• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (6 Viewers)

  • Chương 436-440

Chương 436 A Ha!!! (2)

Trần Mục nhanh chóng cười nói: “Tần sư tỷ, hai người có chuyện tìm ta à?”

“Chúng ta mượn dùng Phượng Huyết trì của Tần sư muội để tu luyện, còn không mau cảm ơn sư tỷ của đệ.”

“Cảm ơn Tần sư tỷ.”

Nụ cười của Trần Mục rất sáng chói.

Tần Nghê Thường nước mắt lưng tròng, tắm rửa thì tắm rửa, còn nói uyển chuyển như vậy, miệng nàng ta không ngừng run rẩy, miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói: “Không... không có gì.”

Bọn họ đến chân núi của Lạc Hà phong, Trần Mục mở cấm chế, nàng ta nhìn Trần Mục và Khương Phục Tiên tiến vào sơn động, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống: “Hừ! Quá ức hiếp người mà, kết bè bắt nạt ta.”

Tần Nghê Thường rất hy vọng lúc này sẽ xuất hiện một mãnh nam từ trên trời rơi xuống, nàng ta không cần phải ghen tị sư tỷ và tiểu sư đệ khoe ân ái, bây giờ thật sự đã bị bọn họ phá vỡ phòng ngự, còn khó chịu hơn so với việc không thể làm tông chủ.

Phượng Huyết trì hơi chật, vừa vặn có thể chứa được Trần Mục và Khương Phục Tiên: “Phu quân, Phượng Huyết của sư muội đều dùng để tu luyện, chúng ta lại dùng để tắm mình, chẳng trách muội ấy lại có dáng vẻ tủi thân như thế, đợi lát nữa ra ngoài ta sẽ bồi thường cho muội ấy.”

“Chủ ý này không tồi.” Trần Mục ngồi sau người Khương Phục Tiên, đang chà lưng cho nàng ta, sau đó mát xa xoa bóp cho nàng ta từ chân đến đầu.

Khương Phục Tiên nhắm mắt lại, có vị hôn phu cung phụng, khỏi phải nói hạnh phúc bao nhiêu.

Trần Mục chăm chỉ hầu hạ vị hôn thê cả nửa ngày, Khương Phục Tiên cũng giúp hắn chà lưng.

Hai người vừa nói vừa cười bên trong Phượng Huyết trì, Tần Nghê Thường ở bên ngoài lại đỏ cả mắt.

Hai người dùng Phượng Huyết trì xong.

Nước hồ đã trở nên trong suốt thấy đáy.

Khương Phục Tiên đứng bên hồ với mái tóc bạc xõa tung, dáng người nàng ta cao gầy, đường cong lả lướt, thân thể mềm mại trơn bóng như ngọc, da thịt hiện lên ánh bạc.

Trần Mục cầm lấy y phục của vị hôn thê, động tác mặc quần áo cho nàng ta cũng trở nên thuần thục.

Khương Phục Tiên mặc xong chiếc váy tuyết chạm đất dày nặng, toàn thân toát ra vẻ cao quý ưu nhã.

Trần Mục tiếp tục chải tóc cho nàng ta, sau đó dùng trâm ngọc cuốn mái tóc bạc, cực kỳ ý nhị.

Khương Phục Tiên đột nhiên lên tiếng: “Phu quân, lúc chúng ta ở riêng với nhau chàng có thể xưng hô tùy ý, nếu như có người ngoài thì gọi ta là sư tỷ.”

Trần Mục cười hỏi: “Nương tử, Tiên Nhi, lão bà, nàng thích cách xưng hô nào?”

“Lão bà là cái gì?”

“Chính là ý lão phu lão thê đấy.”

Ngón tay mảnh khảnh của Khương Phục Tiên quấn lấy tóc bạc bên thái dương như có điều suy nghĩ, trầm ngâm cười nhẹ nói: “Vẫn nên gọi là sư tỷ, nghe chàng gọi nhiều năm như thế đã quen rồi.”

“Được rồi, lão bà.”

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười rất vui vẻ.

Khương Phục Tiên nắm quyền làm dáng vẻ tức giận, nhưng lại đấm nhẹ vào ngực Trần Mục, hờn dỗi nói: “Không được gọi lão bà, ta lại chẳng già.”

Trần Mục cười rạng rỡ: “Được, sư tỷ tốt của ta, mời tỷ theo ta về Trần gia gặp phụ mẫu.”

“Chuẩn.”

Khương Phục Tiên nhướng mày.

Vẻ bá đạo giữa mi mắt giống như nữ vương.

Hai người đã uống rượu giao bôi, đã trải qua đêm động phòng hoa chúc, đã làm phu thê thực sự, nhưng lại không có danh phu thê, còn chưa từng cùng nhau gặp phụ mẫu.

Trần Mục nhìn vào mắt của Khương Phục Tiên, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Sư tỷ, ta sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng nhất, để chư thiên vạn giới đều biết rằng nàng là lão bà của ta.”

Mặt mày Khương Phục Tiên chứa ý cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nhưng nghe thấy Trần Mục gọi là lão bà, nàng ta giơ tay lên, nhưng lại không nỡ đánh phu quân mà mình yêu thích, khuôn mặt đẹp băng lạnh nói: “Không được gọi lão bà.”

Trần Mục ôm lấy vị hôn thê, vuốt nhẹ lưng nàng ta, cười dỗ dành: “Sư tỷ, đừng tức giận mà, sau này ta không gọi nàng như vậy nữa.”

Khương Phục Tiên dựa vào vai Trần Mục, ngược lại cũng không tức giận thật, khóe miệng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Cũng không phải là không được, đợi sau này chúng ta thành lão phu lão thê rồi thì chàng lại gọi như thế.”

Lúc mặt trời sắp xuống núi, bọn họ rời khỏi sơn động, Khương Phục Tiên và Trần Mục đến căn nhà gỗ ở sườn núi, cố ý đến cảm ơn Tần Nghê Thường.

Tần Nghê Thường nhiệt tình đón tiếp, khẽ khom người, miễn cưỡng vui cười nói: “Sư tỷ, tiểu sư đệ, hai người mau vào nhà ngồi.”

Khương Phục Tiên cười nhẹ một tiếng: “Đa tạ ý tốt của sư muội, ta còn phải theo tiểu sư đệ về nhà đón năm mới, hai gốc thánh dược này là đền bù cho muội.”

Tần Nghê Thường mỉm cười nhận lấy, trong lòng oán trách, các ngươi cố ý ăn hiếp ta, tổn thương tâm lý mà ta phải chịu dùng hai gốc thánh dược này là có thể bồi thường được sao?

“Sư tỷ, nếu sau này hai người muốn dùng Phượng Huyết trì thì cứ đến thẳng đó là được.”

“Đa tạ sư muội.”

“Sư tỷ, sau này lại đến thăm tỷ.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên rời khỏi Lạc Hà phong, bọn họ đi thẳng đến Trích Tinh phong, còn có chuyện rất quan trọng muốn nhờ Tô Mân giúp đỡ.

Đệ tử tông môn kết thành đạo lữ đều cần phải có trưởng bối làm chứng, như vậy thì thân phận đạo lữ mới xem như hợp pháp, thân phận của Trần Mục và Khương Phục Tiên như vậy chỉ có Tô Mân mới có thể là người làm chứng.

Tô Mân ngồi trong viện tử, bên cạnh đặt chén trà, ông ta ngắm nhìn cuộc sống bình yên, rất nhàn nhã.

“Sư thúc.”

“Sư tôn.”

Hai người cung kính hành lễ.

Tô Mân cười nói: “Ngồi đi.”

Khương Phục Tiên nhẹ giọng nói: “Sư thúc, chúng con có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.”

“Được chứ.”

Tô Mân nở nụ cười hiền hòa.

Trần Mục nghiêm túc nói: “Sư tôn, con và Khương sư tỷ muốn kết thành đạo lữ, muốn xin sư tôn làm chứng.”

“Ha ha ha.”

“Hai đứa con rất xứng đôi.”

Tô Mân vô cùng vui vẻ, Khương Phục Tiên và Trần Mục đều là hậu bối mà ông ta xem trọng.

Năm đó khi Khương Phục Tiên giao Trần Mục cho ông ta dạy dỗ, lúc đó ông ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, không ngờ nàng ta còn có dự định khác.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng trước mặt Tô Mân, mười ngón hai người đan nhau, cùng nhau lập thệ.

Dưới sự chứng kiến của Tô Mân, hai người kết thành đạo lữ, tình cảm thuần khiết lại thăng hoa lần nữa.
Chương 437 Kết Thành Đạo Lữ

“Đa tạ sư tôn.”

“Làm phiền sư thúc.”

Tô Mân lắc đầu, nụ cười hòa ái nói: “Không phiền, hy vọng có thể nhìn thấy hài tử của các con sớm chút.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau mỉm cười.

Sau khi kết thành đạo lữ, bọn họ đi đến Tử Vân phong, Khương Phục Tiên đặc biệt đến thăm Triệu Phi Yến.

Giữa núi bao trùm một lớp tuyết đọng dày đặc, xem ra đã rất lâu rồi không được dọn dẹp, hai người ngồi ở bàn đá bên ngoài động phủ, Khương Phục Tiên dùng linh lực truyền âm nói: “Phi Yến, ra đây trò chuyện với vi sư.”

Trong động phủ, Triệu Phi Yến nghe thấy tiếng gọi, nàng ta mở mắt ra, trong mắt mang theo kích động, trên người mặc bộ váy màu tím ôm sát rất nhanh đã chạy ra ngoài.

Triệu Phi Yến kích động nửa quỳ hành lễ.

”Phi Yến, đứng dậy đi.”

“Cảm ơn sư tôn.”

Trên mặt Triệu Phi Yến nở nụ cười yêu kiều.

“Tiểu sư thúc, sao ngươi cũng ở đây?”

“Sư tỷ nói muốn đến thăm ngươi, vì vậy ta đi theo qua đây xem xem.” Trần Mục cười nói.

Khương Phục Tiên đánh giá Triệu Phi Yến, sau đó tình ý sâu xa nói: “Tu luyện không nên gấp gáp cầu thành, tiếp tục ở Cửu phẩm Kiếm Hoàng đỉnh phong mài giũa hai năm.”

Triệu Phi Yến cúi đầu: “Vâng.”

Nàng ta vốn muốn xông kích cảnh giới Kiếm Thánh trong thời gian tới.

“Tài nguyên tu luyện có còn đủ không?”

“Vẫn còn đủ cho nửa năm.”

Khương Phục Tiên nhìn sang vị hôn phu, Trần Mục lập tức lấy ra một số thánh dược và thánh đan, mỉm cười nói: “Số tài nguyên tu luyện này đột phá lên Kiếm Thánh rất nhẹ nhàng, Phi Yến, ngươi cầm lấy tu luyện cho tốt.”

Triệu Phi Yến nhìn thấy nhiều tài nguyên tu luyện như thế thì kích động nói: “Wa, cảm ơn tiểu sư thúc.”

Tiểu bối bình thường đều phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân mới có thể lấy được tài nguyên, Triệu Phi Yến không cần làm nhiệm vụ cũng có thể lấy được lượng lớn tài nguyên, đủ để thấy được sự yêu chiều của Khương Phục Tiên đối với nàng ta.

Triệu Phi Yến nhận lấy tài nguyên, ngạo kiều nói: “Tiểu sư thúc, ta cũng không thể lấy không tài nguyên tu luyện của ngươi được, ta bóp vai cho ngươi, thế nào?”

“Không cần, ngươi cứ nhận đi.” Trần Mục vội vàng lắc đầu, hắn nể mặt Khương Phục Tiên nên mới cho tài nguyên tu luyện, nếu không thì nhiều nhất chỉ cho chút linh thạch.

Khương Phục Tiên cười nhẹ nói: “Phi Yến, con cứ lấy đi, đồ tiểu sư thúc cho con thì cứ xem như là ta cho.”

“Hả?”

Mặt Triệu Phi Yến đầy vẻ khó hiểu.

Cái gì gọi là đồ tiểu sư thúc cho thì chính là đồ của sư tôn cho, bọn họ có quan hệ gì? Nàng ta hoàn toàn không dám suy nghĩ lung tung đến những hướng khác.

Khương Phục Tiên không tiếp tục có ý giấu đồ nhi của mình nữa, vẻ mặt nàng ta bình tĩnh nói: “Tiểu sư thúc của con bây giờ là đạo lữ của vi sư, hiểu không?”

“Á!”

Triệu Phi Yến trở nên càng kinh ngạc hơn, nàng ta trợn mắt há hốc mồm, trên mặt đầy vẻ khó mà tin nổi, sư tôn là tông chủ của Lăng Vân tông, nghĩ đến sự kinh diễm của tiểu sư thúc thì cũng thấy xứng đôi, nhưng Trần Mục còn nhỏ hơn nàng ta rất nhiều!

Nàng ta nhớ lại rất nhiều năm về trước, tại sao sư tôn lại phái nàng ta đến Trần gia chăm sóc Trần Mục, hơn nữa còn không nhận Trần Mục làm đồ đệ, thì ra đây là nam nhân mà nàng ta đã sớm nhìn trúng, giống như nuôi phu từ bé.

Triệu Phi Yến nghĩ đến lúc mình cùng tu luyện với Trần Mục, tại sao sư tôn lại có dáng vẻ không tình nguyện, hóa ra là không phải bởi vì bối phận!

Lúc đó sư tôn không đánh chết ta, quả nhiên vẫn là yêu thương ta nhất, Triệu Phi Yến ôm ngực, trên mặt nở nụ cười yêu kiều nói: “Chúc mừng sư tôn, chúc mừng tiểu sư thúc.”

Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ: “Phi Yến, chuyện này ở Lăng Vân tông chỉ có Thái Thượng trưởng lão và Tần sư thúc của con biết, không được nói cho người khác.”

“Sư tôn, con sẽ thay hai người giữ kín bí mật.” Triệu Phi Yến che miệng cười trộm.

Chuyện này vẫn chưa phải lúc để công khai hoàn toàn, Khương Phục Tiên gật đầu: “Phi Yến, con tu luyện cho tốt, ta còn phải cùng tiểu sư thúc của con đến Trần gia.”

“Sư tôn, chúc hai người hạnh phúc, con sẽ tu luyện thật tốt.” Triệu Phi Yến cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ban đêm, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi thuyền tiên đi đến Bắc Hoang, bọn họ không dùng truyền tống trận bởi vì còn cách năm mới một thời gian nữa, ngồi thuyền tiên còn có thể ngắm nhìn phong cảnh trên đường đi.

Khương Phục Tiên đứng ở đầu thuyền, nàng ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, Trần Mục ôm lấy vị hôn thê từ phía sau, dịu dàng nói: “Sư tỷ, nàng đang nghĩ gì thế?”

“Không nghĩ gì cả, sao chàng cứ thích dính lấy ta thế, mau đi tu luyện đi.” Khương Phục Tiên thúc giục nói.

Trần Mục nghiêm túc nói: “Sư tỷ, ta sợ nàng lạnh cho nên mới muốn ôm nàng, cho nàng ấm lên.”

Hồng Mông Tử Khí bao phủ người Khương Phục Tiên, cơ thể nàng ta rất ấm áp, làm như vậy thì Trần Mục không thể chăm chú tu luyện được: “Chúng ta vẫn nên cùng nhau tu luyện thôi.”

“Sư tỷ, khoảng thời gian này để ta chăm sóc nàng, được không?” Trần Mục trịnh trọng nói bên tai nàng ta.

Khương Phục Tiên không khỏi cười nhẹ, cảm giác được cưng chiều rất tuyệt vời, nàng ta dang hai tay ra, giống như con chim đang đấu tranh thoát khỏi trói buộc: “Còn không tu luyện nữa thì gia pháp phục vụ.”

Trần Mục nghe thấy giọng nói lành lạnh thì chỉ đành buông tay, hai người bọn họ ngồi khoanh chân tu luyện.

Thuyền tiên vẫn chưa xuyên toa không gian, nó đi rất chậm, ba ngày sau, nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhập lần nữa.

【Nhiệm vụ: Đánh dấu Cửu Thiên Huyền Nữ miếu】

【Phần thưởng: Huyền Thiên Trấn Ma Ấn】

Huyền Thiên Trấn Ma Ấn là tiên khí có thể trấn áp Ma Thần, loại bảo bối này tất nhiên không thể bỏ qua, trên bản đồ của Thiên Cơ các không đánh dấu Cửu Thiên Huyền Nữ miếu, chỉ có thể tự mình đi tìm.

“Sư tỷ, nàng biết Cửu Thiên Huyền Nữ miếu không?”

“Không rõ lắm.”

Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu.

Trần Mục bảo nàng ta dừng thuyền tiên lại, cười nói: “Ta cảm giác gần đây có bảo bối.”

Hắn lấy Tạo Hóa La Bàn ra, có ánh sáng phát ra, chỉ thẳng về hướng Đông Bắc: “Sư tỷ, bây giờ chúng ta đi về hướng Đông Bắc đi.”

“Được.” Khương Phục Tiên nhìn ra La Bàn trong tay Trần Mục không đơn giản, hắn có thể phát hiện ra tạo hóa hoặc là có liên quan tới Tạo Hóa La Bàn trong tay hắn.
Chương 438 Chân Thành Đối Đãi (1)

Khương Phục Tiên cũng không để ý lắm.

Đi theo chỉ dẫn của Tạo Hóa La Bàn, ở chỗ sâu trong núi lớn nơi không có người ở, bọn họ tìm thấy một tòa cổ miếu, trong tòa cổ miếu trống rỗng, nhưng xung quanh và bên trong miếu lại không dính bụi trần, xung quanh tràn ngập sương mù rất quỷ dị.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đáp xuống bên ngoài cổ miếu.

Xung quanh cây xanh bao quanh, cách chỗ cổng cổ miếu mở ra không xa cũng vắng ngắt, rất quỷ dị.

Sau khi hai người quan sát kỹ lưỡng, bọn họ không phát hiện ra bên trong có gì bất thường.

Trần Mục nghiêm túc nói: “Sư tỷ, ta đi vào trong trước xem xem, nàng ở chỗ này đợi ta.”

“Cùng nhau vào đi.” Khương Phục Tiên chủ động nắm lấy tay Trần Mục, không thể để cho hắn mạo hiểm, hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó đi vào Cửu Thiên Huyền Nữ miếu.

Phiến đá màu xanh trên mặt đất không nhuốm bụi trần, ở đây có sự tồn tại của cấm chế đặc biệt, ngay cả gió cũng không thể đến gần, thậm chí cả thời gian cũng bị cấm, nhưng Trần Mục và Khương Phục Tiên không hề gặp trở ngại.

Bọn họ thuận lợi tiến vào Cửu Thiên Huyền Nữ miếu.

【Thành công đánh dấu Cửu Thiên Huyền Nữ miếu】

【Chúc mừng lấy được Huyền Thiên Trấn Ma Ấn】

Kim ấn từ trên trời rơi xuống, mây mù xung quanh tan biến, gió nhẹ thổi qua, trong Cửu Thiên Huyền Nữ miếu khôi phục sinh cơ, thời gian đứng yên bắt đầu trôi đi.

Khi cấm chế biến mất, Trần Mục nhìn trấn phong ấn màu vàng ngay trước mặt, hắn khẽ cau mày lại, bên trên còn có vài vết nứt.

Trần Mục đưa tay ra, Huyền Thiên Trấn Ma Ấn rơi xuống trong tay hắn, còn có thể tùy theo ý nghĩ của hắn mà biến to hóa nhỏ, cho dù có bị tổn hại thì để trấn áp Ma Thần phổ thông và Chân Tiên cũng chắc chắn không vấn đề gì.

Đây là món tiên khí vô cùng mạnh.

Có trấn ma ấn trong tay, cho dù Trần Mục gặp phải Ma Thần cũng có át chủ bài để đối phó.

“Sư tỷ, tặng nàng.”

“Ta không dùng được, chàng cầm lấy đi.”

Trần Mục cười thu lại Huyền Thiên Trấn Ma Ấn: “Sư tỷ, nếu chúng ta đã đến Huyền Nữ miếu thì chi bằng đi bái phỏng vị tiền bối này.”

Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ.

Hương hỏa trong cung điện sớm đã dập tắt, chính giữa thờ phụng một pho thạch tượng dáng vẻ mơ hồ.

“Đa tạ tiền bối.” Trần Mục khom người hành lễ với pho thạch tượng, Huyền Thiên Trấn Ma Ấn hẳn là có liên quan với Cửu Thiên Huyền Nữ, cho nên muốn tỏ ý cảm tạ với nàng ta.

Khương Phục Tiên nhìn hương hỏa nhen nhóm, khói xanh bay thẳng tắp lên trên: “Nàng ta sẽ nghe thấy đấy.”

Trần Mục nghi hoặc nói: “Thật sao?”

“Hương hỏa truyền thừa sức mạnh thần bí, nếu như cường giả tế tự còn sống thì có thể cảm ứng được, phán đoán cũng rất đơn giản, đó là xem hương hoa bay thẳng lên mây trời hay là tan mất trong không khí.”

Nghe thấy lời nhắc của vị hôn thê, Trần Mục mới chú ý thấy hương hỏa ở chỗ này bay thẳng lên trời.

Bình thường hắn không để ý đến những chi tiết này, lần này trở về Trần gia có thể chú ý thử xem.

Tạo Hóa La Bàn vẫn phát ra quang mang như cũ, quang mang xuyên qua tường chỉ vào chỗ sâu trong cung điện: “Sư tỷ, xem ra chỗ này vẫn còn có tạo hóa khác.”

“Đi xem thử xem.”

Khương Phục Tiên cũng cảm thấy hứng thú.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến phía sau của cung điện, chỗ này giống như khu hoa viên.

Gần đó có năng lượng dao động đặc biệt, chỗ sâu trong hoa viên có một gốc cây ăn quả rất kỳ lạ, gốc cây đó cao mười mấy trượng, trông rất hư ảo.

Thân cây thoắt ẩn thoắt hiện, có thể nhìn thấy được tường viện ở phía sau, trên cây treo quả màu vàng, có kích thước to bằng nắm tay.

Trần Mục không thể dùng linh lực để hái quả trên cây xuống, trong mắt hắn mang theo chấn kinh: “Ảo giác?”

Trên mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười nhẹ, nói: “Vốn không phải là ảo giác, đây là cái cây thật sự tồn tại, chỉ có thể dùng niệm lực để nhận biết.”

Trần Mục dùng niệm lực, hắn hái quả màu vàng xuống từ trên cây, không thể dùng tay chạm vào nó: “Sư tỷ, đây là chuyện gì thế?”

“Rất lâu về trước, thiên địa gặp nạn, đại năng viễn cổ thông qua một loại bí thuật nào đó muốn xây dựng nên thế giới trường sinh bất tử, cuối cùng thất bại.”

“Bản thể của gốc cây này hẳn chính là thần thụ, đây là tinh thần thể do nó tách rời ra.”

Khương Phục Tiên bổ sung nói: “Trước khi thiên địa đại kiếp, cường giả đều đang chạy trốn tránh né, một số cường giả đi đến Tiên giới, một số cường giả đi đến tinh không, những cường giả ở lại đa số đều gặp nạn, chỉ có một bộ phận cường giả chôn giấu nhục thân của mình đi, thần hồn rời rạc giữa âm dương, khi thiên địa trở về quỹ đạo thì bọn họ có thể quay trở lại.”

Trần Mục lẩm bẩm nói: “Nói cách khác, ở nhân gian còn có thể đào ra được nhục thể của Chân Tiên?”

“Theo lý mà nói thì không sai, nhưng loại cường giả đó cho dù ở trước mặt ngươi thì muốn đến gần cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, xung quanh có thể có sát trận.”

Trần Mục đặt tiên quả kim sắc vào mi tâm, sau đó nguyên thần nuốt chửng tiên quả kia.

Hắn cảm nhận được năng lượng khổng lồ đang tràn vào nguyên thần, cỗ lực lượng này quá kinh khủng.

Hắn lập tức vận chuyển Bất Hủ Pháp để hấp thu luyện hóa, nguyên thần tuôn ra kim quang, cỗ năng lượng kia quá mạnh, trán Trần Mục đổ đầy mồ hôi, năng lượng kinh khủng đã sắp làm nổ tung nguyên thần.

Khương Phục Tiên ngồi khoanh chân ở bên cạnh Trần Mục, nàng ta lựa chọn giúp đỡ vị hôn phu, thần hồn xuất hiện trong thức hải của Trần Mục, mang theo quang huy thánh khiết, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy thức hải của vị hôn phu.

Chỗ này ngôi sao đầy trời, nàng ta rất thích, sau đó lại nhìn thấy tôn nguyên thần to lớn kia.

Thần hồn của Trần Mục ở trong nguyên thần.

Khương Phục Tiên mang theo ánh bạc tiến vào nguyên thần của Trần Mục, vào khoảnh khắc hai đạo thần hồn dung hợp, cảm giác rất kì diệu, còn kích thích hơn so với tiếp xúc da thịt.

Sau khi thần hồn hòa vào nhau, Khương Phục Tiên giúp vị hôn phu luyện hóa năng lượng bên trong tiên quả kim sắc, nguyên thần của Trần Mục giải phóng ra ánh bạc.

Trần Mục nhìn thấy ký ức của Khương Phục Tiên, hắn nhìn thấy cung điện huy hoàng, có đám cường giả đang thảo luận về tương lai của Khương Phục Tiên, bọn họ quyết định gửi Khương Phục Tiên tuổi nhỏ đến nhân gian, một tia sáng từ nơi sâu trong tinh không rơi xuống nhân gian, nàng ta đến từ chỗ sâu trong tinh không.
Chương 439 Chân Thành Đối Đãi (2)

Chương 439: Chân Thành Đối Đãi (2)

Khương Phục Tiên cũng nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái, một người trẻ tuổi đẹp trai giống như Trần Mục buộc dây thừng vào rồi từ chỗ cao nhảy xuống dưới, sau đó sợi dây thừng kia bị đứt.

Những ký ức này rất kì lạ, Khương Phục Tiên không khỏi hoài nghi, đây là ký ức của phu quân ta?

Trần Mục vốn muốn đóng kín ký ức của kiếp trước, nhưng sau khi suy xét cẩn thận thì vị hôn thê không giữ lại gì với hắn, chính mình cũng không muốn giấu nàng ta.

Khương Phục Tiên có chút hỗn loạn, những ký ức này rốt cuộc là có chuyện gì? Nàng ta đã từng nhìn thấy kiếp trước của Trần Mục trong Luân Hồi thạch, bóng dáng kia uy áp chư thiên, ngay cả nàng ta cũng cảm thấy áp lực, những ký ức này tuy rằng kỳ lạ nhưng lại rất bình thường.

Nàng ta từng hoài nghi Trần Mục là đại năng chuyển thế, nhưng tiền thế của hắn rất bình thường, đến từ một nơi kỳ lạ.

Ký ức của vị hôn thê rất nhiều, Trần Mục muốn xem hết phải mất thời gian rất dài, nhưng rất nhanh Khương Phục Tiên đã xem hết ký ức tiền thế của Trần Mục, sau đó nàng ta xem lại lần thứ hai, lần thứ ba...

Thần hồn hai người hòa vào nhau, bọn họ có thể cảm nhận được dao động cảm xúc của đối phương, Khương Phục Tiên đầu tiên là chấn kinh, sau đó là phẫn nộ, cuối cùng lại cười lớn.

Có thể là do kiếp trước hắn chết quá vô lý.

Nửa ngày sau, năng lượng của tiên quả đã bị bọn họ luyện hóa, nguyên thần của Trần Mục dần dần ổn định, Khương Phục Tiên không ngừng xem đi xem lại ký ức của hắn vô số lần, sau đó thần hồn của nàng ta trở về thức hải của mình.

Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi khoanh chân đối diện nhau, bọn họ đồng thời mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Trần Mục lên tiếng trước: “Sư tỷ, nàng sẽ không đánh ta chứ?”

Vẻ mặt Khương Phục Tiên mang theo sương giá, nàng ta nghiến răng, biểu cảm vừa hận vừa yêu có chút đáng yêu.

Trần Mục nghiêm túc nói: “Sư tỷ, kiếp trước của ta rất xui xẻo, gặp phải nàng là may mắn lớn nhất trong kiếp này của ta, nếu như nàng không vui thì cứ đánh ta.”

Khương Phục Tiên ôm mặt, ấm ức nói: “Ta ngốc thật, đứa trẻ ba tuổi làm gì có chuyện thông minh như thế...”

Trần Mục vội vàng ôm vị hôn thê, an ủi nói: “Sư tỷ, nàng đừng khóc, đều tại ta không tốt, sau này ta tuyệt đối sẽ không giấu nàng chuyện gì nữa.”

“Hừ, cho dù chàng làm người hai kiếp, chàng cũng không chơi lại sư tỷ đâu.” Khương Phục Tiên buông tay xuống, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Trần Mục nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Khương Phục Tiên, trầm giọng nói: “Sư tỷ, nàng dọa ta sợ đấy.”

“Có muốn ta gọi chàng là lão công không?” Khương Phục Tiên nhìn vào mắt Trần Mục, mỉm cười hỏi.

“Được thôi.”

“Chàng nghĩ đẹp thật.”

Khương Phục Tiên đắc ý nhướng mày.

Trong lòng Trần Mục bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ không nói với vị hôn thê là lựa chọn tốt nhất.

Người Khương Phục Tiên thích chính là Trần Mục, không để ý kiếp trước hắn như thế nào, nhưng bóng dáng trong Luân Hồi thạch kia thì phải giải thích như thế nào?

Trần Mục ôm lấy vị hôn thê, dịu dàng nói: “Sư tỷ, nàng không cần phải vì ta mà độ kiếp, nếu như nàng muốn về nhà thì ta có thể cùng nàng quay về.”

Thần hồn hai người dung hợp, Trần Mục biết được rất nhiều bí mật của Khương Phục Tiên, những bí mật này chỉ có một mình Trần Mục biết, bao gồm cả thân thế của nàng ta.

Khương Phục Tiên đến từ tinh không, đến nhân gian chỉ là để rèn luyện, nàng ta hoàn toàn không cần phải độ kiếp nhưng vì muốn giúp Trần Mục mà nguyện ý mạo hiểm vì hắn.

“Sư tỷ biết chàng sẽ đi cùng ta, cho nên ta phải độ kiếp vì chàng, trên người chàng có thiên mệnh gia trì, xác suất độ kiếp thành công cao hơn ta.”

Nàng ta cũng đã từng xem cuộc nói chuyện giữa Trần Mục và tổ tiên của Trần gia, biết được có lẽ có mảnh vỡ của Thiên Đạo trên người vị hôn phu, thứ này không thể nhìn thấy bằng mắt thường, so với huyết mạch Thần tộc thì còn nghịch thiên hơn.

“Sư tỷ, ta không muốn nàng mạo hiểm.”

“Yên tâm, cho dù thất bại thì ta cũng có thể dựa vào huyết mạch Thần tộc mà sống lại từ trong thiên kiếp.”

Khương Phục Tiên biết Trần Mục đau lòng cho mình, mặc dù hắn đã sống hai kiếp nhưng số tuổi cộng lại cũng không đủ bằng số lẻ của nàng ta, là một vị hôn thê, việc nàng ta có thể làm chính là chăm sóc thật tốt cho vị hôn phu.

Trần Mục hôn lên trán của vị hôn thê, Khương Phục Tiên vừa cười vừa nói: “Về Trần gia đi.”

“Ta hái vài trái tiên quả trước đã.”

“Đây chính là đồ tốt, để ở đây cũng lãng phí, mang hết toàn bộ đi.”

Khương Phục Tiên cười đề nghị, Trần Mục dùng niệm lực hái xuống lượng lớn tiên quả kim sắc, những tiên quả này có thể làm tăng cường độ của nguyên thần lên rất nhiều lần.

Gió bắc mang theo gió tuyết bao phủ Cửu Thiên Huyền Nữ miếu, Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại thuyền tiên, bọn họ tiếp tục đi đến Trần gia ở Bắc Hoang.

Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi đối diện nhau khoanh chân tu luyện, hơi thở của bọn họ giao nhau, thần hồn đan xen.

Da thịt hai người hiện lên quang huy, bọn họ siêu phàm xuất trần, cảnh giới đều đang tăng lên nhanh chóng.

Năm ngày sau, thuyền tiên đến gần Hắc Thạch thành của Bắc Hoang, cách rất gần sơn mạch chỗ Trần gia ở, vùng ngoại vi của sơn mạch rất náo nhiệt, hàng ngàn hào trạch, rất nhiều gia tộc của Hắc Thạch thành đều chuyển đến cắm rễ ở chỗ này.

Trần Mục luyện hóa năm trái tiên quả kim sắc, nguyên thần của Trần Mục thăng cấp rất nhiều, cộng thêm Bất Hủ Pháp, kim quang của nguyên thần chói sáng giống như kim Phật.

Khương Phục Tiên mở mắt ra, lẩm bẩm nói: “Phu quân, ta vẫn chưa chuẩn bị lễ vật cho mọi người.”

Trên người nàng ta chỉ có hai phần lễ vật, là dành cho Trần Hạo và Tạ Nhã, lần trước đến bái phỏng Trần gia vẫn chưa gặp bọn họ nên cũng chưa đưa được.

Trần Mục dịu dàng nói: “Sư tỷ, xem như người nhà mình cứ thoải mái đến là được, không cần để ý.”

Khương Phục Tiên lấy ra mấy bộ áo váy để Trần Mục đề cử: “Sư tỷ, tỷ mặc cái gì cũng đều đẹp cả, nếu nhất định phải chọn thì bộ áo váy màu tím nhạt này rất đẹp.”

“Vậy thì mặc bộ này.” Khương Phục Tiên thay chiếc váy tuyết chạm đất dày nặng bằng chiếc áo váy màu tím nhạt, trông giống như tỷ tỷ nhà bên vậy.
Chương 440 Trở Về Trần gia (1)

Trâm ngọc mà nàng ta dùng là do Trần Dao tặng, Trần Mục giúp nàng ta cuộn mái tóc bạc mượt mà lên, sau đó dùng trâm ngọc cố định lại trông rất có ý nhị.

Trần Mục liên tục gật đầu với vị hôn thê, Khương Phục Tiên nhướng mày: “Cảm giác giống hiền thê lương mẫu?”

“Sư tỷ, cái này mà nàng cũng biết.” Trần Mục có chút kinh ngạc, Khương Phục Tiên kiêu ngạo nói: “Hừ, chút tâm tư nhỏ kia của chàng ta có thể không biết sao?”

Chạng vạng.

Diễn võ trường Trần gia.

Trần Dao và Trần Hãn đang tu luyện ở đây.

Trần Hạo cũng đang luyện kiếm ở diễn võ trường, hơn nữa còn đang luyện tập Kiếm Thiểm, cảnh giới bây giờ của hắn ta là Ngũ phẩm Kiếm Hậu, chênh lệch rất xa so với đám Trần Dao.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đến diễn võ trường: “Nhị ca, tiểu Hãn, Dao Dao.”

“Tam đệ.”

Trần Hạo cao giọng cười to.

Hắn nhìn thấy Khương Phục Tiên bên cạnh Trần Mục, nghe mọi người nói đó là vị hôn thê của tam đệ, nhưng nàng ta là tông chủ của Lăng Vân tông, là cường giả Kiếm Thánh, Trần Hạo có hơi sợ, yếu ớt nói: “Phục Tiên tỷ.”

Khương Phục Tiên khẽ cười gật đầu.

Trần Hãn hưng phấn nói: “Tam ca, Phục Tiên tỷ, đệ còn tưởng hai người không về nhà ăn Tết.”

“Đương nhiên là phải thường xuyên về nhà rồi.” Trần Mục vỗ vai Trần Hãn.

Trần Dao nhào vào lòng Khương Phục Tiên: “Phục Tiên tỷ tỷ, muội biết ngay là tỷ sẽ đến mà.”

Khương Phục Tiên xoa nhẹ đầu cô bé: “Đợi lát nữa tỷ tỷ sẽ làm đồ ăn ngon cho muội.”

“Ừm ừm, cảm ơn Phục Tiên tỷ tỷ.” Bình thường Trần Dao rất lạnh lùng, rất ít khi vui vẻ như vậy.

Khương Phục Tiên lấy bình đan dược ra, bên trên có viết công hiệu và cách dùng cụ thể: “Tiểu Hạo, số đan dược này có thể giúp đệ tẩy tủy phạt cốt, có công hiệu thoát thai hoán cốt, trợ giúp cho việc tu luyện sau này của đệ.”

Căn cốt của Trần Hạo không bằng Trần Hãn và Trần Dao, hắn tu luyện ở Huyền Kiếm tông trong thời gian dài, tài nguyên sử dụng cũng không nhiều bằng đệ đệ muội muội.

Trần Hạo không biết phải làm sao, Trần Mục nở nụ cười nói: “Nhị ca, mau nhận lấy đi, sư tỷ đều đã tặng lễ vật cho mọi người trong nhà rồi, huynh không thể không có.”

“Đa tạ Phục Tiên tỷ.”

Trần Hạo cười ngây ngô nhận lấy lễ vật.

Trần Mục hiếu kỳ nói: “Đám Dĩnh Dĩnh đâu?”

“Ca, tỷ tỷ và Thất Thất chơi ở bên ngoài, đoán chừng phải đến lúc ăn cơm bọn họ mới về nhà.”

Trần Mục không khỏi lắc đầu, từ sau khi Trần Dĩnh thức tỉnh huyết mạch Thần tộc thì cứ thích phiêu bạt khắp nơi.

Khương Phục Tiên nhìn sang Trần Mục: “Tiểu sư đệ, đi cùng tỷ đến nhà bếp thăm Tạ Nhã muội muội.”

“Tỷ tỷ muội đi với tỷ.”

Trong đôi mắt vàng của Trần Dao mang theo ánh sáng.

Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ, mấy người Trần Mục đi cùng nàng ta đến nhà bếp, Trần Hạo gọi Tạ Nhã ra trước, Tạ Nhã kích động đến mức run rẩy.

“Phục Tiên tỷ.”

Tạ Nhã căng thẳng nắm chặt tạp dề.

Khương Phục Tiên cười tươi như hoa, nàng ta lấy dây chuyền ngọc xinh đẹp ra, nhẹ nhàng nói: “Tạ Nhã muội muội, dây chuyền này mong là muội sẽ thích.”

“Cảm ơn Phục Tiên tỷ tỷ.”

Hai tay Tạ Nhã đều kích động đến run rẩy, đây là đại lễ vật mà từ nhỏ nàng ta đã nghe thấy, đối tượng mình sùng bái không ngờ lại có thể trở thành thân thích.

Đường Uyển hào hứng đi ra, nhiệt tình nói: “Phục Tiên, bá mẫu cứ ngóng trông ngươi tới.”

“Nương, người không quan tâm đến con.” Trần Mục cười nói đùa, Đường Uyển dựng ngón cái lên với Trần Mục, có thể dẫn nhi tức phụ mang về nhà đúng là nhi tử ngoan của bà.

Bên ngoài phòng bếp trở nên rất náo nhiệt.

Khương Phục Tiên chủ động xin đến nhà bếp giúp đỡ, Trần Mục cũng theo bên cạnh vị hôn thê làm trợ thủ.

Lúc sắp ăn cơm, Trần Dĩnh và Thất Thất về đến nhà, hai người các nàng chạy thẳng vào phòng bếp, mái tóc đỏ của Trần Dĩnh xõa ra đầu vai, xinh đẹp đáng yêu.

“Phục Tiên tỷ tỷ.”

“Tỷ có thể làm thêm nhiều bánh ngọt chút không.”

Trên mặt Trần Dĩnh và Thất Thất đều mang vẻ mong đợi.

Khóe miệng Khương Phục Tiên chứa ý cười: “Được chứ, tỷ tỷ làm thêm nhiều chút cho các muội.”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nghe thấy mùi thơm nên chạy đến phòng bếp, bọn chúng lăn lộn làm nũng trên mặt đất, mỗi lần Đường Uyển nhìn thấy đều sẽ cho chúng ít đồ ăn.

Ban đêm, người trong tộc Trần gia đều tập trung lại ở tổ trạch Trần gia, ngày mai mới là năm mới, nhưng bữa cơm đoàn tụ hôm nay của Trần gia đã rất náo nhiệt.

Lần này ngay cả vị hôn thê của Trần Mục cũng có mặt, quy mô gia tộc càng lúc càng lớn, trong mắt Trần Thiên Nam mang theo vui mừng, ông ta đã không làm lão tổ tông thất vọng.

Khương Phục Tiên cũng cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Lần này tới Trần gia cho nàng ta cảm giác hoàn toàn khác trước, có thể là do có Trần Mục ở bên, cảm giác cùng nhau về nhà dường như có hương vị của gia đình.

Trần Dĩnh cười duyên nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ và ca ca muội định lúc nào thì kết hôn thế?”

Vấn đề này các trưởng bối không dám hỏi, cũng chỉ có đám tiểu bối Trần Dĩnh mới dám tùy tiện hỏi, Trần Mục cười trả lời: “Ta còn không gấp, muội gấp cái gì?”

Trần Dĩnh che miệng cười trộm: “Hắc hắc, muội ở nhà rất nhàm chán, muốn chăm hài tử cho hai người.”

“Ha ha ha.”

Mấy người Trần Hi ôm bụng cười lớn.

Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng nhìn nhau mỉm cười.

Nhắc đến vấn đề này, Từ Yến khó tránh khỏi thúc giục nói: “Hạo Nhi, các ngươi cũng phải nhanh lên, đã nghe thấy chưa, muội muội ngươi thích chăm tiểu hài.”

Trần Hạo và Tạ Nhã đột nhiên trở nên lúng túng, mấy năm nay hai người họ đều chăm chỉ tu luyện, vẫn còn chưa có ý nghĩ sinh hài tử.

Trần Dĩnh cười yêu kiều nói: “Nhị ca, đừng sợ phiền phức, muội có thể giúp hai người chăm hài tử nha.”

“Muội cũng có thể chăm.”

Thất Thất vui vẻ giơ tay lên.

Trần Dao nhìn sang Khương Phục Tiên, thanh thúy nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, muội giúp tỷ chăm hài tử.”

Đường Uyển cười không ngậm được mồm.

Trần Thiên Nam nhìn bọn họ cười không ngừng, nhìn thấy Trần gia càng ngày càng tốt lên trong lòng ông ta rất vui vẻ.

Trần Hi lặng lẽ ăn cơm, nàng ta không nói tiếng nào, sợ bị thúc hôn.

“Nhị ca, uống rượu đi.”

Trần Mục cầm ly rượu giúp Trần Hạo giải vây.

“Tam đệ, chúng ta uống cho sảng khoái.”

Trần Hạo cầm ly rượu lên, trên mặt cười ngây ngô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom