• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Biên Hoang Truyền Thuyết (6 Viewers)

  • Chương 578

Thuyền Lưu Dụ đến Thọ Dương, cả thành hân hoan, dân chúng chen nhau nghênh đón. Gã cùng với bọn Lưu Nghị, Hà Vô Kị, Ngụy Vịnh Chi, Trình Thương Cổ, Lão Thủ và Cao Ngạn tiến nhập phủ Thái thú.


Sau khi yên vị tại đại đường, Lưu Dụ chưa hỏi về trận chiến Tang Lạc Châu. Lưu Nghị đã lập tức tíu tít thuật lại một cách tường tận, sống động. Lưu Dụ nhìn thấy thần sắc phản đối của bọn người Hà Vô Kị, liền biết Lưu Nghị đang khoa trương công lao của bản thân hắn. Bất quá trong lúc này, gã không có tâm tình nào mà tính toán với hắn.


Lưu Dụ nghe xong trước tiên khen ngợi chúng nhân, sau đó hỏi về hiện trạng của Hoàn Huyền.


Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên Cao Ngạn. Hiển nhiên vị phong môi số một Biên Hoang tập này tuy đã rời xa Biên Hoang nhưng vẫn là người nhanh nhạy tin tức nhất.


Cao Ngạn vui vẻ đáp: “Hoàn Huyền làm ta liên tưởng đến loài rết trăm chân chết rồi vẫn còn giãy. Căn cơ của hắn ở Kinh Châu đúng là vô cùng vững chắc. Chỉ sau hơn hai mươi ngày trở về Giang Lăng đã tập kết được hai vạn binh lực, chiến thuyền trăm chiếc trang bị hoàn chỉnh. Bề ngoài đúng là có vẻ như đã sắp xếp đầy đủ, nhưng bọn ta đều hiểu rằng hắn chỉ được cái vỏ ngoài, đảm bảo không chịu được một kích.”


Lưu Dụ mỉm cười: “Rết trăm chân, chết rồi còn giãy đúng là lối ví von thích hợp nhất cho Hoàn Huyền. Chúng ta tuyệt không được lơ là cảnh giác, phải đấu trí đấu lực với hắn. Nếu không, dù có thắng chúng ta cũng phải trả giá đắt bằng thương vong, rất bất lợi cho tương lai.”


Gã cười hỏi tiếp: “Tại sao không thấy Tiểu Bạch Nhạn?”


Cao Ngạn nhẹ nhàng như không đáp: “Tiểu Bạch Nhạn của ta tuy đã là phụ nhân nhưng vẫn còn e thẹn, ngại gặp đại nhân.”


Mọi người đều cười ầm lên.


Trình Thương Cổ nheo mắt giả giọng âm dương quái khí, eo éo nói: “Tiểu Bạch Nhạn gả cho ngươi lúc nào? Ta hình như chưa uống qua rượu mừng của các ngươi.”


Cao Ngạn không chút xấu hổ, ngang nhiên nói: “Từ từ rồi ta sẽ mời uống bù rượu mừng, đảm bảo sẽ không bỏ sót việc thu quà sính lễ của Đổ tiên ngươi.”


Trong lòng Lưu Dụ trào lên cảm giác ấm áp. Gã nhớ lại năm đó khi Cao Ngạn lần đầu tiên gặp Tiểu Bạch Nhạn ở Biên Hoang tập, lập tức say mê, thần hồn điên đảo, mọi việc giống như vừa mới xảy ra đêm qua. Lúc ấy, bản thân gã còn nghiêm túc cảnh cáo Cao Ngạn, khuyên hắn chớ có đùa với lửa, làm sao có thể tưởng được đó sẽ là sự khởi đầu của mối lương duyên trời se. Thế sự khó đoán, thật đúng là chuyện này.


Hà Vô Kị nói: “Bẩm đại nhân, đảm bảo đại nhân cũng không thể tin được. Ngày hôm kia, Hoàn Huyền phái người đến du thuyết chúng ta, nói là nếu chúng ta nguyện rút quân khỏi Thọ Dương, giải tán quân đội, thì hắn sẽ cho chúng ta một cơ hội cải tà quy chánh. Con mẹ nó! Hoàn Huyền không phải là đang nằm mộng chứ?”


Ngụy Vịnh Chi cười nhạt: “Hắn đúng là mất trí rồi.”


Lưu Dụ nhíu mày hỏi: “Điều đó cho thấy Hoàn Huyền vẫn còn đầy đủ lòng tin. Hắn tại sao lại tự tin như vậy chứ?”


Lưu Nghị đáp: “Nói cho cùng vẫn là mối bất hòa sâu sắc giữa cao môn và hàn môn. Tướng lĩnh của Kinh Châu thành toàn là xuất thân từ cao môn đại tộc, nhiều đời đều nhận ơn huệ của Hoàn gia, tự nhiên sẽ có thái độ hoài nghi đối với đại nhân. Cho nên Hoàn Huyền mới có thể trong thời gian ngắn như vậy trùng chấn binh lực, tập kết đại quân. Hiện tại, Lưỡng Hồ quân ở Ba Lăng đã di chuyển đến Thọ Dương, Mao Tu Chi thì phòng thủ Bạch Đế thành, không dám vọng động, khiến Hoàn Huyền có thể toàn lực đối phó với chúng ta. Với sự cuồng vọng tự đại của Hoàn Huyền, lại thêm lợi thế thuận dòng, rất có khả năng trên đường chúng ta Bắc thượng, hắn sẽ thuận dòng tập kích. Chúng ta vẫn không chiếm hết thượng phong.”


Mặc dù Lưu Dụ luôn có ác cảm với Lưu Nghị nhưng không thể không công nhận những lời này của hắn rất thấu đáo. Gã liền nghĩ nếu như hắn thực sự trở thành địch nhân của mình, thì tuyệt không dễ đối phó.


Gã gật đầu đồng tình: “Tông huynh nói rất đúng. Cho nên nếu muốn kích bại Hoàn Huyền, không thể chỉ bằng vũ lực mà cần phải phân hóa những người ủng hộ hắn. Nếu không, cho dù có trảm sát được Hoàn Huyền, vẫn để lại hậu hoạn vô cùng.”


Tiếp đó, gã lại hỏi: “Các vị có đề nghị gì không?”


Mọi người đều lộ vẻ khó nghĩ. Đúng là như Lưu Nghị đã nói, tình trạng của cao môn và hàn môn tịnh không phải là chuyện phát sinh trong một sáng một chiều, giữa hai bên không hề có cơ sở tín nhiệm nhau. Các tướng lĩnh cao môn ủng hộ Hoàn Huyền không phải là do họ có hảo cảm với hắn, mà là vì họ hy vọng có thể duy trì đặc quyền và lợi ích của mình.


Lưu Dụ nói chắc chắn: “Quan hệ giữa Hoàn Huyền và tướng lĩnh Kinh Châu mới nhìn thì có vẻ bền vững, nhưng sự thật thì vô cùng mong manh. Chỉ cần chúng ta làm cho bọn họ hiểu rằng lợi ích của bọn họ sẽ không bị tổn thất, thì sẽ có thể đạt được mục tiêu là chia rẽ bọn chúng.”


Trình Thương Cổ nhíu mày: “Vấn đề là ở chỗ bọn chúng căn bản không tín nhiệm bọn ta, chưa nói đến việc trong lòng bọn họ căn bản không xem trọng hàn nhân.”


Lưu Dụ nói: “Chúng ta có thể dùng thành ý làm động lòng bọn họ.”


Lưu Nghị hỏi: “Làm thế nào để bọn họ cảm nhận được thành ý của chúng ta?”


Lưu Dụ đáp: “Chúng ta nếu có thể từ trong những người ủng hộ Hoàn Huyền, tìm được một người mà tiếng nói có trọng lượng, làm điểm đột phá. Như ta tại Kiến Khang trọng dụng Vương Mật, lập tức có thể làm yên lòng cao môn Kiến Khang. Bây giờ cứ theo kế cũ, đảm bảo sẽ có tác dụng thần kì.”


Chúng nhân toàn bộ tinh thần đại chấn. Trừ Trình Thương Cổ và Cao Ngạn, ai ai cũng biết rõ uy lực của hiệu ứng Vương Mật.


Hà Vô Kị đầu óc nhanh nhẹn, nói: “Một người như vậy, không có ai hơn đại tướng Hồ Phiên của Hoàn Huyền. Người này trung lương chính trực, có uy tín rất cao ở Kinh Châu, lại luôn không hài lòng với Hoàn Huyền. Tuy vậy muốn thuyết phục ông ta cũng không phải dễ.”


Lưu Dụ hỏi: “Nếu cho ông ta biết Hoàn Huyền đã hạ độc huynh trưởng của mình thì thế nào?”


Trình Thương Cổ vỗ đùi khen: “Đó chính là tuyệt kế làm giảm sự ủng hộ của quân dân Kinh Châu đối với Hoàn Huyền. Nhưng đại nhân có chứng cứ thuyết phục không?”


Lưu Dụ tự tin đáp: “Nhân chứng vật chứng đã sớm bị Hoàn Huyền hủy diệt. Bất quá ta nắm rõ toàn bộ tình huống Hoàn Huyền giết huynh trưởng lúc đó. Mà Hồ Phiên lại là người hiểu rõ tình hình năm đó Hoàn Xung đột nhiên chết bệnh. Chỉ cần đem sự thật lúc đó ra ấn chứng cho lời của ta, ông ta sẽ có phán đoán chính xác. Hiện tại ông ta đang trốn ở đâu?”


Ngụy Vịnh Chi đáp: “Hồ Phiên là tướng lĩnh Kinh Châu có góp mặt trong trận Tang Lạc Châu. Sau khi thuyền của lão bị quân ta dùng hỏa tiễn thiêu rụi, một thân một mình vẫn có thể lặn trong nước hơn mười trượng trốn thoát lên bờ. Nhưng các chốt giao thông thủy bộ của Giang Lăng đều bị quân ta phong tỏa, cắt đứt, nên lão buộc phải trốn đến hương trấn phụ cận.”


Hà Vô Kị cười nói: “Coi như lão gặp may vì chúng ta đang chuẩn bị bắt lão.”


Chỉ nghe Ngụy Vịnh Chi đối với tình huống và phương hướng tẩu thoát của Hồ Phiên rõ như lòng bàn tay, là biết bọn họ đang khống chế toàn hộ, nắm quyền chủ động.


Lưu Dụ nói: “Ta sẽ tự mình đi gặp lão để biểu lộ thành ý của ta đối với lão.”


Chúng nhân đều tán thành khen hay.


Trình Thương Cổ nói: “Giả sử vụ bê bối Hoàn Huyền giết huynh trưởng được lan truyền qua miệng Hồ Phiên, thì Hoàn Huyền sẽ có phản ứng như thế nào?”


Lưu Dụ mỉm cười: “Đương nhiên là làm hắn càng nóng lòng cầu thắng, để tránh đêm dài lắm mộng, lòng quân không yên. Càng thấy việc của Hồ Phiên không thể để chậm trễ, ta sẽ lập tức động thân.”


Ngụy Vịnh Chi xung phong: “Để thuộc hạ dẫn đường.”


Lưu Dụ trầm giọng: “Hồ Phiên có ảnh hưởng nhất chủ yếu là tướng lĩnh cao môn của Kinh Châu. Nhưng đối với dân chúng, chúng ta cũng phải để ý, trong thời gian ngắn phải truyền bá rộng rãi việc Hoàn Huyền giết huynh trưởng.”


Cao Ngạn vỗ ngực nói: “Việc đó để ta. Trong vòng ba ngày, chuyện Hoàn Huyền giết huynh trưởng sẽ trở thành tin tức được đồn khắp hang cùng ngõ hẻm Giang Lăng.”


Lưu Dụ nói: “Cao Ngạn ngươi đồng thời tung ra tin này: bất cứ ai có thể chém đầu Hoàn Huyền, mang đến gặp ta đều có thể được thưởng trăm lạng hoàng kim.”


Gã trầm giọng nói tiếp: “Ta không phải là muốn kẻ khác lấy đầu hắn. Mục đích của ta là làm cho Hoàn Huyền từng bước một hoảng loạn, lo sợ, để hắn nếm mùi vị bị cô lập tứ phía, bức hắn không thể không đem hết toàn lực quyết một trận sống mái với chúng ta trên Đại Giang.”


Chúng nhân đồng thanh dạ ran.


Lưu Dụ mỉm cười: “Mọi việc cứ y kế mà làm, hy vọng khi ta trở về, thuyền đội của Hoàn Huyền đã ly khai Giang Lăng.”


Nói xong lập tức đứng dậy, chúng nhân cũng vội vàng đứng dậy theo.


Cao Ngạn thần sắc cổ quái nói: “Ta có chuyện này muốn nói riêng với Lưu gia.”


Lưu Dụ vui vẻ: “Chúng ta vừa đi vừa nói có được không?”


Bình nguyên phía tây Thái Hành sơn.


Đại quân Biên Hoang trước khi mặt trời lặn đã ngừng hành quân, dựng trại bên bờ một con sông nhỏ, nhóm lửa nấu ăn. Chỉ còn cách Nhật Xuất nguyên hai ngày đường, không ai dám trễ nải. Đội thám tử do Diêu Mãnh và tiểu Kiệt chỉ huy cưỡi ngựa ra bốn phía, canh gác từ trên cao.


Vương Trấn Ác, Bàng Nghĩa, Mộ Dung Chiến, Thác Bạt Nghi, Đồ Phụng Tam, Hồng Tử Xuân, Trác Cuồng Sinh và Cơ Biệt, bảy lãnh tụ Hoang nhân, đến vùng đất cao phía bắc, dõi nhìn tình thế xa gần, trong ánh tà dương còn sót lại, quan sát lộ tuyến hành quân ngày mai.


Bắt đầu từ ngày hôm qua, bọn họ đổi kiểu hành quân ngày nghỉ đêm đi thành hành quân ban ngày để tránh việc Mộ Dung Thùy phái người lợi dụng bóng tối tập kích. Đối với tài dụng binh như thần của Mộ Dung Thùy, Hoang nhân vốn coi trời bằng vung cũng không dám lơ là cảnh giác, vì đã sớm lĩnh giáo qua thủ đoạn của y.


Hồng Tử Xuân ngửa đầu nhìn trời nói: “Xem sắc trời, thời tiết mấy ngày tới sẽ không khác biệt mấy.”


Núi Thái Hành ở bên phải kéo dài ngàn dặm từ Bắc sang Nam, hùng vĩ vời vợi, hiểm phong chót vót, nguy ngạn la liệt, u nham trùng điệp, đá sỏi đủ loại hình dạng, khắp nơi hoa dại nở, thật khiến người ta không ngớt lời tán thưởng.


Cơ Biệt lo sợ: “Mộ Dung Thùy dường như không có động tĩnh gì. Cái này là điềm lành hay điềm dữ đây?”


Bàng Nghĩa lo lắng: “Yến Phi và Hướng Vũ Điền đáng lẽ đã quay lại rồi, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng hai tên tiểu tử đó đâu cả, làm người ta khó mà an tâm đuợc.”


Đồ Phụng Tam mỉm cười: “Không cần phải lo lắng cho bọn họ. Việc họ không lập tức trở về hội hợp với bọn ta có thể là do đã chắc chắn rằng Mộ Dung Thùy không có hành động gì. Nếu ta đoán không lầm thì Thác Bạt tộc đã thành công kiềm chế Mộ Dung Thùy. Thác Bạt đương gia, phán đoán của ta có đạo lý chứ?”


Thác Bạt Nghi đồng ý: “Tệ chủ đang ổn định trận cước tại Nguyệt Khâu. Với tác phong từ trước đến nay của tệ chủ, tất có đủ khả năng chống lại kế hoạch công kích toàn diện của Mộ Dung Thùy, sẽ không dễ dàng để cho y công phá.”


Trác Cuồng Sinh vui vẻ nói: “Trận này bọn ta đã chiếm hết thượng phong, nắm quyền chủ động. Khi chúng ta đến được Nhật Xuất nguyên, cũng là lúc Mộ Dung Thùy biết đại cục đã mất. Nhân vì chúng ta binh tinh lương đủ, Mộ Dung Thùy thì quân tiếp viện không liên tục, lương thực thì ở quá xa. Rơi vào thế cùng khẳng định sẽ là địch nhân.”


Mộ Dung Chiến đầy ưu tư nói: “Nếu đổi lại đối thủ không phải là Mộ Dung Thùy, ta sẽ đồng ý với cách nhìn của quán chủ. Mộ Dung Thùy là người trải qua nhiều sóng gió và thử thách, hà huống binh lực của y vẫn gấp đôi bọn ta. Làm người ta lo lắng nhất là Thiên Thiên và Tiểu Thi vẫn nằm trong tay y. Nếu y đem tính mạng các nàng ra uy hiếp, bọn ta sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.”


Vương Trấn Ác cười khổ: “Y không cần đem tính mạng Thiên Thiên tiểu thư và Tiểu Thi tỉ ra uy hiếp bọn ta. Chỉ cần y đem theo các nàng rút về Trung Sơn, chúng ta sẽ làm thế nào? Truy kích ư? Biết rõ đó là cái bẫy chết người mà không thể không tiến vào.”


Bàng Nghĩa biến sắc: “Làm thế nào bây giờ? Trước đây không nghe ngươi đề cập đến khả năng này, bây giờ lại nói ra.”


Thác Bạt Nghi nói: “Lão Bàng đừng trách Trấn Ác. Thật sự thì trong lòng mỗi người đều có chủ ý, chỉ là không nói ra thôi. Chúng ta chỉ còn cách đi một bước tính một bước.”


Vương Trấn Ác tiếp lời: “Trên chiến trường mọi việc biến chuyển trong chớp mắt, có nhiều việc phải đến lúc lâm trận mới có thể ra quyết định được. Sau khi đến Nhật Xuất nguyên, tình thế sẽ trở nên rõ ràng, lúc đó lại nghĩ biện pháp giải quyết.”


Trác Cuồng Sinh nói: “Bàng lão bản ngươi không cần lo lắng, ta cảm thấy hai tên tiểu Phi và tiểu Hướng đã ngầm đầu mày cuối mắt với nhau, tựa như có biện pháp của bọn họ. Bất quá vì việc chưa thành nên mới không nói ra. Chúng ta cần tin tưởng vào Yến Phi, hắn đã từng tạo ra kỳ tích, lần này cũng không phải là ngoại lệ.”


Mộ Dung Chiến gật đầu đồng ý: “Đúng rồi! Yến Phi không phải là đã tạo nên tình thế làm Mộ Dung Thùy phải khuất phục đó sao? Bọn họ vẫn chưa quay về hội hợp với chúng ta có thể là do họ vẫn đang nỗ lực chạy về đây.”


Cơ Biệt than: “Đó là cách nhìn lạc quan nhất. Nói thật lòng, càng đến gần Nhật Xuất nguyên, ta càng cảm thấy sợ hãi. Mộ Dung Thùy không phải là loại người dễ đối phó.”


Vương Trấn Ác trầm giọng: “Mộ Dung Thùy là người mà gia gia ta e ngại nhất. Người đã từng nhiều lần dâng lời đề nghị Phù Kiên cần phải trừ khử y, nhưng luôn cả Phù Kiên cũng không có đảm lượng đó, sợ vì đó mà đế quốc chia năm xẻ bảy.”


Trác Cuồng Sinh nói: “Đừng nói những lời làm người khác chán nản. Mộ Dung Thùy thì sao chứ? Việc bọn ta có thể hành quân đến tận đây, cũng đủ chứng minh Mộ Dung Thùy cũng có điểm yếu và sai lầm.”


Đồ Phụng Tam chấn động: “Ha! Xem ai đang đến kìa.”


Chúng nhân quay người nhìn theo hướng hắn chỉ. Trong ánh tà dương cuối cùng của hoàng hôn, hai đạo nhân ảnh xuất hiện xa xa phía chân trời, đang phi đến.


Bàng Nghĩa mừng rỡ reo lên: “Là tiểu Phi và lão Hướng.”


Cơ Biệt mong ngóng: “Hy vọng bọn họ đem tin tức tốt lành về. Ta hiện tại rất yếu đuối, không chịu nổi bất cứ đả kích nào.”


Yến, Hướng hai người trong chớp mắt đã đến dưới chân đồi, còn vẫy tay chào bọn họ.


Trác Cuồng Sinh cười nói: “Xem bộ dạng rồng chầu hổ cuộn của bọn họ, là biết chiến thắng đã nắm chắc trong tay, sẽ không làm chúng ta thất vọng. Hà hà, Thiên thư của ta sẽ có một kết cục viên mãn đây.”


Lão nói xong liền vỗ vào bọc một cái, nói: “Nếu không ta sẽ đem Thiên thư đốt đi, vì không có cách nào viết tiếp được nữa.”


Hai người nhanh chóng đến gần, cuối cùng cũng lên tới đỉnh đồi.


Bàng Nghĩa không kiềm được, hét to hỏi: “Là tin lành hay tin dữ?”


Hướng Vũ Điền cười dài đáp: “Đương nhiên là tin tốt rồi. Chúng ta lập tức cử hành Chung Lâu hội nghị không phải ở Chung Lâu, để bọn ta bố cáo tin tức làm người người hưng phấn nào.”


Nói đến chữ cuối cùng, hai người đã tới trước mặt chúng nhân.


Mọi người đồng thanh hoan hô dậy trời, xóa sạch không khí trầm trọng lúc trước.


Lưu Dụ và Cao Ngạn sánh vai bước ra khỏi cửa lớn, đi xuống bậc cấp. Lưu Dụ thấy hắn ngập ngừng không nói, giống như là rất khó xử, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy? Khó nói đến thế à?”


Cao Ngạn đưa mắt nhìn gã.


Lưu Dụ biết ý, chờ tả hữu hai bên thoái lui ra xa rồi mới nói: “Thoải mái nói đi!”


Cao Ngạn ghé sát tai gã: “Tiểu Bạch Nhạn có một khẩn cầu muốn ta nói với lão ca ngươi, hy vọng ngươi có thể tha cho Hồ Khiếu Thiên một lần.”


Lưu Dụ nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ ra Hồ Khiếu Thiên là gian tế Nhiếp Thiên Hoàn phái đến Đại Giang bang, đồng thời phát giác bản thân mình đúng là không còn để ý nhiều đến cừu hận của Giang Hải Lưu, trong lòng không khỏi có chút áy náy. Gã đáp: “Cao tiểu tử ngươi đã nói giúp hắn, ta đương nhiên sẽ quản chuyện này, không truy cứu hắn nữa, bảo Thanh Nhã cứ an tâm.”


Cao Ngạn không tưởng được Lưu Dụ lại có thể đồng ý một cách dễ dàng như vậy, tuy rất hoan hỉ, nhưng vẫn hoài nghi hỏi lại: “Đại tiểu thư sẽ không có vấn đề gì chứ?”


Lưu Dụ nhớ lại thần thái, bộ dạng của Giang Văn Thanh lúc chia tay, vui vẻ đáp: “Sao đại tiểu thư lại có vấn đề được? Nàng hiện tại không những không rảnh để ý đến chuyện giang hồ, mà còn không có hứng thú can thiệp vào bất cứ chuyện gì nữa, chỉ cần chúng ta có thể giết Hoàn Huyền là được. Huống chi là do Cao tiểu tử ngươi tự miệng cầu xin cho Hồ Khiếu Thiên, về phía nàng ngươi không cần lo lắng.”


Mặt Cao Ngạn sáng lên vẻ cảm động, nói: “Ngươi đúng là bằng hữu, Lưu Dụ vẫn là Lưu Dụ của trước đây.”


Lưu Dụ cười mắng: “Ngươi coi ta là người thế nào đây? Bớt nói lăng nhăng đi! Ngươi không phải là đang chuẩn bị lưu tại Lưỡng Hồ sao?”


Cao Ngạn hai mắt lộ vẻ mong đợi, mơ màng nói: “Sau khi tiễn Hoàn Huyền về bên kia thế giới, ta sẽ cùng Tiểu Bạch Nhạn đến Biên Hoang tập, nghe Thiên Thiên đánh đàn ca hát trên đỉnh Chung Lâu, sống những ngày an nhàn tại Biên Hoang tập. Sau đó thì còn phải xem ý của Tiểu Bạch Nhạn. Nếu nàng thích về Lưỡng Hồ, ta sẽ theo nàng trở về, chỉ cần nàng vui vẻ là đuợc rồi.”


Lưu Dụ cười: “Người ta nói xuất giá tòng phu, nhưng ngươi thì lại cưới vợ theo vợ. Tiểu tử ngươi thật là hạnh phúc đó.”


Cao Ngạn nổi hứng nhớ lại: “Năm đó là nhờ ta các ngươi mới có cơ hội gặp Thiên Thiên. Nào ngờ đã bị tên tiểu tử Yến Phi chiếm hết tiện nghi. Ta thật sự là ghen tị vô cùng, chỉ mong một ngày ông trời có mắt ngó ngàng đến tiểu đệ này. Ta sở dĩ có ngày hôm nay cùng với Nhã nhi, đương nhiên là bản thân cũng có nỗ lực nhưng nếu không có chư vị đại ca thương tình giúp đỡ, khẳng định là không thể có cục diện trước mắt, ta trong lòng hiểu rất rõ mà.”


Lưu Dụ trong lòng cảm khái, Cao Ngạn so với mình đơn giản hơn nhiều. Hắn trước khi gặp Tiểu Bạch Nhạn thì cố gắng kiếm tiền, ra sức tiêu xài. Gã nhớ lại lúc đang quên mình cống hiến cho trận Phì Thủy, tên tiểu tử này còn mời gã đến Kiến Khang bù khú rượu chè, kỹ viện. Vậy mà bây giờ chỉ cần Tiểu Bạch Nhạn là thỏa mãn rồi. Chỉ tiếc bản thân gã sau khi giết chết Hoàn Huyền, còn phải trở về Kiến Khang, đối mặt với trường minh tranh ám đấu liên miên. Ai là kẻ thông minh cũng đã trở nên rõ ràng.


Gã hỏi: “Có muốn làm quan không? Ta có thể cử ngươi làm phó cho lão Trình.”


Cao Ngạn nhảy dựng lên, la: “Vạn vạn lần không được. Nếu không Nhã nhi sẽ băm vằm ta mất.”


Lưu Dụ than: “Nhã nhi của ngươi khẳng định là rất thông minh. Làm quan quả thật không dễ.”


Lúc đó, Ngụy Vịnh Chi tự mình dắt ngựa đến, cười cười hỏi: “Các ngươi nói chuyện xong rồi chứ?”


Lưu Dụ vỗ vỗ vai Cao Ngạn, nói: “Cứ vui vui vẻ vẻ hưởng thụ ân thưởng của lão thiên gia. Bây giờ ngươi không cần phải ghen tị với người khác nữa. Người ghen tị với ngươi khẳng định là không ít đâu, bao gồm ta trong đó.”


Cao Ngạn vui vẻ đáp: “Đi nhanh về nhanh! Sau khi làm thịt Hoàn Huyền, Nhã nhi sẽ không còn lo buồn nữa.”


Lưu Dụ tiếp lấy dây cương từ tay Ngụy Vịnh Chi, nhảy lên ngựa.


Ngụy Vịnh Chi và hơn mười thân binh cũng lần lượt lên ngựa, theo Lưu Dụ chạy ra khỏi cổng ngoại viện đang mở rộng, lao đi như gió cuốn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom