Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Chiếc xe con chở giống ngô và khoai tây vừa dừng ở sân Hợp tác xã Gia Đạo thì có tiếng máy bay gầm rú dữ dội. Mọi người chạy vội ra những chiếc hầm trú ẩn chung quanh. Chi cũng lao ra khỏi xe chạy xuống một chiếc hố cá nhân cạnh sân kho. Tiếng máy bay tiếp tục gầm rú. Tiếp đó là tiếng bom, tiếng cao xạ nổ làm rung chuyển mặt đất. Thấy nóng ruột, Chi nhảy lên khỏi hầm lắng tai nghe ngóng. Doanh ngồi ở cái hố cạnh đó bảo Chi:
- Chị không xuống hầm, đứng làm gì trên mặt đất nguy hiểm lắm.
- Tôi nghe tiếng bom gần lắm. Rung chuyển cả mặt đất tôi đang đứng. Không khéo chúng nó đánh vào khẩu đội súng máy của dân quân Đạo Thắng.
Một loạt bom nữa nghe tiếng nổ rất gần. Chi hốt hoảng:
- Đúng là chúng đánh vào khẩu đội súng máy của dân quân Đạo Thắng rồi. Tôi phải ra đấy xem sao đây.
Nói xong Chi chạy đi. Doanh không kịp ngăn Chi nên nhảy lên khỏi hố chạy theo.
Khu vực của khẩu đội súng máy xã Đạo Thắng còn mù mịt khói. Hai hố bom sâu hoắm nằm cách ụ súng không xa. Chiếc lán nằm cách ụ súng trên năm mươi mét bị hơi bom thổi tranh tre nứa lá mỗi thứ bay đi một nơi. Các cô gái xạ thủ súng máy đất bụi và khói bom phủ đầy lên quần áo, mặt mũi. Có cô chỉ còn nhìn thấy hai con mắt. Trận bom dữ dội làm các cô gái chưa hoàn hồn. Bích cầm lá cờ lệnh trong tay, người cô rũ xuống. Ngồi cạnh Bích là Mơ mặt mày đen nhẻm. Phong tỏ ra là người còn bình tĩnh nhất. Anh đi đi lại lại nói với các cô gái:
- Các em kiểm tra thật kỹ xem mình có bị thương chỗ nào không – Nói xong Phong đến cạnh Bích.
- Thế nào đồng chí khẩu đội trưởng. Hốt quá phải không?
Bích chưa hết run đáp:
- Sợ quá anh ạ. Em thấy một ánh chớp lóe lên rồi người lạng đi như có ai đó đẩy em một cái thật mạnh, làm em ngã giúi xuống đất. Em cứ tưởng em chết rồi cơ. Máy bay đi rồi, em véo vào người mấy cái chẳng thấy đau đớn là gì. Em sợ quá.
Mơ nói giọng còn run:
- Bắn nhau với máy bay Mỹ đã hơn chục trận rồi mà chưa thấy hôm nào ác liệt như hôm nay.
Phong hỏi:
- Mơ sợ không?
- Hết sợ rồi. Bom nổ chỗ nào mà khiếp thế hở anh?
- Em không thấy hai cái hố bom cách khẩu đội các em chưa đầy hai mươi mét đang khét lẹt mùi thuốc súng kia à?
- Chúng em đã định thần được đâu mà nhìn với ngó. Nó mà rơi trúng chúng em không biết giờ này hồn chúng em bay liêu xiêu ở đâu nữa.
Lí mắng:
- Cái Mơ nói gì mà nghe khiếp thế.
Phong nói đùa cốt xua tan nỗi sợ hãi đang đọng lại trên khuôn mặt của các cô gái:
- Các em thử nhìn nhau xem các em có đẹp không kìa. Cứ như văn công chuẩn bị ra biểu diễn ấy.
Bây giờ các cô gái mới có dịp nhìn nhau. Những khuôn mặt nhem nhuốc bụi đất và khói bom. Trên đầu của Lí một bụi cỏ đứng ngay ngắn như được người ta trồng lên đó. Mở đầu là tiếng cười của Mơ. Sau đó rộ lên tiếng cười của các cô gái. Cười ngặt cười nghẽo.
Chờ các cô gái hết cười, Phong bảo:
- Súng bị đất cát bắn vào phủ kín các bộ phận rồi, các em lau lại cho sạch, sẵn sàng đánh trả máy bay địch. Sau đó kíp dự bị thay cho kíp chính về nhà tắm rửa và thay quần áo. Các em nhanh chóng làm đi.
Bích hỏi:
- Không biết trận địa cao xạ của các anh có ai hy sinh không.
- Dây điện thoại đứt nên anh chưa liên lạc được. Hôm nay chúng đánh dữ dội quá thế nào cũng có thương vong. Cầu và nhà ga chắc cũng bị thiệt hại nặng. Có khi em ở lại chỉ huy chị em lau súng và củng cố lại trận địa, anh chạy về đơn vị xem thế nào và bảo bộ phận thông tin đi nối lại dây điện thoại.
- Anh đi đi, để mọi việc đấy cho em.
Chi vừa đi vừa chạy về phía khẩu đội súng máy của các cô gái. Theo sau Chi là Doanh. Ở một hướng khác, Luận, Noãn và mấy y tá của trạm xá mang túi thuốc cứu thương cũng hối hả chạy về phía trận địa. Phong chuẩn bị đi thì Chi và Doanh tới.
- Chào các em. Các em có ai việc gì không? – Chi hỏi.
Bích đáp:
- Không ai việc gì cô ạ. Chỉ sợ hết hồn hết vía thôi.
- Cô đứng ở trong làng thấy tiếng bom rung chuyển cả mặt đất đoán thế nào chúng cũng đánh xuống trận địa của các em. Không có ai việc gì là may rồi.
Phong vui mừng nói với Chi:
- May quá chị ạ. Hai quả bom nổ cách khẩu đội chừng vài chục mét mà chẳng ai việc gì.
- Thay mặt huyện ủy, cô biểu dương tinh thần chiến đấu dũng cảm của các em.
Noãn, Luận và các y tá của trạm xá xã cũng vừa tới nơi. Không kịp chào hỏi mọi người, Luận hỏi luôn:
- Có ai việc gì không các cháu?
- Không cô ạ.
- Cô đứng ở trụ sở ủy ban thấy khói trùm lên trận địa của các em cô lo quá. Thế là may rồi.
Mơ hỏi đùa:
- Cô Luận ơi. Cô ngắm xem con gái xã ta hóa trang có đẹp hơn văn công không cô?
Chi và Luận ngắm nhìn các cô gái rồi tủm tỉm cười. Luận bảo:
- Cô thấy các em đẹp hơn văn công nhiều.
Mơ tiếp tục giọng đùa cợt:
- Hôm nay mà chúng cháu chết biến thành ma thì trông khiếp lắm cô nhỉ.
Bích mắng:
- Cái con này. Sao từ nãy đến giờ mày toàn nói chuyện gở mồm thế.
Mơ cãi:
- Mày bảo tao nói không đúng à. Đang sống mà nhìn thấy mặt đứa nào cũng nhem nhuốc đến phát khiếp lên rồi huống gì khi chết biến thành ma.
Nhâm và Loan, hai cô gái trong số xạ thủ dự bị đi đến đứng cạnh Luận với thái độ rụt rè, mặt cúi nhìn xuống đất như muốn nói gì đó với Luận. Luận nhận ra điều đó nên hỏi:
- Hai em có chuyện gì à?
Nhâm nói lí nhí trong mồm:
- Cô ơi. Cô cho chúng cháu xin thôi…
Luận ngắt lời:
- Hai em muốn rút ra khỏi đội dân quân phòng không của xã chứ gì?
Loan đáp thay Nhâm:
- Vâng. Chúng em sợ lắm. Có ở lại cũng chẳng bắn được máy bay đâu cô ạ.
Luận hỏi:
- Hai em ở thôn nào?
Nhâm đáp:
- Em ở thôn Mai Xá, còn cái Loan ở thôn Bùi Hạ.
- Hai em đã vào Đoàn Thanh niên Lao động chưa?
Nhâm đáp:
- Cả hai chúng em đều đã vào Đoàn rồi ạ.
- Hai em suy nghĩ cho kỹ đi. Nếu hai em dứt khoát muốn ra khỏi đội phòng không của xã, cô sẽ nói với xã đội trưởng cử người khác thay cho hai em.
Loan và Nhâm lặng lẽ đi đến ngồi với nhau ở góc cái lán đã xiêu vẹo vì trận bom vừa rồi.
Chi nhìn hai hố bom sâu hoắm, đất chung quanh bị đào bới lên xám xịt màu khói bom thấy lòng mình lo lắng thật sự.
- Thật hú vía. Quả bom này bay lệch vào vài chục mét nữa, không biết chuyện gì sẽ xảy ra – Chi nói với mọi người đứng cạnh.
Phong nói với Chi:
- Cũng may đây là loại bom nhẹ mà máy bay F4 thường mang chứ gặp phải loại bom năm trăm cân của bọn F105, dù có ở cự li này chắc khẩu đội không tránh được thương vong đâu chị ạ.
- Tinh thần của các em sau trận bom thế nào? – Chi hỏi.
- Khi vừa dứt trận bom trông các em xơ xác như đàn gà phải cáo. Nhưng giờ thì chị thấy rồi đấy. Đã cười đùa trêu chọc nhau trong kia rồi kìa.
- Tôi nhận thấy hình như có một vài em tỏ ra hoang mang. Cần phải động viên cổ vũ ý chí chiến đấu của các em. Xã vẫn bảo đảm chế độ ăn uống hàng ngày cho các em đấy chứ?
Noãn đáp:
- Chúng tôi vẫn phân công mỗi Hợp tác xã một tuần luân phiên nhau cung cấp thực phẩm đầy đủ cho các em làm nhiệm vụ trực chiến.
- Các em hàng ngày được ăn uống khá đầy đủ. Bảo đảm chế độ calo cho một chiến sĩ chiến đấu. Có chủ tịch xã ở đây, tôi đề nghị chiều nay chủ tịch cử cho một số người ra sửa chữa lại trận địa và làm lại cái lán cho các em. Nếu có đèn bão, xã cho các em thêm một cây để tối các em còn ngồi đánh tú lơ khơ - Phong đề nghị.
Bích bảo:
- Việc sửa chữa trận địa đã phân công cho hai chi đoàn của hai Hợp tác xã rồi. Chắc lát nữa các bạn ấy sẽ ra đây thôi. Còn đèn bão, xã kiếm thêm cho chúng cháu một cây. Hiện nay chúng cháu mới có một cây thôi.
- Được rồi, sẽ lấy cây đèn của ủy ban đưa ra cho các cháu.
- Ta quay vào chuyện trò với các cháu một lát.
Nói xong Chi đi đến chỗ các cô gái đang ngồi nói chuyện với Luận.
- Chị không xuống hầm, đứng làm gì trên mặt đất nguy hiểm lắm.
- Tôi nghe tiếng bom gần lắm. Rung chuyển cả mặt đất tôi đang đứng. Không khéo chúng nó đánh vào khẩu đội súng máy của dân quân Đạo Thắng.
Một loạt bom nữa nghe tiếng nổ rất gần. Chi hốt hoảng:
- Đúng là chúng đánh vào khẩu đội súng máy của dân quân Đạo Thắng rồi. Tôi phải ra đấy xem sao đây.
Nói xong Chi chạy đi. Doanh không kịp ngăn Chi nên nhảy lên khỏi hố chạy theo.
Khu vực của khẩu đội súng máy xã Đạo Thắng còn mù mịt khói. Hai hố bom sâu hoắm nằm cách ụ súng không xa. Chiếc lán nằm cách ụ súng trên năm mươi mét bị hơi bom thổi tranh tre nứa lá mỗi thứ bay đi một nơi. Các cô gái xạ thủ súng máy đất bụi và khói bom phủ đầy lên quần áo, mặt mũi. Có cô chỉ còn nhìn thấy hai con mắt. Trận bom dữ dội làm các cô gái chưa hoàn hồn. Bích cầm lá cờ lệnh trong tay, người cô rũ xuống. Ngồi cạnh Bích là Mơ mặt mày đen nhẻm. Phong tỏ ra là người còn bình tĩnh nhất. Anh đi đi lại lại nói với các cô gái:
- Các em kiểm tra thật kỹ xem mình có bị thương chỗ nào không – Nói xong Phong đến cạnh Bích.
- Thế nào đồng chí khẩu đội trưởng. Hốt quá phải không?
Bích chưa hết run đáp:
- Sợ quá anh ạ. Em thấy một ánh chớp lóe lên rồi người lạng đi như có ai đó đẩy em một cái thật mạnh, làm em ngã giúi xuống đất. Em cứ tưởng em chết rồi cơ. Máy bay đi rồi, em véo vào người mấy cái chẳng thấy đau đớn là gì. Em sợ quá.
Mơ nói giọng còn run:
- Bắn nhau với máy bay Mỹ đã hơn chục trận rồi mà chưa thấy hôm nào ác liệt như hôm nay.
Phong hỏi:
- Mơ sợ không?
- Hết sợ rồi. Bom nổ chỗ nào mà khiếp thế hở anh?
- Em không thấy hai cái hố bom cách khẩu đội các em chưa đầy hai mươi mét đang khét lẹt mùi thuốc súng kia à?
- Chúng em đã định thần được đâu mà nhìn với ngó. Nó mà rơi trúng chúng em không biết giờ này hồn chúng em bay liêu xiêu ở đâu nữa.
Lí mắng:
- Cái Mơ nói gì mà nghe khiếp thế.
Phong nói đùa cốt xua tan nỗi sợ hãi đang đọng lại trên khuôn mặt của các cô gái:
- Các em thử nhìn nhau xem các em có đẹp không kìa. Cứ như văn công chuẩn bị ra biểu diễn ấy.
Bây giờ các cô gái mới có dịp nhìn nhau. Những khuôn mặt nhem nhuốc bụi đất và khói bom. Trên đầu của Lí một bụi cỏ đứng ngay ngắn như được người ta trồng lên đó. Mở đầu là tiếng cười của Mơ. Sau đó rộ lên tiếng cười của các cô gái. Cười ngặt cười nghẽo.
Chờ các cô gái hết cười, Phong bảo:
- Súng bị đất cát bắn vào phủ kín các bộ phận rồi, các em lau lại cho sạch, sẵn sàng đánh trả máy bay địch. Sau đó kíp dự bị thay cho kíp chính về nhà tắm rửa và thay quần áo. Các em nhanh chóng làm đi.
Bích hỏi:
- Không biết trận địa cao xạ của các anh có ai hy sinh không.
- Dây điện thoại đứt nên anh chưa liên lạc được. Hôm nay chúng đánh dữ dội quá thế nào cũng có thương vong. Cầu và nhà ga chắc cũng bị thiệt hại nặng. Có khi em ở lại chỉ huy chị em lau súng và củng cố lại trận địa, anh chạy về đơn vị xem thế nào và bảo bộ phận thông tin đi nối lại dây điện thoại.
- Anh đi đi, để mọi việc đấy cho em.
Chi vừa đi vừa chạy về phía khẩu đội súng máy của các cô gái. Theo sau Chi là Doanh. Ở một hướng khác, Luận, Noãn và mấy y tá của trạm xá mang túi thuốc cứu thương cũng hối hả chạy về phía trận địa. Phong chuẩn bị đi thì Chi và Doanh tới.
- Chào các em. Các em có ai việc gì không? – Chi hỏi.
Bích đáp:
- Không ai việc gì cô ạ. Chỉ sợ hết hồn hết vía thôi.
- Cô đứng ở trong làng thấy tiếng bom rung chuyển cả mặt đất đoán thế nào chúng cũng đánh xuống trận địa của các em. Không có ai việc gì là may rồi.
Phong vui mừng nói với Chi:
- May quá chị ạ. Hai quả bom nổ cách khẩu đội chừng vài chục mét mà chẳng ai việc gì.
- Thay mặt huyện ủy, cô biểu dương tinh thần chiến đấu dũng cảm của các em.
Noãn, Luận và các y tá của trạm xá xã cũng vừa tới nơi. Không kịp chào hỏi mọi người, Luận hỏi luôn:
- Có ai việc gì không các cháu?
- Không cô ạ.
- Cô đứng ở trụ sở ủy ban thấy khói trùm lên trận địa của các em cô lo quá. Thế là may rồi.
Mơ hỏi đùa:
- Cô Luận ơi. Cô ngắm xem con gái xã ta hóa trang có đẹp hơn văn công không cô?
Chi và Luận ngắm nhìn các cô gái rồi tủm tỉm cười. Luận bảo:
- Cô thấy các em đẹp hơn văn công nhiều.
Mơ tiếp tục giọng đùa cợt:
- Hôm nay mà chúng cháu chết biến thành ma thì trông khiếp lắm cô nhỉ.
Bích mắng:
- Cái con này. Sao từ nãy đến giờ mày toàn nói chuyện gở mồm thế.
Mơ cãi:
- Mày bảo tao nói không đúng à. Đang sống mà nhìn thấy mặt đứa nào cũng nhem nhuốc đến phát khiếp lên rồi huống gì khi chết biến thành ma.
Nhâm và Loan, hai cô gái trong số xạ thủ dự bị đi đến đứng cạnh Luận với thái độ rụt rè, mặt cúi nhìn xuống đất như muốn nói gì đó với Luận. Luận nhận ra điều đó nên hỏi:
- Hai em có chuyện gì à?
Nhâm nói lí nhí trong mồm:
- Cô ơi. Cô cho chúng cháu xin thôi…
Luận ngắt lời:
- Hai em muốn rút ra khỏi đội dân quân phòng không của xã chứ gì?
Loan đáp thay Nhâm:
- Vâng. Chúng em sợ lắm. Có ở lại cũng chẳng bắn được máy bay đâu cô ạ.
Luận hỏi:
- Hai em ở thôn nào?
Nhâm đáp:
- Em ở thôn Mai Xá, còn cái Loan ở thôn Bùi Hạ.
- Hai em đã vào Đoàn Thanh niên Lao động chưa?
Nhâm đáp:
- Cả hai chúng em đều đã vào Đoàn rồi ạ.
- Hai em suy nghĩ cho kỹ đi. Nếu hai em dứt khoát muốn ra khỏi đội phòng không của xã, cô sẽ nói với xã đội trưởng cử người khác thay cho hai em.
Loan và Nhâm lặng lẽ đi đến ngồi với nhau ở góc cái lán đã xiêu vẹo vì trận bom vừa rồi.
Chi nhìn hai hố bom sâu hoắm, đất chung quanh bị đào bới lên xám xịt màu khói bom thấy lòng mình lo lắng thật sự.
- Thật hú vía. Quả bom này bay lệch vào vài chục mét nữa, không biết chuyện gì sẽ xảy ra – Chi nói với mọi người đứng cạnh.
Phong nói với Chi:
- Cũng may đây là loại bom nhẹ mà máy bay F4 thường mang chứ gặp phải loại bom năm trăm cân của bọn F105, dù có ở cự li này chắc khẩu đội không tránh được thương vong đâu chị ạ.
- Tinh thần của các em sau trận bom thế nào? – Chi hỏi.
- Khi vừa dứt trận bom trông các em xơ xác như đàn gà phải cáo. Nhưng giờ thì chị thấy rồi đấy. Đã cười đùa trêu chọc nhau trong kia rồi kìa.
- Tôi nhận thấy hình như có một vài em tỏ ra hoang mang. Cần phải động viên cổ vũ ý chí chiến đấu của các em. Xã vẫn bảo đảm chế độ ăn uống hàng ngày cho các em đấy chứ?
Noãn đáp:
- Chúng tôi vẫn phân công mỗi Hợp tác xã một tuần luân phiên nhau cung cấp thực phẩm đầy đủ cho các em làm nhiệm vụ trực chiến.
- Các em hàng ngày được ăn uống khá đầy đủ. Bảo đảm chế độ calo cho một chiến sĩ chiến đấu. Có chủ tịch xã ở đây, tôi đề nghị chiều nay chủ tịch cử cho một số người ra sửa chữa lại trận địa và làm lại cái lán cho các em. Nếu có đèn bão, xã cho các em thêm một cây để tối các em còn ngồi đánh tú lơ khơ - Phong đề nghị.
Bích bảo:
- Việc sửa chữa trận địa đã phân công cho hai chi đoàn của hai Hợp tác xã rồi. Chắc lát nữa các bạn ấy sẽ ra đây thôi. Còn đèn bão, xã kiếm thêm cho chúng cháu một cây. Hiện nay chúng cháu mới có một cây thôi.
- Được rồi, sẽ lấy cây đèn của ủy ban đưa ra cho các cháu.
- Ta quay vào chuyện trò với các cháu một lát.
Nói xong Chi đi đến chỗ các cô gái đang ngồi nói chuyện với Luận.
Bình luận facebook