Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Bích nữ
.....
Sau khi nghe Bạch lão đầu nói vậy, người phụ nữ được gọi là viện trưởng Liêu nói tiếp với một giọng bất lực "Ông biết đấy. Cậu ta từ ban đầu vốn không được đào tạo hay luyện tập chút gì cả. Ngoại trừ dòng máu Quang Minh chi tử trong người, cậu ta chẳng khác gì một con người bình thường. Vả lại, dòng máu đó rất đặc biệt, nên những thử thách sau này của chúng tôi, cậu ta sẽ khó thực hiện hơn so với người thường gấp cả trăm lần."
"Bà có ý gì?" Sau khi nghe viện trưởng Liêu nói, bạch lão đầu hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu.
Người phụ nữ lờ ông ta đi, hình như suy nghĩ gì đó một lúc rồi nói "Tôi cũng rất lo. Nhưng tôi vẫn hy vọng là cậu ta có thể vượt qua lần luyện tập này. Hiện giờ tình trạng của cậu ta thật sự nguy hiểm, chúng tôi cũng đã chuẩn bị cho tình huống này rồi. Có lẽ chúng tôi sẽ đối mặt với "bọn họ" và giải thích chuyện này..."
Bạch lão đầu nghe bà ta nói vậy liền trầm ngâm tiếp lời "viện trưởng Liêu, nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ việc đẩy lên người tôi. Tôi đã tự ý hành động và đem cậu ta đến đây một mình. Tuy nhiên, tôi không nghĩ cậu ta sẽ chết dễ dàng thế đâu. Bà hãy nhìn Linh nữ bên cạnh cậu ta mà xem..."
"Linh nữ?" sau khi nghe ông già nói, người phụ nữ lập tức hỏi lại một cách vô cùng ngạc nhiên. Bạch lão đầu cũng không thấy bất ngờ khi thấy bà ta ngạc nhiên như vậy. Ông ta không nói thêm gì cả.
"Đây chuyện gì đang xảy ra?.." viện trưởng Liêu có vẻ rất bối rối hỏi lại.
"Tôi cũng không rõ. Nhưng nhìn cái vóc dáng cùng với linh tuệ của con bé, tôi có thể đoán đây là Linh nữ trong truyền thuyết. Vì vậy bà cũng không cần quá lo lắng, có cô bé này thì cậu ta không có gì phải đáng ngại. Nếu biết danh tính của con bé này bà sẽ còn bất ngờ hơn đấy.!"
Tất nhiên là viện trưởng Liêu vừa tò mò vừa lo lắng hỏi Bạch Lão về quan hệ giữa tôi và tiểu Hàn. Bạch lão đầu vẫn trầm giọng, nói "Đó là con gái của cậu ấy..."
Sau khi nghe những lời từ chính miệng ông ta nói ra, viện trưởng Liêu không khỏi ngỡ ngàng thốt lên rằng điều đó là không thể. Bạch lão đầu nói lúc đầu ông ta cũng không tin, nghĩ chúng tôi chỉ là giả. Nhưng sau khi thấy tiểu Hàn hành động như vậy. Ông ta cũng không biết phải giải thích làm sao về mối quan hệ này của chúng tôi nữa.
Lúc này tinh thần của tôi đã tỉnh táo hơn một chút. Chỉ có điều cơ thể lại không nghe theo ý thức của tôi, nó cử động rất chậm hoặc có thể là không cử động. Cảm giác này thật thú vị, cơ thể và tinh thần của tôi như 2 cá thể hoàn toàn riêng biệt.
"Vậy ý ông là cậu ta sẽ không gặp nguy hiểm nữa à?" viện trưởng Liêu đi đến chỗ của tôi, lật người tôi lại xem xét qua một chút. Bạch lão đầu cũng liên tục gật đầu nhưng ông ta nói vẫn chưa có gì đảm bảo cho tính mạng của tôi cả. Trong lúc này, tôi cảm thấy 2 "cơ thể" của mình đang muốn hòa nhập vào nhau. Ông già và Liêu viện trưởng cũng kiểm tra tôi thêm vài lần nữa. Tôi vẫn chưa thực sự kiểm soát được hành động của mình. Chỉ sợ sau khi kiểm tra, viện trưởng Liêu sẽ báo lại với Tề gia, nhưng cơ hồ tôi vẫn chưa biết vì sao tôi sợ nữa.
Hai bọn họ nói chuyện xong thì rời đi. Để lại tôi tự hồi phục trong căn phòng ban đầu. Trong mấy ngày này tôi cảm thấy khá khó chịu vì dường như linh hồn và thân xác của tôi chẳng ăn nhập vào nhau thêm chút nào cả. Trong 3 ngày vừa rồi, Bạch lão đầu cùng Liêu viện trưởng có đến nói chuyện và kiểm tra trước cửa phòng, hình như họ muốn tìm người giúp tôi thức dậy.
Ngày hôm sau, Bạch lão đầu, Liêu viện trưởng mang đến một người đàn ông. Ông ta già nhất trong số ba người.
"Lão Si, trong đây là thằng nhóc mà tôi đã kể với ông.."
Tôi có thể nghe thấy giọng điệu kính trọng đối với "lão Si" của Bạch lão đầu.
Mặc dù chỉ nghe thấy tiếng ba người nói chuyện và không nhìn thấy được hình dáng của ông ta, nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói, tôi liền đoán được người vừa mới đến này là một cao nhân. Chắc hẳn năng lực của ông ta rất mạnh.
Giọng nói của người đó không cao không thấp, chỉ trầm trầm nhưng lộ rõ vẻ cao ngạo "Được rồi, phần còn lại cứ để tôi lo, mấy ngày tới các người đừng để bất cứ ai tới đây, được chứ?"
Ông già đó nói xong thì bà Liêu cùng Bạch lão đầu cũng chỉ nói thêm vài câu rồi im bặt. Tôi cứ nghĩ ông ta cũng rời đi rồi cho đến khi nghe được tiếng bước chân tiến về phía căn phòng. Không biết bao lâu sau, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng chuông đồng. Tiếng chuông này thật dễ chịu, nó cứ ngân nga ngân nga làm cho cơ thể tôi cảm thấy rất thoải mái nhưng rất nhanh, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy theo nhịp chuông.
Một tiếng động vang lên. Rung một cái.
Tôi cảm nhận cả linh hồn lẫn thể xác của tôi đều đang được truyền khí tức vào. Cũng ngay lập tức, một cỗ ngứa ran như lúc luyện khí chạy khắp từ đỉnh đầu xuống đến chân tay tôi. Cái cảm giác này khó chịu nhưng rất chân thật. Tôi không biết cái ông già được gọi là Si lão này đã làm gì. Điều duy nhất tôi đoán được là linh hồn đã hợp nhất lại với cơ thể của tôi. Tôi có thể tự cảm nhận thấy được hơi thở ấm áp của mình. Sau khi cảm nhận được hơi ấm của bản thân, tôi lại cảm nhận được một cảm giác thoải mái bao bọc lấy toàn bộ cơ thể, mỗi một tế bào trong người đều được thả lỏng.
Tôi từ từ hưởng thụ chút dương khí mới mẻ này rồi lịm đi lúc nào không hay. Không biết bao lâu sau, tôi mới từ từ mở mắt ra. Cả người truyền đến một luồn khí tức vô cùng thoải mái. Cơ thể đã nghe theo ý thức của tôi nhưng có điều tôi vừa mới cử động nhẹ một chút, vùng thắt lưng đã kêu răng rắc.
Tôi mở mắt nhìn xung quanh một lượt. Căn phòng tối tăm lúc ban đầu và căn phòng tôi đang ở lúc này hoàn toàn khác nhau. Âm khí và sát khí vốn có ở bên trong cũng tiêu tan đi chẳng còn chút nào.
Những trận pháp được bố trí ở trên bốn bức tường và trần nhà cũng đã hoàn toàn biến mất, căn phòng đặc sát khí đã biến thành 1 căn phòng hoàn toàn bình thường, không còn bất cứ loại khí nào khác ngoài
khí tức của tôi.
Tôi đang ngỡ ngàng đảo mắt quanh căn phòng thì một giọng nói vang lên "Tiểu tử. Tỉnh rồi? Cậu thấy thế nào?"
âm thanh đột nhiên vang lên, làm tôi có chút giật mình. Quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, tôi thấy có một ông già đang đứng bên cạnh mình, khuôn mặt
không lộ chút cảm xúc, nhìn tôi. Trông ông ta ăn mặc rất bình thường, tướng mạo cũng tầm trung, không giống như trong tưởng tượng của tôi. Kiểu như ném ông ta vào đám đông thì có lẽ chẳng phân biệt được vì trông ông ta có vẻ rất phàm tục, không giống những cao nhân khác. Có điều nghe cái âm thanh trầm trầm nhưng cao ngạo này, tôi đã đoán được là ông già mà viện trưởng Liêu mang tới giúp tôi.
Trong quá trình hồi phục, mặc dù thể xác và linh hồn chưa hợp nhất nhưng vẫn
có thể cảm nhận được từng luồng khí được truyền vào cơ thể. Nghĩ đến tình thế nguy hiểm trước đây, suýt chút nữa thì không tỉnh lại được, không nhờ ông già này thì chắc tôi đã biến thành người thực vật rồi. Sau khi xảy ra nhiều sự cố như vậy, bây giờ tôi đương nhiên hiểu lí lẽ không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn ông ta sau đó nói
"Lão tiền bối, tôi vẫn ổn"
Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt vô cảm đó vẫn không hề có chút thay đổi nào nói tiếp "vận lại khí trong người một chút đi"
Nghe ông ta nói thế, tôi cũng không nghĩ nhiều, lập tức bắt đầu điều động khí trong cơ thể, không vận khí thì thôi, chứ vừa bắt đầu mở khí môn, tôi đã hoảng hết hồn. Bởi vì vùng khí môn của tôi lúc này tràn ra một luồng khí tức mạnh mẽ, còn vùng đan điền cũng có một luồng khí âm dương cực lớn. Tôi vận khí trao đổi những luồng khí này làm cho cả người thoải mái
không nói nên lời, cả người như dãn nở, đến cả lỗ chân lông dường như cũng đang dãn rộng ra trao đổi khí.
Tôi có thể cảm nhận được là mình đã đạt đến đỉnh cao của khí môn trong thời gian tu luyện này, tôi chỉ cần sử dụng phương pháp xung huyệt đặc biệt nữa, tôi có thể sẽ đạt đến trạng thái khai thông
Huyết môn. Tuy cách gọi phương pháp tu luyện bát môn trong Liệt Quỷ Quyết và cách gọi của Thiên Sư Đường không giống nhau, nhưng mà sau khi hiểu rõ, thì chỉ là đổi cách gọi khác mà thôi. Sau khi tôi mở khí môn, thì chính là đã đến Cảm khí.
Còn khi mở được huyết môn, thì sẽ đạt đến cảnh giới Nhập Vi. Mở được hư môn thì sẽ đạt đến cảnh giới Hội thông. Còn mở được thực môn thì sẽ đạt đến cảnh giới cao nhất của Thiên Sư Đường hiện tại, cảnh giới viên mãn. Còn về chuyện sau khi tứ môn này được mở sẽ xảy ra tình huống gì thì không ai biết, trong Liệt Quỷ Quyết có ghi chép, lão tổ tông Chung Quỳ của Chung gia chúng tôi sau khi mở hết bát môn thì đã thuộc phạm trù của Thần.
Đương nhiên, thần chỉ là một cách gọi tối cao, còn để đạt được cấp độ Thần đối với tôi vẫn còn là chuyện quá xa vời, có điều khiến tôi vô cùng vui sướng đó là, chỉ cần bây giờ tôi muốn thì sẽ có thể lập tức đạt đến cảnh giới Nhập Vi luôn.
Cái này là một trong các điều kiện mà lúc đầu Tề gia đưa ra cho tôi, lúc đầu Tề gia còn cho rằng chuyện này tôi sẽ khó đạt được, nhưng chắc chắn sẽ hoàn toàn không ngờ rằng, điều kiện đầu tiên trôi đã hoàn thành suôn sẻ. Tôi muốn thử cánh tay của mình một chút, nhưng mà tay trái vẫn chưa có bất kì cảm giác nào, điều này
làm tôi có chút thất vọng.
"Lần này xem như cậu may mắn, tất cả là nhờ cả vào cô bé này" Ông già kia vẫn khuôn mặt không biểu cảm nói với tôi còn ánh mắt thì nhìn lên mặt đất bên cạnh giường. Lúc này tôi cũng liếc qua, thấy sắc mặt của tiểu Hàn xanh xao, trên mặt không có tý huyết sắc nào, cô bé đang nằm trên mặt đất, xung quanh còn vẽ đầy những hoa văn.
Tôi đang định đi đến thì ông ta giữ chặt tôi lại "Yên tâm đi, có tôi ở đây, nha đầu này sẽ không có nguy hiểm gì đâu, cậu xem bản thân mình bây giờ có gì khác thường không?"
.....
Sau khi nghe Bạch lão đầu nói vậy, người phụ nữ được gọi là viện trưởng Liêu nói tiếp với một giọng bất lực "Ông biết đấy. Cậu ta từ ban đầu vốn không được đào tạo hay luyện tập chút gì cả. Ngoại trừ dòng máu Quang Minh chi tử trong người, cậu ta chẳng khác gì một con người bình thường. Vả lại, dòng máu đó rất đặc biệt, nên những thử thách sau này của chúng tôi, cậu ta sẽ khó thực hiện hơn so với người thường gấp cả trăm lần."
"Bà có ý gì?" Sau khi nghe viện trưởng Liêu nói, bạch lão đầu hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu.
Người phụ nữ lờ ông ta đi, hình như suy nghĩ gì đó một lúc rồi nói "Tôi cũng rất lo. Nhưng tôi vẫn hy vọng là cậu ta có thể vượt qua lần luyện tập này. Hiện giờ tình trạng của cậu ta thật sự nguy hiểm, chúng tôi cũng đã chuẩn bị cho tình huống này rồi. Có lẽ chúng tôi sẽ đối mặt với "bọn họ" và giải thích chuyện này..."
Bạch lão đầu nghe bà ta nói vậy liền trầm ngâm tiếp lời "viện trưởng Liêu, nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ việc đẩy lên người tôi. Tôi đã tự ý hành động và đem cậu ta đến đây một mình. Tuy nhiên, tôi không nghĩ cậu ta sẽ chết dễ dàng thế đâu. Bà hãy nhìn Linh nữ bên cạnh cậu ta mà xem..."
"Linh nữ?" sau khi nghe ông già nói, người phụ nữ lập tức hỏi lại một cách vô cùng ngạc nhiên. Bạch lão đầu cũng không thấy bất ngờ khi thấy bà ta ngạc nhiên như vậy. Ông ta không nói thêm gì cả.
"Đây chuyện gì đang xảy ra?.." viện trưởng Liêu có vẻ rất bối rối hỏi lại.
"Tôi cũng không rõ. Nhưng nhìn cái vóc dáng cùng với linh tuệ của con bé, tôi có thể đoán đây là Linh nữ trong truyền thuyết. Vì vậy bà cũng không cần quá lo lắng, có cô bé này thì cậu ta không có gì phải đáng ngại. Nếu biết danh tính của con bé này bà sẽ còn bất ngờ hơn đấy.!"
Tất nhiên là viện trưởng Liêu vừa tò mò vừa lo lắng hỏi Bạch Lão về quan hệ giữa tôi và tiểu Hàn. Bạch lão đầu vẫn trầm giọng, nói "Đó là con gái của cậu ấy..."
Sau khi nghe những lời từ chính miệng ông ta nói ra, viện trưởng Liêu không khỏi ngỡ ngàng thốt lên rằng điều đó là không thể. Bạch lão đầu nói lúc đầu ông ta cũng không tin, nghĩ chúng tôi chỉ là giả. Nhưng sau khi thấy tiểu Hàn hành động như vậy. Ông ta cũng không biết phải giải thích làm sao về mối quan hệ này của chúng tôi nữa.
Lúc này tinh thần của tôi đã tỉnh táo hơn một chút. Chỉ có điều cơ thể lại không nghe theo ý thức của tôi, nó cử động rất chậm hoặc có thể là không cử động. Cảm giác này thật thú vị, cơ thể và tinh thần của tôi như 2 cá thể hoàn toàn riêng biệt.
"Vậy ý ông là cậu ta sẽ không gặp nguy hiểm nữa à?" viện trưởng Liêu đi đến chỗ của tôi, lật người tôi lại xem xét qua một chút. Bạch lão đầu cũng liên tục gật đầu nhưng ông ta nói vẫn chưa có gì đảm bảo cho tính mạng của tôi cả. Trong lúc này, tôi cảm thấy 2 "cơ thể" của mình đang muốn hòa nhập vào nhau. Ông già và Liêu viện trưởng cũng kiểm tra tôi thêm vài lần nữa. Tôi vẫn chưa thực sự kiểm soát được hành động của mình. Chỉ sợ sau khi kiểm tra, viện trưởng Liêu sẽ báo lại với Tề gia, nhưng cơ hồ tôi vẫn chưa biết vì sao tôi sợ nữa.
Hai bọn họ nói chuyện xong thì rời đi. Để lại tôi tự hồi phục trong căn phòng ban đầu. Trong mấy ngày này tôi cảm thấy khá khó chịu vì dường như linh hồn và thân xác của tôi chẳng ăn nhập vào nhau thêm chút nào cả. Trong 3 ngày vừa rồi, Bạch lão đầu cùng Liêu viện trưởng có đến nói chuyện và kiểm tra trước cửa phòng, hình như họ muốn tìm người giúp tôi thức dậy.
Ngày hôm sau, Bạch lão đầu, Liêu viện trưởng mang đến một người đàn ông. Ông ta già nhất trong số ba người.
"Lão Si, trong đây là thằng nhóc mà tôi đã kể với ông.."
Tôi có thể nghe thấy giọng điệu kính trọng đối với "lão Si" của Bạch lão đầu.
Mặc dù chỉ nghe thấy tiếng ba người nói chuyện và không nhìn thấy được hình dáng của ông ta, nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói, tôi liền đoán được người vừa mới đến này là một cao nhân. Chắc hẳn năng lực của ông ta rất mạnh.
Giọng nói của người đó không cao không thấp, chỉ trầm trầm nhưng lộ rõ vẻ cao ngạo "Được rồi, phần còn lại cứ để tôi lo, mấy ngày tới các người đừng để bất cứ ai tới đây, được chứ?"
Ông già đó nói xong thì bà Liêu cùng Bạch lão đầu cũng chỉ nói thêm vài câu rồi im bặt. Tôi cứ nghĩ ông ta cũng rời đi rồi cho đến khi nghe được tiếng bước chân tiến về phía căn phòng. Không biết bao lâu sau, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng chuông đồng. Tiếng chuông này thật dễ chịu, nó cứ ngân nga ngân nga làm cho cơ thể tôi cảm thấy rất thoải mái nhưng rất nhanh, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy theo nhịp chuông.
Một tiếng động vang lên. Rung một cái.
Tôi cảm nhận cả linh hồn lẫn thể xác của tôi đều đang được truyền khí tức vào. Cũng ngay lập tức, một cỗ ngứa ran như lúc luyện khí chạy khắp từ đỉnh đầu xuống đến chân tay tôi. Cái cảm giác này khó chịu nhưng rất chân thật. Tôi không biết cái ông già được gọi là Si lão này đã làm gì. Điều duy nhất tôi đoán được là linh hồn đã hợp nhất lại với cơ thể của tôi. Tôi có thể tự cảm nhận thấy được hơi thở ấm áp của mình. Sau khi cảm nhận được hơi ấm của bản thân, tôi lại cảm nhận được một cảm giác thoải mái bao bọc lấy toàn bộ cơ thể, mỗi một tế bào trong người đều được thả lỏng.
Tôi từ từ hưởng thụ chút dương khí mới mẻ này rồi lịm đi lúc nào không hay. Không biết bao lâu sau, tôi mới từ từ mở mắt ra. Cả người truyền đến một luồn khí tức vô cùng thoải mái. Cơ thể đã nghe theo ý thức của tôi nhưng có điều tôi vừa mới cử động nhẹ một chút, vùng thắt lưng đã kêu răng rắc.
Tôi mở mắt nhìn xung quanh một lượt. Căn phòng tối tăm lúc ban đầu và căn phòng tôi đang ở lúc này hoàn toàn khác nhau. Âm khí và sát khí vốn có ở bên trong cũng tiêu tan đi chẳng còn chút nào.
Những trận pháp được bố trí ở trên bốn bức tường và trần nhà cũng đã hoàn toàn biến mất, căn phòng đặc sát khí đã biến thành 1 căn phòng hoàn toàn bình thường, không còn bất cứ loại khí nào khác ngoài
khí tức của tôi.
Tôi đang ngỡ ngàng đảo mắt quanh căn phòng thì một giọng nói vang lên "Tiểu tử. Tỉnh rồi? Cậu thấy thế nào?"
âm thanh đột nhiên vang lên, làm tôi có chút giật mình. Quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, tôi thấy có một ông già đang đứng bên cạnh mình, khuôn mặt
không lộ chút cảm xúc, nhìn tôi. Trông ông ta ăn mặc rất bình thường, tướng mạo cũng tầm trung, không giống như trong tưởng tượng của tôi. Kiểu như ném ông ta vào đám đông thì có lẽ chẳng phân biệt được vì trông ông ta có vẻ rất phàm tục, không giống những cao nhân khác. Có điều nghe cái âm thanh trầm trầm nhưng cao ngạo này, tôi đã đoán được là ông già mà viện trưởng Liêu mang tới giúp tôi.
Trong quá trình hồi phục, mặc dù thể xác và linh hồn chưa hợp nhất nhưng vẫn
có thể cảm nhận được từng luồng khí được truyền vào cơ thể. Nghĩ đến tình thế nguy hiểm trước đây, suýt chút nữa thì không tỉnh lại được, không nhờ ông già này thì chắc tôi đã biến thành người thực vật rồi. Sau khi xảy ra nhiều sự cố như vậy, bây giờ tôi đương nhiên hiểu lí lẽ không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn ông ta sau đó nói
"Lão tiền bối, tôi vẫn ổn"
Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt vô cảm đó vẫn không hề có chút thay đổi nào nói tiếp "vận lại khí trong người một chút đi"
Nghe ông ta nói thế, tôi cũng không nghĩ nhiều, lập tức bắt đầu điều động khí trong cơ thể, không vận khí thì thôi, chứ vừa bắt đầu mở khí môn, tôi đã hoảng hết hồn. Bởi vì vùng khí môn của tôi lúc này tràn ra một luồng khí tức mạnh mẽ, còn vùng đan điền cũng có một luồng khí âm dương cực lớn. Tôi vận khí trao đổi những luồng khí này làm cho cả người thoải mái
không nói nên lời, cả người như dãn nở, đến cả lỗ chân lông dường như cũng đang dãn rộng ra trao đổi khí.
Tôi có thể cảm nhận được là mình đã đạt đến đỉnh cao của khí môn trong thời gian tu luyện này, tôi chỉ cần sử dụng phương pháp xung huyệt đặc biệt nữa, tôi có thể sẽ đạt đến trạng thái khai thông
Huyết môn. Tuy cách gọi phương pháp tu luyện bát môn trong Liệt Quỷ Quyết và cách gọi của Thiên Sư Đường không giống nhau, nhưng mà sau khi hiểu rõ, thì chỉ là đổi cách gọi khác mà thôi. Sau khi tôi mở khí môn, thì chính là đã đến Cảm khí.
Còn khi mở được huyết môn, thì sẽ đạt đến cảnh giới Nhập Vi. Mở được hư môn thì sẽ đạt đến cảnh giới Hội thông. Còn mở được thực môn thì sẽ đạt đến cảnh giới cao nhất của Thiên Sư Đường hiện tại, cảnh giới viên mãn. Còn về chuyện sau khi tứ môn này được mở sẽ xảy ra tình huống gì thì không ai biết, trong Liệt Quỷ Quyết có ghi chép, lão tổ tông Chung Quỳ của Chung gia chúng tôi sau khi mở hết bát môn thì đã thuộc phạm trù của Thần.
Đương nhiên, thần chỉ là một cách gọi tối cao, còn để đạt được cấp độ Thần đối với tôi vẫn còn là chuyện quá xa vời, có điều khiến tôi vô cùng vui sướng đó là, chỉ cần bây giờ tôi muốn thì sẽ có thể lập tức đạt đến cảnh giới Nhập Vi luôn.
Cái này là một trong các điều kiện mà lúc đầu Tề gia đưa ra cho tôi, lúc đầu Tề gia còn cho rằng chuyện này tôi sẽ khó đạt được, nhưng chắc chắn sẽ hoàn toàn không ngờ rằng, điều kiện đầu tiên trôi đã hoàn thành suôn sẻ. Tôi muốn thử cánh tay của mình một chút, nhưng mà tay trái vẫn chưa có bất kì cảm giác nào, điều này
làm tôi có chút thất vọng.
"Lần này xem như cậu may mắn, tất cả là nhờ cả vào cô bé này" Ông già kia vẫn khuôn mặt không biểu cảm nói với tôi còn ánh mắt thì nhìn lên mặt đất bên cạnh giường. Lúc này tôi cũng liếc qua, thấy sắc mặt của tiểu Hàn xanh xao, trên mặt không có tý huyết sắc nào, cô bé đang nằm trên mặt đất, xung quanh còn vẽ đầy những hoa văn.
Tôi đang định đi đến thì ông ta giữ chặt tôi lại "Yên tâm đi, có tôi ở đây, nha đầu này sẽ không có nguy hiểm gì đâu, cậu xem bản thân mình bây giờ có gì khác thường không?"
Bình luận facebook