-
Chương 355-360
Chương 355 Hôn Ước Mới (2)
Chương 355: Hôn Ước Mới (2)
"Sư tỷ, đệ thích tỷ, ở trong lòng đệ chỉ cần không phải làm chuyện xấu đệ đều đồng ý với sư tỷ." Trần Mục thâm tình nhìn Khương Phục Tiên.
"Đệ cảm thấy sư tỷ là Ma Thần?"
"Đương nhiên không có, sư tỷ là nữ thần đẹp nhất, tâm địa thiện lương, là Đấng Cứu Thế."
Mặt mày Khương Phục Tiên hớn hở, nàng ta ôm Trần Mục vào trong ngực: "Sư tỷ vĩnh viễn bảo vệ đệ."
Đầu Trần Mục vùi trong nơi mềm mại, hương thơm quanh quẩn, hắn không mất đi lý trí: "Sư tỷ, chúng ta nên hoàn thành hôn ước trước đi."
Hôn ước vẫn chưa hoàn tất trong lòng Trần Mục không yên tâm.
Khương Phục Tiên bị Trần Mục nhắc nhở, hôn ước còn chưa có hiệu lực, nàng ta cầm lấy Băng Hồn, cắt ngón tay lần nữa, sau đó ký tên vào hôn ước.
Trần Mục cũng dùng Băng Hồn cắt đứt ngón tay, bọn họ đồng thời họa phát trên hôn ước.
Đột nhiên có một đạo huyết quang phóng lên trời, cũng may đêm khuya vắng vẻ, cho dù có người chú ý tới, cũng không biết bọn họ đang ký kết hôn ước.
Dù sao không có hôn ước của ai còn có thể dẫn đến động tĩnh như vậy, rất nhanh huyết quang đã biến mất, hôn ước mới xuất hiện trước mặt hai người.
Khương Phục Tiên nhìn vào tinh không: "Không nghĩ tới chúng ta đính hôn cũng có thể có được chứng kiến của ông trời."
Trần Mục có chút tò mò: "Sư tỷ, hôn ước chỉ có một phần, để cho ai giữ đây?"
"Khế ước có hiệu lực, Thiên Đạo biết được, hôn ước cho đệ cất giữ." Khương Phục Tiên giao hôn ước cho Trần Mục.
Trần Mục thu hồi hôn ước, phần hôn ước này trân quý hơn hệ thống cho, là hai người tự nguyện, ông trời cho cơ hội, bọn họ nắm chắc.
Tâm tình của Khương Phục Tiên cực kì tốt, hai tay nàng ta nâng mặt Trần Mục lên, đôi mắt trong suốt, khuôn mặt tuấn lãng tiêu sái, vận mệnh hai người đan xen quấn quanh.
Sau nụ hôn ngọt ngào, Khương Phục Tiên rúc vào lòng Trần Mục, nghe tiếng tim đập dồn dập của vị hôn phu, dùng âm thanh rất nhỏ nói: "Tiểu sư đệ, chờ đệ đạt tới Kiếm Thánh đỉnh phong sư tỷ sẽ cho đệ."
"Cho đệ cái gì?"
Vẻ mặt của Trần Mục tò mò.
Khương Phục Tiên cầm quyền chùy đánh vào Trần Mục.
Trần Mục nhìn thấy biểu cảm thẹn thùng của vị hôn thê, rất nhanh hiểu được ý của Khương Phục Tiên: "Sư tỷ, đệ hiểu rồi, đến lúc đó tỷ cũng không thể đổi ý."
"Sư tỷ đã lừa gạt đệ bao giờ chưa? Đệ cho rằng Kiếm Thánh đỉnh phong dễ dàng đạt tới như vậy?" Khương Phục Tiên làm bộ như vân đạm phong khinh, nhưng mà nội tâm cực kỳ không bình tĩnh.
Trần Mục ôm vị hôn thê, vẻ mặt tươi cười, Kiếm Thánh đỉnh phong đối với hắn mà nói chỉ là vấn đề thời gian, cho nên Khương Phục Tiên chính là muốn cho hay không.
Khương Phục Tiên tựa vào trong ngực Trần Mục nghỉ ngơi.
Trần Mục không quấy rầy nàng ta, yên lặng ôm vị hôn thê, trong chớp mắt là sáng sớm sương mù tan đi, mặt trời chậm rãi mọc lên, trời xa có hồng hà bao phủ, tuyết rơi trong đình viện nhiễm ngân quang.
Lông mi của Khương Phục Tiên khẽ run lên, tối hôm qua nàng ta ngủ rất ngon, chậm rãi mở đôi mắt xanh thẳm ra, bên trong có tinh hải vô tận chuyển động.
"Tiểu sư đệ, chờ sư tỷ thay y phục xong, chúng ta đi ra ngoài một chút." Khương Phục Tiên đề nghị.
"Được."
Chỉ cần có thể ở bên nhau Trần Mục cảm thấy làm cái gì cũng được.
Lúc Khương Phục Tiên thay y phục, Trần Mục đi tới viện của phụ mẫu, nói chuyện phiếm với người nhà.
Hắn cố ý dùng linh lực che đậy mùi hương của bản thân, nếu không sẽ lại bị Dĩnh Dĩnh bắt được.
Khương Phục Tiên ở trong phòng chuẩn bị thay y phục, bên cạnh trôi nổi rất nhiều y phục, vốn dĩ nàng ta chỉ có váy dài màu tuyết chạm xuống đất, khoảng thời gian trước đi Huyền Châu thuận tiện mua được rất nhiều y phục đẹp mắt, chủ yếu là muốn Trần Mục ngắm xem.
Quần áo quá nhiều, nàng ta lựa chọn nửa ngày, cuối cùng chọn váy hở ngang vai, làn váy vừa đến bắp chân, nàng ta tháo trâm cài, tóc bạc buông xuống trong nháy mắt, ý vị thành thục biến mất, thanh thuần thoát tục giống như tiểu tỷ tỷ hàng xóm.
Trần Mục trở lại đình viện chờ vị hôn thê.
Nhìn thấy Khương Phục Tiên đi ra, tiên khí mê người, ánh mắt Trần Mục đều chuyển động theo nàng ta.
Khương Phục Tiên thấy Trần Mục thích, khóe miệng cong lên mê người, nàng ta nhướng mày cười khẽ: "Nếu đệ thích y phục nào có thể nói cho tỷ biết."
"Sư tỷ, tỷ mặc cái gì đệ cũng thích, đệ muốn nhìn tỷ mặc hỉ phục nhất."
"Cũng được thôi, nhưng mà tỷ không có hỷ phục, chờ sau này có rồi lại mặc cho đệ xem."
"Hỷ phục bình thường có thể mặc không?"
"Ai quy định thành thân mới có thể mặc?"
Trần Mục cảm thấy rất có đạo lý, chờ mong ngày vị hôn thê mặc hỉ phục, hắn dắt Khương Phục Tiên, hai người bước vào hư không đi về phương xa.
Bắc Hoang.
Trần Mục và vị hôn thê tản bộ ở cánh đồng tuyết màu bạc, mười ngón tay của bọn họ đan xen vào nhau, chậm rãi đi, Khương Phục Tiên còn ngâm nga một bài hát.
"Sư tỷ, sau khi chúng ta thành thân, tỷ dự định ở nơi nào?"
"Để tỷ nghĩ lại."
Khương Phục Tiên đang nghiêm túc suy nghĩ.
Nàng ta mỉm cười nhìn về phía Trần Mục, nói: "Đại gia tộc mặc dù rất náo nhiệt, nhưng sư tỷ càng thích an tĩnh hơn, tỷ nghĩ sau này ở nơi u tĩnh, tỷ và đệ có thể ngẫu nhiên về nhà xem một chút."
Trần Mục cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm, mỉm cười nói: "Sư tỷ, vậy sau này chúng ta sống một mình."
"Tiểu sư đệ, trước kia tỷ có nghe nói Lan Hải thích hợp để ẩn cư, nơi đó ánh mặt trời chiếu rực rỡ quanh năm, có bãi biển, có hoa quả, có hải sản."
"Bãi biển tốt."
Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Họ đi từ sáng sớm đến chiều tối.
"Sư tỷ, ở cùng một chỗ với tỷ, đệ luôn cảm giác thời gian trôi rất nhanh." Trần Mục không khỏi cảm khái.
Khương Phục Tiên thản nhiên mỉm cười, nàng ta nhìn Trần Mục: "Đệ hy vọng quay ngược thời gian lại sao?"
"Không có khả năng đâu."
Trần Mục trợn tròn mắt.
Khương Phục Tiên cười mà không nói, bỗng nhiên nhẹ giọng thở dài: "Lúc nãy Phi Yến bóp nát hồn ngọc tỷ đưa, Lăng Vân tông có việc cần tỷ trở về."
"Sư tỷ, dù sao cũng có truyền tống trận, đệ đi với tỷ, đúng lúc trở về thăm sư phụ một chút."
Trần Mục cũng muốn đến Trích Tinh Phong uống trà.
Khương Phục Tiên phất tay, Tiên Chu xuất hiện cười nói: "Chúng ta đi thôi."
"Sư tỷ, Tiên Chu thật là quen thuộc."
"Là Thái Thanh học viện mượn của tỷ."
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau cười.
Chương 356 Mối Đe Dọa Mới (1)
Tiên Chu xuất hiện ở trong núi rừng gần Hắc Thạch thành, nơi này có truyền tống trận Khương Phục Tiên bố trí, Tiên Chu có thể thông qua truyền tống trận ở nơi này trực tiếp trở về dãy núi gần Lăng Vân tông.
Cho nên sử dụng truyền tống trận cũng phải nửa ngày, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi trên Tiên Chu chơi cờ.
Khương Phục Tiên thắng là có thể hôn Trần Mục.
Trần Mục thắng là có thể hôn Khương Phục Tiên.
Bọn họ còn chưa đánh xong một ván cờ, đã trở lại dãy núi gần Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên thu hồi Tiên Chu, hai người nháy mắt đã trở lại Lăng Vân tông.
Bây giờ Khương Phục Tiên cũng có thể di chuyển trong không gian, thời điểm bọn họ trở về Lăng Vân tông cũng không có ai biết được, quảng trường tông môn treo chiến thuyền màu vàng.
"Tiểu sư đệ, tỷ đi xử lý chuyện, đệ cứ đi bận đi, chúng ta vẫn là không nên đi cùng với nhau, để tránh dẫn đến hiểu lầm." Khương Phục Tiên chớp chớp mắt.
Vị hôn thê nháy mắt vui tươi đáng yêu, Trần Mục nhịn không được muốn mỉm cười: "Sư tỷ, tỷ cứ đi bận đi, đệ về Ngạo Kiếm phong xem một chút."
Khương Phục Tiên đi tới Trưởng Lão viện.
Trần Mục trở về Ngạo Kiếm phong, nơi này có chút lộn xộn: "Xem ra chỉ có vị hôn thê mới giúp ta quét dọn được, quả nhiên Phục Tiên lão bà mới là tình yêu đích thực."
Cuồng phong xông vào Ngạo Kiếm phong, trong núi rất nhanh được quét dọn sạch sẽ, nơi này rất vắng vẻ, Trần Mục đi Trích Tinh phong thăm sư phụ.
Tô Mân vẫn như cũ, mỗi ngày trồng hoa cắt cỏ, uống trà, cuộc sống của ông ta không ngừng lặp lại, Trần Mục cung kính nói: "Sư phụ."
"Lại đây uống trà."
Tô Mân mỉm cười hiền từ.
Trần Mục thích đến Trích Tinh phong uống trà, mỗi lần uống trà đều có cảm nhận khác nhau, có thể là cảnh giới thay đổi, đối với trà và nhân sinh đều có cảm ngộ mới.
Rất lâu trước kia Tần Nghê Thường đã nói cho Trần Mục biết, sư phụ sớm đã nhìn thấu bản chất của thế giới, nhưng ông ta vẫn lạc quan sống như trước, thủ hộ Lăng Vân tông.
"Sư tôn, chiến thuyền màu vàng kia người có biết là chuyện gì xảy ra không?" Trần Mục cảm nhận được mấy cỗ dao động mạnh mẽ, mặc dù không có uy hiếp, nhưng phía sau chiếc chiến thuyền này khẳng định không đơn giản.
Tô Mân lắc đầu cười khẽ: "Ngươi có thể đi hỏi Nghê Thường, chuyện của Lăng Vân tông ta rất ít khi hỏi."
"Đợi lát nữa đi." Trần Mục tiếp tục uống trà ở Trích Tinh phong, sau đó cùng sư phụ luận đạo, cuối cùng mới đến Lạc Hà phong tìm Tần sư tỷ hỏi tình huống.
Lạc Hà phong.
Nhà gỗ trên núi.
Tần Nghê Thường đang bận rộn.
Trần Mục thấy cửa mở, lập tức đi vào trong phòng: "Sư tỷ, gần đây thế nào rồi?"
"Đương nhiên là rất bận rộn, nào thoải mái được như đệ chứ, có Khương Phục Tiên che chở đỡ đấu ba ngàn năm."
"Sư tỷ, lời này của tỷ thật là đau lòng mà."
Trần Mục cảm giác bị tổn thương, trước kia Tần Nghê Thường mặc dù hung dữ, nhưng đối với hắn rất dịu dàng, bây giờ cũng không cho hắn sắc mặt tốt, thậm chí còn mắng người.
Tần Nghê Thường nghĩ đến tiểu sư đệ của mình đi theo Khương Phục Tiên ở cùng một chỗ, làm sao còn có thể vui vẻ: "Tự mình ngồi, ta còn có việc phải bận."
Trần Mục đi đến bên cạnh Tần Nghê Thường: "Sư tỷ, nửa bình tiên dịch này cho tỷ, đừng tức giận, sau này đệ thành thân còn muốn mời tỷ đến uống rượu mừng."
Tần Nghê Thường đối với hỉ tửu không có hứng thú, ngược lại nửa bình tiên dịch này nàng ta mỉm cười nhận lấy: "Coi như đệ còn có lương tâm, còn biết có một sư tỷ."
"Nghe nói đệ giết chết Kiếm Tiên?"
"Đúng vậy."
Tần Nghê Thường trầm giọng nói: "Nhưng mà lúc tin tức này truyền đến Nam Hoang, giết chết Kiếm Tiên đã biến thành Khương Phục Tiên, nói vậy thế lực các châu khác cũng không biết là đệ giết chết Kiếm Tiên."
Đây là Liễu Mi Nhi nói cho nàng ta biết.
"..."
"Sao lại biến thành nương tử của đệ?"
Tần Nghê Thường đen mặt: "Tiểu sư đệ, đệ cố ý đến làm ta buồn nôn đúng không?"
"Không có, sư tỷ, tỷ đừng hiểu lầm." Trần Mục cười ha ha, Tần Nghê Thường biết tồn tại của hôn ước, cho nên lúc nói chuyện tương đối tùy ý, hắn cực kỳ muốn mọi người đều biết tới hôn ước.
Tần Nghê Thường hừ lạnh nói: "Nhất định là Khương Phục Tiên muốn bảo vệ đệ, cho nên mới lan truyền tin đồn, tất cả mọi người đều muốn tin Kiếm Tiên nàng ta giết."
Trần Mục nghe xong rất cảm động, thì ra vị hôn thê còn đang bảo vệ hắn, thậm chí chưa bao giờ nhắc tới, vị hôn thê như vậy quả thực quá tuyệt vời.
Tần Nghê Thường trước kia cảm thấy Khương Phục Tiên là đang lợi dụng Trần Mục, bây giờ mới hiểu được, nàng ta là đang bảo vệ Trần Mục khắp nơi, giấu tất cả mọi người bồi dưỡng vị hôn phu.
Ở trong mắt Tần Nghê Thường, Trần Mục ưu tú hoàn toàn xứng đôi với Khương Phục Tiên: "Ta nhớ hôn ước chỉ có hai mươi năm, hai người định khi nào thành thân?"
"Khương sư tỷ rất hài lòng với đệ, quyết định kéo dài hôn ước, sư tỷ tỷ có muốn xem một chút không."
"Không xem, nếu còn chưa thành thân thì gọi là nương tử cái gì, vô cùng ngứa ngáy."
Tần Nghê Thường cảm giác Trần Mục là cố ý, luôn cảm giác sẽ bị sư tỷ và sư đệ tức chết.
"Sư tỷ, tỷ có biết Khương sư tỷ có đặc biệt thích thứ gì không, đệ muốn tặng nàng ta."
"Nàng ta thích đệ."
"Đệ không phải là..."
Trần Mục cạn lời, không tiếp tục đề tài này, hai người bọn họ không thân thiết, hỏi nàng ta cũng là vô ích, còn không bằng đi hỏi Triệu Phi Yến.
"Sư tỷ, chiến thuyền màu vàng kia là có ra chuyện gì?"
"Bọn họ đến từ Đông Thắng đảo."
Vẻ mặt của Tần Nghê Thường nghiêm túc nói: "Đó là sứ giả từ Đông Thắng đảo phái tới, bọn họ được Tiên giới chỉ thị, muốn giám định thân phận của Khương Phục Tiên."
Trần Mục khẽ nhíu mày, hắn căn cứ vào bản đồ trong thức hải tìm kiếm, phát hiện Đông Thắng đảo nằm sâu trong Lan Hải, nơi đó cách Hoang Châu rất xa.
Tần Nghê Thường lo lắng nói: "Thế lực Tiên giới không cách nào trực tiếp hàng lâm, lại có thể gián tiếp ảnh hưởng đến Hoang Châu, Đông Thắng đảo có Tiên tồn tại, nếu Khương Phục Tiên không đồng ý có thể bộc phát đại chiến, đến lúc đó có thể thu hút đến lượng lớn thế lực Tiên giới."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Sư tỷ, có ta ở đây, còn có Khương sư tỷ cùng sư phụ, sợ cái gì! ”
Chương 357 Mối Đe Dọa Mới (2)
"Hy vọng là như thế." Tần Nghê Thường cười khổ, sau đó trầm giọng nói: "Bọn họ yêu cầu Khương Phục Tiên đến Đông Thắng đảo, nơi đó có thể kiểm tra xem nàng ta có phải là Ma Thần chuyển thế không, nếu như không phải sứ giả Đông Thắng đảo nói thế lực Tiên giới sẽ không nhằm vào Lăng Vân tông chúng ta nữa."
"Chỉ sợ là cạm bẫy."
Trần Mục cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.
Tần Nghê Thường khẽ lắc đầu: "Việc này chúng ta không thể làm chủ, Khương Phục Tiên có đi Đông Thắng đảo hay không còn phải do nàng ta quyết định."
Trần Mục đương nhiên không muốn vị hôn thê mạo hiểm, Tần Nghê Thường bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu thật sự là đối địch với tất cả thế lực Tiên giới, vậy cuộc sống sau này của chúng ta cũng không dễ chịu, năm nay tiểu bối báo danh tham gia khảo hạch nhập môn không bằng những năm trước, đặc biệt là các thiên kiêu."
Lăng Vân tông gần đây nổi tiếng nhất, nhưng tin tức trêu chọc thế lực Tiên giới truyền ra, tất cả mọi người đều không dám gia nhập Lăng Vân tông.
Trần Mục cười nói: "Như vậy còn có thể tiết kiệm tài nguyên, bồi dưỡng càng nhiều tiểu bối ưu tú hơn."
Tần Nghê Thường cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy, mấy năm gần đây, tiểu bối Kiếm Vương trong Lăng Vân tông càng ngày càng nhiều, tiểu bối Kiếm Hoàng cũng có rất nhiều, thậm chí ngay cả Kiếm Thánh cũng gia tăng mấy vị.
Lăng Vân tông đã là tông môn mạnh nhất Hoang Châu.
Trần Mục trở lại Lăng Vân phong chờ Khương Phục Tiên.
Sắp đến giữa trưa, Khương Phục Tiên gặp xong sứ giả Đông Thắng đảo, thái độ của bọn họ rất tốt, nơi đó có viễn cổ tiên thạch, có thể chiếu qua người, muốn mời Khương Phục Tiên đi xem một chút.
Trần Mục nhìn thấy vị hôn thê trở về: "Sư tỷ, tỷ có đi Đông Thắng đảo không?"
Khương Phục Tiên biết, nhất định là tần Nghê Thường tiết lộ tin tức: "Sang năm tỷ sẽ đi Đông Thắng đảo."
Trần Mục trầm giọng nói: "Sư tỷ, nếu như là cạm bẫy thì làm sao bây giờ, tỷ không thể đi được."
Khương Phục Tiên lắc đầu: "Tay chân của thế lực Tiên giới còn nhiều hơn so với tỷ nghĩ, nếu như không đi, tỷ sợ Lăng Vân tông sẽ gặp phiền toái lớn, bọn họ dám đùa giỡn quỷ kế, tỷ sẽ để cho bọn họ trả giá đắt."
"Nhưng nếu lỡ như..."
"Nếu như tỷ là Ma Thần chuyển thế, đệ còn có thể yêu tỷ không?" Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục.
"Đương nhiên là yêu."
Trần Mục không chút do dự.
Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Tỷ không phải ma thần, sư tỷ còn muốn sống những ngày tháng sau này với đệ."
Trần Mục đưa tay ôm lấy Khương Phục Tiên.
Hai người vừa mới ôm nhau, Khương Phục Tiên đã nhíu mày: "Mau buông tay, Phi Yến tới rồi."
"Được rồi." Trần Mục ngược lại không ngại, Khương Phục Tiên cảm thấy tổn hại uy nghiêm.
Triệu Phi Yến đi tới Lăng Vân phong, nhìn thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên, tươi cười ngọt ngào: "Sư phụ."
"Tiểu sư thúc, ngươi cũng ở đây à?"
"Đúng vậy, vừa rồi đang cùng sư phụ của ngươi thảo luận tu hành." Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Triệu Phi Yến yếu ớt nói: "Sư phụ, người có thể cho con nghỉ ngơi một thời gian không."
"Có thể."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Nàng ta cực kỳ sủng ái Triệu Phi Yến, để cho nàng ta vào Lăng Vân các chính là muốn bồi dưỡng nàng ta.
Triệu Phi Yến xoay người hỏi: "Tiểu sư thúc, ta có thể đến Hắc Thạch thành chơi hai ngày không?"
"Con đến Hắc Thạch thành làm gì?" Trần Mục còn chưa mở miệng, Khương Phục Tiên đã hỏi trước.
Triệu Phi Yến cười nói: "Tiểu sư thúc trước kia mời con đến Trần gia ăn tết, sắp qua năm mới rồi, muốn đến Trần gia chơi một chút, thuận tiện có rượu uống."
"Ta nói thế bao giờ?"
Vẻ mặt của Trần Mục nghi hoặc, cẩn thận suy ngẫm lại, hình như nhiều năm trước đúng thật là có mời Triệu Phi Yến.
Triệu Phi Yến đi tới bên cạnh Khương Phục Tiên, nũng nịu nói: "Sư phụ, con nhớ rõ tiểu sư thúc đã nói cũng muốn người đi Trần gia ăn tết, không bằng chúng ta cùng đi Trần gia chơi hai ngày, được không?"
Trần Mục lắc đầu, nghĩ thầm đồ đệ của Mộc Lưu Huỳnh hiểu chuyện như vậy, sao Triệu Phi Yến lại không hiểu chuyện, vậy mà lại muốn làm bóng đèn.
Trần Mục nghiêm túc nói: "Phi Yến, dù sao thì ngươi vẫn là Bát phẩm Kiếm Hoàng, ta cũng là Bát phẩm Kiếm Thánh, ngươi phải tu luyện cho tốt, không thể ham chơi, chờ đến khi ngươi lên Kiếm Thánh lại đến Trần gia chơi đi."
"Trần sư thúc."
"Sư phụ, người xem tiểu sư thúc thật là quá đáng."
Khương Phục Tiên cũng nghiêm túc nói: "Tiểu sư thúc của con nói rất đúng, vi sư cho con kế thừa vị trí tông chủ, con cảm thấy chút thực lực này có thể phục chúng sao?"
"Không thể."
Triệu Phi Yến xấu hổ cúi đầu.
Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Có thể trong mười năm nữa vi sư sẽ truyền vị trí tông chủ lại cho con, tu luyện cho tốt, tranh thủ sớm ngày trở thành Kiếm Thánh."
Trần Mục cũng lấy nửa viên tiên thạch ra: "Phi Yến, ngươi cầm lấy, tu luyện cho tốt."
Hai người ngươi một câu ta một câu.
Triệu Phi Yến cúi đầu, không còn ý định ra ngoài chơi nữa, lập tức trở về bế quan tu luyện, Khương Phục Tiên và Trần Mục nắm tay rời khỏi Lăng Vân phong.
Hư không.
Trên thuyền tiên.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đang đánh cờ.
"Sư tỷ, lúc nào tỷ đi Đông Thắng đảo, nhớ phải thông báo cho đệ, đệ đi cùng tỷ."
Trần Mục có sức mạnh sánh ngang với Kiếm Tiên.
Khương Phục Tiên biết vị hôn phu lo lắng, cười tươi như hoa, giọng nói dịu dàng: "Được, đến lúc đó chúng ta có thể chơi mấy ngày bên bờ Lan Hải."
"Chủ ý này không tồi."
"Muốn nhìn sư tỷ mặc đồ bơi."
"Đồ bơi? Đó cũng là y phục?"
Khương Phục Tiên vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
"Đúng vậy, quần áo mặc lúc bơi."
Mặc dù thế giới này không có, nhưng trong hệ thống thương thành của Trần Mục có thể đổi được, hắn nhếch miệng cười ngây ngô: "Sư tỷ, đến lúc đó đệ tặng cho tỷ hai bộ."
"Được."
Khương Phục Tiên rất mong chờ.
Trần Mục mắt thấy phải về Hắc Thạch thành, ván cờ này còn chưa kết thúc, thắng liền có thể hôn vị hôn thê, hắn vốn định nắm giữ quyền chủ động, hiện tại thời gian không đủ chỉ có thể nhận thua: "Sư tỷ, đệ nhận thua."
Khương Phục Tiên nhướng mày, đôi mắt đẹp ẩn chứa ý cười, nàng ta biết vị hôn phu là cố ý thua.
"Có chơi có chịu, sư tỷ, tỷ tới đi."
"Sang năm lại hôn đệ."
Trần Mục cố ý thua, Khương Phục Tiên cố ý không hôn, xem sau này hắn còn dám dở thói khôn vặt không.
Chương 358 Cùng Đón Năm Mới Với Vị Hôn Thê (1)
"Còn có hai ngày nữa là sang năm mới, gần đến giao thừa, chúng ta có thể hôn từ nay năm sang đến năm sau."
"Cốc..."
Khương Phục Tiên đột nhiên túm lấy quân cờ ở bên cạnh, ném về phía Trần Mục, người sau ôm mặt: "Sư tỷ, đệ đùa thôi, đừng coi là thật."
"Ta cũng không có tức giận."
Khương Phục Tiên chẳng qua là cảm thấy buồn cười.
Bọn họ trở lại Hắc Thạch thành, họp thường năm đã tới gần, trong thành giăng đèn kết hoa, bầu không khí náo nhiệt vui sướng tưng bừng, Trần gia cũng là rực rỡ náo nhiệt.
Cuối năm tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, Thuận Phong tiêu cục tạm dừng buôn bán, tiểu bối Trần gia nghênh đón kỳ nghỉ ngắn ngủi, Bạch Thanh Hoan cũng trở về Huyền Kiếm tông.
Buổi chiều về đến nhà.
Khương Phục Tiên dạy Trần Mục đánh đàn.
Ban đêm Trần Mục đánh đàn trong đình viện, Khương Phục Tiên thay một thân váy đen, dáng người đầy đặn, đường cong kiêu ngạo,, eo nhỏ chân thon, dáng múa uyển chuyển.
Tiếng cầm lượn lờ, váy múa đung đưa.
Đôi chân ngọc thon dài mảnh khảnh kia của Khương Phục Tiên được quấn quanh bởi tơ tằm đen, mị lực cực kỳ, Trần Mục nhìn vị hôn thê nhảy múa, cảm giác có thể sống lâu thêm hai mươi năm.
Trần Mục học bao nhiêu ca khúc, Khương Phục Tiên liền nhảy bấy nhiêu điệu múa, hôm nay hắn học được rất nhiều ca khúc, vị hôn thê liên tục nhảy múa rất nhiều điệu trong đêm.
Sau khi múa xong đã là đêm khuya, Khương Phục Tiên ngồi đối diện với Trần Mục uống trà nghỉ ngơi, đối với nàng ta mà nói, liên tục múa nửa tháng cũng sẽ không mệt.
Trần Mục đi tới phía sau vị hôn thê mỉm cười mở miệng: "Sư tỷ, đệ xoa bóp cho tỷ nhé."
Khương Phục Tiên cười gật đầu.
Trần Mục dịu dàng bóp vai cho vị hôn thê.
Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, tiểu phu quân rất hiểu chuyện, những gì nàng ta bỏ ra đều đáng giá.
Ban đêm bọn họ trở về phòng tu luyện, Khương Phục Tiên nằm trong lòng ngực vị hôn phu, ánh bạc bao phủ, tu vi của Trần Mục nhanh chóng tăng lên.
Có điều Bát phẩm Kiếm Thánh đỉnh phong là một cái bờ, muốn đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Thánh, nhất định phải tránh thoát được gông xiềng của đạo thứ tám, cái này cần có lượng lớn tài nguyên cùng thời gian, may mà có vị hôn thê trợ giúp, Trần Mục cảm thấy muốn đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Thánh chỉ cần nửa năm.
Đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Thánh đỉnh phong, chắc hẳn là trong vòng ba năm rưỡi liền có thể đạt thành, nếu như có kỳ ngộ có lẽ thời gian còn sẽ rút ngắn hơn.
Hôm sau, giữa trưa.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ngủ đến lúc tự tỉnh.
Trải qua một đêm vất vả tu luyện, kim sắc bản mệnh kiếm của Trần Mục đã đạt tới tám trăm chín mươi trượng.
Hai người tới nhà bếp.
Khương Phục Tiên và Trần Mục đang làm bánh ngọt.
Bọn họ chuẩn bị lễ vật mừng năm mới, dùng phương thức làm bánh ngọt thường ngày nhất, làm mười mấy loại vị bánh ngọt, có bánh mật nghìn tầng, tơ vàng sầu riêng xốp giòn, bánh hoa quế, vân vân,... Tất nhiên là hai người bọn họ ăn không hết, phần lớn là chuẩn bị cho tiểu bối của Trần gia.
"Tiểu sư đệ, nếm thử hoa đào xốp giòn ta vừa làm xong đi, xem thử mùi vị thế nào?"
"Đệ nếm xem."
Trần Mục một miếng nuốt hết.
"Ăn chậm thôi."
Khương Phục Tiên mỉm cười nhắc nhở.
Trần Mục giơ ngón tay cái lên: "Ừm, mùi vị rất thơm, có hương hoa, có vị ngọt của đường quả, mặt ngoài rất giòn, bên trong mềm nhuyễn, ăn rất ngon."
"Vậy thì tốt."
Khương Phục Tiên bắt đầu để hoa đào xốp giòn vào trong hộp, Trần Mục thấy vị hôn thê còn chưa ăn, hắn cầm lấy một miếng hoa đào xốp giòn: "Sư tỷ, đệ đút cho tỷ."
Khương Phục Tiên há miệng nhỏ ra, nàng ta ăn rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm, Trần Mục nhìn thấy nàng ta ăn hết, sau đó cầm tơ vàng sầu riêng xốp giòn lên.
"Đủ rồi."
"Sư tỷ, ăn một miếng nữa đi."
Khương Phục Tiên cắn một miếng, sau đó Trần Mục ăn hết phần còn lại: "Mùi vị thật sự không tệ."
Những phần bánh còn lại Khương Phục Tiên đều dùng hộp để đựng, đây là chuẩn bị cho đám người Trần Dĩnh, tiểu bối Trần gia thích ăn bánh ngọt nàng ta làm nhất.
Nàng ta vốn định làm y phục tặng cho già trẻ Trần gia, Trần Mục không đồng ý, ngón tay của vị hôn thê dùng để thiêu thùa may vá hắn không nỡ.
Làm xong bánh ngọt, Trần Mục và Khương Phục Tiên đến trong đình viện, hoa đăng chuẩn bị thả lúc đón năm mới tương tự với đèn Khổng Minh, có thể dùng để cầu phúc.
Trần Mục đang làm hoa đăng.
Khương Phục Tiên đang viết chữ, những mảnh giấy cầu phúc này đều có thể theo hoa đăng bay lên trên trời.
Trần Mục làm xong hoa đăng, nhìn mảnh giấy mà Khương Phục Tiên viết, tất cả lời cầu nguyện của vị hôn thê đều là hi vọng hắn có thể bình an, có thể vô lo vô nghĩ.
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
Khương Phục Tiên chớp đôi mắt xinh đẹp.
Trần Mục cười cầm bút lên, hắn viết rất nhiều tờ giấy, hi vọng vị hôn thê mỗi ngày đều vui vẻ, hi vọng trên dưới Trần gia đều có thể bình an.
Hai tay Khương Phục Tiên chống bên má, nàng ta thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Trần Mục.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta mang theo niềm yêu thích, đây là lần đầu tiên hai người cùng đón năm mới với nhau, rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Chuẩn bị xong hoa đăng Trần Mục nghiêm túc nói: "Sư tỷ, tối nay Trần gia ăn bữa cơm đoàn viên, hay là tỷ cũng tới đi, tạo bất ngờ cho mọi người."
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, uyển chuyển nói: "Về sau có cơ hội, hiện tại còn quá sớm."
Trần Mục không có ép buộc nàng ta: "Sư tỷ, đợi lát nữa đệ để Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đến ở cạnh tỷ."
"Đệ ở cạnh người nhà đi."
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ.
Trần Mục mang theo hộp bánh ngọt rời khỏi viện tử.
Bên trong tổ trạch, náo nhiệt vô cùng, Đường Uyển và Từ Yến ở nhà bếp chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, Trần Hi và Yến Lang Nguyệt đang giúp đỡ, nha hoàn Trần gia về quê đón năm mới, các nàng bận bịu quên cả trời đất.
Đám người Trần Thiên Nam đang trò chuyện ở trong đình viện.
Trần Dao múa kiếm ở trong sân, Trần Hãn nhìn chằm chằm kiếm phổ trong tay, Trần Dĩnh cùng Tiểu Thất đang mặc quần áo cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, hai người bọn họ chơi rất vui vẻ, nhưng biểu cảm của hai con mèo lại là đời này không còn gì lưu luyến nữa.
Trần Mục đến đình viện, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới bên người chủ nhân.
Chương 359 Cùng Đón Năm Mới Với Vị Hôn Thê (2)
"Hai ngươi quay về viện của ta đi."
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch biến mất trong nháy mắt.
"Ca ca."
Trần Dĩnh cười gọi.
Tiểu Thất cũng thích ôm bắp đùi của Trần Mục, trông đợi nói: "Ca ca, ta muốn ăn linh dược."
Sức mạnh của hai người bọn họ rất lớn, nếu như không phải Trần Mục có nhục thân siêu phàm, thì sẽ bị các nàng ôm lấy đi không nổi: "Chỗ này của ca ca có bánh ngọt do Phục Tiên tỷ tỷ làm, linh dược nào có ngon bằng bánh ngọt."
Trần Mục mỉm cười lấy hộp bánh ngọt ra.
Trần Dĩnh cười vỗ tay.
Ngay cả Trần Dao cũng buông kiếm xuống.
Tiểu Thất cũng tò mò nhìn qua.
Có rất nhiều bánh ngọt, hoàn toàn đủ cho bọn họ ăn, Trần Thiên Nam và Trần Nghiêm đều ăn bánh ngọt, tất cả mọi người đều khen ngợi Khương Phục Tiên, tán thưởng tài nấu nướng của nàng ta.
Khương Phục Tiên ở trong viện tử cách đó không xa, tất nhiên có thể nghe được lời trò chuyện của bọn họ, khuôn mặt không khỏi phiếm hồng, lúc chém giết Kiếm Tiên không kích động như bây giờ.
"Oa, ăn ngon thật."
"Sao ta cảm giác vẫn còn nóng nhỉ."
Trần Dĩnh ăn tơ vàng sầu riêng xốp giòn: "Phục Tiên tỷ tỷ thật xinh đẹp, lần trước tiếc quá, không thể chào hỏi tỷ ấy, thật muốn ôm Phục Tiên tỷ tỷ."
Trong mắt Trần Dao lóe lên ánh sáng: "Sau này muội cũng muốn trở thành sự tồn tại giống như Phục Tiên tỷ tỷ."
Trần Hãn hiếu kỳ nói: "Tam ca, Phục Tiên tỷ tỷ có gả đến Trần gia giống như Tạ Nhã tỷ tỷ không?"
"Đúng vậy, ca ca, ca phải mau chóng cưới Phục Tiên tỷ tỷ về nhà, như thế thì lúc nào muội cũng có thể ăn bánh ngọt tỷ ấy làm." Mặt mày Trần Dĩnh tràn đầy biểu cảm trông đợi.
Trần Mục không khỏi cười to: "Ca ca hiện tại một lòng luyện kiếm, chờ sau này đăng lâm tuyệt đỉnh lại suy nghĩ thêm."
Trần Hãn xúc động khích lệ, chân thành nói: "Tam ca, đệ muốn học tập theo ca."
Trần Mục vỗ vỗ bả vai Trần Hãn.
Lúc sau Trần Hạo và Tạ Nhã trở về Trần gia.
Bọn họ mang theo rất nhiều đặc sản của Huyền Kiếm tông.
Huynh đệ tỷ muội Trần gia tề tụ, Tạ Nhã chủ động đến nhà bếp giúp đỡ, hiện tại nàng ta coi bản thân mình là một phần tử của Trần gia, hiền lành dịu dàng, Từ Yến thường xuyên khen nàng ta ở trước mặt Đường Uyển.
"Nhã Nhã, ngươi và Hạo Nhi chuẩn bị lúc nào có con?" Từ Yến nhân cơ hội hỏi thăm.
Tạ Nhã đang rửa rau, đột nhiên nàng ta cứng đờ đỏ mặt trả lời: "Nương, bọn ta bận việc tu luyện, không có thời gian sinh con."
Từ Yến nhiệt tình nói: "Các ngươi có thể sinh con, ta đến chăm, các ngươi chỉ cần tu luyện."
Tạ Nhã không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể ừm một tiếng, Từ Yến cho là nàng ta đồng ý, cười không khép miệng lại được, Trần Hi và Yến Lang Nguyệt cũng cười theo ra tiếng.
Từ Yến trừng Trần Hi: "Con gái lớn, ngươi còn không biết xấu hổ mà cười, Tiết thẩm giới thiệu cho ta, Hành Châu thành có một thanh niên gọi là Nguyên Khúc rất không tệ, trông đẹp mắt, đọc đủ thứ thi thư, qua năm mới xong đi xem thử xem."
"Nương, ta không muốn gả ra ngoài."
Trần Hi bĩu môi, ngước đầu cao ngạo.
Từ Yến vội vàng giải thích nói: "Không có bảo ngươi gả đi, gia cảnh của Nguyên Khúc kia không tốt, nếu như ngươi vừa mắt có thể để hắn đến Trần gia ở rể."
"..."
Trần Hi hết đường lý sự, nam nhân mà nàng ta thích sao có thể ăn bám, có thể so ra kém Tiểu Mục nhưng cũng không thể kém quá xa.
Trong phòng bếp, trong đình viện đều rất náo nhiệt, Khương Phục Tiên thích bầu không khí như thế này.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến bên người Khương Phục Tiên, hai bọn nó ngoan ngoãn ở bên cạnh nữ chủ nhân, biết được theo ai mới có tương lai sáng lạn.
Ban đêm.
Mọi người liên hoan tại tổ trạch.
Họp thường niên của Trần gia càng ngày càng náo nhiệt, Trần Mục đã trưởng thành, Trần Hạo cũng đã lập gia đình, còn lại tiểu bối cũng đang dần dần lớn lên, nháy mắt Trần gia phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong mắt Trần Thiên Nam hiện ra ánh lệ, trong mắt toàn là niềm vui sướng, nhìn Trần gia náo nhiệt rộn ràng, vẻ tự hào hiện rõ trên mặt.
Đêm giao thừa tràn ngập tiếng nói tiếng cười.
Hết bữa Trần Thiên Nam cùng đám người Trần Nghiêm ở trong đình viện tiếp tục nói chuyện phiếm, Trần Mục để bọn tiểu bối ra đường chơi, Trần Dĩnh thích nhất là vào thành đốt pháo, đám tiểu bối rất nhanh đều đi ra ngoài, thực lực của bọn họ rất mạnh, đám người Trần Thiên Nam xưa nay đều không lo lắng.
Trần Mục trở về ở bên vị hôn thê.
Đôi mắt Khương Phục Tiên ngưng lại, nghiêm túc nói: "Tiểu sư đệ, sao lại không ở bên người nhà nhiều hơn?"
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười: "Sư tỷ, Dĩnh Dĩnh các nàng đã trưởng thành, hiện tại cũng không bám đệ, chúng ta ra ngoài thành thả hoa đăng."
"Đi thôi."
Khương Phục Tiên chậm rãi đứng dậy.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bị để lại trong viện tử, hai bọn nó nhanh chóng chạy đến nơi khác đùa giỡn.
Bên vách núi cao nhất bên ngoài Hắc Thạch thành, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi trên chăn lông mềm mại.
Ở nơi này có thể nhìn thấy Hắc Thạch thành đèn đuốc sáng ngời, nơi này phồn hoa hơn trước kia, đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng lại có đốt pháo.
Ngẫu nhiên có hoa đăng bay tới bầu trời đêm.
Trần Mục ôm vòng eo nhỏ nhắn của vị hôn thê, đỉnh núi rất yên tĩnh, bọn họ nhìn thành thị náo nhiệt, gió đêm thổi qua hai người giống như tình lữ yêu nhau tha thiết.
Lúc tiếng chuông gõ sang năm mới vang lên, pháo đốt cùng kêu, pháo hoa nở rộ, vô số hỏa đăng được thắp lên.
Bên trong Hắc Thạch thành rất náo nhiệt, Trần Mục và Khương Phục Tiên ở ngoài thành cùng thắp hoa đăng, hoa đăng xinh đẹp mang theo tâm nguyện của bọn họ bay lên bầu trời.
Nhìn hoa đăng càng bay càng cao, Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau mỉm cười, hai người đều ôm lấy đối phương, trong mắt chỉ có nhau, bọn họ không ngừng tới gần nhau.
Rạng sáng.
Bắt đầu một năm mới.
Hai người ôm hôn trên đỉnh núi.
Sau lưng bọn họ là Hắc Thạch thành sáng như ban ngày, pháo hoa chói lọi, hoa đăng đủ mọi màu sắc bay lên, trong thành tiếng nói tiếng cười vang dội.
Thời điểm trời tối người im.
Khương Phục Tiên tựa sát vào bả vai vị hôn phu, thỉnh thoảng lại trộm hôn cổ Trần Mục, nàng ta còn muốn gọi phu quân, chẳng qua là xấu hổ không gọi ra.
Ở trong mắt nàng ta đây vẫn là tiểu phu quân.
Chương 360 Khư Uyên Lan Hải (1)
Trần Mục ôm vị hôn thê, bàn tay ấm áp của hắn khẽ vuốt phía sau lưng Khương Phục Tiên, mái tóc bạc mềm mượt kia sờ rất dễ chịu.
"Sư tỷ, đệ thích tỷ."
"Tiểu sư đệ, sư tỷ cũng thích đệ."
Dáng vẻ của Khương Phục Tiên như là chim non nép vào người, mặc cho ai nhìn thấy cũng đều kinh ngạc tới rớt cằm, nếu như Triệu Phi Yến ở chỗ này chắc chắn sẽ tự tát bản thân hai cái.
Trần Mục ngậm lấy vành tai của vị hôn thê, sau đó ôm thật chặt nữ nhân mạnh nhất nhân gian, cơ thể Khương Phục Tiên mềm mại như nhũn ra, hoàn toàn không có chống cự.
Chỉ cần Trần Mục không đụng vào cấm kỵ, hôn những nơi từ cổ trở lên, Khương Phục Tiên đều cho phép.
Hai người ôm nhau đứng đến hừng đông, bình minh nhô lên ráng đỏ đầy trời, Trần Mục nhìn tiên nhan tuyệt mỹ của vị hôn thê, trong mắt tràn đầy vui vẻ, âm thanh dịu dàng nói: "Sư tỷ, chúng ta trở về đi."
"Sư tỷ trở về làm chè trôi nước cho đệ."
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
Chụt ~
Trần Mục hôn lên mặt nàng ta.
Khương Phục Tiên mỉm cười nhướng mày.
Hai người vừa trở lại Trần gia làm chè trôi nước, Trần Dĩnh liền chạy tới đình viện, lanh lảnh gọi: "Ca ca, nương bảo ca đi qua ăn chè trôi nước."
Trần Mục mỉm cười nhìn về phía vị hôn thê, có chút xấu hổ, trịnh trọng nói: "Sư tỷ, tỷ tiếp tục làm chè trôi nước, chờ một lát nữa đệ trở về ăn đồ tỷ làm."
"Không cần phải gấp, đệ cứ ăn từ từ, chỗ này của ta còn phải làm rất lâu." Khương Phục Tiên còn đang chuẩn bị nguyên liệu nhồi vào trong chè trôi nước, bất luận là làm cái gì nàng ta đều làm rất tỉ mỉ.
Trần Mục tới đình viện của phụ mẫu.
Chè trôi nước hôm nay chủ yếu là do Đường Uyển và Yến Lang Nguyệt phụ trách làm cho mọi người, Trần Dĩnh và Trần Dao cũng đều có tham gia, cả quá trình Tiểu Thất đều vây xem, hai cha con Trần Nghiêm cùng Trần Mục thì phụ trách ăn.
"Nghĩa mẫu, ta còn muốn nữa."
Tiểu Thất trông nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng sức ăn lại nhiều ngang Trần Dĩnh, hai người bọn họ ăn hết chén này đến chén khác, Đường Uyển vô cùng vui vẻ, nụ cười hòa ái nói: "Trong nồi vẫn còn có rất nhiều, các ngươi muốn ăn bao nhiêu làm bấy nhiêu."
Trần Mục ăn liền hai bát, sau đó đứng dậy: "Nương, ta mang một bát trở về ăn."
"Được, mang nhiều chút."
Đường Uyển mau chóng tìm cái chén lớn cho Trần Mục.
Trong lòng bà ta biết rõ, khẳng định là Khương Phục Tiên đang ở trong viện của Trần Mục, không phải vậy thì Trần Mục không có khả năng sẽ mang chè trôi nước trở về ăn.
Mặc dù chưa từng gặp con dâu, Khương Phục Tiên ưu tú người đời đều biết, Trần Mục có thể có thực lực như hiện tại, cũng không thể không nhắc tới sự giúp đỡ của Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên cũng thường xuyên tặng quà cho Trần gia, tuy không trân quý bằng đồ Tần Nghê Thường tặng, nhưng tuyệt đối dụng tâm, tất cả mọi người có thể cảm nhận được tâm ý của nàng ta.
Đường Uyển vô cùng thích Khương Phục Tiên.
Bà ta tự mình làm một chén chè trôi nước cho con dâu.
Trần Mục bưng chè trôi nước mẫu thân làm trở về.
Khương Phục Tiên đang ở trong phòng bếp nấu chè trôi nước, Trần Mục nở nụ cười rực rỡ: "Sư tỷ, tỷ đến ăn chè trôi nước đi, chè trôi nước trong nồi đệ trông cho."
"Bá mẫu biết ta ở chỗ này?" Khương Phục Tiên bưng chén lên, nàng ta có chút xấu hổ, rõ ràng đã đến Trần gia nhiều lần, nhưng lại không có thăm hỏi bọn họ.
Trần Mục lắc đầu: "Hẳn là không biết, nếu như sư tỷ đi gặp bọn họ, chắc chắn là bọn họ sẽ rất vui mừng."
Khương Phục Tiên cười nhàn nhạt, nàng ta ăn chè trôi nước do mẫu thân Trần Mục làm, nhỏ giọng nói: "Bây giờ còn chưa phải lúc, chờ tới khi sư tỷ không còn là tông chủ của Lăng Vân tông nữa, ta liền theo đệ về Trần gia, thăm hỏi bá phụ bá mẫu, thăm hỏi trưởng bối Trần gia."
Trần Mục hi vọng Triệu Phi Yến có thể cố gắng gấp bội, như vậy thì vị hôn thê liền có thể về hưu sớm một chút, mặc dù bình thường Khương Phục Tiên cũng không quản chuyện của Lăng Vân tông nhưng thân phận tông chủ này chung quy vẫn có sự trói buộc.
Chè trôi nước trong nồi cũng đã nấu xong.
Trần Mục và vị hôn thê ngồi trong đình viện ăn chè trôi nước, hai người cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Đầu năm chúng ta có thể đến Lan Hải chơi hai ngày, sau đó đến Đông Thắng đảo xử lý công việc, tiểu sư đệ, đệ thấy thế nào?"
"Được, chờ lần này trở về, đệ sẽ dốc toàn lực xông kích Cửu phẩm Kiếm Thánh." Ánh mắt Trần Mục kiên định.
Khương Phục Tiên cười tủm tỉm gật đầu: "Chờ lần này trở về, sư tỷ giúp đệ đột phá Cửu phẩm Kiếm Thánh."
Trần Mục giương miệng cười ngây ngốc, Khương Phục Tiên nguyện ý trợ giúp hắn đột phá, rõ ràng là cho không, vì hạnh phúc của vị hôn thê phải tranh thủ sớm ngày đột phá.
Năm mới vừa qua chưa đến hai ngày, Trần Mục và Khương Phục Tiên liền khởi hành đi đến Lan Hải.
Hai người ngồi xếp bằng tu luyện trên thuyền tiên, nơi này dù sao cũng không phải gian phòng, không tiện tu luyện.
Thời gian hai ngày.
Thuyền tiên đến gần Lan Hải.
Vùng cực nam Nam Hoang ít ai lui tới, nơi này có rừng rậm nguyên thủy rộng lớn, yêu thú đông đảo, ánh sáng mặt trời, bãi cát, sóng biển, không thiếu gì cả.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng trên thuyền tiên.
Bọn họ nhìn hải dương xanh biếc mênh mông, khí hậu ở nơi này so với Bắc Hoang dễ chịu hơn rất nhiều, có điều số lượng yêu thú ở nơi này cũng rất nhiều, tu hành giả bình thường cũng không dám đặt chân tới nơi đây.
Trần Mục và Khương Phục Tiên tất nhiên không bị ảnh hưởng.
Khương Phục Tiên mặc váy áo màu trắng có dây đeo mát mẻ, vừa dài đến mắt cá chân.
Bây giờ nàng ta mặc quần áo càng ngày càng tùy tiện, rất ít khi mặc loại váy dài tuyết sắc đoan trang kia.
"Tiểu sư đệ, bên ngoài Vạn Tượng đại lục còn có rất nhiều nơi thần bí, Linh Sơn Tiên Cảnh tránh đời không hiện, nơi sâu ở Đông Thắng Lan Hải có nhiều hòn đảo chốn bồng lai, treo lơ lửng giữa trời ở chỗ phi thăng, trong đó khả năng có tiên tồn tại, thậm chí là Kiếm Tiên sống!"
Khương Phục Tiên nhắc nhở Trần Mục.
Trần Mục chỉ biết là nơi sâu trong Lan Hải có tiên đảo, có lẽ có tiên tồn tại, trên bản đồ có đánh dấu chỗ sâu trong Lan Hải, có điều khu vực ấy còn tồn tại lượng lớn các hòn đảo chưa được biết đến, vô cùng thần bí.
Chương 355: Hôn Ước Mới (2)
"Sư tỷ, đệ thích tỷ, ở trong lòng đệ chỉ cần không phải làm chuyện xấu đệ đều đồng ý với sư tỷ." Trần Mục thâm tình nhìn Khương Phục Tiên.
"Đệ cảm thấy sư tỷ là Ma Thần?"
"Đương nhiên không có, sư tỷ là nữ thần đẹp nhất, tâm địa thiện lương, là Đấng Cứu Thế."
Mặt mày Khương Phục Tiên hớn hở, nàng ta ôm Trần Mục vào trong ngực: "Sư tỷ vĩnh viễn bảo vệ đệ."
Đầu Trần Mục vùi trong nơi mềm mại, hương thơm quanh quẩn, hắn không mất đi lý trí: "Sư tỷ, chúng ta nên hoàn thành hôn ước trước đi."
Hôn ước vẫn chưa hoàn tất trong lòng Trần Mục không yên tâm.
Khương Phục Tiên bị Trần Mục nhắc nhở, hôn ước còn chưa có hiệu lực, nàng ta cầm lấy Băng Hồn, cắt ngón tay lần nữa, sau đó ký tên vào hôn ước.
Trần Mục cũng dùng Băng Hồn cắt đứt ngón tay, bọn họ đồng thời họa phát trên hôn ước.
Đột nhiên có một đạo huyết quang phóng lên trời, cũng may đêm khuya vắng vẻ, cho dù có người chú ý tới, cũng không biết bọn họ đang ký kết hôn ước.
Dù sao không có hôn ước của ai còn có thể dẫn đến động tĩnh như vậy, rất nhanh huyết quang đã biến mất, hôn ước mới xuất hiện trước mặt hai người.
Khương Phục Tiên nhìn vào tinh không: "Không nghĩ tới chúng ta đính hôn cũng có thể có được chứng kiến của ông trời."
Trần Mục có chút tò mò: "Sư tỷ, hôn ước chỉ có một phần, để cho ai giữ đây?"
"Khế ước có hiệu lực, Thiên Đạo biết được, hôn ước cho đệ cất giữ." Khương Phục Tiên giao hôn ước cho Trần Mục.
Trần Mục thu hồi hôn ước, phần hôn ước này trân quý hơn hệ thống cho, là hai người tự nguyện, ông trời cho cơ hội, bọn họ nắm chắc.
Tâm tình của Khương Phục Tiên cực kì tốt, hai tay nàng ta nâng mặt Trần Mục lên, đôi mắt trong suốt, khuôn mặt tuấn lãng tiêu sái, vận mệnh hai người đan xen quấn quanh.
Sau nụ hôn ngọt ngào, Khương Phục Tiên rúc vào lòng Trần Mục, nghe tiếng tim đập dồn dập của vị hôn phu, dùng âm thanh rất nhỏ nói: "Tiểu sư đệ, chờ đệ đạt tới Kiếm Thánh đỉnh phong sư tỷ sẽ cho đệ."
"Cho đệ cái gì?"
Vẻ mặt của Trần Mục tò mò.
Khương Phục Tiên cầm quyền chùy đánh vào Trần Mục.
Trần Mục nhìn thấy biểu cảm thẹn thùng của vị hôn thê, rất nhanh hiểu được ý của Khương Phục Tiên: "Sư tỷ, đệ hiểu rồi, đến lúc đó tỷ cũng không thể đổi ý."
"Sư tỷ đã lừa gạt đệ bao giờ chưa? Đệ cho rằng Kiếm Thánh đỉnh phong dễ dàng đạt tới như vậy?" Khương Phục Tiên làm bộ như vân đạm phong khinh, nhưng mà nội tâm cực kỳ không bình tĩnh.
Trần Mục ôm vị hôn thê, vẻ mặt tươi cười, Kiếm Thánh đỉnh phong đối với hắn mà nói chỉ là vấn đề thời gian, cho nên Khương Phục Tiên chính là muốn cho hay không.
Khương Phục Tiên tựa vào trong ngực Trần Mục nghỉ ngơi.
Trần Mục không quấy rầy nàng ta, yên lặng ôm vị hôn thê, trong chớp mắt là sáng sớm sương mù tan đi, mặt trời chậm rãi mọc lên, trời xa có hồng hà bao phủ, tuyết rơi trong đình viện nhiễm ngân quang.
Lông mi của Khương Phục Tiên khẽ run lên, tối hôm qua nàng ta ngủ rất ngon, chậm rãi mở đôi mắt xanh thẳm ra, bên trong có tinh hải vô tận chuyển động.
"Tiểu sư đệ, chờ sư tỷ thay y phục xong, chúng ta đi ra ngoài một chút." Khương Phục Tiên đề nghị.
"Được."
Chỉ cần có thể ở bên nhau Trần Mục cảm thấy làm cái gì cũng được.
Lúc Khương Phục Tiên thay y phục, Trần Mục đi tới viện của phụ mẫu, nói chuyện phiếm với người nhà.
Hắn cố ý dùng linh lực che đậy mùi hương của bản thân, nếu không sẽ lại bị Dĩnh Dĩnh bắt được.
Khương Phục Tiên ở trong phòng chuẩn bị thay y phục, bên cạnh trôi nổi rất nhiều y phục, vốn dĩ nàng ta chỉ có váy dài màu tuyết chạm xuống đất, khoảng thời gian trước đi Huyền Châu thuận tiện mua được rất nhiều y phục đẹp mắt, chủ yếu là muốn Trần Mục ngắm xem.
Quần áo quá nhiều, nàng ta lựa chọn nửa ngày, cuối cùng chọn váy hở ngang vai, làn váy vừa đến bắp chân, nàng ta tháo trâm cài, tóc bạc buông xuống trong nháy mắt, ý vị thành thục biến mất, thanh thuần thoát tục giống như tiểu tỷ tỷ hàng xóm.
Trần Mục trở lại đình viện chờ vị hôn thê.
Nhìn thấy Khương Phục Tiên đi ra, tiên khí mê người, ánh mắt Trần Mục đều chuyển động theo nàng ta.
Khương Phục Tiên thấy Trần Mục thích, khóe miệng cong lên mê người, nàng ta nhướng mày cười khẽ: "Nếu đệ thích y phục nào có thể nói cho tỷ biết."
"Sư tỷ, tỷ mặc cái gì đệ cũng thích, đệ muốn nhìn tỷ mặc hỉ phục nhất."
"Cũng được thôi, nhưng mà tỷ không có hỷ phục, chờ sau này có rồi lại mặc cho đệ xem."
"Hỷ phục bình thường có thể mặc không?"
"Ai quy định thành thân mới có thể mặc?"
Trần Mục cảm thấy rất có đạo lý, chờ mong ngày vị hôn thê mặc hỉ phục, hắn dắt Khương Phục Tiên, hai người bước vào hư không đi về phương xa.
Bắc Hoang.
Trần Mục và vị hôn thê tản bộ ở cánh đồng tuyết màu bạc, mười ngón tay của bọn họ đan xen vào nhau, chậm rãi đi, Khương Phục Tiên còn ngâm nga một bài hát.
"Sư tỷ, sau khi chúng ta thành thân, tỷ dự định ở nơi nào?"
"Để tỷ nghĩ lại."
Khương Phục Tiên đang nghiêm túc suy nghĩ.
Nàng ta mỉm cười nhìn về phía Trần Mục, nói: "Đại gia tộc mặc dù rất náo nhiệt, nhưng sư tỷ càng thích an tĩnh hơn, tỷ nghĩ sau này ở nơi u tĩnh, tỷ và đệ có thể ngẫu nhiên về nhà xem một chút."
Trần Mục cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm, mỉm cười nói: "Sư tỷ, vậy sau này chúng ta sống một mình."
"Tiểu sư đệ, trước kia tỷ có nghe nói Lan Hải thích hợp để ẩn cư, nơi đó ánh mặt trời chiếu rực rỡ quanh năm, có bãi biển, có hoa quả, có hải sản."
"Bãi biển tốt."
Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Họ đi từ sáng sớm đến chiều tối.
"Sư tỷ, ở cùng một chỗ với tỷ, đệ luôn cảm giác thời gian trôi rất nhanh." Trần Mục không khỏi cảm khái.
Khương Phục Tiên thản nhiên mỉm cười, nàng ta nhìn Trần Mục: "Đệ hy vọng quay ngược thời gian lại sao?"
"Không có khả năng đâu."
Trần Mục trợn tròn mắt.
Khương Phục Tiên cười mà không nói, bỗng nhiên nhẹ giọng thở dài: "Lúc nãy Phi Yến bóp nát hồn ngọc tỷ đưa, Lăng Vân tông có việc cần tỷ trở về."
"Sư tỷ, dù sao cũng có truyền tống trận, đệ đi với tỷ, đúng lúc trở về thăm sư phụ một chút."
Trần Mục cũng muốn đến Trích Tinh Phong uống trà.
Khương Phục Tiên phất tay, Tiên Chu xuất hiện cười nói: "Chúng ta đi thôi."
"Sư tỷ, Tiên Chu thật là quen thuộc."
"Là Thái Thanh học viện mượn của tỷ."
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau cười.
Chương 356 Mối Đe Dọa Mới (1)
Tiên Chu xuất hiện ở trong núi rừng gần Hắc Thạch thành, nơi này có truyền tống trận Khương Phục Tiên bố trí, Tiên Chu có thể thông qua truyền tống trận ở nơi này trực tiếp trở về dãy núi gần Lăng Vân tông.
Cho nên sử dụng truyền tống trận cũng phải nửa ngày, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi trên Tiên Chu chơi cờ.
Khương Phục Tiên thắng là có thể hôn Trần Mục.
Trần Mục thắng là có thể hôn Khương Phục Tiên.
Bọn họ còn chưa đánh xong một ván cờ, đã trở lại dãy núi gần Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên thu hồi Tiên Chu, hai người nháy mắt đã trở lại Lăng Vân tông.
Bây giờ Khương Phục Tiên cũng có thể di chuyển trong không gian, thời điểm bọn họ trở về Lăng Vân tông cũng không có ai biết được, quảng trường tông môn treo chiến thuyền màu vàng.
"Tiểu sư đệ, tỷ đi xử lý chuyện, đệ cứ đi bận đi, chúng ta vẫn là không nên đi cùng với nhau, để tránh dẫn đến hiểu lầm." Khương Phục Tiên chớp chớp mắt.
Vị hôn thê nháy mắt vui tươi đáng yêu, Trần Mục nhịn không được muốn mỉm cười: "Sư tỷ, tỷ cứ đi bận đi, đệ về Ngạo Kiếm phong xem một chút."
Khương Phục Tiên đi tới Trưởng Lão viện.
Trần Mục trở về Ngạo Kiếm phong, nơi này có chút lộn xộn: "Xem ra chỉ có vị hôn thê mới giúp ta quét dọn được, quả nhiên Phục Tiên lão bà mới là tình yêu đích thực."
Cuồng phong xông vào Ngạo Kiếm phong, trong núi rất nhanh được quét dọn sạch sẽ, nơi này rất vắng vẻ, Trần Mục đi Trích Tinh phong thăm sư phụ.
Tô Mân vẫn như cũ, mỗi ngày trồng hoa cắt cỏ, uống trà, cuộc sống của ông ta không ngừng lặp lại, Trần Mục cung kính nói: "Sư phụ."
"Lại đây uống trà."
Tô Mân mỉm cười hiền từ.
Trần Mục thích đến Trích Tinh phong uống trà, mỗi lần uống trà đều có cảm nhận khác nhau, có thể là cảnh giới thay đổi, đối với trà và nhân sinh đều có cảm ngộ mới.
Rất lâu trước kia Tần Nghê Thường đã nói cho Trần Mục biết, sư phụ sớm đã nhìn thấu bản chất của thế giới, nhưng ông ta vẫn lạc quan sống như trước, thủ hộ Lăng Vân tông.
"Sư tôn, chiến thuyền màu vàng kia người có biết là chuyện gì xảy ra không?" Trần Mục cảm nhận được mấy cỗ dao động mạnh mẽ, mặc dù không có uy hiếp, nhưng phía sau chiếc chiến thuyền này khẳng định không đơn giản.
Tô Mân lắc đầu cười khẽ: "Ngươi có thể đi hỏi Nghê Thường, chuyện của Lăng Vân tông ta rất ít khi hỏi."
"Đợi lát nữa đi." Trần Mục tiếp tục uống trà ở Trích Tinh phong, sau đó cùng sư phụ luận đạo, cuối cùng mới đến Lạc Hà phong tìm Tần sư tỷ hỏi tình huống.
Lạc Hà phong.
Nhà gỗ trên núi.
Tần Nghê Thường đang bận rộn.
Trần Mục thấy cửa mở, lập tức đi vào trong phòng: "Sư tỷ, gần đây thế nào rồi?"
"Đương nhiên là rất bận rộn, nào thoải mái được như đệ chứ, có Khương Phục Tiên che chở đỡ đấu ba ngàn năm."
"Sư tỷ, lời này của tỷ thật là đau lòng mà."
Trần Mục cảm giác bị tổn thương, trước kia Tần Nghê Thường mặc dù hung dữ, nhưng đối với hắn rất dịu dàng, bây giờ cũng không cho hắn sắc mặt tốt, thậm chí còn mắng người.
Tần Nghê Thường nghĩ đến tiểu sư đệ của mình đi theo Khương Phục Tiên ở cùng một chỗ, làm sao còn có thể vui vẻ: "Tự mình ngồi, ta còn có việc phải bận."
Trần Mục đi đến bên cạnh Tần Nghê Thường: "Sư tỷ, nửa bình tiên dịch này cho tỷ, đừng tức giận, sau này đệ thành thân còn muốn mời tỷ đến uống rượu mừng."
Tần Nghê Thường đối với hỉ tửu không có hứng thú, ngược lại nửa bình tiên dịch này nàng ta mỉm cười nhận lấy: "Coi như đệ còn có lương tâm, còn biết có một sư tỷ."
"Nghe nói đệ giết chết Kiếm Tiên?"
"Đúng vậy."
Tần Nghê Thường trầm giọng nói: "Nhưng mà lúc tin tức này truyền đến Nam Hoang, giết chết Kiếm Tiên đã biến thành Khương Phục Tiên, nói vậy thế lực các châu khác cũng không biết là đệ giết chết Kiếm Tiên."
Đây là Liễu Mi Nhi nói cho nàng ta biết.
"..."
"Sao lại biến thành nương tử của đệ?"
Tần Nghê Thường đen mặt: "Tiểu sư đệ, đệ cố ý đến làm ta buồn nôn đúng không?"
"Không có, sư tỷ, tỷ đừng hiểu lầm." Trần Mục cười ha ha, Tần Nghê Thường biết tồn tại của hôn ước, cho nên lúc nói chuyện tương đối tùy ý, hắn cực kỳ muốn mọi người đều biết tới hôn ước.
Tần Nghê Thường hừ lạnh nói: "Nhất định là Khương Phục Tiên muốn bảo vệ đệ, cho nên mới lan truyền tin đồn, tất cả mọi người đều muốn tin Kiếm Tiên nàng ta giết."
Trần Mục nghe xong rất cảm động, thì ra vị hôn thê còn đang bảo vệ hắn, thậm chí chưa bao giờ nhắc tới, vị hôn thê như vậy quả thực quá tuyệt vời.
Tần Nghê Thường trước kia cảm thấy Khương Phục Tiên là đang lợi dụng Trần Mục, bây giờ mới hiểu được, nàng ta là đang bảo vệ Trần Mục khắp nơi, giấu tất cả mọi người bồi dưỡng vị hôn phu.
Ở trong mắt Tần Nghê Thường, Trần Mục ưu tú hoàn toàn xứng đôi với Khương Phục Tiên: "Ta nhớ hôn ước chỉ có hai mươi năm, hai người định khi nào thành thân?"
"Khương sư tỷ rất hài lòng với đệ, quyết định kéo dài hôn ước, sư tỷ tỷ có muốn xem một chút không."
"Không xem, nếu còn chưa thành thân thì gọi là nương tử cái gì, vô cùng ngứa ngáy."
Tần Nghê Thường cảm giác Trần Mục là cố ý, luôn cảm giác sẽ bị sư tỷ và sư đệ tức chết.
"Sư tỷ, tỷ có biết Khương sư tỷ có đặc biệt thích thứ gì không, đệ muốn tặng nàng ta."
"Nàng ta thích đệ."
"Đệ không phải là..."
Trần Mục cạn lời, không tiếp tục đề tài này, hai người bọn họ không thân thiết, hỏi nàng ta cũng là vô ích, còn không bằng đi hỏi Triệu Phi Yến.
"Sư tỷ, chiến thuyền màu vàng kia là có ra chuyện gì?"
"Bọn họ đến từ Đông Thắng đảo."
Vẻ mặt của Tần Nghê Thường nghiêm túc nói: "Đó là sứ giả từ Đông Thắng đảo phái tới, bọn họ được Tiên giới chỉ thị, muốn giám định thân phận của Khương Phục Tiên."
Trần Mục khẽ nhíu mày, hắn căn cứ vào bản đồ trong thức hải tìm kiếm, phát hiện Đông Thắng đảo nằm sâu trong Lan Hải, nơi đó cách Hoang Châu rất xa.
Tần Nghê Thường lo lắng nói: "Thế lực Tiên giới không cách nào trực tiếp hàng lâm, lại có thể gián tiếp ảnh hưởng đến Hoang Châu, Đông Thắng đảo có Tiên tồn tại, nếu Khương Phục Tiên không đồng ý có thể bộc phát đại chiến, đến lúc đó có thể thu hút đến lượng lớn thế lực Tiên giới."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Sư tỷ, có ta ở đây, còn có Khương sư tỷ cùng sư phụ, sợ cái gì! ”
Chương 357 Mối Đe Dọa Mới (2)
"Hy vọng là như thế." Tần Nghê Thường cười khổ, sau đó trầm giọng nói: "Bọn họ yêu cầu Khương Phục Tiên đến Đông Thắng đảo, nơi đó có thể kiểm tra xem nàng ta có phải là Ma Thần chuyển thế không, nếu như không phải sứ giả Đông Thắng đảo nói thế lực Tiên giới sẽ không nhằm vào Lăng Vân tông chúng ta nữa."
"Chỉ sợ là cạm bẫy."
Trần Mục cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.
Tần Nghê Thường khẽ lắc đầu: "Việc này chúng ta không thể làm chủ, Khương Phục Tiên có đi Đông Thắng đảo hay không còn phải do nàng ta quyết định."
Trần Mục đương nhiên không muốn vị hôn thê mạo hiểm, Tần Nghê Thường bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu thật sự là đối địch với tất cả thế lực Tiên giới, vậy cuộc sống sau này của chúng ta cũng không dễ chịu, năm nay tiểu bối báo danh tham gia khảo hạch nhập môn không bằng những năm trước, đặc biệt là các thiên kiêu."
Lăng Vân tông gần đây nổi tiếng nhất, nhưng tin tức trêu chọc thế lực Tiên giới truyền ra, tất cả mọi người đều không dám gia nhập Lăng Vân tông.
Trần Mục cười nói: "Như vậy còn có thể tiết kiệm tài nguyên, bồi dưỡng càng nhiều tiểu bối ưu tú hơn."
Tần Nghê Thường cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy, mấy năm gần đây, tiểu bối Kiếm Vương trong Lăng Vân tông càng ngày càng nhiều, tiểu bối Kiếm Hoàng cũng có rất nhiều, thậm chí ngay cả Kiếm Thánh cũng gia tăng mấy vị.
Lăng Vân tông đã là tông môn mạnh nhất Hoang Châu.
Trần Mục trở lại Lăng Vân phong chờ Khương Phục Tiên.
Sắp đến giữa trưa, Khương Phục Tiên gặp xong sứ giả Đông Thắng đảo, thái độ của bọn họ rất tốt, nơi đó có viễn cổ tiên thạch, có thể chiếu qua người, muốn mời Khương Phục Tiên đi xem một chút.
Trần Mục nhìn thấy vị hôn thê trở về: "Sư tỷ, tỷ có đi Đông Thắng đảo không?"
Khương Phục Tiên biết, nhất định là tần Nghê Thường tiết lộ tin tức: "Sang năm tỷ sẽ đi Đông Thắng đảo."
Trần Mục trầm giọng nói: "Sư tỷ, nếu như là cạm bẫy thì làm sao bây giờ, tỷ không thể đi được."
Khương Phục Tiên lắc đầu: "Tay chân của thế lực Tiên giới còn nhiều hơn so với tỷ nghĩ, nếu như không đi, tỷ sợ Lăng Vân tông sẽ gặp phiền toái lớn, bọn họ dám đùa giỡn quỷ kế, tỷ sẽ để cho bọn họ trả giá đắt."
"Nhưng nếu lỡ như..."
"Nếu như tỷ là Ma Thần chuyển thế, đệ còn có thể yêu tỷ không?" Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục.
"Đương nhiên là yêu."
Trần Mục không chút do dự.
Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Tỷ không phải ma thần, sư tỷ còn muốn sống những ngày tháng sau này với đệ."
Trần Mục đưa tay ôm lấy Khương Phục Tiên.
Hai người vừa mới ôm nhau, Khương Phục Tiên đã nhíu mày: "Mau buông tay, Phi Yến tới rồi."
"Được rồi." Trần Mục ngược lại không ngại, Khương Phục Tiên cảm thấy tổn hại uy nghiêm.
Triệu Phi Yến đi tới Lăng Vân phong, nhìn thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên, tươi cười ngọt ngào: "Sư phụ."
"Tiểu sư thúc, ngươi cũng ở đây à?"
"Đúng vậy, vừa rồi đang cùng sư phụ của ngươi thảo luận tu hành." Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Triệu Phi Yến yếu ớt nói: "Sư phụ, người có thể cho con nghỉ ngơi một thời gian không."
"Có thể."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Nàng ta cực kỳ sủng ái Triệu Phi Yến, để cho nàng ta vào Lăng Vân các chính là muốn bồi dưỡng nàng ta.
Triệu Phi Yến xoay người hỏi: "Tiểu sư thúc, ta có thể đến Hắc Thạch thành chơi hai ngày không?"
"Con đến Hắc Thạch thành làm gì?" Trần Mục còn chưa mở miệng, Khương Phục Tiên đã hỏi trước.
Triệu Phi Yến cười nói: "Tiểu sư thúc trước kia mời con đến Trần gia ăn tết, sắp qua năm mới rồi, muốn đến Trần gia chơi một chút, thuận tiện có rượu uống."
"Ta nói thế bao giờ?"
Vẻ mặt của Trần Mục nghi hoặc, cẩn thận suy ngẫm lại, hình như nhiều năm trước đúng thật là có mời Triệu Phi Yến.
Triệu Phi Yến đi tới bên cạnh Khương Phục Tiên, nũng nịu nói: "Sư phụ, con nhớ rõ tiểu sư thúc đã nói cũng muốn người đi Trần gia ăn tết, không bằng chúng ta cùng đi Trần gia chơi hai ngày, được không?"
Trần Mục lắc đầu, nghĩ thầm đồ đệ của Mộc Lưu Huỳnh hiểu chuyện như vậy, sao Triệu Phi Yến lại không hiểu chuyện, vậy mà lại muốn làm bóng đèn.
Trần Mục nghiêm túc nói: "Phi Yến, dù sao thì ngươi vẫn là Bát phẩm Kiếm Hoàng, ta cũng là Bát phẩm Kiếm Thánh, ngươi phải tu luyện cho tốt, không thể ham chơi, chờ đến khi ngươi lên Kiếm Thánh lại đến Trần gia chơi đi."
"Trần sư thúc."
"Sư phụ, người xem tiểu sư thúc thật là quá đáng."
Khương Phục Tiên cũng nghiêm túc nói: "Tiểu sư thúc của con nói rất đúng, vi sư cho con kế thừa vị trí tông chủ, con cảm thấy chút thực lực này có thể phục chúng sao?"
"Không thể."
Triệu Phi Yến xấu hổ cúi đầu.
Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Có thể trong mười năm nữa vi sư sẽ truyền vị trí tông chủ lại cho con, tu luyện cho tốt, tranh thủ sớm ngày trở thành Kiếm Thánh."
Trần Mục cũng lấy nửa viên tiên thạch ra: "Phi Yến, ngươi cầm lấy, tu luyện cho tốt."
Hai người ngươi một câu ta một câu.
Triệu Phi Yến cúi đầu, không còn ý định ra ngoài chơi nữa, lập tức trở về bế quan tu luyện, Khương Phục Tiên và Trần Mục nắm tay rời khỏi Lăng Vân phong.
Hư không.
Trên thuyền tiên.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đang đánh cờ.
"Sư tỷ, lúc nào tỷ đi Đông Thắng đảo, nhớ phải thông báo cho đệ, đệ đi cùng tỷ."
Trần Mục có sức mạnh sánh ngang với Kiếm Tiên.
Khương Phục Tiên biết vị hôn phu lo lắng, cười tươi như hoa, giọng nói dịu dàng: "Được, đến lúc đó chúng ta có thể chơi mấy ngày bên bờ Lan Hải."
"Chủ ý này không tồi."
"Muốn nhìn sư tỷ mặc đồ bơi."
"Đồ bơi? Đó cũng là y phục?"
Khương Phục Tiên vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
"Đúng vậy, quần áo mặc lúc bơi."
Mặc dù thế giới này không có, nhưng trong hệ thống thương thành của Trần Mục có thể đổi được, hắn nhếch miệng cười ngây ngô: "Sư tỷ, đến lúc đó đệ tặng cho tỷ hai bộ."
"Được."
Khương Phục Tiên rất mong chờ.
Trần Mục mắt thấy phải về Hắc Thạch thành, ván cờ này còn chưa kết thúc, thắng liền có thể hôn vị hôn thê, hắn vốn định nắm giữ quyền chủ động, hiện tại thời gian không đủ chỉ có thể nhận thua: "Sư tỷ, đệ nhận thua."
Khương Phục Tiên nhướng mày, đôi mắt đẹp ẩn chứa ý cười, nàng ta biết vị hôn phu là cố ý thua.
"Có chơi có chịu, sư tỷ, tỷ tới đi."
"Sang năm lại hôn đệ."
Trần Mục cố ý thua, Khương Phục Tiên cố ý không hôn, xem sau này hắn còn dám dở thói khôn vặt không.
Chương 358 Cùng Đón Năm Mới Với Vị Hôn Thê (1)
"Còn có hai ngày nữa là sang năm mới, gần đến giao thừa, chúng ta có thể hôn từ nay năm sang đến năm sau."
"Cốc..."
Khương Phục Tiên đột nhiên túm lấy quân cờ ở bên cạnh, ném về phía Trần Mục, người sau ôm mặt: "Sư tỷ, đệ đùa thôi, đừng coi là thật."
"Ta cũng không có tức giận."
Khương Phục Tiên chẳng qua là cảm thấy buồn cười.
Bọn họ trở lại Hắc Thạch thành, họp thường năm đã tới gần, trong thành giăng đèn kết hoa, bầu không khí náo nhiệt vui sướng tưng bừng, Trần gia cũng là rực rỡ náo nhiệt.
Cuối năm tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, Thuận Phong tiêu cục tạm dừng buôn bán, tiểu bối Trần gia nghênh đón kỳ nghỉ ngắn ngủi, Bạch Thanh Hoan cũng trở về Huyền Kiếm tông.
Buổi chiều về đến nhà.
Khương Phục Tiên dạy Trần Mục đánh đàn.
Ban đêm Trần Mục đánh đàn trong đình viện, Khương Phục Tiên thay một thân váy đen, dáng người đầy đặn, đường cong kiêu ngạo,, eo nhỏ chân thon, dáng múa uyển chuyển.
Tiếng cầm lượn lờ, váy múa đung đưa.
Đôi chân ngọc thon dài mảnh khảnh kia của Khương Phục Tiên được quấn quanh bởi tơ tằm đen, mị lực cực kỳ, Trần Mục nhìn vị hôn thê nhảy múa, cảm giác có thể sống lâu thêm hai mươi năm.
Trần Mục học bao nhiêu ca khúc, Khương Phục Tiên liền nhảy bấy nhiêu điệu múa, hôm nay hắn học được rất nhiều ca khúc, vị hôn thê liên tục nhảy múa rất nhiều điệu trong đêm.
Sau khi múa xong đã là đêm khuya, Khương Phục Tiên ngồi đối diện với Trần Mục uống trà nghỉ ngơi, đối với nàng ta mà nói, liên tục múa nửa tháng cũng sẽ không mệt.
Trần Mục đi tới phía sau vị hôn thê mỉm cười mở miệng: "Sư tỷ, đệ xoa bóp cho tỷ nhé."
Khương Phục Tiên cười gật đầu.
Trần Mục dịu dàng bóp vai cho vị hôn thê.
Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, tiểu phu quân rất hiểu chuyện, những gì nàng ta bỏ ra đều đáng giá.
Ban đêm bọn họ trở về phòng tu luyện, Khương Phục Tiên nằm trong lòng ngực vị hôn phu, ánh bạc bao phủ, tu vi của Trần Mục nhanh chóng tăng lên.
Có điều Bát phẩm Kiếm Thánh đỉnh phong là một cái bờ, muốn đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Thánh, nhất định phải tránh thoát được gông xiềng của đạo thứ tám, cái này cần có lượng lớn tài nguyên cùng thời gian, may mà có vị hôn thê trợ giúp, Trần Mục cảm thấy muốn đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Thánh chỉ cần nửa năm.
Đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Thánh đỉnh phong, chắc hẳn là trong vòng ba năm rưỡi liền có thể đạt thành, nếu như có kỳ ngộ có lẽ thời gian còn sẽ rút ngắn hơn.
Hôm sau, giữa trưa.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ngủ đến lúc tự tỉnh.
Trải qua một đêm vất vả tu luyện, kim sắc bản mệnh kiếm của Trần Mục đã đạt tới tám trăm chín mươi trượng.
Hai người tới nhà bếp.
Khương Phục Tiên và Trần Mục đang làm bánh ngọt.
Bọn họ chuẩn bị lễ vật mừng năm mới, dùng phương thức làm bánh ngọt thường ngày nhất, làm mười mấy loại vị bánh ngọt, có bánh mật nghìn tầng, tơ vàng sầu riêng xốp giòn, bánh hoa quế, vân vân,... Tất nhiên là hai người bọn họ ăn không hết, phần lớn là chuẩn bị cho tiểu bối của Trần gia.
"Tiểu sư đệ, nếm thử hoa đào xốp giòn ta vừa làm xong đi, xem thử mùi vị thế nào?"
"Đệ nếm xem."
Trần Mục một miếng nuốt hết.
"Ăn chậm thôi."
Khương Phục Tiên mỉm cười nhắc nhở.
Trần Mục giơ ngón tay cái lên: "Ừm, mùi vị rất thơm, có hương hoa, có vị ngọt của đường quả, mặt ngoài rất giòn, bên trong mềm nhuyễn, ăn rất ngon."
"Vậy thì tốt."
Khương Phục Tiên bắt đầu để hoa đào xốp giòn vào trong hộp, Trần Mục thấy vị hôn thê còn chưa ăn, hắn cầm lấy một miếng hoa đào xốp giòn: "Sư tỷ, đệ đút cho tỷ."
Khương Phục Tiên há miệng nhỏ ra, nàng ta ăn rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm, Trần Mục nhìn thấy nàng ta ăn hết, sau đó cầm tơ vàng sầu riêng xốp giòn lên.
"Đủ rồi."
"Sư tỷ, ăn một miếng nữa đi."
Khương Phục Tiên cắn một miếng, sau đó Trần Mục ăn hết phần còn lại: "Mùi vị thật sự không tệ."
Những phần bánh còn lại Khương Phục Tiên đều dùng hộp để đựng, đây là chuẩn bị cho đám người Trần Dĩnh, tiểu bối Trần gia thích ăn bánh ngọt nàng ta làm nhất.
Nàng ta vốn định làm y phục tặng cho già trẻ Trần gia, Trần Mục không đồng ý, ngón tay của vị hôn thê dùng để thiêu thùa may vá hắn không nỡ.
Làm xong bánh ngọt, Trần Mục và Khương Phục Tiên đến trong đình viện, hoa đăng chuẩn bị thả lúc đón năm mới tương tự với đèn Khổng Minh, có thể dùng để cầu phúc.
Trần Mục đang làm hoa đăng.
Khương Phục Tiên đang viết chữ, những mảnh giấy cầu phúc này đều có thể theo hoa đăng bay lên trên trời.
Trần Mục làm xong hoa đăng, nhìn mảnh giấy mà Khương Phục Tiên viết, tất cả lời cầu nguyện của vị hôn thê đều là hi vọng hắn có thể bình an, có thể vô lo vô nghĩ.
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
Khương Phục Tiên chớp đôi mắt xinh đẹp.
Trần Mục cười cầm bút lên, hắn viết rất nhiều tờ giấy, hi vọng vị hôn thê mỗi ngày đều vui vẻ, hi vọng trên dưới Trần gia đều có thể bình an.
Hai tay Khương Phục Tiên chống bên má, nàng ta thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Trần Mục.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta mang theo niềm yêu thích, đây là lần đầu tiên hai người cùng đón năm mới với nhau, rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Chuẩn bị xong hoa đăng Trần Mục nghiêm túc nói: "Sư tỷ, tối nay Trần gia ăn bữa cơm đoàn viên, hay là tỷ cũng tới đi, tạo bất ngờ cho mọi người."
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, uyển chuyển nói: "Về sau có cơ hội, hiện tại còn quá sớm."
Trần Mục không có ép buộc nàng ta: "Sư tỷ, đợi lát nữa đệ để Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đến ở cạnh tỷ."
"Đệ ở cạnh người nhà đi."
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ.
Trần Mục mang theo hộp bánh ngọt rời khỏi viện tử.
Bên trong tổ trạch, náo nhiệt vô cùng, Đường Uyển và Từ Yến ở nhà bếp chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, Trần Hi và Yến Lang Nguyệt đang giúp đỡ, nha hoàn Trần gia về quê đón năm mới, các nàng bận bịu quên cả trời đất.
Đám người Trần Thiên Nam đang trò chuyện ở trong đình viện.
Trần Dao múa kiếm ở trong sân, Trần Hãn nhìn chằm chằm kiếm phổ trong tay, Trần Dĩnh cùng Tiểu Thất đang mặc quần áo cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, hai người bọn họ chơi rất vui vẻ, nhưng biểu cảm của hai con mèo lại là đời này không còn gì lưu luyến nữa.
Trần Mục đến đình viện, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới bên người chủ nhân.
Chương 359 Cùng Đón Năm Mới Với Vị Hôn Thê (2)
"Hai ngươi quay về viện của ta đi."
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch biến mất trong nháy mắt.
"Ca ca."
Trần Dĩnh cười gọi.
Tiểu Thất cũng thích ôm bắp đùi của Trần Mục, trông đợi nói: "Ca ca, ta muốn ăn linh dược."
Sức mạnh của hai người bọn họ rất lớn, nếu như không phải Trần Mục có nhục thân siêu phàm, thì sẽ bị các nàng ôm lấy đi không nổi: "Chỗ này của ca ca có bánh ngọt do Phục Tiên tỷ tỷ làm, linh dược nào có ngon bằng bánh ngọt."
Trần Mục mỉm cười lấy hộp bánh ngọt ra.
Trần Dĩnh cười vỗ tay.
Ngay cả Trần Dao cũng buông kiếm xuống.
Tiểu Thất cũng tò mò nhìn qua.
Có rất nhiều bánh ngọt, hoàn toàn đủ cho bọn họ ăn, Trần Thiên Nam và Trần Nghiêm đều ăn bánh ngọt, tất cả mọi người đều khen ngợi Khương Phục Tiên, tán thưởng tài nấu nướng của nàng ta.
Khương Phục Tiên ở trong viện tử cách đó không xa, tất nhiên có thể nghe được lời trò chuyện của bọn họ, khuôn mặt không khỏi phiếm hồng, lúc chém giết Kiếm Tiên không kích động như bây giờ.
"Oa, ăn ngon thật."
"Sao ta cảm giác vẫn còn nóng nhỉ."
Trần Dĩnh ăn tơ vàng sầu riêng xốp giòn: "Phục Tiên tỷ tỷ thật xinh đẹp, lần trước tiếc quá, không thể chào hỏi tỷ ấy, thật muốn ôm Phục Tiên tỷ tỷ."
Trong mắt Trần Dao lóe lên ánh sáng: "Sau này muội cũng muốn trở thành sự tồn tại giống như Phục Tiên tỷ tỷ."
Trần Hãn hiếu kỳ nói: "Tam ca, Phục Tiên tỷ tỷ có gả đến Trần gia giống như Tạ Nhã tỷ tỷ không?"
"Đúng vậy, ca ca, ca phải mau chóng cưới Phục Tiên tỷ tỷ về nhà, như thế thì lúc nào muội cũng có thể ăn bánh ngọt tỷ ấy làm." Mặt mày Trần Dĩnh tràn đầy biểu cảm trông đợi.
Trần Mục không khỏi cười to: "Ca ca hiện tại một lòng luyện kiếm, chờ sau này đăng lâm tuyệt đỉnh lại suy nghĩ thêm."
Trần Hãn xúc động khích lệ, chân thành nói: "Tam ca, đệ muốn học tập theo ca."
Trần Mục vỗ vỗ bả vai Trần Hãn.
Lúc sau Trần Hạo và Tạ Nhã trở về Trần gia.
Bọn họ mang theo rất nhiều đặc sản của Huyền Kiếm tông.
Huynh đệ tỷ muội Trần gia tề tụ, Tạ Nhã chủ động đến nhà bếp giúp đỡ, hiện tại nàng ta coi bản thân mình là một phần tử của Trần gia, hiền lành dịu dàng, Từ Yến thường xuyên khen nàng ta ở trước mặt Đường Uyển.
"Nhã Nhã, ngươi và Hạo Nhi chuẩn bị lúc nào có con?" Từ Yến nhân cơ hội hỏi thăm.
Tạ Nhã đang rửa rau, đột nhiên nàng ta cứng đờ đỏ mặt trả lời: "Nương, bọn ta bận việc tu luyện, không có thời gian sinh con."
Từ Yến nhiệt tình nói: "Các ngươi có thể sinh con, ta đến chăm, các ngươi chỉ cần tu luyện."
Tạ Nhã không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể ừm một tiếng, Từ Yến cho là nàng ta đồng ý, cười không khép miệng lại được, Trần Hi và Yến Lang Nguyệt cũng cười theo ra tiếng.
Từ Yến trừng Trần Hi: "Con gái lớn, ngươi còn không biết xấu hổ mà cười, Tiết thẩm giới thiệu cho ta, Hành Châu thành có một thanh niên gọi là Nguyên Khúc rất không tệ, trông đẹp mắt, đọc đủ thứ thi thư, qua năm mới xong đi xem thử xem."
"Nương, ta không muốn gả ra ngoài."
Trần Hi bĩu môi, ngước đầu cao ngạo.
Từ Yến vội vàng giải thích nói: "Không có bảo ngươi gả đi, gia cảnh của Nguyên Khúc kia không tốt, nếu như ngươi vừa mắt có thể để hắn đến Trần gia ở rể."
"..."
Trần Hi hết đường lý sự, nam nhân mà nàng ta thích sao có thể ăn bám, có thể so ra kém Tiểu Mục nhưng cũng không thể kém quá xa.
Trong phòng bếp, trong đình viện đều rất náo nhiệt, Khương Phục Tiên thích bầu không khí như thế này.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến bên người Khương Phục Tiên, hai bọn nó ngoan ngoãn ở bên cạnh nữ chủ nhân, biết được theo ai mới có tương lai sáng lạn.
Ban đêm.
Mọi người liên hoan tại tổ trạch.
Họp thường niên của Trần gia càng ngày càng náo nhiệt, Trần Mục đã trưởng thành, Trần Hạo cũng đã lập gia đình, còn lại tiểu bối cũng đang dần dần lớn lên, nháy mắt Trần gia phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong mắt Trần Thiên Nam hiện ra ánh lệ, trong mắt toàn là niềm vui sướng, nhìn Trần gia náo nhiệt rộn ràng, vẻ tự hào hiện rõ trên mặt.
Đêm giao thừa tràn ngập tiếng nói tiếng cười.
Hết bữa Trần Thiên Nam cùng đám người Trần Nghiêm ở trong đình viện tiếp tục nói chuyện phiếm, Trần Mục để bọn tiểu bối ra đường chơi, Trần Dĩnh thích nhất là vào thành đốt pháo, đám tiểu bối rất nhanh đều đi ra ngoài, thực lực của bọn họ rất mạnh, đám người Trần Thiên Nam xưa nay đều không lo lắng.
Trần Mục trở về ở bên vị hôn thê.
Đôi mắt Khương Phục Tiên ngưng lại, nghiêm túc nói: "Tiểu sư đệ, sao lại không ở bên người nhà nhiều hơn?"
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười: "Sư tỷ, Dĩnh Dĩnh các nàng đã trưởng thành, hiện tại cũng không bám đệ, chúng ta ra ngoài thành thả hoa đăng."
"Đi thôi."
Khương Phục Tiên chậm rãi đứng dậy.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bị để lại trong viện tử, hai bọn nó nhanh chóng chạy đến nơi khác đùa giỡn.
Bên vách núi cao nhất bên ngoài Hắc Thạch thành, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi trên chăn lông mềm mại.
Ở nơi này có thể nhìn thấy Hắc Thạch thành đèn đuốc sáng ngời, nơi này phồn hoa hơn trước kia, đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng lại có đốt pháo.
Ngẫu nhiên có hoa đăng bay tới bầu trời đêm.
Trần Mục ôm vòng eo nhỏ nhắn của vị hôn thê, đỉnh núi rất yên tĩnh, bọn họ nhìn thành thị náo nhiệt, gió đêm thổi qua hai người giống như tình lữ yêu nhau tha thiết.
Lúc tiếng chuông gõ sang năm mới vang lên, pháo đốt cùng kêu, pháo hoa nở rộ, vô số hỏa đăng được thắp lên.
Bên trong Hắc Thạch thành rất náo nhiệt, Trần Mục và Khương Phục Tiên ở ngoài thành cùng thắp hoa đăng, hoa đăng xinh đẹp mang theo tâm nguyện của bọn họ bay lên bầu trời.
Nhìn hoa đăng càng bay càng cao, Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau mỉm cười, hai người đều ôm lấy đối phương, trong mắt chỉ có nhau, bọn họ không ngừng tới gần nhau.
Rạng sáng.
Bắt đầu một năm mới.
Hai người ôm hôn trên đỉnh núi.
Sau lưng bọn họ là Hắc Thạch thành sáng như ban ngày, pháo hoa chói lọi, hoa đăng đủ mọi màu sắc bay lên, trong thành tiếng nói tiếng cười vang dội.
Thời điểm trời tối người im.
Khương Phục Tiên tựa sát vào bả vai vị hôn phu, thỉnh thoảng lại trộm hôn cổ Trần Mục, nàng ta còn muốn gọi phu quân, chẳng qua là xấu hổ không gọi ra.
Ở trong mắt nàng ta đây vẫn là tiểu phu quân.
Chương 360 Khư Uyên Lan Hải (1)
Trần Mục ôm vị hôn thê, bàn tay ấm áp của hắn khẽ vuốt phía sau lưng Khương Phục Tiên, mái tóc bạc mềm mượt kia sờ rất dễ chịu.
"Sư tỷ, đệ thích tỷ."
"Tiểu sư đệ, sư tỷ cũng thích đệ."
Dáng vẻ của Khương Phục Tiên như là chim non nép vào người, mặc cho ai nhìn thấy cũng đều kinh ngạc tới rớt cằm, nếu như Triệu Phi Yến ở chỗ này chắc chắn sẽ tự tát bản thân hai cái.
Trần Mục ngậm lấy vành tai của vị hôn thê, sau đó ôm thật chặt nữ nhân mạnh nhất nhân gian, cơ thể Khương Phục Tiên mềm mại như nhũn ra, hoàn toàn không có chống cự.
Chỉ cần Trần Mục không đụng vào cấm kỵ, hôn những nơi từ cổ trở lên, Khương Phục Tiên đều cho phép.
Hai người ôm nhau đứng đến hừng đông, bình minh nhô lên ráng đỏ đầy trời, Trần Mục nhìn tiên nhan tuyệt mỹ của vị hôn thê, trong mắt tràn đầy vui vẻ, âm thanh dịu dàng nói: "Sư tỷ, chúng ta trở về đi."
"Sư tỷ trở về làm chè trôi nước cho đệ."
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
Chụt ~
Trần Mục hôn lên mặt nàng ta.
Khương Phục Tiên mỉm cười nhướng mày.
Hai người vừa trở lại Trần gia làm chè trôi nước, Trần Dĩnh liền chạy tới đình viện, lanh lảnh gọi: "Ca ca, nương bảo ca đi qua ăn chè trôi nước."
Trần Mục mỉm cười nhìn về phía vị hôn thê, có chút xấu hổ, trịnh trọng nói: "Sư tỷ, tỷ tiếp tục làm chè trôi nước, chờ một lát nữa đệ trở về ăn đồ tỷ làm."
"Không cần phải gấp, đệ cứ ăn từ từ, chỗ này của ta còn phải làm rất lâu." Khương Phục Tiên còn đang chuẩn bị nguyên liệu nhồi vào trong chè trôi nước, bất luận là làm cái gì nàng ta đều làm rất tỉ mỉ.
Trần Mục tới đình viện của phụ mẫu.
Chè trôi nước hôm nay chủ yếu là do Đường Uyển và Yến Lang Nguyệt phụ trách làm cho mọi người, Trần Dĩnh và Trần Dao cũng đều có tham gia, cả quá trình Tiểu Thất đều vây xem, hai cha con Trần Nghiêm cùng Trần Mục thì phụ trách ăn.
"Nghĩa mẫu, ta còn muốn nữa."
Tiểu Thất trông nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng sức ăn lại nhiều ngang Trần Dĩnh, hai người bọn họ ăn hết chén này đến chén khác, Đường Uyển vô cùng vui vẻ, nụ cười hòa ái nói: "Trong nồi vẫn còn có rất nhiều, các ngươi muốn ăn bao nhiêu làm bấy nhiêu."
Trần Mục ăn liền hai bát, sau đó đứng dậy: "Nương, ta mang một bát trở về ăn."
"Được, mang nhiều chút."
Đường Uyển mau chóng tìm cái chén lớn cho Trần Mục.
Trong lòng bà ta biết rõ, khẳng định là Khương Phục Tiên đang ở trong viện của Trần Mục, không phải vậy thì Trần Mục không có khả năng sẽ mang chè trôi nước trở về ăn.
Mặc dù chưa từng gặp con dâu, Khương Phục Tiên ưu tú người đời đều biết, Trần Mục có thể có thực lực như hiện tại, cũng không thể không nhắc tới sự giúp đỡ của Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên cũng thường xuyên tặng quà cho Trần gia, tuy không trân quý bằng đồ Tần Nghê Thường tặng, nhưng tuyệt đối dụng tâm, tất cả mọi người có thể cảm nhận được tâm ý của nàng ta.
Đường Uyển vô cùng thích Khương Phục Tiên.
Bà ta tự mình làm một chén chè trôi nước cho con dâu.
Trần Mục bưng chè trôi nước mẫu thân làm trở về.
Khương Phục Tiên đang ở trong phòng bếp nấu chè trôi nước, Trần Mục nở nụ cười rực rỡ: "Sư tỷ, tỷ đến ăn chè trôi nước đi, chè trôi nước trong nồi đệ trông cho."
"Bá mẫu biết ta ở chỗ này?" Khương Phục Tiên bưng chén lên, nàng ta có chút xấu hổ, rõ ràng đã đến Trần gia nhiều lần, nhưng lại không có thăm hỏi bọn họ.
Trần Mục lắc đầu: "Hẳn là không biết, nếu như sư tỷ đi gặp bọn họ, chắc chắn là bọn họ sẽ rất vui mừng."
Khương Phục Tiên cười nhàn nhạt, nàng ta ăn chè trôi nước do mẫu thân Trần Mục làm, nhỏ giọng nói: "Bây giờ còn chưa phải lúc, chờ tới khi sư tỷ không còn là tông chủ của Lăng Vân tông nữa, ta liền theo đệ về Trần gia, thăm hỏi bá phụ bá mẫu, thăm hỏi trưởng bối Trần gia."
Trần Mục hi vọng Triệu Phi Yến có thể cố gắng gấp bội, như vậy thì vị hôn thê liền có thể về hưu sớm một chút, mặc dù bình thường Khương Phục Tiên cũng không quản chuyện của Lăng Vân tông nhưng thân phận tông chủ này chung quy vẫn có sự trói buộc.
Chè trôi nước trong nồi cũng đã nấu xong.
Trần Mục và vị hôn thê ngồi trong đình viện ăn chè trôi nước, hai người cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Đầu năm chúng ta có thể đến Lan Hải chơi hai ngày, sau đó đến Đông Thắng đảo xử lý công việc, tiểu sư đệ, đệ thấy thế nào?"
"Được, chờ lần này trở về, đệ sẽ dốc toàn lực xông kích Cửu phẩm Kiếm Thánh." Ánh mắt Trần Mục kiên định.
Khương Phục Tiên cười tủm tỉm gật đầu: "Chờ lần này trở về, sư tỷ giúp đệ đột phá Cửu phẩm Kiếm Thánh."
Trần Mục giương miệng cười ngây ngốc, Khương Phục Tiên nguyện ý trợ giúp hắn đột phá, rõ ràng là cho không, vì hạnh phúc của vị hôn thê phải tranh thủ sớm ngày đột phá.
Năm mới vừa qua chưa đến hai ngày, Trần Mục và Khương Phục Tiên liền khởi hành đi đến Lan Hải.
Hai người ngồi xếp bằng tu luyện trên thuyền tiên, nơi này dù sao cũng không phải gian phòng, không tiện tu luyện.
Thời gian hai ngày.
Thuyền tiên đến gần Lan Hải.
Vùng cực nam Nam Hoang ít ai lui tới, nơi này có rừng rậm nguyên thủy rộng lớn, yêu thú đông đảo, ánh sáng mặt trời, bãi cát, sóng biển, không thiếu gì cả.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng trên thuyền tiên.
Bọn họ nhìn hải dương xanh biếc mênh mông, khí hậu ở nơi này so với Bắc Hoang dễ chịu hơn rất nhiều, có điều số lượng yêu thú ở nơi này cũng rất nhiều, tu hành giả bình thường cũng không dám đặt chân tới nơi đây.
Trần Mục và Khương Phục Tiên tất nhiên không bị ảnh hưởng.
Khương Phục Tiên mặc váy áo màu trắng có dây đeo mát mẻ, vừa dài đến mắt cá chân.
Bây giờ nàng ta mặc quần áo càng ngày càng tùy tiện, rất ít khi mặc loại váy dài tuyết sắc đoan trang kia.
"Tiểu sư đệ, bên ngoài Vạn Tượng đại lục còn có rất nhiều nơi thần bí, Linh Sơn Tiên Cảnh tránh đời không hiện, nơi sâu ở Đông Thắng Lan Hải có nhiều hòn đảo chốn bồng lai, treo lơ lửng giữa trời ở chỗ phi thăng, trong đó khả năng có tiên tồn tại, thậm chí là Kiếm Tiên sống!"
Khương Phục Tiên nhắc nhở Trần Mục.
Trần Mục chỉ biết là nơi sâu trong Lan Hải có tiên đảo, có lẽ có tiên tồn tại, trên bản đồ có đánh dấu chỗ sâu trong Lan Hải, có điều khu vực ấy còn tồn tại lượng lớn các hòn đảo chưa được biết đến, vô cùng thần bí.