-
Chương 131-135
Chương 131 Trận Chung Kết Kiếm Vương (2)
Tiêu Vân và Triệu Phi Yến cầm kiếm bất động, sau khi trận đấu bắt đầu, hai cỗ khí tràng cường đại bao trùm Huyền Phù đảo, cả tòa lôi đài đều đang run rẩy, một bên là gió tuyết đầy trời, một bên là Hỏa Diễm quay cuồng.
Khi bọn họ giao phong, kiếm quang tàn sát bừa bãi, các tiểu bối cũng không dám tới gần lôi đài.
Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn nhìn Triệu Phi Yến và Tiêu Vân, linh lực ẩn chứa trong cơ thể hai người không khác nhau lắm, chỉ cần xem kiếm kỹ của ai mạnh hơn, kinh nghiệm chiến đấu của ai càng phong phú.
Trận đấu rất kịch liệt, nhưng phía Kiếm Trì đột nhiên bộc phát ra kiếm ý cường đại, kinh động toàn bộ Lăng Vân tông, rất nhiều cường giả tới Kiếm Trì.
Khương Phục Tiên trước tiên rời khỏi Băng Tuyết Vương Tọa, sau đó Kim Viễn Sơn và toàn bộ các cường giả tông môn đều rời khỏi ghế, thậm chí ngay cả trọng tài Lục Thanh Sơn cũng rời khỏi lôi đài chung kết, Trần Mục cũng đi theo Tần Nghê Thường đến khu vực gần Kiếm Trì.
Chỉ có Tiêu Vân và Triệu Phi Yến là phản ứng cuối cùng, bọn họ đánh rất kịch liệt, khi khôi phục tinh thần lại thì khán giả xung quanh đã chạy hết rồi.
Bọn họ không để ý đến kết quả của trận đấu, hai người cùng chạy tới Kiếm Trì!
Kiếm ý xông lên tận trời.
Chấn động cả Lăng Vân tông.
Khương Phục Tiên đến khu vực gần Kiếm Trì, nàng ta ngự trên không trung, đôi mắt đẹp nhìn Hồng Phong trong Kiếm Trì.
Sau đó các cường giả Lăng Vân tông đều chú ý đến Hồng Phong, ông ta đứng một mình trong Kiếm Trì, trong tay nắm Ngư Uyên đang lóe sáng.
Thanh kiếm lại lần nữa tỏa sáng.
Trần Mục đứng bên cạnh Tần Nghê Thường, hắn nhìn Hồng sư huynh đang đứng thẳng người, dung quang phát ra, tình huống này rõ ràng là hồi quang phản chiếu.
Thời gian còn lại của Hồng sư huynh không còn nhiều lắm.
Trích Tinh phong, Tô Mân nhàn nhã ngồi ở dưới phòng trúc râm mát, ông ta pha một ấm trà nóng, chén trà vừa bưng lên bỗng nhiên buông xuống.
Trong chén trà bốc lên hơi nóng, sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, Tô Mân đã quen.
Đệ tử Lăng Vân tông nhao nhao đi tới khu vực gần Kiếm Trì vây xem, Thẩm Trạch mang theo vết thương chạy tới gần đó, chỉ có thể đỏ mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng của sư tôn.
"Lão bằng hữu!"
Hồng Phong nhìn Ngư Uyên trong tay.
Cường giả tông môn xung mang theo sự kính trọng, Hồng Phong là cường giả lớn tuổi chỉ sau Thái thượng trưởng lão, ông ta từng là trụ cột của Lăng Vân tông.
Năm tháng không tha cho ai, cường giả có lợi hại hơn nữa thì trước lưỡi kiếm thời gian cũng sẽ yếu đi, nếu như không có chuyện năm đó, Hồng Phong có thể đi xa hơn, có lẽ có thể sống lâu hơn.
Lúc bọn họ đang cảm khái thời gian.
Hồng Phong đột nhiên cầm kiếm xông lên trời.
Hành động này khiến cho cường giả tông môn xung quanh đều khiếp sợ, các tiểu bối nhìn không chớp mắt, bọn họ không biết Hồng sư thúc đang làm cái gì.
Bọn họ còn tưởng rằng Hồng Phong sẽ giống như những tiền bối cường giả trước kia tọa hóa trong Kiếm Trì, sau đó đem kiếm đặt ở trong Kiếm Trì, nhưng mà ông ta không làm như vậy.
Hồng Phong cầm kiếm xông về phía bầu trời.
Đáng sợ là kiếm ý cũng theo ông ta xông lên trời, cỗ kiếm ý này khiến cho các tiểu bối kính sợ, khiến cho cường giả cách xa ngàn dặm cũng có thể phát hiện.
Vô số cường giả Nam Hoang nhìn về hướng Lăng Vân Tông, bọn họ cảm nhận được ba động quen thuộc, cỗ sức mạnh đã biến mất nhiều năm kia bây giờ tái xuất nhân gian.
Tăng Trường Sinh run rẩy nói: "Hồng sư huynh vẫn còn Lăng Vân Chí! Ông ta muốn mở Tiên Môn!"
Cường giả trưởng bối xung quanh nước mắt lưng tròng, thân thể đều kích động đến run rẩy, các tiểu bối thì không có cách nào để lý giải hàm nghĩa trong đó.
Trong thời đại không thể thành tiên này.
Kiếm Khai Tiên Môn mới có thể trở thành Kiếm Tiên.
Y bào của Hồng Phong tùy tiện chuyển động, ông ta nắm chặt Ngư Uyên, kiếm ý ngập trời ngưng tụ mà thành, thân kiếm hình thành nên màu úy lam.
Trong mắt Trần Mục có kim quang nhàn nhạt, hắn nhìn chăm chú vào năng lượng đang biến hóa trong thiên địa, loại biến hóa này không chỉ thể hiện ở vi mô, mà còn thể hiện ở vĩ mô, tất cả tiểu bối đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nước trong thiên địa đều chảy về hướng Hồng Phong mà tụ lại, kiếm của Kiếm Trì đang chấn động, dòng nước phóng lên cao, vô số dòng suối của Lăng Vân tông đều phóng lên trời, Trần Mục nhìn thấy dòng suối thuộc về phía sau Ngạo Kiếm phong, không chỉ là dòng suối, sông lớn trong phạm vi trăm dặm đều tạo thành vòi rồng xông lên trời.
Trần Mục thi triển Hạo Nhiên Kiếm Ý đã đủ chấn động, nhưng mà bây giờ Hồng Phong thi triển Vô Lượng Kiếm Ý càng thêm chấn động, khó có thể dùng để ngôn ngữ miêu tả.
Các tiểu bối nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Triệu Phi Yến và Tiêu Vân những tiểu bối đứng đầu đều nhìn mà sợ hãi, bọn họ không biết phải khi nào mới có thể đạt tới trình độ như Hồng trưởng lão.
Cũng là Vô Lượng Kiếm Ý, kiếm ý của Hồng Phong lại mạnh hơn Thẩm Trạch vô số lần.
Kiếm Ý của ông ta hải nạp bách xuyên, không trung xuất hiện Đại Ngư che khuất bầu trời, giống như vây cổ xưa, nương theo giọng ngâm xướng trầm bổng phù diêu thẳng tắp.
"Thương Lan Kiếm Ca, không biết sau này còn có thể nghe được hay không." Kim Viễn Sơn thở dài nói.
Đại Ngư xanh biếc kia đụng phải tầng mây, cứ như là cá nhảy lên biển, nó ở phía chân trời mạnh mẽ quẫy đuôi, vỗ vào hư không vô tận, bầu trời kim quang chợt hiện ra, lưu quang màu vàng nghiêng xuống.
Lực trùng kích cực kỳ mạnh, cả Lăng Vân tông đều chấn động, mặt đất sinh ra rất nhiều vết nứt.
Bầu trời vốn xanh thẳm xuất hiện quang huy kim sắc.
"Tiên môn!"
"Thật sự là Tiên môn!"
Trong mắt cường giả tông môn đều mang theo kích động.
Các tiểu bối đều cũng kích động theo, đây là cảnh tượng chỉ có trong truyền thuyết, chỉ có cường giả kiếm đạo tuyệt cao mới có thể Kiếm Khai Tiên Môn.
Phía sau tiên môn là thế giới của trường sinh giả, đó là nơi mà vô số kiếm tu đều tha thiết ước mơ.
Nương theo Thương Lan Kiếm Ca, ánh mắt của Hồng Phong lấp lánh, ông ta vung Ngư Uyên trong tay.
Một đạo kiếm quang chém ra mấy ngàn mét, mái vòm màu vàng xuất hiện khe hở, sau đó Đại Ngư lại va chạm tiên môn, âm thanh ầm ầm vang lên, tiên môn bị đánh văng ra.
Chương 132 Kiếm Khai Tiên Môn
Cái gọi là tiên môn cũng không phải thật sự là một cách cửa, mà là một kết giới kim sắc ngăn cách hai thế giới.
Sau khi tiên môn mở ra, toàn bộ Lăng Vân tông kim bích huy hoàng, vô số tiểu bối vẻ mặt phấn chấn, trong mắt bọn họ mang theo sùng bái và kính ngưỡng.
Mấy vạn năm sau, Lăng Vân tông lại xuất hiện cường giả Kiếm Khai Tiên Môn.
"Hồng sư huynh thật sự đã thành công." Trong mắt Tần Nghê Thường mang theo vẻ không dám tin.
"Sư phụ."
Thẩm Trạch vẻ mặt kích động.
Đó chính là thực lực đỉnh phong của sư phụ.
Hốc mắt của các cường giả tông môn đều rưng rưng, nhưng các tiểu bối lại nhiệt huyết sôi sục.
Rời xa núi sâu của Lăng Vân tông.
"Kiếm Khai Tiên Môn, là Khương Phục Tiên hay là Tô Mân, rốt cuộc là ai chuẩn bị rời đi?" Có lão quái vật trong mắt mang theo kích động, nếu bọn họ đều rời khỏi Vạn Tượng đại lục, vậy thì sau này cũng không cần phải trốn chui trốn nhủi nữa.
Khương Phục Tiên nhìn bóng dáng uy phong lẫm liệt trên bầu trời, nhẹ giọng nói: "Tất cả là do trói buộc, cuối cùng cũng được tự do, sư huynh đi bình an."
Hồng Phong nhìn tiên môn gần trong gang tấc, ông ta đã không còn sức lực đi về phía trước, không còn gì tiếc nuối nữa.
Hực.
Hồng Phong buông tay.
Ngư Uyên rơi vào sâu trong Kiếm Trì.
Vẻ mặt của các tiểu bối xung quanh đều kinh ngạc.
Hồng Phong đưa lưng về phía tiên môn, chắp tay mà đứng, ông ta nhìn tông môn tràn đầy kim huy, nhìn đệ tử Lăng Vân tông tràn đầy sức sống, vui vẻ nở nụ cười.
"Sư huynh!"
Tằng Trường Sinh thở dài nói.
Thân thể Hồng Phong tiêu tán như lưu quang.
Đại Ngư kêu thảm thiết, sau đó giống như cá voi rơi tán loạn, khu vực gần Lăng Vân tông nổi lên mưa lớn.
"Sư phụ!"
Thẩm Trạch đỏ mắt hô lớn.
Kim Viễn Sơn và cường giả tông môn đều chắp tay hướng về phía bầu trời nói: "Cung tiễn Hồng sư huynh!"
"Cung tiễn Hồng sư thúc!"
Các tiểu bối đồng thanh nói.
Trần Mục đứng trong mưa bão, hắn có thể cảm nhận được kiếm ý của Hồng sư huynh, nó vẫn còn tồn tại trong thiên địa, vẫn bảo vệ Lăng Vân tông như cũ.
Trích Tinh phong, Tô Mân đứng dậy, chén trà kia vẫn còn nóng, mà ông ta lại nhìn chằm chằm vào tiên môn được mở ra, khẽ nhíu mày.
Đột nhiên có đạo kiếm quang từ phía sau Tiên môn hạ xuống, đạo kiếm quang kia rực rỡ chói mắt, chiếu rọi mười vạn đại sơn, toàn bộ cường giả Hoang Châu đều tim đập thình thịch, cỗ sức mạnh kia vượt qua phàm trần, không thuộc về nhân gian.
Bên trong Lăng Vân tông.
Cường giả tông môn đều rất khiếp sợ.
Đạo kiếm quang kia rơi xuống về phía Lăng Vân tông.
Trần Mục cau mày, phía sau tiên môn lại có cường giả ra tay với Lăng Vân tông.
Khương Phục Tiên tung người về phía trước, tay nàng ta nắm băng kiếm trong suốt, vung kiếm ra, tuyết quang vạn trượng va chạm vào đạo kiếm quang kia.
Trong nháy mắt hai đạo kiếm quang va chạm vào nhau, thiên địa mấy trăm dặm xung quanh đều chấn động.
Kiếm trong Kiếm Trì cũng đều đang rung động.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên mang theo hàn sương, nàng ta hướng thẳng về phía Thiên Môn mà đi, vung kiếm về phía bên ngoài, trong nháy mắt bầu trời đầy tuyết phiêu, tuyết sắc kiếm quang trong chớp mắt chém về phía thế giới phía sau Tiên môn.
Lăng Vân tông đang run rẩy, phía sau tiên môn dường như có sương máu tản ra, bọn họ còn chưa thấy rõ, đạo tiên môn vỡ vụn kia lại lần nữa khép lại.
Hình ảnh kinh khủng này bị rất nhiều cường giả chú ý tới, bọn họ còn tưởng rằng Lăng Vân tông sẽ gặp kiếp nạn, nhưng mà Khương Phục Tiên cường thế phản kích, thậm chí khiến cho cường giả phía sau tiên môn cũng phải trả giá đắt.
Khương Phục Tiên ở trong mắt bọn họ chính là nỗi ác mộng.
Đệ tử Lăng Vân tông đều bị lực lượng của Khương Phục Tiên chấn động, Trích Tinh phong, Tô Mân cầm chén trà còn ấm kia lên.
"Ngươi phong quang rời đi như vậy, mà đời này của ta còn đang chờ ngày xuất kiếm."
Hồng sư huynh rời đi, không cần hoài nghi chính là tổn thất to lớn của Lăng Vân tông, bây giờ Lăng Vân tông còn lại ba vị Kiếm Thánh! Luận về số lượng Kiếm Thánh còn không bằng nhiều thế lực siêu cấp khác. Nhưng mà Tô Mân và Khương Phục Tiên không có cùng trình độ với những Kiếm Thánh bình thường kia, chỉ cần bọn họ còn ở đây thì Lăng Vân tông chính là thế lực siêu cấp đứng đầu.
Khương Phục Tiên rời khỏi Kiếm Trì.
Rất nhiều tiểu bối đều rơi lệ, cường giả tông môn cũng rơi lệ, có thể ở thời đại như vậy Kiếm Khai Tiên Môn, đủ để mỉm cười rời đi rồi.
Hồng Phong qua đời, Lăng Vân tông tạm thời dừng trận chung kết Kiếm Vương lại, tất cả mọi người đều hoài niệm Hồng sư thúc.
Trần Mục không đến Lạc Hà Phong, mà trở về Ngạo Kiếm phong ngộ đạo, hắn ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, hồi tưởng lại cảnh Hồng sư huynh Kiếm Khai Tiên Môn, còn có hình ảnh Khương Phục Tiên vung kiếm.
Bọn họ là cường giả đứng ở kiếm đạo tuyệt đỉnh, kiếm ý xông thẳng lên trời, trong đầu Trần Mục hiện lên cảnh tượng khung cảnh kiếm ý vô biên, trăm sông nổi lên
Vô Lượng Kiếm Ý là mượn năng lượng của thiên địa, Hạo Nhiên Kiếm Ý là mượn năng lượng của người tu hành khác, có dị khúc đồng công chi diệu.
Trần Mục cảm ngộ được rất nhiều.
Thẩm Trạch quỳ gối bên cạnh Kiếm Trì ba ngày, đôi mắt sưng đỏ nhìn thanh Ngư Uyên sâu trong Kiếm Trì, hắn ta hạ quyết tâm, sau đó đứng dậy tới Lăng Vân phong.
Hắn ta quỳ gối dưới chân Lăng Vân phong: "Kính xin tông chủ sư thúc cho phép ta vào Kiếm Trì lấy kiếm."
Trên đỉnh núi, Hồng Phong bình tĩnh nói: "Chờ ngươi khôi phục đỉnh phong rồi lại đến Kiếm Trì, đây là khảo nghiệm cuối cùng của Hồng sư huynh."
"Đa tạ sư thúc!"
Thẩm Trạch cảm kích dập đầu.
Hồng Phong không giao kiếm vào tay Thẩm Trạch, cũng không phải không hài lòng với hắn ta, mà là không muốn hắn ta có được quá dễ dàng, đây là khảo nghiệm của hắn ta.
Tin tức về cái chết của Hồng Phong đã được lan truyền.
Mọi người cảm giác Lăng Vân tông lại yếu đi, nhưng Thẩm Trạch nắm giữ Vô Lượng Kiếm Ý, thành tựu tương lai có thể đuổi kịp Hồng Phong, hơn nữa còn có Trần Mục với thiên phú biến thái, còn có hy vọng vượt qua Khương Phục Tiên.
Họ cần thời gian để trưởng thành.
Hiện tại Lăng Vân tông cho dù là quá khứ, hay là tương lai, đều là yếu nhất, rất nhiều thế lực siêu cấp đều đang dao động.
Chương 133 Thái Thượng quan tưởng đồ (1)
Sau cơn mưa lớn Lăng Vân tông tràn ngập sức sống, vạn vật phát triển mạnh, bởi vì Hồng Phong Kiếm Khai Tiên Môn, dẫn đến một lượng lớn vật chất thần bí rơi xuống gần đó, mấy ngày nay có không ít tiểu bối không ngừng đột phá cảnh giới.
Sự thịnh vượng như vậy đã rất nhiều năm không xuất hiện, những vật chất thần bí này mang đến lợi ích, khiến cho rất nhiều tiểu bối gặp phải có khăn đột nhiên có được cơ hội đột phá.
Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục đột phá đến Thất phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.
Khoảng thời gian này ngộ đạo, còn có hấp thụ năng lượng từ vật chất thần bí, thân thể của hắn càng thêm cường tráng, khí chất càng thêm thoát tục.
Một chút năng lượng sau khi Tiên Môn rơi xuống đã có thể khiến cho đông đảo tiểu bối Lăng Vân tông đột phá, nếu như tu luyện sau Tiên Môn thì khó có thể tưởng tượng.
Tiêu Vân đến Ngạo Kiếm phong, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình: "Tiểu sư thúc, bây giờ sư phụ cho mời ngài đến Lạc Hà phong, người có việc tìm ngài."
"Ta qua ngay đây."
Trần Mục đứng dậy đến Lạc Hà phong.
Khoảng thời gian trước sư tỷ đã đồng ý cho hắn thứ tốt, bởi vì Hồng sư huynh ra đi, vật chất thần bí xuất hiện, tất cả mọi người đều đã lĩnh ngộ ngộ đạo.
Trong căn nhà gỗ ở Lạc Hà phong, Tần Nghê Thường nằm trước bàn bận rộn, lúc Trần Mục vào phòng, mây khói lượn lờ: "Tần sư tỷ."
Tần Nghê Thường nghe thấy âm thanh thì bỏ công việc trong tay xuống, trên khuôn mặt lãnh diễm mang theo nụ cười: "Tiểu sư đệ, Hồng sư huynh lần này Kiếm Khai Tiên Môn, sư tỷ may mắn đạt đến ngưỡng cửa Kiếm Thánh, sẽ bế quan, sư tỷ không có ở đây đệ phải tự chăm sóc cho mình thật tốt."
"Sư tỷ, đệ hiểu rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục mang theo nụ cười.
Tần Nghê Thường lấy ra ba cái hộp gỗ đen.
"Bên trong có hai gốc linh dược thượng phẩm, còn có yêu đan Hỏa Giao Vương, có thể giúp đệ tu hành."
"Cám ơn Tần sư tỷ." Trần Mục nhận món quà, những thứ này đều là bảo bối giá trị liên thành, cũng chỉ có sư tỷ có thể đưa ra được cho hắn.
Đôi mắt phượng của Tần Nghê Thường mang theo ý cười: "Đây đều là chuyện sư tỷ nên làm, đệ phải hiểu rõ, sư tỷ mới là người thân nhất với đệ, cũng giống như Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi, bọn họ thân như huynh muội, sư tỷ cũng đối đãi với đệ như đệ đệ ruột thịt."
"Sư tỷ, đệ cũng đối đãi với tỷ như tỷ tỷ ruột." Trần Mục mỉm cười đáp lại.
Nghe được câu trả lời như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nghê Thường hiện lên nụ cười, nàng ta chỉ sợ Trần Mục và Khương Phục Tiên quá thân thiết với nhau, sau này không nghe lời mình.
"Đệ đi Phượng Huyết Trì tu luyện trước, sư tỷ còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý."
"Vâng, sư tỷ."
Trần Mục một mình đến Phượng Huyết Trì.
Nước ao ở đây đã khôi phục đỏ máu, hắn ngâm mình trong ao sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, cho đến khi chạng vạng, nước ao trong suốt rồi mới rời đi.
Lúc Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong, nhìn thấy Khương Phục Tiên đang hóng mát trong rừng trúc, trong khoảng thời gian này cũng không thấy bóng dáng nàng ta.
Khương Phục Tiên đột nhiên xuất hiện trong rừng trúc, khiến cho tâm tình của Trần Mục cực kỳ tốt.
Trần Mục thảnh thơi nằm xuống ghế, hai tay hắn gối sau đầu, nhìn vào không trung nói: "Sư tỷ, đệ muốn về nhà xem một chút."
Đến Lăng Vân tông hơn nửa năm, Trần Mục đã có chút nhớ nhà, muốn trở về thăm Trần gia một chút.
"Được."
"Sư tỷ đưa đệ về."
Âm thanh của Khương Phục Tiên trong suốt dễ nghe.
Trần Mục kích động nhìn Khương Phục Tiên, sự hưng phấn trên mặt đều tràn ngập trong lời nói: "Nếu mẫu thân của đệ có thể nhìn thấy sư tỷ, khẳng định sẽ vui đến không ngủ được."
Khương Phục Tiên tay quấn quanh lọn tóc bạc, trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng, nàng ta hơi nhướng mày: "Sư tỷ cũng không nói muốn đi gặp phụ thân và mẫu thân của đệ."
"Sư tỷ đưa đệ trở về Hắc Thạch thành, sẽ âm thầm bảo vệ đệ, đệ tự mình về nhà chơi."
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
Mặt mày Trần Mục hớn hở, nghĩ thầm vị hôn thê thật tuyệt vời, còn đồng ý đưa hắn trở về Hắc Thạch thành, chuyện gặp phụ mẫu này còn quá sớm, hắn cũng không cưỡng cầu.
Trần Mục bây giờ là Tuyệt Thế Thiên Kiêu danh chấn Hoang Châu, Khương Phục Tiên lo lắng hắn rời khỏi tầm mắt của mình nhưng cũng không ép buộc hắn ở lại Lăng Vân tông, mà là đáp ứng theo hắn đến Hắc Thạch thành, có thể thấy được nàng ta yêu thương Trần Mục như thế nào.
Khương Phục Tiên lo lắng khi cho những người khác chăm sóc, cũng tình nguyện mình vất vả một chút.
"Lần này cho đệ nghỉ ngơi, sư tỷ hy vọng đệ có thể an tâm tu luyện trong một năm rưỡi tiếp theo."
Phải ở lại Lăng Vân tông trong thời gian dài, Trần Mục chớp chớp mắt: "Sư tỷ, có lý do đặc biệt sao?"
"Một năm rưỡi sau là Thanh Vân đại hội, sư tỷ muốn đệ thay Lăng Vân tông tham gia thi đấu, đệ vẫn chưa đột phá đến Kiếm Vương, nhiệm vụ này vốn là của Thẩm Trạch, nhưng hắn ta đã đột phá trong trận chung kết Kiếm Hậu, bây giờ chỉ có thể để đệ đi." Khương Phục Tiên bình tĩnh nói.
Khương Phục Tiên biết Thẩm Trạch sẽ vì sư phụ của hắn ta không tiếc tất cả giành thắng lợi, cho nên mới không muốn Trần Mục thắng. Bây giờ tiểu bối Kiếm Hậu có thể gánh vác trọng trách này cũng chỉ có Triệu Tư Tư và Trần Mục. Muốn đạt được thành tích tốt ở Thanh Vân đại hội thì chỉ có thể phái Trần Mục ra.
"Thanh Vân đại hội?"
"Sư tỷ, lại thi đấu nữa sao?"
Khương Phục Tiên mặt mày mỉm cười, dịu dàng nói: "Thanh Vân đại hội khác với lôi đài bình thường, lấy thời gian và nhân số trên đỉnh núi Thanh Vân để tính thành tích, nếu như may mắn thì còn có thể đạt được tạo hóa lên đến Thanh Vân, nơi đó là tạo hóa địa."
"Không phải thi đấu lôi đài là tốt rồi." Trần Mục cảm thấy đánh lôi đài có chút không có ý nghĩa.
Khương Phục Tiên nhẹ giọng nhắc nhở: "Thanh Vân đại hội so với thi đấu lôi đài còn phiền phức hơn, trước khi lên đỉnh có thể gặp phải rất nhiều tiểu bối ngăn cản."
"Sư tỷ, tỷ yên tâm, đệ có thể đánh được mười người!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục tràn đầy tin tưởng.
Khương Phục Tiên mỉm cười tủm tỉm xoay người, nàng ta đưa tay khẽ chạm vào sống mũi Trần Mục, nụ cười tuyệt mỹ.
"Khi nào chúng ta trở về Hắc Thạch thành?" Trần Mục đã nóng lòng muốn trở về.
"Ngày mốt đi."
Khương Phục Tiên có chút việc phải xử lý.
Chương 134 Thái Thượng quan
Cũng chỉ chờ có hai ngày, Trần Mục cười gật đầu, Khương Phục Tiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Trần Mục cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hô hấp hai người giao hòa với nhau, rất nhanh Trần Mục đã ngủ say, khi tỉnh lại cảnh giới lại tăng vọt, đã sắp đạt tới Thất phẩm Kiếm Hậu viên mãn.
Dùng tốc độ như vậy để tu luyện, một năm rưỡi sau nhất định có thể là Kiếm Hậu đỉnh phong.
【 Đánh dấu: Lăng Vân tông Tàng Kinh các】
【Phần thưởng: Thái Thượng quan tưởng đồ】
Thái Thượng quan tưởng đồ là quan tưởng đồ cực phẩm, so với Viêm Thần quan tưởng đồ còn mạnh hơn mấy lần.
Khóe miệng Trần Mục mang theo nụ cười, nhiệm vụ lần này là đánh dấu vào Tàng Kinh các rất đơn giản, nếu mỗi lần nhiệm vụ đều đơn giản như vậy thì tốt biết bao.
Lăng Vân tông, Tàng Kinh các.
Trần Mục xuất hiện ở Tàng Kinh các.
"Tiểu sư thúc."
Đệ tử thủ các khom người hành lễ, bọn họ xuất phát từ kính nể, mà không phải bối phận.
Trần Mục rất thoải mái đi vào Tàng Kinh các, bên trong cất giữ rất nhiều kiếm kỹ công pháp, Trần Mục vừa mới đi vào Tàng Kinh các đã đánh dấu thành công.
Thái Thượng quan tưởng đồ khắc sâu trong thức hải, bộ đồ kia rất huyền diệu, chư thiên vạn giới đều ở trong đó, hắn đã vội vàng không chờ được.
"Tiểu sư thúc."
Âm thanh đánh thẳng vào linh hồn vang lên.
Trần Mục giương mắt nhìn lại, hắn nhìn thấy Triệu Tư Tư đang ngồi xếp bằng dựa vào giá sách, váy trắng rất đáng yêu, bên cạnh còn có rất nhiều sách tự động lật.
Dáng vẻ của nàng ta đáng yêu như muội muội hàng xóm.
Đối với Niệm Sư cường đại mà nói, thì trí nhớ quả thật mạnh hơn người tu hành bình thường rất nhiều, tay phải của Triệu Tư Tư quấn băng, nàng ta nhìn Trần Mục, khuôn mặt tươi cười mang theo ánh mặt trời.
Trần Mục đến gần Triệu Tư Tư, nhìn cánh tay bị thương của nàng ta, có chút áy náy nói: "Xin lỗi, khiến ngươi bị thương nặng như vậy."
"Là Tư Tư không biết tự lượng sức mình, cũng không phải lỗi của tiểu sư thúc, do Niệm Thuật của tiểu sư thúc rất mạnh thôi." Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Tư Tư mang theo tò mò.
Trần Mục cũng rất mơ hồ: "Trước kia ta có được một tấm bản đồ, thường xuyên suy tưởng cho nên niệm lực rất mạnh, nhưng lại không biết Niệm Thuật."
"Xin hỏi Tàng Kinh các có Niệm Thuật không, ta muốn chọn vài loại để học tập."
Triệu Tư Tư đứng dậy, khuôn mặt tươi cười nói: "Tiểu sư thúc, người đi theo ta."
Xung quanh vẫn có đệ tử Lăng Vân tông, bọn họ thấy Trần Mục và Triệu Tư Tư cũng không nói gì, hai người lại cười rất vui vẻ, mọi người có chút choáng ngợp.
Kiếm kỹ cao giai của Lăng Vân tông cần quyền hạn mới có thể học tập tu hành, nhưng mà sách liên quan đến Niệm Thuật thì có thể tùy ý mượn đọc.
Nàng ta chọn ra quan tưởng đồ và niệm thuật tốt nhất trong đó, Trần Mục nhìn hai cái quan tưởng đồ kia thì lập tức từ bỏ, còn không bằng Viêm Thần quan tưởng đồ của hắn.
Trần Mục ngược lại thu hoạch được hai đạo Niệm Thuật không tồi, Ngự Hồn thuật và Vô Tướng Kiếm trận.
Ngự Hồn thuật chủ yếu là dùng niệm lực để khống chế sinh vật cấp thấp, tương tự như Ngự Yêu Sư.
Vô Tướng Kiếm trận là sử dụng niệm lực để xây dựng kiếm trận khổng lồ, uy lực rất mạnh, lúc trận chung kết, Triệu Tư Tư đã dùng qua chiêu này.
niệm lực của Triệu Tư Tư không bằng Trần Mục, cho nên lúc ấy thi triển ra uy lực không được mạnh.
Trần Mục rất nhanh nhớ kỹ nội dung bên trong, trước khi đi hắn còn lấy ra Viêm Thần Quan muốn đưa cho Triệu Tư Tư: "Ta còn có việc."
"Sau này có thời gian thì luận bàn."
Trần Mục phất tay với Triệu Tư Tư.
Triệu Tư Tư vui vẻ gật đầu: "Cám ơn tiểu sư thúc, ta sẽ cố gắng tu luyện."
Trong Tàng Kinh các, Triệu Tư Tư ngồi xếp bằng dựa vào giá sách, nàng ta dùng niệm lực quan sát Viêm Thần quan tưởng đồ, trong thức hải xuất hiện chút ánh lửa, trong thế giới tối tăm của nàng ta, lần đầu tiên tiếp xúc với ánh lửa.
Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong, bắt đầu dùng Thái Thượng quan tưởng đồ suy tưởng, thân thể thì dùng Niết Bàn hô hấp pháp để tu luyện, cả người cứ như là có lưu hỏa, niệm lực và linh lực đều nhanh chóng tăng cường.
Hai ngày trôi qua rất nhanh.
Trần Mục dùng Thái Thượng quan tưởng đồ để suy tưởng, trong thức hải xuất hiện những ngôi sao tỏa sáng, nguyên thần của hắn càng ngày càng rực rỡ, giống như Thái Cổ Thần Minh ngồi xếp bằng.
"Đến Lăng Vân phong."
Bên tai vang lên âm thanh của Khương Phục Tiên.
Lăng Vân phong và Ngạo Kiếm phong cách nhau rất xa, muốn dùng linh lực để truyền âm thì cũng chỉ có cường giả Kiếm Thánh Khương Phục Tiên mới có thể làm được.
Trần Mục tới Lăng Vân phong, hắn nhìn thấy Băng Điểu màu tuyết phủ phục trên đỉnh núi, băng điểu trông như phượng hoàng, hình thể rất lớn, cánh chim trắng như tuyết.
Rất nhiều tông môn đều thích thuần dưỡng yêu thú, thực lực mạnh có thể trông coi sơn môn, con có thực lực yếu có thể dùng làm phương tiện di chuyển.
Khương Phục Tiên vẫn mặc bộ váy dài màu tuyết chạm xuống đất, vô cùng xinh đẹp, nhưng Trần Mục muốn nhìn nàng ta mặc y phục kiểu dáng khác.
"Chúng ta đi thôi."
Âm thanh thanh lãnh vang lên.
Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng sau lưng Băng Điểu, trên đó có không gian rộng lớn, cho dù ngồi mười người cũng không có vấn đề gì.
Trần Mục cũng trèo lên lưng Băng Điểu, hắn vừa ngồi xuống, Băng Điểu đã vỗ cánh bay lên, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt biến mất ở Lăng Vân tông.
"Sư tỷ, tỷ có thể đạn chỉ thôi tinh, tại sao không trực tiếp đưa đệ trở về Hắc Thạch thành?" Trần Mục có chút nghi hoặc, hắn muốn về nhà sớm một chút.
Khóe miệng Khương Phục Tiên mang theo ý cười: "Sư tỷ có thể khống chế lực lượng cường đại, kiếm có thể trong chớp mắt đến ngoài vạn dặm, nhưng mà bản thân vẫn là thân thể phàm nhân, không thể vượt qua được hư không."
"Thì ra là như thế, nói cách khác, kiếm của sư tỷ đã vượt qua phàm trần rồi?"
"Có lẽ vậy."
Khương Phục Tiên cười tủm tỉm đáp.
"Bây giờ sư tỷ dạy đệ kiếm ấn, sau này có lẽ có thể phát huy tác dụng." Vẻ mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc.
"Vâng."
Trần Mục hưng phấn gật đầu.
Hắn cảm thấy có lẽ kiếm kỹ rất mạnh.
Băng tuyết trong tay Khương Phục Tiên đan xen vào nhau, có kiếm ấn huyền diệu lơ lửng trong lòng bàn tay, Trần Mục nhìn không chớp mắt, hắn học được rất nhanh, trong tay cũng ngưng tụ ra kiếm ấn màu đỏ rực.
Chương 135 Trở về nhà (1)
"Sư tỷ, cái này thì có thể làm gì?" Trần Mục có chút nghi hoặc, đạo kiếm ấn này có uy lực rất yếu.
Đôi mày liễu của Khương Phục Tiên khẽ cong, khóe miệng mang theo nụ cười: "Sau này gặp phải phiền phức, dùng kiếm ấn đánh dấu đối phương, sư tỷ dù có cách xa bao nhiêu cũng có thể giúp đệ."
Vẻ mặt Trần Mục khiếp sợ, hắn rất thông minh, có thể hiểu được ý của Khương Phục Tiên, hưng phấn không biết nói cái gì cho phải, kiếm ấn này quả thực là vô địch.
"Triệu Phi Yến có thể dùng chiêu này không?"
"Phi Yến sẽ không dùng chiêu này, kiếm ấn này chỉ có đệ sử dụng mới có hiệu quả."
Khương Phục Tiên không cách nào vượt qua hư không, cũng không có Thiên Lý Nhãn, nhưng chỉ cần Trần Mục đánh dấu đối thủ thì nàng ta có thể đưa kiếm ra khỏi Thiên Lý Nhãn.
Đây cũng là chuyện Khương Phục Tiên lo lắng sau này không ở bên cạnh Trần Mục, sợ hắn gặp nguy hiểm.
Trần Mục cảm động nói: "Sư tỷ, tỷ thật tốt với đệ, khi đệ lớn lên sẽ cưới tỷ."
Khương Phục Tiên mỉm cười, chớp mắt.
Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến Lăng Vân tông: "Tần sư tỷ chuẩn bị bế quan, bây giờ sư tỷ cũng rời đi, ai sẽ quản lý Lăng Vân tông?"
"Có trưởng lão viện, không cần phải lo lắng." Khương Phục Tiên từ trước đến nay luôn quăng việc cho mọi người, nàng ta rất ít khi tham dự quyết định, đều là trưởng lão viện thương nghị rồi quyết định.
"Đệ nghe sư phụ nói qua chuyện trước kia, Lăng Vân tông từng xảy ra biến cố, sư tỷ thiếu chút nữa bị giết." Trần Mục rất tò mò về chuyện năm đó.
Ánh mắt Khương Phục Tiên khẽ ngưng tụ: "Năm đó có cường giả Tà tông muốn ám sát tỷ, mặc dù cảnh giới cao hơn ta rất nhiều, nhưng mà vẫn không thể thành công, còn bị Hồng sư huynh giết chết."
"Chuyện kia dẫn đến rất nhiều thế lực đối địch, cho đến bây giờ vẫn chưa thanh lý sạch sẽ."
Trần Mục có chút lo lắng: "Sư tỷ, có tỷ tọa trấn Lăng Vân tông, bọn họ mới không dám làm bậy, tỷ rời khỏi Lăng Vân tông khoảng thời gian dài như vậy, có thể xảy ra vấn đề gì hay không?"
"Không, Lăng Vân tông có sư phụ của đệ." Khương Phục Tiên mỉm cười khuynh thành.
Trần Mục biết sư phụ Tô Mân cực kỳ mạnh mẽ, nhưng vẫn còn nghi hoặc: "Sư tỷ, sư phụ của đệ so với tỷ thì ai lợi hại hơn?"
Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo nụ cười khẽ: "Lúc tỷ vào Lăng Vân tông, sư thúc đã có thực lực Trích Tinh, nhưng mà chúng ta chưa từng đọ sức."
"Kiếm ở trong vỏ mới có lực uy hiếp, sư thúc là kiếm của Lăng Vân tông, sau khi ông ta vào tông thì không còn rời khỏi Lăng Vân tông nữa."
Tô Mân cả đời thủ hộ Lăng Vân tông, không có chiến tích huy hoàng, chỉ có quá khứ của Trích Tinh, ông ta ở Lăng Vân tông chính là sự uy hiếp.
Trần Mục có chút cảm khái, không để ý sư phụ và vị hôn thê ai mạnh ai yếu.
Hắn cười trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, tỷ là vỏ kiếm của đệ, đệ là kiếm của tỷ."
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, cẩn thận cân nhắc, khuôn mặt xinh đẹp mang theo lạnh lẽo, Trần Mục cảm giác không khí xung quanh đều bị đông lại.
Con ngươi xanh thẳm của nàng ta nhìn chằm chằm vào Trần Mục, sau đó đưa tay nhéo lỗ tai của hắn.
Vẻ mặt của Trần Mục đơn thuần vô tội, hắn đưa tay cầm cổ tay Khương Phục Tiên, không cách nào lay động được nàng ta, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có.
"Sư tỷ, tỷ nhẹ một chút."
Khương Phục Tiên cảm thấy Trần Mục đang đùa giỡn với mình, tuổi còn nhỏ đã dám to gan như vậy, không giáo dục tốt sau này nói không chừng sẽ càng quá đáng.
"Lại đây."
Khuôn mặt của Khương Phục Tiên mang theo lạnh lẽo.
Nàng ta ôm Trần Mục vào trong ngực.
Khương Phục Tiên lạnh lùng dùng hai tay nhéo lỗ tai Trần Mục, đau đến người trước kêu oai oái.
"Đệ sai rồi..."
Trần Mục chỉ có thể cầu xin vị hôn thê tha thứ.
Khóe miệng Khương Phục Tiên giương lên độ cong mê người, nhìn bộ dáng đáng yêu của Trần Mục lúc này, không khỏi phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Lỗ tai Trần Mục trở nên vừa đỏ vừa sưng, giống như Đồ Đồ tai to (một nhân vật trong phim hoạt hình).
Khương Phục Tiên buông tay, Trần Mục vội vàng che lỗ tai lại, dùng năng lượng thuộc tính hỏa xua tan hàn khí, ngao ngao kêu lên: "Sư tỷ, xin chào..."
Khương Phục Tiên vươn tay từ phía sau Trần Mục, ngón tay nhỏ nhắn nắm cằm hắn, lạnh lùng nói: "Tiểu sư đệ, đệ nói cái gì?"
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
Trần Mục vội vàng cười lớn.
Khương Phục Tiên không tiếp tục bắt nạt Trần Mục, mà là nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hắn, tiên nhan mang theo mỉm cười, rất là thích thú.
Trần Mục bịt lỗ tai, hắn dựa vào thân thể mềm mại của Khương Phục Tiên, để nàng ta tùy ý nhéo.
Tốc độ của Băng điểu rất nhanh, đêm thứ bảy đã bay đến khu vực gần Hắc Thạch thành.
Dưới ánh trăng khuyết, Khương Phục Tiên và Trần Mục cùng cưỡi Băng Điểu, bọn họ ngồi xếp bằng, hô hấp giao hòa, chỉ trong bảy ngày Trần Mục đã đột phá đến Bát phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ.
Khi đến gần Hắc Thạch thành, Khương Phục Tiên mở mắt ra, Trần Mục cũng có cảm giác đã về nhà, đôi mắt của hắn cũng trở nên sáng ngời.
Khương Phục Tiên lấy ra mấy hộp bánh ngọt đã chuẩn bị từ trước, bánh ngọt đều là do nàng ta tự tay làm, hộp gỗ tinh xảo tản ra hàn ý, điểm tâm bên trong có thể bảo quản rất lâu cũng không hỏng.
"Oa."
Trần Mục đã có thể ngửi thấy mùi thơm.
Khương Phục Tiên mỉm cười nói: "Làm không nhiều lắm, chỉ đủ để mọi người nếm thử mùi vị."
"Đủ rồi."
"Cám ơn sư tỷ."
Trần Mục vui vẻ cất hộp bánh ngọt, nếu như nghĩ thầm mẫu thân ăn được bánh ngọt do Khương Phục Tiên làm thì không biết sẽ có biểu cảm như thế nào.
"Tiểu sư đệ, đệ về nhà trước, vài ngày nữa sư tỷ sẽ tới đón đệ."
"Đa tạ sư tỷ."
Trần Mục ngự kiếm rời đi.
Khương Phục Tiên cưỡi Băng Điểu vờn quanh Hắc Thạch thành, nàng ta chú ý tới rất nhiều khí tức cường đại: "Thật nhiều ruồi nhặng."
Ống tay áo của nàng ta khẽ vung, nhưng hàn ý đáng sợ từ trên trời giáng xuống, vô số cao thủ ẩn nấp trong bóng tối đều bị nàng ta phế bỏ tu vi.
Khương Phục Tiên đáp xuống trong núi rừng ngoài thành, có lão giả mặc áo xám đi tới gần, ông ta khom người hành lễ: "Bái kiến tông chủ."
"Gần đây nhiều ruồi nhặng như vậy, tại sao không thanh lý?" Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo hàn ý.
Lão giả khom người: "Là lão phu sơ sẩy, bọn họ không có uy hiếp, cũng không xử lý."
"Lần sau chú ý."
Khương Phục Tiên bình thản nói.
Tiêu Vân và Triệu Phi Yến cầm kiếm bất động, sau khi trận đấu bắt đầu, hai cỗ khí tràng cường đại bao trùm Huyền Phù đảo, cả tòa lôi đài đều đang run rẩy, một bên là gió tuyết đầy trời, một bên là Hỏa Diễm quay cuồng.
Khi bọn họ giao phong, kiếm quang tàn sát bừa bãi, các tiểu bối cũng không dám tới gần lôi đài.
Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn nhìn Triệu Phi Yến và Tiêu Vân, linh lực ẩn chứa trong cơ thể hai người không khác nhau lắm, chỉ cần xem kiếm kỹ của ai mạnh hơn, kinh nghiệm chiến đấu của ai càng phong phú.
Trận đấu rất kịch liệt, nhưng phía Kiếm Trì đột nhiên bộc phát ra kiếm ý cường đại, kinh động toàn bộ Lăng Vân tông, rất nhiều cường giả tới Kiếm Trì.
Khương Phục Tiên trước tiên rời khỏi Băng Tuyết Vương Tọa, sau đó Kim Viễn Sơn và toàn bộ các cường giả tông môn đều rời khỏi ghế, thậm chí ngay cả trọng tài Lục Thanh Sơn cũng rời khỏi lôi đài chung kết, Trần Mục cũng đi theo Tần Nghê Thường đến khu vực gần Kiếm Trì.
Chỉ có Tiêu Vân và Triệu Phi Yến là phản ứng cuối cùng, bọn họ đánh rất kịch liệt, khi khôi phục tinh thần lại thì khán giả xung quanh đã chạy hết rồi.
Bọn họ không để ý đến kết quả của trận đấu, hai người cùng chạy tới Kiếm Trì!
Kiếm ý xông lên tận trời.
Chấn động cả Lăng Vân tông.
Khương Phục Tiên đến khu vực gần Kiếm Trì, nàng ta ngự trên không trung, đôi mắt đẹp nhìn Hồng Phong trong Kiếm Trì.
Sau đó các cường giả Lăng Vân tông đều chú ý đến Hồng Phong, ông ta đứng một mình trong Kiếm Trì, trong tay nắm Ngư Uyên đang lóe sáng.
Thanh kiếm lại lần nữa tỏa sáng.
Trần Mục đứng bên cạnh Tần Nghê Thường, hắn nhìn Hồng sư huynh đang đứng thẳng người, dung quang phát ra, tình huống này rõ ràng là hồi quang phản chiếu.
Thời gian còn lại của Hồng sư huynh không còn nhiều lắm.
Trích Tinh phong, Tô Mân nhàn nhã ngồi ở dưới phòng trúc râm mát, ông ta pha một ấm trà nóng, chén trà vừa bưng lên bỗng nhiên buông xuống.
Trong chén trà bốc lên hơi nóng, sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, Tô Mân đã quen.
Đệ tử Lăng Vân tông nhao nhao đi tới khu vực gần Kiếm Trì vây xem, Thẩm Trạch mang theo vết thương chạy tới gần đó, chỉ có thể đỏ mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng của sư tôn.
"Lão bằng hữu!"
Hồng Phong nhìn Ngư Uyên trong tay.
Cường giả tông môn xung mang theo sự kính trọng, Hồng Phong là cường giả lớn tuổi chỉ sau Thái thượng trưởng lão, ông ta từng là trụ cột của Lăng Vân tông.
Năm tháng không tha cho ai, cường giả có lợi hại hơn nữa thì trước lưỡi kiếm thời gian cũng sẽ yếu đi, nếu như không có chuyện năm đó, Hồng Phong có thể đi xa hơn, có lẽ có thể sống lâu hơn.
Lúc bọn họ đang cảm khái thời gian.
Hồng Phong đột nhiên cầm kiếm xông lên trời.
Hành động này khiến cho cường giả tông môn xung quanh đều khiếp sợ, các tiểu bối nhìn không chớp mắt, bọn họ không biết Hồng sư thúc đang làm cái gì.
Bọn họ còn tưởng rằng Hồng Phong sẽ giống như những tiền bối cường giả trước kia tọa hóa trong Kiếm Trì, sau đó đem kiếm đặt ở trong Kiếm Trì, nhưng mà ông ta không làm như vậy.
Hồng Phong cầm kiếm xông về phía bầu trời.
Đáng sợ là kiếm ý cũng theo ông ta xông lên trời, cỗ kiếm ý này khiến cho các tiểu bối kính sợ, khiến cho cường giả cách xa ngàn dặm cũng có thể phát hiện.
Vô số cường giả Nam Hoang nhìn về hướng Lăng Vân Tông, bọn họ cảm nhận được ba động quen thuộc, cỗ sức mạnh đã biến mất nhiều năm kia bây giờ tái xuất nhân gian.
Tăng Trường Sinh run rẩy nói: "Hồng sư huynh vẫn còn Lăng Vân Chí! Ông ta muốn mở Tiên Môn!"
Cường giả trưởng bối xung quanh nước mắt lưng tròng, thân thể đều kích động đến run rẩy, các tiểu bối thì không có cách nào để lý giải hàm nghĩa trong đó.
Trong thời đại không thể thành tiên này.
Kiếm Khai Tiên Môn mới có thể trở thành Kiếm Tiên.
Y bào của Hồng Phong tùy tiện chuyển động, ông ta nắm chặt Ngư Uyên, kiếm ý ngập trời ngưng tụ mà thành, thân kiếm hình thành nên màu úy lam.
Trong mắt Trần Mục có kim quang nhàn nhạt, hắn nhìn chăm chú vào năng lượng đang biến hóa trong thiên địa, loại biến hóa này không chỉ thể hiện ở vi mô, mà còn thể hiện ở vĩ mô, tất cả tiểu bối đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nước trong thiên địa đều chảy về hướng Hồng Phong mà tụ lại, kiếm của Kiếm Trì đang chấn động, dòng nước phóng lên cao, vô số dòng suối của Lăng Vân tông đều phóng lên trời, Trần Mục nhìn thấy dòng suối thuộc về phía sau Ngạo Kiếm phong, không chỉ là dòng suối, sông lớn trong phạm vi trăm dặm đều tạo thành vòi rồng xông lên trời.
Trần Mục thi triển Hạo Nhiên Kiếm Ý đã đủ chấn động, nhưng mà bây giờ Hồng Phong thi triển Vô Lượng Kiếm Ý càng thêm chấn động, khó có thể dùng để ngôn ngữ miêu tả.
Các tiểu bối nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Triệu Phi Yến và Tiêu Vân những tiểu bối đứng đầu đều nhìn mà sợ hãi, bọn họ không biết phải khi nào mới có thể đạt tới trình độ như Hồng trưởng lão.
Cũng là Vô Lượng Kiếm Ý, kiếm ý của Hồng Phong lại mạnh hơn Thẩm Trạch vô số lần.
Kiếm Ý của ông ta hải nạp bách xuyên, không trung xuất hiện Đại Ngư che khuất bầu trời, giống như vây cổ xưa, nương theo giọng ngâm xướng trầm bổng phù diêu thẳng tắp.
"Thương Lan Kiếm Ca, không biết sau này còn có thể nghe được hay không." Kim Viễn Sơn thở dài nói.
Đại Ngư xanh biếc kia đụng phải tầng mây, cứ như là cá nhảy lên biển, nó ở phía chân trời mạnh mẽ quẫy đuôi, vỗ vào hư không vô tận, bầu trời kim quang chợt hiện ra, lưu quang màu vàng nghiêng xuống.
Lực trùng kích cực kỳ mạnh, cả Lăng Vân tông đều chấn động, mặt đất sinh ra rất nhiều vết nứt.
Bầu trời vốn xanh thẳm xuất hiện quang huy kim sắc.
"Tiên môn!"
"Thật sự là Tiên môn!"
Trong mắt cường giả tông môn đều mang theo kích động.
Các tiểu bối đều cũng kích động theo, đây là cảnh tượng chỉ có trong truyền thuyết, chỉ có cường giả kiếm đạo tuyệt cao mới có thể Kiếm Khai Tiên Môn.
Phía sau tiên môn là thế giới của trường sinh giả, đó là nơi mà vô số kiếm tu đều tha thiết ước mơ.
Nương theo Thương Lan Kiếm Ca, ánh mắt của Hồng Phong lấp lánh, ông ta vung Ngư Uyên trong tay.
Một đạo kiếm quang chém ra mấy ngàn mét, mái vòm màu vàng xuất hiện khe hở, sau đó Đại Ngư lại va chạm tiên môn, âm thanh ầm ầm vang lên, tiên môn bị đánh văng ra.
Chương 132 Kiếm Khai Tiên Môn
Cái gọi là tiên môn cũng không phải thật sự là một cách cửa, mà là một kết giới kim sắc ngăn cách hai thế giới.
Sau khi tiên môn mở ra, toàn bộ Lăng Vân tông kim bích huy hoàng, vô số tiểu bối vẻ mặt phấn chấn, trong mắt bọn họ mang theo sùng bái và kính ngưỡng.
Mấy vạn năm sau, Lăng Vân tông lại xuất hiện cường giả Kiếm Khai Tiên Môn.
"Hồng sư huynh thật sự đã thành công." Trong mắt Tần Nghê Thường mang theo vẻ không dám tin.
"Sư phụ."
Thẩm Trạch vẻ mặt kích động.
Đó chính là thực lực đỉnh phong của sư phụ.
Hốc mắt của các cường giả tông môn đều rưng rưng, nhưng các tiểu bối lại nhiệt huyết sôi sục.
Rời xa núi sâu của Lăng Vân tông.
"Kiếm Khai Tiên Môn, là Khương Phục Tiên hay là Tô Mân, rốt cuộc là ai chuẩn bị rời đi?" Có lão quái vật trong mắt mang theo kích động, nếu bọn họ đều rời khỏi Vạn Tượng đại lục, vậy thì sau này cũng không cần phải trốn chui trốn nhủi nữa.
Khương Phục Tiên nhìn bóng dáng uy phong lẫm liệt trên bầu trời, nhẹ giọng nói: "Tất cả là do trói buộc, cuối cùng cũng được tự do, sư huynh đi bình an."
Hồng Phong nhìn tiên môn gần trong gang tấc, ông ta đã không còn sức lực đi về phía trước, không còn gì tiếc nuối nữa.
Hực.
Hồng Phong buông tay.
Ngư Uyên rơi vào sâu trong Kiếm Trì.
Vẻ mặt của các tiểu bối xung quanh đều kinh ngạc.
Hồng Phong đưa lưng về phía tiên môn, chắp tay mà đứng, ông ta nhìn tông môn tràn đầy kim huy, nhìn đệ tử Lăng Vân tông tràn đầy sức sống, vui vẻ nở nụ cười.
"Sư huynh!"
Tằng Trường Sinh thở dài nói.
Thân thể Hồng Phong tiêu tán như lưu quang.
Đại Ngư kêu thảm thiết, sau đó giống như cá voi rơi tán loạn, khu vực gần Lăng Vân tông nổi lên mưa lớn.
"Sư phụ!"
Thẩm Trạch đỏ mắt hô lớn.
Kim Viễn Sơn và cường giả tông môn đều chắp tay hướng về phía bầu trời nói: "Cung tiễn Hồng sư huynh!"
"Cung tiễn Hồng sư thúc!"
Các tiểu bối đồng thanh nói.
Trần Mục đứng trong mưa bão, hắn có thể cảm nhận được kiếm ý của Hồng sư huynh, nó vẫn còn tồn tại trong thiên địa, vẫn bảo vệ Lăng Vân tông như cũ.
Trích Tinh phong, Tô Mân đứng dậy, chén trà kia vẫn còn nóng, mà ông ta lại nhìn chằm chằm vào tiên môn được mở ra, khẽ nhíu mày.
Đột nhiên có đạo kiếm quang từ phía sau Tiên môn hạ xuống, đạo kiếm quang kia rực rỡ chói mắt, chiếu rọi mười vạn đại sơn, toàn bộ cường giả Hoang Châu đều tim đập thình thịch, cỗ sức mạnh kia vượt qua phàm trần, không thuộc về nhân gian.
Bên trong Lăng Vân tông.
Cường giả tông môn đều rất khiếp sợ.
Đạo kiếm quang kia rơi xuống về phía Lăng Vân tông.
Trần Mục cau mày, phía sau tiên môn lại có cường giả ra tay với Lăng Vân tông.
Khương Phục Tiên tung người về phía trước, tay nàng ta nắm băng kiếm trong suốt, vung kiếm ra, tuyết quang vạn trượng va chạm vào đạo kiếm quang kia.
Trong nháy mắt hai đạo kiếm quang va chạm vào nhau, thiên địa mấy trăm dặm xung quanh đều chấn động.
Kiếm trong Kiếm Trì cũng đều đang rung động.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên mang theo hàn sương, nàng ta hướng thẳng về phía Thiên Môn mà đi, vung kiếm về phía bên ngoài, trong nháy mắt bầu trời đầy tuyết phiêu, tuyết sắc kiếm quang trong chớp mắt chém về phía thế giới phía sau Tiên môn.
Lăng Vân tông đang run rẩy, phía sau tiên môn dường như có sương máu tản ra, bọn họ còn chưa thấy rõ, đạo tiên môn vỡ vụn kia lại lần nữa khép lại.
Hình ảnh kinh khủng này bị rất nhiều cường giả chú ý tới, bọn họ còn tưởng rằng Lăng Vân tông sẽ gặp kiếp nạn, nhưng mà Khương Phục Tiên cường thế phản kích, thậm chí khiến cho cường giả phía sau tiên môn cũng phải trả giá đắt.
Khương Phục Tiên ở trong mắt bọn họ chính là nỗi ác mộng.
Đệ tử Lăng Vân tông đều bị lực lượng của Khương Phục Tiên chấn động, Trích Tinh phong, Tô Mân cầm chén trà còn ấm kia lên.
"Ngươi phong quang rời đi như vậy, mà đời này của ta còn đang chờ ngày xuất kiếm."
Hồng sư huynh rời đi, không cần hoài nghi chính là tổn thất to lớn của Lăng Vân tông, bây giờ Lăng Vân tông còn lại ba vị Kiếm Thánh! Luận về số lượng Kiếm Thánh còn không bằng nhiều thế lực siêu cấp khác. Nhưng mà Tô Mân và Khương Phục Tiên không có cùng trình độ với những Kiếm Thánh bình thường kia, chỉ cần bọn họ còn ở đây thì Lăng Vân tông chính là thế lực siêu cấp đứng đầu.
Khương Phục Tiên rời khỏi Kiếm Trì.
Rất nhiều tiểu bối đều rơi lệ, cường giả tông môn cũng rơi lệ, có thể ở thời đại như vậy Kiếm Khai Tiên Môn, đủ để mỉm cười rời đi rồi.
Hồng Phong qua đời, Lăng Vân tông tạm thời dừng trận chung kết Kiếm Vương lại, tất cả mọi người đều hoài niệm Hồng sư thúc.
Trần Mục không đến Lạc Hà Phong, mà trở về Ngạo Kiếm phong ngộ đạo, hắn ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, hồi tưởng lại cảnh Hồng sư huynh Kiếm Khai Tiên Môn, còn có hình ảnh Khương Phục Tiên vung kiếm.
Bọn họ là cường giả đứng ở kiếm đạo tuyệt đỉnh, kiếm ý xông thẳng lên trời, trong đầu Trần Mục hiện lên cảnh tượng khung cảnh kiếm ý vô biên, trăm sông nổi lên
Vô Lượng Kiếm Ý là mượn năng lượng của thiên địa, Hạo Nhiên Kiếm Ý là mượn năng lượng của người tu hành khác, có dị khúc đồng công chi diệu.
Trần Mục cảm ngộ được rất nhiều.
Thẩm Trạch quỳ gối bên cạnh Kiếm Trì ba ngày, đôi mắt sưng đỏ nhìn thanh Ngư Uyên sâu trong Kiếm Trì, hắn ta hạ quyết tâm, sau đó đứng dậy tới Lăng Vân phong.
Hắn ta quỳ gối dưới chân Lăng Vân phong: "Kính xin tông chủ sư thúc cho phép ta vào Kiếm Trì lấy kiếm."
Trên đỉnh núi, Hồng Phong bình tĩnh nói: "Chờ ngươi khôi phục đỉnh phong rồi lại đến Kiếm Trì, đây là khảo nghiệm cuối cùng của Hồng sư huynh."
"Đa tạ sư thúc!"
Thẩm Trạch cảm kích dập đầu.
Hồng Phong không giao kiếm vào tay Thẩm Trạch, cũng không phải không hài lòng với hắn ta, mà là không muốn hắn ta có được quá dễ dàng, đây là khảo nghiệm của hắn ta.
Tin tức về cái chết của Hồng Phong đã được lan truyền.
Mọi người cảm giác Lăng Vân tông lại yếu đi, nhưng Thẩm Trạch nắm giữ Vô Lượng Kiếm Ý, thành tựu tương lai có thể đuổi kịp Hồng Phong, hơn nữa còn có Trần Mục với thiên phú biến thái, còn có hy vọng vượt qua Khương Phục Tiên.
Họ cần thời gian để trưởng thành.
Hiện tại Lăng Vân tông cho dù là quá khứ, hay là tương lai, đều là yếu nhất, rất nhiều thế lực siêu cấp đều đang dao động.
Chương 133 Thái Thượng quan tưởng đồ (1)
Sau cơn mưa lớn Lăng Vân tông tràn ngập sức sống, vạn vật phát triển mạnh, bởi vì Hồng Phong Kiếm Khai Tiên Môn, dẫn đến một lượng lớn vật chất thần bí rơi xuống gần đó, mấy ngày nay có không ít tiểu bối không ngừng đột phá cảnh giới.
Sự thịnh vượng như vậy đã rất nhiều năm không xuất hiện, những vật chất thần bí này mang đến lợi ích, khiến cho rất nhiều tiểu bối gặp phải có khăn đột nhiên có được cơ hội đột phá.
Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục đột phá đến Thất phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.
Khoảng thời gian này ngộ đạo, còn có hấp thụ năng lượng từ vật chất thần bí, thân thể của hắn càng thêm cường tráng, khí chất càng thêm thoát tục.
Một chút năng lượng sau khi Tiên Môn rơi xuống đã có thể khiến cho đông đảo tiểu bối Lăng Vân tông đột phá, nếu như tu luyện sau Tiên Môn thì khó có thể tưởng tượng.
Tiêu Vân đến Ngạo Kiếm phong, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình: "Tiểu sư thúc, bây giờ sư phụ cho mời ngài đến Lạc Hà phong, người có việc tìm ngài."
"Ta qua ngay đây."
Trần Mục đứng dậy đến Lạc Hà phong.
Khoảng thời gian trước sư tỷ đã đồng ý cho hắn thứ tốt, bởi vì Hồng sư huynh ra đi, vật chất thần bí xuất hiện, tất cả mọi người đều đã lĩnh ngộ ngộ đạo.
Trong căn nhà gỗ ở Lạc Hà phong, Tần Nghê Thường nằm trước bàn bận rộn, lúc Trần Mục vào phòng, mây khói lượn lờ: "Tần sư tỷ."
Tần Nghê Thường nghe thấy âm thanh thì bỏ công việc trong tay xuống, trên khuôn mặt lãnh diễm mang theo nụ cười: "Tiểu sư đệ, Hồng sư huynh lần này Kiếm Khai Tiên Môn, sư tỷ may mắn đạt đến ngưỡng cửa Kiếm Thánh, sẽ bế quan, sư tỷ không có ở đây đệ phải tự chăm sóc cho mình thật tốt."
"Sư tỷ, đệ hiểu rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục mang theo nụ cười.
Tần Nghê Thường lấy ra ba cái hộp gỗ đen.
"Bên trong có hai gốc linh dược thượng phẩm, còn có yêu đan Hỏa Giao Vương, có thể giúp đệ tu hành."
"Cám ơn Tần sư tỷ." Trần Mục nhận món quà, những thứ này đều là bảo bối giá trị liên thành, cũng chỉ có sư tỷ có thể đưa ra được cho hắn.
Đôi mắt phượng của Tần Nghê Thường mang theo ý cười: "Đây đều là chuyện sư tỷ nên làm, đệ phải hiểu rõ, sư tỷ mới là người thân nhất với đệ, cũng giống như Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi, bọn họ thân như huynh muội, sư tỷ cũng đối đãi với đệ như đệ đệ ruột thịt."
"Sư tỷ, đệ cũng đối đãi với tỷ như tỷ tỷ ruột." Trần Mục mỉm cười đáp lại.
Nghe được câu trả lời như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nghê Thường hiện lên nụ cười, nàng ta chỉ sợ Trần Mục và Khương Phục Tiên quá thân thiết với nhau, sau này không nghe lời mình.
"Đệ đi Phượng Huyết Trì tu luyện trước, sư tỷ còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý."
"Vâng, sư tỷ."
Trần Mục một mình đến Phượng Huyết Trì.
Nước ao ở đây đã khôi phục đỏ máu, hắn ngâm mình trong ao sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, cho đến khi chạng vạng, nước ao trong suốt rồi mới rời đi.
Lúc Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong, nhìn thấy Khương Phục Tiên đang hóng mát trong rừng trúc, trong khoảng thời gian này cũng không thấy bóng dáng nàng ta.
Khương Phục Tiên đột nhiên xuất hiện trong rừng trúc, khiến cho tâm tình của Trần Mục cực kỳ tốt.
Trần Mục thảnh thơi nằm xuống ghế, hai tay hắn gối sau đầu, nhìn vào không trung nói: "Sư tỷ, đệ muốn về nhà xem một chút."
Đến Lăng Vân tông hơn nửa năm, Trần Mục đã có chút nhớ nhà, muốn trở về thăm Trần gia một chút.
"Được."
"Sư tỷ đưa đệ về."
Âm thanh của Khương Phục Tiên trong suốt dễ nghe.
Trần Mục kích động nhìn Khương Phục Tiên, sự hưng phấn trên mặt đều tràn ngập trong lời nói: "Nếu mẫu thân của đệ có thể nhìn thấy sư tỷ, khẳng định sẽ vui đến không ngủ được."
Khương Phục Tiên tay quấn quanh lọn tóc bạc, trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng, nàng ta hơi nhướng mày: "Sư tỷ cũng không nói muốn đi gặp phụ thân và mẫu thân của đệ."
"Sư tỷ đưa đệ trở về Hắc Thạch thành, sẽ âm thầm bảo vệ đệ, đệ tự mình về nhà chơi."
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
Mặt mày Trần Mục hớn hở, nghĩ thầm vị hôn thê thật tuyệt vời, còn đồng ý đưa hắn trở về Hắc Thạch thành, chuyện gặp phụ mẫu này còn quá sớm, hắn cũng không cưỡng cầu.
Trần Mục bây giờ là Tuyệt Thế Thiên Kiêu danh chấn Hoang Châu, Khương Phục Tiên lo lắng hắn rời khỏi tầm mắt của mình nhưng cũng không ép buộc hắn ở lại Lăng Vân tông, mà là đáp ứng theo hắn đến Hắc Thạch thành, có thể thấy được nàng ta yêu thương Trần Mục như thế nào.
Khương Phục Tiên lo lắng khi cho những người khác chăm sóc, cũng tình nguyện mình vất vả một chút.
"Lần này cho đệ nghỉ ngơi, sư tỷ hy vọng đệ có thể an tâm tu luyện trong một năm rưỡi tiếp theo."
Phải ở lại Lăng Vân tông trong thời gian dài, Trần Mục chớp chớp mắt: "Sư tỷ, có lý do đặc biệt sao?"
"Một năm rưỡi sau là Thanh Vân đại hội, sư tỷ muốn đệ thay Lăng Vân tông tham gia thi đấu, đệ vẫn chưa đột phá đến Kiếm Vương, nhiệm vụ này vốn là của Thẩm Trạch, nhưng hắn ta đã đột phá trong trận chung kết Kiếm Hậu, bây giờ chỉ có thể để đệ đi." Khương Phục Tiên bình tĩnh nói.
Khương Phục Tiên biết Thẩm Trạch sẽ vì sư phụ của hắn ta không tiếc tất cả giành thắng lợi, cho nên mới không muốn Trần Mục thắng. Bây giờ tiểu bối Kiếm Hậu có thể gánh vác trọng trách này cũng chỉ có Triệu Tư Tư và Trần Mục. Muốn đạt được thành tích tốt ở Thanh Vân đại hội thì chỉ có thể phái Trần Mục ra.
"Thanh Vân đại hội?"
"Sư tỷ, lại thi đấu nữa sao?"
Khương Phục Tiên mặt mày mỉm cười, dịu dàng nói: "Thanh Vân đại hội khác với lôi đài bình thường, lấy thời gian và nhân số trên đỉnh núi Thanh Vân để tính thành tích, nếu như may mắn thì còn có thể đạt được tạo hóa lên đến Thanh Vân, nơi đó là tạo hóa địa."
"Không phải thi đấu lôi đài là tốt rồi." Trần Mục cảm thấy đánh lôi đài có chút không có ý nghĩa.
Khương Phục Tiên nhẹ giọng nhắc nhở: "Thanh Vân đại hội so với thi đấu lôi đài còn phiền phức hơn, trước khi lên đỉnh có thể gặp phải rất nhiều tiểu bối ngăn cản."
"Sư tỷ, tỷ yên tâm, đệ có thể đánh được mười người!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục tràn đầy tin tưởng.
Khương Phục Tiên mỉm cười tủm tỉm xoay người, nàng ta đưa tay khẽ chạm vào sống mũi Trần Mục, nụ cười tuyệt mỹ.
"Khi nào chúng ta trở về Hắc Thạch thành?" Trần Mục đã nóng lòng muốn trở về.
"Ngày mốt đi."
Khương Phục Tiên có chút việc phải xử lý.
Chương 134 Thái Thượng quan
Cũng chỉ chờ có hai ngày, Trần Mục cười gật đầu, Khương Phục Tiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Trần Mục cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hô hấp hai người giao hòa với nhau, rất nhanh Trần Mục đã ngủ say, khi tỉnh lại cảnh giới lại tăng vọt, đã sắp đạt tới Thất phẩm Kiếm Hậu viên mãn.
Dùng tốc độ như vậy để tu luyện, một năm rưỡi sau nhất định có thể là Kiếm Hậu đỉnh phong.
【 Đánh dấu: Lăng Vân tông Tàng Kinh các】
【Phần thưởng: Thái Thượng quan tưởng đồ】
Thái Thượng quan tưởng đồ là quan tưởng đồ cực phẩm, so với Viêm Thần quan tưởng đồ còn mạnh hơn mấy lần.
Khóe miệng Trần Mục mang theo nụ cười, nhiệm vụ lần này là đánh dấu vào Tàng Kinh các rất đơn giản, nếu mỗi lần nhiệm vụ đều đơn giản như vậy thì tốt biết bao.
Lăng Vân tông, Tàng Kinh các.
Trần Mục xuất hiện ở Tàng Kinh các.
"Tiểu sư thúc."
Đệ tử thủ các khom người hành lễ, bọn họ xuất phát từ kính nể, mà không phải bối phận.
Trần Mục rất thoải mái đi vào Tàng Kinh các, bên trong cất giữ rất nhiều kiếm kỹ công pháp, Trần Mục vừa mới đi vào Tàng Kinh các đã đánh dấu thành công.
Thái Thượng quan tưởng đồ khắc sâu trong thức hải, bộ đồ kia rất huyền diệu, chư thiên vạn giới đều ở trong đó, hắn đã vội vàng không chờ được.
"Tiểu sư thúc."
Âm thanh đánh thẳng vào linh hồn vang lên.
Trần Mục giương mắt nhìn lại, hắn nhìn thấy Triệu Tư Tư đang ngồi xếp bằng dựa vào giá sách, váy trắng rất đáng yêu, bên cạnh còn có rất nhiều sách tự động lật.
Dáng vẻ của nàng ta đáng yêu như muội muội hàng xóm.
Đối với Niệm Sư cường đại mà nói, thì trí nhớ quả thật mạnh hơn người tu hành bình thường rất nhiều, tay phải của Triệu Tư Tư quấn băng, nàng ta nhìn Trần Mục, khuôn mặt tươi cười mang theo ánh mặt trời.
Trần Mục đến gần Triệu Tư Tư, nhìn cánh tay bị thương của nàng ta, có chút áy náy nói: "Xin lỗi, khiến ngươi bị thương nặng như vậy."
"Là Tư Tư không biết tự lượng sức mình, cũng không phải lỗi của tiểu sư thúc, do Niệm Thuật của tiểu sư thúc rất mạnh thôi." Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Tư Tư mang theo tò mò.
Trần Mục cũng rất mơ hồ: "Trước kia ta có được một tấm bản đồ, thường xuyên suy tưởng cho nên niệm lực rất mạnh, nhưng lại không biết Niệm Thuật."
"Xin hỏi Tàng Kinh các có Niệm Thuật không, ta muốn chọn vài loại để học tập."
Triệu Tư Tư đứng dậy, khuôn mặt tươi cười nói: "Tiểu sư thúc, người đi theo ta."
Xung quanh vẫn có đệ tử Lăng Vân tông, bọn họ thấy Trần Mục và Triệu Tư Tư cũng không nói gì, hai người lại cười rất vui vẻ, mọi người có chút choáng ngợp.
Kiếm kỹ cao giai của Lăng Vân tông cần quyền hạn mới có thể học tập tu hành, nhưng mà sách liên quan đến Niệm Thuật thì có thể tùy ý mượn đọc.
Nàng ta chọn ra quan tưởng đồ và niệm thuật tốt nhất trong đó, Trần Mục nhìn hai cái quan tưởng đồ kia thì lập tức từ bỏ, còn không bằng Viêm Thần quan tưởng đồ của hắn.
Trần Mục ngược lại thu hoạch được hai đạo Niệm Thuật không tồi, Ngự Hồn thuật và Vô Tướng Kiếm trận.
Ngự Hồn thuật chủ yếu là dùng niệm lực để khống chế sinh vật cấp thấp, tương tự như Ngự Yêu Sư.
Vô Tướng Kiếm trận là sử dụng niệm lực để xây dựng kiếm trận khổng lồ, uy lực rất mạnh, lúc trận chung kết, Triệu Tư Tư đã dùng qua chiêu này.
niệm lực của Triệu Tư Tư không bằng Trần Mục, cho nên lúc ấy thi triển ra uy lực không được mạnh.
Trần Mục rất nhanh nhớ kỹ nội dung bên trong, trước khi đi hắn còn lấy ra Viêm Thần Quan muốn đưa cho Triệu Tư Tư: "Ta còn có việc."
"Sau này có thời gian thì luận bàn."
Trần Mục phất tay với Triệu Tư Tư.
Triệu Tư Tư vui vẻ gật đầu: "Cám ơn tiểu sư thúc, ta sẽ cố gắng tu luyện."
Trong Tàng Kinh các, Triệu Tư Tư ngồi xếp bằng dựa vào giá sách, nàng ta dùng niệm lực quan sát Viêm Thần quan tưởng đồ, trong thức hải xuất hiện chút ánh lửa, trong thế giới tối tăm của nàng ta, lần đầu tiên tiếp xúc với ánh lửa.
Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong, bắt đầu dùng Thái Thượng quan tưởng đồ suy tưởng, thân thể thì dùng Niết Bàn hô hấp pháp để tu luyện, cả người cứ như là có lưu hỏa, niệm lực và linh lực đều nhanh chóng tăng cường.
Hai ngày trôi qua rất nhanh.
Trần Mục dùng Thái Thượng quan tưởng đồ để suy tưởng, trong thức hải xuất hiện những ngôi sao tỏa sáng, nguyên thần của hắn càng ngày càng rực rỡ, giống như Thái Cổ Thần Minh ngồi xếp bằng.
"Đến Lăng Vân phong."
Bên tai vang lên âm thanh của Khương Phục Tiên.
Lăng Vân phong và Ngạo Kiếm phong cách nhau rất xa, muốn dùng linh lực để truyền âm thì cũng chỉ có cường giả Kiếm Thánh Khương Phục Tiên mới có thể làm được.
Trần Mục tới Lăng Vân phong, hắn nhìn thấy Băng Điểu màu tuyết phủ phục trên đỉnh núi, băng điểu trông như phượng hoàng, hình thể rất lớn, cánh chim trắng như tuyết.
Rất nhiều tông môn đều thích thuần dưỡng yêu thú, thực lực mạnh có thể trông coi sơn môn, con có thực lực yếu có thể dùng làm phương tiện di chuyển.
Khương Phục Tiên vẫn mặc bộ váy dài màu tuyết chạm xuống đất, vô cùng xinh đẹp, nhưng Trần Mục muốn nhìn nàng ta mặc y phục kiểu dáng khác.
"Chúng ta đi thôi."
Âm thanh thanh lãnh vang lên.
Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng sau lưng Băng Điểu, trên đó có không gian rộng lớn, cho dù ngồi mười người cũng không có vấn đề gì.
Trần Mục cũng trèo lên lưng Băng Điểu, hắn vừa ngồi xuống, Băng Điểu đã vỗ cánh bay lên, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt biến mất ở Lăng Vân tông.
"Sư tỷ, tỷ có thể đạn chỉ thôi tinh, tại sao không trực tiếp đưa đệ trở về Hắc Thạch thành?" Trần Mục có chút nghi hoặc, hắn muốn về nhà sớm một chút.
Khóe miệng Khương Phục Tiên mang theo ý cười: "Sư tỷ có thể khống chế lực lượng cường đại, kiếm có thể trong chớp mắt đến ngoài vạn dặm, nhưng mà bản thân vẫn là thân thể phàm nhân, không thể vượt qua được hư không."
"Thì ra là như thế, nói cách khác, kiếm của sư tỷ đã vượt qua phàm trần rồi?"
"Có lẽ vậy."
Khương Phục Tiên cười tủm tỉm đáp.
"Bây giờ sư tỷ dạy đệ kiếm ấn, sau này có lẽ có thể phát huy tác dụng." Vẻ mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc.
"Vâng."
Trần Mục hưng phấn gật đầu.
Hắn cảm thấy có lẽ kiếm kỹ rất mạnh.
Băng tuyết trong tay Khương Phục Tiên đan xen vào nhau, có kiếm ấn huyền diệu lơ lửng trong lòng bàn tay, Trần Mục nhìn không chớp mắt, hắn học được rất nhanh, trong tay cũng ngưng tụ ra kiếm ấn màu đỏ rực.
Chương 135 Trở về nhà (1)
"Sư tỷ, cái này thì có thể làm gì?" Trần Mục có chút nghi hoặc, đạo kiếm ấn này có uy lực rất yếu.
Đôi mày liễu của Khương Phục Tiên khẽ cong, khóe miệng mang theo nụ cười: "Sau này gặp phải phiền phức, dùng kiếm ấn đánh dấu đối phương, sư tỷ dù có cách xa bao nhiêu cũng có thể giúp đệ."
Vẻ mặt Trần Mục khiếp sợ, hắn rất thông minh, có thể hiểu được ý của Khương Phục Tiên, hưng phấn không biết nói cái gì cho phải, kiếm ấn này quả thực là vô địch.
"Triệu Phi Yến có thể dùng chiêu này không?"
"Phi Yến sẽ không dùng chiêu này, kiếm ấn này chỉ có đệ sử dụng mới có hiệu quả."
Khương Phục Tiên không cách nào vượt qua hư không, cũng không có Thiên Lý Nhãn, nhưng chỉ cần Trần Mục đánh dấu đối thủ thì nàng ta có thể đưa kiếm ra khỏi Thiên Lý Nhãn.
Đây cũng là chuyện Khương Phục Tiên lo lắng sau này không ở bên cạnh Trần Mục, sợ hắn gặp nguy hiểm.
Trần Mục cảm động nói: "Sư tỷ, tỷ thật tốt với đệ, khi đệ lớn lên sẽ cưới tỷ."
Khương Phục Tiên mỉm cười, chớp mắt.
Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến Lăng Vân tông: "Tần sư tỷ chuẩn bị bế quan, bây giờ sư tỷ cũng rời đi, ai sẽ quản lý Lăng Vân tông?"
"Có trưởng lão viện, không cần phải lo lắng." Khương Phục Tiên từ trước đến nay luôn quăng việc cho mọi người, nàng ta rất ít khi tham dự quyết định, đều là trưởng lão viện thương nghị rồi quyết định.
"Đệ nghe sư phụ nói qua chuyện trước kia, Lăng Vân tông từng xảy ra biến cố, sư tỷ thiếu chút nữa bị giết." Trần Mục rất tò mò về chuyện năm đó.
Ánh mắt Khương Phục Tiên khẽ ngưng tụ: "Năm đó có cường giả Tà tông muốn ám sát tỷ, mặc dù cảnh giới cao hơn ta rất nhiều, nhưng mà vẫn không thể thành công, còn bị Hồng sư huynh giết chết."
"Chuyện kia dẫn đến rất nhiều thế lực đối địch, cho đến bây giờ vẫn chưa thanh lý sạch sẽ."
Trần Mục có chút lo lắng: "Sư tỷ, có tỷ tọa trấn Lăng Vân tông, bọn họ mới không dám làm bậy, tỷ rời khỏi Lăng Vân tông khoảng thời gian dài như vậy, có thể xảy ra vấn đề gì hay không?"
"Không, Lăng Vân tông có sư phụ của đệ." Khương Phục Tiên mỉm cười khuynh thành.
Trần Mục biết sư phụ Tô Mân cực kỳ mạnh mẽ, nhưng vẫn còn nghi hoặc: "Sư tỷ, sư phụ của đệ so với tỷ thì ai lợi hại hơn?"
Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo nụ cười khẽ: "Lúc tỷ vào Lăng Vân tông, sư thúc đã có thực lực Trích Tinh, nhưng mà chúng ta chưa từng đọ sức."
"Kiếm ở trong vỏ mới có lực uy hiếp, sư thúc là kiếm của Lăng Vân tông, sau khi ông ta vào tông thì không còn rời khỏi Lăng Vân tông nữa."
Tô Mân cả đời thủ hộ Lăng Vân tông, không có chiến tích huy hoàng, chỉ có quá khứ của Trích Tinh, ông ta ở Lăng Vân tông chính là sự uy hiếp.
Trần Mục có chút cảm khái, không để ý sư phụ và vị hôn thê ai mạnh ai yếu.
Hắn cười trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, tỷ là vỏ kiếm của đệ, đệ là kiếm của tỷ."
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, cẩn thận cân nhắc, khuôn mặt xinh đẹp mang theo lạnh lẽo, Trần Mục cảm giác không khí xung quanh đều bị đông lại.
Con ngươi xanh thẳm của nàng ta nhìn chằm chằm vào Trần Mục, sau đó đưa tay nhéo lỗ tai của hắn.
Vẻ mặt của Trần Mục đơn thuần vô tội, hắn đưa tay cầm cổ tay Khương Phục Tiên, không cách nào lay động được nàng ta, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có.
"Sư tỷ, tỷ nhẹ một chút."
Khương Phục Tiên cảm thấy Trần Mục đang đùa giỡn với mình, tuổi còn nhỏ đã dám to gan như vậy, không giáo dục tốt sau này nói không chừng sẽ càng quá đáng.
"Lại đây."
Khuôn mặt của Khương Phục Tiên mang theo lạnh lẽo.
Nàng ta ôm Trần Mục vào trong ngực.
Khương Phục Tiên lạnh lùng dùng hai tay nhéo lỗ tai Trần Mục, đau đến người trước kêu oai oái.
"Đệ sai rồi..."
Trần Mục chỉ có thể cầu xin vị hôn thê tha thứ.
Khóe miệng Khương Phục Tiên giương lên độ cong mê người, nhìn bộ dáng đáng yêu của Trần Mục lúc này, không khỏi phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Lỗ tai Trần Mục trở nên vừa đỏ vừa sưng, giống như Đồ Đồ tai to (một nhân vật trong phim hoạt hình).
Khương Phục Tiên buông tay, Trần Mục vội vàng che lỗ tai lại, dùng năng lượng thuộc tính hỏa xua tan hàn khí, ngao ngao kêu lên: "Sư tỷ, xin chào..."
Khương Phục Tiên vươn tay từ phía sau Trần Mục, ngón tay nhỏ nhắn nắm cằm hắn, lạnh lùng nói: "Tiểu sư đệ, đệ nói cái gì?"
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
Trần Mục vội vàng cười lớn.
Khương Phục Tiên không tiếp tục bắt nạt Trần Mục, mà là nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hắn, tiên nhan mang theo mỉm cười, rất là thích thú.
Trần Mục bịt lỗ tai, hắn dựa vào thân thể mềm mại của Khương Phục Tiên, để nàng ta tùy ý nhéo.
Tốc độ của Băng điểu rất nhanh, đêm thứ bảy đã bay đến khu vực gần Hắc Thạch thành.
Dưới ánh trăng khuyết, Khương Phục Tiên và Trần Mục cùng cưỡi Băng Điểu, bọn họ ngồi xếp bằng, hô hấp giao hòa, chỉ trong bảy ngày Trần Mục đã đột phá đến Bát phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ.
Khi đến gần Hắc Thạch thành, Khương Phục Tiên mở mắt ra, Trần Mục cũng có cảm giác đã về nhà, đôi mắt của hắn cũng trở nên sáng ngời.
Khương Phục Tiên lấy ra mấy hộp bánh ngọt đã chuẩn bị từ trước, bánh ngọt đều là do nàng ta tự tay làm, hộp gỗ tinh xảo tản ra hàn ý, điểm tâm bên trong có thể bảo quản rất lâu cũng không hỏng.
"Oa."
Trần Mục đã có thể ngửi thấy mùi thơm.
Khương Phục Tiên mỉm cười nói: "Làm không nhiều lắm, chỉ đủ để mọi người nếm thử mùi vị."
"Đủ rồi."
"Cám ơn sư tỷ."
Trần Mục vui vẻ cất hộp bánh ngọt, nếu như nghĩ thầm mẫu thân ăn được bánh ngọt do Khương Phục Tiên làm thì không biết sẽ có biểu cảm như thế nào.
"Tiểu sư đệ, đệ về nhà trước, vài ngày nữa sư tỷ sẽ tới đón đệ."
"Đa tạ sư tỷ."
Trần Mục ngự kiếm rời đi.
Khương Phục Tiên cưỡi Băng Điểu vờn quanh Hắc Thạch thành, nàng ta chú ý tới rất nhiều khí tức cường đại: "Thật nhiều ruồi nhặng."
Ống tay áo của nàng ta khẽ vung, nhưng hàn ý đáng sợ từ trên trời giáng xuống, vô số cao thủ ẩn nấp trong bóng tối đều bị nàng ta phế bỏ tu vi.
Khương Phục Tiên đáp xuống trong núi rừng ngoài thành, có lão giả mặc áo xám đi tới gần, ông ta khom người hành lễ: "Bái kiến tông chủ."
"Gần đây nhiều ruồi nhặng như vậy, tại sao không thanh lý?" Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo hàn ý.
Lão giả khom người: "Là lão phu sơ sẩy, bọn họ không có uy hiếp, cũng không xử lý."
"Lần sau chú ý."
Khương Phục Tiên bình thản nói.
Bình luận facebook