-
Chương 576-580
Chương 576 Tây Hoang Minh Phủ (3)
(3)
Trần Mục rời khỏi sơn động, hắn xuất hiện trên đỉnh núi, nhìn về phía xa xa, tầm mắt càng lúc càng xa, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí có thể bỏ qua không gian.
Pháp Nhãn Kim Đồng có hạn chế khoảng cách, nhưng bây giờ Trần Mục có thể nhìn thấy cảnh tượng trong bán kính vạn dặm, Trần Mục từng thấy loại thần thông này trong cổ tịch, được gọi là Thiên Nhãn Thông.
Trần Mục lại lấy quyển trục ra, con mắt kim sắc vừa biến mất bên trên lúc nãy, bây giờ lại xuất hiện lỗ tai kim sắc, hắn dựa vào kinh nghiệm lần trước sắp xếp lại các đường nét trên quyển trục, sau đó ngưng kết lại trong lỗ tai.
Trần Mục nghe được những lời xì xào bàn tán từ bên kia biển và bên kia núi, loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Trong nháy mắt nắm bắt được Thiên Nhĩ Thông, đây chính là thiên phú, nếu như không có linh tính thì cả đời cũng khó lĩnh ngộ được.
Trần Mục tiếp tục nhìn vào quyển trục, nhưng lần này bên trên quyển trục lại xuất hiện một người không có ngũ quan, đường nét kim sắc phác họa ra thân thể nhưng lại không phác họa ngũ quan.
“Không có mặt?”
Trần Mục đột nhiên có chút nghi hoặc.
Bức vẽ là một hình người kim sắc, nhưng đường nét còn đơn giản hơn hai loại trước, nhưng Trần Mục không có manh mối, rất khó sắp xếp lại những đường nét này.
Hắn có thể phá giải hai loại thần thông trong thời gian ngắn đã rất không dễ dàng, 《Thập Toàn Thần Thông》đoán chừng có mười loại thần thông, Trần Mục có chút mong chờ thần thông tiếp theo.
Trần Mục khởi hành đi đến Tây Hoang, thần thuyền cũng mất nửa ngày để đến được chỗ tọa độ mà Khương Phục Tiên đưa cho.
Tây Hoang vẫn luôn là nơi hoang vu nhất Hoang Châu, còn bần hàn hơn cả Bắc Hoang, nhiều năm trước còn từng xuất hiện Tà tông làm hại thế gian, về sau Hồng Minh cũng từng tàn sát nơi này, kết quả là Tây Châu bây giờ vẫn chưa khôi phục lại.
Sau khi nắm vững Thiên Nhãn Thông, Trần Mục rất nhanh đã phát hiện ra lối vào của Minh phủ, trên vùng đồng bằng hoang vu có cung điện đổ nát, gần đó có một giếng khô, cái giếng kia chính là thông đạo dẫn đến Minh phủ.
Trần Mục cảm giác được năng lượng thần hồn âm hàn, hắn thả người nhảy xuống giếng, xuyên qua thông đạo màu đen xuất hiện trên con đường nhỏ u ám tăm tối.
Có ngọn lửa màu xanh lơ lửng trên không trung, chỗ này có rất nhiều chấp niệm có thể hấp thụ luyện hóa, Trần Mục đi dọc theo con đường nhỏ tiến về phía trước, không lâu sau thì nhìn thấy phiến đá đỏ thẫm cao mười mấy trượng, bên trên có khắc hai chữ lớn, Minh phủ.
Âm khí xung quanh càng lúc càng nặng nề, nhục thân của Trần Mục cường tráng, huyết dịch sôi trào, không sợ vật chất âm tà, hắn còn có thể hấp thụ chấp niệm xung quanh để cường hóa nguyên thần.
Sau khi thông qua tấm bia, Trần Mục nhìn thấy Minh phủ quy mô to lớn, có rất nhiều nhà xây tựa vào núi, phía dưới núi là biển lửa vô tận, mây đen u ám bao trùm trên đỉnh, phía dưới là dung nham sôi trào, xung quanh là ma trơi xanh mơn mởn.
Tu tiên giả bình thường ở đây sẽ rất dễ bị sụp đổ tinh thần, tổn hại đến đạo tâm, nhưng Trần Mục không bị ảnh hưởng gì, nơi này chính là chỗ tốt cho hắn tu luyện.
Trần Mục đến quảng trường ở giữa Minh phủ, xung quanh có mười pho tượng đá hung dữ đáng sợ nhưng Trần Mục vẫn lấy Bồ Đề Đạo Đài ra, ngồi xếp bằng ở đây để tu luyện.
Sau lưng Trần Mục xuất hiện vòng xoáy kim sắc, năng lượng thần hồn và chấp niệm xung quanh đều tràn vào vòng xoáy.
Nguyên thần kim sắc thậm chí còn tách khỏi thân thể, ngồi khoanh chân giữa không trung, sau khi tu luyện Bất Hủ Pháp thì trên nguyên thần xuất hiện tầng kim quang giống như phật quang phổ chiếu của Phật tộc, vạn pháp bất xâm.
Minh phủ sở hữu lượng lớn chấp niệm và năng lượng thần hồn, nguyên thần của Trần Mục có thể thăng cấp được rất nhiều ở đây, hắn không ngừng mài giũa nguyên thần, tầng kim quang kia càng lúc càng sáng.
Trong chớp mắt đã nửa năm trôi qua.
Niệm lực của Trần Mục thăng cấp đáng kể, cảm nhận càng thêm sắc bén, thậm chí còn có cảm giác bị thăm dò.
Chẳng lẽ vẫn còn có thứ gì đó trong Minh phủ?
Những nơi như thế này thông thường đều là những thứ không sạch sẽ, Trần Mục không chú ý đến, hắn sử dụng Thiên Nhãn Thông ngắm nhìn tứ phía, nhìn đến chỗ xa lại thấy một vị bạch y nữ tử.
Trần Mục cau mày, hắn không cảm nhận được dao động sinh mệnh của bạch y nữ tử, nhưng nàng ta cũng không giống âm hồn.
Bạch y nữ tử đầu tóc rối bời, ngáy mắt đã biến mất, nói thật người bình thường nhìn thấy cách ăn mặc như vậy đều sẽ sợ hãi, nhưng Trần Mục lại dám đuổi theo nàng ta.
Xoạt!
Trần Mục đến gần bạch y nữ tử trong nháy mắt, hắn có thuấn di không gian, tốc độ cực kỳ nhanh.
Bạch y nữ tử bỗng nhiên quay người lại, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, mày kiếm mắt sáng, mái tóc rối bời quật về phía Trần Mục mang theo một luồng kiếm khí, không gian đều bị cắt đứt.
Tròng mắt Trần Mục hơi co lại, quả nhiên không phải là âm hồn, âm hồn bất tán nhưng không thể nào công kích người sống, bạch y nữ tử trước mắt lại có thể tấn công hắn.
Trần Mục dùng Thanh Vân kiếm ngăn chặn kiếm quang, thế nhưng bạch y nữ tử bỗng nhiên dừng lại không chạy trốn nữa.
“Ngươi là người nào?”
Trần Mục nhìn chằm chằm vào bạch y nữ tử tra vấn.
Bạch y nữ tử cao ngạo nói: “Ta là Kiếm Linh, Kiếm Linh trấn thủ địa ngục Minh phủ.”
Trần Mục có chút kinh ngạc, chẳng trách lại cảm thấy nàng ta rất đặc biệt, hóa ra là kiếm linh, vốn không phải quỷ hồn.
“Ngươi là kiếm linh ở đây, xem như ta mạo muội đã làm phiền, xin hãy thứ lỗi.” Trần Mục chắp tay.
Bạch y Kiếm Linh lạnh giọng nói: “Không sao, chỗ này rất nhàm chán, gặp được người sống đã khó, gặp được Tiên Kiếm lại càng không dễ dàng, ta thấy nguyên thần của đạo hữu rất mạnh, có lẽ có thể đến chỗ sâu của địa ngục Minh phủ giành lấy tạo hóa.”
“Tạo hóa gì?”
“Di hài của Tiên Vương, trên người hắn ta có lẽ có rất nhiều tạo hóa, hơn nữa bản thân hắn ta vốn chính là tạo hóa.”
Trần Mục nghe thấy Tiên Vương thì biết là không đơn giản, hắn có chút động lòng: “Tại sao lại muốn đưa tạo hóa cho ta?”
Bạch y Kiếm Linh lạnh giọng nói: “Ha ha, ngươi cảm thấy tạo hóa rất dễ dàng lấy được, cho dù là tọa hóa Tiên Vương thì ngươi cũng khó mà đến gần, huống chi chỗ đó còn có quỷ dị.”
Trần Mục cảm thấy có chút thú vị.
“Làm phiền Kiếm Linh tiền bối dẫn ta đi xem thử.”
Nghe thấy xưng hô của Trần Mục, trong mắt bạch y Kiếm Linh có chút vui sướng: “Đi theo ta đi.”
Chương 577 Huyết Lộ Minh Chủ (1)
Dưới đáy Minh phủ tràn ngập hỏa quang nóng rực, vật chất âm uế khó mà tồn tại được ở đây, phía trước không có cung điện kiến trúc, tất cả đều là loạn thạch hoang vu, yên tĩnh im ắng, con đường đá huyết sắc lan tràn vào sâu trong bóng tối, đó là bóng tối của hư vô.
Trần Mục có sẵn Thiên Nhãn Thông nhưng lại không thể nhìn thấy điểm cuối của con đường này, hắn lập tức hỏi: “Tiền bối, chúng ta còn mất khoảng bao lâu nữa mới có thể đến nơi?”
“Rất nhanh thôi chúng ta sẽ có thể nhìn thấy tọa hóa Tiên Vương, ngươi có thể lấy được tạo hóa trên người hắn ta hay không thì ta không thể bảo đảm.” Bạch y Kiếm Linh hờ hững nói.
Trần Mục vẫn duy trì đề phòng với bạch y Kiếm Linh, trên người hắn có chí bảo, vì vậy mới dám đi theo bạch y Kiếm Linh tiến vào khu vực hắc ám của hư không.
Đến gần khu vực hắc ám, ánh sáng xung quanh đột nhiên biến mất, Trần Mục cảm nhận được cấm chế đặc thù, hắn nhìn chăm chú vào phía trước, có Thiên Nhãn Thông, cho dù trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ bốn phía.
Hai bên huyết lộ là vực thẳm u ám.
Trên mặt đất cách đó không xa có xương đen vụn nát, tiến về phía trước nữa cũng có xương đen, Trần Mục cảm nhận được tử khí dày đặc ở xung quanh, khí huyết của hắn sôi trào, dù có là tử khí cũng không thể đến gần hắn chút nào.
Bạch y Kiếm Linh không hề che giấu nói: “Những người này đều là do ta dẫn tới, đáng tiếc bọn họ còn chưa thấy được Tiên Vương thì đã ngã xuống ở đây.”
Trần Mục quan sát con đường đá huyết sắc, xung quanh ngoài tử khí ra thì không có gì cả, con đường này lơ lửng trong hư không u tối, tồn tại không có cơ sở.
Trần Mục đạp trên huyết lộ tiến lên, tử khí xung quanh càng phát ra dày đặc hơn, đừng nói là gặm nhấm Trần Mục, ngay cả tầng kết giới trong suốt trên người hắn cũng không thể xuyên thủng vào.
Bạch y Kiếm Linh phát hiện ra sự đặc biệt của Trần Mục, cảm thấy trong cơ thể của hắn có sinh mệnh bản nguyên hùng vĩ.
Hài cốt trên huyết lộ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hoàn chỉnh, trong đó có hài cốt khoác váy màu đỏ vẫn xem như còn nguyên vẹn, nhưng toàn bộ đều bị hóa đen, chỉ có bộ váy kia là không nát, xem chất liệu hẳn là tiên tơ tằm hoặc thần vật.
Thứ này rất quý giá ở nhân gian, nhưng Trần Mục không hề động vào, chủ yếu là không có hứng thú đối với y phục, y phục trên người hắn là do Phục Tiên lão bà dùng thần vật đan bện làm thành, không thể phá vỡ, còn có thể chống đỡ được rất nhiều đòn tấn công của thần thông.
Xung quanh tử khí nặng nề, mỗi một bước tiến lên phía trước đều cảm thấy như đã đi một khoảng cách rất xa, Trần Mục đột nhiên quay đầu nhìn lại, hắn thậm chí còn không nhìn thấy lối ra.
Không gian này rất quỷ dị.
Có loại cảm giác một bước đi ngàn dặm.
Bạch y Kiếm Linh cười nhẹ nói: “Nếu như ngươi sợ thì bây giờ có thể quay về, nhưng ta không bảo đảm ngươi sẽ không xui xẻo giống như những tên này.”
Trần Mục bình tĩnh nói: “Ta đã từng nhìn thấy Thần Hoàng, vẫn chưa được nhìn thấy Tiên Vương, ta vẫn khá mong đợi.”
Vẻ mặt bạch y Kiếm Linh kiêu ngạo nói: “Tiên Vương còn lợi hại hơn cả Thần Hoàng, chủ nhân nhà ta là Tiên Vương đỉnh phong, ngay cả Thần Hoàng cũng phải cung kính hắn ta.”
“Vậy ngươi có mục đích gì?” Trần Mục đoán được bạch y Kiếm Linh có quan hệ với tọa hóa Tiên Vương kia.
Bạch y Kiếm Linh nhìn vào chỗ sâu trong huyết lộ, chậm rãi nói: “Chủ nhân nhà ta tọa hóa ở chỗ này, hắn ta hiến tế thân mình để trấn áp Minh chủ và để lại tạo hóa, chỉ tùy thuộc vào ngươi có khả năng lấy được hay không.
“Minh chủ?”
Trần Mục nhỏ giọng thì thầm.
Minh chủ hẳn là có liên quan đến Minh tộc.
Minh tộc sinh sống ở biên giới Hoàng Châu, vô cùng khiêm tốn, nghe nói đó là chủng tộc đến từ dị vực, Trần Mục còn từng gặp được cường giả Minh tộc ở Táng Tiên địa.
Bạch y Kiếm Linh trầm giọng nói: “Ở thời đại viễn cổ, lúc Thần tộc và tu tiên giả đang tranh chấp đến đầu rơi máu chảy thì Minh tộc bất ngờ xuất hiện, bọn họ đốt giết cướp bóc, muốn chiếm lấy đất đai của chúng ta.”
“Chủ nhân nhà ta liên hợp với mấy vị đại năng trấn áp Minh chủ ở chỗ này, bọn họ phải trả cái giá cực kỳ nặng nề chỉ để phong ấn Minh chủ.”
Trần Mục có loại cảm giác tê cả da đầu.
Cũng may là Minh chủ đã bị trấn áp, nếu không thì Minh chủ cộng thêm Ma chủ thật sự sẽ khó mà xử lý, Minh chủ chỉ bị phong ấn, mà tuyệt đỉnh Tiên Vương phong ấn hắn ta đã tọa hóa, có thể thấy được sự đáng sợ của Minh chủ.
Trần Mục tiếp tục đi về phía trước.
Mỗi một bước hắn đi đều cảm thấy như đã đi nghìn dặm, thời gian xung quanh đứng yên, không gian vô hạn, cấm chế rất đặc thù, tử khí càng lúc càng dày đặc.
Trong bóng tối xuất hiện ánh sáng, mới đầu thì giống như đom đóm, khi đến gần đạo quang mang kia giống như vầng trăng sáng, ánh sáng trên huyết lộ bắt nguồn từ tọa hóa Tiên Vương kia.
Trên đạo lộ vẫn còn thi hài, Trần Mục nhìn thấy tu tiên giả hoàn chỉnh, sắc mặt hắn ta tái nhợt, môi thâm đen nhưng thân thể vẫn xem như nguyên vẹn, đây là tu tiên giả vô cùng cường đại, là cường giả tuyệt đỉnh trong phàm trần, thế nhưng cường giả như thế này cũng ngã xuống ở nơi đây.
Thứ giết chết bọn họ không phải là tử khí, nơi này tử khí dày đặc sẽ không giết họ ngay lập tức, cho dù bọn họ không thể chịu đựng được thì vẫn có năng lực để trốn thoát.
Sinh mệnh bản nguyên của thi hài đều đã trôi đi, gần đó không chỉ có bộ thi hài này mà còn có hai thi hài rất hoàn chỉnh, sinh mệnh bản nguyên trong cơ thể của bọn họ sớm đã trôi đi, nhục thân giống như bùn đất, chỉ cần đụng vào là sẽ tiêu tan như khói.
Trần Mục nhìn thấy Tiên Vương đang ngồi xếp bằng trong đài tròn huyết sắc, nhìn từ xa thì có vẻ cao mấy trăm trượng, đến gần lại trở nên bình thường, vị Tiên Vương kia có dung mạo tuấn tú, bộ y bào tử kim trông rất tiên phong đạo cốt, tọa hóa đã qua bao nhiêu kỷ nguyên mà vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu.
Trên người Tiên Vương đã không còn dao động của sinh mệnh.
Chương 578 Huyết Lộ Minh Chủ (2)
Chương 577: Huyết Lộ Minh Chủ (2)
Nhưng quanh thân Tiên Vương có tiên quang lượn quanh, tử khí xung quanh không thể đến gần hắn ta được chút nào, hắn ta ngồi xếp bằng trong Viễn Cổ Trận Pháp, trận thạch trên đất vô cùng dày nặng, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt.
Trần Mục nhìn tôn Tiên Vương kia, hắn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của hắn ta, lúc còn sống hắn ta không yếu hơn Thần Hoàng, thậm chí sau khi chết cũng có thể chấn nhiếp vô số tu tiên giả.
Bên cạnh Tiên Vương có Tiên kiếm gãy nát đang lơ lửng, đó chắc là bản thể của bạch y Kiếm Linh.
Bạch y Kiếm Linh trịnh trọng nói: “Nguyên thần của Tiên Vương bất hủ, nhục thân bất diệt, cho dù bị giết thì chân linh cũng có thể luân hồi, nhưng chủ nhân nhà ta vì để phong ấn Minh chủ mà đồng thời nguyên thần cũng mất đi, nhục thân tọa hóa ở chỗ này, ngay cả chân linh cũng tiêu tan.”
Chân Tiên vẫn có thể bị giết chết, nhưng Tiên Vương rất khó bị giết chết hoàn toàn, chân linh của bọn họ có thể chuyển thế luân hồi sống lại, mà thần vị của Thần tộc chỉ là lựa chọn người kế thừa mới.
“Tiền bối rất vĩ đại.”
Trần Mục tỏ lòng kính nể đối với vị tiền bối này.
Huyết lộ đột nhiên chảy ra huyết quang, Trần Mục phát hiện có cấm chế kinh khủng xuất hiện, thân thể của hắn bị giam cầm không thể động đậy được, mày hắn nhíu chặt, sau đó dùng sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể lay chuyển được chút nào như cũ.
Bạch y Kiếm Linh lạnh giọng nói: “Ta đã nói rồi, tạo hóa của Tiên Vương không phải dễ dàng lấy được như vậy.”
Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh: “Tiền bối, ta vốn khá tin tưởng ngươi, xem ra là ngươi muốn hại ta.”
Viễn Cổ Trận Pháp dưới thân Tiên Vương kích hoạt, có cỗ lực lượng muốn hấp thụ sinh mệnh bản nguyên trong cơ thể của Trần Mục, nhưng trên người hắn có tầng kết giới trong suốt.
Bạch y Kiếm Linh đưa tay lên, thanh Tiên kiếm tràn đầy vết nứt xuất hiện trong tay nàng ta, Trần Mục dám đến chỗ này thì tất nhiên là đã có chuẩn bị.
Trần Mục thôi động Trấn Thiên Ấn, hắn biết phải trả giá nhưng không hề do dự chút nào.
Trấn Thiên Ấn dễ dàng phá bỏ huyết lộ cấm chế, Trần Mục khôi phục tự do, bạch y Kiếm Linh trừng lớn mắt: “Làm sao có thể, Chân Tiên đều không thể thoát khỏi cấm chế, ngươi lại có thể thoát khỏi cấm chế...”
Trần Mục ôm ngực, miễn cưỡng thôi động cái giá của Trấn Thiên Ấn, trong cơ thể hắn lại xuất hiện thương tổn lớn lần nữa, may mà không nghiêm trọng như lần trước, vẫn có thể tiếp nhận được.
Bạch y Kiếm Linh cầm Tiên kiếm sứt mẻ trong tay giết tới, Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, toàn thân hắn có kim quang chói lọi, hắn cầm Thanh Vân kiếm, hai cánh tay tràn đầy thần lực.
Trên huyết lộ, hai tia kiếm quang không ngừng đan xen, kiếm thuật của bạch y Kiếm Linh rất mạnh, dù sao thì đi theo Tiên Vương, cho dù sứt mẻ cũng có thể đối kháng với Trần Mục.
Mỗi lần va chạm bạch y Kiếm Linh đều sẽ mờ nhạt đi, nàng ta sớm đã mất đi nguồn sức lực, kiếm của Trần Mục càng chiến càng dũng mãnh, Thanh Vân kiếm bạo phát ra kiếm quang cường thịnh.
Răng rắc!
Tiên kiếm trong tay bạch y Kiếm Linh hoàn toàn vỡ nát, giống như đom đóm ngập trời tiêu tan trong bóng tối, mà bản thân nàng ta cũng rất mờ nhạt, sắp phải tiêu tan trong thiên địa.
“Tại sao?”
Trần Mục hỏi bạch y Kiếm Linh.
Bạch y Kiếm Linh trầm giọng đáp: “Phong Ấn Trận này cần có lượng lớn sinh mệnh bản nguyên mới có thể duy trì, bây giờ phong ấn đã lỏng ra, cần có lượng lớn sinh mệnh bản nguyên, mà tu tiên lại sở hữu lượng lớn sinh mệnh bản nguyên.”
Trần Mục bỗng nhiên hiểu ra gì đó: “Chẳng trách chỗ này lại có tử khí dày đặc như vậy, phong ấn Minh chủ chắc hẳn đã hy sinh rất nhiều sinh linh vô tội.
“Bị Minh chủ giết chết cũng là chết, có thể phong ấn Minh chủ, đây chính là vinh quang của bọn họ.” Trần Mục có thể cảm nhận được sự khóc than của vô số sinh linh, cái giá phải bỏ ra để phong ấn Minh chủ vượt xa tưởng tượng của hắn.
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Có lẽ vậy.”
Bạch y Kiếm Linh trịnh trọng nói: “Phong ấn bị nới lỏng, Minh chủ quay về thì hậu họa vô cùng.”
“Ừm.” Trần Mục gật đầu, hắn thu lại Thanh Vân kiếm sau đó quay người bước đi.
Bạch y Kiếm Linh lạnh lùng nói: “ Ngươi là cường giả Nhân tộc, lẽ nào muốn nhìn thấy Minh chủ quay về?”
Trần Mục không quay đầu lại, hờ hững nói: “Bọn họ không có năng lực lựa chọn được sống, nhưng ta có, ta bội phục chủ nhân ngươi đã lấy thân mình phong ấn Minh chủ, nhưng ta sẽ không hiến mình, ta không vĩ đại như hắn ta.”
“Nói hay lắm.”
Trong vực thẳm u ám truyền đến tiếng cười lạnh.
Trần Mục đứng bên huyết lộ nhìn chằm chằm vào vực thẳm, trong bóng tối bên dưới có sinh vật khổng lồ đang ẩn nấp, xem ra phong ấn ở đây quả thực đã bị nới lỏng.
Bạch y Kiếm Linh cười lạnh nói: “Ha ha, khi Minh chủ thoát khỏi vực sâu thì ngươi chắc chắn sẽ chết.”
“Yên tâm, bổn đế thoát ra tuyệt đối sẽ không giết ngươi, bổn đế thích kết giao bằng hữu, đặc biệt là thích tiểu hữu tuổi trẻ tài cao như thế này, tu tiên giả tiêu sái tự tại.” Minh chủ thầm thì trong bóng tối.
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần phải nói lời ngon tiếng ngọt, ta sẽ không giúp ngươi thoát khỏi phong ấn đâu.”
Minh chủ ha ha cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp huyết lộ, huyết lộ đang khẽ chấn động, bạch y Kiếm Linh trầm giọng nói: “Phong ấn bị lỏng còn nghiêm trọng hơn dự tính của ta.”
Đôi mắt Trần Mục khẽ tụ lại, hắn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Minh chủ, không hề yếu hơn sự tồn tại đáng sợ của Mạn Đà La, Cửu Ngũ Ma Thần của Huyền Châu, Minh chủ của Hoang Châu, vốn tưởng rằng nhân gian là an toàn nhất nhưng lại cất giấu nhiều kinh khủng như thế.
Bạch y Kiếm Linh nhìn sang Trần Mục: “Nếu như đạo hữu còn lương tri thì xin hãy hiến tế một phần sinh mệnh bản nguyên.”
Sinh mệnh bản nguyên rất khó hồi phục, Trần Mục cười nhẹ nói: “Ta không thích cuỗm đạo đức.”
Ánh mắt bạch y Kiếm Linh dần dần mờ đi.
Thế nhưng Trần Mục bước đến chỗ Tiên Vương tọa hóa, hắn cắt lòng bàn tay trước mặt Tiên Vương, sau đó huyết dịch Tiên Vương chảy ra từ trong cơ thể hắn, sinh mệnh bản nguyên dồi dào tràn vào Viễn Cổ Trận Pháp, huyết lộ vốn đang rung lắc lại trở nên bình ổn.
Minh chủ vẫn đang cười, nhưng tiếng cười của hắn ta có chút thay đổi, đó là nụ cười tự giễu.
Chương 579 Huyết Lộ Minh Chủ (3)
Chương 578: Huyết Lộ Minh Chủ (3)
“Xem ra là bổn đế đã lanh miệng.”
“Tiểu tử, tu hành không tệ, trên người ngươi vừa mới để lại thương tổn lớn, nếu lại mất đi lượng lớn sinh mệnh bản nguyên thì có thể tương lai phải mất mấy trăm năm mới có thể khôi phục lại.
Tuy rằng Minh chủ bị phong ấn nhưng lại biết rõ Trần Mục như lòng bàn tay, đây chính là sự đáng sợ của cường giả đỉnh tiêm.
Lúc Trần Mục thu tay lại sắc mặt tái nhợt, tóc của hắn đã biến thành màu tuyết, nhưng trông càng thêm anh tuấn, rất có tiên vận, vết thương cũng tự động lành lại.
Bạch y Kiếm Linh nhìn thấy Viễn Cổ Trận Pháp ổn định lại, vẻ mặt nàng ta trịnh trọng nói: “Đa tạ đạo hữu, chủ nhân nhà ta quả thực đã từng để lại tạo hóa, hắn ta bảo ta tặng cho người hữu duyên, những người trước kia đều không xứng có được.”
Tiên châu kim sắc rơi xuống trước mặt Trần Mục.
Trần Mục quan sát tỉ mỉ, xác định không có vấn đề gì mới nhận lấy, dù sao cũng đã từng bị bạch y Kiếm Linh lừa rồi.
Bạch y Kiếm Linh sắp tiêu tan, nàng ta trầm giọng nói: “Đạo hữu, đây là Ngũ Hành Kim Linh Châu, viên linh châu này có thể làm thăng cấp đáng kể sức lực của ngươi, còn có thể trợ giúp tu luyện, đây cũng là nhân tố giúp chủ nhân nhà ta đạt đến tuyệt đỉnh.”
Trần Mục có thể cảm nhận được sự cường đại của Ngũ Hành Kim Linh Châu, chỉ cầm thôi cũng cảm nhận được toàn thân nóng rực, lực lượng trong cơ thể tăng vọt, khẽ run lên, không gian đều đang vặn vẹo.
Còn có năng lượng thuộc tính kim hùng vĩ tràn tới, món bảo bối này còn không có tác dụng phụ, đối với Trần Mục mà nói thì giống như hổ mọc thêm cánh, cũng không uổng công thiệt hại sinh mệnh bản nguyên.
Bạch y Kiếm Linh nói tiếp: “Chủ nhân nhà ta đã từng nói thu thập đủ năm viên linh châu thì chắc chắn là chí bảo mạnh nhất giữa thiên địa, linh châu khi đến gần nhau sẽ có phản ứng, sau này đạo hữu có thể chú ý.”
“Đa tạ tiền bối.”
Trần Mục cất Ngũ Hành Kim Linh Châu đi.
Bóng dáng bạch y Kiếm Linh bắt đầu tiêu tán, nàng ta chắp tay ôm quyền: “Phong ấn vẫn có thể duy trì mấy trăm năm, đến lúc đó vẫn xin làm phiền đạo hữu, tạ...”
Trần Mục nhìn bạch y Kiếm Linh biến mất hoàn toàn, hắn nhẹ thở dài, sau đó trong vực sâu truyền ra giọng nói của Minh chủ: “Chẳng lẽ Ma chủ vẫn còn chưa thu thập được ngoài kia?”
”Ngươi còn quen biết Ma chủ?”
Trần Mục khẽ cau mày, Minh chủ ha ha cười lớn nói: “Tất nhiên, năm đó bổn đế liên thủ với hắn ta sát thiên, sau đó bị hắn bán đứng, sớm muộn gì cũng phải thanh toán với hắn ta!”
“Hóa ra Ma chủ không giết Lôi Đế một mình!” Trần Mục nghe được tin tức này thì thoải mái hơn rất nhiều.
Minh chủ tự giễu nói: “Ha ha ha, năm đó trời bị thương nặng, chúng ta phí hết tâm tư mới đạt được, vốn cho rằng có thể chia đều thiên hạ nhưng lại bị Ma chủ bán đứng.”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Minh chủ không cười nữa, lạnh lùng nói: “Chỉ cần thả bổn đế ra ngoài, bổn đế sẽ đối phó với Ma chủ.”
“Cho dù lời ngươi nói là thật thì ta cũng sẽ không tin ngươi.” Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh, hai hổ cùng tranh đấu chắc chắn sẽ có một con bị thương, nhưng chỉ sợ hai con hổ liên hợp lại.
“Tin hay không là tùy ngươi, lời này của bổn đế lúc nào cũng có hiệu lực, ngươi hãy nhớ lấy.”
Trần Mục đi về phía lối ra của huyết lộ.
“Khi Ma chủ giáng xuống, chắc chắn ngươi sẽ quay lại cầu cứu bổn đế.” Tiếng cười của Minh chủ vang vọng trong huyết lộ.
Trần Mục bước ra khỏi huyết lộ, hắn trở lại Minh phủ, trước người vẫn còn thương tổn lớn, sau đó còn mất đi lượng lớn sinh mệnh bản nguyên, chỉ có thể tiếp tục ở lại đây tu luyện.
Trên người Trần Mục còn chút thần dược, vật chất bạc sắc trong cơ thể đang phân giải, giúp hắn trị thương.
Hắn tiếp tục ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, không ngừng thôn phệ chấp niệm xung quanh, nhìn thấy đủ các cảnh tượng thời kỳ viễn cổ, lúc đó thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, tu tiên giả trục xuất Thần tộc từ trên lục địa đến tinh không.
Nguyên thần thông qua Bất Hủ Pháp không ngừng trở nên mạnh mẽ, vật chất ánh bạc mà Phục Tiên lão bà để lại trong cơ thể càng lúc càng ít, chủ yếu là dùng để chữa trị thương tổn, thần dược miễn cưỡng giúp khôi phục được phần nào sinh mệnh bản nguyên, muốn hồi phục như ban đầu trong thời gian ngắn là rất khó.
Ba năm sau.
Trần Mục vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn, nhục thân không hề thăng cấp chút nào, nhưng nguyên thần có kim quang chói lọi, chỉ cần một ý nghĩ là có thể phá hủy ngọn núi cách xa ngàn trượng.
“Vẫn còn thiếu tài nguyên, tiêu hao quá nhanh.” Trần Mục lắc đầu, tài nguyên của hắn đủ cho siêu cấp tông môn sử dụng rất nhiều năm, thế nhưng chỉ mấy năm hắn đã dùng hết.
Bế quan ở Minh phủ trong thời gian rất dài, hắn quyết định về nhà nhìn xem, sau đó đến Lăng Vân tông trò chuyện với sư tôn.
Bắc Hoang, Trần gia.
Trần Mục bây giờ vẫn là tóc trắng.
Trần Nghiêm và Đường uyển đang câu cá ở bên hồ gần Trần gia, cuộc sống của bọn họ nhàn nhã tự tại.
“Cha, nương!”
Trần Mục bỗng nhiên xuất hiện bên hồ.
Đường Uyển nhìn thấy Trần Mục thì bất ngờ giật mình, bà vội đứng dậy, sau đó sờ khuôn mặt hắn: “Mục Nhi, ngươi thế này là đã xảy ra chuyện gì? Phục Tiên đâu?”
“Nương, ta không sao, sư tỷ trở về nhà nương rồi!” Khuôn mặt Trần Mục mang theo nụ cười.
Trần Nghiêm đầy vẻ nghiêm túc nói: “Mục Nhi, ngươi không ăn hiếp Phục Tiên đấy chứ?”
Trần Mục cười trả lời: “Không ạ, ta nào dám ăn hiếp sư tỷ, nàng ấy về Thần Vực có việc.”
Đường uyển cười nói: “Mục Nhi, vậy lần này ngươi trở về thì ở nhà thêm vài ngày.”
“Được ạ.”
Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Có điều đám Trần Dĩnh không ở trong nhà, Trần Hãn và Trần Hạo cũng không ở đây, trong nhà chỉ có Trần Dao đang bế quan, ngay cả Trần Tô và Trần Đồng cũng theo Trần Dĩnh đi phiêu bạt.
Sau khi Trần Mục trở về Trần gia đã hái hai trái thần quả ở gần đó, bẻ hai gốc thần dược, lần này đặc biệt quay về chính là vì trong nhà có trồng rất nhiều thần thụ và thần dược, vừa hay có thể giúp hắn hồi phục sinh mệnh bản nguyên.
Trần Dao tu luyện trên đỉnh núi, toàn thân nàng ta được kim quang bao phủ, sở hữu năng lượng cường ngạnh.
Trần Mục chú ý đến Trần Dao: “Tốc độ tu luyện của tiểu muội rất nhanh, đã sắp đạt đến Kiếm Thánh đỉnh phong.”
Chương 580 Kiếm Hải Thần Long Đảo (1)
Trần Mục cau mày lại, hắn lo lắng Trần Dao đột phá đến Kiếm Thánh đỉnh phong quá nhanh sẽ không còn đường để đi, phải trực tiếp đối mặt với thiên kiếp thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Ta phải dọn một con đường cho tiểu muội.” Trần Mục nhìn về phía Trần Dao ở chỗ cao, lẩm bẩm nói trong lòng.
Bắc Hoang, Trần gia.
Trần Mục ngồi khoanh chân trong phòng, hắn phục dụng thần quả vừa hái xuống, năng lượng sinh mệnh hùng vĩ tràn vào khắp toàn thân, làn da hiện lên quang huy trong suốt.
Hắn đang điên cuồng hấp thụ năng lượng gần đó, Trần Dao đang trên đỉnh núi đã phát giác được.
Trần Dao mở to mắt, hai sợi kim quang vọt ra, nàng ta nhìn về phía đình viện của Trần Mục: “Thật là lợi hại, giống như hắc động đang thôn phệ năng lượng xung quanh.”
Tiểu Hắc bỗng nhiên nhảy xuống từ đỉnh núi, trong nháy mắt đã đến đình viện, nó thông qua cửa sổ đi đến bên cạnh Trần Mục, cuộn mình thành quả cầu lông.
Quanh thân Trần Mục tràn ngập quang mang tử kim, Tiểu Hắc cũng bị quang mang bao phủ.
Ba ngày sau.
Trần Mục luyện hóa hết thần quả và thần dược, sinh mệnh bản nguyên trong cơ thể khôi phục rất tốt, nhưng thương tổn lớn vẫn chưa khỏi hẳn.
Vết cắt kim sắc dưới da thịt trước ngực hoàn toàn bị áp chế bởi ánh bạc của Phục Tiên lão bà.
Khi ánh bạc giảm đi, thương tổn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn, nhất định phải nghĩ cách giải quyết.
Thần dược thông thường không thể chữa trị thương tổn lớn, buộc phải có thiên địa chí bảo, Trần Mục nghĩ ngợi một hồi, chỉ có Táng Tiên địa là có khả năng có đại dược nghịch thiên.
“Đáng tiếc, rất khó tiến vào Táng Tiên địa lần nữa.”
Táng Tiên địa hạn chế cường giả đặt chân tới, cảnh giới hiện tại của Trần Mục quá cao sẽ bị loại trừ, bên trong đó còn có rất nhiều quỷ dị, đặc biệt là chỗ sâu nhất của Thánh Dược viên, có đóa hoa yêu dị nở ra từ tâm của tuyệt thế nữ tiên, đóa hoa đó chắc chắn là đại dược nghịch thiên, nếu như muốn hái nó chỉ sợ là sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Trần Mục không nghĩ về những thứ này nữa, ánh bạc trong cơ thể vẫn có thể áp chế được thương tổn lớn, chỉ cần không phải tàn sát sinh tử thì không ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.
“Không biết Phục Tiên lão bà thế nào rồi.” Ý thức của Trần Mục thâm nhập vào Trấn Thiên Ấn, tiếp đó ý thức xuất hiện ở Thái Sơ Hoàng thành của Đông Thần quốc.
Phục Tiên các.
Khương Phục Tiên ở trước bàn sách trong phòng.
Trần Mục nhìn thấy Khương Phục Tiên ở Thái Sơ Hoàng thành, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều: “Nương tử.”
Khương Phục Tiên dùng hai tay nắm cằm, nàng ta nhìn thấy hư ảnh của Trần Mục thì khẽ nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Tu luyện cho tốt, đừng phân tâm!”
“Nhớ nàng nên đến nhìn xem.” Trần Mục cách khoảng không hôn khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên, đáng tiếc là hôn không tới.
Khương Phục Tiên dịu giọng nói: “Phu quân, vừa đúng lúc ta có chuyện muốn nhờ chàng giúp đỡ.”
“Chuyện gì?”
“Tín ngưỡng có thể làm gia tăng đáng kể sức mạnh của Thần tộc, Mạn Đà La đã xây lượng một số lượng lớn các thần miếu ở Thần Vực, sức lực của nàng ta tăng lên từng ngày, hiện giờ phần lớn cường giả Thần Vực đều đi đến chỗ sâu trong tinh không, ta lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần phải có thêm càng nhiều lực lượng.”
Khương Phục Tiên trầm giọng nói: “Phu quân, ta muốn chàng giúp ta xây thần điện ở nhân gian.”
Trần Mục không chút do dự nói: “Không thành vấn đề, ta sẽ tuyên truyền Quang Minh Nữ Thần ở nhân gian.”
Khóe miệng Khương Phục Tiên nở nụ cười nhẹ, vẻ mặt dịu dàng nói: “Bây giờ chàng có cảm giác được sự tồn tại gông cùm của nhục thân cực cảnh chưa?”
Trần Mục lắc đầu, mất đi sinh mệnh bản nguyên và bị thương tổn lớn, khoảng thời gian này xem như giậm chân tại chỗ, hắn cảm thấy nhục thân vẫn có không gian tiến bộ rất lớn.
Mặt mày Khương Phục Tiên chứa ý cười: “Phu quân, không cần phải nóng vội, bây giờ chàng không ngừng vượt qua cực hạn của chính mình, sau khi độ kiếp chắc chắn có thể càng mạnh hơn.”
Trần Mục gật đầu: “Nương tử, nàng yên tâm, đợi ta độ kiếp thành tiên thì sẽ đến Thần Vực tìm nàng.”
“Ừm ừm, mau về tu luyện đi, ý thức rời khỏi thân thể rất nguy hiểm.” Khương Phục Tiên nhắc nhở.
Trước khi Trần Mục rời đi, nhìn thấy trên bàn sách của Khương Phục Tiên có rất nhiều tinh đồ, những tinh đồ này rất lạ lẫm, rất có khả năng là liên quan đến chỗ sâu trong tinh không.
Ý thức quay trở về bản thể, Trần Mục đứng dậy, Tiểu Hắc bên cạnh duỗi eo, trong nháy mắt nó đã chạy ra ngoài nhà, Trần Dao đang ở trong đình viện.
Tiểu Hắc xoay vòng quanh Trần Dao.
Trần Mục bước ra khỏi phòng, hắn duỗi eo vặn cổ, trên mặt tràn đầy vẻ nhàn nhã.
Trần Dao khẽ nhíu mày: “Ca, huynh đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ Phục Tiên tỷ chạy rồi?”
“Phục Tiên tỷ của muội phải quản lý Đông Thần quốc, ca muội gần đây thích màu tóc xám của nãi nãi, trông có tiên vận không?” Trần Mục tùy tiện tìm lý do lấy lệ.
“Xấu quá.”
Trần Dao bĩu môi thêm khinh thường.
Bị tiểu muội chế nhạo làm Trần Mục cảm thấy đau lòng.
Trần Mục có thể cưỡng ép phục hồi như cũ, nhưng phải tiêu hao sinh mệnh bản nguyên, hắn không muốn lãng phí.
Tu tiên giả của thế hệ trước có thể duy trì trạng thái tuổi trẻ nhưng sinh mệnh bản nguyên sẽ tiêu hao nhanh chóng, cho nên rất nhiều tu tiên giả thế hệ trước đều là dáng vẻ tóc bạc trắng nhưng mặt mũi hồng hào, sẽ không cố ý để lộ mình rất trẻ tuổi.
Khi Trần Dao thức tỉnh huyết mạch, hiện giờ tóc cũng đều là màu vàng, toàn thân tản ra cao quý lãnh ngạo, Trần Dĩnh là tóc đỏ tương đối hoạt bát, Trần Mục bây giờ là tóc trắng, trông cũng khá có tiên vận.
“Ca, muội muốn luận bàn với huynh.”
“Không thành vấn đề.”
Trần Dao nghiêng đầu, ngạo kiều nói: “Huynh không được nhường, cũng không được ăn hiếp muội.”
“Được thôi.” Trần Mục tình nguyện dành chút thời gian để luận bàn với tiểu muội, giúp nàng ta phát triển.
Hai người họ cùng lúc bay lên không trung.
Trần Dao cầm Yên Lam trong tay, Trần Mục cầm thiết kiếm bình thường, kiếm quang lập lòe trên không trung, lúc hai thanh kiếm va chạm giống như sấm sét giữa trời quang, đinh tai nhức óc.
Trần Thiên Nam ngẩng đầu nhìn lên, khó mà nhìn rõ thân ảnh của bọn họ, chỉ biết là Trần Mục đang cùng Trần Dao luận bàn, trong mắt ông ta tràn đầy vui mừng.
(3)
Trần Mục rời khỏi sơn động, hắn xuất hiện trên đỉnh núi, nhìn về phía xa xa, tầm mắt càng lúc càng xa, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí có thể bỏ qua không gian.
Pháp Nhãn Kim Đồng có hạn chế khoảng cách, nhưng bây giờ Trần Mục có thể nhìn thấy cảnh tượng trong bán kính vạn dặm, Trần Mục từng thấy loại thần thông này trong cổ tịch, được gọi là Thiên Nhãn Thông.
Trần Mục lại lấy quyển trục ra, con mắt kim sắc vừa biến mất bên trên lúc nãy, bây giờ lại xuất hiện lỗ tai kim sắc, hắn dựa vào kinh nghiệm lần trước sắp xếp lại các đường nét trên quyển trục, sau đó ngưng kết lại trong lỗ tai.
Trần Mục nghe được những lời xì xào bàn tán từ bên kia biển và bên kia núi, loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Trong nháy mắt nắm bắt được Thiên Nhĩ Thông, đây chính là thiên phú, nếu như không có linh tính thì cả đời cũng khó lĩnh ngộ được.
Trần Mục tiếp tục nhìn vào quyển trục, nhưng lần này bên trên quyển trục lại xuất hiện một người không có ngũ quan, đường nét kim sắc phác họa ra thân thể nhưng lại không phác họa ngũ quan.
“Không có mặt?”
Trần Mục đột nhiên có chút nghi hoặc.
Bức vẽ là một hình người kim sắc, nhưng đường nét còn đơn giản hơn hai loại trước, nhưng Trần Mục không có manh mối, rất khó sắp xếp lại những đường nét này.
Hắn có thể phá giải hai loại thần thông trong thời gian ngắn đã rất không dễ dàng, 《Thập Toàn Thần Thông》đoán chừng có mười loại thần thông, Trần Mục có chút mong chờ thần thông tiếp theo.
Trần Mục khởi hành đi đến Tây Hoang, thần thuyền cũng mất nửa ngày để đến được chỗ tọa độ mà Khương Phục Tiên đưa cho.
Tây Hoang vẫn luôn là nơi hoang vu nhất Hoang Châu, còn bần hàn hơn cả Bắc Hoang, nhiều năm trước còn từng xuất hiện Tà tông làm hại thế gian, về sau Hồng Minh cũng từng tàn sát nơi này, kết quả là Tây Châu bây giờ vẫn chưa khôi phục lại.
Sau khi nắm vững Thiên Nhãn Thông, Trần Mục rất nhanh đã phát hiện ra lối vào của Minh phủ, trên vùng đồng bằng hoang vu có cung điện đổ nát, gần đó có một giếng khô, cái giếng kia chính là thông đạo dẫn đến Minh phủ.
Trần Mục cảm giác được năng lượng thần hồn âm hàn, hắn thả người nhảy xuống giếng, xuyên qua thông đạo màu đen xuất hiện trên con đường nhỏ u ám tăm tối.
Có ngọn lửa màu xanh lơ lửng trên không trung, chỗ này có rất nhiều chấp niệm có thể hấp thụ luyện hóa, Trần Mục đi dọc theo con đường nhỏ tiến về phía trước, không lâu sau thì nhìn thấy phiến đá đỏ thẫm cao mười mấy trượng, bên trên có khắc hai chữ lớn, Minh phủ.
Âm khí xung quanh càng lúc càng nặng nề, nhục thân của Trần Mục cường tráng, huyết dịch sôi trào, không sợ vật chất âm tà, hắn còn có thể hấp thụ chấp niệm xung quanh để cường hóa nguyên thần.
Sau khi thông qua tấm bia, Trần Mục nhìn thấy Minh phủ quy mô to lớn, có rất nhiều nhà xây tựa vào núi, phía dưới núi là biển lửa vô tận, mây đen u ám bao trùm trên đỉnh, phía dưới là dung nham sôi trào, xung quanh là ma trơi xanh mơn mởn.
Tu tiên giả bình thường ở đây sẽ rất dễ bị sụp đổ tinh thần, tổn hại đến đạo tâm, nhưng Trần Mục không bị ảnh hưởng gì, nơi này chính là chỗ tốt cho hắn tu luyện.
Trần Mục đến quảng trường ở giữa Minh phủ, xung quanh có mười pho tượng đá hung dữ đáng sợ nhưng Trần Mục vẫn lấy Bồ Đề Đạo Đài ra, ngồi xếp bằng ở đây để tu luyện.
Sau lưng Trần Mục xuất hiện vòng xoáy kim sắc, năng lượng thần hồn và chấp niệm xung quanh đều tràn vào vòng xoáy.
Nguyên thần kim sắc thậm chí còn tách khỏi thân thể, ngồi khoanh chân giữa không trung, sau khi tu luyện Bất Hủ Pháp thì trên nguyên thần xuất hiện tầng kim quang giống như phật quang phổ chiếu của Phật tộc, vạn pháp bất xâm.
Minh phủ sở hữu lượng lớn chấp niệm và năng lượng thần hồn, nguyên thần của Trần Mục có thể thăng cấp được rất nhiều ở đây, hắn không ngừng mài giũa nguyên thần, tầng kim quang kia càng lúc càng sáng.
Trong chớp mắt đã nửa năm trôi qua.
Niệm lực của Trần Mục thăng cấp đáng kể, cảm nhận càng thêm sắc bén, thậm chí còn có cảm giác bị thăm dò.
Chẳng lẽ vẫn còn có thứ gì đó trong Minh phủ?
Những nơi như thế này thông thường đều là những thứ không sạch sẽ, Trần Mục không chú ý đến, hắn sử dụng Thiên Nhãn Thông ngắm nhìn tứ phía, nhìn đến chỗ xa lại thấy một vị bạch y nữ tử.
Trần Mục cau mày, hắn không cảm nhận được dao động sinh mệnh của bạch y nữ tử, nhưng nàng ta cũng không giống âm hồn.
Bạch y nữ tử đầu tóc rối bời, ngáy mắt đã biến mất, nói thật người bình thường nhìn thấy cách ăn mặc như vậy đều sẽ sợ hãi, nhưng Trần Mục lại dám đuổi theo nàng ta.
Xoạt!
Trần Mục đến gần bạch y nữ tử trong nháy mắt, hắn có thuấn di không gian, tốc độ cực kỳ nhanh.
Bạch y nữ tử bỗng nhiên quay người lại, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, mày kiếm mắt sáng, mái tóc rối bời quật về phía Trần Mục mang theo một luồng kiếm khí, không gian đều bị cắt đứt.
Tròng mắt Trần Mục hơi co lại, quả nhiên không phải là âm hồn, âm hồn bất tán nhưng không thể nào công kích người sống, bạch y nữ tử trước mắt lại có thể tấn công hắn.
Trần Mục dùng Thanh Vân kiếm ngăn chặn kiếm quang, thế nhưng bạch y nữ tử bỗng nhiên dừng lại không chạy trốn nữa.
“Ngươi là người nào?”
Trần Mục nhìn chằm chằm vào bạch y nữ tử tra vấn.
Bạch y nữ tử cao ngạo nói: “Ta là Kiếm Linh, Kiếm Linh trấn thủ địa ngục Minh phủ.”
Trần Mục có chút kinh ngạc, chẳng trách lại cảm thấy nàng ta rất đặc biệt, hóa ra là kiếm linh, vốn không phải quỷ hồn.
“Ngươi là kiếm linh ở đây, xem như ta mạo muội đã làm phiền, xin hãy thứ lỗi.” Trần Mục chắp tay.
Bạch y Kiếm Linh lạnh giọng nói: “Không sao, chỗ này rất nhàm chán, gặp được người sống đã khó, gặp được Tiên Kiếm lại càng không dễ dàng, ta thấy nguyên thần của đạo hữu rất mạnh, có lẽ có thể đến chỗ sâu của địa ngục Minh phủ giành lấy tạo hóa.”
“Tạo hóa gì?”
“Di hài của Tiên Vương, trên người hắn ta có lẽ có rất nhiều tạo hóa, hơn nữa bản thân hắn ta vốn chính là tạo hóa.”
Trần Mục nghe thấy Tiên Vương thì biết là không đơn giản, hắn có chút động lòng: “Tại sao lại muốn đưa tạo hóa cho ta?”
Bạch y Kiếm Linh lạnh giọng nói: “Ha ha, ngươi cảm thấy tạo hóa rất dễ dàng lấy được, cho dù là tọa hóa Tiên Vương thì ngươi cũng khó mà đến gần, huống chi chỗ đó còn có quỷ dị.”
Trần Mục cảm thấy có chút thú vị.
“Làm phiền Kiếm Linh tiền bối dẫn ta đi xem thử.”
Nghe thấy xưng hô của Trần Mục, trong mắt bạch y Kiếm Linh có chút vui sướng: “Đi theo ta đi.”
Chương 577 Huyết Lộ Minh Chủ (1)
Dưới đáy Minh phủ tràn ngập hỏa quang nóng rực, vật chất âm uế khó mà tồn tại được ở đây, phía trước không có cung điện kiến trúc, tất cả đều là loạn thạch hoang vu, yên tĩnh im ắng, con đường đá huyết sắc lan tràn vào sâu trong bóng tối, đó là bóng tối của hư vô.
Trần Mục có sẵn Thiên Nhãn Thông nhưng lại không thể nhìn thấy điểm cuối của con đường này, hắn lập tức hỏi: “Tiền bối, chúng ta còn mất khoảng bao lâu nữa mới có thể đến nơi?”
“Rất nhanh thôi chúng ta sẽ có thể nhìn thấy tọa hóa Tiên Vương, ngươi có thể lấy được tạo hóa trên người hắn ta hay không thì ta không thể bảo đảm.” Bạch y Kiếm Linh hờ hững nói.
Trần Mục vẫn duy trì đề phòng với bạch y Kiếm Linh, trên người hắn có chí bảo, vì vậy mới dám đi theo bạch y Kiếm Linh tiến vào khu vực hắc ám của hư không.
Đến gần khu vực hắc ám, ánh sáng xung quanh đột nhiên biến mất, Trần Mục cảm nhận được cấm chế đặc thù, hắn nhìn chăm chú vào phía trước, có Thiên Nhãn Thông, cho dù trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ bốn phía.
Hai bên huyết lộ là vực thẳm u ám.
Trên mặt đất cách đó không xa có xương đen vụn nát, tiến về phía trước nữa cũng có xương đen, Trần Mục cảm nhận được tử khí dày đặc ở xung quanh, khí huyết của hắn sôi trào, dù có là tử khí cũng không thể đến gần hắn chút nào.
Bạch y Kiếm Linh không hề che giấu nói: “Những người này đều là do ta dẫn tới, đáng tiếc bọn họ còn chưa thấy được Tiên Vương thì đã ngã xuống ở đây.”
Trần Mục quan sát con đường đá huyết sắc, xung quanh ngoài tử khí ra thì không có gì cả, con đường này lơ lửng trong hư không u tối, tồn tại không có cơ sở.
Trần Mục đạp trên huyết lộ tiến lên, tử khí xung quanh càng phát ra dày đặc hơn, đừng nói là gặm nhấm Trần Mục, ngay cả tầng kết giới trong suốt trên người hắn cũng không thể xuyên thủng vào.
Bạch y Kiếm Linh phát hiện ra sự đặc biệt của Trần Mục, cảm thấy trong cơ thể của hắn có sinh mệnh bản nguyên hùng vĩ.
Hài cốt trên huyết lộ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hoàn chỉnh, trong đó có hài cốt khoác váy màu đỏ vẫn xem như còn nguyên vẹn, nhưng toàn bộ đều bị hóa đen, chỉ có bộ váy kia là không nát, xem chất liệu hẳn là tiên tơ tằm hoặc thần vật.
Thứ này rất quý giá ở nhân gian, nhưng Trần Mục không hề động vào, chủ yếu là không có hứng thú đối với y phục, y phục trên người hắn là do Phục Tiên lão bà dùng thần vật đan bện làm thành, không thể phá vỡ, còn có thể chống đỡ được rất nhiều đòn tấn công của thần thông.
Xung quanh tử khí nặng nề, mỗi một bước tiến lên phía trước đều cảm thấy như đã đi một khoảng cách rất xa, Trần Mục đột nhiên quay đầu nhìn lại, hắn thậm chí còn không nhìn thấy lối ra.
Không gian này rất quỷ dị.
Có loại cảm giác một bước đi ngàn dặm.
Bạch y Kiếm Linh cười nhẹ nói: “Nếu như ngươi sợ thì bây giờ có thể quay về, nhưng ta không bảo đảm ngươi sẽ không xui xẻo giống như những tên này.”
Trần Mục bình tĩnh nói: “Ta đã từng nhìn thấy Thần Hoàng, vẫn chưa được nhìn thấy Tiên Vương, ta vẫn khá mong đợi.”
Vẻ mặt bạch y Kiếm Linh kiêu ngạo nói: “Tiên Vương còn lợi hại hơn cả Thần Hoàng, chủ nhân nhà ta là Tiên Vương đỉnh phong, ngay cả Thần Hoàng cũng phải cung kính hắn ta.”
“Vậy ngươi có mục đích gì?” Trần Mục đoán được bạch y Kiếm Linh có quan hệ với tọa hóa Tiên Vương kia.
Bạch y Kiếm Linh nhìn vào chỗ sâu trong huyết lộ, chậm rãi nói: “Chủ nhân nhà ta tọa hóa ở chỗ này, hắn ta hiến tế thân mình để trấn áp Minh chủ và để lại tạo hóa, chỉ tùy thuộc vào ngươi có khả năng lấy được hay không.
“Minh chủ?”
Trần Mục nhỏ giọng thì thầm.
Minh chủ hẳn là có liên quan đến Minh tộc.
Minh tộc sinh sống ở biên giới Hoàng Châu, vô cùng khiêm tốn, nghe nói đó là chủng tộc đến từ dị vực, Trần Mục còn từng gặp được cường giả Minh tộc ở Táng Tiên địa.
Bạch y Kiếm Linh trầm giọng nói: “Ở thời đại viễn cổ, lúc Thần tộc và tu tiên giả đang tranh chấp đến đầu rơi máu chảy thì Minh tộc bất ngờ xuất hiện, bọn họ đốt giết cướp bóc, muốn chiếm lấy đất đai của chúng ta.”
“Chủ nhân nhà ta liên hợp với mấy vị đại năng trấn áp Minh chủ ở chỗ này, bọn họ phải trả cái giá cực kỳ nặng nề chỉ để phong ấn Minh chủ.”
Trần Mục có loại cảm giác tê cả da đầu.
Cũng may là Minh chủ đã bị trấn áp, nếu không thì Minh chủ cộng thêm Ma chủ thật sự sẽ khó mà xử lý, Minh chủ chỉ bị phong ấn, mà tuyệt đỉnh Tiên Vương phong ấn hắn ta đã tọa hóa, có thể thấy được sự đáng sợ của Minh chủ.
Trần Mục tiếp tục đi về phía trước.
Mỗi một bước hắn đi đều cảm thấy như đã đi nghìn dặm, thời gian xung quanh đứng yên, không gian vô hạn, cấm chế rất đặc thù, tử khí càng lúc càng dày đặc.
Trong bóng tối xuất hiện ánh sáng, mới đầu thì giống như đom đóm, khi đến gần đạo quang mang kia giống như vầng trăng sáng, ánh sáng trên huyết lộ bắt nguồn từ tọa hóa Tiên Vương kia.
Trên đạo lộ vẫn còn thi hài, Trần Mục nhìn thấy tu tiên giả hoàn chỉnh, sắc mặt hắn ta tái nhợt, môi thâm đen nhưng thân thể vẫn xem như nguyên vẹn, đây là tu tiên giả vô cùng cường đại, là cường giả tuyệt đỉnh trong phàm trần, thế nhưng cường giả như thế này cũng ngã xuống ở nơi đây.
Thứ giết chết bọn họ không phải là tử khí, nơi này tử khí dày đặc sẽ không giết họ ngay lập tức, cho dù bọn họ không thể chịu đựng được thì vẫn có năng lực để trốn thoát.
Sinh mệnh bản nguyên của thi hài đều đã trôi đi, gần đó không chỉ có bộ thi hài này mà còn có hai thi hài rất hoàn chỉnh, sinh mệnh bản nguyên trong cơ thể của bọn họ sớm đã trôi đi, nhục thân giống như bùn đất, chỉ cần đụng vào là sẽ tiêu tan như khói.
Trần Mục nhìn thấy Tiên Vương đang ngồi xếp bằng trong đài tròn huyết sắc, nhìn từ xa thì có vẻ cao mấy trăm trượng, đến gần lại trở nên bình thường, vị Tiên Vương kia có dung mạo tuấn tú, bộ y bào tử kim trông rất tiên phong đạo cốt, tọa hóa đã qua bao nhiêu kỷ nguyên mà vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu.
Trên người Tiên Vương đã không còn dao động của sinh mệnh.
Chương 578 Huyết Lộ Minh Chủ (2)
Chương 577: Huyết Lộ Minh Chủ (2)
Nhưng quanh thân Tiên Vương có tiên quang lượn quanh, tử khí xung quanh không thể đến gần hắn ta được chút nào, hắn ta ngồi xếp bằng trong Viễn Cổ Trận Pháp, trận thạch trên đất vô cùng dày nặng, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt.
Trần Mục nhìn tôn Tiên Vương kia, hắn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của hắn ta, lúc còn sống hắn ta không yếu hơn Thần Hoàng, thậm chí sau khi chết cũng có thể chấn nhiếp vô số tu tiên giả.
Bên cạnh Tiên Vương có Tiên kiếm gãy nát đang lơ lửng, đó chắc là bản thể của bạch y Kiếm Linh.
Bạch y Kiếm Linh trịnh trọng nói: “Nguyên thần của Tiên Vương bất hủ, nhục thân bất diệt, cho dù bị giết thì chân linh cũng có thể luân hồi, nhưng chủ nhân nhà ta vì để phong ấn Minh chủ mà đồng thời nguyên thần cũng mất đi, nhục thân tọa hóa ở chỗ này, ngay cả chân linh cũng tiêu tan.”
Chân Tiên vẫn có thể bị giết chết, nhưng Tiên Vương rất khó bị giết chết hoàn toàn, chân linh của bọn họ có thể chuyển thế luân hồi sống lại, mà thần vị của Thần tộc chỉ là lựa chọn người kế thừa mới.
“Tiền bối rất vĩ đại.”
Trần Mục tỏ lòng kính nể đối với vị tiền bối này.
Huyết lộ đột nhiên chảy ra huyết quang, Trần Mục phát hiện có cấm chế kinh khủng xuất hiện, thân thể của hắn bị giam cầm không thể động đậy được, mày hắn nhíu chặt, sau đó dùng sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể lay chuyển được chút nào như cũ.
Bạch y Kiếm Linh lạnh giọng nói: “Ta đã nói rồi, tạo hóa của Tiên Vương không phải dễ dàng lấy được như vậy.”
Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh: “Tiền bối, ta vốn khá tin tưởng ngươi, xem ra là ngươi muốn hại ta.”
Viễn Cổ Trận Pháp dưới thân Tiên Vương kích hoạt, có cỗ lực lượng muốn hấp thụ sinh mệnh bản nguyên trong cơ thể của Trần Mục, nhưng trên người hắn có tầng kết giới trong suốt.
Bạch y Kiếm Linh đưa tay lên, thanh Tiên kiếm tràn đầy vết nứt xuất hiện trong tay nàng ta, Trần Mục dám đến chỗ này thì tất nhiên là đã có chuẩn bị.
Trần Mục thôi động Trấn Thiên Ấn, hắn biết phải trả giá nhưng không hề do dự chút nào.
Trấn Thiên Ấn dễ dàng phá bỏ huyết lộ cấm chế, Trần Mục khôi phục tự do, bạch y Kiếm Linh trừng lớn mắt: “Làm sao có thể, Chân Tiên đều không thể thoát khỏi cấm chế, ngươi lại có thể thoát khỏi cấm chế...”
Trần Mục ôm ngực, miễn cưỡng thôi động cái giá của Trấn Thiên Ấn, trong cơ thể hắn lại xuất hiện thương tổn lớn lần nữa, may mà không nghiêm trọng như lần trước, vẫn có thể tiếp nhận được.
Bạch y Kiếm Linh cầm Tiên kiếm sứt mẻ trong tay giết tới, Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, toàn thân hắn có kim quang chói lọi, hắn cầm Thanh Vân kiếm, hai cánh tay tràn đầy thần lực.
Trên huyết lộ, hai tia kiếm quang không ngừng đan xen, kiếm thuật của bạch y Kiếm Linh rất mạnh, dù sao thì đi theo Tiên Vương, cho dù sứt mẻ cũng có thể đối kháng với Trần Mục.
Mỗi lần va chạm bạch y Kiếm Linh đều sẽ mờ nhạt đi, nàng ta sớm đã mất đi nguồn sức lực, kiếm của Trần Mục càng chiến càng dũng mãnh, Thanh Vân kiếm bạo phát ra kiếm quang cường thịnh.
Răng rắc!
Tiên kiếm trong tay bạch y Kiếm Linh hoàn toàn vỡ nát, giống như đom đóm ngập trời tiêu tan trong bóng tối, mà bản thân nàng ta cũng rất mờ nhạt, sắp phải tiêu tan trong thiên địa.
“Tại sao?”
Trần Mục hỏi bạch y Kiếm Linh.
Bạch y Kiếm Linh trầm giọng đáp: “Phong Ấn Trận này cần có lượng lớn sinh mệnh bản nguyên mới có thể duy trì, bây giờ phong ấn đã lỏng ra, cần có lượng lớn sinh mệnh bản nguyên, mà tu tiên lại sở hữu lượng lớn sinh mệnh bản nguyên.”
Trần Mục bỗng nhiên hiểu ra gì đó: “Chẳng trách chỗ này lại có tử khí dày đặc như vậy, phong ấn Minh chủ chắc hẳn đã hy sinh rất nhiều sinh linh vô tội.
“Bị Minh chủ giết chết cũng là chết, có thể phong ấn Minh chủ, đây chính là vinh quang của bọn họ.” Trần Mục có thể cảm nhận được sự khóc than của vô số sinh linh, cái giá phải bỏ ra để phong ấn Minh chủ vượt xa tưởng tượng của hắn.
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Có lẽ vậy.”
Bạch y Kiếm Linh trịnh trọng nói: “Phong ấn bị nới lỏng, Minh chủ quay về thì hậu họa vô cùng.”
“Ừm.” Trần Mục gật đầu, hắn thu lại Thanh Vân kiếm sau đó quay người bước đi.
Bạch y Kiếm Linh lạnh lùng nói: “ Ngươi là cường giả Nhân tộc, lẽ nào muốn nhìn thấy Minh chủ quay về?”
Trần Mục không quay đầu lại, hờ hững nói: “Bọn họ không có năng lực lựa chọn được sống, nhưng ta có, ta bội phục chủ nhân ngươi đã lấy thân mình phong ấn Minh chủ, nhưng ta sẽ không hiến mình, ta không vĩ đại như hắn ta.”
“Nói hay lắm.”
Trong vực thẳm u ám truyền đến tiếng cười lạnh.
Trần Mục đứng bên huyết lộ nhìn chằm chằm vào vực thẳm, trong bóng tối bên dưới có sinh vật khổng lồ đang ẩn nấp, xem ra phong ấn ở đây quả thực đã bị nới lỏng.
Bạch y Kiếm Linh cười lạnh nói: “Ha ha, khi Minh chủ thoát khỏi vực sâu thì ngươi chắc chắn sẽ chết.”
“Yên tâm, bổn đế thoát ra tuyệt đối sẽ không giết ngươi, bổn đế thích kết giao bằng hữu, đặc biệt là thích tiểu hữu tuổi trẻ tài cao như thế này, tu tiên giả tiêu sái tự tại.” Minh chủ thầm thì trong bóng tối.
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần phải nói lời ngon tiếng ngọt, ta sẽ không giúp ngươi thoát khỏi phong ấn đâu.”
Minh chủ ha ha cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp huyết lộ, huyết lộ đang khẽ chấn động, bạch y Kiếm Linh trầm giọng nói: “Phong ấn bị lỏng còn nghiêm trọng hơn dự tính của ta.”
Đôi mắt Trần Mục khẽ tụ lại, hắn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Minh chủ, không hề yếu hơn sự tồn tại đáng sợ của Mạn Đà La, Cửu Ngũ Ma Thần của Huyền Châu, Minh chủ của Hoang Châu, vốn tưởng rằng nhân gian là an toàn nhất nhưng lại cất giấu nhiều kinh khủng như thế.
Bạch y Kiếm Linh nhìn sang Trần Mục: “Nếu như đạo hữu còn lương tri thì xin hãy hiến tế một phần sinh mệnh bản nguyên.”
Sinh mệnh bản nguyên rất khó hồi phục, Trần Mục cười nhẹ nói: “Ta không thích cuỗm đạo đức.”
Ánh mắt bạch y Kiếm Linh dần dần mờ đi.
Thế nhưng Trần Mục bước đến chỗ Tiên Vương tọa hóa, hắn cắt lòng bàn tay trước mặt Tiên Vương, sau đó huyết dịch Tiên Vương chảy ra từ trong cơ thể hắn, sinh mệnh bản nguyên dồi dào tràn vào Viễn Cổ Trận Pháp, huyết lộ vốn đang rung lắc lại trở nên bình ổn.
Minh chủ vẫn đang cười, nhưng tiếng cười của hắn ta có chút thay đổi, đó là nụ cười tự giễu.
Chương 579 Huyết Lộ Minh Chủ (3)
Chương 578: Huyết Lộ Minh Chủ (3)
“Xem ra là bổn đế đã lanh miệng.”
“Tiểu tử, tu hành không tệ, trên người ngươi vừa mới để lại thương tổn lớn, nếu lại mất đi lượng lớn sinh mệnh bản nguyên thì có thể tương lai phải mất mấy trăm năm mới có thể khôi phục lại.
Tuy rằng Minh chủ bị phong ấn nhưng lại biết rõ Trần Mục như lòng bàn tay, đây chính là sự đáng sợ của cường giả đỉnh tiêm.
Lúc Trần Mục thu tay lại sắc mặt tái nhợt, tóc của hắn đã biến thành màu tuyết, nhưng trông càng thêm anh tuấn, rất có tiên vận, vết thương cũng tự động lành lại.
Bạch y Kiếm Linh nhìn thấy Viễn Cổ Trận Pháp ổn định lại, vẻ mặt nàng ta trịnh trọng nói: “Đa tạ đạo hữu, chủ nhân nhà ta quả thực đã từng để lại tạo hóa, hắn ta bảo ta tặng cho người hữu duyên, những người trước kia đều không xứng có được.”
Tiên châu kim sắc rơi xuống trước mặt Trần Mục.
Trần Mục quan sát tỉ mỉ, xác định không có vấn đề gì mới nhận lấy, dù sao cũng đã từng bị bạch y Kiếm Linh lừa rồi.
Bạch y Kiếm Linh sắp tiêu tan, nàng ta trầm giọng nói: “Đạo hữu, đây là Ngũ Hành Kim Linh Châu, viên linh châu này có thể làm thăng cấp đáng kể sức lực của ngươi, còn có thể trợ giúp tu luyện, đây cũng là nhân tố giúp chủ nhân nhà ta đạt đến tuyệt đỉnh.”
Trần Mục có thể cảm nhận được sự cường đại của Ngũ Hành Kim Linh Châu, chỉ cầm thôi cũng cảm nhận được toàn thân nóng rực, lực lượng trong cơ thể tăng vọt, khẽ run lên, không gian đều đang vặn vẹo.
Còn có năng lượng thuộc tính kim hùng vĩ tràn tới, món bảo bối này còn không có tác dụng phụ, đối với Trần Mục mà nói thì giống như hổ mọc thêm cánh, cũng không uổng công thiệt hại sinh mệnh bản nguyên.
Bạch y Kiếm Linh nói tiếp: “Chủ nhân nhà ta đã từng nói thu thập đủ năm viên linh châu thì chắc chắn là chí bảo mạnh nhất giữa thiên địa, linh châu khi đến gần nhau sẽ có phản ứng, sau này đạo hữu có thể chú ý.”
“Đa tạ tiền bối.”
Trần Mục cất Ngũ Hành Kim Linh Châu đi.
Bóng dáng bạch y Kiếm Linh bắt đầu tiêu tán, nàng ta chắp tay ôm quyền: “Phong ấn vẫn có thể duy trì mấy trăm năm, đến lúc đó vẫn xin làm phiền đạo hữu, tạ...”
Trần Mục nhìn bạch y Kiếm Linh biến mất hoàn toàn, hắn nhẹ thở dài, sau đó trong vực sâu truyền ra giọng nói của Minh chủ: “Chẳng lẽ Ma chủ vẫn còn chưa thu thập được ngoài kia?”
”Ngươi còn quen biết Ma chủ?”
Trần Mục khẽ cau mày, Minh chủ ha ha cười lớn nói: “Tất nhiên, năm đó bổn đế liên thủ với hắn ta sát thiên, sau đó bị hắn bán đứng, sớm muộn gì cũng phải thanh toán với hắn ta!”
“Hóa ra Ma chủ không giết Lôi Đế một mình!” Trần Mục nghe được tin tức này thì thoải mái hơn rất nhiều.
Minh chủ tự giễu nói: “Ha ha ha, năm đó trời bị thương nặng, chúng ta phí hết tâm tư mới đạt được, vốn cho rằng có thể chia đều thiên hạ nhưng lại bị Ma chủ bán đứng.”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Minh chủ không cười nữa, lạnh lùng nói: “Chỉ cần thả bổn đế ra ngoài, bổn đế sẽ đối phó với Ma chủ.”
“Cho dù lời ngươi nói là thật thì ta cũng sẽ không tin ngươi.” Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh, hai hổ cùng tranh đấu chắc chắn sẽ có một con bị thương, nhưng chỉ sợ hai con hổ liên hợp lại.
“Tin hay không là tùy ngươi, lời này của bổn đế lúc nào cũng có hiệu lực, ngươi hãy nhớ lấy.”
Trần Mục đi về phía lối ra của huyết lộ.
“Khi Ma chủ giáng xuống, chắc chắn ngươi sẽ quay lại cầu cứu bổn đế.” Tiếng cười của Minh chủ vang vọng trong huyết lộ.
Trần Mục bước ra khỏi huyết lộ, hắn trở lại Minh phủ, trước người vẫn còn thương tổn lớn, sau đó còn mất đi lượng lớn sinh mệnh bản nguyên, chỉ có thể tiếp tục ở lại đây tu luyện.
Trên người Trần Mục còn chút thần dược, vật chất bạc sắc trong cơ thể đang phân giải, giúp hắn trị thương.
Hắn tiếp tục ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, không ngừng thôn phệ chấp niệm xung quanh, nhìn thấy đủ các cảnh tượng thời kỳ viễn cổ, lúc đó thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, tu tiên giả trục xuất Thần tộc từ trên lục địa đến tinh không.
Nguyên thần thông qua Bất Hủ Pháp không ngừng trở nên mạnh mẽ, vật chất ánh bạc mà Phục Tiên lão bà để lại trong cơ thể càng lúc càng ít, chủ yếu là dùng để chữa trị thương tổn, thần dược miễn cưỡng giúp khôi phục được phần nào sinh mệnh bản nguyên, muốn hồi phục như ban đầu trong thời gian ngắn là rất khó.
Ba năm sau.
Trần Mục vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn, nhục thân không hề thăng cấp chút nào, nhưng nguyên thần có kim quang chói lọi, chỉ cần một ý nghĩ là có thể phá hủy ngọn núi cách xa ngàn trượng.
“Vẫn còn thiếu tài nguyên, tiêu hao quá nhanh.” Trần Mục lắc đầu, tài nguyên của hắn đủ cho siêu cấp tông môn sử dụng rất nhiều năm, thế nhưng chỉ mấy năm hắn đã dùng hết.
Bế quan ở Minh phủ trong thời gian rất dài, hắn quyết định về nhà nhìn xem, sau đó đến Lăng Vân tông trò chuyện với sư tôn.
Bắc Hoang, Trần gia.
Trần Mục bây giờ vẫn là tóc trắng.
Trần Nghiêm và Đường uyển đang câu cá ở bên hồ gần Trần gia, cuộc sống của bọn họ nhàn nhã tự tại.
“Cha, nương!”
Trần Mục bỗng nhiên xuất hiện bên hồ.
Đường Uyển nhìn thấy Trần Mục thì bất ngờ giật mình, bà vội đứng dậy, sau đó sờ khuôn mặt hắn: “Mục Nhi, ngươi thế này là đã xảy ra chuyện gì? Phục Tiên đâu?”
“Nương, ta không sao, sư tỷ trở về nhà nương rồi!” Khuôn mặt Trần Mục mang theo nụ cười.
Trần Nghiêm đầy vẻ nghiêm túc nói: “Mục Nhi, ngươi không ăn hiếp Phục Tiên đấy chứ?”
Trần Mục cười trả lời: “Không ạ, ta nào dám ăn hiếp sư tỷ, nàng ấy về Thần Vực có việc.”
Đường uyển cười nói: “Mục Nhi, vậy lần này ngươi trở về thì ở nhà thêm vài ngày.”
“Được ạ.”
Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Có điều đám Trần Dĩnh không ở trong nhà, Trần Hãn và Trần Hạo cũng không ở đây, trong nhà chỉ có Trần Dao đang bế quan, ngay cả Trần Tô và Trần Đồng cũng theo Trần Dĩnh đi phiêu bạt.
Sau khi Trần Mục trở về Trần gia đã hái hai trái thần quả ở gần đó, bẻ hai gốc thần dược, lần này đặc biệt quay về chính là vì trong nhà có trồng rất nhiều thần thụ và thần dược, vừa hay có thể giúp hắn hồi phục sinh mệnh bản nguyên.
Trần Dao tu luyện trên đỉnh núi, toàn thân nàng ta được kim quang bao phủ, sở hữu năng lượng cường ngạnh.
Trần Mục chú ý đến Trần Dao: “Tốc độ tu luyện của tiểu muội rất nhanh, đã sắp đạt đến Kiếm Thánh đỉnh phong.”
Chương 580 Kiếm Hải Thần Long Đảo (1)
Trần Mục cau mày lại, hắn lo lắng Trần Dao đột phá đến Kiếm Thánh đỉnh phong quá nhanh sẽ không còn đường để đi, phải trực tiếp đối mặt với thiên kiếp thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Ta phải dọn một con đường cho tiểu muội.” Trần Mục nhìn về phía Trần Dao ở chỗ cao, lẩm bẩm nói trong lòng.
Bắc Hoang, Trần gia.
Trần Mục ngồi khoanh chân trong phòng, hắn phục dụng thần quả vừa hái xuống, năng lượng sinh mệnh hùng vĩ tràn vào khắp toàn thân, làn da hiện lên quang huy trong suốt.
Hắn đang điên cuồng hấp thụ năng lượng gần đó, Trần Dao đang trên đỉnh núi đã phát giác được.
Trần Dao mở to mắt, hai sợi kim quang vọt ra, nàng ta nhìn về phía đình viện của Trần Mục: “Thật là lợi hại, giống như hắc động đang thôn phệ năng lượng xung quanh.”
Tiểu Hắc bỗng nhiên nhảy xuống từ đỉnh núi, trong nháy mắt đã đến đình viện, nó thông qua cửa sổ đi đến bên cạnh Trần Mục, cuộn mình thành quả cầu lông.
Quanh thân Trần Mục tràn ngập quang mang tử kim, Tiểu Hắc cũng bị quang mang bao phủ.
Ba ngày sau.
Trần Mục luyện hóa hết thần quả và thần dược, sinh mệnh bản nguyên trong cơ thể khôi phục rất tốt, nhưng thương tổn lớn vẫn chưa khỏi hẳn.
Vết cắt kim sắc dưới da thịt trước ngực hoàn toàn bị áp chế bởi ánh bạc của Phục Tiên lão bà.
Khi ánh bạc giảm đi, thương tổn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn, nhất định phải nghĩ cách giải quyết.
Thần dược thông thường không thể chữa trị thương tổn lớn, buộc phải có thiên địa chí bảo, Trần Mục nghĩ ngợi một hồi, chỉ có Táng Tiên địa là có khả năng có đại dược nghịch thiên.
“Đáng tiếc, rất khó tiến vào Táng Tiên địa lần nữa.”
Táng Tiên địa hạn chế cường giả đặt chân tới, cảnh giới hiện tại của Trần Mục quá cao sẽ bị loại trừ, bên trong đó còn có rất nhiều quỷ dị, đặc biệt là chỗ sâu nhất của Thánh Dược viên, có đóa hoa yêu dị nở ra từ tâm của tuyệt thế nữ tiên, đóa hoa đó chắc chắn là đại dược nghịch thiên, nếu như muốn hái nó chỉ sợ là sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Trần Mục không nghĩ về những thứ này nữa, ánh bạc trong cơ thể vẫn có thể áp chế được thương tổn lớn, chỉ cần không phải tàn sát sinh tử thì không ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.
“Không biết Phục Tiên lão bà thế nào rồi.” Ý thức của Trần Mục thâm nhập vào Trấn Thiên Ấn, tiếp đó ý thức xuất hiện ở Thái Sơ Hoàng thành của Đông Thần quốc.
Phục Tiên các.
Khương Phục Tiên ở trước bàn sách trong phòng.
Trần Mục nhìn thấy Khương Phục Tiên ở Thái Sơ Hoàng thành, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều: “Nương tử.”
Khương Phục Tiên dùng hai tay nắm cằm, nàng ta nhìn thấy hư ảnh của Trần Mục thì khẽ nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Tu luyện cho tốt, đừng phân tâm!”
“Nhớ nàng nên đến nhìn xem.” Trần Mục cách khoảng không hôn khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên, đáng tiếc là hôn không tới.
Khương Phục Tiên dịu giọng nói: “Phu quân, vừa đúng lúc ta có chuyện muốn nhờ chàng giúp đỡ.”
“Chuyện gì?”
“Tín ngưỡng có thể làm gia tăng đáng kể sức mạnh của Thần tộc, Mạn Đà La đã xây lượng một số lượng lớn các thần miếu ở Thần Vực, sức lực của nàng ta tăng lên từng ngày, hiện giờ phần lớn cường giả Thần Vực đều đi đến chỗ sâu trong tinh không, ta lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần phải có thêm càng nhiều lực lượng.”
Khương Phục Tiên trầm giọng nói: “Phu quân, ta muốn chàng giúp ta xây thần điện ở nhân gian.”
Trần Mục không chút do dự nói: “Không thành vấn đề, ta sẽ tuyên truyền Quang Minh Nữ Thần ở nhân gian.”
Khóe miệng Khương Phục Tiên nở nụ cười nhẹ, vẻ mặt dịu dàng nói: “Bây giờ chàng có cảm giác được sự tồn tại gông cùm của nhục thân cực cảnh chưa?”
Trần Mục lắc đầu, mất đi sinh mệnh bản nguyên và bị thương tổn lớn, khoảng thời gian này xem như giậm chân tại chỗ, hắn cảm thấy nhục thân vẫn có không gian tiến bộ rất lớn.
Mặt mày Khương Phục Tiên chứa ý cười: “Phu quân, không cần phải nóng vội, bây giờ chàng không ngừng vượt qua cực hạn của chính mình, sau khi độ kiếp chắc chắn có thể càng mạnh hơn.”
Trần Mục gật đầu: “Nương tử, nàng yên tâm, đợi ta độ kiếp thành tiên thì sẽ đến Thần Vực tìm nàng.”
“Ừm ừm, mau về tu luyện đi, ý thức rời khỏi thân thể rất nguy hiểm.” Khương Phục Tiên nhắc nhở.
Trước khi Trần Mục rời đi, nhìn thấy trên bàn sách của Khương Phục Tiên có rất nhiều tinh đồ, những tinh đồ này rất lạ lẫm, rất có khả năng là liên quan đến chỗ sâu trong tinh không.
Ý thức quay trở về bản thể, Trần Mục đứng dậy, Tiểu Hắc bên cạnh duỗi eo, trong nháy mắt nó đã chạy ra ngoài nhà, Trần Dao đang ở trong đình viện.
Tiểu Hắc xoay vòng quanh Trần Dao.
Trần Mục bước ra khỏi phòng, hắn duỗi eo vặn cổ, trên mặt tràn đầy vẻ nhàn nhã.
Trần Dao khẽ nhíu mày: “Ca, huynh đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ Phục Tiên tỷ chạy rồi?”
“Phục Tiên tỷ của muội phải quản lý Đông Thần quốc, ca muội gần đây thích màu tóc xám của nãi nãi, trông có tiên vận không?” Trần Mục tùy tiện tìm lý do lấy lệ.
“Xấu quá.”
Trần Dao bĩu môi thêm khinh thường.
Bị tiểu muội chế nhạo làm Trần Mục cảm thấy đau lòng.
Trần Mục có thể cưỡng ép phục hồi như cũ, nhưng phải tiêu hao sinh mệnh bản nguyên, hắn không muốn lãng phí.
Tu tiên giả của thế hệ trước có thể duy trì trạng thái tuổi trẻ nhưng sinh mệnh bản nguyên sẽ tiêu hao nhanh chóng, cho nên rất nhiều tu tiên giả thế hệ trước đều là dáng vẻ tóc bạc trắng nhưng mặt mũi hồng hào, sẽ không cố ý để lộ mình rất trẻ tuổi.
Khi Trần Dao thức tỉnh huyết mạch, hiện giờ tóc cũng đều là màu vàng, toàn thân tản ra cao quý lãnh ngạo, Trần Dĩnh là tóc đỏ tương đối hoạt bát, Trần Mục bây giờ là tóc trắng, trông cũng khá có tiên vận.
“Ca, muội muốn luận bàn với huynh.”
“Không thành vấn đề.”
Trần Dao nghiêng đầu, ngạo kiều nói: “Huynh không được nhường, cũng không được ăn hiếp muội.”
“Được thôi.” Trần Mục tình nguyện dành chút thời gian để luận bàn với tiểu muội, giúp nàng ta phát triển.
Hai người họ cùng lúc bay lên không trung.
Trần Dao cầm Yên Lam trong tay, Trần Mục cầm thiết kiếm bình thường, kiếm quang lập lòe trên không trung, lúc hai thanh kiếm va chạm giống như sấm sét giữa trời quang, đinh tai nhức óc.
Trần Thiên Nam ngẩng đầu nhìn lên, khó mà nhìn rõ thân ảnh của bọn họ, chỉ biết là Trần Mục đang cùng Trần Dao luận bàn, trong mắt ông ta tràn đầy vui mừng.
Bình luận facebook