• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bích nữ – minh hôn chính thú (1 Viewer)

  • Chương 177

Bích nữ
.....
Hoàng Tử đang nắm chặt cổ tay, có vẻ như vẫn còn cảm thấy khá đau.
"Ở đây không bình thường, mọi thứ thật khác so với những gì mà Tề Linh đã nói với tôi.." Hoàng Tử hạ giọng nói với tôi.
Tôi gượng cười 1 chút, sau đó nói "Bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể đi từng bước một, cậu nghĩ chúng ta có lựa chọn khác không?"
Tôi nhìn Bạch lão nhân. Ông ấy vẻ mặt phúc hậu mỉm cười nhìn tôi.
"Vậy cậu và tiểu Hàn ở lại đây đợi đi." Tôi nói với Hoàng Tử, rồi đặt tiểu Hàn xuống đất. Nhưng tiểu Hàn không hiểu ý tôi nói, đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy cổ tôi rồi ra hiệu. Thấy tôi có vẻ khó hiểu, tiểu Hàn nhanh chóng quay sang ra hiệu lại với Hoàng Tử.
"Con bé nói nó không muốn rời xa cậu, vì vậy cậu không thể bỏ con bé ở lại." Hoàng Tử giải thích với tôi.
Mặc dù tôi rất thích tiểu cô nương trên trời rơi xuống này, nhưng cũng có chút khó hiểu. Chúng tôi gặp nhau cũng chưa lâu, tại sao tiểu nha đầu này có thể bám chặt lấy tôi như vậy. Tôi nghĩ đến việc sẽ tìm một lí do đơn giản để con bé chịu ở lại, tuy đôi khi con bé cư xử trưởng thành hơn cả một người lớn, nhưng bây giờ tiểu Hàn lại đang nhõng nhẽo y như mấy đứa trẻ con cùng tuổi. Bất kể tôi nói gì, em ấy cũng lắc đầu, hai mắt to tròn long lanh trực trào nước mắt ra hiệu cho tôi.
Hoàng Tử thuật lại lời của con bé, nói rằng miễn tôi không bỏ con bé xuống, nó hứa sẽ ngoan ngoãn. Tôi thật sự rất bất lực. Bạch lão nhân đã nói rất rõ ràng là chỉ tôi mới có thể vào. Hoàng Tử và tiểu Hàn phải đứng đợi ở đây. Trong khi tôi đang bối rối không biết phải làm sao thì Bạch lão nhân đó không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tiểu Hàn.
Tiểu Hàn đối với Bạch lão nhân có chút sợ hãi, đôi mắt không dám nhìn trực diện ông ta, liền lập tức quay đi rồi giấu mặt vào vai tôi.
Sau khi nhìn tiểu Hàn một lúc, Bạch lão nhân hỏi tôi "Cô bé này, là con gái của ngươi sao?"
Tôi hơi sững sờ, mặc dù tôi không biết làm thế nào mà ông ta biết được nhưng tôi vẫn gật đầu.
Thấy tôi thừa nhận, Bạch lão nhân quay đi, nói "Mang con bé theo." Rồi ông ta quay sang Hoàng Tử "Ngươi thì ngoan ngoãn đợi ở đây. Đừng tự ý đi lung tung, nếu không, cái mạng nhỏ của ngươi, ta không cứu nổi."
Bạch lão nhân nói rất nghiêm túc, trong lời nói không hề có ý cợt nhả. Mặc dù Hoàng Tử có chút miễn cưỡng, nhưng sau khi tôi ra hiệu với cậu ta, Hoàng Tử chỉ khẽ gật đầu, không nói gì nhiều, quay ra cửa ngồi như một tên gác cổng.
Bạch lão nhân cũng không nhiều lời, tự mình đi trước. Tôi ôm tiểu Hàn đi phía sau. Bên trong đây có những bức tường vây rất lớn và có nhiều kiến trúc khác nhau, điểm chung duy nhất chính là ở đây rất tối, không hề có một chút ánh sáng nào.
Điều quan trọng nhất là bên trong này yên tĩnh đến kỳ lạ, thậm chí đến tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Đi bộ được vài phút, chúng tôi dừng lại trước một tòa nhà. Tòa nhà này có 6 tầng, diện tích ít nhất có lẽ cũng phải 1.000 mét vuông. Khắp những bức tường bên ngoài trên dưới đều là những con hổ, những bức tường cao, bao phủ toàn bộ tòa nhà, loáng thoáng có thể thấy từ khe hở bên trong có một tia sáng nhỏ.
Rõ ràng là có ai đó trong tòa nhà này. Chúng tôi đã nhìn thấy có người bước tới gần cửa cuốn.
Một tiếng động lớn vang lên, cửa cuốn đang tự động mở. Chưa đầy một phút, cánh cửa thu hết lên trên gọn gàng, đằng sau lại có thêm một cánh cửa sắt nữa.
Một người đàn ông mập mạp xuất hiện ngay sau cánh cửa sắt. Hắn ta nhìn thấy chúng tôi, không nói gì nhiều liền nhấn cái nút bên cạnh cửa sắt, cánh cửa nhanh chóng mở ra.
Ngay lập tức, Bạch lão nhân quay lại nhìn tôi, nhẹ nhàng bảo tôi đi nhanh để kịp theo ông ấy. Tôi gật đầu. Sau khi bước vào trong nhà, cánh cửa sắt phía sau tôi lại nhanh chóng đóng lại. Mới bước thêm được vài bước nữa thì lại có thêm một cánh cửa sắt khác. Cảnh tượng trước mặt khiến tôi thấy hơi kì lạ. Mẹ nó, giống như đang ở tù vậy.
Bạch lão nhân đi tới chỗ ông béo kia nói nhỏ vài câu, ông ta liền gật đầu, bước đến mở cửa rồi đi vào nhà. Ông ta lấy ra một chiếc chìa khóa. Tuy nhiên chiếc chìa khóa này lại nhanh chóng thu hút sự chú ý của tôi, bởi vì chiếc chìa khóa này với chiếc mà Liêu Tinh Thiên hồi trước đưa cho tôi có chút giống nhau. Chiếc chìa khóa đó trước chính là để mở trấn hồn, sau đó lại để lại trên người tôi dấu ấn của Già Tỏa.
Có lẽ chiếc chìa khóa này ít nhiều cũng sẽ liên quan tới tổ chức kia. Liệu đây có phải căn cứ của Già Tỏa. Không phải chứ, mặc dù Tề Linh không nói rõ với tôi nhưng rõ ràng chuyến đi này đều do một tay cô ấy sắp xếp mà. Có khi nào giữa Tề gia và Già Tỏa còn có những bí mật khác nữa. Không kịp suy nghĩ nhiều nữa, cánh cửa hiện tại đã được mở ra rồi.
Vừa hé mắt vào tôi lập tức cảm nhận được rất nhiều sát khí và âm khí. Cái cảm giác này thực sự khiến tôi rùng mình. Không chỉ có sát khí và âm khí, bên trong còn có những tiếng gào thét. Chuyện này, cảnh tượng ở đây khiến tôi bất giác rùng mình một cái. Từng đợt từng đợt tiếng hét vang lên như muốn xé nát cổ họng, da gà da vịt của tôi nổi hết lên rồi.
Rõ ràng có nhiều người đã bị nhốt bên trong. Bạch lão nhân không quan tâm lắm đến vẻ mặt của tôi. Thấy tôi đứng đờ người như vậy, ông ta liền nói "Đừng ngây người ra như vậy, đi vào đây."
Nghe vậy tôi có chút do dự, nhưng hiện tại tôi cũng không có lựa chọn nào khác. Nếu tôi kháng cự lại, họ chắc sẽ xử luôn tôi mất. Tốt nhất không nên nhiều lời. Đành miễn cưỡng đi vào vậy.
Bước vào bên trong, tôi cảm thấy nhiệt độ ở đây như đã giảm xuống âm độ. Những người kia thấy tôi bước vào, tiếng gào thét lại càng trở nên mạnh mẽ.
Mấy cái tiếng la hét đó khiến nội tâm tôi có chút khó chịu. Đầu óc tôi bắt đầu rối tung. Những cảm xúc tiêu cực của tôi bắt đầu lớn dần. Bạch lão nhân vẫn không nói gì, tiến vào trong.
Bố cục của các phòng ở đây có chút giống với kí túc xá. Ở giữa là cầu thang, 2 bên là 2 khu nhà cùng một lối đi dài và hẹp. Bạch lão nhân rẽ trái và đi vào phía trong. Lúc này, tiểu Hàn dường như cảm thấy sự khó chịu của tôi nên đưa hai tay bịt kín tai tôi lại.
Thật sự mà nói thì bàn tay của tiểu Hàn tuy đã bịt tai tôi nhưng nó cũng không giúp được gì nhiều, tiếng khóc lóc gào thét của họ vẫn cứ lọt vào đầu tôi.
Tuy vẫn nghe thấy nhưng những cảm xúc tiêu cực và sự lo lắng của tôi cũng dần biết mất. Không biết là do tiểu Hàn biết pháp thuật hay do tâm lý của tôi nữa.
Tiểu Hàn hai tay bịt tai, quay đầu nhìn tôi và nở một nụ cười. Nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của em khiến tôi cảm thấy mọi sự sợ hãi lo lắng như tan biến hết. Chúng tôi tiếp tục đi, cái cầu thang này không dài, ánh sáng mập mờ. Nội tâm của tôi bây giờ đã an tĩnh lại ít nhiều. Bạch lão nhân dừng bước trước một căn phòng.
Ông ta quay lại nhìn tôi, sau đó hỏi "Ngươi ổn chứ?"
Tôi sững người một lúc rồi đáp "Tôi ổn, tôi ổn"
Nghe tôi nói vậy, Bạch lão nhân có vẻ khá ngạc nhiên, quay lại nhìn tôi. Nhưng rồi ông ta không nói gì nữa, một tay đưa lên gõ cửa, cánh cửa liền mở ra.
Tuy nhiên, không có ai ra mở cửa hết, tôi liền mở mắt âm dương, thấy bên trong cơ hồ toàn là sát khí. Trong phòng có một ánh đèn le lói. Bạch lão nhân vẫy tay với tôi, nói "Chung Xuyên, cậu sẽ ở lại đây. Tới ngày mai sẽ có người tới tìm cậu."
"Ở đây, ở đây có chút không bình thường. Tôi.."
Không chờ tôi nói hết, Bạch lão nhân liền chặn lại "Cậu yên tâm là chúng tôi sẽ không làm hại cậu đâu. Để cậu ở trong căn phòng này chính là để bảo vệ cậu."
Lời của ông ta, hiển nhiên tôi một chút cũng không tin. Đến kẻ ngốc cũng có thể biết rằng toàn bộ sát khí khi nãy đều xuất phát từ căn phòng này.
Tuy nhiên, sau khi nói vậy xong, Bạch lão nhân lại dịu dàng "Bây giờ cũng đã có chút muộn rồi, cậu cứ nên vào trong nghỉ ngơi đi thì hơn."
Nhìn cách mà ông ta thay đổi cảm xúc, tôi thực sự khá lo lắng. Trong một khắc trong đầu tôi liền hiện ra suy nghĩ ông ta sẽ thủ tiêu Hoàng Tử. Dù sao đi nữa, tôi cũng không thể chống lại ông ấy bây giờ, đành ngoan ngoãn đi vào thôi.
Tôi vừa bước vào phòng, Bạch lão nhân liền lên tiếng nhắc nhở phía sau. "Cậu hãy nhớ cho dù có ai gọi cửa cũng không được mở." Lời nói của ông ta rất nghiêm túc, có phần răn đe.
Tôi nhìn ông ta rồi gật đầu, Bạch lão nhân liền xua xua tay, ý bảo tôi mau mau đi nghỉ ngơi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom