• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (2 Viewers)

  • Chương 411-415

Chương 411 Câu Trả Lời Của Khương Phục Tiên (1)

“Tặng cho ta?”

Đôi mắt đẹp của Trần Hi khó mà tin nổi.

Khương Phục Tiên cười nhẹ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cảm ơn Phục Tiên tỷ!”

Khóe miệng Trần Hi cười hiện lên lúm đồng tiền mê người, đây là lễ vật trân quý nhất mà mấy năm nay nàng ta nhận được.

Khương Phục Tiên lấy ra chiếc vòng ngọc màu xanh da trời: “Lang Nguyệt, vòng ngọc không gian này mặc dù không phải là trân phẩm, nhưng mà nó có thể dưỡng ấm kinh mạch, bên trong còn có không gian chứa đồ rất lớn, hy vọng sẽ giúp ích cho ngươi.”

Yến Lang Nguyệt được mừng mà sợ.

Nàng ta không phải là người Trần gia, nhiều nhất chỉ là nha hoàn của Trần Mục, quản gia của Trần gia, không ngờ có thể được Khương Phục Tiên chuẩn bị quà vật cho.

Vòng ngọc không bằng vòng tay và lưu linh trụy, có thể có được sự công nhận của Khương Phục Tiên, trong mắt Yến Lang Nguyệt đã lóe lên lệ quang: “Cảm ơn Khương tiền bối.”

Khương Phục Tiên biết Yến Lang Nguyệt, mỗi ngày nàng ta đều làm việc chăm chỉ, chăm sóc muội muội của Trần Mục, phụ trách công việc của tiêu cục, xứng đáng với món lễ vật như vậy.

“Trần Hi muội muội, nhân tiện dẫn ta đi thăm người nhà của ngươi đi.” Vẻ mặt Khương Phục Tiên mang theo ý cười.

“Được.”

Trần Hi vô cùng vui vẻ.

Khương Phục Tiên khom người với Đường Uyển: “Bá mẫu, đợi lát nữa ta lại đến nói chuyện phiếm cùng ngài.”

“Phục Tiên, bá mẫu cùng đi với ngươi.”

Đường Uyển nở nụ cười nhiệt tình, bà muốn giới thiệu con dâu của mình với phu phụ Trần Uy, mặc dù không thể nói rõ nhưng vẫn muốn xem phản ứng của bọn họ.

Khương Phục Tiên cũng đã từng nhắc với Đường Uyển, bây giờ vẫn chưa phải lúc công khai hôn ước, sau khi công khai, có thể sẽ mang đến rắc rối cho Trần gia.

Trần Hi cười nói: “Tiểu đệ của ta vẫn đang luyện kiếm ở diễn võ trường, phụ mẫu ở trong nhà, bọn họ nghe nói ngài đến thì chân cũng run lên, nếu như biết được Phục Tiên tỷ dịu dàng thiện lương, chắc chắn sẽ không sợ.”

Khương Phục Tiên chỉ có thể mím môi cười nhẹ.

Người bình thường sợ nàng ta là rất bình thường, phu phụ Trần Nghiêm là vì biết được hôn ước, trong lòng bọn họ đã sớm có chuẩn bị cho nên mới có thể nhanh chóng tiếp nhận Khương Phục Tiên.

Trần Hi dẫn bọn họ đến đình viện của phụ mẫu, Trần Uy và Từ Yến sớm đã mặc y phục mới, đang ngồi trong đình viện căng thẳng uống trà.

Bọn họ nhìn thấy Khương Phục Tiên đến thì vội vàng đứng dậy, vừa muốn hành lễ thì đã có luồng sức mạnh vô hình ngăn cản bọn họ, khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên chứa ý cười: “Phục Tiên bái kiến đại bá, bái kiến đại nương.”

“Hai người gọi ta Phục Tiên là được.”

Trần Uy và Từ Yến trừng to mắt, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, đại bá? Đại nương?

Hai người hơi ngây ra, cho dù nàng ta là sư tỷ của Trần Mục thì cũng không cần phải xưng hô với bọn họ như vậy.

Trừ khi quan hệ của Khương Phục Tiên và Trần Mục rất Thần Thiết, nghĩ đến đây, hai người càng thêm chấn kinh, Khương Phục Tiên là tông chủ cao quý của Lăng Vân tông, là Kiếm Thánh mạnh nhất, là sự tồn tại cao cao tại thượng, nghĩ đến sự kinh diễm của Trần Mục, hai người bọn họ có thể là đạo lữ cũng không biết chừng.

Trần Uy và Từ Yến không dám suy đoán bậy bạ.

Khương Phục Tiên nhân lúc bọn họ đang thất thần lấy ra đan dược dùng để tu luyện, và cả đan dược có thể làm mỹ dung dưỡng nhan, trên mặt Trần Uy và Từ Yến tràn đầy nụ cười vui sướng, lần trước Tần Nghê Thường đến Trần gia không cho bọn họ lễ vật, lần này Khương Phục Tiên còn chuẩn bị lễ vật cho bọn họ, hai người hoàn toàn không ngờ tới.

“Phục Tiên, đây là hoa quả ta vừa gọt, ngươi thử xem.” Từ Yến bưng dĩa trái cây ra.

Khương Phục Tiên cầm lấy một miếng trái cây nhỏ nếm thử, gật đầu cười nhẹ nói: “Rất ngọt, cảm ơn bá mẫu.”

Bọn họ ngồi trong đình viện nói chuyện một lát, sau đó Trần Hi dẫn Khương Phục Tiên đến diễn võ trường.

Trần Hãn và Trần Dao luyện kiếm ở chỗ này, Tần Nghê Thường không có chuyện gì làm nên luận bàn cùng bọn họ, muốn lôi kéo làm quen với bọn họ, nàng rất xem trọng hai vị tiểu bối này, muốn mời bọn họ đến Lăng Vân tông tu luyện.

Thế nhưng bọn họ chỉ muốn ở trong nhà.

Mấy người Trần Hi đến diễn võ trường: “Tiểu Hãn, mau qua đây, đây là Phục Tiên tỷ tỷ.”

Trần Vãn và Trần Dao lập tức chạy qua.

“Phục Tiên tỷ tỷ.”

Trần Hãn và Trần Dao đồng thời hô chào.

Khương Phục Tiên nở nụ cười nhẹ: “Tiểu Hãn, đôi bao tay này là quà gặp mặt tỷ tỷ cho ngươi.”

“Cảm ơn Phục Tiên tỷ tỷ.”

Trần Hãn phấn khích đeo bao tay lên, hắn ta phát hiện bao tay có thể co lại, vừa vặn thích hợp, sức mạnh hai cánh tay tăng lên, cảm thấy vị bạch y tỷ tỷ này lại càng xinh đẹp càng dịu dàng hơn hồng y tỷ tỷ bên kia.

Ngoại trừ Trần Hạo và Tạ Nhã, Khương Phục Tiên đều đã bắt chuyện với những thành viên còn lại trong Trần gia, nàng ta cảm thấy cũng không phải rất khó, nháy mắt đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sau này đến Trần gia cũng không cần phải trốn tránh nữa.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng chạy tới, bọn chúng làm nũng bên người Khương Phục Tiên, muốn có lễ vật.

Khương Phục Tiên không chuẩn bị lễ vật cho bọn chúng, tùy tiện ném ra hai miếng linh thạch, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch mỗi con ngậm một miếng linh thạch chạy đi xa.

Đường Uyển nhắc nhở: “Dao Dao, ngươi nói chuyện với Phục Tiên tỷ tỷ, nương đi chuẩn bị cơm trưa.”

“Uyển nhi, ta giúp ngươi làm.”

Từ Yến đi đến cạnh Đường Uyển, lúc hai người chuẩn bị vào phòng bếp, Khương Phục Tiên khẽ cười nói: “Bá mẫu, ta cùng đi với người, ta muốn trợ giúp.”

Đường Uyển nghiêm túc nói: “Phục Tiên, ngươi là khách, nào có đạo lý bảo khách đến làm giúp chứ.”

Khương Phục Tiên nhẹ nhàng nói: “Bá mẫu, đột nhiên ta muốn làm vài món cho mọi người nếm thử.”

Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Khương Phục Tiên, Đường Uyển cũng ngại từ chối, mọi người đều biết Khương Phục Tiên làm bánh ngọt rất ngon, vẫn chưa được nếm thử đồ ăn do nàng ta làm, thế là ai nấy cũng đều lộ ra ánh mắt mong chờ.

Tần Nghê Thường nhìn bọn họ vây quanh Khương Phục Tiên, nghĩ rằng lần trước chính mình đến bái phỏng Trần gia, còn mang tặng lễ vật cho bọn họ, cảm thấy bọn họ hoàn toàn không nhiệt tình với mình như với Khương Phục Tiên.
Chương 412 Câu Trả Lời Của Khương Phục Tiên (2)

Nghĩ không ra người trước giờ luôn cao ngạo lạnh lùng như Khương Phục Tiên lại có thể hạ thấp tư thái hòa nhập với bọn họ, Tần Nghê Thường bắt đầu bội phục tiểu sư đệ.

Khương Phục Tiên đi cùng Đường Uyển đến phòng bếp, Từ Yến và mấy người Trần Hi cũng cùng theo vào phòng bếp, phòng bếp của Trần gia cũng là lần đầu tiên náo nhiệt như vậy, Trần Nghiêm mua về rất nhiều món ăn.

Đường Uyển và Từ Yến giúp rửa rau thái rau, Khương Phục Tiên phụ trách xào rau và làm bánh ngọt.

Yến Lang Nguyệt phụ trách rửa bát đĩa, Trần Hãn phụ trách nhóm lửa, Trần Dao phụ trách nêm gia vị.

Giữa trưa.

Tổ trạch Trần gia.

Trên bàn thức ăn phong phú.

Mọi người vẫn chưa động đũa, bọn họ đều đang nuốt nước miếng, trù nghệ của Khương Phục Tiên rất tinh xảo, Đường Uyển và Từ Yến đều thỉnh giáo trù nghệ của nàng ta, còn muốn theo nàng ta học làm bánh ngọt, Khương Phục Tiên cũng đồng ý dạy bọn họ.

Trần Thiên Nam có hơi xấu hổ: “Phục Tiên, vốn dĩ ta muốn mời các ngươi đến ăn cơm, không ngờ ngươi lại đích thân xuống bếp, ta thay mặt Trần gia cảm ơn ngươi đã đến đây.”

Khương Phục Tiên cười đáp lại: “Gia gia, ta là sư tỷ của Trần Mục, đây là việc ta nên làm.”

Trong mắt Tần Nghê Thường rất kinh ngạc, nàng ta rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Khương Phục Tiên, thế nhưng ở Trần gia, lúc nào nàng ta cũng vẫn luôn dịu dàng.

Trần Thiên Nam có ấn tượng vô cùng tốt với Khương Phục Tiên, ông ta vừa cười vừa nói: “Mọi người đều ăn đi.”

Trần Dao và Trần Hãn thi nhau động đũa, bọn họ đều đang thưởng thức đồ ăn do Khương Phục Tiên làm.

“Thơm quá đi, đáng tiếc tỷ tỷ lại không ở đây.”

Trần Dao không khỏi thở dài, tỷ tỷ và Tiểu Thất đi ra ngoài chơi nên đã bỏ lỡ cuộc gặp mặt với Phục Tiên tỷ tỷ, lúc trở về chắc chắn sẽ hối hận.

Mọi người sôi nổi tán dương trù nghệ của Khương Phục Tiên, Kiếm Thánh mạnh nhất, làm đồ ăn cũng là mỹ vị nhân gian.

Tần Nghê Thường lần đầu ăn đồ ăn do Khương Phục Tiên làm, thơm hơn cả sơn trân hải vị, không khỏi ghen tỵ, cùng là nữ nhân tại sao nàng ta lại ưu tú như thế?

Khương Phục Tiên chầm chậm nhã nhặn ăn đồ ăn, cảm giác mọi người ngồi vây quanh ăn cơm rất đặc biệt, khuôn mặt nàng mang theo nụ cười mê người.

Trên bàn ăn rất náo nhiệt.

Trần Dao đột nhiên tò mò hỏi: “Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ sẽ gả cho ca ca của ta chứ?”

Trên bàn ăn bỗng nhiên im lặng.

Bầu không khí sôi nổi bỗng nhiên im bặt.

Trong mắt Trần Dao hiện lên vẻ mong đợi, cô bé muốn Khương Phục Tiên gả đến Trần gia giống như Tạ Nhã tỷ tỷ, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội Thần Thiết với Phục Tiên tỷ tỷ.

Đũa của Trần Nghiêm cứng lại trong mâm, trong miệng Đường Uyển vẫn đang ngậm cơm, mọi người như thể bị thi pháp, tất cả đều không động đậy, đều không dám nói chuyện, Trần Dao cảm thấy mình đã hỏi một câu không nên hỏi.

Khương Phục Tiên sững sờ vài giây, sau đó đôi mắt xanh thẳm trở nên dịu dàng, nàng ta khẽ gật đầu với Trần Dao, đũa của Trần Thiên Nam cũng vì bị dọa sợ mà rơi mất, phu phụ Trần Nghiêm và phu phụ Trần Uy, đám tiểu bối Trần Hi, bọn họ đều có những biểu cảm khác nhau, vô cùng đặc sắc.

Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, trên dưới Trần gia đều chấn kinh, trong mắt bọn họ có ngạc nhiên và cả vui mừng.

Phu phụ Trần Nghiêm biết sự tồn tại của hôn ước cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không ngờ Khương Phục Tiên sẽ trả lời thẳng câu hỏi của Trần Dao, và công khai biểu lộ muốn gả cho Trần Mục.

Phu phụ Trần Uy cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa nãy Khương Phục Tiên lại gọi bọn họ là đại bá và đại nương, thì ra là đã đối đãi xem bọn họ như người một nhà.

Trần Hi che cái miệng nhỏ, đôi mắt đẹp của Yến Lang Nguyệt trợn tròn, bọn họ đều không dám tin tưởng, Kiếm Thánh mạnh nhất cao cao tại thượng thế mà lại bằng lòng gả cho Trần Mục.

Bọn họ nghĩ đến sự kinh diễm của Trần Mục thì dần thoải mái hơn, thiên phú của tam đệ xứng với Khương Phục Tiên.

Trần Dao và Trần Hãn là cười vui vẻ nhất.

Đôi mắt đẹp của Tần Nghê Thường ngưng lại, hơi nghi hoặc một chút, nghĩ thầm chẳng phải Khương Phục Tiên nói nàng ta sẽ không công khai hôn ước sao, sao bây giờ còn trả lời vấn đề này?

Tay của Trần Thiên Nam đang run rẩy, là kích động, là vui mừng, ông ta vội vàng nhặt đũa lên.

“Phục Tiên tự mình định hôn ước với Trần Mục, không trưng cầu ý kiến của mọi người, xin lỗi.” Khương Phục Tiên đứng dậy, khom người xin lỗi các trưởng bối Trần gia.

Vẻ mặt Tần Nghê Thường kinh ngạc, sư tỷ trong mắt của nàng ta là cao ngạo bá đạo, vậy mà nàng ta lại xin lỗi.

Đám người Trần gia đều đứng hết lên.

Trần Thiên Nam vẫn chưa hoàn hồn, tin tức này đến quá chấn động, ông ta buộc mình phải giữ bình tĩnh: “Phục Tiên, ngươi không cần phải xin lỗi, ngươi có thể nhìn chúng Tiểu Mục nhà chúng ta là phúc khí của nhà họ Mục chúng ta.”

Trần Nghiêm nghiêm túc nói: “Ta và nương của Trần Mục chính là tự mình bàn bạc chuyện hôn sự, các ngươi ở bên nhau, chúng ta sẽ ủng hộ hết mình.”

Trần Uy phụ họa nói: “Nói đúng lắm.”

Khương Phục Tiên vốn không muốn nhắc đến chuyện hôn ước, nhưng Trần Dao đã chủ động lên tiếng, nàng ta không muốn lừa mọi người, vì vậy nhân cơ hội này công khai hôn ước.

Bây giờ có được sự công nhận của Trần gia, trong lòng Khương Phục Tiên bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều, sau này cùng Trần Mục ở bên nhau cũng là danh chính ngôn thuận.

Không thể nghi ngờ Trần Nghiêm và Đường Uyển chính là người vui vẻ nhất, hiện giờ mọi người đều đã biết Khương Phục Tiên là con dâu của bọn họ, loại vui mừng này khó mà dùng lời để diễn đạt được.

Đường Uyển vịn tay Khương Phục Tiên, vui vẻ nói: “Phục Tiên, ngươi không cần xin lỗi, ta có thể hiểu được nỗi khó xử của ngươi, chính ta sẽ giữ bí mật cho ngươi.”

Đây vốn là điều Khương Phục Tiên muốn nói, Đường Uyển khéo hiểu lòng người, giúp nàng ta nói ra trước.

Trần Thiên Nam hiểu được ảnh hưởng của hôn ước này, vẻ mặt ông ta nghiêm nghị nói: “Chuyện này chỉ có thể để người Trần gia chúng ta tự biết, không được nói ra với bên ngoài.”

Mọi người thi nhau gật đầu.

Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên mang theo ý cười.
Chương 413 Chú Kiếm Thành

Tần Nghê Thường ngưỡng mộ Khương Phục Tiên, nhìn tiểu sư đệ bị nàng ta bắt cóc, nhìn Trần gia tiếp nhận nàng ta, đồ ăn trong miệng bỗng nhiên trở nên chua chát, còn bị buộc phải ngồi ở đây, cố nhịn mà tiếp tục ăn.

Trần Dao nhìn sang Trần Thiên Nam, thanh thúy nói: “Gia gia, có thể nói cho tỷ và nhị ca được không?”

Trần Thiên Nam có chút không quyết định được, Khương Phục Tiên cười khanh khách gật đầu: “Có thể.”

Nhận được đồng ý, trong mắt Trần Dao hiện lên ý cười, thầm nghĩ nếu như tỷ tỷ biết được chuyện này, chắc chắn sẽ vui mừng nhảy cẫng lên.

Về sau các nàng chính là người một nhà.

Mọi người lần lượt ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.

Thì ra mấy người Trần Thiên Nam xem Khương Phục Tiên như là tông chủ, là sư tỷ của Trần Mục, nói chuyện đều phải cẩn thận dè dặt, bây giờ biết được nàng ta là vị hôn thê của Trần Mục, mọi người đều cười đến mức không ngậm được miệng, ăn cơm nói chuyện cũng trở nên thoải mái, trên bàn cơm lại càng thêm náo nhiệt.

Tất cả mọi người rất vui vẻ.

Chỉ có Tần Nghê Thường là rất tổn thương.

Hiện giờ nàng ta chỉ muốn quay về thật sớm.

Đường Uyển nhiệt tình nói: “Phục Tiên, ngươi thật không dễ mới tới Trần gia, ở chơi thêm vài ngày nữa đi.”

Trần Mục không ở Trần gia, Khương Phục Tiên dự định buổi chiều sẽ quay về, không ngăn được sự nhiệt tình của Đường Uyển: “Bá mẫu, vậy ta ở chơi thêm hai ngày.”

Nghe thấy câu trả lời của Khương Phục Tiên, tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ có vẻ mặt Tần Nghê Thường đau khổ, nàng ta cảm thấy mình hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.

Sau khi ăn uống xong.

Đường Uyển, Trần Dao, Trần Hi vây quanh bên cạnh Khương Phục Tiên, các nàng có rất nhiều vấn đề muốn biết.

Ánh mắt của Trần Hi lóe lên, hiếu kỳ nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, Tiểu Mục theo đuổi tỷ thế nào vậy?”

Khương Phục Tiên suy nghĩ một lát rồi vừa cười vừa nói: “Yêu thích lẫn nhau, sau đó thì ở bên nhau.”

Trần Dao chớp mắt, giọng nói thanh thúy: “Phục Tiên tỷ tỷ, nếu như ca của ta muốn hủy hôn thì làm sao?”

Khương Phục Tiên chưa nghĩ đến vấn đề này, nàng suy nghĩ rồi cười nói đùa: “Vậy tỷ tỷ sẽ đánh hắn tới khi đồng ý lấy ta.”

Trần Hi che miệng cười nhẹ: “Ta trợ giúp.”

Đường Uyển cười gật đầu: “Ta cũng trợ giúp.”

Đôi mắt vàng của Trần Dao lóe sáng: “Ta cũng đánh hắn.”

Khương Phục Tiên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, mọi người thật lòng thích nàng ta, ở Huyền Châu xa xôi, trên chiếc thuyền chiến đen nhánh, Trần Mục không nhịn được hắt xì.

“Chắc chắn là Phục Tiên lão bà nhớ ta!”

Trần Mục nói thầm trong lòng, trên đường đến Chú Kiếm thành, hắn tu luyện Bất Diệt Kinh trên thuyền chiến, cơ thể mang theo vòng lôi, vô cùng đáng sợ.

“Trần Mục, ngươi đang luyện tà công gì thế?” Bạch Thanh Hoan cau mày, trong mắt mang theo kiêng kị.

Trần Mục mở mắt ra, mỉm cười nói: “Không phải tà công, là tu luyện pháp viễn cổ, ngươi có muốn học không?”

Bạch Thanh Hoan lạnh giọng nói: “Học cái rắm ấy, ngươi nhìn đỉnh đầu xem, thứ đồ chơi này có thể luyện?”

Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới chú ý thấy trên đỉnh đầu có một đoàn mây đen đang đi theo thuyền chiến.

Lúc mới đầu Bạch Thanh Hoan không để ý, về sau phát giác được khí tức nguy hiểm, lúc này mới chú ý thấy lôi vân màu đen trên bầu trời, trong đoàn lôi vân kia có mang năng lượng hủy thiên diệt địa.

“Thiên kiếp? Không giống!”

Trần Mục biết thiên kiếp là như thế nào, thiên kiếp là lôi hải màu vàng, đoàn lôi vân màu đen này không phải thiên kiếp, nhưng lại ẩn chứa năng lượng đáng sợ giống như vậy.

Tu luyện Bất Diệt Kinh cần thiên lôi để tẩy lễ, đây là quá trình vô cùng nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ bị gặp nạn, thậm chí là biến thành tro bụi.

“Bình thường, loại tu luyện pháp viễn cổ này cần có thiên lôi tẩy lễ mới có thể trở nên mạnh mẽ.” Trần Mục bình tĩnh nói.

Bạch Thanh Hoan kinh hãi, tu luyện pháp khủng bố như vậy, tặng không cho nàng ta cũng sẽ không luyện.

Trên thế gian này cường giả có tư chất tu luyện ít đến đáng thương, có thể tu luyện Bất Diệt Kinh đến đỉnh phong, chỉ sợ là dõi mắt từ cổ chí kim cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Lôi vân màu đen có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, Trần Mục không dám tiếp tục tu luyện Bất Diệt Kinh nữa, sợ bị ngộ thương, Trần Dĩnh và Tiểu Thất vẫn đang đùa giỡn trên thuyền chiến.

Phục Tiên lão bà vẫn đang ở Trần gia chờ ta? Chuyện đúc kiếm nhất định phải nhanh chóng xử lý xong.” Trần Mục lẩm bẩm, ấn ký thần hồn của hắn tuy rằng không biết đã có chuyện gì nhưng lại có thể cảm ứng được Khương Phục Tiên đang ở Trần gia.”

Chiến thuyền đã đến Cổ Kiếm sơn mạch.

Sơn mạch này chỉ có cây cối lác đác, xung quanh đều là thổ địa hoang vu, mỏ thiếu được chôn sâu dưới lòng đất, phía xa có dòng sông dung nham chảy xuôi, sóng nhiệt ngút trời, từ rất xa có thể nhìn thấy hỏa quang ở chỗ sâu trong Chú Kiếm thành.

Thuyền chiến đã đến vùng lân cận của Chú Kiếm thành.

Trần Dĩnh và Tiểu Thất ngồi trên đầu thuyền nhìn quanh.

“Wa, thanh kiếm kia dài quá!”

Trần Dĩnh nhìn thấy thạch kiếm trong Chú Kiếm thành, thanh kiếm kia cao đến hơn ba trăm trượng, đó không phải là tảng đá tự nhiên thuần túy, mà do bản mệnh kiếm thạch hóa mà thành.

Kiếm Thánh đỉnh phong phổ thông, bản mệnh kiếm chỉ dài trăm trượng, bản mệnh kiếm hơn ba trăm trượng vô cùng mạnh, chắc chắn là cường giả viễn cổ trước khi ngã xuống đã để lại.

Thanh bản mệnh kiếm kia đã trải qua thiên kiếp, dao động bên trên rất đặc biệt, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, bên trong thanh kiếm này còn phong tồn năng lượng khủng khiếp.

Bạch Thanh Hoan thu lại thuyền chiến, bọn họ tiến vào Chú Kiếm thành, trong thành rất náo nhiệt, Trần Mục dẫn theo đám Trần Dĩnh đi dạo phố, ăn những món ngon địa phương.

Đường phố rộng lớn, trong thành rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều đang chú ý đến Tiểu Thất, bởi vì Trần Mục và Bạch Thanh Hoan đều không ai dám đến gần.

Trần Dĩnh ăn khoai lang nướng, cười ngọt ngào nói: “Ca ca, cái này vừa rẻ lại ăn ngon.”

“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”

“Cho muội muội đem về một ít được không?”

“Yên tâm, ca ca cũng biết nướng khoai lang.”

Sau đó Trần Mục lại dẫn các nàng đi ăn thịt nướng, Trần Dĩnh và Tiểu Thất ăn rất vui vẻ, trong thành có cường giả đi đến gần đó, kiểm tra tình hình.
Chương 414 Kinh Lôi (1)

Bọn họ vừa chú ý thấy có thuyền chiến đã đến gần.

Người trung niên mặc áo bào xanh và thiếu nữ mặc hồng y đi đến góc phố chỗ mua thịt nướng, khuôn mặt thiếu nữ hoa si, kinh ngạc thốt lên: “Wa, là Trần Mục ca ca.”

Trần Mục ngẩng đầu lên, hóa ra là người hắn đã có duyên gặp một lần ở thịnh hội của Phượng các, Võ Khinh Linh.

Người trung niên thanh bào nhìn thanh niên tuấn lãng xuất trần trước mắt, thì ra hắn cũng là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông nổi tiếng khắp tứ phương, quả nhiên không đơn giản.

Trần Mục tỏ ý gật đầu với Võ Khinh Linh.

Người trung niên thanh bào ôm quyền với Trần Mục, khách khí nói: “Võ gia, Võ Dũng.”

Võ gia là gia tộc mạnh mẽ nhất Chú Kiếm thành, cả tòa thành đều do Võ gia chưởng quản.

Võ gia là cổ tộc của Huyền Châu, trước kia vì tiên nhân đã từng đúc tiên kiếm nên cho dù là bây giờ cũng có rất nhiều cường giả thích định chế bội kiếm ở đây.

Trần Mục đứng dậy đáp lễ, bình tĩnh nói: “Ta đến Chú Kiếm thành là muốn đúc kiếm, không biết Võ gia có thể giúp đỡ hay không, thù lao có thể thương lượng.”

“Được, được.”

Võ Khinh Linh sảng khoái đồng ý.

“Khụ khụ.” Võ Dũng ho khan hai tiếng, sau đó cười hỏi: “Tiểu sư thúc, kiếm ngài cần chắc chắn không đơn giản, có thể nói về yêu cầu một chút không?”

Khuôn mặt Trần Mục mang theo ý cười, nói: “Ta muốn rèn một thanh tiên kiếm, Chú Kiếm thành có thể làm được không?”

“Đương nhiên là có thể.”

Võ Khinh Linh trả lời rất nhẹ nhàng.

Võ Dũng ở bên cạnh trừng nàng ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Khinh Linh, chớ nói lung tung, Chú Kiếm thành rất nhiều năm trước quả thực đã từng đúc tiên kiếm, thế nhưng mấy năm nay bởi vì nguyên nhân tài nguyên nên đừng nói là thất bại, ngay cả cơ hội đúc tiên kiếm cũng không có.”

Võ Khinh Linh lè lưỡi, vẫn cười duyên nói: “Trần Mục ca ca, ngươi có thể nói với gia gia ta, ông ấy là Chú Kiếm sư giỏi nhất Chú Kiếm thành.”

“Làm phiền hai vị.”

Trần Mục chắp tay với bọn họ.

Đợi sau khi Trần Dĩnh và Tiểu Thất ăn no, bọn họ theo theo Bạch Thanh Hoan và Trần Mục đi vào đại sảnh của Võ gia, có thể nghe thấy tiếng đúc kiếm truyền đến bên tai.

Trần Mục và Bạch Thanh Hoan ngồi ở đại sảnh, Trần Dĩnh và Tiểu Thất ngồi yên tĩnh bên cạnh hai người.

Võ Khinh Linh tự mình bưng trà ra, trong mắt hiện lên ánh sao, vẻ mặt hoa si nói: “Trần Mục ca ca, nhị thúc ta đã đi gọi gia gia rồi, xin đợi một lát.”

Rất nhanh, Võ Nguyên đã đến đại sảnh, ông ta nghe nói Trần Mục muốn rèn tiên kiếm thì lập tức chạy tới, loại đơn hàng này rất nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện.

Võ Nguyên có một mái tóc đỏ, thân thể cường tráng, toàn thân mang theo hỏa khí mạnh mẽ, kích động nói: “Tiểu hữu, nghe nói ngươi muốn đúc tiên kiếm?”

Trần Mục cười nói: “Không sai, xin hỏi tiền bối liệu có thể đúc tiên kiếm được không?”

Mặt Võ Nguyên hiện lên vẻ tiếc nuối, lắc đầu: “Cha ta, gia gia ta, tằng tổ của ta đều đã từng thử đúc tạo tiên kiếm, nhưng cuối cùng đều thất bại, cả đời này của ta đều đang nghiên cứu cách để đúc tiên kiếm, nhưng lại không có cơ hội đúc tiên kiếm.”

Trần Mục biết tiên kiếm rất khó đúc tạo: “Không biết tiền bối liệu có thể rèn chế thăng cấp cho kiếm được không?”

Võ Nguyên gật đầu: “Rèn chế thăng cấp thì có thể, đơn thuần rót Tiên Kim vào cũng xem như tiên kiếm, nhưng không bằng dùng Tiên Kim hoàn toàn chế tạo thành tiên kiếm.”

Trần Mục mỉm cười nói: “Tiền bối, ta muốn rèn chế thăng cấp kiếm, làm phiền ngài xem thử.”

Võ Nguyên gật đầu, cười nói: “Lão phu cần kiếm và nguyên liệu mới có thể quyết định có rèn chế được hay không, yêu cầu để rèn chế vô cùng nghiêm khắc.”

Võ Khinh Linh và Võ Dũng ở bên cạnh nhìn xem, Trần Dĩnh và Bạch Thanh Hoan cũng đầy vẻ hiếu kỳ.

Trần Mục lấy Thanh Vân kiếm ra.

Trước mắt Võ Nguyên sáng lên, ông ta nhận lấy Thanh Vân kiếm, dùng đường giữa ngón tay chạm nhẹ vào thân kiếm, kinh hô nói: “Thật đúng là kiếm tốt, thánh kiếm hoàn hảo nhất mà ta từng đúc tạo cũng không bì được với thanh thánh kiếm cực phẩm này.”

Trong mắt Võ Khinh Linh và Võ Dũng mang vẻ chấn kinh, Bạch Thanh Hoan ngược lại không hề ngạc nhiên, thanh kiếm này đã từng được Thanh Vân Kiếm Tiên sử dụng!

“Bên trong thanh kiếm này có một ít vật chất Tiên Kim, ẩn chứa quy tắc đặc thù, rất phi thường, thân kiếm thế mà còn có vết nứt, có thể làm cho thanh kiếm này xuất hiện vết nứt thì chỉ có tiên kiếm mới có thể tạo thành vết nứt kiểu này!” Võ Nguyên sờ vào vết nứt, nghĩ lại mà sợ, tim đập nhanh một hồi.

“Tiểu hữu đã từng gặp Kiếm Tiên?”

Vẻ mặt Võ Nguyên chấn kinh nhìn Trần Mục.

Trần Mục cười nhẹ đáp: “Trước kia khi giao đấu với Kiếm Tiên, Thanh Vân kiếm đã bị tổn hại, lần này tới Chú Kiếm thành cũng là vì muốn rèn chế thăng cấp cho Thanh Vân kiếm.”

Võ Nguyên và Võ Khinh Linh nghẹn họng trố mắt nhìn.

Trần Mục thế mà lại giao đấu với Kiếm Tiên, còn toàn thân rút lui! Hắn vẫn còn trẻ tuổi như vậy, lẽ nào đã có thực lực sánh ngang với Kiếm Tiên?

Trong lúc bọn họ khiếp sợ, Trần Mục đã lấy Tiên Kim Thần Thiết ra, trong đại sảnh tràn ngập những dao động năng lượng đầy màu sắc và đáng sợ.

Tròng mắt Võ Nguyên cũng sắp rơi ra ngoài, ông ta há mồm kinh hô: “Tiên Kim, Thần Thiết...”

Trên người Trần Mục có rất nhiều mảnh vụn Tiên Kim, Tiên Kim đến từ tiên kiếm, Tiên Kim bên trong tiên chủng, Tiên Kim thu vào trong tay của Mộ Hồng Liên, vô lượng kim nhận được khi đánh dấu, Xích Dương Thần Thiết nhận được khi đánh dấu.

Chỉ riêng lấy ra những vật liệu rèn kiếm này cũng có thể khiến cho Võ Nguyên chấn kinh, thế nhưng lại cùng lúc lấy ra nhiều nguyên liệu như vậy, Võ Nguyên đã sắp ngạt thở, cả đời này chưa từng nhìn thấy nhiều chí bảo như vậy.

Võ Nguyên phải rất lâu mới bình tĩnh trở lại, vẻ mặt ông ta nghiêm túc nói: “Chỉ dùng một loại nguyên liệu chắc chắn là không đủ, nhưng nếu dùng toàn bộ thì nguyên liệu lại quá nhiều quá phức tạp, lúc rèn chế sẽ dễ dàng bài xích, khả năng thất bại rất cao, thậm chí ngay cả thanh thánh kiếm cực phẩm này cũng sẽ bị hủy.”

Trần Mục hiểu được, không ai có thể bảo đảm thành công trăm phần trăm, nghe khẩu khí của Võ Nguyên, xác suất thất bại rất cao, việc thử nghiệm như vậy không có ý nghĩa.
Chương 415 Kinh Lôi (2)

Tay của Võ Nguyên đang run lên, những Tiên Kim Thần Thiết này chắc chắn có thể rèn chế ra tiên kiếm tuyệt thế.

Cơ hội như vậy có thể gặp nhưng không thể cầu, có thể đây là cơ hội duy nhất trong cuộc đời của ông ta.

Rèn chế tiên kiếm tuyệt thế là ước mơ của tất cả Chú Kiếm sư, là vinh dự cao nhất của bọn họ.

Ánh mắt Võ Nguyên rực lửa, nghiêm túc nói: “Mặc dù những kim tiên Thần Thiết này dễ bị bài xích, nhưng mà có thể dùng mẫu thạch của vạn vật để tiến hành dung hợp.”

“Mẫu thạch vạn vật?”

Trước kia Trần Mục chưa từng nghe nói đến.

“Mẫu thạch vạn vật có thể dung hợp vạn vật, Chú Kiếm thành của chúng ta có một khối, nếu như ngươi bằng lòng giao thanh kiếm này cho lão phu rèn chế, ta nguyện ý lấy ra mẫu thạch vạn vật miễn phí cho ngươi, hơn nữa không thu thêm bất kỳ chi phí rèn chế nào, dù sao thì nếu như rèn chế thất bại chúng ta cũng không đền nổi.”

Võ Nguyên muốn rèn chế ra tiên kiếm tuyệt thế trong lúc còn sống, hiện giờ quyền chủ động nằm trong tay Trần Mục, có muốn rèn chế hay không phải xem thái độ của hắn.

Võ Khinh Linh và Võ Dũng đều hiện lên vẻ chấn kinh trên mặt, trước kia các cường giả danh tông muốn Võ gia rèn kiếm, cho dù là thất bại cũng sẽ trả thù lao tương ứng, lần này Võ Nguyên thậm chí còn bằng lòng cho không bảo vật gia truyền của Võ gia.

Nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Võ Nguyên, Trần Mục trầm giọng nói: “Tiền bối, ngài nắm chắc mấy phần?”

“Hai mươi ba mươi phần trăm.”

Võ Nguyên ăn ngay nói thật.

Trần Mục suy nghĩ một chút, sau đó khẽ cười nói: “Ta tin tưởng tiền bối, rèn chế thất bại thì tính cho ta, nếu như thành công, ta có thể cho tiền bối một bình tiên dịch.”

Võ Nguyên và Võ Khinh Linh đều vô cùng kinh ngạc, giá trị của tiên dịch ở phàm trần một giọt cũng là vô giá, nếu so về giá trị thì chắc chắn càng trân quý hơn mẫu thạch vạn vật, nhưng tiên dịch có thể giúp Võ gia trở nên mạnh hơn.

“Tiểu hữu yên tâm, lão phu sẽ cố hết sức rèn kiếm, ta cần thời gian chuẩn bị trước hai ngày.”

“Những thứ này cứ để ở chỗ tiền bối.”

Trần Mục không lấy Thanh Vân kiếm về, còn giao nguyên liệu rèn chế cho Võ Nguyên, hắn biết Chú Kiếm sư cần phải nắm rõ tính năng của nguyên liệu.

Võ Nguyên cũng cảm nhận được sự tín nhiệm Trần Mục dành cho ông ta, trong lòng thầm thề rằng phải rèn chế thanh kiếm này thật tốt, phải để thanh kiếm này dương danh chư thiên.

“Khinh Linh, ngươi dẫn khách quý đi nghỉ ngơi.”

“Vâng ạ, gia gia.”

Võ Khinh Linh dẫn mấy người Trần Mục đến Bắc Uyển của Võ gia, nơi này khá là yên tĩnh: “Trần Mục ca ca, các ngươi ở đây nghỉ ngơi trước, đợi khi nào gia gia chuẩn bị xong để rèn kiếm, ta sẽ đến thông báo cho các ngươi.”

Trần Mục cười nói: “Nói với gia gia ngươi, không cần phải gấp gáp chuẩn bị, ta có thời gian.”

Võ Khinh Linh rời khỏi Bắc Uyển, nàng ta vẫn muốn quay lại giúp đỡ, lần rèn kiếm này Võ Nguyên đã dặn dò người trong tộc đốt Thiên Hỏa Lô ở sâu trong tộc địa lên, ngọn lửa lớn hừng hừng đang thiêu đốt giống như mặt trời, người dân trong Chú Kiếm thành đều có thể cảm nhận được nhiệt độ tăng lên.

Kiếm lô kia đã mấy ngàn năm không có ai sử dụng, tương truyền vốn dĩ Thiên Hỏa Lô chính là một món tiên khí.

Trong đình viện.

Trần Dĩnh và Tiểu Thất đang chơi đùa.

Bọn họ vô lo vô nghĩ rất vui vẻ.

Bạch Thanh Hoan trầm giọng nói: “Trần Mục, rèn chế xác suất thất bại rất cao, những nguyên liệu này nếu đem đi bán đấu giá không biết là có thể đổi được bao nhiêu tài nguyên tu luyện.”

Trần Mục bình tĩnh nói: “Ta không thiếu tài nguyên tu luyện để dùng, có thể thử xem.”

Bởi vì trong mắt Võ Nguyên hiện lên ánh sáng nhiệt huyết cho nên Trần Mục lựa chọn tin tưởng ông ta.

Bạch Thanh Hoan không khuyên nhủ nữa, dù sao thì cả nguyên liệu và kiếm đều không phải của nàng ta.

Trần Mục cười nói: “Bạch tỷ, giúp ta trông coi đám Trần Dĩnh, ta ra ngoài tu luyện.”

“Luyện Viễn Cổ Pháp? Ngươi thật sự không sợ chết?”

“Yên tâm, ta rất trân trọng mạng sống.”

Trần Mục nắm chắc nên mới luyện, hắn rời khỏi Bắc Uyển, đến ngọn đồi hoang vu gần đó ngồi bắt chéo chân tu luyện.

Sử dụng Bất Hủ Pháp không có dị tượng đặc thù, nhưng tu luyện Bất Diệt Kinh thì toàn thân đều mang theo vòng lôi, hắn không hấp thụ năng lượng thiên địa xung quanh mà dùng tiên thạch của bản thân để tu luyện.

Gần đó có mây đen ngưng tụ.

Chạng vạng.

Khoảnh khắc ráng chiều đỏ biến mất.

Tiếng kinh lôi bỗng nhiên vang khắp Chú Kiếm thành.

Tiếng kinh lôi vang lên.

Người dân trong thành đều bị dọa sợ.

Người trong tộc Võ gia nghe thấy tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, còn có người nhìn thấy lôi quang kim sắc từ trên trời dẫn xuống đất, rất nhiều cường giả nhận ra sự thay đổi, sôi nổi nhìn về phía nguồn gốc của kinh lôi.

“Là tiểu sư thúc?”

Võ Dũng và các cường giả lập tức chạy đến.

“Wa, ca ca ta bị sét đánh rồi, thật lợi hại.” Trong mắt Trần Dĩnh phản chiếu lôi quang rực rỡ, nàng ta không hề lo lắng, ngược lại còn cảm thấy thú vị.

Bạch Thanh Hoan dẫn theo Trần Dĩnh và Tiểu Thất đứng vây xem cách đó không xa, bọn họ đứng giữa không trung, Trần Mục ngồi xếp bằng ở trên vùng đất cháy đen, mảnh đất hoang vu gặp sấm sét thì trở nên đen kịt tĩnh lặng.

Trần Mục tắm trong lôi quang kim sắc, vừa bị sét đánh toàn thân phát ra vòng lôi, trên người có kinh văn màu vàng hiện lên như ẩn như hiện, thần bí khó lường, khó có thể quan sát được bằng mắt thường.

Cường giả Võ gia tiến đến gần, nhìn thấy Trần Mục đang tắm trong lôi quang dưới lôi vân màu đen thì vô cùng chấn kinh, bọn họ đều cho rằng là thiên kiếp xuất hiện.

Cho dù ở Huyền Châu cũng có cường giả rất nhiều năm không xuất hiện độ kiếp, bởi vì thời đại này ở thế gian căn bản không thể độ kiếp thành công.

“Trần Mục ca ca muốn độ kiếp?” Võ Khinh Linh khẽ mở cái miệng nhỏ, vẻ mặt kinh ngạc.

Lão bối cường giả của Võ gia đi tới gần đó, lão giả râu tóc bạc trắng lắc đầu, trầm giọng nói: “Quy mô của thiên kiếp còn kinh khủng hơn thế này, tuy rằng không phải là thiên kiếp nhưng cũng không phải là loại mà sấm sét bình thường có thể bì được, chỉ một chút không cẩn thận cũng có thể sẽ ngã xuống.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom