Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 59: Hẹn hò nhé, thấy sao?
Đinh Tiễn từ chối.
Vì cô cẩn thận nhớ lại thời gian ở bên Chu Tư Việt trong thời gian qua, hai người vẫn chưa chính thức trở thành người yêu của nhau, nếu nói là bạn trai, thì cô không cảm thấy có nhiều cảm xúc mãnh liệt lắm, nhưng nếu muốn nói là thuần khiết, thì cũng không trong sáng lắm.
Chẳng qua cả hai như còn đang đang đợi cơ hội đến, thay đổi quan hệ này, cô không nhắc tới, cậu cũng không gấp, mỗi ngày ngoại trừ đợi ở phòng thí nghiệm thì là đến thư viện viết chương trình cùng cô, có một lần còn gặp một nam sinh cùng lớp cậu ở thư viện.
Lúc ấy Chu Tư Việt giang chân dựa vào ghế đọc sách, còn Đinh Tiễn thì gục xuống bàn làm bài tập vi tích phân, chợt nghe thấy từ trên đỉnh đầu có người thấp giọng hỏi thăm Chu Tư Việt, “Hiếm lắm mới thấy cậu không đi net mà chạy tới thư viện đấy.”
Chu Tư Việt ngẩng đầu nhìn nam sinh kia, cười cười, “Không phải cậu cũng thế à.”
Sau đó bỗng nam sinh đưa mắt nhìn sang Đinh Tiễn, rồi lại nhìn lại Chu Tư Việt với vẻ sâu xa, Đinh Tiễn bị nhìn mà không khỏi đỏ mặt, muốn tìm cái lỗ chui vào, cô chỉ có thể cúi đầu giả vờ làm bài tập, rồi lại không nhịn được mà âm thầm liếc nhìn, kết quả là thấy nam sinh kia đi được ba bước lại quay đầu lại, mặt đầy mập mờ thấp giọng thủ thỉ với người bạn bên cạnh cái gì đó. Người nọ lại lia mắt tới, Đinh Tiễn lập tức cúi đầu xuống, ngượng đỏ cả mặt, cầm bút vẽ vẽ trên tập vở, bị người nào đó bên cạnh thấy được, trực tiếp giễu cợt cô: “Làm gì vậy? Cậu trộm đồ của họ hả? Làm gì mà chột dạ như vậy?”
“Tại sao tớ lại có cảm giác vụng trộm thế này…” Đinh Tiễn cúi đầu, thở dài, nói ra nội tâm chân thực của mình.
Chu Tư Việt bị cô chọc cười, cầm luôn cuốn “Thuật Toán Thống Trị” dày cộm lên vỗ vào đầu cô, thấp giọng cười mắng: “Mẹ, sao lúc cậu viết chương trình thì không phát huy trí tưởng tượng không giới hạn này của mình đi?”
Đinh Tiễn: “A pii, loại linh cảm này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu được, có hiểu không hả?”
“Thế à?” Chu Tư Việt cười lạnh nhìn cô: “Code Giáo sư Vương đưa cậu đã viết xong chưa?”
Trong nháy mắt Đinh Tiễn như quả bóng bì xì hơi, gục xuống bàn, lấy bút vẽ bậy, thấp giọng nói: “Vẫn chưa.”
Việc viết chương trình này này cũng giống như trước kia học toán vậy, nhập môn nhanh, đi sâu vào chuyên ngành thì lại quá khó, cô có thể viết được code đơn giản nhất, nhưng đi sâu vào nghiên cứu là cô phải cố hết sức, giáo sư Vương có giới thiệu mấy cuốn sách mà cô vẫn còn chưa đọc được, mã trò chơi cũng đã khảo nghiệm vô số lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có hiệu quả.
Chu Tư Việt thở dài, cô nhóc của mình để mình dạy, không trông cậy vào người khác được.
“Buổi tối đem laptop tới.”
Hai người ăn cơm trong phòng ăn xong, Đinh Tiễn trở về ký túc xá lấy laptop, laptop này là do Diệp Thường Thanh đưa cho cô vào đêm trước ngày đi học, Đinh Tiễn lên mạng xem giá, cấu hình cũng không phải rẻ gì, cô định tiết kiệm khoản tiền này dần dần rồi trả lại cho Diệp Thường Thanh.
Hai người không vào thư viện mà trở về phòng ngầm dưới đất, Chu Tư Việt dựa vào ghế sofa, nhìn cô lấy laptop từ balo ra đặt trên bàn thấp, cậu nghiêng người cầm laptop, chạy thử một lúc, rồi buông câu đùa tùy ý: “Không tệ, mẹ cậu giàu rồi hả?”
Đinh Tiễn nghe thấy lời này có chút châm chọc, không nhịn được đỏ mặt, thấp giọng nói: “Là cậu của tớ đưa.”
Chu Tư Việt ngừng tay, quay đầu nhìn chằm chằm cô mấy giây, rồi giơ tay lên xoa đầu cô như trấn an, sau đó thôi nhìn mà lần nữa tập trung vào màn hình, khẽ ừ một tiếng, tiếp tục vùi đầu vào chương trình.
Căn phòng yên tĩnh, bóng đêm ngoài cửa sổ sâu thẳm, cây cối lặng lẽ đứng yên, kim đồng hồ trên tường kêu tích tắc, bóng đèn trên đỉnh đầu vẫn mờ tối như cũ.
Chu Tư Việt xem chương trình rất nhanh, lướt nhanh mấy hàng rồi sửa chữa vài chỗ cho cô, rồi còn đánh giấu giúp cô ở mấy chỗ đã sửa để cô về xem lại dễ hơn. Ngón tay thon dài của cậu gõ bàn phím rất nhanh, chạy thử xong không có vấn đề gì thì đẩy laptop lại trước mặt cô, “Mấy vòng lặp For này không có hiệu quả, đã sửa cậu sửa lại cho cậu rồi, không có vấn đề nghiêm trọng gì cả, chỉ là khi xác định biến địa phương, cậu đã chọn sai hàm số.”
Nói rồi, Chu Tư Việt đứng lên đi tới mép giường lấy hai quyển sách từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô, để bên cạnh laptop, hất cầm: “Đem về mà đọc.”
“Giáo sư Vương giới thiệu một đống sách mà tớ còn chưa đọc xong này.” Đinh Tiễn khóc không ra nước mắt, cô đây là đã rớt xuống hố sâu rồi.
Chu Tư Việt khom lưng tìm bao thuốc trên bàn, rút thuốc châm lửa, khói thuốc bay lên, cúi đầu thờ ơ nói: “Mấy cuốn kia cậu đọc không hiểu thì khỏi cần đọc, cứ đọc hai cuốn này trước đi.”
“Nhưng còn giáo sư Vương?”
Từ nhỏ Đinh Tiễn rất nghe lời thầy cô giáo, luôn cảm thấy thầy cô giáo sẽ không làm hại học sinh, mặc dù trong lớp giáo sư Vương hay thích khoác lác, nhưng liên quan tới vấn đề chuyên ngành cũng sẽ không lơ mơ.
Chu Tư Việt nhét thuốc vào lại bao, vứt lên ghế sofa, hơi cúi người xuống, tầm mắt ngang với cô ngồi trên sofa, sờ mái tóc dày của cô, thấp giọng dụ dỗ: “Nghe tớ, ngoan nào.”
Hơi thở đàn ông quấn quít trước người, bao quanh lấy cô, đối mắt với ánh mắt có vẻ trêu chọc lại không đứng đắn của cậu, trong đêm tối yên tĩnh này, tim cô đập như trống, thình thịch thình thịch ——, tiết tấu điên cuồng có lực, xém tí nữa đã bị cậu lôi xuống hố.
Tay Chu Tư Việt trượt dọc theo tóc cô ra sau gáy, vỗ nhè nhẹ một cái như dỗ con nít vậy: “Đừng có cái gì cũng nghe thầy, với cả cũng đã ngoan nhiều năm rồi, cậu cũng nên làm phản đi chứ, hửm?”
Cô nghe mình nói: “Được.”
…
Ngày nghỉ Quốc khánh cuối cùng, Khổng Sa Địch phải lên máy bay trở về Thành Đô.
Đinh Tiễn và Chu Tư Việt dẫn Khổng Sa Địch đến quán Yến Minh Hiên đối diện trường ăn cơm, từ sau khi tốt nghiệp trung học ba người họ chưa hề tụ tập với nhau, ngược lại cũng rất hiếm thấy, suốt quá trình Khổng Sa Địch không quên trêu ghẹo bọn họ, nhất là Chu Tư Việt, dường như hai người này trời sinh đã không hòa hợp, lúc cấp ba đã vậy rồi, vừa thấy mặt là gây gổ, nói câu nào câu nấy đều như đâm vào tim gan đối phương.
Cũng rất rõ ràng, tâm trạng của Khổng Sa Địch không tốt, suốt buổi chỉ lấy Chu Tư Việt ra trêu chọc.
“Cậu với cái đám anh em kia của mình rặt một bộ đức hạnh, nếu cậu dám đối xử không tốt với Tiễn Tiễn nhà tôi, xem tôi trị tội cậu thế nào!”
“Bọn con trai các cậu đều thế mà thôi, nói cái gì mà muốn tốt cho em, cái gì cũng vì tốt cho em, yêu đương là chuyện hai người mà, dựa vào đâu mà chỉ một mình cậu ấy quyết định được!”
Khổng Sa Địch càng nói càng hăng, “Vì sao mà lúc nào các cậu cũng đều có vẻ bề trên thế hả, chuyện gì cũng là các cậu đúng, chẳng lẽ con gái bọn tôi đều ngốc hết sao! Trời sinh bọn tôi đã ngốc hơn các cậu đấy!”
Mới đầu Chu Tư Việt còn chịu lắng nghe, nhưng càng nghe về sau càng không nhịn được mà cau mày, Đinh Tiễn biết cậu mất hứng vì Khổng Sa Địch nói anh em của cậu như thế, cô bèn trấn an vỗ lên tay cậu, ánh mắt chứa đựng vẻ cầu xin, vẻ mặt như xin cậu ráng nhịn chút thôi.
Cậu mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác.
Khổng Sa Địch vẫn còn nói: “Một kẻ thì nói đi lính, vừa đi là biệt tăm tin tức, nhìn coi đã hại Vưu khả Khả thành ra kiểu gì rồi kìa, một tên thì muốn làm phi công, nói chia tay là chia tay liền.” Nói đến đây, Khổng Sa Địch ngẩng đầu nhìn Chu Tư Việt, nói: “Cậu cũng giống hệt thế! Cũng không tốt đẹp gì!”
Đinh Tiễn liếc nhìn Chu Tư Việt, phụ họa: “Đúng thế, con trai chẳng ai tốt cả.”
Chu Tư Việt liếc cô, dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực uy hiếp: “Ngứa da hả.”
Đinh Tiễn vỗ chân cậu, “Ráng chút thôi, oan cho cậu rồi.”
Chu Tư Việt cúi đầu nhìn bàn tay cô đang đặt trên chân mình, rồi lại mắt đối mắt với cô, ung dung thong thả nói: “Không oan, quả thật tôi không phải thứ tốt gì.”
Tầm mắt lại rơi xuống đùi, Đinh Tiễn nhìn theo đó, đầu ngón tay truyền đến hơi ấm, cách một lớp vải là nhiệt độ cơ thể cậu, cô nhanh chóng rụt về giống như bị điện giật, rồi không dám nhìn cậu nữa.
Không Sa Địch vỗ bàn: “Hai người các cậu đừng có làm người khác chán ghét nữa được không?! Có thể tôn trọng đứa độc thân là tôi đây được không hả!?”
Hai người lại nhìn nhau rồi quay đầu đi.
Chu Tư Việt nắm tay đặt lên miệng khẽ ho, sau đó nhìn Khổng Sa Địch, bình tĩnh nói: “Tống Tư Kỳ đang ở Bắc Kinh.”
Khổng Sa Địch sửng sốt.
Nhìn cậu thật lâu với vẻ không tin nổi mà cũng chưa hoàn hồn, mấy giây sau, bỗng nhiên tăng cao âm lượng lên: “Chu Tư Việt! Cậu ấy ở Bắc Kinh mà bây giờ cậu mới nói cho tôi biết hả?! Mẹ nó, cậu rốt cuộc có coi tôi là bạn của cậu không!”
Chu Tư Việt ngồi trên ghế, cau mày.
Đinh Tiễn biết cậu không thích quản chuyện của người khác, ngay cả đời sống tình cảm của bản thân còn chưa giải quyết xong nói chi tới việc đi giúp người ta, Tống Tư Kỳ lại là anh em của cậu, không nói cho Khổng Sa Địch biết, đoán chừng là ý của Tống Tử Kỳ.
“Sa Địch, cậu đùng kích động, Chu…” Đinh Tiễn nhìn Chu Tư Việt – người bình thản ra mặt đang dựa vào ghế, đành bất đắc dĩ nói: “Chắc Chu Tư Việt cũng mới biết thôi!”
“Đừng có giúp cậu ấy, cậu ta vốn có xem tớ là bạn đâu, cho tới nay, cậu ta đều coi thường những người như chúng ta, xưa nay cậu ta đều ra vẻ thanh cao —— “
“Đủ rồi!”
Bất chợt, một thanh âm gay gắt quát lên cắt ngang.
Khổng Sa Địch không tin nổi nhìn Đinh Tiễn, mím môi tủi thân nói: “Ngay cả cậu cũng mắng tớ sao?”
Đinh Tiễn tức Khổng Sa Địch đã nói Chu Tư Việt như thế, nhưng đồng thời lại càng đau lòng cho cô ấy, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, tâm tình rối loạn, cô nhìn Khổng Sa Địch rồi cúi đầu xuống, cũng tủi thân nói: “Tớ xin lỗi, tớ không nên mắng cậu, nhưng cậu cũng đừng nói cậu ấy như thế, cậu ấy không có xem thường ai hết, đừng lo gì hết, lát nữa tớ dẫn cậu đi gặp Tống Tử Kỳ được không?”
Tính tình này tới nhanh cũng đi nhanh.
Hai người lại làm hòa với nhau, bầu không khí ngột ngạt một giây, Khổng Sa Địch cũng ý thức được mình nặng lời, nhìn Chu Tư Việt mà nói: “Xin lỗi vì đã quá lời.”
Cậu vẫn nhàn tản dựa vào ghế, cầm lý trà nhấp một hớp, nhún vai ý sao cũng được.
“Có điều đề nghị cậu đừng đi tìm cậu ấy, cậu ấy không gặp cậu đâu, để cậu ấy bình tĩnh một thời gian đã, mới từ Nam Kinh về, ngày nào bác Tống cũng tìm cậu ấy lôi thôi, cậu đi cũng không nói được gì.”
Khổng Sa Địch bản tính bộc trực đâu kiềm chế được, vừa kết thúc bữa cơm là lập tức tới tận tới nhà Tống Tử Kỳ.
Đinh Tiễn và Chu Tư Việt quay về trường, trên đường đi vẫn chưa yên tâm lẩm bẩm một câu, “Nha đầu này sẽ không đi tìm Tống Tử Kỳ thật đấy chứ!?”
Chu Tư Việt cắm đầu đi, thở một hơi dài: “Cái này còn cần phải nghĩ à? Dùng đầu ngón chân cũng biết ra tới cửa nhất định cô ấy sẽ rẽ trái.”
“…”
Đinh Tiễn sợ Khổng Sa Địch xảy ra chuyện, bước chân từ từ dừng lại, định quay lại tìm cô ấy thì chợt bị người ta lôi cổ đi, ngây ngẩn bị người ta nhốt vào trong lòng, bốn phía xung quanh là người đi đường vội vã tới lui.
Chu Tư Việt cúi thấp đầu nhìn cô, liếc cô với vẻ như cười như không, nhàn tản nói: “Hẹn hò nhé, thấy sao?”
Vì cô cẩn thận nhớ lại thời gian ở bên Chu Tư Việt trong thời gian qua, hai người vẫn chưa chính thức trở thành người yêu của nhau, nếu nói là bạn trai, thì cô không cảm thấy có nhiều cảm xúc mãnh liệt lắm, nhưng nếu muốn nói là thuần khiết, thì cũng không trong sáng lắm.
Chẳng qua cả hai như còn đang đang đợi cơ hội đến, thay đổi quan hệ này, cô không nhắc tới, cậu cũng không gấp, mỗi ngày ngoại trừ đợi ở phòng thí nghiệm thì là đến thư viện viết chương trình cùng cô, có một lần còn gặp một nam sinh cùng lớp cậu ở thư viện.
Lúc ấy Chu Tư Việt giang chân dựa vào ghế đọc sách, còn Đinh Tiễn thì gục xuống bàn làm bài tập vi tích phân, chợt nghe thấy từ trên đỉnh đầu có người thấp giọng hỏi thăm Chu Tư Việt, “Hiếm lắm mới thấy cậu không đi net mà chạy tới thư viện đấy.”
Chu Tư Việt ngẩng đầu nhìn nam sinh kia, cười cười, “Không phải cậu cũng thế à.”
Sau đó bỗng nam sinh đưa mắt nhìn sang Đinh Tiễn, rồi lại nhìn lại Chu Tư Việt với vẻ sâu xa, Đinh Tiễn bị nhìn mà không khỏi đỏ mặt, muốn tìm cái lỗ chui vào, cô chỉ có thể cúi đầu giả vờ làm bài tập, rồi lại không nhịn được mà âm thầm liếc nhìn, kết quả là thấy nam sinh kia đi được ba bước lại quay đầu lại, mặt đầy mập mờ thấp giọng thủ thỉ với người bạn bên cạnh cái gì đó. Người nọ lại lia mắt tới, Đinh Tiễn lập tức cúi đầu xuống, ngượng đỏ cả mặt, cầm bút vẽ vẽ trên tập vở, bị người nào đó bên cạnh thấy được, trực tiếp giễu cợt cô: “Làm gì vậy? Cậu trộm đồ của họ hả? Làm gì mà chột dạ như vậy?”
“Tại sao tớ lại có cảm giác vụng trộm thế này…” Đinh Tiễn cúi đầu, thở dài, nói ra nội tâm chân thực của mình.
Chu Tư Việt bị cô chọc cười, cầm luôn cuốn “Thuật Toán Thống Trị” dày cộm lên vỗ vào đầu cô, thấp giọng cười mắng: “Mẹ, sao lúc cậu viết chương trình thì không phát huy trí tưởng tượng không giới hạn này của mình đi?”
Đinh Tiễn: “A pii, loại linh cảm này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu được, có hiểu không hả?”
“Thế à?” Chu Tư Việt cười lạnh nhìn cô: “Code Giáo sư Vương đưa cậu đã viết xong chưa?”
Trong nháy mắt Đinh Tiễn như quả bóng bì xì hơi, gục xuống bàn, lấy bút vẽ bậy, thấp giọng nói: “Vẫn chưa.”
Việc viết chương trình này này cũng giống như trước kia học toán vậy, nhập môn nhanh, đi sâu vào chuyên ngành thì lại quá khó, cô có thể viết được code đơn giản nhất, nhưng đi sâu vào nghiên cứu là cô phải cố hết sức, giáo sư Vương có giới thiệu mấy cuốn sách mà cô vẫn còn chưa đọc được, mã trò chơi cũng đã khảo nghiệm vô số lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có hiệu quả.
Chu Tư Việt thở dài, cô nhóc của mình để mình dạy, không trông cậy vào người khác được.
“Buổi tối đem laptop tới.”
Hai người ăn cơm trong phòng ăn xong, Đinh Tiễn trở về ký túc xá lấy laptop, laptop này là do Diệp Thường Thanh đưa cho cô vào đêm trước ngày đi học, Đinh Tiễn lên mạng xem giá, cấu hình cũng không phải rẻ gì, cô định tiết kiệm khoản tiền này dần dần rồi trả lại cho Diệp Thường Thanh.
Hai người không vào thư viện mà trở về phòng ngầm dưới đất, Chu Tư Việt dựa vào ghế sofa, nhìn cô lấy laptop từ balo ra đặt trên bàn thấp, cậu nghiêng người cầm laptop, chạy thử một lúc, rồi buông câu đùa tùy ý: “Không tệ, mẹ cậu giàu rồi hả?”
Đinh Tiễn nghe thấy lời này có chút châm chọc, không nhịn được đỏ mặt, thấp giọng nói: “Là cậu của tớ đưa.”
Chu Tư Việt ngừng tay, quay đầu nhìn chằm chằm cô mấy giây, rồi giơ tay lên xoa đầu cô như trấn an, sau đó thôi nhìn mà lần nữa tập trung vào màn hình, khẽ ừ một tiếng, tiếp tục vùi đầu vào chương trình.
Căn phòng yên tĩnh, bóng đêm ngoài cửa sổ sâu thẳm, cây cối lặng lẽ đứng yên, kim đồng hồ trên tường kêu tích tắc, bóng đèn trên đỉnh đầu vẫn mờ tối như cũ.
Chu Tư Việt xem chương trình rất nhanh, lướt nhanh mấy hàng rồi sửa chữa vài chỗ cho cô, rồi còn đánh giấu giúp cô ở mấy chỗ đã sửa để cô về xem lại dễ hơn. Ngón tay thon dài của cậu gõ bàn phím rất nhanh, chạy thử xong không có vấn đề gì thì đẩy laptop lại trước mặt cô, “Mấy vòng lặp For này không có hiệu quả, đã sửa cậu sửa lại cho cậu rồi, không có vấn đề nghiêm trọng gì cả, chỉ là khi xác định biến địa phương, cậu đã chọn sai hàm số.”
Nói rồi, Chu Tư Việt đứng lên đi tới mép giường lấy hai quyển sách từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô, để bên cạnh laptop, hất cầm: “Đem về mà đọc.”
“Giáo sư Vương giới thiệu một đống sách mà tớ còn chưa đọc xong này.” Đinh Tiễn khóc không ra nước mắt, cô đây là đã rớt xuống hố sâu rồi.
Chu Tư Việt khom lưng tìm bao thuốc trên bàn, rút thuốc châm lửa, khói thuốc bay lên, cúi đầu thờ ơ nói: “Mấy cuốn kia cậu đọc không hiểu thì khỏi cần đọc, cứ đọc hai cuốn này trước đi.”
“Nhưng còn giáo sư Vương?”
Từ nhỏ Đinh Tiễn rất nghe lời thầy cô giáo, luôn cảm thấy thầy cô giáo sẽ không làm hại học sinh, mặc dù trong lớp giáo sư Vương hay thích khoác lác, nhưng liên quan tới vấn đề chuyên ngành cũng sẽ không lơ mơ.
Chu Tư Việt nhét thuốc vào lại bao, vứt lên ghế sofa, hơi cúi người xuống, tầm mắt ngang với cô ngồi trên sofa, sờ mái tóc dày của cô, thấp giọng dụ dỗ: “Nghe tớ, ngoan nào.”
Hơi thở đàn ông quấn quít trước người, bao quanh lấy cô, đối mắt với ánh mắt có vẻ trêu chọc lại không đứng đắn của cậu, trong đêm tối yên tĩnh này, tim cô đập như trống, thình thịch thình thịch ——, tiết tấu điên cuồng có lực, xém tí nữa đã bị cậu lôi xuống hố.
Tay Chu Tư Việt trượt dọc theo tóc cô ra sau gáy, vỗ nhè nhẹ một cái như dỗ con nít vậy: “Đừng có cái gì cũng nghe thầy, với cả cũng đã ngoan nhiều năm rồi, cậu cũng nên làm phản đi chứ, hửm?”
Cô nghe mình nói: “Được.”
…
Ngày nghỉ Quốc khánh cuối cùng, Khổng Sa Địch phải lên máy bay trở về Thành Đô.
Đinh Tiễn và Chu Tư Việt dẫn Khổng Sa Địch đến quán Yến Minh Hiên đối diện trường ăn cơm, từ sau khi tốt nghiệp trung học ba người họ chưa hề tụ tập với nhau, ngược lại cũng rất hiếm thấy, suốt quá trình Khổng Sa Địch không quên trêu ghẹo bọn họ, nhất là Chu Tư Việt, dường như hai người này trời sinh đã không hòa hợp, lúc cấp ba đã vậy rồi, vừa thấy mặt là gây gổ, nói câu nào câu nấy đều như đâm vào tim gan đối phương.
Cũng rất rõ ràng, tâm trạng của Khổng Sa Địch không tốt, suốt buổi chỉ lấy Chu Tư Việt ra trêu chọc.
“Cậu với cái đám anh em kia của mình rặt một bộ đức hạnh, nếu cậu dám đối xử không tốt với Tiễn Tiễn nhà tôi, xem tôi trị tội cậu thế nào!”
“Bọn con trai các cậu đều thế mà thôi, nói cái gì mà muốn tốt cho em, cái gì cũng vì tốt cho em, yêu đương là chuyện hai người mà, dựa vào đâu mà chỉ một mình cậu ấy quyết định được!”
Khổng Sa Địch càng nói càng hăng, “Vì sao mà lúc nào các cậu cũng đều có vẻ bề trên thế hả, chuyện gì cũng là các cậu đúng, chẳng lẽ con gái bọn tôi đều ngốc hết sao! Trời sinh bọn tôi đã ngốc hơn các cậu đấy!”
Mới đầu Chu Tư Việt còn chịu lắng nghe, nhưng càng nghe về sau càng không nhịn được mà cau mày, Đinh Tiễn biết cậu mất hứng vì Khổng Sa Địch nói anh em của cậu như thế, cô bèn trấn an vỗ lên tay cậu, ánh mắt chứa đựng vẻ cầu xin, vẻ mặt như xin cậu ráng nhịn chút thôi.
Cậu mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác.
Khổng Sa Địch vẫn còn nói: “Một kẻ thì nói đi lính, vừa đi là biệt tăm tin tức, nhìn coi đã hại Vưu khả Khả thành ra kiểu gì rồi kìa, một tên thì muốn làm phi công, nói chia tay là chia tay liền.” Nói đến đây, Khổng Sa Địch ngẩng đầu nhìn Chu Tư Việt, nói: “Cậu cũng giống hệt thế! Cũng không tốt đẹp gì!”
Đinh Tiễn liếc nhìn Chu Tư Việt, phụ họa: “Đúng thế, con trai chẳng ai tốt cả.”
Chu Tư Việt liếc cô, dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực uy hiếp: “Ngứa da hả.”
Đinh Tiễn vỗ chân cậu, “Ráng chút thôi, oan cho cậu rồi.”
Chu Tư Việt cúi đầu nhìn bàn tay cô đang đặt trên chân mình, rồi lại mắt đối mắt với cô, ung dung thong thả nói: “Không oan, quả thật tôi không phải thứ tốt gì.”
Tầm mắt lại rơi xuống đùi, Đinh Tiễn nhìn theo đó, đầu ngón tay truyền đến hơi ấm, cách một lớp vải là nhiệt độ cơ thể cậu, cô nhanh chóng rụt về giống như bị điện giật, rồi không dám nhìn cậu nữa.
Không Sa Địch vỗ bàn: “Hai người các cậu đừng có làm người khác chán ghét nữa được không?! Có thể tôn trọng đứa độc thân là tôi đây được không hả!?”
Hai người lại nhìn nhau rồi quay đầu đi.
Chu Tư Việt nắm tay đặt lên miệng khẽ ho, sau đó nhìn Khổng Sa Địch, bình tĩnh nói: “Tống Tư Kỳ đang ở Bắc Kinh.”
Khổng Sa Địch sửng sốt.
Nhìn cậu thật lâu với vẻ không tin nổi mà cũng chưa hoàn hồn, mấy giây sau, bỗng nhiên tăng cao âm lượng lên: “Chu Tư Việt! Cậu ấy ở Bắc Kinh mà bây giờ cậu mới nói cho tôi biết hả?! Mẹ nó, cậu rốt cuộc có coi tôi là bạn của cậu không!”
Chu Tư Việt ngồi trên ghế, cau mày.
Đinh Tiễn biết cậu không thích quản chuyện của người khác, ngay cả đời sống tình cảm của bản thân còn chưa giải quyết xong nói chi tới việc đi giúp người ta, Tống Tư Kỳ lại là anh em của cậu, không nói cho Khổng Sa Địch biết, đoán chừng là ý của Tống Tử Kỳ.
“Sa Địch, cậu đùng kích động, Chu…” Đinh Tiễn nhìn Chu Tư Việt – người bình thản ra mặt đang dựa vào ghế, đành bất đắc dĩ nói: “Chắc Chu Tư Việt cũng mới biết thôi!”
“Đừng có giúp cậu ấy, cậu ta vốn có xem tớ là bạn đâu, cho tới nay, cậu ta đều coi thường những người như chúng ta, xưa nay cậu ta đều ra vẻ thanh cao —— “
“Đủ rồi!”
Bất chợt, một thanh âm gay gắt quát lên cắt ngang.
Khổng Sa Địch không tin nổi nhìn Đinh Tiễn, mím môi tủi thân nói: “Ngay cả cậu cũng mắng tớ sao?”
Đinh Tiễn tức Khổng Sa Địch đã nói Chu Tư Việt như thế, nhưng đồng thời lại càng đau lòng cho cô ấy, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, tâm tình rối loạn, cô nhìn Khổng Sa Địch rồi cúi đầu xuống, cũng tủi thân nói: “Tớ xin lỗi, tớ không nên mắng cậu, nhưng cậu cũng đừng nói cậu ấy như thế, cậu ấy không có xem thường ai hết, đừng lo gì hết, lát nữa tớ dẫn cậu đi gặp Tống Tử Kỳ được không?”
Tính tình này tới nhanh cũng đi nhanh.
Hai người lại làm hòa với nhau, bầu không khí ngột ngạt một giây, Khổng Sa Địch cũng ý thức được mình nặng lời, nhìn Chu Tư Việt mà nói: “Xin lỗi vì đã quá lời.”
Cậu vẫn nhàn tản dựa vào ghế, cầm lý trà nhấp một hớp, nhún vai ý sao cũng được.
“Có điều đề nghị cậu đừng đi tìm cậu ấy, cậu ấy không gặp cậu đâu, để cậu ấy bình tĩnh một thời gian đã, mới từ Nam Kinh về, ngày nào bác Tống cũng tìm cậu ấy lôi thôi, cậu đi cũng không nói được gì.”
Khổng Sa Địch bản tính bộc trực đâu kiềm chế được, vừa kết thúc bữa cơm là lập tức tới tận tới nhà Tống Tử Kỳ.
Đinh Tiễn và Chu Tư Việt quay về trường, trên đường đi vẫn chưa yên tâm lẩm bẩm một câu, “Nha đầu này sẽ không đi tìm Tống Tử Kỳ thật đấy chứ!?”
Chu Tư Việt cắm đầu đi, thở một hơi dài: “Cái này còn cần phải nghĩ à? Dùng đầu ngón chân cũng biết ra tới cửa nhất định cô ấy sẽ rẽ trái.”
“…”
Đinh Tiễn sợ Khổng Sa Địch xảy ra chuyện, bước chân từ từ dừng lại, định quay lại tìm cô ấy thì chợt bị người ta lôi cổ đi, ngây ngẩn bị người ta nhốt vào trong lòng, bốn phía xung quanh là người đi đường vội vã tới lui.
Chu Tư Việt cúi thấp đầu nhìn cô, liếc cô với vẻ như cười như không, nhàn tản nói: “Hẹn hò nhé, thấy sao?”
Bình luận facebook