần Mục không nán lại nữa: “Dĩnh Dĩnh, mọi người hãy bảo trọng.”
Trần Mục quay về thông qua Tiên môn.
Đường Uyển và Trần Nghiêm đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Trần Tô và Trần Đồng ngồi xếp bằng tu luyện trên chỗ cao.
Trần Dao nhìn Tiên môn đã đóng lại hoàn toàn, sau đó ngồi khoanh chân tu luyện, Trần Dĩnh lẩm bẩm nói: “Ca, huynh yên tâm, muội sẽ chăm sóc tốt cho mọi người.”
Trần Mục vừa về đến Tiên giới, hắn đã phát giác được có cường giả giáng xuống Vũ Châu, đến gần Tây bộ Vũ Châu, hắn lập tức vội chạy về Quang Minh thành.
Chương 695 Luận Võ Quyết Đấu Ở Tham Lang Tinh (1)
Bên ngoài Quang Minh thành, không gian bị xé toạc, lão giả áo xám bước ra từ hư không, ông ta nhìn về phía Quang Minh thành cách đó không xa, có thế cảm nhận được sự tồn tại của đại trận tinh thần.
Cường giả trong thành phát giác được lão giả áo xám đến gần, Nam Cung Hùng đi ra ngoài thành, hắn ta hơi kinh ngạc, mỉm cười chắp tay nói: “Hóa ra là Thẩm huynh.”
Thẩm Thiên Cương là Thái Thượng trưởng lão của Thái Sơ Tiên Cung, là cường giả Tiên Vương còn lớn tuổi hơn Nam Cung Hùng, danh vọng ở Tiên giới rất cao: “Lần này lão phu đến Vũ Châu là muốn đại diện cho Thái Sơ Tiên Cung đến nói chuyện với Trần Mục tiểu hữu, nhờ Nam Cung đạo hữu thông báo một tiếng.”
Nam Cung Hùng khẽ gật đầu, hắn ta không nói chuyện Trần Mục không còn ở Quang Minh thành, chỉ cười nhẹ nói: “Ta vào thành bẩm báo trước, Thẩm huynh đợi một lát.”
“Người từ xa tới là khách, mời tiền bối vào thành nói chuyện.” Trần Mục giẫm không bay tới, áo trắng của hắn tung bay, phong thần tuấn lãng, giữa mi mắt mang vẻ ung dung.
Lần đầu gặp mặt, Thẩm Thiên Cương đã có thể xác định hắn là Trần Mục, trong mắt ông ta tràn đầy tự tin, trên mặt mang theo nụ cười, không giận tự uy, đây là khí thế mà cường giả mới có.
Cảm giác Trần Mục mang cho ông ta là thâm sâu không thấy đáy, với nhãn lực của ông ta cũng không thể nhìn thấu, mặt biển càng phẳng lặng thì càng ẩn giấu nguy hiểm.
“Sớm đã nghe đại danh của tiểu hữu, hôm nay được gặp quả nhiên là bất phàm, bái phục, bái phục, lão phu là trưởng lão của Thái Sơ Tiên Cung Thẩm Thiên Cương.”
“Vãn bối Trần Mục, đa tạ Thẩm trưởng lão khen ngợi, mời tiền bối vào trong thành trò chuyện.”
Thẩm Thiên Cương theo Trần Mục đi vào Quang Minh thành, trong thành có rất nhiều bách tính, vào thành là có thể nhìn thấy tượng Quang Minh Nữ Thần cao chót vót, bên trong hương khói không dứt.
Nhìn thấy khung cảnh này, Thẩm Thiên Cương khẽ nhíu mày, ông ta trầm giọng nói: “Tiểu hữu, chúng ta đều là tu tiên giả, vì sao ngươi lại muốn cung phụng Thần tộc?”
Trần Mục không hề che giấu, hắn trịnh trọng nói: “Nàng ấy là nương tử của ta, đương nhiên ta phải giúp nàng.”
Thẩm Thiên Cương có chút kinh ngạc, ông ta chợt nghĩ đến gì đó: “Nàng ta là Khương Phục Tiên?”
Thái Sơ Tiên Cung cũng có thu thập tin tức của nhân gian, Trần Mục gật đầu: “Không sai, nương tử nhà ta đang ở chỗ sâu nguy hiểm nhất trong tinh không, nàng ấy cần có tín ngưỡng của chúng sinh.”
Thẩm Thiên Trạch trầm giọng nói: “Chúng ta đã từng bỏ ra cái giá cực lớn để trục xuất Thần tộc khỏi Tiên giới, giả dụ Thần tộc kéo nhau trở lại, tiểu hữu lựa chọn thế nào?”
Trần Mục không trả lời ngay lập tức, hắn suy nghĩ một lát, sau đó bình tĩnh nói: “Gia gia ta thường nói, tích thiện chi gia, tất hữu dư khánh*, nếu như có đủ khả năng, ta sẽ lựa chọn bảo vệ kẻ yếu, duy trì chính nghĩa.”
(*) nhà tích thiện, ắt phúc có dư
Bọn họ đi đến tổng bộ liên minh.
Thẩm Thiên Cương nhìn thấy bảng hiệu của Tiêu Dao Minh.
Ông ta còn nhìn thấy cường giả của Tử Vi Động Thiên và Vũ Văn gia.
Trong đình viện, Tằng Ngưu theo Kim Thiền học kinh phật, Sở Sở ngồi ngơ ngẩn trong đình nghỉ chân, nàng ta nhìn thấy Trần Mục thì vui vẻ chạy tới trước: “Đại ca ca.”
Trần Mục xoa cái đầu nhỏ của Sở Sở, nàng ta rất giống Trần Dĩnh lúc nhỏ, hoạt bát đáng yêu.
Thẩm Thiên Cương có thể nhìn ra Sở Sở không giống người bình thường, ông ta còn nhìn thấy Kim Thiền và Tằng Ngưu cách đó không xa, phát hiện trong viện tử này đều là quái vật, ông ta còn có thể cảm nhận được còn có Thần tộc cường đại ở trong Quang Minh thành.
Muốn giải thể Tiêu Dao Minh, san bằng Quang Minh thành, trừ khử Trần Mục là việc cực kỳ khó khăn.
Mấy người Trần Mục đi đến đại sảnh tiếp khách, Sở Sở rất nghe lời, nàng ta ngoan ngoãn chơi ở bên ngoài, Ngu Tử Huyên mang trà cho Thẩm Thiên Cương.
“Thẩm tiền bối, ngài đặc biệt đến Quang Minh thành không biết là có chuyện gì?” Trần Mục cười hỏi.
Thẩm Thiên Cương bưng chén trà lên, nói với ý sâu xa: “Tiên giới đã rất nhiều năm không hỗn loạn như vậy, hiện giờ Ma Thần cũng không biết tung tích, nếu như lại xảy ra xung đột lớn thì sẽ chỉ khiến cho Ma Thần có cơ hội.”
Mặt Trần Mục không chút biểu cảm, hắn nhàn nhạt nói: “Trước giờ ta không chủ động gây chuyện, Thanh Hư động thiên nhiều lần nhắm vào ta và Lăng Vân tông, đằng sau có ý chỉ của Thái Thượng Tiên Cung, Thái Thượng Tiên Cung thậm chí còn ra tay với Trần gia ta, Thái Thanh Tiên Cung còn làm tổn thương tiểu muội ta, tước đoạt huyết mạch của nàng.”
Nói đến phía sau, trong mắt Trần Mục hiện lên sát ý, ngay cả Thẩm Thiên Cương cũng cảm thấy ớn lạnh.
Thẩm Thiên Cương trầm giọng nói: “Thanh Hư động thiên và Thái Thượng Tiên Cung đã biến mất, Thái Thanh Tiên Cung cũng bị thiệt hại nặng nề, cung chủ Diệp Thanh Huyền đã ngã xuống, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta hy vọng thế lực hai bên các ngươi dĩ hòa vi quý.”
Trần Mục cười lạnh nói: “Ha hả, theo như ta biết thì Thái Thanh Tiên Cung đang liên hợp với các thế lực Tiên giới để đối phó ta, bọn họ không có ý định dĩ hòa vi quý.”
Thẩm Thiên Cương nói một cách uyển chuyển: “Tiểu hữu, thế cục bây giờ vẫn chưa đi đến tình huống xấu nhất, tất cả đều có cơ hội hòa hoãn, nếu thật sự khai chiến thì chắc chắn là cuộc chiến có quy mô lớn nhất sau cuộc đại chiến viễn cổ, đến lúc đó sinh linh khốn khổ lầm than, tiểu hữu chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh đó.”
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Ta không hy vọng sinh linh lầm than, Thái Thanh Tiên Cung sẽ bỏ qua cho ta?”
Thẩm Thiên Cương trầm giọng nói: “Thái Thanh Tiên Cung muốn liên hợp với thế lực Tiên giới vây đánh tiểu hữu, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta không muốn nhìn thấy tình cảnh chém giết lẫn nhau.”
“Chúng ta đã thương lượng với Thái Thanh Tiên Cung, bọn họ cũng không chịu để yên, đề nghị muốn tỷ võ quyết đấu, muốn tiến hành tỷ võ quyết đấu với tiểu hữu.”
Khóe miệng Trần Mục mang theo nụ cười lạnh, đây mới là mục đích Thẩm Thiên Cương đến đây: “Quyết đấu, thú vị, bọn họ sẽ không phái Chí Tôn đối phó với ta đấy chứ?”
Thẩm Thiên Cương vội vàng xua tay: “Thái Thanh Thiên Cung cử ra Tiêu Ngọc, nàng ta là Kiếm Thần đỉnh phong, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta chủ trì cuộc đấu, tỷ võ hoàn toàn công bằng.”
Trần Mục hiếu kỳ nói: “Đây chẳng lẽ là bí mật trường sinh bất lão của Thần tộc?”
Hư Ảnh gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có Thần Đế nắm giữ tọa độ của vùng đất Thái Hư, đại nhân có lẽ có thể tìm được, tạo hóa ở vùng đất Thái Hư vượt xa tưởng tượng của ngài.”
Trần Mục nhìn Hư Ảnh, biểu hiện của hắn ta rất thành tâm, vùng đất Thái Hư cần có tinh thần thể để đến được, nếu như rời khỏi nhục thân thì rất dễ bị đâm sau lưng.
“Vùng đất Thái Hư, nếu như vãn bối tìm được thì nhất định sẽ mang đại dược tinh thần về cho tiền bối.” Trần Mục khẽ cười với Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần cười gật đầu.
Nam Cung Hùng và Nam Cung Hạo cũng xem Trần Mục như cọng cỏ cứu mạng, nếu như lão tổ tông có thể khôi phục đỉnh phong, địa vị Nam Cung gia ở Tiên giới cũng sẽ tăng lên.
Trần Mục trịnh trọng nói: “Lão tiền bối, vãn bối vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn biết.”
“Tiểu hữu cứ hỏi.”
“Ta muốn biết chuyện liên quan đến viễn cổ.”
Nam Cung Thần gật đầu, chầm chậm nói: “Nam Cung gia chúng ta có sách sử ghi lại đủ các chuyện từ cổ chí kim, nếu như tiểu hữu muốn tìm hiểu thì có thể đến cổ lầu của Nam Cung gia, chỗ đó có lẽ sẽ giúp ích cho ngươi.”
“Đa tạ lão tiền bối.”
Trần Mục đến Cổ tộc, nhìn thấy nội hàm của Nam Cung gia, vì vậy hắn muốn tìm hiểu tin tức về viễn cổ.
Nam Cung Hùng dẫn Trần Mục đến cổ lầu.
Đó là cấm địa nội tộc, cổ lầu đã mất đi quang minh ngày trước, bước đến cổ lầu, bên trong có vạn quyển tàng thư ghi lại đủ các chuyện cổ kim.
Trần Mục nhắm mắt lại, ý thức của hắn quét qua tất cả cổ tịch trong cổ lầu, ghi ấn lại trước, hắn định sau này sẽ từ từ nghiên cứu, không định xem qua bây giờ.
Có một phần thông tin trong cổ tịch được hắn ghi khắc, ở viễn cổ có trận quyết chiến lớn, cường giả tuyệt đỉnh của Nhân tộc một mình nghênh chiến đại quân của Thần tộc, đánh lùi Thần Đế.
Có rất ít ghi chép liên quan đến vị cường giả tuyệt đỉnh kia, Nam Cung gia lúc đó cũng huy hoàng không kém, từng sinh ra cường giả Đế Cảnh đi theo vị tuyệt đỉnh kia giết đến không gian sâu vô tận, đó cũng là huy hoàng cuối cùng của Nam Cung gia.
Xét về nội hàm, trong Cổ tộc ẩn thế của Tiên giới Nam Cung gia cũng là gia tộc đỉnh cao nhất.
Trần Mục muốn tìm kiếm dấu vết của tiền thế, hắn không thể có được ghi chép tỉ mỉ thông qua văn tự, cũng không thể thông qua suy diễn để truy tìm đại năng viễn cổ.
Thu thập thông tin xong, Trần Mục chuẩn bị quay về Quang Minh thành, Nam Cung Thần cũng đến tiễn Trần Mục, sau khi ông ta phục dụng hồng thạch, toàn thân tỏa ra cảm giác áp bách mạnh mẽ, nhưng tinh thần trông vẫn rất tiều tụy.
Nam Cung Hùng trầm giọng nói: “Tiểu hữu, đợi chúng ta chọn được người đại diện rồi sẽ phái bọn họ đến Quang Minh thành.”
Trần Mục cười gật đầu: “Không vội, vẫn cần thời gian để Quang Minh thành xây dựng xong.”
Đám người đều cười gật đầu.
Trần Mục và Hư Ảnh quay về Quang Minh thành.
Nam Cung Thần nhìn hắn rời đi: “Tiểu tử này bất phàm, rất có phong thái của vị tuyệt đỉnh kia.”
Nam Cung Hùng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng thế lực Tiên giới chắc chắn sẽ không thả cho hắn trở lên lớn mạnh.”
“Nếu đã liên minh, nếu như hắn gặp khó khăn gì, Nam Cung gia chúng ta nhất định phải hỗ trợ hết sức.”
“Lão tổ tông nói phải.”
Tây bộ Vũ Châu, Quang Minh thành.
Đã có bách tính vào trong thành, nhưng vẫn có rất nhiều bách tính cảm thấy đến đây sinh sống không dễ dàng, Ngô Lôi không dám bức bách, toàn bộ thành thị rất rộng lớn, bách tính lại chỉ có mấy trăm người, trông có chút vắng vẻ.
Trần Mục trở về Quang Minh thành, sau khi hắn biết được tình hình thì trầm giọng nói với Ngô Lôi: “Nói với bách tính xung quanh, vào trong thành ở không cần trả tiền, sau này cũng sẽ không phải nộp thuế, phân phát đất đai lân cận cho bọn họ, nếu như có thiên tai nhân họa thì sẽ được trợ cấp.”
Ngô Lôi lập tức truyền tin tức ra ngoài.
Trần Mục nhớ đến người trong tộc Trần gia, hiện giờ đang chiếm cứ Vũ Châu, đã đến lúc phải về thăm nhà một chút.
Quang Minh thành.
Giống như cự thú nằm rạp xuống.
Không có tường thành cao ngất nhưng quy mô rộng lớn, nhìn từ phía xa rất có cảm giác áp bách.
Trải qua hơn nửa tháng xây dựng, đã có mấy vạn bách tính vào sống ở Quang Minh thành.
Bách tính vừa vào thành đã nhận được lượng lớn tài nguyên, bọn họ không cần lo lắng sẽ bị yêu thú tấn công, công việc được sắp xếp trong thành cũng nhẹ nhàng hơn ở ngoài thành.
Ban đầu, thôn xóm xung quanh đều cử thôn dân vào thành thăm dò tin tức, nhìn thấy lợi ích ở trong thành, mọi người đều lũ lượt kéo vào Quang Minh thành sinh sống.
Trần Mục để Băng Thanh tạm thời phụ trách quản lý trật tự của Quang Minh thành, nàng ta không thích làm những công việc này, chủ yếu là do người hữu dụng không nhiều.
Ở chính giữa Quanh Minh thành là Quang Minh Thần Miếu, thần miếu có tượng nữ thần cao lớn, đó là bức tượng xây dựng cho Khương Phục Tiên, mới chỉ có vài đường nét đại khái.
Nữ thần được coi như là điểm mốc của Quang Minh thành, bách tính vào trong thành đều sẽ đến đây cảm tạ Khương Phục Tiên, Trần Mục tuyên truyền với bên ngoài Quang Minh thành là do Quang Minh Nữ Thần xây dựng để bảo vệ bọn họ.
Bách tính cảm tạ Khương Phục Tiên từ tận đáy lòng, Trấn Thiên Ấn của Trần Mục cũng cần tín ngưỡng mới có thể có được lực lượng cường đại, hắn hiểu rõ Phục Tiên lão bà ở chỗ sâu trong tinh không càng cần phần lực lượng này hơn.
Trần Mục đứng gần tượng nữ thần, dưới chân là quảng trường hình tròn cực lớn, hắn nhẹ giọng nói: “Không biết những thứ ta làm có thể giúp được nàng không.”
Trong thần miếu hương khói không dứt.
Trần Mục có thể cảm nhận được cỗ lực lượng hùng vĩ từ Quang Minh thành truyền đến chỗ sâu trong tinh không.
Xử lý chuyện của Tiên giới xong, Trần Mục muốn đi đến chỗ sâu trong tinh không, có lẽ việc hắn có thể làm không nhiều, nhưng hắn cực kỳ muốn kề vai chiến đấu với Phục Tiên lão bà.
Sau khi bách tính trong thành tăng lên.
Kim Thiền bắt đầu truyền bá phật pháp trong thành.
Trần Mục không thích phật pháp, nhưng cũng không ngăn cản, hắn tin phật pháp có ý nghĩa tồn tại của nó, thậm chí còn cho phép Kim Thiền xây chùa.
Chương 692 Tiêu Dao Minh (1)
Sở Sở và Tằng Ngưu ở trong viện tử của tổng bộ liên minh, bọn họ đang đốt lửa nướng khoai lang, không hề khiến Trần Mục phải lo lắng.
Dáng người Sở Sở nhỏ nhắn, vóc dáng Tằng Ngưu vạm vỡ, quan hệ của hai người rất tốt.
Từ đầu đến cuối Trần Mục đều không dám sơ xuất, dù sao thì Sở Sở cũng là Cửu Thất Ma Thần, Tằng Ngưu là Thần Hủy Diệt, nếu như bọn họ bùng nổ thì có thể xảy ra chuyện lớn.
“A Ngưu, phải đi theo tiểu hòa thượng học phật pháp, đừng ham chơi.” Trần Mục dặn dò nói.
Trần Mục muốn để Kim Thiền dạy hắn ta hướng thiện.
Sở Sở chớp chớp mắt, ngây thơ nói: “Đại ca ca, niệm kinh nghe rất phiền.”
Tằng Ngưu cười ngốc nghếch nói: “Ta thích niệm kinh, lúc niệm kinh sẽ cực kỳ vui vẻ.”
Nghe vậy, Sở Sở chớp chớp mắt: “A Ngưu ca, ngươi có thích chơi chung với ta không?”
“Thích.”
Nụ cười trên mặt Tằng Ngưu rất thuần khiết.
Thiện ác liên quan đến môi trường sống của bọn họ, Trần Mục muốn dẫn dắt bọn họ hướng thiện.
Tính cách của Trần Mục có liên quan đến bầu không khí của Trần gia, hắn sống trong đại gia đình đoàn kết, tràn đầy hy vọng về cuộc sống.
Lục tục có cường giả đến Quang Minh thành.
Trưởng lão của Tử Vi Động Thiên đến đầu tiên, Lý Thu Cẩm là cường giả Kiếm Thần đỉnh phong, người cấp cao nhất của Tử Vi Động Thiên, còn dẫn theo Ngu Tử Huyên và đám tiểu bối thiên kiêu, sự xuất hiện của bọn họ có thể giúp đỡ quản lý Quang Minh thành, giảm bớt tình trạng thiếu quản lý trong thành.
Vũ Văn gia và Nam Cung gia đến sau, bọn họ còn dẫn theo tiểu bối đích hệ trong tộc.
Vũ Văn gia cử tộc lão Vũ Văn Nhạc đến, cũng là cường giả Kiếm Thần, còn có trưởng tử của gia chủ tộc Vũ Văn là Vũ Văn Đằng cũng đến Quang Minh thành.
Vũ Văn Đằng là hậu duệ đích hệ, rất có dáng vẻ của chất tử, họ muốn để Trần Mục yên tâm.
Trần Mục không cần bọn họ phải làm như vậy, hắn hiểu được thành ý của Vũ Văn gia.
Người có thành ý nhất vẫn là Nam Cung gia, Nam Cung Hùng đích thân tới, dẫn theo rất nhiều tiểu bối đích hệ, với tư cách là cường giả Tiên Vương, hắn ta rất có sức ảnh hưởng ở Vũ Châu, có thể đảm nhiệm rất nhiều vị trí.
Trần Mục tin tưởng bọn họ, suy cho cùng chịu đứng về phía hắn bây giờ chính là lấy vận mệnh gia tộc ra đặt cược, nếu như cược đúng thì có thể trở thành công thần nguyên lão, nếu như thất bại thì cái giá chính là cả tộc suy tàn.
Với sự tề tựu đông đủ của đại diện các thế lực khắp nơi, Trần Mục chuẩn bị tổ chức hội nghị, thảo luận chuyện liên quan đến phát triển liên minh, việc quản lý Quang Minh thành vân vân.
Trong Quang Minh thành có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, hắn không khỏi nhớ đến Tần Nghê Thường, thầm nghĩ nếu như có Tần sư tỷ ở đây thì hắn không cần phải nhọc lòng những chuyện này.
Liên minh vừa thành lập, các thế lực khác ở Vũ Châu lần lượt phái cường giả đến chúc mừng.
Bọn họ tạm thời không có ý định gia nhập liên minh, đồng thời cũng không muốn đắc tội liên minh.
Mộ Hồng Liên đại diện cho Xích Thành Động Thiên tiếng vào Quang Minh thành, Trần Mục tự mình tiếp kiến nàng ta.
Trong đình nghỉ chân vắng vẻ.
Chỉ có Trần Mục và Mộ Hồng Liên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Hồng Liên tràn đầy ý cười: “Chủ thượng, phụ thân ta bảo ta đến chúc mừng ngài, ông ấy nói Xích Thành Động Thiên chúng ta sẽ làm bằng hữu của ngài.”
Trần Mục biết thái độ của Xích Thành Động Thiên, là cỏ đầu tường* điển hình, trước khi cục diện còn chưa rõ ràng, bọn họ sẽ không tỏ thái độ.
(*) chỉ người gió chiều nào theo chiều ấy
“Ừm.”
Trần Mục gật đầu.
“Chủ thượng, ta đã khuyên bọn họ, nhưng lão tổ nói Thái Thanh Tiên Cung sẽ không từ bỏ ý đồ, thế lực ở Thiên Châu càng khó đối phó hơn Vũ Châu.”
“Hồng Liên, chỉ cần Xích Thành Động Thiên không làm trò vặt ở sau lưng là được.” Trần Mục trầm giọng nói.
Hắn vẫn còn trận đánh ác liệt với Thái Thanh Tiên Cung, chắc chắn còn khó khăn hơn việc san bằng Thái Thượng Tiên Cung.
Mộ Hồng Liên nhẹ giọng nói: “Chủ thượng, lúc ta đến có sứ giả của Thiên Châu đến Xích Thành Động Thiên, đoán chừng Thái Thanh Tiên Cung muốn chủ động gây khó dễ!”
Ánh mắt Trần Mục khẽ tụ lại, đây là tin tình báo rất quan trọng, hắn chuẩn bị sau khi đứng vững ở Vũ Châu sẽ lại thanh toán Thái Thanh Tiên Cung, không ngờ Thái Thanh Tiên Cung còn muốn chủ động xuất kích.
Tình hình bên trong Thái Thanh Tiên Cung Trần Mục hiểu rất rõ, sẽ không mạnh hơn quá nhiều so với Thái Thượng Tiên Cung, nhưng thế lực của bọn họ ở Thiên Châu là hùng mạnh nhất, có nhiều đồng minh.
Lúc Thái Thượng Tiên Cung bị Trần Mục san bằng, các thế lực Vũ Châu xung quanh đều đứng xem.
“Tin tức này rất quan trọng.” Trần Mục lấy ra khối hồng thạch nhỏ: “Đây là thù lao, nói với lão bối cường giả của Xích Thành Động Thiên ở chỗ ta có rất nhiều, nếu như bọn họ muốn thì có thể gia nhập liên minh.”
Mộ Hồng Liên cầm lấy hồng thạch: “Đa tạ chủ thượng, sau khi ta về Xích Thành Động Thiên nhất định sẽ nói rõ lợi hại cho các lão bối cường giả biết.”
Trần Mục gật đầu, vốn dĩ hắn định chủ động tấn công, nếu Thái Thanh Tiên Cung đã có ý động thủ với hắn, vậy chi bằng cứ đợi thêm, xem xem rốt cuộc là những thế lực nào không biết sống chết muốn đối nghịch với hắn.
Sau khi Mộ Hồng Liên rời đi, Trần Mục tổ chức hội nghị ở trụ sở liên minh.
Nam Cung Hùng và đám người cấp cao đã đến đại sảnh.
Trần Mục ngồi ở giữa, Hư Ảnh và Băng Thanh đứng phía sau hắn: “Tước hiệu của liên minh vẫn chưa định, ta trước giờ luôn thích tự do tự tại, chi bằng cứ gọi là Tiêu Dao Minh, các vị có ý kiến gì không?”
Lý Thu Cẩm cười nói phụ họa: “Tiêu Dao Minh không tồi, cái tên này rất hay.”
Nam Cung Hùng và Vũ Văn Nhạc cũng đều gật đầu, đám người Băng Thanh tự nhiên cũng không ý kiến gì, Trần Mục cười nói: “Vậy cứ gọi là Tiêu Dao Minh.”
Xác định tước hiệu của liên minh xong, Trần Mục tiếp tục nói: “Thường ngày các vị đều rất bận, ta muốn để Ngu Tử Huyên, Vũ Văn Thái, Nam Cung Võ phụ trách quản lý sự vụ thường ngày của Quang Minh thành.”
“Được.”
Lý Thu Cẩm cười gật đầu.
“Đa tạ minh chủ cho những tiểu bối này cơ hội rèn luyện.” Vũ Văn Nhạc cũng hài lòng.
Chương 693 Tiêu Dao Minh (2)
Trần Mục khách khí nói: “Nam Cung tiền bối, sau này chuyện của liên minh còn cần ngài phải theo dõi.”
Nam Cung Hùng thân là cường giả Tiên Vương, lời nói có trọng lượng, mọi người đều bằng lòng nghe theo hắn ta: “Minh chủ yên tâm, đây là chức trách của lão phu.”
Băng Thanh tuy rất mạnh nhưng nàng ta không thích quản lý, cũng không thích làm những việc này.
Phân chia việc quản lý xong, Trần Mục bắt đầu bàn về chuyện quan trọng, hắn trầm giọng nói: “Vừa nhận được tin tức, Thái Thanh Tiên Cung chuẩn bị đối phó với chúng ta.”
Nghe vậy, đại sảnh vốn đang sôi nổi trở nên yên tĩnh, Nam Cung Hùng tỏ thái độ đầu tiên: “Lão tổ tông nhà ta đã nói rồi, thề chết hỗ trợ liên minh.”
Trần Mục từng gặp lão tổ tông của Nam Cung gia, vị cường giả kia suy kiệt thần hồn, mặc dù khí huyết có hồi phục nhưng cưỡng ép xuất thủ thì rất có thể sẽ ngã xuống, đó là “đồ cổ” chân chính.
Vũ Văn Nhạc trầm giọng nói: “Hai vị lão tổ Tiên Vương của Vũ Văn gia ta cũng cùng tiến cùng lùi với Tiêu Dao Minh.”
Lập trường của Lý Thu Cẩm rất kiên định: “Tử Vi Động Thiên chúng ta hỗ trợ Tiêu Dao Minh bất cứ lúc nào.”
Nội hàm của bọn họ rất mạnh, nếu như lấy vốn liếng ra thì sự trợ giúp với Trần Mục là vô cùng lớn.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Thái Thanh Tiên Cung đến xâm phạm, mục tiêu chắc chắn là Quang Minh thành, nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là đảm bảo an toàn cho Quang Minh thành.”
Nam Cung Hùng trịnh trọng nói: “Minh chủ, nếu như xây dựng đại trận thì cần có rất nhiều trận thạch cổ lão, cũng phải mất thời gian rất dài, trong thời gian ngắn rất khó hoàn thành.”
Lý Thu Cẩm trầm giọng nói: “Tử Vi Động Thiên chúng ta có cách bố trí đại trận tinh thần, có thể hoàn thành rất nhanh, cũng có thể ngăn chặn đòn tấn công của đại năng Chí Tôn, nhưng việc bố trí rất phiền phức, đòi hỏi rất nhiều vị Chí Tôn cùng nhau ra tay mới có thể hoàn thành.”
Trần Mục vui mừng khôn xiết: “Băng Thanh, ngươi cùng với Hư Ảnh và Viêm Sát đi theo Lý trưởng lão bày trận.”
“Vâng!”
Băng Thanh có chút không kiên nhẫn.
Hư Ảnh không có ý kiến gì.
Trần Mục biết những đại thần này không dễ hầu hạ, bọn họ đều bị ép phải phục tùng mệnh lệnh.
Hội nghị tiếp tục, bọn họ thảo luận về các vấn đề thưởng phạt, giám sát, chức vụ vân vân, cho đến tận đêm mới kết thúc toàn bộ, sáng sớm hôm sau, tổng bộ của liên minh treo lên tấm biển Tiêu Dao Minh.
Quang Minh thành bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Đại trận tinh thần cần luyện hóa ngôi sao trên trời để dung hòa vào đại trận, lấy sức mạnh của ngôi sao để tạo thành kết giới, tuy không phải là sát trận nhưng sức phòng thủ lại kinh người.
Băng Thanh và mấy người Viêm Sát luyện hóa ngôi sao, sau đó bày trí ở phụ cận Quang Minh thành, tạo thành đại trận phòng ngự thông qua trận pháp.
Bách tính bình thường không thể nhìn thấy những ngôi sao này, toàn bộ phạm vi trong bán kính ngàn dặm của Quang Minh thành đều được bao bọc trong đại trận, cho dù có xảy ra chiến trận cũng rất khó ảnh hưởng đến cuộc sống của bách tính trong thành.
Ba ngày sau.
Đại trận tinh thần đã hoàn thành được một nửa.
Đại trận này không phải là kiên cố không thể phá vỡ, có thể ngăn cản được Chí Tôn trong thời gian rất dài, trong thời gian này, mấy người Trần Mục buộc phải đánh bại kẻ địch đến xâm phạm.
Trần Mục dùng Trấn Thiên Ấn quan sát Thiên Châu, hắn phát hiện có cường giả tập kết ở Thái Thanh Tiên Cung, nhưng bọn họ vẫn không hành động tùy tiện.
Thái Thanh Tiên Cung đang đợi quyết định của Thái Sơ Tiên Cung, Trần Mục định tranh thủ thời gian này để về nhà nhìn xem, hắn không dẫn theo Sở Sở.
Trước khi Trần Mục rời đi còn đặc biệt dặn dò Kim Thiền và Băng Thanh chăm sóc tốt cho Sở Sở và Tằng Ngưu.
Vùng Bắc bộ Vũ Châu.
Trần Mục định trực tiếp quay về nhà.
Ý thức của hắn liên lạc với Trần Dĩnh thông qua Trấn Thiên Ấn: “Dĩnh Dĩnh, giúp huynh mở Tiên môn.”
Sau khi Trần Dĩnh nghe được, khuôn mặt xinh đẹp vui mừng nói: “Được ạ, ca, mở cửa ở đâu?”
Trần Mục cười nhẹ đáp: “Ở ngay Trần gia.”
Thế lực thù địch ở Vũ Châu đã bị thanh trừ, hiện giờ Tiêu Dao Minh là thế lực mạnh nhất Vũ Châu, Trần Mục cũng không có gì phải lo ngại.
Trong mắt Trần Dĩnh hiện lên hỏa quang, váy lửa của nàng ta phiêu dật, tư thế hiên ngang, sau lưng ngưng kết ra thần tướng khổng lồ, hai tay Nữ Võ Thần hỏa diễm cầm hai cái chùy lớn, thần uy bá đạo.
Trần Dao cách đó không xa bị kinh động, nàng ta mở mắt ra nhìn về phía tỷ tỷ trên đỉnh núi bên cạnh.
Người trong tộc Trần gia lũ lượt kéo đến đình viện, bọn họ đều nhìn về phía Trần Dĩnh ở chỗ cao.
Trần Dĩnh giơ cánh tay lên, mạnh mẽ nắm chặt nắm đấm, thần tướng sau lưng vung chiến chùy.
Lúc hai cây chiến chùy va chạm, hỏa quang bốc lên ngút trời, bầu trời bị xé toạc, có kim quang rơi xuống không ngừng, Tiên môn bị nàng ta mở ra thành công.
Trần Mục xuyên qua Tiên môn trở về nhân gian.
Nháy mắt hắn đã xuất hiện trên đỉnh núi, hắn có thể cảm nhận được trật tự quy tắc ở đây không đúng, chỉ một chút chấn động nhẹ là có thể khiến một mảnh lớn không gian vỡ vụn.
“Ca!”
Trần Dĩnh nhào vào trong lòng Trần Mục.
Nàng ta thích làm nũng trước mặt Trần Mục.
Trần Mục xoa nhẹ đầu của Trần Dĩnh: “Thức ăn ở Tiên giới vẫn không bằng nhân gian nên không mang đồ ăn về cho muội, chỉ có thể lấy tiên dược xem như đồ ăn vặt.”
“Ca, huynh trở về là muội rất vui rồi, mọi người đều lo lắng cho huynh đấy.” Trần Dĩnh nhướng mày.
Trần Dao đến bên cạnh Trần Mục, nàng ta không thích làm nũng như Trần Dĩnh, từ nhỏ nàng ta đã ngạo kiều, nhưng vẻ vui mừng trong mắt cũng không giấu được.”
Trải qua khoảng thời gian hồi phục này, cảnh giới đã trở về trình độ Kiếm Hoàng, huyết mạch cũng đã khôi phục một phần, so sánh với trạng thái đỉnh phong thì còn kém xa.
Trần Mục nhìn tiểu muội khôi phục sức sống, hắn đưa tay gãi mũi ngọc của tiểu muội, nghiêm túc nói: “Dao Dao, muội yên tâm, ca sẽ giúp muội lấy lại huyết mạch, san bằng Thái Thanh Tiên Cung.”
“Đúng, phải dạy cho bọn họ một bài học!” Trần Dĩnh phụ họa nói, nàng ta hận không thể tự tay giết đến Tiên giới, trả thù cho tiểu muội.
Trần Dao nở nụ cười xinh đẹp, tự tin nói: “Ca, không sao cả, huynh không có huyết mạch cũng có thể trở nên cường đại như thế, muội cũng có thể.”
Chương 694 Tiêu Dao Minh (3)
Trần Dao cũng không phải không muốn báo thù, chỉ là không muốn ca ca phải mạo hiểm vì nàng ta.
“Tam thúc!”
Trần Đồng và Trần Tô đằng không bay đến.
Trần Mục xoa nhẹ má của hai tỷ đệ: “Không tệ nha, Đồng Đồng đã bước vào cảnh giới Kiếm Hoàng rồi, Tô Tô, ngươi phải cố lên đấy.”
Trần Tô ngượng ngùng cúi đầu.
Trần Đồng gãi đầu cười ngây ngô: “Ta vẫn còn kém xa lắm, cha ta nói tam thúc năm đó đã là Kiếm Thánh rồi!”
Trần Dĩnh nói trêu: “Đồ ngốc, so với ai không được lại đi so với tam thúc ngươi, dõi mắt khắp Hoang Châu, ngươi chính là thiên kiêu mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi.”
Trần Đồng liên tục lắc đầu, nghiêm túc nói: “Cha ta nói, tu vi của ta đều là do gia tộc dùng tài nguyên dựng lên, không được tính là thiên kiêu.”
Bình thường Trần Hạo dạy dỗ Trần Đồng đều bảo hắn ta không được kiêu ngạo, Trần Mục rất thích bọn họ.
Thần tướng của Trần Dĩnh chống đỡ Tiên môn, có rất nhiều vật chất kim sắc rơi xuống, Trần Mục nhắc nhở: “Tiểu muội, mọi người có thể tu luyện ngay bây giờ.”
Trần Dao mỉm cười gật đầu: “Đồng Đồng, Tô Tô, hai đứa mau đi tu luyện.”
“Vâng ạ, tiểu cô.”
Trần Đồng và Trần Tô ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, Trần Dao không tu luyện, nàng ta muốn ở cùng ca ca nhiều hơn, biết hắn sẽ nhanh chóng rời đi.
Trần Mục trở về nhà.
“Cha, nương.”
Trần Mục bước vào viện tử, Trần Nghiêm vừa lau nước mắt trên khóe mắt Đường Uyển: “Mục Nhi, nương ngươi không giống với chúng ta, bà ấy lo lắng cho ngươi nhất.”
“Nương, làm ngài lo lắng rồi.”
Trần Mục bước tới ôm lấy phụ mẫu, Đường Uyển lắc đầu liên tục: “Không có, nương chỉ nhớ người và Phục Tiên, nương biết bản lĩnh ngươi lớn.”
“Sư tỷ có chuyện, rất nhanh ta sẽ đón nàng về nhà, ngài yên tâm.” Trần Mục trịnh trọng nói.
Đường Uyển vui vẻ gật đầu.
Mấy người Trần Thiên Nam cũng tới viện tử: “Gia gia, đại bá, đại nương.”
Trong đình viện chợt trở nên náo nhiệt.
Nhìn thấy Trần Mục quay về, mọi người đều vui mừng.
Thất Thất chạy về từ Hắc Thạch thành, thường ngày nàng ta đều bận việc trong tiêu cục với Tiểu Côn.
“Meo~”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh Trần Mục, cả hai đều dụi đầu vào ống quần của hắn.
Trần Mục nhìn thần tướng ở chỗ cao, thời gian Tiên môn mở ra càng dài thì năng lượng tiêu hao càng nhiều, hắn không thể nán lại đây quá lâu.
Trần Mục lấy tiên dược có được ở Tiên giới ra chia cho mọi người trong tộc, hắn còn đưa cho Trần Dao hồng thạch mà Chí Tôn cũng khó có được.
Trần Dao không khách khí với Trần Mục.
Trần Mục cười nói: “Lần sau trở về ta sẽ mang cho muội thanh tiên kiếm tuyệt thế.”
Trần Dao gật đầu cười nhẹ: “Vâng, ca, huynh nhớ chú ý an toàn, muội đợi huynh mang Phục Tiên tỷ trở về, sau này muội có thể giúp huynh trông hài tử.”
“Ha ha ha, được rồi.” Tâm trạng Trần Mục vui vẻ: “Dĩnh Dĩnh, huynh phải rời đi một lúc nữa, nếu như muội không chịu được thì nói với ta.”
Trần Dĩnh nhẹ nhàng nói: “Muội có thể làm được.”
Trần Mục thuấn di đến Hắc Thạch thành.
Nhà cũ của Trần Mục được chuyển thành tổng bộ tiêu cục, Trần Mục đến tổ trạch, Trần Hi và Yến Lang Nguyệt ở trong viện tử, hai người họ nhìn thấy Tiên môn mở ra thì đang hiếu kỳ Trần gia đang có chuyện gì.
“Đại tỷ, Lang Nguyệt tỷ.”
“Tiểu Mục.”
“Thiếu gia.”
Vẻ mặt Trần Hi vui mừng nói: “Tiểu Mục, lần này ngươi trở về chuẩn bị ở lại mấy ngày?”
Trần Mục khẽ lắc đầu, nói: “Đại tỷ, ta phải đi ngay bây giờ.”
“Lang Nguyệt tỷ, đa tạ sự giúp đỡ của mọi người, ta hy vọng sau này mọi người tuyên truyền về Quang Minh Thần Miếu nhiều hơn, rất quan trọng với Phục Tiên.”
“Thiếu gia, ta sẽ làm vậy.”
Yến Lang Nguyệt là người trung thành nhất với Trần gia.
Trần Mục cười trêu đùa: “Đại tỷ, tỷ cũng đến tuổi kết hôn rồi, hay là ta giúp tỷ giới thiệu, ta có quen rất nhiều thiên kiêu.”
Trần Hi cười duyên nói: “Thiên kiêu, ta chẳng hiếm lạ gì, nhưng nương ta muốn ta tìm người môn đăng hộ đối, bây giờ quá khó tìm.”
Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng: “Đại tỷ, ta đi thăm mấy người nhị ca, sau này lại nói.”
“Tiểu Mục, ngươi cũng phải bảo trọng đấy.” Trần Hi vẫy tay với Trần Mục.
Trần Mục thuấn di đến Đông Hoang.
Hắn nhìn thấy Trần Hạo và Trần Hãn ở phụ cận một thôn xóm hẻo lánh, Tạ Nhã tu hành ở Huyền Kiếm tông, Trần Hạo vì để giúp Trần Mục mà hai phu thê không thể đoàn tụ, Trần Hãn cũng không có thời gian về nhà.
“Nhị ca, tiểu Hãn.”
“Tam ca!”
“Tam đệ!”
Trần Hạo và Trần Hãn đang chuẩn bị đi đến thôn xóm khác, không ngờ lại gặp Trần Mục ở đây.
Ba huynh đệ ôm nhau, Trần Mục trịnh trọng nói: “Nhị ca, đa tạ mọi người.”
Trần Hạo cười ngây ngô nói: “Đều là việc chúng ta nên làm, ngươi đã bỏ ra rất nhiều cho gia đình.”
“Đúng vậy, tam ca, chúng là đều là huynh đệ, đều là việc nên làm.” Trần Hãn ha ha cười lớn.
Trần Mục vốn muốn trò chuyện với bọn họ một lúc, thế nhưng bầu trời trong xanh đột nhiên tối sầm, cách Tiên môn quá xa, quy tắc ở nhân gian đang bài xích hắn.
“Ta phải đi đây, những tài nguyên này hai người cầm lấy, phần của Tạ Nhã tỷ, nhị ca hãy mang theo.” Trần Mục vội vàng rời đi.
Đám người Trần Hạo có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại không có cơ hội trò chuyện, sau khi Trần Mục biến mất, bầu trời lại trong xanh: “Đây là Thiên Đạo phản phệ mà Bạch tỷ tỷ nói sao? Tiểu Mục muốn trở về thì trừ khi hắn có thể nắm giữ Thiên Đạo!”
“Tam ca, chắc chắn có thể làm được.”
“Đúng vậy, dù sao đó cũng là Tiểu Mục!”
Trần Mục vốn định đến Lăng Vân tông nhìn xem, theo như tình hình hiện tại, cách Tiên môn quá xa sẽ bị phản phệ, hắn chỉ có thể quay về Trần gia.
Tiên môn đã mở rất lâu, Trần Dĩnh khẽ cau mày, thần tướng của nàng ta đang run rẩy, sắp không kiên trì được, Trần Mục không nán lại nữa: “Dĩnh Dĩnh, mọi người hãy bảo trọng.”
Trần Mục quay về thông qua Tiên môn.
Đường Uyển và Trần Nghiêm đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Trần Tô và Trần Đồng ngồi xếp bằng tu luyện trên chỗ cao.
Trần Dao nhìn Tiên môn đã đóng lại hoàn toàn, sau đó ngồi khoanh chân tu luyện, Trần Dĩnh lẩm bẩm nói: “Ca, huynh yên tâm, muội sẽ chăm sóc tốt cho mọi người.”
Trần Mục vừa về đến Tiên giới, hắn đã phát giác được có cường giả giáng xuống Vũ Châu, đến gần Tây bộ Vũ Châu, hắn lập tức vội chạy về Quang Minh thành.
Chương 695 Luận Võ Quyết Đấu Ở Tham Lang Tinh (1)
Bên ngoài Quang Minh thành, không gian bị xé toạc, lão giả áo xám bước ra từ hư không, ông ta nhìn về phía Quang Minh thành cách đó không xa, có thế cảm nhận được sự tồn tại của đại trận tinh thần.
Cường giả trong thành phát giác được lão giả áo xám đến gần, Nam Cung Hùng đi ra ngoài thành, hắn ta hơi kinh ngạc, mỉm cười chắp tay nói: “Hóa ra là Thẩm huynh.”
Thẩm Thiên Cương là Thái Thượng trưởng lão của Thái Sơ Tiên Cung, là cường giả Tiên Vương còn lớn tuổi hơn Nam Cung Hùng, danh vọng ở Tiên giới rất cao: “Lần này lão phu đến Vũ Châu là muốn đại diện cho Thái Sơ Tiên Cung đến nói chuyện với Trần Mục tiểu hữu, nhờ Nam Cung đạo hữu thông báo một tiếng.”
Nam Cung Hùng khẽ gật đầu, hắn ta không nói chuyện Trần Mục không còn ở Quang Minh thành, chỉ cười nhẹ nói: “Ta vào thành bẩm báo trước, Thẩm huynh đợi một lát.”
“Người từ xa tới là khách, mời tiền bối vào thành nói chuyện.” Trần Mục giẫm không bay tới, áo trắng của hắn tung bay, phong thần tuấn lãng, giữa mi mắt mang vẻ ung dung.
Lần đầu gặp mặt, Thẩm Thiên Cương đã có thể xác định hắn là Trần Mục, trong mắt ông ta tràn đầy tự tin, trên mặt mang theo nụ cười, không giận tự uy, đây là khí thế mà cường giả mới có.
Cảm giác Trần Mục mang cho ông ta là thâm sâu không thấy đáy, với nhãn lực của ông ta cũng không thể nhìn thấu, mặt biển càng phẳng lặng thì càng ẩn giấu nguy hiểm.
“Sớm đã nghe đại danh của tiểu hữu, hôm nay được gặp quả nhiên là bất phàm, bái phục, bái phục, lão phu là trưởng lão của Thái Sơ Tiên Cung Thẩm Thiên Cương.”
“Vãn bối Trần Mục, đa tạ Thẩm trưởng lão khen ngợi, mời tiền bối vào trong thành trò chuyện.”
Thẩm Thiên Cương theo Trần Mục đi vào Quang Minh thành, trong thành có rất nhiều bách tính, vào thành là có thể nhìn thấy tượng Quang Minh Nữ Thần cao chót vót, bên trong hương khói không dứt.
Nhìn thấy khung cảnh này, Thẩm Thiên Cương khẽ nhíu mày, ông ta trầm giọng nói: “Tiểu hữu, chúng ta đều là tu tiên giả, vì sao ngươi lại muốn cung phụng Thần tộc?”
Trần Mục không hề che giấu, hắn trịnh trọng nói: “Nàng ấy là nương tử của ta, đương nhiên ta phải giúp nàng.”
Thẩm Thiên Cương có chút kinh ngạc, ông ta chợt nghĩ đến gì đó: “Nàng ta là Khương Phục Tiên?”
Thái Sơ Tiên Cung cũng có thu thập tin tức của nhân gian, Trần Mục gật đầu: “Không sai, nương tử nhà ta đang ở chỗ sâu nguy hiểm nhất trong tinh không, nàng ấy cần có tín ngưỡng của chúng sinh.”
Thẩm Thiên Trạch trầm giọng nói: “Chúng ta đã từng bỏ ra cái giá cực lớn để trục xuất Thần tộc khỏi Tiên giới, giả dụ Thần tộc kéo nhau trở lại, tiểu hữu lựa chọn thế nào?”
Trần Mục không trả lời ngay lập tức, hắn suy nghĩ một lát, sau đó bình tĩnh nói: “Gia gia ta thường nói, tích thiện chi gia, tất hữu dư khánh*, nếu như có đủ khả năng, ta sẽ lựa chọn bảo vệ kẻ yếu, duy trì chính nghĩa.”
(*) nhà tích thiện, ắt phúc có dư
Bọn họ đi đến tổng bộ liên minh.
Thẩm Thiên Cương nhìn thấy bảng hiệu của Tiêu Dao Minh.
Ông ta còn nhìn thấy cường giả của Tử Vi Động Thiên và Vũ Văn gia.
Trong đình viện, Tằng Ngưu theo Kim Thiền học kinh phật, Sở Sở ngồi ngơ ngẩn trong đình nghỉ chân, nàng ta nhìn thấy Trần Mục thì vui vẻ chạy tới trước: “Đại ca ca.”
Trần Mục xoa cái đầu nhỏ của Sở Sở, nàng ta rất giống Trần Dĩnh lúc nhỏ, hoạt bát đáng yêu.
Thẩm Thiên Cương có thể nhìn ra Sở Sở không giống người bình thường, ông ta còn nhìn thấy Kim Thiền và Tằng Ngưu cách đó không xa, phát hiện trong viện tử này đều là quái vật, ông ta còn có thể cảm nhận được còn có Thần tộc cường đại ở trong Quang Minh thành.
Muốn giải thể Tiêu Dao Minh, san bằng Quang Minh thành, trừ khử Trần Mục là việc cực kỳ khó khăn.
Mấy người Trần Mục đi đến đại sảnh tiếp khách, Sở Sở rất nghe lời, nàng ta ngoan ngoãn chơi ở bên ngoài, Ngu Tử Huyên mang trà cho Thẩm Thiên Cương.
“Thẩm tiền bối, ngài đặc biệt đến Quang Minh thành không biết là có chuyện gì?” Trần Mục cười hỏi.
Thẩm Thiên Cương bưng chén trà lên, nói với ý sâu xa: “Tiên giới đã rất nhiều năm không hỗn loạn như vậy, hiện giờ Ma Thần cũng không biết tung tích, nếu như lại xảy ra xung đột lớn thì sẽ chỉ khiến cho Ma Thần có cơ hội.”
Mặt Trần Mục không chút biểu cảm, hắn nhàn nhạt nói: “Trước giờ ta không chủ động gây chuyện, Thanh Hư động thiên nhiều lần nhắm vào ta và Lăng Vân tông, đằng sau có ý chỉ của Thái Thượng Tiên Cung, Thái Thượng Tiên Cung thậm chí còn ra tay với Trần gia ta, Thái Thanh Tiên Cung còn làm tổn thương tiểu muội ta, tước đoạt huyết mạch của nàng.”
Nói đến phía sau, trong mắt Trần Mục hiện lên sát ý, ngay cả Thẩm Thiên Cương cũng cảm thấy ớn lạnh.
Thẩm Thiên Cương trầm giọng nói: “Thanh Hư động thiên và Thái Thượng Tiên Cung đã biến mất, Thái Thanh Tiên Cung cũng bị thiệt hại nặng nề, cung chủ Diệp Thanh Huyền đã ngã xuống, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta hy vọng thế lực hai bên các ngươi dĩ hòa vi quý.”
Trần Mục cười lạnh nói: “Ha hả, theo như ta biết thì Thái Thanh Tiên Cung đang liên hợp với các thế lực Tiên giới để đối phó ta, bọn họ không có ý định dĩ hòa vi quý.”
Thẩm Thiên Cương nói một cách uyển chuyển: “Tiểu hữu, thế cục bây giờ vẫn chưa đi đến tình huống xấu nhất, tất cả đều có cơ hội hòa hoãn, nếu thật sự khai chiến thì chắc chắn là cuộc chiến có quy mô lớn nhất sau cuộc đại chiến viễn cổ, đến lúc đó sinh linh khốn khổ lầm than, tiểu hữu chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh đó.”
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Ta không hy vọng sinh linh lầm than, Thái Thanh Tiên Cung sẽ bỏ qua cho ta?”
Thẩm Thiên Cương trầm giọng nói: “Thái Thanh Tiên Cung muốn liên hợp với thế lực Tiên giới vây đánh tiểu hữu, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta không muốn nhìn thấy tình cảnh chém giết lẫn nhau.”
“Chúng ta đã thương lượng với Thái Thanh Tiên Cung, bọn họ cũng không chịu để yên, đề nghị muốn tỷ võ quyết đấu, muốn tiến hành tỷ võ quyết đấu với tiểu hữu.”
Khóe miệng Trần Mục mang theo nụ cười lạnh, đây mới là mục đích Thẩm Thiên Cương đến đây: “Quyết đấu, thú vị, bọn họ sẽ không phái Chí Tôn đối phó với ta đấy chứ?”
Thẩm Thiên Cương vội vàng xua tay: “Thái Thanh Thiên Cung cử ra Tiêu Ngọc, nàng ta là Kiếm Thần đỉnh phong, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta chủ trì cuộc đấu, tỷ võ hoàn toàn công bằng.”